1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên (Tập 2) - Laura Ingalls Wilder (26 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 5

      NGÔI NHÀ THẢO NGUYÊN

      Sáng hôm sau, Laura và Mary thức dậy trước khi mặt trời mọc. Các ăn điểm tâm bằng xúp bắp với xốt gà gô và lật đật giúp Mẹ rửa chén dĩa. Bố chuyển mọi thứ lên xe rồi cột Pet và Patty vào xe.

      Mặt trời vừa nhô lên, họ băng ngang đồng cỏ. Lúc này cũng có con đường nào hết. Pet và Patty đạp tràn cỏ và cỗ xe kẻ dài phía sau những vệt bánh lẻ loi.

      Gần trưa, Bố ra lệnh cho lũ ngựa:

      - Hu-oa!

      Cỗ xe ngừng lại, Bố :

      - Đây rồi, Caroline. Mình dựng nhà tại đây.

      Laura và Mary bò qua chiếc máng ăn nhảy ào xuống đất. Khắp xung quanh đều là đồng cỏ trải dài tới chân trời.

      Tương đối gần về phía bắc là trũng đất thấp nằm dưới đồng cỏ. Vài ngọn cây xậm màu nhô lên và sau những ngọn cây đó là nhiều vách đất dốc chận ngang thảm cỏ đồng. Xa xa về phía đông, lớp cỏ khác nằm gẫy khúc đồng và Bố đó là sông.

      Bố vừa vừa chỉ cho Mẹ:

      - Sông Verdigris đó.

      Rồi, Bố Mẹ khởi chuyển đồ đạc xuống xe. Mọi thứ đều chất đống mặt đất. Mui xe cũng được gỡ và đem phủ đống đồ đạc. Tới phiên thùng xe được tháo rời trước chăm chú theo dõi của Laura, Mary và Jack.

      Từ lâu, cỗ xe là nhà của họ. Lúc này, nó chỉ còn trơ bộ khung và bốn vành bánh. Pet và Patty vẫn được cột vào dàn trước cỗ xe. Bố xách chiếc xô và cây rìu, leo lên ngồi bộ khung xe, lái . Bố lái thẳng xuống dưới đồng cỏ, khuất ngoài tầm nhìn.

      Laura hỏi:

      - Bố đâu vậy?

      Mẹ đáp:

      - Bố kiếm cây dưới khu đất trống.

      khác thường và dễ sợ khi bị bỏ lại giữa thảo nguyên mà cỗ xe. Mặt đất và bầu trời bỗng như quá lớn và Laura thấy mình bé hơn. muốn chúi xuống nằm im giữa đám cỏ cao như con gà gô . Nhưng thể làm vậy vì phải giúp Mẹ trong lúc Mary ngồi cỏ giữ bé Carrie.

      Trước tiên, Laura và Mẹ sắp đặt giường ở dưới tấm bạt mui xe. Rồi Mẹ xếp lại đủ thứ hộp, thùng, gói trong lúc Laura rẫy sạch cỏ khoảnh đất trước lều bạt. Khoảnh đất này là chỗ nấu nướng. Nhưng phải chờ Bố mang củi về mới nhóm lửa được.

      còn việc làm nên Laura quanh chút, xa khỏi lều bạt, nhưng lại tìm thấy kiểu đường hang kì lạ ở trong cỏ mà nếu chỉ nhìn qua ngọn cỏ gợn sóng ở phía thể nhận ra. Đó là lối thẳng, hẹp len giữa chân những cọng cỏ. Nó kéo dài mãi vào đồng cỏ vô tận.

      Laura theo đoạn ngắn. chậm, chậm hơn rồi dừng lại và cảm thấy kì quái. Thế là đảo ngược vòng, vội vã chạy về. Nhìn xiên qua vai mình, thấy có thứ gì khác. Nhưng vẫn hối hả chạy.

      Lúc Bố ngồi đống gỗ lái xe trở về, Laura ngay với Bố về lối đó. Bố bảo nhìn thấy từ hôm qua.

      Bố :

      - Đó là lối cũ lắm rồi.

      Đêm đó, bên đống lửa, Laura lại hỏi lúc nào thấy em bé da đỏ, nhưng Bố biết. Bố bao giờ thấy người da đỏ, trừ phi họ muốn thấy mình. Bố thấy người da đỏ khi còn là đứa trẻ ở bang New York, nhưng Laura chưa từng thấy bao giờ. chỉ nghe đó là giống người man rợ với nước da màu đỏ và những cây rìu của họ được gọi là tomahawk.

      Bố biết rất nhiều loài hoang thú nên chắc phải biết về giống người man rợ. Laura nghĩ là vào ngày nào đó Bố chỉ cho thấy em bé da đỏ giống như khi Bố chỉ cho những con nai , những chú gấu con và những bầy chó sói.

      Bố kéo gỗ liên tục nhiều ngày, chất thành hai đống, để làm nhà và để làm chuồng ngựa. con đường bắt đầu thành hình nối với trũng đất thấp bên lạch suối. Về đêm, trong các sợi dây cột, Pet và Patty miệt mài gặm khiến đám cỏ xung quanh hai đống gỗ thành lưa thưa và cụt ngủn.

      Bố khởi dựng nhà trước. Bố xoải bước mặt đất để đo độ dài rộng, rồi với chiếc xuổng, Bố đào các đường rãnh cạn dọc hai bên khoảnh đất vừa đo xong. Bố lăn hai khúc cây lớn nhất vào các đường rãnh này. Những khúc cây này rất bền chắc vì đỡ cả căn nhà và được gọi là đà dầm.

      Chặt khớp xong, Bố lăn cho khúc cây lật úp xuống và các khớp gắn chặt khúc cây cây đà dầm.

      Phần khung nền của ngôi nhà hoàn tất. Nó có bề cao bằng thân khúc cây. Hai cây đà dầm chìm nửa dưới đất và hai đặt ngang đầu chúng được ghép vừa khít để nằm ngay mặt đất. Tại góc giao tiếp các đầu cây, những khớp chặt giúp các đầu cây ghép lại vẫn có độ dày hơn thân cây. Và, dầu hai khúc cây đặt đà dầm lại lộ ra phần thân cây còn nguyên phía sau các khớp chặt.

      Hôm sau Bố bắt đầu ghép vách. Từ mỗi phía, Bố lăn khúc cây và chặt khớp hai đầu để ghép khít với đầu khúc cây nằm dưới. Rồi Bố lăn thêm hai khúc cây khác, chặt khớp hai đầu để ghép khít vào đầu hai khúc cây vừa được ghép. Lúc này, ngôi nhà có bề cao bằng hai thân cây.

      Các khúc cây ghép với nhau rất chắc ở các góc. Nhưng khúc cây nào hoàn toàn thẳng và tất cả đều có đầu lớn, đầu nên dọc theo các bức vách có những khe hở. Chuyện này đáng kể bởi Bố sắp xếp mở các khe hở kia.

      Bố xoay xở mình đưa bề cao ngôi nhà lên bằng ba thân cây. Rồi, Mẹ giúp Bố. Bố nhấc đầu cây lên vách và Mẹ kìm đầu cây đó trong lúc Bố nhấc tiếp đầu kia. Bố đứng vách chặt khớp và Mẹ giúp lăn, đỡ khúc cây khi Bố ghép đặt vào đúng vị trí tạo góc vuông hoàn hảo.

      Cứ thế, khúc này này tiếp khúc cây khác, bức vách cao thêm mãi cho tới lúc cao ngang đầu Laura. thấy mể vì đứng xem Bố Mẹ dựng nhà nên quay lùng sục trong đám cỏ cao. Đột nhiên nghe Bố hét lớn:

      - Tránh mau! ở dưới tránh mau!

      khúc cây nặng trịch trượt xuống. Bố cố kìm giữ đầu để khúc cây lăn trúng Mẹ. Bố thể kìm nổi. Khúc cây lao xuống. Mẹ co người lại mặt đất.

      bé lao tới bên Mẹ gần như cùng lúc với Bố. Bố quì xuống kinh hoảng gọi Mẹ và Mẹ nghẹn giọng:

      - Em sao.

      Khúc cây đè bàn chân Mẹ. Bố nhấc lên cho Mẹ rút chân ra. Bố sờ nắn người Mẹ coi có chỗ xương nào bị gãy.

      - Đưa tay lên coi.

      Bố nhấc và hỏi tiếp:

      - Có bị va ở lưng ? Em xoay đầu được chứ?

      Mẹ đưa tay lên và xoay đầu. Bố :

      - Cảm ơn Chúa!

      Bố giúp Mẹ ngồi thẳng dậy. Mẹ nhắc lại:

      - sao đâu, Charles. Chỉ bị ở bàn chân thôi.

      Bố vội tháo giầy và cởi vớ cho Mẹ. Bố xem xét khắp bàn chân Mẹ, lay động bàn chân, mu bàn chân và từng ngón chân. Bố hỏi:

      - Đau nhiều ?

      Mặt Mẹ xám ngoét, môi mím chặt. Mẹ :

      - nhiều lắm.

      Bố bảo:

      - Xương sao. Chỉ bị trặc gân chút thôi.

      Mẹ vui vẻ:

      - Ô, bong gân mau lành. Đừng lo quá, Charles.

      Bố :

      - Lỗi tại . Lẽ ra nên làm dàn đỡ.

      Bố đỡ Mẹ vào lều bạt. Bố nhóm lửa nấu nước. Khi nước nóng vừa mức, Mẹ ngâm bàn chân bị thương vào đó.

      Đúng là do ý Chúa mà bàn chân Mẹ bị dập nát. Chỉ nhờ khe rãnh mặt đất, bàn chân Mẹ được cứu thoát.

      Bố chế thêm nước nóng vào thùng ngâm chân cho Mẹ. Hơi nóng làm chân Mẹ đỏ lên và chỗ mắt cá sưng phồng bắt đầu chuyển thành màu tím. Mẹ lấy bàn chân ra khỏi thùng nước và quấn nhiều vòng dải vải quanh mắt cá chân. Mẹ :

      - Em có thể xoay xở được.

      Bàn chân đó của Mẹ thể mang giầy. Nhưng Mẹ quấn thêm nhiều lớp vải xung quanh và lết cà nhắc. Mẹ vẫn lo cơm nước như thường lệ nhưng chậm chạp hơn. Nhưng Bố bảo Mẹ thể giúp Bố dựng nhà cho tới khi mắt cá chân Mẹ lành hẳn.

      Bố đẽo cây làm dàn đỡ. Đó là những tấm ván dài và mỏng. đầu ván chống đất còn đầu kia tựa vào bờ vách. Bố còn phải nhấc khúc cây nào vì tất cả được lăn dàn đỡ này.

      Mắt cá chân Mẹ vẫn chưa lành. Chiều chiều, khi Mẹ mở băng ngâm chân trong nước nóng, chỗ đau vẫn nổi đủ thứ màu tím, đen, xanh, vàng. Ngôi nhà cứ phải nằm chờ.

      Rồi, buổi chiều, Bố trở về vừa ngược con đường nối với lạch suối vừa huýt gió vui vẻ. Cả nhà ngờ Bố săn mà về sớm như vậy. Vừa thoáng thấy mọi người, Bố la lớn:

      - Có tin vui!

      ra họ có người hàng xóm chỉ ở cách khoảng hai dặm bên kia bờ lạch suối. Bố gặp ông ta trong rừng. Cả hai thoả thuận cùng giúp nhau để mọi công việc hơn.

      Bố :

      - ấy còn độc thân và có thể sống có nhà, dễ hơn so với em và các . Vì thế, ấy tới giúp mình trước. Khi nào ấy dựng nhà, qua giúp lại.

      Bố hỏi:

      - Em thấy thế nào, Caroline?

      cách vui vẻ, Mẹ đáp:

      - tốt, Charles. Em mừng lắm.

      Ngay sáng sớm hôm sau, ông Edwards tới. Ông cao, gầy, da sậm nắng. Ông cúi chào Mẹ và gọi Mẹ bằng “bà” cách lễ độ. Nhưng ông ấy với Laura rằng ông ấy là con mèo hoang vùng Tennessee. Ông ấy mang đôi giầy ống cao, mặc chiếc áo cổ chui vá chằng chịt, đội nón da gấu và phun nước miếng xa tới mức Laura chưa hề tưởng tượng có người làm nổi như thế. Ông ấy còn có thể phun nước miếng trúng bất cứ thứ gì ông ấy nhắm. Laura tập làm theo và tập hoài nhưng bao giờ phun nổi nước miếng xa và chính xác như ông Edwards.

      Ông ấy làm việc rất nhanh. Chỉ nội ngày, ông ấy và Bố đưa các bức vách lên đúng tầm cao mà Bố ấn định. Cả hai nô giỡn, ca hát suốt buổi làm và những cây búa của họ làm bay tung các mảnh vụn.

      Khung mái gồm những thanh gỗ mỏng được đặt các đầu vách. Rồi, bức vách phía nam, hai người cắt khung trống cao làm cửa ra vào và hai bức vách phía đông, phía tây, họ khoét hai ô trống hình vuông để làm cửa sổ.

      Laura thể kéo dài thêm thời gian chờ đợi được nhìn thấy bên trong ngôi nhà. Ngay khi khung trống cao được cắt xong, chạy ào vào bên trong. Mọi thứ ở đây đều in sọc chằng chịt. Những sọc nắng xuyên qua các kẽ hở bức vách phía tây những sọc tối do bóng những thanh nẹp mỏng khung mái in xuống. Những sọc nắng và tối đó đều vắt bàn tay, cánh tay và những bàn chân trần của Laura. Và, qua các kẽ vách, có thể nhìn thấy nhiều vệt sọc đồng cỏ. Mùi thơm ngọt của cỏ hoà lẫn cùng thơm ngọt của gỗ mới được chặt ra.

      Rồi, khi Bố cắt những khúc cây để mở ô cửa sổ bức vách phía tây, từng tảng lớn ánh nắng ùa vào. Lúc Bố hoàn tất công việc ngay nền đất giữa ngôi nhà nằm im khối nắng.

      Quanh khung cửa và các ô cửa sổ, Bố và ông Edwards đóng ép những tấm ván mỏng vào các đầu cây được cắt ra. Ngôi nhà xong, ngoại trừ mái. Các bức vách đều chắc chắn và nhà rộng, rộng hơn nhiều so với lều bạt. Đúng là ngôi nhà xinh xắn.

      Ông Edwards đòi về, nhưng Bố Mẹ ông phải ở lại dùng bữa. Mẹ nấu bữa ngon đặc biệt cho ngày họ cùng nhau kết bạn.

      Có món thịt thỏ hầm ăn với bánh bột hấp và rất nhiều nước xốt. Còn món bánh bột bắp dày dặn bốc hơi rất hợp khẩu vị ăn với mỡ heo ướp muối xông khói. Ăn kèm thêm với bánh bột bắp còn có mật mía, vì đây là bữa ăn họp mặt kết bạn nên dùng mật mía pha cà phê. Mẹ lấy ra món đường trắng dự trữ từ túi giấy màu nâu nhạt.

      Ông Edwards ông ấy chỉ còn biết ca ngợi bữa ăn này.

      Rồi Bố mang đàn ra.

      Ông Edwards nằm duỗi thẳng chân đất lắng nghe. Nhưng mở đầu, Bố đàn cho Laura và Mary. Bố đàn bài các thích nhất và Bố hát theo. Laura thích bài này nhất vì giọng Bố cứ trầm xuống, trầm xuống nữa, trầm xuống hơn nữa theo nhịp hát:

      Đức Vua phiêu lãng chính là Ta

      Tênh tênh xuôi ngược khắp gần xa

      Chiếc nón cũ mèm, đem quang xuống

      Ôm trọn đất trời, vỗ bụng ca.


      Tới đó, giọng Bố chuyển thành trầm, trầm xuống, trầm hơn cả giọng con ễnh ương già nhất:

      - Đức Vua

      phiêu

      lãng

      chính



      TA!


      Tất cả đều cười lớn, Laura khó khăn lắm mới ngưng cười nổi.

      - Ô, hát lại , Bố! Hát lại !

      kêu lên trước khi sực nhớ là trẻ con thường bị canh chừng và được nghe theo. Thế là nín thinh.

      Bố tiếp tục đàn và mọi vật bắt đầu nhảy múa. Ông Edwards chống khuỷu tay lên, rồi ngồi thẳng dậy, rồi phóng mình lên và bắt đầu nhảy múa. Ông như con thỏ nhảy nhót dưới ánh trăng trong khi tiếng đàn của Bố vui nhộn ầm ĩ và bàn chân Bố gõ nhịp mặt đất. Laura và Mary vỗ tay hoà theo trong lúc bàn chân các cũng gõ nhịp.

      - đúng là cây đàn điên cuồng nhất mà tôi được thấy.

      Ông Edwards kêu lên với Bố cách thán phục. Ông ấy ngừng nhảy nhót còn Bố ngưng đàn. Bố đàn bài Mùi Vị Tiền Bạc, bài Du Khách Arkansas, bài Hầu Ái Nhĩ Lan và bài Vũ Điệu Quỉ.

      Bé Carrie thể ngủ trong tiếng nhạc như thế. Bé ngồi dậy trong lòng Mẹ, mắt tròn xoe nhìn ông Edwards rồi vừa cười vừa vỗ vỗ hai bàn tay xíu.

      Ngay cả ngọn lửa cũng nhảy múa lôi cuốn tất cả những bóng đen xung quanh cùng nhảy múa theo. Chỉ riêng ngôi nhà mới vẫn đứng im lìm lặng lẽ giữa màn đêm cho tới khi mặt trăng vươn lên chiếu sáng những bức vách màu xám và dọi những vệt vàng bao bọc nó.

      Ông Edwards bảo là ông ấy phải . Đường về chỗ ở của ông ấy khá xa, mãi mé rừng bên kia lạch suối. Ông ấy cầm cây súng chúc Laura, Mary và Mẹ ngủ ngon. Ông ấy bảo là người độc thân thường thích đơn, nhưng ông ấy đoan chắc là rất vui với khí gia đình trong buổi tối này.

      Ông ấy nhắc:

      - Đàn , Ingalls! Đàn tiễn tôi lên đường.

      Thế là trong lúc ông ấy theo con đường dẫn xuống lạch suối rời xa dần, Bố vẫn đàn. Và Bố cùng ông Edwards và Laura cùng hát lớn:

      Già Dan Tucker là ông già hoàn hảo

      Già rửa mặt mình trong chiếc chảo

      Già chải tóc mình bằng bánh xe quay

      Và tống cơn nhức răng xuống gót giày

      Mau tránh đường cho già Dan Tucker tới

      Già trễ giờ kiếm ăn bữa tối

      Bữa ăn qua rồi, chén dĩa sạch trơn

      Chẳng còn lại gì ngoài miếng bí cỏn con

      Già Dan Tucker vào thành phố

      Cưỡi lưng lừa, dắt theo chú chó lon ton


      Vang xa đồng cỏ, giọng Bố oang oang có giọng Laura phụ hoạ và vẳng lại từ khu đất trũng bên kia lạch suối, những tiếng gào cuối cùng của ông Edwards:

      Mau tránh đường cho già Dan Tucker tới

      Già trễ giờ kiếm bữa ăn tối!

      Khi Bố ngưng đàn, cả nhà còn nghe thấy tiếng ông Edwards nữa. Chỉ có tiếng gió rì rào trong đồng cỏ. Mặt trăng vàng vành vạnh vươn lên thẳng đỉnh đầu. Bầu trời ngập tràn ánh sáng xoá nhoà các vì sao và khắp thảo nguyên chìm trong dịu dàng bí .

      Từ rừng cây bên lạch suối, con hoạ mi bắt đầu lên tiếng. Vạn vật im lìm lắng nghe. Con chim hót và hót liên tục. Gió se lạnh lồng lộng thổi qua đồng trống và tiếng hoạ mi trong trẻo lượn vòng tiếng cỏ rì rào. Bầu trời như chiếc đĩa sáng khổng lồ úp mặt đất phẳng lì đen đặc.

      Tiếng chim hót ngưng bặt. cử động hay lên tiếng. Laura và Mary lặng lẽ còn Bố và Mẹ ngồi nhúc nhích. Chỉ còn tiếng gió lao xao và thảm cỏ thở dài. Rồi Bố đặt cây đàn vai chạm chiếc vĩ mấy sợi dây. Vài nốt nhạc như những giọt nước trong veo rơi vào im lìm. Ngưng lại giây, rồi Bố đàn lại điệu hót của con họa mi. Con họa mi lập tức đáp lại lời Bố. Nó bắt đầu lên tiếng hót trở lại. Tiếng chim hót hoà theo tiếng đàn của Bố.

      Khi những dây đàn im tiếng, con hoạ mi tiếp tục hót. Nếu nó ngưng lại, cây đàn lại mời gọi và nó lập tức hót theo. Con chim và cây đàn như cùng nhau tâm dưới ánh trăng trong đêm lạnh.

    2. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 6

      CHUYỂN VÀO NHÀ

      Buổi sáng, Bố với Mẹ:

      - Tốt hơn là mình nên chuyển vào nhà và có xếp đặt gọn ghẽ dù còn thiếu nền và nhiều thứ khác. phải lo dựng gấp chuồng ngựa để Pet và Patty cũng được an toàn trong các bức vách. Hồi đêm, nghe thấy tiếng sói hú khắp mọi phía và có vẻ khá gần.

      Mẹ :

      - Ô, còn cây súng nên em lo lắm.

      - Đúng vậy, và còn cả Jack ở đây nữa. Nhưng vẫn yên tâm hơn khi có những bức vách chắc bao quanh em và các con.

      Mẹ hỏi:

      - Sao nghĩ là mình gặp người da đỏ?

      Bố trả lời cách lơ đãng:

      - Ồ, biết nữa. thấy nhiều điểm hạ trại của họ giữa các vách đất. nghĩ lúc này họ cuộc săn ở xa.

      Mẹ lên tiếng gọi:

      - Các con ! Nắng lên rồi!

      Laura và Mary bò ra khỏi giường, mặc quần áo. Mẹ trong lúc đặt phần thịt thỏ hầm cuối cùng lên dĩa của các :

      - Ăn sáng nhanh lên. Bữa nay mình chuyển vào trong nhà nên phải dọn hết các thứ lụn vụn ra.

      Thế là hai bé ăn hối hả rồi lật đật gom những mảnh vụn đưa ra khỏi ngôi nhà. Các tất tả lui tới, kéo váy chất đầy các miếng gỗ mang đổ đống bên đống lửa. Nhưng vẫn còn nhiều mảnh vụn ngổn ngang mặt đất khi Mẹ quét nền nhà bằng cây chổi chà.

      Mẹ còn khập khiễng dù mắt cá chân đau khá hơn. Tuy nhiên, chỉ thoáng sau Mẹ quét xong nền đất và lúc này Mary cùng Laura giúp Mẹ chuyển các thứ vào nhà.

      Bố ngồi vắt vẻo đầu vách, mở rộng tấm bạt mui xa phủ lên khung mái nhà. Tấm bạt căng phồng gió, râu Bố bị thổi bay loạn xạ và mái tóc dựng đứng tựa hồ cố bứt khỏi đầu. Bố nắm chặt tấm bạt, vật lộn với nó. Có lúc gió giật mạnh tới mức Laura nghĩ Bố có thể văng ra và bay như con chim. Nhưng Bố kẹp cứng chân vào bức vách, tay nắm chắc tấm bạt ghì xuống buộc lại, Bố với tấm bạt:

      - Đó! Cứ nằm tại đó và phải…

      - Charles!

      Mẹ gọi. Mẹ đứng sững với đống chăn trải giường trong tay nhìn lên Bố bằng ánh mắt phiền trách. Bố vẫn với tấm bạt:

      - … phải tỏ ra ngoan ngoãn!

      Rồi Bố với Mẹ:

      - Sao thế, Caroline? Em tưởng là điều gì hả?

      Mẹ :

      - Ô, Charles! đúng là vô tích !

      Bố chuyển tới góc nhà, leo xuống. Những đầu cây chìa ra được Bố dùng làm bậc thang. Bố thọc hai bàn tay vào mái tóc làm cho mái tóc dựng đứng loạn xạ hơn nữa và Mẹ cười ngặt nghẽo. Bố bước tới choàng ôm cứng cả Mẹ lẫn đống chăn trải giường.

      Rồi cả hai cùng ngắm ngôi nhà và Bố :

      - Đúng là ngôi nhà ấm áp.

      Mẹ bảo:

      - Em phải cảm ơn vì được ở trong đó.

      - Nhà có cánh cửa ra vào, có cánh cửa sổ. Nền nhà chỉ là mặt, còn mái mới là tấm bạt. Nhưng nhà có những bức vách chắc chắn và đứng đúng ngay chỗ của nó. Nó như cỗ xe phải lênh đênh di chuyển vào mỗi buổi sáng.

      Bố :

      - Mình sống thoải mái ở đây, Caroline, vùng này rộng mênh mông. Đây là nơi mà bằng lòng ở lại hết đời mình.

      Mẹ hỏi:

      - Kể cả khi nó thành vùng định cư mới?

      - Kể cả khi nó thành vùng định cư mới. có vấn đề chen chúc chật chội với hàng xóm vì vùng này đủ rộng để bao giờ thành quá đông. Hãy coi bầu trời kìa!

      Laura hiểu điều Bố muốn . Chính cũng thích vùng này. thích bầu trời bao la lộng gió và mặt đất ngút ngàn tựa hồ vô tận. Mọi thứ đều tự do, vĩ đại và huy hoàng.

      Gần tới giờ ăn, ngôi nhà được sắp xếp xong. Những chiếc giường nằm gọn ghẽ mặt đất. Băng ghế xa và hai khúc cây được mang vào dùng làm ghế. Cây súng của Bố đặt khung cửa ra vào. Các thùng, hộp và bao bố dựa gọn vào bức vách. Ngôi nhà khá dễ chịu. lớp sáng lọc qua tấm mái bạt. Gió và nắng lọt vào từ các ô cửa sổ và mỗi kẽ vách đều loé chiếu ánh mặt trời lên cao.

      Chỉ riêng đống bếp lửa nằm nguyên tại chỗ. Bố Bố lo xây gấp lò bếp ở trong nhà. Bố cũng phải lo xẻ ván để có mái nhà kiên cố trước khi mùa đông tới. Bố còn phải lo ghép nền sàn và đóng giường, bàn ghế. Nhưng tất cả những việc đó đều phải chờ tới sau khi dựng xong nhà cho ông Edwards và sau khi Pet và Patty có chuồng hẳn hoi.

      Mẹ :

      - Khi làm xong những thứ đó, em muốn có dây phơi.

      Bố cười:

      - Phải, còn muốn có cái giếng.

      Sau bữa ăn, Bố cột Pet và Patty vào xe, xuống lạch suối chở về khạp nước đầy để Mẹ rửa các thứ. Bố với Mẹ:

      - Em có thể giặt quần áo ở dưới suối. Phụ nữ da đỏ vẫn làm vậy.

      Mẹ :

      - Nếu muốn như người da đỏ phải khoét lỗ thủng mái cho khói tuôn ra và đặt bếp ngay giữa nền nhà. Người da đỏ vẫn làm vậy mà.

      Chiều hôm đó, Mẹ giặt quần áo trong chiếc khạp và trải phơi cỏ.

      Sau bữa ăn tối, cả nhà quây quần hồi lâu bên đống lửa. Đêm đó, họ được ngủ trong nhà. bao giờ họ còn phải ngủ bên đống lửa ngoài trời. Bố và Mẹ nhắc tới những người ở Wisconsin và Mẹ ao ước được gửi lá thứ cho những người đó. Nhưng Independence ở xa tới bốn chục dặm và có cách nào gửi thư nếu Bố làm chuyến dài tới trạm bưu điện ở đó.

      Big Woods cách xa thăm thẳm, ông nội, bà nội cùng các , các bác, các chú và đám trẻ chị em thể biết lúc này Bố, Mẹ, Laura, Mary và bé Carrie ở đâu. Phần họ ngồi đây bên đống lửa cũng ai biết được tại Big Woods xảy ra những chuyện gì. có cách nào để liên lạc.

      Mẹ lên tiếng:

      - Thôi, ngủ!

      Bé Carrie buồn ngủ lắm. Mẹ bồng bé vào nhà, thay quần áo cho bé trong lúc Mary giúp Laura cởi các nút áo phía sau lưng, còn Bố lấy tấm chăn treo lên che kín khung cửa ra vào. Che bằng tấm chăn cũng tốt hơn là bỏ khung cửa trống. Rồi Bố ra dắt Pet và Patty tới sát ngôi nhà.

      Bố khẽ gọi vào trong:

      - Caroline, ra đây! Ra coi trăng!

      Mary và Laura nằm chiếc giường nền đất trong ngôi nhà mới, nhìn qua ô cửa sổ phía đông ra ngoài bầu trời. Mặt trăng toả sáng ngay sát dưới ô cửa sổ và Laura ngồi dậy. chăm chú ngắm mặt trăng cực lớn lặng lẽ vươn lên cao mãi nền trời quang đãng.

      Ánh trăng biến tất cả những kẽ vách phía đó thành những đường sáng bạc. Qua ô cửa sổ, ánh trăng ùa vào in nền đất mặt gương hình vuông sáng dìu dịu. Độ sáng đủ cho Laura nhìn Mẹ khi Mẹ vén tấm chăn che cửa, bước vào nhà.

      Laura vội vã nằm xuống trước khi Mẹ kịp thấy ngồi giường.

      nghe thấy Pet và Patty hí khe khẽ với Bố. Rồi, tiếng chân ngựa khua đập vào tai kề nền đất. Pet và Patty theo Bố về phía ngôi nhà và Laura nghe thấy Bố hát:

      Trôi , trôi mãi, trăng ơi!

      Lung linh ánh bạc giữa trời bao la.

      Giọng Bố như hoà vào trời đêm cùng ánh trăng sáng và im lìm của đồng cỏ. Bố vẫn hát khi bước tới khung cửa ra vào.

      - Trời xanh, trăng bạc la đà.

      Mẹ nhắc nho :

      - Charles! làm lũ mất ngủ đó.

      Bố bước vào nhà tiếng động. Jack theo Bố bén gót và nằm chắn ngang giữa khung cửa ra vào. Lúc này cả nhà đều nằm an toàn, ấm áp sau những bức ván vững chắc của ngôi nhà mới. Laura mơ hồ nghe vẳng lại tiếng sói hú kéo dài từ khoảng xa đồng cỏ, nhưng chỉ khẽ rùng mình và chìm vào trong giấc ngủ.

    3. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 7

      BẦY SÓI

      Trọn ngày Bố và ông Edwards dựng chuồng cho Pet và Patty. Hai người lợp luôn mái, kéo dài công việc muộn tới mức Mẹ phải hâm thức ăn chờ bữa tối.

      Chuồng có cánh cửa, nhưng dưới ánh trăng, Bố đóng hai cây cọc chắc xuống đất, mỗi cây sát bên cửa. Bố lùa Pet và Patty vào trong chuồng rồi xếp chồng lên nhau nhiều miếng gỗ chắn ngang trước khung cửa. Hai cây cọc giữ những miếng gỗ này biến thành mảng vách kiên cố.

      Bố :

      - Rồi! Lũ sói cứ mặc sức hú. Tối nay mình ngủ yên!

      Buổi sáng, khi Bố nhấc những mảnh ván ở sau hai cây cọc ra Laura vô cùng kinh ngạc. Sát bên Pet là con ngựa con tai dài, cẳng dài, đứng lảo đảo.

      Laura vừa nhắm phía đó chạy tới Pet vốn hiền hoà bỗng bật hai tai về phía sau và nhe trọn hàm răng ra trước bé. Bố hét:

      - Lui ngay, Laura!

      Quay về phía Pet, Bố :

      - Nào, Pet! Con biết là chúng ta làm đau đứa của con đâu!

      Pet đáp lời Bố bằng tiếng hí. Nó chịu cho Bố vỗ về con ngựa con nhưng dứt khoát chịu cho Laura hoặc Mary tới gần. Ngay cả khi các nhòm qua kẽ vách. Pet cũng đảo cặp mắt trắng dã về phía đó và nhe hết hàm răng ra. Các chưa từng thấy con ngựa con có những cái tai dài như thế. Bố bảo đó là chú la con nhưng Laura nó giống con thỏ lớn. Vì vậy, con ngựa con được đặt tên là Bunny.

      Khi Pet bị buộc vào dây cột với Bunny nhảy nhót xung quanh hoặc ngơ ngác nhìn khoảng rộng lớn. Laura phải canh chừng bé Carrie hết sức cẩn thận. Vì ngoại trừ Bố, bất kì ai tới gần Bunny cũng khiến Pet ré lên man rợ nên em bé có thể bị nó cắn.

      Xế trưa chủ nhật đó, Bố cưỡi Patty băng qua đồng cỏ để coi có gì khác . Trong nhà còn đầy thức ăn nên Bố mang súng theo.

      Bố phóng ngựa xa qua vùng cỏ cao, dọc mép vách đất bên lạch suối. Từng bầy chim vụt bay lên, liệng vòng rồi lại chúi xuống cỏ. Bố vừa vừa nhìn xuống vùng đất trũng bên lạch suối như để ngắm những con nai gặm cỏ dưới đó. Rồi Patty vụt phi nước đại và cùng với Bố mau chóng trở nên dần. thoáng sau, chỉ còn những gợn sóng cỏ ở nơi Bố vừa có mặt.

      Khá muộn vào buổi chiều, Bố vẫn chưa trở về. Mẹ cời than trong đống lửa ra, đặt củi lên, bắt đầu nấu bữa tối. Mary lo giữ em bé trong nhà. Laura hỏi mẹ:

      - Jack có chuyện gì vậy?

      Jack lui tới, ngó quanh lo ngại. Nó hếch mũi hít hít trong gió, chùm lông cổ dựng lên, ép xuống rồi lại dựng lên. Đột nhiên, Pet gõ móng ầm ĩ. Nó chạy vòng tròn với sợi dây cột rồi đứng sững, hí lên nho . Bunny vội chạy tới đứng áp sát vào nó.

      Mẹ hỏi:

      - Chuyện gì vậy, Jack?

      Nó chăm chăm nhìn Mẹ nhưng nó thể được điều gì. Mẹ nhìn vòng khắp dưới đất trời. thể nhận ra điều gì khác lạ. Mẹ :

      - Giống như có chuyện gì cả, Laura.

      Mẹ cào than ung quanh bình lọc cà phê, chiếc vỉ nướng và cả nắp lò nướng bánh. Thịt gà gô xèo xèo vỉ và bánh bột bắp bắt đầu toả mùi thơm. Nhưng suốt thời gian đó, Mẹ luôn liếc nhìn khắp đồng cỏ, Jack lại ngừng và Pet gặm cỏ. Nó hướng về phía tây bắc, nơi Bố tới và giữ con ngựa con luôn ở sát bên nó.

      Đột nhiên, Patty xuất phóng ngang đồng cỏ. Nó xoải vó phóng như điên và Bố cúi rạp mình ôm sát cổ nó.

      Nó chạy vượt khỏi chuồng trước khi Bố kìm được nó dừng lại. Nó dừng lại khó khăn tới độ gần như khuỵu xuống. Toàn thân nó run rẩy, bộ lông đen đẫm mồ hôi và miệng sùi bọt. Bố vội tụt xuống. Bố cũng thở cách mệt nhọc.

      Mẹ hỏi:

      - Chuyện gì vậy, Charles?

      Bố nhìn về phía lạch suối khiến Mẹ và Laura cùng nhìn theo. Nhưng họ chỉ thấy khoảng trời trống phía vũng đất với vài ngọn cây và những mỏm vách đất rải rác dưới thảm cỏ đồi cao.

      Mẹ lại hỏi:

      - Có chuyện gì vậy? Sao lại cưỡi Patty theo kiểu đó?

      Bố thở ra hơi dài:

      - sợ bầy sói kéo tới đây. Nhưng có vẻ ổn hết rồi.

      Mẹ kêu lên:

      - Bầy sói! Bầy sói nào?

      Bố :

      - Mọi chuyện ổn rồi, Caroline! Hãy để chàng trai này lấy hơi lại !

      Sau khi hít thở vài hơi, Bố tiếp:

      - phải cưỡi Patty theo kiểu đó. Đó là cách duy nhất làm được để bám lấy nó. Tới năm chục con sói, Caroline. Những con sói lớn nhất mà thấy. muốn gặp lại điều đó lần nào nữa, dù để được nhận cả kho bạc.

      Đúng lúc đó, dải bóng đen phủ khắp đồng cỏ, vì mặt trời lặn xuống và Bố :

      - kể cho em nghe sau.

      Mẹ lên tiếng:

      - Mình ăn tối ở trong nhà.

      Bố với Mẹ:

      - cần thế đâu, Jack báo động cho mình đúng lúc.

      Bố cởi Pet và Patty ra khỏi dây cột. Bố dắt mẹ con Pet và Patty xuống lạch suối uống nước như thường lệ. Bố cho chúng uống nước trong khạp của Mẹ được đổ đầy để dành cho sáng hôm sau. Bố vuốt hai bên sườn và mấy ống chân đẫm mồ hôi của Patty rồi cho nó vào chuồng cùng Pet và Bunny.

      Bữa tối sẵn sàng.

      Đống lửa quét vòng sáng trong bóng tối. Laura và Mary ngồi sát đống lửa, giữ bé Carrie bên cạnh. Hai thấy đêm đen bao đặc xung quanh và luôn liếc về phía sau, chỗ tiếp giáp giữa bóng tối và ánh lửa. Tại đó, những vệt tối lay động như những vật sống chuyển mình.

      Jack ngồi bệt sát đất bên Laura. Vành tai nó căng lên hướng về vùng bóng tối. Chốc chốc, nó đứng dậy vào vùng bóng tối khoảng ngắn. Rồi nó bọc vòng quanh đống lửa và trở lại ngồi bên Laura. Lông cổ dày đặc của nó nằm ép xuống và nó hề gầm gừ. Chỉ hàm răng nó nhe ra nhưng có lẽ vì nó là giống chó săn.

      Laura và Mary ăn bánh bột bắp với món gà gô và lắng nghe Bố chuyện với Mẹ về bầy sói.

      Bố phát giác ra còn có những người hàng xóm khác. số người tới định cư dọc hai bên bờ suối. Cách đây khoảng ít nhất ba dặm, người cùng vợ dựng nhà dưới khu đất trũng giữa vùng đồi cỏ cao. Đó là gia đình Scott và, Bố , họ là những nông dân rất dễ mến. Cách họ chừng sáu dặm, có hai người đàn ông độc thân sống chung trong căn nhà. Họ canh tác hai khu đất liền nhau và dựng nhà ngay giữ đường ranh. người đặt giường tựa vào bờ vách phía này và người đặt giường tựa vào bờ vách phía kia. Như thế, mỗi người vẫn nằm đất của mình, dù họ ở chung trong ngôi nhà và ngôi nhà chỉ rộng cỡ tám bộ. Họ nấu nướng và ăn chung ở giữa nhà.

      Bố tiếng nào về bầy sói, Laura rất muốn được nghe chuyện này, nhưng biết là được phép cắt ngang khi Bố chuyện.

      Bố hai người độc thân kia quen người nào trong vùng. Đúng ra là họ chưa hề thấy ai ngoại trừ người da đỏ. Vì thế, họ rất mừng khi gặp Bố và Bố dừng lại với họ khá lâu.

      Rồi Bố tiếp tục và từ sườn đồi cỏ cao, Bố thấy vệt trắng dưới trũng đất thấp bên lạch suối. Bố đoán là tấm bạt mui xe và đúng thế. Khi tới nơi, Bố gặp cặp vợ chồng và năm đứa con . Họ từ Iovva tới và phải dừng tại đây vì con ngựa của họ bị đau. Lúc này, con ngựa lành, nhưng khí hậu xấu dưới trũng thấp khiến họ bị sốt. Hai vợ chồng và ba đứa con lớn bệnh đứng vững nỏi. Hai đứa con , trai trạc Mary và Laura, phải lo săn sóc cả gia đình.

      Thế là, Bố lo giúp họ số việc rồi trở lại chỗ hai người đàn ông độc thân báo cho họ biết. Lập tức, người xuống đưa hết gia đình kia lên đồi để họ thở hít khí trong lành hơn hầu mau chóng lành bệnh.

      Việc nọ bắt qua việc kia buộc Bố trở về muộn. Bố băng ngang đồng cỏ đoạn ngắn và khi thúc Patty xoải vó đột nhiên, bầy sói ào tới. Chỉ thoáng, chúng bọc kín xung quanh Bố.

      Bố :

      - Đúng là bầy sói chen chúc. Cả thảy có tới năm chục con, toàn là thứ sói lớn nhất mà chưa từng thấy bao giờ. Có thể bảo đó là những con sói trâu. Con đầu đàn cực lớn màu xám, cao ba bộ là ít. Phải là tóc dựng ngược lên hết.

      Mẹ :

      - Mà mang súng theo chứ!

      - có nghĩ tới chuyện đó. Nhưng dù có cây súng cũng vô ích. Làm sao có thể đối đầu với năm chục con sói chỉ bằng cây súng. Nhất là Patty thể chạy bứt xa khỏi chúng.

      Mẹ hỏi:

      - Rồi làm gì?

      Bố đáp:

      - Chẳng làm gì cả. Patty ráng sức chạy và mong gì khác hơn thoát xa khỏi chỗ đó. Nhưng biết chắc dù Patty phóng tận lực, bầy sói vẫn bắt kịp nội phút và vật cả lẫn nó té xuống. Cho nên, kìm Patty chậm lại.

      Mẹ trong hơi thở:

      - Trời ơi, Charles!

      - Đúng vậy! Dù có được trả bao nhiêu tiền, cũng làm lại việc như thế, Caroline. chưa từng thấy những con sói lớn cỡ đó. con cực lớn chạy dọc sát bàn đạp của . có thể đá trúng vào sườn nó. Chúng tỏ ra để ý tới chút nào. Có lẽ chúng vừa được ăn no mồi, Caroline. Phải là đám sói bao kín quanh với Patty và cùng chạy theo. Ngay giữa ánh sáng ban ngày. Giống hệt bầy chó cùng với con ngựa. Chúng bọc quanh, chạy nhảy, nô giỡn và táp lẫn nhau y hệt những con chó.

      Mẹ lại kêu:

      - Trời ơi, Charles!

      Tim Laura đập thình thịch, miệng há hốc, mắt mở thao láo nhìn Bố. Bố :

      - Patty run bần bật, giằng giựt chiếc hàm thiếc. Nó khiếp hãi cùng cực toát mồ hôi khắp mình. cũng toát mồ hôi. Nhưng kìm được nó đoạn, chạy chậm chậm giữa bầy sói. Bầy sói chạy cùng như thế khoảng phần tư dặm, hoặc có thể dài hơn. Lúc đó, tới khúc ngoặc dẫn xuống trũng đất dưới lạch suối. Con sói đầu đàn chạy xuống đó và cả bầy cùng chạy theo. Ngay khi con sói cuối cùng vừa vào khúc ngoặc, liền thúc Patty phóng . Nó băng ngang đồng cỏ chạy thẳng về nhà. Kể cả khi dùng roi quất nó, nó cũng thể phóng nhanh hơn. Suốt đoạn đường đó, sợ khủng khiếp. nghĩ là bầy sói có thể cũng hướng tới đây và nhanh hơn . Caroline, mừng vì để súng ở nhà cho em. Và nhà cũng dựng chắc chắn. cho là với cây súng, em có thể kìm giữ bầy sói ở ngoài. Nhưng ở ngoài lại có Pet và con ngựa con.

      Mẹ :

      - khỏi phải lo, Charles. Em tin là có thể xoay xở để cứu được những con ngựa của mình.

      Bố :

      - Lúc đó đâu còn tỉnh táo nữa. biết em lo cứu mấy con ngựa, Caroline. Dù sao bầy sói làm em rối trí. Nhưng nếu chúng đói mà lại có ở đây

      Mẹ ngắt ngang:

      - Bình vẫn có tai lớn đó.

      Mẹ muốn nhắc Bố nên làm Mary và Laura khiếp sợ.

      Bố cao giọng:

      - Thôi, mọi thứ đều tốt đẹp rồi. Giờ này bầy sói ở cách xa đây nhiều dặm rồi.

      Laura hỏi:

      - Cái gì khiến chúng làm như vậy?

      Bố :

      - Bố biết, Laura. Theo Bố chúng vừa ăn no và đường xuống lạch suối uống nước. Hoặc giả chúng nô đùa đồng cỏ nên để ý tới bất kì thứ gì, ngoại trừ trò chơi, giống như nhiều lúc các con vẫn như thế. Hoặc giả chúng thấy Bố có súng tức thể hại chúng. Hoặc khác nữa là chúng chưa từng thấy người nào trước đây nên biết rằng con người có thể hại chúng. chung chúng để ý tới Bố chút nào.

      Pet và Patty ngừng vòng vòng ở trong chuồng. Jack đảo chậm chậm quanh đống lửa. Khi nó dừng lại hếch cao mũi đánh hơi, lông cổ nó dựng lên.

      Mẹ , giọng vui vẻ:

      - Tới giờ ngủ của các con rồi!

      Ngay cả bé Carrie cũng chưa ngủ, nhưng Mẹ đưa tất cả vào nhà. Mẹ nhắc Mary và Laura lên giường trong lúc Mẹ mặc áo ngủ cho bé Carrie và đặt bé vào giường lớn. Rồi Mẹ trở ra rửa chén. Trong bóng tối, cánh tay Bố vươn từ phía sau tấm chăn lên khung cửa, lặng lẽ kiếm cây súng. Phía ngoài, gần đống lửa, dĩa chén va chạm lách cách. Rồi có tiếng dao cào chiếc vỉ nướng. Mẹ và Bố chuyện và Laura ngửi thấy mùi khói thuốc hút.

      Ngôi nhà yên ắng nhưng thiếu cảm giác an toàn vì cây súng của Bố nằm khung cửa và khung cửa còn trống chỉ được che bằng tấm chăn.

      hồi lâu sau, Mẹ vén tấm chăn lên. Lúc đó, bé Carrie ngủ. Mẹ và Bố bước vào hết sức và lặng lẽ lên giường. Jack nằm chận giữa khung cửa, nhưng đặt cằm lên mấy bàn chân. Đầu nó nghểnh cao, nghe ngóng. Mẹ thở nhè trong khi Bố thở nặng nề và Mary ngủ say. Nhưng Laura vẫn căng mắt nhìn qua bóng tối theo dõi Jack. thể biết lông cổ của con chó có dựng đứng lên .

      choàng ngồi dậy đột ngột ở giường. ngủ. Bóng tối xung quanh như bị xua . Ánh trăng dọi vào ô cửa sổ và nhiều vết xuyên qua các kẽ vách. Dưới ánh trăng, Bố đứng như vệt đen bên cửa sổ, lăm lăm cây súng.

      Đúng lúc đó, tiếng sói hú ngay sát bên tai Laura.

      nhào xa khỏi bức vách. Con sói ở sát bên ngoài vách. Laura khiếp hãi vì gây ra tiếng động. Cảm giác lạnh buốt chỉ chạy theo sống lưng mà bủa khắp người . Mary kéo chăn lên trùm kín đầu. Jack gừ gừ và nhe hàm răng hướng về phía tấm chăn che khăn cửa ra vào.

      Bố :

      - Đứng im, Jack!

      Những tiếng hú khủng khiếp từ khắp hướng dội vào ngôi nhà và Laura nhảy khỏi giường. muốn tới với Bố vì biết thà làm phiền Bố lúc này còn tốt hơn. Bố quay đầu lại và thấy đứng trong chiếc áo dài ngủ.

      Bố hỏi khẽ:

      - Con muốn thấy , Laura?

      Laura dám lên tiếng, nhưng gật đầu và lướt qua nền đất tới với Bố. Bố đặt cây súng tựa vào vách, nhấc bé lên ngang ô cửa sổ.

      Trong ánh trăng, những con sói ngồi thành vòng cung. Chúng ngồi bệt hông, nhìn Laura ở phía sau ô cửa sổ và nhìn lại chúng. Chưa bao giờ bé nhìn thấy những con sói lớn như thế. Con sói lớn nhất còn cao hơn Laura. Nó có thể cao hơn cả Mary nữa. Nó ngồi chính giữa, đối mặt với Laura. Mọi thứ thuộc về nó đều lớn hết - những chiếc tai nhọn, cái mõm nhọn, chiếc lưỡi thè dài, vai và chân chắc nịch, hai bàn chân trước đặt sát nhau, còn chiếc đuôi quấn quanh hông. Lông nó bờm xờm màu xám nhưng hai mắt loé sáng xanh lè.

      Laura thọc mấy ngón chân vào kẽ vách, hai cánh tay ôm cứng mảnh ván và ngắm, ngắm chăm chú con sói đó. Nhưng dám thò đầu khỏi ô cửa trống ra ngoài, nơi mà cả bầy sói ngồi rất gần , liên tục di động bàn chân và liếm láp hai bên sườn. Bố đứng sát sau lưng, vòng tay ôm chắc ngang người bé.

      Laura thầm:

      - Nó lớn khủng khiếp.

      Bố cũng thầm trong mái tóc bé:

      - Thử nhìn coi lông của nó óng ánh mức nào.

      Ánh trăng tạo viền sáng quanh bộ lông bờm xờm phủ khắp người con sói lớn.

      Bố tiếp tục thầm:

      - Chúng bọc thành vòng kín xung quanh nhà.

      Laura bước thoăn thoắt bên cạnh Bố tới ô cửa sổ khác. Bố lại đặt cây súng tựa vào vách và nhấc bé lên. Đúng là ở mé này cũng có vòng cung chó sói. Tất cả những cặp mắt của chúng đều loé sáng xanh lè trong bóng tối của ngôi nhà. Laura có thể nghe được hơi thở của chúng. Khi chúng bắt gặp Bố và Laura nhìn ra, phần chính giữa của vòng cung hơi chuyển lui chút về phía sau.

      Pet và Patty hí và lồng chạy trong chuồng. Móng của chúng đập thình thịch mặt đất và cào khua ầm ĩ các bức vách.

      lúc sau, Bố lại quay về ô cửa sổ cũ và Laura cũng theo. Họ tới đúng lúc con sói lớn hếch mũi thẳng lên trời. Mõm nó há ra và tiếng hú dài bốc lên như thấu tới mặt trăng.

      Rồi hết thẩy bầy sói bọc vòng xung quanh nhà đều hếch mũi thẳng lên trời và đồng loạt hú đáp lại. Tiếng hú của chúng vang động khắp ngôi nhà, lan theo ánh trăng dội xa đồng cỏ bát ngát im lìm.

      Bố :

      - Bây giờ ngủ thôi, bình rượu táo ! ngủ , Jack và Bố canh chừng cho mọi người.

      Thế là Laura trở lại giường. Nhưng trằn trọc mãi ngủ nổi. nằm lắng nghe hơi thở của bầy sói ở phía bên kia vách. nghe tiếng móng chân chúng cào cào mặt đất và cả tiếng của chiếc mũi hít hít ngay kẽ vách. nghe con sói xám đầu đàn lại cất tiếng hú và cả bầy sói đồng loạt hú đáp lại.

      Nhưng Bố vẫn lặng lẽ chuyển từ ô cửa sổ này tới ô cửa sổ khác và Jack lại lại ngừng trước tấm chăn treo khung cửa ra vào. Những con sói cứ hú, nhưng chúng thể xâm nhập nổi ngôi nhà vào lúc Bố và Jack có mặt như thế.

      Cuối cùng, Laura ngủ thiếp .

    4. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 8

      HAI KHUÔN CỬA DẦY

      Laura cảm thấy làn hơi ấm dịu mặt và mở mắt ra trong ánh nắng sớm mai. Mary trò chuyện với Mẹ bên đống lửa ngoài trời. Laura chạy ra khỏi cửa, chỉ mặc chiếc áo dài ngủ. còn thấy những con sói mà chỉ có dấu vết dày đặc của chúng quanh ngôi nhà và chuồng ngựa.

      Bố tới con đường dẫn xuống suối vừa vừa huýt gió. Bố treo súng móc để dắt Pet và Patty xuống lạch suối cho uống nước như lệ thường. Bố bước theo dấu bầy sói xa tới mức đủ cho Bố biết chắc lúc này bầy sói ở rất xa, có lẽ theo đuổi bầy nai.

      Mấy con ngựa luôn nhảy tránh dấu vết bầy sói, tai chúng vểnh cao cách bồn chồn và Pet giữ chặt con nó ở bên mình. Tuy vậy, chúng ngoan ngoãn theo Bố vốn hiểu còn điều gì đáng sợ nữa.

      Bữa ăn sáng sẵn sàng. Khi Bố từ lạch suối trở về, cả nhà cùng ngồi bên đống lửa ăn món bột chiên với thịt gà gô bằm. Bố nội trong ngày phải làm xong cánh cửa. Bố muốn lặp lại thêm lần nữa cảnh chỉ có tấm chăn ngăn cách cả nhà với bầy sói.

      Bố :

      - Mình có đinh, nhưng thể chờ tới khi có dịp Independence để mua. người đàn ông cần có đinh vẫn dựng nổi nhà hoặc làm cánh cửa.

      Sau bữa ăn sáng, Bố cột Pet và Patty vào xe, xách rìu kiếm gỗ. Laura lo rửa chén và dọn giường vì hôm đó tới phiên Mary lo giữ em bé. Rồi Laura giúp Bố làm cánh cửa. Mary ngồi xem trong lúc Laura chuyển dụng cụ cho Bố.

      Với chiếc cưa, Bố cắt những khúc cây vừa với bề cao khuôn cửa và cắt những khúc ngắn hơn theo bề ngang. Rồi Bố dùng cây rìu xả thành những tấm ván và chuốt nhẵn bóng đẹp. Bố ghép những tấm ván dài sát nhau mặt đất và đặt ngang chúng những tấm ván ngắn. Với mũi khoan, Bố khoan những chiếc lỗ xuyên qua hai lớp ván và mỗi chiếc lỗ đều được chốt bằng chốt gỗ vừa khít.

      Cánh cửa được làm xong theo cách đó và là cánh cửa gỗ xồi loại tốt, cứng chắc.

      Bố cắt ba đoạn đai da dài để làm bản lề, đầu, ở dưới đáy và ở chính giữa.

      Trước hết, Bố gắn các đoạn đai da vào cánh cửa theo cách sau: Bố đặt miếng gỗ cánh cửa và khoan lỗ xuyên qua thấu cánh cửa. Rồi Bố gấp đôi đầu đai da quanh miếng gỗ , dùng dao khoét những lỗ tròn đoạn đai. Bố đặt miếng gỗ có quấn đai trở lại cánh cửa cho tất cả các lỗ khoét khớp với nhau thành lỗ. Lúc đó, Laura chuyển cho Bố chốt gỗ và cây búa để Bố gắn chốt qua chiếc lỗ. Chiếc chốt xuyên qua sợi đai, qua miếng gỗ , rồi lại xuyên qua sợi đai và gắn sâu vào cánh cửa. Thế là đoạn đai được gắn cứng ngắc cách nào rời ra nổi.

      Bố :

      - Bố với con rằng chuyên gia cần những cây đinh.

      Cột xong ba khớp bản lề, Bố dựng cánh cửa vào khuôn cửa. Nó vừa khít. Tiếp theo, Bố chốt những mảnh gỗ vào các tấm ván cũ bên mép khuôn cửa bên kia để giữ cho cánh cửa khỏi bung ra. Bố dựng cánh cửa trở lại đúng chỗ và Laura đứng tựa lưng vào đỡ nó trong lúc Bố chốt các khớp bản lề vào khung cửa.

      Nhưng trước khi làm việc này, Bố cần gắn xong then cài cánh cửa vì đương nhiên phải giữ cho cánh cửa đóng được bằng cách nào chứ.

      Đây là cách Bố gắn then cài: Trước hết, Bố đẽo thanh gỗ xồi dầy, ngắn. Bố cắt khía rộng, sâu ở phía thanh gỗ tới ngay chính giữa. Bố gắn đứng thanh gỗ này ở phía trong cánh cửa và sát bên mép. Bố đặt phía có đẽo khía áp vào cánh cửa để khía đẽo tạo thành khe hở .

      Xong, Bố chặt và chuốt thanh gỗ dài, hơn. Thanh gỗ này đủ để dễ dàng trượt qua khe hở. Bố đặt đầu thanh gỗ qua khe hở và gắn đầu kia vào cánh cửa.

      Nhưng Bố gắn thanh gỗ cách cứng ngắc. Thanh gỗ được chốt rất chắc vào cánh cửa nhưng có khoan lỗ rộng hơn cây chốt. Thứ duy nhất giữ cho thanh gỗ nằm cánh cửa chính là khe hở.

      Thanh gỗ này là chiếc then cài. Nó xoay được dễ dàng quanh chốt gắn và đầu buông lỏng có thể kéo lên, hạ xuống trong khe hở. Đầu buông lỏng này đủ dài để băng qua khe hở để gắn vào vách khi cánh cửa đóng lại.

      Lúc Bố và Laura dựng cánh cửa vào khung cửa, Bố đánh dấu vách nơi mà đầu then cài vươn tới. Ngay tại điểm này, Bố gắn lên vách khúc gỗ xồi dầy. Nửa của khúc gỗ này được xẻ ra để chiếc then cài có thể nằm lọt giữa nó và bức vách.

      Bây giờ Laura đẩy đóng cánh cửa lại và trong lúc đẩy bé nhấc cao chiếc then cài cho rớt vào trong khe hở và đặt đầu của nó vào vị trí sau khúc gỗ xồi dầy. Thế là chiếc then cài gắn vào tường và khe hở thanh gỗ đứng giữ nó cánh cửa.

      ai có thể bẻ gãy nổi then cài hai lớp cứng chắc như vậy.

      Tuy vậy còn phải có cách kéo then cài từ phía ngoài. Thế là Bố chế ra sợi dây then. Bố cắt khúc từ sợi dây da dài tốt, buộc đầu vào chiếc then cài ở khoảng giữa đầu chốt và khe hở. then cài, Bố khoan lỗ cánh cửa và đẩy đầu dây then qua chiếc lỗ này.

      Laura đứng ở phía ngoài, nắm lấy đầu dây then và kéo. bé có thể kéo nó đủ để nhấc chiếc then cài lên rồi buông xuống.

      Chiếc cửa hoàn tất. Nó rất chắc chắn vì được ghép bằng những miếng gỗ xồi dầy với lớp ván xồi ngang và tất cả được chốt liền lại bằng những chốt cứng. Sợi dây then thả ra bên ngoài để khi cần vào nhà chỉ việc kéo lên. Còn khi ở bên trong và muốn ngăn người ở bên ngoài chỉ đưa sợi dây then vào phía trong là ai có thể vào nổi. cánh cửa có nắm đấm, có ổ khoá, có khoá nhưng lại là cánh cửa hảo hạng.

      Bố :

      - Có thể bảo là ngày làm việc xứng đáng. Và Bố có trợ thủ tí hon tuyệt diệu.

      Bố đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu Laura. Rồi Bố gom dụng cụ đem cất, vừa vừa huýt gió, đoạn Bố cời dây buộc đưa Pet và Patty uống nước. Mặt trời lặn khiến hơi gió lạnh hơn và hương vị bữa ăn chiều ngào ngạt toả ra từ bếp lửa khiến Laura ngây ngất hơn bao giờ hết.

      Bữa ăn chiều có thịt ướp muối. Đây là phần thịt ướp muối cuối cùng nên ngày mai Bố phải săn. Sau đó, Bố và Laura làm cánh cửa nhà kho.

      Cánh cửa nhà kho cũng được làm y hệt như cánh cửa nhà, ngoại trừ điểm có then cài. Pet và Patty thể biết cài then cửa và kéo nổi dây then vào ban đêm. Cho nên, thay vì làm then cài, Bố khoét lỗ hổng cánh cửa và luồn qua đó sợi xích.

      Ban đêm, Bố lòn đầu xích qua kẽ vách rồi khoá hai đầu xích vào nhau. Thế là ai còn có thể vào chuồng ngựa nổi.

      Bố :

      - Từ nay, tất cả chúng ta đều yên chí.

      Khi có thêm người tới ở gần tốt nhất là ban đêm hãy khoá chuồng ngựa, vì nơi nào có nai có sói và nơi nào có ngựa có kẻ trộm ngựa.

      Trong bữa ăn tối bữa đó, Bố với Mẹ:

      - Caroline, bây giờ ngay sau khi dựng xong nhà cho Edwards, làm cho em cái bếp để em có thể nấu nướng ở trong nhà để tránh khỏi gió, bão. chưa thấy nơi nào nhiều nắng như ở đây, nhưng cũng phải nghĩ tới lúc mưa trút xuống.

      Mẹ :

      - Đúng đó, Charles. bao giờ có chuyện thời tiết tốt kéo dài mãi mãi đất này.

    5. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 9

      NGỌN LỬA TRONG LÒ SƯỞI

      Phía ngoài nhà, ngay sát bức vách gỗ đối diện với cửa ra vào. Bố cắt sạch cỏ và dọn sạch bóng khoảng đất bằng. Bố bắt đầu làm lò sưởi.

      Rồi Bố và Mẹ lại đặt thùng xe lên guồng bánh và Bố cột Pet và Patty vào xe.

      Mặt trời vươn lên thu ngắn lại tất cả những chiếc bóng. Hàng trăm con chiền chiện bay lên từ đồng cỏ vừa hót vừa bay cao thêm mãi trong thinh . Tiếng hót của chúng vẳng xuống từ bầu trời bao la quang đãng giống như trận mưa nhạc. Và khắp mặt đất ngả nghiêng những đợt sóng cỏ thầm trong gió, hàng ngàn con di cỏ xíu bấu những móng chân tí hon vào các khóm hoa cũng líu lo ca hát.

      Pet và Patty hít mạnh hơi gió và kêu lên thích thú. Chúng vươn cao cần cổ, đập mạnh vó nền đất như háo hức muốn phóng . Bố huýt gió trong lúc leo lên ghế xe, nắm lấy dây cương. Chợt bắt gặp Laura nhìn mình, Bố ngưng huýt gió và hỏi:

      - Có muốn dạo , Laura? Cả em và Mary nữa?

      Mẹ bảo các có thể được. Hai bé liền leo lên bánh xe, đạp những ngón chân trần lên các nan hoa, rồi ngồi chiếc ghế cao bên cạnh Bố. Pet và Patty khẽ nhổm lên và chiếc xe lắc lư lao xuống con đường làm thành bằng chính vết bánh xe của Bố.

      Mấy Bố con giữa những vạch đất trần trụi vàng xậm, tất cả đều nhăn nhúm quằn quện vì lâu có mưa. Rồi, họ tới, băng ngang khoảng đất gợn sóng dưới đáy trũng sâu. Những đám cây tụ rải rác trong vùng đất thấp, quanh những khu đồi và ở cả những bãi cỏ trống. Những con nai nằm dài dưới bóng cây, thẫn thờ nhìn ánh trăng chiếu đám cỏ xanh. Chúng nghểnh cao đầu, vểnh tai, đứng thẳng dậy vừa nhai nhóp nhép vừa ngắm cỗ xe bằng những con mắt to tròn hiền hoà.

      Suốt dọc đường, những khóm phi yến dài nở hoa khoe đủ thứ màu hồng, xanh, trắng; những con chim đảo cánh các chùm kim tước vũ vàng tươi và bướm dập dìu bay lượn. Những khóm cúc lấp lánh lay dưới các cội cây, đàn sóc huyên thuyên chíu chít các cành cao, những con thỏ đuôi trắng nhảy nhót dọc theo đường và những con rắn luồn lách trốn chạy mau khi nghe tiếng cỗ xe lao tới.

      Sâu dưới khoảng thung lũng thấp nhất, lạch suối róc rách chảy trong che phủ của những vách đất. Những vách đất này khiến Laura còn nhìn thấy đồi cỏ ở đâu nữa. Nhiều cội cây vươn lên từ những khoảng vỡ vụn trong khi tại những khoảng đất trần đủ nước cho các cội cây sống có những bụi cây bám rễ vào cách tuyệt vọng. Những rễ cây được đất vùi lấp ra ngay phía đầu Laura.

      Laura bỗng hỏi Bố:

      - Người da đỏ cắm trại ở đâu?

      Bố nhìn thấy nhiều trại Da Đỏ bỏ hoang tại đây, ngay giữa các vách đất. Nhưng lúc này Bố bận nên thể chỉ cho bé thấy được. Bố còn mắc lấy đá về xây lò sưởi.

      Bố :

      - Các con , các con cứ chơi đùa, nhưng được khỏi tầm nhìn của Bố và được xuống nước. Các con cũng được nghịch những con rắn vì ở đây có thể có vài loại rắn độc.

      Thế là Mary và Laura chơi sát bên lạch suối trong lúc Bố cạy những tảng đá được chọn và khuân chất đống lên xe.

      Hai bé ngắm những con bọ nước chân dài ngoằng lướt mặt nước phẳng lì bất động. Các chạy dọc bờ làm kinh hoảng những con ếch và cười lớn khi thấy những con ếch xanh biếc với chiếc yếm trắng nhảy bõm xuống nước. Các cũng lắng nghe những con bồ câu rừng gọi nhau giữa lùm cây và những con hoạ mi nâu hót. Các thấy những con cá bơi bên nhau tại những khúc suối cạn xao động. Những con cá mang hình thù những bóng trắng mỏng manh trong làn nước gợn sóng lăn tăn, chỉ thỉnh thoảng mới có con dọi chiếu ánh mặt trời bằng cái ức màu bạc.

      Dọc theo lạch suối hầu như có gió, khí ngưng đọng và dễ khiến buồn ngủ. Mùi rễ cây mục và mùi bùn bốc lên trong tiếng lá cây xào xạc ngừng và tiếng nước chảy róc rách.

      Dấu chân nai in dày đặc các vũng bùn và nới những dấu chân có nước đọng, những đám muỗi dày đặc bay lên kêu vo vo như tiếng rên than nhức nhối. Laura và Mary liên tục đập muỗi mặt, cổ, tay, chân và ước mong có thể chúi được xuống nước. Các đều nóng nực và làn nước có vẻ mát lạnh hơn. Laura cho rằng chẳng có hại gì nếu chỉ nhúng chân xuống nước và khi Bố xoay lưng gần như dứt khoát thực ý định.

      - Laura!

      Bố chợt lên tiếng và bé vội co chiếc chân hư hỏng về. Bố nhắc:

      - Nếu các con muốn xuống nước có thể xuống những khúc cạn. Nhớ là được dầm sâu quá mắt cá chân.

      Mary chỉ bước xuống chút xíu. bảo sỏi làm đau và ngồi khúc cây kiên nhẫn đập muỗi. Nhưng Laura vỗ tay thích thú bước xuống nuớc. Khi bước tới, sỏi nghiến vào bàn chân đau điếng. Khi dừng lại, bầy cá bu quanh mấy ngón chân, táp táp bằng những chiếc miệng bé xíu. Đúng là cảm giác chập chờn kì thú. Laura cố chụp bắt con cá nhưng chỉ chạm nổi vào lớp bao nhớt nhợt bọc ngoài.

      Rồi thùng xe được chất đầy. Bố gọi:

      - Trở lại thôi, các con !

      Và hai bé lại trèo lên ghế xe, rời khỏi vùng lạch suối. Qua khỏi khu rừng cây và những mỏm đồi, họ vượt lên vùng đồng cỏ lộng gió với những thảm cỏ giống như vừa thầm cười và ca hát.

      Các thời khoảng kì diệu dưới vùng lạch suối. Nhưng Laura thích thảo nguyên hơn hết. Bãi cỏ rộng mênh mông, xinh đẹp và thoáng đãng vô cùng.

      Chiều hôm đó, Mẹ ngồi khâu vá trong bóng mát của ngôi nhà với bé Carrie sát bên cạnh chơi đùa tấm nệm trong lúc Laura và Mary xem Bố xây lò bếp.

      Trước hết, Bố nhào đất sét với nước trong khạp chứa nước cho ngựa uống để làm thành loại hồ sền sệt rất đẹp. Bố cho Laura khuấy hồ trong lúc Bố xếp đá thành hàng quanh ba cạnh khu đất sát vách nhà mà Bố dọn sạch. Rồi, với chiếc bay gỗ, Bố rải hồ phủ các tảng đá. Bố đặt hàng đá khác lên lớp hồ này rồi lại phủ thêm hồ kín từ xuống.

      Bố xây thành cái hộp mặt đất với ba mặt hộp làm bằng đá và hồ còn mặt kia là bức vách gỗ của ngôi nhà.

      Những mặt hộp bằng đá cứ được thêm đá thêm hồ mãi cho cao lên ngang cằm Laura. Rồi Bố dựng khúc gỗ lên những bờ đá dựa sát vách căn nhà. Bố trát nhiều hồ khắp các phía của khúc cây.

      Sau đó, Bố xây đá và hồ đầu khúc cây này. Lúc này Bố làm ống khói và xây nó mỗi lúc hơn.

      Bố lại phải xuống lạch suối kiếm thêm đá. Laura và Mary được theo vì Mẹ bảo khí ẩm ướt có thể khiến các nhiễm bệnh. Mary ngồi cạnh Mẹ khâu thêm miếng vá vào chiếc chăn chằng đụp của mình còn Laura nhào khạp hồ đầy.

      Hôm sau Bố xây ống khói lên cao ngang vách nhà, rồi đứng ngắm nghía, mấy ngón tay thọc sâu vào trong tóc.

      Mẹ :

      - Charles, giống như người hoang dã. dựng đứng tận chân từng cọng tóc.

      Bố đáp:

      - Nó đứng thẳng lên bằng mọi cách mà, Caroline. Khi theo tán em, nó cũng bao giờ nằm xuống bất chấp trét bao nhiều dầu bóng.

      Bố nằm dài lên cỏ ngay sát bên chân Mẹ:

      - mệt nhoài vì cân đo cho thẳng để xây được những tảng đá lên cao cỡ đó.

      Mẹ :

      - Chỉ mình xây ống khói cao tới mức đó là qua tốt rồi.

      Mẹ đan mấy ngón tay vào mái tóc của Bố và dựng nó đứng lên hơn bao giờ hết. Mẹ hỏi:

      - Sao xây phần còn lại bằng hồ với cây?

      Bố tán đồng:

      - Phải rồi, làm thế dễ hơn. đáng trách nếu cho rằng mình làm thế được.

      Bố lập tức nhảy bật dậy. Mẹ nhắc:

      - Ồ, hãy nằm trong bóng mát nghỉ .

      Nhưng Bố lắc đầu:

      - nên nằm dài ở đây trong lúc công việc cần làm, Caroline. Càng làm xong bếp sớm em càng sớm có chỗ nấu ở trong nhà, tránh khỏi gió máy.

      Bố kéo những cây ra khỏi đống gỗ, cắt, khứa và dựng lên những vách nhà phía ống khói bằng đá. Khi ghép những cây này, Bố trát lên chúng nhiều hồ. Và ống khói được làm xong như thế.

      Rồi Bố vào nhà, dùng búa và cưa, khoét lỗ hổng vách. Bố cắt rời những khúc gỗ làm thành mặt vách thứ tư ở đáy ống khói và có lò bếp.

      Lò bếp đủ rộng cho Laura, Mary và bé Carrie ngồi lọt ở trong. Nền lò là khoảng đất được Bố dọn sạch cỏ và mặt trước lò chính là khung trống do Bố cắt rời những khúc gỗ. Khúc gỗ nằm khung trống này được Bố trát đẫm hồ khắp mọi phía.

      Mỗi bên khung trống Bố gắn miếng ván sồi tươi sát các đầu cây bị cắt. Kế tiếp, Bố gắn hai khúc sồi vào hai góc lò bếp, đặt lên tấm ván sồi và chốt lại chắc. Đó là tấm giá mặt lò bếp.

      Ngay khi tấm giá được làm xong, Mẹ đặt lên ở chính giữa bức tượng phụ nữ bằng sứ mà Mẹ mang theo từ Big Woods. Bức tượng qua chuyến dài mà bị vỡ. Nó đứng giá với những chiếc giày bằng sứ, bộ váy sứ rộng, vạt áo sứ dài, căng khít và đôi má hồng, cặp mắt xanh, mái tóc vàng óng đều bằng sứ.

      Sau đó, Bố Mẹ, Mary và Laura cùng đứng ngắm lò bếp. Chỉ riêng bé Carrie là để ý tới nó. Bé chỉ chỏ bức tượng sứ và hét lên khi Mary và Laura bảo với bé rằng ngoài Mẹ ra ai được đụng tới bức tượng.

      Bố nhắc Mẹ:

      - Em phải hết sức cẩn thận với lò bếp này, Caroline. Những tia lửa trong ống khói có thể văng lên mái. Loại vải đó lại rất dễ bắt lửa. ráng xẻ mau những tấm ván mỏng để sớm có cái mái khiến em phải lo ngại.

      Thế là Mẹ thận trọng đốt ngọn lửa trong lò bếp mới để nướng món thịt gà gô cho bữa tối. Và tối hôm đó, cả nhà dùng bữa ở trong nhà.

      Mọi người ngồi vây quanh chiếc bàn sát khuôn cửa sổ phía tây. Bố cấp tốc đóng chiếc bàn này bằng hai miếng ván sồi. đầu ván thọc vào kẽ vách, còn đầu kia đặt những trụ gỗ ngắn dựng đứng. Bố chuốt nhẵn ván bằng lưỡi búa và chiếc bàn xinh xắn khi Mẹ phủ lên tấm khăn.

      Ghế ngồi được làm bằng những khúc cây lớn. Nền nhà bằng đất đá được mẹ quét sạch bằng chiếc chổi cành cây. Trong các góc nhà, giường ngủ đều gọn gàng dưới những tấm chăn phủ được vá nhiều lớp. Ánh nắng chiếu dọi qua khung cửa sổ khiến ngôi nhà đầy ắp những tia sáng vàng lấp lánh.

      Phía ngoài và ở xam xa tận chân trời ngả màu tím hồng, gió bốc lên và những thảm cỏ hoang chập chờn gợn sóng.

      Phía trong, ngôi nhà dễ chịu. Mùi thịt gà nướng ngào ngạt khiến Laura tứa nước miếng. rửa tay, rửa mặt, chải tóc và buộc sẵn chiếc khăn quanh cổ. ngồi thẳng người khúc gỗ tròn và sử dụng dao, nĩa khéo đúng như Mẹ chỉ dẫn. im lặng, vì con nít được phép trong lúc ăn trừ khi được nhắc tới, nhưng nhìn Bố, nhìn Mẹ, nhìn Mary, nhìn bé Carrie trong lòng Mẹ và cảm thấy mãn nguyện. sung sướng lại được sống trong ngôi nhà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :