1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên (Tập 1) - Laura Ingalls Wilder (13 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      NGÔI NHÀ Ở BIG WOOD
      Chương 5
      Mùa đông hình như dài lê thê, Laura và Mary bắt đầu thấy mệt vì luôn luôn phải ngồi trong nhà. Đặc biệt là vào những ngày chủ nhật, thời gian nhích vô cùng chậm chạp.
      Mỗi ngày chủ nhật, Mary và Laura đều mặc những bộ đồ đẹp nhất với những dải băng tươi tắn mái tóc. Các đều sạch tắm rửa vào đêm thứ bảy.
      Mùa hè, các tắm nước suối, nhưng về mùa đông, bố đổ đầy tuyết sạch vào bồn tắm, đặt lên lò cho chảy tan thành nước. Rồi ngay sát bên lò, sau tấm chăn căng hai chiếc ghế, mẹ tắm cho Laura, tiếp theo là tắm cho Mary.
      Laura được tắm trước nhất vì bé hơn Mary. phải lên giường sớm vào đêm thứ bảy cùng với Charlotte bởi sau khi tắm rửa và thay áo ngủ xong, bố mới tiếp tục gom tuyết tan cho Mary tắm. Mary lên giường rồi mới tới phiên mẹ tắm và sau hết là bố. Thế là cả nhà đều sạch đón ngày chủ nhật.
      Trong ngày chủ nhật, Mary và Laura được chạy nhảy, la hét hay chơi đùa ầm ĩ. Mary còn được khâu vá tấm chăn và Laura được móc đan đôi găng bé xíu mà làm cho bé Carrie. Các được phép lặng lẽ ngắm những con búp bê giấy nhưng được làm thêm bất kì điều gì. Các được đính lên váy áo búp bê dù chỉ là những chiếc kẹp.
      Các phải ngồi im lắng nghe mẹ đọc những câu chuyện trong Thánh kinh hoặc những câu chuyện về sư tử, hổ, báo, gấu trắng trong cuốn sách bìa xanh lá cây của bố, cuốn Những điều kì lạ trong thế giới loài vật. Các có thể được xem các hình ảnh, ẵm những con búp bê quấn bằng vải và trò chuyện với chúng. Tất cả chỉ có thế, ngoài ra các được làm điều gì khác.
      Laura rất thích xem hình ảnh trong cuốn Kinh thánh lớn có bìa bao. thích nhất bức hình Adam đặt tên cho các con vật.
      Adam ngồi tảng đá, xung quanh là hoang thú, chim chóc, lớn đủ cỡ, xúm xít chờ đợi với vẻ lo âu xem mình được xếp vào loại nào. Adam tỏ ra rất nhàn nhã. Ông hề lo âu về việc phải mặc quần áo sạch vì ông có quần áo. Ông chỉ có duy nhất mảnh da quấn quanh giữa thân hình.
      Laura hỏi mẹ:
      - Ông Adam có quần áo đẹp để mặc vào ngày chủ nhật ?
      Mẹ :
      - ! Adam tội nghiệp lắm, ông ấy chỉ có mảnh da thôi.
      Laura tội nghiệp cho ông Adam. ước ao cũng chỉ có những mảnh da để mặc.
      ngày chủ nhật, sau bữa ăn tối thể chịu đựng thêm nữa. bắt đầu chơi với Jack và chỉ mấy phút sau, chạy và la hét. Bố bảo ngồi xuống ghế và im lặng, nhưng khi ngồi xuống ghế, Laura oà khóc và đập lia gót chân lên ghế. la lên:
      - Con ghét ngày chủ nhật!
      Bố đặt cuốn sách xuống, nghiêm giọng:
      - Laura, lại đây!
      lết bàn chân đến vì biết chắc mình đáng bị phát vào mông. Nhưng khi tới gần, bố rầu rầu nhìn lát rồi nhấc lên đầu gối, ôm sát vào người. Bố vòng cánh tay kia ôm Mary và :
      - Bố kể cho các con nghe câu chuyện về ông nội khi ông nội còn bé.

      Chuyện Về Chiếc Xe Trượt Tuyết Của Ông Nội Và Con Heo

      “Laura này, khi ông nội còn là cậu bé, ngày chủ nhật bắt đầu vào sáng chủ nhật như nay. Nó bắt đầu lúc mặt trời lặn tối thứ bảy. Lúc đó, hết thảy đều phải ngưng mọi công việc cũng như trò chơi.
      “Bữa ăn tối rất trang nghiêm. Sau bữa ăn, ông cố đọc lớn đoạn Kinh thánh trong khi mọi người ngồi thẳng người, im lìm ghế. Rồi mọi người quì xuống và ông cố cầu nguyện dài. Khi ông cố “Amen”, tất cả đứng lên và mỗi người cầm cây nến về giường. Tất cả phải thẳng ngay tới giường, được đùa giỡn, cười hoặc chuyện.
      “Sáng chủ nhật, bữa điểm tâm chỉ có các món ăn nguội vì được nấu nướng gì trong ngày chủ nhật. Sau đó, tất cả mặc đồ đẹp và bộ đến nhà thờ. Mọi người phải bộ vì cột ngựa vào xe là công việc và ngày chủ nhật được làm bất cứ việc gì.
      “Tất cả phải bước chậm, nghiêm trang, mắt nhìn thẳng về phía trước. ai được nô giỡn, cười , ngay cả chỉ mỉm cười. Ông nội và hai người trước còn ông cố và bà cố ngay sau họ.
      “Tại nhà thờ, ông nội và các phải ngồi bất động hoàn toàn suốt hai giờ liền, chú tâm lắng nghe bài thuyết giảng. ai dám nhúc nhích chiếc ghế gỗ dài. dám đu đưa bàn chân. dám quay đầu nhìn ra cửa sổ hay nhìn lên vách, lên trần nhà thờ. Họ phải ngồi hoàn toàn bất động và lúc nào rời mắt khỏi vị tu sĩ.
      “Buỗi lễ chấm dứt, họ từ từ thả bộ trở về. đường về, họ được chuyện trò những phải được cười cợt, kể cả mỉm cười. Tại nhà, nữa ăn vẫn chỉ có những món nấu từ hôm trước. Rồi, trọn buổi chiều dài dặc, họ phải ngồi ngay hàng chiếc ghế dài học giáo lí cho tới khi mặt trời lặn và ngày chủ nhật qua .
      “Thuở đó, nhà ông nội ở lưng chừng sườn đồi dốc đứng. Đường từ đỉnh đồi xuống chân đồi chạy qua ngay trước cửa và rất dễ tưởng tượng ra đó là nơi tốt nhất để chơi trò trượt xuống đồi vào mùa đông.
      tuần lễ, ông nội và hai người , James và George, đóng cỗ xe trượt tuyết mới. Họ dành từng phút rảnh rang để đóng xe. Đó là cỗ xe trượt tốt nhất mà họ làm được và nó dài đủ cho cả ba em cùng ngồi lúc thành hàng dọc. Họ dự trù hoàn tất công việc để trượt xuống đồi vào buổi chiều thứ bảy. Vì, mỗi chiều thứ bảy, họ đều có khoảng hai tới ba giờ để chơi.
      “Nhưng tuần lễ đó, ông cố lại đốn cây trong rừng Big Woods. Công việc nặng nhọc nên ông cố phải giữ các côn lại cùng làm. Từ sáng sớm, họ phải làm đủ thứ việc nhà dưới ánh đèn và khi mặt trời vừa lên lại phải vào rừng. Họ làm cho tới lúc sẩm tối lại có những việc nhà khác cần phải lo và sau bữa ăn tối, tất cả đều phải lên giường để có thể thức dậy sớm vào sáng hôm sau.
      còn thời giờ kịp đóng xong cỗ xe trượt cho tới chiều thứ bảy. Bữa đó, họ ráng sức làm nhanh, nhưng khi đóng xong cỗ xe mặt trời lặn và là đêm thứ bảy.
      “Sau khi mặt trời lặn, họ thể trượt xuống đồi, dù chỉ lần. Điều đó làm hỏng ngày lễ chủ nhật. Vậy là họ đành phải cất cỗ xe vào lán sau chờ cho ngày chủ nhật qua.
      “Hôm sau, tại nhà thờ, suốt hai giờ dài dặc, trong khi giữ cho bàn chân bất động, mắt rời khỏi vị tu sĩ, họ vẫn nghĩ về cỗ xe trượt tuyết. Khi về nhà, trong bữa ăn, họ cũng thể nghĩ tới điều gì khác. Sau bữa ăn, ông cố ngồi xuống đọc Kinh thánh nên ông nội cùng hai người , James và George lại bất động như bầy chuột chiếc ghế dài để nghe giáo lí. Tuy nhiên, tất cả vẫn tiếp tục nghĩ về chiếc xe trượt tuyết.
      “Ánh mặt trời rực sáng và khi liếc qua cửa sổ, họ thấy tuyết mượt mà lấp lánh đường. Đúng là ngày lí tưởng để chơi trò trượt xuống đồi. Tất cả nhìn vào bản giáo lí nhưng chỉ nghĩ về cỗ xe trượt tuyết mới đóng xong và ngày chủ nhật dường như dài vô tận.
      hồi sau, họ chợt nghe tiếng ngáy. Họ nhìn lên và thấy ông cố ngả đầu vào lưng ghế ngủ thiếp .
      “Thế là James nhìn George rồi đứng lên nhón gót lòn qua sau lưng ghế ra khỏi phòng. George nhìn ông cố rồi nhón gót theo James. Và ông nội hết sức kinh hãi nhưng cũng nhón gót bước theo George để lại ông cố tiếp tục ngáy.
      “Cả ba lôi cỗ xe trượt mới ra, lặng lẽ leo lên đỉnh đồi. Họ dự tính trượt xuống chỉ lần thôi. Sau đó, họ bỏ cỗ xe lén trở lại ngồi ghế học giáo lí trước khi ông cố tỉnh dậy.
      “James ngồi phía trước xe, kế là George rồi tới ông nội vì ông nhất. Cỗ xe khởi trượt từ từ, rồi nhanh hơn, nhanh hơn. Cỗ xe lướt , bay xuống sườn dốc thăm thẳm nhưng họ dám la hét. Họ phải trượt qua ngôi nhà êm ả để làm ông cố thức dậy.
      tiếng động nào ngoài tiếng vù vù của cỗ xe lao tuyết và tiếng gió rít qua.
      “Đúng lúc cỗ xe lao sát tới ngôi nhà, con heo lớn đột ngột từ rừng cây chạy ra. Nó tới giữa đừng và đứng khựng lại.
      “Cỗ xe lao xuống cực nhanh nên thể dừng lại và cũng còn kịp tránh, vùn vụt đâm thẳng vào con heo và xúc nó lên luôn. Sau tiếng hét, nó ngồi gọn người James và tiếp tục la inh ỏi cho tới nhức óc:
      - Eeec-ec! Eeec-eec! Eec-eeeec!
      “Cả ba lướt sát ngôi nhà với con heo ngồi phía trước, rồi tới James, tới George, tới ông nội và tất cả đều thấy ông cố đứng trước cửa nhìn họ. Họ thể ngưng, thể trốn tránh và cũng thời giờ kịp lời nào. Cỗ xe trượt thẳng xuống chân đồi với con heo ngồi phía trước James tiếp tục la dứt.
      “tới chân đồi, cỗ xe dừng lại. Con heo nhảy khỏi người James, chạy thẳng vào rừng và tiếp tục la.
      “Cả ba chậm chạp bước lên đồi cách nghiêm trọng, sau khi bỏ cỗ xe lại. Họ len lén vào nhà, lặng lẽ rón rén tới ngồi xuống chiếc ghế dài. Ông cố đọc Kinh thánh, ngẩng lên nhìn họ, lời.
      “Rồi họ cùng đọc kinh và học giáo lí.
      “Nhưng, khi mặt trời lặn hẳn và ngày chủ nhật qua rồi, ông cố đưa tất cả ra lán gỗ và quật nhừ tử từng người , trước hết là James, sau đó là George và cuối cùng là ông nội.”
      Bố :
      - Các con thấy đó, Laura và Mary, dễ trở thành ngoan ngoãn, nhưng các con nên mừng là lúc này còn nhiều khó khắn như khi ông nội còn bé.
      - Con có phải gặp khó khăn như thế ?
      Laura hỏi và mẹ :
      - Các bé còn gặp khó khăn hơn nữa. Vì chỉ trong ngày chủ nhật mà bất kì lúc nào, các cũng phải xử như những tiểu thư quí phái. Các bao giờ được trượt tuyết như con trai mà phải ngồi luôn trong nhà, liên tục thêu theo các mẫu thêu.
      Bố :
      - Thôi, bây giờ để mẹ đưa các con ngủ.
      Và, bố lấy cây đàn ra khỏi hộp.
      Laura và Mary nằm chiếc giường có bánh lăn và lắng nghe những điệu đàn dành cho ngày chủ nhật vì ngay cả cây đàn cũng được trỗi lên những điệu ca thường ngày trong ngày chủ nhật.
      Bố hát theo tiếng đàn:

      Có đúng chăng thiên đường chờ ta tới
      Những chiếc giường êm ái phủ đầy hoa
      Còn những kẻ tranh giành hung dữ
      Đắm mình trong biển máu xót xa
      Laura bắt đầu trôi bồng bềnh xa theo tiếng nhạc rồi bỗng nghe tiếng va chạm lanh canh và thấy mẹ ngồi bên lò bếp chuẩn bị bữa ăn điểm tâm. Sáng thứ hai tới và ngày chủ nhật chỉ trở lại sau tuần nữa.
      Sáng hôm đó khi bước vào ăn điểm tâm, bố chụp lấy Laura và bố phải tặng cái phát vào mông.
      Bố giải thích hôm đó là kỉ niệm sinh nhật của bé và lớn nổi nếu bố phát vào mông . Rồi bố phát khẽ, cố làm đau. Bố vừa phát vừa đếm từ từ:
      - , hai, ba, bốn, năm, sáu.
      Mỗi cái phát dành cho năm và cái phát cuối cùng kêu lớn hơn là để cho lớn hơn vào năm tới.
      Sau đó, bố tặng hình người bằng gỗ do bố khắc gọt để Charlotte có bạn. Mẹ tặng năm chiếc bánh ngọt , mỗi chiếc nhắc nhở năm Laura được sống cùng bố mẹ. Mary tặng chiếc áo mới cho Charlotte. Mary tự tay cắt khâu chiếc áo và Laura vẫn nghĩ là lúc đó khâu vá tấm chăn của .
      Tối bữa đó, để có khí đặc biệt cho ngày sinh nhật, bố đàn tặng bài “Bốp! Con chồn biến mất!”
      Bố ngồi chơi đàn có Laura và Mary đứng sát bên đầu gối. Bố dặn:
      - Bây giờ, nhìn coi. Nhìn kĩ coi các con có thấy lúc con chồn nhảy ra cái bốp ?
      Rồi, bố hát:

      xu cho cuộn chỉ
      Xu khác cho cây kim
      Thế là tiền hết
      Laura và Mary cúi tới gần hơn, vì các biết tới lúc.
      Bốp! ( Ngón tay bố đập cây đàn )
      Con chồn biến luôn! ( Cây đàn tấu ràng )
      Nhưng Laura và Mary đều kịp nhìn thấy ngón tay bố bật sợi dây đàn thành tiếng “Bốp”
      Cả hai nài nỉ:
      - Ô, đàn lại , bố!
      Cặp mắt xanh của bố cười vui và tiếng đàn tiếp tục trong khi bố hát:

      Quanh chiếc ghế thợ mộc
      Con khỉ đuổi con chồn
      Nhà tu hôn bà vợ
      Bốp! Con chồn biến luôn!
      Các vẫn thể bắt kịp lúc nào ngón tay bố bật dây, vì bố luôn bật nhanh hết sức.
      Thế là các đành cười thua, lên giường, nằm nghe bố và cây đàn hoà ca:

      Ông già ngây tên là chú Ned
      Giã biệt đời từ thuở xa xưa
      Đầu phơi trần mảnh nón len thưa
      vùng đất len chất đầy như núi
      Ngón tay ông dài như cây trong bụi
      Mắt mịt mờ nhìn ngó khó khăn
      Răng còn nên chẳng được ăn
      Dù có bánh đành quăng lăn lóc
      Hãy cầm lên nào mai nào cuốc
      Để cây đàn, cây vĩ nằm đây
      Ông già Ned cần tìm việc nữa
      Ông về đúng xứ ngưòi ngây.

    2. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      NGÔI NHÀ Ở BIG WOOD
      Chương 6
      bữa bố mùa xuân tới.
      Tuyết trong rừng Big Woods bắt đầu tan. Từ các tàn cây, những mảng tuyết trút xuống tạo thành những đống tuyết xốp mềm ở phía dưới. Buổi trưa, những trụ băng dọc mái hiên ngôi nhà đều lay động lấp lánh dưới năng và những giọt nước rung rinh các đỉnh trụ.
      Bố bố phải ra tỉnh bán số da thú mà bố săn được suốt mùa đông. Vậy là buổi tối bố buộc số da thành bó lớn. Số da nhiều tới nỗi dù xếp kĩ và buộc chặt vẫn thành bó lớn ngang với người bố.
      buổi sớm, bố cột bó da vào vai, bộ ra tỉnh. Số da quá nhiều nên bố thể mang súng theo.
      Mẹ có vẻ lo lắng những bố từ trước lúc mặt trời mọc và nhanh suố ngày kịp về nhà trước khi trời tối.
      Thành phố gần nhất cũng ở cách khá xa. Laura và Mary chưa bao giờ thấy thành phố. Các chưa bao giờ thấy cửa hàng. Các còn chưa bao giờ thấy hai ngôi nhà đứng cạnh nhau. Nhưng các biết ở thành phố có rất nhiều nhà và cửa hàng đầy ắp kẹo, vải và những thứ kì diệu khác - thuốc súng, đạn, muối và đường.
      Các biết bố đổi da thú cho người bán hàng để lấy những món đồ tuyệt đẹp ở thành phố và suốt ngày các chờ đợi những món quà mà bố mang về. Khi mặt trời xuống dưới các ngọn cây và còn những giọt nước từ đỉnh các trụ băng lăn xuống, các bắt đầu nôn nao ngóng bố về.
      Mặt trời xuống khỏi tầm nhìn, rừng cây xẩm tối, bố vẫn chưa về. Mẹ bắt đầu lo bữa tối và bày bàn ăn mà bố vẫn chưa về. tới giờ làm nhiều việc trong nhà nhưng vẫn chưa thấy bố.
      Mẹ bảo Laura cùng với mẹ ra vắt sữa bò. Laura có thể cầm đèn.
      Thế là Laura mặc áo khoác và mẹ cài cho. Rồi Laura thọc tay vào những chiếc găng màu đỏ buộc lủng lẳng sợi dây đỏ quấn quanh cổ trong lúc mẹ đốt cây nến trong lồng đèn.
      Laura tự hào vì được giúp mẹ vắt sữa và cầm đèn hết sức cẩn thận. Các cạnh đèn bằng thiếc đều được cắt hở cho ánh sáng từ trong dọi qua.
      Khi Laura bước theo mẹ ra nhà kho, ánh lửa nến từ trong đèn nhảy múa mặt tuyết xung quanh . Bóng đêm chưa dày đặc. Rừng cây sậm tối nhưng lối phủ tuyết còn lớp sáng nhạt và trời lác đác xuất vài ngôi sao. Những ngôi sao có vẻ còn lạnh lẽo và mờ nhạt hơn các tia sáng đèn. Laura ngạc nhiên nhận thấy trong bóng tối lờ mờ hình con bò cái màu hùng Sukey đứng bên cổng sân nhà kho. Mẹ cũng ngạc nhiên.
      Giờ này vào mùa xuân vẫn còn quá sớm để cho Sukey ra ăn cỏ ngoài rừng Big Woods. Nó ở trong nhà kho. Nhưng đôi khi vào những ngày ấm áp, bố để ngỏ cửa chuồng cho nó có thể ra ngoài sân. Bây giờ mẹ và Laura lại nhìn thấy nó đứng ngoài các gióng chắn chờ đợi.
      Mẹ bước tới cổng đẩy tới để mở cửa ra. Nhưng cổng mở lớn được vì Sukey đứng chặn ở đó. Mẹ quát:
      - Sukey, tránh ra!
      Mẹ bước ngang cổng tới gần vỗ lên vai Sukey.
      Đúng lúc đó tia sáng đèn dọi vào những gióng cổng và Laura nhìn thấy bộ lông màu đen, xù xì, dài sọc và hai con mắt loé sáng. Lông Sukey màu hung, ngắn và thưa hơn, con mắt Sukey tròn, hiền lành.
      Mẹ la:
      - Laura, vào nhà ngay!
      Thế là Laura quay phắt lại, chạy thẳng vào nhà. Mẹ chạy nối sau bé.
      Qua được đoạn, mẹ chụp lấy Laura và cả cây đèn và chạy. Mẹ ôm Laura vào nhà, đóng sập cửa lại. Laura hỏi:
      - Gấu hả, mẹ?
      Mẹ đáp:
      - Ừ, Laura. Đúng là con gấu.
      Laura bắt đầu khóc. đeo dính mẹ nức nở:
      - Ô, nó ăn thịt Sukey ?
      Mẹ ôm chặt , :
      - đâu. Sukey an toàn trong nhà kho. Nghĩ coi này, Laura, vách nhà khi đều làm bằng những khúc cây lớn, nặng chịch. Cánh cửa cũng nặng và kiên cố dư sức chặn lũ gấu. , con gấu thể vào nổi nhà kho để ăn thịt Sukey đâu.
      Laura cảm thấy khá hơn, nhưng lại hỏi:
      - Nhưng liệu nó có đụng được tới mình ?
      Mẹ :
      - Nó đụng nổi tới mình đâu. Con ngoan của mẹ, Laura, hãy làm đúng như mẹ vẫn dặn, mau lên và hỏi tại sao.
      Mẹ run nhưng mẹ lại khẽ bật cười:
      - Thử nghĩ coi, tôi vỗ vai con gấu!
      Rồi mẹ dọn bữa ăn tối cho Laura và Mary. Bố chưa về. Vậy là bố về kịp. Laura và Mary thay quần áo. Các đọc lời cầu nguyện rồi chui lên chiếc giường có bánh lăn.
      Mẹ ngồi bên đèn vá chiếc áo của bố. Ngôi nhà hình như lạnh lẽo, im lìm và khác hẳn khi có bố.
      Laura lắng nghe tiếng gió ngoài rừng Big Woods. Khắp xung quanh nhà, gió than khóc tựa hồ bị lạc đường giữa đêm đen, giá buốt. Tiếng gió kinh khủng.
      Mẹ vá xong chiếc áo. Laura thấy mẹ gấp chiếc áo cách chậm rãi và rất cẩn thận. Mẹ đưa bàn tay vuốt chiếc áo. Rồi mẹ làm việc mà từ trước chưa hề làm. Mẹ tới khung cửa, rút sợi dây kéo then bằng da vào phía trong ngôi nhà để ai ở bên ngoài có thể vào nhà, nếu mẹ mở cửa. Mẹ tới bồng Carrie ngủ rũ người ra khỏi chiếc giường lớn.
      Thấy Laura và Mary vẫn thức, mẹ nhắc:
      - Ngủ , các con . Mọi thứ đều ổn cả. Sáng mai bố có mặt ở nhà.
      Rồi mẹ tới chiếc ghế đu, ngồi lên đó đung đưa với bé Carrie trong vòng tay.
      Mẹ ngồi tới khuya chờ bố và Laura với Mary cũng nghĩ là các thức cho tới lúc bố về. Nhưng cuối cùng, các đều ngủ.
      Buổi sáng, bố ở đó. Bố mua kẹo cho Laura và Mary, mua hai miếng vải đẹp để may áo cho các . Vải của Mary in mẫu vẽ xanh nhạt nền trắng và của Laura màu đỏ xậm có điểm những chấm nâu-vàng. Mẹ cũng có miếng vải để may áo, vải của mẹ màu nâu với mẫu vẽ lớn màu trắng nhạt.
      Tất cả đều sung sướng vì bố bán da thú được giá cao đủ để mang về những món quà đẹp như thế.
      Dấu vết của con gấu lớn còn đầy quanh nhà kho và nó còn để lại cả vết móng chân vách. Nhưng Sukey và đám ngựa đều an toàn ở bên trong.
      Trong bữa đó nắng gắt làm tan tuyết và nhiều dòng suối chảy các trụ băng từng lúc mỏng hơn. Trước khi mặt trời lặn, dấu vết con gấu còn ra hình thù gì mặt tuyết ướt sũng.
      Sau bữa ăn tối, bố đặt Laura và Mary lên đùi và bảo bố có câu chuyện mới để kể.


      Câu Chuyện Của Bố Và Con Gấu Đường

      “Hôm qua, lúc lên tỉnh bán da, bố tìm lối tuyết rất khó. Bố tới trễ nên có nhiều người khác mang da tới bán sớm hơn. Người ở cửa hàng rất bận nên bố phải chờ lâu mới được họ coi hàng.
      “Rồi còn phải thoả thuận về giá cả từng món và sau đó bố lại phải chọn những món đồ cần mua.
      “Cho nên, trước khi bố lên đường trở về, mặt trời gần lặn.
      “Bố hối hả bước nhưng đường rất khó và bố lại mệt nên bố được bao xa trước khi trời tối. Và bố phải mò mẫm mình trong rừng Big Woods có súng tay.
      “Tính ra còn phải sáu dặm nữa và bố ráng sức nhanh. Bóng đêm mỗi lúc đen đặc hơn và bố mong có cây súng vì bố biết rằng số gấu ra khỏi hang sau mùa đông. Buổi sáng, bố nhìn thấy dấu vết của chúng lúc lên tỉnh.
      “Vào thời điểm này trong năm, gấu rất đói, vì chúng ngủ trong hang trọn mùa đông dài ăn uống gì nên gầy ốm và hung dữ khi thức dậy. Bố muốn gặp con gấu nào.
      “Bố hối hả ráng bước mau trong bóng tối. bao lâu có ánh sao le lói. Trong rừng rậm, trời tối đen như mực nhưng ngoài các khu trống, bố nhìn thấy lờ mờ. Bố nhận ra đoạn đường phủ tuyết phía trước và những bụi cây đen ngòm ở xung quanh. Bố rất mừng khi bước tới vùng trống có ánh sáng sao lờ mờ.
      “Suốt thời gian đó, bố luôn căng mắt canh chừng lũ gấu. Bố lắng nghe những tiếng động mà chúng vẫn thường phát ra khi ào ạt băng qua các bụi cây.
      “Rồi bố lại tới khoảng trống và ở đó, ngay giữa đường, bố thấy con gấu đen lớn.
      “Nó đứng hai chân sau, nhìn bố. Bố nhìn thấy mắt nó toả sáng. Bố nhìn cả chiếc mõm heo của nó. Dưới ánh sao, bố còn nhìn bàn tay của nó.
      “Bố như bị đập vào đầu, tóc dựng đứng lên hết. Bố ngừng lại đứng im. Con gấu cử động. Nó đứng tại chỗ, nhìn bố.
      “Bố biết là tốt gì nếu bọc đường khác để tránh nó. Nó theo bố vào khu rừng tối và ở đó nó có thể nhìn hơn bố. Bố cũng muốn đánh nhau với con gấu đói mùa đông trong bóng tối. Ô, bố mong có cây súng biết chừng nào.
      “Bố phải vượt qua con gấu đó để trở về. Bố nghĩ nếu bố làm được nó hoảng sợ, nó phải tránh đường cho bố qua. Thế là bố hít hơi sâu và đột ngột hét lớn, vung tít hai cánh tay, chạy lao vào nó.
      “Con gấu nhúc nhích.
      “Các con biết là bố đâu chạy quá sâu về phía nó. Bố dừng lại nhìn nó và nó vẫn đứng nhìn bố. Rồi bố lại hét. Nó vẫn đứng tại đó. Bố tiếp tục hét và vung tít hai cánh tay, nhưng nó chuyển động.
      “Nhưng tốt gì cho bố nếu bỏ chạy. Trong rừng có thể có những con gấu khác. Bố có thể gặp con bất cứ lúc nào. Thà đối phó với con này còn hơn với con khác. Vả lại, bố đường trở về nhà với mẹ và các con . Bố bao giờ về tới nhà nổi nếu bỏ chạy vì những điều trong khu rừng làm cho bố kinh hoảng.
      “Thế là cuối cùng bố nhìn quanh và kiếm được cây gậy khá tốt, cành cây cứng, chắc gẫy rời khỏi thân cây vì sức nặng của tuyết trong mùa đông.
      “Bố nhấc cây gậy lên, nắm chắc bằng cả hai bàn tay và chạy thẳng tới con gấu đó. Bố ráng gom hết sức vung cây gậy lên và nện xuống, bang, đầu nó.
      “Và nó vẫn đứng nguyên tại đó, vì nó chẳng là gì khác gốc cây lớn cháy xém đen ngòm.
      “Buổi sáng lúc lên tỉnh, bố ngang qua nó. Nó phải con gấu. Bố ngỡ nó là con gấu vì lúc nào bố cũng nghĩ đến gấu và sợ gặp con gấu.”
      Mary hỏi:
      - Vậy nó thực phải con gấu?
      - , Mary, phải con gấu. Bố đứng đó là hét, nhảy múa, hoa tay mình giữa rừng Big Woods để cố làm gốc cây hoảng sợ!
      Laura :
      - Con gấu mà con với mẹ gặp mới đúng là gấu. Nhưng con với mẹ hoảng sợ vì lại ngờ nó là Sukey.
      Bố gì chỉ ôm chặt hơn. Laura hỏi:
      - Eo ôi! Con gấu có thể ăn thịt mẹ và con chứ?
      nhích sát hơn vào bố, tiếp:
      - Mẹ bước thẳng tới, vỗ mạnh lên người nó và nó làm gì hết. Sao nó lại làm gì?
      Bố :
      - Bố đoán là nó bị bất ngờ quá nên chưa kịp làm gì. Bố cũng đoán có thể nó sợ do bị ánh đèn dọi thẳng vào mắt. Và khi mẹ bước thẳng tới vỗ lên người nó nó còn thấy là mẹ hề sợ hãi.
      Laura :
      - Bố cũng can đảm lắm. Dù chỉ gốc cây nhưng bố nghĩ đó là con gấu, bố vẫn làm thế mà, phải bố?
      Bố đáp:
      - Đúng, bố vẫn làm. Các con thấy đó, bố đâu còn cách nào khác.
      Rồi mẹ nhắc tới giờ ngủ. Mẹ giúp Laura và Mary thay quần áo, cài nút những chiếc áo ngủ màu đỏ giúp các . Các quì gối giường đọc lời cầu nguyện:
      Con chuẩn bị vào giấc ngủ
      Xin chúa che chở linh hồn con
      Nếu con chết trước khi thức dậy
      Xin chúa hãy đón nhận linh hồn con
      Mẹ hôn các và cài chặt các mép nệm xung quanh. Các nằm im hồi lâu, ngắm mái tóc rẽ mượt mà của mẹ và hai bàn tay mẹ bận rộn khâu vá dưới ánh đèn. Cây kim của mẹ va chạm vào chiếc đê rồi tiếng sợi chỉ sột soạt kéo qua tấm vải mà bố mới đổi về bằng những bộ da thú.
      Laura thấy bố bôi mỡ lên đôi ủng. Dưới ánh đèn, mái tóc và bộ râu màu hung dài của bố đều óng như tơ và những ô màu chiếc áo khoác sọc vuông của bố tươi hẳn lên. Bố huýt gió vui vẻ rồi bố hát:
      Chim ca vang rộn ràng trong nắng mới Nụ trường xuân chen sắc tím hoa sim
      Mặt trời lên khắp núi đồi rạng rỡ
      Riêng mình em trong ối im lìm
      Đó là đêm ấm áp. Lửa than trong lò tắt nhưng bố khỏi cần nhóm lại. Xung quanh ngôi nhà chỉ có những tiếng động do tuyết rơi trong rừng Big Woods và từ ngoài mái hiên, từng giọt, từng giọt băng tan xuống.
      bao lâu nữa, những chồi lá non vươn lên khắp các cội cây với đủ màu hồng, vàng, xanh nõn rồi hoa dại bừng nở và chim chóc đầy rừng.
      Lúc đó còn những câu chuyện kể bên ánh lửa trong đêm nhưng suốt ngày Laura và Mary được chạy nhảy chơi đùa giữa những khóm cây vì mùa xuân tới.

    3. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      NGÔI NHÀ Ở BIG WOOD
      Chương 7
      Nắng chiếu nhiều ngày và thời tiết ấm lại. các ô cửa sổ buổi sáng còn sương giá đọng. Suốt ngày, những trụ băng dưới hiên nhà lần lượt sụm xuống trong những khoảng tuyết trống bên dưới tạo thành những tiếng vụn vỡ lách cách. Những nhánh cây đen ngòm, đẫm ướt lay động và những mảng tuyết trút xuống.
      Khi Mary và Laura dán mũi vào kính cửa sổ giá lạnh, các có thể nhìn nước đọng thành hạt dưới mái hiên và các cành cây trần trụi. Tuyết còn lấp lánh mà có vẻ mềm và nhạt hơn. Dưới cội cây lỗ chỗ các mảng tuyết rơi và các đụn tuyết bên lối thu dần để tan .
      Rồi ngày, Laura thấy ra khoảng đất trống. Khoảng sân lớn dần thêm tới trước khi trời tối lộ toàn thể khu sân lầy bùn. Còn lại chỉ là đường băng với những đụn tuyết chạy dọc hai bên đường, dọc hàng đậu và cạnh đống gỗ.
      Laura hỏi:
      - Con chơi ở ngoài sân được, hả mẹ?
      Mẹ :
      - Được chứ!
      Laura lại hỏi:
      - Mẹ cho con ra ngoài chơi, nghe?
      Mẹ hứa:
      - Ngày mai các con ra ngoài chơi.
      Đêm đó Laura rùng mình, thức dậy. Những lớp chăn đắp có vẻ mỏng và mũi như đóng băng. Mẹ phủ lên người lớp chăn khác, :
      - Nhích gần vào Mary là con thấy ấm ngay.
      Buổi sáng căn nhà ấm trong hơi lửa lò bếp, nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, Laura thấy mặt đất lại bị phủ kín dưới lớp tuyết dày mềm mại. tất cả các cành cây, tuyết chất như lông chim. Các ụ tuyết đầy hàng rào cọc sắt và đầu các cột cổng là những trái cầu tuyết cực lớn trắng toát.
      Bố bước vào nhà vừa phủi lớp tuyết mềm vai vừa dậm chân rũ lớp tuyết bám ủng. Bố :
      - Có tuyết đường rồi!
      Laura le lưỡi táp nhanh miếng tuyết trắng đọng nếp tay áo bố. thấy vị gì khác lạ, ngoài cảm giác ướt lạnh lưỡi. mừng là ai nhìn thấy nếm thử tuyết như thế.
      - Tại sao gọi là tuyết đường, bố?
      Laura hỏi nhưng bố bảo lúc này bố đủ thời gian để giải thích. Bố rất vội vì phải qua nhà ông nội.
      Ông nội ở khá xa trong vùng Big Woods, nơi các cội cây mọc sát nhau hơn và lớn hơn.
      Laura đứng bên cửa sổ ngắm bố to lớn, lanh lẹ và mạnh mẽ bước tuyết. Cây súng nằm vai bố, lưỡi rìu và ống thuốc lủng lẳng bên sường còn đôi ủng lớn tạo thành những vết khổng lồ trong lớp tuyết mềm. Laura nhìn theo cho tới khi bố khuất hẳn trong rừng.
      Tối hôm đó, bố trở về nhà khá muộn. Mẹ thắp đèn mới thấy bố về. Bố ôm bó lớn dưới cánh tay còn cánh tay kia là thùng gỗ lớn bao kín.
      - Đây, Caroline!
      Bố trong khi đưa các thứ cho mẹ rồi bố đặt cây súng lên móc khung cửa. Bố tiếp:
      - Nếu gặp con gấu, thể bắn mà bỏ rơi mấy cái gánh nặng kia.
      Rồi bố cười:
      - Mà nếu bỏ rơi xuống rồi chắc khỏi phải bán nữa. có thể phải đứng xem con gấu ăn và thích thú chép miệng.
      Mẹ mở bao bó và ở trong có hai chiếc bánh ngọt màu nâu, mỗi chiếc lớn bằng chiếc xoong đựng sữa. Mẹ mở tiếp chiếc thùng gỗ và thấy đầy ắp nước đường nâu xậm.
      - Này, Laura, Mary!
      Bố và moi từ trong túi ra, đưa cho mỗi gói tròn .
      Các mở lớp giấy bao và mỗi gói là chiếc bánh ngọt cứng, màu nâu với những đường nhăn viền rất đẹp xung quanh. Cặp mắt xanh của bố sáng rỡ và bố :
      - Ăn !
      Mỗi nhấm miếng và thấy ngọt lịm. Bánh vụn tan trong miệng và tuyệt vời hơn hẳn so với thỏi kẹo Giáng Sinh.
      Bố :
      - Đường trường khế đó!
      Bữa tối bày sẵn. Laura và Mary đặt chiếc bánh ngọt làm bằng đường trường khế bên cạnh dĩa ăn trong lúc quét si-rô trường khế vào bánh mì.
      Sau bữa ăn, bố đặt các bé lên đùi, ngồi trước lò sưởi, kể cho nghe về việc làm của bố ở nhà ông nội và về tuyết đường.
      Bố kể:
      - Suốt mùa đông, ông nội đóng các thùng gỗ và các máng xối . Ông nội đóng bằng gỗ tuyết tùng và tần bì trắng, vì chỉ những thứ gỗ này mới làm hư hương vị si-rô trường khế. Để làm máng xối, ông nội phải tách những thanh gỗ dài cỡ bàn tay và lớn ngang hai ngón tay. Gần đầu, ông nội cắt đường ngang sâu tới nữa bề dày thanh gỗ rồi tách bỏ mảnh. Thế là ông nội có thanh gỗ đầu dẹt và phần vuông. Với mũi khoan, ông nội khoan lỗ dài xuyên suốt qua phần vuông của thanh gỗ. Rồi ông nội dùng dao chuốt gọt thanh gỗ cho tới khi nó chỉ còn là lớp bọc mỏng xung quanh lỗ tròn. Vẫn với con dao, ông nội khoét đầu gỗ dẹt thành lòng máng . Ông nội làm mười hai chiếc máng và đóng mười chiếc thùng gỗ mới. Ông nội làm xong trước khi có đợt thời tiết ấm đầu đầu tiên và nhựa cây bắt đầu lưu chuyển. Lúc này, ông nội vào rừng trường khế, dùng mũi khoan khoan lỗ mỗi cây và đóng đầu tròn của những chiếc máng vào các lỗ khoan rồi đặt dưới mỗi đầu dẻ của chiếc máng chiếc thùng tuyết tùng.
      Các con biết nhựa tức là máu của cây. Vào lúc khởi đầu thời tiết mùa xuân ấm áp, nhựa từ rễ cây lưu chuyển tới các chót cành và chồi búp để nuôi dưỡng các đọt lá non.
      Như vậy, khi lưu chuyển, nhựa trường khế phải qua các lỗ khoan và chảy ra ngoài thân cây theo chiếc máng xối vào chiếc thùng gỗ.
      Laura hỏi:
      - Ô, cái cây tội nghiệp kia bị đau chứ?
      Bố đáp:
      - đau hơn khi ngón tay của các con bị gai đâm chảy máu đâu.
      Bố kể tiếp:
      - Mỗi ngày, ông nội mang ủng, khoác áo ấm, đội mũ da vào rừng tuyết để gom nhựa cây. Đặt khạp tròn lớn xe trượt tuyết, ông nội từ cây này qua cây khác trút hết nhựa trong các thùng vào khạp. Ông nội chuyển hết nhựa tới chảo nấu lớn bằng sắt treo vào cây lớn gác ngang giữa hai trạc cây. Dưới chảo sắt, ông nội đốt lửa nấu cho nhựa sôi lên và ông nội canh chừng rất cẩn thận. Lửa cần đủ nóng cho nhựa sôi nhưng lại được nóng quá khiến cho nhựa sôi quá độ. Mỗi vài phút, nhựa lại phải được vớt bọt váng. Ông nội vớt bọt váng bằng chiếc môi lớn, có cán dài, làm bằng gỗ bồ đề. Khi thấy nhựa hơi nóng quá, ông nội múc những môi đầy, giơ cao lên trong khí và đổ xuống từ từ. Cách này khiến cho nhựa nguội bớt chút và giữ cho nó sôi quá nhanh.
      Khi nhựa sôi để nguội tạm đủ và thành si-rô, ông nội đổ đầy các thùng. Sau đó, ông nội tiếp tục nấu sôi nhựa cho tới khi nó nhuyễn thành bột mới để nguội trong chiếc đĩa.
      Khi nhựa thành bột, ông nội dập tắt lửa, cào hết ra khỏi dưới chảo nấu. Rồi hết sức nhanh, ông nội múc những môi đầy si-rô vào các xoong sữa chuẩn bị sẵn. Trong xoong, si-rô biến thành những tảng bánh cứng màu nâu làm bằng đường trường khế.
      Laura hỏi:
      - Như thế là ông nội làm ra đường tại sao lại gọi là tuyết đường?
      Bố :
      - Phải gọi là tuyết đường vì vào thời gian này tròn năm, tuyết rất đáng kể để làm được nhiều đường hơn. Các con thấy là vào lúc còn làm lạnh nhiều nên chính tuyết kìm chậm việc cây trổ lá khiến cho nhựa lưu chuyển lâu dài hơn. Khi nhựa lưu chuyển lâu dài hơn có nghĩa là ông nội có thể làm đủ lượng đường dùng trọn năm cho nhu cầu thường ngày. Khi ra tỉnh bán da thú, ông nội còn cần mua nhiều đường nữa. Ông nội chỉ cần mua ít đường để dùng khi có khách tới thăm.
      Laura :
      - Chắc là ông nội rất vui vì có tuyết đường.
      Bố :
      - Ừ, ông nội vui lắm. Thứ hai tới, ông nội lại làm đường và ông nội cả nhà mình đều phải tới.
      Cặp mắt xanh của bố sáng rỡ và bố dành phần quan trọng nhất về cuối để với mẹ:
      - Này, Caroline! có khiêu vũ đó!
      Mẹ mỉm cười. Mẹ tỏ ra rất vui, đặt món đồ khâu xuống, lên tiếng:
      - Ô, Charles!
      Rồi mẹ nhấc món đồ khâu lên, vẫn mỉm cười, tiếp:
      - Em mặc chiếc áo cưới.
      Chiếc áo cưới của mẹ rất đẹp. Áo màu xanh rêu điểm mẫu hoa văn giống như những trái dâu tây chín. thợ may ở tận miền đông may chiếc áo khi mẹ làm đám cưới với bố và rời về miền tây tới khu Big Woods ở Winsconsin. Trước khi lấy bố, mẹ ăn mặc rất hợp thời trang và người thợ may kia may quần áo cho mẹ.
      Chiếc áo được bao giấy gói và cất kĩ. Laura và Mary chưa hề thấy mẹ mặc áo ngoại trừ lần mẹ mặc cho các coi. Mẹ cho các mân mê những chiếc nút màu rượu chát cài nơi vạt trước áo và chỉ cho các thấy cách thức bao khít những mảnh xương cá voi trong những đường khâu với hàng trăm mũi chỉ thêu chéo nhau.
      Buổi khiêu vũ quan trọng ngần nào nếu mẹ tới dự với chiếc áo cực đẹp đó. Laura và Mary bị kích động hết sức. Các leo lên đùi bố rồi tụt xuống liên tục và hỏi đủ thứ về buổi khiêu vũ cho tới cuối cùng, bố phải nhắc:
      - Bây giờ lên giường thôi, các con ! Các con biết hết mọt thứ về buổi khiêu vũ khi các con chứng kiến. Bố còn phải lo thay sợi dây đàn mới.
      Vẫn còn phải rửa miệng và tay dính đầy đường. Lại còn lời cầu nguyện phải đọc. Tới lúc Laura và Mary được nằm gọn chiếc giường có bánh lăn bố hát theo tiếng đàn với bàn chân gõ nhịp nền nhà:
      Ta là thuyền trưởng Jinks ngựa biển
      Ngựa ta nuôi bằng đậu, bằng ngô
      Mặc sức lênh đênh khắp nẻo bến bờ
      Vì ta, thuyền trưởng Jinks ngựa biển
      Kẻ chỉ huy những chàng trai lính chiến.

    4. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      NGÔI NHÀ Ở BIG WOOD
      Chương 8
      Sáng thứ hai, cả nhà dậy sớm, hối hả qua nhà ông nội. Bố muốn tới kịp để giúp việc thâu góp và nấu sôi nhựa trường khế. Mẹ giúp bà nội và các nấu ăn đãi mọi người tới tham dự buổi khiêu vũ.
      Bữa điểm tâm chấm dứt rất sớm và việc rửa chén dĩa, dọn dẹp giường phải làm xong trong ánh nến. Bố buộc kỹ cây đàn trong hộp, đặt lên cỗ xe trượt tuyết lớn chờ sẵn ngoài cổng.
      Trời còn lạnh và mù sương, ánh sáng nhàn nhạt khi Laura, Mary cùng mẹ và bé Carrie quấn mình gọn ghẽ và ấm áp trong những tấm áo dài giữa tấm nệm rơm cỗ xe trượt tuyết.
      Mấy con ngựa lúc lắc đầu, nhảy dựng lên làm những chiếc chuông reo vang rộn và chúng phóng con đường xuyên rừng Big Woods tới nhà ông nội.
      Tuyết đọn trơn trượt đường giúp cỗ xe trượt nhanh và những cội cây lớn hình như hối hả lùi xa ở hai bên.
      hồi sau, nắng xối xuống rừng cây và bầu trời sáng loá. Những dải nắng vàng chen giữa bóng cây và tuyết nhuộm màu hồng nhạt. Mỗi mặt cong, mỗi vết tuyết đều in bóng tối và tất cả bóng tối đều nhoà nhạt. Bố chỉ cho Laura thấy dấu vết của các loài thú hoàng lưu lại tuyết dọc hai bên đường. Vết nhảy của những con thỏ đuôi xù, vết chân li ti của đám chuột đồng, vết chân đan chéo nhàng của loài chim tuyết. Cũng có những dấu vết lớn hơn như dấu chân chó, dấu chân cáo và dấu chân hươu nai chạy sâu vào trong rừng cây.
      khí ấm áp hơn và bố tuyết còn kéo dài.
      Đường hình như xa lắm và họ tiến vào khoảng sân trống nhà ông nội với tiếng chuông inh ỏi. Bà nội bước ra cửa, dừng lại mỉm cười, kêu tất cả vào trong nhà.
      ông nội và bac George lo công việc trong rừng trường khế. Thế là bố chạy để làm giúp trong lúc Laura và Mary cùng với mẹ bồng bé Carrie bước vào nhà bà nội để trút bỏ bớt quần áo.
      Laura rất thích ngôi nhà của ông nội. Nó rất rộng so với ngôi nhà của gia đình . Nhà có phòng lớn rộng thênh thang, phòng dành cho bác George và phòng khác của Docia và Ruby. Ngoài ra, con có khu nhà bếp với lò bếp lớn.
      thú vị được chạy dọc gian phòng lớn từ chiếc lò sưởi lớn ở đầu tới chiếc giường của bà nội ở đầu kia, dưới ô cửa sổ nên nhà được ghép bằng những tấm ván dày, lớn do ông nội đẽo bằng rìu. Mặt nền phẳng lì được lau sạch bóng, trắng tinh và chiếc giường dưới ô cửa sổ êm với tấm nệm lông chim.
      Ngày có vẻ ngắn lại khi Laura và Mary chơi trong gian phòng lớn còn mẹ giúp bà nội cùng các nấu nướng trong nhà bếp. Đàn ông ăn trưa ngay tại rừng trường khế nên ở nhà bày bàn ăn vì chỉ ăn xăng-uých với thịt nguội và uống sữa. Nhưng bà nội làm bánh put-đinh hấp cho bữa tối.
      Bà đứng cạnh lò bếp dùng ngón tay rây bột bắp vàng vào chảo nước muối sôi. Bà khuấy nước liên tục bằng chiếc muỗng gỗ lớn và rây bột bắp cho tới khi trong chảo đầy ắp khổi màu vàng đặc sôi sục. Rồi bà đặt chảo ra sau lò bếp cho nguội bớt từ từ.
      Bột bắp thơm nức. Toàn thể ngôi nhà cũng thơm nức với hương vị ngọt ngào, đậm đà toả từ nhà bếp cùng mùi gỗ hồ đào tạo những ngọn lửa sáng trong ở lò sưởi và mùi trái táo ướp đinh hường bên cạnh giỏ đồ khâu của bà nội. Ánh nắng lấp lánh xuyên qua các ô kính cửa sổ và mọi thứ đều thoáng đãng, khoảng khoát, sạch .
      Bố và ông nội từ rừng trở về vào giờ ăn tối. Mỗi người đều mang vai chiếc đòn gánh do ông nội làm. Đòn gánh được cắt khớp với gáy và khoét cho vừa khít hai vai. Mỗi đầu đòn gánh gắn sợi dây xích có móc và mỗi chiếc móc treo thùng gỗ lớn đầy si-rô trường khế còn nóng hổi.
      Bố và ông nội mang si-rô từ chiếc chảo lớn ở ngoài rừng về. Họ giữ chắc những chiếc thùng bằng bàn tay nhưng toàn bộ sức nặng dồn vào chiếc đòn gánh vai.
      Bà nội xếp sẵn chảo đồng lớn lò bếp. Bố và ông nội trút si-rô vào chảo đồng. Chiếc chảo lớn đến nỗi chứa hết số si-rô từ bốn thùng.
      Rồi bác George về tới với thùng si-rô hơn và mọi người cùng ăn bữa tối với bánh put-đinh hấp nóng hổi và si-rô trường khế.
      Bác George về nhà sau khi rời quân đội. Bác khoác chiếc áo lính màu xanh với chuỗi nút đồng và cặp mắt xanh tươi vui của bác rất táo bạo. Bác to dềnh dàng và dáng hết sức nghênh ngang.
      Suốt bữa ăn, Laura ngừng ngắm bác vì từng nghe bố với mẹ rằng bác rất bạt mạng:
      - George thành bạt mạng sau khi tham gia chiến trận trở về.
      Bố thế và lắc đầu như tỏ ý tiếc là mình thể giúp được gì. Bác George bỏ nhà ra khi mới vừa mười bốn tuổi để vào lính và trở thành tay trống trong đội quân nhạc.
      Laura chưa từng bao giờ được thấy con người bạt mạng. Nhưng biết mình có sợ bác George hay .
      Sau bữa ăn tối, bác George thổi cây kèn đồng quân đội dài và nặng chịch. Tiếng kèn cất lên thanh ngân vang dễ thương bay xa qua rừng Big Woods. Rừng tối xẫm im lìm tựa hồ cây cỏ đứng lặng lắng nghe. Rồi từ rất xa vẳng lại thanh yếu ớt, mỏng manh giống như từ chiếc kèn đồng để đáp lại chiếc kèn đồng lớn.
      Bác George :
      - Nghe , nó dễ thương ?
      Laura nhìn bác nhưng lời nào và khi bác George ngưng thổi chiếc kèn đồng, chạy ngay vào nhà.
      Mẹ và bà nội thu dẹp, rửa xong bát dĩa cùng quét sạch trước lò sưởi trong lúc Docia và Ruby trang điểm trong phòng.
      Laura ngồi giường của các ngắm họ chải mái tóc dài và rẽ cách tỉ mỉ. Tóc từ trước trán được rẽ qua hai bên cổ, rồi rẽ qua tai. Họ kể phần tóc phía sau thành bím dài và quấn lên cẩn thận thành búi lớn.
      Họ chà rửa mặt, tay kĩ bằng xà phòng trong bồn rửa mặt đặt chiếc ghế dài ở nhà bếp. Họ dùng loại xà phòng mua ở cửa hàng chứ phải loại xà phòng mềm, lầy nhầy màu nâu xám do bà nội làm và chứa trong vại lớn vẫn dùng thường ngày.
      Các tỉa tót đám tóc trước trán lâu, giơ đèn lên ngắm nghía mái tóc trong chiếc gương treo vách. Họ chuốt từng cụm mượt tới nỗi sáng bóng như tơ dưới ánh đèn. Mỗi cụm hơi phồng lên cũng bóng mượt và các phần cuối cuốn lại xoắn vừa khít vào búi tóc lớn phía sau.
      Các mang vớ dài màu trắng rất đẹp mà các kết viền ren các mẫu trang trí thoáng bằng chỉ sợi rồi cài nút những chiếc giày đẹp nhất. Sau đó, họ giúp nhau buộc áo nịt. Docia ráng gom hết sức kéo dây nịt cho Ruby rồi tới phiên Docia đeo cứng chân giường trong lúc Ruby kéo dây nịt cho .
      Docia như còn hơi:
      - Kéo mạnh, Ruby, kéo mạnh! Kéo mạnh hơn !
      Thế là Ruby trụ chắc chân, kéo mạnh hơn nữa. Docia dùng bàn tay đo mức eo mình và cuối cùng, thở hắt ra:
      - Chị cho rằng em làm tới mức tốt nhất rồi.
      tiếp:
      - Caroline bảo Charles có thể đo eo của chị ấy bằng gang tay, lúc hai người lấy nhau.
      Caroline là mẹ của Laura và bé rất tự hào khi nghe thế.
      Rồi Ruby và Docia mặc váy lót nỉ dưới lớp váy lót mỏng rồi tới lớp váy hồ cứng có gắn ren quanh khắp các đường viền. Và, các mặc áo.
      Áo của Docia màu da trời xậm có các cánh hoa đỏ thắm chen giữa đám lá xanh. Vạt áo trước cài chuỗi nút đen giống hệt những trái mâm xôi lớn mọng nước đến nỗi Laura muốn được nếm thử.
      Áo của Ruby màu rượu nho phủ khắp bằng mẫu vẽ nhàng màu rượu nho nhạt. Phía trước cài chuỗi nút mạ vàng và mỗi chiếc nút đều khắc hình lâu đài bên cội cây.
      Chiếc khăn quàng màu trắng của Docia thắt nút ở phía trước với chiếc kẹp bằng đá chạm gương mặt phụ nữ. Còn Ruby gắn lên khăn quàng của mình bông hồng đỏ tươi bằng sáp. tự làm bông hồng này đầu cây kim mạng mẻ lỗ và còn dùng bình thường được.
      Các hết sức dễ thương khi lướt uyển chuyển nền nhà với những chiếc váy phùng, căng tròn. Eo của các thon thả thắt lại giữa thân hình và má các ửng hồng, mắt sáng long lanh dưới những mái tóc óng ả mượt mà.
      Mẹ cũng rất đẹp trong chiếc áo màu xanh rêu điểm rải rác hình những cọng lá mâm xôi . Chiếc váy viền xếp nếp được tô điểm thêm bằng những nút bằng màu xanh rêu và cổ mẹ gắn cây kẹp vàng. Cây kẹp phẳng và lớn cỡ hai ngón tay lớn nhất của Laura, phía có khắc chạm và dọc các cạnh là những đường vân xoắn. Mẹ có vẻ giàu có và sang trọng đến nỗi Laura sợ dám đụng vào mẹ.
      Khách bắt đầu tới. Tất cả đều bộ băng qua rừng tuyết với những khung đèn lồng và được đưa tới cửa bằng xe trượt tuyết và xe ngựa. Tiếng chuông ngựa liên tục rung lên inh ỏi.
      Gian phòng lớn đặc nghẹt giầy ủng và những chiếc váy kêu xoàn xoạt còn giường của bà nội các em bé được đặt nằm thành hàng. Chú James và Libby đến với đứa con cũng có tên là Laura Ingalls. Hai Laura nghiêng người giường ngắm các em bé và Laura kia rằng em bé của đẹp hơn bé Carrie.
      Laura cãi:
      - phải! Carrie là em bé đẹp nhất đời!
      Laura kia :
      - , Carrie đẹp!
      - Có, Carrie đẹp!
      - , nó đẹp!
      Mẹ lướt tới trong chiếc áo đẹp và lên tiếng giọng nghiêm khắc:
      - Laura!
      Thế là còn Laura nào cãi nữa.
      Bác George thổi cây kèn đồng. Tiếng kèn ồn ào rung động gian phòng lớn trong lúc bác George vừa thổi kèn, vừa đùa giỡn, cười, nhảy. Rồi bố lấy đàn trong hộp ra và chơi đàn. Tất cả các cặp đứng thành hình vuông nền nhà và bắt đầu nhảy. Bố lên tiếng sắp xếp.
      - Phải và trái thành vòng!
      Bố xướng lên và tất cả những chiếc váy bắt đầu xoay tròn còn những đôi ủng bắt đầu dập theo nhịp. Các vòng người di động theo đường tròn, tất cả những chiếc váy theo đường trong khi tất cả những đôi ủng theo đường khác và tất cả đều đưa bàn tay lên cao vỗ nhịp.
      Bố lên tiếng:
      - Hướng về bạn nhảy! Quí ông cúi chào quí bà phía bên trái.
      Mọi người làm đúng như bố . Laura ngắm chiếc vá của mẹ đung đưa, chiếc eo thon của mẹ uốn cong và đầu mẹ hơi cúi và nghĩ mẹ là người khiêu vũ dễ thương nhất đời. Cây đàn của bố hát:
      Ô, hỡi bạn tài hoa phong nhã
      Hãy tới cùng họp mặt đêm nay
      Hãy tới cùng họp mặt đêm nay
      Hãy tới cùng họp mặt đêm nay
      Ô, hỡi bạn tài hoa phong nhã
      Hãy tới cùng họp mặt đêm nay
      Dưới ánh trăng múa ca say đắm
      Những vòng tròn và những vòng tròn lớn tiếp tục xoay tròn, xoay tròn với những chiếc váy đung đưa, những chiếc ủng gõ nhịp, những cặp múa cúi chào, lui xa rồi lại tiến tới, cúi chào.
      Trong nhà bếp, bà nội loay hoay mình khuấy chiếc chảo đồng lớn đầy si-rô sôi. Bà khuấy hoà theo nhịp đàn. Sát cửa sau là khạp tuyết trắng phau và chốc chốc, bà nội lại múc muỗng si-rô từ trong chảo tới tưới lên đám tuyết trong dĩa.
      Laura lại theo dõi những người nhảy. Bố đàn bài giặt Ái Nhĩ Lan. Bố kêu lớn:
      - Con nai nhìn, quí bà, nai cái nhìn nai cái.
      Lui về sau nhấn mạnh gót chân.
      Laura giữ im nổi bàn chân. Bác George ngắm và cười. Rồi bác tới nắm lấy tay và dìu nhảy trong góc phòng.
      Mọi người cười lớn từ cửa nhà bếp. Bà nội được kéo vào phòng. Bà nội cũng mặc áo đẹp, chiếc áo màu xanh dương điểm những chiếc lá vàng rải rác. Má bà nội ửng đỏ vì cười và bà lắc đầu lia lịa. Tay bà vẫn còn cầm chiếc muỗng gỗ. Bà :
      - Tôi bỏ chảo si-rô được.
      Nhưng bố bắt đầu đàn bản du khách Arkansas và mọi người vỗ tay theo nhịp. Thế là bà nội phải nghiêng đầu cúi chào mọi người và nhảy vài bước. Bà nội nhảy đẹp thua bất cứ ai. Tiếng vỗ tay hầu như át hẳn tiếng đàn của bố.
      Thình lình, bác George dang tay như con bồ câu vỗ cánh, cúi đầu thấp trước bà nội, nhún nhảy theo điệu Jic. Bà nội ném chiếc muỗng cho người đứng bên. Bà đặt bàn tay lên hai bên hông bước tới đối diện với bác George và mọi người reo hò cuồng nhiệt. Bà nội nhảy theo điệu Jic.
      Laura vỗ tay theo nhịp đàn cùng với tất cả những người khác. Tiếng đàn khác hẳn như chưa từng bao giờ như thế. Mắt bà nội chớp chớp, hai má đỏ bừng và dưới chiếc váy, gót chân bà thoăn thoắt khua lách cách theo nhịp ủng dồn dập của bác George.
      Mọi người đều bị kích động. Bác George tiếp tục nhảy Jic và bà nội cũng đối mặt với bác, nhảy Jic. Tiếng đàn ngưng nghỉ. Bác George bắt đầu thở gấp, đưa tay lau mồ hôi trán, mắt bà nội loé sáng. người kêu lên:
      - thể thua bà nội được, George!
      Bác George Jic nhanh hơn. Bác Jic nhanh gấp đôi so với lúc trước. Bà nội cũng nhảy nhanh theo. Mọi người lại cổ vũ, tất cả đám phụ nữ cười và vỗ tay trong khi đám đàn ông chọc ghẹo bác George. George bất chấp, nhưng còn đủ hơi để cười nữa. Bác Jic.
      Cặp mắt xanh của bố nháy lia, loé sáng. Bố đứng lên coi bác George và bà nội trong lúc chiếc vĩ nhảy múa mấy sợi dây. Laura nhảy tưng tưng, vỗ tay và la hét.
      Bà nội ngừng Jic. Hai bàn tay bà luôn đặt hông, cằm bà vênh lên và bà mỉm cười. George tiếp tục Jic nhưng đôi ủng bác còn đập dồn dập mạnh mẽ như lúc đầu. Hai gót chân bà nội ngược lại vẫn khua rộn rã. giọt mồ hôi lăn dài từ trán xuống má George.
      Lập tức, bác buông thõng hai tay xuống, thở hắt ra:
      - Tôi chịu thua!
      Bác ngưng Jic.
      Mọi người la hét và dậm chân như sấm động hoan nghênh bà nội. Bà nội còn Jic thêm phút nữa mới ngưng lại. Bà cười trong hơi thở. Mắt bà loé sáng giống hệt mắt bố khi bố cười. George cũng cười và kéo ống tay áo lau mồ hôi trán.
      Thình lình bà nội ngưng cười. Bà quay phắt người chạy cực nhanh vào bếp. Cây đàn ngưng lại. Đám phụ nữ lập tức trò chuyện và đám đàn ông xúm lại giễu bác George nhưng tất cả ngưng lại khi bà nội muốn thế.
      tới khung cửa giữa gian phòng lớn và nhà bếp, và bà :
      - Si-rô thành kẹo rồi. Hãy tới giúp tôi!
      Mọi người cười trở lại. Nhưng tất cả đều hối hả xuống nhà bếp lấy đĩa rồi ra ngoài trời xúc tuyết. Cửa nhà bếp mở toang khiến hơi lạnh ùa vào.
      Các ngôi sao như bị đông cứng nền trời và hơi lạnh thấm buốt mũi và má Laura. Hơi thở bé giống như khói thuốc.
      và Laura kia cùng tất cả đám trẻ đều múc đầy tuyết sạch vào đĩa. Rồi tất cả trở vào chen chúc trong nhà bếp.
      Bà nội đứng bên chiếc chảo đồng và với chiếc muỗng gỗ, bà rót si-rô nóng lên từng đĩa tuyết. Si-rô nguội dần thành kẹo mềm và bao lâu nguội hẳn để có thể ăn được.
      Mọi người đều có thể ăn thả dàn vì đường trường khế bao giờ tác hại. Trong khi đó, si-rô còn đầy chảo và ngoài trời đầy tuyết. Ngay khi ăn hết đĩa đầy, mọi người lại ra xúc tuyết và bà nội tiếp tục xối si-rô lên.
      Mọi người ăn cho tới lúc thể nào ăn thêm nổi mới quay qua chiếc bàn dài chất đống mức bí, mứt dâu, bánh qui, bánh ngọt. Cũng có cả bánh mặn, thịt nguội và rau giấm. Ôi, món rau giấm mới chua làm sao!
      Mọi người ăn no nê rồi lại khiêu vũ trở lại. Nhưng bà nội đứng canh chừng si-rô trong chảo. Nhiều lần bà múc ra đĩa, khuấy vòng vòng. Rồi bà lắc đầu rồi đổ trở lại trong chảo.
      Trong gian phòng bên, tiếng đàn háo hức dồn dập trong thanh cuồng nhiệt của buổi khiêu vũ.
      Cuối cùng, khi bà nội khuấy, si-rô trong đĩa biến thành những hạt như cát và bà nội kêu lớn:
      - Mau lên, các con ! Có đường rồi!
      Ruby, Docia và mẹ rời buổi khiêu vũ chạy tới. Họ bày ra tất cả xoong, chảo lớn, và bà nội đổ đầy cực nhanh si-rô lên những xoong, chảo này. Những xoong, chảo đầy si-rô được chuyển ra xa để cho nguội và thành đường trường khế.
      Tiếp theo, bà nội :
      - Bây giờ đem chia kẹo cho lũ lại.
      Mỗi cậu bé đều có chã hoặc ít nhất là chiếc ly vỡ hay dĩa. Tất cả đều nhìn cách lo lắng khi bà nội múc muỗng si-rô ra. Có lẽ số si-rô còn lại đủ và như thế vài cậu bắt buộc cần chứng tỏ là lịch hoặc ích kỉ.
      Nhưng còn vừa đủ si-rô cho vòng. Phần si-rô cạo vét chảo cuối cùng vừa đủ đầy cho chiếc chã kẹo cuối cùng. ai thiếu phần.
      Tiếng đàn và buổi khiêu vũ vẫn tiếp tục. Laura và Laura kia đứng quanh, ngó những người nhảy. Rồi hai bé cùng ngồi xuống nền nhà trong góc phòng. Buổi khiêu vũ hấp dẫn và tiếng nhạc lôi cuốn đến nỗi Laura nghĩ là bao giờ mệt vì nó.
      Tất cả những chiếc váy đẹp nối nhau xoay chuyển và những đôi ủng đập đều trong khi tiếng đàn réo rắt reo vui.
      Rồi Laura thức dậy và thấy mình nằm ngang chân giường của bà nội. Trời sáng. Mẹ cùng bà nội và bé Carrie nằm giường. Bố và ông nội cuộn tròn trong những tấm chăn nằm nền nhà gần lò sưởi. thấy Mary đâu vì ngủ cùng với Docia và Ruby giường của họ.
      bao lâu, hết thảy đều thức dậy. Có món bánh xếp và si-rô trường khế cho bữa ăn điểm tâm. Rồi bố đưa ngựa và xe trượt tuyết ra trước cửa.
      Bố giúp mẹ bồng bé Carrie lên xe trong lúc ông nội nhấc Mary và bác George nhấc Laura lên chiếc nệm rơm trong xe. Bố cài chùm những chiếc áo dài xung quanh mọi người rồi ông nội, bà nội và bác George đứng bên chào “Tạm biệt! Tạm biệt!” Khi họ trượt về phía rừng Big Woods để trở về nhà.
      Trời nắng ấm và lũ ngựa xải đều, móng hất văng những mảng tuyết nhuốm bùn. Nhìn ngược về phía sau, Laura thấy những dấu chân ngựa và mỗi dấu chân đều nhấn lớp tuyết mỏng vào bùn.
      Bố :
      - Trước khi trời tối, mình thấy đợt tuyết đường cuối cùng.

    5. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      NGÔI NHÀ Ở BIG WOOD
      Chương 9
      Sau khi đợt tuyết đường qua , mùa xuân tới. Chim hót trong những bụi cây trổ lá non dọc hàng dậu sắt uốn cong. Cỏ lại mọc xanh và rừng cây đầy hoa dại. Những cánh mao hương vàng chen bên những bông hoa tím, những cụm hoa chuông và hoa cỏ li ti lấp lánh như sao ở khắp nơi.
      Những ngày nắng ấm vừa trở lại là Laura và Mary xin phép được chạy chơi. Mới đầu, các chỉ được chạy quanh đống gỗ với đôi chân trần. Sau đó, các được chạy xa hơn và bao lâu sau, giầy được bôi dầu đem cất nên các chạy chân suốt ngày.
      Hàng đêm, các phải rửa chân trước khi lên giường. Dưới mép váy, phần bàn chân và mắt cá chân các sậm nâu như nước da mặt.
      Các có những căn nhà dưới hai cây xồi trước nhà. Nhà của Mary ở dưới cội cây của Mary còn nhà của Laura ở dưới cội cây của Laura. Mặt cỏ mềm là những tấm thảm màu lục, tảng lá cao là mái nhà mà qua đó các có thể nhìn thấy những mảng trời xanh.
      Bố làm cái đu bằng vỏ cây, đem treo vào nhánh cây lớn, thấp ở cội cây của Laura. Cây đu thành của riêng của bé. Vì nó nằm ở cội cây của , nhưng Laura tỏ ra ích kỉ bằng cách thuận cho Mary đung đưa nó khi nào thích.
      Mary chơi với chiếc dĩa nứt còn Laura chỉ có miếng vỡ của chiếc ly rất đẹp. Charlotte, Nettie, rồi còn có những chiếc ly, dĩa cũng bằng lá bày bàn ăn. Bà ăn là tảng đá phẳng lì xinh xắn.
      Lúc này hai con bò cái, Sukey và Rosie, được thả lỏng trong rừng để tha hồ gặm cỏ và ngắt những chiếc lá non mọng nước. Trong sân nhà kho có hai con bò con còn con heo mẹ và bảy chú heo con phải ở trong chuồng heo.
      Bố cày luống trong khoảng đất trống do bố dọn năm trước và gieo hạt. đêm, khi trở về, bố hỏi Laura:
      - Con đoán ra nổi hôm nay bố thấy điều gì ?
      đoán nổi. Bố :
      - Thế này nghe, sáng nay, lúc phát quang mảnh đất, bố nhìn lên và thấy con nai đứng sát bìa rừng. Đó là con nai cái, con nai mẹ và các con bao giờ đoán nổi cái gì ở bên nó.
      Cả Laura và Mary cùng vỗ tay, :
      - con nai con!
      - Đúng, con của nó đứng ở bên nó. Đó là con vật rất dễ thương, lông màu vàng dịu với cặp mắt đen lớn. Bàn chân nó bé xíu lớn hơn ngón tay cái của bố. Nó đứng nhìn bố bằng cặp mắt mở lớn, hiền hoà có vẻ ngạc nhiên biết bố là thứ gì. Nó sợ sệt chút nào.
      Laura hỏi:
      - Bố bắn con nai con nào, phải bố?
      Bố trả lời:
      - , bao giờ! bắn cả mẹ nó, bắn cả bố nó. Lúc này có chuyện săn bắn cho tới khi tất cả những con vật lớn lên. Mình phải chịu thiếu thịt tươi cho tới mùa thu.
      Bố là ngay khi gieo hạt xong, cả nhà ra tỉnh. Laura và Mary cũng vì bây giờ đủ lớn rồi.
      Các phấn khởi và ngày hôm sau đều chơi trò chơi ra tỉnh. Các thể chơi hoàn hảo vì thực chưa biết tỉnh là gì. Các chỉ biết chắc ở thành phố có cửa hàng nhưng chưa từng thấy cửa hàng bao giờ.
      Gần như mỗi ngày sau đó, Charolotte và Nettie luôn thắc mắc liệu chúng có thể ra tỉnh . Nhưng Laura và Mary luôn trả lời:
      - đâu, cưng. Năm nay cưng thể . Có thể vào năm tới, nếu cưng ngoan ngoãn cưng có thể ra tỉnh.
      Rồi đêm, bố :
      - Mình ra tỉnh, ngày mai.
      Đêm đó, mặc dù ở giữa tuần lễ, mẹ vẫn tắm cho Laura và Mary rồi quấn tóc cho các . Mẹ chải mái tóc dài của các thành nhiều lọn, chải từng lọn với chiếc lược thấm nước và quấn chặt bằng miếng vải. Đầu các như có những cái bướu cộm cứng dù các trở gối theo mọi hướng. Buổi sáng tóc các được uốn xoăn lại.
      Các hứng khởi tới nỗi ngủ nổi chút nào. Mẹ ngồi với giỏ đồ khâu vá như thường lệ. Mẹ bận rộn lo mọi thứ cho bữa điểm tâm chớp nhoáng và trải ra những chiếc vớ dài tốt nhất, những bộ đồ lót, những chiếc áo sơ mi rồi chiếc áo sơ mi đẹp nhất của bố và chiếc áo vải màu nâu xậm của mẹ với những bông hoa màu tím.
      Dạo này, ngày dài hơn. Buổi sáng, mẹ thổi tắt đèn trước khi bữa điểm tâm chấm dứt. Đó là buổi sáng mùa xuân quang đãng, đẹp trời.
      Mẹ hối thúc Laura và Mary ăn điểm tâm rồi rửa chén đĩa nhanh. Các tự xỏ với và giày trong lúc mẹ dẹp giường. Rồi, mẹ giúp các mặc những chiếc áo đẹp nhất – Mary với chiếc áo xanh nhạt và Laura với chiếc áo màu rượu chát. Mary cài nút sau lưng cho Laura còn mẹ cài nút áo cho Mary.
      Mẹ gỡ những miếng vải khỏi mái tóc các và chải thành những lọn dài uốn cong xõa vai. Mẹ chải nhanh khiến những lọn tóc rối làm đau khủng khiếp. Tóc Mary vàng óng đẹp nhưng tóc Laura chỉ có màu nâu xỉn.
      Khi các lọn tóc được chải xong, mẹ buộc dây nón dưới cằm của các . Mẹ cài chiếc kẹp vàng lên cổ áo và đội nón khi bố lái xe ra cổng.
      Bố chải sạch lông ngựa tới độ lấp lánh sáng. Bố quét thùng xe rồi đặt lên ghế ngồi tấm chăn phủ. Mẹ bồng bé Carrie ngồi bên cạnh bố ghế trước, còn Laura và Mary ngồi tấm ván buộc ngang thùng xe, sát phía sau ghế.
      Tất cả đều vui vì được băng qua rừng vào mùa xuân. Bé Carrie cười và nhún nhảy trong lúc mẹ mỉm cười còn bố vừa điều khiển lũ ngựa vừa huýt gió. Nắng rực rỡ và ấm đường trong lúc từ rừng cây trổ lá thoảng tới hương vị mát dịu ngọt ngào.
      Những con thỏ đứng thẳng đường ngay phía trước với những bàn chân trước xíu đung đưa và mũi khịt khịt trong khi ánh nắng xuyên qua thân hình và những tai vặn vẹo của chúng. Rồi chúng nhảy ra xa làm lộ chiếc đuôi thỏ màu trắng. Laura và Mary hai lần nhìn thấy những con nai ngắm các với cặp mắt tròn to, đen nhánh từ dưới bóng những lùm cây lớn.
      Thành phố cách xa khoảng bảy dặm. Đây là thành phố Pepin, nằm bên bờ hồ Pepin.
      hồi lâu sau, Laura bắt đầu thoáng thấy những gợn nước xanh sau các cội cây. Con đường đất cứng chuyển thành cát mềm. Bánh xe lún sâu trong cát khiến lũ ngựa kéo toát mồ hôi. Bố luôn phải ngừng lại cho chúng nghỉ ít phút.
      Rồi thốt nhiên con ngựa ra khỏi rừng cây và Laura nhìn hồ nước. Mặt nước màu xanh da trời và trải rộng tới hết bờ trái đất. bé nhìn xa vẫn thấy gì ngoài mặt nước màu xanh phẳng lặng. ở điểm xa tận cùng, bầu trời và mặt nước gặp nhau tạo thành đường xanh đậm.
      Bầu trời phía mở rộng. Laura bao giờ biết bầu trời lớn như thế. Khoảng trống xung quanh nhiều tới mức cảm thấy hoảng sợ và mừng là có bố mẹ ở đó
      Bố ngừng ngựa, vặn người ghế ngồi, chỉ chiếc roi về phía trước, bố :
      - Các con tới đó, Laura, Mary! Đó là thành phố Pepin.
      Laura đứng tấm ván có bố vòng tay đỡ để có thể nhìn thành phố. Khi thấy thành phố, như nghẹt thở. hiểu chàng Mèo Khờ cảm thấy ra sao khi ta thể tìm thấy thành phố vì có quá nhiều nhà như thế.
      Ngay bờ hồ có toà nhà lớn đồ sộ. Bố đó là cửa hàng. Toà nhà làm bằng những khúc cây mà bằng những tấm ván lớn màu xám, ghép dựng đứng. Xung quanh toà nhà là vùng cát.
      Sau toà nhà là khoảng đất phát quang lớn hơn khoảng đất do bố phát quang trong rừng ở ngôi nhà của họ. Đứng giữa những gốc cây có nhiều nhà đến nỗi Laura đếm xuể. Tất cả những căn nhà này cũng làm bằng các khúc cây mà đều làm bằng ván giống như toà nhà cửa hàng.
      Laura bao giờ tưởng tượng có nhiều nhà tới thế và các ngôi nhà lại đứng gần sát nhau như vậy. Dĩ nhiên, những ngôi nhà này đều hơn nhiều so với cửa hàng. ngôi nhà làm bằng những tấm ván mới chưa đủ thời gian đổi thành màu xám nên còn giữ nguyên màu vàng tươi của gỗ mới xẻ.
      Người ta sống trong những ngôi nhà ngày. Khói bốc lên từ các ống khói. Dù phải ngày thứ hai mà có nhiều phụ nữ phơi giặt đồ các bụi cây hoặc các khúc gốc cây cạnh nhà.
      Rất đông trẻ em trai nô giỡn dưới nắng khoảng đất trống giữa cửa hàng và các ngôi nhà. Chúng phóng từ gốc cây này sang gốc cây khác và la hét.
      Bố :
      - Rồi, đó là Pepin!
      Laura chỉ gật đầu. chăm chú nhìn, nhìn và nổi tiếng nào. lát sau, lại ngồi xuống và lũ ngựa tiếp tục tới.
      Họ để cỗ xe bãi đất ven hồ. Bố tháo gióng cho ngựa và buộc mỗi con vào bên sườn thùng xe. Rồi bố nắm tay Laura và Mary trong lúc mẹ bồng bé Carrie bước sát bên. Cả nhà bước qua bãi cát dày về phía cửa hàng. Cát hấp hơi nóng phủ trùm lên giày của Laura.
      Trước cửa hàng là mặt sàn rộng mà phía là những bậc tam cấp đưa lên khỏi bãi cát. Tim Laura đập nhanh đến mức trèo lên các bậc tam cấp cách khó khăn. Toàn thân bé run lên.
      Đây là cửa hàng mà bố thường tới bán da thú. Khi cả nhà bước vào, người bán hàng nhận ra bố. Ông ta bước ra khỏi quầy hàng chào bố, chào mẹ và đó là lúc Laura và Mary phải chứng tỏ biết cách cư xử.
      Mary :
      - Ông mạnh giỏi ?
      Nhưng Laura thể được gì.
      Người bán hàng với bố mẹ:
      - chị đưa tới đây xinh.
      Và ông ngắm những lọn tóc vàng óng của Mary. Nhưng ông ra tiếng nào về Laura hoặc những lọn tóc của . Chúng tối và nâu xỉn.
      Cửa hàng đầy ắp đồ để xem ngắm. Dọc phía cửa hàng là những chiếc giá chồng chất đủ thứ vải in hoa. Mẫu màu đẹp đẽ nào cũng có, hồng, xanh, đỏ, nâu, tím. nền nhà, dọc hai bên tấm ván quầy hàng là những thùng đinh, thùng đạn và các khạp gỗ lớn đầy kẹo. Rồi lại có những túi muối, túi đường.
      Chính giữa cửa hàng là chiếc cày làm bằng gỗ nhẵn bóng với chiếc lưỡi cày sáng lấp lánh cùng những lưỡi rìu bằng thép, những lưỡi búa, lưỡi cưa và đủ loại dao – dao quắm, dao phay, dao lạng, dao găm. Cũng có đủ loại ủng lớn, ủng và giày lớn, giày .
      Laura có thể dành cả tuần để xem ngắm mà vẫn chưa ngắm hết những thứ trong cửa hàng này. biết đời lại có nơi nhiều các món đồ như thế.
      Bố và mẹ mua bán hồi khá lâu. Người bán hàng đem xuống hết súc vải này tới súc vải khác đều rất đẹp, trải rộng cho mẹ mân mê, xem ngắm và định giá. Laura và Mary đứng ngắm nhưng được đụng tay vào. Mỗi màu mới, mẫu mới lại đẹp hơn mẫu trước và có quá nhiều, Laura hiểu làm sao mẹ lựa chọn nổi.
      Mẹ chọn hai mẫu chúc bâu để may áo cho bố và mẫu vải hoa màu nâu để may cho bố chiếc áo khoác. Rồi mẹ chon vải trắng làm khăn trải giường và may các đồ lót.
      Bố kiếm được mẫu chúc bâu để may tạp dề mới cho mẹ. Mẹ :
      - Ô, thôi khỏi, Charles! Em cần thứ đó đâu!
      Nhưng bố cười mẹ phải tự lựa màu hoặc là bố lựa cho mẹ mẫu màu đỏ mào gà với những bông hoa vàng lớn. Mẹ mỉm cười, mặt ửng đỏ và mẹ chọn mẫu những nụ hồng chen giữa lá xanh nền màu vàng nhạt.
      Rồi bố chọn cho mình đôi giày cao su mưa, ít thuốc hút pip. Mẹ mua thêm cân trà và gói đường phòng khi nhà có khách. Đó là thứ đường có màu nâu nhạt chứ sậm nâu như đường trường khế mà mẹ vẫn dùng hàng ngày.
      Khi việc mua bán xong, người bán hàng tặng cho Mary và Laura mỗi viên kẹo. Cả hai đều ngạc nhiên và thích thú chỉ còn biết đứng nhìn những viên kẹo. Rồi Mary kịp nhớ ra và lên tiếng:
      - Cảm ơn ông.
      Laura thể được. Mọi người chờ, còn nín lặng. Mẹ phải hỏi:
      - Con , Laura?
      Lúc này Laura mới mở miệng được, cố nuốt hơi thào:
      - Cảm ơn ông.
      Cả nhà ra khỏi cửa hàng. Hai viên kẹo đều có màu trắng hình trái tim, mỏng, phẳng phiu phía in chữ màu đỏ. Mẹ đọc chữ giúp các . viên kẹo của Mary, chữ viết:
      Hoa hồng màu đỏ
      Vi-ô-lết màu xanh
      Kẹo đường ngọt lịm
      Chính bạn, đích danh.
      viên kẹo của Laura chỉ có dòng chữ:
      - Vui sướng đến với kẹo đường.
      Kích thước các viên kẹo bằng nhau nhưng chữ in viên kẹo của Laura lớn hơn viên kẹo của Mary.
      Cả nhà băng ngang bãi cát trở lại bên cỗ xe bờ hồ. Bố lấy phần lúa mạch mang theo đặt dưới thùng xe cho ngựa ăn, mẹ mở hộp đồ ăn làm sẵn.
      Tất cả ngồi quây cát nóng bên cỗ xa ăn bánh mì với bơ, phô-mai, trứng luộc và bánh qui. Từng đợt sóng mặt hồ Pepin nối nhau dồn vào bờ ngay dưới chân họ rồi dội lại tạo nên vang lan xa.
      Sau bữa ăn, bố quay lại cửa hàng để trò chuyện với số ngựa khác. Mẹ ngồi im giữ bé Carrie cho tới khi bé ngủ. Laura và Mary chạy dọc bên bờ hồ tìm chọn những viên sỏi xinh xắn được nhiều lớp sóng bờ hồ mài nhẵn.
      Sỏi ở đây khác hẳn với sỏi ở khu Big Woods.
      Khi kiếm được viên vừa ý. Laura bỏ vào túi và càng lúc càng kiếm được những viên sỏi đẹp hơn khiến túi căng phồng. Rồi bố gọi lớn và các chạy trở lại xe vì ngựa đóng xong và tới lúc trở về nhà.
      Laura cực kì sung sướng với túi đầy sỏi xinh đẹp, khi chạy băng qua bãi cát trở lại với bố. Nhưng khi bố nhấc lên đặt vào thùng xe điều khủng khiếp xảy ra.
      Đám sỏi nặng chịch xé toang chiếc túi khỏi áo của . Chiếc túi rơi xuống và sỏi lăn khắp đáy thùng.
      Laura khóc thét lên vì chiếc áo đẹp nhất của bị rách. Mẹ trao bé Carrie cho bố và bước tới ngay để coi chỗ áo rách. Rồi mẹ sao hết.
      Mẹ :
      - Nín ngay, Laura. Mẹ có thể khâu ghép lại.
      Mẹ chỉ cho Laura thấy chiếc áo hề rách kể cả chiếc túi. Túi áo là túi được khâu dính vào vạt áo và lủng lẳng ở đó, chỉ có đường khâu này bị đứt ra thôi, mẹ có thể khâu dính chiếc túi trở lại như mới.
      Mẹ nhắc:
      - Nhặt những viên sỏi lên, Laura. Và nhớ lần khác, đừng có tham lam như thế.
      Thế là Laura nhặt lại các viên sỏi, bỏ vài túi và đặt chiếc túi trong lòng. nghĩ ngợi nhiều khi bố cười là quá tham lam đến nỗi gom góp nhiều hơn cả sức mang của mình.
      điều tương tự nào xảy ra cho Mary. Mary là bé ngoan, luôn giữ quần áo gọn gàng, sạch và biết cách xử . Mary còn có những lọn tóc vàng óng ánh dễ thương và viên kẹo trái tim của có cả bài thơ.
      Mary tỏ ra đúng mực, dịu dàng, quần áo sạch nhăn nhím ngồi tấm ván ngay bên cạnh Laura. Laura nghĩ như thế là tốt đẹp.
      Nhưng vẫn có ngày kì diệu, ngày kì diệu nhất trong đời . nghĩ về hồ nước bao la, về thành phố mà được thấy và về ngôi cửa hàng đồ sộ đầy ắp mọi thứ đồ. cẩn thận giữ túi sỏi trong lòng và bọc kĩ viên kẹo trái tim trong chiếc khăn tay chờ khi về nhà cất nó . Nó quá đẹp nên thể ăn được.
      xe nẩy xóc suốt đoạn đường băng qua rừng Big Woods về nhà. Mặt trời xuống thấp và rừng cây tối dần, nhưng trước khi những tia sáng cuối cùng tắt hẳn, mặt trăng vươn lên. Và, tất cả đều yên tâm vì bố có mang súng.
      Ánh trăng dọi xuống xuyên qua các ngọn cây in thành những mảng đốm sáng tối chen lẫn đường. Tiếng vó ngựa khua lốp cốp ròn rã.
      Laura và Mary đều vì các rất mệt, còn mẹ ngồi im ẵm bé Carrie ngủ tay. Nhưng bố hát khẽ:
      - Dạo qua khắp lâu đài hoan lạc.
      Chẳng nơi nào bằng mái nhà ta.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :