1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngây Ngốc Manh Thiên Tài Huyền Linh Sư -Nhược Thủy Lưu Ly ( c7)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 5: Bị vứt bỏ

      Editor: Đinh Lam


      Mê Thiên Thụ Lâm, nơi ma thú lộng hành vì thế ở bên ngoài thường xuyên có người lại lại, nhưng càng vào bên trong người lại càng ít bởi vì bên trong rất nguy hiểm.

      Mà lúc này, bên trong khu rừng, ba thiếu niên khoảng mười hai, mười ba tuổi hung hăng đấm đá tiểu hài tử khoảng chừng hai ba tuổi, cách đó xa, thị vệ khuôn mặt lạnh lùng, chút cảm xúc khoanh tay đứng nhìn.

      mặt đất, tiểu hài tử bắt đầu khóc lóc ngừng, dần dần lại phát ra được thanh nào, hơi thở dần dần suy yếu, mà ba cái thiếu niên kia căn bản có ý định dừng tay, vẫn như cũ ra tay lưu tình chút nào, mặt đất, thân thể nho sớm cuộn mình thành khối, nhưng vẫn ngăn cản được những cú đám rơi người mình.

      "Nhạc Ương Ương, ngươi phải là rất rất giỏi hay sao? Ngươi phải là người của Nhạc gia hay sao, người nào cũng thể gây chuyện hay sao?"

      "Giờ sao? phải chỉ là con chó bị chúng ta đạp dưới chân sao. Hặc Hặc. . ."

      "Nàng ta bây giờ chỉ là kẻ phế vật, tại gia chủ còn ước gì nàng ta mau chết luôn, miễn cho Nhạc gia thêm phần sỉ nhục."

      Các loại nhục mạ ngừng bay ra, ghen ghét cùng khoái ý, chút nào để ý đến sống chết của tiểu hài tử nho kia, đúng là chẳng có ai quan tâm đến sống chết của nàng.

      " thôi!" Rốt cuộc cái thị vệ lạnh lùng kia cũng mở miệng.

      Ba người thiếu niên có chút tình nguyện mà dừng tay, vẫn ráng tặng thêm cho tiểu hài tử vài cú đạp, rồi mới ngoan ngoãn cùng tên thị vệ kia rời .

      Được rồi, dù sao Nhạc Ương Ương chắc chắc chết khỏi nghi ngờ.

      Kỳ bọn rất muốn đem Nhạc Ương Ương ném vào bên trong Mê Thiên Thụ Lâm này, nhưng mà bọn cũng rất sợ phải đối đầu với các ma thú ở trong đây, mặc dù tên thị vệ kia cũng là ngũ cấp đỉnh phong nhưng vẫn rất là nguy hiểm, kệ , tuy bị ném ở bên ngoài, cái tiểu oa nhi hai ba tuổi này cũng có khả năng còn sống ra ngoài? Huống hồ, tại nàng đến việc hít thở còn làm nổi.

      Chỉ còn lại có tiểu hài tử sau khi bốn người kia rời , sau đó. . ….

      "Hả?" thanh mang theo tia nghi hoặc cùng hứng thú, mà cái nơi phát ra thanh là. . . cây đại thụ?

      trận gió qua, đoạn áo màu đỏ từ trong cây chui ra, ra cây có người, vậy mà bốn người kia có ai phát được.

      Đột nhiên "Ầm ầm" tiếng, tiếng sét đánh ngang tai, Mặt Trời vẫn còn treo ở cao, vậy mà lại xuất cú sét kinh hoàng, mặt đất đều run rẩy, cái người ở cây bị hù dọa đến run rẩy, cây đại thụ lay động, lá cây rào rào hồi, người nào đó trực tiếp rơi xuống đất.

      Nhạc Ương Ương bởi có chút hiểu, sinh mạng nàng vốn kết thúc, sau đó, nàng đến địa phương kì quái, có cái gì, chỉ còn lại mảnh hỗn độn, nàng sững sờ đứng hồi lâu, trước mặt đột nhiên xuất thêm cụt thịt tiểu oa nhi.

      Nhạc Ương Ương nhìn nàng, nàng cũng nhìn Nhạc Ương Ương, hai người chỉ ngây ngốc nhìn nhau.

      Tiểu oa nhi ngu ngơ trong chốc lát, sau đó ánh mắt đột nhiên sáng rực lên, nhìn Nhạc Ương Ương, đáy mắt ràng mang theo tia cung kính.

      Nhạc Ương Ương chẳng qua là chỉ nhìn nàng, mặt có chút tò mò, cũng muốn mở miệng cùng nàng chuyện, mặc dù cái tiểu oa nhi kia lại có được ánh mắt giống với đứa bé nên có.

      Tiểu oa nhi đợi trong chốc lát, thấy nàng , động, đành phải mở miệng, dù sao thời gian của nàng còn nhiều.

      "Ta sớm nên tiêu tán, ta vốn còn thuộc về cái thế giới độc này, có thể tới thế giới này coi như là duyên số, là người ban ân, chỉ do ta quá mức bé, xin lỗi, về những thương tổn ngày hôm nay, coi như là hồi báo chút cho người ! Hy vọng người sống tốt."

      Nàng cũng kịp nhiều, liền chút tiêu tan mơ hồ, mà Nhạc Ương Ương hoàn toàn thêm cái gì, tự nhiên cũng hiểu, linh hồn của nàng hòa nhập vào thân xác này .

      Nhạc Ương Ương có để ý cái linh hồn bị tiêu tan kia, con mắt chuyển động nhìn chung quanh, vẫn chưa kịp suy nghĩ làm cách nào có thể ra khỏi nơi đây, liền bị luồng lực hút .

      Trời đất quay cuồng hồi,sau đó, lại lần nữa khôi phục bình thường.

      Nhạc Ương Ương vừa mở mắt liền thấy nam hài ngồi xổm trước mặt nàng, nam hài này khoảng chừng mười tuổi, nhưng mà gương mặt cũng thập phần nghiệt, ngũ quan tinh xảo như vẽ, giữa lông mày tất cả đều là mị hoặc, thân trường bào màu đỏ rực có chút đường hoàng, nhưng mặc người lại hết sức phù hợp.

      Thấy nàng tỉnh lại, nam hài nhíu mày: "Sống lại rồi sao?"

      Cái động tác nhíu mày kia, mang theo vài phần tà mị, câu hồn được bất kì người nào, đáng tiếc trước mặt lại là cái đầu gỗ.

      Nhạc Ương Ương nhìn nháy nháy mắt, bộ dạng ngơ ngác, trong mắt có chút nào kinh diễm, lại đột nhiên thò tay bắt lấy ống tay áo của , mở miệng : "Chủ nhân!"

      Nam hài hơi hơi híp mắt, thò tay chọc chọc hai má của nàng, câu môi khẽ cười: "Tiểu Bao Tử, ngươi nhận lầm người rồi a. . ."

      Huyền Linh Đại Lục, năm tuổi mới có thể thức tỉnh, cái tiểu oa nhi dù thế nào cũng chỉ có ba tuổi mà thôi, ràng là thiên tài, bị người đố kỵ, chẳng lẽ là vì nàng thức tỉnh quá sớm? Nếu quả chính là như vậy, có thể bị người ta hãm hại .

      tiểu oa nhi tuy rằng vừa mới bị đánh đập, nhưng mà gương mặt lại được bảo hộ rất tốt, có bị thương.

      Lúc nãy ngủ, chỉ bởi vì tiểu hài này hơi thở vốn biến mất hồi lâu, lại đột nhiên có lại hơi thở, mới gợi nên hứng thú của , lúc nãy cũng chưa thấy được dung mạo của tiểu oa nhi này, tự nhiên cũng có phát nàng trắng nõn, cái trán có mảng hồng nhạt. Thân thể Nhạc Ương Ương tuy rằng lại, giữa lông mày vẫn là nốt ruồi chu sa như trước. Nổi bật khuôn mặt bánh bao hơi chút tái nhợt.

      Nhạc Ương Ương vẫn tha bắt lấy ống tay áo của , há miệng : "Chủ nhân."

      Nam hài nhìn vẻ rất nghiêm túc của nàng, lại nhíu mày, "Xích Huyền, tên của ta."

      Nhạc Ương Ương đối với tên gì gì đó của , chút cũng quan tâm, há miệng tiếp tục gọi: "Chủ nhân."

      Hai mắt dài híp lại, bắt đầu chăm chú nhìn kỹ nàng, khuôn mặt bánh bao, ánh mắt ngập nước, cái miệng nhắn dễ thương, thanh mềm mại ôn nhu, biểu tình ngây ngốc, ngơ ngác, tuy rằng rất muốn cho rằng tiểu quỷ này là có mưu, nhưng mà cái dạng này khiến cho người ta thể hoài nghi nổi!

      Xích Huyền nhéo nhéo mặt của nàng, cảm giác tuyệt, sau đó mới hỏi: "Vì cái lại gọi ta là chủ nhân?"

      Chủ nhân hỏi phải chăm chỉ trả lời, vì vậy Nhạc Ương Ương rất thành : "Bởi vì chủ nhân rất xinh đẹp."

      Lơ lửng. . . Xinh đẹp? Xích Huyền tràn đầy hắc tuyến, cả giận : "Tiểu quỷ, ta là nam nhân!" bất quá chỉ lớn lên quá mức tuấn mà thôi!

      cái tiểu nam hài mười tuổi rống to mình là nam nhân, là làm cho người rất muốn cười.

      Cũng may Nhạc Ương Ương biết cười lời , nàng chẳng qua là chỉ thấy kinh ngạc : "Chủ nhân, ta mười lăm tuổi rồi, so với chủ nhân là lớn hơn."

      Xích Huyền nhìn thân thể nho kia, mười lăm tuổi? Lừa quỷ ! Coi như là lão quái giả làm, cũng có thể giả làm tiểu oa nhi ? Hơn nữa, có lão quái nào ngu như vậy ?

      Rồi hãy , mười lăm tuổi sao phải giả dạng thành tiểu oa nhi.

      Xích Huyền thân là "Đại nam nhân" rất tự trọng bởi vì hai tiếng xinh đẹp kia mà bị tổn thương, có chút phiền muộn, muốn lại trêu chọc nàng, thò tay giật tay của nàng ra, xoay người rời .

      "Chủ nhân. . ." Sau lưng lần nữa lại truyền đến thanh.

      Xích Huyền quay đầu liền thấy bánh bao đáng thương nhìn , được rồi, kỳ Nhạc Ương Ương căn bản có gì biểu lộ gì, nhưng mà cái bộ dáng trông mong nhìn kia, chính là làm cho Xích Huyền cảm thấy nàng rất đáng thương, làm cho người ta rất muốn. . . khi dễ.

      Chỉ thấy ngoắc cái môi, cười đến có chút có hảo ý, hỏi: "Ngươi muốn cùng ta?"

      Nhạc Ương Ương suy nghĩ chút, gật đầu, hình nhân vốn là phải cùng chủ nhân mà.

      Xích Huyền khóe môi tươi cười mở rộng: "Ta đây cho ngươi cơ hội."

      Nhạc Ương Ương nháy mắt nhìn , Xích Huyền tiếp tục : "Nếu như ngươi có thể đuổi kịp ta, ta liền mang theo ngươi như thế nào?"

      Dứt lời, đột nhiên nhảy dựng lên, dưới chân trong nháy mắt xuất cái Phi Long đỏ thẵm, Phi Long xoay tròn hai vòng khiêu khích Nhạc Ương Ương, sau đó trong nháy mắt bay xa, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng Xích Huyền: "Tiểu Bao Tử, hẹn gặp lại"

      Nhạc Ương Ương nháy nháy mắt, mắt ngu ngơ, chủ nhân ràng cần nàng.

      Vô Ưu đảo mọi người đều biết hình nhân hoàn mỹ, ràng lại bị chủ nhân từ bỏ, phải biết rằng trước kia mặc dù Mộ Dung Nguyệt đối với nàng thái độ ác liệt, cũng tuyệt đối nỡ bỏ vứt bỏ nàng đấy.

      Vì vậy, hình nhân bị đả kích , bất quá cái này cũng thể gọi là đả kích, cũng chỉ là làm cho nàng sửng sốt hai giây mà thôi, sau đó nghĩ đến dù sao nàng cũng nhận chủ nhân rồi, căn bản liền vứt bỏ vấn đề này.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 6 Xen hồn thú (phối hợp)
      Editor: Quế Nhi


      Nhạc Ương Ương dùng cả tay chân từ mặt đất đứng lên, người đều rất đau, bất quá nàng ngay cả lông mày cũng có nhăn cái.
      Chỉ là đứng vững,sau đó lại lần nữa sững sờ.
      Bởi vì hình nhân trì độn, cuối cùng phát mình bé rất nhiều rất nhiều, hơn nữa tu vi hoàn toàn có, lại quá đáng chính là gân mạch bị tổn thương nghiêm trọng, căn bản thể tu luyện.
      Phục hồi lại tinh thần, Nhạc Ương Ương trong lòng cũng có tổn thương, ngược lại đáy lòng có chút sung sướng.
      Chết qua lần sau, đối với nàng kiềm chế tác dụng Mộ Dung Nguyệt có thể xem , thực tế là bởi vì tới thế giới khác, khoảng cách xa xôi quá mức, Mỗ hình nhân tình huống tại bây giời.
      Bất quá nàng liền biết mình hồ đồ đến cái thế giới này, cũng phản ứng quá lớn
      Nàng tại chỉ lo cao hứng nhận biết chủ nhân lần nữa, Mộ Dung Nguyệt thể lại khống chế nàng nữa rồi.
      Bởi vì biết Xích Huyền cũng có khống chế ý thức Nhạc Ương Ương nàng, hay là vì là nửa đường lại đổi chủ nhân, Nhạc Ương Ương mặc dù nhận biết , lại có từ người cảm giác được Mộ Dung Nguyệt đối với nàng cách nào chống lại tác dụng kiềm chế, ý thức tự chủ điều khiển được, cũng tựa hồ thanh tỉnh rất nhiều.
      Dù vậy, Nhạc Ương Ương cũng cảm thấy thoải mái hơn, này làm cho nàng cảm thấy lựa chọn có chạy trốn là đúng, cũng làm cho nàng có chút thích chủ nhân mới "Hữu hảo" này.
      Nhạc Ương Ương dạo qua vòng, sau đó tùy tiện tìm địa phương, tới.
      Vụng trộm sờ trở lại nào đó đứa trẻ từ chậc chậc đạo, " là cú bản, hoàn hảo bổn công tử thiện lương." Liền nàng kia mềm nhũn thịt vù vù bộ dáng, còn dám vòng trong? Là chủ động đưa cấp bên trong ma thú thêm bữa ăn sao?
      Tiểu hài tử lén lút quay trở lại khỏi chậc chậc : " là ngu ngốc, bản công tử lương thiện." nàng kia bộ dáng yếu đuối, lại còn giám vào trong? Hay là chủ động tăng món ăn cho ma thú sao?
      Đứa bé này, có ngăn cản ý tứ của Nhạc Ương Ương, mà là theo phía sau Nhạc Ương Ương, chờ xem nàng hù dọa tiểu oa oa này, là. . . tốt bụng!
      Xích Huyền dụng tâm tà ác cũng biết có phải hay lão thiên gia cũng hiểu được, quyết định giúp nàng tay, trong phạm vi Nhạc Ương Ương mới vừa gia nhập, liền bị con hỏa vân sói theo dõi, hỏa vân sói là cấp năm ma thú, bề ngoài toàn thân là đỏ rực, tốc độ cực nhanh, chạy trốn giống như tên lửa, bởi thế mới gọi như vậy.
      Trạng thái bây giờ Nhạc Ương Ương, đừng là hỏa vân sói cấp năm, cứ coi như thỏ trắng cấp cũng có thể cắn chết nàng.
      Hỏa vân sói mắt nhìn trúng mục tiêu, xông tới nàng, Nhạc Ương Ương đứng nơi đó nhúc nhích, hai cặp mắt nhắm nghiền lại.
      Xích Huyền từ lắc đầu thở dài, choáng váng, là vô dụng.
      Bất quá đứa bé ba tuổi bình thường, gặp phải tình huống như vậy, dọa ngốc là hết sức bình thường a?
      Móng vuốt của Hỏa vân sói sắp vỗ lên đầu Nhạc Ương Ương, Xích Huyền định ra tay đột nhiên bị dọa sợ ngây người.
      Thấy móng vóng vuốt Hỏa vân sói cùng với đầu Nhạc Ương Ương tiếp xúc thân mật, đột nhiên bạch quanh chợt lóe, ở đầu Nhạc Ương Ương liền ra con Bạch mao(lông trắng), Hỏa vân soi cứ như thế trực tiếp bị cấp năng lực làm cho tung bay.
      Hỏa vân sói chật vật đứng lên, tựa hồ ý thức được chính mình địch lại, liền thức thời xoay người chạy trốn.
      Xích Huyền trừng mắt ha con ngươi, nhìn đầu Nhạc Ương Ương con Bạch mao, đó là Thỏ bạch mao cấp ?
      đúng, ràng ma thú cấp làm sao có thể khiêu chiến cấp năm?
      Nhưng mà ràng chính là con tiểu bạch thỏ!
      Nhạc Ương Ương đưa tay lấy đỉnh đầu lấy tiểu bạch thỏ, ôm vào trong ngực cẩn thận nhìn.
      Xích Huyền cũng cẩn thận nhìn lại, đó là con tiểu bạch thỏ sai, nhưng tuyệt đối phải là ma thú cấp Bạch mao
      cũng có biết ma thú như vậy, cẩn thận suy nghĩ chút tình huống vừa rồi, Xích Huyền đột nhiên trừng lớn mắt, cái này. . . Cái này phải là xen hồn thú trong truyền thuyết !
      Nhạc Ương Ương vừa rồi nhắm hai mắt lại, trong miệng ràng ở lẩm bẩm cái gì, gọi ma thú của mình cùng tác chiến cũng cần niệm chú chứ, như vậy có thể làm cho gọt xen hồn thú trong truyền thuyết, hơn nữa còn là lần đầu tiên, bởi vì xen hồn thú khi triệu hoán ra, liền cùng ma thú giống nhau, thậm chí cùng chủ nhân ràng buộc sâu hơn, muốn triệu hoán ra tự nhiên cũng cần niệm chú phức tạp như thế.
      Xen hồn thú, có tính cách giống chủ nhân, có thể hạn chế khi trưởng thành, linh hồn bất diệt, hồn thú chết, trong truyền thuyết kia, tiểu Bao Tử triệu cứ như thế mà triệu hoán ra ?
      Cũng quá công bằng ! Thiên tài như cũng có triệu hồi ra xen hồn, vì cái gì mà tên ngốc có thể? Hơn nữa, nàng làm sao biết khẩu quyết mà gọi?
      Cho gọi khẩu quyết tự nhiên là tế tự đại nhân truyền cho Nhạc Ương Ương, Nhạc Ương Ương linh hồn mạnh cỡ bao nhiêu, tế tự đại nhân ràng nhất, cho nên chắc chắc Nhạc Ương Ương nhất định có thể triệu hồi ra xen hồn thú, nhưng là thực tế, Nhạc Ương Ương lại thất bại.

      Bản thân ý thức được muốn trở thành hình nhân hoàn mỹ tốt đẹp hơn, nhưng mà cũng có khuyết điểm, ý thức của nàng lại phản kháng, nếu là áp chế được, khó có thể trước được kết quả như thế nào.

      Tế Tự đại nhân xem như là thành công, khi tất cả phản kháng của Nhạc Ương Ương cũng chỉ là tiềm thức, biểu ra ngoài, nhưng cũng đủ có thể làm cho nàng gọi ra xen hồn, bởi vì sâu trong linh hồn của nàng kháng nghị, nàng muốn bị khống chế, lại muốn triệu hồi xen hồn thú cùng nhau bị khống chế.
      Cho nên lúc ban đầu nàng thất bại, mà bây giờ, nàng lại dễ dàng triệu hoán ra con tiểu bạch thỏ này.
      Tiểu bạch thỏ con mắt màu đen vừa lớn vừa tròn lại long lanh ngập nước, thân thể tròn vo mũm mĩm, lông xù, cảm thấy hài lòng.
      Nhạc Ương Ương tựa hồ như rất vui vẻ, mím môi cười, sau đó đặt tên tiểu bạch thỏ là: "Tiểu Bạch Bạch. . ."
      Mặc dù cơ thể tại của Nhạc Ương Ương rất yếu nhưng linh hồn năng lực của nàng rất mạnh, tự nhiên xen hồn thú cũng yếu , huống chi xen hồn thú yếu, bởi vì chủ nhân của bọn họ đều mạnh, nếu chủ nhân căn bản mạnh thình đương nhiên gọi ra được.
      Bất quá vừa ra liền đấu với má thú cấp năm,Tiểu Bạch Bạch vẫn bị mệt mỏi mặc dù là rất lợi hại, nhưng đến cùng cũng chỉ là "Hài nhi" mà thôi!

      Nhạc Ương Ương hết sức săn sóc nó đem nó thả ở đầu, để cho nó nghỉ ngơi, chính mình tiếp tục hướng tới lúc ban đầu để .
      Tiểu Bạch Bạch nằm yên tĩnh ở nàng đỉnh đầu, nháy vô tội mắt, ngơ ngác nhìn bốn phía, bộ dáng kia làm cho Xích Huyền nghĩ đến tựa như chủ nhân của nó, đồng thời càng thêm khẳng định này con tiểu bạch thỏ chính là xen hồn thú.
      Trong lòng khỏi rất là công bằng, bất quá đứa trẻ này vẫn rất có độ lượng, vẫn như cũ tiếp tục theo Nhạc Ương Ương, xen hồn thú mặc dù lợi hại, nhưng là bây giờ nhìn lại, tạm thời là có sức chiến đấu, hơn nữa càng đến bên trong ma thú cấp bậc càng cao.
      Nhìn thấy bộ dáng Nhạc Ương Ương biết nặng , Xích Huyền khỏi cảm thán, là nghé con mới đẻ sợ cọp, cho dù bị dọa cũng là đáng đời!
      Nhạc Ương Ương nhàng từng bước qua, bị người quát tới quát lui, ý thức hề bị áp chế, muốn làm cái gì làm cái đó, về sau gặp được chuyện như thế, căn bản cũng ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.
      Cho dù bị chủ nhân từ bỏ cũng sao cả, dù sao hạ xuống nhận thức, gân mạch tổn thương thể tu luyện cũng sao cả, sau này còn có Tiểu Bạch Bạch a.
      Nhạc Ương Ương nàng ngây ngốc cũng được ngốc cũng chẳng sao, nàng tự nhiên ý thức được trong rừng cây này có nguy hiểm, nhưng nàng quyết định vào trong, cũng là có nguyên nhân.
      Nàng phải nhanh chóng giúp Tiểu Bạch Bạch tăng lên năng lực, trong rừng cây có cái nàng cần.
      Muốn tăng lên thực lực Nhạc Ương Ương có thói quen làm vài chuyện, nhất định cũng phải làm, bởi vì nàng biết có thực lực bị người khi dễ và bị vứt bỏ, đặc biệt là nàng!
      Nàng cùng Tiểu Bạch Bạch xem như thể, tại nàng thể tu luyện, như vậy cũng chỉ có thể tăng lên lực lượng của Tiểu Bạch Bạch, đây là chuyện rất trọng yếu.
      Ân, so với tìm chủ nhân trọng yếu nhiều !
      Vì vậy, Tiểu hài tử xinh xắn cứ thế bại bởi Tiểu Bạch Bạch ngu ngốc này.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 7: Ăn Quịt
      Editor: Khuynh Nhan Phượng

      Rất nhanh,Xích Huyền cũng ý thức được Nhạc Ương Ương cũng phải kẻ ngốc,nàng cũng tiếp tục hướng chỗ sâu , được đoạn liền bắt đầu thay đổi phương hướng, vòng xung quanh.
      Xích Huyền khỏi có chút tò mò, Nhạc Ương Ương nhìn qua có chút ngây ngốc,coi như là tiểu hài tử tuyệt đỉnh thông minh, như vậy,ở trong rừng cây cũng hiểu được phân biệt phương hướng như thế nào ?
      Nhạc Ương Ương tại tay chân đều yếu ớt,cộng thêm lúc trước còn ngừng dùng quyền cước, được đoạn, còn khí lực,bất quá nàng cũng có dừng lại,vẫn như cũ kéo hai chân nghe sai sử tiến về phía trước.
      Qua rất lâu,rốt cục Nhạc Ương Ương mới chịu dừng lại,nhìn về phía trước bên dưới tàng cây có gốc cây cỏ,mím môi đánh giá xung quanh phen, phát điều dị thường,sau đó liền thoải mái dùng đôi chân ngắn ngủn của mình chạy qua,ngồi xổm xuống,cầm.
      Nhổ!
      nhổ được.
      Lại nhổ!
      Vẫn là thể nhổ lên được.
      Nhạc Ương Ương thu hồi đôi tay đầy thịt,lăng lăng nhìn bụi cỏ,từ từ ngẩng đầu,phát mình thế nhưng cao bằng gốc cây thảo dược.
      Núp trong bóng tối,Xích Huyền nhìn bộ dáng ngơ ngác của nàng, sắp cười đến mức lăn lăn lại đất.
      Nhạc Ương Ương cuối cùng cũng ý thức được bây giờ mình yếu ớt đến mức nào,ngay cả bụi cỏ cũng phải cố hết sức, có biện pháp,cuối cùng đành phải kéo con thỏ đỉnh đầu xuống, : ”Tiểu Bạch Bạch,chính mình ăn.”
      Tiểu Bạch Bạch cũng đồng dạng với chủ nhân hữu khí vô lực(có tâm mà có sức),bất quá nó còn có răng sắc bén,đến bên gốc cây thảo dược tráng kiện ngồi xổm xuống,tại rễ cây ngao ô tiếng cắn xuống ngụm,”Pằng”,thảo dược cuối cùng cũng rời mặt đất,rơi mặt đất.
      Sau đó nó liền,”Răng rắc răng rắc”,đem trọn gốc cây thảo dược nuốt vào.
      Xích Huyền xoa cái bụng cười đến đau,nhíu mày,Nguyệt Hạ cỏ có khả năng tăng công lực lên cách nhanh chóng,nhưng cơ hồ là ai có cơ hội dùng.
      Bởi vì Nguyệt Hạ cỏ là loại độc dược,mặc dù có biện pháp giải trừ độc tính,nhưng là nếu đồng thời muốn giữ được tác dụng tăng công lực,lại tương đối phiền toái,này ,quan trọng nhất là,dùng Nguyệt Hạ cỏ tăng công lực,quá trình rất thống khổ,chống đỡ được có thể dẫn tới tự sát.
      Cho nên khi Xích Huyền nhìn con thỏ nho cỡ bằng bàn tay,vậy mà đem gốc cây lớn ăn hết chừa lại chút nào,nhưng chỉ có chút mệt mỏi quỳ rạp mặt đất, khỏi có chút kinh ngạc.
      Này,con thỏ đoán chừng là sợ độc,nhưng là thống khổ của việc cưỡng chế tăng công lực là cách nào tránh khỏi,mà thế nhưng có nổi điên(ta đoán là con thỏ nổi điên), cũng nhận ra đây là bởi vì con thỏ trời sinh tính tình ôn thuận.
      Hồn thú có khả năng thừa kế tính cách của chủ nhân,con thỏ như vậy lại sợ đau đớn,phỏng chừng cũng là có chủ nhân như vậy !
      Mặc dù lúc nãy ngủ,nhưng cũng biết là ba thiếu niên kia ra tay có bao nhiêu ngoan độc, giờ Nhạc Ương Ương kéo thân thể bị thương lâu như vậy,mà lông mày cũng nhăn cái,coi như là người trưởng thành cũng rất khó làm được như vậy !
      Mà nàng lại cho con thỏ ăn Nguyệt Hạ cỏ, chút do dự nào,đoán chừng chính nàng cũng giống như vậy,cho nên cảm thấy có quan hệ gì.
      Xích Huyền khỏi hiếu kỳ nàng đến cùng là sinh hoạt tại cái hoàn cảnh như thế nào,gặp phải chuyện gì mới có thể làm cho tiểu hài tử chết lặng đến nông nỗi này?
      Nhạc Ương Ương đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Bạch Bạch ,sau đó ôm nó tiếp tục ,lần này là hướng ra bên ngoài , ràng cho thấy là chuẩn bị ra ngoài.
      Xích Huyền theo nàng đoạn,phát nàng có quay đầu lại như dự định,mà con thỏ cũng khôi phục,liền theo nữa.
      ra lâu như vậy,cần phải sớm trở về.
      Nhạc Ương Ương di chuyển,đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía bầu trời chỉ còn thấy chấm đen,sờ sờ đầu Tiểu Bạch Bạch,lẩm bẩm: “giống như chủ nhân long...”
      Tiểu Bạch Bạch chỉ ngơ ngác nhìn nàng cái,Nhạc Ương Ương cũng gì nữa tiếp tục về phía trước.
      Sau đó đột nhiên mũi tên nhọn bắn tới,còn có tiếng người kinh hô truyền vào trong tai.
      Nhạc Ương Ương nhãn lực vẫn còn nhưng tay chân lại nghe sai sử,coi như là biết quỹ đạo của mũi tên,muốn tránh cũng tránh được,bất quá nàng còn có Tiểu Bạch Bạch.
      Chỉ thấy Tiểu Bạch Bạch giơ móng vuốt ra,tát cái đem mũi tên kia đẩy ra cách dễ dàng,sau đó tiếp tục ngơ ngác làm ổ trong lòng chủ nhân.
      thể trách Tiểu Bạch Bạch lợi hại,mà là kẻ bắn tên quá vô dụng,phàm là người có chút tu vi đều có thể thoải mái né tránh,có người kinh ngạc hô lên,bất quá vì Nhạc Ương Ương là tiểu oa nhi tay trói gà chặt,coi như tên bắn ra kém,cũng đủ thương hại tới nàng.


      Rất nhanh liền có bốn ngườihướng bên này chạy tới,đứng đầu là nam tử khoảng chừng 20,ngũ quan thanh tú,khí chất trầm ổn, thân trang phục mặc lên người, khí bức người,lúc này lại nhíu mi,tỏ ra có chút lo lắng: “Tiểu muội muội,ngươi sao chứ?”
      Lại thấy Nhạc Ương Ương ngơ ngác,cũng chuyện,cho rằng nàng sợ tới choáng váng,nam tử mày nhíu lại sâu hơn.
      Đằng sau có người bất mãn thầm: ” bắn được cũng đừng bắn.”
      Người chuyện là thiếu niên chừng mười tuổi(?), người còn khiêng con mồi,hiển nhiên những người này là săn.
      Sau đó nữ nhân cao ngạo lên tiếng: “Ngươi cái gì?Đừng quên ngươi chỉ là hộ vệ mà ta thuê mà thôi,có tư cách gi đố i với bản tiểu thư khoa chân múa tay!”
      Nhạc Ương Ương ngửa đầu nhìn lại,chỉ thấy nữ tử chuyện, thân váy dài hoa lệ,cằm ngẩng cao,giữa lông mày tất cả đều là ngạo mạn,đôi mắt đẹp trừng trừng,mang theo tức giận cùng khinh thường.
      Thiếu niên nghe nàng như vậy, khỏi tức giận,muốn mở miệng đáp trả,lại bị người bên cạnh giữ chặt: “A Lục,bớt tranh cãi chút.”
      Kéo nam nhân khoảng chừng 30,hiển nhiên so với thiếu niên xúc động chững chạc hơn rất nhiều,bất quá cũng nhìn ra được, đối với nữ nhân kia rất bất mãn.
      A Lục mặt mũi tràn đầy bất mãn,cuối cùng lại gì nữa.
      Nữ nhân nhìn hai người khó chịu nhưng lên tiếng, khỏi đắc ý nhếch miệng,sau đó nhìn về phía nam tử đầu lĩnh trong nháy mắt trở nên kiều mị,gắt giọng: “Văn Hiên ngươi xem bọn họ,quá giống với lời ,lại dám hung dữ với ta,ngươi cũng bọn họ.”
      A Lục khoa trương làm động tác nôn mửa,trong mắt tất cả đều là khinh thường,bên cạnh nam nhân lắc đầu,đối với tình huống này tỏ ra rất là bất đắc dĩ.
      Bị gọi là Văn Hiên nam tử sắc mặt khó coi,bất quá hiển nhiên là người tính tình ôn hòa,cho dù trong lòng có vui,cũng có trực tiếp quát lớn,chỉ là giọng được tốt lắm: “Cát tiểu thư phải là cần quan tâm chút xem có làm người bị thương hay ?”
      Cát tiểu thư sắc mặt chìm xuống,hiển nhiên rất cao hứng,hừ tiếng : “Điều này có thể trách ta sao?Tiểu hài tử nhà ai ở trong rừng cây Mê Thiện loạn?”
      Văn Hiên sắc mặt trầm xuống phần, tiếp tục để ý vị Cát tiểu thư kia,ngồi xổm xuống nhìn xem ANhạc Ương Ương,ôn hòa hỏi: “Tiểu muội muội,ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
      Hài tử như vậy, xác thực nên xuất ở rừng cây Mê Thiên nơi ma thú sinh sống,cũng may nàng chỉ có con ma thú thỏ lông trắng,nếu mũi tên vừa rồi khẳng định làm nàng bị thương.
      Tiểu Bạch Bạch xác định rất giống ma thú cấp thỏ lông trắng,cũng khó trách bị nhận sai.
      Nhạc Ương Ương nhìn hồi lâu,mới phun ra chữ: “Đói.”
      Nhạc Ương Ương lâu như vậy,xác thực là đói bụng,nàng tại ngay cả nhổ cọng cỏ còn nhổ nổi,muốn chính mình lấy thức ăn tương đối có hết sức,cho nên,này còn gọi là ăn quịt !
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :