1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngày về - Chiết Hỏa Nhất Hạ (28)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25:

      Trong suốt chuyến bay trở về thành phố S của hai mẹ con, Đề Đề cực kỳ an tĩnh biết điều. Con bé chỉ ôm quyển truyện tranh đầy màu sắc nhìn rất chăm chú. Lúc muốn uống nước, con bé còn tự mình rung chuông gọi tiếp viên hàng tới, rằng mình muốn uống nước.

      Tiếp viên hàng nhanh chóng đến và lấy nước cho Đề Đề, Đỗ Nhược Hành chúi mũi giải quyết báo cáo tổng kết hàng tháng nhưng vẫn phải ngẩng đầu lên, cảm thấy rất kinh ngạc với trình độ hiểu biết của con mình. nhìn Chu Đề tự nhiên uống hết nước, sau đó gọn gàng đem chén nước trả lại cho tiếp viên, thời điểm lời cảm ơn phong thái rất tốt, quả giống như tiểu thư có giáo dưỡng tốt.

      Nhưng thực tế Chu Đề chỉ học lớp bé của trường mẫu giáo, hai ngày trước hai vị cha mẹ và con bé mới cùng nhau ăn tiệc sinh nhật bốn tuổi của con bé.
      Chu Đề từ trước đến nay luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép, nhưng Đỗ Nhược Hành nghĩ con bé lại có thể tự lập đến mức này. Mặc dù cảm thấy an lòng rất nhiều nhưng đồng thời cũng có chút chua xót trong lòng.

      Hai năm trước Chu Đề phải như vậy. Thời điểm đó mặc dù mới hơn hai tuổi nhưng Chu gia tiểu công chúa vẫn còn rất nghịch ngợm hiếu động và ngang ngược bá đạo. khu nhà lớn như vậy nhưng tìm đâu ra được người làm con bé sợ, từ lúc ra đời con bé là bảo bối của tất cả mọi người. Lúc Đề Đề mới biết , con bé có dẫm đạp lên cả người Chu Yến Cầm cũng bị gì, khi đó sách vở trong thư phòng ngày nào cũng bị con bé bày ngổn ngang. Có lần thậm chí con bé thừa dịp có người chú ý liền bò lên bàn, xé nát phần phụ lục thương lượng giá cả mà Chu Yến Cầm xem dở.

      Tính tình Chu Đề bắt đầu thay đổi là từ lúc ba mẹ ly hôn. Hai người cố gắng đồng lòng làm giảm bớt tổn thương cho con nhưng bất luận như thế nào vẫn thể tránh được hoàn toàn. Bởi vì trong quá trình làm thủ tục ly hôn, Chu Yến Cầm và Đỗ Nhược Hành tranh chấp và giải quyết hòa giải dài đến hơn bốn tháng, ngay cả mùa xuân năm ngoái cũng trôi qua trong mệt mỏi. Chu Đề lúc đó bị ba mẹ Chu Yến Cầm mang đến thành phố W, lúc Đỗ Nhược Hành được gặp lại được con là vài tháng sau. Cuộc hôn nhân chấm dứt, tâm tình phức tạp từ thành phố S trở về nhà họ Chu ở thành phố T. Chu Đề như làn khói từ phòng khách chạy đến cửa lớn nghênh đón mẹ, con bé ôm lấy bắp đùi Đỗ Nhược Hành gọi mẹ, nắm tay kéo mẹ mình đến phòng khách, sau đó tự mình chạy đến phòng bếp, chập chững bưng ly hồng trà ra mời mẹ.

      Đến bây giờ Đỗ Nhược Hành vẫn còn nhớ cảnh tượng lúc đó. Ánh mắt Chu Đề đen nhánh và trong suốt, hai tay bưng ly trà với : "Mẹ, uống nước."

      biến hóa của đứa bé so với thay đổi thời tiết còn nhanh hơn. Lúc bạn chưa phát giác thay đổi thành con người khác. Nhưng Đỗ Nhược Hành muốn thấy Chu Đề biến đổi nhanh như vậy. đứa bé bỗng nhiên trở nên hiểu chuyện hơn chỉ có thể ở trong trường hợp nhạy cảm, có lẽ đây là việc gây sốc cho con trẻ, Đề Đề nhạy cảm hơn, thậm chí còn cố gắng lấy lòng người lớn. Chu Đề chỉ theo bản năng làm như vậy, con bé chưa hiểu hết về việc chia ly nhưng con hành động như vậy khiến hai người lớn ý thức được sâu sắc lỗi lầm của mình.
      Đỗ Nhược Hành và Chu Yến Cầm cùng nhau chuyện rất nhiều về Chu Đề. Đây là chủ đề duy nhất khiến họ có thể bình tĩnh ngồi cùng nhau sau khi ly hôn nhưng cho dù có bàn bạc như thế nào cũng thể khiến Đề Đề vô lo vô ưu sống như trước kia. Bọn họ đều rất cố gắng với Chu Đề, từ trước cho đến mãi mãi sau này, ba mẹ vẫn con nhất, ba mẹ mãi là người che chở con, là người con có thể dựa vào bất cứ lúc nào. Mặc kệ sau này mọi chuyện thế giới này có gì thay đổi, thế giới của con cũng xảy ra bất kỳ biến hóa nào. Nhưng mặc kệ hai vị ba mẹ như thế nào, ánh mắt của Chu Đề vẫn lộ ra vẻ tin tưởng.

      Niềm tin của con về ba mẹ sụp đổ. Đây là chuyện Đỗ Nhược Hành cảm thấy mong muốn nhất, nhưng xác thực nó xảy ra.

      Thời điểm hai mẹ con ra khỏi cabin có chút lạnh, Đỗ Nhược Hành lấy thêm áo khoác để mặc vào cho con . Chu Đề ngoan ngoãn giang hai cánh tay để mặc Đỗ Nhược Hành muốn làm gì làm, cách lát Đỗ Nhược Hành làm như vô tình hỏi: "Đề Đề, con ba hơn hay là mẹ hơn?"

      Chu Đề do dự lát mới trả lời: "Đều ."

      Đỗ Nhược Hành vỗ vỗ đầu của con qua lớp mũ, dịu dàng : "Nhưng mà nếu như ba mẹ thể phục hôn, về sau con chỉ có thể ở cùng người, con muốn nhất theo ai hơn?"

      ràng Chu Đề bị cái vấn đề này làm cho bối rối, vẻ mặt trong chớp mắt trở nên khó xử cùng chần chừ, dần dần còn có uất ức cùng đau lòng, cuối cùng nước mắt ngừng từ hốc mắt trào ra: "Hai người thể ở chỗ sao? Bạn ngồi cùng bàn với con có ba mẹ sống chung cơ mà, bọn họ rất tốt a. Con muốn ba mẹ cũng như vậy, vĩnh viễn ở chung chỗ, con muốn thấy hai người mỗi người nơi, cái này đâu khó phải
      [​IMG]
      251XYZ, Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26:

      Đỗ Nhược Hành và mẹ mình cách nào có tiếng chung về vấn đề này. Quan điểm của hai người sớm tồn tại và ăn sâu bén rễ, nên sớm chiều thể thay đổi được.

      Nhưng điều khiến Đỗ Nhược Hành phản bác được chính là chung quanh những người có cùng quan niệm với mẹ mình cũng ít. Lấy quản lý của Bộ phận tài vụ nghỉ việc- quản lý Ngô làm ví dụ, nghe sau khi bị bắt ngoại tình ông ta khóc lóc nức nở giơ tay thề nguyện đủ thứ sau đấy được tha thứ, ngày kỷ niệm kết hôn hai người còn cùng mua đôi nhẫn kim cương còn đẹp hơn đôi nhẫn cưới, từ đó cuộc sống của vợ chồng bọn họ lại trở về như cũ.

      Có lúc Đỗ Nhược Hành giống như bị tẩy não, quả nhiều lúc hoài nghi có phải suy nghĩ và hành động của mình mới là suy nghĩ và hành động khác người. Có lẽ người ở bên ngoài cảm thấy đủ đức tính nhẫn nhịn, chịu nằm gai nếm mật. thực tế, đối với hành vi ngoại tình của Chu Yến Cầm nên làm như thấy, tiếp tục làm người vợ người mẹ hiền lương thục đức. Tóm lại nếu như Chu Yến Cầm hội chủ động muốn ly hôn, hơn nữa đối với thủy chung che chở dịu dàng, trừ lăng nhăng bên ngoài ra người chồng như thế ai có thể bắt bẻ nữa. Đỗ Nhược Hành nên chỉ vì chút yếu điểm như vậy liền buông tha người chồng tốt.

      Nếu như thay đổi quan niệm, từ đó chấp nhận, chừng cuộc sống bây giờ vẫn êm đềm như cũ. Sau đó chờ mười mấy hai mươi năm sau, chừng lương tâm Chu Yến Cầm thức tỉnh, biết mình lầm đường lạc lối muốn quay lại bên gia đình yên ấm như con chim lạc đàn quay về với tổ ấm. Khi đó nên đứng ở cửa lớn, cười tươi dang tay bao dung ta. Như vậy biết có thể thu lấy được bao nhiêu lời khen ngợi từ người khác.

      Nhưng Đỗ Nhược Hành cẩn thận nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác mình quả làm được.

      cách nào trở thành thánh nhân như vậy. Cuối cùng cũng ngày thể nhịn được mà đòi ly hôn.

      Đỗ Nhược Hành muốn lại xảy ra tranh cãi với mẹ mình nên nhanh chóng đổi đề tài: "Mẹ, gần đây mẹ có khỏe ?"

      Mẹ Đỗ chút để ý trả lời: "Nếu như con thừa dịp Chu Yến Cầm còn chưa quên tình cũ mà phục hôn đoán chừng mẹ có thể sống tốt hơn bây giờ nhiều đấy."

      Đỗ Nhược Hành quả còn gì để .

      Kể từ sau khi ly hôn, mỗi lần Đỗ Nhược Hành trò chuyện cùng mẹ, bà luôn miệng nhắc nhắc lại chuyện mình nên nhanh chóng phục hôn với Chu Yến Cầm. cảm thấy cuộc điện thoại tối nay dường như có tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, muốn ngắt máy Chu Đề từ trong phòng ngủ phóng ào ra ngoài, nhận lấy điện thoại từ tay mẹ mình, ngọt ngào chào bà ngoại.

      Giọng của mẹ Đỗ lập tức biến đổi, nhiệt tình vui vẻ ai nha là Đề Đề ư? bốn tuổi rồi. mẫu giáo thế nào?

      Chu Đề ngọt ngào đáp lại từng câu hỏi của bà ngoại, già trẻ hàn huyên lúc lâu, mẹ Đỗ lại hỏi hôm nay chỉ có cháu và mẹ ở thành phố S sao, ba đâu.
      Chu Đề ba ở thành phố T, bận việc đến được nhưng ba vẫn luôn nghĩ tới mẹ mà.

      Đỗ Nhược Hành ở bên uống nước, nghe vậy ho khan tiếng. Trừng mắt về phía Chu Đề.

      làm như nghe thấy, tay cầm điện thoại : "Bà ngoại, chừng nào bà tới thành phố S chơi? Cháu ở thành phố s từ thứ hai đến tận ‘Chú nhật’ cơ, mẹ và cháu đều rất nhớ bà."

      Mẹ Đỗ cười : "Cái gì là ‘Chú nhật’ a? Gọi là ngày chủ nhật."

      Chu Đề vâng dạ sau đó tiếp ngay: "Vậy chủ nhật bà ngoại có đến ạ? lâu rồi cháu chưa gặp bà, cháu rất nhớ bà nha."

      Đỗ Nhược Hành hoàn toàn hiểu về lợi hại lúc Chu Đề nũng nịu đòi gì đó, giọng của con bé có thể bẻ gẫy cả xương. Mẹ Đỗ cũng cách nào ngăn cản được dễ thương của cháu ngoại, chỉ hận thể gật gãy cổ đồng ý: "Được được, bà ngoại cũng nhớ cháu lắm. Cuối tuần bà ngoại đến thành phố s gặp cháu nhé. Bây giờ mua vé máy bay luôn!"

      Sau khi cúp điện thoại Đỗ Nhược Hành nhìn chằm chằm Chu Đề lúc lâu. Sau đó giọng, dịu dàng hỏi: "Đề Đề, thực cho mẹ nghe, tại sao con lại muốn bà ngoại đến thành phố S?"

      Chu Đề cắn môi trầm mặc lúc lâu, trả lời mà hỏi lại: "Mẹ, mẹ và ba ly hôn là bởi vì ba có người phụ nữ khác sao?"

      ". . . . . ."

      "Nếu như từ nay về sau ba có người phụ nữ khác nữa mẹ có thể về lại thành phố T với ba ?"

      ". . . . . ."

      Ánh mắt Đỗ Nhược Hành phức tạp nhìn con bé lúc lâu: "Người nào với con như vậy?"

      ******

      Chủ tịch Hội đồng quản trị trẻ tuổi của tập đoàn Viễn Hành ngồi ngẩn người ngay cuộc hội nghị định kỳ.

      Tại sao mọi người đều biết ta ngẩn người? Bởi vì căn bản Chu Yến Cầm chỉ ngồi dùng tay chống trán, ánh mắt xa xôi, thèm để ý đến Tào đổng phùng mang trợn mắt dõng dạc phát biểu ý kiến về kế hoạch phát triển. Điều này làm cho người là Tào đổng nhất thời biết nên làm như thế nào cho phải, xong đứng đó lúng túng, vẻ mặt biết làm sao nhìn về phía Khang đổng sau lưng. Khang đổng liếc mắt nhìn Trương Nhã Nhiên ngồi bên cạnh tay phải Chu Yến Cầm. Trương Nhã Nhiên lập tức cúi đầu, làm bộ hết sức chuyên chú ghi chú, biểu thị động tác của người nào đó nhìn thấy.

      giỡn, cũng chỉ là vị đổng mà thôi, dù sao kế hoạch của Tào đổng thể có ý nghĩa gì được. Nếu như muốn vì chuyện vặt này mà làm mất hứng lãnh đạo cấp cao nhất, quả thực chán sống.

      Khang Tại Thành ho tiếng, Chu Yến Cầm thèm để ý, cuối cùng vẫn phải tự mình mở miệng: "Chu Tổng, ý của Tào đổng rất ràng, tôi và Trình đổng cũng cảm thấy rất ổn, ngài thấy thế nào?"

      Chu Yến Cầm lại tốn chừng phút mới lấy lại tinh thần, sau đó thong thả ung dung lật xem bản kế hoạch bàn, chưa đến mười giây dứt khoát khép lại, chống cùi chỏ bàn làm việc tay đỡ thái dương, cười đến nể mặt:"Nửa năm Tào đổng ra ngoài
      [​IMG]
      251XYZ, Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27:

      Ba giờ sau là gần rạng sáng. Đỗ Nhược Hành vẫn còn phải sửa sang tài liệu của Phó tổng cũ để lại, chợt nghe tiếng chuông cửa vang.

      Vừa mở cửa ra liền nghe đến cỗ mùi rượu xộc lên. Đỗ Nhược Hành cau mày dìu Chu Yến Cầm vào, nhìn nằm nghiêng ngả ghế sofa dường như rất buồn ngủ, bực mình đá Chu Yến Cầm đá: " rửa mặt."

      Chu Yến Cầm hé mở mắt liếc nhìn cái, sau đó nhấc chân vào phòng tắm.

      Sau tiếng Đỗ Nhược Hành từ thư phòng bước ra, Chu Yến Cầm sớm ngủ ghế sa lon. Đầu mùa đông khí thành phố S rất lạnh lẽo, Đỗ Nhược Hành nghiêng đầu nhìn lát, sau đó chầm chậm ôm cái gối và cái mền từ phòng ngủ ra ngoài. Lúc sắp sửa đứng dậy đột nhiên tay nhàng bị kéo lại.

      cúi đầu, Chu Yến Cầm mở mắt nhưng cũng buông tay, nhàng chậm rãi , giống như là ngủ mê: " muốn gặp em."

      ". . . . . ." lát sau, Đỗ Nhược Hành nghiêm mặt hỏi, "Muốn gặp con hay là muốn gặp tôi?"

      Chu Yến Cầm đáp: "Em."

      ". . . . . . Nếu như tôi và con cùng rơi vào trong nước, muốn cứu người nào trước?"

      vẫn do dự đáp: "Em."

      Đêm khuya, rèm cửa sổ phòng khách chưa kéo lên, bên ngoài vẫn còn sớm nên bầu trời vẫn còn đen đặc. Ánh đèn nhu hòa bên cạnh sô pha tỏa ra ánh sáng nhu hòa, giống như đôi tay mềm mại tinh tế, nhàng mài mòn tất cả những thứ gai góc nhất.

      Đỗ Nhược Hành nửa ngồi nửa quỳ ở cạnh ghế sofa, nhìn ta ngẩn người. lát sau, quay mặt, giọng : "Vậy về sau đừng tìm những người phụ nữ khác có được hay ?"

      Có mấy lời chỉ thích hợp ra trong đêm khuya yên tĩnh. Đỗ Nhược Hành chưa bao giờ qua những lời như vậy, nhưng bây giờ gạt hết tôn nghiêm sang bên, ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, cơ hồ bật cả máu.

      Đỗ Nhược Hành là kiểu phụ nữ chỉ tin vào những thứ vững vàng an ổn, câu hỏi này có thể xem là cuộc đánh cuộc lớn nhất trong đời .

      Nếu người tinh ý nhìn vào, dễ dàng có thể nhìn ra gần hai năm nay vẫn chân chính quên được Chu Yến Cầm. Giễu cợt cùng tức giận đều lại là phương thức biểu đạt, chỉ cần Chu Yến Cầm có động tác nhặt, liền xù lông nhím lên ngay. Đây cũng phải là câu do chứng uất ức phát tác mà có thể che giấu được . Bây giờ nghĩ lại, ban đầu suy nghĩ ly hôn của giống như là đứa trẻ muốn tìm đường trốn chạy, là lúc thể xác và tinh thần mệt mỏi quá mức mới vạn bất đắc dĩ đưa ra lựa chọn.

      Trước kia Đỗ Nhược Hành thuận lợi ly hôn nhưng chân chính chấm dứt được tình cảm với Chu Yến Câm, vẫn luôn luôn bực mình.

      Hoàn toàn buông bỏ, lần nữa bắt đầu lại cuộc sống. Lúc mới ly hôn, có biết bao nhiêu người khuyên như vậy. Vấn đề là người khác nhàng câu về sau tốt hơn, cũng có nghĩa là bọn họ hoàn toàn phải chịu trách nhiệm với những lời chúc tụng của mình. Nếu như tương lai phải chịu đau khổ bất trắc, trừ bản thân mình ra cắn răng chịu đựng ra có người có thể giúp tay.

      Rất khó về tình cảm bây giờ Đỗ Nhược Hành dành cho Chu Yến Cầm có thể áp đảo tất cả mọi lý trí. thực tế rất tỉnh táo để suy nghĩ. Chuyện đến mức này, thể nào đảo ngược thời gian lần nữa. tại cũng chỉ có ba con đường để lựa chọn, là theo chủ nghĩa độc thân, hai là lựa chọn quay đầu tái hợp, hoặc nhanh chóng tìm đoạn tình cảm mới.

      Bất kỳ lựa chọn nào đều là đánh cược. Mỗi lựa chọn đều chứa những mối hiểm họa to lớn. Hơn nữa tính cách nghiêng về những quan điểm bảo thủ, con đường thứ ba có lẽ khiến nhiều người thấy có tương lai sáng lạn nhất, nhưng như Tô Cầu , nếu cậu lựa chọn tái hợp, thể bảo đảm Chu Yến Cầm về sau chưa chắc cho cậu thêm cái ‘Kinh hỉ’ như cũ, nhưng nếu cậu từ bỏ ta, cậu cũng thể đảm bảo tìm ra được người chồng bảo vệ săn
      [​IMG]
      Tuyết Liên, Hale205Bờm xinh thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28:

      Đỗ Nhược Hành tuổi còn trẻ, lại là phụ nữ, do Khang Thần trực tiếp bổ nhiệm làm Phó tổng giám đốc khách sạn năm sao như Cảnh Mạn, mấy vị nguyên lão ra miệng nhưng trong lòng nhất định ngũ vị tạp trần.

      Kể từ ngày họp đưa ra thông báo Đỗ Nhược Hành nhậm chức, liền phát nhiều người bắt đầu hành xử khác lạ với . Quan hệ giữa người và người luôn là thứ tương đối tế nhị, thiện lương cũng chỉ giới hạn trong phạm vi nhất định. lâu sau, Đỗ Nhược Hành bắt đầu nghe thấy mấy lời đồn đĩa về trong nội bộ nhân viên khách sạn, ví dụ như và Khang Thần có quan hệ mập mờ, lại dây dưa cùng chồng trước, thậm chí còn có cả lời đồn về con của .

      Chuyện riêng của Đỗ Nhược Hành quả rất có nhiều chuyện để , nếu có người có lòng, đào bới rồi thêm mắm thêm muối cũng tương đối dễ dàng. Nhưng điều khiến Đỗ Nhược Hành khá vui vẻ đó chính là Uông Phỉ Phỉ, nhân viên lễ tân suốt ngày buôn chuyện này của Đỗ Nhược Hành đứng trước những lời đồn về lại tương đối nghiêm túc, bày tỏ tin tưởng nhân phẩm của sếp, còn khuyên tất cả tin đồn ngày nào đó qua, cần để ý quá.

      Nhưng mà Đỗ Nhược Hành có thèm để ý đến mấy chuyện này đâu. Lúc vừa mới ly hôn, Đỗ Nhược Hành nghe qua bao nhiêu lời đồn đãi, so với mấy nhân viên rảnh rỗi trong khách sạn xì xào còn nhiều hơn nữa cơ, tính chất phức tạp của lời đồn cũng hơn hẳn. Chính vì vậy, Đỗ Nhược Hành sớm vì vậy luyện thành kỹ năng nghe mọi chuyện như nước đổ lá khoai, cười tiếng rồi cho qua, tại điều lo lắng nhất là có đủ tài năng cũng như sức lực để làm tốt trách nhiệm của vị Phó tổng hay trong khi những người từng ra lệnh cho hôm nay lại là cấp dưới của , còn có những đồng nghiệp, những vị trưởng bối hơn hẳn mấy chục tuổi.

      Khang Thần với : "Em nhìn , nửa năm ngồi cái ghế Tổng giám đốc, tại phải là rất tốt sao."

      Lời này của Khang thần căn bản có hiệu quả trấn an . Thủ đoạn đánh mà thắng của Khang Thần, Đỗ Nhược Hành tận mắt nhìn thấy trong thời gian này. Trưởng bộ phận tài vụ, Ngô quản lý bị đá khỏi khách sạn Cảnh Mạn chỉ trong tuần, sa thải quản lý bậc trung của khách sạn mà dùng thời gian chỉ chưa đầy nửa tháng, tự nhiên có người tương đối bất mãn, nhưng Khang Thần là do tổng bộ trực tiếp bổ nhiệm, hơn nữa lúc đó ta phát cho mỗi nhân viên bao nhiêu là tiền thưởng để động viên, vẻ bên ngoài của ta tương đối có tác dụng vỗ về mấy trẻ trong khách sạn, chính sách vừa mạnh tay vừa dụ dỗ của ta vừa rat ay thu được thành công rất lớn.

      Những thủ đoạn nắm giữ cũng như ổn định lòng người của Khang Tổng giám đốc, tác dụng tham khảo đối với có lẽ là bằng , Đỗ Nhược Hành vẫn cảm thấy rất khó khăn.

      Khang Thần còn : "Có người muốn phối hợp, cái này trong thời gian ngắn nhất định có. chỉ cho em hai điểm. Thứ nhất em cần tự mình làm khó mình, Phó tổng giám đốc chỉ có mình em, nếu như cả hai Phó tổng đều giải quyết được còn có . Thứ hai, có người chuyện linh tinh này nọ là thể tránh khỏi, nhưng tự bản thân em nên nghĩ là dùng người khách quan, ra trừ quan hệ thử tìm hiểu lúc trước ra hai ta cũng đâu có thân thiết gì. Em có đúng ?"

      Đỗ Nhược Hành liếc ta cái, Khang Thần mỉm cười: ". đến nỗi khó khăn quá đâu. Có số việc cắn răng chịu đựng chút, thời điểm quay đầu lại nhìn rất có cảm giác thành công."

      Đỗ Nhược Hành biết tại sao, cảm giác trong lời của ta có ý. Nhưng vẻ mặt Khang Thần ràng có gì, ta tiếp: "Nếu như em vẫn cảm thấy khó chịu, như vậy, tối nay hai Phó tổng cũng mấy vị quản lý bậc trung cùng nhau ăn bữa cơm. Trao đổi chút tình cảm cùng kinh nghiệm."

      Đến buổi tối liên hoan, tổng cộng bảy người, chỉ có Đỗ Nhược Hành và quản lý bộ phận tài vụ vừa mới được bổ nhiệm là phụ nữ. Từ đầu đến cuối khí coi như vui vẻ. Đỗ Nhược Hành lại lần nữa thấm thía thủ đoạn quyến rũ của Khang Thần, chỉ cần ta nhăn mày hay cười tiếng giống như khuynh quốc khuynh thành, khiến vị quản lý bộ tài vụ hơn bốn mươi tuổi đỏ mặt tía tai.

      Bữa tiệc kết thúc đúng tám giờ. Đỗ Nhược Hành mới vừa từ hội quán ra ngoài liền rùng mình. Khang Thần liếc nhìn cái, cởi khăn quàng cổ của mình xuống, tính đem cho chợt nghe tiếng gọi vang dội: "Mẹ!"

      Đỗ Nhược Hành ngẩng đầu, Chu Đề ngồi hẳn lên vai ba mình, cả người cong lại thành túm lông tròn trịa, hưng phấn vẫy tay với .

      Đợi hai người gần đến Chu Đề mới gọi chú Khang. Đỗ Nhược Hành cách cái mũ nâng mặt con lên hỏi: "Chờ ở bên ngoài bao lâu?"

      Tiếng vừa ngừng giữa cổ được vòng cái khăn quàng cổ. Mang theo mùi hương nhàng khoan khoái thể quen thuộc hơn, hai cái tay cũng bị người ta nắm lấy, Chu Yến Cầm thuận tay bỏ tay vào túi áo mình.

      Đồng nghiệp chung quanh đều nhìn vào, Chu Đề cũng nháy mắt với . Đỗ Nhược Hành cắn răng, cố gắng đè ép ý nghĩ muốn đạp cho Chu Yến Cầm xuống.

      Chu Yến Cầm nhàn nhạt mở miệng: "Khang tổng uống rượu? Lái xe bất tiện, bằng chúng tôi thuận đường tiễn cậu đoạn."

      Vẻ mặt Khang Thần như có như , đem khăn quàng cổ lần nữa quàng vào, nở nụ cười
      [​IMG]
      Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 29:

      Thân thể Đỗ Nhược Hành cứng ngắc, giống như chuẩn bị ra trận. Chu Yến Cầm hôn lên khóe miệng của , giống như cố đè nén tình cảm, cũng giống như thận trọng dò xét.

      Hai tay ôm chặt sau lưng Đỗ Nhược Hành như gọng kìm nhưng vẫn mím chặt môi, hồi lâu muốn mở ra. Chu Yến Cầm dám cứng rắn, giọng gọi ‘Hành Hành’. lần lại lần.

      Từ năm Đỗ Nhược Hành mười lăm tuổi cho đến bây giờ, gần hai chục năm trôi qua. Chu Yến Cầm cũng xuất bên cạnh gần hai mươi năm, xấp xỉ nửa đời người.

      Người ngoài đều cho rằng sau khi ly hôn phải nhìn về phía trước. Nhưng thực tế, Chu Yến Cầm càng khó lời từ chào tạm biệt quá khứ hơn so với Đỗ Nhược Hành. Thời điểm Đỗ Nhược Hành rời khỏi thành phố T mang theo gì cả, tất cả đồ đạc trong nhà đều còn lưu lại dấu vết của ấy. Từ khung hình nhà ba người bàn làm việc cho đến Chu Đề càng ngày càng lớn lên, tất cả đều liên quan đến , tất cả những vật những người hiển đều khiến chu Yến Cầm nhớ về quá khứ.

      Nhưng Đỗ Nhược Hành chưa từng hoài niệm. Thời điểm hai người bước ra từ cục dân chính, còn thèm lời cáo biệt. Từ sau khi ly hôn, Chu Yến Cầm chưa bao giờ thấy bất cứ dấu hiệu nào thể lưu luyến nào trong . Có lúc cảm thấy, dường như Đỗ Nhược Hành . có còn xuất trước mặt nữa hay , cũng quan trọng. Có lúc cực kỳ tình cờ mới đáp lại vài lần, có lẽ cũng chỉ là do thói quen cùng chung sống gần hai chục năm.

      Chu Yến Cầm sợ có ngày, ngay cả thói quen gần hai chục năm này cũng bỏ được.

      ngừng nhàng trấn an, thanh trầm thấp chậm rãi, rốt cuộc làm Đỗ Nhược Hành khẽ nhắm mắt, lông mi run rẩy ngừng. Hai người như có như kề cận, từ từ mười ngón tay đan xen. Có phục vụ qua nơi này, lại thức thời chân lui về. May mắn phát . Dường như qua nửa đời người, rốt cục Chu Yến Cầm cũng chạm được vào môi của Đỗ Nhược Hành.
      Mười ngón tay Đỗ Nhược Hành hung hăng bấu vào mu bàn tay Chu Yến Cầm, trong nháy mắt để lại vết hằn nhưng sao cả. Chu Yến Cầm nghiêng đầu, muốn tiến sâu thêm bước, Đỗ Nhược Hành nức nở nghẹn ngào nhưng vẫn ngậm chặt miệng.

      Động tác của Chu Yến Cầm thủy chung dịu dàng nhàng, đôi tay giống như nâng bảo bối. dám quá mạnh tay, e sợ cho đối phương thức tỉnh.

      biết qua bao lâu, Đỗ Nhược Hành bỗng nhiên đẩy mạnh Chu Yến Cầm ra. nhanh chóng dùng ngón tay xoa xoa giọt nước mắt dâng lên khóe mắt, mặt đổi sắc xoay người rời .

      Hai người trở lại phòng ăn, mẹ Đỗ mẫu được cháu ngoại dẻo miệng chuyện gì đó mà mặt mày hớn hở. Chu Đề tinh mắt nhìn thấy vết thương trong bàn tay Chu Yến Cầm liền kêu lên tiếng: "Ba…Tay của ba!"

      Chu Yến Cầm hời hợt đáp: " có việc gì."

      Mẹ Đỗ liếc mắt nhìn hai người cố tình ngồi xa nhau, với Đỗ Nhược Hành: "Tối nay mẹ ngủ ở đâu?"

      "Ở nhà con."

      "Thế Yến Cầm sao?"

      "Tối nay ấy ngủ cùng Đề Đề." Vẻ mặt Đỗ Nhược Hành khôi phục vẻ bình tĩnh, "Tối nay bên con có người đổi ca trực nên phải đến Cảnh Mạn."

      Mẹ Đỗ cười như cười: "Trực hay là giả? Hay là muốn nhìn thấy mẹ mới cố ý bỏ như vậy?"

      Đỗ Nhược Hành : "Mẹ nghĩ nhiều rồi."

      khí giữa hai người lại bắt đầu khó xử, Chu Đề đột nhiên ở bên lớn tiếng chen vào: "Bà ngoại, con muốn ăn sủi cảo tôm bên chỗ bà!"

      Cuối cùng mẹ Đỗ cũng dời chú ý đến bát sủi cảo.

      Quả thực đêm đó Đỗ Nhược Hành trực ban, chỉ muốn cùng ở gian, ra vào giáp mặt với hai người lớn kia. Đến quầy bar của khách sạn Cảnh Mạn lại nhìn thấy Khang Thần ngồi ghế sô pha, trong tay cầm ly nước khoáng, hai chân bắt chéo cách hờ hững, cười vẫy vẫy tay nhìn .

      Đợi tới, Khang Thần chỉ chỉ vào ghế sô pha đối diện, thuận miệng hỏi : "Tối nay hình như phải ca trực của em mà."

      "Tôi có việc phải làm thêm." Đỗ Nhược Hành , " mình ngồi ở chỗ này làm gì?"

      Khang Thần cười cười : "Chờ em a."

      Đỗ Nhược Hành liếc ta cái, Khang Thần lập tức thay đổi thái độ: "Thuận tiện thị sát dân tình."

      "Tối nay hình như cũng phải ngày trực của ."

      Khang Thần vừa cười: "Cửa nhà tại đoán chừng bị vài người chắn ngang, hết cách rồi, có nhà mà thể về.”

      Đỗ Nhược Hành liếc cái, ta vẫn hời hợt tiếp: "Ông cụ nhà tôi ấy hai ngày trước qua đời, khéo đem di sản chuyển hết cho mình . tôi còn có người cha, em biết đấy, ông ấy trông cậy vào khối tài sản của ông nội nhiều năm, hai ngày nay suy nghĩ mọi cách làm thế nào để tự động buông tay."

      Đỗ Nhược Hành há miệng, lại ngậm lại. Khang Thần nhấp ngụm nước, quan sát nét mặt của , cười : "Có phải em muốn hỏi , còn có người trai, cũng phải là cháu trai lớn, tại sao lại là người thừa kế?"

      ". . . . . ."

      Giọng của Khang Thần càng nhàng: "Bởi vì mặc kệ Khang Tại Thành có thương ta như thế nào xét cho cùng ta cũng
      [​IMG]
      Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :