1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngày về - Chiết Hỏa Nhất Hạ (28)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16.2:

      Đỗ Nhược Hành lập tức nhàng phải, mẹ chỉ cần kiểm tra thư điện tử chút, giải quyết qua Internet thôi. Sau đó dừng chút,
      [​IMG]
      Hale205 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17:

      Ngày hôm sau, lúc ăn sáng, Chu Yến Cầm trầm mặc khác thường, ăn cũng ít hơn, chén cháo trắng chỉ ăn nửa đẩy ra. Hai người chung đụng nhiều năm như vậy, Đỗ Nhược Hành có thể nhìn ra tức giận. ra suy nghĩ chút cũng có thể hiểu. Chu Yến Cầm quyền cao chức trọng như vậy, đừng bảo là có người đánh ta, đại khái từ xuống dưới ngay cả người vâng lời cũng có. lại cho ta đấm như vậy, còn ta ghê tởm nhưng ta vẫn lời, từ phương diện nào đó mà là nể mặt lắm rồi.

      Đổi lại là Đỗ Nhược Hành, từ lúc Chu Yến Cầm với rằng từ sau khi ly hôn vẫn nhớ mãi quên, lại nghĩ nếu có ngày Chu Yến Cầm dám can đảm động đến đầu ngón tay út của , làm cho ta thê thảm giống như quỳ hai ngày hai đêm thảm thủy tinh.

      Có lúc Đỗ Nhược Hành cũng cảm thấy chán ghét. còn là đứa trẻ, biết còn có thể dùng quyền cước với Chu Yến Cầm căn bản đều là bởi vì ta vẫn còn tình cảm với . Nếu ta còn quan tâm gì đến nữa làm sao có thể dễ dàng bao dung đến mức này. Đỗ Nhược Hành cảm giác mình khổ sở vùng vẫy, hơi sợ sớm muộn có ngày nào đó tình cảm còn lại mà Chu Yến Cầm dành cho mình bị dập tắt hoàn toàn.

      Nhưng có lúc Đỗ Nhược Hành lại ước gì Chu Yến Cầm có thể tuyệt tình chút. Nếu như ta thực đối xử quá đáng với , chỉ quan tâm đến mấy tình nhân vàng vàng đỏ đỏ kia của mình, Đỗ Nhược Hành quyết tâm nản lòng thoái chí, coi như người đàn ông này chết hoàn toàn. Nhưng ta lại cố tình đối xử với rất tốt, đời này có ai quan tâm săn sóc hơn Chu Yến Cầm, Đỗ Nhược Hành chắc chắn, chỉ cần mình mở miệng, ta nhất định có thể bỏ xuống tất cả chạy tới đầu tiên, ân cần hỏi han lúc gặp khó khăn, đau lòng hay giận dữ ba mẹ Đỗ Nhược Hành đều làm được bằng ta, mặc kệ là trước hay sau khi ly hôn đều là giống nhau.

      Giống như đống tro tàn, ràng phải dập tắt, nhưng thủy chung có gió phía trước trêu chọc.

      phải thánh nhân. cảm thấy hết sức đau đầu với tình trạng mập mờ chưa dứt hẳn tình cũ này.

      Chu Đề học, trong nhà chỉ còn lại hai người lớn. Đỗ Nhược Hành xin nghỉ ba ngày, phải ngày mai mới trở về thành phố S. Chu Yến Cầm cũng đến công ty mà chỉ ngồi ở ghế sa lon phòng khách xem tin tức. Hai người ở chung phòng, cũng hề với nhau câu nào, khó có dịp bình an vô trải qua buổi sáng. Buổi trưa Chu Yến Cầm đứng dậy tới thư phòng, lúc đứng lên tay vẫn ôm lấy bụng.

      Đỗ Nhược Hành nhìn thấy thôi, thấy được lại cảm thấy có chút lúng túng. lý thuyết hai người ly hôn lâu như vậy, mặc dù Chu Yến Cầm lúc ấy khiến khó chịu nhưng cũng cần thiết phải động tay động chân đến mức này.

      chần chừ chút, hỏi: " khám bác sỹ chưa?"

      Chu Yến Cầm lạnh nhạt đáp: " có việc gì."

      Bộ dạng kia của ta giống như là thèm để ý đến , Đỗ Nhược Hành định chuyện nữa nhưng lát sau, đột nhiên Chu Yến Cầm lại : "Nếu tôi thực đau đến mức phải nằm viện, em có phải ngay cả liếc mắt nhìn cũng lười phải ?"

      Lời này của ta rất bình thản, Đỗ Nhược Hành cảm thấy hơi khó xử: " nghĩ nhiều rồi."

      Chu Yến Cầm đứng tại chỗ thủy chung động, nhìn chằm chằm, lúc lâu sau mới mở miệng: " , tại tôi rất hối hận vì chấp nhận ly hôn."

      Đỗ Nhược Hành theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Chu Yến Cầm. Nét mặt ta bình tĩnh: "Nếu như có thể, tôi hy vọng thời gian có thể quay lại."

      Buổi chiều hai người bị quản gia đuổi ra sân sau cắt tỉa cây. ra là cuối mùa thu, mấy cây hoa cảnh đều có lá vàng, héo úa, Chu Yến Cầm thay quần áo lao động ngồi xổm cắt cỏ, rất có dáng vẻ của người làm vườn. Đỗ Nhược Hành chỉ chống cằm ngồi chiếc ghế bên cạnh, cảm thấy nhàm chán muốn chết.

      Quản gia xuất rất đúng lúc, bưng tới chiếc bàn , sau đó còn có bình trà cùng chiếc ly trà
      [​IMG]
      Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18:

      Đỗ Nhược Hành lạnh lùng, cử động. xoay người muốn nhưng lại bị Chu Đề bắt được vạt áo.

      ngửa mặt nhìn Đỗ Nhược Hành, mang theo chút bịn rịn quyến luyến: "Mẹ, con thực rất mẹ a."

      Đỗ Nhược Hành cúi người xuống, vuốt ve khuôn mặt con , ngại phiến toái, dù có lại trăm lần cũng vẫn đáp mẹ cũng rất con. Chu Đề vẫn buông tay, cố chấp lại hỏi: "Còn ba sao? Ba cũng rất mẹ."

      Đỗ Nhược Hành dừng lại lát, dịu dàng trả lời: "Mẹ cũng từng cũng rất ba con."

      (Đau lòng chưa Chu???)

      *****

      Sau hai giờ đến thành phố S, Đỗ Nhược Hành trực tiếp từ sân bay về khách sạn Cảnh Mạn. Trong hành lang khách thưa thớt, Uông Phỉ Phỉ cùng Tiểu Diệp hưng phấn bát quái, ngay cả vị khách nhân trẻ tuổi ho tiếng cũng nghe thấy. Đỗ Nhược Hành nhanh tới, thay hai người xử lý giải quyết công việc, lúc đưa mắt nhìn khách rời Uông Phỉ Phỉ lại níu lại tay áo của Đỗ Nhược Hành hưng phấn : "Chị Nhược Hành, chị hôm nay mới về đúng là đáng tiếc, được xem kịch hay, sáng hôm nay trong cuộc họp giao ban Ngô quản lý của Bộ phận Tài vụ bị Khang tổng mắng đến nỗi ngay cả đầu cũng ngẩng lên được!"

      Đỗ Nhược Hành im lặng lên tiếng, cúi đầu nhìn đôi tay ôm lấy cánh tay . Đợi đến lúc Uông Phỉ Phỉ rốt cuộc ngượng ngùng đem đầu ngón tay buông ra, Đỗ Nhược Hành mới mở miệng: "Em theo chị lên lầu, chúng ta vào phòng làm việc chuyện chút."

      Hai mươi phút sau, Uông Phỉ Phỉ vác khuôn mặt trắng xanh như tờ giấy ra từ phòng làm việc, Đỗ Nhược Hành xuống lầu kiểm tra phòng vệ sinh cho khách, nghe hai phục vụ đứng ở trong góc cũng hưng phấn bừng bừng bát quái. thanh còn , đại khái có phòng bị nghỉ phép nhưng lại sớm quay lại như vậy: "Quản lí Ngô lần này nhất định nguy rồi. Những năm nay, ông ta ăn bao nhiêu hoa hồng, đoán chừng toàn bộ đều dành nuôi tiểu tình nhân thôi. Cậu xem trước kia ông ta làm mưa làm gió, ngay cả Tiền Tổng giám đốc cũng mắt nhắm mắt mở. Kết quả Tổng giám đốc mới nhậm chức mấy ngày nay liền tra ngay đến mấy vụ làm ăn mờ ám của Phòng Tài vụ, hành động như thế ngay cả chúng ta cũng nhìn ra được, đây phải là muốn thay người còn là gì."

      "Mà hình như ông ta ký hợp đồng cả đời với khách sạn hay sao ấy. Nhưng mà cứ bị chèn ép như vậy còn có thể chống đỡ được sao? Ngộ nhỡ chịu được mà phá vỡ hợp đồng chạy mất, nhưng tiếng xấu này lưu lại mãi, sau này vẫn còn có nơi nào muốn thuê ông ta."

      "Nghe là lúc trước ông ta đắc tội Tổng giám đốc, khắp nơi Tổng giám đốc là con riêng, tại mới gặp phải loại kết cục này. Tổng giám đốc mới nhậm chức có mấy ngày, chắc cũng muốn làm rùm beng chuyện lên nhưng lão Ngô kia đúng là biết trời cao đất dày, khắp nơi
      [​IMG]
      Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18.2:

      Sáng ngày thứ hai Đỗ Nhược Hành đến khách sạn, vừa đúng gặp phải mỹ nhân đêm hôm trước làm thủ tục nhận phòng. Đối phương vừa đúng lúc cũng nhìn thấy , vì vậy mỉm cười chào hỏi, sau đó quay đầu lại với Uông Phỉ Phỉ: "Nếu như tôi là người quen của Quản lý Đỗ, vậy có thể giảm giá ?"

      ngày trước mới bị Đỗ Nhược Hành giáo huấn buổi nên Uông Phỉ Phỉ nào dám lỗ mãng, chỉ liếc mắt nhìn trộm Đỗ Nhược Hành chút sau đó nâng khóe miệng: ". . . xin lỗi quý khách, khách sạn Cảnh Mạn chúng tôi vừa mới hủy bỏ chế độ này."

      Đối phương ồ tiếng: "Xin chờ chút, tôi gọi cuộc điện thoại."

      Đỗ Nhược Hành thấy thế tính toán rời , lại bị đối phương gọi lại. lát sau ta đem điện thoại đưa tới, Đỗ Nhược Hành bắt máy, nghe thấy giọng của Chu Yến Cầm ở bên kia đầu dây: "Tô Vận muốn mượn thẻ VIP của tôi để hưởng ưu đãi giảm giá, khách sạn em có cho phép ?"

      "Có thể."

      Chu Yến Cầm tìm lát, với Đỗ Nhược Hành: "Thẻ VIP của tôi tạm thời tìm được, trong hệ thống của khách sạn có ghi chép chứ."

      Đỗ Nhược Hành gõ máy tính chút, : "Có thể giảm giá 10%."

      Chu Yến Cầm dừng chút: "Tôi nhớ thẻ của tôi có thể giảm giá 20%."

      " nhớ nhầm." Đỗ Nhược Hành , "Chỉ có thể là 10%."

      Chu Yến Cầm trầm mặc chốc lát: "Em đem điện thoại trả Tô Vận.

      Lại qua phút, Tô Vận trở lại đại sảnh, cúp điện thoại. ta nhìn Đỗ Nhược Hành cười cười: "Nếu vậy giảm giá 10%, vậy thôi đừng dùng thẻ của Chu Yến Cầm nữa, cứ tính nguyên giá."

      Đỗ Nhược Hành thành khẩn xin
      [​IMG]
      Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19:

      Chu Yến Cầm phủ nhận, hơn nữa còn : "Em thích à, vậy làn sau đổi hoa khác."

      " tặng hoa làm gì?"

      Chu Yến Cầm dứt khoát im lặng. Hiển nhiên là ta biết nên trả lời loại câu hỏi này như thế nào, việc suy nghĩ nên như thế nào còn phí sức hơn cả giải thích vấn đề ảnh hưởng đến nền kinh tế cả nước, lúc lâu sau mới : "Nếu em thích, sau này mỗi ngày đều cho người đem đến.”

      Đỗ Nhược Hành : " cần làm những chuyện vớ vẩn như thế này đâu.”
      Đầu ngón tay của vòng quanh lọn tóc, cuốn lên lại cuốn xuống, cầm điện thoại ở bên tai nhưng tâm tưởng lại bay đến nơi nào rồi. lát sau nghe Chu Yến Cầm : " xin lỗi."

      Ba chữ này Chu Yến Cầm từng chữ , giống như con nít học phát , cực kỳ thuần thục. Trong từ điển của Chu Yến Cầm hơn ba mươi năm qua chưa từng xuất ba chữ này, có lẽ là gần đây mới thêm vào, mực in chưa khô. Đỗ Nhược Hành nhịn được nhíu lông mày, cười : "Ôi chao, may là ban ngày ban mặt Chu tổng mấy lời này, nếu tôi còn nghĩ là bị quỷ ám đấy."

      Chu Yến Cầm bất đắc dĩ im lặng nhận lấy châm chọc của , chờ xong câu thứ nhất, mới tiếp: "Trước kia lúc vui có lúc mấy lời hay, em cần để ở trong lòng. Tôi nhận lỗi với em."

      "Chu tổng là mấy lời hay nào ấy nhỉ? Tôi nhớ . Làm phiền ngài nhắc lại lần nữa được ?"

      Chu Yến Cầm lại bắt đầu xoa mi tâm, lát sau : "Em có thể đánh tôi cho hả giận."

      Đỗ Nhược Hành dịu dàng : "Cơ thể ngài sắt đá, tôi sợ đánh chỉ có đau tay tôi thôi."

      ". . . . . ."

      Chu Yến Cầm nửa ngày chuyện. Đỗ Nhược Hành dần dần cảm thấy kiên nhẫn, định cúp điện thoại lại nghe ta : "Tôi muốn thay đổi."

      Đỗ Nhược Hành yên lặng lát : " cái gì cơ?"

      "Tôi muốn từ từ thay đổi phương thức chung đụng của chúng ta." Chu Yến Cầm cố gắng chọn ra từ ngữ, "Trước kia, quan hệ của hai chúng ta có vấn đề, trách nhiệm phần lớn ở người tôi, nhiều năm như vậy thói quen thể thay đổi hoàn toàn ngay lập tức, nhưng tôi cho rằng có thể dần dần giải quyết theo thời gian."

      Chu Yến Cầm dừng chút, giọng mở miệng: "Hành Hành, cho thêm cơ hội."

      Đỗ Nhược Hành hoàn toàn trầm mặc, dựa hẳn người lên tường mím chặt môi. Chu Yến Cầm dám bức bách , chỉ có thể nín thở chờ đợi.

      Cuối cùng Đỗ Nhược Hành lạnh nhạt mở miệng: "Chu tổng muốn làm gì, người khác làm sao dám ngăn cản."

      *******

      Buổi tối Đỗ Nhược Hành hẹn Tô Cầu ăn cơm, kể lại toàn bộ câu chuyện giữa và Chu Yến Cầm. Tô Cầu cười cười: "Chuyện này hay đấy, con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng."

      Đỗ Nhược Hành đáp lời, vẫn múc chén canh, Tô Cầu hỏi theo cậu tỷ lệ năm năm ta trị hết được thói trăng hoa là bao nhiêu phần trăm.

      "Nếu tỷ lệ năm năm chữa khỏi, tớ nếu như người mắc bệnh ung thư, trong năm năm sau nữa tái phát, mới được thầy thuốc công nhận là khỏi hoàn toàn. Nhưng dù như vậy, căn cứ khoa học thống kê, vẫn có số người năm năm sau bệnh ung thư lại tái phát." Tô Cầu , "Theo kinh nghiệm của tớ, đàn ông có thói hư tật xấu bẩm sinh so với bệnh ung còn khó trị tận gốc hơn, thời điểm người đàn ông bày tỏ ăn năn hối cải là tâm, thời điểm quay đầu cũng là lòng. Nhưng cũng giống như bệnh nhân phẫu thuật, vết sẹo lành, nhưng nó là bệnh nan y, ai biết năm năm sau biến chứng nặng hơn, ai có thể bảo đảm được ta đời thế toàn tâm toàn ý."

      ". . . . . ."

      "Cậu còn nhớ chuyện xưa giữa Di Tử Hà và Vệ Linh Công hay , thời điểm được sủng ái Di Tử Hà còn có thể tự mình mượn xe ngựa của Hoàng đế, thời điểm thất sủng quốc quân ghi hận trong lòng, Di Tử Hà lại dám giả mạo xe ngựa của ta lên đường."

      Đỗ Nhược Hành dở khóc
      [​IMG]
      Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :