1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngày về - Chiết Hỏa Nhất Hạ (28)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12:

      Đỗ Nhược Hành ngẩn người mất mấy giây mới phản ứng lại: " vậy là có ý gì?"

      Chu Yến Cầm bình tĩnh đáp: " có gì ý tứ gì khác. Nếu như em muốn, tôi để em nuôi dưỡng con bé."

      Đỗ Nhược Hành cảm thấy quả thể tưởng tượng nổi. Chu Yến Cầm vô cùng thương và luôn muốn giữ Chu Đề bên người, đầu cũng hận có thể nhét con bé vào trong túi là điều ai biết. Bắt Chu Yến Cầm từ bỏ quyền nuôi con - tâm can bảo bối của ta khác nào muốn ta từ bỏ nửa cái mạng, Đỗ Nhược Hành căn bản tin tưởng lời nhàng của ta: "Rốt cuộc có mục đích gì?"

      Ánh mắt của rất cảnh giác, trực giác mach bảo Chu Yến Cầm mưu gì đó. Thái độ của Đỗ Nhược hành như vậy khiến Chu Yến cầm chỉ có thể cười khổ: "Em xem, tôi lừa gạt em điều gì bao giờ chưa? Bây giờ nghiêm túc thảo luận với em vấn đề này mà."

      " ?"

      Chu Yến Cầm xoa mi tâm, bất đắc dĩ gật đầu.

      Nhưng Đỗ Nhược Hành vẫn hiểu tại sao bỗng nhiên Chu Yến cầm lại dở chứng như vậy. Nghĩ liền hỏi ngay: "Có phải mắc căn bệnh nan y khó chữa nào ?"

      ". . . . . . có."

      "Hay cảm thấy Đề Đề quá dính người, quấy rầy việc hẹn hò cũng người đẹp?"

      ". . . . . . có."

      "Hay cảm thấy Đề Đề quá ồn náo loạn, quấy rầy việc hẹn hò cũng người đẹp?"

      "Thôi được rồi, em đừng đoán mò nữa. Cái gì cũng phải"

      "Vậy rốt cuộc muốn làm cái gì!"

      Chu Yến Cầm dùng sức xoa mi tâm, giải thích phải là lĩnh vực am hiểu, suy nghĩ suy nghĩ lại mới mở miệng, có chút thuần thục chậm chạp: "Tôi chỉ cảm thấy, em oán hận tôi. Nhưng mà nghĩ mãi cũng hiểu tại sao em lại oán hận tôi?"

      Cuối cùng Đỗ Nhược Hành cũng hiểu, trong nháy mắt đó cảm thấy muốn cười, đồng thời lại có điểm muốn khóc: " cho rằng tôi oán hận là vì điều này?"

      "Có lẽ tôi đoán sai rồi." Chu Yến Cầm tiếp tục, "Cũng có thể là khả năng này. tại tôi lắm, chỉ có thể từng bước tính toán ."

      Đỗ Nhược Hành cúi đầu biết suy nghĩ gì, đột nhiên cười nhạo tiếng, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta. Chu Yến Cầm cực kỳ chán ghét ánh mắt này của Đỗ Nhược Hành, thậm chí cảm thấy thể chịu nổi, ánh mắt này thể dùng từ chán ghét để hình dung, ý vị sâu hơn tầng, căn bản là muốn khiến hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, thậm chí là cõi đời này.

      Ánh mắt của dối. Chu Yến Cầm tin chắc, nếu như có thể biến mất giống như suy nghĩ của mình, Đỗ Nhược Hành nhất định có thể độc ác đến độ, tang lễ của cũng xuất .

      Hai người quen biết, đương, kết hôn, quá trình đó hơn mười năm. Chu Yến Cầm từng nhìn thấy tất cả những biểu cũng như suy nghĩ của Đỗ Nhược Hành. Mội khi Đỗ Nhược Hành muốn có thể mềm mại như nước, đem người khác dụ dỗ đến độ mở cờ trong bụng, đông nhất định tây. Đây là bản lĩnh của Đỗ Nhược Hành, nếu như phí tâm tư muốn lấy lòng người, đối phương nhất định chống đỡ được. Tất nhiên Chu Yến Cầm cũng nhìn thấy thời điểm chết tâm, lúc đấy có thể dùng từ máu lạnh vô tình để hình dung. Giống như khí xung quanh đông thành băng, dùng lưỡi kiếm, do dự đâm về phía trái tim .

      Lúc Đỗ Nhược Hành kiên quyết đòi ly hôn, lý do vứt cho chỉ có hai chữ “Chán rồi”, sau đó kiên quyết xoay người rời khỏi, đối xử với giống như vứt bỏ đôi giày cũ. Từ sau khi quay , căn bản bao giờ nghĩ tới chuyện gương vỡ lại lành mà chỉ ước gì Chu Yến Cầm cách xa mình vạn dặm. muốn buông tay chỉ là suy nghĩ từ phía Chu Yến Cầm, dây dưa cũng chỉ mình cố sống cố chết xông vào. Lúc mới vào đại học, số người tỏ tình với Đỗ Nhược Hành có thể xếp vòng quanh trường, cho dù sau khi cưới cũng có ít người thầm theo đuổi, thái độ của đối với những người đó luôn tuyệt tình, quay đầu lại ngay cả bằng hữu cũng đến, hôm nay Chu Yến Cầm cũng phải chịu cảnh giống như vậy.

      Bất kỳ có làm việc gì cũng chỉ có thể rước lấy ánh mắt khó chịu của , chung thái độ từ sau khi ly hôn của đối với chỉ có thể dùng từ hài lòng để hình dung. ra nếu như đứng từ góc nhìn của Đỗ Nhược Hành cũng có thể hiểu, bắt đầu cuộc sống mới mà ở trong đó căn bản là có vị trí cho Chu Yến Cầm, chỉ là vị khách mời mà đến.

      Nhưng đến giờ Chu Yến Cầm vẫn cách nào buông tay. hy vọng hai người chia cách, trời nam đất bắc. cho rằng là lòng dạ mình độc ác được bằng Đỗ Nhược Hành, có thể trong thời gian ngắn ngủi quên tình cảm của hai người cũng như cần diện của người kia trong cuộc sống nữa. Đồng ý ly hôn là quyết định sai lầm nhất của , thể bởi vì tức giận nhất thời mà lại gây ra sai lầm khác nữa.

      Ha người trầm mặc lúc lâu Chu Yến Cầm mới mở miệng lần nữa: "Sau khi ly hôn, em vẫn động đến số tài sản bồi thường."

      Đỗ Nhược Hành vẫn lạnh lùng, muốn đáp lời. Chu Yến Cầm tới, cố gắng muốn cầm tay Đỗ Nhược Hành nhưng bị nhanh chóng né tránh. Động tác này khiến ánh mắt Chu yến Cầm trầm xuống, nhưng Đỗ Nhược Hành thèm để ý đến tâm tình của ta, chỉ chỉ cửa gian phòng.

      Ngay cả nhìn cái cũng chẳng đủ kiên nhẫn nữa. Chu Yến Cầm chậm rãi thở dài hơi: "Tôi ."

      Chờ ta tới cửa, Đỗ Nhược Hành mở miệng đợi chút, từ lúc ly hôn đây là lần đầu tiên ánh mắt của Đỗ Nhược Hành tỏ ra thiếu kiên nhẫn khi nhìn . Sau đó cười cười, giọng rất mềm mại cất lên nhưng lời lại như chứa dao: "Dù lòng hay , dù sao em nghe hay nghe cũng thể thay đổi kết cục. Em hơn ba mươi tuổi rồi, thể rộng rãi nghĩ thông suốt chút được hay sao? Đừng cứ như đứa trẻ chưa lớn như vậy mãi. Tôi mặc dù là chồng em nhưng phải làm bất cứ việc gì cũng bắt buộc phải báo cáo với em, em phải hiểu điều này. Trước kia em có bao giờ gây vô lý như thế này đâu, bắt đầu từ lúc nào lại trở nên như vậy?"

      Sau khi xong, giễu cợt lan tràn cả đuôi mắt: "Quen thuộc ? Còn nhớ những lời này hay ? Giữ nguyên đổi vế trả lại cho ."

      Chu Yến Cầm đứng hình, bởi vì nghe được câu của Đỗ Nhược Hành mà thiếu chút nữa nhịn được. Cách biết bao lâu mới có thể tìm lại thanh , cực kỳ trầm thấp chậm chạp hỏi: "Em hận ?"

      " muốn nghe lời ?" Đỗ Nhược Hành gật đầu cái, dứt khoát đáp chữ, "Hận."

      ******

      Trương Nhã Nhiên tất nhiên là người phải đón ông chủ, đồng thời đem điện thoại trả lại cho ta. Nhìn thấy Chu Yến Cầm từ cửaVIP ra giật mình.

      Mới có ba bốn ngày thấy, thiếu chút nữa nhận ra ông chủ mình nữa. Chu Yến Cầm dù đeo kính đen nhưng cũng thể giấu được vẻ mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt thành đường thẳng, thân hình thon gầy mặc áo gió màu đen, cả người phát ra hơi thở người lạ chớ tới gần, thành công khiến cho trong vòng năm thước cũng có người dám đến gần.

      Thậm chí ngay cả cổng VIP cũng có ai dám cùng ta, phía sau có can dảm lắm mới đợi ta hoàn toàn bước qua rồi mới dám run run rẩy rẩy tới.

      Trong lòng Trương Nhã Nhiên than tiếng, vội vàng chạy đến, cúi người lễ phép cẩn thận hỏi: "Ngài về nhà trước hay tới công ty?" Sau đó ở trong lòng khẳng định, chắc chắn ta muốn đem bộ dáng này về cho con bảo bối nhìn.

      Quả nhiên Chu Yến Cầm lạnh lùng hai chữ: "Công ty."

      Xe chạy từ sân bay về rất nhanh, Trương Nhã Nhiên kêu khổ, đem ông chủ oán khí đầy mình như thế về công ty phải bị mấy nhân viên khác dìm chết hay sao, dám tưởng tượng nữa, chỉ thế cảm thấy đau đầu rồi, hay là nên vinh quang chận lại cả lô-cốt, ai nhớ hy sinh thế nào đâu. Mải suy nghĩ mông lung, Trương Nhã Nhiên liền hoàn hồn khi nghe Chu Yến Cầm lạnh lùng mở miệng: "Chạy xe nhanh như thế làm gì, cho rằng đây là xe cứu thương?"

      Trương Nhã Nhiên biết gì: ". . . . . ."

      Tính khí Chu Yến Cầm từ trước đến nay luôn như vậy, lạnh lùng khó gần nhưng sát khí toát ra đến mức này quả là hiếm thấy. Trương Nhã Nhiên suy nghĩ có phải lại bị vợ trước chọc giận hay đây, lại cảm thấy lấy phu nhân trước là người hiền lành dịu dàng, làm sao có thể chọc giận ông chủ thành ra như vậy được, có giận cũng là Chung tổng chọc giận người ta chứ. Trương Nhã Nhiên giảm tốc độ xe, suy nghĩ chút, lấy can đảm hỏi thăm: "Ngài uống rượu trắng lẫn rượu đỏ phải ?" Nếu tại sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy.

      Chu Yến Cầm liếc trợ lý của mình cái, ánh mắt kia cách tầng mắt kính cũng khiến người khác rét run.

      ". . . . . ." Mồ hôi lạnh của Trương Nhã Nhiên chảy xuống trán, nhắm mắt tiếp, "Khang lão gia lại gọi điện thoại cho ngài?"

      Chu Yến Cầm chợt lạnh lùng hỏi: "Trương Nhã Nhiên, có phải có chưa có bạn trai hay ?"

      ". . . . . . À?"

      Chu Yến cầm quả tức giận : "Kiểu con biết nhìn sắc mặt người khác chuyện như , phải làm đối phương tức chết sao?"

      ". . . . . ."

      Trong lòng trợ lý Trương đổ lệ, thầm hôn nhân của thất bại là do hoa tâm thành tính, làm sao có tư cách nguyền rủa người con tốt tính trẻ trung chưa có gia đình như chứ!
      Last edited: 5/5/16
      251XYZHale205 thích bài này.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Xé tem. Lâu lắm mới đc bạn cập nhật chương mới. Sao mà mấy truyện kia bạn đăng thường xuyên mà truyện này bị là con ghẻ à ed huuuuuuu.... :yoyo42::yoyo23::yoyo23::yoyo23:

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12.2:

      Chu Yến Cầm trở lại công ty, đem nhân viên quay đến độ ai thở nổi, đến gần tối rốt cuộc sắc mặt ông chủ cũng hòa hoãn hơn. Trương Nhã Nhiên ôm đống tài liệu văn bản được ký, trước khi rời phòng làm việc còn bị giao phó công việc: "Gọi điện thoại cho Lam Ngọc Nhu, hẹn tối nay cùng ăn cơm."

      Lam Ngọc Nhu nhận được điện thoại của Trương Nhã Nhiên thực cảm thấy bất ngờ. biết hôm nay Chu Yến Cầm trở về thành phố T nhưng ngờ tới việc mình là người được ấy gọi gặp mặt đầu tiên. Kinh ngạc bất ngờ gì cũng để qua bên, còn phải tỉ mỉ trang điểm chọn trang phục phen. Sau khi chuẩn bị xong liền ra cửa chờ người, ngoài trời có chút lạnh, đợi hơn 20 phút, rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc xe của Chu Yến Cầm chậm rãi tiến tới.

      Lam Ngọc Nhu vào xe, nhưng Chu Yến Cầm chào hỏi gì. Đối với nụ cười ngọt ngào của cũng lạnh nhạt đáp trả. Rất ràng có thể nhìn ra ấy vui, Lam Ngọc Nhu rất thức thời an tĩnh lại. lát sau vẫn có chút lạnh, hắt hơi cái, Chu Yến Cầm rốt cuộc tỉnh táo lại, thuận tay nhấn mở công tắc sưởi.

      : "Nhà hàng mới mở hôm kia em ở đâu?"

      Đối với Lam Ngọc Nhu mà , Chu Yến cầm chính là đối tượng vừa gặp .

      Người đàn ông khiến cho ảnh hậu mới nổi, người vừa nhận được giải nữ chính xuất sắc nhất vừa gặp , nhất định cũng phải có điều kiện. Mà điều kiện của Chu Yến Cầm chỉ dùng từ khá mà hình dung. ly dị, trước mắt là người đàn ông độc thân trẻ tuổi, diện mạo tuấn, gia thế hơn người còn tỏ ra rất lịch nhã nhặn. Điều quan trọng là đối với người khác phái mập mờ, Chu Yến Cầm cũng có thái độ lập lờ nước đôi, hoan nghênh, cũng khước từ. Cùng người như vậy trao đổi thoải mái hơn nhiều. Lúc trước, Lam Ngọc Nhu gặp Chu Yến Cầm trong buổi liên hoan của công ty, lần đầu tiên nhìn thấy trái tim Lam Ngọc Nhu đập nhanh mấy nhịp, cũng rất may mắn, mất bao nhiêu công sức có được số điện thoại của .

      Hai ngày sau Lam Ngọc Nhu lấy dũng khí gọi điện thoại cho , Trương Nhã Nhiên là người nhận máy, mấy ngày sau liền nhận được cuộc điện thoại đáp trả, ông chủ có thời gian, có thể cùng Lam tiểu thư dùng bữa.

      Tối hôm nay là lần thứ hai Lam Ngọc Nhu được ăn cơm cùng Chu Yến Cầm. Dĩ nhiên nhà hàng mới mở rất được chỉ là cái cớ, trong bữa tiệc trao đổi tình cảm mới là mấu chốt. Nhưng hôm nay Chu Yến Cầm hiển nhiên có tâm tình chuyện, ăn rất ít, hơn nữa sắc mặt trước sau vẫn tốt. Lam Ngọc Nhu từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười tươi tắn, cố gắng vài chuyện thú vị hy vọng tâm trạng Chu Yến Cầm tốt lên: "Em nghe con rất đáng ."

      Chu Yến Cầm từ đầu đến cuối im lặng, nghe thế rốt cuộc cũng ngước lên nhìn cái: "Nghe ai vậy?"

      Lam Ngọc Nhu đoán nổi tâm tư của , thấp thỏm : "Lúc ấy trong tiệc rượu có người như vậy. Còn cực kỳ thương con ."

      lát sau, Chu Yến Cầm ừ tiếng, ôn hoà bỏ qua này đề tài: "Lúc ăn cơm cái này."

      Lam Ngọc Nhu có chút biết làm sao. thực hiểu ý tứ của Chu Yến Cầm, chợt nhớ tới việc Trương Nhã Nhiên từng cảnh cáo nên động vào Chu Đề, cảm thấy có phải mình lại sai gì mà hơi lo lắng.

      Trong phòng ăn khí rất nặng nề ngột ngạt, hai người đối thoại hơn mười câu. Lam Ngọc Nhu nên mở rượu vang đỏ, Chu Yến Cầm lấy lý do phải lái xe mà cự tuyệt . Sau khi Chu Yến Cầm lái xe đưa Lam Ngọc Nhu về nhà, dừng ở dưới lầu, Lam Ngọc Nhu xuống xe nhưng lập tức lên lầu, dùng giọng dịu dàng đến chảy nước hỏi Chu Yến Cầm có muốn lên phòng ngồi chút hay .

      Lúc những lời này, Lam Ngọc Nhu khẽ cúi người xuống, mái tóc buông xuống vờn nửa bên gò má. Lông mi dài khẽ run, đôi môi đỏ mọng cắn , bộ dạng có chút ngượng ngùng.

      Chu Yến Cầm nhìn lát. Trong bữa ăn, ta để ý đến này lắm nhưng bây giờ lại nhìn , rất lâu gì. Chu Yến Cầm trầm tư, Lam Ngọc Nhu cử động, chỉ hơi cúi đầu.

      lát sau, Chu Yến Cầm dừng xe ở dưới lầu.

      Hai người lên lầu, trước sau, quá nửa bước chân. Chu Yến Cầm chỉ cần khẽ giơ tay, liền có thể với tới eo của . Lam Ngọc Nhu ở phía trước, biết vẻ mặt Chu Yến Cầm ở phía sau như thế nào. Cuối cùng tới cửa, trấn định tinh thần mở khóa, bên trong gian phòng mờ mờ, công tắc bật đèn ở ngay bên cạnh nhưng có ý định bật đèn.

      Cửa bị đóng, chút ánh sáng nhàng từ hành lang chiếu vào cũng bị chặn lại, chỉ còn màu trắng nhàng của ánh trăng chiếu vào cửa sổ. Lam Ngọc Nhu muốn cầm tay Chu Yến Cầm nên giơ tay nhàng men theo ngón tay .

      Chu Yến Cầm động đậy. Có nghĩa là cự tuyệt.

      Lam Ngọc Nhu cành thêm can đảm, trược tiếp nắm lấy tay .

      Lam Ngọc Nhu từng tìm hiểu những người trong giới về Chu Yến Cầm, có người cho biết, người đàn ông này nhìn có vẻ hào phóng lịch , kì thực lại đáng hận. Bên ngoài có vẻ thanh tâm quả dục, gần sắc nữ nhưng người phụ nữ nào tiếp cận cũng né tránh. Nhưng nếu tiếp tục gặp gỡ mới phát ta tương đối ngạo mạn cũng như máu lạnh vô tình.

      Lam Ngọc Nhu hiểu mấy câu đánh giá đó cũng muốn tìm hiểu quá sâu, nhưng cũng suy nghĩ con đường chinh phục người đàn ông này phải dễ , tối nay chỉ coi như là khảo nghiệm đầu tiên mà thôi. Lại ngờ do vận may của mình tốt hay ông trời thương cho sụ nỗ lực của bản thân mà có thể xử lý Chu Yến Cầm nhanh gọn như vậy. Lam Ngọc Nhu trước khi hành động chuẩn bị tâm lý mình bị cự tuyệt vậy mà kết cục lại vượt xa dự liệu.

      Ngón tay Lam Ngọc Nhu lần lần lên, rốt cuộc cũng đụng đến cằm của Chu Yến Cầm, sau đó là sống mũi cùng khóe mắt. Dùng trọn hai tay ôm lấy khuôn mặt của , đỉnh đầu khẽ ngửa ra sau, tư thái dịu dàng, giống như hiến tế. Lồng ngực nóng lên, chỉ chờ Chu Yến Cầm vươn tay kéo khoá kéo.

      Nhưng chờ lâu, Chu Yến Cầm cũng động đậy. khí từ từ trở nên lúng túng, Lam Ngọc Nhu biết nên làm như thế nào, khuôn mặt bắt đầu đỏ lên, xấu hổ cùng tức giận khiến quay mặt, môi mím chặt.

      Sau đó, Chu Yến Cầm bỗng nhiên kéo tay lại, dùng tay trực tiếp nâng cằm lên.

      Khuôn mặt trong bóng tối chậm rãi cận kề, Lam Ngọc Nhu theo bản năng nhắm mắt lại. biết cách bao lâu, Lam Ngọc Nhu vẫn cảm thấy Chu Yến Cầm tiến tới, tiếng chuông điện thoại vang lên bất ngờ, phá vỡ bầu khí mập mờ trong phòng.

      Lam Ngọc Nhu rất nhanh bị buông ra, người gọi điện tới là Chu Đề, chỉ cần nghe chuông điện thoại là biết bởi vì đặt nhạc chuông riêng cho số điện thoại của con . Thái độ của Chu Yến Cầm khác hẳn với bình thường, dịu dàng đáp lại từng câu hỏi của con , giọng nhàng tràn đầy thương ba rất nhanh về nhà. Chu Đề vẫn khó chịu hỏi rất nhanh là như thế nào, Chu Yến Cầm lập tức đáp 25 phút nữa, con có thể tính thời gian từ bây giờ.

      Căn bản có cơ hội tiếp tục, Lam Ngọc Nhu chỉ có thể thất vọng bật đèn. Nhưng người phụ nữ có tâm cơ, vẫn săn sóc thức thời tiễn Chu Yến Cầm ra cửa, dây lễ phục bị uột nửa. Bả vai Lam Ngọc Nhu trắng như tuyết hơn nữa lại mượt mà, khiến ai cũng thể rới mắt. Đáng tiếc Chu Yến Cầm lại nhìn thấy. bận về nhà kịp với thời gian hứa hẹn con , cho nên lúc rời bước chân vội vã, thèm quay đầu nhìn cái.
      Last edited: 5/5/16

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Ghét thái độ của Chu Yến Cầm. muốn quay về với vợ mà k chịu xử lý mấy cái oanh yến quanh mình. Thế này bạn Cầm hãy tập xác định bị ngược dài dài

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13:

      Hai mươi lăm phút sau Chu Yến Cầm về đến nhà, ôm Chu Đề vác lên vai rửa mặt. Nhà họ Chu im ắng, người giúp việc cũng được cho phép ngủ, Chu Yến Cầm ôm con được tắm rửa sạch về phòng ngủ, đắp kín mền, sau đó khẽ hôn lên trán con .

      Chu Đề y y nha nha kể chuyện mình nhớ ba như thế nào. Sau đó còn hỏi: "Mẹ có nhớ con ?"

      Chu Yến Cầm hỏi: "Tối hôm nay con chuyện điện thoại với mẹ sao?"

      "Có chứ. Mẹ có bảo nhớ con." Chu Đề gối đầu lên chân ba mình, hai lông mày nhíu lại có chút ưu sầu, "Nhưng tâm trạng mẹ được tốt hay sao ý ba ạ."

      Chu Yến Cầm nhàng vuốt ve tóc con , dỗ con bé ngủ. Tạm thời muốn thảo luận về vấn đề này. Dù sao Chu Đề vẫn chỉ là đứa trẻ, những chuyện phức tạp của người lớn con bé vẫn chưa đủ sức để thấu hiểu.

      Nhưng Chu Đề chưa muốn ngủ, con bé nhìn chằm chằm ba mình chịu thua, trực tiếp hỏi: "Ba và mẹ tại sao lại ly hôn?"

      Đây là lần đầu tiên Chu Đề hỏi thẳng về vấn đề này. Thực tế, Chu Yến Cầm và Đỗ Nhược hành ly hôn trong thầm lặng, hai người vẫn chú ý tránh ở trước mặt con tới vấn đề tương tự như ly hôn. Đây là điều hai người ngầm thoả thuận, con còn nhưng lại coi như là đứa trẻ trưởng thành sớm, Chu Yến Cầm dám chắc việc về chủ đề này có phải là tốt cho con bé .

      Chu Yến Cầm hỏi ngược lại: "Mẹ và ba có đối xử với con tốt ?"

      thành thực đáp lời: "Tốt ạ."

      Chu Yến Cầm dịu dàng : "Ly hôn có lẽ khiến cho cuộc sống của chúng ta tốt hơn nên ba mẹ mới quyết định ly hôn."

      "Trước kia tốt sao?"

      "Trước kia cũng rất tốt. Nhưng mà giống như con có thích vị kem vani, nhưng lại càng kem sô la hơn. Nếu như người ta có bán cả hai loại kem con bao giờ chọn vị vani mà chọn vị sô la đúng ?"

      Chu Đề khép mắt suy tư lát, hỏi: "Vậy sau này hai người có thể lại tái hợp được ?"

      Chu Yến Cầm vuốt má con trả lời: "Vấ đề này ba cũng dám chắc."

      Chu Yến Cầm dỗ con ngủ xong mới tắt đèn ra ngoài. Quản gia bưng lại ly sữa tươi ấm, sau đó báo cáo về nội dung cuộc trò chuyện của Chu Đề và mẹ bé. Đây là công việc bắt buộc của ông. Nhưng hôm nay Chu Yến Cầm muốn nghe, muốn được yên lặng mình.

      Năm nay, mỗi lần trở về từ thành phố S, bộ dạng Chu Yến Cầm luôn tốt, lão quản gia vốn thấy nhưng thể trách, chỉ là hôm nay Chu Yến Cầm lại sa sút hết cỡ, lại càng ân cần hỏi han: "Sắc mặt cậu tại sao lại kém như thế? Nên gọi bác sỹ tới xem chút ?"

      Chu Yến Cầm xoa xoa mi tâm khoát tay, bộ dạng hoàn toàn muốn chuyện. Nhưng trong chốc lát lại nhịn được gọi quản gia tới: " ấy và Đề Đề chuyện gì thế?"

      Quản gia nhịn được thở dài ở trong lòng. Ông đảm nhận vai trò quản gia trong cái nhà này mấy chục năm, bao nhiêu chuyện đều nhìn qua. Ông cũng chính là người nhìn Chu Yến Cầm lớn lên, khi còn bé cậu chủ thể thiên phú đầu óc buôn bán, sau khi lớn lên thừa kế nghiệp cha, tiếp theo mở rộng quy mô kinh doanh của công ty gấp bao nhiêu lần. Cùng lúc đó cậu chủ này lại càng ngày càng ngạo mạn bướng bỉnh, đối với người nào cũng lạnh nóng. Cuộc sống của thiếu gia phát triển thuận buồm xuôi gió, sinh ra trong gia đình giàu có, đầu óc thông minh, công việc làm ăn thuận lợi, chỉ có việc ly hôn với thiếu phu nhân là lần theo ý muốn nhất mà cậu ấy gặp phải.

      Mỗi lần nghĩ tới kiện này cũng làm cho người ta cảm thấy tiếc hận. Rất khó ràng đôi vợ chồng này đến tột cùng là ai đúng ai sai. Nếu nhìn từ mặt ngoài, thiếu phu nhân có lý lẽ khi con mới hai tuổi bất ngờ đòi ly hôn. quật cường cố chấp rất lâu mới bộc phát của khiến thiếu gia thể đồng ý. Nhưng nếu sâu nghiên cứu căn nguyên câu chuyện thiếu gia lại là người sai nhiều hơn. Cậu ấy bao giờ cự tuyệt những người phụ nữ ở bên ngoài tự động dâng hiến, đây là mà ai cũng biết, ngay cả người suốt năm ra khỏi cửa như ông cũng biết huống hồ thiếu phu nhân là người làm ngoài xã hội.

      Sau khi cưới, đối với mấy chuyện phong lưu của thiếu gia, thiếu phu nhân dường như quan tâm lắm. Thân là quản gia như ông cũng hoài nghi có phải hai người cưới nhau chỉ vì thỏa thuận ngầm, can thiệp cuộc sống riêng tư của người kia hay . Có lần nhịn được, ông úp úp mở mở với thiếu phu nhân về mấy bài báo viết về những mối quan hệ ngoài luồng của thiếu gia nhưng thiếu phu nhân chỉ thờ ơ liếc mấy tờ báo đấy cái sau đó cười cười: "Ngô thúc, chú cảm thấy tôi có thể bắt Chu Yến Cầm sống theo ý muốn của tôi được hay sao?"

      ". . . . . ."

      "Chú xem, vẻ mặt chú cũng đủ để tất cả." Thái độ của thiếu phu nhân vẫn bình chân như vại, nhã nhặn mỉm cười, "Thứ cho tôi thẳng, mẹ chồng tôi phải lúc trước cũng như tôi mà sống qua ngày hay sao. Đạo lý đàn ông thành đạt đàn bà vây quanh rất nhiều tôi hiểu. Chú yên tâm, tôi để ý đến mấy chuyện vụn vặt đấy đâu."

      Chu lão gia và phu nhân chuyển đến thành phố W an dưỡng tuổi già. Năm xưa Chu lão gia cũng là người đàn ông rất phong lưu, tình nhân bên ngoài nhiều đếm xuể, thậm chí còn có cả người phụ nữ thủ đoạn khá ghê gớm được ông ngầm thừa nhận là vợ hai. Chu phu nhân ở nhà nhẫn nhiều năm, nhưng chưa bao giờ bà đề cập đến chuyện ly hôn, ngay cả cãi vã cũng ít có. Chu Yến Cầm sinh ra và lớn lên trong kiểu gia đình như vậy thể có ảnh hưởng, nhưng cuối cùng cũng vẫn theo gen di truyền của ba mình, coi quan niệm trung thành trong hôn nhân.

      Ở trong ấn tượng của lão quản gia là ông, hình như có ai chuyện với Thiếu gia về khái niệm trung thành. Người thiếu gia tiếp xúc rất nhiều, nhưng bằng hữu chân chính lại rất ít, trong số này có người luôn thương chân thành, có người gặp dịp chơi, cũng có người lưu luyến tình trường. Thiếu phu nhân lại có thái độ mặc kệ quản. Mà Chu gia cha mẹ có ý kiến gì về lối sống của con trai mình, thân chỉ là người quản gia, ông lấy tư cách gì để khuyên bảo thiếu gia, càng thể nào dạy bảo. Có lần tình cờ nhắc tới phương diện này, thái độ quan tâm của thiếu gia khiến ông giật mình: "Nhược Hành quan tâm mấy chuyện vô bổ như vậy đâu. ấy có thể quát ầm lên đuổi tôi ra ngủ phòng khách chỉ vì tôi quên mua cho ấy lọ tương ớt, nhưng tuyệt đối vì tôi thường có tin đồn với người khác giới mà phát giận đâu."

      như thế, quản gia như ông cũng thể gì hơn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hôn nhân của hai người từng bước từng bước vào ngõ cụt, cuối cùng sụp đổ. thực tế tới bước này, ông hoài nghi là bởi vì Thiếu phu nhân thực ra rất để ý đến chuyện phong lưu của chồng mình nhưng ấy cố tình kiên quyết phủ nhận, mà Thiếu gia hình như căn bản cũng nghĩ về vấn đề này.

      ******

      Hơn hai giờ sau, Lam Ngọc Nhu đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Yến Cầm, ở dưới lầu.

      Điều này hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của Lam Ngọc Nhu. vội vội vàng vàng chạy xuống đón người, lúc đứng ở cửa nhìn thấy sắc mặt Chu Yến cầm tốt hơn lúc nãy rất nhiều mới thở phào nhõm. Ngay sau đó tâm tình bỗng thăng hoa, tại sao giờ này Chu Yến Cầm còn đến tìm ? Trừ nguyên nhân mà nghĩ chắc chắn là có nguyên nhân nào khác. Lúc này Lam Ngọc Nhu cảm thấy rất may mắn bởi vì tối nay mình mặc chiếc áo ngủ rất hấp dẫn bằng tơ tằm mỏng manh, chiều dài chỉ tới bắp đùi, còn là màu tím đậm mị, rất cuốn hút.

      Gương mặt Lam Ngọc Nhu có chút đỏ lên, đứng tại chỗ chờ động tác tiếp theo của Chu Yến Cầm nhưng hình như hiểu sai ý. liếc nhìn cái, mở miệng: " lạnh? Vào thay bộ quần áo khác ra đây."

      Lam Ngọc Nhu cứng ngắc trong chốc lát, chỉ có thể vào phòng ngủ thay đồ. Chu Yến Cầm ngồi chìm hẳn vào ghế sô pha, khẽ nheo mắt suy nghĩ gì đó. Lam Ngọc Nhu ngồi bên cạnh rót nước, cổ áo rất thấp, dễ dàng có thể thấy phong cảnh kiều diễm bên trong.

      Chu Yến cầm vốn đảo mắt nên thể thấy, dáng vẻ có chút giống như buồn ngủ nhưng đáy mắt lại vô cùng tỉnh táo, căn bản biết suy nghĩ gì. Lam Ngọc Nhu cảm thấy bầu khí như thế này rất lúng túng, cẩn thận hỏi câu: "Hôm nay chạy qua chạy lại chỗ em hai lần, đường xá mệt nhọc, em đấm bóp cho chút nhé?"

      Chu Yến Cầm liếc mắt nhìn cái, gì. Lam Ngọc Nhu tới phía sau đấm bóp bả vai cho Chu Yến Cầm, bờ vai được Lam Ngọc Nhu xoa bóp, bấm huyệt, Chu Yến Cầm dần dần tỉnh táo sảng khoái hơn nhiều. Lam Ngọc Nhu nghĩ cơ hội của mình đến, có thể Chu Yến Cầm thích khéo léo am hiểu lòng người của .

      Lam Ngọc Nhu nhìn chằm chằm đôi môi đầy đặn của Chu Yến Cầm, từ từ cúi đầu xuống. lọn tóc khẽ rơi lên gò má Chu Yến Cầm, nhưng Chu Yến Cầm nhúc nhích. Lam Ngọc Nhu tiếp tục tiến tới, mãi cho đến lúc chỉ cách bàn tay lại bị Chu Yến cầm ngăn lại.

      Chu Yến Cầm vẫn mở mắt, khóe môi cong lên: "Đừng ầm ĩ. Đánh đòn đấy"

      Lam Ngọc Nhu nghe Chu Yến Cầm vậy thực dám tiếp tục. Giọng của Chu Yến Cầm quá mức thân mật, vượt xa vẻ lạnh nhạt lúc trước. Lam Ngọc Nhu cảm thấy thụ sủng nhược kinh, trống ngực đập thình thình. Ngón trỏ của Chu Yến Cầm đặt môi , đầu ngón tay rất ấm áp, giống như biểu lạnh băng mà người khác nhìn thấy. Tiếp ngón tay của trượt xuống, động tác tương đối ôn nhu, Chu Yến Cầm nhắm hai mắt sờ tới cằm của , nhàng nhéo hai cái.

      Lam Ngọc Nhu cảm giác mình cách nào ngăn cản mọi hành động nào của người đàn ông này. Thay vì ấy tán tỉnh bằng cưng chiều. Chỉ là động tác đơn giản, lại khiến cho cảm thấy giống như ấy thân mật sủng ái. Lam Ngọc Nhu ngừng thở, nhưng vẫn là nhịn được hừ tiếng nhàng, mang theo ngọt ngào thể tả. Nhưng thanh này lại làm cho Chu Yến Cầm nhanh chóng mở mắt ra.

      dịu dàng vô hạn trong đáy mắt cũng như hành động của Chu Yến Cầm nhanh chóng biến mất trong nháy mắt, quay trở lại tình trạng bình thường. Nhanh đến Lam Ngọc Nhu vội vàng kịp chuẩn bị. Trái tim nhảy lên, giờ phút này lại nhanh chóng rơi xuống, nghe thấy Chu Yến Cầm : "Tôi còn có việc, em về ngủ ."

      (Chắc cái Lam Ngọc Nhu này có cái gì đó giống Đỗ Nhược Hành rồi đây. Truyện lúc nào cũng cẩu huyết như vậy cả)
      Last edited: 9/5/16
      251XYZ, Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :