1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngày về - Chiết Hỏa Nhất Hạ (28)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Mai gặp lại bạn Hành Tinh nhé

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Bạn Tô Cầu bỏ lại quả bom cho bạn Chu Yến Cầm qua hiểm. Hoan hô bạn :yoyo55:. Hẹn gặp lại Hành Tinh nhé

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10.2:

      Chu Yến Cầm làm thủ tục xuất viện, chở Đỗ Nhược Hành về, đường còn dừng xe trước siêu thị, xuống xe tầm mười lăm phút, lúc quay lại trong tay xách bao nhiêu đồ.

      Trừ thịt trứng trái cây cùng rau dưa, Đỗ Nhược Hành còn nhìn thấy dầu ăn và bột mì: " mua những thứ này làm gì? Đừng làm bộ như mình tốt lắm. Gộp cả việc hôm qua giúp tôi vào, có điều kiện gì cứ ra . Tôi đáp ứng!"

      "Vậy ..." Chu Yến Cầm từ tốn đáp: "Em cùng tôi và Đề Đề về thành phố W thăm ba mẹ."

      Đỗ Nhược Hành trừng mắt nhìn chồng cũ gì, xem như ngầm đồng ý.

      Đến nhà, Chu Yến Cầm bắt đầu xắn tay áo vào bếp, đầu tiên là nướng bánh ga-tô, trong thời gian chờ đợi bánh chín tranh thủ quét nhà lau dọn. Đỗ Nhược Hành nằm lỳ giường nhìn Chu Yến Cầm vén tay áo, tới lui trước cửa phòng ngủ, hình ảnh khom lưng làm việc của người đàn ông này có chút quen thuộc.

      Nhiều năm trước, khi còn ở nước ngoài, sau thời gian đến nhà ăn chực, Đỗ Nhược Hành thân thiết với Chu Yến Cầm hơn. Lần ấy, sau lễ Giáng sinh, Chu Yến Cầm thua trong vụ cá cược nên phải tới chỗ Đỗ Nhược Hành quét dọn vệ sinh. Vốn ban đầu chỉ là lần thua cuộc sau đấy vì Đỗ Nhược Hành làm nũng cùng ăn vạ nên Chu Yến Cầm mỗi tuần lần đến chỗ Đỗ Nhược Hành quét dọn và nấu cơm.

      Khoảng thời gian đó, Đỗ Nhược Hành thường đứng dựa bên cửa sổ, vừa ăn kem, vừa than thở trong lòng, tại sao lại có người đàn ông mặc tạp dề màu phấn hồng với bao tay lau chùi nhà cửa mà cũng đẹp trai như vậy.

      Thời gian trôi qua, nhiều câu chuyện tốt đẹp trong quá khứ... khó có thể nhớ hết nữa.

      Chu Yến Cầm đem bánh ga-tô làm xong bưng vào phòng ngủ, tiếp đó bắt đầu chuẩn bị giặt quần áo. Đỗ Nhược Hành sống ở nước ngoài mấy năm biến Chu Yến Cầm thành tên giúp việc lành nghề, nấu cơm rửa bát giặt quần áo lau nhà, có cái gì thuần thục, ngay cả loại áo quần nào giặt máy, loại áo quần nào giặt tay cũng có thể phân biệt hoàn toàn. Mặc dù sau khi về nước làm nữa nhưng nhìn những việc ta làm hôm nay thấy kỹ thuật chưa hề giảm sút.

      Đỗ Nhược Hành nhìn thấy Chu Yến Cầm đem quần áo trong giỏ giặt phân loại cách thành thục, sau đó bỏ vào máy giặt ở ban công. Nhưng đến lúc đặt chức năng hẹn giờ hơi lưỡng lự chút, dù sao nhiều năm trước, khi luôn phải làm việc nhà máy giặt chưa có chức năng thông minh này.

      Đỗ Nhược Hành muốn gì đó nhưng lại nhịn xuống. Dù sao mặc kệ gì cũng ngăn cản được Chu Yến Cầm, ta thích làm gì cứ để ta làm vậy.

      Chu Yến Cầm lau chùi sạch sàn nhà và đồ đạc trong nhà trong vòng tiếng đồng hồ. TV phòng khách chiếu phim đen trắng, Đỗ Nhược Hành uống xong thuốc nằm vùi sô pha, hơi buồn ngủ, chẳng thèm phí sức ngăn cản Chu Yến Cầm ngồi bên cạnh gọt táo.

      Ngón tay Chu Yến Cầm đặc biệt thanh mảnh, chỉ gọt táo cũng khiến cho người ta cảm thấy thích mắt. Sau đó ta đem quả táo được cắt gọt sạch đến bên miệng Đỗ Nhược Hành, nhìn cắn vào trong miệng nuốt xuống, mới : "Tôi phải dự hội nghị lát, nếu như lại phát sốt nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi."

      Đỗ Nhược Hành đột nhiên : "Chu Yến Cầm, thấy mệt ư?"

      Chu Yến Cầm dừng tay, khẽ rũ mắt xuống nhìn vào mắt .

      Đỗ Nhược Hành : " xem , bận rộn như vậy, còn phải làm cái này làm cái kia cho tôi, tôi biết điều còn rất muốn mắng chửi . Có thể cảm thấy mệt mỏi tôi cũng cảm thấy mệt mỏi. Về sau phải làm mấy chuyện vô nghĩa như vậy nữa. phiền tôi cũng phiền, dù sao đến cuối cùng cũng có bất kỳ thay đổi nào đâu."

      khí trong phòng bỗng ngưng đọng. Rất lâu sau Chu Yến Cầm mới mở miệng: "Nếu như buông tay, em có thấy vui vẻ hơn ?"

      Đỗ Nhược Hành cảm thấy đau đớn lan tràn, nhưng vẫn trả lời như đinh chém sắt: "Tôi nhất định vô cùng vui vẻ."

      "Miệng em nghìn lần như vậy, ai tin đây?" Chu Yến Cầm đặt dao gọt trái cây tay xuống, lau tay sạch , đứng lên, "Trừ khi tận mắt nhìn thấy cuộc sống vui vẻ của em."

      ******

      Tám giờ đêm, chỉ còn Trương Nhã Nhiên ngồi mình trong phòng làm việc, tận tâm bấm số điện thoại gọi cho Lam Ngọc Nhu.

      Người ngồi ở vị trí ngồi giờ ngày xưa hay còn gọi là tiền nhiệm trợ lý là người rất tỷ mỷ, dựa vào trình độ ưu ái mà phân chia mấy vị tiểu thư có quan hệ dây mơ rễ má cùng Chung tổng thành năm loại, dùng thái độ đánh giá tỉ mỉ và chuyên nghiệp cuối cùng lấy năm loại mực từ đỏ đến trắng dùng cho mỗi cấp độ.

      Trương Nhã Nhiên được người tiền nhiệm giao lại báu phẩm này và được dặn dò kỹ lưỡng nên khi thấy tên của Lam Ngọc Nhu được vòng tròn bằng màu đỏ từ bỏ Từ Như, gọi điện thoại cho vị tiểu thư này trước.

      Khách quan mà , Lam Ngọc Nhu phải là người phụ nữ liên quan đến chu tổng đẹp nhất mà Trương Nhã Nhiên từng gặp nhưng đặc biệt là người phụ nữ biết tiến biết lùi nhất. ấy chuyện rất có chừng mực, ngay cả hành động ghen tuông hay nổi giận đều khiến người nhìn thấy thích mắt. Nhóm thư ký còn lén lút đánh cuộc với nhau xem Lam Ngọc Nhu trụ lại trong danh sách người tình tin đồn của Chu tổng bao lâu, Trương Nhã Nhiên đặt cược hai tháng, nhưng cuối cùng, ấy lại có thể trụ lại đến lúc này, tính ra là người có thành tích cao nhất.

      Trong văn phòng, mấy nhân viên bàn tán bát quái chuyện của cấp là chuyện thường như cơm bữa, vì vậy chuyện của Chu Yến Cầm bị mấy đem ra mổ xẻ cũng là chuyện thường như cơm bữa. Cuộc sống riêng tư của Tổng giám đốc chưa bao giờ bị che giấu bởi chính chủ, từ lúc Trương Nhã Nhiên vào tổng bộ dồn dập ập đến, nhất là quan hệ tình cảm của cấp , chưa bao giờ hết chuyện. Ví dụ như những người phụ nữ qua lại với Chu tổng Hoàn phì Yến sấu gì cũng có, đủ loại nghề nghiệp cũng như hoàn cảnh, tất cả chỉ có điểm chung đó là xinh đẹp. Ví dụ như trợ lý trước còn kể lại, ngày xưa ấy từng đem trà vào phòng Tổng giám đốc, vừa khéo phu nhân trước Đỗ Nhược hành cũng ở đó. Nghe vị tiền nhiệm phu nhân này rất ít lộ diện, phong cách đoan trang nhã nhặn ngồi ở ghế sa lon, cười như cười nhạo báng Chu tổng, ta chỉ bắt làm trò hề, ai đến cũng từ chối, chẳng khác gì động vật ăn tạp.

      'Động vật ăn tạp' - Bốn chữ này quả ra tấm lòng của trợ lý cũng như tát cả mọi người. Từ đó lời đồn về cuộc sống hôn nhân của vợ chồng Chu tổng cũng bay đầy trời. Chu tổng cùng Chu phu nhân trai tài sắc môn đăng hộ đối nhưng thực hôn nhân của họ có vấn đề, Chu phu nhân có biết về những lời đồn ong bướm của Chu tổng nhưng bất lực nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua thôi. Sau lại biết từ người nào tung ra tin đồn, Chu phu nhân tính tình mềm yếu tranh đoạt, nhất là sau khi Đỗ gia sụp đổ càng thể có tư cách nào để quản chồng mình, hôn nhân của hai người sớm chỉ còn tồn tại danh nghĩa.

      Thực tế khách quan Trương Nhã Nhiên thấy mấy lời đồn về Tổng giám đốc hơi quá. thực tế chưa bao giờ Trương Nhã Nhiên thấy Chu Yến Cầm về nhà qua đêm. Oanh oanh yến yến có nhưng ta vẫn giữ tiêu chuẩn của người chồng tốt. Đối xử dịu dàng phóng khoáng với người tình nhưng vẫn cẩn thận chăm lo cho gia đình. Điều này khiến mấy thư ký như bọn ai cũng phải cảm khái, ông chủ hổ là người đàn ông toàn năng, hổ là thiên tài nổi danh thương trường.

      Nhưng mặc kệ thế nào, lời đồn Chu tổng hoa tâm vẫn lan xa vạn dặm.

      Lam Ngọc Nhu bốc máy rất nhanh, ấy vẫn còn ở studio, chụp ảnh quảng cáo ban đếm rất vất vả nhưng vẫn rất dịu dàng hỏi thăn Trương Nhã Nhiên dạo này khoẻ , công việc như thế nào. Trương Nhã Nhiên cũng uyển chuyển trả lời, truyền đạt cách uyển chuyển lời của Chu Yến Cầm, Lam Ngọc Nhu vui vẻ bảo nếu ấy bận hẹn lần sau. Sau đó suy nghĩ chút, Lam Ngọc Nhu mới hỏi: "Tôi nghe Chu tổng còn có con , gọi là Chu Đề đúng nhỉ?"

      Trương Nhã Nhiên cẩn thận trả lời: "Lam tiểu thư, tôi có quyền về chuyện riêng của cấp ."

      Lam Ngọc Nhu nhàng đáp: " ra tôi có người bạn là nhiếp ảnh gia, muốn tìm xinh xắn đáng là người mẫu quảng cáo, biết Chu tổng có đồng ý cho tiểu thư làm người mẫu ."

      Trương Nhã Nhiên đáp lại cách chân thành: "Theo như thương che chở của Chu tổng dành cho con , hẳn là đồng ý."

      Lam Ngọc Nhu cười cười: "Nghe Chu Đề học tại vườn trẻ Tiểu Ban có phải , tôi có thể đón con bé sau giờ học được ?"

      Trương Nhã Nhiên nghe thấy như thế, phải cao giọng lên đáp: "Lam tiểu thư, Đề Đề là tâm can bảo bối của Chung tổng, xác định muốn động vào con bé?"

      Lam Ngọc Nhu hờ hững đáp: "Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi mấy câu thôi, trợ lý Trương cần nghiêm trọng hoá vấn đề."

      Trương Nhã Nhiên kết thúc cuộc trò chuyện, lại gọi tiếp cho Trương Nhu. Lần này càng thêm ngắn gọn, chỉ gần đây Chu Yến cầm có thời gian, lúc nào có thời gian Chu tổng trực tiếp gọi điện thoại cho . Đây là câu muôn thuở lúc từ chối ai đó của cấp dưới là , lúc nào có thời gian, Chu tổng trực tiếp goi có nghĩa là vô thời hạn. Sau đó đem tài liệu giấy tờ báo cáo trong ngày hôm nay ôm đến phòng làm việc của ông chủ, phân loại chờ đợi Chu Yến Cầm trở về thẩm duyệt. Bàn làm việc của Chu Yến Cầm bày biện rất đơn giản, toàn những thứ liên quan đến công việc, thứ duy nhất liên quan đến công việc chính là khung hình, bên trong là ảnh chụp nhà ba người. Chung tổng, vợ trước Đỗ Nhược Hành và con Chu Đề, cả ba người đều cười rất hạnh phúc.
      Last edited: 5/5/16
      251XYZ, Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11:

      Ngày hôm đó, cuộc họp giao ban kết thúc sơm, Tổng giám đốc bỗng nhiên thông báo là tổ chức buổi liên hoan toàn bộ quản lý Cảnh Mạn.

      Thường Tổng giám đốc bao giờ giao thiệp quá sâu với cấp dưới, mấy chuyện liên hoan này nọ cũng chỉ tham gia mỗi năm lần vào dịp cuối năm. Lần này lại chủ động mời liên hoan khiến mấy vị quản lý ngơ ngác nhìn nhau.

      Ngay sau đó lại nghe ông tuyên bố: "Tôi làm việc xong với Tổng bộ, sau khi hoàn thành công việc quý này, từ chức Tổng giám đốc."

      Trong phòng họp xôn xao. Chỉ có Khang Thần là điềm tĩnh nhấp từng ngụm nước, mỉm cười gì.

      Tin từ chức rất nhanh lan truyền ra khắp công ty. Thời điểm ăn trưa, tất cả mấy người quản lý đều hẹn mà chạy trốn mất dạng, duy chỉ có Đỗ Nhược Hành dũng tới căn tin ăn trưa, vì vậy lập tức bị tầng tầng lớp lớp người vây quanh. Uông Phỉ Phỉ nắm chặt bả vai của buông tay: "Chị Nhược Hành, nghe Tổng giám đốc vội vã từ chức? Nghe là vật hy sinh của mấy vị cao cấp trong tập đoàn? Có phải như vậy hay ?"

      Đỗ Nhược Hành biết nên khóc hay cười đáp: "Em lấy nội dung vở kịch này từ đâu ra đấy?"

      " chừng chính là . Cả sáng nay, tất cả nhân viên đều chuyện này, sau khi tổng hợp tất cả nguồn tin đưa ra kết luận cuối cùng như vậy đấy." Uông Phỉ Phỉ hạ thấp giọng bên tai : "Hơn nữa còn có người , Tổng giám đốc kế nhiệm phải ai khác chính là Khang Thần, Khang quản lý của chúng ta!"

      ". . . . . ."

      "Vốn hồi xưa có lời đồn ấy là đại công tử con nhà quyền quý thích hương vị mới lạ cho cuộc sống mới rời khỏi gia đình thử nghiệm cuộc sống, hai ngày trước lại còn có nguồn tin chính xác Khang Thần vốn là Nhị công tử của vị quản lý cao cấp trong Hội đồng quản trị, được gia đình mình phái tới để xem xét tình hình của khách sạn. Tối hôm qua còn có người nhìn thấy Khang quản lý ra vào phòng của mấy vị khách VIP đến từ thành phố T. Chị cũng biết đấy, tổng bộ của chúng ta vốn ở thành phố T!" Uông Phỉ Phỉ càng càng kích động, "Nghe vốn là Tổng giám đốc cũng muốn về hưu sớm như vậy, thực tế là bị bên chèn ép nha!"

      Đỗ Nhược Hành cẩn thận bóc vỏ từng con tôm, tránh nước bắn vào quần áo: "Vậy a!"
      Uông Phỉ Phỉ thất vọng: "Sao chị lại có phản ứng như vậy chứ? Em cho chị bao nhiêu tin tức như thế, chị cũng phải lại vài điều chị biết chứ."

      Đỗ Nhược Hành dùng vẻ mặt tiếc nuối : “Đáng tiếc , thực chị chả có thông tin gì Phỉ Phỉ à. Mà chị hỏi , bát quái có gì vui?"

      Uông Phỉ Phỉ mặt mày hớn hở muốn tiếp gì đó, đây chính là tin tức mới nhất, rất kinh hoàng, vừa vừa cười, lặp lặp lại từ rất kinh hoàng dưới mười lần. Nhưng khi thấy có người tiến tới từ đằng xa, lại yên lặng ngậm miệng. Đỗ Nhược Hành nghển cổ chờ đợi: " hăng sao lại tắt đài như vậy?" xong quay lại nhìn theo tầm mắt của Uông Phỉ Phỉ thấy Khang Thần tới bèn hỏi: “Sao lại dũng cảm xông vào đây?”

      Khang Thần dùng vẻ mặt vô hại : "Vốn là định vào đây nhưng mà ngang cửa thấy bị tầng tầng lớp lớp vây quanh, cảm thấy đáng thương nên tới đây xem chút."

      ". . . . . ."

      Khang Thần cười hỏi: "Đến tột cùng mọi người những gì? Tiếp tục , tôi cũng muốn nghe."

      Đỗ Nhược Hành xong bữa, lau khóe miệng cái, mở miệng: " vốn là Nhị công tử của vị quản lý cao cấp trong Hội đồng quản trị, mai này tiếp quản vị trí Tổng giám đốc. Bọn họ hỏi tôi đây có phải là hay ."

      Khang Thần ồ tiếng, thong thả ung dung : "Vậy nếu là , mọi người tính như thế nào đây?"

      Nếu như bình thường, khi được hỏi những câu hỏi như vậy, Khang Thần khéo léo hướng câu chuyện sang vấn đề khác, nhưng bây giờ lại trả lời như vậy, có thể là ngầm đồng ý. Uông Phỉ Phỉ mắt tròn xoe ngậm miệng được, cả phòng ăn bỗng lặng ngắt như tờ trong nháy mắt, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Khang Thần.

      Chỉ có Đỗ Nhược Hành bình tĩnh : " ra mọi người đều nghĩ những điều tương đối thực tế, chính là nếu nhậm chức, tiền lương của nhân viên có tăng ?"

      Khang Thần nhếch khóe miệng khẽ cười, ra điều kiện: "Nếu như năm nay doanh thu của khách sạn đứng đầu thành phố cuối năm ắt có thưởng."

      Uông Phỉ Phỉ rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, giọng mà thầm câu: "Quả nhiên thăng chức thái độ lập tức thay đổi, chuyện đời vốn như thế."

      "Uông Phỉ Phỉ, gì đấy?"

      Người bị điểm tên lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào: "Tôi chỉ muốn hỏi Khang quản lý, cuối năm thưởng như thế nào? Nửa năm tiền lương được ?"

      Khang Thần chống cằm cười như cười: "Nếu xin vào chân cắt giảm biên chế, tôi cho nửa năm tiền lương, được ?"

      Đợi hai người ra khỏi căn tin, Khang Thần bên cạnh Đỗ Nhược Hành, muốn cái gì đó sau lại thôi. Đỗ Nhược Hành nhịn được dừng lại nhìn chằm chằm Khang Thần, ta ấp úng : "Tôi có ý muốn giấu đâu."

      Đỗ Nhược Hành ồ tiếng: "Tôi thông cảm mà."

      ". . . Cuối cùng cũng có thể với , tôi đúng là Nhị công tử của Khang gia, có ít cổ phần trong tập đoàn, nhưng là tôi và ba tôi tính cách hợp, cãi nhau nên bị ba tôi đuổi ra khỏi nhà. Còn vụ nhậm chức tôi còn chưa thực hư như thế nào đây."

      Đỗ Nhược Hành ừ tiếng đáp: "Hiểu ."

      Khang Thần thấy thái độ của như vậy, chợt hiểu ra: " phải là sớm đoán ra đấy chứ?"

      "Cũng hẳn là sớm đoán ra, mới gần đây thôi."

      "Lúc nào?"

      "Lúc là người thành phố T. Từ lúc đấy đến giờ cũng tầm mười ngày." Đỗ Nhược Hành cười dịu dàng, "Nên Tổng giám đốc tương lai, nên biết công tác bảo mật của tôi tương đối tốt đấy nhé."

      ******

      Hội nghị cao cấp của thành phố T diễn ra ở khách sạn Cảnh Mạn sau hai ngày kết thúc. Đêm hôm trước, theo thông lệ từ trước đến nay buổi liên hoan chào khách và cảm ơn, chuẩn bị tiến hành chu đáo xong xuôi. Đến mười hai giờ trưa, Đỗ Nhược Hành xác nhận mọi công việc liên quan đến hội nghị này kết thúc, nhưng Uông Phỉ Phỉ lại khó xử : "Chỉ còn lại vị khách ở phòng 1407 chưa trả phòng. Bởi vì là khách VIP nên phục vụ cũng dám tùy tiện thúc giục."

      Đến hai giờ chiều, Đỗ Nhược Hành hỏi về tình huống này, Uông Phỉ Phỉ vẫn dùng giọng điệu khó xử với : "Vị khách đó vẫn còn chưa trả phòng."

      Đỗ Nhược Hành cúp điện thoại, sau đó vào thang máy bấm tầng mười bốn, tự nhủ rằng phải bình tĩnh giải quyết vì đây là nghiệp vụ của khách sạn nhưng trong lòng lại yên ổn nổi. Chu Yến Cầm nếu như uống rượu trộn lẫn rất thoải mái, sắc mặt tái nhợt đến ghê người, có thể bị sốt cũng nên.

      khẽ gõ cửa phòng, người nào đáp lại, lát sau cau mày trực tiếp cà thẻ mở cửa.

      Trong phòng có mùi rượu, cửa sổ hé mở, rèm cửa theo hoa chập chờn phiêu đãng trong gió. Chu Yến Cầm ngồi ở sô pha ngơ ngẩn, ngón tay đỡ trán. Nghe tiếng mở cửa, kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

      ". . . . . ." Đỗ Nhược Hành đột nhiên cảm thấy hành động của mình có chút ngu ngốc.

      Bị Chu Yến Cầm nhìn chằm chằm nên hoàn toàn biết nên cái gì. Hay là tôi sợ chết ở trong phòng nên vội vã chạy đến xem thử?

      Chu Yến Cầm cuối cùng mở miệng trước: "Có chuyện gì vậy?"

      Đỗ Nhược Hành cứng rắn đáp lại: "Bây giờ là hai giờ chiều, lập tức phải làm thủ tục trả phòng."

      Chu Yến Cầm đáp: "Ngay lập tức xong."

      Đỗ Nhược Hành lời ra ngoài, Chu Yến Cầm lại gọi tiếng: “Nhược Hành!”

      rất lâu rồi ta gọi cách thân thiết như vậy. cho phép. Mỗi lần ta gọi thân mật như vậy, nhất định trở mặt.

      Đỗ Nhược Hành cứng đờ người, lúc lâu mới xoay đầu lại. Chu Yến Cầm nhìn với ánh mắt phức tạp, nhưng giọng rất dịu dàng: "Em xem xem, nếu từ nay về sau Đề Đề sống cùng với em như thế nào? biết là em nỡ bỏ con bé."
      Last edited: 5/5/16
      251XYZ, Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Bắt đầu chiến dịch theo đuổi vợ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :