1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngày về - Chiết Hỏa Nhất Hạ (28)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.2:

      Rất nhanh Chu Đề đưa ra đáp án khó khăn cho mẹ mình: "Ba hôm nay ba ở cùng mẹ trong khách sạn, mẹ tìm ba, cho con gặp ba!"

      ". . . . . ."

      Đỗ Nhược Hành ậm ừ mãi, cuối cùng dưới thúc dục của con mới tìm Chu Yến Cầm.

      Chu Yến Cầm xử lý công việc của công ty, nghe thấy có người gấp gáp nhấn chuông cửa nên vội vàng ra ngoài. Vừa mở cửa, bất ngờ vì thấy Đỗ Nhược Hành chiếc điện thoại nhanh chóng được nhét ngay vào tay ta: "Đề Đề muốn gặp ."

      Đỗ Nhược Hành chỉ muốn , chờ ta chuyện xong quay lại lấy điện thoại nhưng bị Chu Yến Cầm nhanh tay kéo vào trong phòng, đóng cửa lại. mặt gọi tên con , giọng dịu dàng đến đủ để chảy nước.

      Bên kia đầu dây, tiếng khóc của Chu Đề giảm phân nửa, chỉ còn thút thít hỏi ba làm cái gì.

      Chu Yến Cầm kéo Đỗ Nhược Hành đến ghế sofa, ấn ngồi xuống, mặt : " cùng mẹ con chuyện phiếm."

      "Hai người chuyện gì vậy?"

      Chu Yến Cầm dùng tay mở va ly, đem hộp bánh quy lấy ra, đưa cho Đỗ Nhược Hành: " chuyện những ngày qua Đề Đề ở nhà có ngoan hay ."

      Chu Đề lập tức bày tỏ mình ngoan ngoãn. Chu Yến Cầm ừ tiếng: "Ba cũng với mẹ là con ở nhà nhất định rất ngoan."

      Lúc chuyện với Đề Đề, khóe miệng Chu Yến Cầm hơi cong lê, lộ ra nụ cười hòa nhã. Khuôn mặt bao phủ bởi vẻ dịu dàng hiếm thấy. Đỗ Nhược Hành vẫn thể phủ nhận, so với , Chu Yến Cầm còn cưng chiều thương Đề Đề hơn, cõi đời này ta đối xử với mọi người luôn có điểm chân thành, nhưng đối với con bảo bối lại dùng toàn tâm toàn ý để nhẫn nại giải thích, sủng ái.

      còn nhớ lúc biết tin chính xác mình mang thai, theo Tô Cầu lại là giống như mèo bị dẫm phải đuôi. Khi với Chu Yến Cầm, cả người đều run rẩy. cũng còn nhớ rât phản ứng của Chu Yến Cầm lúc đó. ta trố mắt trong chốc lát, sau đó lông mày đột nhiên hếch lên, cả khuôn mặt giống như bừng sáng. Ngay cả đuôi mắt cũng chứa ý cười, cuối cùng cẩn thận ôm lấy eo Đỗ Nhược Hành, hôn liên tiếp mấy cái lên trán .

      Phản ứng ấy của Chu Yến Cầm khiến Đỗ Nhược hành cảm thấy khó hiểu, hỏi: " phải là muốn có con sao?"

      ta đáp: "Bởi vì khi đó em muốn sinh a."

      "Nhưng bây giờ em cũng muốn sinh !"

      " mang thai rồi còn muốn sinh có ích gì chứ?"

      ". . . . . ."

      "Em mang thai, chúng ta hãy sinh con ra và thương nó được ?" Chu Yến Cầm cười nhàng, ôm lấy xoay xoay: "Chúng ta cùng nhau để con sinh ra an toàn, nếu như đến lúc đó em muốn nuôi, chịu trách nhiệm chăm sóc con hoàn toàn, có được hay ?"

      Khi đó là đầu xuân, ánh mặt trời tỏa sáng khuôn mặt Chu Yến Cầm. Quả thực Chu Yến Cầm được làm được, từ khi Đề Đề được sinh ra đến giờ, ta hoàn toàn là người cha tuyệt vời.

      ******

      Chu Yến Cầm dụ được Chu Đề ngủ cũng là chuyện của nửa tiếng sau.

      Trong lúc đó Đỗ Nhược Hành dùng dằng muốn mấy lần nhưng đều bị Chu Yến Cầm giữ chặt lấy cánh tay. dùng sức giãy dụa nhưng Chu Yến Cầm vẫn quay mặt choc khác, quan tâm đến thái độ khó chịu của Đỗ Nhược Hành. Sau khi nghe Chu Đề bên kia đầu dây ngọt ngào ba là tốt nhất, thể kiềm chế được nữa mà há miệng cắn cái lên cổ tay Chu Yến Cầm, hàm răng sắc nhọn xuyên qua lớp da.

      lâu sau, Đỗ Nhược Hành mơ hồ cảm thấy vị máu tanh. Khóe miệng Chu Yến Cầm khẽ run lên cái, mi tâm nhíu chặt cúi đầu nhìn . Đỗ Nhược Hành vênh váo trừng mắt nhìn lại ta.

      Chu Yến Cầm vội vã cúp điện thoại, với : "Chừng nào em mới có thể thay đổi được tật xấu động chút là cắn người?"

      Đỗ Nhược Hành thầm trong lòng: ‘ làm sao có thể tính là người được cơ chứ?’, mặt lạnh đáp lại: "Người ta khi gặp phải đối thủ mới bày ra trạng thái chiến đấu, đây là phản ứng tự nhiên."

      Chu Yến Cầm xoa xoa thái dương : "Tuần sau đem Đề Đề về nhà thăm bà nội. Em có muốn cùng hay ?"

      Vốn quan hệ của Đỗ Nhược Hành và bố mẹ Chu Yến Cầm tệ. Nhất là mẹ Chu, ngay từ lần đầu gặp mặt bà rất thích , về sau càng ngày càng thương săn sóc . Ban đầu Đỗ Nhược Hành muốn ly hôn Chu Yến Cầm, trừ bản thân ta có ý kiến còn rất nhiều người phản đối, phản đối kịch liệt nhất chính là hai bên cha mẹ. Đặc biệt, hai vị Chu lão nhân gia, biết tin tức liền ngay trong ngày hôm đó bắt lái xe chạy mạch từ thành phố A đến thành phố T, mặt mẹ Chu uyển chuyển khuyên Đỗ Nhược Hành, mặt ba Chu ngay trước mặt Đỗ Nhược Hành xách gậy đánh con trai mình, luôn miệng mắng còn phải là do mày ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, chọc giận Tiểu Hành giận đến mức muốn ly hôn!

      Chu Yến Cầm lúc ấy còn bình tĩnh , ấy nhất định muốn ly hôn, lý do căn bản phải là do con ra ngoài hoa ghẹo nguyệt, coi như con có ra ngoài tìm hàng trăm nữ nhân ấy cũng chẳng thèm quản, chuyện của bọn con hai người cũng đừng quan tâm nhiều làm gì. Còn nữa , ngài nào có tư cách dạy dỗ ta đây .

      Thái độ bất cần của Chu Yến Cầm khiến huyết áp của ông cụ tăng lên đột biến, thiếu chút nữa ngất xỉu.

      Hai người cuối cùng vẫn ly hôn. Sau khi ly hôn, Đỗ Nhược Hành mang theo nửa gia sản của Chu Yến Cầm tới thành phố S, qua giới thiệu của Tô Cầu liền vào làm quản lý của khách sạn Cảnh Mạn. Thời gian vừa mới ly hôn, quan hệ giữa Đỗ Nhược Hành và Chu Yến Cầm gần như đóng băng, nhưng hai vị cha mẹ Chu gia vẫn đối xử với trước sau như , rất quan tâm chăm sóc. Còn luôn miệng cảm khái Chu gia và Chu Yến Cầm vô phúc, mới giữ được con dâu tài đức hiền tuệ như Đỗ Nhược Hành. Hơn nữacòn tìm hiểu địa chỉ bây giờ Đỗ Nhược Hành sống, thỉnh thoảng lại sai người gửi cho ít đồ, có đôi khi là mấy loại yến sào cao cấp, lúc lại là mấy con cua tuyết còn tươi roi rói.

      Đỗ Nhược Hành cảm thấy khá khó xử khi ba mẹ Chu Yến Cầm đối xử với quá tốt, cảm giác cách nào hồi báo. hơn lần hỏi Tô Cầu nên làm như thế nào, nhưng bạn của lại bảo chuyện này phải là chuyện tốt cũng phải là chuyện xấu, cậu sợ cái gì, cứ lễ tết cậu cũng gửi về ít quà coi như đáp lễ là ổn.

      Đỗ Nhược Hành trịnh trọng cứ có cảm giác nhị vị lão nhân gia nhà họ Chu quá quan tâm , Tô Cầu nhăn mày , chẳng lẽ cậu còn có thể vì mấy con cua tuyết mà phục hôn với Chu Yến Cầm sao?

      Buổi chuyện khiến Đỗ Nhược Hành còn thắc mắc quá nhiều nữa, chỉ có thể tuỳ dịp lễ tết nào đó gửi thêm vài món quà đáp lễ.
      Last edited: 5/5/16
      251XYZ, Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8:

      Nhưng Đỗ Nhược Hành muốn về thành phố A thăm ba mẹ Chu Yến Cầm cùng với ta liền : “Tôi về cùng làm gì."

      "Mẹ tôi rất nhớ em. Lần trước tôi về còn bị bà mắng mãi vì với em câu cùng về."

      Đỗ Nhược Hành : "Thế mà lúc tôi về thăm ba mẹ, ai nhắc tới cả. Có thể thấy, căn bản hai người muốn gặp ." xong lại cảm thấy hối hận, mấy câu mang tính châm chọc khiêu chiến như vậy có ra cũng chẳng có tác dụng gì.

      Vì vậy trầm mặc.

      Đỗ Nhược Hành ngồi ghế sofa ngẩn người. Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Đỗ Nhược Hành vô tình nhận ra mình vẫn giữ dáng ngồi nhã nhặn lịch , giống như ở nơi công cộng. là quản lý khách sạn hơn năm nay, trạng thái này có thể là bệnh nghề nghiệp. Chu Yến Cầm ngồi đối diện, im lặng nhìn Đỗ Nhược Hành từ đầu đến chân, sợi tóc cũng bỏ qua cho. Cuối cùng mở miệng: "Hai ngày trước mới đem Đề Đề cân, 16 kí lô."

      "Ừ."

      " giáo ở nhà trẻ còn biểu của con bé tệ, rất lễ phép. Tình cảm với bạn cùng bàn cũng tồi, bạn ngồi cùng bàn là câu bé, tên Tập Duệ Thần."

      Đỗ Nhược Hành : "Con bé cảm thấy vui vẻ là tốt rồi."

      Chu Yến Cầm đột nhiên : "Có phải chủ đề duy nhất khiến hai chúng ta bình tĩnh ngồi chuyện với nhau chỉ có thể là Chu Đề?"

      Đỗ Nhược Hành liếc Chu Yến Cầm cái, lại khôi phục ánh mắt rét lạnh nhìn Chu Yến Cầm, hờ hững ra ngoài. Lần này Chu Yến Cầm tiếp tục cản theo ra cửa. Lúc đóng cửa lại, Đỗ Nhược Hành nghe thấy có người gọi từ đầu kia hành lang: ‘Quản lí Đỗ!’. Lúc qua đó thấy nhân viên ngồi xổm ôm gối, gương mặt lộ vẻ vừa sợ hãi lại vừa uất ức.

      nhân viên mới vào làm tại khách sạn chưa đầy tháng run rẩy : " . . . Em làm hỏng áo tắm của vi khách ở phòng VIP."

      Đỗ Nhược Hành vừa ngẩng đầu, cách đó xa, có vị khách tỏ vẻ rất tức giận đứng trước cửa phòng mình.

      Đỗ Nhược Hành nhận ra người này.

      là khách quen của khách sạn luôn có thể chia làm hai loại, loại là được hoan nghênh, loại là được hoan nghênh. Vị khách này họ Tạ hiển nhiên thuộc về loại thứ hai, hơn nữa từ trước đến nay việc xấu cũng hề ít, trêu đùa nhân viên phục vụ, ăn ở vệ sinh, thường chửi bậy, hay gây cãi vã với những khách hang khác, tính toán chi li. Quả tập các loại cực phẩm tính tình mà thành. Nhưng đồng thời ông ta lại là người đóng góp vào lợi nhuận của khách sạn, thậm chí đại hội hàng năm của công ty cũng chỉ tổ chức ở khách sạn Cảnh Mạn nên khách sạn cách nào có thể liệt ông ta vào danh sách đen.

      nay nhân viên cầm chiếc áo tắm được giặt khô nhưng lại ướt đẫm, bộ lễ phục tây trang cũng nhiễm ướt, mặc kệ thế nào cũng là trách nhiệm của nhân viên khách sạn, hơn nữa lần này lại là vị khách khó dây dưa. Điều này khiến Đỗ Nhược Hành rất nhức đầu.

      Quả nhiên đối phương nhìn thấy Đỗ Nhược Hành, lửa giận càng sâu: "Khách sạn các người rốt cuộc làm ăn như thế nào đây? Còn là khách sạn năm sao, loại chuyện như thế này cũng hoàn thành nổi! Bộ này lễ phục cao cấp của tôi thể giặt ướt, bây giờ như thế này rồi ai có thể đền? Còn có ngày mai tôi lấy cái gì để mặc đây? Tây trang của tôi hỏng rồi nên mặc đồ ngủ à?
      Chuyện này truyền ra, để xem các người có thể làm ăn yên ổn được nữa ?"

      Đỗ Nhược Hành luôn miệng chỉ có thể lời xin lỗi: "Tạ tiên sinh, ấy là nhân viên mới nên chưa hiểu chuyện, có thể ấy còn chưa quen công việc, vô cùng xin lỗi." Sau đó quay đầu nghiêm túc hỏi phục vụ: "Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"

      Đối phương tức giận : "Còn hỏi gì nữa? Tôi sai ta giặt đồ, kết quả mọi thứ thành ra như vậy!"

      nhân viên uất ức quá, hai mắt ngân ngấn: "Hôm qua ông ta điền phiếu giặt quần áo là giặt khô hay giặt ướt . . ."

      "Tôi ? ràng là tôi giặt khô! Chính để ý còn đổ lỗi cho tôi, nhân viên khách sạn Cảnh Mạn làm việc tốt như thế đấy!"

      nhân viên bắt đầu khóc lên thành tiếng.

      Đỗ Nhược Hành thở dài trong lòng. Mỗi lần gặp phải chuyện như vậy đều khiến cảm thấy cực kỳ chán nản bởi vì chuyện như vậy luôn khiến nhớ lại về quãng thời gian mâu thuẫn với Chu Yến Cầm.

      Vào thời điểm này, thảo luận vấn đề phiếu giặt quần áo được khách ký tên cầu giặt như thế nào, đối phương khẳng định nghe lọt, Đỗ Nhược Hành chỉ có thể tận lực xin lỗi: "Nhân viên phục vụ phòng hôm nay là nhân viên mới, chưa hiểu công việc nên gây ra sai lầm, thành thực xin lỗi Tạ tổng, tôi về làm việc lại sau đó bồi thường ngài cách thoả đáng. Đối với chuyện tây trang ngày mai ngài dung cho hội nghị, chúng tôi có tây trang dự phòng cao cấp cho khách, biết ngài có cần dung ? Nếu có đích thân tôi cùng ngài xuống phòng lễ phục chọn. Bây giờ cũng muộn, ngài xem . . ."

      Đỗ Nhược Hành hơn mười phút, đối phương vẫn nhất quyết tha. Dùng đủ mọi lời ngon tiếng ngọt cũng chẳng có tác dụng, Đỗ Nhược Hành dựa vào kinh nghiệm làm việc cảm thấy loại chuyện bồi thường này nhất định đổ lên đầu khách sạn, chừng phải bồi thường năm nghìn nhân dân tệ trở lên. Nhưng dù sao cũng phải luôn miệng xin lỗi cũng như tỏ vẻ thành khẩn bởi vì nó là chức trách của .

      Đối phương đột nhiên ngắt lời Đỗ Nhược Hành : " nữa tôi cũng chấp nhận. Tốt nhất là chúng ta nên chuyện riêng tư chút. Dù sao hành lang cũng là nơi công cộng, vào phòng tôi, chúng ta chuyện cho ràng."

      Đỗ Nhược Hành lui về sau bước, suy tư tìm từ thích hợp để từ chối: "Nếu chúng ta cách cùng đạt được thoả thuận, như vậy tôi gọi phó tổng giám đốc Lý đến giải quyết, ngài xem có được ?"

      Đối phương lời gì, bàn tay thô thiển nhanh chóng chụp lấy tay Đỗ Nhược Hành, lắc cái cố ý tránh ra, nhàng : "Đây là khách sạn, Tạ tiên sinh!"

      Vị Tạ tiên sinh kia lại nhanh chóng giữ lấy tay Đỗ Nhược Hành, cố gắng gạt tay ông ta ra nhưng do mang giày cao gót, giãy ra nhưng thể giữ vững thăng bằng, lảo đảo muốn ngã, bỗng nhiên có đôi tay xuất giữ lấy cả thân .

      Chu Yến Cầm còn mặc thân áo ngủ màu tía, đỡ Đỗ Nhược Hành đứng vững, biến sắc đẩy về phía sau lưng, cau mày mở miệng: "Các ngươi ầm ĩ như vậy có còn cho ai ngủ nữa ?"

      Vị tạ tiên sinh kia nhìn thấy Chu Yến Cầm, xoay cái liền thay đổi thái độ: "Chu tổng cũng ở khách sạn này? Hạnh ngộ hạnh ngộ! cẩn thận quấy rầy xin lỗi xin lỗi, vào phòng tôi uống ly?"

      Chu Yến Cầm đứng bất động: " bộ y phục mà thôi, thế mà lại ồn ào như thế. Loại chuyện thấp kém này Tạ tổng khoan dung độ lượng như vậy lại giải quyết được, chẳng lẽ là tối nay uống nhiều?"

      ". . . . . ."

      "Nghe công ty Tạ tổng gần đây hoạt động tốt, biết có phải tôi nhớ nhầm nhưng mà là vấn đề vay tiền ngân hàng?" Chu Yến Cầm thong thả xắn ống tay áo lên, bột phát vẻ mặt kiên nhẫn, "Nếu là năm hạn bất lợi, vậy càng phải tích đức a."

      ". . . . . ."

      Sau đó hai phút, Đỗ Nhược Hành đứng ở cửa thang máy, lạnh giọng dạy dỗ nhân viên phục vụ phòng còn run rẩy: "Đây là lần đầu cũng là lần duy nhất, có lần thứ hai nhé. Sau khi trở về đọc lại nguyên tác phục vụ phòng của Cảnh mạn cũng như các loại hình phục vụ chép lại lần, kèm với bản giấy kiểm điểm giao cho phòng làm việc của tôi. May mắn đối phương truy cứu nữa, nếu như ông ta đòi bồi thường ba tháng lương của cũng chưa đủ bồi thường cho bộ áo quần của ông ta đâu."

      lúng túng dám đáp lời, vâng dạ rồi cúi đầu bước vào thang máy. Đợi đến lúc thang máy báo xuống, Đỗ Nhược Hành quay đầu lại, nhưng biết Chu Yến Cầm đứng ở cách đó xa nhìn .

      Trước kia, mỗi lần Chu Yến Cầm giúp , dù lớn dù đều trêu đùa bảo phải trả thù lao. Đây là quy tắc gữa hai người từ rất lâu rồi, cơ hồ từ lúc sang nhà Chu Yến Cầm ăn chực liền bắt đầu. Khi đó hai người liền đạt thành hiệp nghị, cuối tuần Đỗ Nhược hành đến ăn cơm, đều phải tìm ít tài liệu chuyên ngành đem đến cho ta. Cho dù Đỗ Nhược Hành tìm mấy thứ linh tinh nhưng đò ăn Chu Yến Cầm nấu vẫn rất ngon, nhưng cái hiệp nghị này thủy chung giữ vững, thậm chí cho tới sau khi cưới cũng vẫn như vậy.

      Đỗ Nhược Hành nghĩ úc này chắc ta tính toán làm cách nào trả công. Ngay sau đó, Chu Yến Cầm nhàn nhạt mở miệng: " nghi ngờ?"

      ". . . . . ."

      Tình cảnh vừa nãy khiến tâm tình Đỗ Nhược Hành phức tạp. Kết quả rất tốt, xử lý mọi chuyện cũng rất hoàn mỹ và nhanh chóng, nhưng nếu như có người này xuất , cũng có thể đem chuyện giải quyết toàn vẹn, chỉ là phải mất chút thời gian.

      Nếu như Chu Yến Cầm muốn nhận lời cảm ơn phục vụ phòng lúc nãy rối rít cảm ơn rồi, còn nhìn theo mình làm gì?

      Đỗ Nhược Hành quả cảm thấy mình nên mở miệng trước.

      Đỗ Nhược Hành chờ ta chủ động mở miệng, chuẩn bị đáp ứng mọi cầu của ta. Dù sao cũng là người ta giúp mình, nếu như điều kiện quá đáng cũng đồng ý. Đây là vấn đề nhân phẩm, Đỗ Nhược Hành nghĩ như vậy. Nhưng đợi rất lâu vẫn thấy Chu Yến Cầm gì, Đỗ Nhược Hành quay đầu, hành lang còn ai. biết Chu Yến Cầm về phòng lúc nào.
      Last edited: 5/5/16
      251XYZ, Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9:

      Đỗ Nhược Hành hơn mười giờ mới về đến nhà, sau khi tắm rửa xong liền ra đứng ở ban công, từng cơn gió mang hơi lạnh của ban đêm thấm vào da thịt nhưng Đỗ Nhược Hành để ý, bấm điện thoại gọi cho Tô Cầu.

      Hai người là bạn tốt nhiều năm, năm thứ hai trung học bắt đầu quen biết, sau đó kết bạn, thẳng cho đến lúc học đại học vẫn học cùng nhau. Nhưng số phận đưa đẩy, sau khi tốt nghiệp, Tô Cầu lại bị điều đến thành phố S làm việc, buồn chán đến nỗi dăm bữa nửa tháng lại gọi điện mè nheo Đỗ Nhược Hành, khi nào cậu đến thành phố S với tớ? thể vì người đàn ông mà chôn chân chỗ chờ đợi chăm sóc ta được bởi vì đàn ông thế giới này đều đáng tin. Giống như lời tiên đoán, quả Đỗ Nhược Hành cuối cùng cũng bị Chung Ly phản bội chạy tới thành phố S. Nhưng sau khi Đỗ Nhược Hành đến thành phố S, trừ việc tìm việc ở Cảnh Mạn cho chẳng thấy bóng dáng Tô Cầu đâu, liên lạc cũng toàn do Đỗ Nhược Hành chủ động trước.

      Vì thế Đỗ Nhược Hành giễu cợt bạn mình là lời và hành động bất nhất. Tô Cầu biện minh là vì câu và tớ cùng hít thở khí trong thành phố rồi nên tớ yên tâm hẳn, dù sao vịt đến miệng rồi rất khó bay .

      Tính cách của Đỗ Nhược Hành và Tô Cầu đều phải kiểu dính người, quan điểm sống của Tô Cầu thông thoáng hơn đại đa số phụ nữ thời nay. ấy vừa mới tốt nghiệp ra trường nhậm chức quản lý của công ty tư nhân, ngày ngày giày cao gót bước như bay, chân chạm đất, cảm thấy bản chất đàn ông thế giới này đa phần đều xấu xa, những người xấu xa ít quá nên chả đến phần mình, chung về cơ bản bạn thân của Đỗ Nhược Hành có cái nhìn rất bi quan về đàn ông nên cũng chả thèm tìm người .

      Sau khi ly hôn Đỗ Nhược Hành có thể gắng gượng đứng dậy, công lao rất lớn là nhờ vào Tô Cầu.

      Điện thoại mới tút hai tiếng, Tô Cầu bốc máy. Tô Cầu còn làm thêm giờ, giọng lộ ra mệt mỏi. Nghe Đỗ Nhược Hành thôi hồi mới tuỳ tiện ừ à mấy tiếng.

      Đỗ Nhược Hành bất mãn : “Tớ nhiều như vậy, khát khô cả cổ mà cậu chỉ có thể ừ ừ hai tiếng như thế đấy hả?”

      Tô Cầu đáp thẳng thừng: “Thế cậu còn muốn tớ thế nào nữa? Tớ ghét ta lắm, đấy. Hồi xưa cậu đối xử với ta như thế nào, đầu tiên thích cưới hỏi chỉ vì gia đình ta muốn cũng đồng ý cưới, sau khi kết hôn bỏ việc ngoan ngoãn ở nhà làm vợ hiền, thế mà ta còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, còn lấy cớ làm ăn xã giao, ta có công việc cậu có công việc à? Hy sinh chỉ đòi cậu hy sinh, ta vin vào cớ công việc để chơi bời, vì gia đình cậu bao lâu qua lại chơi với bạn bè? Còn nữa, là ai từng đồng ý để cậu sinh con? Cuối cùng lại ngon ngọt dụ dỗ cậu kết hôn. Cậu còn nhớ hôm sinh Đề Đề cậu xuất huyết suýt chết ? Cậu hy sinh nhiều như vậy, ta đối xử tốt với cậu mới đúng, nếu Chu Yến Cầm căn bản phải là người.

      Đỗ Nhược Hành cách nửa ngày mới giọng , tớ chỉ vậy, cảm thấy mắc nợ ta hay thôi.

      Tô Cầu lại tiếp tục mắng : “Mắc nợ á? Thôi ! Cậu có thể đánh Chu Yến Cầm đến tàn phế cũng cần áy náy.” Sau đó hừ tiếng tiếp: “Tớ cho cậu biết, Đỗ Nhược Hành, cậu đừng để tớ nghĩ rằng cậu còn chưa dứt tình. Nếu quả như thế, tớ qua nhà bóp chết cậu.”

      Mọi khi lúc có khúc mắc thường có Tô Cầu gỡ rối nhưng tối hôm nay, Tô Cầu có thế nào Đỗ Nhược Hành vẫn thể cảm thấy thoải mái lên nổi. Vào phòng bếp muốn làm chút đồ ăn khuya mới nhớ tới hôm nay quên mua dầu ăn và bột mì.

      Tâm tình vì vậy mà lại càng kém . Xoay người ra phòng khách chạy bộ.

      Sau khi ly hôn, có khoảng thời gian rất dài, Đỗ Nhược Hành cách nào quen được việc mình phải sống mình. luôn cảm thấy thiếu hụt cảm giác an toàn, ngủ cũng ngon, nửa đem luôn giật mình tỉnh giấc, dám mở cửa sổ, ngay cả ra ngoài cũng suy nghĩ lung tung, liệu rằng mình khóa cửa chưa... Trừ việc thiếu cảm giác an toàn ra còn có những thứ bất tiện khác. Ví dụ như từ đó về sau cái bóng đèn trong nhà hỏng cũng phải tự mình bắc thang sửa, biết sửa ống nước nên nếu có vấn đề phải gọi người về sửa, mình siêu thị mua cả mấy cân gạo hay bột mì cũng phải tự mình xách vứt lên xe, sau khi lái xe trở về lại phải tự mình xách lên lầu. Mỗi lần làm xong những thứ này, mệt đến nỗi thở hồng hộc, giống như đứt hơi.

      Những thời điểm này trách được có cảm giác muốn quay lại bên cạnh Chu Yến Cầm, đây là trong những suy nghĩ yếu ớt đúng. Đỗ Nhược Hành phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thoát khỏi những suy nghĩ như vậy, để thành công, Tô Cầu đóng vai trò quan trọng nhất.

      Tô Cầu luôn luôn kiên định với chủ nghĩa độc thân. luôn miệng với Đỗ Nhược Hành, mình hay cùng người khác, mặc kệ loại phương thức sống nào đều phải trả giá lớn. Tác dụng của người đàn ông cũng chỉ có như vậy, gánh vác những việc nặng nhưng bọn họ quá đáng tin. Hãy tìm con thú cưng, bạn có thể chia sẻ gian sống cũng tìm thấy cảm giác ấm áp, học cách tự mình làm những việc đơn giản như thay bóng đèn, sửa ống nước, nếu như những việc mình thể làm bỏ ra chút tiền thuê người. Cái gì mà chẳng thay thế được, cậu nghe thuyết kinh tế họ vật thay thế sao? Vật thay thế càng nhiều, giá trị của những vật được coi là độc nhất càng bị hạ thấp. Cho nên trong xã hội ngày nay càng nhiều người phụ nữ cảm thấy giá trị của đàn ông còn đáng bao nhiêu.

      Sau đó Tô Cầu lại tiếp tục tẩy não Đỗ Nhược Hành: " phải ly hôn là cuộc sống kết thúc, khiến bản thân mình sa sút cuộc sống mới kết thúc."

      Ngày đầu tiên sau khi Đỗ Nhược Hành ly hôn và đến thành phố S, Tô Cầu mang thẩm mỹ viện, ngày tiếp theo lại kéo Đỗ Nhược Hành làm thẻ thành viên tập yoga. Cuối cùng hai người cùng nhau ăn bữa cơm tại nhà hàng cao sang trọng nhất thành phố S, Tô Cầu vừa ăn ngấu ăn nghiến vừa đau lòng đây là tiệc ăn mừng cậu khôi phục cuộc sống đốc thân hoàng kim, bữa cơm này tốn nửa tiền tiết kiệm cả năm của tớ đấy.

      Đỗ Nhược Hành trưng ra vẻ mặt áy náy vậy quá ngượng ngùng, hay là bữa cơm này tớ mời đổi lại cậu cho tớ đống đồ Channel cậu mặc người .

      *****

      Đỗ Nhược Hành ngẩn người máy chạy bộ lúc lâu. Vào thời điểm cuối thu, những cơn gió đêm lại càng mát mẻ hơn khiến Đỗ Nhược Hành rất sảng khoái. Đỗ Nhược Hành tự mình giày vò mình đến kiệt sức mới ngủ, vốn cho là ngủ say sưa, nào biết lại là đêm mộng mị.

      Trong mộng và Chu Yến Cầm cãi nhau, giống y như những cuộc cãi vã trước khi ly hôn của họ. Chu Yến Cầm : "Em nghĩ là mình quá nhạy cảm cũng như vô lý hay sao? thể suy nghĩ thoáng chút, tính khí càng ngày càng xấu là sao? Mấy chuyện gặp gỡ bạn bè hay xã giao công việc trước đây em có hỏi han gì đâu sao bây giờ lại suốt ngày cáu gắt như vậy?"

      Trong giấc mộng, Đỗ Nhược Hành hung hăng đá Chu Yến Cầm cước. Cuối cùng cũng hiểu mình là người chuyên gia động tay động chân trong những cuộc cãi vã của họ.

      Đến sáng ngày thứ hai, Đỗ Nhược Hành vinh hạnh phát sốt.

      ngủ thẳng mạch đến chín giờ sáng, bỏ qua buổi họp giao ban sáng sớm, lúc Khang Thần gọi điện thoại tới hỏi thăm mới tỉnh giấc. Đầu óc Đỗ Nhược Hành mơ màng , ậm ừ trả lời mấy từ nhưng cổ họng đau rát, nghĩ thầm là hậu quả của việc mình đứng ban công hứng gió tối qua. Đầu dây bên kia, Khang Thần hỏi: "Bây giờ ở đâu?"

      Đỗ Nhược Hành mình vẫn ở nhà, mình phát sốt, nhờ ta xin phép nghỉ bệnh hôm.

      Khang Thần hỏi ngay: "Làm sao lại phát sốt? Có nghĩa là bây giờ ở nhà hả? Tôi tới đem lên bệnh viện."

      Đỗ Nhược Hành dùng khăn lau mồ hôi trán : "Tôi thuê xe bênh viện ngay đây."

      Khang Thần : " bệnh như vậy rồi còn cứng đầu. Phát sốt nguy hiểm lắm đấy, nhất định phải có người chăm sóc, chuẩn bị chút, tôi tới nhà ngay."

      Đỗ Nhược Hành cảm ơn Khang Thần, đọc địa chỉ. Khang Thần chờ mười lăm phút.

      Đúng mười sáu phút sau, có người bấm chuông cửa nhà Đỗ Nhược Hành. lết ra cửa mở cửa thấy Khang Thần đến, híp mắt mơ màng lẩm bẩm từ khách sạn đến nhà tôi nhanh nhất cũng phải mất hai mươi phút, mà tới chỉ mất có mười lăm phút, dạy tôi với, hôm sau tôi còn dành được năm phút ngủ nướng.
      Khang Thần dở khóc dở cười , có lẽ do sốt nên đầu óc được bình thường rồi, quản lý Đỗ cũng mấy câu như vậy sao?

      Đỗ Nhược Hành phản ứng chậm hai nhịp, chỉ nghe ra mấy câu gì mà bị sốt, sau đó hàm hồ ừ tôi sốt ba mươi chin độ đấy, đo nhiệt độ rồi.

      Khang Thần đem mũ và khăn quàng cổ bịt kín Đỗ Nhược Hành như cái bánh chưng, cười đến độ đôi mắt hoa đào cong lên, tôi biết rồi, bị sốt, khó chịu, tôi đêm đến bệnh viện.

      ******

      Đến bệnh viện liền phải chuyền nước, Đỗ Nhược Hành chỉ tỉnh táo trong chốc lát sau đó chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ chập chờn, điện thoại Đỗ Nhược Hành kêu vang khiến thức giấc. Là điện thoại của Tô Cầu, ấy có việc tại khu vực xung quanh khách sạn Cảnh Mạn, buổi trưa có muốn cùng nhau ăn cơm hay ? Đỗ Nhược Hành còn hơi sức đáp lại nữa chỉ thều thào mấy chữ, Tô Cầu thấy lạ hỏi ra mời biết bạn mình ở bệnh viện nên bắt xe tới ngay.

      Đỗ Nhược Hành cúp điện thoại lại mơ màng ngủ mất, tỉnh dậy thấy ánh nắng chiều vào phòng bệnh, bàn tay chuyền nước biển được người khác nhàng cầm lấy, lòng bàn tay đối phương rất ấm áp, khiến mơ màng cảm thấy thoải mái, ngọ nguậy ngón út, người kia liền buông tay, cẩn thận đặt vào trong chăn.

      Đỗ Nhược Hành từ từ mở mắt, mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra thân hình thon dài của người ngồi bên cạnh giường. Người nọ mặc thân đơn giản, quần tây áo sơ mi, tay trái cầm chiếc chìa khóa xe, phía đôi cánh màu bạc. Nhìn lên nữa liền thấy khuôn mặt người nọ, sườn mặt tuyệt đỉnh, vẻ mặt lạnh lung.

      Đỗ Nhược Hành phản ứng còn chậm nửa nhịp, thanh khàn khàn hỏi: "Tại sao lại ở đây? Khang Thần đâu rồi, ta về khách sạn sao?"

      Chu Yến Cầm nhất thời lên tiếng. lát sau mới cắn răng nghiến lợi : "Em dù có phát sốt cũng vẫn biết cách làm người ta khó chịu."

      Ý thức Đỗ Nhược Hành dần dần tỉnh táo lại. nằm giường bệnh, mí mắt hơi giật giật đáp lại: "Còn ngay cả người bệnh cũng muốn gây , tha?"

      Chu Yến Cầm đáp lại. Trời mới biết vào lúc này trong đầu Đỗ Nhược Hành có những ý nghĩ gì. chống cánh tay muốn ngồi dậy, Chu Yến Cầm liền nhanh tay đỡ dậy, chèn gối vào sau lưng.

      Hai người trầm mặc lúc lâu, Chu Yến Cầm mới mở miệng: "Làm sao lại phát sốt? Ngày hôm qua còn bình thường mà."

      Đỗ Nhược Hành nâng mí mắt liếc nhìn Chu Yến Cầm cái, lại miễn cưỡng rũ xuống, cái dạng kia căn bản là muốn trả lời.

      Chu Yến Cầm còn : "Từ tối qua đến bây giờ ăn gì, tại có đói bụng hay ?"

      là Đỗ Nhược Hành có chút đói bụng, bụng rỗng chuyền nước biển cả buổi sáng, tại chỉ muốn uống cháo nóng, thế nhưng mấy chuyện này từ lâu muốn cùng Chu Yến Cầm. Vì vậy sắc mặt khá khó coi, lông mày cũng nhíu lại, chỉ muốn Chu Yến Cầm biết điều mà lập tức rời .

      Quả nhiên Chu Yến Cầm đứng lên. Nhưng lời của ta hoàn toàn lại theo ý : "Em muốn ăn gì, cháo nóng có được hay ?"

      Đỗ Nhược Hành rốt cuộc cũng bùng phát: " đừng đứng đó lải nhải mãi nữa, thấy phiền à? Tôi có muốn ăn gì hay sao!"

      Chu Yến Cầm liếc nhìn Đỗ Nhược Hành cái, lại liếc mắt nhìn chai truyền nước vẫn còn giọt đều đặn, quay quay chìa khoá xe tay: "Tôi mua cháo.
      Chắc vừa kịp lúc truyền xong nước, nếu như xong mà tôi chưa trở lại em hãy bấm nút gọi y tá ."

      Lông mày Đỗ Nhược Hành càng thêm nhíu chặt: "Sao dạo này hay nhảm thế nhỉ? Tôi thích mua đồ ăn bởi vì thích đồ ăn mua nên tốt nhất phải àm gì cho phí công."

      Chu Yến Cầm để ý tới lời của , xoay người ra ngoài. hai bước lại dừng lại, Khang Thần đứng trước của phòng bệnh, tay cầm hộp giữ nhiệt màu xanh dương.

      Khang Thần nhìn thấy Chu Yến Cầm ở phòng bệnh, lông mày hơi nhướng lên. Đầu tiên là trợn mắt nhìn Chu Yến Cầm, sau đó nhìn Đỗ Nhược Hành cười cười: "Tôi nghĩ tỉnh dậy nhất định đói nên đường đến đây mua ít cháo. tỉnh rồi nên ăn nhanh cho nóng chứ?"
      Last edited: 5/5/16
      251XYZ, Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      2 đối thủ gặp nhau. Bạn Đỗ Nhược Hành về đội nào đây nhỉ

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10.1:

      Khang Thần đem cháo đặt trước mặt Đỗ Nhược Hành cách cẩn thận. Đỗ Nhược Hành khách sáo cảm ơn mấy lần nhưng Khang Thần quan tâm, chỉ cười cười đáp, đem cái muỗng đưa cho : "Cháo này tôi mua ở quán thường ăn, mùi vị theo tôi là tệ, nếm thử chút xem như thế nào?"

      Đỗ Nhược Hành nếm thử miếng, gật đầu khích lệ: "Ngon lắm."

      "Vậy tốt." Khang Thần lại gọi Chu Yến Cầm: "Chu tiên sinh ăn điểm tâm chưa? Cháo cũng rất nhiều, ăn chung chút?"

      Chu Yến Cầm vẻ mặt lạnh nhạt: "Đa tạ, cần."

      Ba người cùng ngồi trong phòng bệnh, khí trong phòng có điểm lúng túng. Đỗ Nhược Hành cẩn thận dùng cánh tay truyền nước múc từng muỗng cháo, Khang Thần tỏ ra khá thoải mái hỏi Chu Yến Cầm: "Chu tiên sinh làm sao biết quản lí Đỗ ngã bệnh nằm viện?"

      Trong lòng Đỗ Nhược Hành yên lặng nghĩ, tay Khang Thần này hỏi như thế mà được sao? Chu Yến Cầm vẫn luôn là người tiếc chữ như vàng, trừ những lúc còn mặn nồng, Chu Yến Cầm thỉnh thoảng gọi điện báo mình về nhà ăn cơm hay xã giao gì đó. Nhưng từ lúc hai người Đỗ Nhược Hành và Chu Yến Cầm thường xuyên cãi nhau, Chu Yến Cầm luôn biến mất vô tung vô ảnh, đến cả còn hỏi được ta tại sao lại như thế này như thế nọ. Hơn nữa tính cách Chu Yến Cầm cao ngạo, thích tiếp xúc với người lạ, Khang Thần hỏi như thế chắc chắn bị ta chừa nửa chút mặt mũi nào đâu.

      Quả nhiên Chu Yến Cầm trả lời. Cách lát, chợt mở miệng câu đầu cuối: "Ba cậu ở thành phố T rất nhớ cậu đấy."

      Khang Thần ngờ Chu Yến cầm lại đề cập đến ba mình, chỉ hơi nhướng mày cười cười: "Vậy nhờ chuyển lời hộ, tôi biết rồi."

      Khang Thần thu thập chén muỗng xong liền lời tạm biệt, trước khi còn mình xin phép bộ phận nhân cho Đỗ Nhược Hành nghỉ thêm ngày, nên hãy nghỉ ngơi tốt, nếu như có chuyện gì khác hãy gọi điện thoại cho ta. Đỗ Nhược Hành luôn cảm thấy Khang Thần là người đàn ông rất tinh tế và chu đáo, đối nhân xử thế có gì phải chê, khiến cho mấy nhân viên trẻ trong khách sạn nào nấy đều mơ tưởng, sẵn sàng hiến thân nhưng ta chưa bao giờ để lại điều tiếng xấu gì về mặt tình cảm, sống quy củ như những nhà tu hành khổ đạo.

      Còn có người lại thể khiến người khác thương nổi. Đỗ Nhược Hành liếc mắt nhìn Chu Yến Cầm cái, sắc mặt lúc nào cũng như tảng băng mấy độ ấy.

      Đỗ Nhược Hành nằm giường nhắm mắt nghe Chu Yến Cầm và thư ký Trương Nhã Nhiên chuyện điện thoại. Mặc dù Chu Yến Cầm cố giọng nhưng trong phòng an tĩnh, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy ta gì.

      Có lúc Đỗ Nhược Hành có những suy nghĩ kỳ quái kiểu như Chu Yến Cầm có thể mắc bệnh rối loạn tâm lý. Cứ nhìn vào cách ta hành xử trước mặt là biết.

      Ví dụ như mặc kệ chuyện làm ăn cơ mật đến đâu, ta đều có thể oang oang trước mặt , nhưng cùng lúc đó, ta lại muốn chuyện mình đâu làm gì với ; trừ chuyện tiết lộ hành tung ra, thể phủ nhận Chu Yến Cầm vẫn đối với rất tốt, mặc kệ là trước hay sau hôn nhân, thậm chí là sau khi ly hôn, những người bên ngoài nhìn vào vẫn luôn cảm thấy hâm mộ cuộc sống hoàn mỹ của nhưng ai biết lại thể hâm mộ nổi bởi vì ta bên ngoài lại cắm cho biết bao nhiêu chiếc sừng.

      Cỡ nào mâu thuẫn tập hợp trong hành động của Chu Yến Cầm như thế, mâu thuẫn đến độ Đỗ Nhược Hành có lúc còn muốn nhìn xem có phải có hai người khác biệt bên trong Chu Yến Cầm hay . Nhưng Tô Cầu đánh giá rằng, cậu quá nông cạn, đây là điều bình thường trong xã hội nay, có số lượng đàn ông suy nghĩ như thế này, thương vợ mình nhưng đối với việc có người tình lại cảm thấy bình thường, như đổi món ăn mới lạ, càng nuôi nhiều người tình càng cưng chiều vợ, nhưng mà thiếu vợ hay người tình đều được. Cậu chính miệng hỏi bọn họ, tại sao lại đối xử với mình như vậy, chừng vẫn có thể trả lời cậu như thế này: ‘Em nhạy cảm quá như thế làm gì, trái tim vĩnh viễn dành cho em, như thế còn chưa đủ sao?’

      *******

      Trương Nhã Nhiên báo cáo công việc xong liền bắt đầu chuyện riêng: "Lam Ngọc Nhu tiểu thư hôm nay gọi điện, khu Đông Thành mới mở nhà hàng, hỏi ngài gần đây có rãnh hay , cùng ấy ăn bữa cơm."

      Chu Yến Cầm : "Cứ trả lời có chuyện gì đợi tôi về thành phố T hẵng tính."

      "Còn có Trương Như tiểu thư. . . . . ."

      Đỗ Nhược Hành đột nhiên cảm thấy buồn bực, lên tiếng chỉ huy Chu Yến Cầm: "Mở cửa sổ."

      Chu Yến Cầm liếc nhìn cái, đưa di động đặt tại hõm vai quay lại : "Phát sốt còn mở cửa sổ làm gì."

      " có mở bảo?"

      Chu Yến Cầm vội vã với Trương Nhã Nhiên câu: "Mấy việc vặt vãnh kia xem làm sao làm." liền cúp điện thoại, tới bên giường muốn dùng tay thử nhiệt độ trán Đỗ Nhược Hành nhưng bị Đỗ Nhược Hành né tránh. lại bắt đầu đuổi người: "Làm sao còn chưa ?"

      Chu Yến Cầm liếc cái: "Tôi làm sao để em mình trong bệnh viện được, lát nữa ai làm thủ tục xuất viện, ai đưa em về?"

      Giọng Đỗ Nhược Hành trầm hẳn xuống: " lo lắng quá nhiều điều dư thừa rồi đấy. Tôi cũng phải là xong."

      Lời của rất cứng rắn, xong liền nghe người khác hắng giọng từ ngoài cửa. Tô Cầu bước vào, khuôn mặt mang nét cười: "Tớ còn tưởng cậu ở đây đơn mình nên mới tới, ngờ có người ở đây chăm sóc cậu rồi, sớm biết thế tớ thèm đến."

      Quan hệ của Tô Cầu và Đỗ Nhược Hành vốn rất tốt, nên tất nhiên Tô Cầu biết Chu Yến Cầm. Cũng phải nhắc lại, Tô Cầu từng là phù dâu trong lễ cưới của Đỗ Nhược Hành, sau này công việc cũng được Chu Yến Cầm quan tâm chút. chứng minh sức ảnh hưởng của Chu Yến Cầm rất sâu rộng, cho dù Tô Cầu làm việc tại thành phố S, chỉ câu của Chu Yến Cầm cũng có thể khiến đường quan của rộng mở, trong môi trường làm việc như cá gặp nước. Năm trước Chu Yến Cầm còn tìm người giới thiệu xem mắt cho nhưng bị Tô Cầu từ chối nhã nhặn: "Ba mẹ tôi đều , cầu của tôi quá cao, rất khó có người đàn ông nào có thể đạt tới."

      Lúc ấy ba người cùng dùng bữa, Chu Yến Cầm vừa gắp cho Đỗ Nhược Hành miếng thịt ức bồ câu vừa : "Cũng nhất định. cứ gặp thử xem."

      Thành , dựa vào tính cách của Chu Yến Cầm, rất ít người được ta ăn nhàng, dùng vẻ mặt ôn hòa như thế để giao tiếp cùng. Về điểm này Tô Cầu cảm thấy mình phải cảm ơn ta, nhưng trừ cảm ơn còn phải vắt óc nghĩ từ ngữ từ chối: ". . . . . . Đơn giản mà , tôi muốn tìm người chồng tốt hơn Nhược Hành, cảm thấy có thể giúp tôi tìm được ?"

      câu khiến Chu Yến Cầm cười như cười: "Lời này. Có phải ý là tôi đối xử với Nhược Hành được tốt? Khiến cảm thấy còn cần phải sửa chữa điểm gì?"

      Đỗ Nhược Hành ở phía dưới dùng sức bấm lên bắp đùi Tô Cầu, rốt cuộc cũng khiến Tô Cầu nuốt ngược lời mình định : " có. Ý tôi là tìm được người chồng nào tốt hơn đâu nên vẫn là nên phí tâm."

      *******

      Tô Cầu hỏi y tá biết đây là chai nước biển cuối cùng mà Đỗ Nhược Hành phải truyền, hỏi lát nữa có muốn tớ đem cậu về hay . Đỗ Nhược Hành định đáp được, vừa đúng đồng nghiệp tớ mang mỹ phẩm từ nước Pháp về, còn để ở nhà còn chưa kịp đem cho cậu Chu Yến Cầm cắt ngang: "Tôi đưa ấy trở về."

      xong Chu Yến Cầm vội vàng ra ngoài gọi y tá tới rút kim truyền nước, Tô Cầu bây giờ mới rảnh rang để hỏi chuyện, hỏi liên tiếp hai câu: "Tại sao ta lại ở đây? Hai người tối hôm qua ôn lại chuyện cũ nhiệt tình quá nên mới bị cảm lạnh hả?"

      Đỗ Nhược Hành thèm để ý đến bạn hâm dở của mình, ngắn gọn chữ: “Biến!”

      Nhưng Tô Cầu nào chịu buông tha, vẫn bám riết lấy Đỗ Nhược Hành châm chọc mấy câu nhưng lúc Chu Yến Cầm vừa quay lại, Tô Cầu làm bộ như nhiệt tình hỏi: "Chu tổng có quen minh tinh Lam Ngọc Nhu ?"

      Chu Yến Cầm dừng mọi hành động nhìn Tô Cầu.

      Đỗ Nhược Hành lại bắt đầu dùng móng tay bấm lên bắp đùi Tô Cầu, Tô Cầu làm như nghe thấy, chỉ cười : "Có thể xin chữ ký của ta giúp tôi ? Nhà tôi có cháu thích ấy lắm."

      Chung Ly đáp lời, ngồi vào ghế sô pha ở góc phòng trầm mặc.

      Tô Cầu ngồi chơi với Đỗ Nhược Hành bao lâu liền rời , quay đầu lại còn liếc Chu Yến Cầm cái, đưa Đỗ Nhược Hành về nhà an toàn.
      Last edited: 5/5/16
      251XYZ, Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :