1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngày về - Chiết Hỏa Nhất Hạ (28)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5:

      Mười giờ rưỡi tối hôm đấy, Trương Nhã Nhiên vừa thoa kem dưỡng da, chuẩn bị ngủ, đột nhiên nhận được điện thoại của cấp .

      Trong điện thoại, giọng của ông chủ mặc dù hơi yếu ớt nhưng khá bệ vệ , mình tại bởi vì viêm dạ dày cấp tính nên phải tiến hành phẫu thuật, bây giờ nằm tại phòng hồi sức bệnh viên Trung tâm, báo cho biết đúng tám giờ sáng hôm sau đến đón ông chủ làm.

      Trương Nhã Nhiên nghe ông chủ ra chỉ thị như vậy nhưng lương tâm lại cho phép làm như vậy. nhận được tiền lương cao gấp năm lần so với tiền lương của thư ký bình thường nên tất nhiên cường độ làm việc chắc chắn cũng hơn người khác mấy phần. cúp máy, sau đó ngay lập tức thay đồ, gọi taxi đến bệnh viện, ở đường lại gọi điện thoại cho nhà hàng quen thuộc, muốn đặt trước suất cháo mà Chu tổng thích, thêm thứ này, thêm thứ nọ ví dụ như hành hay gừng, dặn dò cẩn thận mới cúp máy.

      biết ông chủ mình cực kỳ ghét hành và gừng, nếu cẩn thận có thể vì mấy miếng gừng mà mình bị đuổi việc quá oan uổng rồi.

      phải sợ bóng sợ gió mà là Trương Nhã Nhiên vẫn cảm thấy hơi sợ sếp của mình. Vị này mới hơn ba mươi tuổi nhưng lúc xử lý công việc minh thần võ đồng thời cũng rất độc đoán, thủ đoạn tàn nhẫn ai sợ, trong mắt Chu tổng có lẽ người cùng vật cũng có khác nhau, cả thế gian chỉ cần ràng chia làm hai loại: Có lợi cho ta và đáng nhắc tới.

      Trương Nhã Nhiên đến cửa phòng bệnh nhưng ông chủ của chuyện với vị bác sỹ nen nghĩ mình nên vào, kiên nhẫn đứng ngoài chờ họ kết thúc câu chuyện nghe vị bác sỹ kia đứng dựa cửa tủ cười híp mắt : " đáng đời cậu, bình thường nghiệp chướng quá nhiều nên trời cao phái người tới thu thập cậu đó."

      Chu Yến Cầm híp mắt, còn hơi sức nào mà đuổi người.

      "Bánh bí đỏ bánh ăn rất ngon hả? Viêm dạ dày cũng dễ chịu lắm nhỉ? mình độc nằm trong bệnh viện, dám báo ai đến chăm sóc, con cũng thể gặp, cảm giác cũng khá khó chịu nhỉ? Lúc ly hôn chọc tức ba cậu đến mức đó mà còn chịu cúi đầu lời xin lỗi. ràng để ý đến người ta như bậy lại nhắm mắt để người tar a , có giỏi bây giờ chạy đến thành phố S xin chút thương hại xem người ta có quay về kìa? Nhưng theo tớ thấy, dù sao người ta cũng muốn gặp cậu."

      Chu Yến Cầm vươn tay đầu giường bệnh, cầm quả táo, quay đầu trực tiếp ném qua. Bác sĩ kia nhanh chóng tránh được, vỗ vỗ hai tay mở cửa ra.
      Trương Nhã Nhiên lúc này mới dám bước vào. Chu Yến Cầm từ trước đến giờ luôn là người có sức khỏe tốt, ngày làm việc mười tám tiếng tinh thần vẫn sáng láng, chưa bao giờ thấy qua bộ dạng yếu ớt này của ông chủ, vì vậy ngay cả chuyện cũng cẩn thận, giọng ép tới mức nhất: "Chu tổng? Chu tổng? Ngài sao chứ?"

      Chu Yến Cầm nghe thấy có người gọi, mở mắt, liếc nhìn cái nhưng rất nhanh nhắm lại, sắc mặt lạnh nhạt lời.

      ". . . " Trương Nhã Nhiên lại tiếp tục : "Ngài có cần gì ?"

      Qua lúc lâu, Chu Yến Cầm nhắm hai mắt hai chữ: " cần."

      Hơn nửa đêm nên trong bệnh viện rất an tĩnh, trong phòng bệnh lại càng yên tĩnh hơn. Trương Nhã Nhiên đứng ngây người trong phòng bệnh nên rất lúng túng, biết làm gì nhưng lại thể cứ thế mà chạy mất, suy nghĩ lúc lâu mới mở miệng: "Ngài có cần báo cho người nhà để ai đến chăm sóc ?"

      Chu Yến Cầm đột nhiên mở mắt, : " xem nên báo cho ai?"

      ". . . " Còn có thể là ai? phải nên báo cho quản gia sao? Trương Nhã Nhiên nghĩ thầm, cha mẹ ngài ở nước ngoài, con mới bốn tuổi, còn có thể báo cho ai chứ?

      Trương Nhã Nhiên thầm suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới đám oanh oanh yến yến trong truyền thuyết của Chu tổng, vì vậy lời đến khóe miệng lại nhanh chóng thay đổi: "Nếu tôi gọi Lam tiểu thư đến nhé?"

      Vừa xong Trương Nhã Nhiên lại thầm kiểm tra trong lòng xem tân sủng mới của Chu tổng có phải nàng Lam tiểu thư mà mình nhắc đến nhỉ? Dù sao cũng từng đọc thấy Chu tổng qua lại với diễn viên họ Lam nào đấy tờ báo nghệ thuật, mặc dù chưa từng thấy hai người cùng nhau nhưng hẳn là báo đem sai tin tức.

      Kết quả Chu Yến Cầm nhíu mày khó chịu: " , mau về nhà, đừng ở chỗ này linh tinh chướng mắt tôi."

      Trương Nhã Nhiên: ". . . . . ."

      Vô duyên vô cớ bị mắng, ôm tâm tình khó chịu, Trương Nhã Nhiên đón tắc xi về nhà.

      *******

      Ngày chủ nhật, Đỗ Nhược Hành phải trực ca đêm, lúc ngang qua phòng làm việc của Khang Thần thấy cửa mở, ta đứng dựa vào mép bàn, bộ dạng rất nhàn tản, trước mặt được vây kín bởi mấy chục nhân viên trẻ, nhao nhao ầm ĩ cũng biết cái gì.

      Đỗ Nhược Hành đứng ở cửa, quét mắt vòng liền muốn nhưng bị Khang Thần nhìn thấy nên gọi lại, trong tay của ta cầm hộp bánh ngọt, vẫy tay cười cười với : "Quản lí Đỗ hôm nay lại trực ca đêm hả? Tới đây ăn miếng bánh ngọt nào."

      Đỗ Nhược Hành lúc này mới nhìn thấy tay mấy nhân viên đều cầm đĩa bánh ngọt , phía được phủ bằng chocolate nhìn rất mê người.

      Có lúc Đỗ Nhược Hành rất bội phục cách thu phục lòng người của Khang Thần. Người khác có thể nhìn ra ta có chuyện giấu giếm, cũng nhìm ra ta phải là đứa trẻ xuất than từ gia đình bình thường, nhưng ta lại có bản lĩnh lúc người khác tò mò bàn tán hay hỏi thẳng, lại đưa ra được đáp án khiến ai cũng thể gì. Cho tới nay, ta vào khách sạn được hơn nửa năm, vẫn có người có thể biết lai lịch cụ thể của ta.

      Có người căn cứ vào mười đầu ngón tay bóng mượt của ta mà suy đoán Khang Thần nhất định là Quý công tử của gia đình có máu mặt nào đó chạy ra ngoài trải nghiệm cuộc sống, nhưng ta lại là người lúc làm việc nghiêm túc, đối nhân xử thế thân thiện, toàn thể nhân viên lẫn quản lý khách sạn có bất lỳ ai phải phàn nàn về điều gì, phải điêu chứ chỉ có hai ngày ta làm là có bao nhiêu người ôm ngực lo lắng : ‘Ai nha, quản lý Khang tại sao lại nghỉ hai ngày nay rồi, biết có phải bị bệnh rồi hay , chúng ta có phải gọi điện hỏi thăm chút ?’ này nọ.

      Những người quản lý bậc trung trong khách sạn này thường có ai đối xử với nhân viên thoải mái khuyến khích như Khang Thần.

      Đỗ Nhược Hành tới, Khang Thần liền đem miếng bánh cuối cùng đưa cho , hiển nhiên là miếng bánh của lớn hơn rất nhiều so với những miếng bánh của mấy nhân viên trẻ. Đỗ Nhược Hành thích nhất loại bánh này, có thể ăn sạch trong nháy mắt, chẳng qua là cảm thấy có chút lúng túng, may mà người nào chú ý tới vấn đề này.

      nhân viên dùng giọng ngọt ngào giọng hỏi: "Quản lý Khang này, em tò mò chuyện, có phải kỳ này tổng giám đốc từ chức ?"

      Đỗ Nhược Hành cảm thấy bất ngờ hỏi lại: " nghe từ đâu ra tin đấy?"

      Mấy lộn xộn có người lúc quét dọn hành lang nghe thấy, Tổng giám đốc chuyện điện thoại cùng tổng bộ bên kia, rằng muốn từ chức.

      Khang Thần : "Ăn cái gì cũng ngăn được lòng hiếu kỳ của các . Chỉ là Tổng giám đốc lớn tuổi, đến lúc chỉ muốn chơi đùa cùng cháu , nếu như xin nghỉ hưu sớm cũng có gì là khó hiểu."

      "Vậy tin đó là ?"

      Khang Thần mỉm cười: "Trước mắt mới chỉ là lời đồn đãi mà thôi. Tổng giám đốc chưa từng đề cập đến chuyện này trong bất cứ cuộc họp cấp cao nào."

      Mấy nhận được đáp án nhưng thể thỏa mãn được lòng hiếu kỳ nên ai cũng ủ rũ, lục tục kéo nhau rời . Đỗ Nhược Hành bật cười trong lòng, từ trước tới nay Khang Thần rất giỏi chuyện trả lời lươn lẹo, đừng mơ tưởng từ trong miệng ta nhận được chút tin tức ràng.

      Đỗ Nhược Hành ăn xong bánh ngọt, cám ơn, hỏi Khang Thần tại sao về thăm bà nội bị ốm mà quay lại nhanh như thế, ta giống như cợt nhả đáp: "Trong nhà có người nhìn tôi vừa mắt, tôi vừa trở về là cầm cây chổi lông gà chực đánh, tôi ngốc ở nhà mãi để bị đánh ."

      Đỗ Nhược Hành : " chuyện bị đuổi khỏi nhà với giọng điệu buồn bã quá nhỉ? Nghe chuyện của giống như phiên bản công chúa Bạch Tuyết nam ấy nhỉ."

      Khang Thần cười đáp: "Tôi là con ruột ba mẹ tôi nha."

      Đỗ Nhược Hành gì mà chỉ cáo từ, Khang Thần gọi chờ chút, sau đó lúc vừa quay lại xem ta chiếc khăn giấy được đưa lên, lau lên khóe miệng của Đỗ Nhược Hành.

      Nhưng sau đó tích tắc, ta bỗng dừng tay, a lên tiếng giống như suy nghĩ gì đó, đem khăn giấy đưa cho Đỗ Nhược Hành.

      Khang Thần : "Hình như tôi tự nhiên quá rồi, xin lỗi, bên phải khóe dính chút chocolate."

      Đỗ Nhược Hành cố gắng làm như có chuyện gì nhận lấy khăn giấy, lau vòng khóe miệng, như vậy thể chút lúng túng, nhưng dù sao cũng hơn là ta tự tay lau khóe miệng cho . Lúc Khang Thần đưa tay lên lau, do quá bất ngờ nên Đỗ Nhược Hành phản ứng kịp, nhưng nếu thực ta lau sạch cho cảm thấy rất khó chịu.

      Cuộc họp quản lý ngày hôm sau, Tổng giám đốc hề đề cập đến chuyện từ chức, chỉ là tuần sau có đoàn khách quan trọng đến khách sạn, hơn nữa còn muốn tổ chức hội nghị tại đây, ba mươi mấy nhân vật tham dự hội nghị này đều rất quan trọng, cầu các bộ phận cần phải chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào.

      khách sạn năm sao có danh tiếng, muốn giữ vững doanh thu cũng như danh tiếng cần phải làm việc tốt với số khách hàng trọng yếu. Hơn nữa những khách hàng trọng yếu này chính là nguồn vào, nuôi sống cả tập thể nhân viên cũng như lãnh đạo trong suốt mấy tháng thời điểm khách khứa rất ít, khiến cho doanh thu của khách sạn vẫn giữ vững con số năm mươi phần trăm, thỉnh thoảng khách sạn Cảnh Mạn cũng tổ chức tiệc cưới, họp báo của ngôi sao để làm nguồn thu.

      Lần đầu tiên sau khi Đỗ Nhược Hành nhận chức nhìn đến bảng báo cáo tài chính của bộ phận tài vụ khách sạn, nhìn dãy con số kéo dài giống như bất tận tờ giấy kia cảm thấy cực kỳ sốc, thuận tiện nghĩ thầm trong lòng, may lần kết hôn của mình và Chu Yến Cầm là tổ chức ở khách sạn của bác mình, nếu cũng bị lừa biết bao nhiêu tiền.

      Khang Thần hỏi: "Đoàn khách đó đến từ đâu vậy?"

      "Thành phố T."

      Đỗ Nhược Hành theo bản năng ngẩng đầu lên, Khang Thần nhíu mày: "Danh sách khách mời có ở đó ?"

      "Hạ Hội đem danh sách phát ngay sau đây."

      Đỗ Nhược Hành cầm danh sách trong tay, ngay lập tức xem kỹ từng cái tên, loại danh sách này thường sắp xếp tên khách mời theo thứ tự bảng chữ cái, mặc kệ loại như thế nàothì nếu như có tên Chu Yến Cầm được xếp ở gần cuối cùng. Thế nên nhìn từ dưới lên, rất nhanh nhìn thấy tên Chu Yến Cầm xếp thứ tư từ phía dưới lên.

      Đỗ Nhược Hành bắt đầu tính toán xem ngày nghỉ phép của mình còn lại bao nhiêu, có đủ để chơi đâu đó cho đến lúc hội nghị kết thúc hay . Khang Thần biết đứng phía sau lúc nào, ánh mắt lướt qua danh sách vòng, chợt khẽ cười tiếng.

      hiểu ta cười cái gì nên Đỗ Nhược Hành cảm thấy thoái mái. Sau đó rất nhanh nghe ta giải thích: " xem chút, Tổng giám đốc quả nhiên tuổi già hồ đồ rồi, loại này danh sách cũng đem đến đây được."

      Nhưng cho dù ta giải thích như thế này cũng cảm thấy đúng, ‘loại danh sách này’ …là có ý gì?
      Last edited: 5/5/16
      251XYZ, Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6:

      Đỗ Nhược Hành vẫn lờ mờ cảm thấy Khang thần và Tổng giám đốc có mối quan hệ nào đó, dĩ nhiên đây chỉ là trực giác của , chưa từng có ai chứng thực, thậm chí ngay cả lời đồn trong khách sạn cũng có. Tổng giám đốc bình thường thích lên mặt cách xa thế gian, nhân viên tầng dưới vốn là hiếm có gặp được ông, lại càng muốn thấy giữa hai người có quan hệ qua lại gì. Nhưng nếu nhìn vào hai người cách kỹ càng, quả suy nghĩ này của Đỗ Nhược Hành khá có căn cứ.

      Ví dụ như có lần đến họp giao ban sớm, Khang Thần còn lấy Đỗ Nhược Hành cùng Tổng giám đốc ra để giỡn, nếu như nhảy lên vị trí của tổng giám đốc, đoán chừng cũng có thể làm được rất tốt. Câu đùa này của ta gây nên phản ứng rất khó xử, toàn hội trường yên lặng như tờ. Đỗ Nhược Hành căn bản biết làm như thế nào để cứu vãn cục diện khó xử này, càng hiểu tại sao Khang thần lại có thể đem chuyện như vậy ra đùa giỡn. Quả khiến trái tim né của lúc đập nhanh hơn gấp đôi, lúc lại thể thở được nhìn phản ứng của Tổng giám đốc, lại nghĩ rằng Tổng giám đốc chỉ hung hăng trợn mắt nhìn ta cái, sau đó làm như có chuyện gì mà quay sang chuyện với quản lý Trương, hỏi tổng kết vật tư tháng nàyđến tột cùng tính toán lúc nào giao lại cho tôi đây, gần hết tháng này rồi mà báo cáo tháng trước vẫn chưa có đấy.

      Hết sức ràng là Tổng giám đốc giận chó đánh mèo. Cũng chính là sau lần tan họp kia, Đỗ Nhược Hành nghe được quản lý bộ phận tài vụ Ngô Văn thầm với quản lý Trương, rốt cục Khang Thần là thần thánh phương nào mà khiến cả Tổng giám đốc cũng phải nhân nhượng đôi phần.

      ******

      Nguyên ngày, Đỗ Nhược Hành đều dùng thời gian để suy nghĩ của Đỗ Nhược Hành đều đặt vào danh sách kia, đến buổi tối bỗng nhiên lại thoải mái. muốn gặp lại Chu Yến Cầm, nhưng cho cùng ta cũng phải là con mãnh thú, muốn đến cứ đến, có có công việc trách nhiệm của mình, thể chỉ vì ta mà nhiễu loạn. Đây mới là trạng thái cần có.

      Nghĩ như vậy nên rốt cục cũng nhõm hơn hẳn, nhưng tâm trạng thoải mái mới duy trì được chút nhận được điện thoại lễ tân gọi, có người đợi muốn gặp tại đại sảnh khách sạn.

      Đỗ Nhược Hành hỏi: "Người nào?"

      Uông Phỉ Phỉ nhàng trả lời: "Là Ôn Hoài."

      Đỗ Nhược Hành đứng hình, sau đó nhanh chóng phản ứng, : "Cứ tôi ở đây." Căn bản cũng chẳng thèm quan tâm ta ìm mình làm gì.

      ". . . Ôn Hoài tiểu thư , chị nhất định phải xuống, bởi vì ấy đợi ở đại sảnh khách sạn cho đến lúc nào chị xuống mới thôi."

      ". . . . . ."

      Ôn Hoài biết là ta xuất ở nơi làm việc của Đỗ Nhược Hành gây bất tiện cho công việc của như thế nào hay sao? Nhưng ta như vậy Đỗ Nhược Hành thể quan tâm. Sau khi cắt điện thoại, Đỗ Nhược Hành chửi thầm Chu Yến Cầm ngàn lần trong lòng. Uông Phỉ Phỉ nhìn thấy Đỗ Nhược Hành tiến tới, mở khẩu hình gì đó nhưng cũng quan tâm, chỉ nhìn theo hướng chỉ của Phỉ Phỉ, vốn là chuẩn bị xong lời kịch nhưng nhìn thấy hình ảnh này bỗng nên lời.

      Ôn Hoài là nghệ sỹ hạng B có chút danh tiếng, mặc dù bình thường quá chú trọng cử chỉ, nhưng cũng vô cùng chú ý đến hình tượng. Nhưng tại ta ngồi ở ghế sa lon, tóc tai bù xù, mắt sưng to như quả hạch đào, hoàn toàn đánh mất vẻ thanh thoát cao quý thường thấy truyền hình.

      Đỗ Nhược Hành đứng nhìn Ôn Hoài trân trân mất nửa phút, suy nghĩ có nên gặp ta , tình trạng tinh thần của On Hoài có vẻ ổn định mà Đỗ Nhược Hành hoàn toàn có kinh nghiệm đối phó với mấy người như vậy. Nhưng may là Ôn Hoài nhìn thấy nên nhanh chóng chạy tới: "Đỗ Nhược Hành, giúp tôi chút có được hay , tôi cầu xin ! Chỉ có mới có thể giúp tôi!"

      Dưới con mắt mọi người, Đỗ Nhược Hành gỡ tay mình ra khỏi móng vuốt của Ôn Hoài: "Chúng ta sang quán cà phê bên kia chuyện ."

      Đỗ Nhược Hành gọi ly cà phê, mở mắt lạnh lùng nhìn đối phương cầm ly nước chanh, khóc thút thít. Lời của Ôn Hoài mạch lạc, lâu Đỗ Nhược Hành mới có thể hiểu đôi chút về câu chuyện ta : ta vốn ký hợp đồng với công ty giải trí là tay sai của Chu Yến Cầm, trong suốt thời gian qua, công ty rất ưu ái ta, hết sức nâng đỡ nên mới trong vòng gần hai năm mà ta từ diễn viên ai biết tên tuổi trở thành sao hạng B có tiếng, nhưng ngày hôm qua đột nhiên công ty quảng cáo huỷ hợp đồng, tiếp theo bị người đại diện thông báo gần đây có thể nhàn rỗi ở nhà, bởi vì chính mình bị công ty phong sát (*)

      (*) Phong sát là từ dùng trong quản lý nghệ sỹ, chỉ người nghệ sỹ bị công ty quản lý phong toả mọi hoạt động mặc dù còn hạn hợp đồng.

      Tay sai của Chu Yến Cầm có người làm chủ công ty giải trí, điều này Đỗ Nhược Hành hôm nay mới biết. nhấp miếng cà phê nóng nghĩ thầm, trách được ta có thể qua lại với đủ loại nữ nghệ sỹ như vậy, ra có nguồn cung cấp vững mạnh như vậy.

      Đõ Nhược Hành dung bộ dạng xem kịch, dùng giọng điệu liên quan hỏi: “Thế chuyện kể có quan hệ gì tới tôi?”

      Ôn Hoài dường như cảm thấy giọng điệu vô tâm của Đỗ Nhược Hành, muốn túm lấy tay áo của người phụ nữ ngồi đối diện nhưng bị Đỗ Nhược Hành nhanh chóng né ra. Ôn Hoài cũng thèm để ý tới thái độ của Đỗ Nhược Hành, nếu như chén cơm còn biết sống sao, còn quan tâm gì đến thái độ khinh bỉ của người khác: "Chỉ cần câu với Chu Yến Cầm. Thực ra hôm đấy tôi cũng đâu có làm gì ảnh hưởng đến , nhưng Chu Yến Cầm…Nhất định là Chu Yến Cầm ra chỉ thị gì đó khiến công ty phong sát tôi. với ta tiếng, hôm đấy tôi hề làm gì , ta nhất định nương tay! Xem như tôi cầu xin !"

      Đỗ Nhược Hành : "Bây giờ chỉ cần kết thúc hợp đồng với công ty là được chứ gì? Nhưng mà tiền vi phạm hợp đồng chắc cũng khá nhiều nhỉ?"

      Ôn Hoài gật đầu bảo rất nhiều.

      Đỗ Nhược Hành a tiếng: "Vậy nên đến tìm mấy người ‘bạn trai’ của vay tiền , dùng mọi biện pháp có thể nghĩ tới, chia rẽ hôn nhân cũng là cách đó. Dù sao tôi có tiền đâu, mà có cũng muốn giúp ."

      Ôn Hoài sững sờ nhìn Đỗ Nhược Hành.

      Đỗ Nhược Hành tiếp tục dịu dàng : "Nghề chính của phải là cái này sao? Kiếm ăn khá nên chắc thuần thục hơn là làm diễn viên mới đúng."

      Ôn Hoài ngẩn người. Bởi vì biết phải lại như thế nào, ngờ người có vẻ dịu dàng điềm đạm như Đỗ Nhược Hành lại có thể ăn cay nghiệt như vậy.

      Ôn Hoài chạy tới thành phố S tìm Đỗ Nhược Hành, ra chỉ cảm thấy ganh gét với vợ trước của Chu Yến Cầm nên khó chịu, muốn đến làm khó ta chút. Đầu tiên ý thức được chuyện Chu Yến Cầm đối với vợ trước có thể vẫn có chút quan tâm, mặc kệ là nể tình con hay tình nghĩa vợ chồng nhiều năm qua, tiếp theo là nghe mọi người xung quanh đồn đãi là vợ trước của Chu Yến Cầm, vị này vốn là Đỗ gia đại tiểu thư nhưng lại đặc biệt là tiểu thư con nhà giàu hề kiêu kỳ mà ngược lại ít , dịu dàng điềm đạm, loại tính cách này khi đứng bên cạnh Chu Yến Cầm lại càng có vẻ có chút thiện lương mềm yếu có thể bắt nạt, chồng mình phong lưu bên ngoài bao lâu mà còn có thể làm như biết gì, nghe cuối cùng vẫn bởi vì bị chồng ghét bỏ mà trực tiếp ly hôn. Ôn Hoài từng nghĩ, loại phụ nữ như ta chỉ cần mình tỏ vẻ đáng thương, cầu xin chút ta mềm lòng ngay.

      Do suy nghĩ như vậy nên trong lòng Ôn Hoài tương đối thoải mái, cũng phải hốt hoảng giống như biểu , chẳng qua là diễn xuất thôi, cho nên Đỗ Nhược Hành phản ứng như vậy khiến Ôn Hoài khá sốc.

      Rất lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh, Ôn Hoài mới châm chọc đáp lễ: "Chớ đem hôn nhân thất bại của mà ghi hận lên đầu tôi, nguyên nhân cơ bản là ở chỗ Chu Yến Cầm ấy mà thậm chí là còn do nữa đấy. Vô phương trông nom chồng mình, còn trách ai nữa, chả lẽ chồng mình mà để cho người khác trông nom? Nếu như gió thổi cờ làm sao phất?"

      Đỗ Nhược Hành vẫn nhúc nhích, chỉ nở nụ cười: " hãy nhớ kỹ những lời này nhé."

      Đỗ Nhược Hành trở lại phòng làm việc mới đổi sắc mặt, dựa hẳn người vào cửa, hít hơi sâu. Trong nháy mắt rất muốn trả thù, gọi điện thoại cho người quen cũ ở thành phố T, hoặc thậm chí thuê xã hội đen cho Ôn Hoài bài học, nhưng vừa nghĩ tới Chu Yến Cầm, ý nghĩ này bị vứt ra sau đầu ngay lập tức.
      Thời điểm thống khổ nhất trong quá khứ qua, tại còn làm những việc chỉ thoả mãn tức giận nhất thời lại khiến người ta cảm thấy còn muốn dây dưa với Chu Yến Cầm, quả đáng.

      Đỗ Nhược Hành tự với bản thân mình như vậy, nhưng cuối cùng cảm giấc tức giận vẫn thể nguôi ngoai. Đêm khuya sau khi giật mình tỉnh dậy, ngồi ngơ ngác đến rạng sáng, rốt cuộc vẫn nhịn được mà lần số điện thoại của Chu Yến Cầm, bấm gọi.

      Bên kia vừa nhận máy, Đỗ Nhược Hành xả ầm ầm vào điện thoại: " xử lý đám ong bướm của cẩn thận mọt chút, đừng để bọn họ chạy khắp nơi sủa loạn."

      Nhanh chóng dập điện thoại, ngay sau đó tắt máy, Đỗ Nhược Hành cuối cùng cảm thấy cảm giác như nghẹn ở cổ họng giảm bớt chút. Nghĩ thầm trễ thế này, nhận được cuộc điện thoại của có lẽ Chu Yến Cầm nghĩ mình chỉ nằm mơ mà thôi.
      Last edited: 5/5/16
      251XYZTuyết Liên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.2:

      Chợt nghe có người gõ hai cái lên cửa phòng.

      Giọng Khang Thần vọng vào từ bên ngoài, trong đêm khuya mang nét dịu dàng hiếm có: "Từ bên ngoài nhìn vào thấy phòng sáng đèn, vẫn còn làm việc à?"

      Đỗ Nhược Hành tiến ra mở cửa, Khang Thần mặc thân quần áo thoải mái đứng ở cửa, ánh đèn vàng nhàng chiếu lên khuôn mặt ta càng tăng thêm vẻ đẹp trai và dễ gần.

      Khóe môi Khang Thần khẽ cong lên, nở nụ cười: "Nghĩ vẫn chưa ngủ nên tới tìm chuyện phiếm."

      "Làm sao còn chưa về nhà?"

      Khang Thần đưa ra đề nghị hai người xuống quầy rượu tầng , vừa trả lời: "Tôi có việc phải thêm ca đêm."

      "Bộ phận lễ tân dạo này bận rộn lắm hả?"

      Khang Thần nghiêm trang : " quá bận rộn nhưng có việc khác tương đối bận rộn. Tôi biết nhưng đừng ai biết nhé, dạo này tôi làm nghề tay trái, kiếm thêm chút tiền."

      ". . . . . ."

      Đỗ Nhược Hành tự rót cho mình ly nước uống có ga, nhìn Khang Thần dựa người vào quầy bar pha chế gì đó. Đẹp mắt lại có khí chất nam thần luôn là người có đặc quyền, mọi công việc đều vui tai vui mắt. Đỗ Nhược Hành có thể hiểu được tại sao mấy nhân viên trẻ lại cả ngày mơ mộng về người đàn ông này, nếu như phải mình nhìn khuôn mặt Chu Yến Cầm lâu năm, đột nhiên gặp người đàn ông như thế này, nhất định cũng bình tĩnh nổi.

      Đỗ Nhược Hành và Khang thần có thể là quan hệ khá tốt đẹp, thậm chí Đỗ Nhược Hành cảm thấy, tất cả đồng nghiệp ở trong khách sạn Cảnh Mạn này đều có quan hệ tốt đẹp với Khang Thần, ta có thể là người duy nhất có quan hệ tốt với tất cả mọi người, chung Đỗ Nhược Hành và Khang Thần có mối quan hệ khá tốt nhưng chưa bao giờ chuyện riêng với nhau thân mật như vậy nên nhất thời có chút yên lặng. Dưới tình huống này bình thường Đỗ Nhược Hành luôn chờ đối phương triển khai đề tài trước, nhưng tối nay cảm thấy mình muốn buông lỏng, cảm giác cùng Khang Thần cũng cần cố kỵ quá nhiều, liền bắt đầu câu chuyện trước: "Quản lý Khang bao giờ đến thành phố T chưa?"

      "Rất quen thuộc."

      "Quen thuộc đến mức nào?"

      Khang Thần cười như cười : "Quen thuộc đến mức cần bản đồ cũng có thể hết vòng thành phố."

      ". . . . . ."

      Tiếp đó lại nghe ta nhàng : "Tôi là người thành phố T nha."

      ". . . . . ."

      Đỗ Nhược Hành nhớ rằng mình từng xem qua sơ yếu lý lịch của Khang Thần, viết quê quán là ở nơi nào đó mà biết chứ phải thành phố T, Đỗ Nhược Hành nghĩ chắc là có chút tế nhị nên suy nghĩ chút, dời đề tài: "Còn có ngày hôm đó, cho con tôi chocolate, tôi thay mặt con bé cảm ơn nha."

      Khang Thần phối hợp với thay đổi đề tài câu chuyện: " bé tên gì?"

      "Chu Đề."

      Khang Thần cười : "Nhìn chỉ mới ba bốn tuổi."

      "Chính xác, chưa tới hai tháng nữa tới sinh nhật bốn tuổi của con bé."

      Đỗ Nhược Hành có chút lo lắng rằng Khang Thần hỏi chuyện liên quan đến cuộc hôn nhân trước của mình nhưng Khang Thần tới chữ. Hai người ngồi tán ngẫu mấy chuyện linh tinh gần tiếng đồng hồ, nhưng Đỗ Nhược Hành biết Khang Thần tiết lộ cho ít tin tức liên quan đến cuộc sống riêng của ta, ví dụ như bố mẹ ta ở thành phố t sống ở khu Thành Đông, trong nhà có bộ sách cổ rất quý, hơn nữa bộ sách cổ này là do nhiều năm trước, mẹ ta tự tay mua từng quyển từng quyển ở khắp nơi đất nước về, hơn nữa ta theo họ mẹ, cha mẹ cũng còn khoẻ mạnh; còn chiếc xe màu đen mà ta lái làm đều do tiền ta làm tích góp tự mình mua được, còn có ta có người trai cũng cha khác mẹ, quan hệ của hai an hem rất lạnh nhạt, có thể ưa nhau.

      Bấy nhiêu đề tài có hơn nửa là do Đỗ Nhược Hành chủ động hỏi đến. thừa nhận mình khá tò mò về Khang Thần nên cố ý hỏi dò, kỳ quái là Khang Thần lại phối hợp trả lời tất cả để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chứ đem đề tài vòng quanh như cách ta thường trả lời khi người khác tò mò về thân thế của mình.

      Nhưng mặc kệ thế nào, Đỗ Nhược Hành khai thác được khá nhiều thông tin về mỹ nâm số của khách sạn Cảnh Mạn nên cảm thấy rất hài lòng. Cho tới lúc quay về phòng làm việc lần nữa, bước chân nhàng hơn hẳn, tâm trạng hỏng bét do Ôn Hoài cùng Chu Yến Cầm đem lại lúc trước toàn bộ đều tiêu tán. Chỉ ngoại trừ cảm thấy nội dung cuộc chuyện trò vừa rồi của và Khang Thần có chút giống như trò chuyện trong buổi xem mắt.

      Đến sáng hôm sau, Đỗ Nhược Hành mới mở máy, lâu sau, Chu Yến Cầm liền gọi điện thoại tới.

      Sau khi ly hôn, Đỗ Nhược Hành dường như rất nhạy cảm với ba chữ Chu Yến Cầm, lúc này vừa muốn nghe điện thoại của ta lại vừa muốn biết Chu Yến Cầm những gì nên vừa cầm điện thoại di động tay vừa do dự.

      Bên kia gọi đến lần thứ ba, Đỗ Nhược Hành rốt cuộc nhấn nút nghe.

      Chu Yến Cầm thẳng vào vấn đề: "Có phải Ôn Hoài tìm em ?"

      Đỗ Nhược Hành cũng hiểu tại sao Chu Yến Cầm lại có thể suy nghĩ ra nhanh như vậy. Chỉ câu đầu đuôi của lúc nửa đêm mà ta đoán đúng vấn đề. là kỳ tích. vốn cho rằng, do đám oanh oanh yến yến của ta quá nhiều nên bao giờ nhớ hết tên của họ nhưng lại có thể ra ngay người đến làm phiền là Ôn Hoài.

      Chu Yến Cầm nghe trả lời nên hỏi tiếp: " ta mấy lời chọc giận em chứ?"

      Đỗ Nhược Hành : "Chúng tôi chuyện với nhau quá mười câu." Nhưng mỗi câu cũng làm cho bực mình.

      Chu Yến Cầm trầm mặc chốc lát, sau đó : "Tôi xử lý. Cam đoan với em có lần sau."

      Đỗ Nhược Hành cảm thấy nhịn được, sau khi ly hôn, mỗi lần chuyện cùng Chu Yến Cầm là mỗi lần cảm thấy khó chịu. định cúp điện thoại, Chu Yến Cầm lại tiếp: "Cuối tuần này, tôi tới thành phố S tham gia hội thảo, tại khách sạn Cảnh Mạn."

      Đỗ Nhược Hành lạnh nhạt mình biết.

      Chu Yến Cầm thong thả nỏi: "Nếu như em cảm thấy thoải mái, tìm khách sạn khác ở."

      Rốt cuộc Đỗ Nhược Hành cũng bộc phát: " nghĩ nhiều quá rồi, tôi có rãnh rỗi như vậy." xong cúp điện thoại.

      Hai người và Chu Yến Cầm thực ra giống nhau ở điểm đó là hai mặt. Đỗ Nhược Hành lúc ờ bên ngoài luôn được mọi người đánh giá là dịu dàng văn nhã, năng cẩn trọng mất lòng người, nhưng trước khi ly hôn luôn có những hành động quá khích thậm chí là bạo lực đối với Chu Yến Cầm. Ngược lại, ở bên ngoài, Chu Yến Cầm nổi tiếng lãnh huyết vô tình, là ông chủ vô cùng nghiêm khắc và cầu cao, sau khi về đến nhà lại mặc Đỗ Nhược Hành có đánh có mắng thế nào ta đều có thể thủy chung mỉm cười, bình chân như vại. Trong hôn lễ của hai người, Tô Cầu đặc biệt hai người bọn chính là kết hợp hoàn hảo. Trước kia, Đỗ Nhược Hành cũng cho là như vậy nhưng thực tế lại tàn khốc, họ chỉ sống với nhau chừng đấy năm sau đó ly hôn.

      Ngày hội nghị cấp cao diễn ra, Chu Yến Cầm cùng đoàn đại biểu cùng nhau tiến vào khách sạn. Đỗ Nhược Hành đảm nhiệm nhiệm vụ đem tận tay đem chìa khóa phòng cho từng đại biểu, đến lúc đối mặt với Chu Yến Cầm còn nở nụ cười mà Chu Yến Cầm chưa bao giờ thấy sau khi hai người ly hôn. Chu Yến Cầm liếc nhìn Đỗ Nhược Hành cái, lời nhận lấy chìa khóa phòng, sau đó lát gọi điện thoại xuống quầy lễ tân : "Máy sấy trong phòng có vấn đề."

      Đỗ Nhược Hành lập tức : "Tôi tìm phục vụ, lập tức đem lên phòng ngài cái khác."

      Chu Yến Cầm ngay: "Phục vụ của khách sạn lúc lâu rồi chưa thấy quay lại. Tôi muốn đích thân lên đây chuyến."

      Đỗ Nhược Hành cúp máy, mặt đổi sắc vào thang máy khiến Uông Phỉ Phỉ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào như muốn tìm ra điều gì đó bất thường.

      Đến gian phòng Chu Yến cầm kiểm tra, đúng là máy sấy thể dùng được nữa, hai người đứng cách nhau tới mét, Đỗ Nhược Hành kiểm tra chốc lát, ngẩng đầu lên : "Chính làm hỏng?"

      Chu Yến Cầm nhìn Đỗ Nhược Hành chằm chằm lát, mới chậm rãi : "Em nhất định phải đem những điều xấu xa đặt lên con người tôi mới cam tâm hả?"

      "Tôi có ý đó, chỉ là điều này quá khác thường. Trước khi quý đoàn đến, đích thân tôi kiểm tra tất cả đồ đạc trong tất cả các phòng VIP, có vấn đề. Nếu như là do bản thân tự làm hỏng đồ đạc rồi đổ oan cho công tác chuẩn bị tốt tôi bị khiển trách."

      xong Đỗ Nhược Hành xoay người muốn . Chợt bả vai bị Chu Yến Cầm hung hăng kéo lại, bị Chu Yến Cầm đẩy vào tường.

      Giọng của ta rất bình tĩnh: "Chúng ta cần chuyện chút."

      " chuyện gì?"

      " về nguyên nhân thực khiến chúng ta ly hôn."
      Last edited: 5/5/16
      251XYZ, Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.1:

      Đỗ Nhược Hành khó chịu ra mặt: "Chuyện cũ lắm rồi còn gì nữa?"

      "Trừ khi em ràng mọi chuyện cho tôi."

      Đỗ Nhược Hành muốn đẩy Chu Yến Cầm ra nhưng mặc kệ có dãy dụa như thế nào cũng thể thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của ta. Thậm chí hai chân cũng bị Chu Yến Cầm kẹp chặt, cả người bị ta ấn chặt lên tường, cảm giác này quá khó chịu, khiến lửa giận của Đỗ Nhược Hành nhanh chóng bùng nổ: "Buông ra!"

      Trước kia khi còn đương, thậm chí là sau khi cưới, chưa bao giờ Chu Yến Cầm đối xử với như vậy. Nửa năm cuối cùng của cuộc hôn nhân, hai người gây gổ như cơm bữa, nhưng mỗi lần đều là do Đỗ Nhược Hành tự mắng tự nghe, thậm chí động tay động chân cũng là Đỗ Nhược Hành ra tay và Chu Yến Cầm chịu trận, thỉnh thoảng né tránh nhưng nếu như Đỗ Nhược Hành ném ra cái gì có tính sát thương cao Chu Yến Cầm đứng yên mặc cho ném. Đỗ Nhược Hành chưa từng phát , thời gian dài như vậy, ra Chu Yến Cầm dung túng, bao dung cho biết bao nhiêu.

      Nhưng lần này Chu Yến Cầm làm như nghe thấy, vẫn đứng vững, nắm chặt lấy hai cổ tay Đỗ Nhược Hành: "Đối với người, chán ghét cũng có mức độ của nó. Em bây giờ đến cả nhìn thấy tôi cũng cảm thấy tức giận, em cảm thấy cái này rất bình thường?"

      "Có cái gì bình thường? Tôi ghét , ghét đến cực độ sao nào? Nếu dùng vẻ mặt ôn hoà chuyện với mới bình thường." Đỗ Nhược Hành cắn răng: "Rốt cuộc có buông tay bảo!"

      "Rốt cuộc chỗ nào có vấn đề? Hay là làm sai điều gì?"

      Đỗ Nhược Hành căn bản dư sức trả lời. cố gắng giãy dụa tay phải, vớ được cái máy sấy, đập mạnh lên gáy Chu Yến Cầm. Thừa dịp Chu Yến Cầm bị đau, lập tức vùng chạy khỏi tầm với của ta.

      Chu Yến Cầm bị đập cái lên gáy khiến mắt mờ nhưng vẫn nỗ lực mở mắt để xem Đỗ Nhược Hành như thế nào. Đỗ Nhược Hành mặc dù chạy ra xa nhưng có ý định rời khỏi phòng, chỉ đứng nhìn Chu Yến Cầm chằm chằm. nghĩ Đỗ Nhược Hành động thủ lại nể tình nghĩa bao năm vợ chồng mà ra tay thẳng thắn như vậy, ta vô cùng hối hận trước kia dạy cho mấy chiêu phòng thủ cơ bản, những chiêu kia đều rất hữu dụng, kết quả Đỗ Nhược Hành thời điểm ở nước ngoài chưa dùng tới, sau khi về nước tất cả đều dùng người thầy dạy là mình.

      Chờ trước mắt mình sáng tỏ, liền thấy Đỗ Nhược Hành cố níu lấy áo sơ mi, chiếc cúc trong lúc bất cẩn bị bung ra.

      Chu Yến Cầm hơi lim dim mắt, nhàng hít hơi, đoán chừng sau gáy sưng lên khối to bởi vì đau đến thấu tim. Thấy Đỗ Nhược Hành nhìn chằm chằm mình với ánh mắt đề phòng giống như mình là kẻ thù đội trời chung, cảm thán: "Em quá đáng đấy, lại dùng chiêu của dạy để dùng qua người , về sau dùng với người khác ấy. Em phải tin rằng bao giờ làm hại em.”

      Đỗ Nhược Hành : "Từ đầu đến chân có chỗ nào đáng tin cả."

      Chu Yến Cầm chỉ bước lên phía trước bước , Đỗ Nhược Hành lập tức lui về phía sau bước. Chu Yến Cầm thể dừng lại, cảm thấy khá đau khổ, lại cảm thấy có chút buồn cười.

      : "Em đối đãi với khách VIP của khách sạn như vậy đấy hả? tại tôi muốn khăn lông nóng, còn cần lọ dầu gió nữa."

      Đỗ Nhược Hành lạnh lùng : "Khách sạn cung cấp khăn và thuốc đắt gấp mười lần bên ngoài đấy."

      Chu Yến Cầm : " sao, nếu như là do em lấy đắt gấp trăm lần cũng được."

      Đỗ Nhược Hành đột nhiên quắc mắt nhìn Chu Yến Cầm trừng trừng: "Khách sạn tôi cung cấp những thứ đồ linh tinh này! Tự mình mua !"

      xong xoay người muốn rời , Chu Yến Cầm gọi với: "Đợi chút, máy sấy khác của tôi đâu?"

      "Chuyện này liên quan gì tới tôi!"

      Chu Yến Cầm lại nhàng : "Phòng của em chắc có kim chỉ chứ.”

      ". . . . . ." Đỗ Nhược Hành có suy nghĩ muốn bóp chết ta: " cần quan tâm!"

      Đỗ Nhược Hành mở cửa, nhanh chóng bước cũng quay đầu lại.

      Đỗ Nhược Hành vừa bước vào phòng làm việc của mình kéo rèm, chiếc rèm màu đen dầy che kín tất cả mọi thứ trong phòng. Vừa mắng khốn kiếp vừa đổi áo sơ mi, lại trở lại đại sảnh đúng lúc Uông Phỉ Phỉ cùng Tiểu Diệp bàn luận gì đó, nhìn thấy Đỗ Nhược Hành tiến tới, lập tức im lặng, sau đó lại đưa mắt nhìn đến chiếc áo sơ mi mới thay của , cười ý vị sâu xa.

      Đỗ Nhược Hành trầm mặc, nhưng tâm trạng khó chịu vẫn ra mặt. có chút hoài nghi chứng uất ức của mình có phải lại có dấu hiệu tái phát hay , tại sao hai ngày nay hoả khí lại tràn đầy như vậy.

      Đỗ Nhược Hành cầm mãi chiếc bút trong tay cùng với danh sách khách VIP hồi sáng nhưng động đậy, cho đến lúc Chu Yến cầm nhắn tin tới: "Chú Lưu đặc biệt làm cho em bánh quy mà em thích, ở phòng ."

      Có đại biểu tham dự hội nghị đến ký tên, Đỗ Nhược Hành cười tươi với khách, ngón tay lại lần lần nhắn lại cho Chu Yến Cầm tin nhắn: "Cút!"

      Đến buổi chiều, Đỗ Nhược Hành phụng mệnh cùng Tổng giám đốc tới từng phòng của đại biểu tham dự hội nghị thăm hỏi mấy nhân vật quan trọng. Đau đầu là phòng đầu tiên phải vào là phòng của Chu Yến Cầm, vừa mới mở cửa, liền nghe thấy mùi tinh dầu nồng nặc.

      Chu Yến Cầm mặc áo ngủ màu tía, vẻ mặt lạnh nhạt đối với nhiệt tình thăm hỏi của Tổng giám đốc chỉ đáp qua loa cho có lệ. Đỗ Nhược Hành quen biết, sống cùng ta nhiều năm như vậy nhưng ra rất ít thấy dáng vẻ làm ăn bên ngoài của Chu Yến Cầm. Những trường hợp ta mang theo xã giao đều là những cuộc xã giao cấp cao, nơi nào cũng phải tỏ vẻ quen biết, khiêm nhường hoặc cũng có những trường hợp liên hoan bạn bè nên thái độ của ta trong những lần ra ngoài cùng chủ yếu là rất nhàng hòa đồng, khác hẳn với hình ảnh lãnh huyết đế vương mà Tô Cầu từng tả cho Đỗ Nhược Hành nghe.

      Vì vậy, Chu Tô chưa bao giờ thấy qua chu Yến Cầm như thế này, mang theo vẻ cao ngạo và xa cách, chuyện với Tổng giám đốc của với vẻ phân chia cấp bậc rệt.

      Trong lòng Đỗ Nhược Hành thầm mắng câu ỷ thế hiếp người.

      Tổng giám đốc cũng là người trải qua bao nhiêu song gió cuộc đời nên tỏ vẻ gì là hài lòng với thái độ của Chu yến Cầm, từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt tươi cười. Còn tận tình hỏi thăm, khách sạn có đáp ứng cầu của Chu Yến Cầm hay , mặt tự mình kiểm tra xung quanh vòng, sau đó ánh mắt rơi vào chiếc máy sấy vứt chỏng chơ trong góc phòng.

      Chu Yến Cầm nhìn theo ánh mắt của Tổng giám đốc, giải thích qua loa: "Mới vừa rồi cẩn thận làm hỏng, còn chưa kịp gọi phục vụ để đổi."

      Tổng giám đốc quay đầu lại nhìn Đỗ Nhược Hành, liền nhanh chóng quay số nội bộ hạ lệnh: "Hoàng Tiểu Vãn, mang chiếc máy sấy mới lên cho VIP ở phòng 1407."

      Chu Yến Cầm đột nhiên : "Làm phiền quản lí Đỗ rồi."

      Đỗ Nhược Hành cười đến uyển chuyển hàm xúc, dịu dàng đáp: "Chu tổng khách khí quá, đây là chức trách của tôi mà."

      Sau khi Tổng giám đốc và Đỗ Nhược Hành thăm hỏi vòng mấy vị khách VIP, Tổng giám đốc đột nhiên : "Tiểu Đỗ, nếu tôi nhớ nhầm cũng là người thành phố T?"

      "Đúng vậy."

      Tổng giám đốc nhìn Đỗ Nhược Hành có tìm tòi nghiên cứu: "Vậy có biết Chu Yến Cầm hay ?"

      ". . . . . ." Trong đầu Đỗ Nhược Hành nảy ra vô số đáp án, cuối cùng đem trách nhiệm chút do dự đẩy tới đầu Chu Yến Cầm: "Phải là tôi biết ta, nhưng có lẽ ta biết tôi đâu."

      Buổi tối Đỗ Nhược Hành gọi điện cho Chu Đề. ở nhà cũng với bảo mẫu nên mè nheo với mẹ rằng mình rất sợ.

      Đỗ Nhược Hành mỗi lần nghe con vậy đều cảm thấy khó chịu. Khi còn bé ba mẹ ly hôn, phải chia xa ba để đến ở với mẹ, cảm giác như thế nào Đỗ Nhược Hành rất , đó hoàn toàn phải là chuyện vui vẻ gì. tại lạ chính là người khiến con phải rơi vào hoàn cảnh như mình ngày xưa. Nếu như và Chu Yến Cầm ly hôn, vào giờ phút này nhất định nằm giường dỗ con ngủ, khung cảnh đó ấm áp làm sao. Vốn nên như thế.

      Mỗi lúc con thút thít nhớ mẹ hay con sợ, Đỗ Nhược Hành đều tự hỏi quyết định ly hôn của mình có chính xác .

      Lúc đó thực rất khó chịu. đến gặp bác sỹ tâm lý, cũng tiến hành trị liệu nhưng vẫn có hiệu quả, cuối cùng bác sỹ của cũng còn cách nào khác, nghiêm túc với rằng, nếu cứ kéo dài tình trạng như vậy, bệnh tình của ngày càng trầm trọng hơn, nếu giải quyết vấn đề rất có thể xảy ra chuyện tự sát.

      Ngày ấy, mỗi buổi tối Đỗ Nhược Hành đều thể ngủ ngon. mình bóng lăn qua lăn lại giường ngủ rộng lớn. Chu Yến Cầm mỗi khi bị đánh mắng xong đều cả đêm về, chính là từ khi đó bắt đầu ghi hận trong lòng, tại sao ta lại để cho con đường.

      Đỗ Nhược Hành giỏi việc dỗ dành con cái. Bởi vì thực ra từ bé Chu Đề là đứa bé ngoan nên lúc này con bé có làm nũng cũng chỉ có thể : “Con ngoan, đừng sợ, ở nhà với bảo mẫu hai ngày nữa ba về.”

      Nhưng Chu Đề nghe vậy lại càng khóc lớn hơn khiến có chút sợ. Đứa bé này vốn là đứa bé ngoài ý muốn của và Chu Yến Cầm. Từ lúc chưa kết hôn, Đỗ Nhược Hành từng kiến quyết bày tỏ rằng nhất định sinh con, Chu Yến Cầm đồng ý, thậm chí còn ra ta cũng muốn có con, nhưng đời là vậy, phải tất cả đều theo ý muốn của mỗi người.

      Chu Đề vẫn tiếp tục khóc, Đỗ Nhược Hành lại dỗ dành, đem cả bánh pho mát con gấu lớn ra để dỗ, rằng lúc nào mẹ về thăm mua cho con rất nhiều bánh pho mát nhưng Chu Đề con bé chỉ muốn ba mẹ. Đỗ Nhược Hành thể làm gì khác hơn là mẹ ở đây nhưng Chu Đề lại khóc lớn hơn: "Con còn muốn ba! Con muốn ba! Con muốn ba và mẹ!"

      ". . . . . ."

      Rất nhanh Chu Đề đưa ra đáp án khó khăn cho mẹ mình: "Ba hôm nay ba ở cùng mẹ trong khách sạn, mẹ tìm ba, cho con gặp ba!"
      Last edited: 5/5/16
      251XYZ, Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Xé tem. Bạn ed ơi cố lên

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :