Ngày này, không cách nào vượt qua - Thiên Như Ngọc

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 4:

      Tạ gia là đại gia tộc , trong tướng phủ có gần trăm người. Tạ Thù tiến vào Tạ gia trễ, trước kia mỗi ngày đều bị Tạ Minh Quang giáo dục này giáo dục kia, nên có cơ hội cùng người khác tiếp xúc cho nên căn bản biết người nào với người nào.
      Quản gia vội vã xem xét chuyện của Nhiễm công tử, nàng vô tâm vô tình lại ăn lựu, hỏi Mộc Bạch:"Này, Nhiễm công tử là người nào thế?"
      Mộc Bạch đáp:"Công tử biết rồi, kỳ luận về bối phận, ngài còn phải gọi Nhiễm công tử tiếng đường thúc, vốn là cháu của đại nhân."​
      Đại nhân đây là chỉ Tạ Minh Quang, nếu là cháu Tạ Minh Quang, phải là con của đệ đệ Tạ Minh Quang. Huynh đệ Tạ Minh Quang sớm chia nhà mà ở, theo lý mà Nhiễm công tử nên ở nhị phòng mới đúng, làm sao có thể ở trong tướng phủ? Tạ Thù hiểu.
      Mộc Bạch tiếp:"Lúc trước có chuyện phát sinh, thân phận của liền thay đổi..."
      Tạ Thù nghi hoặc:"Chuyện gì vậy?"
      Mộc Bạch nhìn trái nhìn phải, xác định có người, mới thần thần bí bí hơi, xong còn làm bộ "Người bình thường ta cho đâu".
      "Nga~~~~" Tạ Thù nhất thời nên lời.
      Tạ Minh Quang cùng Nhị đệ Tạ Minh Huy như nước với lửa, bên cảm thấy đệ đệ có chí tiến thủ, muốn đề bạt cũng đề bạt được; bên lại cảm thấy ca ca trượng nghĩa, làm thừa tướng mà đề bạt mình, còn chê hai đứa con của mình đáng đồng tiền.
      Tạ Minh Quang có con nối dòng, Tạ Minh Huy ở điểm này lại thắng thế, năm mươi tuổi mà tiểu thiếp vẫn sinh cho thêm con trai, đắc ý đến nỗi râu cũng dựng ngược lên trời.
      Về sau mỗi lần đến bái phỏng Tạ Minh Quang đều mang tiểu nhi tử đến, đắc ý vô cùng. Tiểu nhi tử kia càng lớn càng thông minh lanh lợi, rửa sạch nỗi nhục hai đứa con trai kia bị Tạ Minh Quang ghét bỏ sỉ nhục, càng thêm phấn hở.
      Nhưng ngày vui chẳng được bao lâu, vào ngày đại thọ sáu mươi tuổi của Tạ Minh Huy, tân khách tham gia đại yến hậu viện bỗng nhiên có hỏa hoạn. Vị tiểu thiếp xinh đẹp kia liền bị bắt gặp thông dâm với người ngoài, bị truy hỏi mới lộ ra ngay cả con trai cũng phải của .
      Đúng là sét đánh giữa trời quang! Tạ Minh Huy choáng váng ngã thẳng xuống đất. Thay người khác đổ vỏ những mười năm, còn có ai so được với coi tiền như rác?
      Lúc đó Tạ Minh Quang ở đó, lo liệu đại cục, cũng nhân cơ hội mà bỏ đá xuống giếng, trước đem tân khách trong sảnh đường giải tán hết, tránh để việc xấu trong nhà lan truyền ra ngoài.
      Sau đó Tạ Minh Huy lập tức giải quyết tiểu thiếp, còn muốn giải quyết luôn đứa này, Tạ Minh Quanh lại đem đứa về tướng phủ.
      Nghe thuận mắt đệ đệ.
      Nghe muốn tích đức.
      Nghe tiểu thiếp kia tư thông với .
      Quản gia tướng phủ tức giận rống to:"Đại nhân lớn tuổi, các ngươi đừng có mà đặt điều!"
      Dù sao việc này vẫn có điểm được minh bạch, đứa lai lịch ràng bình an lớn lên trong tướng phủ, bọn hạ nhân dám huyên thuyên, bởi vì tên là Tạ Nhiễm, chỉ có thể dùng cách xưng hô ái muội ràng mà gọi : Nhiễm công tử.
      Tuy rằng chuyện này nghe qua cẩu huyết, Tạ Thù trong lòng cũng có hiểu biết.
      Mộc Bạch ở Tạ gia mà lớn lên, biết chuyện cũ trong phủ tất nhiên nhiều hơn nàng. Theo lời , khi Tạ Nhiễm vào phủ, phụ thân của nàng theo đuổi con đường luyện đan cầu tiên rồi, Tạ Minh Quang sở dĩ đem nàng trở về , có lẽ là tính toán làm kế vị của mình.
      Nhưng xuất thân của Tạ Nhiễm làm cho người ta dị nghị, khi bại lộ, nhất định hạ nhân khó mà phục tùng, hơn nữa mang huyết thống Tạ gia, Tạ Minh Quang cũng vì chính mình mà lo lắng.
      Đây cũng chính là nguyên nhân lão gia tử lại đem nàng hồi phủ . Cho dù nàng xuất thân thấp kém, nhưng so với Tạ Nhiễm còn tốt hơn nhiều, huống chi nàng mang huyết mạch Tạ gia, là độc đinh duy nhất của chính phòng, tự nhiên là khác biệt.
      Suy đoán như vậy, Tạ Thù liền hiểu được vì sao Tạ Minh Quang cũng chưa nhắc tới người này với nàng, tám phần là sợ trong lòng nàng thoải mái.
      Nàng biết chuyện nhưng biết Tạ Nhiễm có biết hay . Nàng đứng dậy sửa sang lại y bào, hướng Mộc Bạch :"Mang ta qua xem vị đường thúc này ."
      Tạ Nhiễm ở tại phủ Lưu Vân Hiên phía Tây Bắc, tuy phủ bé nhưng cũng vô cùng xinh đẹp, cách biệt với xung quanh. Trong viện có cái ao , bên bờ có vài đóa hoa rơi xuống mặt nước, dưới ánh trăng cũng đầy vẻ phong tình.
      Tạ Thù theo Mộc Bạch đến cửa viện, vừa vặn gặp quản gia cùng thầy thuốc ra, liền hỏi han vài câu. Thầy thuốc Tạ Nhiễm treo cổ tự vẫn, may mà phát kịp thời, ở cổ chỉ để lại vết thương.
      Nàng gật đầu, khoanh tay đến trước cửa, sớm gã sai vặt trông lanh lợi chờ ở đó.
      "Bái kiến thừa tướng."
      Tạ Thù hỏi:"Công tử nhà ngươi sao lại muốn tự sát?"
      Gã sai vặt nghe thấy lời này, ánh mắt hơi hơi đỏ lên :"Là do nhị vị đại nhân chi thứ hai bỗng nhiên tìm tới cửa mà công tử nhà ta là ngoại nhân, bảo rời khỏi Tạ gia, công tử thấy uất ức quá, nên mới..."
      Tạ Minh Huy sớm mất, chi thứ hai nhị vị đại nhân là con , cũng chính là hai vị đường thúc của nàng.
      Hai người này nàng từng nghe Tạ Minh Quang qua, lão đại Tạ Đôn trầm mê tửu sắc, cả ngày quanh quẩn ở yên hoa chơi ; lão nhị Tạ Linh muốn đọc sách viết chữ, suốt ngày ảo tưởng mình làm tướng quân, lại mang bệnh lao.
      Nguyên lai Tạ Minh Quang đánh giá: biến chất.
      Tạ Thù trong lòng có tính toán, bước vào phòng.
      Mùi thuốc đắng tràn ngập, cách bình phong đoạn, có thể nhìn thấy người nửa ngồi nửa nằm ở đầu giường.
      Gã sai vặt vào vài câu, người giường vẫn nhúc nhích, Tạ Thù trực tiếp vào.
      Tạ Nhiễm và nàng tuổi cũng tương đương, người mặc áo choàng trắng rộng thùng thình, ngũ quan ràng, nhưng sắc mặt lại quá mức tái nhợt, ở cổ là vết thương nhìn mà ghê người.
      Chậc, hạ thủ được lắm!
      Cảm thấy có người lại gần, Tạ Nhiễm giương mắt lên nhìn, biểu tình bình thản, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo, chỉ liếc mắt cái lại thu trở về, chút sợ hãi :"Làm phiền tộc trưởng rồi."
      Tạ Thù vội ho tiếng, bảo hạ nhân lui ra, qua cười tủm tỉm với :"Đường thúc"
      Tạ Nhiễm liền ngẩng đầu lên, biểu tình kinh ngạc.
      "Đường thúc sao lại nhìn ta như vậy? Ngươi tuy rằng còn hơn ta hai tuổi, nhưng bối phận khác biệt, ta gọi ngươi tiếng đường thúc cũng là phải."
      Tạ Nhiễm bỗng nhiên lộ vẻ bi phẫn:"Ta mang huyết mạch Tạ gia, cùng lắm chỉ là đứa con tiện thiếp sinh ra mà thôi!"
      vậy đây là lời chi thứ hai vị đường thúc kia mắng .
      Ta Thù ngồi xuống bên giường, dùng quạt quạt cho , dường như muốn làm dịu cơn tức của :"Vừa khéo, ta cũng là từ thứ dân mà sinh ra. Đường thúc, người xem ngươi và ta đồng bệnh tương liên, nên giúp đỡ lẫn nhau, thế nào mà ngươi định trước bước?"
      Tạ Nhiễm bị nàng còn mặt mũi, nhíu mi :"Tộc trưởng lời này là có ý tứ gì?"
      Tạ Thù lúc này mới thu lại vẻ cười đùa, thấp giọng :"Đường thúc là do tổ phụ dạy dỗ mà lớn lên, vậy là có chỗ hơn người, nay tổ phụ khuất, ngươi rơi vào thế bị người ta bắt nạt, còn bằng đem bản lĩnh giúp đỡ chất nhi ta. Ngươi xem xem, ta với ngươi tuổi sai biệt lắm, thân thể cường tráng, có thể sống lâu, về sau rốt cuộc cần phải lo lắng nữa."
      Tạ Nhiễm hiểu được, vẻ mặt thu liễm vẻ cao ngạo:"Nguyên lai tộc trưởng tới đây vì điều này. Nhưng ta lại thấy, ít nhất là các đại gia tộc đều hy vọng người sống lâu đâu."
      "..." Tạ Thù sờ sờ mũi.
      Tạ Nhiễm quay mặt chỗ khác:"Tộc trưởng thong thả, tiễn."
      "Được rồi." Tạ Thù đành đứng lên, ra vẻ tiếc nuối thở dài:"Ta đây ngày khác lại tới thăm đường thúc, hôm nay tới là để người suy nghĩ cho kỹ. Kỳ chính người cũng hiểu được, tổ phụ lưu giữ người, ngày này sao?"
      Ra khỏi Lưu Vân Hiên, Mộc Bạch vẻ mặt hóng chuyện lên, Tạ Thù quạt quạt phát biểu tổng kết:"Kiêu ngạo, thực kiêu ngạo!"
      Thế gia đại tộc hy vọng nàng sống lâu?
      Tạ thù đối với điều này chút nghi ngờ, nàng bắt đầu chú ý chặt chẽ tới các đại thế gia, liền từ triều đình mà bắt đầu.
      Thời gian gần đây trong triều việc gì lớn, tầm mắt hoàng đế đều buộc người thừa tướng là nàng, mỗi lần vào triều là nhìn nàng chằm chặp, hận thể nhìn nàng ra cái lỗ thủng.
      Nếu hoàng đế chính trực, sử quan rất nhanh ghi vào sách sử câu, hoàng thượng bị đoạn tụ.
      Nhìn nhìn vài ngày, hoàng đế lại sửa sách lược, sau khi lải nhải chuyện chính xong, bỗng nhiên bắt đầu thở dài, hướng Tạ Thù mấy lời như sau:"Thời gian vừa rồi thời tiết nóng bức dị thường, hôm nay trẫm lại nghe có người ở Hợp Phổ nhìn thấy biển có khói đen mãi tiêu tan, chỉ sợ là có điềm chẳng lành. Tạ tướng nhậm chức đến nay liền liên tiếp xuất nhiều dị tượng như thế, chỉ sợ dân chúng lại lời huyên thuyên, thời gian này nếu ngại nên phóng khoáng làm chút việc tốt, cũng tránh cho người bên ngoài kiếm cớ mà ."
      Nghe lời lão nhân gia có vẻ chân thành là vậy, như thể vì nàng mà suy nghĩ, nhưng Tạ Thù lại nghe ra trong lời có thâm ý.
      Lần đó trong yến hội, nàng ghi nhớ làm ra bản danh sách mới đây có chút thu hoạch, người nào nên hạ hạ, nên loại bỏ loại bỏ, động tới số vị quan to, những người này chắc là tìm hoàng đế mà kêu khóc rồi.
      Tạ Thù cho rằng làm việc nên cẩn trọng, ổn định tâm phúc của Tạ Minh Quang đồng thời cũng phải bồi dưỡng cả tâm phúc của chính mình. Vì thế mà bên đào rễ của người khác, bên tạo mầm mới của mình. Thế nên " cẩn thận" đem hai tâm phúc của hoàng đế đào lên mất.
      người là trung thừa Ngự Sử, khi nàng vừa lên làm thừa tướng làm ngay quyển sử, mẫu thân nàng xuất thân ràng, thể tổng lĩnh triều chính; còn người là xa kỵ tướng quân, lúc ấy tham tấu nàng kiêng kị Vũ Lăng Vương trở về, cố ý làm khó cấm quân kinh thành.
      Đêm qua hoàng đế biết được việc này, mặt mày tức giận nhăn nhúm đến quạ đen cũng phải tránh xa, Viên quý phi được thị tẩm cũng sợ tới mức phải kêu "Má ơi" tiếng còn đạp đạp ngã lăn xuống giường.
      Lúc này nghĩ lại, càng thêm tức giận, bên xoa xoa bụng đau bên trừng Tạ Thù, lời này trắng ra là bảo nàng ngẫm lại thanh danh chính mình, làm những chuyện thiếu đạo đức là phải đạo!
      Tạ Thù cung kính hành lễ :"Bệ hạ phải, chuyện ở Hợp Phổ thần cũng nghe qua, cũng may thái sử lệnh bắt tay vào điều tra, mấy ngày nữa có kết luận, đến lúc đó lời đồn đãi cũng tự biến mất."
      Khuôn mặt hoàng đế vặn vẹo hừ hừ mấy tiếng, trừng mắt liếc thái sử lệnh cái, ngươi đừng có mong mà điều tra ra!
      Lúc này, người rất ít khi lên tiếng Vệ Ngật Chi bỗng nhiên :" đến chuyện biển có khói đen, trước thần có nghe người ở Nhu Nhiên qua, đây chính là tượng xấu, chỉ sợ so với tượng nóng bức lần trước còn nghiêm trọng hơn."
      Hoàng đế vừa nghe xong tâm tình liền tốt hơn hẳn.
      Ai chẳng biết người Nhu Nhiên sống sa mạc, lại nghe lời người ở Nhu Nhiên đồn đại chuyện mãi ở ngoài biển, còn bằng tìm thái hậu trong cung hỏi chuyện dân gian! Chuyện này giải thích thế nào? ràng đều là thấy Vũ Lăng vương và thừa tướng đối nghịch! Cho nên sợ người công cao hơn chủ, chỉ sợ người biết ai là chủ!
      Hoàng đế thoải mái, lại nhìn Vệ Ngật Chi càng thấy ưng mắt.
      Tạ Thù cũng ý thức được đây là đối nghịch với mình, lặng lẽ nhìn lướt qua .
      Kỳ trong những thế gia muốn nàng chết, Vệ gia là muốn nhất?
      Vệ Ngật Chi vẫn có động thái gì thêm vẫn đứng im bất động, bình thản ung dung, như thế mình điều gì quá đáng, thậm chí còn nở nụ cười với nàng.
      Tạ Thù đỡ lấy trán, muốn bùng nổ phen, người bị ức hiếp là ta a!
      quỳnhpinky, Chris, Huyềnpluss2 others thích bài này.

    2. bội phương

      bội phương Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      56
      đặt gạch ủng hộ bạn 1 cái nha ^ ^
      HuyềnplussDothuydung thích bài này.

    3. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 5:
      Đúng như mong muốn của hoàng đế, chuyện khói đen biển thái sử mệnh đúng là tra ra được điều gì.
      Lời đồn lại càng bay xa, trong vòng vài ngày truyền khắp mọi ngõ ngách.
      Xem xem , đúng là dị tượng xấu, quả nhiên là nhờ phúc Tạ gia!
      Tin đồn trong kinh thành, người ủng hộ Tạ Thù cũng buồn bực, trơ mắt nhìn người ủng hộ Vũ Lăng vương diễu võ dương oai, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cảm giác vô cùng nghẹn khuất!
      Thời điểm vào triều, hoàng đế cười tới mặt nhăn như hoa cúc:"Tạ tướng, ngươi xem xem, nay tình tới mức này, ngươi có lời nào để ?"
      Tạ Thù chớp chớp mắt giả ngu:"Ý bệ hạ là..."
      "Trẫm thấy trung thừa Ngự Sử cùng xạ kỵ tướng quân cũng có làm gì sai, Tạ tướng ngươi xử trí tru toàn, mới làm cho người người oán trách."
      Tạ Thù lộ vẻ giật mình, rồi sau đó trầm suy tư phen, bẩm:"Vi thần ghi nhớ lời bệ hạ chỉ dạy, trở về nhất định cẩn thận xem xét, tiếp tục an bài."
      Hoàng đế "Chuẩn" tiếng, trong lòng sung sướng, vẫn chỉ là đứa dễ dạy bảo, nếu là lão già Tạ Minh Quang kia khó đối phó. A, phải thưởng cho người truyền bá lời đồn này mới được, làm tốt lắm, tốt lắm!
      Sau đó, Tạ Thù vẫn giữ bộ dạng sầu não, các quan viên khác mỗi người tâm tư khác nhau.
      Người ủng hộ Tạ gia có chút yên lòng, việc này lớn lớn , nhưng nếu xử lý tốt, chẳng phải là trợ giúp sai người sao?
      Bọn quan viên của thế gia đối nghịch thầm sung sướng, cái này gọi là người tính bằng trời tính! Sau vụ này lập tức liền hướng Vũ Lăng vương làm thân, ngỡ như thấy được ánh sáng dẫn đường vậy.
      Vũ Lăng vương thay đổi phương hướng ban đầu, hướng phía Tạ thừa tướng mà tới.
      "Tạ tướng xin dừng bước."
      Tạ Thù mới ra khỏi cửa cung, tưởng rằng có thể buông lỏng tâm tư, ai dè lại có người gọi lại, đành phải tiếp tục giả bộ sầu muộn.
      Vệ Ngật Chi nâng cao vạt áo triều phục người trang trọng, nhanh bước tới gần:" biêt Tạ tướng có rảnh , cùng bổn vương tới chỗ này ."
      Tạ Thù tâm tư xoay vòng:"Hả? Đó là nơi nào?"
      Vệ Ngật Chi mỉm cười, mắt như có sao sáng:" rồi biết."
      Sau khi ra khỏi cửa cung về hướng nam, trước sau qua đại Tư Mã môn, Tuyên Dương môn, Chu Tước môn, xa mã hai người dừng lại bên sông Tần Hoài.
      Tạ Thù ở tại Ô Y hạng ở bắc ngạn sông Tần hoài mà Vệ Ngật Chi đại Tư Mã phủ lại ở thành Đông Thanh Khê. Dân chúng đều nghĩ hai người ngẫu nhiên đồng hành đến tận đây rồi chia tay, ngờ lại thấy Tạ thừa tướng xuống xe, cho đám hộ vệ lui về, sau đó nâng vạt áo lên xa giá của Vũ Lăng vương, hai người ngồi chung xe, thẳng hướng mà .
      Dân chúng nhìn thấy đều nhịn được mà nghị luận.
      "Thừa tướng muốn đích thân trị mấy người huyên thuyên sao?"
      "Sao lại muốn ngồi xe Vũ Lăng vương vậy?"
      "Thấy chưa! Vũ Lăng vương võ nghệ cao cường, nhất định là bị buộc làm hộ về cho ngài ấy!"
      "A, Vũ Lăng vương nhà ta đáng thương..."
      "Ngừng! Tạ tướng nhà ta vô tội!"
      Dân chúng đông đúc, thể thiếu những lời đám tiếu, bên đường hàng quán vô số, các loại hàng hóa rực rỡ muôn màu, người đường chen chúc, to tiếng cãi vã ồn ào mảnh, mùi thức ăn thơm nức, béo ngậy, các loại hương vị đều chui hết vào lỗ mũi.
      Tạ Thù vén màn che lên nhìn ra ngoài, nuốt nuốt nước miếng.
      Nàng nhận ngay ra là hương vị thịt nướng. Tám năm trước, Tạ phủ đón nàng về Kiến Khang, nàng ngửi được hương vị này mà nước miếng chảy ròng ròng.
      Khi đó nàng chỉ nghe người lớn người Hồ thường ăn món này, ngửi qua vô số lần nhưng chưa được nếm thử bao giờ, sao có thể thèm? Sau đó hạ nhân Tạ phủ thấy nàng đáng thương, liền mua cho nàng ăn. Kết quả nàng ăn nó quá, đến Tạ phủ nôn hết ra, Tạ Minh Quang vô cùng tức giận, liền đem hạ nhân kia xử tử.
      "Ngươi là người Tạ gia, sao có thể ăn uống tùm lum!" Lời của Lão gia tử còn văng vẳng bên tai.
      Tạ Thù khẽ thở dài, khi đó có thể được ăn no là hy vọng xa vời, cái danh Tạ gia có cái gì tốt? Có ăn được ?
      "Tạ tướng sao lại thở dài?"
      "Hả?" Tạ Thù hoàn hồn, nhớ tới ngồi cạnh còn có Vệ Ngật Chi, vội vàng điều chỉnh nét mặt, " có gì, chỉ là cảm thấy đô thành phồn hoa cũng dễ sống thôi."
      Vệ Ngật Chi cười mà như cười:"Tạ tướng quả là vì dân mà suy nghĩ trước tiên."
      Tạ Thù dõng dạc:"Tất nhiên rồi, bốn tướng ưu điểm khác có, chỉ có mỗi cái là thiện lương, aiii."
      Vệ Ngật Chi ý cười càng sâu, hơi nghiêng người lại, đẩy cửa sổ ra, ý bảo nàng nhìn ra phía ngoài.
      Tạ Thù nhìn thoáng qua:" đám nghệ nhân Đại Tấn làm xiếc."
      "Đúng vậy" Vệ Ngật Chi khoảng cách rất gần, Tạ Thù cơ hồ có thể thấy mặt cùng đôi mắt lấp lánh như ánh sao:"Ngươi xem họ làm xiêc gì kìa."
      Tạ Thù lại nhìn ra, lần này xem hết sức chăm chú.
      Vài người Đại Tấn mũi cao làm ảo thuật. người râu xồm cao lớn như núi đem con chim bỏ vào lồng sắt, kêu thiếu niên bên cạnh giữ lấy, rồi chào mọi người bằng thứ tiếng phải của Trung Nguyên, tiếp theo trong tay bỗng nhiên lại dâng lên đám khói đen, khói đen quấn lấy lồng sắt, khi sương khói tan hết con chim vốn trong lồng thấy đâu.
      "Cư nhiên lại biết phun sương?" Dân chúng vây xem cảm thấy thể tin được.
      Người râu xồm nhún nhún vai, hết sức vui mừng, ngay sau đó trong tay lại có sương đen, quấn lấy lồng chim, nháy mắt khi sương tan hết, con chim kia lại trở về trong lồng, lặng lẽ tiếng động, như thể chưa bao giờ rời .
      "Cái này cũng đơn giản, chúng ta có thể nhận ra nha!"
      Nam nhân Đại Hồ vỗ vỗ tay, hai người lùn dẫn nữ tử Đại Tần dáng người đầy đặn vào.
      Nữ nhân mặc quần ao diễn màu hồng, hốc mắt sâu, thoạt nhìn hết sức phong tình, nhưng ở Đại Tần thế này lại cho là đẹp.
      "Trát cái gì lên mắt vậy? khó coi! Còn kém xa mấy nương trong hoa lâu"
      "Đúng vậy, Tạ thừa tướng so với nàng là tiên nhân!"
      "Vũ Lăng vương so với nàng cũng là tiên nhân!"
      Tạ Thù cùng Vệ Ngật chi yên lặng liếc nhau, cũng yên lặng rời tầm mắt.
      Người râu xồm khoát tay ý bảo mọi người im lặng, kêu người dẫn nữ nhân kia đến, tay trái đặt cái lồng sắt, sau đó lầm bầm gì đó khoa chân múa tay vài cái, trong tay lại phun ra trận khói đen còn dày đặc hơn trước.
      Mấy người lùn cầm quật hướng lồng sắt mà quạt quạt, khói đen nhanh chóng tiêu tan, nữ nhân trong lồng sắt biến mất.
      Mọi người cảm thấy kỳ quái, liền nghe thấy giọng nữ nhân ở đầu đường đối diện vọng tới.
      Nếu thừa dịp khói đen dày đặc mà chạy cũng tuyệt đối thể chạy xa như vậy,huống chi người vây xem chật như nêm cối, muốn thần biết quỷ hay chạy ra là thể nào.
      Mọi người lúc này mới vỗ tay ầm ầm trầm trồ khen ngợi, bỏ tiền thưởng.
      Vệ Ngật Chi buông màn, ngồi trở lại:"Tạ tướng nhìn ra cái gì sao?"
      Tạ Thù cau mày :"Đây là ảo thuật Thái Nhất, lúc nhàn rỗi cũng xem qua, cũng có gì mới mẻ."
      Vệ Ngật Chi mỉm cười gật đầu:"Lần này xem ra bổn vương tiếp đón chu toàn, hy vọng lần sau có thể thỉnh Tạ tướng thưởng thức ảo thuật chân chính."
      "Đa tạ Vũ Lăng vương có ý tốt."
      "Tạ tướng khách khí rồi."
      Hai người cứ thế tùy tiện du ngoạn vòng, lại quay về trước cửa Chu Tước, giống như bình thường hành lễ chia tay, treo đèn lên xe, người nào về nhà nấy.
      Sau khi trở về Tạ phủ, Tạ Thù lặng lẽ dặn dò Mộc Bạch:" tìm mấy nghệ nhân hôm nay làm ảo thuật, hỏi bằng được họ tột cùng là làm thế nào mà tạo ra được khói đen, mặc kệ là dùng biện pháp nào tra hỏi."
      Ức hiếp dân chúng có thích a! Mộc Bạch cảm thấy Tạ phủ có thể thể bá đạo liền cực kì phấn khởi hô vang:"Tuân lệnh!"
      tình rất nhanh được tra , đêm đó thái sử lệnh bí mật được mời tới Tạ phủ.
      Ngày hôm sau và triều, mặt mày hoàng đế sáng lạn lại nhăn tít như hoa cúc:"Tạ tướng a, chuyện trung thừa Ngự Sử cùng xa kỵ tướng quân thế nào rồi?"
      Tạ Thù nghiêm trang :"Vi thần thấy việc này còn cần thảo luận thêm, nhất thời nên gấp gáp."
      Hoàng đế mặt mày tiu ngỉu, định lên tiếng thái sử lệnh bước ra khỏi hàng :"Thần có bản tấu."
      "Tấu!"
      "Khởi bẩm bệ hạ, thần điều tra chuyện biển có khói đen ở Hợp Phổ, cũng sai người ở đô thành bác bỏ tin đồn , thỉnh bệ hạ an tâm."
      "..." Bệ hạ hề an tâm, bệ hạ muốn đánh người!!!
      Vệ Ngật Chi chọn thời điểm thích hợp lên tiếng nghi hoặc:" Thái sử lệnh lời này, đến tột cùng nguyên nhân thế nào?"
      Thái sử lệnh chắp tay:"Đại Tư Mã chắc là biết, nguyên nhân chính là loại phấn màu đen, gặp nhiệt độ cao dễ dàng phát tán thành khói, mấy gánh xiếc ảo thuật trong kinh thành Trung Thinh gần đây đều dùng chiêu này."
      " ra là thế." Vệ Ngật Chi trào phúng nhìn thoáng qua Tạ Thù:"Như vậy xem ra, Tạ tướng là có trời cao bảo hộ."
      Tạ Thù ngại da mặt dày, nhân tiện nhìn thoáng qua hoàng đế mà :"Sao có thể, đây chính là phúc của hoàng thượng ban cho."
      "..." Hoàng đế nhắm mắt ngoảnh mặt , muốn nhìn thấy cảnh tượng này nữa.
      Lần này bãi triều, Tạ Thù để tránh bị nghi ngờ, cố ý cùng Vệ Ngật Chi, sớm lên xe mất.
      Bên đường nghe tiếng những nữ tử xinh đẹp cười, mang máng có thể nghe thấy tên của nàng, cao hứng phấn chấn, lời đồn chấm dứt.
      Người Đại Tấn tin phật cầu đạo phải ít, đối với những tượng dị thường hết sức kiêng kị. lần có thể coi là ngẫu nhiên, nhưng tới vài lần liền dễ dàng tin là . Nàng có vài biện pháp để rời chú ý của mọi gười, nghĩ tới lại có thể giải quyết được hoàn hảo, phải cảm tạ Vệ Ngật Chi.
      Tạ Thù cầm cây quạt gõ gõ trong lòng bàn tay, thầm suy nghĩ, trước ra vẻ đối nghịch, sau lại vô cùng có thành ý, rốt cuộc có mục đích gì?
      Trở lại Tạ phủ, Tạ Thù như bình thường lại lui về thư phòng.
      Bản lĩnh của Tạ Thù đều dùng ở lúc người ta nhìn thấy, bình thường lại hay bày ra bộ dáng cà lơ phất phơ, cũng khó trách người ta nghĩ tư chất bình thường mà bày đặt ra vẻ giỏi giang.
      Mới vừa đến cửa thư phòng , thấy có người đứng trước cửa, dường như đợi lúc lâu.
      Tạ Thù nhếch miệng cười:"Đây phải đường thúc sao, thế nào mà lại tìm đến chất nhi thế?"
      Tạ Nhiễm dáng người gầy gầy, mặc cái áo choàng màu xanh, dùng cây trâm ngọc bích cài tóc, đứng ở hành lang dài, giống như người dưới ngòi bút của thi nhân. đối với Tạ Thù là thái độ cợt nhả nể mặt, biểu tình bình thản, nhưng còn thấy nét kiêu căng:"Ta chấp nhận lời đề nghị của tộc trưởng."
      "Nga?" Tạ Thù mắt sáng lên, vội mời vào thư phòng.
      Tạ Nhiễm lời vô nghĩa, vừa vào cửa liền luôn:"Dù sao thân phận ta như vậy cũng mong có thể vào được triều đình, nếu có thể cậy nhờ thừa tướng mà sinh sống, thế cũng là tốt lắm rồi."
      Tạ Thù vui mừng:"Đường thúc nghĩ được như vậy tốt quá."
      Tạ Nhiễm lại tiếp:"Bỏ tự , thừa tướng lớn tuổi hơn ta, gọi thẳng tên ta ."
      "Được, khi như vậy ta cũng khách sáo. Ngươi xem, ta nghĩ tìm cơ hội thỏa đáng cùng các quan viên quan trọng của các đại thế gia gặp mặt, theo ngươi nên như thế nào?"
      Tạ Nhiễm suy nghĩ chút, quay đầu nhỉn ra bên ngoài, ngoài trời hoàng hôn, như thẫn thờ mà :"Bá phụ mất, lễ thượng ti năm nay lại có người nào triệu tập các đại thế gia Hội Kê nghị , là đáng tiếc, nhìn xem ngày xuân cũng sắp qua mất rồi."
      Tạ Thù cười :"Ta cũng có ý này, ngươi bình thường cũng có qua lại với các đại thế gia, bằng cử ngươi thỉnh bọn họ."
      Tạ Nhiễm trong lòng thầm cả kinh, nàng tự nhiên như vậy ra ý định của mình, tất là có ý nhắc nhở, khiến dám khinh thường người trước mặt này.
      "Được."
      "Đợi chút." Tạ Thù gọi lại:"Ngươi cần mời Vũ Lăng vương."
      "Đây là..." Tạ Nhiễm do dự, tuy răng ai cũng biết Vệ gia cùng Tạ gia đối nghịch, nhưng bên ngoài vẫn phải giữ hòa khí chứ?
      Tạ Thù cười tiếp câu:"Tự ta mời ."
      quỳnhpinky, ChrisTrâu thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Last edited: 29/5/16

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :