1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày gió nổi lên - Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết [ HOÀN ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 46

      Editor: Mai_kari

      Sáng sớm Lục Vân Phong vừa tỉnh liền đặt vé máy bay, buổi chiều bay về Khang thành.

      Diệp Oanh cho xe đón rồi thẳng tới công ty.

      Tổng bộ của vẫn nằm trong cao ốc Kim Sắc rộng lớn, mấy tháng qua cứ 10 ngày là về lần, ở chỗ này chừng 2,3 ngày, xử lý công tác tổng bộ. Phần lớn thời gian ở Đào thành, nhưng thông qua internet và điện thoại, vẫn có thể điều khiển công ty đâu vào đấy, khiến các công tác đều tiến hành thuận lợi.

      Lần này khi đến đây liền để Diệp Oanh đặt vé máy bay Bắc Kinh, ngày thứ hai lập tức bay.

      bước vào cao ốc Kim Sắc, lên công ty mình, nhân viên tiếp tân ở cửa cùng các nhân viên tình cờ gặp hành lang đều rất ngạc nhiên, cung kính nhiệt tình chào hỏi .

      đều mỉm cười đáp trả, vào văn phòng chủ tịch của mình.

      Chức vụ tại của Diệp Oanh vẫn là thư ký chủ tịch, làm việc hằng ngày ở đây, phụ trách đem toàn bộ tình hình báo cáo lại cho , gửi hồ sơ qua online hoặc gửi bản sao cho , sau đó truyền mệnh lệnh của xuống mọi người. Nếu như là việc quan trọng, Lục Vân Phong trực tiếp gọi cho nhân viên quản lý liên quan, còn những việc thường ngày mới giao cho Diệp Oanh, bởi vậy cũng bận rộn lắm.

      Bất quá, gần đây Lục Vân Phong phát tâm tình của càng ngày càng xấu, sắc mặt cũng dần kém, hỏi chuyện gì lại chịu . Lục Vân Phong đoán có lẽ liên quan đến chuyện tình cảm, đây là chuyện cá nhân, nếu như Diệp Oanh kiên trì , cũng hỏi nhiều.

      Lục Vân Phong ngồi vào bàn công tác, nhưng thấy Diệp Oanh. Theo lý bình thường chỗ ngồi trong phòng thư ký ngay bên cạnh văn phòng chủ tịch, lúc ngang qua phải thấy chứ. Rốt cục là có chuyện gì? biết thời gian chuyến bay của , có thể đoán được thời gian đến công ty mà. Trước đây bọn họ sớm chờ ở đây rồi, chưa từng có việc tới nhưng lại chưa xuất .

      Suy nghĩ 1 hồi, quyết định dùng điện thoại nội tuyến, gọi đến phòng thư ký nhưng lại có ai tiếp.

      gọi di động cho , chuông vang lâu mới bắt máy, nhưng thanh lại nghẹn ngào: “Alô, Phong ca … em có chút khó chịu … về nhà trước … xin lỗi …”

      “Em đến vậy mà có việc gì à?” Lục Vân Phong trách cứ. “Em xem là bạn nữa phải ? coi em phải ? Có chuyện gì lập tức biết, giúp em.”

      Diệp Oanh trầm mặc hồi, liền khóc rống lên.

      Lục Vân Phong kiên trì chờ , nhưng trong điện thoại chỉ vang lên tiếng khóc của mà thôi.

      Qua lâu, Diệp Oanh vừa khóc vừa : “Phong ca, ấy rồi …”

      Lục Vân Phong ngẩn ra, mới hiểu được người là ai. “Miên Ninh à? đâu?” cau mày hỏi.

      Diệp Oanh nức nở: “ ấy muốn Tây Tạng, Nepal, Ấn Độ, tìm nơi mà ấy có thể tìm kiếm được linh cảm thuần khiết xinh đẹp nhất.”

      “À.” Lục Vân Phong từ lần đầu tiên thấy được tên họa sĩ kia, chỉ biết tên chỉ biết đến bản thân mình, ngày này đến cũng bất ngờ. thở dài: “Tiểu Diệp Tử, em cũng cần phải thấy chuyện này quá khó khăn. Tâm tình giờ của em hiểu, lúc trước khi người kia rời qua nước ngoài, cũng rất thương tâm. Thế nhưng, bản thân cũng phải tự mình đứng lên thôi. Thời gian tới còn rất nhiều cơ hội. Em là tốt, nhất định tìm được người em tâm và em cũng người đó lòng.

      Diệp Oanh khóc rống, gián đoạn : “Phong ca … em có thai rồi … 6 tháng rồi … em muốn sinh … nhưng ấy … ấy muốn đứa bé .. ấy … Phong ca … em nhất định phải sinh đứa bé này … em …”

      Lục Vân Phong giật mình, lập tức : “Em ở đâu? lập tức tới.”

      Diệp Oanh vừa khóc vừa : “Ở nhà.”

      “Được, em chờ , lập tức tới.” Lục Vân Phong xong, lập tức rời khỏi văn phòng, đến gara, lái xe mình chạy nhanh tới đó.

      Diệp Oanh ở trong ký túc xá mà công ty phân, chỉ lấy tiền trợ cấp dùng để thuê nhà của công ty, cùng Miên Ninh ở trong khu nghệ thuật ở bên rìa thành. Bọn họ cũng giống như mấy nghệ thuật gia khác lưu lạc ở đây vậy, chỉ thuê cái kho hàng lớn, phân nửa là phòng sáng tác của Miên Ninh, trong góc là nơi mà họ ở. Nhìn qua tuy có khí tức nghệ thuật, kỳ thực phương tiện cuộc sống cũng rất đơn sơ. Diệp Oanh là xinh đẹp như hoa, nhưng lại có thể ở cùng với Miên Ninh chỗ giống như vậy, có thể thấy tình cảm của với sâu đậm dường nào. Thế nhưng, tên đó lại biết quý trọng …

      Lục Vân Phong chạy đến kho hàng đó, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi do phải chạy bộ xuất ngay cửa kho thấy Diệp Oanh ngồi chồm hỗm bên chiếc lông dê phong cách Tân Cương, mái tóc tán loạn, ánh mắt dại ra, khuôn mặt đầy nước mắt. vào đông, mỗi ngày đều mặc áo ba-đờ-xuy, bao kín người lại, với lại vì lần đầu mang thai nên bụng còn khá , chỉ nhô lên chút, đồng thời được chiếc áo rộng thùng thình che khuất, hoàn toàn nhìn ra là mang thai.

      Lục Vân Phong chạy tới, cúi người ôm lấy , chậm rãi kéo đứng dậy, đặt ngồi xuống chiếc ghế sofa đặt bên cạnh. Nhìn chung quanh 1 chút, đến máy uống nước bên tường rót ra môt ly nước nóng, đặt trước mặt , sau đó mới kéo ghế ngồi xuống, ôn nhu : “Tiểu Diệp Tử, em yên tâm, chuyện dù có lớn đến đâu cũng có phong ca chống giúp em,”

      Diệp Oanh cuộn chân lại, lui về góc sofa.

      Lục Vân Phong vội vã tách chân ra, đồng thời nâng vai đứng thẳng dậy, giọng : “Tiểu Diệp Tử, đừng như vậy, em có con rồi, phải chú ý tư thế, đừng làm đứa bị thương, với lại, tâm tình được quá xấu, nếu khi đứa được sinh ra tính cách rất trầm uất, rất hướng nội, như vậy tốt.”

      Diệp Oanh nghe lời liền thả lỏng thân thể, nét mặt cũng đỡ hơn.

      Lục Vân Phong nhìn khuôn mặt tái nhợt của , ôn hòa : “Hôm nay ăn uống gì vậy?”

      Diệp Oanh rầu rĩ : “Ăn vô.”

      Lục Vân Phong trách cứ: “Em ăn đứa cũng cần dinh dưỡng mà. Vậy , em rửa mặt, chúng ta ra ngoài ăn.”

      Lúc này mới Diệp Oanh tỉnh lại, đứng lên rửa mặt, đánh phấn to son, thay đổi áo khoác sạch , cùng ra ngoài.

      Lục Vân Phong đưa đến nhà hàng gần đó, kéo những món có dinh dưỡng cùng canh bỗ, cố gắng hết sức khuyên ăn.

      Diệp Oanh thấy Lục Vân Phong, dường như có người bên cạnh cổ vũ, cảm giác cũng yên tâm hơn, mới bắt đầu thấy đói. tất nhiên khách khí với Lục Vân Phong, cầm lấy chiếc đũa tự mình ăn.

      Lục Vân Phong thấy sắc mặt dần tốt lên, mới yên tâm. Chờ ăn xong, tính tiền rồi đưa về nhà của mình, trở về chuyện chính.

      Diệp Oanh cởi áo khoác, bên trong vẫn còn cái áo lông rộng thùng thình, nhìn ra được thân hình có thay đổi nào lớn. Lục Vân Phong ở trong lòng khen ngợi “ thông minh”, lập tức mỉm cười : “Tiểu Diệp Tử, em nhất định muốn sinh đứa bé này phải ?”

      “Phải.” Diệp Oanh cố chấp gật đầu. “Em nhất định phải sinh.”

      Lục Vân Phong thở dài: “Tiểu Diệp Tử, tại xem ra, khi quyết định đến Đào thành, em cũng mang thai được 2 tháng, sao lúc đó cho biết? Với lại, thời gian dài thế, đến Đào thành cũng 4 tháng rồi, mỗi tháng đều về đây vài lần, sao lúc đó em cũng ? Nếu lúc đó em cho biết, lập tức tìm thằng quỷ đó, nhất định phải bắt nó có trách nhiệm với đứa .”

      , em muốn trói buộc ấy.” Diệp Oanh lắc đầu. “Đứa là do em kiên trì muốn, bắt ấy phải chịu trách nhiệm, vậy là công bằng với ấy. Em cũng cầu ấy phải kết hôn với em, em chỉ hy vọng có thể cùng ấy tiếp tục chung sống như từ trước tới giờ thôi. Em ấy.”

      Lục Vân Phong thở dài, gì.

      thể đưa ra bất kì lời bình luận nào về chuyện tình cảm của Diệp Oanh, tình hoàn toàn có liên hệ với lý trí, như cùng Sầm Thiếu Hiên thôi, lúc nhau hoàn toàn mất luôn cả lý trí. Vì đối phương, bọn họ có thể ngay cả mạng cũng bỏ được, tại Diệp Oanh chỉ là muốn có kết tinh tình cho chính mình mà thôi, thực đáng trách. Còn về việc đối phương có đáng hay , chỉ có người trong cuộc mới biết , bọn họ có tư cách để nhận xét.

      Diệp Oanh nghe tiếng thở dài, nhưng hề hé răng, hiển nhiên quyết tâm.

      HẾT CHƯƠNG 46

    2. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 47

      Editor: Mai_kari

      Lục Vân Phong nhìn , bình tĩnh : “Tiểu Diệp Tử, tâm trạng giờ của em hiểu, nhưng dù sao cũng thể vượt qua được định kiến của nước chúng ta, em chưa kết hôn mà lại có con khó tránh khỏi việc bị người ta đàm tiếu, cuộc sống của em chẳng dễ dàng gì, với lại em định sao với cha mẹ em đây?”

      Diệp Oanh quật cường : “Em nơi rất xa, con em em có thể mình nuôi, để nó lớn rồi, cha mẹ em cũng tiếp nhận thôi.”

      “Đó phải cách hay.” Lục Vân Phong như 1 người lớn, thân thiết nhìn . “Tiểu Diệp Tử, nghe lời Phong ca, để lo việc này , được ?”

      Diệp Oanh cảnh giác nhìn : “ muốn lo thế nào?”

      Lục Vân Phong cười cười với , cầm lấy điện thoại bên cạnh, gọi đến Đào thành. Sầm Thiếu Hiên liền bắt máy: “Vân Phong, sao rồi? Đến công ty chưa?”

      Lục Vân Phong giản đơn : “Thiếu Hiên, bên có việc gấp, em có thể lập tức đến đây ?”

      Sầm Thiếu Hiên lại càng hoảng sợ: “Sao vậy? sao chứ?”

      sao hết.” Lục Vân Phong nhanh chóng . “Nhưng bên đây của có chuyện, phải tìm em thương lượng, càng nhanh càng tốt.”

      Khẩu khí của rất gấp, đây là việc hiếm gặp, tại lại ngay thời kỳ nhạy cảm, Sầm Thiếu Hiên dám hỏi nhiều điện thoại, liền : “Em lập tức đặt vé máy bay, đêm nay bay liền.”

      “Được, đón em.” Lục Vân Phong cúp máy, mỉm cười nhìn Diệp Oanh.

      Diệp Oanh nhất thời hiểu .

      do dự: “Vậy được tốt lắm.”

      “Đây là thượng sách.” Lục Vân Phong mỉm cười, nét mặt cũng thoải mái hơn. “Trước giờ em cùng Thiếu Hiên giả làm 1 đôi, tại có thai, cùng cậu ấy kết hôn là lựa chọn tốt nhất. Yên tâm, ghen với em đâu.”

      Diệp Oanh bị chọc liền cười, nhưng vẫn lo lắng: “Nếu như Thiếu Hiên đồng ý sao? Em muốn ép ấy.”

      “Nếu cậu ấy đồng ý dùng trung sách vậy.” Lục Vân Phong cười . “Em gả cho .”

      Diệp Oanh phì cười, sau đó lại thở dài: “Em tình nguyện dùng hạ sách, thực muốn liên lụy hai .”

      gì vậy hả?” Lục Vân Phong bất mãn. “Chuyện này sao là liên luỵ được chứ? Em là em của bọn , đứa bé này là con của cả ba chúng ta, bọn vui mừng biết bao nhiêu. Dù sao cùng Thiếu Hiên cũng thể kết hôn được, em kết hôn với cậu ấy, lại có đứa bé, như vậy rất tốt. Như vậy cũng hỗ trợ cho cậu ấy rất lớn. Cái này gọi là nhất cử lưỡng tiện, cũng phải chỉ vì 1 mình em.”

      à?” Diệp Oanh an tâm. “Vậy là tốt rồi.”

      Gần đây tâm tình của rất kích động, ăn vô ngủ ngon, lúc này yên lòng, nhất thời cảm thấy uể oải. Lục Vân Phong săn sóc đưa vào phòng ngủ của khách, để tắm rửa. Vóc người Sầm Thiếu Hiên rất gầy, Lục Vân Phong cầm lấy 1 bộ đồ ngủ của cậu ra, để Diệp Oanh mặc tạm thời. Diệp Oanh vừa lên giường liền ngủ.

      Lục Vân Phong lúc này mới có thời gian xử lý công việc, sau đó nhận được điện thoại Sầm Thiếu Hiên, biết cậu tới sân bay, làm thủ tục.

      Lục Vân Phong tính thời gian, liền lái xe đón cậu.

      Khang thành tại phía nam, giống Đào thành lạnh, nhưng cũng trong tình trạng mưa dầm kéo dài.

      Sầm Thiếu Hiên mang theo quần áo và đồ dùng cá nhân. Chỗ Lục Vân Phong cái gì cũng có. Cậu tay , chỉ mang theo chiếc túi da mà bình thường hay mang làm, là người đầu tiên ra cửa.

      Lục Vân Phong cao hứng. Cùng cậu tới bãi đổ xe, lên xe.

      Sầm Thiếu Hiên hỏi : “Chuyện gì vậy? Sao lại gấp đến thế.”

      Lục Vân Phong lái xe ra ngoài, lập tức đem tình kể từ đầu đến cuối cho Sầm Thiếu Hiên nghe. Nhưng chưa ý định của mình Sầm Thiếu Hiên hiểu được ý của .

      Cậu suy nghĩ chút, bình tĩnh mà : “Nếu như cho rằng đó là phương pháp giải quyết tốt nhất, em có ý kiến gì.”

      Lục Vân Phong vì câu chứa tín nhiệm của cậu mà rất cảm động, trong lòng nóng lên, đưa tay cầm lấy tay cậu, giọng : “ cũng nghĩ kỹ rồi, đây là biện pháp duy nhất. Các em tại giả làm tình nhân, cha mẹ hai bên đều biết, ngay cả nhân viên trong tập đoàn, còn lãnh đạo của em từng biết chuyện, ít người nắm được tình này, nếu như Diệp Oanh mang thai sinh con, mà em lại kết hôn với em ấy, hoặc là em ấy lại kết hôn với , quả cả và em đều khó mà với người ngoài. Nhất là Diệp Oanh, mọi người sợ em ấy những câu khó nghe. Em ấy bị tổn thương rồi, muốn để em ấy thêm thương tổn nào nữa.”

      “Em hiểu.” Sầm Thiếu Hiên mỉm cười . “Vân Phong, em biết mà. yên tâm , em biết phải làm sao.”

      Lục Vân Phong rất hài lòng. “ biết em chắc chắn làm vậy.”

      Xe hơi chạy nhanh trong cơn mưa dầm, giọt mưa mềm mại bay trước đèn xe, mang lại vẻ đẹp kỳ lạ. Hai người ai gì, chỉ nắm chặt tay nhau. Lục Vân Phong dù phải quẹo đường cũng chịu buông tay cậu ra. Bên môi Sầm Thiếu Hiên lên nét cười, sung sướng nhìn thành thị đầy sức sống trước mặt.

      Về đến nhà, bọn họ đều ngẩn ra.

      Diệp Oanh tỉnh, ngồi ở sofa, dường như xem TV, nhưng nét mặt lại thấp thỏm bất an.

      Sầm Thiếu Hiên lập tức bước qua chỗ , ngồi xỏm xuống, cầm lấy tay , ôn nhu : “Tiểu Diệp Tử, chúng ta lập tức kết hôn.”

      Diệp Oanh nhìn cậu, nước mắt tuôn rơi. nhịn được gục đầu lên vai Sầm Thiếu Hiên : “Cám ơn, cám ơn.”

      cần cám ơn.” thanh động đất Sầm Thiếu Hiên tràn ngập tình cảm. “Tiểu Diệp Tử, chúng ta vốn là bạn tốt, em cũng giống như em vậy, trong lòng , sớm xem em là người nhà rồi.”

      Diệp Oanh gật đầu, khóc thành tiếng.

      Sầm Thiếu Hiên vỗ vai , thoải mái : “Được rồi, được rồi, sau này đừng khóc nữa, tốt với đứa bé. Em yên tâm, sau này em là vợ , con em cũng là con .”

      Lục Vân Phong đứng bên cạnh họ : “Đương nhiên cũng là con của .”

      Sầm Thiếu Hiên cười : “Đúng vậy, đứa bé này có đến 3 người chúng ta chăm sóc, nhất định sống rất hạnh phúc.”

      Diệp Oanh rốt cục yên lòng, nở nụ cười.

      Ba người ngồi xuống, thương lượng tỉ mỉ việc kết hôn.

      Diệp Oanh mang thai 6 tháng rồi, chuyện kết hôn thích hợp cho lắm, Lục Vân Phong muốn hai người họ ngày mai đến Đào thành đăng kí trước, sau khi có được giấy chứng nhận rồi thông báo cho cha mẹ hai bên sau. Về phần khách mời trong hôn lễ, do Lục Vân Phong tay xử lý, cần bọn họ nhọc lòng.

      Sau khi xong chuyện chính, đêm cũng khuya, Lục Vân Phong ra lệnh cho Diệp Oanh lập tức ngủ. Nhìn trở vào phòng, hai người lúc này mới thấy mệt mỏi rã rời, vội vã tắm rửa rồi vào phòng mình.

      Nằm cùng 1 giường, bọn họ có tinh lực cũng có tâm tình để thương nhau, Lục Vân Phong vươn tay ôm lấy cậu, để cậu gối lên vai mình, hai người mở to mắt trong bóng đêm, ngủ được.

      lát sau, Sầm Thiếu Hiên khẽ cười : “ nghĩ tới, cả đời này em lại có thể kết hôn, lại còn được làm cha nữa.”

      “Đúng vậy, cũng nghĩ tới.” Lục Vân Phong cười hôn thái dương cậu. “Tuy rằng chuyện khá gấp, nhưng nếu nghĩ kỹ, trong nhà có trẻ cũng rất tốt. Tốt nhất đứa trẻ này lớn lên phải giống Tiểu Diệp Tử, đừng giống tên khốn kia.”

      “Mặc kệ bé lớn lên giống ai, trẻ đều là thiên sứ, em đều thích.” Sầm Thiếu Hiên nghĩ tới tình cảnh có 1 đứa trẻ chạy loạn trong nhà, cảm thấy rất hài lòng.

      Lục Vân Phong nghe vậy, khỏi bật cười: “Em đó, tương lai nhất định chiều hư bé thôi.”

      Sầm Thiếu Hiên cũng phủ nhận: “ có gì, em chiều bé quản bé là được.”

      Lục Vân Phong hừ tiếng: “Em biết tính nha, để làm người ác, còn em trở thành người tốt, đừng hòng.”

      Hai người liền như thế 1 câu, em 1 câu, chỉ về cuộc sống hạnh phúc sau khi bé được sinh ra, trong vui sướng dần chìm vào trong giấc ngủ.

      HẾT CHƯƠNG 47
      Mai_kari: thể khiến người mình mình, và thể cưới người mình và cũng mình ~~~~ Số phận của cả 3 người trong xã hội còn đầy phong khiến này đau lòng =’=

    3. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 48

      Editor: Mai_kari

      Ngày thứ hai, Sầm Thiếu Hiên cùng Diệp Oanh bay trở về Đào thành, Lục Vân Phong giữ nguyên kế hoạch bay Bắc Kinh.

      Người bạn của ở trong bộ công an nghe tới, nhất thời đại hỉ, đêm đó liền mời ăn, còn gọi thêm mấy người bạn khác cũng công tác ở Bắc Kinh tới, cả đám cùng tụ lại, uống rượu, ăn mừng, say về.

      Lục Vân Phong biết làm gì với họ, cũng thể nào chuyện chính trong dịp này được, nên chỉ ngồi ôn chuyện cũ, uống say hồi, về khách sạn ngủ rồi qua ngày hôm sau mới làm chính .

      Sầm Thiếu Hiên cùng Diệp Oanh tới cục dân chính đăng ký giấy kết hôn, sau đó gọi điện thoại đường dài cho cha mẹ của Diệp Oanh ở Hàng Châu báo tin mừng.

      Diệp Vĩnh Kỳ nghe xong cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Trịnh Khiết cũng giật mình: “Sao hai đứa trước đó lại chẳng gì, giờ bỗng nhiên kết hôn là sao?”

      Diệp Oanh chẳng biết giải thích thế nào mới tốt, Sầm Thiếu Hiên cầm lấy điện thoại, bình tĩnh : “Mẹ, chuyện này nên trách con mới đúng. Sau khi con về đại đội hình cảnh ở Đào thành, công tác quá bận rộn đến rối tinh rối mù, Tiểu Diệp Tử ở lại Khang thành, lo con quá bận nên chịu gì, gần đây con mới biết, ra em ấy mang thai. Chúng con muốn giữa đứa bé này, nên lập tức kết hôn. Xin lỗi, mẹ, là con tốt, xin mẹ tha thứ.”

      Diệp Oanh nghe thấy cậu cúi mình xin lỗi mẹ mình như thế, đem hết trách nhiệm đổ lên người mình, tim đau như dao cắt, vừa khổ sở vừa cảm kích, lại thể ra, chỉ có thể cằm chặt tay cậu, nước mắt ngừng chảy.

      Trịnh Khiết nghe xong, đầu tiên là là kinh ngạc, sau đó lại vui mừng: “Bọn trẻ các con tại làm. Bất quá, kết hôn là tốt rồi, sau khi sinh bé cha mẹ đến chăm sóc cháu giúp bọn con.”

      “Cám ơn mẹ.” Sầm Thiếu Hiên nhàng lắc đầu với Diệp Oanh, ý bảo đừng khóc, thanh lễ phép. “Bất quá, cha mẹ tại đều làm việc, cần cha mẹ phải mệt mỏi vì bọn con đâu. Chúng con quyết định tự mình lo cho bé. Với lại, mẹ con về hưu, bình thường cũng có thể ghé qua phụ giúp, vấn đề gì. Cha mẹ nếu có thời gian có thể đến thăm cháu.”

      “Vậy cũng tốt.” Trịnh Khiết cũng kiên trì, cười . “Vậy khi nào các con hưởng hưởng tuần trăng mật có thể đến thăm cha mẹ.”

      Sầm Thiếu Hiên ôn hòa giải thích: “Mẹ, công việc của con bên này khá bận, chắc hưởng tuần trăng mật được. Tiểu Diệp Tử cũng cần nghỉ ngơi nhiều. Chúng con bàn bạc rồi, sau này sau. Lần này chắc .”

      Trịnh Khiết cảm thấy tiếc, muốn Diệp Vĩnh Kỳ liền lấy điện thoại trong tay bà, trầm ổn mà : “Thiếu Hiên, các con dự định thế nào cứ làm thế ấy , con cứ tự quyết định, cha mẹ ủng hộ bọn con.”

      “Cám ơn cha.” Sầm Thiếu Hiên thở phào nhõm. “Lễ mừng năm mới bọn con nhất định ghé qua thăm cha mẹ.”

      Diệp Vĩnh Kỳ biết con cũng có nơi nương tựa, vô cùng vui vẻ, lại căn dặn vài câu, biểu đạt thích cùng ủng hộ với đứa con rể tốt Sầm Thiếu Hiên, nhờ cậu bỏ qua cái tính tùy hứng của con mình, sau đó mới cúp máy.

      Sầm Thiếu Hiên vỗ vỗ tay Diệp Oanh, giọng : “Sau này đừng khóc nữa.”

      Diệp Oanh gật đầu, rút ra khăn tay lau khô nước mắt. mặt lộ ra nụ cười vui sướng.

      Sầm Thiếu Hiên mỉm cười, lại gọi điện thoại cho nhà mình: “Mẹ, con có tin tốt cho mẹ đó. Mẹ đừng kích động đó nha.”

      Viên Chi Lan khoái trá cười : “Tin tốt gì vậy? Mẹ biết con thăng chức rồi, tại là đại đội trưởng.”

      phải chuyện đó.” Sầm Thiếu Hiên cười . “Mẹ, con kết hôn với Diệp Oanh rồi, với lại, mẹ sắp lên chức nội rồi đó.”

      Tin tức Sầm Thiếu Hiên kết hôn nhanh chóng truyền khắp hệ thống công an của Đào thành, lâu sau tỉnh cũng biết. Sau khi cậu thăng chức bao lâu liền kết hôn, có thể song hỷ lâm môn, tuy có vài lãnh đạo cá biệt nghĩ thanh niên rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn, nhưng nhờ vậy mà tin đồn cậu là đồng tính luyến ái lập tức tự sụp đổ, khiến cho các lãnh đạo biết mình nhìn nhầm người, càng khiến người ta mừng rỡ.

      Sau đó Diệp Oanh báo cho mấy người bạn thân của mình trong tập đoàn Vân Phong, lập tức, toàn bộ tập đoàn Vân Phong cũng biết tin tốt này, thậm chí có người khi gọi điện cho Lục Vân Phong báo cáo cũng nhịn được mà nhắc tới chuyện đó.

      Lục Vân Phong tất nhiên biểu mừng rỡ, hơn nữa còn Sầm Thiếu Hiên cùng Diệp Oanh đều là bạn tốt của , để sau này có thể làm láng giềng mà sợ bị ra vào.

      ngây người tại Bắc Kinh nửa tháng.

      gần đến cuối năm, tết lịch sắp tới, đây chính là thời điểm các bộ môn tổng kết công tác cuối năm, phải lúc giải quyết các án tử, thường phải chờ qua tết lịch mới bắt đầu khai triển công tác đầu năm. Huống hồ, lúc này, các bộ môn tại đều đón mới đưa cũ, ngừng dự tiệc xã giao, rất khó hẹn gặp được người có chức vị cao.

      Người bạn của trong bộ công an xem tư liệu mà mang tới, bao gồm những chứng cứ quan trọng mà phó tổng kế toán viên cao cấp của Chí Thành tập đoàn bị truy sát kia, tại còn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, cùng với tài liệu báo cáo liên quan đến vụ án do chính Sầm Thiếu Hiên viết, cũng nghe sơ qua, bất quá, việc này liên quan khá rộng, cũng chỉ dính tới quan viên ở Đào thành, còn có các quan viên cấp tỉnh, là rút giây động rừng, cũng đồng tình việc hành lỗ mãng.

      Danh sách quan viên nhận hối lộ mà nhân chứng kia cung cấp chỉ có thể làm bằng chứng phụ, nay cũng thể cấu thành chứng cứ được luật pháp thừa nhận, giờ bắt đầu triển khai điều tra danh sách người bị hại cùng danh sách của những người hiểu tình mà cung cấp, cho người thâm nhập nghiên cứu điều tra mấy công trình do Diêu Chí Như đầu tư, ràng mọi thứ mới có thể ra tay.

      Lục Vân Phong thảo luận vài ngày với người bạn mình, mới quyết định thông qua mối quan hệ tư nhân, đưa tư liệu này đến người phụ trách ở Trung Ủy, cũng nhờ người bạn mình đem tư liệu này trực tiếp đưa tới lãnh đạo của bọn họ trong Bộ công an, sau đó quay về Đào thành, còn về phần Trung Ủy và Bộ công an xử lý như thế nào, ngồi yên chờ động tĩnh.

      Việc cấp bách nay, cũng phải giúp Sầm Thiếu Hiên phá án, mà là giúp cậu kết hôn.

      Lục Vân Phong trở lại Đào thành, lại ở trong khách sạn. Nhà của họ giờ biến thành tân phòng của Sầm Thiếu Hiên, mẹ cậu cao hứng bừng bừng mỗi ngày chạy tới đó, làm những món dinh dưỡng cho Diệp Oanh tẩm bổ thân thể, số nhân viên nữ có quan hệ tốt với Diệp Oanh ở công ty nhánh Đào thành cũng thường chạy qua, bố trí lại tân phòng cho , lại dẫn chọn nhẫn, đồ cưới. chung, tại ở đó chật nít người, Sầm Thiếu Hiên cảm thấy đau đầu, Lục Vân Phong cũng thể nhào vô làm rối.

      tại hai người chỉ có thể ở bên ngoài cùng nhau ăn bữa trưa, nếu như có thời gian về khách sạn nghỉ ngơi 1 chút.

      Lục Vân Phong dự định mua thêm nhà, ở sát vách nhà Sầm Thiếu Hiên, sau đó ở chính giữa tường ngăn hai nhà làm thành cánh cửa, bọn họ có thể tự do qua lại. đưa ý này ra cho Sầm Thiếu Hiên, cậu đồng ý, lúc này mới xem phòng, sau đó trả tiền, tìm người tu sửa. Nhà của Sầm Thiếu Hiên do đích thân cậu tự mua, sau đó mỗi tháng dùng tài khoản ngân hàng trả tiền góp định kỳ, đều dùng tiền thu nhập cá nhân mà trả. chung, phương diện kinh tế cậu để lộ bất kì nhược điểm nào, để tránh người khác công kích.

      Hôn lễ Sầm Thiếu Hiên chuẩn bị rất nhanh, hơn nữa cũng rất đơn giản, chỉ là mời khách ở 1 nhà hàng, khách đều là mấy người cục trưởng ở cục công an cùng đội viên trong đội hình cảnh, sau đó là các đồng nghiệp của Diệp Oanh ở tập đoàn Vân Phong. Sầm Thiếu Hiên thiệp mời ghi , nhận tiền mừng hoặc lễ mừng, ngay ở trong hôn lễ cũng kiên trì nhận.

      Diệp Oanh chọn 1 bộ áo cưới rộng thùng thình đúng nghi thức, bụng , nhưng dù sao cũng là mang thai 7 tháng, mọi người đều thấy được mang thai, trong lòng liền biết hai người họ là phụng tử thành hôn. Những hình cảnh có quan hệ tốt với Sầm Thiếu Hiên liền chọc cậu, : “Lên xe trước, sau đó mới mua vé bổ sung”. Sầm Thiếu Hiên chỉ cười nhưng phủ nhận.

      Bầu khí vẫn nhiệt liệt, dâu có thai nên mọi người đều tiện kính rượu với , nháo lên đòi Sầm Thiếu Hiên phải uống hai phần. Hôm nay Lục Vân Phong là rể phụ của Sầm Thiếu Hiên, nghĩa bất dung từ uống rượu giúp cậu, mới khiến cho cậu đỡ được phần nào.

      HẾT CHƯƠNG 48

    4. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 49

      Editor: Mai_kari

      Cậu cùng Diệp Oanh cũng giống mấy thanh niên trẻ ngày nay, cứ ăn được vài miếng là thay đồ cưới, mà họ chỉ mặc đúng 1 bộ đồ cưới, từ đầu tới cuối hề thay.

      Trang phục Diệp Oanh rất đẹp, Sầm Thiếu Hiên khen là “ dâu đẹp nhất”, Lục Vân Phong cũng khen thêm 1 câu, là “Người mẹ chuẩn mực xinh đẹp nhất thế giới”. Diệp Oanh rất hài lòng, tuy rằng chú rể phải là người mà , nhưng là người bạn thân luôn quan tâm tới như trai ruột. lòng muốn làm tròn nghi thức ngày hôm nay, sắm tròn vai dâu, sau đó chỉ cần tập trung chờ ngày sinh bé, sau đó nuôi bé lớn, từ nay về sau đến chuyện đương nữa.

      Sầm Thiếu Hiên muốn quá mệt mỏi, liền bắt đầu tiến hành nghi thức dâng trà cho cha mẹ, mang nhẫn cưới, uống rượu giao bôi, sau khi xong để ngồi kế bên mẹ mình, tập trung ăn uống cùng nghỉ ngơi, còn việc xã giao để cậu đảm nhận.

      Lục Vân Phong vẫn luôn đứng bên cậu, hầu như tấc cũng rời, ngừng hoa ngôn xảo ngữ giúp cậu từ chối tiếp rượu, còn nếu được uống giúp cho cậu phần nào. có thể dùng những câu bình thường hiền hòa, khiến đối phương kiên trì ép rượu họ nữa.

      Hôm nay Sầm Thiếu Hiên mặc bộ âu phục thâm lam, mang cravat xanh biển, còn Lục Vân Phong mặc âu phục xanh đen, mang cravat xanh da trời, tuy rằng bộ âu phục của họ cùng màu, nhưng cùng kiểu và chủng loại, thậm chí đồng hồ đeo tay cũng cùng 1 kiểu. Trong lòng hai người họ, hôm nay chính là hôn lễ của họ. Bọn họ giơ ly rượu, nghe được tiếng chúc phúc của mọi người đối với họ. Trong lòng vui sướng vô cùng.

      Tôn Khải là người lãnh đạo trực tiếp của Sầm Thiếu Hiên, tất nhiên được mời, hơn nữa còn ngồi ngay bàn khách quý đầu dãy. mặt là nụ cười tươi rói, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng nhìn Sầm Thiếu Hiên cùng Lục Vân Phong nhận rượu từ quang khách. là người trong cuộc, lại là người từng trải, người nọ bảo hộ Sầm Thiếu Hiên như thế, cùng ánh mắt của ta, đều thể tình cảm mà ta dành cho Sầm Thiếu Hiên, còn Sầm Thiếu Hiên lại vô cùng tự nhiên mà thân mật với , càng thể ăn ý giữa hai người họ.

      Người đàn ông mang trong mình tài sản hơn tỷ, khí vũ hiên ngang, đứng bên cạnh Sầm Thiếu Hiên tuấn mỹ tuyệt luân, quả đẹp mắt vô cùng, nhưng lại khiến Tôn Khải rất chói mắt.

      Vị trí kia ràng phải là của .

      lạnh lùng nhìn người đàn ông cao to tuấn bên cạnh Sầm Thiếu Hiên, nhớ ra chính là người đánh tại Hương Mãn Lâu, trong mắt mơ hồ xuất sát khí.

      Lục Vân Phong vui vẻ bỗng nhiên cảm giác được sát khí sau lưng mình. Liền quay đầu lại nhìn thấy ngay ánh mắt của Tôn Khải. chỉ lẳng lặng nhìn , trong mắt tràn đầy kiên trì như thái sơn, thân thể cao to như bức tường đồng vách sắt mà thù hận của Tôn Khải thể xuyên thấu.

      Tôn Khải lớn tuổi hơn Lục Vân Phong, nhưng về mặt khí thế lại thể chiếm thượng phong. Trong lòng càng sinh hận. Khát vọng thể xác và tinh thần Sầm Thiếu Hiên hòa cùng 1 chỗ với ghen ghét Lục Vân Phong, khiến cảnh quan cao cấp lỡ leo lên thuyền người khác còn đường lui nữa giờ đây lại có cảm giác muốn hủy diệt mạnh mẽ.

      Sầm Thiếu Hiên vẫn chưa cảm giác được mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa hai người họ, tới trước mặt Tôn Khải. Chỉ mỉm cười cảm ơn đại giá quang lâm, sau đó uống cùng 1 ly.

      Có mấy chi đội trường ồn ào: “Sầm đội trưởng, Tôn cục trước đây là đội trưởng chúng ta. Hai người đều là bạn hữu nhiều năm, dù thế nào cũng phải uống ba ly.”

      “Đúng đó, ba ly , ba ly .” Những người khác cũng hùa theo.

      Còn có người trợ giúp: “Cộng thêm 3 ly của dâu nữa, tổng cộng 6 ly.”

      “Đúng vậy, rượu của dâu thể miễn được.” Rất nhiều người cười lớn phụ họa. Tôn Khải như được gãi đúng chỗ ngứa, cười mỉm nhìn người trước mặt, ôn hòa : “Cậu thấy sao? Uống 6 ly nhé.”

      Nếu như là người khác, Sầm Thiếu Hiên lập tức nghĩ cách từ chối khéo, nhưng nếu đối phương là Tôn Khải, cậu biết nhất định bắt cậu uống 6 ly, liền sảng khoái gật đầu: “Được, Tôn cục, tôi vừa vào cảnh đội, chính là người dạy tôi, 6 ly rượu hôm nay, tôi kính , cám ơn cho tôi được ngày hôm nay.”

      Lời này giấu diếm huyền cơ, nhưng bản thân Tôn Khải hiểu được ý nghĩa. Chính dạy cho chàng thanh niên huyết khí phương cương chỉ có phương pháp phá án, kinh nghiệm xử thế, tình ngọt ngào, mà còn có hãm hại đê tiện, phản bội tàn khốc, uy hiếp khủng bố, cùng áp lực cường thế. Thế nhưng, Sầm Thiếu Hiên cũng biết, buông tay cậu, hãm hại cậu, chính là tiếc nuối lớn nhất trong đời .

      Tôn Khải nâng ly rượu, chạm ly với cậu, cười : “Chúc mừng cậu.” Sau đó uống sạch.

      Sầm Thiếu Hiên với : “Cám ơn” rồi cũng uống hơi cạn sạch.

      Lục Vân Phong nhìn hai người họ mặt đổi sắc mà uống sạch 6 ly, trong lòng hơi lo lắng, sợ Sầm Thiếu Hiên chịu nổi, nhưng lại thể tiến lên cản. Tôn Khải giống người khác, thấy khó chịu, nếu như ra tay, chỉ sợ càng khiến thêm tức giận, trái lại càng khiến cho Sầm Thiếu Hiên phải uống thêm vài ly nữa, nhằm cố ý đối nghịch với .

      vất vả chờ hai người họ uống xong, tân khách toàn hội trường liền nhiệt liệt vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.

      Tôn Khải cao hứng, nâng ly rượu lên kính mọi người, sau đó mới ngồi xuống.

      Sầm Thiếu Hiên cũng cười chắp tay với mọi người, sau đó mới kính rượu phó cục trưởng.

      Đợi tiệc cưới kết thúc, là buổi chiều, Sầm Thiếu Hiên say, nhưng vẫn cố gắng chống bước tiễn khách, sau đó mới ngã xuống sofa ngay tiền sảnh nhà hàng, thể động đậy.

      Lục Vân Phong ôm lấy cậu, Diệp Oanh hiền hòa đứng bên cạnh, ba người cùng lên xe.

      Bạn bè trong đội hình cảnh Sầm Thiếu Hiên cùng bạn của Diệp Oanh đều về cùng họ, là muốn nháo động phòng, kỳ thực chính là ngồi ở trong phòng chơi mạt chược, uống trà chuyện phiếm, ăn hạt dưa cùng kẹo đường.

      Lục Vân Phong đưa Sầm Thiếu Hiên vào phòng ngủ, đặt lên giường. Diệp Oanh cũng vào theo, đóng cửa lại, giống như là chăm sóc chú rể, kỳ thực là cũng do chính Lục Vân Phong cởi đồ giúp cho Sầm Thiếu Hiên, thay áo ngủ cho cậu. Diệp Oanh xoay người nhìn, đến khi Lục Vân Phong lấy ly trà nóng trong tay mới bước đến bên cạnh.

      Lục Vân Phong nâng Sầm Thiếu Hiên dậy, giọng dỗ cậu, để cậu uống hết ly trà.

      Diệp Oanh lấy khăn mặt, cẩn thậm lâu mồ hôi trán Sầm Thiếu Hiên.

      Lục Vân Phong buông người trong lòng ra, đắp chăn cẩn thận rồi mới cởi âu phục móc lên móc áo bỏ vào trong tủ, sau đó mới với Diệp Oanh: “Em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe .”

      Diệp Oanh ừ tiếng, mỉm cười ra cửa vài câu bông đùa với khách rồi lặng lẽ vào khách phòng, nằm xuống ngủ.

      HẾT CHƯƠNG 49

    5. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 50

      Editor: Mai_kari

      Lục Vân Phong liền thể vai trò chủ nhà mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cẩn thận giúp khách ăn cho , ngồi bàn mạt chược đánh vòng, thua ít tiền nhưng mặt đổi sắc, sau đó cùng chuyện phiếm với những người đánh bài.

      Những người này chơi đến tối muộn, Lục Vân Phong liền gọi cho nhà hàng mang cơm đến, sau đó đặt lên bàn trong phòng ăn tụ lại, náo nhiệt ăn, lúc này mới tốp năm tốp ba sơ tán.

      Lục Vân Phong mình dọn dẹp lại gian nhà sạch , sau đó tắm rửa, ra đứng ngay giữa phòng khách, nhìn đèn treo, hoa giấy dán khắp nhà, cùng với chữ Hỉ đỏ thẩm dán ngay cửa, tường chính là ảnh cưới của dâu chú rể, khắp nơi đều mang bầu khí vui sướng. lúc lâu, mới tắt đèn, vào phòng ngủ.

      Sầm Thiếu Hiên còn ngủ say, hít thở đều, trong miệng tràn ngập mùi rượu.

      Lục Vân Phong khẽ vuốt khuôn mặt cậu, lập tức cởi áo ngủ của mình, cúi người xuống, ôm chặt lấy cậu.

      Sầm Thiếu Hiên ngủ bị lực nặng đè lên, liền giãy dụa.

      Lục Vân Phong ghé vào lỗ tai cậu cười : “Thiếu Hiên, tỉnh tỉnh, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai chúng ta, vậy mà em lại ngủ sao?”

      Sầm Thiếu Hiên vừa bị hôn vừa bị vuốt ve, rốt cục tỉnh.

      Mờ mịt mở mắt, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là ngày nào, cậu cũng nở nụ cười, đưa tay ôm cổ Lục Vân Phong, dùng sức nâng người lên, đặt dưới thân, cười : “Hôm nay là em cưới vợ, đương nhiên em phải ở .”

      Lục Vân Phong bật cười, đưa tay ôm lấy cổ cậu, kéo xuống, chặt chẽ tương thiếp với môi mình.

      Sầm Thiếu Hiên lập tức kịch liệt đáp lại, triền miên hôn môi với .

      Được phút bỗng nhiên cậu nhớ tới gì đó. Lập tức nâng người, mở đèn bàn, từ tủ đầu giường lấy ra 1 chiếc nhẫn, trịnh trọng đeo lên tay lục vân phong.

      Nhẫn này giống y như đúc chiếc mà Sầm Thiếu Hiên mang tay, hiển nhiên là 1 đôi.

      Đây quả là 1 bất ngờ, Lục Vân Phong nghĩ tới Sầm Thiếu Hiên làm vậy, nhất thời nhiệt huyết dâng lên, hạnh phúc cùng vui sướng tràn đầy trong tim, vui đến mức muốn nổ tung.

      Hai người ôm chặt nhau, kịch liệt dây dưa, dần rơi vào trong tình triều hạnh phúc. Bọn họ đều uống rất nhiều rượu, tâm tình lại tốt, lại hưng phấn, nên cả đêm dây dưa, giữa đêm có ngủ 1 chút. Đến tận mặt trời mới mọc ở phương Đông, bọn họ mới sức cùng lực kiệt. Rốt cục chịu nổi nữa liền ôm nhau, cảm thấy mỹ mãn mà ngủ say.

      Tuy rằng theo chế độ khi kết hôn được nghỉ 15 ngày, nhưng Sầm Thiếu Hiên chỉ nghỉ đúng 3 ngày liền làm trở lại.

      Nguyên đán vừa qua, tết lịch sắp tới, trong khoảng thời gian này các vụ án đều phát sinh ngừng, khiến cả đội hình cảnh bọn họ bận rộn đến chân chạm đất. Cậu tự mình lựa chọn các thuộc hạ tâm phúc, bí mật hợp thành 1 tổ điều tra , bắt đầu điều tra các công trình mà tập đoàn Chí Thành thầu. Vừa tìm kiếm người dám dũng cảm ra , vừa điều tra các vụ án giết người phát sinh từ trước đến nay, cùng các vụ án được nêu là tự sát nhưng thực chất lại chứa nội tình bên trong.

      Cậu vô cùng bận rộn, Lục Vân Phong cũng như vậy. tại là mùa mùa thịnh vượng của ngành ẩm thực và nhà hàng, chính là cơ hội tốt để kiếm tiền. phải luôn chú ý tất cả các tình hình kinh doanh của các công ty chi nhánh, lại còn phải xã giao với các quan viên của các bộ môn liên quan thuộc chính phủ, chúc tết bọn họ, bận rộn đến mức tối cũng ít khi về nhà.

      Trong nhà tại chỉ có mình Diệp Oanh nhàn nhã trải qua cuộc sống. Ngoại trừ đúng hạn bệnh viện làm các kiểm tra tiền sản ra, thỉnh thoảng ra ngoài mua đồ dùng trẻ con, còn thời gian khác ở trong nhà, làm cơm chờ Sầm Thiếu Hiên trở về ăn. Hai người ở chung như em ruột, trong mắt mọi người xung quanh lại là phu thê tình thâm, ân ái lòng.

      Bất quá, bởi vì Sầm Thiếu Hiên bận quá, bình thường rất ít khi về nhà đúng giờ. Diệp Oanh thường ăn 1 mình, đọc sách, xem TV, học cách đan áo cho bé, sau đó ngủ. Sầm Thiếu Hiên cùng Lục Vân Phong dù bận thế nào, mỗi ngày nhất định gọi cho , quan tâm hỏi han việc ăn uống sinh hoạt của , dặn giữ gìn sức khỏe. Cuộc sống rất có quy luật, tâm tình cũng thả lỏng, sức khỏe của rất tốt, mặt có huyết sắc, cũng dần đẫy đà lên.

      Lục Vân Phong rất hài lòng, tuy rằng vẫn ở khách sạn, rất ít khi nào ít gặp mặt Sầm Thiếu Hiên, nhưng mỗi ngày đều chuyện điện thoại, biết công việc của cậu bình thường, có nhiều cản trở, cũng an tâm hơn.

      Trợ thủ của Diêu Chí Như vẫn cùng bàn luận các hạng mục tu sửa khách sạn Vân Phong, cũng gửi bản dự trù đến, nhưng do giá quá cao, khiến Lục Vân Phong thực thể dàn xếp. Dù sao tại gần đến tết lịch, công nhân đều lục tục về nhà làm lễ mừng năm mới, cho dù ký hợp đồng cũng thể lập tức khởi công, Lục Vân Phong coi đây là nguyên do, liền từ từ mà triển khai đàm phán các chi tiết với Chí Thành tập đoàn, chuẩn bị đợi qua tết lịch mới quyết định. Thực tế mà dù thế nào Diêu Chí Như cũng thể Lục Vân Phong nể mặt y được, chỉ là hề xuất nữa, từ đầu tới cuối đều là phó tổng của bộ phân công quản lý thuộc tập đoàn Chí Thành bàn luận với .

      Tối nay, sau khi Lục Vân Phong ăn cơm với mấy đối tác làm ăn thân thiết xong, liền 1 mình chạy xe đến khách sạn.

      Mùa đông khắc nghiệt bầu trời tối đen bầu trời tối đen nếu như có việc gì mọi người đều chạy về căn nhà ấm áp của mình. đường rất an tĩnh, ngoại trừ các xe hơi chạy nhanh như tên bắn ra chỉ có ánh đèn đường mang ánh sáng đơn.

      Lục Vân Phong chạy cầu vượt trong thành, có chút mệt mỏi, nhịn được tát mình cái rồi xoa hai mắt.

      Lúc này, có chiếc xe việt dã chạy ngay bên cạnh bỗng nhiên chạy sát ép xe , sau đó cảm thấy chấn động mạnh, phía sau cũng bị đụng.

      Bất ngờ, xe của liền hướng về phía thành cầu, tốc độ rất nhanh, nếu nhờ kịp thời nhấn phanh, chỉ sợ xe vượt qua thành bảo vệ của cầu, ngã từ chiếc cầu cao này xuống, tuyệt đối còn đường sống.

      Nhưng trước tình huống quan trọng, ý nghĩ Lục Vân Phong rất thanh tỉnh, phanh xe lại, nhìn từ kính chiếu hậu xem tình hình hai chiếc xe kia.

      Xe việt dã dồn ép cùng chiếc xe chở hàng đụng sau xe cũng dám dùng tốc độ đó đâm đầu vào thành cầu giống như , nên giảm tốc độ lại, lập tức xoay mạnh tay lái, nhấn mạnh chân ga, vượt qua giữa hai chiếc xe, chạy nhanh về phía trước.

      Hai chiếc xe đó đều sững lại, nghĩ tới năng lực ứng biến của mạnh như thế, lập tức tăng tốc, đuổi theo xe .

      Lục Vân Phong khi còn tham gia quân ngũ cũng học lái xe, sau khi vào đại học rất thích đua xe, khi rảnh liền nghiên cứu, khi có xe hơi của mình thường dùng nó thi đua xe, kỹ thuật rất thành thạo. Lúc này xe cầu vượt nhiều lắm, chạy nhanh như nhanh như điện chớp, tiễn rời dây cung, trong lòng hề hoảng sợ, chỉ cảm thấy thoải mái, mặt còn mang theo nét cười châm biếm.

      Đúng lúc này, chỉ nghe hai tiếng súng vang lên “Bang bang”, sau đó là tiếng “rào”, toàn bộ kính ngay sau xe đều nát bấy.

      HẾT CHƯƠNG 50

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :