1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày gió nổi lên - Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết [ HOÀN ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      PHONG KHỞI ĐÍCH NHẬT TỬ
      CHƯƠNG 41

      Editor: Mai_kari

      Tôn Khải yên lặng nhìn cậu, hề nhúc nhích. mặt hề có ác ý nào cả, trái lại lại chứa 1 chút bất đắc dĩ mơ hồ.

      Sầm Thiếu Hiên nằm úp sấp ở đó, tựa như 1 đứa bé ngủ, dung nhan an tĩnh như họa.

      Tôn Khải vươn tay ra, kéo cậu đứng dậy, để cậu nằm dựa vào trong lòng mình, cúi đầu : “Thiếu Hiên, vì sao em lại quay về chứ? Vì sao lại cố chấp như vậy?”

      Sầm Thiếu Hiên mềm người ngã vào trong lòng , còn lạnh lùng cùng xa lánh lúc thường nữa.

      Tôn Khải nhìn cậu chút, cúi đầu hôn cậu, nhàng vuốt ve. Tư vị vẫn tuyệt vời như trong trí nhớ của , khiến chần chừ nữa, liền ôm lấy cậu, đưa vào phòng ngủ bên trong, đặt cậu lên giường.

      bước nhanh ra ngoài, đóng cánh cửa phòng chung lại, sau đó lập tức lấy 1 máy chụp hình kỹ thuật số từ trong cái bao da đặt bên cạnh, đưa vào bên trong phòng.

      đặt camera tủ đầu giường, sau đó bắt đầu cởi đồ của Sầm Thiếu Hiên.

      cùng Diêu Chí Như đều biết, nếu như muốn đánh ngã người cố chấp này, chỉ dùng thư nặc danh đủ uy hiếp, nhất định phải có căn cứ chính xác vô cùng xác thực. Theo ý của Diêu Chí Như, chuốc mê Sầm Thiếu Hiên, để cho thuộc hạ của họ làm cậu, toàn bộ quá trình đó ghi hình lại, sau đó dùng nó bức ép Sầm Thiếu Hiên thối lui, thậm chí đầu hàng bọn họ, từ nay về sau trở thành người nhà. Nhưng Tôn Khải thể đứng nhìn người khác làm người của mình được. Diêu Chí Như cũng để tự quyết định, buộc , nên quyết định tự mình .

      Tôn Khải vất vả mới cởi áo lông, áo sơmi, đồ lót của Sầm Thiếu Hiên ra, trong lòng như núi lửa bạo phát, dường như thể khống chế được. liền khẩn cấp hôn lên thân thể mà nhớ nhung từ lâu, từ chiếc cổ thon dài đến xương quai xanh tinh xảo, từ nhũ tiêm phập phồng theo nhịp thở của lồng ngực đến thắt lưng, bàn tay cũng ngừng, nhanh chóng cởi thắt lưng của người dưới thân mình, chuẩn bị tháo quần jean ra khỏi đôi chân thon dài.

      dự định tự mình làm trước, sau đó gọi người chờ ở phòng sát vách vào, làm tư thế làm giường, rồi ghi hình lại, như vậy có thể nhất tiễn song điêu, đồng thời có thể đạt được mục đích của chính mình. Hơn nữa, dù thế nào bản thân mình cùng Sầm Thiếu Hiên từng là tình nhân, do chính mình làm, tính là vũ nhục cậu, chờ cậu tỉnh lại rồi cũng thẹn quá hoá giận, có khi hoàn toàn ngược lại chừng.

      cởi, điện thoại nằm trong chiếc áo khoác mà Sầm Thiếu Hiên mắc ở ghế bên ngoài vang chuông. do dự hồi, quyết định bắt, tiếp tục động tác.

      Tiếng chuông vang bỗng nhiên tắt, sau đó vang nữa.

      Tôn Khải cởi thắt lưng, cởi nút quần, sau đó khó khăn mà cởi bỏ quần jean của Sầm Thiếu Hiên.

      Bên trong rất an tĩnh, loa nhạc vang lên tiếng nhạc nhàng, vang vọng trong gian càng tăng thêm bầu khí kiều diễm trong phòng.

      Dục vọng Tôn Khải sôi sục, quả thực thể đợi nữa. tạm ngừng động tác, áp lên người Sầm Thiếu Hiên, tay cầm chặt lấy cổ tay cậu, tay ôm lấy thắt lưng cậu, hôn cắn môi cậu, đầu lưỡi tiến ra, mở hàm răng của cậu, nhàng dẫn dắt lưỡi của cậu, nhiệt tình mút vào. Hô hấp của rất gấp, tiếng rên phát ra trong cổ họng.

      Ở đây bố trí từ trước, có người tiến vào nữa, nên vô cùng yên tâm hưởng thụ bữa cơm ngọt ngào này, trong lòng khỏi tiếc nuối khi người trong tay thể đáp lại.

      như si như túy mà dây dưa với người trong lòng, mất cảnh giác từ lâu, có nghe được tiếng mở khóa.

      Cửa phòng bị khóa bên ngoài có người dùng chìa khóa mở ra.

      Có người tiến vào, nhìn tình hình bên trong 1 chút, liền xoay người nhàng đóng cửa lại, khóa lại lần nữa, sau đó bước nhanh vào trong phòng ngủ mở rộng cửa.

      Tình cảnh trong phòng khiến người đó kinh sợ, nghĩ ngợi gì nhiều lập tức nhào tới, tay nắm lấy người Tôn Khải, tay nắm chặt lòng bàn tay, đánh mạnh vào trong huyệt thái dương của .

      Tôn Khải bất ngờ phòng bị, trong đầu ông tiếng, loạn thành đống.

      Người nọ đánh thêm 1 quyền, trúng ngay cằm của .

      Tôn Khải ngã xuống đất, trước mắt ứa ra sao Kim, trong miệng tất cả đều là mùi máu.

      Người nọ bước lên, đá mạnh vào người , dựa theo góc độ của cú đá, dường như muốn đưa vào chỗ chết.

      Lúc này, Sầm Thiếu Hiên giường hừ tiếng.

      Người nọ lập tức hề quản Tôn Khải mặt đất, xoay người xông lên giường, tỉ mỉ coi người mê man.

      Sắc mặt Sầm Thiếu Hiên hơi hơi trắng bệch, mí mắt hơi rung động, dường như cố gắng tỉnh lại, nhưng lực bất tòng tâm.

      suy nghĩ chút, lập tức chạy vào phòng tắm, dùng khăn mắt thấm nước lạnh, rồi chạy vào, cẩn thận lau mặt cho Sầm Thiếu Hiên.

      Sầm Thiếu Hiên sau khi trở về vẫn chưa hề công khai chống đối bọn họ, Tôn Khải cùng Diêu Chí Như tạm thời muốn thương tổn thể xác và tinh thần của Sầm Thiếu Hiên, nên lần này chỉ dùng thuốc mê loại thường, Sầm Thiếu Hiên bị nước lạnh kích thích, nên dần tỉnh lại.

      lo lắng nhìn cậu rồi ghé vào lỗ tai của cậu : “Thiếu Hiên, chúng ta mau chóng rời khỏi đây.”

      Sầm Thiếu Hiên mở mắt biết là ai, thở phào nhõm, vô lực hỏi: “Vân Phong, sao vậy?”

      Lục Vân Phong rất ràng tình cảm của cậu với Tôn Khải hồi lúc trước, tuy rằng hận hành vi của Tôn Khải lúc trước, nhưng đành lòng để Sầm Thiếu Hiên tận mắt nhìn thấy thương tâm, nên nhiều lời, chỉ nâng người cậu dậy, đem áo lông mặc lại cho cậu, sau đó chạy ra ngoài lấy áo khoác bọc người cậu lại.

      Sầm Thiếu Hiên dưới tác động của rượu cùng thuốc mê nên đầu óc vẫn còn hỗn loạn, nhưng tin tưởng Lục Vân Phong nên để cho tùy ý.

      Lục Vân Phong nhìn thoáng qua Tôn Khải. Hai quyền của quá nặng, nên khiến Tôn Khải rơi vào trạng thái hôn mê, nằm ở đó nhúc nhích. gì, chỉ lấy máy chụp hình kỹ thuật số tủ đầu giường bỏ vào trong túi, rồi lập tức cõng Sầm Thiếu Hiên ra ngoài.

      Nếu như ôm cậu nhìn rất ám muội, ra ngoài nếu có người nhìn thấy có lời đồn đãi, vậy tốt cho Sầm Thiếu Hiên, muốn có bất kì chuyện gì tổn hại đến Sầm Thiếu Hiên, nên lập tức cõng cậu lưng, nhanh chóng ra khỏi phòng, qua hành lang, từ cửa bên hông tới bãi đỗ xe.

      Bảo vệ cho rằng Sầm Thiếu Hiên chỉ là say rượu, vội vã chạy tới, giúp Lục Vân Phong mở cửa xe, để Sầm Thiếu Hiên đặt vào trong xe. Lục Vân Phong khách khí mà “Cám ơn”. Lập tức leo lên xe, chạy nhanh .

      Mãi khi ra khỏi cửa chính của Hương Mãn Lâu, trong bóng đêm nhanh chóng lướt , mới thở phào nhõm, mồ hôi lạnh lưng thấm ướt cả áo lót cùng áo sơmi của , dính chặt vào trong người.

      Buổi chiều lúc nghe Sầm Thiếu Hiên cậu muốn ra ngoài ăn với Tôn Khải, Lục Vân Phong liền đứng ngồi yên. Tuy rằng chưa từng gặp qua Tôn Khải, cũng biết người này, nhưng nghe Sầm Thiếu Hiên kể chuyện quá khứ, Tôn Khải có thể đê tiện mà dùng thủ đoạn hãm hại người mình , liền nhận định tên này là tên ích kỷ vô sỉ, chỉ sợ thủ đoạn hạ lưu nào cũng có thể sử dụng. Tuy rằng Sầm Thiếu Hiên từng bị lừa dối, trong lòng cũng có đề phòng, nhưng dù sao tính cách quang minh, cho rằng dưới ban ngày ban mặt thể làm gì, nhưng hề nghĩ ra, tên này hết lần này tới lần khác nhân lúc người ta phòng bị nhất mà ra tay.

      Lúc chạy tới Hương Mãn Lâu, lập tức kêu mấy nhân viên quản lý trung tầng trong công ty cùng đến đó ăn.

      đến Đào thành cũng hơn 3 tháng, vì công việc mà cần có rất nhiều xã giao, nên ở Hương Mãn Lâu cũng là khách quý. Tuy rằng nhân viên tiếp đãi còn chỗ nữa, nhưng chỉ cần lấy ra 1000 đưa cho , xin nghĩ cách, liền nghĩ ra cách thuyết phục 1 ông khách bỏ chỗ, tìm được phòng cho .

      Trong lúc ăn, cứ cách 10′ liền gọi cho Sầm Thiếu Hiên 1 lần, quan trọng, dù cho Sầm Thiếu Hiên chỉ mấy chữ, cũng biết cậu an toàn, liền an tâm. Đợi khi ăn sắp xong, liền gọi thêm 1 cuộc nhưng lại có ai bắt máy, liền biết có chuyện, gì liền chạy tới đó.

      Tôn Khải có quyền, có thể ra lệnh cho nhân viên phục vụ được làm phiền họ. Nhưng Lục Vân Phong có tiền, chỉ cần 5000, liền mua chuộc được nhân viên phục vụ, quản đốc cùng ông chủ, nhanh chóng có được chìa khóa phòng đó, sau đó kêu các chỗ khác, giả vờ như biết gì hết, còn mình mở cửa vào.

      dùng thời gian nhanh nhất, nhưng thể ngăn cản được xúc phạm của Tôn Khải với Sầm Thiếu Hiên, lửa giận trong lòng hừng hực thiêu đốt, muốn đá chết tên hỗn đản đó.

      lo lắng nhìn người ngồi ở ghế phó, suy xét có cần phải đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra hay .

      Nghĩ, tự chủ mà chuyển tay lái, chuẩn bị quay đầu xe đến bệnh viện.

      Bỗng nhiên, thanh Sầm Thiếu Hiên vang lên: “Vân Phong, em vẫn cho rằng chỉ ích kỷ, nhưng nghĩ tới, có thể đê tiện đến mức đó .. Nhớ đến đoạn tình cảm lúc trước, em … cảm thấy mình … quá ngu ngốc, em có thể lại .. 1 người như vậy …”

      Lục Vân Phong đưa tay ra, cầm chặt lấy tay cậu, ôn nhu mà : “Đừng nghĩ như vậy. Bất quá là em chỉ gặp phải 1 người vừa ích kỷ cùng cực, vừa có tính lừa dối, lúc đó em mới ra trường, mà lại là thượng cấp của em, em thể nhìn thấy được bộ mặt của , cũng là chuyện thường tình mà thôi …”

      Trong lòng bàn tay Sầm Thiếu Hiên tất cả đều là mồ hôi lạnh, nhanh chóng : “Vân Phong, mau dừng xe.”

      Lục Vân Phong vội vã đậu xe bên đường.

      Sầm Thiếu Hiên mở cửa xe, chạy tới 1 gốc cây bên đường, liền lập tức nôn mửa.

      HẾT CHƯƠNG 41

    2. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      PHONG KHỞI ĐÍCH NHẬT TỬ
      CHƯƠNG 42

      Editor: Mai_kari

      Lục Vân Phong thay áo ngủ xong, sau đó đến phòng ngủ trải chăn, chờ Sầm Thiếu Hiên ra từ phòng tắm.

      Tiếng nước mơ hồ truyền đến, hơn 1 tiếng đồng hồ rồi, điều này khiến Lục Vân Phong có chút sầu lo. sợ Sầm Thiếu Hiên còn nặng lòng chuyện này.

      Chờ thêm 1 lát, nhịn nổi nữa, ra ngoài tới trước cửa phòng tắm, gõ cửa gõ cửa giọng : “Thiếu Hiên, ra , vào đó.”

      Sầm Thiếu Hiên ra, nhưng tiếng nước ngừng lại. Dường như cậu mới tắt vòi hoa sen.

      lâu sau, cậu ra, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt buồn bã.

      Lục Vân Phong gì, kéo cậu vào trong phòng ngủ, để cậu dựa vào đầu giường, đặt 1 chén canh nóng vào tay cậu, sau đó bản thân tắm sạch, mới trở lại.

      Sầm Thiếu Hiên ói hết toàn bộ những gì vừa ăn được buổi chiều, sau khi về lại giày vò trong phòng tắm hơn nửa ngày, lúc này an tĩnh lại, cảm thấy đói bụng, nên cầm lấy chén canh uống hết, sau đó cảm thấy thoải mái hơn, sắc mặt cũng đỡ hơn.

      Lục Vân Phong thấy cái chén , cao hứng nở nụ cười, cúi đầu hôn cậu rồi ôn nhu : “Ngủ . Trời sắp sáng rồi, em nên ngủ nhiều 1 chút. Hôm nay là cuối tuần, khỏi cần làm.”

      Sầm Thiếu Hiên nhìn , chút cảm xúc mà lắc đầu: “ được, trong đội nhiều việc lắm, em phải làm.”

      “Nhưng mà …” Lục Vân Phong được hai chữ, liền ngừng lại.

      Sầm Thiếu Hiên biết muốn gì, khỏi cười khổ: “Tuy rằng Tôn Khải còn là đại đội trưởng nữa, nhưng cũng được phân làm phó cục trưởng quản lý đội điều tra, vẫn là người lãnh đạo trực tiếp của em. Em có cách nào trở mặt với được, cũng thể việc này ra được.”

      Lục Vân Phong nhìn cậu, bỗng nhiên tắt đèn, sau đó đè lên người cậu.

      Sầm Thiếu Hiên bất ngờ, nhưng chưa kịp suy nghĩ gì bị đè chặt xuống giường.

      Tiếng gió thổi mơ hồ ngoài cửa sổ khiến người ta cảm nhận được lạnh giá của mùa đông, nhưng khí tức nóng rực lại bao bọc quay chung quanh thân thể Sầm Thiếu Hiên, lan tỏa ra khắp toàn thân cậu.

      Trong bóng đêm Lục Vân Phong ôm lấy cậu, cẩn thận hôn lên khuôn mặt, đôi môi, toàn thân cậu, vừa hôn vừa trầm thấp : “Thiếu Hiên, là , ở đây …”

      Sầm Thiếu Hiên cứng người chút, chợt trầm tĩnh lại, đưa tay ôm lấy .

      Lục Vân Phong mạnh mẽ hôn cậu, đứng mặt đất, tách hai chân cậu ra, sau đó từng chút tiến vào trong thân thể cậu, sau đó chậm rãi đẩy mạnh đến chỗ sâu nhất.

      Sầm Thiếu Hiên rên rỉ tiếng, bỗng nhiên cảm giác trống rỗng đáng sợ lúc mới vừa tỉnh dậy đến giờ chợt bị 1 cảm giác kỳ lạ tràn ngập lấy, cảm giác đau đớn lúc tỉnh dậy dần vơi , ấm áp cùng thoải mái cũng trở về. Cậu chìm nổi vào trong cường thế trước nay chưa có của Lục Vân Phong, dưới đưa đẩy của nah mà say sưa, dưới nụ hôn kịch liệt của mà trầm mê. Cậu cứ 1 lần lại 1 lần bị người ở mình đặt lên cơn gió mạnh nhất, bay lên chỗ cao nhất, nhìn được trời cao đất rộng, bầu trời trong sáng, sau đó bay theo cơn gió, cùng bay lượn. Lục Vân Phong duy trì liên tục đưa đẩy, lực lượng cường đại hề giảm, dường như muốn đem toàn bộ khuất nhục, phẫn nộ, bi thương, oán hận trong lòng cậu đẩy hết ra ngoài, muốn mang toàn bộ thương dâng đầy trong lòng cậu, để cậu cảm thấy vui sướng, trong bóng đêm dường như thấy pháo hoa rực rỡ loá mắt.

      Trong lòng hai người tràn ngập quyến luyến, nhiệt liệt ôm nhau, đến tận khi cảm giác được đối phương cạn kiệt tinh lực, mới khoái trá thở hổn hển ôm chặt lấy nhau, ngủ say.

      Ngủ 1 giấc đến tận chiều, hai người mới tỉnh lại.

      Sầm Thiếu Hiên nhìn đồng hồ tường, bất đắc dĩ thở dài. Cuối cùng cậu vẫn nghỉ làm. Bất quá, chuyện tối qua như là 1 chuyện xảy ra từ rất lâu về trước, hoặc như xảy ra người khác vậy, tuy rằng cậu tức giận, nhưng khó chịu nữa.

      Biểu tình Lục Vân Phong tương phản với cậu. cười thỏa mãn, lười biếng ngáp cái, rồi xoay người ôm cậu, muốn động đậy.

      Sầm Thiếu Hiên cũng cười, giọng : “Đói quá.”

      Lục Vân Phong cười rên rỉ: “ cũng đói, nhưng mệt quá, muốn cử động.”

      “Đói cũng đâu có ngủ được, dù sao cũng phải no bụng cái .” Sầm Thiếu Hiên thở dài.

      Lục Vân Phong kêu rên: “Vì sao con người cần phải ăn chứ?”

      Sầm Thiếu Hiên nhịn được cười ra tiếng.

      Hai người đưa đẩy nửa ngày, cuối cùng vẫn phải dậy, lấy đồ ăn trong tủ lạnh hâm lại, sau đó ăn qua loa cho no, mới thong thả nằm dài sofa, muốn cử động.

      Lục Vân Phong cầm lấy điều khiển từ xa mở TV, lười nhác xem.

      Nhưng Sầm Thiếu Hiên thấy bàn có nhiều thứ bị vứt lung tung, liền thuận miệng hỏi: “Mấy cái này là gì vậy? Sao lại ném đây?”

      Lục Vân Phong đưa mắt nhìn, nhìn 1hồi, mới nhớ ra: “À, là buổi tối đó lúc về nhà, liền ném hết toàn bộ quần áo bị dính máu , nhưng có lấy đồ từ trong đó ra, rồi thuận tay đặt đây. Gần tuần nay em về nha, mà cũng có ngồi đây nên quên mất.”

      Sầm Thiếu Hiên vừa nghe liền ngồi dậy, lấy mấy thứ đó cẩn thận kiểm tra.

      Phần lớn đều là hóa đơn, cậu nhanh chóng đặt qua 1 bên, thuận miệng trách cứ: “Mấy thứ này đều là hóa đơn công ty, sao lại để ẩu vậy chứ?”

      Lục Vân Phong bật cười, đưa tay xoa tóc cậu, lập tức thừa nhận: “ chính là tương đối cẩu thả, lần sau nhất định chú ý.” thực tế, mấy ngày nay nhiều thứ lo âu quấn lấy , đâu còn tâm trí để tâm mấy thứ này? Ngay cả phòng cũng chưa dọn, cơm cũng ăn tại công ty, trở về bất quá ngủ được vài tiếng, nhưng cũng muốn cho cậu nghe.

      Sầm Thiếu Hiên cũng phải trách , nghe xong chỉ là cười, rồi tiếp tục xem tiếp.

      Bỗng nhiên, có 1 trang giấy đầy máu rơi xuống, Lục Vân Phong chú ý, vẫn lười nhác mà ôm cậu, xem TV.

      Sầm Thiếu Hiên nằm ở bên rìa sofa, nghiêng người nhặt tờ giấy đó lên, thấy đó là pass mở tủ đựng đồ trong siêu thị, liền hỏi : “ để đồ trong siêu thị chưa lấy à? Sao đến đó lấy về ?”

      tại cơ bản đều là Lục Vân Phong mua sắm, Sầm Thiếu Hiên chỉ lo phá án, hoàn toàn có thời gian siêu thị.

      Lúc này mới Lục Vân Phong mới nhìn tờ giấy trong tay cậu, nghi hoặc mà : “ có, siêu thị chưa bao giờ để đồ trong tủ cả, có mang theo túi mà, cần gởi lại.”

      Sầm Thiếu Hiên trầm ngâm chốc lát,ngồi dậy, cầm lấy tờ giấy đặt lên bàn, rồi cẩn thận xem lại.

      Cậu đem hết những biên lai đáng ngờ đặt qua 1 bên, cuối cùng còn lại 5 cái pass của tủ đựng đồ trong siêu thị, gồm có 3 siêu thị khác nhau.

      Lục Vân Phong bị hành động của cậu khiến giật mình, lập tức ngồi dậy.

      Thấy nhiều pass như vậy, cũng hiểu ra: “Đây chắc do người đó nhét vào túi lúc xe chăng? Đúng rồi, y tỉnh lại chưa?”

      “Chưa.” Sầm Thiếu Hiên cau mày, nhìn kỹ lại 5 pass đó, lập tức : “Cần phải tìm thử xem 5 tủ đựng đồ đó chứa cái gì.”

      “Nếu em rất lộ liễu. Sau khi về em chưa từng siêu thị, bỗng nhiên chạy tới đó, rất dễ khiến người khác chú ý.” Lục Vân Phong ôn hòa cười. “Người theo dõi em sợ là ít, hay hơn. Dù sao bình thường cũng hay siêu thị mua đồ mà, chắc khiến ai chú ý.”

      Sầm Thiếu Hiên cũng biết đây là phương pháp tốt nhất, nhưng cũng muốn lắm: “Phá án là chuyện của em, em muốn kéo vào.”

      “Lại muốn cắt đứt quan hệ với sao, phân gì mà chuyện chuyện em chứ?” Lục Vân Phong giả vờ giận, nhàng cắn lên cổ cậu 1 cái. “Nếu như công ty xảy ra chuyện, em khoanh tay đứng nhìn à? Có phải cũng nên đó là chuyện của , có liên quan đến em hay ?”

      Sầm Thiếu Hiên buông tờ giấy trong tay xuống, trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên xoay người áp đảo , đè lên người , đưa tay vói vào trong áo ngủ của , vuốt ve da thịt láng mịn của , cười : “Được rồi, em xin lỗi, em nên nghĩ như vậy … Hửm, … em xin lỗi vậy được ?” xong, cậu hôn .

      Lục Vân Phong ném điều khiển từ xa trong tay ra, ôm lấy cậu, vừa hôn cậu vừa : “Đây phải em … chơi xấu sao … biết .. chống được … mỹ nhân kế … xin lỗi kiểu này .. dù là chuyện lớn … cũng … tiêu tan thành mây khói …”

      Toàn thân Sầm Thiếu Hiên thả lỏng, bao trùm lên người , nghe vậy, lập tức oán hận : “Mỹ nhân kế? Ai là mỹ nhân chứ?”

      “Chuyện này .. cần … ai cũng biết mà.” Lục Vân Phong cười haha, cũng đưa tay vói vào trong áo ngủ của cậu.

      HẾT CHƯƠNG 42

    3. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 43

      Editor: Mai_kari

      Sầm Thiếu Hiên nhớ đến mấy tấm giấy ghi pass, nên vuốt ve 1 chút rồi ngừng lại, đứng dậy : “Nếu vậy, em đến bệnh viện thăm người đó, hỏi bác sĩ tình hình của y, coi như làm phân tán lực chú ý của bọn người đó, còn siêu thị mua đồ.”

      Lục Vân Phong gật đầu: “Được.”

      Sầm Thiếu Hiên thay đồ rồi ra cửa trước, đến đại đội hình cảnh lấy xe, sau đó tới thẳng bệnh viện.

      Lục Vân Phong nửa tiếng sau lái xe ra ngoài, chậm rãi rồi thoáng cái đến siêu gần con đường đầy quán bar, sau đó bỏ tủ đồ của mình vào trong tủ rồi cài pass lấy mã, sau đó bắt đầu mua đồ. mang theo giỏ mua, qua lại mua nào là sữa bò, bánh mì, bơ, sau đó đến quầy thu ngân trả tiền, rồi nhàn nhã ra, nhìn xung quanh 1 chút, dường như nhớ là mình gửi đồ ở tủ nào, liền cầm lấy tờ giấy đựng mã pass chậm rãi lướt qua dãy tủ đựng đồ dò, cuối cùng mới mở tủ mà mình gửi đồ, lấy ra 1 cái bao da.

      Sau đó, lại đến 1 siêu thị khác, mua chai rượu nho, rồi mua thêm 1 ít hoa quả, lúc ra cũng cầm lấy tờ giấy mã pass mở tủ đựng đồ. Cũng giống như siêu thị trước, trong tủ hề có gì cả.

      rất ung dung, tiếp tục đến siêu thị tiếp theo.

      Lần này khi đến 1 khu thực phẩm phụ trời cũng xế chiều, chọn nào là thịt nạc giảm giá, sườn heo cùng xương, còn rất nghiêm túc chọn lựa nhiều lần, nhìn qua rất giống 1 người đàn ông nội trợ đảm .

      Bất quá, khi ra lại chẳng mua lấy thứ gì cả.

      Tiếp theo lại vào siêu thị, mua rất nhiều gia vị, như tương Salatfix, mù-tạc, hồ tiêu, tinh chất gà, dầu vừng, khiêng ra 1 túi lớn.

      Sau đó lại từng bước dò cái pass cuối cùng trong tay để mở tủ đựng đồ cuối cùng.

      Khi đến 1 cái tủ ngay góc tường, liền gõ pass vào tủ. Bên cạnh , cửa tủ mở ra. lập tức nhanh qua, cầm lấy cánh cửa tủ.

      Bên trong chỉ có 1 cái túi hơi mỏng, cầm lấy, cảm giác được bên trong có gì đó, nhưng hề nhìn, liền nhét vào trong túi trong quần áo mình, sau đó chậm rãi ra, lại mở tủ đựng túi đồ vừa mua, cầm đống đồ rời .

      Tuy rằng có khả năng ở trong siêu thị cuối cùng còn vật gì nữa, nhưng vẫn tiến vào trong đó, mua bắp, gạo Bát Bảo, gạo Tím cùng bột mì, sau khi mua xong đồ, lại vòng vo nửa ngày ở tủ đựng đồ, rồi mới nhàn nhã ra ngoài.

      Ngoài dự liệu của , lần này tìm được thêm 1 cái túi nằm trong tủ đựng đồ. cũng cầm cái túi bỏ vào trong túi quần áo, mới lên xe ra ngoài.

      Đại công cáo thành, lập tức lái xe quay về nhà.

      May là tại tại các tủ đựng đồ trong siêu thị quy định còn nghiêm ngặt nữa, đặt đồ trong đó bao lâu cũng được cả. Chủ yếu là là mấy năm gần đây tại các tủ đựng đồ điện tử có quá nhiều quy định, có vài khách hàng mất đồ khi gửi trong tủ, liền kiện đến pháp luật, cầu bắt đền, rất phiền phức, siêu thị liền hạn chế thời gian khách hàng để đồ trong siêu thị, nhưng chịu trách nhiệm, nên mới có thể để đồ mà người đó ký gửi vẫn còn được giữ đến giờ.

      Sau cốp xe đều chất đầy đồ mà mua, phải lên xuống hai lần mới khiêng hết lên nhà. Sau đó ngồi xuống, lấy đồ trong túi ra.

      cái túi được bao bọc lại tạo thành hình vuông, cẩn thận mở ra, bên trong là 1 chiếc đĩa CD. nhìn 1 chút, mở cái túi hơn ra, bên trong là 1 cái USB 2G.

      lấy di động ra, nhắn 1 tin ngắn cho Sầm Thiếu Hiên, chỉ có 3 chữ đơn giản: “Có được rồi.”

      Sầm Thiếu Hiên trong bệnh viện nghe bác sĩ bệnh tình của người bị thương, nhìn tin nhắn trong điện thoại, cậu hề đổi nét mặt mà nhắn lại 1 chữ “Tốt”, sau đó gửi tin rồi tiếp tục nghe bác sĩ .

      Những lời này kỳ thực mỗi ngày cậu đều nghe, dường như muốn thuộc lòng.

      Người bị thương thân trúng 7 phát súng, có 4 viên còn ở trong cơ thể, sau khi phẫu thuật mới lấy ra được, 3 viên xuyên qua cơ thể, nhưng trúng động mạch, bởi vậy y có bị mất máu nhiều, có 1 viên trúng ngay cột sống của y, dù có sống được tuổi già cũng phải ngồi xe lăn, nhưng dù thế nào nữa, não bộ của y vẫn hề bị tổn hại, vì sao giờ vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ cũng thể hiểu được.

      chung, chúng tôi xử lý rất toàn diện, giải phẫu cũng rất thành công, nay bệnh nhân ngoại trừ chưa tỉnh ra, các hạng mục sinh lý vẫn rất bình thường, có nguy hiểm đến tính mạng.” Vị bác sĩ ngoại khoa tao nhã kia bình tĩnh mà . “Cơ thể con người rất kỳ diệu, tương đương với 1 vũ trụ , có nhiều việc chúng ta vẫn chưa giải thích được, người cứ liên tục hôn mê có rất nhiều nguyên nhân, nay chúng tôi vẫn còn tìm hiểu, hy vọng có thể tìm ra được nguyên nhân chính xác, xin Sầm đội trưởng kiên trì chờ đợi.”

      Sầm Thiếu Hiên suy nghĩ hồi, gật đầu: “ tại cũng chỉ có thể vậy thôi. Y là nhân chứng vô cùng quan trọng của chúng tôi, xin ngài khi dùng thuốc cố gắng chú ý an toàn của y.”

      “Đương nhiên, chúng tôi nhất định chú ý.” Bác sĩ mỉm cười. “Cho dù y chỉ là 1 bệnh nhân bình thường, chúng tôi cũng vô cùng cẩn thận. Mạng người là chuyện quan trọng, chúng tôi là bác sĩ, càng thể qua loa tùy tiện.”

      “Cám ơn.” Sầm Thiếu Hiên cười vươn tay bắt tay ông. “Cực khổ ngài rồi.”

      “Đó là chuyện phải làm.” Bác sĩ lễ phép bắt tay với cậu rồi tiễn cậu ra khỏi văn phòng.

      Sầm Thiếu Hiên vào phòng bệnh nhìn y chút, sau đó vài câu với những hình cảnh có nhiệm vụ canh giữ ở đây, sau đó mới ra khỏi bệnh viện.

      Vụ án này vô cùng kỳ lạ, đêm hôm đó, Sầm Thiếu Hiên lập tức gọi người chạy đến trường điều tra, nhưng phát ở đó bị quấy nát hoàn toàn, ngoại trừ những vỏ đạn còn rớt sót lại cùng 1 số dấu chân in dấu bùn nhão ra, tìm được bất kì thứ gì có giá trị cả. Căn cứ vật chứng tại trường, có thể phán đoán ra được người đó ở chỗ này cũng lâu, còn tin tức của những kẻ tập kích liên quan cũng chưa ràng.

      Căn cứ vỏ đạn cùng đạn được lấy ra từ người bị thương, có thể phát vũ khí của kẻ tập kích hoàn toàn giống nhau, vừa có súng lục được chế tạo theo quân đội, vừa có súng của cảnh sát, đó toàn là những súng ống mà người thường thể tùy tiện sử dụng.

      Sầm Thiếu Hiên vừa suy nghĩ vừa đến bãi đổ xe.

      Hoa tuyết nhàng bay lả tả xuống, khí bỗng nhiên trở nên trong sạch hơn. Cậu hít 1 hơi sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời lam sắc lạnh băng kia.

      1 thành phố xinh đẹp như thế, thế giới rộng lớn như thế, người người hẳn là phải có 1 cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, nhưng hết lần này tới lần khác đều gặp phải những tội ác. Vì tư dục bản thân, bọn chúng ngần ngại hủy diệt cuộc sống người khác, cướp sinh mạng người khác. Trong đó vừa có ác độc trơ trụi, vừa có tàn nhẫn dưới mặt nạ chính nghĩa, toàn bộ đều là cái ác. Từ khi Sầm Thiếu Hiên tốt nghiệp, vẫn luôn phải đối mặt với những tên có linh hồn méo mó thế này, mình tại 1 thế giới đầy hiểm ác đáng sợ u, hơn ai hết cậu càng thêm quý trọng tình cảm, cũng càng mong muốn 1 cuộc sống sạch an bình. Thế nhưng, nếu muốn để người khác cũng có 1 cuộc sống như vậy, cậu phải kiên định đứng ngay giữa đường ranh giới giữa đen và trắng, ngăn trở tội ác tấn công, bảo vệ ánh sáng chính nghĩa, bảo vệ hạnh phúc của người khác.

      Cậu đứng yên ở đó, hề di động.

      Hoàng hôn mênh mông dần dần bao phủ xuống tới, thân ảnh của cậu giữa bầu trời đầy hoa tuyết bay lả tả càng thêm bắt mắt.

      lúc lâu, cậu mới mới hồi phục tinh thần lại, xoay người chuẩn bị lên xe.

      Nhưng, cậu chợt ngừng động tác.

      Đứng bên cạnh xe đậu kế bên xe cậu, là Tôn Khải.

      Ánh mắt của rất sâu, bên trong hình như có suối chảy, khiến người ta khó có thể nắm bắt.

      Sầm Thiếu Hiên trầm mặc, nhìn thẳng , trong mắt hề có tia dao động, rất bình thản.

      Rốt cục, Tôn Khải thở dài, mặt ra chút áy náy, ôn nhu mà : “Thiếu Hiên, tối qua em uống say quá, lo lắng, sợ ảnh hưởng sức khỏe của em? Sao rồi? Em thấy khỏe ?”

      Sầm Thiếu Hiên cũng làm giống , tựa như có chuyện gì xảy ra cả, ôn hòa : “Tôi sao, cảm ơn .”

      Thái độ Tôn Khải Hòa ái dễ gần: “Thiếu Hiên, đêm nay mời toàn đội ăn, em nhất định phải . Hôm qua cũng có với em rồi đó, em chưa ăn gì phải ?”

      “Đúng vậy, tôi chưa ăn.” Thái độ Sầm Thiếu Hiên vẫn như cũ trầm ổn. “ cứ thời gian địa điểm, tôi nhất định đến đúng giờ.”

      Tôn Khải cũng hề bắt ép cậu phải tiến xa thêm với . Việc tới đây hôm nay, chủ yếu là muốn thăm dò thử phản ứng của cậu đối với việc ngày hôm qua, tại thấy cậu dường như có việc gì, liền an tâm.

      Mặc kệ thế nào, cũng là thượng cấp của cậu, chuyện này quá lắm cũng coi như rượu hậu loạn tính, hơn nữa ra với ai cũng có lợi, tuy rằng Sầm Thiếu Hiên cố chấp, nhưng dù sao cũng là người thông minh, quả nhiên đưa ra được lựa chọn tốt nhất.

      Người thông minh, xử lý 1 cách thông minh.

      dừng ở đó xa, nhìn hoa tuyết bay ngang qua khuôn mặt như chạm ngọc đó của cậu, khóe miệng mỉm cười.

      HẾT CHƯƠNG 43

    4. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 44

      Editor: Mai_kari

      Nửa đêm, trận tuyết giờ biến thành bão tuyết, khiến cho người luôn ở Phương Nam như Lục Vân Phong kinh hỉ ngớt.

      Sầm Thiếu Hiên gọi điện về nhà, là muốn ăn cùng toàn đội, cũng hiểu đây là xã giao thể tránh được. Sầm Thiếu Hiên càng lên cao càng thể tránh được việc cậu phải bước chân vào giới chính trị mà cậu luôn thích thú, đừng tới việc cậu muốn vạch trần tấm màn đen, ban đảo quyền quý. tại cậu có chứng cứ vô cùng xác thực, cho nên có khả năng nhận được ủng hộ của các bộ môn liên quan, chỉ có thể mình chiến đấu, mỗi 1 bước đều phải cẩn trọng vô cùng, nên cuộc họp cũng thể vô cớ vắng mặt được. Lục Vân Phong rất hiểu Sầm Thiếu Hiên, nội tâm của cậu luôn tinh thuần, muốn cậu miễn cưỡng học thói khéo đưa đẩy trong cuộc đời này, là việc vô cùng khó chịu.

      Lục Vân Phong đứng trước cửa sổ, nhìn trận bão tuyết, khe khẽ thở dài.

      luôn mong muốn có thể bảo hộ Sầm Thiếu Hiên ở phía sau mình, nhưng đây phải là . Sầm Thiếu Hiên muốn làm chuyện gì, nhất định toàn lực ủng hộ, tuyệt phản đối, trong đó cũng chứa chờ đợi.

      Mấy tháng qua, bình thường Sầm Thiếu Hiên công tác, dù có về cũng thường tăng ca, tuy rằng lo lắng, nhưng hề oán trách, lại càng khuyên can.

      Bọn họ đều có nghiệp của bản thân, có mục tiêu cuộc đời riêng cần phải theo đuổi, thể vì tiếng mà bắt ép đối phương phải thay đổi. Sau khi Sầm Thiếu Hiên trở lại cảnh đội đảm đương trọng trách, bọn họ chung đụng ít mà xa cách nhiều, trước có Diêu Chí Như tìm tới cửa, sau lại Tôn Khải đánh giáp lá cà, họa phúc khó liệu, nhưng Lục Vân Phong chưa từng hối hận. Nếu thời gian quay trở lại, để 1 lần nữa lựa chọn. vẫn hề do dự mà quyết định làm vậy.

      cao nhìn xuống có thể thấy tất cả con đường cùng nóc nhà đều trắng xóa, rất xa có đèn xe hơi sáng, cẩn thận chạy qua mặt đường đầy tuyết, khỏi lo lắng. Hôm nay Sầm Thiếu Hiên khẳng định bị đội viên của cậu chuốc rượu ít, lái xe về có việc gì chứ nhỉ?

      Quay đầu lại nhìn đồng hồ, cũng sắp 12h rồi, rốt cục nhịn được nữa liền gọi điện cho Sầm Thiếu Hiên.

      Điện thoại vang chuông lâu. Sau đó tự động tắt máy. lại gọi thêm lần nữa.

      vất vả, điện thoại cũng được bắt, thanh mơ hồ vang lên: “Alô …”

      hề chần chừ: “Thiếu Hiên? Là em à?”

      Thanh Mơ hồ ràng hơn 1 chút: “Là em …”

      Lục Vân Phong thân thiết hỏi: “Cần đón ?”

      Sầm Thiếu Hiên cười rộ lên: “ cần .. bọn họ đưa em về .. yên tâm .. em sao … em đường .. cũng sắp tới rồi …”

      Nếu do cấp dưới của cậu đưa về Lục Vân Phong thoáng yên tâm. Cúp máy, trở lại phòng khách ngồi xuống, vừa uống trà vừa xem TV.

      Chẳng biết từ bao giờ trở thành 1 người luôn ngồi nhà xem TV rồi. Giờ là 1 người đàn ông luôn ngồi nhà chờ người ư? Suy nghĩ, liền thấy buồn cười.

      Bất quá, trong đêm bão tuyết, nhớ tới người chạy nhanh về nhà với mình, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn, rất hài lòng.

      Nghe thấy tiếng chuông, có chút giật mình, lúc này mới nhớ ra có thể Sầm Thiếu Hiên quá say nên tìm được chìa khóa nhà. Liền chạy vội ra, quả nhiên từ mắt mèo có thể thấy khuôn mặt say của cậu, lập tức mở cửa.

      Sầm Thiếu Hiên được mấy cấp dưới của mình đưa về. Cậu cùng Tôn Khải bàn ăn hề may mắn trốn được. Bị đám thanh niên mạnh khỏe lần này tới lần khác mà chuốc rượu, cơm xong lại bị kéo đến quán bar, tiếp tục uống điên cường. Dù sao cũng là lệ cũ, khó có dịp 1 lần như thế, các thuộc hạ đều dùng phương thức này mà biểu kính ý của mình với cấp . Trước đây khi còn ở tập đoàn Vân Phong, 01/5, quốc khánh, tết lịch, khi công ty liên hoan, Lục Vân Phong lần nào cũng say bí tỉ về nhà, tại cậu cũng giống y như thế,

      Bất quá, cho dù say, trong đầu cậu vẫn còn chút tỉnh táo, chỉ để cấp dưới đưa mình tới sảnh chung cư, nhưng chỉ ở trước cửa sảnh, cho bọn họ đưa lên nhà. Dù cấp dưới cậu có lo lắng, nhưng dù sao cậu cũng là thượng cấp, nên thể tuân theo lời cậu, chỉ nhìn cậu bước lên cầu thang, nhấn pass mở cửa chung cư, rồi mở cửa bước vào. Thấy cậu hề bị té ngã gì, nên bọn họ mới yên tâm mà rời .

      Sầm Thiếu Hiên dựa người trong thang máy, sau đó đỡ tường bước đến cửa nhà, còn chút khí lực nào nữa. Trong men say, cậu vẫn nhớ phía sau cánh cửa này có người mà mình tin tưởng nhất, vì vậy nhịn được mỉm cười, cố gắng nâng cánh tay nặng nề lên nhấn chuông cửa.

      Lục Vân Phong mở cửa, thấy người trước mặt lảo đảo. nhanh chóng ôm lấy cậu rồi đóng cửa.

      Chăm sóc cho cậu là 1 chuyện khá quen thuộc, Lục Vân Phong thành thạo cởi bỏ quần áo cho cậu, giúp cậu pha nước ấm lau người cho cậu xong, rồi đưa cậu lên giường, rót 1 ly trà nóng, đỡ đầu cậu dậy, giúp cậu uống xong rồi mới yên tâm.

      Đến tận buổi trưa ngày thứ hai Sầm Thiếu Hiên mới thanh tỉnh lại, tuyết bên ngoài ngừng, ánh mặt trời ấm áp rọi sáng khắp căn phòng, bầu trời như mới được tẩy rửa xong, mỹ lệ vô cùng.

      Bên người có ai, cậu mặc áo ngủ đứng dậy, ra ngoài, phòng khách sáng sủa sạch rất an tĩnh, nhưng ai. Cậu suy nghĩ 1 chút, liền mở cửa phòng đọc sách.

      Lục Vân Phong ngồi làm việc, quay đầu nhìn cậu, lập tức cười : “Tỉnh rồi à? làm bữa sáng cho em.”

      Sầm Thiếu Hiên gật đầu, rồi vào phòng tắm rửa mặt.

      Chờ cậu xong xuôi Lục Vân Phong đem sữa bò cùng bánh mì mới hâm nóng xong đặt lên bàn.

      Cậu vừa ăn vừa hỏi: “Hôm qua tìm được gì vậy?”

      Lục Vân Phong cười tủm tỉm nhìn cậu, thuận miệng : “Là 1 CD cùng 1 cái USB, chưa xem qua, sợ bên trong có virus gì đó lại làm hỏng hết tư liệu.”

      Sầm Thiếu Hiên gật đầu, trầm tư chốc lát, rằng: “Dùng máy của em thử . Nếu phải bất đắc dĩ em muốn giao nó cho nhân viên kỹ thuật bên em đọc được tư liệu bên trong. Em hy vọng chuyện này bị đồn đại lung tung.”

      “Vậy tất nhiên là tốt nhất.” Lục Vân Phong cười . “ nghĩ chúng ta nên mua máy mới, để tránh bên trong có virus, lại ảnh hưởng hệ thống máy tính của em, tư liệu thể phục hồi.”

      “Được.” Sầm Thiếu Hiên có dị nghị. “ tại đúng là, khoa học kỹ thuật càng tiên tiến, lo lắng càng nhiều.”

      Lục Vân Phong : “Sao vậy? Nhớ thời Sherlock Holmes à?”

      Sầm Thiếu Hiên cũng cười, khôi hài mà : “Em thích Bao Công hơn.”

      Lục Vân Phong cười ha ha: “Vậy em nên bôi than đen cả mặt , thêm nửa vầng trăng khuyết lên trán nữa.”

      Sầm Thiếu Hiên cười ra tiếng.

      Cơm nước xong, Lục Vân Phong đem CD cùng USB đưa cho cậu, rồi tự mình lái xe ra ngoài mua laptop mới. lười chọn, liền đến thẳng 1 cửa tiệm độc quyền của IBM, vì thiết bị được cài đặt sẵn các phần mềm, chỉ cần kích hoạt là xong, cần phải lắp ráp tốn thời gian.

      nhanh chóng mua xong laptop rồi chạy về nhà.

      Tuy rằng ngôn hành cử chỉ của vẫn trầm ổn như thường, nét mặt vẫn ung dung như thường, nhưng trong lòng lại cực kỳ khẩn trương.

      Màn kịch lớn được mở màn, tại bọn họ chiếm ưu thế, vì thực tế đối phương cũng biết bọn họ có trong tay thứ gì. Bọn chúng giờ chỉ biết nhân chứng quan trọng nhất bị trọng thương, hôn mê trong bệnh viện, điều đó khiến bọn chúng có chút yên tâm. Từ bên ngoài nhìn vào, đầu mâu nay của bọn chúng vẫn luôn nhắm vào Sầm Thiếu Hiên chịu đầu hàng bọn chúng, mà hề chú ý nhiều tới hành động của , bởi vậy biết thứ mà người đó muốn giao cho Sầm Thiếu Hiên là gì.

      tại, mưu nhằm vào Sầm Thiếu Hiên bắt đầu triển khai, trong lòng vô cùng lo lắng, hận thể có thể từng giây từng phút ở bên bảo vệ cho cậu.

      Trong thời gian ra ngoài, Sầm Thiếu Hiên có ra cửa. tại với cậu CD cùng USB bàn trước mặt mới là thứ quan trọng nhất.

      Chưa có laptop mới nên cậu thể xem được bên trong chứa thứ gì, nhưng cũng muốn lãng phí thời gian, tinh tế tiến hành công tác bảo vệ vật chứng. Cậu cẩn thận nghiên cứu tờ giấy bọc đĩa CD cùng USB, lại nghiêm túc lấy toàn bộ các dấu vân tay, quần áo dính dầu mỡ, máu, vết dơ có các tờ giấy bọc, CD, USB cùng các tờ mã pass.

      Sau khi trở về Lục Vân Phong sau khi trở về, lập tức đặt laptop bàn trà, mở máy.

      Sầm Thiếu Hiên tính toán qua nhiều lần, lúc này liền cầm lấy USB, đút vào máy trước.

      HẾT CHƯƠNG 44

    5. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 45

      Editor: Mai_kari

      Lục Vân Phong lúc mới mua máy tính cũng sử dụng widebroad trong cửa tiệm, cài đặt phần mềm diệt virus bản quyền quốc tế được cửa tiệm đó tặng kèm, khi cắm USB vào hề xuất thông báo có virus hoặc phần mềm giải mã gì.

      Trong USB có 1 file Excel có dung lượng có khá lớn, cũng có kèm 1 file Word. Sầm Thiếu Hiên biết, người thường đều dùng file Word để viết ra những gì muốn , còn Excel dùng để lưu dữ liệu. Cậu do dự mở file Word ra trước.

      Đó là 1 bức thư.

      “Sầm đội phó:

      Nếu như do chính ngài mở bức thư này, có lẽ lúc đó tôi còn đời này nữa. Nhưng tôi tin ngài, dựa vào biểu của ngài hai năm về trước, tôi rất tin tưởng, phải toàn bộ cảnh sát hay quan viên nào cũng đều bị tiền tài cùng quyền thế mua chuộc được, tôi tin ngài có thể giữ vững lòng mình để có thể giúp cho tôi cùng những người vô tội khác đòi lại công lý.

      Tôi là phó kế toán viên cao cấp tại Chí Thành tập đoàn, làm tại đó 7 năm. Thời điểm mới vào công ty đó, tôi là làm quản lý bộ tài vụ, xử lý các hóa đơn của công ty. Tôi cần cù và thà làm việc, tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, đương nhiên cũng giữ kín bưng toàn bộ các tư liệu tài vụ của công ty, dần dần được tổng kế toán viên cao cấp của công ty chú ý, hai năm sau liền thăng làm trợ lý cho ông ta, trở thành phó tổng kế toán viên cao cấp. Từ lúc đó, tôi bắt đầu thấy được những thứ mà trước đây tôi chưa từng thấy, bao gồm cả những tình hình thu chi tài vụ khả nghi.

      Tôi có nghi ngờ, có do dự, nhưng công ty cho tôi lương cao, cấp xe, nhà ở, còn lo cho công việc của vợ con tôi chu đáo, cuối cùng tôi quyết định cúi đầu, thông đồng làm bậy với họ, bởi vậy càng được họ tín nhiệm, trở thành trong những quản lý chủ chốt của Diêu Chí Như.

      Vơ vét tài sản, giết người, cùng với việc vây bắt và dùng tay người khác giết chết, điển hình như người mà bị ngài vây bắt đường cao tốc lúc trước, chỉ là 1 trong số ít những việc mà Chí Thành tập đoàn làm suốt bao năm qua, chỉ cần có thể lấy được 1 công trình trị giá hơn 1 tỷ, bọn chúng đều làm vậy, từ thủ đoạn mà nắm cho bằng được công trình đó vào tay. Sau đó thu mua nhân viên liên quan, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, kiếm lợi lớn nhất.

      Năm đó, ngài kiên trì phải điều tra tới cùng việc đó, Diêu Chí Như bị tốc độ tra án nhanh chóng của ngài khiến cho bất an, liền ra tay dùng kế hãm hại ngài, đồng thời bắt đầu giết người diệt khẩu. Con tôi bất hạnh trở thành 1 trong những đối tượng bị diệt khẩu. Tuy rằng bọn họ tạo dựng 1 tai nạn giao thông, nhưng trong lòng tôi biết , đó chính là thủ đoạn của chúng, vì vậy, tôi thể chạy trước, bằng , tôi nhất định cũng bị chúng diệt khẩu.

      năm qua, tôi sống trong cảnh trốn chạy, biết người của Diêu Chí Như truy tìm tôi. Tôi trốn đông trốn tây, dám liên lạc với người nhà, dám sử dụng thẻ tín dụng. dám đến ở trong nhà trọ khách sạn, trải qua 1 cuộc sống phải của mình, chỉ vì muốn tìm kiếm người giống như ngài, có thể can đảm chống lại người có quyền thế như Diêu Chí Như. Thế nhưng, tôi rất thất vọng. Sau khi ngài , người trong Đào thành có thể đối kháng Diêu Chí Như còn 1 ai cả.

      Tôi cũng muốn đến Bắc Kinh tố cáo bọn họ, nhưng tôi có chứng cứ xác thực, tài liệu mà tôi lưu được có thể bị trả lại Đào thành. Muốn để bộ bên đây điều tra, chẳng khác nào đá chìm đáy biển.

      May là, ngài trở về.

      Mấy tháng qua, tôi vẫn thấy ngài giống như trước đây phá án, hãi sợ nguy hiểm, sợ quyền thế. Vì vậy tôi càng thêm kính nể, cũng cảm thấy may mắn vì cuối cùng mình cũng chờ được đến ngày này.

      Sầm đội phó, trong USB này có lưu lại tư liệu về các quan viên có liên quan đến vụ nhận hối lộ, bao gồm tên (những người biết tên có chức vụ), thời gian, số tiền. Còn đĩa CD có 1 phần tư liệu dự phòng, còn có thêm các tư liệu khác về những lần họp với các đối tượng có liên quan, cùng với tư liệu về hàng hóa, hàng nhái có sắp xếp theo thứ tự, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, và danh sách những người biết chuyện, bao gồm cả những người bị diệt khẩu, hay những người còn sống … những tư liệu này đều nằm trong máy tính của con tôi, có 1 số tư liệu là lấy được từ người khác mà do đích thân nó tham gia vào mà có, cũng vì vậy mà nó mới bị giết.

      Tôi trở lại Đào thành, biết mình rất nhanh bị người của Diêu Chí Như phát . Ở chỗ này, thế lực của y rộng khắp hắc bạch, rất nhiều quan viên nhận tiền của y, tại thể làm việc cho y, trong đó bao gồm cả hệ thống cảnh sát. Hôm nay tôi đem toàn bộ những tư liệu này đặt trong siêu thị, sau đó gọi điện cho ngài. Hy vọng dưới bảo vệ của ngài, sinh mạng của tôi có thể giữ vững, nếu vậy tôi đồng ý đứng ra làm người chỉ điểm, là nhân chứng chỉ tôi bọn chúng, đưa bọn chúng ra công lý. Còn nếu tôi còn sống để gặp ngài, mà ngài có thể có được những tư liệu này, tôi chết cũng tiếc.”

      Cuối cùng chính là tên của người bị trọng thương nhập viện, đến nay vẫn còn hôn mê kia.

      Sầm Thiếu Hiên xem xong, lập tức mở file Excel ra.

      Màn hình xuất rừng tên người cùng số tiền nhận hối lộ, thực là nhìn thấy mà giật mình.

      Sầm Thiếu Hiên xem kỹ, sau đó mới thở 1 hơi dài, rồi hít sâu 1 hơi, ngẩng đầu nhìn Lục Vân Phong, cúi đầu mà : “Đây kém 1 vụ án lớn nào cả. Dựa vào danh sách ở , thấy hơn phân nửa đều là quan viên của Đào thành.”

      Lục Vân Phong gật đầu, nét mặt nghiêm túc: “Những người này em dễ động vào đâu, đem những tư liệu này đến Bắc Kinh .”

      Sầm Thiếu Hiên trầm tư gật đầu.

      Lục Vân Phong ôn hòa : ” Em vừa mới tiếp nhận chức đại đội trưởng, công tác rất nhiều, người theo sát em cũng ít, thể rời khỏi đây được, để hơn, dù sao bình thường cũng hay công tác, qua Bắc Kinh là chuyện bình thường, có thể về tổng bộ ở Khang thành trước, xử lý công tác, rồi bay sang Bắc Kinh sau, như vậy nhìn chắc có vấn đề gì. Hơn nữa, cũng có bạn làm ở bộ công an, có thể dựa vào mối quan hệ bạn bè thân thiết mà tìm đường trong, gửi tư liệu này lên .”

      Sầm Thiếu Hiên nhìn thành khẩn mặt , nhìn thấy nhiệt tình trong mắt , lại nhìn kiên định chứa trong ngũ quan tuấn của , cảm giác được ấm áp bàn tay cầm chặt tay mình của , còn có tình cảm chân thành tản mát ra từ người bao bọc chính mình, khỏi lẩm bẩm: “Em chưa bao biết, ra thiên sứ là như vậy.”

      Lục Vân Phong nở nụ cười, hôn môi cậu, giọng : “Em mới là thiên sứ trong cuộc đời .”

      Ánh nắng mặt trời từ từ chiếu rọi, tựa như làn khói mỏng manh, chậm rãi bao bọc lấy hai người họ, khiến cả người họ đều như phát ra luồng ánh sáng mộng ảo.

      Lục Vân Phong tay đẩy bàn trà ra, tay ôm lấy Sầm Thiếu Hiên, áp cậu xuống sofa.

      hôn lên gương mặt trơn bóng của người dưới thân, hôn lên đôi môi mềm, hôn chiếc cổ duyên dáng, hôn thân thể mỹ lệ của cậu. nghe thấy tiếng cậu thở dốc hòa cùng tiếng rên rỉ. Toàn thân nóng lên, từng tế bào đều kêu gào khát vọng.

      Sầm Thiếu Hiên vươn tay lên, mê loạn mà xoa tóc , nắm lấy bờ vai , muốn kéo người hòa vào trong thân thể mình.

      Lục Vân Phong cẩn thận thẳng tiến, kiên định ôm chặt cậu, thong thả đưa đẩy cũng kém phần kịch liệt. cúi người xuống, cầm lấy bàn tay thon dài của cậu, đan tay vào nhau, nắm chặt đặt bên người. Thân thể Sầm Thiếu Hiên bị đưa đẩy tiến dần lên phía trước, dính sát vào thành sofa, dưới đưa đẩy nhiệt tình của , dần cùng hòa cùng 1 nhịp mà cảm nhận khoái cảm.

      Trong ánh nắng, hai người phảng phất hòa hợp thể, trong căn phòng vắng vẻ tràn ngập khí tức sung sướng, vui sướng vô biên như nước thủy triều ập tới, nhanh chóng đưa bọn họ lên thiên đường.

      lâu sau, mặt trời càng lúc càng lệch , dần dần biến thành màu vàng nhạt, cuối cùng chậm rãi biến mất, hoàng hôn dần vươn dài vào trong phòng, khiến tầm nhìn của họ càng thêm mông lung.

      Lục Vân Phong bình tĩnh trở lại từ cơn cao trào, cúi đầu vùi vào cổ của Sầm Thiếu Hiên, cảm giác được làn mồ hôi mỏng từ người cậu, bên tai còn nghe được tiếng thở gấp gáp của cậu, vui mừng tràn đầy cả thể xác và tinh thần của .

      Sầm Thiếu Hiên ôm chặt , sung sướng cảm thụ được ấm áp truyền đến từ trong thân thể .

      Hai người ai gì, vẫn chìm đắm trong bầu khí vui sướng, đến khi màn đêm buông xuống, mới cùng lúc : “Đói quá.” lập tức cười rộ lên.

      Lục Vân Phong đứng dậy, kéo Sầm Thiếu Hiên lên, cùng nhau vào phòng tắm.

      Khí tức ngọt ngào vẫn vờn quanh hai người họ, hai người họ đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa, nhịn được hôn nhau. Thân thể dưới làn nước nóng, khiến dục vọng càng tăng nhanh.

      Sầm Thiếu Hiên ôm lấy người trước mắt, trong tay dùng sức, ý nghĩa rất ràng. Lục Vân Phong ngầm hiểu, xoay người sang chỗ khác, đỡ lên ống nước.

      Sầm Thiếu Hiên chậm rãi vào thân thể , lập tức say mê trong nơi ấm áp mà chặt hẹp đó. Cậu ôm chắt lấy thắt lưng phiêu lượng trước mặt mình, nhiệt tình hôn lên bờ vai rộng của , cắn lên sau cổ , hôn lên vành tai .

      Lục Vân Phong khép hờ hai mắt, người phía sau châm lửa bên trong , lại cảm nhận được từng đợt khoái cảm đánh vào, thể kìm được tiếng rên rỉ, thở dốc.

      Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, nhiệt tình tương hỗ cho bọn họ. Khí tức ngọt ngào càng lúc càng đậm, phảng phát như hơi thuốc tình kích thích tuyệt vời nhất thế giới, khiến bọn họ thể ngừng lại.

      Sầm Thiếu Hiên dưới đưa đẩy kịch liệt cùng phóng ra được kích tình, lập tức ôm chặt lấy , giọng : “Vân Phong, em . Dù xảy ra chuyện gì, chúng ta vĩnh viễn cùng rời nhau.”

      Lục Vân Phong chậm rãi xoay người lại, ôm chặt lấy cậu, kiên định : “Thiếu Hiên, em yên tâm, rồi, dù thế nào nữa, cũng buông tay em ra.”

      Sầm Thiếu Hiên dựa vào lòng ngực , an tâm mỉm cười, trong hạnh phúc cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

      HẾT CHƯƠNG 45

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :