1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày gió nổi lên - Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết [ HOÀN ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 36

      Sầm Thiếu Hiên xuống xe, vào chung cư, lên tầng cùng, lấy ra xâu chìa khóa.

      vào mùa đông, khí hậu lãnh, nhưng cậu cũng mặc dày lắm, chỉ đơn giản là nội y giữ ấm cùng thêm cái áo lông bên ngoài, cuối cùng thêm cái jacket bằng lông dê vừa vừa ấm là xong. Nhưng vừa rồi lăn lê mặt đường, quần áo vừa hôi vừa đầy đất cát, bề mặt nhăn nhúm, còn thêm vết đạn sượt qua khiến chúng trầy rách khắp nơi, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi rã rời, nhìn thấy được thần thái sáng láng lúc còn làm việc.

      Vừa vào cửa cậu cởi áo khoác, cánh tay trái bị thương khiến cho động tác của cậu có chút chậm chạp.

      Lục Vân Phong vừa nghe tiếng mở cửa bước từ phòng bếp ra, vốn định trách mắng cậu vài câu, nhưng khi thấy người, lại thêm đau lòng, cũng chẳng được gì, chỉ có thể đến bên cạnh giúp cậu.

      Sầm Thiếu Hiên vừa nhìn thấy , cả người đều trầm tĩnh lại, miễn cưỡng đứng đó, muốn động đậy nữa.

      Lục Vân Phong thở dài, nhàng hôn lên môi cậu, sau đó cởi hết hai ba lớp áo của cậu, ôm cậu vào phòng tắm.

      Cánh tay trái của Sầm Thiếu Hiên bị băng vải quấn kín, thể dính nước, Lục Vân Phong cầm vòi hoa sen, tách cánh tay trái ra, nhanh chóng tắm rửa cho cậu xong xuôi, sau đó giúp cậu lau người, ôm cậu vào phòng ngủ, đặt lên giường.

      Sầm Thiếu Hiên mỉm cười, có thể thấy được cậu rất hài lòng.

      Lục Vân Phong dùng chăn bọc kín thân thể xích lõa của cậu, mặt lập tức trầm xuống, oán hận mà : "Em còn cười được? biết lo muốn chết rồi hay sao? Sao lại liều mạng như vậy chứ? từng với em rồi, có thể ra sức, nhưng đừng bán mạng."

      Sầm Thiếu Hiên cũng chỉ cười, thanh rất ôn hòa: "Điều là dành cho lúc làm công, còn giờ em đâu phải. Vân Phong, em là đội phó hình cảnh, là hình cảnh."

      "Phải, em là hình cảnh." Lục Vân Phong thở dài. " . . . haizz, biết sao cho em hiểu đây?"

      "Hối hận à?" Sầm Thiếu Hiên giỡn. "Có phải hối hận giúp em quay về cảnh đội ?"

      " hối hận." Lục Vân Phong lập tức lắc đầu. " thích em giờ, tràn ngập tự tin, chói lọi."

      Sầm Thiếu Hiên vươn tay phải, ôm lấy cổ , kéo người xuống, nhiệt tình hôn môi.

      Lục Vân Phong và cậu hôn triền miên, hồi lâu sau mới luyến tiếc buông đôi môi ngọt ngào kia ra, thở dài : "Được rồi được rồi, đừng có dụ dỗ nữa, dù sao cũng thể làm được gì, phải là giày vò người sao? Em bị thương, cũng mệt, trước cứ nghỉ ngơi nhiều cho tốt chút, làm cơm, lát xong gọi em dậy."

      "Ừ." Sầm Thiếu Hiên xác thực mệt mỏi, nhìn ra cửa, liền nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ say.

      Lục Vân Phong trong phòng bếp bận rộn hồi, trong lòng rất kiên định, cũng thấy rất ngọt ngào.

      Lúc mới tới trọ ở khách sạn được vài ngày, sau đó thương lượng với Sầm Thiếu Hiên ý định mua nhà. Lục Vân Phong ở đâu cũng được, dù sao cũng có xe, ở đâu cũng quan trọng. Sầm Thiếu Hiên cân nhắc nhiều việc hơn, hy vọng chọn được căn trong chung cư ở gần nhà, lại có thể ở chung với , như vậy cũng tiện hơn nhiều. Hoàn cảnh trong chung cư tốt, quản lý nghiêm mật, bọn trộm cũng dễ lọt vào. Nhưng cậu chưa biểu lộ lo lắng trong lòng Lục Vân Phong biết , cuối cùng chọn tầng cao nhất trong khu chung cư này, mua căn ba phòng, sau đó mua gia cụ thiết bị điện, thiết lập mạng internet và truyền hình cáp xong, tất cả mọi việc tay sắp đặt. Đợi khi mọi việc xong xuôi, Sầm Thiếu Hiên mới vào ở.

      Cậu chỉ mang theo vài bộ quần áo, với cha mẹ rằng để tiện làm việc, tạm thời ở chung với bạn. Bình thường cậu cũng hay tăng ca, mà khu chung cư nơi cha mẹ cậu ở 12g đóng cửa chính, trời giá rét mà cộng thêm đêm lạnh, nếu ngày nào cũng canh lúc đêm khuya gọi bảo vệ ra mở cửa, quả rất quá đáng, tuy cha mẹ cậu muốn, nhưng cũng biết tính chất công việc của cậu, chỉ cần cậu thường về nhà, cũng có ý kiến gì khác.

      Lục Vân Phong đối với việc cậu có thể dọn ra ngoài ở vô cùng vui mừng, vốn dĩ hy vọng nhiều về việc này lắm, bởi v́ biết Sầm Thiếu Hiên là đứa con hiếu thảo, lúc trước khi bị cha
      [​IMG]

    2. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 37

      Dù hệ thống sưởi hơi mở nhưng Lục Vân Phong vẫn cảm thấy cả người nóng bức khó chịu, mồ hôi trán, nhanh chóng chống tay lên giường, cố gắng rời . Sầm Thiếu Hiên cần nghỉ ngơi, hôm nay cậu thể chịu được giày vò, thể để tâm chuyện này được.

      vất vả mới bình tĩnh trở lại, nhàng đưa tay lay cậu dậy.

      Sầm Thiếu Hiên ngủ rất say, bị đẩy đẩy cũng chỉ có trở mình, đem mặt vùi vào trong cái gối mềm mại.

      Lục Vân Phong cảm thấy buồn cười, cũng muốn quấy rầy cậu, đơn giản để cậu ngủ, đắp lại chăn cho cậu, ra ngoài ngồi lên sofa ngay phòng khách, mở máy vi tính công tác.

      Đề nghị hôm nay của Diêu Chí Như khiến có chút đau đầu, đây chắc cũng phải là cuộc giao dịch bình thường, cần phải suy nghĩ kỹ về thâm ý trong đó.

      cẩn thận suy nghĩ, lên mạng tìm các thông tin liên quan đến công ty Diêu Chí Như. Tập đoàn Chí Thành là công ty nổi tiếng khắp Đào thành, thực lực rất lớn, hề đơn giản.

      TV trong phòng khách mở, nhưng thanh rất , thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, chủ yếu là tập trung vào làm việc. Tin buổi chiều phát lại vụ cướp ngân hàng hồi sáng, tiếp theo là hành động đuổi bắt của cảnh sát, Sầm Thiếu Hiên được phóng viên tập trung giới thiệu, khen ngợi ngớt.

      Lục Vân Phong cảm thấy rất tự hào.

      Người mình nằm bình an trong nhà, nên tâm tình khi xem đoạn tin này giờ đây khác hẳn với hồi chiều, tuy rằng cũng cảm thấy sợ, nhưng xen lẫn là cảm giác kiêu ngạo.

      quả nhiên nhìn lầm người, càng lầm người.

      nhập thần, bỗng nhiên có người xuất bên cạnh , cười hỏi: "Xem tin mà cũng vui đến thế, nhìn quả hơi ngốc đó."

      Lục Vân Phong hơi giật mình, lập tức phục hồi tinh thần, đưa tay ôm lấy cậu, cười : "Bởi vì trong bản tin có em, nên phải vui rồi."

      Sầm Thiếu Hiên mặc áo ngủ, bị kéo xuống ngồi vào sofa, lúc này mới đưa mắt nhìn màn hình TV, sau đó nhún vai: "Phóng viên bây giờ, thực đáng sợ, còn liều mạng hơn bọn em nữa. Mưa bom bão đạn như vậy mà bọn họ cũng ráng đuổi sát phía sau, hề sợ bị thương."

      " có cách nào cả, cạnh tranh kịch liệt quá mà." Lục Vân Phong mỉm cười. "Với lại, kiện lớn như vậy, có rất nhiều tin có giá trị, tỷ lệ phát sóng của đài truyền hình bọn họ càng cao, thu nhập cũng khá hơn mà."

      Sầm Thiếu Hiên lười biếng xem, dựa vào người : "Em đói
      [​IMG]

    3. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 38

      Nửa đêm.

      đường rất ít xe cộ, chỉ có đèn đường chiếu sáng cả con đường cái, ngọn đèn cam trong đêm đông lạnh lẽo dường như tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong khí.

      Sầm Thiếu Hiên và Lục Vân Phong lái xe trước sau, ra khỏi cửa chính chung cư, lập tức chạy đến con đường đầy các quán bar ở khu Đông.

      Sách xưa viết: "Đại ở triều, trung ở thị, tiểu ở dã." Sầm Thiếu Hiên cảm thấy người kia quả biết chọn, lại thân trong con đường đầy những quán bar luôn náo nhiệt về đêm gì sánh được này.

      thực tế, con đường đầy các quán bar này phải chỗ nào cũng náo nhiệt, ở giữa có 1 con hẻm , tới cuối cùng là xưởng phá sản từ lâu, cửa sắt lớn bị đóng chặt, bên trong mọc đầy cỏ hoang, cả tòa nhà tối như mực, trong bóng đêm chỉ có thể miễn cưỡng thấy được đường nét khái quát.

      Sầm Thiếu Hiên dừng xe ngay ở bên cạnh 1 quán bar, nhìn trái phải chút, xác nhận người theo dõi, liền nhanh chóng chạy vào con hẻm kia, mò mẫn tới cuối hẻm, liền chạy 2 bước rồi dùng sức phóng lên tường, cánh tay nắm lấy rìa tường, rồi xoay người nhảy vào bên trong.

      Lục Vân Phong nhìn từ xa, trong lòng bị dọa đến giật cả mình. từng quân đội, biết trong cảnh tối lửa tắt đèn thế này, chỉ cần vài người mai phục là nhất định có thể giết được Sầm Thiếu Hiên. Suy nghĩ trước sau, thực lo lắng, liền chạy theo vào, nghĩ thầm chờ ngoài cửa, chắc để người hẹn gặp Thiếu Hiên thấy đâu.

      vừa tới cửa sắt, ngửa đầu nhìn cửa chính rỉ sắt, lại nhìn bức tường loang lổ, ở nơi này hoàn toàn khác hẳn với nơi xa hoa truỵ lạc ngoài kia, tựa như hai thế giới hoàn toàn khác biệt, trong bóng tối biết chứa điều gì. nhìn hồi lâu, rốt cục tìm thấy 1 cái hốc tường, liền kề sát vào, đưa mắt nhìn chung quanh.

      Bên trong vắng vẻ, thấy gì cả.

      thầm thở dài, nhưng chỉ có thể kiên trì đợi.

      Chừng nửa tiếng đồng hồ sau, Sầm Thiếu Hiên nhảy ra từ bên trong ra. Lục Vân Phong ngẩng đầu nhìn thấy cậu, liền chạy tới làm điểm tựa để cậu nhảy xuống, nhịn được giọng oán trách: "Bên trong tối như vậy, em cũng chưa tình hình, tùy tiện vào như thế, thực quá nguy hiểm."

      " có việc gì. đến việc đó, nếu phải bất đắc dĩ, chẳng ai lại giết cảnh sát cả, càng đừng nghĩ tới việc phục kích phó đại đội trưởng đại đội hình cảnh. Nếu như bọn họ bị toàn bộ cảnh sát truy kích đuổi bắt, lúc đó người gặp nguy hiểm là bọn chúng đó." Quần áo của Sầm Thiếu Hiên dính ít bụi, cậu chau mày, cùng ra bên ngoài, vừa cúi đầu vừa . "Bên trong có ai, mặt đất lại lộn xộn, nhìn như vừa rồi có rất nhiều người ở đó. Có người đến trước chúng ta rồi, biết người đó chạy trốn được hay bị bắt, có khi là bị giết nữa."

      Lục Vân Phong nhíu mày, giọng :"Sao được chứ? Chúng ta vừa bắt máy xong cũng tới, sao đối phương biết được? Dù bọn chúng theo dõi em mà tới được đây, cũng mau được như thế."

      "Đúng vậy." Sầm Thiếu Hiên gật đầu, lâm vào trầm tư.

      Lục Vân Phong suy nghĩ, đột nhiên hỏi: "Hay bọn chúng nghe lén điện thoại di động của em?"

      " thể nào." Sầm Thiếu Hiên khẽ lắc đầu. "Nghe lén điện thoại di động của dân thường cũng phải làm thủ tục, xin báo cáo, rồi nhận được phê chuẩn mới có thể tiến hành nghe lén. Nếu như muốn nghe lén điện thoại di động của 1 phó hình cảnh, thủ tục càng rườm rà hơn. Dù thế lực người đó lớn thế nào nữa, cũng thể tay che trời được. Coi như là có những người chúng ta phải nể mặt, thể đắc tội, nhưng cũng thể biết pháp phạm pháp được. Huống hồ, lần này em về là do Sở triệu tập rồi điều đến Đào thành, đối với vài người mà em coi như có trong tay thượng phương bảo kiếm, dám xằng bậy vậy đâu."

      Lục Vân Phong thừa nhận cậu có lý, liền đoán mò nữa, cùng cậu bước ra phía ngoài.

      Mới ra khỏi hẻm tối chợt có 1 người lao tới, nhào vào chỗ hai người họ.

      Sầm Thiếu Hiên nhanh chóng xoay người, rút súng. Lục Vân Phong theo bản năng muốn kéo cậu ra phía sau bảo vệ, nhưng tay trái Sầm Thiếu Hiên lại ôm lấy trước, lập tức kéo qua 1 bên, che ở trước người . Trong lòng Lục Vân Phong nóng lên, lập tức muốn chạy ra chắn trước
      [​IMG]

    4. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 39

      Hai người trầm mặc ngồi đó, hai bàn tay đan vào nhau, đầu dựa vào tường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu sáng đèn.

      Cấp dưới của Sầm Thiếu Hiên lập tức chạy tới, theo lý thuyết hẳn là Lục Vân Phong nên rời , nhưng vẫn lo cho Sầm Thiếu Hiên phải 1 mình ngồi lại đâu. Tuy giữa thanh thiên bạch nhật, có khả năng có người dám sát hại đội phó hình cảnh ở nơi đông người, nhưng vẫn lo lắng, lý trí là lý trí, tình cảm là tình cảm, gặp chuyện liên quan đến Sầm Thiếu Hiên bắt đầu rối loạn, hoàn toàn thể làm việc cách bình thường được.

      Sầm Thiếu Hiên cũng biết là phải để Lục Vân Phong trở lại nghỉ ngơi. Tuy rằng cường tráng hữu lực, nhưng chẳng qua cũng nhờ ngày thường chăm tập thể hình mà thôi, cũng phải vận động viên, chưa từng trải qua các đợt huấn luyện nặng, ôm người trưởng thành bị thương hôn mê chạy suốt 1 quãng đường, nhất định là mệt chết. Thế nhưng, cậu lo khi phải để Lục Vân Phong mình quay về đó lấy xe. Con đường đầy quán bar đó vàng thau lẫn lộn, chừng người của đối phương vẫn còn ở đó, nếu Lục Vân Phong đêm khuya chạy đến, thực rất nguy hiểm. Mà cậu cũng thể rời khỏi đây để đưa , cậu thể để cho đối phương có cơ hội giết chết nhân chứng quan trọng kia.

      Khi tiểu hình cảnh còn trẻ đầu tiên xuất ngay đầu cầu thang, chạy tới chỗ họ Lục Vân Phong và Sầm Thiếu Hiên đồng thời buông tay. Sầm Thiếu Hiên đứng lên, đến chỗ , bắt đầu ra nhiệm vụ.

      Lục Vân Phong nhìn bóng lưng của cậu.

      Sau khi cậu trở về cảnh đội, công tác rất cực khổ. Dù Lục Vân Phong bồi bổ cho cậu tốt thế nào nữa thân hình cậu vẫn cứ cao gầy như thế, nhìn từ phía sau có chút đơn bạc, khiến Lục Vân Phong thương tiếc ngớt. Cậu đứng ở đó, dáng người cáo ráo, vô cùng lưu loát mà truyền đạt mệnh lệnh tới những cấp dưới lục tục chạy tới rồi vội vã rời . Lúc này, nét mặt Sầm Thiếu Hiên ôn hòa lại chứa kiên nghị, nhìn qua rất động lòng người.

      Lục Vân Phong đứng bên cạnh cậu, suy nghĩ miên man bỗng nhiên Sầm Thiếu Hiên quay đầu lại, với : "Lục tổng, người chúng tôi muốn thăm dò trường, cùng với họ đến đó lấy xe được ?"

      Lục Vân Phong lập tức thu lại ý nghĩ thương, khách khí mỉm cười, cầm áo khoác đứng dậy.

      Hai cảnh sát kia rất có lễ phép tiến đến bên , cùng ra ngoài.

      Lục Vân Phong tiện thêm gì, chỉ có thể cùng họ ra khỏi bệnh viện rồi leo lên xe của họ.

      Cả quãng đường ai chuyện, bọn họ hỏi gì , chỉ đưa Lục Vân Phong đến xe của , rồi mới rời . Lục Vân Phong thấy rất thoải mái, leo lên xe chạy về nhà, sau đó gọi cho Sầm Thiếu Hiên.

      " về nhà rồi." ôn hòa mà . "Người ở chỗ em sao rồi?"

      Thanh Sầm Thiếu Hiên rất : "Giải phẫu xong rồi, nhưng chưa thoát khỏi nguy hiểm."

      "À." Lục Vân Phong thân thiết , "Em cũng nên nghỉ ngơi sớm , đừng để mình mệt quá đó."

      "Ừ." Sầm Thiếu Hiên thấp giọng trả lời, trong thanh có tiếu ý mơ hồ. "May là hôm nay kêu em dậy, em ngủ lâu như vậy, còn được ăn tối, tại tinh thần
      [​IMG]

    5. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 40

      Sầm Thiếu Hiên tan tầm trước liền gọi cho Lục Vân Phong, cậu ăn cùng Tôn Khải.

      Lục Vân Phong vừa nghe liền nhíu mi, hỏi cậu: "Ăn ở đâu?"

      "Hương Mãn Lâu." Thanh Sầm Thiếu Hiên rất nhu hòa. "Em đãi tiệc tiễn biệt , đây là chuyện thường tình, theo lý phải làm."

      "Ừ." Lục Vân Phong suy nghĩ chút, nghiêm túc mà . "Nếu có chuyện gì, phải lập tức gọi điện cho , chạy tới đó đón em."

      "Em nghĩ chắc có gì đâu, đừng lo lắng." Sầm Thiếu Hiên mỉm cười hai ba câu với xong, liền cúp máy.

      Người nằm ở trong bệnh viện kia vẫn chưa tỉnh, bác sĩ y thoát khỏi nguy hiểm, Sầm Thiếu Hiên nghe cấp dưới canh giữ ở đó báo cáo xong, mới rời khỏi văn phòng.

      Tôn Khải chờ cậu ở dưới, với cậu: "Ngồi xe ."

      Sầm Thiếu Hiên nhanh chóng từ chối lời mời dịu dàng đó, nhưng Tôn Khải cười : "Tiết kiệm nhiên liệu mà, cũng coi như bảo vệ môi trường."

      Sầm Thiếu Hiên thể gì nữa, chỉ có thể leo lên chiếc việt dã của .

      Tôn Khải cao hứng, vừa chạy đến nhà hàng xa hoa bên thành, vừa cảm khái hàng vạn hàng nghìn : "Thiếu Hiên, lâu rồi chúng ta cùng nhau ăn. Lần này em đồng ý với , rất vui. Mấy ngày nay, luôn nhớ lại khoảng thời gian khi hai chúng ta ở bên nhau lúc trước. Đó quả là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời ."

      Sầm Thiếu Hiên trầm mặc chốc lát, hờ hững : "Chuyện xưa đừng nữa, chỉ khiến mọi người xấu hổ thêm thôi. với tôi đều là người thông minh, nước đổ sao có thể thu hồi? Với lại, kết hôn rồi, nghe con cũng sắp có, xin thứ cho tôi thẳng, còn tư cách chuyện tình cảm với người khác nữa rồi."

      Tôn Khải thở dài tiếng: "Thiếu Hiên, em vẫn cổ hũ như thế. biết thay đổi phù hợp thời thế. Hôn nhân sao chứ? hề liên quan gì tới chuyện tình cảm cả. Lúc trước khi kết hôn, kỳ thực cũng chỉ vì muốn dùng quyền thế đó mà tiến danh, trong lòng , người chỉ có duy nhất 1 ḿnh em. nghĩ chỉ cần có 1 chỗ đứng vững chắc, sau đó đem hết quyền lợi chăm sóc cho em, còn hơn cả hai người cùng gặp gặp rủi ro, chật vật bất kham. tại em trở về, vẫn là thượng cấp của em, có thể chăm sóc em trong công việc. Hai người chúng ta liên thủ, nhất định có thể lập ra nhiều thành tích, em thấy vậy tốt sao?"

      Nếu như trước đây, Sầm Thiếu Hiên nghe được từ "" từ trong miệng Tôn Khải, nhất định buồn nôn, nhưng tại có thể bình tĩnh đối mặt. Cậu đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài, thanh lạnh lùng: "Tôn cục, tại chúng ta chỉ là quan hệ cấp cấp dưới. Tình cảm hay , cũng tới lượt chúng ta tới. Tôi nhận được 1 bài học rồi, cũng khắc cốt minh tâm, tuyệt đối để mình ngã 1 chỗ 2 lần. Hơn nữa, tôi là dùng chính thành tích của bản thân để đến được vị trí ngày hôm nay, hy vọng Tôn cục cần đặc biệt quan tâm, đối xử bình đẳng là được rồi."

      Tôn Khải thấy cậu vẫn đề phòng . hỉ
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :