1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày gió nổi lên - Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết [ HOÀN ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 13



      Lúc vào tới phòng cũng nửa đêm, Lục Vân Phong rất nhanh nhẹn, vừa cởi áo khoác vừa hỏi: “Thiếu Hiên, cậu đói bụng ?”

      Sầm Thiếu Hiên lắc đầu: “ đói bụng.”

      “Tốt.” Lục Vân Phong mở valy, lấy ra áo ngủ. “Vậy tắm rửa rồi ngủ, ngày mai bận lắm đấy.”

      Sầm Thiếu Hiên nhìn đóng cửa phòng tắm, lập tức nghe được tiếng nước ào ào vang lên, sau đó cậu lấy ra số văn kiện trong valy và chỉnh lại số tư liệu liên quan đến cuộc họp với đối tác trong laptop, rồi lấy ra áo ngủ đặt lên giường, sau đó mới ngồi xuống, mở TV.

      Trở về cố hương, tâm tình của cậu rất phức tạp, có chút sợ hãi, có chút lo lắng, nhưng trở về với tư cách giống như bây giờ dù thế nào cũng hiếm có người ngờ tới, điều đó khiến cậu rất cảm kích Lục Vân Phong.

      Nhớ tới người đàn ông luôn quan tâm chính mình nhưng biểu lại quang minh rộng rãi, trong lòng cậu cảm thấy rối ren hỗn loạn.

      Có câu , đồng loại rất dễ dàng nhận ra đồng loại, đó sai. Ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc với Lục Vân Phong quả cậu nhìn ra, bởi vì hai người đều nghiêm ngặt dựa theo quy phạm cấp cấp dưới mà giao tiếp, chưa được vài câu kết thúc, bọn họ ai cũng là cao thủ, hoàn toàn để người ta nhìn ra tâm tình của bản thân mình. Nhưng mà, lúc tăng ca vào cuối tuần lần trước, Lục Vân Phong đẩy cửa tiến đến mời cậu ăn, cậu dần nhận ra, Lục Vân Phong là cùng loại với mình, bọn họ chỉ thích đồng tính. Những khi ở riêng với nhau, ánh mắt Lục Vân Phong nhìn cậu thỉnh thoảng lóe ra tình cảm cường liệt, làm tim cậu đập rất nhanh, nhưng luôn cố gắng kiệt lực ức chế, chú ý bản thân mình cố gắng làm ra những ngôn hành cử chỉ đúng mực, càng thể nguyện vọng nào với cậu. Những chuyện đó dần khiến trái tim băng giá của cậu tan chảy ra, cảm thấy ấm áp lên. Nghĩ hồi, khóe môi cậu nở ra nụ cười .

      Tiếng nước ngừng lại, lát sau, cửa phòng tắm mở ra, Lục Vân Phong mặc nguyên bộ áo ngủ, vừa dùng khăn lau tóc vừa cười với cậu: “Nhanh tắm !”

      Sầm Thiếu Hiên “Ừ” tiếng, cầm áo ngủ bước vào phòng tắm.

      Lục Vân Phong ngồi xuống giường dựa lưng vào tường, vừa cầm điều khiển từ xa chuyển kênh vừa cảm thấy phiền nhiễu.

      Lần này cố ý chọn phòng đôi tiêu chuẩn, chính là muốn ở cùng với Sầm Thiếu Hiên chung 1 phòng, dù thể ôm cậu, nhưng chỉ cần nghe được tiếng hít thở của cậu khi ngủ, có thể nhìn thấy cậu dần dần chìm trong giấc ngủ là được rồi.

      Sầm Thiếu Hiên ở trong nhà mấy ngày nay, bọn họ cũng ngủ khác phòng. Dù trước mặt người thanh niên trẻ tuổi xinh đẹp kia luôn là thong dong trấn định, thực tế nhiệt huyết sôi trào từ lâu, vô số lần muốn ôm lấy cậu vào trong lòng, mạnh mẽ dùng đôi môi hôn lên gương mặt trong suốt như ngọc kia, hôn lên đôi môi mỏng luôn ôn nhuận kia, muốn ôm lấy thân thể hoàn mỹ đó, đặt lên giường sau đó hoàn toàn hòa nhập cậu vào trong bản thân.

      Thế nhưng, dám.

      Lúc trước chắc chắn Sầm Thiếu Hiên chịu rất nhiều oan ức, trong lòng đối với người ngoài rất đề phòng, vất vả cậu mới tín nhiệm , nếu ngày nào đó có hành vi khác thường, hòa hảo khi hai người ở chung lập tức bị phá hủy, thể cứu vãn. Nhiều lần khống chế được nội tâm xung động của chính mình, nhưng cũng vì vậy mà cảm thấy toàn thân đau đớn, tình triều trong người dường như muốn xé rách trái tim của vậy. Nhưng luôn dùng ý chí phi phàm của mình khắc chế, luôn hy vọng tình cảm hai người phát triển tự nhiên, thể dùng tình hình tại mà ép buộc Sầm Thiếu Hiên. Lúc ấy có thể cậu dùng biết ơn mà đáp trả cầu của , vậy có ý nghĩa gì nữa chứ? Hơn nữa, bản thân cũng nỡ để cho người có tấm lòng thiện lương kia chịu thêm oan ức nào khác.

      Suy nghĩ xong chỉ biết thở dài, xốc tấm chăn lên, leo lên giường, tựa ở đầu giường, nhìn TV phát sóng trực tiếp trận thi đấu bida.

      Đợi Sầm Thiếu Hiên ra, liền tắt TV , giọng : “Ngủ thôi!”

      Sầm Thiếu Hiên dịu ngoan đáp ứng tiếng: “Được.”

      Hai người họ ai cũng bụng tâm , lâu sau vẫn khó ngủ.

      Dần dần, dường như có loại khí kì lạ xuất .

      Bọn họ cũng dám xoay người, sợ đối phương biết chính mình còn chưa ngủ, nên chỉ nhắm mắt lại miên man suy nghĩ, nhưng ai dám cử động gì cả.

      Rốt cục, trong mệt mỏi mệt mỏi rã rời cực độ bọn họ liền ngủ.

      *_*_*
      Rèm cửa sổ chặn tất cả tia sáng ngoài cửa sổ, khí lạnh cùng u khiến người ta cảm giác đặc biệt thoải mái, hai người ngủ rất sâu, đến tận khi trời sắp sáng, Lục Vân Phong mới tỉnh lại.

      Trong phòng vẫn là còn tối mờ, có tia sáng xuyên thấu qua rèm cửa sổ rọi lên tường, khiến cho căn phòng dường như tăng thêm phần sáng.

      Lục Vân Phong nghiêng đầu, rời ánh nhìn khỏi tủ đầu giường, nhìn Sầm Thiếu Hiên bên giường đối diện.

      Cậu còn ngủ, chiếc chăn trắng đắp ngang người, lộ ra đầu vai cùng hai tay. Cậu mặc bộ áo ngủ màu xanh nhạt, càng tôn thêm lên làn da ôn nhuận trắng trẻo khiến nhớ mãi.

      Lục Vân Phong thầm hồi tưởng. Ngày đó khi mang Sầm Thiếu Hiên từ bệnh viện trở về nhà, giúp cậu thay đồ sang đồ ngủ, toàn bộ quá trình ấy như trong cơn mộng du vậy. Thân thể thon dài hoàn mỹ, da thịt trắng nõn tinh tế ấy khiến tình triều trong cuồn cuộn, khó có thể khống chế, đến nỗi cả người run rẩy, thiếu chút nữa ra tay. vất vả mới thay xong đồ cho cậu, đắp chăn lên, dục hỏa đốt người trong thể kiềm chế được liền chạy vào trong phòng tắm, xối nước lạnh nhiều lên người, lúc này mới rốt cuộc dần dần tỉnh táo lại.

      nhắm mắt lại, thầm thở dài, chỉ sợ tiếp tục như thế, bị dục vọng sôi sục đốt thành tro mất thôi. lặng lẽ ngồi dậy, vào phòng tắm, tạt nước lạnh vào mặt.

      Đợi được khôi phục bình tĩnh, sau đó mới đánh răng rửa mặt chải đầu, bình tĩnh bước ra ngoài.

      Rèm cửa sổ mở ra, bên trong phòng sáng lên. Sầm Thiếu Hiên hiển nhiên cũng tỉnh lại, trong lúc đợi trong phòng tắm, cậu đem tư liệu văn kiện cùng máy vi tính cần dùng đến trong công tác hôm nay chuẩn bị cho tốt, đặt lên bàn.

      Hai người tuy rằng chẳng bao giờ làm việc qua với nhau, nhưng phối hợp rất ăn ý. Sầm Thiếu Hiên thấy rửa mặt xong rồi, liền vào phòng tắm. Lục Vân Phong thừa dịp cởi áo ngủ, thay T-shirt cùng quần tây.

      Lúc hai người chuẩn bị xong xuôi ra cửa Diệp Oanh cũng tới trước cửa bọn họ chờ. Ba người cùng nhau đến nhà hàng lầu trong khách sạn ăn bữa sáng miễn phí.

      Nhà hàng trong khách sạn này bữa sáng tự phục vụ rất có danh tại Đào thành, cho dù phải khách của khách sạn, cũng có rất nhiều người đến đây dùng bữa sáng. Lúc bọn họ vào nhà hàng, bên trong ngồi đầy người, vô cùng náo nhiệt xôn xao.

      Sầm Thiếu Hiên nhanh chóng phát ra có rất nhiều ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn về phía cậu. Cậu cố gắng bảo trì bình tĩnh, phía sau Lục Vân Phong, bình tĩnh ngồi xuống phía trong của chiếc bàn ngay góc tường.

      Lục Vân Phong nhìn chút kết cấu của nhà hàng, liền cười : “Thiếu Hiên, cậu cùng Tiểu Diệp Tử chọn món .”

      Sầm Thiếu Hiên mỉm cười : “ là ông chủ, chọn trước .”

      Lục Vân Phong buồn cười: “Theo cách của cậu, làm ông chủ người đầy tội lỗi rồi.”

      “Đương nhiên phải.” Tâm tình Sầm Thiếu Hiên trở nên thoải mái hơn. “ là ông chủ tốt, tôi cũng chỉ học người ta cách nịnh hót thôi, khích lệ tiến hành cách mạng, xông pha đầu.”

      “Sầm tổng rất đúng, rất hay.” Diệp Oanh cười ha ha . “Lục tổng, cần phải nhớ kỹ đó nha, Sầm tổng mang tiếng ‘Thiết diện ngọc hổ’ nổi danh khắp công ty hôm nay lại chịu giỡn với , nghĩa là rất có mặt mũi đó.”

      Lục Vân Phong cùng Sầm Thiếu Hiên đều cảm thấy buồn cười nhìn về phía . ” ‘Thiết diện ngọc hổ’ là gì vậy?”

    2. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 14

      "'Thiết diện ngọc hổ' là gì vậy?"

      Diệp Oanh đắc ý dào dạt : "Này, làm ơn , đừng hai người chưa ai biết đến cái này nha, cũng đâu phải suốt ngày ngồi trong văn phòng đâu chứ? Biệt hiệu lừng lẫy lớn như vậy mà các cũng biết sao? Sầm tổng từ khi đến tổng bộ đảm nhiệm chức quản lý, công tác kiểm tra từng khách sạn cùng lúc huấn luyện công nhân cho tới bây giờ đều cười, hơn nữa cầu đặc biệt nghiêm ngặt, cho nên công nhân đặt cho biệt hiệu là 'Thiết diện hổ', sau đó lại cho rằng biệt hiệu này thích hợp với nét đẹp tuấn mỹ vang dội cổ kim của Sầm tổng, nên bỏ thêm chữ 'Ngọc' vào trong đó. Lan truyền dần, liền có mỹ danh 'Thiết diện ngọc hổ' ." Giọng của trầm bồng du dương, ý nhị mười phần, rất giống người kể chuyện hồi xưa, khiến người ta ôm bụng cười.

      Lục Vân Phong cười đến ngửa tới ngửa lui: "Tốt, tốt, quả nhiên rất đúng."

      Sầm Thiếu Hiên biết nên khóc hay cười: "Này nhóc, sao lo tốt công việc của mình mà lại nhiều chuyện như thế chứ?"

      Lục Vân Phong đứng dậy: "Được rồi, tôi cùng Tiểu Diệp Tử gọi món trước, rồi tới cậu nhé?"

      "Được." Sầm Thiếu Hiên cười gật đầu, nhìn bọn họ đến quầy thức ăn rất dài đặt sát tường.

      Hiển nhiên nhà hàng này có ít người biết cậu, thỉnh thoảng có ánh mắt kì lạ nhìn về phía cậu, có chút thầm to với nhau, có người có nét mặt rất kì lạ.

      Sầm Thiếu Hiên dường như quan tâm đến điều đó, rất bình tĩnh. Khuôn mặt của cậu dưới ánh sáng mặt trời hòa cùng ánh sáng của đèn như viên ngọc trong sáng trong suốt, phối hợp khéo léo với áo sơmi cùng quần hàng hiệu, càng tôn lên khí chất trang nhã của cậu, so với trước đây càng thêm cao quý, thực là phong thái vô cùng.

      Khách trong nhà hàng qua lại ít người, tất cả mọi người đều để ý đến ai là ai. Sầm Thiếu Hiên lại càng để tâm, chỉ là nhìn Lục Vân Phong cùng Diệp Oanh đứng ở trước bếp, chuyện với đầu bếp chiên trứng, khóe môi lên nét cười.

      Bỗng nhiên, bên người cậu vang lên thanh rộng rãi nhiệt tình: "Thiếu Hiên, lâu gặp."

      Sắc mặt Sầm Thiếu Hiên hơi đổi, lập tức quay đầu nhìn lại.

      Đứng trước mặt cậu là thanh niên 32 tuổi, nhìn qua rất tiêu sái. nhìn Sầm Thiếu Hiên, mặt tràn đầy mừng rỡ.

      Sầm Thiếu Hiên có chút do dự, liền đứng dậy, khách khí mà : "Tôn cục phó, hân hạnh gặp mặt."

      Người đàn ông này chính là phó cục trưởng cục hình cảnh kiêm đại đội trưởng đội hình cảnh Đào thành – Tôn Khải, rất có tương lai đường làm quan, có người rất nhanh thăng lên cục trưởng, thậm chí có thể vào Ủy Ban, đảm nhiệm bí thư ủy ban chính pháp. Từ trước tới nay, dù là truyền thông hay các cấp lãnh đạo, chỉ cần nhắc tới , chỉ có thể câu "Tuổi trẻ đầy hứa hẹn."

      Trước đây, lúc Sầm Thiếu Hiên còn trong đội hình cảnh ở Đào thành, vẫn là đại đội trưởng, là người lãnh đạo trực tiếp của Sầm Thiếu Hiên, cũng là người mà cậu ngưỡng mộ. Có điều người bên ngoài cũng chỉ thấy đến mức đó, quan hệ vụng trộm của bọn họ người nào biết.

      Lúc này, Tôn Khải nở nụ cười nhàng đứng trước mặt Sầm Thiếu Hiên, mặt thể quan tâm cùng thân thiết đúng mức, cười : " tại Thiếu Hiên cũng bắt đầu khách khí với tôi thế rồi sao. Thế nào rồi? Dạo gần đây có khỏe ?"

      Sầm Thiếu Hiên gật đầu: "Ừ, cũng có thể coi như thế."

      Tôn Khải đợi cậu mời tự nhiên ngồi xuống, thoải mái mà hỏi thăm: " tại làm ở đâu? Điều kiện có tốt ?"

      Sầm Thiếu Hiên cũng ngồi xuống, giọng : "Tại Khang thành, tập đoàn Vân Phong."

      " sao? Tôi có nghe qua, là tập đoàn danh tiếng đó nha." Trong thanh Tôn Khải vẫn mang theo quan tâm vừa phải.

      Sầm Thiếu Hiên nhìn , đôi mắt cứ hướng thẳng về phía dao nĩa trước mặt, cúi đầu : "Đúng vậy, là tập đoàn lớn chuyên về kinh doanh khách sạn."

      Tôn Khải nhiệt tình hỏi: "Làm gì trong đó?"

      Sầm Thiếu Hiên chần chờ, cũng biết giấu được, liền ăn ngay : "Trợ lý Chủ tịch."

      mặt Tôn Khải hơi hơi rung động, có chút ám muội mà "À" tiếng. "Trợ lý . . . chủ tịch à?" điệu về sau được nhấn lên tựa như mang theo ý tứ gì đó.

      Mặt Sầm Thiếu Hiên trầm xuống, liếc mắt nhìn , trịnh trọng : "Tôn đội trưởng . . . , Tôn cục phó, cám ơn quan tâm của ngài. tại tôi chỉ muốn an ổn mà làm việc, sống cuộc sống bình thường, trải qua ngày thường như vậy mà thôi. Tôi rút tay lùi bước, hy vọng có người đừng bắt đầu sinh nên, khiến hai bên đều đau khổ. Nếu muốn chọc đến tôi, chẳng qua tôi cùng người đó đồng quy vu tận vậy."

      Tôn Khải chút cũng có buồn bực, hào hiệp cười : "Thiếu Hiên, cậu vẫn cứ mẫn cảm như thế, cực kỳ đáng . Kỳ thực chưa từng có ai chọc tới cậu cả, chỉ là do cậu đặt ra cầu với bản thân quá nghiêm ngặt mà thôi, dũng cảm gánh chịu trách nhiệm. Đương nhiên, đó cũng là chuyện tốt. Rời khỏi đội hình cảnh, cũng như rời xa nguy hiểm, tại lại có công việc tốt như vậy, tôi mừng giùm cậu còn chưa kịp nữa đó."

      Sầm Thiếu Hiên dường như muốn lấy lệ với , dời ánh mắt, hờ hững : "Cám ơn Tôn cục phó."

      Tôn Khải thấy cậu tỏ ra bộ dáng người ngồi trước mặt cách xa ngàn dặm, liền đứng dậy, cười : "Tôi trước vậy, nếu lần sau còn có cơ hội gặp lại, mời cậu ăn."

      Sầm Thiếu Hiên rất có lễ phép đứng dậy, miệng lại lạnh nhạt : "Nếu có cơ hội gặp lại."

      Tôn Khải muốn rời , Lục Vân Phong cùng Diệp Oanh bưng đồ ăn trở về.

      Ba người nhìn nhau chút, cười gật đầu.

      Căn cứ vào xã giao lễ nghi, Sầm Thiếu Hiên khách khí mà : "Tôi xin giới thiệu chút, vị này chính là Tôn cục phó của cục hình cảnh Đào thành."

      Tôn Khải lập tức vươn tay cười, rằng: "Tôn Khải."

      Lục Vân Phong lập tức cùng bắt tay: "Tôn cục phó, hân hạnh. Tôi họ Lục, Lục Vân Phong."

      Sầm Thiếu Hiên thêm vào: "Ngài ấy là chủ tịch tập đoàn chúng tôi, tổng giám đốc, Lục tổng."

      Tôn Khải lưu tâm nhìn , hơi nhiệt tình cười : "Lục tổng, ngưỡng mộ lâu."

      "Đâu dám, đâu dám." Nụ cười của Lục Vân Phong có vẻ đặc biệt chân thành tha thiết: "Có thể biết Tôn cục phó, là là vinh hạnh của tôi."

      Sầm Thiếu Hiên đưa tay lên hướng về phía Diệp Oanh đứng kế bên, bình thản mà : "Đây là Diệp tiểu thư bên tổng bộ tập đoàn chúng tôi."

      Tôn Khải lập tức rất có lễ phép bắt tay với : "Diệp tiểu thư khỏe, hoan nghênh tới Đào thành."

      Diệp Oanh vui vẻ cười : "Cám ơn Tôn cục phó."

      Tuy rằng biểu của Sầm Thiếu Hiên cực kỳ khéo, nhưng Lục Vân Phong vẫn có thể cảm nhận được trong lòng cậu dậy sóng, nhưng gì cả, chỉ là cười : "Những món kia cũng rất ngon, cậu nên nếm thử ."

      Sầm Thiếu Hiên miễn cưỡng cười gật đầu.

      Trong quá trình ăn, Lục Vân Phong vẫn chuyện trò vui vẻ, cùng Diệp Oanh kẻ xướng người hoạ, cố ý chọc cười Sầm Thiếu Hiên. Dần dần, vùng lông mày nhíu lại của cậu nở ra, bên môi nở nụ cười.

      Ăn xong, Lục Vân Phong nhìn nhìn đồng hồ, điện thoại của liền đổ chuông. nhìn số điện thoại, mỉm cười bắt điện thoại : "Trần tổng, khỏe . . . À, nghỉ ngơi rất tốt, khách sạn rất tốt . . . Đúng đúng, haha, tương lai là đối thủ của chúng ta đó nha . . . Chẳng qua, người ta rất đúng, làm ăn có được có mất mà. . . . Haha . . . Ừ, ăn xong, đúng đúng . . . Đừng khách khí, tương lai chúng ta cũng là người nhà mà . . . Đúng vậy, ha ha, được rồi, tại chúng tôi đến công ty của ngài . . . Được ? Ngài đừng quá khách khí, chúng tôi chờ ở cửa vậy."

      Bọn họ ra ngoài cửa khách sạn chờ vài phút, xe mà Trần Hâm phái tới tiếp bọn họ tới.

      Diệp Oanh vẫn ngồi phía trước, hai người thanh niên bọn họ ngồi phía sau. Trong mắt người thường, đây là vị trí ngồi tốt nhất.

    3. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 15

      Vừa vào văn phòng, Trần Hâm khỏi sửng sốt khi nhìn thấy Sầm Thiếu Hiên, sau đó ông lập tức nhiệt tình bắt tay với Lục Vân Phong: "Lục tổng, mời ngồi, mời ngồi. Thế nào? Trời có nóng lắm ?"

      "Đúng vậy, mùa hè chính là nóng thế mà, khó chịu lắm." Lục Vân Phong cười hì hì ngồi xuống ghế sofa. "Tôi ghét mùa hè, vì đó là mùa ế khách của loại hình kinh doanh của chúng tôi. Bạn bè tôi luôn chọc tôi rằng tôi là loại người thích tối tăm, ghét sáng sủa."

      Trần Hâm cười ha ha, cùng bắt tay với Diệp Oanh: "Diệp tiểu thư, gặp lại nhau rồi, mau ngồi uống trà nào."

      Diệp Oanh biết quy củ, mỉm cười : "Trần tổng, ngày lành."

      "Tốt, tốt." Trần Hâm buông tay ra, đưa tay hướng về phía Sầm Thiếu Hiên: "Sầm đội trưởng, hân hạnh."

      đợi Sầm Thiếu Hiên cảm thấy e ngại Diệp Oanh lên tiếng: "Trần tổng, đây là trợ lý chủ tịch của tập đoàn chúng tôi, Sầm Thiếu Hiên, Sầm tiên sinh."

      Trần Hâm tỏ ra như mình hiểu, cầm tay Sầm Thiếu Hiên, thân thiết: "Ai nha, xem tôi này, hồ đồ rồi mà, mong rằng Sầm tiên sinh đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tôi."

      "Trần tổng quá lời." mặt Sầm Thiếu Hiên lên nụ cười đúng mực. "Sau này nhờ ngài chỉ dẫn nhiều."

      " dám nhận, dám nhận, mau ngồi ." Trần Hâm nhiệt tình đến máy nước nóng pha trà cho họ.

      Lục Vân Phong vội vàng : "Trần tổng, việc này đáng lẽ ngài nên đích thân làm mới đúng chứ."

      Diệp Oanh lập tức đứng dậy bước tới, cười : "Đúng vậy, chuyện này để tôi làm tốt hơn."

      Trần Hâm cười tươi : " sao đâu, tôi muốn mọi người xem đây là nhà của mình mà, đừng khách khí."

      "Yên tâm, tôi nhất định khách khí." Lục Vân Phong tiêu sái cười . "Nào, Trần tổng, chúng tôi cũng phải khách, mau tới đây ngồi chuyện chính thôi."

      "Được." Trần Hâm lập tức tới bàn làm việc lấy bản hợp đồng lại. "Lục tổng, tôi thích nhất chính là tác phong sấm rền gió cuốn của ngài."

      Lục Vân Phong cười to, rồi lập tức cùng ông bàn vào vấn đề chính.

      Sầm Thiếu Hiên cơ bản mở miệng, chỉ là tập trung lắng nghe, phỏng đoán thâm ý của hai người này trong quá trình bàn luận công việc, thấy bọn họ ngắn gọn nhắm thẳng vào việc tranh đoạt lợi ích đối phương, bất động thanh sắc tung ra lợi thế của chính mình, từng chút từng chút muốn đối phương nhượng bộ, là có cảm giác "nghe kẻ trí câu còn hơn cả mười năm đọc sách" .

      Bọn họ cò kè mặc cả từng điều khoản, nhưng bầu khí vẫn rất hòa hợp.

      Buổi trưa gọi điện cho nhà hàng đặt vài món, mọi người tập trung ăn trong phòng, sau đó tiếp tục làm việc.

      Diệp Oanh đưa bọn họ xem bản thảo hợp đồng màn hình laptop sửa chữa lại sau khi thảo luận, sau đó dùng máy tính của Trần Hâm in ra.

      Hai ông chủ xem lại lần nữa, sau đó đặt bút kí tên.

      Lục Vân Phong đem hợp đồng hoàn chỉnh cho Sầm Thiếu Hiên. Cậu lập tức lấy ra con dấu trong bao công văn trong người, nghiêm túc đóng dấu.

      Trần Hâm thấy cậu lại có thể giữ con dấu của tập đoàn Vân Phong, ánh mắt kỳ dị lóe lên, lập tức khôi phục nụ cười thân thiết khách khí. Trợ lý của ông cũng cầm con dấu tiến vào, ấn dấu vào hợp đồng.

      Sau đó, Lục Vân Phong nhiệt liệt bắt tay với, rằng: "Hợp tác vui vẻ."

      Tất cả mọi người nở nụ cười.

      Lục Vân Phong nhìn Sầm Thiếu Hiên lấy hợp đồng bỏ vào bao, liền với Trần Hâm: "Bản vẽ cùng ảnh chụp bên ngài gửi tôi xem qua, ngày mai chúng ta tới thực nghiệm. Tiến độ công trình nay tới đâu rồi?"

      Trần Hâm mỉm cười : " tại tôi rốt cuộc biết vì sao chỉ trong thời gian ngắn mà Lục tổng tạo ra thành tựu lớn như vậy rồi. Haha, tại cao ốc ngừng phát triển, dựa theo quy định, phải mất 3 tháng mới có thể tu sửa. Cho nên, tính theo thời điểm chúng ta ký hợp đồng giờ, trong vòng 3 tháng này có thể dành để làm bản phương án thiết kế, sau đó mới bắt đầu tu sửa."

      "Đúng vậy, rất tốt." Lục Vân Phong cười gật đầu. "Với lại, thời gian eo hẹp như vậy, mà lại là dãy cao ốc, bản thiết kế thể cứ muốn là có được. Về phần đội ngũ tu sửa, ý kiến của tôi là định chọn người bản địa, nếu vậy bên ngài cũng dễ quản lý hơn, tránh xảy ra chuyện bất ngờ, trễ kỳ hạn công trình."

      "Vậy còn gì bằng, tôi chính là muốn còn được ấy chứ." Trần Hâm cao hứng. "Như vậy , hôm nay cũng còn sớm, công tác có thể từ từ bàn, chúng ta ăn trước ."

      Quản lý bộ hành chính bên ông lập tức đứng ở bên cạnh mỉm cười. "Tôi đặt bàn tại Hương Mãn Lâu rồi."

      Sầm Thiếu Hiên tất nhiên biết đó là trong những nhà hàng có tiếng bậc nhất ở Đào thành, cũng biết đây chính là phương pháp đàm luận thương mại bình thường nhất, nhưng cũng có chút thoải mái lắm. Bản thân cậu luôn cho rằng nhất thiết phải tốn mấy ngàn chỉ để ăn bữa cơm, chỉ vì hai tiếng giao tiếp. Nếu mọi người bàn xong công việc, kỳ thực tùy tiện tìm chỗ nào đó ăn cũng được mà, cần gì phải giữ mặt mũi đến vậy chứ? Chẳng qua, cậu cũng lên tiếng phản đối, chỉ đơn giản leo lên xe ngồi.

      Lục Vân Phong lặng lẽ hỏi cậu: "Làm sao vậy? Hình như vui hả?"

      Sầm Thiếu Hiên thầm thở dài, mỉm cười : "Cũng có gì, chỉ do quen thôi."

      "À" Lục Vân Phong biểu hiểu, nhưng đối với những lời cậu cũng biết ràng ý nghĩa nên giải thích được gì, chỉ có thể : "Nếu cậu thích uống rượu khỏi uống, nếu thích mấy việc xã giao thế này khỏi gì cả, cứ để tôi tự ứng phó là được rồi."

      Sầm Thiếu Hiên rất cảm động nhìn cười: "Tôi uống rượu được mà. Còn về phần xã giao, phải nhờ tới rồi."

      Lục Vân Phong rất thích kiểu cười này của cậu, rất có sức quyến rũ mê người, càng nhìn càng thấy vui. Nghe Sầm Thiếu Hiên xong, lập tức lên tiếng: " có việc gì, cứ để tôi lo. Có câu danh ngôn này rất đúng, chết bạn chịu, oan ức tôi mang ."

      Sầm Thiếu Hiên là người kiến thức hạn hẹp, nhưng cũng biết câu danh ngôn này xuất phát từ 《 Đại Thoại Tây Du 》, nhất thời phì tiếng, nở nụ cười.

      Diệp Oanh ngồi phía trước cũng nhịn được cười ra tiếng. Thậm chí ngay cả tài xế lái xe cũng thấy buồn cười.

      Tới Hương Mãn Lâu, Lục Vân Phong cười mới giật mình phát , có đoàn xe của công ty Kim Hâm, nhân viên quản lý cấp cao của bọn họ đều toàn bộ có mặt, đảm nhiệm việc tiếp khách.

      Trần Hâm mỉm cười, liên thanh : "Lục tổng, thôi, hôm nay tôi đặt phòng lớn, hai nhà chúng ta hôm nay chính thức trở thành đối tác, nhất định phải chúc mừng trận lớn mới được."

      Lục Vân Phong nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn nhìn cái này, lại nhìn nhìn cái kia, hài hước : "Trần tổng, đây là tư thế tác chiến đại quy mô đấy à, chúng tôi chỉ có mình đơn lẻ, ngài lại tập trung toàn bộ binh lực ưu thế như thế, ngài là muốn triệt hạ toàn bộ bên chúng tôi sao?"

      Nghe chuyện xong mấy thanh niên bên công ty Kim Hâm tất cả đều cười đến ngửa tới ngửa lui, mấy thiếu nữ cũng cười đến đau bụng.

      "Nếu theo lời Lục tổng , chúng tôi chính là loại người vậy à?" Trần Hâm cười . "Nhân viên quản lý bên công ty chúng tôi quả còn rất trẻ, vô cùng ngưỡng mộ tích hùng của Lục tổng, dùng bàn tay trắng xây dựng nghiệp, nên tôi mới cho bọn họ để mở mang kiến thức ấy mà."

      Lục Vân Phong vừa nghe lời ca tụng của ông, vừa cười lắc đầu: "Đây là mắng tôi, nhất định là mắng tôi."

      "Đâu có? Tôi khen ngài mà." Trần Hâm cười, cùng bước vào cửa chính của nhà hàng.

      Sầm Thiếu Hiên đứng ở phía sau, mỉm cười nhìn bọn họ trêu chọc nhau, cảm thấy rất vui. Đợi đám người bọn họ tiến vào cửa chính rồi, cậu mới bước vào cuối cùng.

      Phòng ăn tại lầu hai, bọn họ từ đại sảnh bước thẳng lên cầu thang. Mới bước được hai bậc, Sầm Thiếu Hiên nghe được thanh chứa nụ cười kỳ lạ phát ra từ đằng sau: "Đây phải Sầm đội trưởng sao? Thực lâu gặp rồi."

      Sầm Thiếu Hiên ngừng bước, quay người lại nhìn.

    4. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 16

      Đứng ở đó là người đàn ông cỡ 40 tuổi, chiều cao trung bình, vóc người hơi gầy, mặc T-shirt màu trắng hàng hiệu, quần màu nhạt, cười như cười nhìn cậu.

      Sầm Thiếu Hiên yên lặng nhìn thẳng y, ánh mắt chút nao núng.

      Người này là nhân vật quan trọng ở Đào thành, con trai của phó chủ tịch tỉnh – Diêu Chí Như. Y có hai tập đoàn tư nhân, tài sản hơn tỷ, hô phong hoán vũ, thế lực tại tỉnh này như tay che trời.

      Thắt lưng Sầm Thiếu Hiên thẳng tắp. Bình thường cậu vốn cao gầy, lúc này lại đứng ở cầu thang nhìn xuống người kia, trong tĩnh lặng mang theo khí thế mãnh liệt kì lạ.

      Diêu Chí Như khẽ cười, ôn hòa : "Sầm đội trưởng, sau khi cậu từ chức cảnh sát, tôi rất muốn tìm cậu, dự định mời cậu đến tập đoàn chúng tôi nhận chức, thế nhưng lại hỏi thăm được tin tức gì của cậu, thực là tiếc nuối lắm. Thế nào rồi? Giờ cậu có khỏe ?"

      Sầm Thiếu Hiên khẽ gật đầu: "Rất tốt, cám ơn Diêu tổng quan tâm. Tôi tài sơ học thiển, đâu có tư cách đến công ty Diêu tổng nhậm chức?"

      "Ầy, Sầm tiên sinh quá khiêm tốn rồi." Diêu Chí Như tự nhiên sửa lại xưng hô, cười rất bí hiểm. " tại làm việc ở đâu vậy?"

      Sầm Thiếu Hiên hờ hững : "Tại công ty bên ngoài, lần này tới đây công tác, mau chóng rời thôi."

      Ý cười mặt Diêu Chí Như càng ngày càng kỳ dị: " là tiếc nha, tôi rất muốn Sầm tiên sinh ở lại đây thời gian dài đó."

      " dám nhận." Sầm Thiếu Hiên có vẻ rất bình tĩnh, rất có lễ phép . "Thân phận Diêu tổng cao quý, họ Sầm tôi trèo cao."

      Diêu Chí Như cười sang sảng, nét mặt có chút ám muội: "Chỉ sợ Thiếu Hiên thấy tôi chướng mắt thôi."

      Sắc mặt Sầm Thiếu Hiên trầm xuống, trong mắt xẹt qua tia tức giận, nhưng nhẫn nại lời.

      Lúc này, bỗng nhiên Diệp Oanh từ lầu xuống, mỉm cười hiền hòa: "Thiếu Hiên, sao lại vào?" xong, tới bên cạnh Sầm Thiếu Hiên, tự nhiên khoát tay cậu.

      Sầm Thiếu Hiên giật mình, quay đầu nhìn chút, thấy cười vô cùng thân thiết, trong mắt lại có chút khôi hài, nhất thời hiểu . Cậu lập tức phối hợp ăn ý, đưa tay ôm vai , ôn nhu mà : "Gặp lại người quen cũ, chuyện."

      "À." Diệp Oanh cười mỉm nhìn về phía Diêu Chí Như.

      Diêu Chí Như nhìn , lại nhìn Sầm Thiếu Hiên, trong nháy mắt dường như có chút nắm được tình hình, hơi mù mờ.

      Sầm Thiếu Hiên mỉm cười : "Tiểu Diệp, đó là Diêu tổng, tại Đào thành có thế lực rất mạnh. Diêu tổng, đây là . . . đồng nghiệp . . . của tôi, Diệp Oanh." Ở chính giữa câu cậu cố ý ngừng lại chút, để tạo tưởng tượng ám muội cho đối phương.

      Quả nhiên, Diêu Chí Như ngẩn ra, liền hiểu được, cười : " ra Thiếu Hiên có bạn rồi. Diệp tiểu thư, hân hạnh." Y nho nhã lễ độ gật đầu thăm hỏi Diệp Oanh.

      Diệp Oanh cũng cực có lễ phép, rộng rãi cười với y: "Diêu tổng, ngày lành."

      Sầm Thiếu Hiên cảm thấy áp lực từ Diêu Chí Như chiếu về phía mình dường như biến mất, khỏi thoải mái hít vào hơi, cười : "Diêu tổng, nếu có chuyện gì khác, chúng tôi xin phép lên trước."

      "Được." Diêu Chí Như mỉm cười hờ hững, chậm rãi gật đầu.

      Sầm Thiếu Hiên liền cùng Diệp Oanh chậm rãi bước lên cầu thang.

      Đợi lên tới lầu hai, hai người tách ra. Diệp Oanh rất là chuyên gia, khiến cho người khác cảm thấy được chút tà niệm nào, cũng khiến người khác cảm thấy xấu hổ.

      Sầm Thiếu Hiên thành khẩn mà : "Tiểu Diệp, cảm ơn em."

      " cần khách khí với em như thế." Diệp Oanh cười sảng khoái. "Chúng mình là bạn, rút dao tương trợ, phải làm theo lý thường thôi."

      Bọn họ cùng nhau vào trong phòng, bên trong nháo loạn lên từ lâu. Vừa nhìn thấy bọn họ, Trần Hâm lập tức ngoắc lại: "Nào nào nào, đến đây trợ giúp Lục tổng của các cậu , nếu mình ngài ấy chiến đấu dũng, lại la làng là bị bắt ép mất."

      Diệp Oanh lập tức tới hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Thi đấu gì à?"

      Lục Vân Phong mỉm cười : " hẳn, bọn họ hôm nay đội Vân Phong cùng đội Kim Hâm thi uống rượu, tôi bên chúng ta đủ thực lực, bọn họ liền ỷ đông hiếp yếu, ỷ thế hiếp người mà."

      Diệp Oanh vừa nghe, lập tức phụ họa: "Lời này sai, chúng tôi chỉ có 3 người, hơn nữa lại là sân khách, khẳng định đánh thắng rồi, tôi nghĩ nên để án treo hay hơn đó."

      Trần Hâm cười ha ha: "Chỉ biết Tiểu Diệp nhanh mồm nhanh miệng, chẳng qua, chúng tôi cũng biết đạo lý mà."

      Ông vừa xong, nhân viên nữ công ty Kim Hâm liền nháo nhào lên.

      Đấu tranh trực diện hồi xong, Lục Vân Phong mới lĩnh giáo được lợi hại của phái nữ, quả thực binh bại như núi. Mấy năm nay phái nữ những xuất sắc trong công tác, mà còn có thể biện luận sắc sảo nữa. Đợi rượu và thức ăn bưng lên rồi, bắt đầu thời gian kính rượu cho nhau, Lục Vân Phong càng thêm sợ hãi, tửu lượng của mấy này cao.

      Diệp Oanh miễn cưỡng chống đỡ hai lần, sau đó hoàn toàn gục ngã.

      Sầm Thiếu Hiên vốn định chia sẻ ít với Lục Vân Phong, nhưng đâu biết người đẹp trai như cậu người ta cũng đâu có bỏ qua. Mấy khác ngừng nâng cốc với cậu, nhanh chóng cậu cũng lâm vào khổ chiến.

      Lục Vân Phong mắt say lờ đờ mê ly, nhìn hai gò má ửng đỏ của Sầm Thiếu Hiên, ở dưới ánh đèn sáng càng có thêm phong thái, khỏi tâm tình đong đưa, nhất thời giữ cũng được. Diệp Oanh đoán ý qua lời và ánh mắt, thông minh ngừng ở bên cạnh quấy rầy , trái cản phải ngăn, để cho nhân viên công ty Kim Hâm chuốc rượu Lục Vân Phong nữa, lúc này mới đánh tan lực chú ý của .

      Cuối cùng, trong bầu khí vui vẻ, tiệc rượu kết thúc.

      Lục Vân Phong say, thân thể Sầm Thiếu Hiên cũng có chút nghiêng ngả. Nhân viên bên Công ty Kim Hâm hơn phân nửa say, Trần Hâm cũng cần người đỡ ra cửa.

      Ra cửa chính, đèn đường sáng rực, Trần Hâm mồm miệng : "Lục . . . Lục tổng . . . ngài . . . tựu lượng rất khá . . . tựu lượng rất khá . . . Thế nào . . . Giờ chúng ta . . . tìm . . . chỗ khác . . . uống tiếp . . . "

      Lục Vân Phong vô lực khoát tay áo: "Trần tổng . . . tôi nhất định uống . . . uống với ngài . . . nhưng hôm nay . . . tôi . . . được rồi . . . nên . . . quay về . . . nghỉ ngơi . . . nghỉ ngơi . . ."

      "Ha . . . tốt . . ." Trần Hâm lảo đảo mặt đất, cầm tay . "Vậy ngài . . . hãy . . thong thả . . thong thả . . . nghỉ ngơi . . . cho tốt . . ."

      "Được . . . được . . ." xong, Lục Vân Phong vào xe ngồi, mơ mơ hồ hồ ngồi xuống ghế.

      Sầm Thiếu Hiên cùng Diệp Oanh lập tức lên xe.

      Diệp Oanh với tài xế: "Quay về khách sạn."

    5. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 17

      Xe hơi nhanh chóng xuyên qua thành thị phồn hoa, tất cả hai bên đường đều là ánh đèn rực rỡ, khắp nơi tỏa ra bầu khí xa xỉ mê hoặc. Sầm Thiếu Hiên yên lặng nhìn con đường quen thuộc ngoài cửa sổ, đầu choáng mắt hoa cả lên, nhưng cậu vẫn cẩn thận giữ kín nội tâm của bản thân trong bức tường chắn dần bất tri bất giác bị phá hủy, làm cậu khỏi buồn bã tổn thương.

      Tới trước cửa khách sạn, tài xế quay đầu lại hỏi bọn họ: "Cần tôi giúp gì ?"

      Sầm Thiếu Hiên lập tức : " cần, cám ơn ." xong, cậu mang Lục Vân Phong ra khỏi xe, cố sức đỡ vào đại sảnh.

      Diệp Oanh cũng ở bên cạnh đỡ phụ, cuối cùng cũng mang được Lục Vân Phong cao to ra khỏi thang máy. Phần lớn trọng lượng cơ thể của Lục Vân Phong đều áp người Sầm Thiếu Hiên, may là tuy cậu nhìn qua thanh tú nhưng lại có thể lực chịu đựng vô cùng tốt, nên có thể đỡ được .

      Vào được tới phòng, Sầm Thiếu Hiên đặt Lục Vân Phong lên giường, ôn hòa với Diệp Oanh: "Tiểu Diệp, em cũng về phòng nghỉ , chăm sóc cho Lục tổng."

      Diệp Oanh cũng nhiều, thoải mái gật đầu : "Được, nếu có gì cần cứ gọi em."

      " nghĩ chắc có vấn đề gì đâu, em cứ yên tâm ngủ ." Sầm Thiếu Hiên ôn hòa rồi tiễn ra cửa.

      Quay đầu lại thấy Lục Vân Phong khẽ nhíu mày ngủ. Cậu chưa từng thấy bộ dáng Lục Vân Phong lúc ngủ cả, cũng chưa từng thấy bộ dáng Lục Vân Phong say mèm, nghĩ tới khi say rượu lại ngoan như vậy, cứ thế an tĩnh nằm ngủ thôi.

      Cậu vào phòng tắm, lấy khăn mặt thấm nước ấm, sau đó lau mặt và tay cho .

      Lục Vân Phong hơi hơi giật mình, nhưng thần chí vẫn chưa tỉnh, chỉ cảm thấy người khá hơn nhiều. Miệng mấp máy, mơ hồ kêu tiếng: "Thiếu Hiên . . ."

      Sầm Thiếu Hiên ngừng động tác, chờ tiếp.

      Thế nhưng lại chẳng gì cả, chỉ là nghiêng đầu tiếp tục ngủ.

      Nét mặt Sầm Thiếu Hiên trở nên vô cùng nhu hòa, đặt khăn mặt lên đầu giường, giúp cởi nút áo.

      Thân thể nặng nề của Lục Vân Phong rơi thõm vào trong giường khiến cậu khó mà cởi được áo ra.

      Sầm Thiếu Hiên cố sức nâng người dậy, cởi áo ra, sau đó thay cởi luôn quần cùng bít tất, rồi lấy khăn lau toàn thân từ xuống dưới giùm , lúc này mới cố hết sức lôi cái chăn mỏng bị đè ra, đắp lên người .

      Lục Vân Phong nhàng ho khan vài tiếng, thào mà : "Nước . . ."

      Sầm Thiếu Hiên nhanh chóng đến quầy bar lấy chai nước khoáng, cẩn thận đổ vào miệng .

      Lục Vân Phong như là nắng hạn lâu ngày gặp mưa, lập tức uống lấy uống để từng ngụm, chốc lát hết nửa chai, sau đó bị sặc.

      Sầm Thiếu Hiên có kinh nghiệm chăm sóc người khác, lúc đút nước có hơi quá tay nên nước bị chảy vào trong khí quản. Cậu luống cuống tay chân tay kéo ngồi dậy ôm lấy, tay đặt sau lưng vuốt , nhàng mà : "Từ từ, đừng vội."

      Đây là động tác mà mẹ cậu thường làm khi cậu còn , tại trong tình thế cấp bách này cậu cũng có thời gian nghĩ ngợi, theo bản năng mà làm thôi.

      Lục Vân Phong dường như có chút tỉnh lại, vươn tay từ trong chăn ra, ôm lấy thắt lưng của cậu, giọng kêu lên: "Thiếu Hiên?"

      Sầm Thiếu Hiên ôn nhu mà : "Ừ, là tôi."

      Lục Vân Phong chậm rãi cố sức vươn người tới trước, sức lực quá lớn khiến Sầm Thiếu Hiên ngồi thẳng được nữa phải ngã người ra sau, còn đè lên người cậu.

      Lục Vân Phong mê muội thầm: "Kỳ quái, sao mộng hôm nay lại chân đến vậy chứ?" vừa vừa siết chặt tay lại.

      Sầm Thiếu Hiên biết nên khóc hay cười, bỗng nhiên trong lòng lại có chút cảm động mơ hồ. Bị bàn tay cứng rắn của ôm chặt lại vào lòng, hương rượu nồng nặc từ miệng mũi tỏa ra, khiến cho cảm giác say trong cơ thể Sầm Thiếu Hiên lại tăng thêm vài phần, cũng dần cảm giác được cơn buồn ngủ tiến đến.

      Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm giác được có hai bàn tay vừa to vừa nóng hổi vuốt ve lưng mình, sau đó chậm rãi lần mò phía dưới tìm kiếm, giật mạnh vạt áo áo sơmi của mình ra, sau đó vuốt lên làn da trần của mình. Đôi tay nóng hổi đặt lên làn da hơi lạnh, giống như ngọn lửa thiêu đốt nhất thời khiến cậu tỉnh táo lại.

      Cậu cố gắng chống tay ngồi dậy né tránh, cầm lấy hai tay Lục Vân Phong, ấn lên giường mới có thể thoát ra được. Cậu nỗ lực ức chế choáng váng do say rượu, cầm lấy khăn mặt ngay đầu giường chạy vào phòng tắm.

      "Thiếu Hiên, đừng . . ." Lục Vân Phong thấp giọng năn nỉ, hai hàng lông mày mỏng cau lại, nhìn qua có vẻ đặc biệt vô tội.

      Sầm Thiếu Hiên quay đầu lại nhìn cái, khe khẽ thở dài, vào phòng tắm.

      Đứng dưới vòi hoa sen, cậu cứ đờ ra đó mà để dòng nước chảy da thịt mình.

      Tình cảm mà Lục Vân Phong dành cho cậu, làm sao mà cậu lại biết chứ? Dù là người trì độn thế nào nữa, khi nhận quan tâm cẩn thận đó, cũng có cảm giác mà thôi, huống chi cậu là người kỹ tính sắc sảo?

      Thế nhưng, cậu dám.

      Cậu từng nhiều lần nghĩ tới, có muốn tiếp nhận Lục Vân Phong hay ? Cũng hỏi qua chính mình vô số lần, bản thân cậu có tình cảm với hay ?

      Đáp án là biết.

      Bản thân cậu rất mù mịt.

      Để tay lên ngực tự hỏi, nửa năm qua, Lục Vân Phong cứ như vậy đợi cậu, cậu vô cùng cảm động, nhất là trong thời điểm mà cậu khó khăn nhất, như người đưa lò than cháy sưởi ấm cho cậu trong ngày tuyết rơi, giúp cậu từng chút bộc lộ tài năng, trăm phương nghìn kế để cậu cảm thấy khó xử, cẩn thận tỉ mỉ đặc biệt khiến người ta quả muốn chết tâm. Đối với quá khứ của cậu, Lục Vân Phong chưa từng hỏi qua, vẫn luôn nghĩ cách giúp cậu thoải mái mà chuyển hình, có thể thoát khỏi bóng ma quá khứ, từ nay về sau bắt đầu con người mới.

      Quả là cậu từng bước vượt qua được rồi.

      Hôm nay thấy Tôn Khải, Diêu Chí Như, tuy rằng trái tim cậu vẫn có biến động, nhưng cũng còn phẫn nộ, nản lòng, thống khổ giống như lúc trước nữa. Tựa như tất cả những chuyện xảy ra trong quá khứ, từ rất lâu rồi, thể nào động được tới cậu nữa.

      Tất cả những cảm giác ấy, đều là nhờ Lục Vân Phong.

      Bản thân cậu biết hồi báo thế nào, bởi vậy mới liều mạng công tác, hy vọng có thể báo đáp tín nhiệm cùng giúp đỡ này của .

      Thế nhưng, chính qua những điều đó mà Lục Vân Phong cũng cho cậu biết tình cảm của , đó là .

      Có đúng là hay , cậu cũng câm như hến.

      Cậu còn có thể ai ? Còn dám ai ? Có thể lần nữa bắt đầu lại được ?

      Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chấm dứt, loáng thoáng truyền ra ngoài, giống như tiếng mưa rơi trong đêm khuya, khiến Lục Vân Phong có cảm giác an toàn bình tĩnh lạ thường.

      trở mình, mỉm cười rồi tiếp tục ngủ say.

      Trong mộng, Sầm Thiếu Hiên cùng tha thiết ôm nhau.

      thào mà : "Thiếu Hiên, em . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :