1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày gió nổi lên - Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết [ HOÀN ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 08

      Lục Vân Phong bỗng nhiên nhớ tới thân phận lúc trước của cậu, lập tức có chút được tự nhiên. Theo bản năng liền : “Đôi lúc thấy áp lực lớn, muốn thả lỏng chút thôi.”

      Sầm Thiếu Hiên cầm ly rượu tay đặt mạnh lên bàn, lạnh lùng : “Xin lỗi, Lục tổng, tôi thấy có chút khó chịu, mạn phép trước, các ngài cứ chơi tự nhiên.” đợi Lục Vân Phong mở miệng, cậu đứng dậy rời .

      Những người khác có nghe đối thoại giữa bọn họ, liền hỏi thăm: “Vân Phong, làm sao vậy?”

      Lục Vân Phong đem chiếc mâm đến người bên cạnh, cười : “Cậu ấy bỗng nhiên nhớ tới có việc quan trọng ở khách sạn chưa giải quyết xong, tôi cũng quên mất tiêu, là. Chúng tôi trước vậy, phải trở về giải quyết gấp chuyện đó mới được.”

      Mấy chuyện này ai làm chủ mà chẳng gặp qua, nhất là công việc của là khách sạn, nghề nghiệp liên quan đến phục vụ, tùy thời tùy chỗ đều có tình huống đột phát, vì vậy đều hiểu, vội vã ; “Được, cậu cứ trước , hôm nào chúng ta gặp lại.”

      Lục Vân Phong vừa cười trả lời vừa bước ra cửa, nhanh chóng xuống lầu.

      Ngoài cửa lớn ở đây khác các chỗ ăn chơi khác, có bãi taxi đợi khách. Sầm Thiếu Hiên bước trước, đón xe, mở cửa.

      Lục Vân Phong liền chạy tới, tay ôm lấy thắt lưng của cậu, kéo cậu qua.

      Sầm Thiếu Hiên phát hỏa, chút nghĩ ngợi, liền đưa tay lên kìm vai , cẳng chân phát lực, đá mạnh vào sườn của , sau đó lại tiếp tục đưa chân đá qua thêm cái.

      Lục Vân Phong đúng là chưa luyện qua cái này, tuy rằng vóc người cường tráng hơn Sầm Thiếu Hiên, nhưng chống lại được lực cường đại xảo diệu của cậu, thất tha thất thểu lui về phía sau vài bước, dựa vào tường, kêu lên tiếng.

      Sầm Thiếu Hiên lúc này mới tỉnh táo lại, dừng cú đá, lập tức tiến lên kiểm tra, đưa tay muốn nâng đứng dậy.

      Lục Vân Phong cười khổ chút, cầm tay cậu, đứng thẳng dậy, thấp giọng : “Chúng ta đừng ở chỗ này nháo loạn, lên xe rồi .”

      Sầm Thiếu Hiên cũng biết đây phải chỗ của , lỡ nháo ra chuyện tốt lại thành ra rất khó coi, liền hề kiên trì, theo vào bãi đỗ xe, lên xe.

      Lục Vân Phong chạy xe ra khỏi bãi, rất nhanh chạy lên con đường dọc bờ sông rồi dừng lại. bên đường là rừng núi bao bọc, bên là sông, suy nghĩ rất nhiều thứ nhưng biết phải sao.

      Sầm Thiếu Hiên quay đầu nhìn con sông lẳng lặng chảy xuôi ngoài cửa sổ, cũng được lời.

      lát, Lục Vân Phong mới : “Thiếu Hiên, kỳ thực, đó chỉ là K phấn, tại chính phủ xem nó là chất có hại chính thức. Chúng tôi chỉ là thỉnh thoảng mới chơi, thả lỏng chút, cũng có ghiền. Mấy người em cung cấp cho chúng tôi đều biết mặt cùng tính tình của chúng tôi, cung cấp đều là bột phấn tinh khiết, có chứa thuốc lắc, lại càng chứa ma túy …”

      “Được rồi, được rồi.” Sầm Thiếu Hiên càng nghe càng khó chịu, khỏi rống giận. “ xong chưa?”

      Lục Vân Phong liền im miệng, thương tiếc nhìn cậu.

      Sầm Thiếu Hiên đưa tay đánh mạnh vào cửa xe: “Tôi hận, hận chính mình, vì sao tôi phải … vì sao phải …” Thanh từ nổi giận đến uể oải, cuối cùng thành nghẹn ngào.

      Lục Vân Phong đưa tay kéo mạnh người cậu qua, lập tức thấy đôi mắt cậu chứa những giọt nước mắt kịp dấu. nhất thời đau lòng, chút nghĩ ngợi ôm cậu vào lòng.

      Thân thể Sầm Thiếu Hiên run nhè , đem mặt vùi vào trong lòng ngực của , giọng : “Vì sao? Vì sao chứ? Tôi chỉ muốn là người hình cảnh tốt mà thôi, vì sao lại được?”

      Lục Vân Phong ôm lấy cậu, ôn nhu vỗ lưng cậu.

      Sầm Thiếu Hiên bất tri bất giác ôm lấy thắt lưng của , tựa như con chim bay trong mưa gió lâu ngày giờ sinh mệt mỏi, an tĩnh mà núp vào trong vòng ngực ấm áp mà an toàn này.

      Chờ cậu bình tĩnh trở lại, Lục Vân Phong mới chậm rãi ; “Thiếu Hiên, cậu muốn trở lại làm hình cảnh, cũng phải có cách, nếu như cậu đồng ý, tôi có thể giúp cậu.”

      Sầm Thiếu Hiên chấn động, nâng người lên nhìn , lát sau mới xoay đầu: “ có khả năng đâu. Cởi bỏ cảnh phục rồi giờ lại muốn mặc lại, dễ đến vậy sao?”

      thử làm sao biết?” Lục Vân Phong mỉm cười. “Trong từ điển của tôi, có từ “ có khả năng”. Bằng , tôi làm thế nào có thể từ chỗ trọ bé thành tập đoàn khách sạn lừng danh chứ?”

      Sầm Thiếu Hiên nghe những lời vừa ôn hòa nhưng kém phần kiên định, ràng cảm giác được khí phách tiềm tàng trong thân thể , trong lòng dâng lên loại cảm giác quen thuộc, cũng chứa đựng chút chua xót khổ sở. từng có lúc, cậu cũng có khí phách như vậy. Khi đó, cậu là đội trưởng đội hình cảnh tuổi trẻ đầy tiền đồ, lập được công trạng hiển hách, được nêu gương hùng, vô số vòng sáng vây quanh. Thế nhưng tại, cậu học được từ nhẫn, dần trở thành đành vậy, dường như còn ý chí ban đầu nữa, muốn sao cũng được.

      Lục Vân Phong dường như biết tâm tình của cậu, hai tay buộc chặt, lần thứ hai ôm chặt cậu vào lòng, khẳng định mà : “Nếu như cậu muốn làm hình cảnh, tôi nhất định giúp cậu.”

      Sầm Thiếu Hiên tin đời này có chuyện ăn cơm trả tiền, do dự chốc lát, rốt cục hỏi: “Vậy … cần tôi làm gì?”

      nở nụ cười: “Tôi Lục Vân Phong là loại người dùng ân nghĩa bảo người báo đáp sao? Cậu cần làm gì cả, chỉ cần tôi biết, cậu có muốn mặc cảnh phục nữa hay mà thôi.”

      Sầm Thiếu Hiên chần chờ chút, gật đầu: “Muốn.”

      “Vậy là được rồi, còn lại cứ giao cho tôi.” Lục Vân Phong buông cậu ra, ngồi thẳng người lên, phát động xe. “Tôi đưa cậu về nghỉ ngơi trước, ngày mai còn phải làm.” vừa vừa cười, có vẻ rất khoái trá.

      Sầm Thiếu Hiên có chút xấu hổ, cúi đầu, đưa tay lau nước mắt.

      Đêm lạnh, xe hơi chạy yên lặng con đường. Hai người chuyện gì cả, bầu khí rất hài hòa.

      Sầm Thiếu Hiên suy nghĩ nửa ngày, rốt cục cố lấy dũng khí, rằng: “Lục tổng …”

      Lục Vân Phong cắt đứt lời cậu: “Nếu như cậu ngại, đồng thời cũng xem tôi như bạn, bình thường gọi tôi là Vân Phong được rồi, có thể ? Mấy cái Lục tổng, Sầm quản lý gì gì đó, đều là danh xưng lúc làm mà thôi.”

      Sầm Thiếu Hiên chần chừ, liền : “Được, Vân Phong, sau này, đừng đụng tới thứ đó nữa. Trước tiên tới vấn đề phạm tội hay , mà là ảnh hưởng tốt tới thân thể.”

      Lục Vân Phong vô cùng kinh ngạc: “ phải phấn K có tác dụng phụ với thân thể hay sao? Cũng đâu có nghiện.”

      Sầm Thiếu Hiên biết nên khóc hay cười: “Nếu như đối với thân thể có tác dụng phụ, vậy được gọi là sản phẩm có lợi rồi, đâu tính vào chất có hại.”

      ra là vậy.” Lục Vân Phong nghe thấy có lý, lập tức sảng khoái gật đầu. “Được, nghe lời cậu, sau này tôi bảo đảm, bao giờ dính tới nó nữa.”

      Trong lòng Sầm Thiếu Hiên chậm rãi dâng lên cảm giác vui sướng, tâm tình khá hơn nhiều.

      Đưa cậu đến cửa lầu, Lục Vân Phong ôn hòa nhìn cậu : “Hôm nay muộn lắm rồi, ngày mai cho cậu nghỉ, nghỉ ngơi cho tốt . Cậu xem cậu gầy như vậy, sắc mặt lại tốt, nếu để cha mẹ cậu thấy, lại mắng tôi làm chủ mà bắt nạt nhân viên, chẳng khác gì quỷ hút máu.”

      Sầm Thiếu Hiên cười rộ lên, giọng rằng: “Tôi còn trẻ, ngủ chút liền khôi phục, đâu có yếu ớt như vậy?”

      Lục Vân Phong cười khẽ, đưa tay vuốt vài cọng tóc rũ trước trán cậu: “Nếu người trong công ty tôi mỗi người đều làm việc như cậu, tôi có thể tinh giản 1/3 công nhân rồi.”

      Sầm Thiếu Hiên buồn cười: “Quả nhiên bản sắc nhà tư bản.”

      Lục Vân Phong nhìn thấy cậu còn mất tự nhiên, bắt đầu trêu chọc mình, trong lòng khỏi mừng thầm, ha ha cười : “Nếu ngồi lên vị trí này rồi, đương nhiên phải làm tốt chức trách chứ, phát quang phát nhiệt, góp phần công sức.”

      Sầm Thiếu Hiên nghe hồ ngôn loạn ngữ, cười ra tiếng.

      Lục Vân Phong ôn tồn mà : “Được rồi, vào , ngủ ngon.”

      Sầm Thiếu Hiên nhìn chút, suy nghĩ gì đó, cũng nhiều lời nữa, mỉm cười gật đầu: “Ngủ ngon.”

    2. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 09

      Sáng hôm sau, Lục Vân Phong đúng giờ tới công ty, nhưng thấy Sầm Thiếu Hiên ở đó rồi. Hai người đứng trước thang máy đợi cửa, khỏi nhìn nhau rồi cười.

      Người chờ thang máy có rất nhiều, hai người chuyện với nhau.

      Lục Vân Phong hơi hơi lắc đầu, biểu thị tán thành cậu làm như vậy. Sầm Thiếu Hiên mỉm cười, ý bảo sao.

      Thang máy dừng lại, mọi người liền vào. Lục Vân Phong cùng Sầm Thiếu Hiên bị ép vào trong góc, vẫn gì, nhưng cảm giác ở bên cạnh nhau lại thấy rất thoải mái.

      Thang máy đến tầng cuối cùng, bọn họ liền bước vào văn phòng của mình.

      tại là thời điểm bận rộn nhất của khách sạn. Tuy rằng mùa hè là mùa vắng khách, nhưng hội chợ công nghiệp cùng hội chợ điều khiển thiết bị toàn quốc lần lượt mời dự họp ở trong thành phố, đại biểu tham dự từ bốn phương tám hướng chạy tới, các khách sạn nhanh chóng đầy người, những nhân viên trong tổng bộ đa phần đều đến khách sạn giúp đỡ. Mà làm ăn càng nhiều, an toàn càng phải được chú ý, Sầm Thiếu Hiên bận rộn đến mã bất đình đề, hầu như chân chạm đất.

      Dù trong tình hình bận rộn như vậy, Lục Vân Phong vẫn quên việc quan trọng. gọi điện cho người bạn cũ làm trong bộ công an, muốn nhờ người ấy điều tra việc xảy ra tại Đào thành năm ngoái, đặc biệt là liên quan đến đội hình cảnh.

      Người ấy rất kinh ngạc: " phải cậu làm ông chủ sao? phải phóng viên cũng phải quan viên, sao lại hứng thú với loại chuyện này?"

      "Vì liên quan tới người bạn, nghe cậu ấy bị oan, do người khác hãm hại, cho nên muốn điều tra giúp." Lục Vân Phong cười, thành khẩn mà . "Nếu sao lại làm phiền tới ? Cậu ấy là hạt giống tốt, xuất thân chính quy chân chính, tốt nghiệp học viện hình cảnh, nếu chỉ vì vậy mà loại trừ chẳng phải quá uất ức hay sao?"

      " sao? Vậy để tôi điều tra thử xem, coi thử là có chuyện gì."

      Lục Vân Phong cúp máy, suy nghĩ tới việc thỏa thuận hợp tác gia nhập liên minh với công ty đầu tư Kim Hâm ở Đào thành, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên. vừa nhìn dãy số, là do Diệp Oanh, thư ký của gọi tới, liền bắt máy. Diệp Oanh tại ở khách sạn, nhưng như cũ bao quát toàn việc ở tổng bộ.

      "Alô!" thoải mái bắt lời. Kỳ thực Diệp Oanh là bạn thân của , bình thường bọn họ cũng quy củ chuyện với nhau.

      Thanh Diệp Oanh cũng rất hoảng loạn: "Lục tổng, Sầm quản lý té xỉu tại khách sạn, chúng tôi gọi 120. Nhưng người chúng tôi giờ mang theo nhiều tiền, sợ đủ, mà bên tài vụ lại thể trích bậy . . ."

      Lục Vân Phong hoắc mắt đứng dậy: "Tiểu Diệp Tử, em đừng vội, lập tức tới. Nếu như xe cứu thương tới trước , em cứ lên xe đó, rồi liên lạc với , cho biết họ đưa cậu ấy đến bệnh viện nào, tới đó luôn."

      "Được." Diệp Oanh lập tức trấn định. "Em hiểu."

      Xe cứu thương tất nhiên tới trước , đem Sầm Thiếu Hiên lập tức tới bệnh viện gần đó.

      Lục Vân Phong lập tức chạy , vừa dừng xe liền chạy thẳng đến phòng cấp cứu.

      Diệp Oanh đứng ở đó nghe bác sĩ về bệnh tình của Sầm Thiếu Hiên, thấy chạy tới, nhất thời trước mắt sáng ngời, với bác sĩ: "Đây là ông chủ của chúng tôi, xin ngài lại với ấy chút thông tin."

      Lục Vân Phong thở hồng hộc : "Đúng vậy, bác sĩ, cậu ấy là nhân viên từ bên ngoài đến, có người nhà ở đây, tôi là chủ của cậu ấy, có gì ngài cứ với tôi là được."

      "Được." Bác sĩ tán thưởng cười . " tại thực là rất ít mấy người chủ như vậy đấy. Kỳ thực cậu ấy cũng bị bệnh gì nặng, chính là mệt nhọc quá độ, hạ đường huyết, giờ truyền nước biển là có thể về nhà rồi, chẳng qua phải nghỉ ngơi vài ngày cho tốt mới được."

      Lục Vân Phong lập tức gật đầu: "Tốt, cần nghỉ ngơi bao nhiêu ngày, ngài cứ cụ thể, tôi nhất định để cậu ấy nghỉ đủ mới cho làm."

      Bác sĩ càng tán thưởng: "Thực là khó có được, tại mấy ông chủ xí nghiệp dân doanh, thực là có ít người thông tình đạt lý như vậy đó, có ý thức bảo vệ nhân viên của mình. Bản thân cậu ấy cũng yếu, thân thể có khả năng chịu đựng cao, nghỉ ngơi tuần, là có thể khôi phục được rồi."

      "Được, cảm ơn ngài." Lục Vân Phong lúc này mới an tâm, đưa tay lau mồ hôi trán.

      " cần khách khí, trả phí trước ." Bác sĩ đưa đơn thuốc cho .

      Lục Vân Phong khẩn thiết mà : "Bác sĩ, cứ cho cậu ấy dùng thuốc tốt nhất, tiền thành vấn đề."

      Người bác sĩ dù cho sóng lớn cũng sợ hãi giờ lại bày tỏ nét mặt kinh ngạc, rồi nở nụ cười: "Tình hình bệnh tình của cậu ấy có gì nghiêm trọng, bình thường nghỉ ngơi tốt chút là được, cho cậu ấy dùng thuốc mắc tiền cũng là lãng phí mà thôi."

      Diệp Oanh nhịn được cười ra tiếng.

      Lục Vân Phong trừng mắt liếc , rồi cũng tự cười, lập tức lấy bao tiền căng phồng cùng đơn thuốc cho : " trước trả phí ."

      Đợi bác sĩ cùng Diệp Oanh đều rời khỏi, Lục Vân Phong lúc này mới tới bên giường bệnh, nhìn Sầm Thiếu Hiên mê man.

      Cậu là gầy hơn trước rất nhiều.

      Bên cạnh còn có bệnh nhân truyền dịch, ngay từ đầu khe khẽ , giờ hỏi thẳng : "Là em trai của sao? Nhìn khẩn trương quá , chảy cả mồ hôi luôn."

      Lục Vân Phong đưa tay lau mồ hôi, rồi hòa ái cười : "Tại trời nóng quá thôi."

      "Cậu ấy lớn lên tuấn nha, tôi sống cả chục năm rồi, đúng là chưa từng thấy qua người thanh niên nào tiêu trí như cậu ấy." vị bác giường bên cười .

      Trong nháy mắt, Lục Vân Phong hận thể lấy khăn trải giường che cậu lại, muốn để hình dáng lúc ngủ của Sầm Thiếu Hiên để người khác nhìn thấy.

      oán hận mà nhìn chằm chằm vào cái người nghe lời kia, ngầm nghiến răng nghiến lợi. Dĩ nhiên dám coi thường sức khỏe của mình đến như vậy, xem tôi xử lý cậu thế nào.

      Qua hồi lâu, Diệp Oanh cầm biên lai cùng ống tiêm đến, giao cho y tá, mồ hôi nhễ nhại: "Mấy năm gần đây, bệnh viện làm ăn tốt , muốn cái gì cũng phải xếp hàng nửa ngày mới được."

      Mấy bệnh nhân khác cũng phụ họa theo.

      Lục Vân Phong cười : "Được rồi, em nghỉ trước ."

      Diệp Oanh mở to hai mắt: "Em phải ở đây canh trứ, có ai đâu?"

      "Cái gì mà có ai?" Lục Vân Phong nghiêm mặt. "Cậu ấy là con trai, em là con , sao mà canh giữ được? nam quả nữ, muốn lời ong tiếng ve à?"

      Diệp Oanh cố nén cười: "Lẽ nào ở đây canh?"

      "Đúng vậy." Lục Vân Phong cũng cười, khẽ thở dài cái. "Cậu ấy là người khó tính, nếu như tỉnh dậy thấy em, sao lại để em chăm sóc được? Hơn nữa, mấy chuyện khác , nếu cậu ấy muốn WC, em có thể cầm bình nước biển đỡ cậu ấy đến WC nam sao?"

      "Chuyện này . . ." Diệp Oanh nhếch miệng. "Vậy được rồi, em trước, hôm nay phiền rồi."

      " có việc gì, em cứ trước , khách sạn cũng bận rộn mà, có nhiều người đỡ việc." Lục Vân Phong kéo cái ghế bên giường bệnh rồi ngồi xuống.

      Diệp Oanh nhịn nữa, cười ra tiếng: "Em còn nghĩ là đau lòng cho em, cái gì mà muốn em nghỉ ngơi, ra cũng là kêu em về bán mạng cho ."

      "Sai rồi." Lục Vân Phong cười hì hì nhìn . " rất nhiều lần, có thể bỏ sức, nhưng thể bỏ mạng."

      "Chúng em đều là người lười biếng cả, ra sức là tất nhiên, có ai điên lại bỏ mạng mình chứ?" Diệp Oanh chu môi ra, hướng về phía người nằm giường bệnh. "Chỉ có người kia, chỉ có cậu ấy là bỏ mạng vì mà thôi."

      Lục Vân Phong thương tiếc nhìn về phía Sầm Thiếu Hiên, giọng rằng: "Do cậu ta nghe lời . . . tiểu tử ngốc."

      Diệp Oanh nhìn biểu tình mặt , trong lòng ràng, liền hề nhiều lời, trả tiền lại cho , mỉm cười xoay người rời .

      Y tá đem bình dịch tiến đến, tiện tay treo lên giá, sau đó hỏi : "Truyền tay nào?"

      Lục Vân Phong ngẩn ra, theo bản năng : "Tay trái."

      Y tá liền cầm lấy tay trái của Sầm Thiếu Hiên, thành thạo mà làm việc.

      Lục Vân Phong nhìn kim tiêm đâm vào huyết quản dưới làn da mỏng manh chút máu của cậu, trong lòng đều cảm thấy tê rần.

      Sầm Thiếu Hiên hề động đậy.

      Cậu cảm thấy rất mệt mỏi.

      Đến tận qua mười mấy tiếng truyền dịch, cậu cũng có tỉnh lại.

    3. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 10

      Lục Vân Phong chạy hỏi bác sĩ: " tại cậu ấy có thể về nhà được chưa?"

      Bác sĩ cười gật đầu: "Có thể. Trong hai ngày tới để cho cậu ấy ngủ nhiều chút, còn nữa, cố gắng tẩm bổ thân thể."

      Lục Vân Phong hài lòng trở lại phòng bệnh, ôm lấy người nằm giường bệnh, rời trong mấy ánh mắt kinh ngạc của bệnh nhân cùng người thân của họ ở mấy giường bên cạnh.

      Vừa ra từ phòng cấp cứu liền thẳng đến bãi đỗ xe, mấy người ở ven đường còn chưa kịp phản ứng, đem Sầm Thiếu Hiên bỏ vào trong xe, lập tức chạy tới nhà mình.

      Nơi mà ở là khu nhà ở giống khách sạn, vừa thuận lợi vừa thoải mái, phòng ở rất lớn, hơn nữa từng phòng đều có cửa sổ thủy tinh chạm đất, có thể quan sát cảnh vật trong thành phố, hơn nữa phạm vi nhìn rất rộng.

      Sầm Thiếu Hiên tỉnh lại, cảm thấy đầu óc mê man.

      Mà nhìn căn phòng này cũng rất xa lạ.

      Trang trí hề hoa lệ, dùng màu lam làm màu chính, trong sáng ưu nhã, mang tính cách điệu yên bình.

      Cậu chuyển đầu, lập tức liền thấy được biển cả mênh mông cùng ánh đèn soi rọi ở bên ngoài cửa sổ, làm cho người ta có thể cảm giác được thanh của bóng đêm từ từ hạ xuống.

      Trong phòng mở điều hòa, có vẻ mát, mở đèn lớn, chỉ có ánh sáng từ cây đèn bàn ở tủ đầu giường, tia sáng nhu hòa, tuyệt chói mắt.

      Cậu nhớ lại lúc ở khách sạn rất bận rộn, sau đó bỗng nhiên trước mắt tối sầm, mất tri gíac.

      Như vậy, dựa theo suy luận logic, cậu tại ở nhà của Lục Vân Phong.

      Cậu từ từ ngồi dậy, cảm thấy tinh thần đỡ hơn nhiều. Quần áo người được thay, cậu tại mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, rộng thùng thình mà thoải mái. Suy nghĩ lúc này của cậu rất hỗn loạn, dường như trống rỗng, rồi lại như vạn suy nghĩ bỗng ầm ầm đổ về, cuối cùng là nghĩ chuyện gì. Cậu xốc chăn lên, chuẩn bị xuống giường.

      mặt đất là thảm màu lam tro, nhưng có dép. Cậu ngơ ngẩn cả người, lập tức đưa chân bước lên thảm, dự định ra ngoài. Thế nhưng Lục Vân Phong lại xuất tại cửa.

      vốn ghé qua xem tình hình của cậu, thấy cậu tỉnh, liền dựa người vào cạnh cửa, với cậu: "Thế nào rồi? Thấy đỡ hơn chút nào ?"

      Sầm Thiếu Hiên cúi đầu, lập tức giọng : "Đỡ rồi."

      Lục Vân Phong cũng là mặc áo ngủ, màu đỏ nhạt, lúc này bước đến trước mặt cậu, đưa tay chậm rãi nâng cằm cậu lên. ôn hòa : "Thiếu Hiên, lần đầu tiên tôi thấy cậu ở cửa chính của khách sạn, tình hình lúc đó của cậu so với bây giờ chật vật hơn nhiều, nhưng lúc đó, cậu vẫn luôn ngẩng cao đầu, bình thản mà làm việc, bình tĩnh mĩm cười với khách, biểu dáng dấp hề sợ hãi bất kì chuyện gì. Cậu như vậy khiến tôi khâm phục, cũng khiến tôi dao động. Vì sao tại cậu luôn cúi đầu trước mặt tôi?"

      Sầm Thiếu Hiên đưa đôi mắt ôn nhuận hiền hòa nhìn , lát thào mà : "Tôi biết."

      Trong lòng Lục Vân Phong dường như có mũi tên đâm thẳng vào tim, thấp giọng : "Nam tử hán đại trượng phu, sao lại nhọc lòng như thế? đời người, có ai lại chưa từng chịu qua thất bại? Lẽ nào chút đả kích cũng đủ hạ gục cậu rồi sao? Nhuệ khí cùng tài năng lúc trước của cậu đâu rồi?"

      Sầm Thiếu Hiên hơi hơi chấn động, liền đứng thẳng lưng nhìn .

      Lục Vân Phong nhìn người thanh niên xinh đẹp trước mắt mình, cậu vừa có yếu đuối, ngây ngô của thiếu niên mới lớn, vừa có trầm ổn, kiên cường của người thanh niên trưởng thành, là tập hợp rất phức tạp, nhìn qua vừa rực rỡ, mỏng manh như thủy tinh, vừa cứng cáp vững chắc như kim cương.

      nhịn được, nghiêng người, nhàng mà hôn lên môi cậu.

      Sầm Thiếu Hiên như bị điện giật, nhất thời ngây người.

      Lục Vân Phong cúi đầu, dường như nỗ lực ức chế cái gì đó. lát sau, mới cúi đầu : "Tôi đáng chết. Thiếu Hiên, tôi là . . . kìm lòng được, tuyệt có toan tính gì cả, cậu . . . cậu đừng tức giận."

      Sầm Thiếu Hiên nhìn người luôn luôn bình tĩnh, luôn biết đối phó với mọi tình huống như , giờ đây lại tỏ ra quẫn bách. Mới phút trước còn nghiêm giọng chỉ trích cậu, phút sau lại trở nên lắp bắp, cậu khỏi nở nụ cười.

      Lục Vân Phong kinh ngạc mà nhìn cậu.

      Sầm Thiếu Hiên mặc áo ngủ bằng tơ tằm màu trắng, dáng người thon dài nổi bật lên trước ánh sáng của mấy ngọn đèn tỏa sáng trong màn đêm phía sau lưng, mê đắm cường liệt như bài sơn đảo hải cuốn sạch tất cả mọi việc khác, như sức mạnh vô hình, khiến muốn ôm lấy người thanh niên trước mặt.

      hít hơi sâu, tự nhủ trong lòng, cố gắng ức chế xung động phát cuồng trong nội tâm.

      Sầm Thiếu Hiên vẫn mỉm cười nhìn , cậu đứng thẳng người, dung nhan tinh xảo, nhãn thần an tĩnh, mái tóc đen nhánh, toàn thân dưới từng tấc da tấc thịt đều phảng phất như phải con người, mà như thiên thần trời.

      Lục Vân Phong dùng hết khí lực toàn thân, bình tĩnh cười : " ăn cơm ."

      Sầm Thiếu Hiên gật đầu, khoái trá theo ra ngoài.

      Cũng từ hôm đó, Lục Vân Phong kiên quyết cho phép cậu làm, nhất định phải bắt cậu triệt để nghỉ ngơi. Sợ cậu lén chạy đến công ty, thậm chí còn khóa trái cửa.

      Mỗi ngày ngoại trừ uống thuốc, Lục Vân Phong đều mang về cho cậu rất nhiều canh bổ, nào là canh đông trùng hạ thảo quy xà, nào là dương tham ô kê, còn có long nhãn đôn nhũ cáp, ô kê đôn giáp ngư, tất cả đều là đầu bếp thượng hạng trong khách sạn làm, sau đó đem về cho cậu ăn. Cậu vốn trẻ tuổi, trước đây làm hình cảnh có thân thủ tốt, lại có nguồn căn khỏe, nên rất nhanh liền khôi phục. tại, gương mặt nguyên bản tái nhợt của cậu giờ dần ửng hồng, càng thêm mịn màng trơn bóng như ngọc, khiến tim của Lục Vân Phong từng phút từng giây đều đập mạnh, nhẫn nại đến cực khổ.

      Sầm Thiếu Hiên cũng cảm thấy mình dần khá hơn trước, tay chân trước đây có chút lạnh lẽo giờ cũng ấm dần lên, tinh khí cũng khôi phục đến mười phần, ở trong nhà riết rồi bực mình, muốn làm. Hơn nữa, cậu ở đó, mấy công tác phải làm sao? tại là thời gian bận rộn nhất.

      Chỉ sợ đời khó tìm được chuyện nào buồn cười hơn, viên chức ăn khép nép cầu ông chủ muốn làm, ông chủ lại mạnh mẽ ép nhân viên nghỉ ngơi là quan trọng, hai người mỗi lần như vậy đều cãi nhau kịch liệt, đến cuối cùng nhịn được liền cười.

      Cứ như vậy qua 4 ngày, Sầm Thiếu Hiên thực thể nhịn được nữa.

      Sáng hôm sau, Lục Vân Phong ăn xong bữa sáng, mặc áo khoác vào, chuẩn bị ra cửa.

      Sầm Thiếu Hiên từ bên cạnh bàn đứng dậy, khẩn cầu : "Để tôi làm , tôi khỏe rồi."

      Lục Vân Phong đỡ cửa, quay đầu lại nhìn cậu chút, mỉm cười: "Bác sĩ , cậu phải nghỉ ngơi ít nhất 1 tuần, hơn nữa trong thời gian này phải ngủ nhiều, ăn nhiều chất dinh dưỡng, cho nên, cậu phải nghỉ đủ 7 ngày, đúng hạn nghỉ ngơi, sau đó tôi đưa cậu kiểm tra, nếu như cậu vẫn thể làm, phải tiếp tục nghỉ ngơi."

      Sầm Thiếu Hiên bất đắc dĩ mà : "Nhưng tôi ổn rồi, cũng phải bệnh nặng, chỉ là mệt mỏi chút, tại sớm khỏe rồi."

      Lục Vân Phong thu lại nụ cười, xụ mặt : "Cậu còn dám . Tôi cậu đừng liều mạng, cậu lại nghe là sao? Ý gì đây? Có đúng hay dự định té xỉu lần nữa, để người ta đâm thọt tôi, tôi là nhà tư bản hút máu người, đem tên nhóc sinh khí dồi dào biến thành xác chết biết ."

      "Tôi có ý như vậy." Vẻ mặt Sầm Thiếu Hiên vô tội. " đừng nhốt tôi trong nhà, đây là giam cầm phi pháp đó."

      " khóa cửa cậu chạy sao?" Lục Vân Phong khoái trá cười ha ha. "Điện thoại trong phòng tôi cắt dây, điện thoại di động của cậu cũng ở đó, có thể nhấn 110 báo cảnh sát mà." xong, vừa cười vang vừa ra cửa, lập tức khóa trái cửa nhà cùng cửa chống trộm.

      Sầm Thiếu Hiên biết nên khóc hay cười, chỉ có thể đem mấy chén dĩa bàn ăn tiến vào nhà bếp, rửa sạch , sau đó mới bước vào phòng khách, chán nản xem TV.

    4. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 11

      Ngồi ở sofa xem TV được lát, cậu lấy điện thoại ra bấm số điện thoại nhà.

      Là mẹ cậu – Viên Chi Lan tiếp. Hồi lúc trước bà từng đóng vai chính trong các vở kịch , là nữ diễn viên rất xinh đẹp, tại về hưu, thỉnh thoảng có vài người bạn cũ đến chơi, mời bà làm khách mời đóng cặp trong kịch truyền hình, nhưng phần lớn thời gian thường ở nhà.

      Nghe được tiếng của cậu, Viên Chi Lan rất hài lòng: "Thiếu Hiên à, con hơn nửa tháng rồi có gọi điện thoại về nhà đó."

      Sầm Thiếu Hiên ôn nhu mà : "Công tác gần đây của con có chút bận rộn. Mẹ à, ba mẹ có khỏe ?"

      "Ừ, rất khỏe." Viên Chi Lan có vẻ rất vui vẻ. "Tiền mà con nạp vào trong tài khoản mẹ nhận được rồi, mẹ cất thay cho con, có đụng tới đâu."

      Sầm Thiếu Hiên cười : "Cất gì chứ? Con gửi chính là muốn ba mẹ xài mà, muốn dùng gì cứ dùng , đừng tiết kiệm."

      Viên Chi Lan nghe giọng điệu của con, phát giác gần đây cậu rất rộng rãi, khỏi mừng thay cho cậu: "Chúng ta có thể ăn bao nhiêu dùng bao nhiêu chứ? Hơn nữa, mẹ với ba con đều có lương hưu, nhà cũng là nhà mình, sinh hoạt phí từng tháng cao, đủ xài. Thiếu Hiên, con cần lo lắng cho ba mẹ, cứ yên tâm làm việc, chỉ cần vậy ba mẹ vui lòng rồi."

      Sầm Thiếu Hiên trong lòng chợt ấm lại, cười : "Được, con biết."

      "Còn nữa. . ." Viên Chi Lan rất tự nhiên . "Nếu như công tác ổn định rồi, vấn đề cá nhân của con cũng nên cân nhắc nha."

      Nụ cười mặt của Sầm Thiếu Hiên dần phai, nhưng vẫn ổn định tinh thần, cười : "Dạ, con lưu ý."

      Viên Chi Lan thầm thở dài, liền dời trọng tâm câu chuyện: "Chiều nào mẹ cũng chơi mạt chược, bọn họ đều đánh lại mẹ, mỗi ngày mẹ đều thắng được vài đồng, đủ mua đồ ăn sáng cho ngày mai."

      Sầm Thiếu Hiên thở phào nhõm, theo nội dung câu chuyện: "Vậy rất tốt nha, nhưng mẹ cũng đừng ác quá đó. Cẩn thận nếu người ta thèm cho mẹ chơi nữa đó."

      Hai người cười hồi, lúc này mới cúp điện thoại.

      Sầm Thiếu Hiên đứng dậy đến bên cửa sổ, nhìn cảnh thành thị mờ mịt bên ngoài.

      Khi Lục Vân Phong trở về lúc trưa, chỉ thấy bóng lưng của cậu.

      nao nao, lập tức về phía cậu, thân thiết mà hỏi thăm: "Làm sao vậy?"

      Sầm Thiếu Hiên quay đầu nhìn cái, vô lực ngã người vào kính thủy tinh, cười khổ mà : "Người đời nhìn tôi thế nào, tôi quan tâm, nhưng lại thể chịu nổi khi nhìn thấy ba mẹ tôi vì tôi mà chịu thương tổn, còn tôi lại thể làm gì được."

      Lục Vân Phong nhìn đôi mày cậu nhíu lại, đôi mắt đầy nỗi buồn, cảm thấy đau lòng nên kéo cậu lại ôm lấy, ghé vào lỗ tai cậu giọng : "Có khó khăn gì cứ với tôi, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, đừng để trong lòng mình."

      thích ôm Sầm Thiếu Hiên, nhưng luôn luôn tràn ngập ý tứ hàm xúc quý, chưa bao giờ mang cảm giác tình dục nào cả. Sầm Thiếu Hiên nằm trong vòng tay của , từ đề phòng ban đầu giờ chuyển thành tin cậy, khiến cậu cảm thấy ấm áp cùng thoải mái tựa như tri kỷ. Nghe Lục Vân Phong xong, cậu bỗng nhiên cười rộ lên: "Lời này của chẳng khác gì hữu cầu tất ứng vậy."

      Lục Vân Phong nghiêm giọng : "Sao có thể chứ? Nếu cậu muốn sao trời, tôi chỉ có thể hai từ xin lỗi."

      Sầm Thiếu Hiên đưa tay ôm lấy thắt lưng của , cười : "Cám ơn, tôi ổn rồi."

      Lục Vân Phong liền cởi bỏ áo khoác, vừa xoắn tay áo vừa : "Ăn cơm , tôi hâm lại thức ăn. Tôi chỉ biết nếu như tôi trở về, cậu chắc chắn ăn đúng giờ. Coi tôi đoán đúng kìa."

      Sầm Thiếu Hiên cười, cũng cãi lại, liền vào nhà bếp hỗ trợ.

      Lục Vân Phong vừa bật bếp vừa : "Quên , tôi ép cậu nghỉ ngơi nữa, chiều nay cậu cùng tôi làm, mắc công cậu ở nhà mình lại suy nghĩ miên man."

      Sầm Thiếu Hiên mừng rỡ: " sao? Tốt quá!"

      Lục Vân Phong khoái trá nhìn cậu: "Cậu đó, người công nhân khiến nhiều ông chủ khát vọng."

      Sầm Thiếu Hiên cười : "Ăn lộc của vua, phải vì vua chia nỗi lo chứ?"

      Lục Vân Phong nhìn nụ cười mang tính trẻ con của cậu, trong lòng khỏi mừng thầm. lát sau, : "Được rồi, cậu được thăng chức."

      Sầm Thiếu Hiên nghi hoặc nhìn về phía .

      Lục Vân Phong : "Tôi thăng cậu chức trợ lý chủ tịch, chủ yếu phụ trách bộ phận phát triển nghiệp vụ và bộ phận bảo an, cậu thích xông xáo, thích hợp với chức vụ đó, nếu chỉ làm bộ phận bảo an có hơi lãng phí, thấy thế nào? Làm con trâu thay tôi đào đất được ?"

      Trong lòng Sầm Thiếu Hiên cảm kích vô cùng, nhưng có chút do dự : "Đương nhiên tôi đồng ý, thế nhưng tôi hiểu việc bên bộ phận phát triển nghiệp vụ cho lắm."

      "Tôi dạy cậu." Lục Vân Phong vừa xào rau vừa . "Kỳ thực cũng phức tạp lắm, mà cậu lại thông minh như thế, tôi vừa cậu liền hiểu. Cậu xem xét mấy hạt mầm tương lai của công ty, sau đó tuyển chọn rồi huấn luyện lực lượng quản lý bộ phận bảo an, sau đó tập trung tinh lực chuyển đến phương diện phát triển chiến lược của tập đoàn."

      "Ừ, được." Sầm Thiếu Hiên gật đầu.

      Lúc này đây, Lục Vân Phong chưa với cậu vấn đề đãi ngộ, dù sao cũng phải vấn đề bạn bè nên với nhau.

      Buổi chiều Sầm Thiếu Hiên đến bộ phận nhân làm thủ tục chuyển công tác, quản lý lại cho cậu biết. Tiền lương tại của cậu là 10. 000, có thể chuyển từ phòng đơn của ký túc xá quản lý đến phòng đôi của ký túc xá quản lý cao cấp, phương tiện giao thông cùng liên lạc đều được nâng lên, chung, đãi ngộ rất hậu đãi, hề có gì đáng phàn nàn.

      Sầm Thiếu Hiên đổi sang văn phòng lớn hơn nữa, phương tiện đầy đủ, tu sửa trang nhã đẹp đẽ quý giá, chẳng khác gì văn phòng tổng giám đốc của các công ty khác. Sau khi ngồi vào bàn, tâm tình của cậu vô cùng phức tạp. Nửa năm trước, cậu còn giãy dụa trong quẫn khốn, thậm chí còn phải giấu diếm bằng cấp, làm nhân viên gác cổng, có thể chật vật tới cực điểm, dù như thế nào cũng nghĩ tới, có ngày mình được như vậy. Cho dù coi là hãnh diện, chí ít cũng có thể ngẩng đầu lên.

      Sau khi cậu chính thức ngồi vào chiếc ghế đó lâu, thư ký chủ tịch Diệp Oanh gõ cửa phòng cậu, cầm trong tay đống văn kiện lớn.

      Sầm Thiếu Hiên vội vã khách khí đứng lên.

      Diệp Oanh cười : "Sầm tổng, cần khách khí, tôi cũng phải người lạ."

      Sầm Thiếu Hiên lễ phép mỉm cười: "Diệp tiểu thư, mời ngồi."

      Diệp Oanh thoải mái ngồi xuống đối diện cậu, để văn kiện trước mặt cậu rồi : "Sau này cần sửa lại thói quen này , thể thấy ai cũng khách khí như vậy, làm mất uy tín của đấy."

      Sầm Thiếu Hiên buồn cười: "Diệp tiểu thư hình như chưa thấy tôi huấn luyện công nhân phải?"

      Diệp Oanh cười đến hài lòng: "Quả chưa thấy qua, nhưng cũng có nghe . Người người đều tuy lớn lên rất tuấn, nhưng trong công việc lại cực kỳ nghiêm túc, mặt trầm xuống, ai thấy đều phải sợ. Haha, tôi muốn nhìn qua."

      Sầm Thiếu Hiên cười: "Tôi cũng mong có ngày thấy khuôn mặt đó của Diệp tiểu thư."

      đùa hai câu, Diệp Oanh liền bắt đầu chuyện chính : "Sầm tổng, đây là những thứ mà Lục tổng kêu tôi chuyển đến cho , mấy cái này chính là hợp đồng ký, tư liệu của những khách sạn chuẩn bị khai trương, còn mấy cái này là hợp đồng đàm phán, chưa định ra mức hợp đồng cùng tư liệu hạng mục, cứ nhìn qua để quen việc trước, sau đó ngài ấy cùng trao đổi sau."

      Sầm Thiếu Hiên cầm lấy, coi sơ qua, gật đầu với . "Được."

      Diệp Oanh mở ra bề mặt công văn: "Xin mời ký tên vào đây."

      Sầm Thiếu Hiên nghiêm túc mà đối chiếu từng mục công văn với chồng văn kiện trước mặt, sau đó mới ký tên mình vào.

    5. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 12

      Diệp Oanh theo quy củ với cậu: "Sầm tổng, danh thiếp của ngày mai có. Tạm thời chưa có thư ký riêng, nên công việc của do tôi phụ trách hỗ trợ, cho cả lẫn Lục tổng, nếu như có văn kiện nào cần phác thảo hoặc cần tôi hỗ trợ công tác cơ sở, cứ tự nhiên mở miệng, ngàn vạn lần đừng khách khí."

      Sầm Thiếu Hiên vội vã cười : "Chính mình tôi có thể làm mà, chỉ cần giúp Lục tổng là được."

      Diệp Oanh cũng rất nghiêm túc: "Sầm tổng, tập đoàn tháng tốn hơn 10. 000 mướn , tôi tin chỉ đơn giản muốn ngồi đây đánh chữ hoặc làm văn, đúng ?"

      Sầm Thiếu Hiên sửng sốt, lập tức cười gật đầu: "Đúng, Diệp tiểu thư, đúng. Được rồi, nếu như tôi có cần gì, nhất định tìm ."

      "Được." Diệp Oanh dường như xong chính , bỗng nhiên thản nhiên cười. "Sầm tổng, ở đây chính là người đẹp trai nhất đó, ngay cả danh tiếng của Lục tổng cũng bị đè xuống rồi, rất giỏi, có phải nhiều đeo đuổi lắm hay ?"

      Sầm Thiếu Hiên thấy đột nhiên trở nên cợt nhả, khỏi sửng sốt, cảm giác biết nên khóc hay cười: "Diệp tiểu thư, đừng chọc tôi nữa, tôi chịu thua rồi đấy. Mấy năm nay đúng là, địa vị đàn ông ngày càng sa sút, cư nhiên thường thường bị mấy trêu chọc."

      Diệp Oanh cười ha ha: "Đừng có mở miệng vu oan tôi như thế, tôi có ý định quấy rầy đâu."

      Sầm Thiếu Hiên thở dài: "Nhưng sao tôi thấy hình như bắt đầu hành động vậy chứ?"

      Diệp Oanh tùy tiện đưa tay lên khoát tay chặn lại: "Được rồi, yên tâm , tôi là người theo chủ nghĩa độc thân. Tuy rằng rất tuấn tú, chẳng qua tôi tình nguyện làm bạn thân với , làm người ."

      Sầm Thiếu Hiên lần đầu tiên thấy người con như thế, liền ngẩn ngơ, trầm tĩnh lại, mỉm cười : "Tốt, nếu được vậy rất tốt."

      Diệp Oanh cười với cậu: "Cứ thế nhé, tôi trước, làm tiếp ."

      Thấy biến mất ngoài cửa, Sầm Thiếu Hiên mở tập văn kiện ra, nghiêm túc làm việc.

      lát sau, điện thoại nội tuyến vang lên.

      Thanh vui vẻ của Lục Vân Phong truyền tới: "Thế nào? Văn phòng còn thiếu gì nữa ?"

      Khóe môi Sầm Thiếu Hiên mỉm cười, chủ tịch lại quan tâm văn phòng của công nhân có thiếu đồ dùng gì hay , thể tưởng tượng nổi. Cậu ôn hòa : "Cái gì cũng thiếu, đầy đủ hết, hiệu suất làm việc của bộ phận hành chính luôn luôn cao."

      "Đúng thế." Lục Vân Phong tán thành cười . "Bọn họ ai cũng cố gắng hết."

      "Đúng vậy, từ đó có thể thấy, Lục tổng biết cách điều quân đó nha." Sầm Thiếu Hiên vui đùa.

      Lục Vân Phong hài lòng : "Nhưng vẫn còn kém cậu nhiều lắm."

      "Lục tổng là khen hay mắng tôi vậy?" Sầm Thiếu Hiên cười . "Cái này gọi là muốn gia tăng thêm tội, liền tùy tiện gáng tội đó. Nếu như ở thời cổ đại, câu mà chính là tôi lấy công uy hiếp chủ, mưu đồ gây rối, tôi phải lập tức 'Hoàng thượng khai ân' đó. Có phải trưa mai đưa tôi ngọ môn trảm đầu hay ?"

      Lục Vân Phong cười to. Sầm Thiếu Hiên tưởng tượng, lúc này nhất định là thần thái phi dương, ánh mắt đen láy lấp lánh hữu thần, đôi môi góc cạnh ràng tràn đầy nụ cười, cả người đều tản ra ánh sáng loá mắt.

      Cười hồi, Lục Vân Phong ôn nhu : "Tối nay mời cậu ăn, được ?"

      Sầm Thiếu Hiên : "Tôi mời chứ?"

      Lục Vân Phong hài hước : "Cậu là hối lộ tôi sao?"

      Sầm Thiếu Hiên thoải mái mà hỏi: "Vậy có muốn biết pháp phạm pháp ?"

      Lục Vân Phong thể tính trẻ con : "Muốn."

      Sầm Thiếu Hiên cười hì hì noí: "Vậy tan sở gặp."

      "Được." Lục Vân Phong thoả mãn cúp máy.

      Sầm Thiếu Hiên lại mở ra văn kiện, đó là hiệp nghị hợp tác, mặt bên A ràng là công ty đầu tư Kim Hâm ở Đào thành. Nụ cười của cậu dần phai, tỉ mỉ nhìn điều khoản hợp tác. Phía sau thời gian khai trương, cũng gần 1 năm rồi.

      Mấy tháng qua, cậu chỉ chăm chỉ làm việc, mà cũng biết học hỏi, cơ bản đều nắm được các khâu quan trọng trong việc xây dựng thành lập khách sạn. Bọn họ hợp tác cùng đối phương, chính là bắt đầu tham gia từ việc tu sửa trước, trước hết cần làm chính là hệ thống bảo vệ, phòng cháy chữa cháy cùng hệ thống nước. cách khác, nếu như hợp đồng này được ký kết, bọn họ phải Đào thành khai triển công tác.

      Cậu ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài, nụ cười mặt hoàn toàn biến mất, trong mắt xuất vẻ lo lắng.

      Tuy rằng Sầm Thiếu Hiên rất nguyện ý quay về Đào thành, nhưng ngờ ngày ấy lại tới nhanh như vậy.

      XXXXXXXXXXXX

      Lúc bọn họ tới Đào thành 10h tối.

      Công tác quá bận rộn, lúc bọn họ lên máy bay chính là chuyến bay trễ nhất, ban ngày công tác, buổi chiều họp, sau đó lập tức chạy tới sân bay, sau đó lên máy bay mới bắt đầu mở hộp cơm ra ăn.

      Sầm Thiếu Hiên giọng với Lục Vân Phong: "Lúc trước khi tôi làm việc, cũng là bình thường đối phó như vậy, nghĩ tới, các cũng như thế. Trong mấy bộ phim hay người đời hay , mấy người làm công việc giống các ăn uống phiêu đổ, chẳng lo chuyện đời, cần dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đó hay bỏ tiền ra. Thực là khiến người ta lầm chết rồi."

      "Đây là chuyện bình thường, về chính giới, thương giới, xã hội đen, giới giải trí luôn luôn quá , hoặc chỉ là sản phẩm tưởng tượng, cũng chân thực, tôi thường ít xem mấy cái đó lắm." Lục Vân Phong cười khẽ. "Kỳ thực rất nhiều ông chủ cũng giống như tôi thôi, nếu làm sao phát triển? Nhân sinh như ngược dòng nước, tiến lùi đều được, nếu như tôi ngừng lại lập tức có người từ phía sau đuổi tới, vượt lên trước. Bọn họ nếu chiếm lĩnh được thị trường, tôi có nơi sống yên ổn rồi."

      Diệp Oanh ngồi ở bên cửa sổ cười với Sầm Thiếu Hiên: "Phong ca phương diện này rất khiến người khác nể phục, rất có năng lực. Lúc vừa mới bắt đầu khởi nghiệp, có nhiều năm ngày nào ấy cũng làm việc, hề nghỉ ngơi, cả tết lịch luôn, tại trong nội bộ thường có nhiều người nhắc tới, luôn kính phục khả năng làm việc của ấy."

      Sầm Thiếu Hiên nghe mỗi khi nhắc tới Lục Vân Phong có thái độ thân thiết, khỏi tâm trạng có chút buồn bực, nhưng mặt có biểu lộ, rất thành khẩn : "Quả khiến người khác bội phục."

      "Được rồi, đừng nịnh tôi nữa." Lục Vân Phong ngồi ở giữa hai người, ôn hòa cười . "Thiếu Hiên, Diệp Oanh là em lớp dưới của tôi lúc còn ở đại học, là bạn thân, trong hai năm qua cũng giúp đỡ tôi rất nhiều. Trong công ty ấy hay gọi tôi là Lục tổng, ra công ty gọi tiếng 'Ca' . Bình thường ở chung, mọi người đều là bạn, khỏi cần câu nệ, cứ tùy ý. Được rồi, phận làm cứ gọi Diệp Oanh là 'Tiểu Diệp Tử', cậu cũng có thể gọi ấy như thế."

      Sầm Thiếu Hiên trầm ngâm chút, kêu được, cũng chỉ có thể cười cười với .

      Diệp Oanh làm mặt quỷ với cậu, khiến cậu buồn cười.

      Hai tiếng đồng hồ sau, bọn họ ra sân bay trong đêm.

      Cũng giống như lúc Lục Vân Phong tại Khang thành tiếp đãi Trần Hâm, công ty Kim Hâm cũng phái chiếc xe ra đón bọn họ. Tài xế nhiệt tình tiếp nhận hành lý tay Lục Vân Phong, với bọn họ: "Trần tổng vì các ngài đặt sẵn phòng ở khách sạn bốn sao, vừa khai trương lâu, các mặt đều rất tốt."

      Lục Vân Phong thoả mãn gật đầu: "Được, vừa lúc có thể nhìn qua tình hình của bọn họ."

      Lúc tới bàn tiếp tân Sầm Thiếu Hiên mới biết được, tuy là Trần Hâm hỗ trợ, cũng do Lục Vân Phong chính mình trả tiền. muốn phòng đôi tiêu chuẩn cùng phòng đơn, đưa thẻ phòng đơn cho Diệp Oanh.

      Sầm Thiếu Hiên tiếp nhận hành lý của Lục Vân Phong từ tài xế, chuẩn bị cùng lên phòng. Lục Vân Phong lại kiên trì cầm hành lý, cùng nhau bước vào thang máy.

      Sầm Thiếu Hiên cười khẽ: "Tôi xách chút cũng sao."

      Lục Vân Phong nghiêm túc : "Cậu là trợ lý của tôi, phải người hầu của tôi."

      Sầm Thiếu Hiên lẳng lặng cười, hề thêm cái gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :