1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày gió nổi lên - Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết [ HOÀN ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 4

      Cuối tuần, Lục Vân Phong vẫn làm việc.

      Tập đoàn quản lý khách sạn của có danh tiếng rất lớn trong nghề, hoạt động rất khuôn phép, thu phí cũng hợp lý, hoàn toàn có thể sánh ngang với các khách sạn nước ngoài, phí dụng quản lý lại chỉ có nửa phần so với các công ty nổi danh tương đương, bởi vậy những khách sạn đến nhờ làm quản lý rất nhiều. Đầu tiên tiến hành ước định tư liệu với các công ty này, nếu như đồng ý hợp tác, tiến thêm bước đàm phán chi tiết cụ thể. Những công việc này đều do đích thân làm.

      Ngẫm nghĩ lại, công ty trong hai năm qua phát triển rất mạnh, nhưng vẫn chưa tìm được trợ lý đắc lực. Đương nhiên, đây phải khó khăn của mình , có rất nhiều ông chủ khác cũng chung nỗi niềm như vậy. Nhớ có ông chủ của công ty cổ phần từng khổ não với : “Công ty chúng ta quy mô , doanh thu doanh nghiệp hàng năm đều hơn 6 tỷ, đãi ngộ cũng cao, chỉ có tìm được nhân tài chân chính mà thôi. Những người làm việc ai cũng như ai, thứ nhất bốc phét, luôn coi chính mình là phượng hoàng. Được rồi, lương cao làm việc lại kém, kết quả chẳng tìm ra nỗi ai là phượng hoàng. Tôi thấy phải gọi là phượng hoàng, mà là gà mái, sau này sản sinh ra toàn phiền phức, hậu quả thuộc hết về gà trống, gặp chuyện mình ra đá …” Lúc đó nghe được cười ha ha, cũng thấy cảm thấy cảm động, liền tán thành.

      Vì vậy, mỗi ngày đều phải tăng ca. 6 năm trước, mỗi ngày đều phải làm đến 10 tiếng, làm hết cả 7 ngày, ngay cả tết lịch cũng nghỉ ngơi. Chuyện này đến hai năm gần đây mới giảm bớt, thỉnh thoảng cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày. Tuy rằng công ty phát triển mạnh, nhưng lại có cuộc sống tư nhân của chính mình, thời gian làm ăn còn đủ nữa là.

      Sau khi hoàn tất kế hoạch công tác hôm nay xong, trời vào đêm.

      Toàn bộ cao ốc đều im ắng, chỉ có vài phòng thuộc các tầng lầu khác là còn mở đèn. Làm công mà thôi, những người liều mạng cũng rất ít, còn những ông chủ như cũng rất ít. xoa hai bên thái dương đau nhức, sắp xếp lại văn kiện, lúc này mới cầm lấy áo khoác, ra văn phòng.

      Văn phòng bên ngoài mở đèn tường , ngọn đèn ảm đạm rọi sáng bóng dáng của , trải dài xuống thảm.

      dọc con đường hướng ra bên ngoài, nhưng thấy gian văn phòng còn mở đèn. dừng bước, nhìn về phía bảng tên.

      khắc: “Bộ phận bảo an.”

      mỉm cười, tiến lên gõ cửa.

      Người ở bên trong dường như ngẩn ra, lập tức rằng. “Mời vào.”

      Giọng trong sáng nhu hòa, rất êm tai.

      mở cửa vào, nhìn về phía người ngồi sau bàn công tác.

      Sầm Thiếu Hiên mặc âu phục màu xanh đen, bên trong là áo sơmi trắng, mang cravat màu xanh sậm, càng khiến cậu thêm phần phiêu dật tuấn tú. Thấy người đứng ở cửa là Lục Vân Phong, cậu vội vã đứng dậy.

      Lục Vân Phong ôn hòa hỏi: “Sao lại tăng ca?”

      “Công việc rất nhiều.” Sầm Thiếu Hiên nhìn màn hình máy vi tính, giải thích. “Tôi mới xem xong mấy khách sạn ở ngay thành thị, sau đó coi kỹ lại quy trình công tác cùng chế độ bảo an của phần đất bên ngoài khu đất khách sạn, hình như cũng có thống nhất hình thức chuẩn hoá. Từng khách sạn đều có bộ phận riêng của mình, nhưng cũng nghiêm mật, lỗ thủng rất nhiều. Nếu lỡ xảy ra chuyện, chính là chuyện lớn. Cho nên, tôi muốn mau chóng soạn ra chế độ chuẩn hoá nghiêm mật, sau đó từng chút từng mở rộng.”

      Lục Vân Phong tỉ mỉ nghe xong, thoả mãn nở nụ cười. “Ừ, rất tốt, cậu phát vấn đề rất nhanh, phương thức giải quyết vấn đề cũng rất chính xác, bất phàm.”
      Sầm Thiếu Hiên cười : “Lục tổng quá khen.”

      Dù là nụ cười mang tính lễ tiết cũng khiến cho gương mặt cậu sáng bừng lên, càng thêm chói mắt.

      Lục Vân Phong cười với cậu: “Tuy rằng thời gian ít, nhiệm vụ nhiều, chẳng qua cũng phải chú ý làm việc và nghỉ ngơi. Tăng ca như vậy tốt cho thân thể, cuối tuần nên thả lỏng chút, nghỉ ngơi cho khỏe. Làm việc, có thể ra sức, nhưng đừng bán mạng.”

      Nghe được câu cuối, Sầm Thiếu Hiên khỏi mở to hai mắt, ngẩn ngơ chốc lát, bỗng nhiên buồn cười, hài lòng cười rộ lên: “Lục tổng, lần đầu tiên tôi nghe thấy có người chủ vậy đó, lời này đáng lẽ phải do nhân viên chúng tôi mới đúng, thường mấy ông chủ nghe được đều mất hứng.”

      Lục Vân Phong cũng cười: “Tôi cũng xuất thân từ nhân viên, đồng thời luôn cho rằng lời này rất đúng, cho nên, tôi có bán mạng, nhưng nhân viên cần.”

      Sầm Thiếu Hiên nghe được rất cảm động, nhất thời biết sao, khỏi có chút do dự.

      Nét mặt Lục Vân Phong hiền hòa, với cậu: “Trời tối rồi, chắc cậu chưa ăn cơm phải ? , hôm nay chúng ta cùng nhau ăn, tôi mời khách.”

      Sầm Thiếu Hiên có chút do dự: “Chuyện này … được tốt lắm.”

      Lục Vân Phong mỉm cười: “Có gì tốt? Tôi là mình, cậu cũng mình, hai mình cùng nhau ăn, chứ ăn mình rất buồn đó.”

      Sầm Thiếu Hiên bị câu của làm buồn cười, cũng chối từ nữa, liền tắt máy vi tính, thu dọn bàn sạch , cùng ra ngoài.
      Khắp chốn bên ngoài đều lóe đèn, nhạc từ quảng trường cùng lan tỏa khắp trời, khiến cho khí mùa xuân tỏa khắp trời, khiến người ta cảm thấy khoái trá ấm áp.

      Lục Vân Phong hít vào hơi sâu, lúc này mới lên xe.

      Tuy rằng là đại gia lập nghiệp lớn, nhưng tuyệt khoa trương, dùng xe Audi màu đen, rất bình thường.

      Sầm Thiếu Hiên chờ lên xe, cũng lên xe.

      Lục Vân Phong hỏi cậu: “Muốn ăn món gì?”

      Sầm Thiếu Hiên thốt ra: “Tùy tiện.”

      Lục Vân Phong rên rỉ tiếng: “Ai, tôi sợ nhất chính là hai từ tùy tiện đó. ra ngoài xã giao, mấy ông chủ ai cũng thích tùy tiện, khiến tôi phải phỏng đoán sở thích của bọn họ, căn cứ vào lý lịch của bọn họ mà đoán ra cấm kỵ trong ẩm thực, mệt muốn chết. Tôi xin cậu đấy, thương xót cho tôi, muốn ăn cái gì giúp tôi biết, được ?”

      Sầm Thiếu Hiên nghe xong liền nở nụ cười, tâm trạng nặng nề dần thả lỏng. Cậu suy nghĩ chút, liền : “Tôi thích đồ ăn thanh đạm chút, ăn cay được.”

      “Được.” Lục Vân Phong suy nghĩ chút, hỏi cậu. “Ăn hải sản được ?”
      Sầm Thiếu Hiên gật đầu: “Được.”

      Lục Vân Phong vừa lái xe vừa đùa: “Kỳ thực trong mấy chuyện ăn uống tôi cũng có ý kiến gì nhiều, thường mời khách chỉ có hải sản hay yến bào gì đó là cùng, đó mà là ăn sao? Đó là làm tiền đúng hơn. Cũng may hải sản có nhiều giống loại, cách làm cũng nhiều, cho nên mới hợp dạ dày của tôi, nếu thảm rồi.”

      Sầm Thiếu Hiên là nhịn được buồn cười: “Quả đúng là ngài trải qua nước sôi lửa bỏng rồi. Chẳng qua, trong mắt người ngoài, hình tượng của ngài hình như như vậy đâu.”

      Lục Vân Phong ngừng thở dài: “Bọn họ đương nhiên được khổ cực bên trong, ăn cơm loại này, đúng là hại dạ dày.”

      Sầm Thiếu Hiên vẫn cứ cười.

      Cậu lâu cười được như vậy.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chào bạn, bạn đăng sai quy định box cũ, nên mình mới tạm khoá topic. Bạn vui lòng sửa lại tiêu đề, Tên Truyện - Tên Tác giả và ghi nguồn văn án giúp mình. Nếu có nguồn mình xoá bài viết

    3. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 5

      Đến tận khi ngồi vào ghế trong quán hải sản, mặt cậu vẫn còn nụ cười .

      Lục Vân Phong nhìn cậu. Tuy rằng khuôn mặt cậu vẫn còn gầy, nhưng sắc mặt so với trước đây tốt hơn nhiều, thế nhưng dù thế nào vẫn còn có chút tái nhợt. Mà đôi môi hồng nhạt dưới ngọn đèn lại càng thêm trơn bóng, ánh mắt đen láy thêm phần trong suốt, thực là như mảnh gương thủy tinh xinh đẹp cực kỳ, hoàn mỹ đến mức như chân .

      Từ khi Sầm Thiếu Hiên đến tổng bộ làm, Lục Vân Phong cũng biết có các nhân viên nữ độc thân liền bắt đầu hành động, theo đuổi cậu, thế tiến công vô cùng mãnh liệt, thế nhưng, Sầm Thiếu Hiên cũng ngăn chặn vô cùng kiên quyết, ngay cả hẹn theo phép cậu cũng từ chối, điều đó càng khiến nhiều người thêm thích.

      Bản thân năm nay cũng hơn 30, nhưng chưa từng thích phái nữ. Khi còn trung học đối với tính hướng của bản thân hoàn toàn chẳng để tâm, nhưng khi vào bộ đội nhận định được . Lúc xuất ngũ thi đại học, cũng có tình nhân đồng tính, nhưng khi tốt nghiệp người ấy ra nước ngoài, từ đó coi như hai người chia tay. Từ đó về sau, tròn tám năm, đều tập trung phấn đấu, gian nan khổ cực, hoàn toàn có thời gian xem xét đến việc tình cảm. Trong khách sạn nhiều nhân viên, tuy rằng có rất nhiều nam nhân viên xinh đẹp, nhưng nguyên tắc của tiếp cận nhân viên trong chính công ty của mình, dễ xảy ra điều phiền toái. Cho nên suốt tám năm qua cuộc sống của là thanh tâm quả dục, đến tận khi Sầm Thiếu Hiên xuất trước mặt , mới bắt đầu khiến tim loạn nhịp.

      Lúc trước nghe Trần Hâm qua, lập tức quyết định giúp cậu, kỳ thực có ý tứ gì khác, chỉ là đơn giản động lòng trắc , đơn thuần muốn giúp đỡ cậu, nâng đỡ cậu mau chóng đứng dậy khởi tạo nghiệp.

      Dần dần, mỗi ngày bọn họ đều có thể gặp mặt. Chỉ cần có tiệc đãi khách, đều thường ăn chung với nhân viên của mình. bàn cơm mấy nữ nhân viên bắt đầu ríu rít trò chuyện, cái gì cũng đều dám , Sầm Thiếu Hiên tướng mạo tiêu trí khí chất sạch là đối tượng dễ bị các trêu chọc nhất, nhưng cậu luôn luôn ngồi ngay ngắn mỉm cười, phản bác, cũng tham gia, trầm ổn mà hướng nội. Lục Vân Phong chú ý được vài ngày, trong lòng bắt đầu bị kích thích. Người như cậu, dù cho có mối quan hệ tình cảm cùng với , cũng thủ khẩu như bình, khiến dư luận xôn xao.

      Trong đầu suy nghĩ miên man, Sầm Thiếu Hiên chọn món xong, sau đó đưa thực đơn cho : “Lục tổng, xem thử rồi chọn món .”

      Lục Vân Phong lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vã hỏi nhân viên phục vụ: “ chọn được gì rồi?”

      Nữ nhân viên mỉm cười đem giấy gọi món cho , : “Đa phần đều là món chay.”

      Lục Vân Phong nhìn kỹ lần, nhận thấy những món cậu chọn đều rất tiện cho cả hai người họ, nên thêm gì, chọn thêm vài món như càng cua lột vỏ, cá hấp quế, thịt cua hấp gừng cùng hành, tôm rang sốt me, hải mã tiềm thuốc bắc, lúc này mới : “Trước vậy , chưa đủ gọi thêm.”

      Nhân viên phục vụ cười gật đầu, nhanh chóng đặt món.

      Sầm Thiếu Hiên có chút bất an: “Vậy nhiều lắm đó.”

      Lục Vân Phong tiêu sái mà : “Nhiều cái gì? Cậu ăn toàn thức ăn chay, rau xà lách xào, cà rốt xào tây lan cũng ngon, nhưng dinh dưỡng của nó ổn định. Thân thể của cậu hình như được tốt, ăn uống như vậy mà làm việc quá sức rất có hại, cho nên nhất định có dịp phải bồi bổ cho tốt. Tôi muốn cậu mau gục ngã đâu, tôi hy vọng, ít nhất … ít nhất cậu cũng phải đứng được cho tôi thêm 20 – 30 năm nữa, để tôi ép hết sức của cậu cái .”

      Sầm Thiếu Hiên nghe nó xong lại cười rộ lên, tiếp nhận ý tốt của , nhiều lời nữa.

      Quán hải sản này buôn bán rất khá, nội thất bên trong rất được chú trọng, nhất là đèn, mỗi ngọn đèn đều lan tỏa khắp gian, rọi sáng lên từng người khách, nhạc chọn Saxophone làm nền chính, làm cho người ta cảm giác tâm tình dễ dàng, tinh thần thư sướng.

      Lục Vân Phong vừa bắt cậu ăn nhiều chút vừa hỏi: “Được rồi, sở thích bình thường của cậu là gì vậy?”

      Sầm Thiếu Hiên suy nghĩ chút mới : “Trước đây thích đua xe, tại có sở thích gì đặc biệt, phần lớn thời gian rảnh để đọc sách.”

      Lục Vân Phong nhãn tình sáng lên: “Haha, trước đây tôi cũng thích đua xe, chẳng qua từ lâu còn thời gian chơi nữa rồi. bằng chúng ta hẹn sẵn , luyện tập mấy năm, rồi tham gia đội thi đấu xe hơi sức kéo Paris – Dakar.”

      Sầm Thiếu Hiên nhìn khuôn mặt đầy trẻ con của , trong lòng thấy rất vui, nhàng gật đầu: “Được.”

      Chờ cơm nước xong, Lục Vân Phong mới lấy hóa đơn trả tiền, rồi với Sầm Thiếu Hiên: “Muộn rồi, để tôi đưa cậu về, nghỉ ngơi cho tốt, sau này đừng có ngày nào cũng tăng ca như thế.”

      Sầm Thiếu Hiên nghe thanh thân thiết của , hồn hậu ôn hòa này khiến người khác cảm giác rất yên ổn, trái tim đơn dần dần ấm áp, khiến cho sống lưng lâu nay phải gượng gồng chịu đựng đau khổ bắt đầu cảm giác đau nhói mỏi mệt. Dường như cậu cần phải cường ngạnh chống đỡ mình nữa rồi, giờ đây trước mắt cậu còn có bờ vai rộng rãi vững vàng của Lục Vân Phong.

      Nhanh chóng, Lục Vân Phong nhận thấy biến hóa ràng của các khách sạn.

      Hệ thống bảo vệ an toàn nội bộ có thời gian hỏi đến, nhưng bảo an luôn luôn đứng ở tuyến đầu, dù là bãi đỗ xe hay ngay cửa lớn, tinh thần phong mạo của bọn họ đều có thể gây ấn tượng mạnh với khách hàng. Trước đây, Lục Vân Phong cũng ít khi để ý đến bộ phận bảo vệ, bãi đỗ xe dường như cũng ai quản lý, tại xe chưa tới có sẵn người chờ, lễ phép nề nếp giúp chuyển xe, đỗ xe, mỉm cười thay mở cửa xe, khiến trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

      chỉ có khách sạn nội thành, mà ở bên ngoài cũng có ít bằng hữu cùng đồng hợp tác gọi điện tới , khen ngợi tiêu chuẩn phục vụ của khách sạn bọn họ là đệ nhất, hỏi tới, thỉ ra là biểu của nhân viên bảo vệ đổi mới rất lớn, chỉ khách hàng, mà những hộ khách có máu mặt cùng có nhà cửa trong nội thành cũng nguyện ý ghé sang khách sạn của bọn họ tiêu phí tiền bạc.

      Lục Vân Phong lúc này mới rút ra được ngày, dùng để đến 5 khách sạn trực thuộc công ty ở nội thành, cẩn thận kiểm tra đội bảo an chuyên về hệ thống phòng cháy chữa cháy cùng hệ thống quản chế an toàn. Các đội trưởng đội bảo an trong khách sạn đều bị Sầm Thiếu Hiên huấn luyện kĩ càng, mồm miệng lanh lợi, thuyết minh ràng, giúp nhanh chóng nắm được toàn việc.

      Những hệ thống này đều được Sầm Thiếu Hiên thay đổi lại, càng thêm khoa học, càng thêm hợp lý, nhưng tiền dùng lại rất ít, hiển nhiên cũng khiến cậu phải suy nghĩ rất nhiều.

      Lục Vân Phong rất thoả mãn, gọi điện cho các tổng giám đốc ở các khách sạn bên ngoài nội thành, hỏi hệ thống bảo an của bọn họ thay đổi hay chưa, tất cả đều đáp là hoàn tất, trả lời rất thuyết phục.

      cúp máy, nhìn lịch, dựa theo thời gian mà Sầm Thiếu Hiên chính thức tiền nhiệm kế hoạch công tác mà tính toán, bỗng giật mình.

      5 tháng, Sầm Thiếu Hiên hầu như mã bất đình đề chạy lòng vòng các khách sạn, lúc này mới trong thời gian ngắn mà biến đổi hệ thống bảo an trong các khách sạn mà công ty phụ trách.

      Suy nghĩ chút, Lục Vân Phong lắc đầu: “Người này sao có thể liều mạng đến vậy chứ?”

      Nhìn chút đồng hồ đặt ngay giữa lịch vạn niên treo bức tường màu xanh, cầm lấy điện thoại nội bộ: “Thiếu Hiên?”

      Thanh trầm tĩnh của Sầm Thiếu Hiên vang lên: “Lục tổng, là tôi.”

      Lục Vân Phong ôn hòa cười : “Tối nay có thời gian ?”

      Sầm Thiếu Hiên tưởng muốn cậu tăng ca, lập tức : “Có.”

      “Tốt.” Lục Vân Phong mỉm cười. “Buổi tối có bữa tiệc xã giao, cậu có thể cùng với tôi ?”

      Sầm Thiếu Hiên có hỏi nhiều, giản đơn đáp: “Được.” Quả lời như ngọc, ngắn gọn súc tích.

      Lục Vân Phong biết tính cách của cậu là vậy, cười : “Tốt lắm, tan tầm tôi đến văn phòng của cậu, chúng ta cùng nhau .”

      “Ừ, được.” Sầm Thiếu Hiên đáp ứng, cúp máy.

    4. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 06

      Ở chỗ này công tác nhiều tháng, Sầm Thiếu Hiên gây ra ảnh hưởng lớn tới các khách sạn cùng tổng bộ tập đoàn. Cậu vừa trẻ tuổi, tuấn, địa vị cao, cho nên trở thành bạch mã hoàng tử lý tưởng trong lòng các . Dù cậu tới đâu cũng có phái nữ theo đuổi, trăm phương nghìn kế muốn hẹn hò với cậu, khiến cậu khổ não vô cùng, bản thân lại muốn khiến các tổn thương, nhưng đồng thời lại thể tạo hy vọng cho các ấy, nên ngoại trừ phải bàn giao công việc, họp hành, trừ những khi huấn luyện bảo an, còn lại luôn nhốt mình trong văn phòng. Hầu như mỗi ngày cậu đều tăng ca đến khuya, tất nhiên cũng nhờ vậy mà ngăn được ít lời mời.

      Làm việc với cường độ như vậy khiến cậu gầy rất nhiều, thường thường cảm thấy mệt mỏi rã rời. Mỗi ngày lao lực quá độ, lại nghỉ ngơi, bản thân cậu cũng biết tự tiêu hao thể lực cùng tinh lực của mình, nhưng lại dừng được. Mỗi đêm đều làm đến mệt cùng cực rồi ngủ, như vậy có thể lãng quên được ám ảnh của quá khứ, ngủ ngon đến tận khi trời sáng. Tuy rằng thân thể rất mệt, nhưng tinh thần lại có thể lấy lại được bình tĩnh mất bấy lâu.

      Vừa tan tầm Lục Vân Phong liền đúng giờ xuất trước cửa văn phòng của cậu, cười : “ được chưa?”

      Sầm Thiếu Hiên lập tức đứng dậy: “Được.”

      tại giữa hè, bọn họ trong công ty vẫn mặc âu phục chính thức, thắt cravat, trong phòng cùng trong xe đều có điều hòa, cũng thấy nóng, nhưng nếu ra ngoài chơi, mặc trang phục loại này khó mà tưởng tượng.
      Trong văn phòng Lục Vân Phong có phòng thay đồ, nên thay áo T-shirt của Yves Saint Lauret , có nền màu đen viền trắng, càng tôn thêm khí trầm ổn của .

      Còn Sầm Thiếu Hiên vẫn là mặc âu phục, âu phục xanh đen phối áo sơmi trắng cùng cravat xanh đậm, tôn lên mày kiếm mắt sáng, khiến cậu càng thêm tiêu trí loá mắt.

      Lên xe, Lục Vân Phong : “Tôi đưa cậu về ký túc xá thay quần áo, hôm nay ăn cơm trước, sau đó quán bar, cùng bọn họ uống vài chén, có thể đến khuya mới về được.”

      Sầm Thiếu Hiên có chút do dự, nhưng gật đầu: “Được.”

      Lục Vân Phong tất nhiên biết ký túc xá của quản lý ở đâu, đây là nơi mà lúc trước chính mua mà. Vốn dĩ chỉ là tòa kiến trúc mới xây dựng tại ngoại thành mà thôi, dần dần thành phố được mở rộng, khu nhà ấy giờ cũng thuộc vào nội thành, nằm ngay tuyến đường hoàng kim, giá đất cũng lên tới hàng tỉ. Vừa nghĩ đến điều đó, khỏi tự hào đôi mắt nhìn của mình.

      chạy xe đến khu Tử Đằng, đợi Sầm Thiếu Hiên lên tiếng, dừng trước tòa nhà mà cậu ở.

      Sầm Thiếu Hiên chần chờ chút, thấp giọng : “Tôi lập tức xuống liền.”
      Thanh Lục Vân Phong càng thêm ôn hòa: “ vội, cứ từ từ.”
      Sầm Thiếu Hiên gật đầu, xoay người xuống xe.

      Lục Vân Phong chú ý tới thấy trán của Sầm Thiếu Hiên thể chút u buồn lờ mờ, hoàn toàn có thần thái phi dương của thanh niên. rất muốn biết, quá khứ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến cho người con trai xinh đẹp này đánh mất tự tin cùng tinh thần đến vậy?

      Động tác của Sầm Thiếu Hiên rất nhanh, chỉ chốc lát sau ra, leo lên xe.
      Cậu mặc T-shirt màu lam nhạt cùng quần jean màu bạc, nhìn qua trẻ hơn rất nhiều, tựa như sinh viên vậy.

      Lục Vân Phong nhìn cậu đầy tán thưởng, rồi cười tươi lái xe ra ngoài.

      Dọc theo đường hai người chuyện, Lục Vân Phong dọc theo đường sông chính của khu phố Tây Hà, ra khỏi nội thành, qua đồng ruộng xanh ngát, tới thị trấn .

      mặt Sầm Thiếu Hiên dần dần xuất nghi hoặc. Loại xã giao gì lại đến nơi hương dã thôn trang thế này chứ?

      sắp hoàng hôn, trấn vừa có vẻ yên bình vừa có vẻ náo nhiệt, ông già tản bộ dọc đường, bên cạnh là con heo béo tốt, quẩy quẩy cái đuôi, cái đầu phe phẩy, vừa bước vừa kêu.

      Lục Vân Phong nhịn được nở nụ cười: “Quả là thú nuôi dễ thương.”
      mặt Sầm Thiếu Hiên cũng lộ ra nét cười.

      Lục Vân Phong quẹo vào đường bờ sông, ở đó có nhà ngói lớn, trước cửa xe đậu chật kín, biết rằng bên trong chắc chắn rất náo nhiệt và đông đúc.

      Lục Vân Phong vất vả mới tìm được chỗ đỗ xe, khó khăn lắm mới vào được cửa, lúc này thở dài hơi, giới thiệu với Sầm Thiếu Hiên: “Xuôi theo dòng chảy này có thể đến được Trường Giang. Ở đây trước là bến tàu, rất náo nhiệt, cho nên có người mở khách sạn. Từ Dân Quốc đến bây giờ, cũng hơn 100 năm rồi, ngay cả phòng cũng thay đổi. Truyền từ đời này qua đời khác, cũng chịu thay đổi gì cả, nếu như có lũ lụt, sợ buôn bán tốt vậy đâu. Ở đây chỉ bán 3 dạng món ăn, nếu như muốn ăn dạng khác phải qua hai bên tiệm kế đây mà mua, độc tài ? Thế nhưng, mỗi ngày đều có khách ghé đến, ngày nào náo nhiệt. Cậu cũng nên nếm thử cá ở đây , thực là rất ngon, chính xác là mỹ vị.”

      Sầm Thiếu Hiên nhìn khuôn mặt hớn hở của , tâm tình cũng dần tốt hơn, cũng cảm thấy vui vẻ, cười gật đầu: “Được.”

      Lục Vân Phong dẫn cậu vào tiệm ăn đơn sơ nhưng rộng rãi, bên trong chỉ có các bàn gỗ sắp từng dãy từng dãy, tường là xi măng bình thường, ngay cả vôi cũng có, giản đơn đến mức tột cùng, nhưng khách khứa lại đông vô cùng.

      Bọn họ vào, bên trong liền có người gọi: “Vân Phong, bên này, bên này.”
      Những người khác đều nhường ghế để có chỗ cho bọn họ ngồi. Có người cười : “Tới trễ quá .”

      Lục Vân Phong ngồi xuống rồi : “Trễ gì chứ? Là do mấy người tới sớm thôi. Tôi là vừa tan ca liền tới, sợ là các cậu chưa tan ca chạy tới đây rồi, đúng ? Còn chừa lại chút gì ? đến nỗi tham ăn đến vậy chứ?”
      Mấy người tới trước đều cười haha.

      Có người thấy Sầm Thiếu Hiên: “Lục tổng, vị này là bạn mới của cậu à? Trước đây chưa thấy qua.”

      Lục Vân Phong vội vã : “Đây là Tiểu Sầm, quản lý của công ty chúng tôi, trợ lý của tôi, vừa vào công ty mới đây thôi.”

      “À.” Những người đó rất nhiệt tình nhìn cậu cười. “Tốt, thực là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

      “Sau này nhớ hỗ trợ cho Lục tổng của các cậu đó nha.”

      “Nhóc rất có tinh thần nha, rất tốt.”

      Đối với việc nhìn người, Sầm Thiếu Hiên cực kỳ có kinh nghiệm phong phú, giương mắt đảo qua liền nhận ra, mấy người đó đều là ông chủ giống như Lục Vân Phong, tuổi trẻ, xuất thân tốt, là quyền lực do chính mình tự đạt được, hơn nữa khả năng cũng từng là quân nhân, cho nên sang sảng, tự tin, đối xử với mọi người thành khẩn, khiến cậu cảm thấy rất có thiện cảm, hơn nữa, vừa nhìn bọn họ chính là người dị tính, cho nên việc hai từ “Bạn mới” rất tự nhiên, ý tứ trong sáng, khiến người khác có hiểu lầm nào cả. Nghe bọn họ , cậu vẫn mỉm cười gật đầu.

      Lục Vân Phong giương mắt nhìn chung quanh, dường như tìm chủ quán, trong miệng hỏi: “Ê, gọi món chưa vậy?”

      người cười : “Rồi, nhưng cũng có gì đặc biệt, chúng ta chọn đều là phần 3 người loại lớn cả, chỉ là đông khách quá, đến phiên chúng ta, chậm rãi chờ vậy.”

      Tên còn lại : “Sau nhớ kêu người tới chọn vị trí trước , cũng gọi món trước luôn, chúng ta tới ăn là xong.”

      Lục Vân Phong cười quay đầu, giới thiệu với Sầm Thiếu Hiên: “Đó là Triệu tổng, bên vật liệu thép. Người mập mạp kế bên là bên phòng bất động sản, Tôn tổng. Đây là Viên tổng, buôn bán xe hơi, xe của công ty chúng ta đều là mua bên chỗ ổng, buôn bán lời ít tiền đó …”

      Viên tổng ha ha cười : “Khách nhân hàng đầu của chúng tôi đều là ở khách sạn các cậu, thế nào lại như thế chứ?”

      Mọi người cười hì hì : “Hỗ bang hỗ học, cộng đồng phồn vinh.”

      “Đây là mẫu mực sáng lập nên hài hòa xã hội đó.”

      Bọn họ trêu chọc nhau, Sầm Thiếu Hiên nghe được nhịn được cười rộ lên.

    5. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Chương 07

      Trong lúc chuyện cao hứng, lẩu cá cay được bưng lên, vài người bắt đầu cầm đũa, cao hứng bừng bừng : “Nào nào, mau ăn thôi.”

      “Woa, thơm nha!”

      “Ăn bao nhiêu cũng thấy ngán.”

      “Mới vài ngày ăn thèm rồi.”

      “Tôi cũng vậy, như bị nghiền ấy.”

      Trong nồi lẩu tất cả đều là nguyên liệu cay và dầu mỡ, ở nổi lớp dầu cùng ớt được tỉa hoa, Sầm Thiếu Hiên dám đụng vào, chỉ có thể uống nước canh, chẳng qua, nước canh của nồi lẩu cá trắng này ra cũng rất ngon, đến nỗi nuốt vào.

      Lục Vân Phong giống mấy người bạn của mình cầm đũa lên gắp thức ăn liền, mà bỗng nhiên đứng dậy ra ngoài, lát sau mới quay về.

      Rất nhanh có người chú ý tới Sầm Thiếu Hiên ăn cá, liền nhiệt tình kêu cậu: “Tiểu Sầm, đừng khách khí, ăn nhanh .”

      Những người khác cũng cười : “Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Sầm, dù lần đầu tiên cậu đến, chẳng qua do đích thân Vân Phong dẫn đến, hôm nay cũng biết nhau rồi, mọi người đều là bạn, ngàn vạn lần đừng khách khí.”

      “Đúng vậy, bọn họ ai cũng là sói đói hết, nếu cậu cầm đũa, chớp mắt thấy canh để uống nữa đấy.”

      Sầm Thiếu Hiên vẫn duy trì nụ cười, trong tiếng trêu chọc, rốt cục cầm đũa hướng vào nồi lẩu.

      Lục Vân Phong liền vươn đũa chặn cậu, mỉm cười với người khác: “Cậu ấy ăn cay được, tôi gọi món khác cho cậu ấy rồi.”

      “Vậy sao? Nếu ăn cay được cũng đừng miễn cưỡng.” Những người khác vội vã quan tâm .

      “Đúng đúng, Tiểu Sầm, cậu cứ ăn chút cá trước, uống chút nước canh .”

      Sầm Thiếu Hiên rất cảm động, với bọn họ: “Kỳ thực cũng có gì, có thể ăn thử được.”

      Lục Vân Phong : “ cần, muốn học ăn cay cũng phải theo tuần tự, đừng có chưa gì thử món cay nhất như vậy.”

      Những người đó cười ha ha: “Đúng vậy, Tiểu Sầm, ăn ớt quả ghiền, nhưng thể gấp được, từ từ thử thôi.”
      Mới xong, người phục vụ trong quán bưng tới ít món ăn, phần lớn đều rất thanh đạm, ít cay, Lục Vân Phong cùng mấy người bạn của liền nhiệt tình thu dọn lại, để nhân viên phục vụ đem món ăn để trước mặt Sầm Thiếu Hiên.

      Rượu mà bọn họ uống đều là dùng quả oliu trồng tại vùng nông thôn rồi đem ướp thành, rất ngọn, mát họng, nhưng cũng rất mạnh, những người này đều rất hào khí, ông chủ xem bọn họ là khách quen liền cung cấp cho mỗi người chai lớn, ai cũng uống gần nửa chai, liền xoăn tay áo lên chơi xìm xằm, hoàn toàn nhìn ra những người này là những người thân gia bạc tỷ.

      Sầm Thiếu Hiên có thể uống rượu, nhưng đối với loại rượu mạnh này có chút sợ, chỉ có thể nhấm nháp từ từ từng chút mà thôi.

      Lục Vân Phong vừa chuyện trò vui vẻ với bạn, vừa bớt chút thời gian chuyện với cậu: “ uống được cũng đừng miễn cưỡng. Kỳ thực đây phải xã giao, chỉ đơn giản mang cậu gặp mặt quen biết mấy người bạn mà thôi. Gần đây cậu mệt lắm phải ? Thả lỏng chút . lát ăn xong, chúng ta bar.”

      Sầm Thiếu Hiên quay đầu nhìn , nở nụ cười khoái trá, hơi hơi gật đầu.

      Lục Vân Phong lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười xuất phát từ nội tâm của cậu, khuôn mặt dưới ánh đèn ảm đạm của tiệm ăn càng thêm trong suốt, khỏi tâm tình đong đưa, nhất thời ngây người.

      Cơm nước xong, bọn họ cao hứng bừng bừng lên xe chạy vào trong thành thị.

      Vừa vào “quán bar” mà Lục Vân Phong hồi nãy Sầm Thiếu Hiên càng thêm lo lắng.

      tòa nhà được gọi là quán bar này có khắc biển hiệu lớn, ghi hai chữ “Kim Hoàng”, có ba tầng. Tầng thứ nhất là đại sảnh gần nghìn mét vuông, bên trong chật ních nam nữ trẻ tuổi khiêu vũ nhảy nhót, nhạc chấn động toàn khu, ngọn đèn màu xanh rọi sáng sân khấu cùng bãi nhảy, khiến gian mang phong cách đại nhưng kém phần quỷ dị.

      , tuy làm cảnh sát nhiều năm, nhưng Sầm Thiếu Hiên đúng là chưa thấy qua tình cảnh này bao giờ.

      Bọn họ bước vào bên trong, trực tiếp lên thang máy bên cạnh đó, đến căn phòng ở lầu ba.

      Ở đây rất an tĩnh, hai bên được kết cấu bằng sắt thép cùng thủy tinh, mang sắc xanh lạnh lẽo, hoàn toàn mang khí nhộn nhịp ấm áp của hộp đêm hoặc là quán bar. Dọc theo đường đều an tĩnh, cửa phòng màu đen hai bên đều đóng chặt, nghe được tiếng động nào cả.

      Bọn họ chỉ là khách quen ở đây, mà còn là khách quý, Sầm Thiếu Hiên nghe bọn họ trò chuyện, có người mỗi lần ở chỗ này bọn họ đều có thể tiêu phí 10.000, bởi vậy, ngay khi xe bọn họ tiến vào bãi, liền có nữ quản lý cao gầy xinh đẹp ra đón, nhiệt tình bắt chuyện với bọn họ, dẫn bọn họ lên lầu.

      Phòng của bọn họ rất lớn, còn có DJ cùng hai nữ nhân viên phục vụ. Lúc bọn họ vào bên trong, có sẵn mấy người khác chờ ở đó. Mọi người nhiệt tình bắt chuyện với nhau, có người bắt tay có người ôm nhau, thân thiết vô cùng. Lục Vân Phong dẫn theo Sầm Thiếu Hiên, giới thiệu với mọi người : “Đây là trợ lý của tôi, Sầm quản lý.”

      Mọi người liền khách khí mà thân thiết chào cậu: “Sầm quản lý”, sau đó nhiệt liệt bắt tay, cười : “Chơi thoải mái, đừng khách khí.”

      nhạc ầm ĩ, thanh phức tạp, rất nhiều lúc nghe được gì, trí nhớ của cậu rốt cuộc cũng coi như tốt , nhưng nhiều “Tổng” như vậy nhất thời cũng khiến cậu bối rối, thể làm gì khác hơn là mực mỉm cười coi như trả lời.

      Ông chủ nào mà tới đây rồi, đều lộ ra nguyên hình, cần phải giả bộ tác phong gì cả, có người tìm nhân viên phục vụ rượu bia, có người tìm DJ mở nhạc để ca hát.

      Chỉ chốc lát sau, chai rượu trái cây quý loại lớn được mang đến. Nhân viên phục vụ liền đem rượu bỏ vào thùng rỗng, thêm vào khối băng, sau đó lấy ra rót vào ly của bọn họ.

      Lục Vân Phong cười với Sầm Thiếu Hiên: “Rượu này độ cao đâu, cũng tựa như nước trái cây vậy, cậu có thể uống đấy.”

      Sầm Thiếu Hiên cười cười, cầm lấy ly cụng vào ly của , uống ngụm. Quả nhiên giống rượu, hơi ngọt, rất hợp khẩu vị của cậu.

      Tiếp đó, mấy bà vợ hay bạn hoặc tình nhân của mấy ông chủ này lục tục tới, nhất thời tiếng cười rộn gian.

      Có người cầm lấy microphone bắt đầu hát, mọi người liền tới giữa sàn khiêu vũ.

      Lục Vân Phong với Sầm Thiếu Hiên: “Chúng ta cũng nhảy .”

      Sầm Thiếu Hiên hoang mang mà cười: “Hai người đàn ông làm sao nhảy?”

      Lục Vân Phong hỉ hả : “ có sao đâu? Có hai người mập quá trời còn ôm nhau nhảy được mà.” vừa vừa chỉ có cậu xem.

      Sầm Thiếu Hiên nhìn nhìn thể tích của hai người vừa được chỉ, khỏi cười khanh khách.

      Lục Vân Phong thoải mái mà kéo tay cậu đứng dậy.

      Sầm Thiếu Hiên cũng hiểu được chính mình nên thả lỏng chút, vì vậy để mặc ôm thắt lưng của mình, đồng thời tự nhiên đưa tay đặt lên lưng , chậm rãi di chuyển trong nền nhạc.

      Đó là là bản nhạc xưa, nghe người nọ hát lên lời bài hát quen thuộc: “Phong khởi đích nhật tử, tiếu khán lạc hoa …” Bỗng nhiên trong cậu có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      Lục Vân Phong ôm thắt lưng thon gầy của cậu, cảm thụ được mềm dẻo của thân thể cậu, là tâm viên ý mãn, nhưng dám có hành động thiếu suy nghĩ.

      Sầm Thiếu Hiên cùng Lục Vân Phong dựa sát vào nhau. Dưới ngọn đèn ảm đạm, cảm giác được nhiệt tình tản mát ra từ trong thân thể cao to kiện mỹ trước mặt mình, từ những động tác khiêu vũ có thể cảm nhận chút ôn nhu. Có lẽ lúc ăn tối có uống chút rượu mạnh, nên giờ cậu thấy mặt mình nóng lên, tim đập rất mau.

      Đợi nền nhạc kết thúc, liền có hai người đàn ông cao to đẩy cửa phòng bước vào, thân thiết bắt chuyện với bọn họ, sau đó hỏi: “Thế nào? Muốn làm hay ?”

      “Làm làm!” Mọi người liền đồng thanh .

      Hai người đó liền mỉm cười xoay người ra.

      lát sau, bọn họ trở về, ngồi lên sofa, bắt đầu thao tác, vài người vây quanh hai người họ, hăng hái bừng bừng quan sát.

      Sầm Thiếu Hiên chú ý cử động của bọn họ, chỉ là ngồi chỗ uống rượu, thỉnh thoảng chờ Lục Vân Phong đem dĩa trái cây đến trước mặt cậu, liền ăn chút.

      Rất nhanh, cái mâm lớn được đặt giữa tất cả mọi người, người người cầm ống hút hồi nãy uống nước trái cây hấp thụ bột phấn mâm.

      Mâm truyền tới chỗ Lục Vân Phong ngồi, liền hỏi Sầm Thiếu Hiên: “Muốn thử hay ?” Giống như hỏi cậu có muốn uống chút rượu hay nước trái cây vậy.

      Sầm Thiếu Hiên vừa nhìn thứ bột mâm, nụ cười mặt liền tắt.

      Chương 07
      Trong lúc chuyện cao hứng, lẩu cá cay được bưng lên, vài người bắt đầu cầm đũa, cao hứng bừng bừng : “Nào nào, mau ăn thôi.”

      “Woa, thơm nha!”

      “Ăn bao nhiêu cũng thấy ngán.”

      “Mới vài ngày ăn thèm rồi.”

      “Tôi cũng vậy, như bị nghiền ấy.”

      Trong nồi lẩu tất cả đều là nguyên liệu cay và dầu mỡ, ở nổi lớp dầu cùng ớt được tỉa hoa, Sầm Thiếu Hiên dám đụng vào, chỉ có thể uống nước canh, chẳng qua, nước canh của nồi lẩu cá trắng này ra cũng rất ngon, đến nỗi nuốt vào.

      Lục Vân Phong giống mấy người bạn của mình cầm đũa lên gắp thức ăn liền, mà bỗng nhiên đứng dậy ra ngoài, lát sau mới quay về.

      Rất nhanh có người chú ý tới Sầm Thiếu Hiên ăn cá, liền nhiệt tình kêu cậu: “Tiểu Sầm, đừng khách khí, ăn nhanh .”

      Những người khác cũng cười : “Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Sầm, dù lần đầu tiên cậu đến, chẳng qua do đích thân Vân Phong dẫn đến, hôm nay cũng biết nhau rồi, mọi người đều là bạn, ngàn vạn lần đừng khách khí.”

      “Đúng vậy, bọn họ ai cũng là sói đói hết, nếu cậu cầm đũa, chớp mắt thấy canh để uống nữa đấy.”

      Sầm Thiếu Hiên vẫn duy trì nụ cười, trong tiếng trêu chọc, rốt cục cầm đũa hướng vào nồi lẩu.

      Lục Vân Phong liền vươn đũa chặn cậu, mỉm cười với người khác: “Cậu ấy ăn cay được, tôi gọi món khác cho cậu ấy rồi.”

      “Vậy sao? Nếu ăn cay được cũng đừng miễn cưỡng.” Những người khác vội vã quan tâm .

      “Đúng đúng, Tiểu Sầm, cậu cứ ăn chút cá trước, uống chút nước canh .”

      Sầm Thiếu Hiên rất cảm động, với bọn họ: “Kỳ thực cũng có gì, có thể ăn thử được.”

      Lục Vân Phong : “ cần, muốn học ăn cay cũng phải theo tuần tự, đừng có chưa gì thử món cay nhất như vậy.”

      Những người đó cười ha ha: “Đúng vậy, Tiểu Sầm, ăn ớt quả ghiền, nhưng thể gấp được, từ từ thử thôi.”
      Mới xong, người phục vụ trong quán bưng tới ít món ăn, phần lớn đều rất thanh đạm, ít cay, Lục Vân Phong cùng mấy người bạn của liền nhiệt tình thu dọn lại, để nhân viên phục vụ đem món ăn để trước mặt Sầm Thiếu Hiên.

      Rượu mà bọn họ uống đều là dùng quả oliu trồng tại vùng nông thôn rồi đem ướp thành, rất ngọn, mát họng, nhưng cũng rất mạnh, những người này đều rất hào khí, ông chủ xem bọn họ là khách quen liền cung cấp cho mỗi người chai lớn, ai cũng uống gần nửa chai, liền xoăn tay áo lên chơi xìm xằm, hoàn toàn nhìn ra những người này là những người thân gia bạc tỷ.

      Sầm Thiếu Hiên có thể uống rượu, nhưng đối với loại rượu mạnh này có chút sợ, chỉ có thể nhấm nháp từ từ từng chút mà thôi.

      Lục Vân Phong vừa chuyện trò vui vẻ với bạn, vừa bớt chút thời gian chuyện với cậu: “ uống được cũng đừng miễn cưỡng. Kỳ thực đây phải xã giao, chỉ đơn giản mang cậu gặp mặt quen biết mấy người bạn mà thôi. Gần đây cậu mệt lắm phải ? Thả lỏng chút . lát ăn xong, chúng ta bar.”

      Sầm Thiếu Hiên quay đầu nhìn , nở nụ cười khoái trá, hơi hơi gật đầu.

      Lục Vân Phong lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười xuất phát từ nội tâm của cậu, khuôn mặt dưới ánh đèn ảm đạm của tiệm ăn càng thêm trong suốt, khỏi tâm tình đong đưa, nhất thời ngây người.

      Cơm nước xong, bọn họ cao hứng bừng bừng lên xe chạy vào trong thành thị.

      Vừa vào “quán bar” mà Lục Vân Phong hồi nãy Sầm Thiếu Hiên càng thêm lo lắng.

      tòa nhà được gọi là quán bar này có khắc biển hiệu lớn, ghi hai chữ “Kim Hoàng”, có ba tầng. Tầng thứ nhất là đại sảnh gần nghìn mét vuông, bên trong chật ních nam nữ trẻ tuổi khiêu vũ nhảy nhót, nhạc chấn động toàn khu, ngọn đèn màu xanh rọi sáng sân khấu cùng bãi nhảy, khiến gian mang phong cách đại nhưng kém phần quỷ dị.

      , tuy làm cảnh sát nhiều năm, nhưng Sầm Thiếu Hiên đúng là chưa thấy qua tình cảnh này bao giờ.

      Bọn họ bước vào bên trong, trực tiếp lên thang máy bên cạnh đó, đến căn phòng ở lầu ba.

      Ở đây rất an tĩnh, hai bên được kết cấu bằng sắt thép cùng thủy tinh, mang sắc xanh lạnh lẽo, hoàn toàn mang khí nhộn nhịp ấm áp của hộp đêm hoặc là quán bar. Dọc theo đường đều an tĩnh, cửa phòng màu đen hai bên đều đóng chặt, nghe được tiếng động nào cả.

      Bọn họ chỉ là khách quen ở đây, mà còn là khách quý, Sầm Thiếu Hiên nghe bọn họ trò chuyện, có người mỗi lần ở chỗ này bọn họ đều có thể tiêu phí 10.000, bởi vậy, ngay khi xe bọn họ tiến vào bãi, liền có nữ quản lý cao gầy xinh đẹp ra đón, nhiệt tình bắt chuyện với bọn họ, dẫn bọn họ lên lầu.

      Phòng của bọn họ rất lớn, còn có DJ cùng hai nữ nhân viên phục vụ. Lúc bọn họ vào bên trong, có sẵn mấy người khác chờ ở đó. Mọi người nhiệt tình bắt chuyện với nhau, có người bắt tay có người ôm nhau, thân thiết vô cùng. Lục Vân Phong dẫn theo Sầm Thiếu Hiên, giới thiệu với mọi người : “Đây là trợ lý của tôi, Sầm quản lý.”

      Mọi người liền khách khí mà thân thiết chào cậu: “Sầm quản lý”, sau đó nhiệt liệt bắt tay, cười : “Chơi thoải mái, đừng khách khí.”

      nhạc ầm ĩ, thanh phức tạp, rất nhiều lúc nghe được gì, trí nhớ của cậu rốt cuộc cũng coi như tốt , nhưng nhiều “Tổng” như vậy nhất thời cũng khiến cậu bối rối, thể làm gì khác hơn là mực mỉm cười coi như trả lời.

      Ông chủ nào mà tới đây rồi, đều lộ ra nguyên hình, cần phải giả bộ tác phong gì cả, có người tìm nhân viên phục vụ rượu bia, có người tìm DJ mở nhạc để ca hát.

      Chỉ chốc lát sau, chai rượu trái cây quý loại lớn được mang đến. Nhân viên phục vụ liền đem rượu bỏ vào thùng rỗng, thêm vào khối băng, sau đó lấy ra rót vào ly của bọn họ.

      Lục Vân Phong cười với Sầm Thiếu Hiên: “Rượu này độ cao đâu, cũng tựa như nước trái cây vậy, cậu có thể uống đấy.”

      Sầm Thiếu Hiên cười cười, cầm lấy ly cụng vào ly của , uống ngụm. Quả nhiên giống rượu, hơi ngọt, rất hợp khẩu vị của cậu.

      Tiếp đó, mấy bà vợ hay bạn hoặc tình nhân của mấy ông chủ này lục tục tới, nhất thời tiếng cười rộn gian.

      Có người cầm lấy microphone bắt đầu hát, mọi người liền tới giữa sàn khiêu vũ.

      Lục Vân Phong với Sầm Thiếu Hiên: “Chúng ta cũng nhảy .”

      Sầm Thiếu Hiên hoang mang mà cười: “Hai người đàn ông làm sao nhảy?”

      Lục Vân Phong hỉ hả : “ có sao đâu? Có hai người mập quá trời còn ôm nhau nhảy được mà.” vừa vừa chỉ có cậu xem.

      Sầm Thiếu Hiên nhìn nhìn thể tích của hai người vừa được chỉ, khỏi cười khanh khách.

      Lục Vân Phong thoải mái mà kéo tay cậu đứng dậy.

      Sầm Thiếu Hiên cũng hiểu được chính mình nên thả lỏng chút, vì vậy để mặc ôm thắt lưng của mình, đồng thời tự nhiên đưa tay đặt lên lưng , chậm rãi di chuyển trong nền nhạc.

      Đó là là bản nhạc xưa, nghe người nọ hát lên lời bài hát quen thuộc: “Phong khởi đích nhật tử, tiếu khán lạc hoa …” Bỗng nhiên trong cậu có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      Lục Vân Phong ôm thắt lưng thon gầy của cậu, cảm thụ được mềm dẻo của thân thể cậu, là tâm viên ý mãn, nhưng dám có hành động thiếu suy nghĩ.

      Sầm Thiếu Hiên cùng Lục Vân Phong dựa sát vào nhau. Dưới ngọn đèn ảm đạm, cảm giác được nhiệt tình tản mát ra từ trong thân thể cao to kiện mỹ trước mặt mình, từ những động tác khiêu vũ có thể cảm nhận chút ôn nhu. Có lẽ lúc ăn tối có uống chút rượu mạnh, nên giờ cậu thấy mặt mình nóng lên, tim đập rất mau.

      Đợi nền nhạc kết thúc, liền có hai người đàn ông cao to đẩy cửa phòng bước vào, thân thiết bắt chuyện với bọn họ, sau đó hỏi: “Thế nào? Muốn làm hay ?”

      “Làm làm!” Mọi người liền đồng thanh .

      Hai người đó liền mỉm cười xoay người ra.

      lát sau, bọn họ trở về, ngồi lên sofa, bắt đầu thao tác, vài người vây quanh hai người họ, hăng hái bừng bừng quan sát.

      Sầm Thiếu Hiên chú ý cử động của bọn họ, chỉ là ngồi chỗ uống rượu, thỉnh thoảng chờ Lục Vân Phong đem dĩa trái cây đến trước mặt cậu, liền ăn chút.

      Rất nhanh, cái mâm lớn được đặt giữa tất cả mọi người, người người cầm ống hút hồi nãy uống nước trái cây hấp thụ bột phấn mâm.

      Mâm truyền tới chỗ Lục Vân Phong ngồi, liền hỏi Sầm Thiếu Hiên: “Muốn thử hay ?” Giống như hỏi cậu có muốn uống chút rượu hay nước trái cây vậy.

      Sầm Thiếu Hiên vừa nhìn thứ bột mâm, nụ cười mặt liền tắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :