1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày gió nổi lên - Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết [ HOÀN ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 56

      Editor: Mai_kari

      Sầm Thiếu Hiên hé răng.

      Tôn Khải nghiêng người qua, hôn lên môi cậu.

      Sầm Thiếu Hiên chỉ tiếp nhận, có chút nhiệt tình, lại càng đáp lại. Chờ ngẩng đầu lên, Sầm Thiếu Hiên lẳng lặng mà : “Cho dù tôi đồng ý, đến ngày nào đó khi tồn tại của tôi uy hiếp đến tiền đồ của , cũng chút do dự hy sinh tôi thôi. Tôn Khải, cá và tay gấu, chỉ có thể chọn , cũng vậy thôi. Lúc trước vì tiền đồ mà buông bỏ tôi, tại cũng chỉ có thể buông bỏ tôi mà thôi.”

      .” Tôn Khải ôm chặt lấy cậu, rất kiên quyết. “Lúc đó giống như giờ, có nền tảng vững chức, con trai cũng có rồi, cha rất vui, còn đồng ý toàn lực ủng hộ . Chúng ta cứ ở cùng nhau như vậy, bọn họ phát đâu.”

      Sầm Thiếu Hiên cười khổ: “ đời này làm gì mà có bí mật mãi mãi chứ? dám để cho người khác biết là đồng tính luyến ái hay sao?”

      Sắc mặt Tôn Khải khẽ biến nhưng mạnh miệng: “Bọn họ biết đâu. Cả hai chúng ta đều có khả năng che giấu rất cao, ai có bản lĩnh để phát ra chuyện của chúng ta cơ chứ?”

      Sầm Thiếu Hiên càng thêm cay đắng cười: “ vẫn hề thay đổi, vẫn ích kỷ như vậy.”

      Nhưng Tôn Khải ôn nhu hôn lên khuôn mặt cậu, nhàng mà : “Chỉ vì quá em mà thôi.”

      đến thể kiềm chế, đến điên cuồng.

      Sầm Thiếu Hiên chậm rãi : “Tôi cũng từng , nhưng là Tôn Khải chính trực dũng quang minh lỗi lạc, khác xưa nhiều lắm rồi, còn là người lúc trước từng khiến tôi .”

      Tôn Khải mỉm cười: “Chúng ta ai cũng phải trưởng thành mà, chẳng lẽ em lại khác xưa hay sao?”

      Sầm Thiếu Hiên trầm mặc lát, chậm rãi chuyển ánh mắt, nhìn , thành khẩn mà : “Tôn Khải, quay đầu lại là bờ.”

      Tôn Khải ngẩn ra, lập tức nở nụ cười: “Sao em lại quan tâm đến như thế chứ?”

      Sầm Thiếu Hiên nghiêm túc : “ từng là đội trưởng hình cảnh ưu tú, tôi muốn nhìn thấy biến thành như bây giờ.”

      Tôn Khải nhìn khuôn mặt tinh xảo của cậu, khuôn mặt chân thành này càng thêm động nhân. Nhiệt huyết sôi trào, kích tình sôi sục, nặng nề mà đè lên người cậu, cười : “Thiếu Hiên, xã hội luôn luôn thay đổi, chỉ có mình em mới ngoan cố đổi mà thôi. Bất quá, tình nguyện cho em thời gian, em có thể chậm rãi suy nghĩ. vội, chỉ sợ đến lúc đó em mới gấp.” xong, mở hai chân của Sầm Thiếu Hiên ra, dùng thân thể tiến thẳng vào người cậu.

      Sầm Thiếu Hiên chỉ có thể từ bỏ việc thuyết phục, nhắm mắt lại tiếp nhận .

      Tôn Khải quá quen thuộc với cơ thể cậu, lần này tâm tình ổn định. Tâm tình thư sướng cũng nóng nảy, lần lượt chậm rãi lùi ra, sau đó lại đẩy mạnh vào, đánh thẳng vào địa phương mẫn cảm nhất của cậu. Khoái cảm sinh lý thuộc tuân theo điều khiển lý trí của cậu, kích thích như thủy triều đánh thẳng vào cơ thể cậu. Cậu nắm chặt drap giường, rốt cục cất tiếng rên rỉ.

      Tôn Khải cao hứng. Cho dù trái tim Sầm Thiếu Hiên vẫn còn cách xa , nhưng thân thể cậu tiếp thu rồi, chỉ cần có thời gian, nhất định có thể khiến cho cậu lần nữa .

      Sầm Thiếu Hiên cảm thấy bản thân mình dường như giãy dụa đau khổ trong địa ngục, ngọn lửa nóng rực thiêu đốt cậu, còn khoái cảm lấn át này lại khiến trong lòng cậu dâng lên cảm giác nhục nhã. Cậu thở hổn hển, lại cắn chặt môi, nhưng vẫn thể ngăn được tiếng rên rỉ ngay cổ họng.

      Tôn Khải cúi người xuống, ôm chặt lấy cậu, vừa ngặm lấy nhũ tiêm của cậu vừa đẩy nhanh tốc độ.

      Sầm Thiếu Hiên ngẩng cao đầu, bỗng nhiên cất cao giọng hét lên trong cơn cao trào.

      run rẩy siết chặt lấy dục vọng của Tôn Khải khiến lên đến cực điểm. rên 1 tiếng, sau đó trút hết toàn bộ kích tình ra ngoài.

      Thân thể hai người đều tầng mồ hôi mỏng, tỏa ra hơi nóng cơ thể. Bọn họ nằm kề bên nhau, thở hổn hển, cảm nhận ràng được tiếng tim đập của đối phương.

      Tôn Khải thào mà : “Thiếu Hiên, ở bên cạnh có phải rất vui sướng hay ?”

      Sầm Thiếu Hiên khe khẽ thở dài: “Tôn Khải, chúng ta đều là con người có máu có thịt, đều phát sinh dục vọng, thế nhưng, nếu như thứ dục vọng này bản thân chúng ta thể khống chế được, cuối cùng kết quả chắc chắn hề tốt đẹp gì. Những gì lúc trước làm với tôi … tôi hề trách . Tôi chỉ có 1 câu, Tôn Khải, quay đầu lại là bờ.”

      Tôn Khải nhàng vuốt ve thắt lưng duyên dáng của cậu, cười : “Thời khắc tuyệt vời như thế, em lại đạo lý với , là mất hứng. Thế nhưng, cái tính cách này của em, quen rồi.”

      Lời tựa như 1 chuyện vặt vãnh tràn ngập thương giữa hai người nhau, khiến Sầm Thiếu Hiên có chút bất đắc dĩ.

      Tôn Khải triền miên với cậu 1 chút, quay đầu nhìn đồng hồ, tiếc nuối mà : “ phải về rồi, haizzz, muốn chút nào.”

      Sầm Thiếu Hiên cũng gì, nhìn đồng hồ.

      là nửa đêm.

      Tôn Khải hôn cậu, vô cùng thân thiết : “ về, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”

      Sầm Thiếu Hiên ừ tiếng.

      Tôn Khải than thở rồi đứng lên, vào phòng tắm tắm rửa, mặc quần áo rồi mới quay lại hôn cậu 1 cái, rời .

      Sầm Thiếu Hiên nghe động cơ nổ máy của xe hơi , sau đó chạy , dần dần xa, mới cầm lấy điện thoại di động bên tủ đầu giường, nhấn số gọi.

      Thanh của cậu lãnh tĩnh ràng: “Sao rồi? Mọi người tới chưa?”

      , toàn bộ đều vào vị trí.” Người bên kia thấp giọng . “Bên trong vẫn có người, tất cả đều bình thường.”

      “Tốt.” Sầm Thiếu Hiên vừa vừa xuống giường. “30 phút sau tôi đến.”

      “Tuân lệnh.” Người bên kia rất hưng phấn.

      Sầm Thiếu Hiên vội vã tắm rửa, vừa mặc quần áo vừa chạy xuống lầu, lên xe phóng thẳng ra ngoài.

      Người mà cậu bố trí vẫn luôn nghe lén điện thoại di động của Tôn Khải, ngày hôm trước, điện thoại di động kia gọi 1 cuộc đường dài, để bọn họ tìm thấy được phương vị, lập tức tìm hiểu nguồn gốc, tìm được vị trí của chúng.

      Đó là 1 kho hàng ở vùng ngoại ô.

      Bên ngoài có 2 người canh gác, bên trong , nhưng căn cứ vào số lượng cơm mà bọn chúng đặt ở tiệm cơm gần đó giao đến, có khoảng 3~4 người. Vì lúc bọn chúng bắt cóc Lục Vân Phong sử dụng hỏa lực quá mạnh mẽ, Sầm Thiếu Hiên dám phớt lờ, lần này chỉ bí mật triệu tập hình cảnh do chính mình bồi dưỡng đến, mà còn thông qua mối quan hệ tư nhân, điều tới được 1 tiểu đội đặc công.

      Sầm Thiếu Hiên tới đó, đậu xe ở chỗ khá xe rồi mới lặng lẽ chạy bộ tới.

      Thuộc hạ của cậu ra đón, đưa áo chống đạn cho cậu, chờ cậu ặc xong toàn bộ mới đưa súng tự động cho cậu.

      Sầm Thiếu Hiên lập tức hỏi tình hình.

      Hai tên gác có động tĩnh gì, phát bọn họ, còn bên trong có đèn, chắc là cũng có người tỉnh.

      Sầm Thiếu Hiên xem qua tư liệu của kho hàng, biết nó có 1 tầng hầm, vì vậy liền lập ra mấy phương án tiến công. Cậu hỏi người phụ trách tiểu tổ công kích, sau đó ra lệnh: “Bắt đầu hành động.”

      Hai đặc công lập tức chạy nhanh ra từ trong bóng đêm cả hai phía trước sau kho hàng, chiêu chế trụ được hai tên lính gác.

      Lục Vân Phong bị bắt hơn 20 ngày, bọn chúng đổi đến mấy chỗ, có vấn đề gì cả, nên sớm buông lỏng đề phòng, hơn nữa bây giờ trời giá rét đông lạnh, đêm hôm khuya khoắc, càng thêm có tinh thần, nghĩ đến việc có người đột nhiên tập kích, nên chưa kịp kêu lên bị đánh té xuống mặt đất.

      Lập tức có người tiến lên, đem hai người kia , ném lên xe cảnh sát, rồi bắt trói lại.

      Sầm Thiếu Hiên lập tức chạy đến, chờ đặc công dùng kính quan sát tình hình bên trong kho hàng qua cửa sổ.

      Bên trong kho hàng có 1 ngọn đèn chân , tỏa ra ánh sáng mờ, nhưng có ai cả, chắc là ở quá lạnh nên bọn chúng đều xuống hầm.

      Sầm Thiếu Hiên gật đầu với tiểu đội trưởng đặc công, ý bảo vào.

      Tiểu đội trưởng dùng microphone tai hạ lệnh cho các đặc công khác, cửa liền lập tức vô thanh vô tức mở ra, các đặc công cùng hình cảnh vào như thủy triều. Tuy người khá nhiều, nhưng lại hề phát sinh 1 tiếng động nào.

      Sầm Thiếu Hiên đầu tàu gương mẫu, nên trực tiếp chạy đến chỗ cầu thang.

      Đặc công sử dụng kính quan sát, phát chỉ có 1 tên ngồi ngay bàn xem tạp chí, những tên khác dường như ngủ. Người đó liền dùng thủ ngữ ra dấu để báo cáo lại tình hình.

      Sầm Thiếu Hiên từng học qua thủ ngữ với người bạn là 1 đặc công, nên cũng có thể hiểu được. Cậu lập tức ra lệnh dùng súng giảm thanh, tránh kinh động những tên khác.

      Rất nhanh, súng lục có gắn ống giảm thanh được đưa đến chỗ cậu.

      Cậu từng là tay súng thiện xạ khi còn ở học viện hình cảnh, lúc này nhắm ngay huyệt Thái Dương của tên đó, nhanh chóng nhấn cò.

      Thân thể tên đó rung lên, rồi chậm rãi ngã xuống mặt đất, nhưng cái ghế bị gã kéo theo, rơi xuống đất phát ra thanh lớn.

      Sầm Thiếu Hiên liền vung tay lên, chạy xuống dưới trước.

      Có người phía dưới bị thanh đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

      Sầm Thiếu Hiên cùng cảnh sát chạy xuống dưới.

      Còn có 3 tên khác nữa, dường như đều ngủ, tại bị thanh làm giật mình tỉnh giấc, theo bản năng cầm lấy súng, nhưng thần chí vẫn chưa ràng.

      Sầm Thiếu Hiên liền chạy đến, giơ chân đá bay súng trong tay 1 tên.

      Những người khác cũng ào tới, hạ gục 3 tên đó, áp chặt xuống đất. Bọn họ phối hợp ăn ý, có người lấy súng, có người bắt trói lại, có người nhanh chóng tản ra, tỉ mỉ lục soát.

      Sầm Thiếu Hiên lập tức quan sát chung quanh, liếc mắt nhìn thấy ngay góc có 1 người. Người đó nằm nghiêng mặt đất, hai tay bị trói sau lưng, quần áo dính ít máu cùng bụi bặm, nhìn qua vô cùng chật vật. Người đó cũng tỉnh, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Sầm Thiếu Hiên đứng ngay chính giữa, mặt lên nụ cười thoải mái.

      Sầm Thiếu Hiên chạy nhanh tới, cẩn thận nâng dậy.

      đặc công chạy qua, dùng dao cắt đứt sợi dây trói tay chân , sau đó lập tức bỏ .

      Sầm Thiếu Hiên nhìn người trước mặt mình.

      Mặt sưng phù, môi rạn nứt, sắc mặt trắng xanh, tóc rối tung, gầy vô cùng, nhưng cả người vẫn như ánh sáng mặt trời, rạng rỡ sinh quang.

      Sầm Thiếu Hiên cẩn thận ôm chặt lấy vào lòng, thanh nghẹn ngào: “Vân Phong, cuối cùng em cũng tìm được rồi.”

      Lục Vân Phong nằm trong lồng ngực ấm áp của cậu, cảm nhận được khí tức nhàng khoan khoái đặc biệt người cậu, mỉm cười hài lòng: “Thiếu Hiên, vẫn chờ em, biết em đến.”

      Trong lòng Sầm Thiếu Hiên vừa vui mừng vừa thương tiếc, chậm rãi ôm chặt , rơi nước mắt.

    2. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 57

      Editor: Mai_kari

      Trong đêm gió lạnh gào thét đó, số phận nhiều người tại Đào thành lại lặng lẽ biến đổi.

      Sầm Thiếu Hiên tự mình đưa Lục Vân Phong đến bệnh viện, sau khi nghe chính miệng bác sĩ tính mạng của có gì nguy hiểm, cho người ở lại bảo vệ , còn mình chạy về đội hình cảnh, suốt đêm thẩm tra những tên bắt cóc được bắt giải trở về, đồng thời bảo vệ bí mật những nhân vật mục tiêu này.

      Cậu tin rằng bọn chúng nắm được tin, nhưng cũng dám chắc là bọn chúng dám bỏ trốn. Bọn chúng đều là những tên có bối cảnh có quyền có tiền ở phía sau, nếu bỏ trốn những chứng thực tội danh, mà sau này thể nào ngóc đầu lên lại được, tại khẳng định bọn chúng tên nào cũng cố rời khỏi cái mối quan hệ chằng chịt này, cố gắng bước ra khỏi con đường này, càng muốn có bất kì dính dáng nào tới con đường này.

      Mấy tên kia chữ ói ra, quả rất ngoan cố.

      Sầm Thiếu Hiên nhanh chóng điều tra nội tình của bọn chúng, phân ra từng người, đập tan từng bức tường ngoan cố, nhanh chóng cũng tìm ra được tên chịu mở miệng, lập tức khí thế như chẻ tre, khiến bọn chúng thể chống đối, cả bọn chúng đầu hàng.

      Hành động tập kích Lục Vân Phong là do phó tổng tài tập đoàn Chí Thành bố trí, có hai kế hoạch ám sát cùng bắt cóc, để bọn chúng tùy cơ ứng biến, vũ khí xe cộ cũng do y cung cấp. Y trước tiên giao cho bọn chúng 5.000 mỗi người, nếu thành công cho thêm mỗi người 200.000, còn giúp chúng làm hộ chiếu, đưa bọn chúng xuất ngoại.

      Sầm Thiếu Hiên lập tức phái người bắt tên phó tổng tài kia, sau đó hề ngừng nghỉ triển khai hành động thu lưới.

      Lúc này, ủy ban Đào thành cùng lãnh đạo Cục Cảnh Sát mới biết được, Ủy ban Trung quốc cùng Bộ Công An hộp thành 1 tổ liên hợp điều tra, nửa tháng trước bí mật đến Đào thành. Sầm Thiếu Hiên là thành viên do bọn họ đặc biệt thêm vào trong đội, là chủ lực chính của việc điều tra tại địa phương.

      Có thượng phương bảo kiếm do bọn họ cấp cho, hành động Sầm Thiếu Hiên thuận lợi vô cùng.

      Toàn bộ Đào thành đều bị kinh động.

      ngừng có xe cảnh sát vang còi chạy vào trong ngay trong Ủy Ban bắt người, đây là chuyện mà từ trước tới nay trong lịch sử Đào thành chưa từng có.

      Ngay thương giới cùng đời thường đều kể lại, chỉ cần có xe cảnh sát chạy vào trong Ủy Ban, ít quan chức trong lòng căng thẳng, nghĩ rằng “Có phải đến bắt mình hay ?”, rất nhiều quan chức thậm chí còn dọn sẵn đồ dùng cá nhân và quần áo trong văn phòng mình, chuẩn bị “ vào”. Trong lúc nhất thời, bao nhiêu người hãnh diện, vỗ tay tỏ ý vui mừng, danh tiếng Sầm Thiếu Hiên đại chấn, xác thực trở thành nhân vật nổi danh tự “Bao Công mặt đen”.

      Tập đoàn Chí Thành người – nhà trống, phần lớn nhân viên quản lý cấp cao đều được mời đến đội hình cảnh “Trợ giúp điều tra”. Những người ở dưới trướng chuyện gì, càng khiến lời đồn bay đầy trời, khiến nhân tâm hoảng sợ.

      Những tên liên quan đều lên tiếng mắng chửi Sầm Thiếu Hiên, số ít lãnh đạo cũng phê bình kín đáo, cho rằng dù sao lúc này cũng phải lúc ra tay, ít nhất cũng phải để người ta qua xong cái tết lịch với cả nhà cái , nghĩ cậu có tình người.

      Lúc này, Sầm Thiếu Hiên mới phát , Tôn Khải xác thực là chính khách ưu tú. ràng là ô dù của người khác, nên có ít người sẵn sàng che giấu, nếu tiếp tục điều tra cũng phát được gì thêm. có tài sản lớn bất minh, nhà ở cũng là do Cục Công An sau khi tiến hành quy hoạch tu sửa, bán lại cho . Còn khu biệt thự mà lúc trước từng cùng Sầm Thiếu Hiên “Ở chung” cũng phải của , tên bất động sản là của 1 vị thương nhân. Hai người họ đều họ là bạn tốt, có đôi lúc để cho Tôn Khải dùng để nghỉ ngơi, cũng hề trái pháp luật. Ngoại trừ mặt kinh tế rất trong sạch, cũng hề tìm được bất kì bằng chứng nào chứng minh từng tham gia vào các vụ trái pháp luật. Tuy vậy, cũng thể nào tiếp tục ở lại hệ thống cảnh sát. Bất quá, địa vị cha vợ cũng thể đánh giá thấp. Tin tức đồn ra, sau khi qua tết lịch đảm nhận chức phó cục trưởng cục quản lý ngục giam ở tỉnh, thăng thêm nửa cấp.

      Sầm Thiếu Hiên nghe được tin tức này cũng là lúc vừa thẩm tra xong Diêu Chí Như, từ trại giam ra.

      Diêu gia nay bằng xưa, cha của y bị đối thủ chính trị nhân cơ hội này làm khó dễ rồi đánh ngã. Cha y còn là phó tỉnh trưởng nữa, chỉ còn là 1 viên chức nhoi mà thôi. Con người mới lên đài, nhưng trong tích tắc lại ngã xuống đài, khiến nhiều người phía dưới cảm thấy bất an, nên có ai đứng ra che chở cho vị Diêu công tử kia nữa.

      Sầm Thiếu Hiên vừa chạy xe ra khỏi cửa chính, phó đại đội trưởng đội hình cảnh kích động gọi điện thoại tới: “Sầm đội trưởng, nghe Tôn cục được điều tới tỉnh, có khả năng được kiêm nhiệm phó cục trưởng đó.”

      Hành động lần này đều khiến bọn họ cảm thấy thỏa lòng, tất nhiên những ai tham gia cũng đều bội phục sát đất vị đại đội trưởng tuổi trẻ của mình, nên cảm thấy việc cậu được thăng chức rất vui mừng.

      Nhưng Sầm Thiếu Hiên vui, lãnh tĩnh mà : “Tôi có lai lịch, có khả năng đâu. Các cậu đừng có tưởng đông tưởng tây, lo làm chuyện của mình tốt .”

      Phó đại đội trưởng cũng chỉ ” rồi gì thêm.

      Sầm Thiếu Hiên rất buồn phiền, liền chuyển tay lái, đến bệnh viện.

      Vết thương Lục Vân Phong đỡ nhiều. Ngoại trừ ngón áp út tay trái bị chặt đứt đến gốc ra toàn thân đều chỉ là những tổn thương phần mềm, đầu khớp xương cùng nội tạng cũng có vấn đề gì lớn, coi như là trong cái rủi có cái may. Mấy ngày qua, bác sĩ kê thuốc tốt nhất cho , Diệp Oanh cùng Viên Chi Lan cũng nấu nhiều canh bổ đến thăm, khiến thân thể phục hồi rất nhanh, tại có thể xuống giường.

      Sầm Thiếu Hiên vào phòng bệnh, Lục Vân Phong nằm nửa người giường, xem TV, thấy cậu vào, liền cao hứng.

      ở khu bệnh VIP, cũng giống như phòng khách sạn vậy, chỉ có duy nhất mình , trong phòng bệnh có thêm ai. Theo quy định, sinh mạng của còn nguy hiểm lưu lại cảnh sát ở lại canh giữ bảo hộ làm gì. Diệp Oanh thông minh, lập tức đến công ty bảo an muốn vài người ưu tú nhất đến canh giữ ở ngoài phòng bệnh, tạm thời làm bảo tiêu cho .

      Sầm Thiếu Hiên cùng với mấy đại hán nhanh nhẹn dũng mãnh ở bên ngoài chuyện vài câu rồi lập tức vào phòng bệnh khóa trái cửa, mới ngồi xuống bên giường, thuận lợi cầm lấy bàn tay trái trọn vẹn của , sau đó tựa mặt vào vai .

      Lục Vân Phong ôn nhu hỏi: “Sao vậy? Tâm tình tốt? Công việc thuận lợi?”

      “Công tác thuận lợi, chỉ là tâm tình được tốt.” Sầm Thiếu Hiên liền chuyện của Tôn Khải, mặt có chút phẫn nộ, có chút bất đắc dĩ. “Kỳ thực cũng phải em nhất định phải bắt bằng được Tôn Khải, nếu như quả thực phạm pháp đó là chuyện tốt, ân oán cá nhân giữa em và cũng tính làm gì. Chỉ là, rằng có chuyện bất minh, nhưng ở lại xử lý như vậy, khiến em hiểu.”

      Lục Vân Phong cũng rất hiểu chuyện, nên cười khẽ: “Thiếu Hiên, đây là chính trị, chúng ta hiểu càng nên tìm hiểu làm gì. Cuộc sống vốn dĩ là vậy, nhân tố ảnh hưởng tới 1 việc rất nhiều, đa số chúng ta đều thỏa hiệp, cần vì vậy mà tức giận. Hơn nữa, Tôn Khải được điều , càng thể gây khó khăn gì với em nữa, có thể tiếp tục điều tra mà. Thiếu Hiên, em làm nhiều rồi, có thể tự hào rồi. thế giới có chuyện gì thập toàn thập mỹ, em cũng cần quá quá nghiêm khắc với chính mình.”

      Tâm tình Sầm Thiếu Hiên đỡ hơn 1 chút, cảm giác trong tay nhận được bàn tay thiếu ngón tay của , trong mắt có chút ẩm ướt. Cậu cúi đầu : “Vân Phong, dù em có làm nhiều đến đâu, cũng bù đắp được thương tổn mà phải gánh chịu vì em.”

      “Em gây thương tổn gì tới cả, chỉ khiến hạnh phúc mà thôi.” Lục Vân Phong mỉm cười nghiêng đầu hôn cậu. “Thiếu 1 ngón tay cũng phải chuyện to tát, quá lắm lúc đánh máy tính bất tiện chút mà thôi, nhưng có thể luyện tập lại mà, chuyện khác tính gì cả. Nhưng em phải mang nhẫn vào tay phải cho rồi.”

      Sầm Thiếu Hiên suy nghĩ, lập tức bỏ tay vào túi, móc ra cái nhẫn sâu bên trong túi áo trong, trịnh trọng mang vào ngón áp úp tay phải cho .

      Lục Vân Phong nhìn, khuôn mặt rạng rỡ.

      Thời điểm mà nằm trong tay bọn chúng, thực tại ăn ít khổ cực, bất quá, chỉ có vài ngày đầu là bọn chúng còn ra tay độc ác, nhưng sau đó ra tay lại có chừng mực lại. Tại sao bọn chúng lại thủ hạ lưu tình với mình như thế? Lục Vân Phong từng suy đoán qua, trong số đó chính là tên Tôn Khải luôn tà tâm chết với Sầm Thiếu Hiên có phải đắc thủ rồi . Mỗi khi nghĩ vậy, trái tim rất đau. muốn Sầm Thiếu Hiên để bản thân chịu vũ nhục như vậy, nhưng cũng biết, nếu như Tôn Khải dùng mạng của để uy hiếp cậu, Sầm Thiếu Hiên nhất định chút do dự đồng ý. Giờ này được cứu ra, hề hỏi gì, mà suốt đời cũng hỏi tới.

      nghĩ, có thể sống, có thể tiếp tục cùng Sầm Thiếu Hiên cùng chỗ, đó chính là hạnh phúc lớn nhất rồi.

      Sầm Thiếu Hiên cũng hài lòng, cười : “Năm ngày nữa là đêm 30 rồi, ngày mai xuất viện phải . Chúng ta ở nhà cùng nhau đón năm mới.”

      “Được.” Lục Vân Phong đại hỉ. “Bệnh viện này khiến chịu hết nổi rồi, nếu phải em bắt buộc đâu có nằm lại đây chứ, lạnh như băng ấy, có ý nghĩa gì, về nhà vẫn tốt hơn.”

      Sầm Thiếu Hiên khoái trá nghiêng người về phía trước, nhàng hôn lên môi ,

      Trong miệng Lục Vân Phong có vị thuốc đông y thoang thoảng, nhưng Sầm Thiếu Hiên hôn rất sâu, đầu lưỡi tiến vào, cuốn lấy lưỡi , triền miên dứt.

      Hô hấp Lục Vân Phong càng ngày càng cấp, thừa dịp cậu rời 1 chút, liền : “ muốn về nhà ngay lập tức.”

      Sầm Thiếu Hiên ôm lấy thân thể thon gầy của , vừa hôn vừa nghĩ, rốt cục quyết định: “Được, chúng ta về nhà.”

      Lục Vân Phong hài lòng cực kỳ, lập tức xuống giường, dưới trợ giúp của Sầm Thiếu Hiên thay đồ bệnh nhân ra, mặc lại đồ của mình, rồi ra ngoài.

      Vài người đứng ngay cửa lập tức đứng thẳng người, cung kính gọi : “Lục tổng.”

      Lục Vân Phong gật đầu với bọn họ, cười : “Tôi phải về nhà, các cứ về nhà nghỉ ngơi , tiền gửi đến sau.”

      Những người đó đương nhiên nghe theo chỉ thị của , nhưng vẫn kiên trì theo phía sau xe của bọn họ, đưa họ về tận nhà mới rời .

    3. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      PHONG KHỞI ĐÍCH NHẬT TỬ
      CHƯƠNG 58

      Editor: Mai_kari

      Sầm Thiếu Hiên cùng Lục Vân Phong quay về căn nhà trọ mà trước đây họ ở, là đến 1 căn nhà mới sửa lại.

      Nơi này cũng xa hoa, bởi vì thu nhập Sầm Thiếu Hiên cao. Tu sửa cùng nội thất bên trong cũng do Lục Vân Phong quyết định, vừa gọn gàng vừa thanh toát, có chút gì khoa trương, cũng rất thoải mái, chung là ngôi nhà thụ.

      Lần đầu tiên Sầm Thiếu Hiên nhìn thấy nhà của mình, rất thỏa mãn.

      Cậu đỡ Lục Vân Phong vào cửa, dưới kiên trì gì lay chuyển của , cẩn thận giúp tắm rửa. Lục Vân Phong nằm ở trong bồn tắm, có chút khí lực nào, thể làm gì khác hơn là nằm yên đó, nhìn người nở nụ cười. Sầm Thiếu Hiên cũng ôn nhu cười rộ lên, đưa tay kéo lên, sau đó bọc khăn tắm lớn lại cho , sau đó ôm lấy, vào phòng ngủ.

      Trước đây Lục Vân Phong chăm sóc Sầm Thiếu Hiên rất nhiều lần, lần này rốt cục lại thay đổi, trong lòng hai người chỉ có cảm giác hạnh phúc ngọt ngào. Trải qua cuộc khảo nghiệm sinh tử lần này, tình cảm hai người càng thêm giao hòa, có chút cố kỵ nào.

      Sầm Thiếu Hiên tắm rửa xong, nằm xuống bên cạnh Lục Vân Phong, tự chủ mà gác đầu lên vai , nằm sát bên cạnh .

      Lục Vân Phong đưa tay ôm lấy cậu, nhàng hôn lên tóc cậu.

      Hai người cũng hé răng, cảm xúc phập phồng.

      gần 1 tháng rồi, hai người họ gặp ít cực khổ, giờ lại có thể cùng ôm nhau nằm 1 chỗ, trong lòng rất rất quý trọng.

      Nhưng Lục Vân Phong vẫn còn yếu, Sầm Thiếu Hiên đau lòng, nên tất nhiên làm gì, chỉ cần ôm nhau vậy thôi, thỉnh thoảng hôn chút, cũng cảm thấy vui sướng rồi.

      Qua lâu, Lục Vân Phong nhàng mà hỏi: “Tiểu Diệp Tử có khỏe ? Sắp sinh chưa?”

      “Ừ, dự tính ngày sinh là hai ngày nữa.” Sầm Thiếu Hiên lẳng lặng trả lời.

      “Đặt tên cho con chưa?” Lục Vân Phong mỉm cười.

      “Đặt rồi.” Sầm Thiếu Hiên nở nụ cười. “Nếu là con gọi là Sầm Diệp Vân, nếu là con trai gọi là Sầm Diệp Phong.”

      Lục Vân Phong nghe xong, cảm thấy bất ngờ, đồng thời hài lòng, cúi đầu cười : “Là con của ba chúng ta.”

      “Đúng vậy.” Sầm Thiếu Hiên nhàng nhắc lại. “Là con của ba chúng ta.”

      Lục Vân Phong mệt cực kỳ, cũng cố chống chọi, rốt cục nhắm mắt lại ngủ.

      Sầm Thiếu Hiên tháng qua cũng hề nghỉ ngơi, lúc này nằm ở trong lòng người mình , thể xác và tinh thần thả lỏng, cũng ngủ sâu.

      Ngủ thẳng đến sáng, tinh thần Lục Vân Phong tốt hơn nhiều, nhất thời an phận. Quay đầu nhìn người bên cạnh mình, liền đưa tay qua.

      Sầm Thiếu Hiên lập tức tỉnh, trong nháy mắt nhận định được tình huống trước mặt, liền tiên hạ thủ vi cường, xoay người đè lên.

      Lục Vân Phong ôm cậu, mỉm cười hài lòng.

      Sầm Thiếu Hiên lý trí hơn nhiều, chỉ cùng hôn môi chút, liền trượt người xuống, ôm lấy : “Vân Phong, còn nhiều thời gian, chờ thân thể khỏe lại cái .”

      Lục Vân Phong cũng biết thể lực mình quá kém, nếu như cố gắng muốn làm, chỉ sợ chưa kịp tận hứng ngất xỉu. Lúc này cũng kiên trì, cười : “Được, nghe lời em.”

      Đầu Sầm Thiếu Hiên gối lên ngực . Thích ý từ từ nhắm hai mắt, nhàng mà : “Ở bên cạnh em thấy rất thoải mái. muốn nằm hoài như vậy, muốn dậy tí nào.”

      Lục Vân Phong cười ra tiếng: “Đúng vậy. cũng muốn như vậy. Chúng ta cần phải suy nghĩ gì, cũng phải làm cái gì, chỉ cần trốn vào tòa thành , cùng trải qua đông hạ xuân thu.”

      Hai người liên miên hồi, mộng tưởng hão huyền, cười, hôn, hề thấy đói, dần dần chiếc giường mới trong căn phòng tràn đầy hạnh phúc ngủ say.

      Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại di động đánh thức đưa bọn họ.

      Thanh Viên Chi Lan gấp gáp: “Thiếu Hiên, Tiểu Diệp Tử sắp sinh rồi, cha mẹ đưa nó đến bệnh viện.”

      Sầm Thiếu Hiên lập tức rằng: “Được, con lập tức tới.”

      Lục Vân Phong cũng nghe rất ràng, ngồi dậy theo cậu: “ cùng.”

      , ở nhà nghỉ ngơi, đâu cũng cho .” Sầm Thiếu Hiên khẳng định. “Với lại, em gọi điện đưa cơm đến cho , cố gắng ăn cho hết, được qua loa.”

      Lục Vân Phong lộ ra khuôn mặt rất đau khổ: “Vậy rất khó chịu …”

      Sầm Thiếu Hiên trừng con mắt: “Có phải muốn em bắt chước lúc trước, khóa trái ở trong nhà hay ?”

      Nhất thời Lục Vân Phong nhớ tới việc đó, cười ha ha, lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Được được, ra ngoài, vậy là được rồi chứ gì?”

      Sầm Thiếu Hiên cũng cười, hôn chút, ôn nhu mà : “Con của chúng ta sắp ra đời rồi, ở nhà em cũng yên tâm hơn. Chờ đứa bé sinh ra, em gọi điện cho .”

      “Ừ.” Lục Vân Phong hôn lại cậu, giọng . “Chăm sóc Tiểu Diệp Tử tốt.”

      “Em biết mà, yên tâm .” Sầm Thiếu Hiên hài lòng cười, mặc đồ ra cửa.

      Bởi vì Diệp Oanh lo lắng cho Lục Vân Phong, với lại gần đây lại phải bôn ba về nhà đến bệnh viện, kết quả còn chưa tới dự tính ngày sinh bắt đầu đau bụng. Bất quá chỉ kém vài ngày, đứa bé vẫn đủ tháng, thai vị cũng yên nên bác sĩ cho rằng có vấn đề gì lớn.

      Lúc Sầm Thiếu Hiên chạy tới bệnh viện cũng là lúc y tá đẩy vào phòng sinh. Cậu chạy lên cầm lấy tay Diệp Oanh, thân thiết mà : “Tiểu Diệp Tử, em là người mẹ dũng cảm nhất thế giới này, chờ em, Phong ca cũng chờ em.”

      Diệp Oanh đau đến đổ cả mồ hôi lạnh, nhưng hề kêu khóc. nắm chặt tay Sầm Thiếu Hiên, miễn cưỡng gật đầu: “Em biết, em sinh bé ra an toàn, bé là con của chúng ta.”

      “Đúng, là con của chúng ta.” Sầm Thiếu Hiên cười, cùng tới tận cửa phòng, mới buông tay ra.

      Sau đó, cha cậu Sầm Vân chạy tới, cùng với mẹ cậu ngồi ở bên ngoài chờ.

      Sầm Vân sợ con trai mình lo lắng, liền cười nhắc lại quá khứ: “Nhớ hồi đó, lúc mẹ sinh con, cái gì cha cũng biết, mà ông bà nội ngoại cũng ở đây, mà lúc đó điện thoại cũng nhiều, càng có điện thoại di động, chỉ dựa vào thư viết tay, gửi rất chậm, nên có ai chỉ cha phải làm sao cả. Mẹ con vào phòng sinh ban ngày, nhưng đến tối muộn mới hạ sinh, y tá ra cha biết là con trai, hai mẹ con bình an, cha liền yên tâm, cảm thấy cũng khuya, nên về nhà ngủ. Kết quả mẹ con đói bụng cả đêm, y tá cảm thấy kỳ lạ, còn hỏi mẹ con, ràng là chị sinh con trai mà, sao mà người nhà chị lại mang đồ đến cho chị ăn thế? Mẹ con chỉ có thể , bọn họ thích con , thích con trai.”

      Sầm Thiếu Hiên lần đầu tiên nghe chuyện đó, trong lòng dù bất an cũng nhịn được nở nụ cười.

      Viên Chi Lan cũng cười: “Y tá đó vừa nghe xong, ta lần đầu tiên nhìn thấy người sinh con trai mà người thân lại mang cơm đến đó.”

      Sầm Thiếu Hiên càng cảm thấy buồn cười.

      Viên Chi Lan nhìn bạn già, khoái trá mà : “Sáng sớm cha con mới vào lại, chỉ cầm theo bốn cái trứng luộc cho mẹ, mẹ ăn ngấu nghiến, hoàn toàn chẳng no gì cả.” Sầm Vân ha hả cười . “Sao tôi biết sức ăn của bà lại tăng như vậy chứ? Lúc trước ăn hai trứng no rồi, nên lần đó tôi mang đến tận 4 trứng, chẳng phải dư rồi hay sao?”

      Sầm Thiếu Hiên nghe hai người đối thoại, từ lúc ở cữ đến lúc mang cậu, trong quá trình đó có biết bao chuyện tiếu lâm xảy ra, trong lòng cảm thấy hạnh phúc ấm áp. Cậu vẫn ngồi đó nghe cha mẹ chuyện, thỉnh thoảng nhận được người trong đội gọi điện tới, vừa báo cáo công tác rồi xin chỉ thị, vừa biết con cậu sắp sinh nên cảm thấy hưng phấn. Tin tức này nhanh chóng lan truyền .

      Cứ nửa tiếng Sầm Thiếu Hiên gọi điện lại cùng Lục Vân Phong trò chuyện vài câu, biết ăn xong, cũng chạy loạn, liền yên tâm.

      Hai tiếng sau, tiếng trẻ con khóc truyền ra.

      Viên Chi Lan vừa nghe : “Là bé .”

      Sầm Thiếu Hiên ngạc nhiên : “Mẹ, sao mẹ biết?”

      “Tiếng khóc này rất mềm mại, mạnh mẽ như tiếng con trai.” Viên Chi Lan hài lòng vô cùng. “Đương nhiên con hiểu rồi, mẹ vừa nghe biết.”

      Sầm Thiếu Hiên thè lưỡi: “Mẹ, mẹ lợi hại.”

      Y tá đẩy cửa ra, mỉm cười ôm lấy 1 bọc vải, đưa tới tay Sầm Thiếu Hiên, khoái trá mà : “Là 1 bé , lớn lên rất đẹp, tương lai nhất định là mỹ nhân.”

      Sầm Thiếu Hiên ngốc ôm lấy, nhìn trong bọc vải hé ra khuôn mặt nhắn. Nhìn trái nhìn phải, da bé hồng hồng, con mắt nhắm, cái miệng chu ra, thực nhìn thấy đẹp chỗ nào. Cậu nghi hoặc hỏi: “ rất đẹp à?”

      Y tá kia nhìn người cha trẻ lại tuấn tú trước mặt, khỏi bật cười: “ cứ nhìn , chúng tôi vừa nhìn liền biết, rất ít thấy có bé nào đẹp được như thế.”

      Sầm Thiếu Hiên cảm thấy bản thân mình về vấn đề này như thằng đần, nên người ta cũng phải tin thôi, nghĩ đến bé sau này là 1 mỹ nhân, nhất thời tâm hoa nộ phóng.

      Viên Chi Lan đưa tay đón lấy bé trong tay cậu, nhìn 1 chút, liền khẳng định: “Rất đẹp.”

      Y tá cười với bọn họ: “Trước tiên nên cho bé bú nước đường ấm.” Sau đó xoay người quay về phòng sinh.

      Sầm Thiếu Hiên vội vã gọi : “Xin hỏi, mẹ của bé sao rồi?”

      “Yên tâm, ấy rất khỏe.” Quay đầu lại quay đầu lại cười. “Lập tức ra.”

      Sầm Thiếu Hiên yên tâm, quay đầu nhìn lại, Viên Chi Lan để Sầm Vân ôm bé, sau đó lấy bịt đường đường glu- cùng bình sữa , đến máy nước nóng lấy nước. Sầm Vân nhìn cháu , vẻ mặt vui mừng, quên mất bên cạnh còn có con trai.

      Sầm Thiếu Hiên cười lấy điện thoại cầm tay ra, hài lòng mà : “Vân Phong, chúng ta có con rồi, bé rất đẹp.”

    4. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 59

      Editor: Mai_kari

      Diệp Oanh sinh bé xong sức cùng lực kiệt, sau khi ăn trứng gà luộc của Viên Chi Lan xong liền ngủ.

      Đứa bé được đặt trong giường trẻ con, đặt kế bên giường , ngủ cũng rất say.

      Sầm Thiếu Hiên canh suốt đêm ở bệnh viện, hơn phân nửa đêm là nhìn con của mình. Y tá vào thăm, hỏi tình hình Diệp Oanh, thấy cậu cứ nhìn bé suốt dời mắt, nhịn được cười : “Nhìn đủ chưa vậy? Sau này còn nhiều thời gian để nhìn bé mà. Bé rất mè nheo đó, cứ khóc lên là muốn lấy mạng của luôn đó, sợ lúc đó muốn đánh bé trận.”

      Sầm Thiếu Hiên liền cười : “ đâu, tôi nhất định chiều bé mà.”

      Diệp Oanh cũng cười: “Đúng vậy, ấy nhất định cưng con nhất nhà, tôi sợ ảnh làm hư bé luôn đó.”

      Y tá nhìn đôi phu thê ân ái, chuyện phiếm vài câu với họ xong, lúc này mới cười ra.

      Cha mẹ Sầm Thiếu Hiên cùng Diệp Oanh đều biết cậu đặt tên bé là Sầm Diệp Vân, nghe rất êm tai. Cha mẹ cậu nghĩ, cậu đặt tên này vì muốn để cả họ Sầm và họ Diệp cùng 1 chỗ, đủ thấy tình cảm thâm hậu của vợ chồng son, trong lòng rất vui. Diệp Oanh vừa nghe liền biết chữ Vân đó là chỉ Lục Vân Phong, cậu muốn thể bé chính là con của ba người bọn họ, cảm thấy con mình có thể có đến 2 người vừa có thực lực vừa có tình vô hạn dành cho bé, bảo hộ, thương , cả đời này có thể sống tốt, khiến yên tâm rất nhiều.

      Đêm khuya, mọi thanh câu, thỉnh thoảng có tiếng khóc của những trẻ sơ sinh vang lên từ phòng bệnh khác, mơ hồ truyền tới. Bé vừa mới hạ sinh, tiếng khóc nghe qua mềm mại, khiến trái tim con người ta mềm ra.

      Sầm Thiếu Hiên vừa nhìn con mình vừa lắng nghe tiếng khóc trẻ con, cảm giác được những sinh mạng mới ngừng giáng sinh, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải để những đứa bé khả ái này sống trong thế giới có tội ác, muốn chúng bị thương tổn.

      Cậu thất thần cửa phòng bệnh mở ra.

      Cậu lập tức ngẩng đầu nhìn, trong mắt đầy cảnh giác.

      Người chậm rãi bước từ cửa vào chính là Tôn Khải.

      Sầm Thiếu Hiên đứng dậy, trầm tĩnh nhìn , trong lòng đề phòng.

      Tôn Khải đóng cửa lại, giọng : “ chỉ muốn đến thăm con em thôi.”

      Sầm Thiếu Hiên có hé răng, cũng nhúc nhích, hiển nhiên hề dự định cản lại.

      Tôn Khải tới bên giường trẻ con, cúi người nhìn bé mới sinh. lát sau, khẽ mỉm cười: “Y như mẹ vậy, tương lai nhất định là mỹ nhân.”

      Sầm Thiếu Hiên chờ nhìn bé xong, lúc này mới :”Tôn cục, chúng ta ra ngoài chuyện , tránh đánh thức bọn họ.”

      Tôn Khải gật đầu, liền xoay người .

      Sầm Thiếu Hiên đắp chăn lại cho hai mẹ con, sau đó ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại.

      Tôn Khải cùng cậu tới góc cầu thang, cùng đứng trước cửa sổ. nhìn Sầm Thiếu Hiên, ánh mắt phức tạp, nụ cười lại mang nét đau khổ: “Thiếu Hiên, chúng ta thể quay lại như trước nữa, phải ?”

      Sầm Thiếu Hiên nhìn ánh mắt của , chút cảm xúc : “Phải.”

      Tôn Khải thở phào cái, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thanh rất : “Thiếu Hiên, qua tết lịch, đến tỉnh.”

      “Tôi biết.” Sầm Thiếu Hiên bình tĩnh . “Nghe được điều làm phó cục trưởng cục ngục giam.”

      “Đúng vậy.” Tôn Khải thở dài. “Đây chính áp chế lớn nhất trong cuộc đời chính trị của . Thiếu Hiên, cuối cùng em cũng hả giận rồi.”

      Sầm Thiếu Hiên quả bội phục sát đất với tránh nặng tìm cùng chuyện lớn hóa bé chuyện bé hóa thành của , khỏi lạnh lùng cười: “Tôn cục, thích hợp làm chính khách, thích hợp làm cảnh sát. Hệ thống giữa cục Ngục giam và tư pháp đều có mối liên thông, nếu biết cách giao thời, có thể chuyển sang sở tư pháp, sau đó đến đơn vị khác. Đây tính là áp chế, trái lại còn có thể đưa ra 1 phương hướng mới cho cuộc đời chính trị của . Chỉ là, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, lần này có thể xóa bỏ tất cả hiềm nghi, tôi bội phục. Thế nhưng, ngàn vạn lần đừng có lần sau.”

      “Em yên tâm.” Tôn Khải nở nụ cười. “Đêm cuối cùng của chúng ta, em với , quay đầu lại là bờ. Thiếu Hiên, tại rốt cục cũng buông dao mổ lập địa thành Phật, có thể xem là quay đầu , em xem thử coi có thể trở thành bờ của ?”

      muốn lập địa thành Phật sao?” Thanh Sầm Thiếu Hiên châm chọc. “Tôi mở to mắt mà xem.”

      Hệ thống cảnh sát vẫn chưa thanh trừ hoàn toàn những phần tử bại hoại, vừa qua tết lịch đại đội điều tra của Sở cử người tiến hành điều tra. Đến lúc đó, hy vọng Tôn Khải quay đầu lại là bờ, lập địa thành Phật.

      Tôn Khải dường như cũng biết cậu nghĩ chuyện gì, nhưng cũng sợ bị điều tra. làm việc luôn luôn nghiêm mật, đúng mực, nắm chắt trong tay, bằng nhiều năm làm đội trưởng hình cảnh cũng trong sạch như vậy. Lần này điều làm phó cục trưởng cục ngục giam, biểu ra là loại xử phạt biến tướng, ngoài thăng chức trong hạ chức, kì thực là do chính sắp đặt. Diêu Chí Như cùng đám người kia biết đến cục quản lý ngục giam, lập tức bình tĩnh lại. Lần này bọn chúng khẳng định đều có thể bị phán có tội, nhưng ngoại trừ tự nguyện khai báo, có 2 người bị xử tử hình, những người khác bị chết. Nếu có Tôn Khải ở đó, những ngày trong ngục cũng khổ sở nữa, phần lớn đều là ngục giam theo quy củ, môi trường tốt, hơn nữa qua vài năm là có thể được thả, cũng được tự do. Vì vậy, người người cắn chặt răng, tuyệt để bị dính tới.

      Tất cả Sầm Thiếu Hiên đều biết, nhưng ở giữa còn có chen ngang của chính trị, cậu chỉ có thể bất lực. Hơn nữa, cậu cũng có chứng cứ xác thực chứng minh Tôn Khải có tội, Tôn Khải dù có từng chuyện với bọn bắt cóc, nhưng việc tiến hành nghe lén cũng là bí mật, trước đó chưa thông qua thủ tục phê chuẩn hợp pháp, bởi vậy chứng cứ này có tính hợp pháp, pháp viện tính. nay ra cậu thể nào bắt được Tôn Khải.

      Tôn Khải mỉm cười, nét mặt bình tĩnh, ôn hòa mà : “Thiếu Hiên, lần này thua tay em, phục. Em do chính dạy dỗ, bại trong tay em, thực tế coi như là thua ngay tay , tuyệt ấm ức. Bất quá, Thiếu Hiên, tương lai nếu em phá án, thể đến ngục giam thẩm vấn phạm nhân, chúng ta còn phải giao tiếp về sau, hy vọng sau này hợp tác vui vẻ.”

      Sầm Thiếu Hiên bình tĩnh gật đầu: “ yên tâm, Tôn cục, tôi phân công và tư.”

      Tôn Khải cười, nhàng mà : “Thiếu Hiên, tại ước ao được như Lục Vân Phong, cũng rất bội phục ta. ta là người đàn ông có khí chất, đối xử với em cũng rất tốt, nếu như lúc trước bảo vệ em, có lẽ hôm nay chúng ta cũng tình thâm ý trường như hai người bây giờ, có thể hạnh phúc ở bên cạnh nhau, phải ?”

      Sầm Thiếu Hiên nhớ tới những ngày tháng đau khổ lúc trước, nhớ tới thời điểm mình bị địch bao vây bốn phía, bị ép từ chức, nhớ tới việc mình bị lưu lạc tha hương, cuộc sống chán nản, chỉ có thể chạy đến khách sạn làm người giữ cửa. Những ngày nhục nhã đó, lòng tự tôn bị tổn thương, thấy lòng người thay đổi phũ phàng, khiến cậu thiếu chút nữa gượng dậy nổi, sợ rằng thể trở mình. Toàn bộ những điều đó, đều do người trước mắt cậu ban tặng, mà người này lại là người mà cậu dành toàn bộ tình cảm cùng lòng trung thành cho, khiến tổn thương càng thêm khắc cốt minh tâm, vĩnh viễn khó quên.

      Tôn Khải nhìn nét mặt khẽ biến của cậu, trong lòng dường như cũng biết suy nghĩ của cậu, vì vậy thở dài, nghiêm túc mà : “Thiếu Hiên, xin lỗi, chân thành hướng em xin lỗi. Chuyện cũ qua, tại cả hai chúng ta đều có vợ con, làm việc cũng phải suy nghĩ kỹ hơn. Em yên tâm, bao giờ cưỡng cầu tình cảm của em nữa, em cứ yên tâm làm chuyện của em, yên tâm người của em.”

      ra muốn xua tan tất cả mọi chuyện à, Sầm Thiếu Hiên cũng biết. tại cậu cũng còn là người thanh niên huyết khí phương cương như trước nữa, được dụng ý của Tôn Khải, liền trầm ổn : “Tôn cục, có thể nghĩ được như vậy là tốt, cám ơn .”

      Tôn Khải cũng là người thông minh, tự nhiên nghe thấy được cậu dùng tư oán mà đối phó , liền vươn tay cười: “Thiếu Hiên, chúc mừng em có thiên kim.”

      Sầm Thiếu Hiên cũng vươn tay, cầm, lễ phép mà : “Cám ơn Tôn cục.”

      Lúc này đây hai người bắt tay, là giống như hẹn ước về mặt quan trường, biểu thị hai người đồng ý với khế ước, tạm thời bảo trì hòa bình, ngừng chiến.

      Tuy rằng Tôn Khải rất người trước mặt, nhưng cũng biết đây còn là người từng hoàn toàn tín nhiệm , để mặc sức bố trí nữa rồi. tại là thời kỳ nguy hiểm, có thể tự bảo vệ mình là chuyện may mắn rồi, thể gây thêm chuyện gì nữa, vì vậy buông tay, mỉm cười với cậu, lập tức xoay người rời .

      Sầm Thiếu Hiên nhìn bóng lưng đĩnh trực tràn ngập uy thế của , trong mắt nặng nề, tuy có cam lòng, nhưng chỉ có thể tạm thời tiếp thu.

      Bất quá, chuyện quan trọng nhất giờ, chính là chăm sóc cho mẹ con Diệp Oanh.

      Nhìn theo thân ảnh Tôn Khải tiêu thất ngoài cầu thanh, cậu mới xoay người quay về phòng bệnh, tiếp tục thực chức trách của 1 người chồng, 1 người cha.

      HẾT CHƯƠNG 59

    5. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 60

      Editor: Mai_kari

      Bác sĩ căn cứ vào tình hình của Diệp Oanh, để ở lại bệnh viện 3 ngày rồi mới xuất viện, nhưng Diệp Oanh kiên trì mới 1 ngày đêm đòi về nhà.

      Bởi vì đây là đêm 30, Diệp Oanh muốn ba người Sầm gia đều ở trong bệnh viện với , còn Lục Vân Phong lại đơn ở nhà 1 mình lễ mừng năm mới. Nếu như là 1 người vợ chân chính, là người của Sầm gia, là mẹ của con nhà Sầm gia, có thể tùy hứng, nhưng lại phải. Kết hôn với Sầm Thiếu Hiên là làm liên lụy cậu nhiều rồi, tại sao có thể khiến nhị lão Sầm gia lại bị liên lụy thể ăn mừng năm mới chứ?

      Sầm Thiếu Hiên biết tâm tình của , vẫn luôn giải thích, rằng cậu rất thích trẻ con, hề liên lụy cậu gì cả.

      Cậu ngồi bên giường, vừa ôm bé, vừa dùng bình sữa đút cho bé bú, vừa mỉm cười :”Tiểu Diệp Tử, em đừng suy nghĩ quá nhiều. Dù sao cả đời này cũng thể kết hôn, trừ khi nào có ngày quốc gia này sửa đổi luật, chấp nhận hôn nhân đồng tính là hợp pháp. Thế nhưng, bản thân là người chấp pháp, tất nhiên biết ngày đó khó mà có được. , cùng Vân Phong cũng hy vọng nhiều gì về chuyện kết hôn hợp pháp cả, cũng quan tâm có phải là hôn nhân chính thức hay . Em cần thấy hổ thẹn. tại, em là vợ của , Vân Vân là con chúng ta. hy vọng em có thể vui vẻ, sức khỏe cũng dần ổn định, sau này bệnh gì. Em còn trẻ, còn nhiều thời gian, bé còn cần em phải dạy dỗ. Cho nên, em phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận.”

      Diệp Oanh đủ sữa, nên chỉ có thể nhờ vào sữa ngoài. Viên Chi Lan bận rộn trong ngoài, nghĩ mọi biện pháp nấu các món có dinh dưỡng cho để giúp có sữa, nhưng mùa đông khắc nghiệt, mà còn phải ra ngoài chợ mua các nguyên liệu nấu ăn rồi đem đến bệnh viện cho . Dùng trong phòng bếp được thiết kế riêng trong khoa phụ sản cẩn thận chế biến, vừa chưng các món vừa chăm sóc cho hai mẹ con. Nhìn lão nhân vô cùng cao hứng , thực khiến xấu hổ vô cùng.

      Sầm Thiếu Hiên ngoại trừ bận rộn công tác ra, còn phải về nhà chăm sóc Lục Vân Phong, sau đó vội vã chạy tới bệnh viện, đổi ca để mẹ mình về nghỉ ngơi, còn bản thân chăm sóc hai mẹ con.

      Diệp Oanh nhìn Sầm Thiếu Hiên hài lòng ôm bé, đôi tay thành tạo cầm bình cho bé bú, trong lòng ấm áp, cười : “Em hỏi bác sĩ rồi, em là đẻ thường, lại còn trẻ, lúc mang thai ăn uống đầy đủ, sức khỏe có vấn đề gì cả, nằm bệnh viện quan sát cả ngày rồi, theo nguyên tắc là có thể xuất viện. Bà ấy khuyên em nằm thêm 2 ngày, cũng là do nhiệt tâm mà thôi, có nghĩa là em bắt buộc phải như vậy. tại còn phải làm việc, rồi về nhà, rồi chạy tới đây, cả 3 nơi như thế, sao mà chịu nổi? Hơn nữa, hôm nay là đêm 30, em muốn cả nhà cùng nhau quay quần.”

      Sầm Thiếu Hiên suy nghĩ hồi, rốt cục gật đầu: “Vậy được rồi, để làm thủ tục xuất viện.”

      Bé chưa uống hết bình sữa ngủ say. Sầm Thiếu Hiên bế bé đặt lên giường, sau đó tìm bác sĩ. Hỏi qua kĩ càng, biết sức khỏe Diệp Oanh xác thực có vấn đề gì, có thể xuất viện, cậu mới yên tâm.

      Xong xuôi thủ tục xuất viện, cậu đến phòng bệnh, dùng áo bông bọc kín Diệp Oanh, sau đó bồng lên. Các y tá ở đây đều thích người cha tuấn mỹ tuổi trẻ này, tất nhiên cũng giúp cậu ôm bé, mang theo đồ đạc cùng cậu đến bãi đỗ xe.

      Diệp Oanh có chút xấu hổ, nhưng vẫn chấp nhận ý tốt của cậu. Nằm trong lòng cậu, trái tim thiếu nữ từng bị thương làm tổn thương dần yên ổn trở lại.

      Về mặt ái tình, tất nhiên Sầm Thiếu Hiên, nhưng về mặt tình cảm, và Sầm Thiếu Hiên chính là người thân. Cho tới giờ, mới có thể thừa nhận và xem Sầm Thiếu Hiên chính là trai ruột của mình, cũng chính là cha của con mình.

      Sầm Thiếu Hiên đặt Diệp Oanh bỏ vào trong xe, xoay người lại tiếp nhận bé trong tay y tá giao cho Diệp Oanh ôm, sau đó tiếp nhận hành lý trong tay y tá, liên thanh lời cảm tạ.

      Dưới ánh nắng , dung mạo cậu càng thêm tuấn tú. Hai vị y tá tuổi trẻ khuôn mặt đỏ bừng, hài lòng với cậu: “Đừng khách khí”. Sau đó còn ân cần căn dặn cậu phải làm sao để chăm sóc thai phụ, thanh đặc biệt ôn nhu.

      Sầm Thiếu Hiên liên tục gật đầu, liên tục , ngừng cám ơn, khiến hai y tá càng thêm xấu hổ.

      Qua hồi lâu, bọn họ mới : “Hẹn gặp lại” rồi Sầm Thiếu Hiên lên xe, chạy về nhà.

      đường, cậu gọi cho Lục Vân Phong, mẹ con Diệp Oanh về nhà lễ mừng năm mới. Lục Vân Phong rất hài lòng, muốn siêu thị mua đồ về nấu ăn, làm bữa cơm đoàn viên. Sầm Thiếu Hiên lúc này mới nghiêm giọng, cho ra khỏi cửa.

      Lục Vân Phong cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

      Diệp Oanh nghe thấy, cũng thấy buồn cười, :”Thiếu Hiên, lần đầu tiên em thấy có người có thể trấn trụ Phong ca. Trước đây ảnh thần quỷ cũng sợ, muốn làm gì làm, chẳng thèm nghe ai cả.”

      Trong lòng Sầm Thiếu Hiên ngọt ngào, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn, oán hận : “Nếu ảnh dám nghe lời , lột da ảnh ra.”

      Diệp Oanh cười đến cả người run rẩy, nếu phải sợ đánh thức bé, cười to rồi.

      Sầm Thiếu Hiên sau đó gọi điện cho cha mẹ, Diệp Oanh xuất viện rồi. Viên Chi Lan quan tâm sức khỏe của , hỏi han, Sầm Thiếu Hiên đơn giản chuyển máy sang cho Diệp Oanh để vài câu với mẹ.

      Bà cứ liên miên cằn nhằn, lâu, Diệp Oanh mực cười, sau đó mời bọn họ tới chỗ hai người, cùng nhau đón năm mới.

      Sầm Thiếu Hiên khen ngợi gật đầu mỉm cười với .

      Cha mẹ chỉ có 1 mình cậu là con, năm ngoái do cậu 1 mình lưu lại bên ngoài, thể về nhà, năm nay có thể trở về, cùng đón năm mới hẵn phải ở chung với cả nhà. Lần này lại do chính vợ mình là Diệp Oanh chủ động mời bọn họ, càng khiến bọn họ thêm vui vẻ.

      Về đến nhà, Sầm Thiếu Hiên vào nhà của mình, đặt Diệp Oanh nằm xuống chiếc giường trong phòng khách, rồi bế bé đặt bé lên giường, sắp xếp xong, mới mở cánh cửa đặt giữa hai phòng, vào trong.

      Lục Vân Phong nghe tiếng cửa mở, liền ra từ phòng ngủ, ôm chặt lấy cậu.

      Hai người nhiệt tình hôn lâu, mới lưu luyến rời ra. Sầm Thiếu Hiên giọng : “Cha mẹ sắp tới đây, chúng ta cùng nhau lễ mừng năm mới”

      Lục Vân Phong cười gật đầu, cùng cậu qua cửa, sau đó đóng cánh cửa thông qua bên phòng này.

      Sầm Thiếu Hiên nhanh chóng vào bếp, bắt đầu nấu ăn, Lục Vân Phong biết cậu để động tay , nên liền tiến vào phòng ngủ thăm Diệp Oanh cùng bé.

      Diệp Oanh nửa nằm, nhìn Lục Vân Phong vô cùng gầy bước vào, khỏi đến rơi nước mắt: “Phong ca, rốt cục có thể an toàn trở về, em rất vui.”

      Lục Vân Phong ôn nhu mà : “Tiểu Diệp Tử, đừng khóc, ở cữ được khóc, nếu con mắt bị thâm đó.”

      biết gì chứ?” Diệp Oanh lau nước mắt, trêu chọc . “ chưa từng cưới vợ, vậy mà làm như cái gì cũng biết.”

      Lục Vân Phong hài hước mà : “Thế giới này có 1 thứ gọi là tri thức đó, cần tự mình làm cũng có thể biết được đó.”

      Diệp Oanh bị chọc cười lớn, sau đó thở dài hạnh phúc: “Phong ca, em ước gì mình có thể như cùng Thiếu Hiên, tình cảm thâm sâu. Bất quá, vận khí em coi như cũng tốt, có thể gặp được các , coi như là may mắn trong bất hạnh vậy.”

      “Em có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.” Lục Vân Phong ngồi ở bên giường, vừa quan sát đứa bé trắng ngần, rất hài lòng. “Tiểu Diệp Tử. Chúng ta có 1 đứa con xinh đẹp như thế, đó là điều may mắn. Tương lai, rồi em tìm thấy tình cảm mới, thời gian nhất định giúp em tìm thấy hạnh phúc. “

      Diệp Oanh cười lắc đầu: “Em bao giờ muốn ai nữa, quá mệt mỏi rồi.”

      “Em mới 26 thôi, đừng gì mà bao giờ chứ. Thế giới rộng như thế, em nhất định tìm thấy người lòng em.” Lục Vân Phong thành khẩn mà , sau đó lại chọc. “Bất quá, đến lúc đó tốt nhất là để bé lại, nếu bọn rất luyến tiếc đó.”

      Diệp Oanh cũng cười: “Em cũng luyến tiếc, vậy cứ ở chung với nhau .”

      Lục Vân Phong biết bị tổn thương rất sâu, tại về chuyện này còn sớm, nên thêm gì cả. vẫn ngồi bên giường, nhìn bé chuyển mắt, là thấy đáng vô cùng.

      Sầm Thiếu Hiên làm xong gà, bắt đầu hấp, sau đó vào phòng ngủ, thấy hình dáng đó của Lục Vân Phong, khỏi bật cười: “ nhìn , tại thành bộ dáng đó, sau này sợ làm hư bé đó, cẩn thận chịu gả bé luôn đó.”

      Lục Vân Phong cùng Diệp Oanh nghe xong, cười to, nhưng lại sợ đánh thức bé, chỉ có thể nén cười chịu đựng.

      Diệp Oanh nở nụ cười mới : “ đó, bé mới sinh được 1 ngày thôi, mà lo bé tương lại có thể lấy chồng hay rồi.”

      Lục Vân Phong cũng cười: “Con của mà, lại đẹp đến thế, tương lại chẳng biết có bao thằng đeo đuổi nữa, em lo cái gì chứ?”

      Sầm Thiếu Hiên lắc đầu, dịu giọng : “Cha hiền có con hư.” (Từ phụ đa bại nhi)

      Ba người cùng nhau cười ra tiếng. Sầm Diệp Vân rốt cục cũng bị đánh thức. Bé mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, nghe tiếng cười vui vẻ, bỗng nhiên cũng nở nụ cười. Bên ngoài, pháo hoa năm mới được phóng ra, cả thế giới chìm trong màu sắc hạnh phúc.

      HẾT CHƯƠNG 60
      TOÀN VĂN HOÀN

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :