1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày gió nổi lên - Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết [ HOÀN ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 51

      Editor: Mai_kari

      Cầu vượt này như 1 cầu vồng, kéo dài qua màn đêm, đầu nằm ở vùng ngoại ô, hai bên có kiến trúc nào, Lục Vân Phong chạy rất nhanh, đến khi tiếng súng vang lên tiến thẳng vào nội thành, hai bên đều là những bức tường cách cao ngất, như bao bọc lại cây cầu, dường như chỉ còn có thể nhìn thấy những ánh sao thưa thớt đầu.

      Khí lạnh xông thẳng vào trong xe, khiến trong lòng Lục Vân Phong chấn động. nghĩ đối phương lại dám nổ súng trong thành phố, xem ra bọn chúng quyết tâm giết thề bỏ qua.

      nhấn mạnh chân ga, tay cầm lái xoay mạnh, điều khiển chiếc xe ngừng uốn quanh, luồn lách để tránh luồn đạn từ phía sau bay tới, trong lúc đó vẫn vừa lái xe vừa nhanh chóng lấy điện thoại ra, ấn nút gọi cho Sầm Thiếu Hiên, sau đó bỏ điện thoại vào túi, lấy tai nghe vô tuyến ra mang vào lỗ tai.

      Sầm Thiếu Hiên chưa về nhà, ở văn phòng ăn mì ăn liền, thấy màn hình điện thoại di động số điện thoại, nhìn thấy liền mỉm cười, đưa tay tiếp nhận: “Alô, Vân Phong …”

      Lập tức cậu nghe được tiếng súng vang vọng, Lục Vân Phong cười : “Thiếu Hiên, Đào thành chỗ em là ngạo mạn nha, dám có người ngay trong thành phố nổ súng giết người, lợi hại.”

      Sầm Thiếu Hiên nhất thời nóng nảy: “Bớt nhảm , chuyện gì vậy? ở đâu?”

      Lục Vân Phong thoải mái mà cười: “ cầu vượt, từ Tây sang Đông.”

      “Được, cố chống 1 chút, em lập tức gọi người qua hỗ trợ cho .” Sầm Thiếu Hiên liền lấy điện thoại gọi tới trung tâm chỉ huy 110, cầu bọn họ gọi cho toàn bộ cảnh sát có mặt gần chỗ cầu vượt, lập tức chạy tới cầu vượt, chặn hai đầu, bắt kẻ nổ súng.

      Rất nhanh, hai đầu cầu vượt lập tức vang lên tiếng còi cảnh sát, sau đó ít cảnh sát từ hai đầu Đông Tây chạy lên cầu vượt.

      Lục Vân Phong mỉm cười, từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua chiếc xe vẫn đuổi sát xe mình.

      Xe chở hàng đụng xe giảm tốc độ, nhanh chóng bị bỏ lại phía sau rồi dần thấy nữa. Chỉ còn lại mỗi chiếc xe việt dã vẫn chạy đuổi theo xe , người trong xe lộ người ra, cầm súng lục cùng súng tự động điên cuồng bắn về phía .

      Lục Vân Phong chỉ cảm thấy đạn dày đặc bay qua người , nhưng sợ sệt, chỉ cúi người thấp xuống, nỗ lực tránh đạn.

      Rất nhanh, phía trước có chiếc xe cảnh sát ngược chiều xe chạy lại, sau đó xoay xe đậu ngang đường. Cảnh sát xe nhảy xuống, lấy súng lục hướng về bọn họ.

      Lục Vân Phong chỉ phải phanh xe lại, trong lòng thầm mắng.

      Xe cảnh sát phía trước quá ngu , đáng lẽ phải để cho chạy qua rồi mới chặn người đuổi phía sau lại chứ, giờ tự dưng cản cả xe luôn.

      Nhưng xe phía sau lại hề giảm tốc độ, đâm thẳng vào xe .

      xoay mạnh tay lái. Dù tránh lực đạo thẳng diện, nhưng đuôi xe vẫn bị đụng mạnh lệch qua 1 bên. Tuy rằng phanh xe lại, nhưng lực đụng vẫn khiến cho xe bị xoay tròn, đụng mạnh vào tường cách bên cạnh.

      Tất cả phát sinh trong tíc tắc. Chỉ nghe tiếng Ầm lớn, xe đâm mạnh vào rào chắn bảo vệ ngay bên đường, tường cách đổ nát, túi an toàn trong xe bung ra. Lục Vân Phong bị cú thiên toàn địa chuyển, cảm thấy tầm nhìn trước mắt có chút mờ ảo rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.

      Xe đụng xe ngừng lại, người xe leo xuống. Cảnh sát của xe cảnh sát bên cạnh cũng chạy tới bên này. Bọn họ ba chân bốn cẳng mở tung cửa xe, đem Lục Vân Phong hôn mê lôi xuống, đem về phía xe cảnh sát. Dùng băng keo trói tay chân , bịt miệng lại, sau đó nhét vào trong rương lớn.

      xe đuổi theo Lục Vân Phong có 3 người, lúc này cũng thay đồng phục cảnh sát.

      Sau đó, có 1 chiếc xe cảnh sát từ hướng kia chạy tới, cảnh sát xuống xe chạy tới chỗ bọn họ, lập tức hỏi: “Sao rồi?”

      “Được rồi.” Có người trả lời y. “Toàn bộ đều xong.”

      “Mau xử lý trường.” Người nọ , cùng những người khác lập tức hành động.

      Có người từ phía sau xe việt dã lôi xuống hai thi thể, lần lượt đặt ghế lái của hai chiếc xe. Có người cầm súng lục cùng súng tự động từng bắn Lục Vân Phong giờ quay lại bắn vài phát vào chiếc xe cảnh sát, sau đó nhảy vào trong xe. người khác lập tức mở nắp thùng xăng của hai chiếc xe ra, sau đó chạy .

      Vài người cầm lấy súng cảnh sát, liên tục bóp cò về phía hai chiếc xe.

      Chỉ nghe hai tiếng nổ, hai chiếc xe đều bốc cháy.

      Rất nhanh, xe cảnh sát lần lượt chạy tới.

      Cảnh sát ở đây trước đó miêu tả lại là kẻ bắt cóc nổ súng chống lại bọn họ nên bọn họ thể nổ súng. Có vị cảnh sát dường như bị trọng thương, nên đồng nghiệp của y muốn đưa y bệnh viện, sau đó vội vã lái xe rời .

      Lúc Sầm Thiếu Hiên chạy tới trường hai chiếc xe đều được dập lửa, chỉ còn lại hài cốt bị cháy đen. Trong cơn gió lạnh, Sầm Thiếu Hiên chỉ cảm thấy cả người rét run, chạy vội đến bên cạnh xe Lục Vân Phong.

      Bên trong rỗng tuếch, cậu vội vã quay người hỏi cảnh sát bên cạnh: “Người trong xe đâu?”

      Cảnh sát kia đưa tay chỉ vào cái túi đen đặt dưới mặt đất bên cạnh: “Trong hai chiếc xe chúng tôi tìm thấy 2 thi thể.”

      Sầm Thiếu Hiên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trong đầu ông ông tác hưởng, dường như đứng vững. lát lâu sau, cậu mới vững thần, chạy lại mở khóa của túi thi thể.

      Cả hai thi thể bị cháy rụi hoàn toàn biến dạng, vô cùng thê thảm, tay Sầm Thiếu Hiên đều run rẩy, cố gắng chịu đựng mùi khét, cố gắng quan sát hai thi thể.

      Theo cảm giác vóc dáng hai người này cũng cao lớn như Lục Vân Phong. Nhưng Sầm Thiếu Hiên sợ chính mình xử trí theo cảm tính, chủ quan ước đoán, suy nghĩ chút, đột nhiên lần lượt nhìn tay trái của hai người họ.

      Trong tay trái người có mang gì cả, tay của người còn lại đeo nhẫn bảo thạch, hoàn toàn khác hẳn với chiếc nhẫn cưới bạch kim do chính cậu mang tay Lục Vân Phong.

      Cậu lập tức hít sâu 1 hơi, lập tức khéo khóa túi thi thể lại, đứng dậy phân phó: “Lập tức điều tra thân phận người chết.”

      .” Cảnh sát bên người cậu trả lời rồi truyền đạt mệnh lệnh của cậu.

      Lòng Sầm Thiếu Hiên nóng như lửa đốt, đứng ở đó lớn tiếng : “Ai đến trường đầu tiên?”

      lát sau, có hai cảnh sát chạy tới với cậu: “Trong các em đến trước có người bị thương, bọn họ phải đưa người đó đến bệnh viện. Chúng tôi là đến sau họ.” Nét mặt hai người rất thực, thấy khác lạ.

      Sầm Thiếu Hiên lập tức kêu 1 hình cảnh: “Cậu lập tức điều tra xem bọn họ là thuộc đơn vị nào? Có phải người của đội chúng ta ? tại ở bệnh viện nào?”

      .” Thanh niên kia lập tức chạy tới xe của mình, cầm lấy bộ đàm gọi trung tâm chỉ huy.

      Sầm Thiếu Hiên liền kêu hai người cảnh sát đó kể lại tình hình phát sinh hồi nãy.

      Đó chỉ là hai vị tuần cảnh, tình kể lại rất logic. Lúc bọn họ chạy tới thấy kẻ bắt cóc dùng súng có hỏa lực rất mạnh, bọn họ phải nổ súng bắn trả. Với lại do có người bị thương, nên bọn họ mới ở lại bảo vệ trường. người em bị thương chạy xe cảnh sát, mặc cảnh phục, nhưng bọn họ lại biết người đó, nghĩ là cùng 1 đơn vị. Cuối cùng bọn họ là chỉ biết có nhiêu đó thôi.

      Sầm Thiếu Hiên trầm ngâm chốc lát, hỏi bọn họ mấy vấn đề, bọn họ đều trả lời rành mạch. Sầm Thiếu Hiên tỉ mỉ nghe, thấy có kẽ hở nào, mới gật đầu, ôn hòa : “Các cực khổ rồi. Nếu như còn vấn đề gì, tôi hỏi các sau.”

      cực.” Hai cảnh sát đó lễ phép cười . “Sầm đội có thể hỏi chúng tôi bất kì lúc nào.”

      Sầm Thiếu Hiên xoay người tìm hình cảnh dò bệnh viện, gấp gáp hỏi: “Sao rồi? Bọn họ ở bệnh viện nào?”

      Hình cảnh nghi hoặc nhìn về phía cậu: “Bọn họ gọi cho từng đơn vị 1, bên chúng ta có người nào bị thương cả, càng có cảnh sát nào đến bệnh viện.”

      Hai hàng lông mày Sầm Thiếu Hiên nhíu lại, cậu đoạt lấy microphone, : “Tôi là Sầm Thiếu Hiên, tại tình hình khẩn cấp, tôi cầu phong tỏa toàn bộ con đường ra khỏi thành phố, đồng thời quan sát máy giám sát đường, tìm chiếc xe giả xe cảnh sát. Tôi nghi ngờ chiểc xe đó bắt cóc 1 vị doanh nhân, xe có súng, là phân tử nguy hiểm.”

      .” Bên kia lập tức trả lời. “Chúng tôi lập tức thông báo cho các đơn vị.”

      Sầm Thiếu Hiên buông microphone, có 1 hình cảnh chạy tới, vội vã báo cáo với cậu: “Sầm đội, tra ra được lý lịch của hai chiếc xe, Audi phía trước là của chủ tịch tập đoàn Vân Phong – Lục Vân Phong, chiếc xe việt dã phía sau là xe trộm, người mất của là chủ nhiệm câu lạc bộ thám hiểm, mới báo án tuần trước.”

      Sầm Thiếu Hiên gật đầu cái, gọi đội trưởng đội điều tra các vụ án lớn, mạnh mẽ kiềm chế tâm tình vô cùng lo lắng, bình tĩnh : “Vụ án này do phụ trách, phải luôn báo cáo cho tôi biết. Chú ý, cần phải đảm bảo an toàn cho con tin.”

      Đội trường kia có chút nghi ngoặc: “Sầm đội, sao biết đây là vụ bắt cóc?”

      Sầm Thiếu Hiên hờ hững : “Trực giác. Lập tức xoay người leo lên xe, nhanh chóng rời .

      HẾT CHƯƠNG 51

    2. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 52

      Editor: Mai_kari

      Đêm khuya, lạnh thấu xương, Sầm Thiếu Hiên chỉ cảm thấy lòng mình còn lạnh hơn. Mà trong nơi ở thành phố này, Lục Vân Phong cũng cảm thấy rất lạnh.

      là bị lạnh cóng làm tỉnh.

      Trong chiếc rương lớn ở phía sau xe có chút ấm áp, nhưng khi bị lôi ra ngoài khí lạnh lập tức bao trùm lấy , khiến dần tỉnh lại.

      Đầu của có chút đau nhức, tay chân bị trói, miệng bị bịt kín, chỉ có thể mặc người ta khiêng . biết đây phải lúc để giãy giụa, nên nằm yên.

      Những người đó khiêng vào trong nhà, xuống dưới hầm. Hệ thống sưởi hơi bao bọc khiến dần dễ chịu lại.

      Nhưng chuyện tiếp theo lại dễ chịu như vậy, chúng cởi tay trói cho , sau đó đè lên ghế, nhanh chóng trói tay lên ghế.

      cố gắng mở mắt.

      Ở đây chắc là tầng hầm, có ngọn đèn mờ ảo. Nhờ ánh đèn mà có thể nhìn thấy được những bóng đêm di chuyển, dường như có ít người, nhưng thấy lắm.

      lát sau, có tiếng vang lên trong góc tối: “Tên họ Lục kia, mày làm gì ở Bắc Kinh hơn nửa tháng?”

      Lục Vân Phong nhếch khóe miệng, cười : “Cùng bạn cũ uống rượu, chuyện phiếm. Sao vậy? Bộ tôi chọc đến ai sao?”

      “Vậy mày đem vật gì tới đó?” Người nọ mang giọng chuẩn.

      “Vật gì là vật gì chứ?” Lục Vân Phong đưa ra nét mặt vô cùng kinh ngạc. “Mang theo quần áo thôi. Sao vậy? Bộ được mang theo sao?”

      Trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên trong bóng tối đánh ra 1 quyền, trúng ngay vào mặt . Đầu của ong lên 1 tiếng, trong lúc nhất thời choáng váng, miệng đầy mùi máu. nhắm mắt lại, mặt ra nét đau đớn.

      Thanh kia vẫn chậm rãi : “Họ Lục kia, đừng nghĩ tụi mày dùng cách dương đông kích tây tụi tao chú ý. Tốt nhất mày nên thành chút , hợp tác với tụi tao, bằng , tao đảm bảo mày nhìn thấy ánh mặt trời nữa đâu.”

      Lục Vân Phong cũng trở nên lạnh lùng, hờ hững : “Mày là ai tao còn biết? Hợp tác thế nào chứ?”

      Thanh người nọ vẫn đều đều: “Tao là ai quan trọng, quan trọng là … mày nên trả lời thành câu hỏi của tao, đồng thời nghe theo lời tao là được.”

      Lục Vân Phong châm chọc mà cười: “Muốn biến tao thành con rối sao? Xin thứ lỗi cho ngu dốt của tao, việc này tao có khả năng.”

      Người nọ trầm mặc.

      Phút chốc, cây côn gỗ thô to hướng thẳng về phía chỗ phát ra 1 tiếng xé gió, đánh mạnh vào bụng .

      kêu lên tiếng đau đớn, đau đến thể thở được.

      Người nọ lạnh lùng mà : “Họ Lục kia, tao khuyên mày tốt nhất nên thông minh chút . mày bị gì chắc chắn là biết rất , tao muốn giết mày dễ như trở bàn tay. Muốn lột da mày cũng là việc rất . Tao còn có thể đem thân thể mày cắt thành từng khối, sau đó chuyển đến chỗ tên nhân tình của mày, xem thử nó có nét mặt thế nào. Cho dù mày chịu , cũng chịu làm theo lời tao, tao cũng có thể dùng mày để ép tên gian phu của mày, bắt nó phải ngoan ngoãn nghe lời.”

      Lục Vân Phong nghe gã nhắc tới Sầm Thiếu Hiên. Trong lòng thầm giật mình, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh, cười nhạt: “Tao hiểu mày cái gì. Mày muốn làm gì làm , nhiều thế làm gì?”

      Tên kia gì nữa, chỉ nhìn kỹ chút rồi hơi hơi gật đầu với bọn người bên cạnh. Sau đó xoay người ra ngoài.

      Đám người bên cạnh gã bước lên phía trước, tên cầm lấy cây côn gỗ trong tay tên bự con hồi nãy, cứ vậy mà quất xuống người .

      Nhất thời, máu vung ra, toàn bộ gian phòng đều vang lên tiếng vật cứng đánh vào thân thể, khí giằng co, khiến người ta cảm thấy buồn bực ứ động, hầu như lấn át cả khí lạnh.

      Cùng lúc đó, Sầm Thiếu Hiên điên cuồng lái xe đường. Lòng cậu cực kỳ loạn, đau lòng hòa với sợ hãi thể nên lời.

      Cậu sợ mất người mà cậu , người trở thành cột trụ chống đỡ cho sinh mạng này của cậu, nếu mất , cuộc sống cậu trở nên trống rỗng, ngay cả ý nghĩa để tồn tại cũng mất.

      Khí lạnh mùa đông ban đêm, cậu vẫn lái xe chạy tới tất cả các cửa khẩu của thành phố này, dù biết nỗ lực này chẳng mang lại kết quả nào.

      Suy đoán về việc xe cảnh sát cùng bọn người mặc cảnh phục đến trường đầu tiên, cậu liền nghĩ tới Tôn Khải.

      Tuy rằng biết chắc là bên trong nội bộ cảnh sát có phần tử thoái hóa, có thể là có kẻ dám giả thành cảnh sát, nhưng cậu vẫn ngăn được việc nghĩ tới trước tiên.

      Tôn Khải lấn quá sâu rồi, nay tuy cậu vẫn chưa biết tình, nhưng chắc chắn Tôn Khải có mối liên hệ nào đó với Diêu Chí Như, có lẽ việc lúc trước Tôn Khải có thể chút do dự giúp người đó hãm hại cậu, cậu có thể biết được phần nào vụ việc rồi.

      Cậu nhìn những ngọn đèn tịch mịch ở hai bên đường, suy trước nghĩ sau, biết mình thể dùng suy đoán chủ quan hoài nghi Tôn Khải, cũng thể đến chỗ hỏi Lục Vân Phong ở đâu. Cậu dừng xe lại, nắm chặt lòng bàn tay đập mạnh lên tay lái, sau đó xuống xe.

      Khi lạnh xông thẳng vào mặt, nhất thời khiến cậu tỉnh táo lại. cậu tự cảnh cáo chính mình, nhất định thể loạn, như vậy mới có thể cứu Lục Vân Phong trở về.

      Chỉ cần cậu còn tiếp tục công tác, chỉ cần cậu còn ở vị trí đội trưởng đội hình cảnh này, những người đó dám làm hại đến tính mạng Lục Vân Phong. Bọn chúng nhất định giữ lại, để bức ép bản thân mình.

      Cậu hít thở sâu, hít vào, rồi thở ra, trái tim rối loạn dần bình tĩnh trở lại.

      Cậu leo lên xe, chạy thẳng đến văn phòng mình. Sáng hôm sau, cậu bắt đầu khẩn trương công tác.

      Ngay chiều hôm đó liền có xác thực người chết cũng phải Lục Vân Phong, mà là 1 người thân phận , có thể khẳng định, Lục Vân Phong bị bọn bắt cóc mang theo súng bắt cóc.

      Tập đoàn Vân Phong có mặt ở khá nhiều tỉnh tại toàn quốc, mang ảnh hưởng khá lớn, khách sạn Vân Phong tại chỗ này lại là công ty có tiếng, hơn nữa Lục Vân Phong luôn biết cách làm người khác hài lòng, luôn quyên tiền khắp nơi, tên của cũng được các quan viên chính phủ cùng truyền thông biết . Vụ này phát sinh ngay tại Đào thành lập tức truyền ra khắp nội bộ tập đoàn Vân Phong, cũng nhanh chóng truyền đến truyền thông ở các chỗ khác, bọn họ chỉ lập tức phát tin, mà còn phái ít phóng viên đến Đào thành tìm hiểu.

      Truyền thông bản địa Đào thành đều nhận được ra hiệu ngầm, bảo việc này nhất định phải phong tỏa, nhưng thời nay tin tức thời đại, sao mà có thể phong tỏa được? Rất nhanh, thị chính Đào thành cảm thấy áp lực cực đại.

      Lục Vân Phong chỉ là doanh nhân ưu tú, mà còn là uỷ viên hội nghị hiệp thương chính trị, vừa gặp chuyện, hội nghị hiệp thương chính trị cùng phó thị trưởng bộ phân công quản lý kinh tế bên Khang thành, còn có các hiệp hội doanh nhân, hiệp hội ngành nhà hàng khách sạn đều gọi điện tới, cầu bọn họ mau chóng phá án, cần phải cứu Lục Vân Phong an toàn trở về. Ngân hàng Khang thành càng sốt ruột hơn, an nguy của Lục Vân Phong liên quan tới an toàn của 1 tỷ mà họ cho vay, đó chính là tài sản quốc gia. Phó tổng tài Tập đoàn Vân Phong chạy tới đây trước, hầu như ở chầu chực ở cục công an thôi thúc họ mau phá án.

      Bất quá, công nhân tập đoàn Vân Phong lại có hoảng loạn, bọn họ vừa lo lắng chờ đợi tin tức của sếp mình, vừa giữ vững vị trí công tác, làm việc ràng như thường, bởi vậy có thể nhận ra năng lực quản lý cùng lãnh đạo của Lục Vân Phong kiệt xuất thế nào.

      Áp lực Từ bốn phương tám hướng đề nặng lên phủ cùng cục công an Đào thành, ở hạ lệnh, ra kỳ hạn phá án. Cục công an cầu làm tốt phó cục trưởng bộ quản lý hình Tôn Khải phụ trách chỉ huy, phải trong thời gian ngắn nhất tìm cho bằng được Lục Vân Phong, đồng thời bảo chứng an toàn của .

      Lúc Tôn Khải chạy ô tô tới đại đội hình cảnh, Sầm Thiếu Hiên cùng vừa mới nhận được 1 gói hàng .

      Cậu cẩn thận dò xét văn kiện chuyển giao rồi kí tên, sau đó cẩn thận mở giấy gói, tận lực cố gắng làm hư hao.

      Mở lớp giấy gói bên ngoài ra, bên trong là chiếc hộp nhung .

      Sắc mặt Sầm Thiếu Hiên trắng bệch. Cậu rất , thông thường bọn bắt cóc nếu như đưa gia đình người bị hại vật giống như vậy, vậy nó có ý nghĩa là bọn chúng dùng thủ đoạn máu me bắt ép đối phương cúi đầu, chỉ có thể nghe theo bọn chúng mà thôi.

      Sầm Thiếu Hiên như ngừng thở, mở nắp hộp.

      Bên trong hộp, giữa những tơ lụa màu vàng thường dùng đựng đồ trang sức, là ngón tay, ngay gốc ngón tay mang chiếc nhẫn bạch kim, ở khắc hoa văn trang nhã, là do đích thân cậu đặt hàng, ngay đêm tân hôn tận tay mang cho Lục Vân Phong.

      Sầm Thiếu Hiên ngơ ngác nhìn ngón tay trắng bệch đó, chỉ cảm thấy toàn thân nứt ra, máu cũng ngừng chảy.

      Cậu nhìn chiếc nhẫn, trước mắt càng lúc càng mờ ảo.

      Tay cậu run , đưa tay cầm lấy ngón tay cứng ngắc lạnh lẽo đó, nắm chặt trong lòng bàn tay.

      Sau đó, cậu ngã xuống.

      HẾT CHƯƠNG 52

    3. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 53

      Editor: Mai_kari

      Tôn Khải đẩy ra cửa văn phòng đại đội trưởng, thấy Sầm Thiếu Hiên nằm mặt đất nhúc nhích. nhanh lên đóng cửa lại, chạy nhanh tới ôm lấy cậu, đặt lên sofa.

      Sắc mặt Sầm Thiếu Hiên tái nhợt, hai hàng lông mày cau lại, thể yếu đuối.

      Tôn Khải nhìn kỹ cậu, lấy tay chậm rãi vuốt ve cái trán cùng gương mặt cậu, sau đó cúi người, hôn lên môi cậu.

      Trong phòng hệ thống sưởi hơi mở, nhưng mặt Sầm Thiếu Hiên lại khá lạnh, trán dường như còn đổ mồ hôi lạnh, khiến Tôn Khải rất đau lòng. hôn hồi liền ngẩng đầu lên, cầm lấy khăn tay lau mồ hôi trán cậu, sau đó tự nhiên tới tủ bên tường, lấy ra chăn, đắp lên người Sầm Thiếu Hiên.

      Qua hồi lâu, Sầm Thiếu Hiên chậm rãi tỉnh lại.

      Tôn Khải ngồi ghế ngay trước mắt cậu, ôn hòa : “Em mới bị ngất.”

      Sầm Thiếu Hiên nhìn , hề hé răng.

      Tôn Khải vô cùng kinh ngạc, thanh ôn hòa: “Sao vậy?”

      Sầm Thiếu Hiên cười khổ chút, muốn lại thôi.

      Tôn Khải ôn nhu đưa tay vuốt mặt cậu, giọng : “Có vấn đề gì, cứ cho biết, cũng giống như trước đây, là thượng cấp của em, là người của em, đem hết sức hỗ trợ cho em.”

      Sầm Thiếu Hiên chỉ cảm thấy toàn thân rét run, hơi hơi rùng mình.

      Tôn Khải vươn hai tay, ôm chặt lấy cả người lẫn chăn, thân thiết: “Em quá mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.”

      Sầm Thiếu Hiên vẫn hé răng, nhưng cũng có giãy ra, chỉ hơi hạ mí mắt, trong mắt có chút mê hoặc, dường như biết mình có nên giãy dụa hay .

      Tôn Khải nở nụ cười, ghé vào lỗ tai cậu : “ theo . đưa em nghỉ ngơi cho tốt.”

      Sầm Thiếu Hiên trầm mặc chốc lát, hơi hơi gật đầu.

      Trong mắt Tôn Khải lên tia đắc ý, nhưng lập tức thu lại, cũng giống như lúc trước khi họ là người vậy, cúi đầu : “ ra ngoài trước, ở xe chờ em, em ra sau, được ?”

      Sầm Thiếu Hiên vẫn hé răng, lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.

      Tôn Khải rất hài lòng, liền buông cậu ra, đứng dậy ra ngoài.

      Sầm Thiếu Hiên ngồi lên, nét mặt đầy ủ rũ. Cậu tới cạnh bàn, khó khăn mà buông thả lỏng lòng bàn tay, đem ngón tay trong lòng bàn tay bỏ vào hộp. Suy nghĩ chút, cậu tháo chiếc nhẫn đó ra, bỏ vào túi trước của mình, sau đó mới đóng nắp hộp, bỏ vào ngăn kéo.

      Cậu bình tĩnh ra cửa phòng, rửa sạch hai tay trong toalet, mới ra khỏi tòa nhà, leo lên xe Tôn Khải.

      Dọc theo đường bọn họ đều gì. Tôn Khải dường như định liệu trước, cũng hỏi ý kiến của cậu đưa cậu tới khu biệt thự ở ngoài thành.

      Vườn cây bên trong chăm sóc rất tốt, phòng ốc giữa những tán cây xanh. đường ai, an tĩnh vô cùng.

      Tôn Khải trực tiếp chạy xe vào 1 dãy biệt thự bên trong, cười : “Chúng ta tới rồi.”

      Sầm Thiếu Hiên gì, chỉ theo vào cửa.

      Tôn Khải lên lầu hai, thoải mái mà cười với cậu: “Em cứ tắm rửa trước, thả lỏng chút, sau đó ngủ tiếp.”

      Sầm Thiếu Hiên gật đầu, theo vào phòng tắm. Đồ dùng bên trong đầy đủ hết, khăn mặt tất cả đều mới.

      Tôn Khải chỉ tay vào, : “Em tắm ở đây , bên kia còn 1 phòng tắm, tắm ở đó.”

      Sầm Thiếu Hiên gật đầu.

      Cậu tắm rất chậm, đặc biệt tỉ mỉ, dường như nghiêm túc suy nghĩ việc gì. Rốt cục, hình như cậu hạ quyết tâm, tắt nước, lau khô người, ra ngoài.

      Tôn Khải tắm xong rồi, ngồi ở giường chờ cậu, thấy cậu ra, cười ngoắc tay với cậu: “Mau tới đây, đừng để cảm lạnh.”

      Sầm Thiếu Hiên mang khăn tắm, mặt cảm xúc bước tới chỗ , nằm xuống bên cạnh .

      Tôn Khải sớm nhịn được, lập tức xoay người áp lên người cậu. Sầm Thiếu Hiên nhíu mày, giọng : “Tôi mệt.”

      Tôn Khải nhiệt huyết sôi trào, vừa nhiệt liệt hôn cậu vừa cười : “Đừng lo, việc này giải lao rất tốt, dù sao em cũng cần dùng lực, cứ giao hết cho .”

      Sầm Thiếu Hiên nhắm mắt lại, có giãy dụa.

      Tôn Khải mừng rỡ như điên, cố gắng làm ít tiền hí rồi lập tức tiến nhập thân thể cậu.

      Sầm Thiếu Hiên “Hừ” tiếng, nhưng có chống cự.

      Vì Lục Vân Phong, mạng này cậu cũng cần, chuyện này đáng kể.

      Tôn Khải rất hưng phấn, nhiều lần kịch liệt đưa đẩy, lại thấy cậu có đủ nhiệt tình, muốn cậu giống như trước đây, ôm lấy , nên càng thêm cuồng nhiệt ra vào thân thể cậu, mạnh mẽ xông tới, đưa đẩy ngừng, đến tận khi nghe thấy rên rỉ của cậu, mới thoả mãn chậm lại tốc độ cùng lực đạo.

      Sầm Thiếu Hiên hoàn toàn có khoái cảm, chỉ cảm thấy rất đau, nhưng còn có thể nhẫn nại. Tôn Khải chỉ là quá kích động, cũng phải ngược đãi, nên cũng đến mức chịu nổi.

      Tôn Khải từ chính diện làm lâu, sau đó xoay người cậu lại nằm úp sấp, lần thứ hai tiến vào trong cậu.

      vòng này thực xem như là cuộc giày vò Sầm Thiếu Hiên, đến khi Tôn Khải cao trào, sau đó áp lên người cậu thở dốc cả người cậu đầy mồ hôi, vô cùng kiệt sức.

      Đối với Tôn Khải, chuyện này khiến vô cùng say sưa, như trước đây vậy, nhưng Sầm Thiếu Hiên chỉ đem việc này trở thành loại hoạt động máy móc, nếu như có thể khiến Lục Vân Phong còn sống, chịu đựng 1 chút, cũng vô cùng đáng giá.

      Qua hồi lâu, Tôn Khải ghé vào lỗ tai cậu vô cùng thân thiết cười : “Em còn sức ? Nếu ôm em vào phòng tắm nhé.”

      Sầm Thiếu Hiên hít hơi sâu, lúc này mới : “ cần, tôi có thể tự .”

      Tôn Khải cũng ép cậu, cười đứng dậy, qua phòng khác tắm.

      Sầm Thiếu Hiên cố gắng đứng dậy, tìm quần áo vừa cởi lấy ra điện thoại di động gọi cho Diệp Oanh.

      “Tiểu Diệp Tử, hôm nay về, phải tăng ca.” Thanh của cậu rất bình tĩnh. “Em đừng lo, Vân Phong còn sống, nhất định cứu ấy ra.”

      Diệp Oanh mang thai 8 tháng, thân thể cồng kềnh, nghe tin Lục Vân Phong gặp chuyện may, Sầm Thiếu Hiên khuyên nên trấn định, muốn nên hoảng loạn. thương lượng với Sầm Thiếu Hiên, lập tức gọi điện thoại cho tổng bộ Khang thành, muốn bọn họ tiếp tục duy trì công ty hằng ngày, quyết thể loạn, còn kiên định , Lục Vân Phong còn sống, nhất định trở về, trong khoảng thời gian này, càng thêm cố gắng giữ vững cục diện ổn định trong tập đoàn Vân Phong.

      Còn Sầm Thiếu Hiên, ngay sau khi Lục Vân Phong gặp chuyện may, lập tức dặn mẹ mình đến chỗ Diệp Oanh làm bạn, chủ yếu là chăm sóc cho . Khu chung cư nơi họ ở là nơi xa hoa, an ninh vô cùng nghiêm mật, đối thủ của bọn họ khó mà lẻn vào, cũng khá an toàn với Diệp Oanh. Cậu dặn mẹ mình cùng Diệp Oanh, trong khoảng thời gian này, nên ra ngoài, nếu muốn mua gì, hoặc là lúc nào tới kỳ Diệp Oanh phải tới khoa sản khám lâm sàn, đều phải thông báo cậu biết, cậu đến nhà lái xe đưa họ , đảm bảo an toàn cho họ.

      Mấy ngày nay buổi tối Sầm Thiếu Hiên cơ bản có về nhà, đều luôn tăng ca. Diệp Oanh có thể hiểu được tâm tình của cậu, càng hy vọng có thể mau chóng cứu được Lục Vân Phong, nên thường quấy rối cậu, nhưng mỗi ngày cậu đều gọi điện về, cũng khiến Diệp Oanh yên tâm.

      Nghe cậu xong, Diệp Oanh thở phào: “Vậy tốt. Phong Ca nhất định chờ cứu ảnh ra, ảnh nhất định kiên trì chịu đựng.”

      biết.” Thanh Sầm Thiếu Hiên rất . “Tiểu Diệp Tử, còn phải làm việc, em phải chú ý an toàn 1 chút, càng phải giữ sức khỏe, nhất định phải an lòng.”

      “Ừ, em biết.” Diệp Oanh nghẹn ngào. “ đừng lo lắng, mẹ lo cho em tốt lắm, em sao đâu.”

      “Em đừng khóc, đứa quan trọng hơn.” Sầm Thiếu Hiên đỡ tường, trong thanh mang theo tiếu ý trấn an. “Tất cả đều ổn cả thôi.”

      “Ừ.” thân thiết . “ cũng phải giữ gìn sức khỏe, đừng để mình mệt quá.”

      “Ừ, vậy làm tiếp đây.” Sầm Thiếu Hiên ôn nhu rồi cúp máy.

      Cậu đem điện thoại để lên tủ đầu giường, xoay người muốn phòng tắm, nhưng thấy Tôn Khải đứng ở cửa phòng, yên lặng nhìn cậu.

      Sầm Thiếu Hiên hé răng, đón nhận ánh mắt của .

      Mồ hôi người cậu khô, dưới đều là dấu Tôn Khải lưu lại, xanh tím giao nhau, làm nổi bật làn da trắng nõn nhẵn nhụi của cậu, dưới ánh đèn nhu hòa càng thêm mỹ cảm, tựa như những hoa văn nền tường trắng, diễm lệ động nhân. Cậu đứng ở đó, sống lưng rất thẳng, hai chân thon dài, đôi mắt trong suốt như nước, mái tóc ướt do mồ hôi thêm óng ánh dưới ánh sáng.

      Tôn Khải nhìn người như tranh sơn dầu kinh điển Âu Châu kia, chậm rãi tới trước mặt cậu, nhìn cậu kỹ, trầm thấp : “Vợ chồng em tình cảm tốt.”

      Hai hàng lông mày Sầm Thiếu Hiên cau lại, hờ hững hỏi: “Chẳng lẽ nên thế? Theo tôi biết cũng rất tốt với vợ mình mà, đúng sao?”

      Tôn Khải tức giận nắm chặt lấy tay cậu, oán hận : “ ta là vợ của em sao? Đứa bé trong bụng ta là của em sao?”

      Nét mặt Sầm Thiếu Hiên đổi, lẳng lặng mà : “ ấy là người vợ mà tôi quang minh chính đại cưới về, đứa bé ấy cũng là của tôi.”

      Tôn Khải chỉ cảm thấy cổ nhiệt huyết trùng lên đỉnh đầu, tay càng thêm dùng lực, kéo cả người cậu nằm xuống giường.

      “Em là của , chỉ có thể là của , phải là của .” thào, lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng đáng sợ.

    4. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      PHONG KHỞI ĐÍCH NHẬT TỬ
      CHƯƠNG 54

      Editor: Mai_kari

      Sầm Thiếu Hiên chỉ cảm thấy người nằm người mình là con dã thú, muốn xé nát cả người cậu ra thành trăm mảnh. Đau đớn kịch liệt cứ lần lượt tập kích cậu, sau đó lan ra toàn thân. Tựa như có 1 lưỡi dao ngọn tàn khốc quấy phá tận sâu bên trong cơ thể cậu, khiến gân cốt toàn thân đều vỡ vụn. Cậu nghiêng đầu , muốn đối mặt với đôi mắt đầy máu nhìn chằm chằm mình. Hai tay nắm chặt drap giường, cắn răng cố nén, từ đầu tới đuôi, cậu hề kêu 1 tiếng.

      Chuyện tựa như cực hình này rốt cục kết thúc, màn đêm cũng phủ xuống từ lâu.

      Thân thể hai người nằm sát giường, hề nhúc nhích.

      Ngoài phòng gió lạnh gào thét, trong phòng chỉ có tiếng thở dốc của Tôn Khải.

      Liên tiếp hai lần làm tình kịch liệt cũng khiến tiêu hao ít thể lực. cảm thấy rất mệt, nhưng toàn bộ cơ thể lại cảm thấy thư sướng đến mức tận cùng, tức giận hồi nãy cũng biến mất chẳng còn tăm tít. Nằm người Sầm Thiếu Hiên nghỉ ngơi hồi, bỗng nhiên phát người dưới thân mình hề cử động, thậm chí ngay cả hô hấp cũng rất yếu, ngực kề sát mình dường như còn cảm giác đập như tim người bình thường nữa. nhanh chóng nâng người dậy.

      Sầm Thiếu Hiên bất tỉnh.

      Cậu mềm người nằm yên giường, tựa như mới vớt từ dưới nước lên, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, hòa cùng với mồ hôi từ người Tôn Khải rơi xuống. Tôn Khải hoảng hồn, vội vã rời khỏi thân thể cậu.

      Lập tức, máu liền chảy ra, thấm ướt drap giường trắng tinh khiến người ta vừa nhìn liền giật mình.

      Tôn Khải là hình cảnh nhiều năm kinh nghiệm, lập tức tỉ mỉ kiểm tra tình hình của cậu, sau đó lập tức kết luận là do cậu bị đau khiến choáng váng, có nguy hiểm tính mạng. thở dài rồi chợt cảm thấy hối hận.

      Hôm nay rốt cục cũng có thể cùng Sầm Thiếu Hiên gương vỡ lại lành, là ngày vui, vốn muốn lòng đợi cậu, cùng nhau dựng lại những hồi ức xinh đẹp lúc trước. nghĩ tới, Lục Vân Phong, lại thêm Diệp Oanh lại khiến lòng biến loạn, lửa giận hừng hực, hoàn toàn mất khống chế, lại làm nên chuyện này với cậu.

      vào phòng tắm pha nước ấm, sau đó ra ngoài ôm Sầm Thiếu Hiên bỏ vào bồn nước. Giúp cậu tẩy rửa thân thể sạch , sau đó lại đặt lên giường.

      Sầm Thiếu Hiên vẫn chưa tỉnh.

      Mấy ngày liền mệt nhọc quá độ, lại luôn phải lo lắng cho Lục Vân Phong, vừa thấy ngón tay lại càng thêm khiếp sợ, giờ lại bị Tôn Khải dày vò đau đớn, quả thực khiến cậu tâm thân cạn lực, thể chịu nổi nữa.

      Tôn Khải nhìn đồng hồ 1 chút. Phát giờ khuya, mà bọn họ cơm tối cũng chưa ăn. Lúc này mới nhận ra bụng mình gào thét, sợ Sầm Thiếu Hiên cũng y như vậy.

      suy nghĩ chút, lập tức đắp chăn cho Sầm Thiếu Hiên, sau đó mặc quần áo rồi ra ngoài 1 nhà hàng gần đó đặt món. Sau đó lái xe ra ngoài tiệm thuốc mua thuốc thoa ngoài da, rồi trở về trong xe gọi điện thoại, mới chạy về biệt thự.

      Sầm Thiếu Hiên mê man. Khuôn mặt gầy dưới ánh đèn nhạt càng thêm yếu đuối.

      Tôn Khải thấy vậy liền đau lòng vô cùng. nhàng giúp cậu thoa thuốc, sau đó nằm bên cạnh cậu. Cơm nước được đưa tới, dặn họ đặt ở lầu 1, sau đó chạy vội xuống ăn chút ít rồi lại lên lầu.

      Hai năm qua, cơ bản cũng còn liều mạng trong đường nghiệp nữa rồi, kể từ khi bán đứng Sầm Thiếu Hiên, cũng làm tình kịch liệt như vậy, tại thân thể triệt để thả lỏng cũng cảm giác được mệt mỏi.

      Từ sau khi kết hôn, với vợ mình tương kính như tân, chuyện đó cũng luôn tiết chế, mỹ miều là vì muốn bảo vệ cho thân thể của , lại thêm lấy mấy cái chứng minh khoa học từ đó bảo vậy là tốt cho sức khỏe, nên tuần cũng chỉ thân cận với vợ mình hai lần là nhiều, hơn nữa cũng đa đạng, phần lớn là làm theo khuôn mẫu chung. Diêu Chí Như cũng biết là đồng tính, càng biết với Sầm Thiếu Hiên từng là người , nên thường khi nào tụ lại với nhau thường giớio thiệu vài cho , nhưng chẳng hề hứng thú, đều từ chối, nên được mang danh là “người chồng mẫu mực”, truyền tới tai cha vợ , càng khiến ông thêm phần hài lòng về , khiến con đường làm quan của càng thêm thông thuận.

      Chỉ là, tận sâu trong đáy lòng , luôn có người khắc sâu hình bóng ở đó, thể xóa nhòa, đến tận hôm nay, mới có thể lần thứ hai nắm chặt lại trong tay. tắt đèn, kéo người bên cạnh vào lòng, ôm chặt rồi thỏa mãn ngủ say.

      Sầm Thiếu Hiên dù sao cũng còn trẻ, sau khi trở về cũng thường xuyên luyện tập rèn luyện sức khỏe, thân thể rất tốt, nên chỉ cần ngủ say 1 đêm liền đỡ hơn nhiều, chỉ bị sốt , nhưng cũng có thể coi là kỳ tích.

      Cậu mở mắt, liền nhìn thấy ánh ban mai ngoài cửa, mới phát được ra biệt thử này được xây dựng ngay sát cạnh hồ, dưới ánh nắng ban mai phản ngược dưới mặt nước, rất đẹp.

      Cậu dần bình tĩnh trở lại, lập tức phát phía sau có người ôm chặt mình.

      Cậu đoạn tuyệt quan hệ với người đó lâu rồi, hoàn toàn quên mất cái ôm của người này như thế nào. Cả người cậu đều đau nhức, lưng lại bị dính chặt với ngực của người phía sau, cảm thấy rất khó chịu, nhưng chỉ có thể cố nén.

      Nghe thấy tiếng hít thở của cậu có thay đổi, Tôn Khải biết cậu tỉnh, liền vui vẻ hôn lên sau cổ của cậu, thân thiết hỏi: “Đói bụng ?”

      cố gắng quên cuồng bạo của mình đêm qua, Sầm Thiếu Hiên cũng nhắc tới, chỉ là nhàng “Ừ” tiếng.

      Tôn Khải biết hai người bọn họ thể cùng nhau làm, khiến người ta ngờ vực vô căn cứ, hơn nữa thời gian còn dài, cũng cần hấp tấp. cười đứng dậy, nhàng nâng Sầm Thiếu Hiên dậy, muốn ôm cậu vào phòng tắm.

      Sầm Thiếu Hiên nhàng đẩy ra, chậm rãi bước lên, sau đó khóa cửa.

      Tôn Khải mỉm cười, cũng buồn bực. Sầm Thiếu Hiên có tính cách khá mạnh, bản thân biết từ lâu, nhưng dù cố chấp thế nào, cũng thuộc vào lòng bàn tay , khiến cảm thấy đắc ý.

      Sầm Thiếu Hiên tắm rửa xong, làm như nhìn thấy dấu vết người mình, mặc xong quần áo rồi ra, bước xuống lầu.

      Tôn Khải chở cậu vào nội thành, nhưng đến đội hình cảnh mà tới 1 nhà hàng Triều Châu, cùng cậu ăn bữa sáng. Buổi sáng ở đây bán điểm tâm Quảng Đông, vừa có dinh dưỡng cũng làm tổn hại dạ dày.

      Sầm Thiếu Hiên hề câu nào, nét mặt rất bình tĩnh, thậm chí có thể là rất hiền hòa. Quả cậu rất đói, uống xong hai chén cháo, lại ăn rất nhiều điểm tâm, nét mặt tái nhợt cũng dần có chút hồng hào trở lại.

      Tôn Khải cao hứng, liền lấy thuốc kháng sinh đưa cho cậu. Cậu cũng từ chối, cầm lấy rồi uống.

      Bầu khí giữa hai người rất hài hòa, nhìn từ con mắt của người ngoài khẳng định nghĩ bọn họ là bạn thân, nếu có người quen thấy, khỏi khe khẽ . Lúc trước khi Sầm Thiếu Hiên bị ép từ chức, nhưng Tôn Khải lại mây xanh thẳng, người khác nhiều chuyện suy đoán tùm lum, nhưng lúc này thấy hai người họ lại như khôi phục lại thân mật nhiều năm trước, nghi ngờ cũng dần tiêu tan.

      Tôn Khải tính tiền rồi lái xe đưa cậu về đội hình cảnh. Vừa vào văn phòng, liền lấy chìa khóa đưa cho Sầm Thiếu Hiên, dịu dàng thắm thiết : “Đây là cái chìa khóa biệt thự kia, em cứ dọn đến đó . với người nhà rồi, mấy ngày này thường tăng ca, nên về nhà. Lúc tan tầm tới rước em.”

      “Tôi muốn tăng ca.” Sầm Thiếu Hiên bình tĩnh mà , nhưng vẫn đưa tay tiếp nhận cái chìa khóa.

      “Được, vậy chờ em xong tới rước.” Tôn Khải mỉm cười, xoay người .

      Sầm Thiếu Hiên chậm rãi ngồi xuống, trán xuất mồ hôi lạnh.

      lát sau, thanh niên đẩy cửa bước vào, lập tức đóng cửa lại. tới gần Sầm Thiếu Hiên, ghé vào lỗ tai cậu : “Sầm đội, đêm hôm qua có gọi 1 cú điện thoại ra ngoài. Đây là số của đối phương.”

      Sầm Thiếu Hiên nhìn 1 tờ giấy được đặt trước mặt mình. Đó là số điện thoại lạ, nhìn qua là biết số của sim rác, loại sim này cần giấy tờ tùy thân vẫn có thể mua được, nên khó mà điều tra.

      Cậu cúi đầu : “24h giám sát điện thoại của .”

      Người nọ chính là 1 trong những hình cảnh mà cậu tin cậy nhất, vừa khôn khéo giỏi giang, lại có năng lực, hơn nữa ý chí kiên định, sợ quyền thế, cũng dễ bị tiền tài mua chuộc, nên có thể khiến cậu yên tâm giao cho các công tác bí mật cho .

      Người nọ nghe xong, lập tức gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài.

      Sầm Thiếu Hiên nhìn kỹ số đó 1 lần nữa, nhớ kỹ rồi đứng dậy ra ngoài, vào toilet, xé nát tờ giấy ra ném vào bồn cầu, dội nước sạch .

      Trở lại văn phòng, cậu mới thở dài, chuẩn bị gọi điện thoại đến chi đội hình , hỏi tình hình phát triển của vụ án, nhưng điện thoại di động của cậu lại vang lên.

      “Sầm đội.” Hình cảnh được cậu phái canh giữ ở bệnh viện khẩn trương . “người bị thương kia vừa chết.”

      HẾT CHƯƠNG 54

    5. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 55

      Editor: Mai_kari

      Tết lịch vừa qua, thành thị thành thị vẫn được bao trùm trong bầu khí nhộn nhịp, nhưng do vụ án Lục Vân Phong bị bắt cóc vẫn tiến triển chậm chạp nên toàn bộ hệ thống cảnh sát chẳng ngày nào vui vẻ được cả, Sầm Thiếu Hiên ngày nào cũng nhận được điện thoại của cấp gọi xuống hỏi han tiến độ phá án, chịu rất nhiều áp lực.

      Căn cứ vào nguyên nhân tử vong của bệnh nhân, ghi nhận nguyên nhân tử vong là suy thận cùng suy tim cùng lúc khiến mất mạng, thế nhưng sức khỏe của y vốn dĩ ổn định từ lâu, hơn nữa trước đó chẳng có chút dấu hiệu xấu nào, hoàn toàn có khả năng đột nhiên chuyển biến xấu đến mức này, chắc chắn tình đơn giản đến vậy.

      Nhưng Sầm Thiếu Hiên vẫn tiếp nhận lời giải thích của bác sĩ, tiếp tục điều tra.

      Tôn Khải rất vui, buổi tối càng thêm nhiệt tình với cậu, khiến cậu khó mà chịu nổi, nhưng cũng chỉ có thể bình tĩnh tiếp thu.

      Hành vi của cậu rốt cục khiến đối phương thoả mãn, nên có người gọi điện cho cậu.

      Đó vẫn là dãy số thuộc sim rác, Sầm Thiếu Hiên giật mình, bắt máy.

      “Sầm đội, có người muốn chuyện với .” Thanh kia lạnh như băng, giống như tiếng máy.

      Sầm Thiếu Hiên lập tức : “Được.”

      lát sau, tiếng của Lục Vân Phong truyền tới: “Sầm đội trưởng …” Tiếng rất yếu, lại rất xa xôi.

      Trong lòng Sầm Thiếu Hiên căng thẳng, nhưng có quên cách xưng hô của Lục Vân Phong, lập tức hồi đáp: “Lục tổng, ngài có ổn ?”

      Lục Vân Phong thoải mái mà nở nụ cười: “Hoàn hảo, nhưng mấy ngày nay … hình như bị đánh ít lại rồi … có lẽ bọn chúng đánh đến phát chán luôn rồi …

      Lời còn chưa dứt lại có tiếng rè rè, dường như có người giật lấy máy, sau đó trong microphone truyền ra tiếng của người hồi nãy, lãnh mà : “Sầm đội, nên làm thế nào chắc cũng biết , tên họ lục này sống hay chết là tùy thuộc vào đó.” xong gã lập tức cúp máy.

      Sầm Thiếu Hiên nắm chặt điện thoại di động, khống chế tâm tình của mình.

      Cậu rất muốn bộc phát, thậm chí muốn bất kể tất cả, chạy tới trước mặt Diêu Chí Như dùng súng uy hiếp y, muốn y phải giao Lục Vân Phong ra. Nhưng cậu biết làm vậy là lỗ mãng, được tích gì, chỉ khiến tình cảnh của Lục Vân Phong càng nguy hiểm hơn mà thôi.

      tại, từ trong điện thoại có thể nghe được, tuy rằng Lục Vân Phong chịu ít cực khổ, nhưng ít ra còn sống, hơn nữa ý chí chiến đấu rất mạnh, chưa chịu khuất phục. Tiếng cười sang sảng của hòa cùng tiếng ung dung tràn đầy tín nhiệm và cổ vũ với người mà , khiến tâm tình uể oải của Sầm Thiếu Hiên lại tiếp tục đứng lên.

      Buổi chiều, Tôn Khải theo thường lệ tới để đốc thúc, Sầm Thiếu Hiên cũng theo phép mà báo cáo tiến triển của vụ án.

      Trong phòng hội nghị còn có phó đại đội trưởng, cùng với chi đội trưởng đội điều tra.

      Sau khi báo cáo xong, sắc mặt Tôn Khải ủ dột, nghiêm túc : “Tiến triển quá chậm. Chính phủ hạn cho chúng ta trong 30 ngày nhất định phải phá được án, tại sắp 20 ngày trôi qua rồi, mà các cậu cũng chưa có đột phá gì, sao có thể đúng thời hạn phá án được đây? Đến lúc đó, biển hiệu của đại đội hình cảnh chúng ta bị các cậu dỡ xuống rồi đó.”

      Hai người kia cúi đầu.

      Nhưng Sầm Thiếu Hiên bình tĩnh : “Tôn cục, chúng tôi luôn mực toàn lực điều tra, nhưng nay khó khăn vô vàng. Bọn bắt cóc gọi điện muốn đòi tiền chuộc, cũng có động tác nào tiếp theo, khiến chúng tôi khó mà phán đoán được ý đồ của bọn bắt cóc Lục tiên sinh. Bọn chúng dường như cũng là những kẻ chuyên nghiệp. Năng lực phản điều tra khá mạnh, càng tăng thêm độ khó cho chúng tôi. bất quá, chúng tôi nhất định toàn lực ứng phó. Tranh thủ trong thời hạn mà phá được án. Nếu như đến kỳ hạn vẫn chưa thể cứu được lục tiên sinh, toàn bộ trách nhiệm tôi gánh chịu, tôi tự nhận lỗi rồi từ chức.”

      Phó đại đội trưởng cùng vị chi đội trưởng nhiều thâm niên kia đều kinh hãi ngẩng đầu, trăm miệng lời: “, Sầm đội, thể từ chức.”

      Hai người đó lập tức quay sang Tôn Khải, thành khẩn mà : “Tôn cục, Sầm đội thể được.”

      Chi đội trưởng càng thêm kích động: “Vụ án này là do tôi phụ trách, nếu như trong thời hạn mà thể phá được án, hẳn là do tôi chịu trách nhiệm. Tôn cục, cứ giáng chức mình tôi là được.”

      Tôn Khải có chút vui, phất tay với bọn họ: “Được rồi, bây giờ phải lúc xem coi xử phạt ai. Các cậu cứ toàn lực phá án, đừng để mình phân tâm.”

      .” Ba người kia lập tức trả lời.

      Tôn Khải liền đứng dậy .

      Sầm Thiếu Hiên nhìn hai trợ thủ đắc lực bên cạnh mình, thoải mái mà cười : “Tôn cục đúng, bây giờ phải lúc chuyện xử phạt, chúng ta cứ tiếp tục làm việc thôi.”

      Hai người kia đều là hình cảnh tinh nhiều năm lúc này mới bình tĩnh trở lại, vội vã trở lại cương vị của mình.

      Sầm Thiếu Hiên đứng ở phía trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời trời u ám, khuôn mặt vô cảm.

      Buổi tối, cậu vẫn trở về biệt thự kia.

      Tôn Khải thể lúc nào cũng với vợ mình là tăng ca, hơn nữa vợ mới sinh cho 1 đứa con trai, nên cũng có chút phân tâm, sau hai ngày đương, liền lập tức về nhà. Nhưng Sầm Thiếu Hiên vẫn ở đó, cậu cũng thể đối mặt với Diệp Oanh, càng có cách nào đối mặt với mẹ mình.

      Tôn Khải làm xong cơm tối, chờ cậu ở biệt thự.

      Sầm Thiếu Hiên cũng giống như trước, hề gì, cởi áo khoác, rửa tay, sau đó ngồi xuống bàn.

      Tôn Khải dịu dàng gấp cho cậu, cậu cũng ăn, thỉnh thoảng : “Cám ơn.”

      Cơm nước xong, Sầm Thiếu Hiên cầm chén vào bếp, rửa xong bỏ vào máy sấy. Tôn Khải tắm trước rồi xem TV.

      Tiết mục tại phần lớn đều về mùa xuân chào đón tết lịch, nào là về nhà lễ mừng năm mới, mua đồ ăn tết, Tôn Khải coi phát chán liền chuyển đến đài phtv.ifeng để xem tin tức, lười biếng ngã người giường xem. Sầm Thiếu Hiên rửa bát xong, liền lên lầu. Tôn Khải cười ngoắc tay với cậu, Cậu gì, chỉ vào nhà tắm tắm rửa rồi sau đó leo lên giường.

      Hai người “Ở chung” như thế cũng hơn nửa tháng rồi, nhưng chưa 1 lần nào nửa câu đến chuyện của Lục Vân Phong. Sầm Thiếu Hiên chờ đưa ra cầu, Tôn Khải cũng chờ cậu mở miệng hỏi. Bình thường hai người chỉ ăn, làm tình, ngủ, làm, ngoại trừ khi ở giường thân thiết ra, bình thường cũng như đồng nghiệp, quan hệ lạnh nhạt.

      Rốt cục Tôn Khải mất nhẫn nại.

      đè Sầm Thiếu Hiên, tràn đầy nhiệt tình trút vào người cậu, sau đó mới gục xuống, ghé vào lỗ tai cậu : “Thiếu Hiên, em là người thông minh, biết phải làm gì mà phải ?”

      Sầm Thiếu Hiên nằm giường, lát mới bình tĩnh : “Có phải chỉ cần tôi rời khỏi đội hình cảnh, Lục Vân Phong có thể về ?”

      Tôn Khải nghe cậu vậy, bỗng nhiên tức giận, thẳng lưng đâm sâu vào trong cậu, cắn răng : “Em nó đến vậy sao? Vì nó mà cần gì cả à?”

      Sầm Thiếu Hiên bị đâm mạnh, chỉ có thể hừ tiếng, qua hồi lâu mới hờ hững : “ thế giới này, người với người phải có chỉ khái niệm tình là đủ, còn có tín nhiệm, quan tâm, bảo vệ cùng trách nhiệm. Lục Vân Phong hề biết tôi, nhưng lại ngay thời điểm tôi gặp khó khăn nhất vươn tay giúp đỡ, khiến tôi có thể đứng lên 1 lần nữa, chỉ cần ân nghĩa đó thôi cũng đủ để tôi nguyện chết vì ấy.”

      Tôn Khải nghe cậu xong, nhất thời nhớ lại ký ức ngày xưa. Toàn bộ khó khăn, chán nản cùng bị người khác bức đến đường cùng của Sầm Thiếu Hiên, trong đó cũng có 1 phần là do gây ra. vốn định phát hỏa, nhưng cuối cùng đuối lý, trầm mặc lúc lâu, khỏi thở dài.

      Sầm Thiếu Hiên vẫn nằm dưới thân , hề nhúc nhích, cũng chẳng thèm gì nữa.

      Qua hồi lâu, Tôn Khải nằm xuống người cậu, giọng : “Thiếu Hiên, chuyện quá khứ, coi như là phụ tình cảm của em, xin lỗi em, nhưng do em quá cố chấp, hiểu tình thế, nên cuối cùng thiệt thòi lớn. thế giới này, đâu có ai như em phân trắng đen đến thế? Cho dù là nước tinh khiết bên trong cũng chứa vi khuẩn mà. Trong cuộc sống, ai mà chẳng dính người bụi bặm, độc tố chứ? Chúng ta chỉ có thể thích ứng mới có thể chịu nổi mà sống thôi. Em cứ làm việc thẳng thắn ràng như thế, nên mới đắc tội ít người nên đắc tội, dính vào những chuyện nên dính, mới bị kết cục như thế. Lúc trước khi giúp em rời khỏi đây, kỳ thực cũng vì muốn bảo vệ em mà thôi. nghĩ tới em lại trở về, hơn nữa trước sau như , cũng giống như trước để tâm vào những chuyện nên, khiến lo lắng. Kỳ thực, rời khỏi cảnh đội là điều tốt nhất với em. Trước đây khi em làm ở chỗ Lục Vân Phong, nó có thể cho em tiền lương được bao nhiêu chứ? Quá lắm năm cũng chỉ 150.000 mà thôi. Nếu em làm ở tập đoàn Chí Thành, Diêu tổng năm có thể cho em 300.000. thấy vậy rất tốt. Người nhà em có thể sống yên ổn, mà em cũng an toàn.”

      Sầm Thiếu Hiên bị đè xuống khiến xương ngực rất đau, chờ buông ra mới hít sâu 1 hơi, cố gắng xua tan cảm giác bị đè nén. chờ xong, cậu trầm ngâm, hờ hững : “Chỉ cần giữ lời, Tôi có thể rời khỏi đội. Nhưng tôi vào tập đoàn Chí Thành. Tuy rằng tôi thất bại, nhưng cũng có tự tôn, tôi ăn xin người khác, cũng lắm quay về tập đoàn Vân Phong, làm công tác lúc trước.”

      Tôn Khải cầm tay cậu, hôn lên đó 1 chút, ôn nhu : “ luyến tiếc. Thiếu Hiên, tình cảm của em biết mà, có thể giúp em thực nguyện vọng của em, nhưng em phải đồng ý với , vĩnh viễn ở bên , được rời .”

      HẾT CHƯƠNG 55

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :