1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày em đến - Tĩnh Phi Tuyết (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 95


      Trương Tư Ninh cũng vì những lời của ông cụ mà phản ứng hoảng hốt gì, ngược lại vẫn rất bình tĩnh, chỉ dạ tiếng: “Vậy để chú Hai nghĩ cách cứu người ra là được, dù sao Trương gia cũng thiếu tiền.”



      Ngay cả lý do vì sao bị bắt cũng hỏi.



      Ông cụ có chút vui, con gặp nạn, thân làm cha nóng lòng mới lạ! Nhưng trước mắt lại là cháu mà ông thương nhất nên cũng thể nào trách móc cháu mình bất hiếu được, dù sao trước đó hai cha con cũng tranh cãi quá kịch liệt.



      Sau đó cháu kết hôn cũng mời mọi người trong nhà, thoáng cái làm mất lòng toàn bộ người thân, trước đó nếu phải ông cho phép, chắc chắn ba con bé tới làm loạn mấy lần. Việc này ông với cháu , chỉ sợ ra quan hệ giữa hai cha con càng trở nên căng thẳng hơn.



      Mà bây giờ thái độ của người Trương gia đối với cháu cũng rất vi diệu, gần như là coi thường. Dù sao cũng phải giữ gìn mặt mũi, chuyện kết hôn lớn như vậy mà mời bọn họ, còn bà con họ hàng gì nữa. Ông cụ nhớ tết vừa rồi khi về nhà, con giở trò ở trước mặt mọi người trong gia đình : “Cho dù Trương Tư Ninh ta có gả cho tổng thống Mỹ nữa chúng ta cũng thèm dính líu tới! Huống chi chỉ là người què quặt, bị trai đuổi ra khỏi nhà! Hừ, đúng là xem mình như phu nhân lớn mà! Trương gia ta cũng phải là người nghèo khổ biết xấu hổ!”



      Mặc dù lời khó nghe như vậy, nhưng lúc đó ngoại trừ ông cụ tất cả mọi người đều gật đầu hùa theo lên tiếng ủng hộ, cảnh tượng lúc đó, cho tới giờ những lời ồn ào mỉa mai thỉnh thoảng vẫn còn văng vẳng bên tai, vậy mà chưa được bao lâu, những người này phạm vào lời thề lui tới với cháu nữa để nhờ con bé giúp đỡ.



      Chuyện này khiến người ta khó xử, ít nhất ông cụ cảm thấy xấu hổ thay con . Nhưng tại cũng còn cách nào khác, nghĩ đến tình hình của con cả mà thằng hai trong điện thoại, ông cụ ổn định lại tâm trạng, vừa định tiếp tục mở miệng, Vệ Cẩm huyên chen vào: “Tư Ninh, em mang con lên phòng , và ông nội vào thư phòng chuyện.”



      Trương Tư Ninh có chút vui. đương nhiên biết nếu ông nội đến tìm , chắc chắn ông ba của xảy ra chuyện lớn, chỉ là muốn dính líu tới. phải ông ấy có rất nhiều tiền sao? phải có tình đích thực sao? phải có con sao? Nếu cái gì cũng có đầy đủ hết vậy còn tìm đến làm gì! muốn liên quan đến, cũng muốn Vệ Cẩm Huyên liên quan đến, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc của Vệ tiên sinh, và cả giọng cho phép tranh cãi, Trương Tư Ninh mỉm cười, thôi quên , cho thể diện.



      Sau khi cầm bàn tay mũm mĩm của Vệ tiểu béo vẫy vẫy bái bai ông cụ, chọc cho ông cụ mỉm cười, mới ôm con lên phòng.



      Hai người rồi, Vệ Cẩm Huyên và ông cụ cũng đến thư phòng.



      Mặc dù tại vẫn còn nhiều khúc mắc với người trước mặt, thương xót cháu , nhưng ông cụ biết, lúc này nếu muốn cứu con mình, cứu toàn bộ Trương gia, người mà ông có thể dựa vào, cũng chỉ có đứa cháu rể mà ông vốn xem trọng này. Đến lúc này rồi, còn cần giữ mặt mũi khoan dung cao quý làm gì nữa, vừa mới ngồi xuống sofa ở thư phòng, ông cụ ngay lý do con trai cả mình bị bắt.



      ra Trương Nghênh Hoa bị bắt, là vì có người tố cáo tập trung vốn phi pháp, số tiền khổng lồ.



      “Trong điện thoại chú Hai của con cũng , chỉ biết ba con nghe lời ai, mà tìm người thân, bạn bè và cả những người quen biết để gom góp số tiền rất lớn, là muốn mua đất đai gì đó, số tiền này vừa đến tay còn chưa kịp nóng, bị người ta báo cảnh sát, bây giờ tiền của ba con, chú hai, út, và cả dượng con đều bị đóng băng trong ngân hàng lấy ra được, nhà xưởng cũng bị niêm phong, dượng út cũng bị bắt, còn có thím hai, …..” Vốn dĩ ông cụ muốn mẹ kế, lại suy nghĩ lời này thể ra, nên mập mờ : “Và cả Hàng Yến.”



      Như vậy đồng nghĩa với việc cả Trương gia, ngoại trừ Trương Nghênh Khải, tất cả đều dính vào. Vệ Cẩm Huyên gần như có thể tưởng tượng được bây giờ ở Phúc Kiến, Trương gia náo loạn tới mức nào.



      biết, việc này phải vợ nhà tùy hứng bộc phát tính tình trẻ con mấy lời ‘ thèm quan tâm đến’ là có thể mặc kệ được. Chỉ cửa đầu tiên của ông cụ này qua xong, nếu ông cụ vừa khóc vừa làm loạn đòi treo cổ tự tử làm bệnh tim tái phát, bé con nhà chắc chắn chống đỡ được.



      ......



      Trương Tư Ninh ở trong phòng chơi đùa với con lát, đợi con ngủ xong, liền nằm chiếc xích đu bên cửa sổ, vừa đong đưa vừa ngẩn người nhìn bầu trời u bên ngoài, trong lòng khá hỗn loạn, rốt cuộc cũng phải là người lòng gan dạ sắt.



      Nghe thấy thanh chuyển động của khóa cửa, Trương Tư Ninh đứng dậy khỏi xích đu, thấy Vệ Cẩm Huyên vào, bước ra mấy bước đón , cũng dừng lại mà trực tiếp nhào vào lòng ông xã, ôm thắt lưng . Sau đó Vệ tiên sinh nghe tiếng bà xã mình rụt rè hỏi: “ phải là giết người phóng hỏa chứ ạ?”



      Vệ Cẩm Huyên muốn câm nín, sau đó cảm thấy rất buồn cười, thương tiếc hôn lên trán , khẽ : “Em nghĩ đâu vậy, có xấu như em tưởng tượng đâu.”



      Chuyện xấu như nghĩ, vậy là phải chuyện liên quan đến tính mạng, cũng có nghĩa là có thể dùng tiền để giải quyết hoặc là ngồi tù….



      Chỉ cần phải là chuyện liên quan đến tính mạng là tốt rồi. Trong lòng Trương Tư Ninh thông suốt, cẩn thận suy nghĩ mọi việc xong, tâm trạng thấp thỏm lo lắng yên lập tức bình ổn lại. Cho dù sau đó Vệ Cẩm Huyên ba vì tập trung vốn phi pháp, , dượng , thím út và cả Hàng Yến đều dính tới, phản ứng của Vệ phu nhân vẫn rất thản nhiên, nghe xong có chút bất mãn hỏi ông xã câu: “ chuyện này là sao ạ?”



      tình muốn liên quan đến, nhưng cũng biết thể bỏ mặc được, cũng chính vì nhất định phải dính vào, nên trong lòng mới cảm thấy khó chịu, mới thấy cam lòng, hơn nữa chuyện này còn có cả Hàng Yến, nên càng cảm thấy khó chịu hơn.



      nghĩ có lẽ ba em đắc tội với người khác. Mấy năm gần đây, mặc dù việc tập trung vốn bất hợp pháp bị kiểm soát rất chặt chẽ, nhưng ba em vừa mới gom tiền bị người ta báo cảnh sát, như vậy cũng quá nhanh chóng. Giống như người ta giăng sẵn bẫy, đợi ba em vừa lọt vào, họ nhanh chóng thu lưới, thủ đoạn này rất thô nhưng đơn giản và hiệu quả.”



      Vẻ mặt Trương Tư Ninh bình thản, nghe xong cũng phát biểu ý kiến gì, chỉ nhàng đắp lại cái chăn cho con, nhìn Vệ tiểu béo nhắm nghiền hai mắt ngủ say biết mơ thấy gì bỗng nhiên nhếch miệng cười toe toét, ánh mắt Trương Tư Ninh vô cùng dịu dàng gọi ông xã đến xem dáng vẻ ngốc nghếch của con.



      Vệ Cẩm Huyên tiến đến gần nôi nhìn thấy nhóc con cười chảy cả nước miếng, ánh mắt rất dịu dàng: “Chắc mơ thấy cái gì vui đây?”



      “Chắc chắn là nằm mơ được ăn ngon rồi, tiểu mũm mĩm này rất tham ăn mà.”



      Vệ Cẩm Huyên bật cười, nhìn vợ xinh đẹp, con trai đáng trước mặt, trong lòng vô cùng thỏa mãn. vỗ vỗ vai , khẽ : “Chuyện của ba em để xử lý, em đừng bận tâm.” Có thể trong sinh hoạt hàng ngày, bởi vì khiếm khuyết ở chân, thể làm được cho nhiều thứ, nhưng ở khía cạnh khác, hoàn toàn có thể vì mở ra cả vùng trời.



      Trương Tư Ninh khá ngập ngừng, đây vốn là chuyện của , sao có thể để vì những người đó mà vất vả. Vệ Cẩm Huyên nhìn ra được đắn đo của liền kéo lại ôm vào lòng, ấm áp : “ ra mặt, để cho Hạ Tuấn và quản lý Du đứng ra làm.” Còn thêm: “Sức khỏe ông nội là quan trọng nhất, chuyện này thể kéo dài được, càng để lâu ông cụ càng nghĩ ngợi lung tung, Tư Ninh, chúng ta là vợ chồng, cần phải phân biệt ràng như vậy, chuyện của em cũng là chuyện của , chúng ta vì những người khác mà vì ông nội, và cả mấy đứa em họ của em nữa, được ?”



      cho cùng, đó mới là điều khiến do dự, cam lòng, Vệ Cẩm Huyên biết vậy, nên lấy những người quan tâm ra khuyên nhủ.



      Nghĩ đến ông nội, rồi mấy em họ, Trương Tư Ninh khẽ im lặng rốt cuộc lúc sau cũng gật đầu đồng ý.



      Ngay sau đó, Vệ tiên sinh gọi Hạ Tuấn đến nhà, cùng với ông cụ, ba người ở trong thư phòng chuyện rất lâu, ra…..vẫn là chuyện điện thoại với chú Hai Trương Nghênh Khải. Sáng hôm sau, Hạ Tuấn dẫn theo hai trợ lý lên máy bay Phúc Kiến, vốn dĩ ông cụ cũng muốn theo về, nhưng Trương Tư Ninh sống chết cho: “ giờ bên đó rất lộn xộn, ông có trở về cũng giúp được gì, giờ ba con bị giam, những người bị ông ấy lấy tiền rất điên tiết, ông mà về đó phải trở thành bia ngắm sống sao, ông đừng lo lắng cho mấy em, biểu đệ nhà bà nội, biểu muội còn ở trường đại học có về nhà, Dương Dương và Trình Trình trốn với chú Hai, tại Hạ Tuấn đến đó, cũng có chuyện gì lớn.”



      Cuối cùng lại đem bé con mũm mĩm nhét vào lòng ông cụ: “Ông giúp con coi thằng nhóc này là được, ông yên tâm , Vệ tiên sinh nhà con rất đáng tin cậy.”



      ‘Vệ tiên sinh rất đáng tin’ nghe được lời khen của bà xã, vô cùng vui vẻ, phối hợp vợ : “ tại ông có về đó cũng giải quyết được gì, bây giờ việc trước mắt là bảo lãnh người ở trong nhà giam ra, con gọi điện thoại cho quản lý Du ở chi nhánh Phúc Kiến, cậu ta lăn lộn nơi đó rất nhiều năm, có cậu em vợ khá quyền hạn ở đó, ông đừng nóng vội, việc này gấp được, vấn đề quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của ông, đừng để đến lúc mọi người có việc gì mà ông lại đổ bệnh, Tư Ninh buồn.”



      Trương Tư Ninh gật gật đầu, dáng vẻ rất đáng thương.



      Ông cụ bất đắc dĩ, mặc dù sốt ruột, nhưng cũng biết mình chỉ là ông lão, có về đó cũng vô dụng. Lần này, con trai lớn tập trung vốn, nhà xưởng nhà cửa đều thế chấp cho ngân hàng, người thân họ hàng cũng dính vào, ngay cả đồng nghiệp và bạn bè cũ cũng thoát, chỉ cần có chút quan hệ, đều kêu gọi góp tiền vào, nếu con , con rể, hai người con dâu cũng dính vào, tất cả bọn họ đều dồn hết vào đó.



      Cũng may còn có con trai dính đến chuyện này, nếu chắc ông cụ phát điên mất.



      Ngày thứ hai sau khi tới Phúc Kiến, Hạ Tuấn liền báo tin tức chính xác về.



      Lúc đó, Trương Nghênh Hoa nghe lời xúi giục của trai Hàng Yến tập trung vốn. Con người ai cũng có lòng tham, mặc dù Trương Nghênh Hoa mở ít nhà xưởng, nhưng mấy năm gần đây hiệu quả và lợi nhuận khá bình thường, còn được huy hoàng như trước kia nữa. Trước đó cũng đầu tư vào kinh doanh bất động sản, nhưng kết quả như mong muốn, mặc dù lỗ vốn nhưng cũng được bao nhiêu lợi nhuận. Lẽ ra nên tiếp tục đầu tư vào đó nữa, nhưng lúc đó, trai Hàng Yến lại , chính phủ có kế hoạch xây dựng hệ thống tàu điện ngầm ở Phúc Kiến, nếu như mua hết những khu đất xung quanh trước khi chính phủ công bố tin tức, đến lúc đó phải đếm tiền mỏi tay sao? Mà vừa vặn trai Hàng Yến có người bạn học làm quan chức lớn trong chính phủ, có tin tức nội bộ chính xác, có thể biết được vị trí cụ thể xây dựng hệ thống tàu điện ngầm.



      Thấy lợi ích to lớn ở trước mắt, người ta trở nên mất lý trí, hơn nữa người chuyện này lại là vợ mình, mà người vợ này quan hệ khá tốt với Trương Nghênh Hoa, nên mặc dù mới đầu khá do dự, nhưng cả Hàng Yến và Trương Nghênh Trân, em và bà xã cùng thuyết phục nên Trương Nghênh Hoa quyết định đánh trận lớn.
      amandatruc, Chris_Luu, Phương Lăng8 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 96


      Đánh trận lớn đánh thẳng luôn vào tù…..



      Trương Tư Ninh cạn lời chỉ biết nhìn ông xã nhà mình hỏi: “Vậy bây giờ trai Hàng Yến đâu ạ?”



      Vệ Cẩm Huyên thoáng nhìn qua ông cụ, thấy sắc mặt ông vẫn tốt, liền giọng đáp: “Mất tích, vợ con cũng thấy.”



      được mà, chuyện này có gì nữa! Tuy biết trai Hàng Yến, nhưng chỉ cần nhìn nhân phẩm của người đàn bà này, cũng biết người trai kia chẳng tốt lành gì. tại cả nhà đều thấy, trừ chạy trốn còn gì để giải thích nữa?



      Ông cụ nghe ồn ào cả buổi trời biết được trai Hàng Yến chính là kẻ đầu têu khiến con trai mình lao vào lửa như con thiêu thân, trong lòng bực tức mức nào khỏi phải , giận đến phát hỏa, Vệ tiên sinh thấy vậy nháy nháy mắt với Trương Tư Ninh, Trương nương liền vội vàng đưa tiểu mũm mĩm ôm trong lòng qua cho ông cụ: “Ông nội, Vệ khoai tây muốn ông ôm.”



      Nhóc con Vệ khoai tây vẫn luôn thích chơi với ông cụ, mặc dù hiểu mẹ mình gì nhưng chuyện này hoàn toàn ảnh hưởng gì đến việc tiểu mũm mĩm thích ông cụ, cu cậu chảy nước miếng bị mẹ xách dưới nách đưa ra giữa trung, hướng về phía ông cụ a a hớn hở kêu lên.



      Ông cụ vừa nhìn thấy tiểu bảo bối cười với mình, bao nhiêu bực tức trong lòng liền tan biến, ông vừa ôm Vệ tiểu béo vừa mắng Trương Tư Ninh: “Có ai ôm con như con chứ.”



      Trương Tư Ninh bật cười: “ Ông à, bây giờ đừng nghĩ ngợi gì hết, mọi chuyện vậy rồi, có tức giận cũng vô ích, chỉ khiến bản thân mình sinh bệnh thôi, như vậy ngoại trừ người thân của mình có ai đau lòng đâu đúng ạ? Ông phải kiên trì, đừng vì những thứ liên quan đến mình mà khiến mình bị uất ức.”



      Ông cụ nhìn cháu , rồi nhìn cháu rể, cuối cùng cúi đầu nhìn Vệ khoai tây trong lòng, hốc mắt có chút ẩm ướt, haizz tiếng: “Vì Khoai Tây, ông phải sống lâu mấy năm nữa, ông tức chết rồi, phải tiện nghi cho kẻ khác sao!”



      Thấy ông cụ thông suốt rồi, Trương Tư Ninh và ông xã liếc nhìn nhau, cả hai thở phào nhõm, chỉ cần ông cụ suy nghĩ lung tung rồi sinh ra đau ốm, những chuyện khác đều thành vấn đề.



      Trương Tư Ninh quay lại chuyện vừa rồi, hỏi ông xã: “Nếu tìm được trai Hàng Yến, chuyện này có bị ảnh hưởng gì ?”



      Vệ Cẩm Huyên đáp: “Về cơ bản mà , chuyện này còn quan hệ gì với trai Hàng Yến, ta chỉ là sợi dây câu mồi, kẻ thực câu cá mới chính là mấu chốt để giải quyết chuyện này, Hạ Tuấn và quản lý Du điều tra, có lẽ hai ngày nữa có tin tức chính xác.



      Chuyện góp vốn phi pháp kỳ mà lớn cũng chẳng lớn, mặc dù Trương Nghênh Hoa tập trung số tiền rất lớn, nhưng còn chưa kịp làm gì bị báo cảnh sát, kỳ đây có thể xem như vận số của ông ta tốt, tên kia quá nóng nảy thu lưới, từ việc này có thể thấy, tên này phải kẻ thông minh có thủ đoạn, nên ngay từ đầu Vệ Cẩm Huyên cũng lo lắng chuyện này có gì giải quyết được.



      Qua hai ngày sau, bên phía Hạ Tuấn có tiến triển mới, cậu em vợ quản lý Du hỗ trợ điều tra ra được người tên là Chu Bân bị tình nghi rất lớn.



      Chu Bân là em vợ của bí thư thành Ủy tỉnh Phúc Kiến, nửa năm trước được người ta giới thiệu quen biết với Trương Nghênh Hoa, người đứng ra giới thiệu chính là trai Hàng Yến. Vốn dĩ Chu Bân kinh doanh gia công đồ da, nhưng hai năm trở lại đây thị trường kinh tế trì trệ, muốn chuyển hướng sản xuất máy mài. Ở Phúc Kiến đến sản xuất máy mài, nếu Trương gia đứng thứ hai có ai dám nhận mình đứng nhất, trong lĩnh vực này Chu Bân chỉ là lính mới, nên muốn mua nhà xưởng bao gồm cả thiết bị ở ngoại ô phía Nam của Trương Nghênh Hoa. Đương nhiên Trương Nghênh Hoa vui, mấy năm nay quen được người ta tâng bốc, nên để Chu Bân vào mắt, vô cùng sắc bén từ chối cầu của ta.



      Chu Bân có người rể quyền thế, ở Phúc Kiến ai cũng phải chừa cho chút mặt mũi, Trương Nghênh Hoa trực tiếp làm bẽ mặt như vậy, chuyện này ghi thù vào lòng. Hơn nữa thèm muốn xưởng máy mài của Trương gia đến đỏ mắt, nên đơn giản ‘ làm thôi, làm làm tới cùng’, bỏ ra rất nhiều tiền mua chuộc Hàng Lỗi, dẫn dụ Trương Nghênh Hoa rớt vào cái bẫy trăm ngàn sơ hở của mình.



      Về phần lý do Hàng Lỗi vì người ngoài hãm hại em và em rể mình, là bất mãn, hai chính là tham tiền.



      Mấy năm nay, vẫn theo làm trợ thủ cho Trương Nghênh Hoa, làm tài xế, phục vụ, có khi còn kiêm luôn bảo vệ và chạy việc vặt, vốn chuyện này cũng có vấn đề gì, cũng kiếm được tiền chăm lo cho gia đình. Nhưng con người ta vốn có lòng tham, nhiều năm như vậy, cứ năm rồi năm, Hàng Lỗi tự thấy bản thân mình theo giúp việc cho em rể cũng coi như cẩn trọng, có công lao cũng có khổ lao, nhưng tuổi còn , mặc dù hơn em rể Trương Nghênh Hoa vài tuổi, nhưng rốt cuộc mãi đến lúc con sắp cưới vợ mà em rể vẫn đề cập đến chuyện thăng chức cho , thể nào cứ làm người giúp việc cho người ta như vậy tới chết. Nên trong lòng ghi hận, Chu Bân tìm tới cửa, hứa cho rất nhiều lợi ích, cũng đủ tàn nhẫn, cảm thấy tất cả đều vì con nên cắn răng gật đầu đồng ý.



      Trương Tư Ninh nghe Vệ Cẩm Huyên kể lại xong, biết nên gì mới phải: “ , chuyện này là sao chứ!”



      Vệ tiên sinh hiểu sâu biết rộng, chẳng cần nghĩ ngợi gì liền : “Tìm được đúng người rồi, mọi việc đều dễ dàng, Hàng Lỗi bỏ trốn, chúng ta cần quan tâm, chỉ có điều Chu Bân này là kẻ tiểu nhân, cần phải đắc tội với , chuyện này muốn lớn hóa , từ hóa , ba em nhất định phải tốn chút tiền rồi.”



      Trương Tư Ninh mới cần quan tâm ba có xui xẻo hao tài hay , chỉ cần đưa được người ra khỏi nhà giam, cho ông nội câu trả lời là được, nên bĩu môi : “Dù sao cũng phải tiền của em, hao tiền hao tiền thôi, cũng do ông ấy tự chuốc vạ vào mình, loại trò bịp bợm này mà cũng có thể tin được. Đây cũng là bài học, tránh cho sau này chỉ nhớ chuyện ăn ngon chứ nhớ chuyện bị đánh, để em với ông nội, Hạ Tuấn tìm cách đưa người ra khỏi trại giam là được, những thiệt hại khác cần quá đắn đo, có điều cố gắng trả lại số tiền huy động cho chủ nhân của nó, đừng để số tiền này rơi vào tay của tham quan.”



      Mặc dù cha làm sai, nhưng làm lợi thêm cho mấy tên tham nhũng càng sẵn lòng.



      Vệ Cẩm Huyên gật đầu: “Đây là chuyện đương nhiên rồi, tiền nhất định phải trả về chủ cũ, nhưng có thể chính quyền xử phạt những người này.”



      Trương Tư Ninh : “Chuyện này liên quan gì đến và em hết.” Thấy Vệ tiểu béo nằm bên cạnh dụi dụi mắt tỉnh dậy, mặt lên nét cười dịu dàng, vân vê cái chân béo ú của tiểu mũm mĩm, ra hiệu ông xã đưa cái tã ở đầu giường cho .



      Vệ tiên sinh đối với con trai tràn ngập tình thương người cha. đến gần giúp bà xã thay tã cho con, xoa nắn cái chân béo tròn của tiểu mũm mĩm bi-ba bi-bô, Vệ Cẩm Huyên với Trương Tư Ninh: “Em xem, có phải nhóc con này lại béo lên ?”



      Trương Tư Ninh cũng xoa nắn đùi của tiểu béo, so so rồi gật đầu: “Hình như có lớn hơn chút.” Đợi mặc quần cho con xong, ôm nhóc con trong tay, đầu tựa vào vai ông xã, tới những chuyện phiền lòng nữa mà chỉ trò chuyện việc nhà: “ xem, em với béo, sao con mình lại béo ú vậy chứ?”



      Vệ Cẩm Huyên nhắc nhở: “Trước đây em cứ kêu con là tiểu béo, nên con béo là do em.” Lời vừa rớt ra khỏi miệng, vai chịu đấm của bà xã: “ bậy! Lúc con còn bé em kêu như vậy là cố ý để mọi người trong nhà vui vẻ! Chứ phải béo !”



      Vệ tiên sinh mỉm cười hiền lành: “Được được được, em sao là vậy.” Thấy con trai giơ bàn tay mũm mĩm ra muốn được ba ôm, Vệ Cẩm Huyên liền đẩy vợ ra, ôm con vào lòng, Trương Tư Ninh ở bên cạnh ghen tị: “Có con liền đẩy em ra.”



      “Cái bình dấm chua .” Vệ Cẩm Huyên vuốt chóp mũi rồi kề sát mặt vào hôn lên cái môi chu ra của : “Yên tâm , em là quan trọng nhất, là bảo bối lớn, nhóc con chỉ là bảo bối thôi.”



      Đây chính là giọng điệu dụ dỗ trẻ con mà….mặc dù Trương Tư Ninh rất xem thường, nhưng khóe miệng nhịn được cong cong lên, còn cảm thấy bất bình nữa.



      Vệ Cẩm Huyên thấy như vậy, trong lòng rất buồn cười, bé con này rất dễ dụ.



      Đầu tháng chạp, mấy người Trương Nghênh Hoa được thả ra. Tổng cộng bọn họ ngây người trong tù gần tháng. Vệ Cẩm Huyên và Trương Tư Ninh cũng đề cập đến chuyện Hạ Tuấn và quản lý Du tận dụng biết bao nhiêu mối quan hệ, bao nhiêu phương pháp, nợ người ta rất nhiều nhân tình, và hao tốn bao nhiêu tiền để có thể cứu được người ra, vì có ra cũng có ai thanh toán lại.



      Lần này Trương gia tổn thất , tới chuyện đắc tội hơn nửa số người thân bạn bè, mà nhà xưởng cũng mất luôn ba cái. Những chuyện này ông cụ cũng biết, ông thường vụng trộm với Trương Tư Ninh: “Đời này, ba con sống khá thuận lợi nên rất cố chấp, hơn nữa mấy năm gần đây, còn biết mình mang họ gì luôn rồi, ha ha bị thua lỗ như vậy cũng tốt, tránh cho về sau phạm phải sai lầm lớn hơn nữa. Lần này may mà có tiểu Vệ, trước kia ông cảm thấy con gả cho nó phải chịu nhiều thiệt thòi, bây giờ mới thấy, muốn chọn chồng thể nào chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài, mà phải nhìn vào nhân phẩm và năng lực, tiểu Vệ là người có bản lĩnh, sau này con và nó cuộc sống thanh thản, bị uất ức, sống bình yên hạnh phúc!”



      Trương Tư Ninh nghe ông cụ xong liền lặp lại cho Vệ tiên sinh nhà mình nghe, Vệ tiên sinh được ông cụ thừa nhận, trong lòng cảm thấy rất cao hứng, chỉ có điều nghĩ đến việc ông cụ muốn tiếp tục ở lại đây, Vệ Cẩm Huyên ôm bà xã vào lòng, chích cho mũi thuốc dự phòng trước, : “Có thể ông nội về lại Phúc Kiến, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn ông cụ rất lo lắng cho mọi người trong nhà.”



      ra Trương Tư Ninh cũng có linh tính trước việc này, nên cũng ngạc nhiên lắm, im lặng lúc rồi : “Em có nghe Dương Dương , sau khi ba em ra tù, ông làm rùm beng lên đòi ly hôn Hàng Yến, Hàng Yến cũng náo loạn rất dữ dội, bên đó hỗn độn rối tinh rối mù, em muốn để ông nội về bị người ta coi thường, nhưng em biết, nếu ông về chắc chắn rất lo lắng, lần này đắc tội nhiều bà con họ hàng như vậy, có khả năng ông muốn trở về xin lỗi họ, nhưng những người đó nóng giận như vậy, sao có thể chuyện đàng hoàng tử tế được, lỡ như làm ông nội tức quá tắt thở luôn làm sao bây giờ?”



      Vệ tiên sinh vuốt ve mái tóc trơn bóng mềm mại của , chạm trán mình vào trán : “ muốn ông nội về đó sao?”



      “Dạ, muốn.”



      “Vậy đợi ông nội về đó mấy ngày, xem xét tình hình, chúng ta liền gọi điện thoại Vệ khoai tây rất nhớ ông, cứ khóc suốt, lúc đó ở bên cạnh véo con cái để nó khóc lóc đáng thương chút, ông cụ xót cháu, chắc chắn trở lại ngay.”



      Trương Tư Ninh giơ tay đẩy đầu ông xã ra xa chút, nhìn nhìn dưới: “Em nè Vệ tiên sinh, chủ ý này của cũng quá thô bạo mà, có phải là ba ruột vậy?”



      ra Vệ Cẩm Huyên còn muốn lấy lý do con bệnh để gạt ông cụ trở lại, nhưng nỡ trù rủa con, nên chỉ có thể sử dụng phương pháp này.



      “Vậy em biện pháp của có hữu ích nào?”



      Trương Tư Ninh hừ hừ hai tiếng, bẹo khuôn mặt nhắn ngốc ra của nhóc con, rất có lương tâm : “Chuyện này….đến lúc đó thử chút xem sao.”



      Vệ khoai tây vô cùng ngoan ngoãn ngồi chơi đồ chơi bên cạnh hoàn toàn biết trong thoáng chốc mình bị cha mẹ vô lương tâm bán rồi.
      amandatruc, Chris_Luu, Phương Lăng8 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 97


      Sáng sớm hôm sau ông cụ phải về Phúc Kiến, thu dọn xong hành lý. Trương Tư Ninh quấn quít ông cụ : “Ông nội, phải ông năm nay ở đây ăn tết với chúng con sao, sao ông giữ lời gì hết vậy!”



      “Để ông về đó xem mọi chuyện thế nào rồi,” Ông cụ nhìn cháu , giải thích: “Mấy người ba con mới ra khỏi trại giam, trong nhà chắc chắn rất lộn xộn, còn bà con họ hàng nữa, dù sao cũng phải cho người ta lời giải thích, ông có vai vế trong nhà, mọi người ai cũng nể mặt, có ông có thể mọi chuyện yên ổn hơn, đợi sau khi mọi chuyện ổn định ông quay lại, năm nay nếu kịp sang năm chắc chắn ông về ăn tết với con, Tư Tư, nghe lời mà.”



      “Nhưng những người đó đều tức giận, ông mà trở về, thế nào bọn họ cũng mấy lời khó nghe cho xem.”



      “Con hiểu rồi, ông nghe tiểu Vệ mấy người bọn họ người nào cũng bị phạt tiền, số tiền này ông phải bắt ba con đền bù lại cho bọn họ, chỉ cần bồi thường đủ tiền ai vì chuyện chẳng đáng này tức giận làm gì.”



      Trương Tư Ninh bất đắc dĩ, biết ông cụ quyết định , liếc nhìn Vệ Cẩm Huyên, thấy gật gật đầu, chỉ hé miệng : “Vậy ông phải chú ý sức khỏe, nếu có người chuyện khó nghe ông đừng thèm để ý đến bọn họ làm gì, sở dĩ những người này đưa tiền cho ba con phải bởi vì ông ấy hứa trả lại cho họ nhiều lợi ích sao, đều là đám người tham lam, chẳng ai tốt hơn ai, ông cần phải cảm thấy có lỗi với bọn họ. Còn chuyện của ba con và Hàng Yến, ông cũng đừng quan tâm nữa, họ muốn giày vò nhau thế nào mặc kệ! Ông về đó hãy ở nhà của chú Hai, nếu ở khách sạn cũng được, con quản lý Du sắp xếp cho ông.” xong đợi ông cụ phản đối, tự mình quyết định: “Trước mắt ông hãy ở khách sạn , yên tĩnh, ba con, chú , giờ còn biết náo loạn đến mức nào đâu, ông nghe lời con .”



      Ông cụ nghĩ ngợi hồi, cảm thấy cháu phân tích cũng có lý, chuyện lần này ngoại trừ nhà thằng Hai, còn lại tất cả đều phải vô nhà giam bận, náo loạn mới lạ, trở về, thế nào mấy đứa cũng tìm tới kể lể, vẫn nên ở bên ngoài cho thanh tịnh, lớn tuổi rồi, cũng muốn tự uất ức chính mình.



      tại mùng mười tháng chạp, chỉ còn hai mươi ngày nữa là đến tết. Sau khi tiễn chân ông cụ, Trương Tư Ninh luôn cảm thấy yên, sợ ông trở về bị uất ức. Vệ tiên sinh vì muốn di dời chú ý của bà xã nên bảo xuống lầu thím Tào chuẩn bị cơm chiều, tối nay Hạ Tuấn tới nhà ăn cơm, lần này cậu ta giúp đỡ rất nhiều, lăn lộn ở Phúc Kiến nhiều ngày như vậy, mời cậu ta đến nhà ăn cơm là chuyện nên làm.



      Trương Tư Ninh lười biếng muốn động đậy, nằm nghiêng người giường gối đầu lên đùi Vệ Cẩm Huyên, cánh tay ôm thắt lưng nũng nịu thỏ thẻ: “Hình như em muốn bị ốm rồi, cả người có chút sức lực nào, làm sao đây, Vệ tiên sinh?”



      Vệ Cẩm Huyên biết nàng này làm nũng để được vỗ về đây mà, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, còn có chút triền miên được, ánh mắt dịu dàng, đưa tay xoa đầu , nhàng : “Ngày kia, chúng ta gọi điện cho ông cụ, dụ ông về đây ăn tết với mình được ?”



      Trương Tư Ninh chớp chớp mắt, ngửa đầu nhìn : “ lẽ tính véo chọc cho nhóc con khóc thiệt đó chứ?”



      Vệ tiểu béo bây giờ gần tuổi, còn hay khóc giống lúc còn bé nữa, gần đây bắt đầu bi bô học , tuy mới bập bõm chưa tròn chữ nhưng có thể kêu mẹ, kêu ba, thỉnh thoảng có thể nhảy ra cả ‘ông nội’. Mặc dù bé con vẫn rất mũm mĩm, nhưng da thịt rất chắc, từ lúc mới sinh cho đến giờ hoàn toàn bị bệnh gì, vô cùng khỏe mạnh cứng cáp. Nhưng mà….động tay động chân nhéo con như vậy….cảm giác bạo lực mà!



      Vệ Cẩm Huyên dường như quyết tâm làm người cha nhẫn tâm, thản nhiên : “ nỡ ra tay với nhóc này làm sao kéo ông cụ về đây được.”



      Vệ phu nhân nghe xong trong bụng liền nảy ra ý xấu, vừa lúc bé con trong nôi tỉnh giấc, bi bi bô bô vui mừng, Trương Tư Ninh xoay người ngồi dậy, cũng kịp mang dép chân chạy qua nôi bế con lên, khẽ hôn lên hai má mập mạp trắng nõn nà, rồi vờ như : “Ba con tâm địa rất xấu, muốn nhéo con đó, con nhớ sau này phải hiếu thảo với mẹ, phải xếp ba ở sau mẹ đó.”



      Vệ tiên sinh ở bên cạnh nghe vậy dở khóc dở cười, ra hiệu cho nhấc chân lên, Trương Tư Ninh nâng cao chân lên chút, Vệ Cẩm Huyên khẽ cúi người xuống giúp mang dép vào rồi đứng thẳng dậy, bất đắc dĩ : “ bao nhiêu lần rồi, được chân trần sàn nhà, cho dù trời ấm cũng được.” Lại giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhắn của con: “Đừng nghe mẹ con hươu vượn, sau này đối xử với ba mẹ được phân biệt trước sau.”



      “Nhóc con mới bao nhiêu tuổi chứ, nghe có hiểu được đâu.”



      “Vậy sao em còn ?”



      Trương Tư Ninh hứ tiếng: “Em thích.”



      cũng thích.”



      Trương Tư Ninh câm nín, Vệ Cẩm Huyên mỉm cười ôm vai vợ: “Được rồi, biết em mềm lòng, nỡ, có cách chọc cho tiểu mũm mĩm khóc. Yên tâm, nhéo cu cậu đâu.” Vốn dĩ cũng tính nhéo con cái, tuy có chút thô bạo nhưng mọi việc được xử lý nhanh chóng, nhưng nếu vợ của muốn, vậy chỉ cần đổi cách khác làm cu cậu khóc là được, mặc dù nhóc con rất biết điều, gần đây có khóc lóc nhõng nhẽo nữa, có điều muốn làm cho nhóc con khóc là chuyện vô cùng đơn giản.



      Buổi tối Hạ Tuấn đến nhà ăn cơm, vừa nhìn thấy Vệ tiểu béo muốn ôm cu cậu. Vệ tiểu béo cũng có lạ người, chỉ cần cười với cu cậu là đều cho ôm hết, vì chuyện này mà Trương Tư Ninh lo lắng mấy ngày, sợ nhóc con ngốc nghếch bị người ta lừa ôm mất cũng biết khóc nháo lên.



      Hạ Tuấn ôm Vệ tiểu béo lắc lư: “Nhóc con này sao nặng vậy chứ, lần trước em ôm nó, cũng nặng như vậy. Chị dâu , chị nên cho nó ăn ít lại, béo tròn quá cũng tốt, sau này có đẹp trai đâu.”



      Bây giờ là chuyện gì đây ah....-_-



      Vệ Cẩm Huyên liếc cái: “Nhóc con có béo, cái này gọi là mượt mà.”



      “Phốc, ca, cũng bao che khuyết điểm quá rồi đó, em đề nghị cũng được sao, sao em cũng là ba nuôi của cu cậu đó.”



      mày còn là ba ruột đây.”



      Hạ Tuấn câm nín, nhìn Trương Tư Ninh, Trương Tư Ninh thấy vậy liền an ủi: “Nhóc con còn mà, đợi sau này lớn hơn, bắt đầu cao lên từ từ ốm lại, trẻ con lúc mập cũng hẳn là mập.” Sau đó còn thêm: “Có điều tên nhóc này gần đây ăn rất nhiều, lúc đầu cũng để ý, sau này cho cu cậu ăn nhiều thịt như vậy nữa.”



      “Nhóc Khoai tây có thể ăn thịt rồi sao?!” Đối với chuyện này Hạ Tuấn vô cùng ngạc nhiên.



      Trương Tư Ninh gật đầu : “Băm nhuyễn thịt ra, nấu cháo thịt, cu cậu rất thích ăn món này.”



      Mặc dù lúc mới đầu, cảm thấy cái tên ‘Khoai Tây’ này nghe rất phiền lòng, nhưng chẳng còn cách nào khác, ngày ông cụ gọi đến mấy chục lần, gọi riết qua thời gian dài, Vệ tiên sinh và Vệ phu nhân nghe mãi cũng thành quen, cảm thấy ‘Khoai Tây’ cũng có gì hay, ít ra dù có rơi ngã cũng sao, rất mạnh mẽ. Nên tại, thỉnh thoảng hai vợ chồng cũng gọi con là Khoai Tây, hoặc đáng hơn gọi là Vệ tiểu béo. Thế nên những người có quan hệ thân thiết với Vệ gia đều biết tiểu thiếu gia của Vệ gia có cái tên ở nhà là Khoai Tây.



      Cái tên này, Hạ Tuấn kêu cũng rất thuận miệng.



      Ăn tối xong, Vệ Cẩm Huyên và Hạ Tuấn đến thư phòng chuyện, tiện thể xách theo Vệ Tiểu Béo luôn. Trương Tư Ninh ở lại dọn dẹp chén đĩa với thím Tào, sau khi dọn dẹp xong, thím Tào đột nhiên : “Phu nhân, năm nay tôi ở lại đây ăn tết có được ạ?”





      Trương Tư Ninh có chút kinh ngạc, nhưng vẫn : “Được chứ, sao lại được, thím ở lại ăn tết với chúng tôi, tôi cao hứng còn kịp đó!” xong nhìn thím Tào thở phào nhõm, Trương Tư Ninh càng thấy nghi hoặc.



      Thím Tào cũng biết mình cầu đột ngột, dù sao những năm trước bà đều đến chỗ cháu , hai bà cháu ăn tết với nhau. Bà nghĩ ngợi lúc rồi giải thích: “Tiểu Nam nhà thím năm nay có người rồi, con bé muốn đến nhà bạn trai ăn tết để chính thức ra mắt. , bà già như thím cũng thể nào theo tới đó được, chỉ có mình đón tết cũng vắng vẻ quá, bằng ở lại đây, vừa náo nhiệt, còn có thể giúp đỡ trông chừng bé con, nấu cơm.”



      Thím Tào là người đáng thương, con trai, con dâu đều mất, vất vả thân mình nuôi cháu khôn lớn, bây giờ có lẽ cũng sắp trở thành con nhà người ta….Tâm trạng Trương Tư Ninh có chút kỳ lạ, nhịn được : “Thím Tào, hoàn cảnh của con và tiên sinh thím cũng biết rồi, có nhiều người thân, thím ở đây giúp đỡ công việc, con và tiên sinh đều rất cảm kích, chuyện tương lai ai trước được, con cũng muốn những lời xáo rỗng, nhưng ít nhất thím còn làm việc ở đây ngày nào, chúng tôi đều xem thím như thành viên trong gia đình, Vệ khoai tây cũng thích thím,” nghĩ ngợi lúc rồi luôn ý định sau này: “Qua hết năm mới, trong nhà tìm thêm người nữa phụ giúp công việc nhà, chuyện này có ý gì khác, chỉ là trong nhà có trẻ con, nên nhiều việc hơn, mình thím nhiều khi làm xuể được, thỉnh thoảng con còn phải ra ngoài có việc, thể mang nhóc con theo được, dù sao cũng phải có người chăm sóc nó, người ngoài con lo lắng yên tâm, chỉ tin tưởng mình thím, người giúp việc mới đến chỉ làm những việc vặt trong nhà, chứ được ở lại đây.”



      Vốn dĩ tính đợi sau khi ăn tết xong mới chuyện này, có điều sẵn dịp nên luôn.



      Thím Tào nghĩ ngợi nhiều, bà rất cảm động, ông bà chủ có thể nghĩ cho bà như vậy, lại xem bà như người thân trong nhà, lại tin tưởng bà, đối với bà người như vậy chắc chắn là người tốt nhất. Bà nghẹn ngào, hốc mắt cũng ẩm ướt, cam đoan : “Phu nhân hãy yên tâm, chắc chắn sau này tôi chăm sóc tiểu Béo chu đáo, để cho bé bị té ngã.”



      Đợi sau khi tiễn Hạ Tuấn rồi, Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên trở về phòng, nhà ba người cùng nhau tắm rửa, Vệ tiểu béo lại bởi vì gội đầu mà tiếp tục khóc thét lên, Vệ tiên sinh : “Ngày mai, cứ như vậy chọc cho cu cậu khóc thôi.”



      Trương Tư Ninh: ......-_-



      đúng là ngây thơ cố chấp mà, tắm mà cũng nghĩ tới chuyện này, đàn ông có nhiều khi khiến người ta thể nào hiểu nổi.



      Sau khi dỗ con ngủ xong, Vệ tiên sinh quấn lấy Vệ phu nhân ở giường hài hòa vận động phen, đợi đến khi Vệ phu nhân rên rỉ đến khan cổ họng, Vệ tiên sinh mới cảm thấy thỏa mãn buông ra.



      Trương Tư Ninh rầm rì thở hổn hển lúc, nằm sấp người ông xã kể lại chuyện thím Tào, rất xúc động : “Thím Tào đáng thương, em thấy cháu của thím tốt lắm, biết bà nội chỉ có thân mình, còn muốn theo bạn trai về nhà ăn tết, vẫn còn chưa có kết hôn, danh bất chính ngôn bất thuận, nếu sau này mà kết hôn rồi, có lẽ thím Tào cũng thể trông cậy được gì.”



      Vệ tiên sinh rất cứng lòng, : “Trông cậy được hay cũng đều do chính mình tạo nên. Trước đây, thấy thím Tào rất nuông chiều cháu , hai năm trước, cháu bà muốn mua điện thoại di động, mở miệng ra cần vạn, lúc đó thím Tào vừa mua căn nhà mới ở quê, tính sau này cháu kết hôn cho ta làm của hồi môn, nên khá túng thiếu có đủ tiền, kia làm ầm lên rất dữ dội, sau đó thím Tào lại thầm tìm lão Trịnh mượn tiền đưa cho cháu , nếu phải tiểu Trịnh với , cũng biết việc này. Em xem, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, cháu thím mua điện thoại vạn tệ, tại điện thoại em với xài giá thị trường là bao nhiêu? Chưa đến năm ngàn tệ, thím Tào thương cháu là đúng, chỉ là cách bà buông lỏng như vậy cũng tốt, nên em cũng đừng suy nghĩ nhiều, sau này có thể giúp gì chúng ta giúp, cũng cần hao phí quá nhiều tình cảm, dù sao suy cho cùng vẫn là người xa lạ.”
      amandatruc, Chris_Luu, Phương Lăng9 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 98


      Trương Tư Ninh lại bị ông xã lên lớp nữa rồi, có chút bất đắc dĩ, mặc dù đồng ý với cách giải thích của Vệ tiên sinh nhưng cũng phản đối, chỉ gật đầu : “Chỉ cần thím Tào làm đúng bổn phận của mình em đối xử tốt với thím ấy.”



      Trọng điểm chính là ‘bổn phận’.



      Vệ Cẩm Huyên vuốt ve tóc , hôn lên mắt : “Em nghĩ vậy là được rồi.” chỉ sợ ngốc nghếch, có chút cảnh giác nào với người khác, chứ cũng cầu phải vạch giới hạn với thím Tào. Vẫn câu kia, mọi người quen biết, bình thường khi mọi việc tốt đẹp có vấn đề gì, nhưng đến lúc đụng chuyện ai cũng có người thân mình cần phải quan tâm, dựa vào cái gì phải đặt người xa lạ lên hết.



      Đây là vấn đề chung chung, rất khó để phân ranh giới trắng đen, tốt xấu, đúng sai.



      Trưa hôm sau, ăn cơm xong, Trương Tư Ninh nổi hứng lên muốn thử gọi điện cho ông cụ cái. Dù sao cũng biết, muốn lừa ông cụ về lại đây chỉ cú điện thoại chắc chắn được, phải gọi nhiều lần may ra còn có thể, giờ chuyện ông nội quan tâm nhất…trong đầu nghĩ ngay đến ông cụ nhớ Vệ khoai tây.



      Chỉ là còn chưa kịp chuẩn bị xong, tiểu Trịnh gọi điện thoại tới báo tin dữ, ông cụ được đưa đến bệnh viện, ở trong phòng cấp cứu!



      Trương Tư Ninh nghe xong liền choáng váng, lúc đó là Vệ Cẩm Huyên nhận điện thoại, khá bình tĩnh, bảo tiểu Trịnh kể lại việc, sau đó dặn dò thêm mấy câu rồi mới cúp máy. đến đầu cầu thang gọi thím Tào, thím Tào ơi ơi đáp lại, tưởng xảy ra chuyện gì nhanh chóng chạy lên, tay cũng kịp lau chỉ tùy tiện chùi vào tạp dề.



      Vệ Cẩm Huyên đưa Vệ tiểu béo cho bà: “Ông cụ xảy ra chuyện, bây giờ tôi và phu nhân Phúc Kiến, thím hãy trông chừng thằng bé, chúng tôi chuẩn bị hành lý.”



      dặn dò mấy câu, cũng quan tâm đến phản ứng của thím Tào, kéo Trương Tư Ninh về phòng ngủ. Mặc dù lúc này hai mắt Trương Tư Ninh đỏ ửng lên, trong lòng rất hỗn loạn, nhưng biết bây giờ phải là lúc để khóc, trong khi Vệ Cẩm Huyên gọi điện thoại sắp xếp mọi việc, cũng vội vàng chuẩn bị thu xếp hành lý.



      Chắc chắn Vệ Ý cùng với bọn họ về Phúc Kiến, thể nào yên tâm để con lại mình ở Vũ Lăng được. Đồ đạc của và Vệ Cẩm Huyên rất đơn giản, chỉ có hai ba bộ quần áo để thay đổi, còn thiếu cái gì đến Phúc Kiến mua là được. Chỉ có đồ của nhóc con là chất đầy cả hành lý, quần áo, đồ chơi…. nhiều vô kể, muôn màu muôn vẻ.



      Sau khi Vệ Cẩm Huyên gọi điện thoại bảo Tần Chu đặt vé máy bay, gọi điện thoại bảo lão Trịnh tới nhà đón, và gọi mấy cuộc điện thoại sắp xếp công việc trong công ty ổn thỏa Trương Tư Ninh cũng chuẩn bị xong hành lý. Vệ Cẩm Huyên tới ôm vợ vào lòng, nhưng mấy lời an ủi cách nào thốt ra được. Tâm trạng khá nặng nề, vừa rồi trong điện thoại tiểu Trịnh tình trạng của ông cụ chút lạc quan, lúc hai người chuyện điện thoại bệnh viện báo bệnh tình của ông cụ chuyển biến rất nguy kịch, nhưng dám chuyện này cho Tư Ninh biết, sợ thể chịu nổi.



      Vệ Cẩm Huyên vịn hai vai , khẽ hỏi: “Em sắp xếp hành lý xong chưa?”



      Trương Tư Ninh dạ tiếng, sắp xếp xong rồi, còn : “Vệ Ý với chúng ta, để em bảo thím Tào cùng luôn, em sợ đến lúc đó mọi chuyện lộn xộn chăm sóc con được.” chuẩn bị sẵn sàng tư thế trở về chiến đấu.



      Vệ Cẩm Huyên được, hai người thay quần áo xong, Trương Tư Ninh ra ngoài ôm Vệ Ý, rồi bảo thím Tào chuẩn bị để cùng Phúc Kiến, thím Tào nghe ông cụ xảy ra chuyện, đương nhiên về đó là bổn phận nên vội vàng xuống lầu sắp xếp đồ đạc.



      Trương Tư Ninh mặc cho nhóc con cái áo bông rất dày, đầu đội mũ con hổ, mang giày hình đầu hổ, Vệ tiểu béo vốn mũm mĩm giờ hệt như quả cầu bông, vô cùng đáng . Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy bé con mềm mại đáng như vậy, bao nhiêu căng thẳng trong lòng thoáng chốc cũng dịu bớt .



      Mười phút sau lão Trịnh đến nơi, ông lên nhà giúp đem hành lý ra xe trước. lúc sau, Tần Chu cũng tới, nhưng lên nhà, mọi người kiểm tra lại cửa sổ nguồn điện trong nhà, thấy mọi thứ ổn thỏa mới ra cửa.



      Trương Tư Ninh quấn thêm tấm chăn cho Vệ tiểu béo, ngoài trời gió thổi rất mạnh, quấn thảm kỹ sợ nhóc con bị lạnh. Lúc chuẩn bị ra khỏi thang máy, trùm chăn che con kín rồi mới chạy nhanh ra hàng hiên cửa chính, sau đó lập tức chui thẳng vào trong xe.



      Vệ Ý tưởng được mẹ cho chơi, nên cười khanh khách ngừng, đợi tới khi ngồi vào trong xe, Trương Tư Ninh vỗ vỗ cái mông , vén cái chăn đầu nhóc con ra, véo véo cái mũi bé xíu: “Chỉ biết cười ngây ngô.”



      Lần này về Phúc Kiến, Tần Chu mà lão Trịnh cùng, còn có thêm hai trợ lý khác của Vệ Cẩm Huyên là Lý Hâm và Triệu Kim cũng theo, ngoài ra còn có bốn vệ sỹ.



      Trương Tư Ninh nhìn thấy đội hình này cũng có gì ngạc nhiên, dù sao lần nào trở về Phúc Kiến đều có mấy người cùng, huống chi lần này còn có nhóc con, nên càng phải cẩn thận hơn, mang theo trợ lý khi có việc gì cũng thuận lợi hơn. Dù sao trợ lý và vệ sỹ giống nhau, trợ lý có thể giúp xử lý được rất nhiều việc.



      Vệ Ý chỉ mờ mịt lúc đầu nhưng sau đó thích nghi rất nhanh chóng. Trời vừa vào đông, Trương Tư Ninh rất ít khi cho cu cậu ra khỏi nhà, nên lúc này nhóc con nhìn cái gì cũng đều thấy mới lạ, vô cùng hoạt bát, mãi đến khi xuống máy bay ngồi vào trong xe quản lý Du phái tới, cu cậu mới dụi dụi mắt mơ màng ngủ thiếp , rất ngoan ngoãn, khóc nháo chút nào.



      Quản lý Du bố trí ba mươi người đợi sẵn ngoài sân bay trước khi nhà ba người ông chủ đến nơi. Mười chiếc xe hơi màu đen xếp thành hàng dài dọc phía ngoài, bên cạnh mỗi chiếc xe đều có ba bốn vệ sĩ, nhìn cục diện này khá dọa người.



      Quản lý Du biết tình huống khẩn cấp, đương nhiên lúc này thể nào biết tốt xấu mà lôi kéo tình cảm gia đình ông chủ, rất dễ mất thiện cảm. cũng nhiều lời, chỉ đợi ông chủ có lệnh tiếng là mười chiếc xe lần lượt chuyển động, về hướng bệnh viện.



      Lão Trịnh biết đường, nên ngồi xe sau với mấy người tiểu Lý, xe bên này do chính quản lý Du lái. Trương Tư Ninh và thím Tào ôm nhóc con ngồi ở phía sau, Vệ Cẩm Huyên vẫn ngồi ở vị trí phó lái như trước. ngồi trong xe gọi điện thoại cho tiểu Trịnh, biết được ông cụ vẫn còn trong phòng cấp cứu, tâm trạng thả lỏng được đôi chút, ít nhất vẫn còn chưa tới tình huống xấu nhất.



      Nhưng đối với người biết việc, biết ông nội nguy kịch thế nào như Trương Tư Ninh mà , trong lòng rất nặng nề, từ lúc tiểu Trịnh gọi điện thoại đến giờ gần ba tiếng đồng hồ, vậy mà ông nội vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu…



      Xe chạy đường vùn vụt như bay, mất gần tiếng đồng hồ mới đến bệnh viện. Lúc mọi người xuống xe thấy tiểu Trịnh đứng đợi bên ngoài phòng cấp cứu, thím Tào ôm nhóc con ngủ say theo, Trương Tư Ninh bên cạnh Vệ Cẩm Huyên, tiểu Trịnh trước dẫn đường, vừa vừa kể lại việc.



      “Vẫn còn ở trong phòng cấp cứu, tại ông cụ lúc thở được lúc , vừa rồi thở trở lại nhưng được bao lâu lại thở được.”



      Trương Tư Ninh nghe vậy sắc mặt trắng bệch, trong lòng lập tức có dự cảm rất xấu. Tay phải của Vệ Cẩm Huyên nắm tay , siết chặt, sau đó hỏi tiểu Trịnh: “ tại có ai ở trong đó?”



      Tiểu Trịnh nhìn Trương Tư Ninh, cẩn thận đáp: “Tất cả người nhà phu nhân đều có mặt ở đây.”



      Lúc nãy máy bay, Vệ Cẩm Huyên cho nghe lý do vì sao ông cụ phải nhập viện. ra cũng châm chọc, ông cụ trở về Phúc Kiến, có về nhà con cái mà đến ở trong khách sạn, ba em Trương Nghênh Hoa biết tin đương nhiên muốn đến đón ông cụ về nhà.



      Ông cụ muốn, chỉ đợi mọi người giải quyết ổn thỏa xong mọi chuyện, trong nhà yên tịnh rồi sau. Ba em Trương Nghênh Hoa quả cũng hiếu thảo, thấy ba mình kiên quyết như vậy cũng dám ép buộc ông cụ rời khỏi khách sạn. Hôm đó cả nhà cùng nhau ngồi lại chuyện, kể cho ông cụ nghe những chuyện phát sinh trong thời gian này, vừa kể vừa chửi rủa Hàng Lỗi khốn nạn, Hàng Yến cũng phải thứ tốt lành gì. ra lúc trước sở dĩ Trương Nghênh Hoa quyết định huy động vốn cơ bản đều nhờ công lao của Hàng Yến, nếu có bà ta Trương Nghênh Hoa cũng ngu ngốc đến mức nghĩ gì liền chui đầu vào bẫy của người khác. Nhưng ông cụ nghe xong phán câu: “Nếu tụi bây có lòng tham, cho dù Hàng Yến có hươu vượn gì nữa cũng vô dụng. Hơn nữa, nó cũng khẳng định nghĩ tới trai nó có thể độc ác như vậy, nếu nó cũng thể nào bị bắt.”



      Những lời này Trương Nghênh Trân nghe lọt tai, lần này hai vợ chồng bà ta đều phải vào trại giam chuyến, chịu đựng khổ sở trước sau gần tháng, ra đúng là vứt hết mặt mũi, còn đắc tội với bạn bè, bây giờ bà ta chỉ hận thể lột da Hàng Yến ra mà thôi. Cho nên nghe ông cụ vậy liền phản bác ông cụ chỉ biết bênh vực người ngoài, rồi còn nhắc đến Trương Tư Ninh, cũng là bạch nhãn lang, ràng có thể giúp bọn họ trở ra toàn vẹn, vậy mà lại dâng ba cái nhà xưởng cho Chu Bân! Chu Bân chính là kẻ chủ mưu hãm hại bọn họ!



      Ông cụ lười đạo lý với con , tâm lý nhận thức lệch lạc, ông có nhiều cũng vô dụng. Cũng biết con ở trong tù chịu khổ nên cũng muốn chỉ trích nhiều.



      ngày đầu tiên này coi như bình an vô .



      Nhưng vừa rạng sáng hôm sau, biết Hàng Yến nghe được tin tức từ đâu, dẫn theo con tới khách sạn làm ầm lên. Cầu xin ông cụ cho bà ta con đường sống, đừng để Trương Nghênh Hoa ly hôn bà ta. Ông cụ vốn dĩ rất phiền lòng với người đàn bà này, nếu phải ta con dâu ông chết sớm như vậy, cháu cũng phải tha phương, người phụ nữ này chính là tai họa mà!



      ta đến náo loạn lên, ông cụ cũng để ý tới, lúc đó chỉ thấy hối hận nên mở cửa cho người phụ nữ này. Tiểu Trịnh muốn đuổi người ra khỏi cửa, thậm chí còn muốn gọi bảo vệ của khách sạn lên, nhưng ông cụ đành lòng, Hàng Yến khóc lóc thảm thiết như vậy, cháu trai cũng khóc theo mẹ nó, ông cụ nhẫn tâm.



      Chuyện tới đây, vốn dĩ có gì để . Mãi cho đến khi Trương Nghênh Hoa nghe được tin tức chạy đến khách sạn, đánh nhau với Hàng Yến trận tưng bừng. Sau đó hai nhà Trương Nghênh Khải, Trương Nghênh Trân cũng tới. Trương Nghênh Trân là người sợ thiên hạ chưa đủ loạn, khuyên thôi còn đứng bên ngoài quạt gió thổi lửa, chọc cho Trương Nghênh Hoa kích động tức giận thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn. Người của khách sạn nghe thấy ồn ào đến gõ cửa hỏi có chuyện gì, thấy hai vợ chồng con trai mình đánh nhau ầm ĩ, ông cụ lúc này mới nổi giận, hét lên mấy tiếng nhưng ai thèm để ý, liền qua muốn kéo hai người ra, tiểu Trịnh nhìn thấy lên ngăn ông cụ lại cho đến gần mấy người kia. Trương Nghênh Trân thấy vậy cố tình gần xa mang theo ý tứ mập mờ rằng ông cụ bênh vực người ngoài. Chuyện này khiến ông cụ hoàn toàn tức điên lên, chỉ vào con ‘mày mày mày’ nửa ngày, lửa giận công tâm lập tức ngất xỉu.



      Năm ngoái, ông cụ mới phẫu thuật tim xong, vốn dĩ được kích động vui mừng hay tức giận quá mức, lần này té xỉu xuống, tình hình rất nghiêm trọng, bệnh tình liền trở nên nguy kịch.
      amandatruc, Phương Lăng, minhhanhng8 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 99


      Trong lòng Trương Tư Ninh vô cùng tức giận út Trương Nghênh Trân, người gì mà giữ được mồm miệng tới mức này, có còn xem ông nội là ba nữa , chỉ còn kém xem như kẻ thù xa lắm! Những lời như vậy cũng có thể tùy tiện ra sao?! quá đáng mà! Còn cả mấy người cặn bã ba ruột, Hàng Yến, đều là mục tiêu Vệ phu nhân căm ghét. Nhưng ghét cũng có ích gì, tại ông nội vẫn còn trong phòng cấp cứu, cho dù muốn tìm người tính sổ…..cũng phải lúc này.



      theo sau tiểu Trịnh, đoàn người Trương Tư Ninh rất nhanh đến trước phòng cấp cứu của ông cụ. Những người bà con họ hàng Trương gia có thể đến đều có mặt, hơn ba mươi người, già trẻ lớn bé đủ cả, ngồi rải rác hoặc đứng đợi, khí rất nặng nề.



      Trương Tư Ninh liếc mắt cái liền thấy Trương Nghênh Trân dựa vào chồng bà ta khóc ngừng. tại bà ta hệt như cà tím phơi sương muối, ủ rũ bèo nhèo còn dáng vẻ đắc ý ngạo mạn như trước nữa, đầu tóc lộn xộn, hai mắt sưng đỏ, mặt cũng sưng lên, Trương Tư Ninh biết, đây là do lúc ông nội bị té xỉu, bà ta bị chú út đánh. Trong lòng Trương Tư Ninh nghĩ tới chuyện đó, mới cảm thấy bớt giận đôi chút. Thấy bà ta nhìn thấy mình liền co ro lại trong ngực dượng út chột dạ. Đúng là hiếm thấy mà!



      Còn những người khác của Trương gia, Hàng Yến dẫn con trai đứng trong góc , Trương Nghênh Hoa ưỡn bụng bia ngồi ghế nhựa dài màu xanh dương cúi đầu buồn bực hé răng, bên cạnh là chú bác họ hàng khẽ gì đó với ông ta, hai vợ chồng Trương Nghênh Khải Lý Mẫn nhìn thấy mấy người Trương Tư Ninh…Nhất là nhìn thấy Vệ Cẩm Huyên, rất ngạc nhiên tò mò, nhưng hai người liếc nhìn nhau hẹn cùng cúi đầu thấp xuống. Em họ Trương Dương muốn đến chỗ Trương Tư Ninh, nhưng do dự lúc rồi bất đắc dĩ nhìn chị họ nhún nhún vai áy náy.



      Trương Dương có quan hệ tốt nhất với vậy, những người em họ khác càng cần tới. Cho dù là người cùng họ nhưng thân thiết, có ai với Trương Tư Ninh câu nào, tựa như người hoàn toàn xa lạ.



      Đối với chuyện này Trương Tư Ninh quan tâm, khi kết hôn mời những người này, là vì muốn tiếp xúc nhiều với họ, bản chất của những người họ hàng này, sớm thấy .



      Chẳng qua cảm thấy kinh thường. Chồng vừa ra sức giúp mấy người Trương gia giải quyết rắc rối lớn như vậy, dù lời cảm ơn hay báo đáp ít nhất khi thấy bọn họ tới đây, hẳn cũng nên khách sáo mấy câu, chút tình trạng của ông nội mới phải? Hoàn toàn thèm đếm xỉa gì tới, buồn cười mà!



      cũng ngốc, mấy người bà con này cố tình tỏ ra xa lạ như vậy, hiển nhiên là sợ bỏ qua cho họ, bọn họ kiêng dè chồng , lo trả thù. Dù sao ông cụ gặp chuyện may thế nào, căn bản giấu được, toàn bộ quá trình tiểu Trịnh đều chứng kiến. Mà ông nội được cấp cứu lâu như vậy, cho dù Trương Tư Ninh vẫn chưa biết bác sĩ bệnh tình của ông rất nguy kịch, cũng có dự cảm xấu.



      Trong tình cảnh như vậy mà những người bà con này còn có thể nghĩ tới chuyện làm sao tống sau khi mọi việc kết thúc để phải gặp phiền phức….trong lòng , cảm thấy lạnh lẽo.



      Quản lý Du bảo cấp dưới tìm y tá mượn mấy cái ghế đem tới. Đưa cho thím Tào cái, bà còn ôm Vệ tiểu thiếu gia ngủ say! Trương Tư Ninh ngồi yên, Vệ Cẩm Huyên liền đứng đợi với vợ mình, bọn họ ngồi, những người khác cũng dám ngồi. Cuối cùng Trương Tư Ninh cảm thấy áy náy, mới nắm tay ông xã ngồi xuống, sau đó quản lý Du và mấy người khác cũng lần lượt ngồi xuống.



      Về phần những người khác chia ra mỗi người nơi có chen chúc lại chỗ. Nhưng ngay cả khi như vậy, cục diện này vẫn rất dọa người, những bệnh nhân khác và người nhà bệnh nhân nhìn thấy bọn họ đều tránh ra đường vòng, ngay cả bác sĩ và y tá cũng dè dặt hơn rất nhiều.



      Hai bên ai chuyện với ai, vị trí đứng đợi cũng phân biệt ràng, người ngoài biết còn tưởng bọn họ là người xa lạ có liên quan gì với nhau.



      Vệ Cẩm Huyên vẫn luôn nắm tay Trương Tư Ninh, lòng bàn tay lạnh lẽo có chút hơi ấm nào, ướt đẫm mồ hôi, có thể thấy tại trong lòng lo lắng sợ hãi đến mức nào. Có lẽ sợ lát nữa nghe thấy kết quả tốt?



      Đối với hành động cố tình xa lánh của những người họ Trương, mục đích cơ bản có gì khó đoán. Bản chất méo mó xấu xa của con người, Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy quá nhiều, giống như Trương gia, cũng chỉ được coi là hành vi tiểu nhân đến mức đại gian đại ác. Nhưng có lúc, chính loại hành vi tiểu nhân như vậy, mới khiến người ta chán ghét. Chỉ là uất ức cho Tư Ninh, phải đối mặt với người thân như vậy, biết lát nữa đau lòng tới mức nào!



      Cũng như Trương Tư Ninh, cảm thấy có lẽ lần này ông cụ lành ít dữ nhiều, cấp cứu suốt năm tiếng đồng hồ, thời gian càng lâu, càng khẳng định tình huống khả quan. Chỉ có điều những lời này thể nào với vợ mình được, chỉ có thể thầm hy vọng có kỳ tích xuất .



      Thời gian chậm chạp trôi qua từng giây từng phút, bây giờ giữa đông, vẫn chưa tới sáu giờ mà trời bắt đầu ảm đạm. Tất cả đèn hành lang đều được bật sáng, đột nhiên đèn phòng cấp cứu tối lại, có bác sĩ từ bên trong ra, tháo khẩu trang xuống rất tiếc thông báo, bệnh nhân thể cứu chữa được, ông cụ qua đời.



      Bỗng chốc mọi việc thể nào khống chế được nữa, tiếng khóc rung trời, Trương Nghênh Khải chỉ vào mặt Trương Nghênh Trân chửi rủa, muốn qua đánh em , Lý Mẫn và Nhạc Triển ngăn lại. Trương Nghênh Hoa đạp Hàng Yến cái, Trương Nghị nhìn thấy mẹ bị đánh, lúc này nhịn được, đấm lại đấm lệch luôn quai hàm ba mình, Trương Dương lại gần đỡ bác mình, đẩy Trương Nghị ngã lảo đảo, Hàng Yến thấy con bị ức hiếp, cũng gào tiếng xông tới, những người họ hàng khác can ngăn cản, kéo họ ra, còn có cả tiếng con nít bị hù dọa oa oa khóc lên, ba mươi mấy con người náo loạn ….tình cảnh này hết sức chấn động. Vệ Ý bị tiếng ồn ào đánh thức, có lẽ bị hoảng sợ, khóc ngừng, thím Tào dỗ thế nào cũng chịu nín.



      Trong khí hỗn loạn cách nào kiểm soát được, Trương Tư Ninh ôm con cùng với ông xã lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.



      cảm thấy bản thân còn lý do gì để tiếp tục ở lại nơi này, ông nội qua đời, quan hệ của với Trương gia, cũng chỉ tới đây mà thôi. Trả thù ư? Để làm gì, những người này đều là con cái những người thân thuộc nhất của ông nội, trả thù bọn họ, ông nội cũng thể nào yên lòng nhắm mắt. Trước khi từ Vũ Lăng trở lại đây, chuẩn bị sẵn sàng trận chiến với những người Trương gia, nhưng bây giờ, còn động lực gì nữa rồi, dựa vào quyền lực của ông xã mình để trút giận, tổn hại người khác nhưng cũng tổn thương bản thân mình, vô nghĩa.



      Cả đoàn người trở về khách sạn, Trương Tư Ninh ôm con về phòng, Vệ Cẩm Huyên dặn dò quản lý Du mấy câu rồi bảo mọi người giải tán.



      đẩy cửa phòng ngủ ra, Vệ Ý trước đó khóc trận đời, bây giờ ngủ thiếp . Khách sạn rất chu đáo, có chuẩn bị sẵn cái giường trẻ em, chắc là quản lý Du đặc biệt dặn dò họ chuẩn bị. Trương Tư Ninh mở hành lý lấy quần áo tắm rửa, thấy bước vào, hỏi: “ tắm ?” Vệ Cẩm Huyên ừ, liền lấy thêm quần áo của ra.



      Thấy chuẩn bị vào phòng tắm chuẩn bị nước, “Tư Ninh,” nhịn được gọi lại: “Em sao chứ?” Phản ứng của rất lạ, mặc dù suốt dọc đường khóc đến bi thương, nhưng bắt đầu từ lúc cầu rời khỏi bệnh viện, trong lòng Vệ tiên sinh có chút yên, sợ vợ mình chịu nổi đả kích ông nội qua đời, tinh thần hỗn loạn. Dù sao cũng hiểu , cho dù tức giận muốn trả thù, cũng phải nhìn mặt ông cụ lần cuối mới phải, chỉ đơn giản rời như vậy, rất bình thường.



      Mà bất thường như vậy, thường là dấu hiệu tiềm của những điều bất trắc lớn hơn.



      Trương Tư Ninh thấy ông xã của mình rất lo lắng, mỉm cười, xoay người lại nhón chân khẽ hôn lên miệng , sau đó kéo tay ngồi xuống sofa.



      Hai người ngồi xuống ghế, bắt đầu tâm .



      : “Vừa rồi ở bệnh viện, thái độ của Trương gia đối với em cũng thấy rồi đó, bọn họ sợ em gây chuyện, nên cố tình đối xử xa lạ với em, ra em có cái gì để họ phải sợ chứ, chủ yếu là bọn họ sợ . Lần này, Trương gia gặp chuyện may, cần ra mặt có thể giải quyết hết mọi chuyện, điều này cho thấy có uy lực khiến người ta kiêng dè. Em dối , ngay thời điểm bác sĩ thể cứu được ông nội, em kích động muốn trả thù, em muốn khiến bọn họ phải trả giá lớn, lúc đó em tức điên lên, trong lòng rất khó chịu, cảm thấy ông nội chết như vậy uất ức.”



      “Nhưng sau đó, Trương gia nháo nhào loạn cả lên, đánh mắng, chửi nhau, chú Hai muốn động thủ đánh út, ba em đánh Hàng Yến, lại bị đứa con ông ta vẫn luôn tự hào đánh lại, nhìn thấy cảnh tượng này, cơn tức giận trong lòng em còn nữa. Em cảm thấy, cho dù hôm nay em cần làm gì Trương gia cũng xong rồi, lòng người tan tác, có ông nội là gốc rễ làm ‘Định Hải Thần Châm’, ba em, chú Hai, út bởi vì chuyện lần này, tình cảm em của họ có thể còn được bao nhiêu?”



      “Đây mới chính là trả thù lớn nhất, khi gia đình còn có thể tin tưởng lẫn nhau, thể giải quyết được các mâu thuẫn có khác gì quốc gia có chính quyền chuyên nhất, mà chỉ có các phe phái đối lập nhau, đây mới là chuyện đáng sợ. Mấy năm nay, nghiệp của ba em có thể đạt được như bây giờ, phải chỉ là công sức của mình ông ấy, mà đó là kết quả của mọi người Trương gia đồng tâm hiệp lực làm nên. Mặc dù những người thân thích này phải dựa vào ba em để sống, nhưng sao ba em có thể dựa vào những người đó được chứ? Bây giờ lòng người tan tát,” cười lạnh: “ ra, ông ấy cũng chỉ là đại gia mới nổi, kiến thức hữu hạn, sớm muộn gì cũng gặp chuyện bất trắc. Ông ấy bị tổn thất, những người khác còn có thể tốt được sao, chắc chắn là rồi, hôm nay nhìn thấy Hàng Yến bị đánh, nhìn thấy ba em bị con của ông ta đánh, nhìn thấy cái dáng vẻ kia của út, bỗng nhiên em nghĩ đến mấy câu , biết là gì ?” Thấy phối hợp lắc đầu, vừa cười vừa : “ phải báo ứng đến, mà là đến sớm hay muộn thôi.”



      thấy đó, dù em làm gì hết bọn họ cũng nhận được trừng phạt thích đáng, cho dù vận số của họ tốt có thể xoay chuyển được mọi chuyện em cũng chỉ có thể than tiếng ý trời mà thôi. Dù sao bọn họ cũng là người thân của em, sao em có thể ra tay làm gì được chứ, cho dù em có nhẫn tâm nữa, tương lai em cũng phải hối hận, ông nội ở trời nhìn thấy cũng thể nào vui vẻ được, như vậy hại người mà cũng hại mình, chuyện nhất định khiến mình hối hận, sao em phải tốn công lo lắng, lãng phí sức lực mà làm chứ? Những thứ chúng ta có đều là tâm huyết của , dốc sức làm việc tạo ra của cải, chúng ta dùng nó làm những chuyện có ý nghĩa phải tốt hơn sao?”



      “Còn về phần vì sao em rời khỏi bệnh viện? Tình hình lúc đó như vậy, em ở lại đó đánh nhau với bọn họ sao? hổ thẹn, ông nội thích như vậy, đợi đến khi tổ chức tang lễ, em vẫn có thể đến gặp mặt ông lần cuối.”



      Vệ Cẩm Huyên im lặng lắng nghe bà xã mình bộc bạch hết những lời trong lòng, cảm thấy vợ của mình trưởng thành rồi, còn hành động theo cảm tính nữa, biết suy xét, ít nhất còn giống như năm ngoái, đánh người xong rồi bỏ chạy. Nghĩ vậy nhưng lại cảm thấy có chút thương cảm, ra thà rằng lúc này cứ tùy hứng chút làm những điều mình muốn.
      amandatruc, Phương Lăng, minhhanhng7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :