1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày em đến - Tĩnh Phi Tuyết (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 75


      Tư duy logic giống người bình thường? giống thế nào?



      phải là bệnh tâm thần chứ ạ?” hỏi cách phản xạ có điều kiện.



      Vệ Cẩm Huyên bật cười, khi Tư Ninh gặp những chuyện những người quái lạ, nếu nghĩ tới ma quỷ chính là nghĩ tới bệnh tâm thần, đáng đến mức khiến người ta xót xa, nếu phải bị ám ảnh quá sâu sắc, thể nào lập tức nghĩ ngay đến hai khả năng này? cho cùng, vẫn là những chuyện trong quá khứ làm sợ hãi.



      lắc đầu phủ nhận: “Là người bình thường, chỉ có điều suy nghĩ rất kỳ lạ. Hôm qua, Lương Bân bảo ta đến xin lỗi Trân Trân, em biết ta thế nào ?” hỏi xong cũng đợi Trương Tư Ninh trả lời mà tiếp: “ ta , bản thân ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ muốn cứu mình mà thôi, nếu truy cứu trách nhiệm của ta, chính là kẻ độc ác, phân biệt phải trái, Lương Bân chỉ biết giúp đỡ người ngoài gì gì đó, rất nhiều, bản thân ta còn tỏ ra rất uất ức, tựa như ta làm gì cũng đúng, còn ai làm trái ý ta là sai hết.”



      Đây là quái quỷ gì vậy!



      Bạch Liên Hoa trong truyền thuyết chắc cũng phải bái lạy ta làm sư phụ! Chắc ta nghĩ mình là nữ vương quá!



      “Có phải ta giả vờ ạ?” Trương Tư Ninh suy đoán, đối với số người mà , dối là việc đơn giản giống như ăn cơm vậy, có thể vì lo sợ bị truy cứu trách nhiệm nên giả ngây giả dại.



      Vệ Cẩm Huyên : “Lão Mạnh cũng nhận định giống , tin tưởng khả năng nhìn người của ông ấy.”



      Ngay cả lão Mạnh cũng vậy, có lẽ cái người tên Vạn Diệu Hàm kia nhân vật kỳ quái hiếm thấy. Hơn nữa cho dù mắt của lão Mạnh và Vệ tiên sinh nhà bị đánh lừa nữa, đó cũng phải là trọng điểm, trọng điểm là…. “Vậy kết quả sao rồi ạ? lẽ bởi vì đầu óc ta bất thường nên cần phân biệt đúng sai mà bỏ qua hết những chuyện gây ra?”



      phải bỏ qua chuyện cũ,” Vệ Cẩm Huyên im lặng lúc: “Mà là thể truy cứu.”



      Lại chuyển ngoặc thần kỳ nữa!



      Trương Tư Ninh ngạc nhiên nhìn , Vệ Cẩm Huyên vuốt ve tóc , hôn lên đôi mắt hạnh mở to, khá bất đắc dĩ : “Sau khi Trân Trân và Sầm Giang ly hôn, từng có giai đoạn cãi nhau rất dữ dội, nguy hiểm nhất có lần dùng dao cắt đứt hai ngón tay trái của Sầm Giang.” Thấy hoảng sợ, ôm chặt vai , nhưng ngừng lại mà tiếp tục : “Tuy rằng ba chỉ thương Vệ Cẩm Thiệu nhưng dù sao Trân Trân cũng là cốt nhục của ông ta, lại là con duy nhất, hơn nữa nếu để người ta biết chuyện thiên kim tiểu thư Vệ thị vì đả thương người bị bắt giam gây ảnh hưởng tốt tới Vệ thị. Nên mặc dù tức giận, vẫn chuyển nhượng rất nhiều lợi ích để Sầm gia đồng ý thầm hòa giải.”



      tới đây, dừng lại lát, sau mới tiếp: “Kể từ đó, tinh thần của Trân Trân bắt đầu suy sụp, ba giải quyết mớ hỗn độn nó gây ra, ông ta tự thấy mình tận tình tận nghĩa, muốn thừa nhận quan hệ với đứa con này nữa, nó, thể nào bỏ mặc được, nên đưa nó về bên cạnh để chăm sóc.”



      ra đây mới đích xác là nguyên nhân khiến Vệ Trân Trân bị điên sao? Chồng ngoại tình, xảy thai chẳng qua chỉ là phần lý do, đây mới là nguyên nhân chính, thử tưởng tượng, người được nuông chiều từ , trẻ quyết liệt dùng dao cắt đứt hai ngón tay chồng mình……Chỉ cần nghĩ tới thôi cũng thấy đáng sợ, huống chi là người tự tay gây ra?



      Chưa bao giờ Trương Tư Ninh cảm thấy sợ Vệ Trân Trân như lúc này, chặt đứt ngón tay thím Ngô còn có thể do bị ảnh hưởng của thuốc, nhưng cắt đứt ngón tay của chồng trước……Cho dù ấy là nạn nhân trong cuộc hôn nhân đó, cho dù cái tên Sầm Giang kia là kẻ đốn mạt nữa, cách làm này cũng quá cực đoan, phải thông cảm, nhưng nếu bảo tán thưởng hay đánh giá cao chuyện đó, Trương Tư Ninh tự nhận mình thể nào bao dung được như vậy.



      này, hung hãn, dữ tợn khiến người ta sợ hãi.



      Vệ Cẩm Huyên giọng giải thích bên tai : “Trước đây cho em biết vì lo làm em sợ, nhưng bây giờ Sầm gia tìm tới cửa, muốn giấu cũng được, nếu để em biết những chuyện này từ người khác bằng trực tiếp với em.” Người khác này, đương nhiên là Lương Bân.



      Mặc dù Trương Tư Ninh khiếp sợ Vệ Trân Trân, nhưng cũng phải là người phân biệt phải trái. Nếu em từng trải qua những chuyện như vậy, trừ khi còn cách nào, nếu cũng chủ động kể với người khác, cho dù là người mình cũng vậy, đây là chuyện thường tình của con người, có gì phải để tâm.



      hỏi lại : “Việc nào ra việc đó chứ, lẽ bởi vì chuyện trước đây, mà truy cứu trách nhiệm của Vạn Diệu Hàm sao ạ?” Vậy cũng quá bức bối, hơn nữa, Sầm gia cũng hưởng ít quyền lợi từ Vệ gia, hai bên hòa giải, người nhà họ còn mặt mũi nào nhắc lại chuyện đó nữa.



      Vệ Cẩm Huyên thấy truy cứu chuyện giấu diếm, trong lòng vô thức thở phào nhõm, nghĩ tới vừa rồi vô cùng hồi hộp vì sợ tức giận …..Trong bụng thầm cười khổ, sức ảnh hưởng của bé con này ngày càng lớn.



      Trong lòng nghĩ vậy, nhưng miệng vẫn ngừng lại: “Khi đó chuyện này do ba toàn quyền xử lý, chỉ biết đại khái như vậy, còn cụ thể thế nào cũng . Hôm qua, Lương Bân cho xem đoạn video năm đó Trân Trân cắt đứt ngón tay Sầm Giang, mặc dù chuyện này qua nhiều năm, Trân Trân vì lý do thần kinh bình thường nên bị truy cứu trách nhiệm, nhưng dù sao cũng là chuyện tai tiếng, hơn nữa giấy tờ mà ba ký với Sầm gia giờ nằm trong tay Vệ Cẩm Thiệu, cho dù muốn tìm Sầm gia chuyện nhưng trong tay có chứng cứ, gì cũng vô dụng. Dĩ nhiên, cũng có thể khăng khăng tống Vạn Diệu Hàm vào tù theo ý mình, nhưng tình huống ta như vậy, còn thêm vấn đề quốc tịch, cho dù có thuận lợi thắng kiện ta cũng bị giam giữ bao lâu, thay vì đến lúc đó cá chết lưới rách, bằng lên kế hoạch lâu dài, nên tạm thời truy cứu chuyện này nữa.”



      Trương Tư Ninh im lặng lúc rồi : “Sao lúc đó ba nghĩ tới chuyện Sầm gia lưu lại chứng cứ?”



      Vẻ mặt Vệ Cẩm Huyên ra nét mỉa mai lạnh lùng: “ biết, dù sao người cũng chết rồi.”



      Đúng vậy, người chết có nhiều nữa cũng vô dụng. Hơn nữa chuyện lưu lại video làm chứng cứ cũng là chuyện khiến người ta khó đề phòng, có điều, nếu như Vệ Cẩm Huyên nắm trong tay bằng chứng năm đó hai bên thầm ký tên hòa giải … bây giờ Sầm gia dám lấy video đó ra để uy hiếp. Chắc chắn bọn họ biết hai em Vệ gia bất hòa, mà bây giờ Vệ Cẩm Thiệu mới là người nắm giữ Vệ gia, nên mới trắng trợn chút kiêng nể như vậy.



      lẽ cứ vậy bỏ qua sao ạ? rầu rĩ vui, chủ yếu bởi vì đau lòng Vệ tiên sinh nhà . Sầm gia khinh người quá đáng, Lương Bân cũng chẳng tốt lành gì.



      Vệ Cẩm Huyên vuốt ve tấm lưng nhẵn mịn của : “Đừng nghĩ ngợi, Sầm gia dám gây chuyện đừng trách sau này trả lại, nhưng lúc này còn chút thời gian nào, đợi sau khi giải quyết xong chuyện của Bác Lãng rồi tiếp.” Thái độ của hết sức bình thản, tức giận, sống hơn ba mươi năm, gặp rất nhiều người ngang ngược chuyện bất chấp đạo lý, nếu như lần nào cũng đều căm phẫn tức giận thử hỏi có còn sống được đến giờ , trực tiếp bị tức chết rồi.



      Thấy phản ứng bình thản như vậy, Trương Tư Ninh nghĩ ngợi lúc cũng thêm gì, thực ra so với vấn đề của Sầm gia, Bác Lãng mới là quan trọng nhất. Dù sao Trân Trân có việc gì, thím Ngô tự chuốc vạ vào mình, mặc dù chị Lý bị thương ở tai nhưng cũng mất chức năng nghe, mặc dù suy nghĩ này rất ích kỷ, nhưng mọi chuyện thành ra thế này, dĩ nhiên phải chú trọng bản thân mình trước.



      “Còn chuyện bồi thường sao ạ? Cho dù truy cứu trách nhiệm của ta nhưng còn chuyện bồi thường cho chị Lý, và giải quyết chuyện của thím Ngô như thế nào họ cũng phải có ý kiến chứ, thể nào bắt chúng ta bỏ tiền ra được?”



      Thím Ngô hạ thuốc Vệ Trân Trân, ngoài lý do tiền bạc có lẽ cũng còn nguyên nhân nào khác, nhớ trước đây thím Ngô từng với chồng bà ta bệnh nặng.



      Về phần chị Lý, đúng là hoàn toàn vô tội, chỉ còn biết chị ấy may.



      Vệ Cẩm Huyên : “Những chuyện này đều là chuyện , em yên tâm, Sầm gia được hời đâu.”



      ra, em cũng hơi thắc mắc, cho dù Trân Trân và Sầm Giang có cùng nhóm máu nữa chưa chắc tủy tương thích đúng ?” Nếu chỉ cần nhóm máu giống nhau có thể giải quyết hết mọi chuyện, đời này có biết bao người phải chết .



      Vệ Cẩm Huyên đáp: “Như em biết Trân Trân và Sầm Giang đều là nhóm máu gấu trúc, bởi vì rất hiếm, nên trước đây lúc hai người còn sống chung làm loạt kiểm tra về độ tương thích, Sầm gia ngu ngốc, nếu như nắm chắc mười phần cũng luẩn quẩn vòng tròn lớn như vậy.”



      “Em vẫn hiểu, nếu như cần giúp đỡ phải trực tiếp đến nhờ là được rồi sao, vòng tới vòng lui như vậy là có ý gì, còn làm ra mấy chuyện xấu xa phải biến khéo thành vụng sao?”



      biết, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, có thể họ cảm thấy chuyện năm đó quá ầm ĩ, đồng ý để Trân Trân giúp đỡ. Nên Sầm gia cho Lương Bân ra mặt, trước hết muốn cùng lôi kéo tình cảm, có giao tình rồi, chuyện cũng dễ dàng hơn.” tới đây, cười nhạo tiếng: “Đúng là đám người ngu ngốc, cứ nghĩ vòng ngoằn ngoèo như vậy, thông qua em để quen biết , vì nể mặt em mà châm chước cho ít nhiều, hừ, thấy cái tay Lương Bân kia cũng mấy hăng hái, có thể cũng thấy ý tưởng này chẳng tới đâu, hoặc là quan hệ giữa và Sầm gia cũng tốt, nếu chẳng thờ ơ như vậy.”



      Tối qua, vừa gặp Lương Bân nhận ra, biển của rất thong dong, giống dáng vẻ của người có việc cần nhờ vả người khác giúp đỡ. Chuyện này rất bất thường, mặc dù Vệ tiên sinh muốn gặp ta nhưng quả có chút tò mò, cho người điều tra người này, rất nhanh có câu trả lời.



      Nghĩ lại mới thấy, Lương Bân quả có thể xem như thông minh, cân nhắc mọi việc rất đúng mức, biết đoạn video kia giá trị cao, chỉ có thể khiến bỏ qua cho Vạn Diệu Hàm mà thôi, về phần cứu người….. đủ trọng lượng rồi.



      Có điều những chuyện này cho bé con nằm trong vòng tay nghe, càng chán ghét Lương Bân càng tốt.



      “Vậy có để Trân Trân cứu ta ạ?” ra câu cuối cùng này mới là mấu chốt của toàn bộ câu chuyện.



      Vệ Cẩm Huyên sớm có tính toán, : “Chuyện này vội, Sầm gia có tiền, Sầm Giang còn có thể chịu đựng, đợi qua giai đoạn này tinh thần Trân Trân ổn định lại để nó tự quyết định.” Loại chuyện thế này, ngoại trừ bản thân đương ra, cho dù là trai cũng quyết định được.



      Trương Tư Ninh biết được những điều mình muốn, nằm ngẫm nghĩ lúc rồi nhìn lên đồng hồ thấy thời gian còn sớm gần giữa trưa, liền chui ra khỏi ngực , vươn vai cái: “Hôm nay thứ bảy mà vẫn phải đến công ty sao?”



      Vệ Cẩm Huyên gật đầu: “Hạ Tuấn chuẩn bị xong giấy tờ, thứ hai làm thủ tục sang tên, thứ ba chúng ta nhận giấy đăng ký kết hôn.”



      Trương Tư Ninh chớp chớp mắt, đến khi đại não phản ứng kịp lời có chút bất mãn: “ cũng quá tùy tiện mà, cho dù là lãnh giấy đăng ký cũng phải chọn ngày tốt chứ?” Vì hai người thảo luận trước chuyện này, nên khi lãnh giấy đăng ký kết hôn gì đó cũng bất ngờ, chỉ có điều lãnh giấy xong trở thành vợ chồng hợp pháp, chuyện cả đời chỉ có lần vậy mà chọn đại ngày ngẫu nhiên như vậy, khó trách cảm thấy vui.



      Vệ Cẩm Huyên gõ lên đầu : “Biết ngay mà, bé con mê tín này.” Vừa vừa lấy di động tủ đầu giường, mở lịch ra cho xem: “Thấy chưa, thứ ba, thích hợp cưới gả.”



      Trương Tư Ninh bò lại gần nhìn thoáng qua, lầm bầm trong miệng: “Xem như có tâm.”



      Hai người lăn lộn dây dưa mãi giường đến tận giữa trưa, bụng cũng trống rỗng kêu đói. Trương Tư Ninh đánh răng rửa mặt trước, sau đó lấy thuốc mỡ cầm giúp bôi quét loạn xạ, đợi thuốc khô xong mới giúp gắn chân giả vào, rồi hôn lên mặt cái: “Em xuống lầu xem có cái gì ăn, lát nữa bưng lên.”



      nhìn , dịu dàng được.



      Tuy bầu trời khá u nhưng có lẽ mưa. Ăn cơm xong, Vệ Cẩm Huyên đến công ty, Trương Tư Ninh cũng tới tiệm, vì bữa giờ trời mưa nên cửa tiệm của vẫn chưa gắn biển hiệu lên, tối qua Hứa Dương điện thoại nếu hôm nay trời mưa buổi chiều gắn biển hiệu, ngày mai bàn ghế đặt cũng được giao đến, lúc đó khá bận rộn, còn chuyện của Vệ Trân Trân, để ý tới nữa, vì ngoài việc tham gia náo nhiệt cũng giúp được gì.



      Bởi vì quyết định nhiều chuyện nữa, lo tập trung làm việc của mình, nên thời gian trôi qua rất nhanh, biển hiệu gắn xong, ngày hôm sau các loại bàn ghế được đưa đến, lại mất thêm ngày để sắp xếp. Thứ hai ký thủ tục sang tên phần tài sản còn lại, hôm nay thứ ba, là ngày nhận giấy đăng ký kết hôn.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 76


      Thứ ba hôm nay cũng là ngày thành lập Đảng cộng sản Trung quốc, mới sáng sớm Trương Tư Ninh bị Vệ tiên sinh lôi dậy khỏi giường. dụi mắt nhìn đồng hồ, chỉ mới sáu giờ rưỡi?!



      “Moaz moaz, bây giờ còn chưa tới bảy giờ, người ở cục dân chính phải chín giờ mới bắt đầu làm việc mà.” mơ mơ màng màng, ngay cả từ ‘moaz moaz’ này cũng dùng luôn, chắc tưởng mình lên taobao mua đồ đây!



      Vệ Cẩm Huyên buồn cười nhìn , khom người véo chóp mũi của dịu dàng : “Rửa mặt, đánh răng, trang điểm, chải tóc, chọn quần áo, ăn sáng, làm xong hết những chuyện này cũng còn dư thời gian đâu, ngoan, đứng lên nào, cục dân chính ở nội thành, lát nữa tới giờ cao điểm, chúng ta cố gắng sớm chút.”



      Lúc này Trương Tư Ninh mới bắt đầu tỉnh táo, nhìn thấy người trước mặt quần áo chỉnh tề, đầu tóc được vuốt chải cẩn thận tỉ mỉ, còn phảng phất ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của keo xịt tóc, nhịn được trêu chọc : “Vệ tiên sinh hôm nay đẹp trai mà!” xong giơ tay ôm thắt lưng của , cọ cọ cằm bụng rồi ngước đầu làm nũng: “ chọn giúp em quần áo mặc hôm nay !”



      Vệ Cẩm Huyên nhất bám dính lấy mình, trong lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù, gật đầu được: “ chọn quần áo cho em, em đánh răng rửa mặt , được ?”



      Trương Tư Ninh híp mắt cười, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn nhanh nhẹn: “ yên tâm, tốc độ của em nhanh lắm.”



      Ngay sau đó, hai người chia nhau hành động.



      Tuy tại Trương Tư Ninh ở cùng phòng với Vệ Cẩm Huyên, nhưng phần lớn quần áo của vẫn còn để ở căn phòng lúc trước. Phần lớn chính là rất rất nhiều, tủ quần áo trong phòng Vệ Cẩm Huyên chứa được hết đồ của cả hai người, nên bên này chỉ để ít quần áo thường mặc mà thôi.



      Đợi Vệ tiên sinh nhà mình sang phòng bên cạnh, Trương Tư Ninh ngủ nướng nữa mà vỗ vỗ mặt, nhảy xuống giường bước chân trần đến kéo rèm cửa sổ, rèm mở ra, ánh mặt trời vừa ló dạng chiếu vào, Vũ Lăng sau mấy ngày u cuối cùng cũng bừng sáng trở lại.



      Lúc này bầu trời trong xanh gợn mây đen che phủ, vừa trong trẻo lại tươi đẹp khiến cho tâm trạng người ta vô cùng khoan khoái.



      Trương Tư Ninh nhìn ra bên ngoài, đẩy cửa sổ, hít hơi sâu, đôi mắt hạnh cứ thế cong cong như vầng trăng non, ngày hôm nay, tuyệt mà.



      Tiếp theo sau, chính là loay hoay làm những việc Vệ Cẩm Huyên liệt kê, mới thấy bị kéo dậy khỏi giường từ sáu giờ rưỡi cũng sớm, đợi hai người sẵn sàng ra khỏi cửa gần tám giờ bốn mươi lăm. Nếu như Vệ tiên sinh hối thúc, có lẽ Trương nương tiếp tục lề mề đến hơn chín giờ rưỡi.



      Hôm nay lão Trịnh lái xe, biết hai người nhận giấy đăng ký kết hôn, ông luôn miệng chúc mừng, khí rất vui vẻ.



      Sau khi ngồi vào xe, Vệ Cẩm Huyên hỏi: “ mang theo giấy chứng minh chưa?”



      Trương Tư Ninh : “Dạ có.”



      “Còn sổ hộ khẩu?”



      “Cũng mang theo.”



      Vệ tiên sinh khá lo lắng: “Lấy ra cho xem nào.”



      Trương Tư Ninh cười thầm trong bụng, kéo dây kéo ba lô, lấy túi giấy tờ bằng nhựa đưa qua cho : “Xem xem .” Tối qua hai người sợ buổi sáng quên mang theo nên đem hộ khẩu và giấy chứng minh của mình đặt cùng chỗ.



      Vệ Cẩm Huyên mở túi giấy tờ ra nghiêm túc xem, thấy đem theo đầy đủ mới an tâm.



      Do hôm nay phải ngày thất tịch, ngày lễ tình nhân của phương Đông, hơn nữa bọn họ đến rất sớm nên lúc này ở cục dân chính quá đông người, chỉ có sáu bảy đôi đứng xếp hàng trước khu đăng ký.



      Trương Tư Ninh định tới xếp hàng, nghĩ tới Vệ tiên sinh nhà sớm sắp xếp chu đáo, trực tiếp nhờ người cửa sau, cả hai vào chưa đầy hai mươi phút nhận được giấy đăng ký kết hôn mới toanh tay. Trương Tư Ninh câm nín, nếu thương lượng cửa sau rồi, vậy mà lúc nãy ở nhà còn hối thúc tới mức đó.....-_-



      Từ cục dân chính ra, ngồi vào xe, Vệ tiên sinh rất tự giác lấy sổ hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn cất vào túi hồ sơ, chỉ chừa lại cho chứng minh thư: “Mấy cái này bảo quản, em còn , dễ bất cẩn, mất rồi phải làm lại, rất phiền phức.”



      Trương Tư Ninh trố mắt thỏ nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, đến cả ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn còn chưa có nhìn kỹ đó!



      Sau khi cất kỹ giấy tờ, Vệ Cẩm Huyên xoay người đưa tay bẹo hai má : “Vệ phu nhân, lát nữa em theo đến công ty hay là tự mình kiếm niềm vui đây?”



      Trương Tư Ninh: ......



      cảm thấy tại toàn thân Vệ tiên sinh nhà bất thường, hệt như khoáy máu gà, đôi con ngươi lam đậm sáng bừng, vẻ mặt rạng rỡ, chung là… biết diễn tả sao cho chính xác, dường như chuyện vô cùng ngẫu hứng? , chỉ là ngẫu hứng, còn gần gũi hơn cả vậy, giọng điệu tựa như lải nhải chuyện nhà, lộ ra vẻ ấm áp lưu luyến, còn ‘Vệ phu nhân’…. tiến vào trạng thái cũng nhanh mà.



      Đối với chuyện này Trương nương hết sức hài lòng.



      Mặc dù rất muốn theo , nhưng hôm nay Trương Tư Ninh còn có việc.



      “Hôm nay, người giúp xử lý việc nhà hàng Triệu tiên sinh dẫn nhân viên đến tiệm, em phải qua đó xem sao, nhưng buổi trưa có thể ăn cơm cùng Vệ tiên sinh, biết có hân hạnh được Vệ tiên sinh đón tiếp ạ?”



      Vệ Cẩm Huyên bị đùa giỡn, cười vô cùng sảng khoái, hôm nay tâm trạng rất vui, nếu có thể rất muốn dành ra mấy ngày nghỉ ngơi cùng , đáng tiếc đúng lúc, trước mắt là đống hỗn độn, tranh thủ từng giây từng phút cũng sợ đủ.



      ......



      Triệu tiên sinh tên là Triệu Quảng Huy, khoảng ba mươi tuổi, dáng người trung bình, trông khá bình thường nhưng khiến người ta có cảm giác giỏi giang tháo vát, rất chững chạc.



      ta là tâm phúc của Vệ Cẩm Huyên, giúp quản lý rất nhiều cửa hàng, trước đây Trương Tư Ninh chỉ gặp ta có lần, nên cũng biết gì nhiều, có điều Vệ Cẩm Huyên tín nhiệm ta như vậy, chắc chắn đây là người đáng tin cậy.



      Triệu Quảng Huy đưa tới hai mươi nhân viên phục vụ, mười nam mười nữ, ta lần lượt giới thiệu từng người với , sau đó : “Những người này đều được huấn luyện, có thể bắt đầu làm ngay.” Vừa vừa đưa cho xấp hồ sơ: “Đây là đơn xin việc và bản photo giấy chứng minh của họ.”



      Trương Tư Ninh cảm ơn, chỉ nhận lấy hồ sơ chứ thêm gì, giờ nhà hàng chưa khai trương, cũng có việc gì làm, Trương Tư Ninh chỉ tự giới thiệu với những nhân viên mới gặp lần đầu này, sau đó khích lệ họ mấy câu, về tiền lương, thời gian làm việc, những chuyện này quyết định trước đó, về phần nội quy nhà hàng và những thứ khác, định khi nào về nghĩ kỹ hơn, tại cũng gấp.



      Sau khi xong, đẩy Hứa Dương đứng bên cạnh ra giới thiệu: “Đây là Hứa quản lý, sau này mọi người có việc gì tìm cậu ấy, nếu cậu ấy xử lý được tìm tôi.”



      Tuy Hứa Dương vẫn còn trẻ, năm nay chỉ mới mười chín, nhưng cậu sớm biết vai trò sau này của mình trong nhà hàng, nên mặc dù tại phải đối mặt với những ánh nhìn chăm chú cũng quá khẩn trương, mất phong độ, lời rất khéo léo đúng mực, rốt cuộc cũng phụ kỳ vọng của Trương Tư Ninh đối với cậu.



      Sau khi giới thiệu sơ lươc mọi chuyện, Trương Tư Ninh bảo mọi người giải tán, ba ngày sau chính thức đến nhà hàng điểm danh.



      Sau đó Triệu Quảng Huy tiếp tục thảo luận với Trương Tư Ninh chuyện đầu bếp: “Có hai bếp chính, người Pháp, người Trung Quốc, năm đầu bếp thường, năm phụ bếp, những người này hai ngày sau có mặt, lúc đó tôi dẫn họ tới đây.”



      Trương Tư Ninh mỉm cười: “Lần này làm phiền Triệu tiên sinh, đây là lần đầu tôi mở nhà hàng nên chưa hiểu quy trình lắm, còn phải nhờ giúp đào tạo nhân viên, tuyển dụng đầu bếp, ngại quá.”



      Đương nhiên Triệu Quảng Huy biết những lời chỉ là khiêm nhường, theo nguồn tin tin cậy từ lão Trịnh phát ra, trước mắt này chính thức là bà chủ của rồi, nào dám ra oai với cấp , vội vàng : “Đây là việc nên làm, việc nên làm, trước đó Vệ tiên sinh dặn dò chuyện này, nên tôi chú ý sắp xếp mọi việc chu đáo, dù sao đây cũng chỉ là chuyện thường làm, tiện tay mà thôi.”



      Đợi Triệu Quảng Huy rồi, Trương Tư Ninh thấy thời gian còn sớm, nhớ tới có hẹn ăn trưa cùng Vệ Cẩm Huyên, với Hứa Dương: “Hôm nay trong tiệm còn việc gì khác, em về , ba ngày nữa bận rộn lắm đó, em về nghĩ trước xem nên quản lý những nhân viên đó thế nào cho tốt.”



      Hứa Dương xấu hổ cười cười: “Chị Tư Ninh, chị yên tâm, em làm cho chị thất vọng đâu. Chị về trước , em kiểm tra lại cửa nẻo, hôm nay chị mới kết hôn, đừng ở lại đây lâu.”



      Trương Tư Ninh thấy cu cậu nhanh nhạy như vậy, rất hài lòng, cười vỗ vỗ vai cậu: “Cố gắng lên, chị trước.”



      về nhà bằng taxi, thím Tào cười híp mắt ra đón: “Tư Ninh tiểu thư, đúng, xem trí nhớ của tôi này, gọi thành thói quen mất rồi. Bây giờ thể gọi thế này nữa, sau này phải gọi là phu nhân, phu nhân, cơm trưa chuẩn bị xong, đựng sẵn vào hộp, bây giờ luôn hay là nghỉ ngơi lát mới đem đến cho Vệ tiên sinh?”



      Trương Tư Ninh nghe thấy thím Tào gọi mình là phu nhân….khóe miệng giật giật, đột nhiên cảm thấy dường như mình già ít. Nhưng nghe phu nhân có vẻ mạnh hơn tiểu thư rất nhiều, trước kia còn muốn thím Tào gọi mình bằng tên, nhưng thím Tào chịu, vẫn luôn gọi tên kèm tiểu thư, nên sau đó nhân viên của Vệ Cẩm Huyên cũng gọi theo như vậy.



      có thể đoán trước được tình hình thực tế, sau này tất cả bọn họ chuyển sang gọi là phu nhân.



      Trương Tư Ninh lái xe đến Bác Lãng, tại vô cùng quen thuộc đường nước bước rồi, vào thẳng thang máy lên văn phòng tổng giám đốc.



      Cửa phòng làm việc khóa, trực tiếp vặn tay nắm cửa vào, ông chồng mới nhậm chức của tập trung làm việc, thấy đến, chỉ ngẩng đầu lên nhìn cái rồi tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.



      Trương Tư Ninh buồn bực, cái người này cũng đáng ghét mà. đặt mạnh đồ trong tay xuống bàn sofa, phát ra thanh ồn ào. Nhưng chỉ nhiêu đó thôi chưa đủ thu hút chú ý của Vệ tiên sinh, Trương Tư Ninh vui úp mặt lên bờ vai cọ tới cọ lui, tủi thân : “Vệ tiên sinh, có phải nắm được trong tay rồi nên cần em nữa phải ?”



      Vệ Cẩm Huyên thể nào giả vờ nổi nữa, bật cười tiếng, vòng tay ôm đặt lên đùi: “Vệ phu nhân, con mắt nào của em nhìn ra như vậy, ông xã em phải làm việc.”



      Trương Tư Ninh bĩu môi, cắt tiếng: “Công việc quan trọng hay em quan trọng?”



      Vệ Cẩm Huyên vờ do dự: “Ừm xem như…em quan trọng hơn chăng?”



      Mặc dù biết trêu cho mình vui, nhưng Trương Tư Ninh vẫn nhịn được phát tức, giơ tay vỗ vai mấy cái, ngọt ngào : “Cái gì gọi là xem như? xấu mà, hôm nay ăn cơm chung với nữa.” xong lùi lùi ra phía đầu gối .



      Vệ Cẩm Huyên rất buồn cười, cắn lên môi , làm ra vẻ oan ức : “Làm Vệ phu nhân rồi nên tính tình cũng nước lên thuyền lên mà, giao hết tài sản và cả thân thể mình cho em, em được bắt nạt vứt bỏ .”



      Trương Tư Ninh liền đáp lại bằng cái liếc mắt, nhưng nhịn được phì cười thành tiếng, tay vòng quanh cổ , ánh mắt cong như trăng non: “Vệ Cẩm Huyên, hôm nay em vui lắm, có vui ? Kết hôn rồi có hạnh phúc ?”



      Vệ Cẩm Huyên nhìn , bốn mắt chìm trong nhau, từ từ nghiêng đầu lại, trán kề sát trán: “Chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này.” Giọng của dịu dàng như nước, rót vào tai êm dịu tựa thanh đất trời.



      Trương Tư Ninh nghĩ, , từ nay trở làm thành gia đình. Sau này, lúc đơn hai người tựa vào nhau, chia sẻ những nỗi buồn, khi vui vẻ có thể ôm nhau, đợi cho thời gian trôi qua tuổi già đến hai người chăm sóc lẫn nhau, dường như bắt đầu từ khoảnh khắc này cuộc sống mới trở nên trọn vẹn.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 77


      Đăng ký kết hôn, thành vợ chồng hợp pháp, kế tiếp chính là hôn lễ.



      Lúc cùng nhau ăn cơm trưa trong phòng làm việc, Vệ tiên sinh hỏi ý kiến , Trương Tư Ninh : “Chuyện này vội đâu ạ, hoàn cảnh nhà em cũng biết rồi, nhà cũng vậy, người thân của hai bên cũng tương tự, cần phải ra mắt người lớn, nên trước mắt cứ giải quyết xong công việc , khi nào rảnh rỗi lên kế hoạch sau, bây giờ có thời gian, nên em cũng nghĩ đến.”



      ra, hôn lễ đối với đàn ông mà sao cũng được, chỉ có phụ nữ mới để ý chuyện đó. cho cùng, đó là nghi lễ kết giao giữa hai gia đình, nhà chính thức chấp nhận lời cầu hôn của nhà trai, tương tự như vậy, nhà trai thể quan tâm và tôn trọng nhà . Nếu cũng có nhiều người tiêu tiền như nước chi ra mấy trăm, mấy ngàn vạn để tổ chức hôn lễ. Nhà trai tổ chức hôn lễ càng long trọng, càng có nhiều người tham dự, ừm, càng chứng tỏ người đàn ông đó rất ! Cho nên hôn lễ, đối với nhà , khiến mọi thứ càng trở nên danh chính ngôn thuận hơn.



      Đây là cách nghĩ truyền thống của người Trung Quốc, Trương Tư Ninh cảm thấy mình chỉ có thân mình, quan hệ thân thích trong nhà hỏng bét, cũng có nhiều bạn bè, cần phải đặc biệt thông báo với ai, cho nên đối với hôn lễ cũng quá nhiệt tình. lại thiếu tiền, vì tiền mừng gì đó mà phải lao tâm khổ trí lo nghĩ rất nhiều thứ, mà chưa chắc thu hồi đủ vốn, cho dù có thu hồi được cũng có ý nghĩa gì. Hơn nữa chân của Vệ tiên sinh nhà như vậy, hôn lễ chỉ có nghi thức mà còn phải mở tiệc chiêu đãi người thân bạn bè, đây mới là điểm mấu chốt, để phải đứng lâu như vậy, đau lòng.



      Nhưng đáng tiếc phen tâm ý tình cảm dạt dào của , Vệ tiên sinh hoàn toàn chút cảm kích.



      nhíu hai đầu chân mày : “Chuyện này thể trì hoãn được, công việc của chỉ khoảng nửa tháng nữa là hoàn tất, hơn nữa hôn lễ phải chỉ hai ngày có thể chuẩn bị xong, ít nhất cũng cần hai tháng,” nghĩ ngợi rồi tiếp: “Thôi, gần đây em bận rộn việc nhà hàng, chuyện này giao cho người khác làm, trước tiên hãy chút về lễ cưới, em muốn tổ chức theo nghi thức phương Tây hay Trung Quốc?”



      Thái độ giải quyết dứt khoát thế này…..Trương Tư Ninh câm nín, Vệ Cẩm Huyên thấy vẫn hăng hái, liền đưa tay ôm vai , kiên nhẫn thuyết giáo: “ biết trong lòng em nghĩ gì, đừng có ngây người ngốc ra như vậy, tuy chúng ta đăng ký kết hôn, nhưng vẫn chưa đủ danh chính ngôn thuận, đối với người Trung Quốc chỉ khi nào tổ chức xong nghi lễ, mới là vợ chồng. muốn người khác linh tinh sau lưng rằng quan tâm em.Về phần chân của , em cần phải lo lắng, mọi người đều biết tình trạng của , đến lúc đó chỉ kính ly rượu lấy thảo, cũng ai bắt lỗi.”



      Hóa ra tính toán hết mọi thứ, ngay cả chuyện kính rượu cũng nghĩ đến, có thể thấy suy nghĩ từ trước chứ phải ngẫu nhiên ra.



      Trương Tư Ninh vừa nghĩ thầm trong bụng, mắt của người này ‘độc’ mà, nghĩ gì cũng lừa được, trước mặt hệt tờ giấy trắng! Vừa cảm thấy rất vui, kiên trì như vậy còn phải bởi quan tâm sao?



      Thế là nàng chớp chớp đôi mắt hạnh, híp mắt lại bày ra dáng vẻ biết còn cố tình hỏi: “Vệ tiên sinh, quan tâm em nhiều vậy sao?”



      nâng mặt lên, cọ cọ chóp mũi , vờ ra vẻ thất vọng : “ sớm móc hết tim phổi cho em rồi, em phải sao?”



      Trương Tư Ninh nháy mắt mở cờ trong bụng, nụ cười mặt bừng sáng rực rỡ như ánh nắng tươi đẹp ngày hè, tựa như có luồng sức mạnh đánh thẳng vào tim khiến người ta say đắm.



      ......



      Thời gian vẫn thong thả trôi qua. Cuối cùng sau hơn hai tháng, hôm nay nhà hàng của Trương Tư Ninh khai trương. cũng quá chú trọng, chỉ xem lịch vạn niên điện thoại thấy ngày này làm việc gì cũng thuận lợi nên chọn luôn.



      Do nhà hàng Tây phục vụ theo phong cách thanh lịch tao nhã, nên có nhảy múa, mời đội chiêng trống gì đó như các nhà hàng thông thường, chỉ đốt pháo, đặt hoa tươi dọc hai bên cửa tiệm, đơn giản vậy thôi, cũng có chương trình giảm giá trong ngày khai trương hay mua nhiều được tặng phiếu chiết khấu này nọ.



      Kim Giai Di mang đến lẵng hoa, kéo tay Trương Tư Ninh hỏi: “Tớ thấy nhà hàng này của cậu tốn ít tiền đúng ?” Xem cách trang trí này, cũng quá cao cấp rồi, còn có nhiều nhân viên phục vụ như vậy, chỗ nào cũng tiền hết!



      Trương Tư Ninh cười, nhàng bâng quơ: “Cũng nhiều.”



      “Hừ, cậu cứ ở đó mà khiêm tốn! Nè, đưa tớ mấy vé VIP, tớ tặng cho người ta tiện thể giúp cậu quảng bá luôn.”



      được, tớ chỉ có mấy cái số lượng rất hạn chế, để cậu đưa lung tung như vậy, sao có thể nâng tầm đẳng cấp nhà hàng của tớ được, đưa cậu cái là đủ rồi!”



      Kim Giai Di nổi cáu: “Tớ đưa lung tung! Thẻ này của cậu làm bằng vàng hay kim cương hả?”



      “Giá trị thấp nhất của nó là ba vạn đó, cậu thử xem?”



      “Ba, ba vạn?!” Kim Giai Di trợn tròn mắt lắp bắp: “Cậu cũng quá hắc ám mà, ai rảnh đến mức nộp ba vạn vào đó, cũng phải đóng phí điện thoại, lỡ như cửa hàng cậu đóng cửa, biết đâu tìm cậu đây?!”



      Trương Tư Ninh trừng mắt nàng: “Cái miệng quạ đen của cậu thể cái gì tốt hả, hôm nay tớ mới khai trương mà cậu rủa cho tớ đóng cửa!”



      Hình như cũng đúng, Kim Giai Di ngượng ngùng, nhưng ba vạn quá nhiều rồi mà mới chỉ là mức thấp nhất, nếu là thẻ thẩm mỹ hay mua sắm ở siêu thị số tiền này cũng nhiều lắm, nhưng đối với nhà hàng Tây, phải chăng có chút thích hợp?



      Trương Tư Ninh : “Cậu hiểu sao, tớ bắt đầu với mức cao như vậy, người ta cảm thấy nơi này cao cấp, tới đây ăn cơm rất có thể diện.” Đây là kinh nghiệm học hỏi được từ Triệu Quang Huy, nên áp dụng theo luôn, chỉ có điều thẻ của nhà hàng Vệ Cẩm Huyên mức nộp vào thấp nhất là năm vạn, tự thấy mình thể so sánh được với Vệ tiên sinh hào phóng rộng rãi có nhiều bạn bè, nên tự giác giảm bớt hai vạn, cũng phải quá hy vọng có người nộp phí vào, dù sao điều kiện đó cũng chỉ đặt ra như vậy chứ bắt buộc.



      Kim Giai Di giơ thẳng ngón tay cái trước mặt : “Cậu đúng là trâu bò.” bạn này của so với người khác phục được mà, cuộc sống trôi qua được làm những gì mình thích. Còn nàng, tiền gửi ngân hàng chỉ có bốn chữ số mà cứ nhấp nhô lên xuống chập chùng. Hâm mộ sao? Đương nhiên là hâm mộ, nhưng tính tình Kim Giai Di rất tốt, bố mẹ ấy đều là giáo viên, họ hàng trong nhà cũng nhiều người theo nghề giáo, chuyện khác dám , nhưng họ dạy dỗ con mình bụng dạ rất hào phóng hay cách khác là rộng rãi, nên mặc dù hâm mộ ao ước nhưng đố kị ghen ghét, đây cũng chính là lý do mà Trương Tư Ninh thích người bạn này.



      “Đúng rồi, hôm nay cậu khai trương, bạn trai cậu đâu?” Kim Giai Di nhìn xung quanh, lọt vào tầm mắt, ngoại trừ đồng phục com lê quần tây đen của nhân viên phục vụ, cũng nhìn thấy ai khác, vắng ngắt.



      Trương Tư Ninh đáp: “Ở công ty.” Gần đây Vệ Cẩm Huyên bận tối mắt tối mũi, hôm qua còn ở công ty tăng ca suốt đêm, yên tâm, mười giờ tối mang thức ăn khuya đến, ở đó với rồi ngủ thiếp lúc nào chẳng biết, nếu phải xác định hôm nay khai trương nhà hàng, có lẽ lúc này nằm nướng giường, tại cũng chỉ mới hơn chín giờ rưỡi sáng!



      ta tới sao?”



      “Buổi chiều mới tới.”



      “Haizz, vậy là tớ gặp được rồi, tớ chỉ xin nghỉ có nửa ngày.” nàng rất tò mò về vị tiên sinh thần bí này. biết loại người nào mà có thể khiến trái tim Trương Tư Ninh này lún sâu như vậy.



      Trương Tư Ninh nghe nàng vậy, lại nghĩ đến ông chủ của bạn mình là Lương Bân….Lương Bân = Sầm gia = đồ khốn dám ức hiếp Vệ tiên sinh nhà . Cho nên bây giờ chút ấn tượng tốt với Lương Bân cũng còn, trước đây còn tính đợi khi nào khai trương nhà hàng mời ta và ông chủ Khâu của cửa hàng vật liệu xây dựng đến ăn cơm, nhưng bây giờ thôi , hứ.



      Buổi trưa, Kim Giai Di ở lại nhà hàng ăn cơm, ăn xong hô ầm lên mỹ vị, khi biết được trong tiệm có mấy đầu bếp người Pháp, còn kinh hãi hơn: “Cậu cũng quá lợi hại mà, khó trách thẻ hội viên thu phí cao như vậy, giá thức ăn cũng cao thế này.”



      Trương Tư Ninh trực tiếp xem đây là lời khen ngợi, điềm nhiên đón nhận.



      Mặc dù nhà hàng mới khai trương, nhưng đến chiều tối, bắt đầu có khách hàng lần lượt đến ăn. Tiệm ăn bây giờ chính là như vậy, chỉ cần bạn có thể mở ra lo có khách.



      Trương Tư Ninh làm chủ, nên chỉ cần có mặt là được, hôm nay Hứa Dương rất có trách nhiệm, quán xuyến tất cả mọi việc, nhân viên phục vụ cũng trật tự ngăn nắp, có thể thấy Triệu Quảng Huy rất chú ý đến việc đào tạo.



      Gần chín giờ tối Vệ Cẩm Huyên đến, cửa chính mà tiến vào từ cửa sau. Mặt tiền nhà hàng vốn có hai cửa trước sau, cửa trước để khách ra vào, cửa sau cho nhân viên sử dụng, rác thải từ phòng bếp cũng mang ra ngoài bằng cửa sau, rất thuận tiện.



      Trương Tư Ninh đón Vệ tiên sinh nhà vào phòng quản lý lầu . Văn phòng lớn, chỉ khoảng mười mấy mét vuông, có đặt cái bàn, cái ghế xoay, ghế sofa ba người, và hai chậu kim phát tài.



      “Sao họp lâu vậy, em mang thức ăn qua mà chịu, bây giờ gần chín giờ rồi, có đói bụng ạ?” bất mãn trách hờn, rót cho chén trà thảo dược: “ muốn ăn gì, em bảo nhà bếp làm.”



      Vệ Cẩm Huyên ngồi ghế sofa, vẻ mặt có chút mệt mỏi, xoa bóp mi tâm: “ phần mì Ý là được rồi, cần phải phiền phức.”



      Trương Tư Ninh được, lấy bộ đàm bàn gọi Hứa Dương lên, dặn dò trông tiệm thay chút, rồi vào phòng đóng cửa phòng lại, ngồi xuống sofa, vỗ vỗ đùi mình: “Nằm xuống đây, em xoa bóp cho.”



      Nét mệt mỏi mặt Vệ Cẩm Huyên gần như tan biến tức khắc, khóe miệng khẽ cong lên, nghiêng người qua bên nằm xuống, đầu đặt bắp đùi thon dài của .



      Trương Tư Ninh vừa giúp ấn ấn huyệt thái dương, vừa nhàng hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì , mấy ngày nay em thấy rất bận.” Bình thường, hỏi tới chuyện công việc của , nhưng hai ngày nay mệt tới mức ra hình người, trước kia rất bận rồi, bây giờ so với trước kia còn bận rộn hơn, thấy khá lo lắng.



      “Cũng có việc gì,” giấu diếm : “ chuẩn bị kết thúc mọi việc bên này, nên phải chú ý rất nhiều thứ, giao cho người khác yên tâm, chỉ có thể tự tay làm, bây giờ vất vả chút phòng ngừa những phiền phức đáng sau này.”



      Trương Tư Ninh nghe xong có chút kinh ngạc: “Nhanh vậy sao ạ?” Tuy rằng trước đây sắp làm xong mọi việc, nhưng tại mới đầu tháng bảy, cũng quá thần tốc rồi, doanh nghiệp lớn như vậy, muốn biến nó thành cái vỏ rỗng cho dù cần đến nửa năm cũng phải mất vài ba tháng chứ.



      Vệ Cẩm Huyên khoan khoái nhắm mắt lại, nét mặt lộ ra nụ cười chua chát, giọng mỉa mai kéo dài: “Mặc dù nghĩ ông già làm mọi việc tuyệt tình như vậy, nhưng cũng chuẩn bị sẵn ít đường lui, Bác Lãng do tay mười năm tâm huyết gầy dựng nên, ai có thể hiểu nó bằng .”



      là vua của Bác Lãng, muốn nó sống nó sống, muốn nó chết nó chỉ có đường chết.



      Ngông cuồng sao?



      Đương nhiên ngông cuồng, nhưng chính là người có tiền vốn để kiêu ngạo như vậy!



      Trong lòng Trương Tư Ninh có chút xót xa, cúi người xuống hôn lên chóp mũi , dịu dàng : “Vệ tiên sinh, lạnh lùng như vậy khiến tim em loạn nhịp, phải làm sao đây?”



      Thoắt cái khuôn mặt Vệ Cẩm Huyên tràn ngập rạng rỡ, cứ như vậy nằm ngửa ra vòng hai tay qua cổ , đôi mắt màu lam đậm rất đẹp kia đắm đuối nhìn , cất tiếng: “Vậy hãy nhiều.”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 78


      Vệ Cẩm Huyên ăn mì Ý xong, tiếp tục quấn lấy Trương Tư Ninh để được xoa bóp, nhàng massage vùng trán , lúc sau gối đầu ngủ thiếp đùi vợ mình, khi được Trương Tư Ninh đánh thức dậy gần mười giờ.



      Chân của tê đến mất cảm giác, cắn răng chịu đựng : “Phải đóng cửa rồi, về nhà ngủ tiếp .”



      Vệ tiên sinh đau lòng vợ mình, vừa xoa bóp chân cho máu dễ lưu thông vừa dịu dàng : “Sau này đừng như vậy nữa, chỉ ngủ thôi mà, chân em bị tê đến vậy, chịu nổi.”



      Trương Tư Ninh chớp chớp mắt, kề mặt sát vào hỏi: “Sao chịu nổi, đau lòng lắm phải ?”



      Nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng này của , Vệ tiên sinh vừa bực mình vừa buồn cười, vuốt ve chóp mũi : “Ừ, đau lòng lắm, nên sau này được làm những chuyện khiến lo lắng biết ?”



      Nhận được đáp án hài lòng, Vệ phu nhân rất hưng phấn, ánh mắt cong cong ngoan ngoãn gật đầu: “Yên tâm Vệ tiên sinh, em vô cùng ngoan ngoãn.”



      Hai người về nhà, tắm rửa xong rồi lên giường nằm, Vệ Cẩm Huyên ôm Vệ phu nhân mơ màng buồn ngủ vào lòng, khẽ : “Ngày mốt là thứ bảy, em chừa lại gian rộng rãi nhiều chỗ ngồi trong tiệm, giới thiệu với em mấy người bạn.



      Trương Tư Ninh nghĩ ngợi nhiều, chỉ dụi mắt được rồi mơ mơ màng màng hỏi: “Mấy người ạ, để lại gian lớn nhất được ?” Gian lớn nhất có thể chứa được hơn hai mươi người, thích hợp để hội họp đông người.



      Vệ Cẩm Huyên : “Vậy để lại gian đó .”



      Trương Tư Ninh ngáp cái: “Vậy sáng mai nhớ nhắc lại lần nữa, em sợ quên mất.”



      Thấy buồn ngủ đến vậy, gì nữa, chỉ vỗ vỗ lưng , thầm: “Ngoan, ngủ .”



      ......



      Nhà hàng của Trương Tư Ninh có vị trí rất thuận lợi, cả khu chỉ có nhà hàng Tây này của , cho dù thảo luận công việc hay giải trí giết thời gian đều thích hợp. Trong tiệm có wifi, có điều hòa, tất cả vị trí chỗ ngồi đều được trang bị ổ cắm điện, khách đến chỉ cần gọi ấm trà là có thể ngồi trong tiệm cả ngày.



      Hôm nay thứ bảy, buổi sáng Vệ Cẩm Huyên đến công ty, buổi chiều đến nhà hàng của bà xã, Tần Chu ôm xấp giấy tờ chờ được ông chủ phê duyệt theo bên cạnh.



      Trương Tư Ninh nhường bàn làm việc lại cho ông xã, còn mình thảnh thơi ngồi sofa nghịch di động, làm bà chủ nhà hàng, rảnh rỗi vô cùng. Tất cả nhân viên đều làm việc rất tốt, chưa tới Hứa Dương hết sức cố gắng, ngay cả nhân viên phục vụ mới tuyển cũng làm việc rất cẩn thận, đến giờ có xảy ra tình trạng trễ về sớm. Trước đó và Hứa Dương còn lo lắng dụng cụ ăn bằng bạc bị mất trộm, qua mấy ngày quan sát, mới thấy tầm nhìn của mình nông cạn.



      Dĩ nhiên, cũng có thể do mới bắt đầu làm việc nên những chuyện xấu đó chưa xảy ra, nhưng đó là chuyện của sau này, chỉ cần quản lý thích đáng, tiến hành từng bước, sợ làm tốt.



      Khoảng năm giờ chiều, bạn bè Vệ Cẩm Huyên bắt đầu lần lượt đến. Trương Tư Ninh và đứng dưới cầu thang tầng hai đón khách, người nào đến, Vệ tiên sinh đều giới thiệu: “Đây là bà xã tôi, Trương Tư Ninh.” Long trọng và chính thức, khiến những người tới đều kinh ngạc nhưng cũng phản ứng rất nhanh, vừa trêu chọc mấy câu vừa tiện thể gọi tiếng em dâu, chị dâu, hoặc chị dâu , em dâu , cũng còn tuổi mà xem thường, rất nhã nhặn lịch .



      Trong những người có mặt ở đây, chỉ biết lão Mạnh và Hạ Tuấn, những người khác đều chưa từng gặp qua. Mười bảy, mười tám người, đoán chừng Hạ Tuấn tuổi nhất nhưng cũng ba mươi mốt, ba mươi hai, người lớn nhất có lẽ cũng năm sáu mươi tuổi, Trương Tư Ninh xưng hô theo Vệ Cẩm Huyên, tuổi hơn trực tiếp kêu bằng tên, lớn tuổi hơn gọi ‘’ theo . , gọi người còn lớn tuổi hơn ba mình bằng , là….rối rắm.



      Đây là lần đầu tiên chính thức công khai giới thiệu với bạn bè mình, mặc dù Trương Tư Ninh căng thẳng nhưng cũng bị tụt lại phía sau, vẫn biểu hết sức tự nhiên hào phóng, ung dung điềm tĩnh, khi ăn cơm mời rượu cũng rất thỏa đáng. Làm cho Vệ Cẩm Huyên vô cùng hãnh diện, có người họ Mã, hình như là cục trưởng gì đó thẳng: “Em dâu trẻ trung xinh đẹp, tuổi còn mà lời và hành động đều rất đúng mực, tiểu Vệ à, cậu tìm được bà xã rất lợi hại đó.”



      Vệ Cẩm Huyên cũng khiêm tốn, cười : “Vợ em, đương nhiên lợi hại.” Lời vừa ra, Hạ Tuấn ở ngay bên cạnh đùa bỡn: “Ui, , mặc dù chị dâu quả rất xuất sắc, nhưng cũng thể khiêm tốn vậy chứ, nhìn vẻ mặt vui mừng này, chắc sắp bốc hỏa rồi! Chị dâu mau quạt cho ông em hạ hỏa, thôi cao hứng quá ngất lăn ra đó!”



      “Cút!” Vệ Cẩm Huyên cười mắng tiếng, nghiêng đầu với Trương Tư Ninh: “Tư Ninh, em rót cho mỗi người chén rượu .”



      cầu này rất nghiêm túc, Trương Tư Ninh biết thời điểm quan trọng tới rồi, ngoan ngoãn gật đầu, đứng lên rót rượu, những người này có ai cản trở hay từ chối, đều yên lặng đón nhận, đợi sau khi rót xong, Vệ Cẩm Huyên bưng ly rượu vang, chống gậy đứng lên, nhìn vòng xung quanh, mọi người đều biết có lời muốn , liền im lặng nhìn .



      Vệ Cẩm Huyên : “Chúng ta giao tình nhiều năm, tôi những lời khách sáo nữa.” nhìn bà xã đứng bên cạnh, mỉm cười, sau đó quay đầu lại tiếp: “Cả đời này tôi còn hy vọng gì khác, chỉ muốn cùng ấy sống tốt. Đầu tháng, chúng tôi đăng ký kết hôn, hai tháng sau tổ chức hôn lễ, đến lúc đó rất hân hạnh được đón tiếp mọi người.” Đợi sau khi mọi người đương nhiên đương nhiên, chúc mừng chúc mừng xong, lại cất tiếng, chỉ có điều lúc này vẻ mặt rất nghiêm túc, ngũ quan lộ vẻ lạnh lùng và trang trọng, trầm giọng : “Tư Ninh đối với tôi, quan trọng hơn cả tính mạng, nếu sau này có gặp chuyện gì, xin mọi người hãy xem như tôi mà giúp đỡ, tôi ở đây vô cùng cảm kích.” Dứt lời, liền uống hơi cạn sạch ly rượu.





      gặp chuyện gì, chính là muốn ám chỉ bản thân gặp chuyện, ví dụ những chuyện ngoài ý muốn như chết chóc gì đó, đến lúc đó còn che chở cho được nữa, nên hy vọng những người này có thể nhớ đến quá khứ mà giúp đỡ .



      Ở đây ai ngu ngốc đều là những người khôn khéo nghe hiểu mười, nên đương nhiên hiểu ý tứ trong đó.



      Đây là ủy thác vô cùng trịnh trọng, nếu phải rất thương vợ này, người như Vệ Cẩm Huyên sao có thể ra những lời đáng ngại tốt cho bản thân như vậy, bởi vì quá , nên mới có thể tiếc tổn hại chính mình.



      Những người có mặt đều kinh ngạc, lần nữa ngắm nhìn kỹ trẻ trung xinh đẹp trước mặt, có thể khiến kẻ bá đạo thương trường như Vệ Cẩm Huyên say mê đến mức này, thể xem thường.



      Trương Tư Ninh cũng ngốc, lập tức hiểu được ý của , trong lòng cảm thấy vui rồi, nếu phải hoàn cảnh đúng, rất muốn đấm mấy cái. Tên khốn này, sao có thể năng biết kiêng kỵ như vậy chứ!



      Sau khi tiễn xong người khách cuối cùng, Trương Tư Ninh lập tức xị mặt xuống, bĩu môi đỡ Vệ Cẩm Huyên say rượu từ từ xuống lầu, sau khi dìu vào văn phòng, ngồi xuống sofa xong, thèm quan tâm đến nữa, tự mình ngồi sang bên hờn dỗi.



      Tửu lượng của Vệ Cẩm Huyên rất tốt, buổi tối uống rượu vang, nồng độ cao như rượu trắng nên lúc này đầu óc rất thanh tỉnh, nhìn thấy bé con xị mặt vui, cũng vờ để ý, tháo cà vạt rồi vỗ vỗ tay vịn sofa: “Rót cho ly nước.”



      Đúng là khẩu khí đại gia đáng ghét mà.



      Nhưng hoàn toàn đánh gục được Trương nương vốn mềm lòng, hơn nữa còn rất dung túng Vệ tiên sinh. Nghe thấy muốn uống nước, nghĩ ngay vừa rồi uống nhiều rượu, có lẽ cổ họng khó chịu, vì vậy quệt miệng rót cho ly nước đưa qua, sau đó tiếp tục ngồi bên sinh hờn dỗi. Vệ tiên sinh uống nước xong, còn : “Lại đây xoa đầu cho , đau đầu.”



      Trương Tư Ninh vô cùng rối rắm, còn dỗi đó! Sở dĩ dỗi, là bởi vì lửa giận phát ra được, vì sao phát ra được, vì thể lý lẽ được, vì sao thể lý lẽ, bởi vì những gì Vệ tiên sinh làm cũng đều suy nghĩ cho , đúng ra ngay lúc ở tiệc rượu phải nổi giận mới hợp lý, bây giờ gió thổi mây trôi xong rồi, còn muốn lý lẽ có vẻ quá phi lý, quá gây .



      Cuối cùng, dưới hối thúc lần nữa của Vệ tiên sinh, Vệ phu nhân quyết định tạm thời thương xót , rất là quắn quéo tới giúp massage đầu.



      Vệ Cẩm Huyên để dịu dàng xoa bóp lúc, thoải mái hít sâu hơi, giơ tay kéo từ sau sofa đến phía trước, ôm vào lòng.



      “Em giận gì nào? Cuộc sống con người ta phúc họa vô lường, đương nhiên rất trân trọng cuộc sống, muốn cùng em bạch đầu giai lão, nhưng chuyện gì cũng có ngộ nhỡ, nếu thực có ngày đó, những người này đều đáng tin cậy, hôm nay trịnh trọng giới thiệu em với bọn họ, chính là muốn có khởi đầu tốt, hy vọng bọn họ có thể coi trọng em. Tư Ninh, em phải học cách trưởng thành, phải mạnh mẽ, biết những lời này em thích nghe, nhưng chúng ta sống đời này dễ dàng gì, những chuyện ngoài ý muốn đều có thể xảy ra bất cứ lúc nào, phải tự rủa mình, chỉ là hy vọng có thể trải cho em con đường vững chắc nhất.”



      còn chưa dứt lời, Trương Tư Ninh nằm úp mặt trong ngực khóc òa òa lên: “Sao làm vậy chứ, em với mới kết hôn có mấy ngày, phải lúc này nên những lời đó sao? Vệ Cẩm Huyên, là tên khốn mà!”



      “Ngoan, khóc, Tư Ninh, khóc.” Vệ Cẩm Huyên siết chặt vào lòng, khuyên lần lại lần, cũng muốn đau lòng khổ sở, nhưng nếu cưới , chịu trách nhiệm. thể vì thỏa mãn của bản thân mà nuôi thành hoa trong nhà kính, đó mới là hại .



      Trương Tư Ninh khóc đến đứt ruột đứt gan, những điều Vệ Cẩm Huyên , có nghĩ cũng nghĩ đến, cái gì gọi là phúc họa vô lường chứ, mới có hai mươi bốn tuổi, nghĩ tới chuyện lỡ như làm quả phụ phải làm sao? Người đàn ông này…..người đàn ông này…Sao lại khiến người ta đau lòng như vậy chứ!



      Khóc trận đời, mới từ từ ngừng lại, nhưng vẫn thút thít nghẹn ngào, Vệ Cẩm Huyên muốn vui, liền chỉ vào vai áo sơ mi của mình trêu chọc: “Em xem, bị nước mắt nước mũi của em chùi ướt hết rồi, thiệt mất mặt mà!”



      Trương Tư Ninh chớp đôi mắt thỏ trừng : “Em chùi lúc nào, là ai hại em thành ra như vậy chứ! Vệ ẩm Huyên, em cho biết, sau này còn dám ở trước mặt em mấy chuyện đó, chúng ta ly hôn luôn, làm lần dứt khoát, tránh cho sau này em phải làm quả phụ!”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 79


      Nghe thấy ly hôn, nét mặt Vệ Cẩm Huyên sa sầm xuống, muốn răn dạy mắng mấy câu nhưng thấy thút thít khóc thảm thiết, hai con mắt sưng vù lên, lại có chút bất đắc dĩ, xoa xoa đầu , cười khổ : “Sau này vậy nữa, ngoan, là đúng, đừng giận được , hửm?”



      Thực ra, Trương Tư Ninh trong lúc quá khí thế nên mới lỡ miệng ra mấy lời đó, xong liền cảm thấy hối hận. Bọn họ vừa mới kết hôn, nên cái gì mà ly hôn, mấy hôm trước còn xa rời, vứt bỏ, hôm nay vậy, cũng quá đáng. tại lại xuống nước trước, Vệ phu nhân càng chột dạ hơn.



      Căn cứ theo nguyên tắc, làm sai thành khẩn nhận lỗi, Trương Tư Ninh tủi thân ôm cổ , thầm xin lỗi: “Herman, đừng giận, chỉ vì em rất sợ, em thích nghe rủa mình như vậy. ra cho dù vậy nữa, em cũng bao giờ rời xa đâu, đó.”



      nhàng dè dặt nhìn , bỏ qua bất kỳ nét biến hóa nào khuôn mặt . sợ thất vọng vui, lo lắng nghi ngờ những lời từng hứa.



      Bé con này, thuần khiết….biết mình phạm lỗi liền luống cuống làm ra bộ dạng lấy lòng, đáng khiến buồn cười. Đương nhiên Vệ tiên sinh cũng quá đáng mà so đo tính toán với . Chuyện tranh cãi hôm nay, chẳng hiểu ra sao cả, nhưng vợ chồng ở chung chính là như vậy, rất nhiều chuyện va chạm, Tư Ninh chỉ vì quá quan tâm , cũng như hôm nay trải sẵn đường, đều xuất phát từ ý tốt suy nghĩ cho đối phương, nếu còn làm lớn chuyện vô nghĩa phải sao?



      Vệ Cẩm Huyên tự thấy mình vẫn khá lý trí, dù sao lúc nãy xuống nước trước rồi, bắt bẻ thêm nữa phong độ. Tình huống thế này, vốn dĩ đàn ông nên nhường nhịn phụ nữ. Huống chi đây là người phụ nữ .



      “Vậy chuyện này kết thúc ở đây, chúng ta ai được nhắc tới nữa?”



      gật đầu, nhưng trong nháy mắt lại bĩu môi nhấn mạnh: “Sau này cũng tuyệt đối được mấy chuyện đó nữa, lúc nào cũng được.” Người Trung Quốc thường , chuyện tốt linh nghiệm nhưng chuyện xấu ngược lại, mặc dù là mê tín, nhưng loại chuyện thế này, thà tin có còn hơn tin.



      Vệ Cẩm Huyên nghe vậy mỉm cười, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, bé con ngốc này.



      ......



      Ngày mười tháng bảy là ngày giỗ của Julie, mẹ Vệ Cẩm Huyên. Đúng lúc hôm sau là chủ nhật, thím Tào được dặn dò trước đó, chuẩn bị sẵn bảy tám món đồ cúng, Trương Tư Ninh lái xe đến nghĩa trang cùng Vệ Cẩm Huyên. mua thêm giấy tiền vàng bạc, nhang đèn…ở đường, Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy xấp giấy tiền vàng ở sau xe còn có cả đĩnh vàng, dở khóc dở cười: “ nghĩ cho dù bà có nhận được mấy thứ này, cũng biết cách dùng.”



      Trương Tư Ninh trừng mắt: “Những thứ này đốt , qua đến bên kia đều thành tiền vàng, tiền vàng thông dụng toàn thế giới, biết chưa?”



      Câu trả lời của Vệ Cẩm Huyên chính là gõ lên đầu cái.



      Buổi sáng, hai người khá sớm, chưa tới bảy giờ ra khỏi cửa, lúc đến nghĩa trang vẫn chưa tới chín giờ, nhưng mặt trời rất chói chang.



      Trương Tư Ninh đeo cái kính râm màu tím, cho Vệ tiên sinh nhà mình đeo cái tương tự, là kính tình nhân mua mạng. Giữa hè ra ngoài mà đeo kính, ra thể nào mở mắt ra được, huống chi ở nơi mồ mả này, gốc cây che bóng râm cũng có.



      Trương Tư Ninh sắp xếp đồ cúng ra, cắm nhang vào, cúi lạy ba cái rồi bắt đầu đốt giấy tiền vàng. Vệ Cẩm Huyên đặt bó hoa bách hợp trước mộ, hướng về phía mộ bia xin chào bằng tiếng Pháp, sau đó tiếp những gì hiểu, trước đó chỉ mới học được cách chào hỏi bằng tiếng Pháp, vừa rồi lúc cúi lạy sử dụng hết rồi.



      Vệ Cẩm Huyên lúc rồi ngừng lại quay sang với Trương Tư Ninh: “Tư Ninh, gọi mẹ .” Trương Tư Ninh ngoan ngoãn gọi tiếng ‘Mẹ’, Vệ Cẩm Huyên mỉm cười, ánh mắt nhìn vào tấm ảnh bia mộ, tiếp mấy câu, rồi cúi người xuống giúp đốt giấy tiền vàng, Trương Tư Ninh xua tay cho đụng vào: “Em tự làm được rồi, đừng đụng vào.”



      Đợi đốt xong hết giấy tiền vàng, Trương Tư Ninh bị hơi nóng hong đỏ bừng cả khuôn mặt, hệt như con tôm bị nướng lửa, khắp mặt và đầu cổ dính đầy mồ hôi. Vệ tiên sinh nhìn thấy rất đau lòng, muốn nhanh chóng trở lại xe, lại lấy từ trong túi ra cái khăn lông : “Đợi em lau xong bia mộ rồi hãy .” Động tác của rất nhanh nhẹn, hai phút sau làm xong. Sau đó chạy đến mộ mẹ ruột lau chùi bia mộ, rồi mới hài lòng rời .



      Xe đậu ở nơi râm mát, vừa ngồi vào trong, Trương Tư Ninh vội vàng khởi động xe lên, mở điều hòa ở mức thấp nhất, cầm chai nước Vệ Cẩm Huyên đưa tới uống mạch hơn nửa chai, lúc này mới thở phì phò kêu lên: “Hôm nay nóng quá trời đất luôn!”



      muốn , em cũng biết nóng, sao lại tùy hứng như vậy! Nhưng lời này thể ra, chu toàn mọi thứ như thế còn phải vì sao. Rốt cuộc, chỉ có thể : “Em sao chứ?” lo bị cảm nắng.



      Trương Tư Ninh nghe xong vỗ ngực cái: “Sức khỏe em tốt lắm, yên tâm !”



      Chỉ có điều mạnh miệng quá sớm, đến khi về tới nhà xong chút nào, bị tiêu chảy, dạ dày như đảo lộn, khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt, khiến Vệ Cẩm Huyên sợ đến mức tâm trí hỗn loạn, nhất thời biết phải làm sao.



      Vẫn là thím Tào phản ứng mau lẹ, vội vàng chạy ra tiệm thuốc tây dưới nhà mua chai thuốc đông y trị cảm nắng về cho uống, bị cảm nắng quá nghiêm trọng nên uống vào lập tức có tác dụng.



      Dường như lúc này Vệ Cẩm Huyên mới sống lại, thở ra hơi dài, cả người mềm nhũn ngồi xuống giường, quần áo trước đó vừa thay ra đều ướt sũng. Phải biết rằng trong nhà mở điều hòa, nhiệt độ ổn định chỉ có hai mươi độ, thể chất của cũng ra nhiều mồ hôi, lúc này đổ mồ hôi nhiều như vậy, có thể thấy trước đó căng thẳng đến mức nào.



      Trương Tư Ninh ngủ thiếp , Vệ Cẩm Huyên ngồi yên bên cạnh ngắm nhìn , tay nắm lấy tay , tay kia thỉnh thoảng vuốt ve khuôn mặt , cứ lúc lại sờ lên trán, sợ phát sốt.



      “Vệ tiên sinh, phu nhân có việc gì nữa rồi, tôi xuống lầu nấu ít nước ô mai, đợi phu nhân tỉnh dậy là có thể uống ngay.” Thím Tào ở bên khẽ .



      Vệ Cẩm Huyên chỉ uhm tiếng xem như trả lời. Ánh mắt rời khỏi khuôn mặt nhắn vẫn còn tái nhợt của vợ mình. có chút tự trách, lẽ ra nên để tùy hứng, trời nóng như vậy còn thắp hương, đốt giấy tiền vàng, còn cho tới gần, chỉ tự mình ngồi ở đó nóng như thiêu như đốt, bây giờ nghĩ lại, trong lòng rất khó chịu.



      Trương Tư Ninh bệnh trận này, mãi đến ba ngày sau mới khá hơn. Suốt thời gian này, Vệ tiên sinh nhà chăm sóc rất kỹ lưỡng, cho ra khỏi cửa, được tùy tiện xuống giường, ăn thức ăn có dầu mỡ….di động qua chín giờ tối phải tắt máy, mười giờ phải ngủ. Bản thân cũng ra khỏi cửa, làm việc ngay tại nhà, ngày Tần Chu phải chạy tới chạy lui ít nhất năm sáu lần, Trương Tư Ninh cảm thấy có lỗi với ta.



      Đợi đến khi khỏi bệnh hoàn toàn, Vệ tiên sinh cũng chính thức nộp đơn từ chức lên tổng công ty bên Pháp.



      Lần này đúng là sóng dậy trùng khơi, Trương Tư Ninh phải người trong vòng xoáy thương trường, nên cảm nhận rốt cuộc chuyện này có ý nghĩa thế nào, chỉ biết, gần đây điện thoại liên tục gọi tới Vệ tiên sinh, hầu như những lúc hai người ở chung chuyện chưa được hai câu bị điện thoại cắt ngang, có khi rạng sáng hai ba giờ còn có điện thoại gọi tới, là….



      Nhưng Vệ Cẩm Huyên cũng bắt đầu thực nhàn rỗi, nộp đơn từ chức, đợi tổng công ty bên Pháp điều đặc phái viên sang, thanh tra hết các khoản mục, bàn giao công việc ràng, và Bác Lãng còn quan hệ gì.



      Dứt khoát, gọn gàng đáng kinh ngạc.



      Hôm nay, Vệ Cẩm Huyên đến trại điều dưỡng thăm Vệ Trân Trân, sau đó thẳng đến nhà hàng, cùng ăn cơm trưa với Trương Tư Ninh ở phòng làm việc của , rồi kể lại tình hình của em : “ tại, trạng thái tinh thần của Trân Trân ổn định hơn trước rất nhiều, chứng rối loạn cưỡng chế cũng khá hơn, em cũng biết, nếu trước đây xung quanh nó có màu tím, nó rất bạo lực, nhưng gần đây trong phòng bệnh đặc biệt, ngoại trừ drap trải giường và mền có màu tím ra những thứ khác đều màu trắng, lúc thăm, nó đòi hỏi mấy thứ màu tím gì đó nữa, cũng cầu đưa khỏi phòng bệnh đặc biệt. Ngay cả thời gian thăm bệnh, nó cũng còn quy định đặc biệt nữa.”



      Trương Tư Ninh à tiếng: “Đây là chuyện tốt, vậy bác sĩ sao ạ?”



      “Theo ý bác sĩ Hoàng, tốt nhất vẫn nên tiếp tục để nó ở lại phòng bệnh đặc biệt quan sát thêm thời gian nữa.”



      Trương Tư Ninh cũng cảm thấy như vậy mới an toàn, đồng ý : “Vậy nghe theo lời bác sĩ, họ mới chuyên khoa.” Tính cách Vệ Trân Trân khủng bố như vậy, , hy vọng nàng có thể ở trong phòng bệnh đặc biệt thêm mấy ngày, đừng có nhanh ra ngoài như vậy gieo tai họa cho người khác. Tính tình nàng này làm cho người ta sợ hãi, giống hệt quả bom hẹn giờ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, khiến người ta sao yên tâm được.



      ra Vệ Cẩm Huyên cũng biết Trương Tư Ninh thích em mình, chuyện này hoàn toàn có thể hiểu được, Trân Trân quả dư tiền vốn khiến người ta sợ hãi. Cho nên cũng trách móc gì, cầu phải toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Trân Trân, là chuyện thực tế. ai cả đường gì đó, đối với người bình thường khó, huống chi là tình trạng của Trân Trân như vậy.



      Hai ngày sau, đặc phái viên của tổng công ty bên Pháp đến, Vệ Cẩm Huyên lại bắt đầu bận rộn, lúc này Trương Tư Ninh mới tâm thần yên, lo lắng gần chết, cũng có tâm trạng đến nhà hàng, cả ngày chỉ bám đuôi theo Vệ tiên sinh nhà mình đến công ty, làm việc, ngốc người trong phòng nghỉ đợi , rất sợ những chuyện Vệ Cẩm Huyên làm bị người ta phát , lo lắng đề phòng, mỗi ngày đều thầm niệm Phật cầu xin phù hộ, người ta ‘ngày thường thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật’, có lẽ chính là giờ.



      May mắn thay tất cả mọi chuyện đều hết sức thuận lợi, những người được bên Pháp điều sang làm kiểm toán chuyển giao công việc trong vòng tuần, phát có gì bất ổn.



      Hai ngày sau, cuối cùng Vệ Cẩm Huyên cũng nhận được công văn chính thức của bên Pháp, chấp nhận đơn xin từ chức của , từ nay về sau, bất cứ chuyện gì của Bác Lãng cũng còn liên quan tới nữa.



      Rốt cuộc Trương Tư Ninh cũng được ngủ đêm ngon giấc, bị ác mộng làm cho bừng tỉnh nữa. Mặc dù Vệ Cẩm Huyên luôn tin tưởng chắc chắn trăm phần trăm, nhưng kỳ thực trái tim vẫn luôn treo lơ lửng, bây giờ tất cả bụi bặm đều rơi xuống đất, xem như khổ tận cam lai, cả người đều được thả lỏng, vì thế hai vợ chồng này ngủ thẳng giấc đến tận giữa trưa hôm sau mới thức dậy.



      Sau khi rời khỏi giường cũng có ý định ra khỏi cửa, gần đây quá mệt mỏi. chỉ mệt trong lòng nhưng Vệ tiên sinh cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.



      Lúc ăn cơm trưa, Trương Tư Ninh hỏi dự tính sau này thế này, có phải muốn trực tiếp bắt đầu chấn chỉnh lại luôn .



      Vệ Cẩm Huyên đầy mưu tính, trong lòng sớm lên kế hoạch trước đó, : “ tại vội, nghỉ ngơi hai ngày, sau đó đưa em về Phúc Kiến chuyến, chào hỏi người nhà em.”
      amandatruc, Thanh Hằng, Chris_Luu9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :