1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày em đến - Tĩnh Phi Tuyết (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 60


      Tuy thỉnh thoảng Trương Tư Ninh có chút bướng bỉnh, nhưng phần lớn rất thoải mái rộng lượng. Tựa như lúc này, Vệ Cẩm Huyên bắc sẵn bậc thang, cũng ngại ngùng leo xuống: “Vốn tính buổi tối mới , nhưng hỏi, nên giờ luôn .” Mặc dù vậy, nhưng rốt cuộc vẫn có chút xấu hổ, hết vuốt tóc lại sờ vành tai, ngón tay vẽ tới vẽ lui bàn làm việc, cuối cùng cũng bật ra được ba chữ kia: “Em xin lỗi.” thanh tuy nhưng ràng, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào , bốn mắt giao nhau, chút mập mờ tránh né.



      Thái độ rất nghiêm túc.



      Vệ Cẩm Huyên ừ tiếng, có vẻ khá thờ ơ, chống tay trái lên trán, nhàng hỏi: “Còn gì nữa?”



      Người này đây là có ý định cầm buông rồi, Trương Tư Ninh cắn răng, nhưng mở đầu được rồi, phần còn lại cũng quá khó khăn để mở miệng, bĩu môi : “Lúc trước em nên cúp ngang điện thoại của , nên giận chó đánh mèo, nên…. biết suy xét.” Tạm dừng chút, lại bổ sung thêm: “Nhưng mà chuyện đánh người, em cảm thấy mình có lỗi, cho dù có lặp lại lần nữa, em cũng làm vậy.”



      xong, liền giương cằm cao, vẻ mặt ‘ thích ư, dù sao em cứ vậy đấy’….dáng vẻ trẻ con, vừa như khổng tước lại hệt như thiên nga, lộ ra vài phần đắc ý kiêu ngạo.



      Vệ Cẩm Huyên nhìn vừa bực mình vừa buồn cười: “Đây là thái độ của em hả?”



      Trương Tư Ninh trừng mắt: “Vậy còn muốn thế nào nữa, bảo em lấy cái chết tạ tội sao? Em xin lỗi rồi, đừng có cắn chết tha được , Vệ tiên sinh, làm người phải rộng lượng, hơn nữa còn là đàn ông, người đàn ông thành đạt thuộc tầng lớp tinh trong xã hội, là người từng trải, đừng có bụng như ruột gà vậy chứ.” Lời này, vừa chê bai cũng vừa khen ngợi, Vệ Cẩm Huyên lười phản ứng với , chỉ vỗ vỗ tay: “Em lại đây.”



      đánh em chứ?” Vừa vừa qua, đứng bên cạnh .



      Vệ Cẩm Huyên hừ tiếng, kéo cổ tay buộc phải khom người xuống, đưa tay lên trán dùng sức búng ba cái, cuối cùng véo mũi , : “Lần sau được viện dẫn lý lẽ này nữa, biết ?”



      vậy, nghĩa là chuyện này theo gió theo mây rồi, nhắc tới nữa sao! Trương Tư Ninh hừ hừ, xoa xoa chỗ bị búng đau, nhíu mày : “Em nhận lỗi rồi, bây giờ đến lượt đó.”



      Vệ Cẩm Huyên vui vẻ: “? có gì cần xin lỗi sao?”



      Trương Tư Ninh thay đổi thái độ, hai tay ôm ngực, đuôi mắt nhàng đảo quanh, kiều quyến rũ sao diễn tả, : “Hai ngày liên lạc với em!”



      Vệ Cẩm Huyên kéo lại đặt lên đùi, hôn lên khóe mắt, cằm cọ cọ vào trán , phát hờn : “Vì sao liên lạc với em, em biết sao?”



      “Chuyện nào ra chuyện đó chứ,” Trương Tư Ninh mất hứng: “ thử nghĩ xem, liên lạc với em, em nhất định rất lo lắng, lo gặp chuyện may làm thế nào, cho dù có tức giận cãi nhau, ít nhất cũng phải báo tin mọi chuyện vẫn ổn chứ.”



      Vệ Cẩm Huyên cong khóe môi, trán cọ vào trán , chóp mũi chạm nhau: “Bé con ngốc, vậy sao em chủ động gọi cho ?”



      tưởng em nghĩ tới sao!” Trương Tư Ninh hứ tiếng: “Cũng may, vẫn còn chút lương tâm, biết gọi điện cho thím Tào, em biết mọi thứ vẫn ổn nên yên tâm, có chuyện gì, em lại tự gọi điện thoại qua, phải mất mặt lắm sao!”



      cũng biết sĩ diện chứ.



      Trong lòng Vệ Cẩm Huyên bỗng chốc tràn ngập niềm vui sướng và thỏa mãn kể xiết, thở dài : “Tư Ninh, khi nào chúng ta kết hôn?” Lúc này muốn biến thành sở hữu của mình, tất cả đều thuộc về .



      Đề tài này khoảng cách quá xa mà, Trương Tư Ninh chớp chớp mắt: “ ….kết hôn?”



      “Thế nào, phải lần trước em đồng ý lời cầu hôn của rồi sao?” tỏ ra hết sức đương nhiên, khiến đầu óc Trương Tư Ninh nhất thời trống rỗng, ra sức suy nghĩ: “….cầu hôn khi nào chứ?” lẽ đầu của bị lừa đá, trí nhớ úng nước đến cả chuyện lớn như vậy cũng có thể quên được!



      Vệ Cẩm Huyên vờ như khá bất mãn, đẩy cách ra chút, cau mày hỏi: “ phải em muốn quỵt nợ đó chứ?” Khuôn mặt giấu nụ cười vào trong, sắc mặt trở nên nghiêm túc, lạnh lùng, thấy như vậy Trương Tư Ninh có chút khẩn trương, nhưng vẫn : “Vấn đề là hoàn toàn có cầu hôn mà!” Chưa từng có chuyện đó, cũng thể nào bảo chủ động làm chứ, sao nữa đây cũng là cầu hôn mà! Cầu hôn! Chuyện lớn cả đời đó!



      biết ngay em quỵt nợ mà,” Vệ Cẩm Huyên cười lạnh, lấy di động để bên cạnh, nhấn mấy cái, sau đó Trương Tư Ninh nghe được nội dung như sau:



      [“Vậy sớm trở về, muốn ôm bao lâu cũng được.”



      Vậy ôm cả đời được ?”



      “Được.”



      được?”



      “Dạ, được.”



      “Cả đời?”



      “Dạ, cả đời.”]



      Trương Tư Ninh:...... câm nín, thể nào nghĩ tới Vệ Cẩm Huyên, tổng giám đốc Bác Lãng, người từng trải lão luyện như Vệ Cẩm Huyên! Mà có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy! Hơn nữa, đây chỉ là lời khi đó động viên , xem là cầu hôn cái quỷ gì chứ!



      “Năm nay ba mươi bảy, phải mười bảy đó chứ?”



      Vệ Cẩm Huyên bình thản tắt ghi điện thoại, sửa lại cho đúng: “Là ba mươi sáu, sinh nhật vào tháng chín.”



      Trương Tư Ninh ha hả cười: “Ngài chuẩn xác mà.”



      Vệ Cẩm Huyên véo chóp mũi : “ được trốn tránh, em , khi nào chúng ta đăng ký?”



      “Kính nhờ, em chỉ đồng ý để ôm cả đời, chứ đâu có đồng ý kết hôn, cho dù có kiện, em cũng thua đâu.” Xảo ngôn, ai biết chứ!



      kiện?” Vệ Cẩm Huyên khẽ nheo mắt: “Đây là muốn quỵt nợ?” giọng thong thả nhàng, nhưng Trương Tư Ninh nghe ra được mùi vị nguy hiểm.



      Nhưng thể chỉ vì sợ mà dám phản kháng. Vì vậy bừng bừng khí thế: “ đừng có mà phân phải trái, em hạ giá dữ vậy sao, ngay cả nghi thức cầu hôn cũng có, đừng tới nghi thức, ngay cả nhẫn cũng có, cũng đừng tới nhẫn, vậy mà lại ghi uy hiếp em! Vệ tiên sinh, quá đáng mà!?”



      Vệ Cẩm Huyên thấy phát hỏa, trái lại khuôn mặt lộ ra nét cười rạng rỡ, véo chóp mũi, bẹo bẹo hai má , khi thấy chuẩn bị bùng nổ tiếp, mở ngăn kéo, lấy ra hộp trang sức to cỡ lòng bàn tay, mở nắp, lấy chiếc nhẫn ruby bên trong ra, ngay lúc Trương Tư Ninh còn trợn mắt há hốc miệng đeo vào ngón áp út của , rất vừa vặn, sắc đỏ óng ánh ruby ngón tay thon dài trắng nõn lóe lên tia sáng rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.



      hôn lên ngón tay, ánh nhìn chìm vào mắt , từng chữ từng chữ: “Tư Ninh, kết hôn với , đối xử tốt với em, cả đời.”



      có những lời hoa mỹ, rằng sông cạn đá mòn, chỉ câu rất đỗi bình thường như vậy, bình thường đến mức quá đơn sơ, nhưng ánh mắt rất tha thiết, giọng hết sức chân thành, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc…..Trương Tư Ninh rối rắm quẫn bách, thể nào ra những lời vờ như trêu đùa trách hờn được.



      rủ mắt nhìn chiếc nhẫn đá quý tay, sau lúc im lặng nhàng gật đầu, dạ tiếng.



      Vẻ mặt Vệ Cẩm Huyên thoắt cái trở nên vui sướng mãnh liệt, hôn lên môi Trương Tư Ninh, đầy cẩn trọng và thương, mềm mại dịu dàng, khắng khít triền miên khiến người ta đắm chìm mê muội.



      Mãi đến khi Trương Tư Ninh về tới nhà, tim vẫn còn lộp bộp lộp bộp ngừng nhảy múa.



      Buổi chiều Vệ Cẩm Huyên còn ba cuộc họp nên về trước. Trong lòng Trương Tư Ninh rối bời, nghĩ mãi ra, chỉ đem cơm trưa cho , vậy mà lại đóng gói chính mình gả luôn, quá tùy tiện! quá tùy tiện! Lúc đó cũng biết thế nào, chỉ thấy đầu óc phát sốt, rồi gật đầu đồng ý luôn, bây giờ tỉnh táo lại, mới thấy hơi hối hận, chuyện lớn cả đời có lần đó! Đúng ra phải nên làm khó chút, Trương Tư Ninh ngẫm nghĩ, đưa túi đựng hộp cơm cho thím Tào, có chút hốt hoảng leo lên lầu, về phòng, té rầm lên giường, bất động.



      lát sau, Trương Tư Ninh nằm bò giường, ngóc đầu dậy, nhìn tới nhìn lui chiếc nhẫn tay trái đặt trước mắt, đẹp, kích thước trứng chim bồ câu, màu sắc đối xứng, mài cắt sáu cạnh, bóng loáng sáng long lanh, pha lẫn chút tạp chất, tuy hiểu nhiều về đá quý, nhưng cũng biết cái này chắc chắn rẻ.



      Trương Tư Ninh nhìn chằm chằm thưởng thức chiếc nhẫn hồi lâu, rồi lật mình nằm ngửa giường, ngẩn người ra nhìn trần nhà, chưa đầy giây sau mỉm cười tươi, khóe miệng cong vút, tràn ngập niềm vui. Trương Tư Ninh tự khơi thông chính mình, tuy hai người nhau chưa được bao lâu, cách thời điểm ‘ước hẹn nửa năm’ trước đó mới có hai tháng, nhưng mà, kết hôn cũng có gì tốt.



      Tuy tốc độ có hơi nhanh chút, nhưng thích , rất thích, nếu thích như vậy, tương lai có xảy ra chuyện gì nữa, đó cũng là lựa chọn của ! Vệ Cẩm Huyên phải người nghiêm túc, xuất thân của tốt hơn rất nhiều, điều kiện tệ, người ta vì cưới chạy còn dám cưới chớp nhoáng, có gì dám chứ!



      Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, mặc dù vẫn cảm thấy có chút thể tưởng tượng nổi, nhưng Trương Tư Ninh bình tĩnh trở lại. Ở trong phòng nghỉ ngơi lát, rồi bò dậy khỏi giường, thấy thời gian còn sớm, liền cầm chìa khóa ra cửa định đến nhà hàng nhìn qua tiến triển công việc.



      Chỉ mới mấy ngày đến, trong tiệm hoàn toàn thay đổi, còn thấy mấy thứ như thang leo và dàn giáo này nọ, giấy dán tường làm xong, đèn được lắp đặt hoàn chỉnh, rèm cửa sổ cũng được treo lên, tuy vẫn còn trống trải do chưa sắp xếp bàn ghế, nhưng được quét dọn sạch , sáng choang như mới.



      Hứa Dương ở bên cạnh : “Chị Tư Ninh, tiếp theo có phải chúng ta nên mua bàn ghế , phòng bếp cũng còn cần rất nhiều thứ.”



      Trương Tư Ninh nhìn ngó vòng lầu lầu dưới, vô cùng vừa ý, gật đầu : “Phòng bếp chị với em đều rành, để chị về tìm người đến bố trí, bàn ăn chị chọn trước mạng, tháng sau được gửi tới, đúng rồi, chị nghĩ lầu hai nên trải thảm, em thấy sao?”



      Hứa Dương hỏi: “Là cái loại thảm màu đỏ? Trải hết cả cửa hàng sao?”



      Trương Tư Ninh lắc đầu: “ phải cái loại thảm đỏ đó, muốn đẹp, phải dùng loại có hoa văn, nếu trải phải trải toàn bộ, nếu mảng đông mảng tây nhìn đẹp.”



      Hứa Dương hiểu mấy thứ này lắm, cu cậu nhức đầu, chỉ hỏi: “Khi nào chúng ta chọn thảm?”



      Trương Tư Ninh mỉm cười: “Ngày mai là tiết đoan ngọ, nghỉ ngơi ba ngày trước .”



      Hứa Dương : “Em chỉ có mình, ngày lễ cũng khác gì bình thường, chị Tư Ninh, chỉ cần nghỉ ngày là được, nghĩ ba ngày em cũng biết làm gì.”



      Trương Tư Ninh xem cậu như em trai nên chuyện khá thân thiết: “ phải năm nay ba mẹ em tỉnh khác làm sao? Em về nhà thăm họ , chỗ em cách Vũ Lăng xa, hôm qua chị chuyển tiền lương vào tài khoản của em, mua chút quà cho chú thím xem như hiếu kính.”



      Hứa Dương cười hắc hắc, cảm thấy trở về thăm ba mẹ cũng rất tốt, nên từ chối: “Dạ được, vậy em nghĩ ba ngày, cảm ơn chị Tư Ninh.” Suy nghĩ chút rồi thêm: “Có điều sau này chị đừng phát tiền lương nhiều hơn nữa, lần nào cũng phát nhiều hơn, em thấy ngại lắm.”



      Trương Tư Ninh vừa bực mình vừa buồn cười: “Đó là tiền thưởng, nếu em làm tốt, chị cũng trừ tiền lương của em, em làm tốt, đương nhiên thể nào thiếu tiền thưởng được, mấy ngày nay nếu có em giúp đỡ, việc trang trí trong tiệm thể nào thuận lợi như vậy.”



      Hứa Dương quả giúp ít việc, mặc dù đều là cầm tiền lương, nhưng dụng tâm chăm chỉ và lơ là quan tâm công việc khác nhau rất nhiều.
      amandatruc, Thanh Hằng, Chris_Luu9 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 61


      Buổi tối, Vệ Cẩm Huyên về nhà ăn cơm, Trương Tư Ninh đói lắm nên chỉ ăn chén cháo táo đỏ và hai cái bánh bao trứng sữa, cũng muốn lên lầu mà theo thím Tào gói bánh ú.



      Ngày mai là tiết đoan ngọ, trước đây Trương Tư Ninh đều mua bánh ú bên ngoài về ăn, cho đến giờ chưa từng tự tay gói. Thím Tào quả nhiên vô địch, cái gì cũng biết, rất khéo tay, chỉ tết vòng ngũ sắc cho Trương Tư Ninh mà còn may cho cái túi thơm đeo lấy may mắn.



      “Thím Tào, thím khéo tay quá, hoa mai này là thím tự thêu hay sao vậy?”



      Thím Tào khiêm tốn: “Khoảng mười năm nay, tôi mới bắt đầu làm nên tay nghề còn lọng cọng, thêu hoa mai cũng đủ tinh tế, Tư Ninh tiểu thư đeo cái này hai ngày, chủ yếu mình có lòng là được, hương liệu bên trong có thể xua đuổi côn trùng, ra ngoài bị muỗi cắn.”



      Trương Tư Ninh vuốt ve cái túi hương ngũ sắc bằng nắm tay trẻ con đeo trước ngực, cười : “Đeo hai ngày là có kết quả sao, lại còn phòng được muỗi, tốt quá, bây giờ trời nóng, muỗi rất nhiều, còn có mấy con sâu mềm nằm úp sấp bò bò, rất dọa người, đeo cái này, yên tâm.”



      Thím Tào nghe xong cười ngừng, cảm thấy này rất có ý tứ, kể từ khi bé đến đây, Vệ tiên sinh rất chịu khó về nhà, trước kia mười ngày nửa tháng, cũng thấy về nhà ăn cơm, thức ăn khuya cũng chỉ làm cho có, trong nhà rất vắng vẻ, chút hơi người cũng có.



      Bây giờ tốt hơn rất nhiều.



      Trương Tư Ninh thích ăn mứt táo, thím Tào chuẩn bị năm loại nhân khác nhau để gói bánh ú, ba ngọt, hai mặn. Mứt táo đậu phộng, táo đỏ hoa quế, xoài đậu mật ong, lòng đỏ trứng, chân giò hun khói.



      Nhân ngọt là làm cho Trương Tư Ninh, Vệ Cẩm Huyên thích bánh ú nhân mặn, nhất là lòng đỏ trứng và chân giò hun khói.



      Hơn mười giờ tối, Vệ Cẩm Huyên về tới, trực tiếp thang máy lên lầu hai. Bước vào nhà chỉ thấy Trương Tư Ninh nằm sofa cuộn mình trong chăn hệt con sâu lông xem tivi, tivi trong nhà dùng đường truyền intenet, lúc này chiếu cậu bé bút chì.





      Thấy đẩy cửa bước vào, Trương Tư Ninh tung chăn nhảy xuống ghế, chạy tới lấy dép lê giúp , miệng hỏi: “Buổi tối có ăn cơm đàng hoàng đó?”



      Ánh mắt Vệ Cẩm Huyên dịu dàng: “Hôm nay trước khi em hung dữ như vậy, sao dám ăn.”



      Trương Tư Ninh hứ tiếng: “Nhất định phải hung dữ với , còn hơn sau này bị loét dạ dày!” Vừa vừa nhón chân lên vỗ vỗ đầu : “ ngoan lắm, sau này cũng phải ăn cơm đúng giờ có biết ?” Cái này gọi là vừa đánh vừa xoa.



      Vệ Cẩm Huyên dở khóc dở cười, hai tay đặt lên eo , trán cọ trán hỏi: “Nhớ ?”



      Trương Tư Ninh tựa như dỗ dành trẻ con, hôn lên khóe miệng : “Nhớ lắm, nhớ lắm.” Còn : “Tối nay, em và thím Tào gói rất nhiều bánh ú, muốn ăn ? Ở phòng bếp lầu đó.”



      Vệ Cẩm Huyên lắc đầu: “ ăn, dạ dày hơi khó chịu, muốn ăn.”



      Trương Tư Ninh vừa nghe thấy liền khẩn trương, vịn cánh tay đỡ ngồi xuống sofa, miệng hỏi: “Có phải dạ dày lại đau ?”



      phải, chỉ hơi buồn nôn thôi,” Vệ Cẩm Huyên cũng vòng vèo, thấy nhíu đôi mi thanh tú, dáng vẻ như lâm đại địch, rất buồn cười nên vỗ về: “ có gì, có thể do buổi tối ăn quá nhiều dầu mỡ.”



      “Buổi tối ăn gì vậy?”



      “Tần Chu đặt thức ăn ở nhà hàng Hoàng Gia, có thịt cừu nướng mùi vị tệ, nên ăn hơi nhiều.”



      Trương Tư Ninh gì, đỡ ngồi xuống sofa xong: “Em xuống dưới pha cho tách trà Phổ Nhỉ.” Trà Phổ Nhỉ có tính ôn, uống vào tốt cho dạ dày, trà xanh có tính hàn, mặc dù có thể giảm bớt mệt mỏi nhưng tốt cho dạ dày.



      Sau khi uống trà xong, Trương Tư Ninh bảo Vệ Cẩm Huyên về phòng nghỉ ngơi, Vệ Cẩm Huyên muốn tắm, Trương Tư Ninh ngẫm nghĩ thấy ngâm nước ấm tốt cho cơ thể, nên chuẩn bị nước, đợi tắm rửa sạch ra, lại lấy máy sấy giúp hong tóc, còn : “Trong phòng mở máy lạnh, tuy mùa hè, nhưng cũng phải đợi hong khô tóc rồi hãy nằm, nếu rất dễ bị cảm. Máy sấy này để lại phòng luôn , bên phòng em còn cái khác.”



      Vệ Cẩm Huyên vô cùng hưởng thụ cảm giác được Trương Tư Ninh săn sóc phục vụ, lúc này khi ngủ được mặc quần áo, ngủ trần trụi mới tốt cho sức khỏe, cũng chút do dự mà đồng ý.



      gật đầu được, lúc này khoảng cách giữa hai người khá gần, ngồi sofa để mặc hong tóc mình, đứng trước mặt , hơi khom người, sợi dây chuyền giấu trong cổ áo thun rơi ra, Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy khá ngạc nhiên: “Sao lại đeo nhẫn cổ?” cho rằng buổi tối ngủ nên tháo ra để trong phòng.



      Trương Tư Ninh cầm chiếc nhẫn nhét lại vào cổ áo rồi giải thích: “Chiếc nhẫn này bắt mắt quá, đeo ra đường an toàn, đeo ở cổ vẫn tốt hơn.” Tuy phần lớn có thể phân biệt được, cho rằng đó là đồ giả, nhưng người có mắt nhìn chỉ cần thoáng qua là biết ngay giả, lỡ như bị kẻ xấu để ý, biết đâu khóc đây.



      Hiển nhiên Vệ Cẩm Huyên bị giải thích này của làm cho đứng hình…. bỏ ra số tiền lớn để mua nhẫn, vậy mà lại khiến của mình dám đeo….. cần đả kích lớn vậy chứ.



      “Thực ra đeo cũng sao đâu, bây giờ người ta chú ý đến kim cương nhiều hơn, rất ít người để ý tới hồng ngọc, hơn nữa bình thường em cũng đến những nơi đông người, cần lo lắng.”



      Trương Tư Ninh lắc đầu: “Cẩn thận vẫn tốt hơn, sau này em đeo ở nhà.”



      Vậy còn ý nghĩa gì nữa, dù gì cũng là nhẫn cưới đó! Chưa từng nghe ai nhẫn cưới đeo cổ! Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Vệ Cẩm Huyên cũng thể quan tâm đến an toàn của ….Lúc đó, chỉ muốn mua cho thứ tốt nhất, hoàn toàn nghĩ đến chuyện trộm cướp, lúc này Vệ tổng có chút buồn bực.



      Trương Tư Ninh cũng nhìn ra vui, trong lòng buồn cười, suy nghĩ chút rồi : “Vậy bình thường khi nào lái xe và ở trong tiệm đeo vào tay, còn dạo phố ăn cơm với bạn bè đeo cổ, vậy có được ?”



      Dù sao như vậy cũng tốt hơn chỉ đeo cổ, Vệ Cẩm Huyên miễn cưỡng gật đầu, trong lòng suy tính có nên mua thêm chiếc nhẫn khác quá gây chú ý .



      Đợi hong tóc xong, Trương Tư Ninh hỏi : “Dạ dày còn khó chịu ạ?”



      Vệ Cẩm Huyên : “Còn chút.”



      Trương Tư Ninh liền lên giọng dạy dỗ: “ xem, cũng phải trẻ con, thức ăn có ngon nữa cũng thể ăn quá nhiều như vậy! Mà cho dù ngon cũng có thể so sánh được với tài nấu nướng của thím Tào sao!” lúc này chính là vùng lên ngợi ca người lao động, trước đây toàn là lên lớp , rốt cuộc bây giờ có thể trở mình, nên trong lòng khá kích động.



      Vệ Cẩm Huyên phản bác, chỉ nằm giường kéo tay : “Tư Ninh, ở lại với , chân tiện, buổi tối khó chịu biết làm sao.” Lời này, quá chua xót.



      Trương Tư Ninh thể nào chịu nổi khi về khiếm khuyết ở chân mình, nên chẳng chút suy nghĩ liền gật đầu đồng ý, hoàn toàn nghĩ đến chuyện dùng khổ nhục kế, có ý đồ xấu, vì vậy khi đêm khuya thanh vắng, bàn tay gian tặc của Vệ Cẩm Huyên lần theo vạt áo của chui vào bên trong, ngăn lại, thầm bên tai : “Dạ dày khó chịu, ngủ được, em cho sờ lát, làm gì khác đâu.”



      Trương Tư Ninh nghe xong cảm thấy mềm lòng, suy nghĩ lúc lại buông ra, dù sao đụng chạm gần gũi như thế này trước đây cũng phát sinh rất nhiều lần, nhưng cuối cùng đều có chuyện gì xảy ra.



      Vệ Cẩm Huyên hôn lên vành tai , bàn tay ở bên trong quần áo quấy phá, vuốt ve chỗ này, nhào nặn chỗ kia, nhàng xoa bóp, vô cùng mãn nguyện. Khi hôn lên môi , môi và răng đan xen vào nhau, tay bắt đầu thành hướng xuống phía dưới, Trương Tư Ninh nhíu mày, hai chân vặn vẹo muốn tránh bàn tay , Vệ Cẩm Huyên khẽ thầm: “Tư Ninh, chỉ sờ chút thôi, trước kia cũng chạm qua, em yên tâm, làm gì khác. Em đừng loay hoay được , đụng vào chân trái của .”



      Trương Tư Ninh: ......



      Đợi đến lúc cởi bỏ hết đồ ngủ của , chuẩn bị cởi luôn cả quần lót…. dù Trương Tư Ninh có ngốc cũng biết muốn làm gì rồi, cho nên đẩy cái đầu nằm ngực mình ra, nghiến răng hỏi: “Vệ Cẩm Huyên, muốn làm gì?!”



      Vệ Cẩm Huyên ngẩng đầu nhìn , trong bóng tối đôi mắt lấp lánh lóe tia sáng rực rỡ hơn cả ánh sao trời, : “ muốn em.” Hết sức hào hùng, quang minh chính đại.



      xong, đợi thêm gì, trực tiếp phủ lên môi , nếu như vừa rồi chỉ là gió thoảng qua giờ đây chính là cuồng phong bão táp, mang theo sức mạnh cho phép cự tuyệt, Trương Tư Ninh như chiếc lá trôi trong gió bão dần lạc mất chính mình, từ giãy dụa phản kháng đến bị động tiếp nhận phối hợp, mãi đến khi bên dưới cơ thể truyền đến cảm giác đau đớn, mới đưa gió mưa phùn quay về.



      Đêm nay, Trương Tư Ninh trôi đến miền cực lạc, lúc đam mê trào dâng, hét chói tai, khi đau đớn, nức nở rồi nghẹn ngào, Vệ Cẩm Huyên ngừng gọi tên bên tai, hôn lên vành tai , những lời âu yếm, thỉnh thoảng còn kèm theo những lời xin lỗi, Trương Tư Ninh nghe đến phát phiền: “Làm cũng làm rồi, bây giờ có dễ nghe cũng làm được cái quỷ gì!”



      Vệ Cẩm Huyên bên dưới vẫn còn chuyển động ngừng, dịu dàng : “Là đúng, quá kích động, Tư Ninh, đừng giận, được ?”



      Trương Tư Ninh: ...... Khi những lời này, có phải nên rút cái kia ra mới có sức thuyết phục ?



      Mãi đến gần năm giờ sáng, Vệ Cẩm Huyên mới xem như yên tĩnh, lúc đó Trương Tư Ninh quá mệt mỏi ngủ thiếp , đợi khi tỉnh dậy, trời sáng choang, gần mười hai giờ trưa. Vệ Cẩm Huyên ngồi tựa lưng giường xem tài liệu, thấy người bên cạnh động đậy, cúi xuống hôn lên đôi vai trần của , mỉm cười ấm áp: “Tỉnh rồi?”



      Trương Tư Ninh hứ tiếng, định ngồi dậy nhưng tối qua bị giày vò lăn qua lăn lại quá lâu, lại là lần đầu tiên, nên lưng mỏi nhừ, phía dưới cũng sưng đau khó chịu, chỉ cần cử động chút vô cùng đau đớn.



      Vệ Cẩm Huyên ngăn lại: “Đừng loay hoay, thuốc vừa thoa cho em trôi hết,” vén tóc ra sau vành tai, véo véo cái mũi, vô cùng trìu mến hỏi: “Em đói bụng , bảo thím Tào mang cơm lên đây được ?”



      Trương Tư Ninh vẫn như cũ thèm để ý tới , lúc này buồn bực chịu được, cũng biết tức giận hay gì nữa, thân thể cũng cho rồi, cũng muốn thêm gì, dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, chỉ là….có chút thoải mái, dù sao tối qua cũng bị động chứ phải chủ động, hơn nữa còn mạnh mẽ như vậy, cho người ta chút đường sống phản kháng nào, rất ức hiếp người mà.



      Vệ Cẩm Huyên cũng biết đêm qua mình quá bạo lực, làm sai. Nhưng hối hận, hoặc là , chút tự trách cũng có, là thương nhân, khi đưa ra quyết định gì việc đầu tiên là phân tích lợi hại, hôm qua xác định đính hôn, buổi tối hành động biến bé con này hoàn toàn trở thành người của mình, tại còn gì tốt hơn! Mặc dù thủ đoạn quang minh, nhưng kết quả khiến người ta hài lòng.
      amandatruc, Thanh Hằng, levuong12 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 62


      Tuy trong lòng khó chịu, nhưng cơm vẫn phải ăn, thể nào tự ngược mình được.



      Trương Tư Ninh nằm dây dưa giường lúc sau mới rì rì bò dậy, nhìn người đàn ông dáng vẻ vô cùng kiên nhẫn dịu dàng mỉm cười bên cạnh, ngước cằm lên: “, ra ngoài.” Hệt nữ vương cao ngạo, thua người thua trận.



      Vệ Cẩm Huyên biết muốn mặc quần áo, lúc này dám kích động nữa mà lấy quần áo xếp ngay ngắn tủ đầu giường đặt vào tay : “ qua phòng em chuẩn bị sẵn quần áo, em cứ từ từ thay, đừng làm nhanh quá, ra ngoài bảo thím Tào đem thức ăn lên.” Vốn dĩ còn muốn vuốt tóc , nhưng thấy muốn bung xù lông mèo nên chỉ có thể tiếc nuối thu tay về chống gậy ra ngoài, tiện thể khép cửa lại.



      Trương Tư Ninh nhìn áo ngủ màu xanh da trời đặt giường, quần lót viền tơ lụa màu đen, cắn chặt răng phát hờn, lúc sau mới bắt đầu mặc quần áo vào, mặc xong xuôi lại dùng tốc độ rùa bò bò tới cửa rồi mở cửa ra.



      Vệ Cẩm Huyên đứng ngây người tựa lưng vào sofa, thấy ra liền mỉm cười, chống gậy tới đưa tay muốn đỡ nhưng lại bị tránh né, nét mặt có chút tổn thương đơn, thở dài : “ biết chỉ có thể đỡ em bằng tay, vì tay kia còn phải chống gậy, nếu có gậy chống thậm chí ngay cả bước cũng trở nên xa xỉ, Tư Ninh, quả xứng với em, xin lỗi, tối qua là đúng, nên vì quá muốn có được em, muốn bản thân được yên tâm, mà ép buộc em, khiến em hối hận tức giận ….cũng phải… người tàn tật….”



      “Im miệng!”



      Bây giờ lộn xộn gì chứ, có khi nào ghét bỏ vì chuyện này đâu, nếu ghét bỏ, tối qua cho mấy cái tát rồi, cho dù sức lực giữa hai người chênh lệch, nhưng nếu muốn, sao có thể đạt được ý đồ!



      tức giận là do thích cách làm của , còn làm gì hết, kết quả sao?



      Nghĩ đến là lại thấy bực mình, vậy mà cái người trước mặt này còn càn quấy, năng nghiêng lệch xiêu vẹo như thể mình làm đúng lắm vậy!



      Có điều mặc dù biết nghĩ gì, nhưng khi nghe vậy, Trương Tư Ninh vẫn cảm thấy rất khó chịu. chịu được việc tự hạ thấp bản thân, trong lòng , Vệ Cẩm Huyên là người cao tít tắp, lúc nào cũng thong dong điềm tĩnh, luôn tự tin bày mưu nghĩ kế, chứ phải cẩn thận dè dặt, ăn khép nép, dùng khiếm khuyết của bản thân để tranh thủ cảm thông của …..Lúc này Trương Tư Ninh thậm chí nghi ngờ bản thân mình có phải chuyện bé xé to, quá tính toán so đo từng li từng tý, quá….quá đáng hay …..-_-



      Mặc dù thực tế chính là nạn nhân, người trước mặt mới là kẻ hưởng lợi, nhưng cảm giác đau lòng và tự trách này cứ xông ra cách hoang đường như vậy, dù tự với bản thân người trước mắt được hời còn khoe mẽ, mới chính là người bị áp bức nè, nhưng nhìn thấy vẻ đơn và thất vọng mặt lại thấy rất thương…



      Trương Tư Ninh cảm thấy mình đúng là điên rồi, ngờ có thể thích người đàn ông đến mức thể tưởng tượng, thể nắm bắt được thế này!



      Chuyện này quá kinh khủng, , quá kinh khủng.



      Vệ Cẩm Huyên rất tinh ranh, vừa nhìn thấy nét biến đổi mặt Trương Tư Ninh, biết ngay bé con này mâu thuẫn, dao động, mềm lòng, thừa dịp đó giơ tay ôm vào lòng, thầm bên tai : “Tư Ninh, mặc dù khi đứng chỉ có thể ôm em bằng tay, nhưng so với bất kỳ người đàn ông nào…, là so với bất cứ ai, đối xử với em tốt, thương em cả đời, đừng giận nữa được ? Nhìn thấy em vui, lo lắng em muốn vứt bỏ .”



      Trương Tư Ninh: ......



      Lúc này ngoài im lặng ra, còn biết phải gì, cái gì chứ? lẽ ‘Em tha thứ cho , em ?’ Mặc dù đó là , nhưng thể nào dễ dàng ra những lời đó, nó khiến cảm thấy mình bị…rớt giá.



      Hai người cứ ôm nhau như vậy, lúc sau nghe tiếng bước chân lên lầu, Vệ Cẩm Huyên thấy người gần lên tới, nên ôm siết chặt mà buông vai ra, vén mái tóc lộn xộn trán , dịu dàng : “Thím Tào mang cơm trưa lên, hôm nay là tiết đoan ngọ, chúng ta ăn tết vui được em?”



      Trương Tư Ninh im lặng lúc, cuối cùng cũng gật đầu, còn khẽ : “Em đánh răng rửa mặt, đợi chút em ra ngay.”



      Vệ Cẩm Huyên thấy chủ động chuyện nên gương mặt nở nụ cười tươi rói, vuốt ve khuôn mặt : “ , đợi em cùng ăn.”



      Trương Tư Ninh đánh răng rửa mặt xong còn muốn ngâm nước nóng, nhưng nghĩ tới ở bên ngoài đợi ăn cơm, lại đành lòng để phải đợi. Nhìn khóe mắt đong đầy nắng ấm gió xuân của mình trong gương, Trương Tư Ninh khỏi thở dài, thôi quên , cần gì phải giày vò , cũng là tự làm khổ mình, cái gì có thể tha thứ được tha thứ, có vẻ dễ dãi, vậy dễ dãi thôi, hai người nhau cũng phải dựa vào thể diện để duy trì mối quan hệ. Nếu , cho dù dễ dãi, cũng quý trọng, ngược lại nếu đủ cho dù có cao quý, có giữ gìn mặt mũi đến mức nào nữa, tình cảm của cũng bay theo gió mà thôi.



      Trương Tư Ninh vỗ vỗ lên mặt mình, hít hơi sâu, tháo sợi dây chuyền cổ xuống, lấy chiếc nhẫn ra đeo lại vào ngón áp út, đây là câu trả lời đồng ý dành cho .



      Từ trong phòng ra, vẻ mặt thoải mái hơn rất nhiều, ít ra còn lạnh lùng trừng mắt nhìn nữa. Vệ Cẩm Huyên liếc mắt nhìn thấy chiếc nhẫn ruby ngón tay Trương Tư Ninh, nụ cười mặt càng sâu hơn, nãy giờ vẫn chống gậy đứng đó đợi , lúc này liền bước tới trước mấy bước, đưa tay phải ra nắm lấy bàn tay trái của , ngón tay lướt qua chiếc nhẫn, nhịn được nâng tay lên khóe miệng, đặt xuống nụ hôn: “Tư Ninh, cảm ơn em.”



      Chuyện này, tuy là cố tình giở trò, thủ đoạn ngay thẳng, nhưng khi thấy vui, trong lòng cũng thoải mái, luôn cảm thấy lo lắng yên, nhưng tại, dùng hành động cho thấy, giận , lúc này tâm tư thấp thỏm của Vệ Cẩm Huyên mới rơi xuống.



      ra, của , đến vậy.



      Tiết đoan ngọ, dĩ nhiên phải ăn bánh ú, thím Tào bưng lên hơn hai mươi cái bánh ú kích thước cỡ nắm tay em bé, rất đáng . Mặc dù cố tình sắp xếp chia ra thành từng loại, nhưng hôm qua Trương Tư Ninh theo phụ gói bánh nên biết được dây cột màu vàng là mứt táo, màu đỏ là táo đỏ, xanh lá là mật ong, xanh dương là lòng đỏ trứng, màu tím là chân giò hun khói.



      Thấy Vệ Cẩm Huyên biết, lấy cái bánh có dây màu đỏ, Trương Tư Ninh nhịn được nhắc nhở: “Cái đó nhân táo đỏ, màu xanh dương là lòng đỏ trứng, màu tím là thịt heo.” Hôm qua thím Tào , thích nhân táo đỏ.



      Vệ Cẩm Huyên nghe vậy, ánh mắt cong lên, bỏ cái bánh nhân táo đỏ xuống mà tháo sợi dây ra và : “ biết rồi, đây là bóc cho em, em đừng đụng vào, để làm cho, gạo nếp rất dính, lát nữa mắc công rửa tay.”



      Mặc dù Trương Tư Ninh hoàn toàn tha thứ cho , nhưng lúc này thấy cười hớn hở như vậy, vẫn có chút khó chịu bèn hứ tiếng, cũng thèm đưa tay lấy bánh ú mà chỉ : “Muốn mứt táo, nhân xoài mật ong cũng muốn, chấm nhiều nhiều đường.” Giọng nhàng nũng nịu, Vệ Cẩm Huyên nghe vào tai hệt như nghe thấy thanh êm dịu của đất trời.



      Ngoài bánh ú, buổi trưa thím Tào còn chuẩn bị rất nhiều thức ăn, trước mặt Vệ Cẩm Huyên là chai rượu hình oval, thấy Trương Tư Ninh nhìn chằm chằm vào nó, giải thích: “Rượu hùng hoàng, em uống ?”



      (*Rượu hùng hoàng: là rượu uống vào ngày tết Đoan Ngọ.)



      “Em tưởng chỉ uống mấy loại rượu đắt tiền thôi chứ.” Giọng có chút châm biếm, nhịn được lại nghĩ tới chuyện mình từng mua rượu vang đỏ tám tệ chín.



      Hiển nhiên, Vệ Cẩm Huyên cũng nghĩ tới chai rượu được xưng danh vang đỏ tám tệ chín của , nụ cười mặt rất sâu: “Tư Ninh, chai rượu hùng hoàng này có thể mua cho em trăm chai vang tám tệ chín đó.”



      Trương Tư Ninh trừng mắt, nghĩ thầm trong bụng, người xem thường rượu tám tệ chín, đều là tư bản xấu xa mà!



      Ăn cơm trưa xong, Trương Tư Ninh thu dọn chén đĩa, Vệ Cẩm Huyên cho làm, kéo tay ra khỏi phòng ăn: “Em ngâm nước nóng , lát nữa mát xa cho em, được ?”



      Trương Tư Ninh bĩu môi tỏ vẻ khinh thường: “? Mát xa? Hứ.”



      Tuy vậy nhưng vẫn tò tò theo đến phòng , vì bồn tắm trong phòng lớn và thoải mái hơn rất nhiều, dù sao thế này rồi, cũng muốn ra vẻ thanh cao nữa, kệ, đối với vạch giới hạn được.



      Mặc dù Vệ Cẩm Huyên rất muốn theo vào phòng tắm, tiếc rằng giai nhân cho, đành ôm hận ra ngoài. Sau khi Trương Tư Ninh tắm xong, mái tóc ướt nhẹp, vừa ra vừa cầm khăn lau, Vệ Cẩm Huyên cầm sẵn máy sấy ngồi đợi giường, vỗ vỗ bên cạnh: “Em ngồi xuống đây, hong tóc cho.” Khi sấy tóc phải phối hợp cả hai tay, nếu chỉ dùng tay cầm máy sấy đến lúc nào mới xong được? Nhưng khi đứng lên phải chống gậy nên chỉ có thể ngồi giúp hong tóc.



      Trương Tư Ninh trong nháy mắt nghĩ ngay tới chuyện này, trong lòng chua xót, cảm thấy rất thương . thêm gì, chỉ ngoan ngoãn qua ngồi xuống xoay lưng về phía , để mặc bàn tay to lớn vụng về của vuốt ve đùa nghịch tóc , khóe mắt Trương Tư Ninh cay cay, tuy lúc hai người quen nhau bị tai nạn xe cộ, nhưng thể ngăn bản thân cảm thấy đau lòng.



      Cảm xúc này cách nào khống chế được.



      Sau khi hong tóc xong, Trương Tư Ninh cũng điều chỉnh lại tâm trạng, Vệ Cẩm Huyên đặt máy sấy xuống, vòng tay ôm thắt lưng từ phía sau, chậm rãi hôn lên vành tai : “Tư Ninh, em, rất em, chỉ muốn khảm em vào thân thể mình.” Mặc dù đây chỉ là những lời âu yếm, nhưng cũng là lời lòng của , rất .



      Trương Tư Ninh thả lỏng thân thể, để mặc vuốt ve ôm hôn chút phản kháng, cuối cùng còn xoay người lại ôm vai , hôn lên môi mang theo dung túng rệt.



      Vệ Cẩm Huyên có chút kinh ngạc, nghĩ Trương Tư Ninh lại phối hợp như vậy, ngăn được vui sướng, dung túng của làm cho vô cùng hưng phấn.



      Nhưng cũng may vẫn còn lý trí, hai người chỉ vuốt ve ôm hôn nhau, lo lắng cho thân thể , nên mặc dù động tác thân mật nhưng làm đến bước cuối cùng. Thân thể bị dồn nén căng phồng khó chịu, liên tục thở gấp ôm chặt: “Đừng nhúc nhích, Tư Ninh, đừng nhúc nhích, sợ nhịn được.”



      Trương Tư Ninh vừa nghĩ người này vẫn còn chút lương tâm, biết phải tự kiềm chế, vừa có chút thương …..bản thân lại mâu thuẫn giới hạn, chính mình cũng ngốc đần ra 囧.
      amandatruc, Thanh Hằng, Chris_Luu14 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 63


      Mặc dù tiết đoan ngọ được nghỉ, nhưng Vệ Cẩm Huyên vẫn vô cùng bận rộn, và Trương Tư Ninh lăn lộn giường lúc, thấy thời gian còn sớm đành cam chịu bò dậy đến thư phòng làm việc, lát nữa còn có cuộc họp trực tuyến từ xa.



      Trương Tư Ninh từ trước tới nay có hứng thú với công việc của , tuy tính đến chuyện kết hôn, gắn bó mật thiết, nhưng có số việc vẫn muốn phân , thể nào chỉ vì sắp kết hôn mà khoa tay múa chân can thiệp vào công việc của đối phương, lý nào như vậy. Hơn nữa, tài sản của Vệ Cẩm Huyên quá lớn, đây cũng là điểm mẫn cảm, lại thiếu tiền, cần gì vì thứ mình thiếu lại khiến cả hai khó xử.



      Nếu có lòng, tự nhiên mọi chuyện với , nếu vô tâm ….. cũng cần.



      Dù sao khi , chỉ cần người đó ngoại tình, làm chuyện có lỗi với , mọi thứ khác đều có thể bỏ qua. Với chỉ có giới hạn duy nhất, chính là được phép phản bội tình cảm.



      Sau khi ăn tối xong, Vệ Cẩm Huyên tiếp tục trở lại thư phòng làm việc, Trương Tư Ninh ngồi ở phòng khách xem tivi, Kim Giai Di gọi điện thoại tới than thở: “Tớ thấy tớ với Lương Bân có kết quả.”



      Trương Tư Ninh biết Kim Giai Di rất cố chấp với tình cảm dành cho Lương Bân, có thể khiến nàng thẳng thắn thừa nhận mình và người đàn ông đó có kết quả cũng phải chuyện dễ dàng. Vì thế có chút tò mò hỏi: “Sao vậy? Bộ nam thần của cậu có chủ rồi hả?”



      Kim Giai Di thở dài: “Gần đây, ngày nào cũng có mỹ nữ đến tìm , cậu thấy hai người đó thân mật đến mức nào đâu, tim gan của tớ lủng thủng ngàn lỗ đau hết lên rồi.”



      Trương Tư Ninh lại khá vui khi nghe tin tức này, cảm thấy Kim Giai Di và Lương Bân phù hợp, nếu Kim Giai Di cứ tiếp tục cố chấp như vậy, sớm muộn gì cũng bị tổn thương, bây giờ nhân lúc tình cảm vẫn chưa sâu đậm, quay đầu lại vẫn kịp.



      vậy, cậu cố thoát khỏi chuyện tình cảm này luôn , đừng buồn nữa, cái cũ sao cái mới tới được, cổ thụ còn nhiều mà, cũng thua kém gì ta đâu, cậu thử nghĩ xem, là ông chủ, còn ở công ty tình chàng ý thiếp với người khác, thấy tận mắt vậy rồi, nên bây giờ cậu từ bỏ cũng có mất mát gì đâu.”



      Lần này, Kim Giai Di phản bác, có lẽ thất vọng rồi, nếu trước kia nghe ai như vậy, thế nào cũng mở miệng bắn trả lại.



      “Quên , chân trời nào có cỏ thơm.” Kim Giai Di rầu rĩ thòng câu như vậy, rồi hỏi thăm: “Bây giờ cậu vẫn ở quê hả? Sức khỏe ông nội sao rồi?” nàng biết chuyện Trương Tư Ninh về Phúc Kiến, nên hiển nhiên lúc này tỏ vẻ quan tâm.



      Trương Tư Ninh : “Rất tốt, phẫu thuật rất thuận lợi.”



      “Vậy là tốt rồi, người lớn tuổi sức khỏe đều kém .” Kim Giai Di động viên .



      Kim Giai Di hiểu hoàn cảnh gia đình Trương Tư Ninh, cũng biết tại Trương Tư Ninh là đứa trẻ có mẹ, quan hệ gia đình lại phức tạp, dù sao những việc thế này nếu bản thân đương ra ai mà có thể đoán được. Mà loại chuyện này, có ai lại chủ động kể cho người khác nghe bao giờ?



      “Vậy cậu và bạn trai cậu sao rồi?”



      Trương Tư Ninh hé miệng cười: “Bọn tớ sắp kết hôn.”



      Kim Giai Di hoàn toàn bị tin tức này gây sốc: “Kết, kết hôn? phải các cậu chỉ vừa mới chuyện đương thôi sao?”



      Trương Tư Ninh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn hồng ngọc ngón tay áp út, ánh mắt dịu dàng, tiếng: “Mặc dù quen nhau lâu, nhưng tớ biết, chính là người ấy. Tớ rất thích ấy, muốn cùng ấy gầy dựng gia đình, sống cuộc sống bình yên thanh thản.”



      “Tư Tư, năm nay cậu mới có hai mươi bốn tuổi thôi!” Kim Giai Di cảm thấy bạn thân của mình quá bốc đồng rồi, chuyện lớn cả đời sao có thể dễ dàng quyết định như vậy, chỉ mới quen nhau thời gian ngắn, bạn mình có thể hiểu biết người đàn ông kia bao nhiêu chứ!



      Trương Tư Ninh cười trong điện thoại: “Giai Giai, tớ phải là người lấy chuyện hôn nhân của mình ra đùa giỡn, tớ rất ấy, trước khi quen biết ấy tớ cảm thấy chỉ cần kết hôn trước ba mươi tuổi là tốt rồi, quan hệ nam nữ nhiều khi là vậy đó, sau khi biết ấy, tớ muốn lãng phí thời gian.”



      Kim Giai Di cảm thấy bạn thân của mình lún sâu vào vũng bùn, hết thuốc chữa rồi. Vốn dĩ nàng tính gọi điện thoại đến để giải sầu nào ngờ bây giờ sầu càng sầu hơn.



      Từ lúc bắt đầu vào đại học, Trương Tư Ninh và Kim Giai Di quen biết nhau, tính đến giờ cũng gần tám năm, mặc dù có ba năm ngăn cách liên lạc, nhưng vẫn luôn là bạn thân của nhau. Vì điều kiện gia đình nên tính cách có chút độc, rất khó kết giao với người khác, cũng có bạn bè gì, Kim Giai Di có thể xem như bạn duy nhất, nên cũng mở lòng kể cho ấy nghe chuyện tình cảm của mình.



      “Giai Giai, đừng lo lắng, ấy rất tốt với tớ.”



      “Tớ chỉ sợ sau này cậu hối hận, lẽ ra cậu nên tìm hiểu kỹ thêm mới phải, cậu đúng là kết hôn tốc độ sao xẹt mà.” nàng thiếu điều còn muốn luôn ‘biết người biết mặt nhưng biết lòng’.



      Trương Tư Ninh khẽ cười tiếng: “Chỉ cần ấy hết lòng với tớ, tớ hối hận, nếu tương lai ấy thay lòng đổi dạ, đó cũng do tớ có mắt như mù, tớ chấp nhận, nhưng tại, tớ muốn làm ấy thất vọng.”



      “Trương Tư Ninh, cậu đúng là hết đào tạo được rồi!”



      “Giảm cân cho tốt, đến lúc đó làm phù dâu cho tớ.”



      Kim Giai Di: ......-_-



      Chuyển đề tài kiểu này, thiệt bạn tốt mà.



      Trương Tư Ninh cúp điện thoại, quay lại nhìn người đàn ông xoa đầu mình, bắt đầu vuốt ve tóc như vậy từ lúc ‘có mắt như mù’, biết trước đó nghe lén bao lâu rồi. Dù sao những lời vừa với Kim Giai Di khá buồn nôn nên Trương Tư Ninh khó tránh khỏi thẹn thùng, vì thế tức giận trừng mắt thỏ: “ làm gì thế, nghe lén em chuyện điện thoại!”



      Vệ Cẩm Huyên hết sức vô tội: “ làm việc xong vừa ra nghe thấy hình như em tán gẫu với bạn, tiện thể nghe luôn.”



      bĩu môi: “Còn làm như mình đúng lắm vậy.”



      Vệ Cẩm Huyên bật cười: “Ngoan, đừng giận, đúng lúc có chuyện muốn với em.” trực tiếp chuyển hướng đề tài, nhắc tới chuyện mình vừa nghe lén nữa, cũng biết, khi nghe thấy những lời đó rất cảm động.



      Có những chuyện, nghĩ lần hai lần ba lần là đủ rồi, lặp lặp lại nhiều hơn nữa cũng bằng thể bằng hành động cụ thể, càng khiến yên tâm hơn.



      Trương Tư Ninh cũng muốn xoay quanh đề tài này, vừa vặn thấy chuyển hướng, vì vậy phối hợp hỏi: “ muốn chuyện gì?”



      luôn, mà nắm tay kéo đứng dậy khỏi sofa: “Về phòng rồi , chuyện tài sản.”



      Đây là chủ đề nhạy cảm, ban ngày nghĩ về nó, ngờ đến tối đề cập tới, Trương Tư Ninh cảm thấy cũng tốt, vì thế ngoan ngoãn theo vào phòng ngủ.



      Vệ Cẩm Huyên và sánh vai nhau ngồi tựa lưng giường, cũng quanh co mà thẳng vào vấn đề: “Tư Ninh, trước khi kết hôn, định chuyển hết toàn bộ tài sản sang tên em.”



      Chỉ câu đơn giản, trực tiếp khiến Trương Tư Ninh trở nên ngây ngốc.



      “Sang tên em? Là ý gì ạ?”



      Vệ Cẩm Huyên thấy vẻ mặt vì quá khiếp sợ trở nên ngốc đần, khuôn mặt vừa rồi còn rất nghiêm túc của lên nụ cười chiều: “Chính là ý của mặt chữ, là đem hết tất cả cổ phiếu, bất động sản, cửa hàng, chỉ trừ Bác Lãng ngoài ra năm công ty còn lại đều sang tên hết cho em, à, còn có tiền gửi ngân hàng.”



      Trương Tư Ninh sờ trán : “Vệ Cẩm Huyên, phát sốt đó chứ?!” có biết mình ?! Trước khi kết hôn sao, là trước khi kết hôn, tài sản trước hôn nhân được xem là tài sản đồng sở hữu vợ chồng! Cho dù hai người kết hôn xong rồi ly hôn, những thứ này hoàn toàn có chút quan hệ gì với .



      Vệ Cẩm Huyên nắm lấy tay , vuốt ve khuôn mặt rồi khẽ hôn lên khóe miệng, vẻ mặt quyến luyến rời, : “Khi còn ở Pháp bắt đầu cân nhắc chuyện này, dối gạt em, chuyện này khiến rất do dự, dù sao đây cũng là toàn bộ tài sản của , nó liên quan đến gia đình, tính mạng, phải tin tưởng em, nhưng rất phân vân.”



      Trương Tư Ninh gật đầu: “Em hiểu chứ, chuyện này cần giải thích đâu ạ, cho dù là em, bây giờ nếu bảo em chuyển hết toàn bộ tài sản cho , em cũng lo lắng băn khoăn.” dừng lại chút rồi bổ sung thêm: “Nếu chỉ chuyển nửa thành vấn đề.”



      Vệ Cẩm Huyên véo chóp mũi cái: “Có thể chia cho nửa, rất mãn nguyện rồi.”



      Trương Tư Ninh bĩu môi: “ cho em biết lý do phải làm vậy ạ.” Dù sao cũng ai vô duyên vô cớ giao hết toàn bộ tài sản của mình cho người khác, cho dù là cha mẹ, chị em ruột, vợ chồng con cái cũng yên tâm đó, những người bình thường xu còn rời gì đến những người giàu có, huống chi Vệ Cẩm Huyên còn là siêu cấp phú hào.



      Vệ Cẩm Huyên cũng giấu diếm, : “Trước đây, với em, mọi chuyện bên Pháp xem như thuận lợi, ra đây chỉ là cách biến tướng mà thôi, di chúc ba để lại quá kín kẽ, muốn lấy lại được Bác Lãng là chuyện rất khó, nên trước mắt chỉ có hai con đường để lựa chọn, hoặc là tiếp tục ở lại làm cho tổng công ty đồng nghĩa với việc làm thuê cho trai cùng cha khác mẹ của mình, hoặc là rời khỏi Bác Lãng. Hai con đường này chỉ có thể chọn con đường thứ hai, nhưng bảo trực tiếp chắp tay nhường thành quả kinh doanh nhiều năm như vậy cho ta là chuyện bao giờ xảy ra, nên định ‘trộm rường thay cột, phá hủy cơ sở’* di dời toàn bộ tài sản của Bác Lãng, làm chuyện này nhất định phải chấp nhận mạo hiểm, nếu bị phát , có thể bị kiện, vì để phòng ngừa vạn nhất có gì xảy ra, tài sản cá nhân của cũng phải chuyển , nếu việc bị lộ ra, tuy và em là vợ chồng nhưng cần phải gánh chung nợ nần, luật hôn nhân mới có quy định, vợ chồng có nghĩa vụ gánh nợ riêng của cá nhân. Đến lúc đó xin phá sản, Vệ Cẩm Thiệu đừng hy vọng vớt được xu nào từ tay .



      (* ‘Trộm rường thay cột’ – ‘Thâu lương hoán trụ’: là trong ba mươi sáu sách lược quân của Trung Quốc cổ đại – lúc trước nằm đọc đó.)



      Lúc này, đầu óc Trương Tư Ninh khá hỗn loạn: “ , muốn bí mật di dời tài sản của Bác Lãng? Đây là vi phạm pháp luật đó?”



      “Đừng lo lắng,” vỗ vỗ vai trấn an: “Chuyện này tính toán rất cẩn thận, để lại bất cứ chứng cớ gì, trừ khi cực kỳ xui xẻo, nếu thể nào phát được, chuyển tài sản sang cho em, cũng là để ngừa vạn nhất có gì xảy ra, hơn nữa cho dù bị phát , dính vào kiện tụng, đó là tranh chấp kinh tế, tại có quốc tịch Trung Quốc, trong cùng điều kiện, pháp luật nghiêng về phía .”



      “Tranh chấp kinh tế? gạt ma đó hả, bên Pháp có thể trực tiếp kiện tội gian lận kinh tế đó!” Tuy hiểu pháp luật, nhưng chuyện này ràng thể nào chỉ cần ra tòa là có thể giải quyết được, nếu bị phát ra ……. nếu bị thua kiện, nhất định bị ngồi tù.



      Biểu của Vệ Cẩm Huyên hết sức bình thản, vô cùng tự tin, tựa như nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay: “Ngoan, Vệ Cẩm Thiệu tố cáo tội gian lận kinh tế, cùng lắm ta chỉ nghĩ cách để đoạt lại những tổn thất của Bác Lãng mà thôi.”



      Trương Tư Ninh hoài nghi nhìn : “ phải nắm được điểm yếu gì của ta chứ?”



      Vệ Cẩm Huyên cúi người hôn lên môi : “Thông minh lắm! Chỉ cần muốn thân bại danh liệt, dám làm gì . Cùng lắm là phải ra tòa, đến lúc đó danh nghĩa có đồng nào, cho dù thắng, cũng phí công.”



      Dĩ nhiên, việc phức tạp hơn những gì rất nhiều, có dính dáng đến nhiều mặt lợi ích, có điều cần thiết với những chuyện này, tránh làm lo sợ, chỉ cần đảm bảo chắc chắn cho dù bản thân có gặp chuyện may cũng ảnh hưởng gì đến là tốt rồi.



      Trương Tư Ninh muốn hỏi rốt cuộc nắm được điểm yếu gì, nên mới vững tin đến thế, nhưng nghĩ lại, cảm thấy mình hỏi chuyện này có phần thích hợp, dù sao đây cũng là chuyện của Vệ gia.



      Vệ Cẩm Huyên lại chẳng chút đắn đo, thấy hiếu kỳ, liền : “ có ghi và video clip đồi bại của Vệ Cẩm Thiệu và Phương Y Chân.”



      CPU của Trương Tư Ninh lập tức treo máy, hơn nửa ngày trời mới lắp ba lắp bắp hỏi: “Phương, Phương Y Chân hình như là mẹ kế của ?”



      Nét mặt Vệ Cẩm Huyên thản nhiên, khẳng định: “Bọn họ là mẹ con ruột.” Nếu như phải bỏ ra rất nhiều tiền theo dõi suốt hơn mười năm qua, cũng dám tin Phương Y Chân và Vệ Cẩm Thiệu lại kinh tởm đến vậy.



      “Nhưng….Đây là loạn luân đó!” Trương Tư Ninh cảm thấy thế giới quan của bị sụp đổ.



      Đây cũng là lý do vì sao trực tiếp sử dụng cái này để uy hiếp Vệ Cẩm Thiệu giao Bác Lãng lại cho mình, trái lại phải mất công sức bí mật di dời tài sản để Bác Lãng chỉ còn cái vỏ rỗng, dù sao đây cũng phải chuyện đùa, nếu sử dụng đúng thời điểm, nó là con át chủ bài lớn nhất dùng để đối phó với mẹ con Vệ Cẩm Thiệu, bây giờ mà để lộ ra rất đáng tiếc.
      amandatruc, Thanh Hằng, Chris_Luu13 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 64


      Mặc dù biết Vệ Cẩm Huyên hành động có chứng cớ ràng, nhưng Trương Tư Ninh vẫn cảm thấy khó tin! Đây chính là mẹ con ruột thịt! Hai người lại có loại quan hệ này……Đủ thấy tâm lý méo mó đến mức nào.



      Vệ Cẩm Thiệu và Phương Y Chân, đúng là hai kẻ biến thái tuyệt đỉnh mà!



      Vệ Cẩm Huyên vỗ vỗ vai : “Làm em sợ sao?”



      Trương Tư Ninh lắc đầu: “Nếu chuyện này mà cũng làm em sợ, lá gan đến mức nào rồi?” Chẳng qua bị kinh động, tuy thế giới rộng lớn thiếu chuyện lạ, chuyện ly kỳ hoang đường cũng nhiều kể xiết, mẹ con, cha con, ông cháu loạn luân gì đó phải chưa từng nghe qua, nhưng nghe là chuyện, còn nó xảy ra với mẹ kế và trai cùng cha khác mẹ của chồng sắp cưới mình lại là chuyện khác.



      Giống như rất nhiều người tin rằng đời có ma quỷ, bạn cũng tin như vậy, nhưng chưa từng gặp qua, cho đến ngày nọ, bạn trai của bạn rằng, trong nhà ta có hai con ma, nếu bạn muốn gặp lúc nào đều có thể gặp được…..chỉ khi nào chuyện xảy ra bên cạnh mình, thấy đồng cảm hơn.



      Vệ Cẩm Huyên vén những sợi tóc mai của ra sau tai, dịu dàng : “Chuyện này em giữ trong lòng là được, dù sao cũng là chuyện xấu trong nhà, nếu như phải vạn bất đắc dĩ, cũng công khai.”



      Trương Tư Ninh nghi ngờ: “Có phải mưu gì ?” Trong tay nắm sẵn điểm yếu của đối phương lại sử dụng, cho dù công khai ra, cũng có thể dùng để uy hiếp, chuyện này an toàn hơn nhiều so với việc bí mật di dời tài sản khỏi Bác Lãng chứ!



      Đến lúc đó người ở Pháp, người ở Trung quốc, hai người nước sông phạm nước giếng thế là xong.



      Vệ Cẩm Huyên khẽ cắn chóp mũi , khóe mắt cong cong: “Đây là con át chủ bài, tung ra quá sớm tốt, giữ lại sau này sử dụng.”



      Sau này?



      Trương Tư Ninh nhíu mi tâm lại: “Ngoài Bác Lãng, còn muốn tranh chấp sản nghiệp bên Pháp hay….. muốn hủy Vệ thị?” Chỉ điều này mới có thể giải thích lý do chấp nhận con đường khó khăn mà chọn hướng dễ dàng hơn. Scandal kinh thiên động địa này có sức hủy diệt rất lớn, cho dù hiểu nhiều về hoạt động của Tập đoàn, nhưng nếu scandal kia nổ ra, Vệ Cẩm Thiệu và Phương Y Chân chắc chắn tiêu đời. Công ty niêm yết rất nhạy cảm với các vụ bê bối, điều đó ảnh hưởng trực tiếp đến thị trường chứng khoán, cổ phiếu giảm, cách nào tránh khỏi thiệt hại nặng nề, đến lúc đó cho dù doanh nghiệp có tái hoạt động trở lại, phá hủy được Vệ thị, cũng làm nó tổn hại gân cốt, thương tổn nặng nề.



      biết rất , người đàn ông Vệ Cẩm Huyên này, kiêng dè danh dự gia tộc gì gì đó, hoàn toàn có chút tình cảm nào đối với họ tộc bên nội.



      Người cha bất công ngoại tình, ông bà nội ghét bỏ dòng máu lai của mình, trai cùng cha khác mẹ thường xuyên đánh nhau và ngáng chân khắp nơi, mẹ kế là người thứ ba phá nát gia đình mình….



      Có tình cảm mới lạ, hơn nữa cha ruột, ông bà nội đều mất, càng có lý do gì để kiêng nể.



      Với lại, cho dù là scandal của gia tộc, nhưng và Phương Y Chân, Vệ Cẩm Thiệu hoàn toàn tách biệt, hơn nữa Trung Pháp cách xa, ảnh hưởng nhiều đến . Đến lúc đó nhượng bộ rời khỏi Bác Lãng chỉ còn cái vỏ rỗng tuếch, trong mắt của những người biết nội tình bên trong cho rằng Vệ Cẩm Huyên là kẻ đáng thương bị mẹ kế và trai cùng cha khác mẹ đuổi khỏi gia tộc, hai bên bất hòa, scandal nổ ra, thay vì cười nhạo người ta đồng cảm với .



      Cho nên đừng thấy bình thường Trương Tư Ninh cứ ngốc người ra, thời điểm mấu chốt đầu óc vận hành cũng rất nhanh.



      Vệ Cẩm Huyên khá ngạc nhiên với trực giác nhạy bén, sắc sảo của bé con, xoa đầu khen ngợi: “Tư Ninh, thể xem thường em.”



      Trương Tư Ninh: ......-_-



      Trong mắt , chỉ số thông minh của thấp tệ vậy sao? Mấy tình tiết này thường gặp trong phim truyền hình, ân oán nhà giàu gì gì đó, xem mãi cũng sớm quen mắt!



      Cho nên ngàn vạn lần được coi thường phim truyền hình, phim ảnh và tiểu thuyết, đây đều là khởi nguồn của cuộc sống mà còn trước cả cuộc sống, là phương pháp tuyệt vời có thể giúp nâng cao chỉ số thông minh của con người!



      Vệ Cẩm Huyên nghĩ ngợi bỗng nhiên quyết định: “Có số việc vốn định em biết lúc này, dù sao cũng phải chuyện làm cho người ta vui vẻ, sợ em nghĩ ngợi lung tung, nhưng nếu hôm nay tới đây rồi, dù sao sớm muộn gì cũng phải , nên bây giờ ràng lần luôn.”



      Trương Tư Ninh nghe vậy, lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của , nháy mắt đại não bùng nổ, mở to đôi mắt hạnh nhìn suy đoán: “Có phải muốn , chân của là do mẹ kế hãm hại, em cũng bị mẹ kế làm hại và mẹ cũng là nạn nhân của mẹ kế ? Sặc, lẽ trước đây ly hôn cũng do bà ta gây ra sao?”



      Lúc này, đến phiên Vệ Cẩm Huyên câm nín, đưa tay lên gõ vào đầu , bầu khí vừa có chút trịnh trọng bị câu này của chọc cười thể nào nghiêm túc nổi nữa.



      Vệ Cẩm Huyên thở dài ôm vào lòng, nhàn nhạt kể nghe bắt đầu từ chuyện em mình: “ ra quan hệ giữa và Trân Trân rất bình thường, năm nó năm tuổi, ba mẹ ly hôn, lúc đó Trân Trân theo mẹ, sống với ông bà ngoại thời gian ngắn, sau lại sang Mỹ, và con bé rất lâu gặp mặt, mãi đến bốn năm trước, khi nó gặp chuyện may, mới đưa nó về nước chăm sóc.”



      “Chuyện của Trân Trân ra có gì phức tạp, nó bị tổn thương tình cảm. Chồng ngoại tình, bị bạn thân phản bội, nó mang thai đứa bé được năm tháng xảy thai, nên bị đả kích rất lớn. Trân Trân từ được bảo bọc quá tốt, rất được nuông chiều, sau khi cha mẹ ly hôn, chỉ có nó theo mẹ, có thể xuất phát từ áy náy, nên bà rất cưng chiều nó. Tính cách của Trân Trân cũng bị chiều chuộng quá mức trở nên khá cực đoan, khả năng chịu đựng rất kém, sau khi bị tổn thương tình cảm càng trầm trọng hơn, bị chán ăn, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, trầm cảm rất nghiêm trọng. Bây giờ tốt hơn rất nhiều rồi, lúc sang Mỹ đón con bé, nó giống như người điên, tự làm tổn thương mình, hành hung người khác, khuynh hướng bạo lực hết sức nghiêm trọng, phải trói lại giường mới yên.”



      Trương Tư Ninh lắng nghe tâm trạng có chút nặng trĩu, còn tâm tư đùa giỡn nữa, mặc dù chỉ mới gặp qua Vệ Trân Trân, nhưng bất kỳ người phụ nữ nào nghe thấy những chuyện ấy gặp phải, cũng cảm thấy đồng cảm, thổn thức.



      “Đàn ông! Hừ hừ!” nghĩ đến ông ba nhà giàu mới nổi bụng bự của mình.



      Vệ Cẩm Huyên khẽ dùng sức bẹo má , nghe thấy kêu đau mới hài lòng buông tay ra, nhìn trừng mắt thỏ, điềm tĩnh : “ được xếp chung với loại người đó, tự nhận cả đời chung thủy với em trước sau như .”



      Trương Tư Ninh thầm nghĩ trong bụng, hứ, lời ngon tiếng ngọt~, nhưng thể nào giấu được nụ cười khuôn mặt, trừng mắt liếc : “Biết rồi, để xem sau này làm thế nào.”



      Phụ nữ đôi khi những lời dối lòng rất đáng , Vệ Cẩm Huyên cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt có biểu gì, tiếp tục chuyện vừa rồi: “Bây giờ đến mẹ , bà qua đời sáu năm trước, chết trong tai nạn máy bay, bà nghỉ mát ở Thụy Sĩ với chồng sau, máy bay bị mất liên lạc, mặc dù sau này tìm được xác máy bay nhưng tìm được thi thể bà, nên ngôi mộ ở Vũ Lăng, thực tế chỉ chôn quần áo và di vật, giờ ở Trung Quốc, là con trai bà, nên muốn chôn cất trong nước để tưởng nhớ.”



      Bây giờ mới hiểu ra lý do, vì sao mẹ tái hôn, sau khi qua đời mặc dù là con ruột bà, nhưng cũng là con của chồng trước, Julie và người chồng tại phải có con, lại là người nước ngoài, sao bà lại được chôn cất ở Trung Quốc. ra là ngôi chôn quần áo và di vật, như vậy có thể hiểu được, trước đây thầm nghĩ trong bụng, nhưng khi đó quan hệ của hai người rất bình thường, chỉ vừa quen biết thân thiết, sau này khi gần gũi hơn, chủ động đến vấn đề này, cũng muốn hỏi nhiều, dù sao cũng phải là chuyện khiến người ta vui vẻ.



      Trước đây Vệ Cẩm Huyên đề cập chuyện này với , việc này cũng tương tự như kể cho Kim Giai Di nghe chuyện mẹ mình mất. ra đó cũng chỉ là chuyện qua, có điều muốn chủ động ra, dường như khi nhắc đến nó, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn, đây là trạng thái tâm lý rất kỳ lạ nhưng cứ buộc người ta phải làm vậy.



      “Tư Ninh, trước đây kể cho em nghe….”



      cần giải thích đâu ạ!” giơ tay lên ý bảo cần gì cả: “Em và giống nhau ở chỗ đều còn mẹ nên em hiểu được tâm trạng của , cần giải thích, mặc dù nơi đó giờ chỉ là ngôi mộ chôn cất quần áo và di vật để tưởng niệm, nhưng sau này em nghiêm túc thăm mộ bác , đừng suy nghĩ nhiều, yên tâm ạ.” xong còn vỗ vỗ cánh tay , hôn lên cằm cái.



      Hai người này, kỳ thực có việc gì vẫn cứ thích đụng đụng chạm chạm, hôn hít đối phương, người ta , ‘ giống nhau, phải người nhà’, thói quen hai người này chẳng khác nhau chút nào.



      Vệ Cẩm Huyên rất cảm động, nhưng cũng thêm gì, chỉ mỉm cười nhàng rồi quay lại chủ đề chính, : “Bây giờ, kể về vợ trước.”



      thể nghi ngờ, đây là chủ đề nhạy cảm, hết sức nhạy cảm, vì nhận thấy rất cơ thể bé con trong lòng căng cứng lại, dường như sống lưng cũng vô thức thẳng lên hơn.



      Vệ Cẩm Huyên thấy như vậy, trong lòng cảm thấy dễ chịu, có chút chua xót, vỗ về hôn lên trán tựa như làm thế có thể khiến an tâm.



      Trương Tư Ninh thả lỏng hơn, ít nhất cơ thể còn căng cứng nữa. Ngón tay Vệ Cẩm Huyên vuốt ve nơi cổ , vô cùng bình thản bắt đầu tự thuật: “ ấy tên Elisa, người Pháp, ấy là bạn thời đại học, nhiều năm sau tình cờ gặp lại ở Ý, lúc đó ba mươi tuổi, cũng muốn ổn định và có gia đình, Elisa cũng thế, cả hai đều cảm thấy đối phương thích hợp, nên quyết định kết hôn. Cuộc sống sau hôn nhân rất vô vị, ấy sống với nhau như hai người bạn. Elisa có công việc của riêng mình, ấy là nhiếp ảnh, thích du lịch khắp nơi, chụp lại tất cả những cảnh đẹp, công việc của cũng rất bận rộn, lúc đó Bác Lãng vừa mới bắt đầu gầy dựng ở Vũ Lăng chưa được hai năm, xã giao rất nhiều, nên cả hai luôn ở trong tình trạng gần nhau ít mà xa cách nhiều.”



      tới đây, biết Vệ Cẩm Huyên nghĩ tới điều gì, hít hơi sâu, mới tiếp: “ đêm cách đây bốn năm, tăng ca về đến nhà, Elisa đột nhiên gọi điện thoại cho , cảm giác có người theo dõi ấy, ấy rất sợ hãi. bảo ấy lập tức báo cảnh sát, nhưng ấy thể, trong điện thoại rất mơ hồ, dường như ấy thể nhìn thấy, lúc đó cũng suy nghĩ nhiều, liền cầm chìa khóa vội vàng lái xe tới sân bay, lúc đó rất khuya, bên ngoài trời mưa,” cúi đầu nhìn : “Em còn nhớ lần đầu tiên ngủ lại nhà em? Mưa rất lớn đúng ?” Thấy ngạc nhiên gật đầu, mỉm cười: “Đêm đó, mưa còn lớn hơn vậy, gió thổi mạnh, cây cối bên đường bị gãy đổ rất nhiều, lái xe, Elisa vẫn ngừng gọi điện thoại tới, lúc đó rất sốt ruột, biết lý do tại sao, chỉ cảm thấy phiền muộn, có thể lúc đó có dự cảm xấu, sau đó chiếc xe tải đột nhiên lao về phía , hoàn toàn kịp tránh ra, cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó bất tỉnh.”



      “Đến khi tỉnh lại, chân trái bị cắt bỏ, bác sĩ may mắn là túi khí an toàn trong xe cứu , nếu chỉ mất chân.”



      Lúc này, Trương Tư Ninh cảm giác mình như bị người ta xiết chặt cổ họng, sao thở được, tim loạn nhịp đập dồn dập, cách nào khống chế nước mắt, cứ như vậy ào ào tuôn ra, đến khi cả khuôn mặt ướt đẫm, đưa tay lau rồi lại lau mặt , mới nhận ra mình khóc.
      amandatruc, Phương Lăng, Bưởi!!!10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :