1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngày cầu nhỏ nước chảy - Lan Nhân Hiểu Nguyệt (Điền Văn) (c23) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Kế hoạch phát triển

      Ba người ngồi bên bàn, cạnh tượng thân thiết, chính giữa là người đứng đầu trong gia đình Liễu Tứ nương, tiểu đệ bảo bối Ngũ lang, thành viên mới Lam Lăng. Theo cầu mãnh liệt của người đứng đầu gia đình, vứt bỏ xưng hô áp bức người tiểu thư – ta kia. Lam Lăng lớn hơn hai tuổi, là Lăng ca, Lam Lăng gọi theo cách gọi của mọi người: Tứ nương, Ngũ lang. Chủ nhà có chuyện cần , mới giữ yên lặng.

      “Lăng ca, tình huống trong nhà này ngươi cũng thấy đấy, chính là đến nỗi bị đói. Chỉ có hai mẫu, nếu thu hoạch tốt, có thể được khoảng nghìn cân, hơn nữa mùa thứ hai khoai lang, ngô, đậu tương để ép lấy dầu ăn, đủ ăn năm là có vấn đề, chỉ là có dư thừa. Cho nên, bình thường vất vả chút, làm vài thứ kiếm chút tiền tiêu vặt.”

      Nếu quyết định sống cùng nhau, chính là người nhà, cần thiết cất giấu cái gì, xem hoàn cảnh của Lam Lăng, có thể xác định cũng đáng tin.

      “Tứ nương, ngươi quyết định tốt rồi, ta sợ vất vả. Ta trước kia học qua thêu, ta có thể thêu chút đồ thêu đem bán.” Quả nhiên nhặt được báu vật a.

      “Tỷ, ta cũng có thể bện vòng tay, còn có ngươi dạy ta may túi hương nữa.” Ngũ lang cũng rất hưng phấn.

      “Tuy rằng chúng ta tại có tiền, nhưng cũng cần phải gấp gáp, từ từ là được.” Dục tốc bất đạt, ta vẫn hiểu được.

      “Ngũ lang đệ còn , thân thể chưa trưởng thành đâu, thể quá mệt nhọc, còn ngươi nữa Lăng ca, nhìn xem thân mình gầy như vậy, cũng phải bồi bổ nhiều. Làm việc vội ở nhất thời, trước làm ít chút, ba ngày trấn lần, bán mấy thứ là được rồi. Hơn nữa, qua tháng nữa cũng nên thu hoạch lúa mỳ rồi, thu hoạch lúa mỳ xong sau đó lại bắt đầu kiếm tiền .”

      “Được rồi, nghe lời ngươi.” Cảm tạ ông trời, để cho ta gặp Tứ nương, cầu ông trời phù hộ Tứ nương sống lâu trăm tuổi, vô tai vô bệnh, Lam Lăng mặc niệm.

      “Ân, tỷ.” Ngũ lang phụ họa.

      “Tốt lắm, tại cũng còn việc gì, bằng nấu cơm sớm chút cũng tốt. Hôm nay mua mỡ heo, trước tiên đem rang lấy mỡ, buổi tối ăn bánh trẻo được ?”

      “Được, tỷ, đệ lâu chưa được ăn rồi.” đứa dễ dàng thỏa mãn. thể trách ta đối với tựa như nhi tử, ta tuy rằng chiếm cơ thể mười lăm tuổi, nhưng thực ra là hai mươi lăm rồi, tuy rằng độc thân, nhưng gọi ta là dì vẫn có rất nhiều. Vẫn còn nhớ thời điểm lần đầu tiên bị kêu dì, nước mắt văng ra lâu, thương tâm a.

      Ta cũng vậy lâu chưa ăn qua, từ khi nương bị bệnh, tất cả mọi người đều cho sắc mặt tốt để xem, ai. May mắn gặp Tứ nương. Lam Lăng đưa tay vụng trộm lau khóe mắt, may mắn có người nhìn đến.

      “Vậy, hôm nay Lăng ca vừa tới, ta liền ăn ngon chút.” Ân, trong nhà còn có cá muối Dì cả đưa tới, vẫn còn con lớn, quyết định, làm canh đầu cá muối đậu hủ , biết có đậu hủ , hay là trước xác nhận chút xem.

      “Ngũ lang, nơi này có bán đậu hủ đấy sao?”

      “Có a, nhà Trương đại thẩm trong thôn có bán đậu hủ. Trong thôn đều tới nhà thẩm ấy mua, Trương đại thẩm có khi cũng đến thôn bên cạnh bán.” Nga, như vậy thực tiện lợi.

      “Ngũ lang a, đệ mua khối đậu hủ được ?” Ta còn xem hết, biết đường a, Lam Lăng càng được.

      “Được, đệ biết ở đâu, tỷ chờ, đệ lập tức trở lại.” Đứa này, ha ha.

      Biết Lam Lăng rất biết nấu cơm, liền để cho nấu chút nước ấm, đem mỡ heo rửa sạch, lại cắt thành khối, để nguội, lát lại rang lấy mỡ. Ta đem rau hẹ mới mua hái xong, rửa sạch, lại lấy ra hai quả trứng gà, ngẫu nhiên xa xỉ mọt chút là vẫn có thể.

      Tục ngữ : ăn ngon nhất đời là bánh trẻo. Thơm nhất đương nhiên là nhân rau hẹ rồi, mà rau hẹ trứng gà lại là mỹ vị trong mỹ vị a! Xin cho phép ta chảy nước miếng trước.

      Ngũ lang rất nhanh cầm đậu hủ trở lại, nhìn xem sắc trời, có thể bắt đầu. Ngũ lang nhóm lửa, Lam Lăng thỉnh thoảng nhìn xuống xem xuống độ lửa, bắt đầu rang mỡ, ta đâu, đương nhiên là nhào bột mì . Đợi cho mùi bay đầy phòng ở, mỳ sợi của ta cũng tốt lắm, để đường ở bên. Bắt đầu cắt rau hẹ rồi, cắt . Bên kia Lam Lăng đem dầu sôi múc vào trong chiếc bình sạch , đợi cho mỡ ra hết rồi, kêu Ngũ lang ngừng lửa, lại rắc chút muối lên dầu thoi, dầu thoi ăn ngon a. Thừa dịp chảo nóng, nhanh chóng đem trứng gà đánh, tráng mỏng ra, vàng óng, đổ ra để nguội, cắt thêm rau hẹ nát vào. Lấy nắm dầu thoi, băm , bỏ thêm vào, như vậy ăn ngon hơn. Lại thêm chút muối cùng đồ gia vị như hành gừng băm bột hồi hương đều bỏ vào trộn đều. Đem mỳ sợi lấy tới, cắt thành đoạn ngắn, Lam Lăng cán vỏ bánh, Ngũ lang đem muối bỏ thêm vào, bắt đầu gói bánh trẻo.

      Mà ta, thu dọn xong, sẵn sàng làm nhân vật chính ngày hôm nay. Múc dầu nành vào trong nồi, đem đầu cá muối rửa sạch hong khô trước đó chậm rãi rán, đến khi hơi vàng để vào chút gừng, thêm nước, đậy vung lên, dùng lửa lớn hầm. Ước chừng qua khắc đồng hồ, canh là mầu trắng ngà rồi, hương vị thơm ngon phả vào mặt, thêm vào đậu hủ cắt thành khối, chuyển sang lửa vừa, tiếp tục hầm.

      Bên kia, Lam Lăng cùng Ngũ lang cũng đem bánh trẻo gói xong. Đem cái nồi khác rửa sạch, thêm nước, đốt lửa lớn, chờ nước sôi rồi, thả bánh trẻo vào. Nước đầu tiên bắt đầu sôi liền thêm nửa muôi nước lạnh, chờ nước sôi ba lượt, liền chín.

      Đem bánh trẻo vớt ra, canh cá cũng hầm tốt lắm, thơm quá a! Đây là bữa ăn phong phú nhất từ khi ta đến nơi này. Nhìn Ngũ lang cùng Lam Lăng miệng uống canh, ăn bánh trẻo, cảm thấy ngày cứ như vậy trôi qua cũng tồi.

      Cơm nước xong, trời rất tối rồi, biết Lam Lăng tự mình làm quần áo, ta tìm ra hai bộ xiêm y cũ, để cho sửa chút mặc tạm trước, lần sau trấn lại cho may mới, cũng cho mình cùng Ngũ lang làm hai bộ. Châm ngọn đèn, Lam Lăng ngồi sửa quần áo, Ngũ lang bện vòng tay, ta làm túi hương, rất đơn giản cũng thực ấm áp. Hạnh phúc, phải có quá nhiều, mà là quá ít tính toán so đo.

      “Tốt lắm, hôm nay ngủ sớm chút , đều mệt mỏi.” Bất tri bất giác đêm khuya, đứng lên đấm bóp eo.

      “Cái kia, Lăng ca ngươi cùng Ngũ lang ngủ ở phòng này , ta đến ngủ trong nhà kề.”

      được, Tứ nương, ta nhà kề .” Lam Lăng vội từ chối.

      cần, Ngũ lang cũng , lúc trước sợ sợ hãi mới cùng ngủ. Về sau hai người các ngươi liền ở chung, tốt lắm, được phản đối a.” Lúc cần thiết vẫn nên đem quyền uy của chủ gia đình xuất ra, ha ha. Quyền lợi này phải xem ngươi dùng như thế nào, chỉ cần dùng ở thời điểm thích hợp, bị người khác làm cho mệt mỏi.

      Ôm chăn đệm ra từ trong tủ quần áo, nương ánh trăng, ta đến nhà kề . Bỏ chăn xuống, tùy tiện sửa sang lại, rất nhanh liền ngủ mất. Cuộc sống đơn giản chút, có tật xấu mất ngủ, cũng có liên tục gặp ác mộng, đối với người quái gở đáng như ta mà , có lẽ cuộc sống như thế mới là thích hợp nhất với ta.

      Duỗi cái thắt lưng mỏi nhừ, sảng khoái a! Di, mùi khoai lang thơm quá, ở đâu ra? Đẩy cửa ra, ống khói bốc lên.

      “Lăng ca, là ngươi sao? nấu cơm, như thế nào ngủ thêm lát, cơm để ta làm tốt rồi.”

      “Tứ nương, ngươi dậy rồi. Ta dậy từ sớm, liền làm cơm, ta thành thói quen, hơn nữa những việc này đều là nam nhi trong nhà làm, sao có thể để cho ngươi làm.” Thanh của Lam Lăng từ trong phòng bếp truyền tới.

      “Lăng ca, chúng ta có quy củ nhiều như vậy, ai làm mà phải là làm, chẳng lẽ còn phạm pháp sao?” Ta chính là người ủng hộ nam nữ bình quyền.

      “Tứ nương, ngươi trước rửa mặt , cũng sắp xong rồi, cũng gọi là Ngũ lang thức dậy .” Thanh thực vui vẻ, nghe ra tâm tình Lam Lăng rất tồi a.

      Đem Ngũ lang gọi dậy, rất nhanh được ăn điểm tâm, đem đất trồng rau cùng sân viện làm sạch cỏ, bắt sâu, tiếp tục lấy ra đồ thủ công mỹ nghệ , trước mắt đây là cách duy nhất có thể kiếm tiền rồi, huống chi ngày hôm qua còn đáp ứng ba ngày sau bán túi hương. Vẫn là phân công hợp tác mau chút, Ngũ lang vẫn bên vòng tay đơn giản, Lam Lăng thêu, may may búp bê hẳn là so với ta tốt hơn chút. Ta bên làm búp bê , bên dạy Lam Lăng, chờ quen tay, liền kêu là đại búp bê. Búp bê chung quy cũng bán được bao lâu, có hàng nhái tàn sát bừa, phải sớm tính toán mới tốt, thừa dịp nay còn chưa lưu hành, làm nhiều vài cái để kiếm nhiều chút mới được.

      Bất tri bất giác đến giữa buổi trưa rồi, ta nấu cháo gạo khoai lang rất thơm rất thơm, Lam Lăng làm đồ ăn. Sau khi ăn xong, ngủ lát, tại a, chính là còn nhiều thời gian mà.

      “Ngũ lang, gần đây có sông a?” Trong tình hình chung, nữ chủ xuyên qua đều đánh chủ ý đến trong sông.

      “Có a, ở cửa thôn có a, làm sao vậy?” Ngũ lang rất kỳ quái hỏi.

      “A, Tứ nương ngươi. . .” Lam Lăng cũng rất kỳ quái, sao bộ dạng Tứ nương giống như cái gì cũng quen thuộc.

      “Nga, Lăng ca, ngươi có phải muốn hỏi ta làm sao cái gì đều ràng đúng ?” Xem đầu óc ta này, là ngã hỏng rồi, sớm nên với , đều là vội vàng nên quên mất.

      “Là như vậy, ta hôm kia cẩn thận té ngã, này, cái bướu vẫn còn ở đây này, nên có nhiều chuyện tình nhớ .”

      “Đúng vậy a, Lăng ca ca, ngày đó làm ta sợ muốn chết, khóc rất lâu tỷ mới tỉnh, nên cái gì cũng đều quên.” Ha ha, Ngũ lang .

      có việc gì rồi, chuyện này nữa, chúng ta tự mình biết là được. Chúng ta bắt cá được ? Cũng có thêm đồ ăn.” Thiếu chút nữa đem chính quên mất. Vì vậy, tổ ba người cầm bồn, thùng, còn có cái lưới đánh cá liền hướng cửa thôn chạy , mục tiêu: sông ở cửa thôn — cá bên trong.

      tới bờ sông, nước sông ước chừng sâu tới đầu gối, ta xắn ống quần lên rồi xuống nước. Ô, xã hội phong kiến vạn ác, lại còn là ta xuống. Ngũ lang cầm bồn dọc bờ sông, nhặt con trai, ốc nước ngọt ta thỉnh thoảng ném lên, ngẫu nhiên còn bắt được vài con cua gì đó. Lam Lăng đâu, cầm lưới , đứng ở bên bờ, thời điểm vận khí tốt cũng có thể mò được vài con tôm hùm. bao lâu, liền bắt được rất nhiều, kêu hai người bọn nghỉ ngơi, ta tiếp tục ở trong sông tìm kiếm.

      “Nha, di, đừng chạy!” Cư nhiên là con cá, lấy tay nắm chặt, hướng bờ ném lên.

      “Làm sao vậy, làm sao vậy?” Ngũ lang cuống quít hỏi,

      “A, tỷ. . .” con cá rơi xuống trong lòng Ngũ lang, ha ha, mắt thoáng nhìn thấy Lam Lăng cũng cười, tệ tệ, rốt cục cũng nở nụ cười. người từ nhận hết xem thường, trong lòng có bao nhiêu tổn thương a, chỉ mong thời gian có thể làm cho phai nhạt hết thảy những chuyện vui. Ngũ lang còn giậm chân, ha ha ha. . .

      “Tứ nương, bắt cá nha, nghe nha đầu Lý gia , ngươi dẫn theo cái sao chổi về?” Dì cả tới, nhìn về phía Lam Lăng.

      phải là , ngươi còn thực mang về đây? Mau để cho , điềm xấu . . .”

      “Dì cả, cái gì đó? phải sao chổi, đều là những người đó bừa.” Thấy Lam Lăng cúi đầu, mặt buồn bực, là phiền toái a, vừa mới chút lại. . .

      “Tứ nương ngươi đừng thèm để ý, xảy ra chuyện gì muộn rồi, ngươi vẫn là. . .” Dì cả là hảo tâm, nhưng là ta làm như vậy, đây phải là xát muối cào miệng vết thương của à.

      “Dì cả, thực có việc gì, ta tin những chuyện kia. Dì đây là đâu?” sang chuyện khác, sang chuyện khác.

      “Nga, ta đến nhà Dì hai ngươi ở trấn , vừa trở về.” Dì cả lắc đầu, “Ta về đây, trong nhà vẫn chờ đâu! Ngươi đứa này, cũng nghe khuyên nhủ.”

      Dì cả xa. Ai, có tâm trạng tốt, mặc dù biết mang Lam Lăng về, nhất định phải đối diện với mấy chuyện này, ta là quan tâm, nhưng là . . . Ai. Thu dọn đồ đạc về nhà.

      “Sao chổi, sao chổi. . .” Vài cái tiểu hài tử ở phía sau hô, còn có chút lưỡi dài công khai nghị luận.

      “Lăng ca, đừng để ý bọn họ, ta. . .” là rất đáng ghét những người này.

      có chuyện gì, Tứ nương, ta cũng quen rồi, ngươi nên tức giận, chỉ là liên lụy ngươi bị .” Có lẽ là nhìn quen, Lam Lăng nhưng thực ra cũng tức giận như vậy.

      có gì liên lụy, nếu mang ngươi về, chính là người nhà.” Ta thực thiện lương .

      “Ân, chúng ta là người nhà.” Ngũ lang cũng theo . Ha ha, mà quản bọn họ làm gì đâu, chính mình cảm thấy đúng là được.

      Về đến nhà, đem ốc nước ngọt cùng trai sông thả vào trong nước nuôi, tôm cùng cua, cá thu thập sạch , dùng muối ướp, buổi tối làm canh cá tạp tốt lắm.

      ——— ————— tác giả ra suy nghĩ của mình: nhưng ra là ta tham
      linhdiep17Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Thu lúa mỳ

      Đổ dầu vào trong nồi, dùng bột mì bọc kỹ cá tạp thỏ vào trong dầu chiên, chờ định hình xong, thêm hành gừng, nước tương vào, lật lại vài lần, cho nhiều nước hơn, ăn cá bằng ăn canh . Lại đem mặt làm thành bánh tráng (bánh pizza), dán thành vòng tròn trong nồi, chính là bánh nướng cá cải tiến, soàn soạt, nước miếng. . . Chờ nồi sôi hồi, bánh nướng muốn vừa thơm vừa giòn rồi, xúc bánh ra, canh cá dấm chua, chút muối, vừa ngon vừa thơm, có thể ăn. bao lâu, liền thấy ba người ba cái bụng no căng tròn vo ghé vào bên bàn cười, ha ha. Lúc sau, liền có người ra đổ nước thấy ba bóng người ở dưới ánh trăng tản bộ, như vậy đúng là giống như nhà ba người. . .

      Ba người đều tinh thần rất tốt, ngồi dưới ngọn đèn thương lượng sáng sớm ngày mai trấn . Làm đủ túi hương, vòng tay ngày mai muốn bán, còn có vài cái búp bê, về sau làm búp bê nữa, đổi thành làm gấu bông cao thước. Bởi vì thời gian eo hẹp, cũng chỉ làm con mèo con mập mạp, mới có thể bán giá tốt, tốt nhất là tìm cửa hàng, định kỳ đưa hàng đến gửi bán, cũng tiết kiệm thời gian, hơn nữa bán đường lớn chung quy cũng phải việc lâu dài.

      Vừa rạng sáng ngày hôm sau, ba người liền ra cửa, Ngũ lang ôm mèo con, vốn Ngũ lang cũng luyến tiếc, thẳng đến khi đáp ứng làm cho con khác vừa lớn vừa đáng hơn, mới buông tay, bất quá dọc theo đường kiên trì nhất định phải chính mình ôm. Ân, về sau cho làm thêm phỉ tốt lắm, cũng cho Lam Lăng làm Snoopy (câu này ta cũng hiểu "phỉ" là gì hết á ^^).

      Đến trấn , vẫn là chỗ lần trước kia, rất nhanh bán được phần, thực khéo, lại là Diệp Hồng lần trước mua mèo con mạp mạp rồi, lại còn được hai lượng bạc, ta là thể biết xấu hổ muốn giá quá cao, lần trước bán mắc cho người ta rồi, thể quá mức.

      Nghĩ đến còn có việc, thể chờ lâu ở đây, liền tìm cửa hàng bán son phấn đồ thêu. Cho lão bản xem đồ vật của chúng ta, cùng lão bản thương lượng về sau cách mỗi mười ngày đưa đồ lần, giá liền ấn định giá tiền nhận được là vòng tay bốn văn, túi hương tám văn, nếu có những vật khác, giá thương lượng khi gặp mặt.

      Ra cửa hàng, chúng ta đến hiệu may trong trí nhớ, ba người đều đo người, chọn lấy hai loại vải bố màu sắc khác nhau, mang về làm quần áo. Bởi vì Lam Lăng biết làm, nên mất tiền công may. Lại đến tiệm tạp hóa mua chút dầu muối đồ gia vị vân vân, mỗi người xâu mứt quả đỏ au, vừa ăn vừa về.

      Đem trai sông cùng ốc nước ngọt lớn nuôi chọn ra, thêm nước trong nấu lên, lại vớt ra để trong nước lạnh, miệng toàn bộ mở ra, dùng châm đem thịt lấy ra, rửa, cắt thành lát, dùng hành gừng tỏi hạt tiêu rang lên, chén thịt ốc nước ngọt rang thơm ngào ngạt được múc ra.

      "Lăng ca, ăn cơm, buổi chiều ngươi cắt quần áo tiếp !" Ngũ lang cũng bày xong bát đũa.

      "Đến đây. . ." Buồng trong Lam Lăng cũng thả vải dệt trong tay xuống.

      Ngày ngày từng ngày trôi qua, cách mỗi mười ngày ta đưa hàng, thuận tiện mua mấy đồ vật thường dùng hàng ngày. Có khi cũng mang theo Ngũ lang , Lam Lăng bình thường cũng thích ra cửa, ngẫu nhiên ta mua cho vài thứ. Vật phẩm trang sức có ổn định nhưng thu nhập nhiều, cũng đủ tiêu vặt hàng ngày rồi. Gấu bông lớn thế nhưng lại rất được giá, chung quy số lượng cũng nhiều lắm, cũng buôn bán lời vài lượng, đều giữ lại về sau làm tiền vốn.

      Đảo mắt qua tháng, lúa mỳ chín, đây là chuyện lớn! Mang lên khối đá mài dao, đặt bồn nước bên cạnh, ta vén tay áo, mài dao soàn soạt -- hướng về ruộng lúa mỳ, ha ha!

      Vì phòng ngừa bị râu đâm (râu ở đầu hạt lúa mỳ), nên đều đổi lại quần áo dày chút. Trải qua hơn tháng điều dưỡng, Lam Lăng đẫy đà hơn chút, gầy kinh người giống lúc mới gặp, liền ngay cả Ngũ lang cũng phấn phấn nộn nộn (béo trắng), nhìn muốn véo phen.

      Ngũ lang còn , liền làm chút việc lặt vặt, ta cùng Lam Lăng cắt lúa mạch, xếp thành từng đống, lại buộc thành từng bó cõng về nhà. hoài niệm dây chuyền đại a, thu toàn bộ trấu phơi khô ra, trực tiếp đem lúa mỳ thu được về nhà. tại chỉ có thể đem lúa mỳ chồng chất ở trong sân, dùng cây gậy lớn để đập, dùng chân giẫm xuống cho hạt lúa mỳ rơi ra. Thực là rất khác nhau a rất khác nhau! May mắn có kinh nghiệm của kiếp trước để lại làm cho ra trước tiên may cái bao tay, mới bảo vệ được đôi tay bị tổn thương, bất quá nốt chai sần là tránh được.

      Ta lâu cắt qua lúa mỳ rồi, quen tay, Lam Lăng lại là mới học làm, thể lực nam tử cũng tốt, hai mẫu lúa mỳ, choáng váng cắt mấy ngày. Ta từ chối khéo giúp đỡ của nhà Dì cả, nhà nàng đất cũng ít, hơn nữa đối với nàng trong lòng ta cũng có bao nhiêu cảm giác thân thích, vẫn là nên phiền toái các nàng, cùng lắm là chậm vài ngày, cũng làm lỡ mùa tiếp theo. Mắt thấy lúa mỳ còn lại nhiều lắm, hôm nay làm xong là thành vấn đề. Giữa trưa khi Ngũ lang mang cơm lại đây, đứa này làm cơm càng ngày càng tốt rồi, cũng vì ta là thầy tốtt a, ha ha! Cơm nước xong, cầm lấy cái liềm tiếp tục làm việc, lại có thêm sức lực để làm việc.

      "Ai nha!" Lam Lăng đột nhiên sợ hãi kêu.

      "Làm sao vậy, làm sao vậy?" Ta vội chạy nhanh tới nhìn xuống.

      "Nga, có chuyện gì, làm việc ." Lam Lăng ngoài miệng xong, lại nắm chặt tay trái buông. Vừa thấy liền biết bị thương tay rồi, thông thường cắt hoa mầu cũng hay bị cắt vào tay, đôi khi còn để lại vài cái sẹo .

      "Cắt vào tay thủ sao, mau cho ta xem!" Ta buông cái liềm ra, chạy tới cầm lấy ngón tay bị thương của , để lên miệng hút. Nước bọt rất tốt cho việc sát trùng, có thể phòng ngừa nhiễm trùng. Ngẩng đầu nhìn chút, Lam Lăng ngơ ngác phản ứng, nhất định là rất đau, bị làm cho sợ hãi.

      "Đau , trước nhẫn nại chút a!" Nhìn xem chung quanh, bên cạnh có mấy cây thích nha thảo, vội vàng đem lá cây hái xuống, lại vặt thêm mấy cái gai , đem mấy cái lá cây vò ra nước màu xanh lục, quấn ngón tay của Lam Lăng, thích nha thảo cầm máu hiệu quả rất tốt. Lại xé xuống mảnh vải sạch , cho băng bó kỹ, đem kéo đến bên ngồi xuống.

      "Ngươi ngồi xuống đây , còn lại ta làm, thêm hồi tốt rồi." Ta vừa nhìn, Lam Lăng vẫn còn ngơ ngác, thực bình tĩnh, dáng vẻ này giống như người mới bị cắt vào tay liền liều mạng khóc, giống như muốn chết người vậy. Lại nhìn thoáng qua cái, vẫn là phản ứng, đếm chim, trước làm việc .

      Lam Lăng ở bên cạnh ngồi, tim dần dần đập chậm lại, cảm thấy mặt cũng còn nóng nữa. Ta nên hy vọng xa vời quá, Tứ nương đối với ta tốt như vậy, nên thấy đủ, chỉ là tưởng tượng đến Tứ nương về sau đối tốt với nam tử khác, trong lòng như thế nào liền chua xót muốn khóc đâu? Xem ra tay bị thương, ngay cả đầu óc cũng hồ đồ. Lắc đầu, xua ý nghĩ loạn thất bát tao này, nhanh chút làm việc mới là thực. Trước kia cũng phải chưa từng bị thương, thời điểm vừa học nấu cơm bị cắt rất nhiều lần đâu, làm sao lại yếu ớt như vậy rồi?

      Ta thấy Lam Lăng đem lúa mỳ bó lại, quên , dù sao cũng phải việc nặng gì, nếu để cho làm, biết còn nghĩ nhiều như thế nào đâu. Vung cái liềm trong tay, muốn thu hoạch xong lúa mỳ, trồng chút gì đó thực tốt. Ân, ngô sản lượng cao, lại có thể làm lương thực chính, trồng hơn mẫu. Cây đậu ép lấy dầu, còn có thể làm tương ăn, khoai lang thể trồng, liền mỗi thứ nữa mẫu là được. Ân, cứ như vậy , gốc rạ cũng cần xới đất là có thể trồng cây đậu cùng cây ngô, chỉ cần đào hố rồi vùi xuống, cuối cùng mưa là có thể nảy mầm. Trồng khoai lang nhất định phải xới đất, Dì cả gia có bò, liền mượn tới dùng nửa ngày xong, về sau đưa cho nhà nàng vài thứ là được, dù sao tại vẫn còn có tiền mua chút lễ vật. Lúa mỳ rốt cục cắt xong rồi, đứng lên đấm đấm thắt lưng, được rồi a!

      Cùng Lam Lăng bó lại, chúng ta liền cõng về nhà, xếp đống ở sân xong, sau đó chính là đập lúa mỳ. Ngay cả cái máy kéo đơn giản đều có, buồn bực a! Cây gậy đập khi nào mới xong a? Đột nhiên nhớ tới, trước kia thời điểm trong nhà dùng máy kéo đập, có thêm cái trống đá, có khi cũng dùng người kéo, nhưng cũng phải rất nặng, hiệu quả cũng tốt.

      là làm, ta vẽ đại khái cái sơ đồ phác thảo, tìm được người thợ đá trong thôn, thợ đá này vừa vặn họ Thạch, chọn nghề này là chính xác, xưng hô cũng dễ gọi, thợ đá là nữ nhân cao lớn vạm vỡ, mang theo cái búa lớn, là dọa người. Hình dạng là hình trụ cao hai thước, hai đầu có lỗ, làm tốt giá gỗ , đặt vào vừa khớp, buộc dây thừng thô to vắt ngang ở bên , đeo lên bên vai, ta kéo cối đá đường xèo xèo cạc cạc về nhà. Có người tò mò hỏi thăm, thuận tiện dạy cách sử dụng cối đá này, cũng đến chỗ thợ đá đó làm cái, thợ đá thu tiền của ta, chỉ muốn bán chủ ý của ta, ta sao cả, coi như làm cho thôn mọt chuyện tốt.

      Ta để cho mọi người xem như thế nào dùng cối đá xay lúa mỳ: trước tiên làm sạch bãi đất trống, hắt chút nước, nhanh chóng rải lúa mỳ lên, kéo cối đá từng vòng để lăn, thẳng đến khi lăn ra hạt, đều đều. Phơi khô dưới ánh nắng mặt trời, ruộng đất thường bằng phẳng. Đem lúa mỳ đều trải mặt đất, ta kéo trống đá lên rồi, vài vòng xuống, lúa mạch liền bị ép lún xuống, thân cây lúa mỳ cũng mềm nhũn, hạt lúa mỳ bắt đầu rơi ra. Đem lúa mỳ lật lại lượt, tiếp tục ép, sau khi lật lại vài lần, thân cây lúa mỳ căn bản cũng có hạt. Đem thân cây lúa mỳ lấy ra bên, hạt lúa mỳ tụ lại, liền giương lên cao cho gió thổi sạch , lại phơi nắng thêm hai ngày, là có thể cất vào kho.

      Vài ngày sau, toàn bộ thu hoạch xong rồi, nhóm thôn dân cũng đều dùng tới trống đá , cũng phổ biến đến thôn phụ cận. Trong lúc nhất thời, người trong thôn nhiệt tình thiếu chút nữa làm ta chống đỡ được.

      "Tứ nương ngươi có năng lực a, may mà có ngươi, chúng ta năm nay giảm ít sức lực a. . ." Thôn dân Giáp.

      "Đâu có đâu có, ngài quá khen, ta cũng vậy liền lười mới nghĩ biện pháp." Ta khách sáo.

      "Tứ nương ngươi giỏi, về sau ai theo ngươi có thể hưởng phúc. Tứ nương ngươi mười lăm , ta có đứa cháu năm nay. . ." Thôn dân Ất đề cử nhà nàng.

      " cần cần, ta còn rất , ha ha. . ." Chạy trối chết. Quá khoa trương , ta còn chưa trưởng thành đâu.

      "Tứ nương này thực thích cái sao chổi nàng mang về kia chứ? Đứa này là. . . Ai!" Thôn dân Giáp đối thôn dân Ất bát quái.

      "Ai biết được?"

      Ta ở phía trước đào hố, Ngũ lang cầm bồn , thả hai hạt mầm móng vào, Lam Lăng ở phía sau đem hố phủ lên. Đúng là trẻ con, trồng ngô, cây đậu, tổ hợp ba người hợp hớn hở làm. Thêm mầm khoai lang trồng xong, có thể nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó chính là làm cỏ lại làm cỏ. Trong thời gian thu hoạch vụ thu, việc bán vật phẩm trang sức cũng giảm sút, cũng chỉ kiếm được chút tiền để nuôi cả nhà sống tạm qua ngày. Mắt nhìn thấy áo bông trong nhà rất cũ rồi, cũng ấm áp, liền mua bông, làm áo bông mới để mùa đông dễ chịu chút. Ngày từng ngày trôi qua, có thể thời gian cực nhanh, năm tháng như thoi đưa.

      --- ------ ------ --------- tác giả ra suy nghĩ của mình: ngẫu Chủ nhật muốn lên khóa, về sau bổ sung
      linhdiep17Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Hai năm sau


      Trong nháy mắt ta cao lớn hơn rất nhiều, muốn cao hơn Lam Lăng nửa cái đầu rồi, Ngũ lang cũng lớn thêm ít, ta dung nhập hoàn toàn vào thời đại này. Ta mười bảy rồi, Lam Lăng mười chín rồi, muốn xem như thặng nữ thặng nam (trai ế, ế ^^). Trong thời gian này có ít người đến giới thiệu cho ta mấy tiểu công tử chưa lập gia đình, ta đều thoái thác, ta cảm thấy này cũng quá sớm ! Hơn nữa biết gì mà kết hôn như vậy ách , ta thực chịu nổi, vạn nhất hợp, phải là hại cả đời sao?

      Mọi người cũng dần dần đều tiếp nhận Lam Lăng rồi, ít nhất lúc gặp đều chào hỏi, Lam Lăng cũng hoàn toàn từ trong bóng ma ra, bắt đầu vui vẻ cười cười nháo nháo. Chỉ là Ngũ lang bị ta dạy cho hết thảy “Tam tòng tứ đức”, vẫn cùng Lý gia tỷ muội quan hệ tồi, ở nông thôn cũng có những tất xấu của thế gia đại tộc kia, cái gì “Bảy tuổi ngồi bàn tiệc khác nhau”, chỉ cần Ngũ lang vui vẻ tốt rồi.

      Chúng ta cùng nhà Dì cả quan hệ vẫn phải rất thân thiết, thái độ xử làm người của ta vẫn trẻ con, bằng hữu tri kỷ của ta từ trước đến nay ít đến thảm thương, Ngũ lang cùng mấy tỷ tỷ ca cá nhà các nàng lại khá tốt.

      Hôm nay, ta vừa cự tuyệt ông mối, ta nghĩ ra, ta vừa có tiền, trong nhà phòng ở vẫn là nhà tranh cũ, bọn họ rốt cuộc coi trọng ta chỗ nào rồi? Diện mạo , tạm xem như trung đẳng, trừ bỏ làm việc cùng ngẫu nhiên trấn , liền cùng công tử trong khuê các sai biệt lắm, ta thực phát ra mình có ưu điểm gì. Tổng kết lại chính là: tiền tài mạo, chất phác thú vị, lại đáng . Muốn giống như tiểu Đại tỷ Lý gia ở cách vách, nga, tên đầy đủ là Lý Hân, năm nay thi tú tài, tuổi trẻ đa tài, tiền đồ vô lượng, ông mối đạp phá cánh cửa, vậy cũng là bình thường chút.

      “Di, Dì cả người đến rồi a, tiến vào ngồi .” ngẩn người đâu, liền thấy Dì cả tới, hai năm qua, thỉnh thoảng cũng đưa cho nhà Dì cả vài thước vải bố, cá hai congà gì đó, xem như báo đáp nàng trước kia đối với chúng ta trợ giúp.

      “Tứ nương, ngươi cũng ngồi , ta ngang qua thuận đường tới thăm ngươi chút. Nga, Lam Lăng ở nhà a, có khỏe ?” Dì cả vẫn là lần đầu hỏi Lam Lăng đâu. Ngũ lang đem trà bưng lại đây, ta tiếp nhận đặt bàn:

      “Dì cả, ngài uống trà.”

      “Nga, đúng rồi, Tứ nương, Đại tỷ ngươi hôm qua bắt ít cá, để lại cho ngươi hai con, ngươi lấy chút , ta ngồi lát nữa, trò chuyện cùng Ngũ lang.”

      “Nga, được, ta lát trở lại, Dì cả.” Ta bước nhanh ra khỏi nhà, nghĩ nhanh, lấy cá rồi trở lại.

      Đến nhà Dì cả, Đại tỷ năm kia cưới phu lang, là nam tử thực dịu ngoan, đúng là tồi. Đại tỷ lấy cá cho ta, lại bảo đại tỷ phu hái chút quả đào đưa cho ta, ta đột nhiên cảm thấy trong lòng yên, khách sáo hồi liền cáo từ.

      Về đến nhà, Dì cả rồi, là kỳ quái, cũng đợi ta trở về.

      “Dì cả cái gì a, Ngũ lang?”

      “Liền hỏi vài câu, ta cho gà ăn, Lăng ca ở trong phòng cùng Dì cả chuyện.” Ngũ lang trong tay còn bưng cái chậu vỡ đựng ngô.

      “Cũng cái gì, ngồi chút .” Lam Lăng tiếp lời. Liếc cái, có gì bình thường, có lẽ có gì . Ta bỏ cá trong tay xuống:

      “Ta lấy cá về đây, đêm nay ăn cá kho tàu, thế nào?” Đem quả đào thả lên bàn, rửa sạch là có thể ăn.

      “Tốt tốt, mấy ngày chưa ăn qua.” Ngũ lang này là mèo tham ăn, ha ha.

      “Để ta làm cơm .” Lam Lăng cũng cười, nhận lấy cá liền hướng phòng bếp .

      Thấy ông mối hôm trước tại lại đến cửa, ta cũng biết nên cái gì .

      “Vương thúc, ta muốn thành thân. . .”

      “Hôm nay phải với ngươi, phải . .” Ông mối Vương .

      “Ngũ lang còn a, còn chưa tới tuổi làm mai đâu?” Kỳ quái.

      “Cũng phải.” Lại phủ định.

      “Vậy là ai a?” Mờ mịt a mờ mịt.

      “Là cho Lam Lăng Lam công tử, này có vài hộ người ta đều có có ý đâu.” Ông mối Vương ném trái bom.

      được được, Lăng ca mới cần đâu.” Này đây đều là cái gì a.

      “Ngươi .”

      “Ông mối Vương vào , vào trong phòng .” Lam Lăng sao lại ra, nghe thấy thế nên vui. Ta theo tới trong phòng, ông mối Vương thao thao bất tuyệt:

      “Đây là Vương gia ở đông thôn, có mấy chục mẫu điền sản, năm kia chết phu lang, lưu lại hai đứa con trai đều xuất giá rồi, ngươi gả qua đó khẳng định sủng ái ngươi.”

      được! Đều nhanh xuống mồ rồi, còn tai họa cho người khác!” Hơi quá đáng.

      “Phi phi, Vương lão tam mới bốn mươi lăm, tuổi còn rất trẻ.”

      “Chính là được! Người nọ bệnh đều nhanh đứng dậy nổi” Coi ta là người chết a.

      “Được rồi, Trịnh đại tỷ ở tây thôn, nghe Lam Lăng rất hiền lành, muốn kết hôn làm chính thất.” Ông mối đáng chết còn .

      được! Người kia có bệnh, người nào biết nàng nhặt được kỹ nam, bị thân bệnh bẩn thỉu.” Tức chết ta.

      “Kia được , là Lý viên ngoại ở trấn , gia tài Bạc Vạn, thú làm làm vợ kế, này là tốt nhất.”

      “Tốt cái rắm! Tại sao ngươi lấy ? Nàng nữ nhân kia giày vò chết mấy người kế phụ rồi? Ngươi cút cho ta, nhanh chút cút!” phen đem ông mối này đuổi , nào có người làm nhục người khác như vậy?

      “Phi, cái sao chổi, ta còn muốn đến đâu!” Ông mối lắc lắc cái mông rồi, ác. . .

      “Tứ nương, ngươi làm gì? Ta cũng còn .” Lam Lăng nhìn ta, “Chẳng lẽ ta còn có thể ở đây cả đời? Ngươi sớm muộn gì cũng phải cưới chồng, ta ở đây cũng thích hợp.”

      “Ách, Lăng ca ngươi muốn lập gia đình?”

      “Sớm muộn gì cũng phải gả, tiếng tăm kia của ta, có thể gả ra ngoài cũng tệ rồi, còn có thể có được nhà nào tốt?”

      “Kia. . .” Ta cái gì mới tốt đâu, chung quy là chính nguyện ý, phiền quá à.

      Mấy ngày này, lục tục ít ông mối đến đây, có người là được Dì cả nhờ vả làm mai cho ta, cũng có người tìm Lam Lăng, ta đều từ chối, phiền muốn chết .

      Ta vào trong nhà tìm bình đựng tiền, đổ ra đếm chút, hai năm qua, bán túi hương vật phẩm trang sức gấu bông, trừ tiền vốn cùng chi tiêu hằng ngày, gom lại có tất cả hai mươi lượng bạc. Suy tính trấn làm sinh ý , biết được ? Thứ nhất cuộc sống ở trấn giàu có hơn, chính mình làm lão bản cũng tốt hơn xem sắc mặt người khác; thứ hai kiếm chút tiền cho Ngũ lang làm đồ cưới, qua ba đến năm năm nữa, Ngũ lang nên gả rồi; thứ ba chính là cuộc sống có lẽ yên ổn chút, trấn nhiều người biết ta, lại càng có người nhiệt tình chú ý tới vấn đề cá nhân của ngươi. Nga, đúng rồi, Lam Lăng hai năm xuất , trấn ai chú ý việc này.

      Ta nghĩ mở quán mỳ hoặc là cửa hàng bánh bao, tiền vốn , ba người chúng ta cũng có thể tự mình làm được. Mở tửu lâu có tiền vốn, mở trà lâu hiệu may gì đó ta lại hiểu. Tốt lắm, cứ làm như thế, thương lượng với Lam Lăng, nơi đó quen thuộc hơn. xem chút chỗ nào có phòng cho thuê, lại xem cụ thể làm cái gì.

      Ta chính là người này, kỳ thực trong nội tâm tính ỷ lại rất mạnh, làm chuyện gì đều phải hỏi trước ý kiến của người khác chút, bằng luôn dứt khoát, trắng ra, chính là quyết đoán, phải người có khả năng làm đại .

      ——— ————— tác giả ra suy nghĩ của mình: ta mệt chết , đây vụng trộm viết khi làm.
      linhdiep17Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9: Ngoại truyện Lam Lăng



      Ta gọi là Lam Lăng, thời điểm ta sinh ra, phụ thân bởi vì khó sinh mà qua đời, mẫu thân rất thương ta, vẫn có cưới người khác. Ta nghĩ có thể là quên được phụ thân, hoặc là sợ ta chịu ủy khuất .

      Lúc ta ba tuổi, bà nội mang ta ra đường chơi, khi chiếc xe ngựa xông tới, bà nội bị đụng ngã, chảy là nhiều máu, mà ta được che vào trong ngực, lông tóc vô thương. Bà nội bị nâng về, bao lâu liền mất.

      Thời điểm ta bảy tuổi, tỷ muội tốt của nương là Chu di mang theo nữ nhi của nàng đến thăm nương ta, hai người cao hứng, lập tức hứa hôn cho con cái. Ta cái gì cũng hiểu, chỉ biết là về sau có người cùng ta chơi, ta rất vui vẻ. Sau khi Chu di mang theo Chu tỷ tỷ về quê ở Tô thành lão gia, Chu tỷ tỷ liền bệnh dậy nổi, cuối cùng thể sống qua năm. Ta khóc lâu, ta còn được gặp lại tỷ tỷ nắm tay của ta mang ta chơi.

      Vài năm sau, gia gia cũng chết vì bệnh rồi, chỉ còn lại có ta cùng nương, ta hiểu vì sao nương luôn vui, nhìn ta lời nào.

      Năm ấy ta mười lăm rồi, đột nhiên bụng rất đau, còn chảy máu, ta sợ hãi, cho là mình sắp chết. Nương ôm ta, lâu mới rằng: “Lăng nhi nhà ta trưởng thành, có thể lập gia đình.” Ta mới cần gả , ta muốn sống cùng nương, ta thầm nghĩ, lại nghĩ rằng về sau ta muốn lập gia đình cũng thành hy vọng xa vời.

      Nương tìm cho ta mấy gia đình, mấy nhà đó đều nghèo, người cũng là chân thực, vừa trao đổi bái thiếp, tiểu thư kia buổi chiều xuất môn bị con ngựa kinh hãi mà giẫm lên. Ta khi đó cũng có cảm giác gì, cũng biết, ta bị trấn thành bộ dáng gì nữa.

      Mười bảy tuổi năm ấy, nương bị bệnh, càng ngày càng nặng, ngay cả đại phu cũng muốn đến đây. Ta cầu người trong tộc, nhưng là trừ bỏ khinh bỉ ta thi thấy gì khác, nương vẫn là vượt qua được, ta liền bị đuổi ra ngoài. Các nàng đem nương ném ở trong ngôi miếu đổ nát, ngay cả bộ quần áo thừa cũng cho ta.

      Nương thân mình muốn lạnh, ta khóc ngày, cuối cùng quyết định đến đường , liền làm theo những gì nhìn qua sách như vậy, đặt tấm biển “Bán mình chôn cất nương” ở bên người, ta cố gắng đem mình làm cho loạn chút, bẩn chút. Ta lớn lên khó xem, ta sợ bị quán tiểu quan mua được, hoặc là nhà ai mua về vui đùa, chỉ hy vọng chính mình quá khó nhìn, có người mua về làm việc nặng tốt rồi.

      Ta ở đầu đường quỳ hai ngày rồi, đói mờ mịt, vẫn có người mua ta, từ trong thanh nghị luận chung quanh, ta nghe ra được rằng ta là sao chổi người người kêu đánh rồi, có người mua của ta. Ta tuyệt vọng, nghĩ nếu có thể có người có lòng tốt đem nương mai táng, ta làm trâu làm ngựa đều được, cho dù là. . . Ta cũng nhận.

      Ta theo bản năng bắt lấy ống quần người, người này cước đem ta đá văng ra giống như ta nghĩ, nàng hẳn là người tốt ? Ta nhìn chút, là nữ tử rất trẻ, thân thanh hôi quần áo vải dệt thủ công, còn có mụn vá, khẳng định có dư thừa tiền, bỏ ra cho ngươi, nếu có kỳ tích tốt rồi.

      “Ta có tiền, ngươi tìm người khác .” Nàng ngồi xổm xuống, búng tay ta nắm ống quần của nàng. Ta muốn buông tay, ta có bất kỳ biện pháp nào:

      “Van cầu ngươi, ta lấy tiền, chỉ cần đem mẫu thân của ta chôn cất là được rồi.” Nàng vẫn là rồi, lại đột nhiên xoay người thả mười văn tiền ở bên cạnh ta, ta thấy ràng mặt của nàng, bộ dạng mười bốn mười lăm tuổi, ôn ôn hòa hòa, nhìn cũng thấy tức giận. Người chung quanh cũng lục tục ném mấy văn tiền, cái gì “Điềm xấu” “Nhanh chút ” “Đừng đến đây nữa” gì đó.

      Ta chôn cất mẫu thân, đốt giấy xong, trở lại trong ngôi miếu đổ nát nằm, đói bụng vội vàng tìm đến chút rau dại ăn miếng. Ta biết ngày mai nên làm như thế nào.

      Ta lại đói bụng, tìm rau dại, lại thấy cách đó xa có mấy người qua, là nàng! Ta liếc mắt cái liền nhận ra rồi, vẫn là bộ dạng ông hòa như vậy, kia thân quần áo cũ, có lẽ nàng có thể mang ta rời nơi này ?

      “Ân nhân, ân nhân, là ngươi sao?” Ta mang theo chút chờ đợi, hi vọng nàng còn nhận ra ta, ta đem mặt làm cho sạch chút.

      “Kia, ngươi là. . .” Nàng chần chờ, nàng quả nhiên nhớ.

      “Ân nhân, ta là ngày đó bán mình chôn cất mẫu.” Ta nhắc nhở, cái này nàng nên nhớ ra .

      Quả nhiên, nàng vẫn nhớ, lại hỏi ta vì sao gọi nàng, biết được ta ở tại trong ngôi miếu đổ nát vẻ mặt của nàng rất kỳ quái, giống như ở cố nén cái gì đó. Rốt cục vẫn phải là nam hài tử bên cạnh nàng kia mở miệng, nàng liền lập tức đáp ứng, nàng cũng sủng a, sau lại biết đó là đệ đệ của nàng Ngũ lang, hài tử vừa mềm lòng vừa đáng .

      Nàng thẳng ra trong nhà rất nghèo, muốn ta có tâm lý chuẩn bị, nhưng khi đó ta đây nào có cầu gì đâu, chỉ cần nơi để ở thôi. Nàng lại hỏi tên, tuổi của ta, ta nghĩ chút, vẫn là quyết định ăn ngay , nàng muốn ghét bỏi, ta cũng nhận, nhưng ta luôn cảm thấy nàng .

      “Lam lăng, tên rất hay.” Nàng trở câu, ta nhàng thở ra.

      “Ngươi tên là Lam Lăng, cái kia sao chổi?!” Nữ hài tử bên cạnh nàng hô.

      “Ta phải. . .” Ta vô lực .

      “Nha, toàn bộ trấn người nào biết, ngươi khắc chết phụ thân, bà nội gia gia, còn có hai cái vị hôn thê của mình! Vừa mới có phải hay còn khắc chết mẹ ngươi!” bé kia còn tiếp, ta thể khóc, ta đáp ứng nương ta từ nay về sau cũng khóc.

      “Câm miệng!” Nàng quả nhiên tức giận,

      phải lỗi của ngươi, Lam Lăng phải , mau đứng lên, theo ta về nhà.” Nguyên lai vừa mới quát là nữ hài tử kia câm miệng. “ có chuyện gì, ta tin cái kia, kia đều là trùng hợp.” Nàng còn như vậy. Nàng quả nhiên là người tốt, ta đoán đúng rồi.

      “Hai vị muội tử, các ngươi về trước , ta dẫn ăn chút gì, buổi chiều lại trở về.” Nàng thực chu đáo, ta quả đói bụng, quả tuyệt đối , ta thể để cho nàng cảm thấy ta là phiền toái.

      Nàng kêu cho ta bát mỳ sợi, lại mua bánh bao, ta cố nén nước mắt ăn từng ngụm lớn. biết bao nhiêu lâu, hình như là từ sau khi nương sinh bệnh, ta liền có loại cảm giác ấm áp này.

      Nàng đột nhiên nhớ tới mua gạo, kêu đứa gọi là Ngũ lang kia cùng với ta cùng nhau đợi nàng. Lại nghĩ rằng rất nhanh có người lời khó nghe, Ngũ lang bị dọa khóc, ta cũng dám gì, chỉ có liều mạng che chở, chỉ hy vọng nàng có thể nhanh chút trở về.

      “Đều cút ngay cho ta, ông nội ngươi, cút!” Nàng cư nhiên mắng người, nguyên lai tính tình nàng cũng .

      “Tỷ, ngươi đến rồi, ô ô. . .” Ngũ lang bổ nhào vào người nàng khóc. Nàng bảo chúng ta mau, tốt, nàng nhìn thấy như vậy cũng có đuổi ta .

      “Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ a!” Nàng quát, ta thiếu chút nữa nở nụ cười, nào có nữ nhân chính mình xinh đẹp, ha ha.

      Tới nhà nàng, quả nhiên giống như nàng vậy, rất nghèo. Bởi vì ta lớn hơn hai tuổi, nàng gọi ta là Lăng ca, ta gọi nàng là Tứ nương, chúng ta thành người nhà.

      Nàng chút nào giấu diếm trong nhà có chuyện, cùng ta làm tất cả vật phẩm đế bán, kiếm tiền. Nàng còn có trù nghệ tốt (tài nấu ăn) mà nữ tử khinh thường, nàng có những ý nghĩ nữ tôn nam ti kia, ở trong mắt nàng nam nữ đều giống nhau.

      Ta thực thấy đủ, luôn cướp việc làm, giặt quần áo nấu cơm, cố gắng làm mọi việc mà ta có khả năng, tuy rằng nàng luôn để cho ta dưỡng thân thể tốt.

      Nàng luôn vững vàng trước mọi tin đồn trong thôn, làm cho những người đó từ từ chấp nhận ta, ít nhất giống trước kia ở trấn tránh né như rắn rết.

      Nàng thực thông minh, có rất nhiều ý tưởng ngạc nhiên, nàng cuối cũng vẫn đem ta làm đệ đệ, tuy rằng ta so với nàng lớn hơn, ta rất vui vẻ, hạnh phúc. Ta cũng thực vui mừng khi có tiểu tỷ tỷ như vậy, tuy rằng nàng luôn gọi ta là ca, Ngũ lang cũng đem ta làm ca ca, khi ta rảnh rỗi cũng dạy thêu nam công vân vân, ta nghĩ chúng ta vẫn tiếp tục sống như vậy, tốt a!

      Ngày trôi qua rất nhanh, lúa mỳ chín, nàng mang theo ta cùng Ngũ lang đến trong đất, cũng cho chúng ta làm nhiều việc, ta biết nàng là sợ chúng ta vất vả, dù sao những việc tốn sức đó đều là nữ nhân làm.

      “Ai nha!” Ta cẩn thận cắt vào tay.

      “Làm sao vậy, làm sao vậy?” Nàng lập tức quay sang.

      “Nga, có chuyện gì, làm việc .” Ta nắm chặt tay, đợi lát chảy máu nữa, ta thể để cho nàng cảm thấy ta ngay cả chút việc cũng làm được.

      “Cắt vào tay sao, mau cho ta xem.” Nàng cầm lấy tay bị thương của ta để lên miệng. Ta lập tức biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ cảm thấy tim đập bình thường.

      “Đau , trước nhẫn nại chút a!” Nàng nhìn chung quanh, kỳ , chút cũng thấy đau, ta chỉ nghe thấy tim bang bang đập ngừng. Nàng rất nhanh tìm được ít lá cây, vò ra nước, bọc lại ngón tay của ta, lại xé xuống mảnh vải sạch để băng bó lại, cũng để cho ta qua bên ngồi xuống.

      Ta ngồi hồi lâu, mới kịp phản ứng, ta nghĩ lung tung cái gì đâu rồi, Tứ nương chính là đem ta làm ca ca hoặc là đệ đệ. Hơn nữa, thanh danh của ta như vậy, nàng có thể để ý, nhưng nàng vẫn còn có thiệt nhiều thân thích đâu. Nhìn thấy tay có việc gì rồi, ta đứng lên đem lúa mỳ bó lại, tận lực làm cho Tứ nương thoải mái chút.

      Tứ nương quá thông minh, cư nhiên làm ra cái trống đá , giúp trong thôn giải quyết vấn đề lớn, người trong thôn gặp nàng đều rất nhiệt tình, thậm chí có thôn dân nhiệt tâm còn làm mai nàng, nhìn bộ dạng Tứ nương chạy trối chết, là quá buồn cười rồi, ha ha.

      Chỉ chớp mắt, ta mười chín rồi, ở tuổi này nam tử đều sớm có đứa rồi, mà ta cũng hy vọng xa vời cái gì.

      Tứ nương mười bảy rồi, rất nhiều ông mối vội tới làm mai cho nàng, nàng đều thoái thác. Nàng còn những người đó rốt cuộc coi trọng nàng cái gì, nàng tài mạo, vừa nghèo vừa thú vị. Nàng thế nhưng biết, nàng có tiền nhưng rất nhiệt tâm, lớn lên tồi, tính tình tốt, vừa già thực bổn phận, cho tới bây giờ có gì thú vị. Trừ bỏ năm đó khi mang ta trở về, chưa từng qua lời thô tục, mắng người, vô luận ai gả cho nàng, đều là được sủng ái cả đời, nam tử cầu còn phải chính là người vợ đối tốt với sao?

      Ngày đó, Dì cả đến nhà, cố ý sai khiến Tứ nương chỗ khác, ta nhìn ra được, nàng có chuyện muốn với ta, ta kêu Ngũ lang cho gà ăn, nghĩ Dì cả rốt cuộc muốn cái gì.

      “Lam Lăng ngươi cũng còn , nên lập gia đình ?” Dì cả mới mở miệng liền làm ta giật cả mình. Ta chưa từng nghĩ tới lập gia đình, ta thực nghi hoặc Dì cả việc này để làm gì, nàng cũng biết ai dám thú ta, vì sao còn đâu?

      “Ngươi nhất định rất kỳ quái ?” Dì cả cho ta cơ hội chuyện, “Ngươi có biết Tứ nương vì sao đem việc hôn nhân đều từ chối, thậm chí liếc mắt nhìn cũng nhìn? Đó là bởi vì ngươi.” Dì cả thực khẳng định.

      “Làm sao có thể đâu, ta như thế nào. . .” Ta .

      “Tứ nương cùng ngươi sống chung chỗ, thói quen cuộc sống như thế, nơi nào còn muốn kết hôn phu? Thậm chí ngay cả chính nàng cũng biết, trong lòng nàng có ngươi.”

      “Làm sao có thể. . .” Ta bị hù đến rồi, Tứ nương trong lòng có ta? “ , nàng vẫn đem ta làm ca ca.”

      “Tứ nương mấy năm nay mình chống đỡ cái nhà này, ngươi so với nàng lớn hơn, trong lòng nàng ỷ lại ngươi, rời được ngươi, cho nên, nàng thích ngươi, chính là nàng vẫn . Chỉ có ngươi gả cho người khác rồi, nàng tự nhiên cưới phu, bằng , vừa nhìn thấy ngươi, nàng cảm thấy ai so ra cũng kém ngươi, tự nhiên chướng mắt.” Dì cả tiếp, “Chính ngươi nghĩ chút, ta kêu ông mối tìm cho ngươi gia đình trong sạch, cho dù là vì Tứ nương cũng được, ngươi cũng biết thanh danh của ngươi. . . Ai!”

      biết Dì cả khi nào rời , nàng rất đúng, ta biết nên làm như thế nào. Ta biết ta thích Tứ nương, nhưng là ta xứng, tối thiểu ở trong mắt mọi người là như vậy. Mà thời điểm khi ông mối đến cửa, ta vẫn rất thoải mái, nhưng ta phải làm như vậy.

      được được, Lăng ca mới cần đâu.” Tứ nương : “Ngươi .”

      “Ông mối Vương vào , vào trong phòng .” Ta vén rèm cửa lên, để cho ông mối Vương tiến vào.

      “Đây là Vương gia ở đông thôn, có mấy chục mẫu điền sản, năm kia chết phu lang, lưu lại hai đứa con trai đều xuất giá rồi, ngươi gả tới đó khẳng định sủng ái ngươi.”

      Ta sao cả, gả ai cũng cùng vậy, trừ bỏ — Tứ nương.

      được! Đều nhanh xuống mồ rồi, còn tai họa cho người khác!” Tứ nương tức giận

      “Phi phi, Vương lão tam mới bốn mươi lăm, tuổi còn rất trẻ.”

      “Chính là được!”

      “Được rồi, Trịnh đại tỷ ở tây thôn, nghe Lam Lăng rất hiền lành, muốn kết hôn làm chính thất.” Ông mối Vương rất nhanh lại giới thiệu người khác.

      được! Người kia có bệnh, người nào biết nàng nhặt được kỹ nam, lấy thân bệnh bẩn thỉu.” Tứ nương ngụm liền bác bỏ.

      “Kia được , là Lý viên ngoại ở trấn , gia tài Bạc Vạn, thú làm làm vợ kế, này là tốt nhất.”

      “Tốt cái rắm! Tại sao ngươi gả ? Nàng cái nhân kia giày vò chết mấy người kế phụ rồi? Ngươi cút cho ta, nhanh chút cút!!” Tứ nương phen đem ông mối này đuổi , trong lòng ta kỳ thực cao hứng, xem ra đúng là giống như Dì cả vậy, Tứ nương chính mình cũng biết trong lòng mình nghĩ gì, ta đây càng nên nhanh chút rời .

      “Phi, cái sao chổi, ta còn muốn đến đâu!” Ông mối rồi.

      “Tứ nương, ngươi làm gì? Ta cũng còn nữa.” Ta có lựa chọn, “Chẳng lẽ ta còn có thể ở đây cả đời? Ngươi sớm muộn gì cũng phải cưới chồng, ta ở lại đây cũng thích hợp.”

      “Ách, Lăng ca ngươi muốn lập gia đình?” Tứ nương có chút ngây người.

      “Sớm muộn gì cũng phải gả, thanh danh kia của ta, có thể gả ra ngoài cũng tệ rồi, còn có thể có được nhà nào tốt?” Ta thực nhàng .

      “Kia. . .” Tứ nương , ta cũng biết cái gì mới tốt nữa.

      Nhìn Tứ nương lại nóng nảy đuổi tất cả ông mối, ta vừa vui vẻ, vừa chua xót trong lòng, ta nên làm cái gì bây giờ cho phải đây?

      ——— ————— tác giả ra suy nghĩ của mình: đột nhiên rất muốn viết ngoại truyện, trước tiên liền viết kỳ Liễu Kiều sống bó to tuổi, tuy rằng xem quen heo chạy, cuối cùng chưa ăn quá thịt heo, trì độn chút là bình thường.
      Phan Hong Hanhlinhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Rối rắm a rối rắm

      Quên , nghĩ nữa, nấu cơm ăn. Khoai tây xào đậu giác, rau hẹ xào trứng, canh mướp nấu cà chua, nấu chút cơm tẻ, hẳn là được rồi. Khoai tấy cắt miếng, đậu giác cắt đoạn ngắn, rau hẹ cũng rửa rồi cắt thành đoạn, mướp gọt vỏ dùng dao cắt thành từng miếng xéo, để bên. Chỉ có cái trong nồi dùng lửa nấu cơm, nồi khác đun khô, đổ dầu, đổ khoai tây vào, rang hơi vàng chút, đổ ra, lại cho vào chút hành gừng tỏi thái cùng hạt tiêu, xào cùng đậu giác, đợi mặt vỏ đậu giác nhăn lại, đồ khoai tây vào, muối, nước tương, dấm chua, đảo đều chút, đổ ra.

      Lại rửa sạch nổi, đổ dầu vào, khi dầu nóng thêm hành gừng tỏi, khuấy đến khi ra mùi thơm, đổ vào rau hẹ, thêm muối, xem rau hẹ mềm xuống rồi, đập trứng vào đánh đều, chờ trứng đọng lại, dùng xẻng lật lại cái, tráng đều, thêm dấm chua, rau hẹ xào trứng cũng xong. Cho vào trong nồi chút dầu, thêm hành gừng thái sợi, đổ mướp vào xào tới khi đổi màu, cho cà chua vào, đảo vài cái, thêm hai chén nước, thả chút muối, đậy vung vào nối nấu. sau khi mở nồi ra thêm dấm chua, nếm chút, đồ khai vị chua vô cùng. Chờ cơm chín, là có thể ăn cơm.

      Xế chiều, ta dạy Ngũ lang học chữ, tuy rằng bút lông kia khó viết, học chữ vẫn làm khó được ta. Lam Lăng ở bên cạnh ngồi thêu thùa, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn liếc mắt cái, Lam Lăng lại có thể viết ra vài chữ rất ngay ngắn, so với ta giống cầm chân gà bới ra mạnh hơn nhiều, soàn soạt. Vừa muốn với bọn họ tính toán của ta, chợt nghe thấy có người gọi cổng.

      “Tứ nương, ngươi ở đâu?” Nguyên lai là Tam tỷ nhà Dì cả.

      “Tam tỷ, sao ngươi lại tới đây, có chuyện gì sao?” Ở nông thôn những quy củ kia, lam lăng cũng cần tránh , liền cùng Ngũ lang nghe chúng ta chuyện phiếm.

      “Nương bảo ta tới gọi ngươi tối nay đến nhà, nương lâu cùng nhau ăn cơm rồi, hôm nay vừa vặn bắt con thỏ hoang, cùng nhau nếm thử món ngon. Nga đúng rồi, dì Hai cũng tới, vừa xong” Tam tỷ cũng thú phu rồi, chính là quá thích gặp người, cho nên trừ bỏ thời điểm cùng nhau ăn cơm, đúng là sao gặp được.

      “Tốt, ta hồi đến, dì Hai như thế nào đột nhiên đến đây?” Dì Hai này của ta, chỉ tại thời điểm lễ mừng năm mới trở về nhìn xem, lúc này trở về là chưa từng thấy qua, ít nhất là hai năm qua từ khi ta là Liễu Tứ nương là có chuyện.

      “Nga, là đột nhiên muốn trở về nhìn xem, cũng gì khác.” Tam tỷ nháy mắt, giảm thấp thanh xuống,

      “Ta nghe cháu ngoại trai nhà mẹ đẻ dượng Hai, mới mười lăm tuổi, ta còn chưa nhìn thấy đâu.” phải là xem mắt , trong đầu ta chợt nổ ầm, quá tục.

      Dì Hai trong ấn tượng là bộ dáng khôn khéo, chuyện có lợi chắc chắn làm, lúc này làm sao lại đến đây? Chẳng lẽ là Dì cả quá nhiệt tâm? Ta muốn , ta luôn luôn thích tới nhà người khác, rất thoải mái, huống chi còn có loại mục đích này. Nhưng là lại thể , hai năm qua, Dì cả đối với chúng ta cũng tệ, tuy rằng ta rất thú vị, nàng cũng quá mất hứng. Ai, làm sao lại phiền như vậy phiền chứ, vẫn là sớm chút quyết định.

      Nam tử nơi này địa vị cao, có người mời khách cũng chỉ mời nữ , ta kêu Lam Lăng cùng Ngũ lang ở nhà ăn cơm, chờ ta trở lại có việc muốn . Ta theo Tam tỷ tới nhà Dì cả, thấy Dì cả cùng Dì Hai, chúng ta ngồi ở chính phòng chuyện, Dì cả phu mang theo hai người tỷ phu ở phòng bếp làm việc.

      Đến khi dọn đồ ăn lên bàn, dượng Hai Trịnh thị mang theo thiếu niên tới, là cháu ngoại trai nhà mẹ đẻ, kêu là Trịnh Bình Nhi, mười lăm tuổi, nam công mọi thứ đều tinh thông. Gật đầu, ta chuyện, ta đoán được ý tứ của các nàng, cũng có ý định này, tự nhiên là nhiều chuyện bằng bớt chuyện. Cơm nước xong, ta lấy lý do trong nhà còn có việc, liền lập tức rời khỏi. Ta cứng nhắc như vậy, hẳn là có chuyện gì ?

      Về đến nhà, Ngũ lang cùng Lam Lăng quả nhiên còn chờ, bất kể là lúc nào, trong nhà đều có ngọn đèn chờ, vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp. Ngũ lang viết chữ, Lam Lăng sửa quần áo, thỉnh thoảng câu. Lam Lăng ngẩng đầu nhìn thấy ta:

      “Tứ nương trở lại, muốn uống nước ?”

      cần.” Ta ngăn , “Ta cũng uống rượu, có chuyện gì, chỉ là nhiều người có chút ồn ào nên cảm thấy phiền.” Kéo chiếc ghế qua, ta nằm bò lên bàn: “Cái kia, ta nghĩ tới, nhà chúng ta tại có chút ít tiền, ta tính đến trấn mở tiệm ăn , các ngươi cảm thấy thế nào?”

      “Tại sao đột nhiên lại nghĩ như vậy?” Vẫn là Lam Lăng lên tiếng hỏi.

      “Đúng nha, tỷ.” Ngũ lang dừng bút lại, mở to hai mắt.

      “Ta nghĩ như vậy, chúng ta chỉ có hai mẫu ruộng, lại thêm bình thường kiếm ít tiền tiêu vặt, sinh sống là thành vấn đề , nhưng là cũng thể mãi như vậy a. Chúng ta đến trấn , làm chút sinh ý , cuộc sống cũng thuận tiện chút, ít nhất cũng cần ngay cả mua chút muối cũng phải mất nửa ngày ? Còn có, Dì cả luôn làm mai cho ta, ta luôn nể mặt mũi nàng như vậy cũng tốt, dứt khoát đến trấn , nàng cũng thể xen vào nữa. Tuy Dì Hai cũng ở trấn , nhưng nàng mới rảnh rỗi để quản ta đâu. Tóm lại là như vậy, trấn tồi, các ngươi cảm thấy thế nào?” Vẫn muốn nghe dân ý.

      “Tỷ, ngươi như thế nào là như vậy .” Ngũ lang rất cho ta mặt mũi, ha ha.

      “Kỳ ngươi có lý, chúng ta thể lúc nào cũng dựa vào hai mẫu mà sống được. Nhưng là đến trấn , ta đây. . .” Lam Lăng chần chờ. Ta hiểu được ý tứ của , vẫn là lo lắng mọi người lung tung.

      “Hơn hai năm rồi, bộ dáng của ngươi cũng thay đổi ít, cho dù người ta có gì, ta nhất định cũng chống đỡ được, ta tuyệt đối để người khác khi dễ ngươi.”

      “Ân, nhưng là chúng ta ở chỗ nào, còn có làm việc gì mới được đâu? Tiền của chúng ta cũng nhiều.” Quả nhiên, Lam Lăng nghĩ đúng là chu đáo.

      “Chuyện này ta nghĩ qua, ngươi xem a, ta thuê cái cửa hàng, đoạn đường cần rất tốt, cũng cần quá lớn, chỉ cần phía sau cửa hàng người có thể ở lại là được. Này hẳn là tốn bao nhiêu tiền, ngày mai ta tìm người môi giới hỏi chút, để giúp đỡ tìm xem, thấy được ta dọn .” Trước kia xem tiểu thuyết nhân vật chính đều làm như vậy, cuối cùng có thể tìm được hướng hợp ý , cùng lắm mất nhiều thời gian chút.

      “Ân, ý này cũng tồi. Vậy ngươi muốn làm gì?”

      “Ta tính mở quán mỳ hoặc là cửa hàng bánh bao, các ngươi thấy sao?” Ta đem ý tưởng ra: “Việc này tiền vốn thấp, ba người chúng ta cũng có thể làm việc ở đây, chỉ là có thể mệt chút.”

      “Mệt chút cũng sợ, ta cảm thấy quán mỳ tốt hơn chút, việc này từ sáng sớm đến tối muộn đều có sinh ý, ăn nhanh làm cũng mau. Nếu như là cửa hàng bánh bao…, chỉ có buổi sáng sinh ý tốt, hơn nữa bán hết cũng thể bán lại.” Lam Lăng nghĩ quả nhiên chu đáo, nhìn bộ dạng im lặng là vàng của Ngũ lang kìa, ha ha!

      “Hảo, quyết định như vậy , ngày mai ta trấn . còn sớm, ngủ .” Thu phục thành công.

      Sáng sớm hôm sau, ta liền trấn , tìm người môi giới nổi danh ở trấn , đem cầu của ta , lại xin tận lực chú ý nhiều chút, phòng ở đơn giản chút cũng sao, có thể rẻ là tốt rồi. Ta lại tiếp tục lòng vòng đường, xem giá thị trường. Bán mỳ cũng có ít, nhưng là cũng đa dạng, chỉ là canh mỳ sợi nóng, thêm chút thịt, như vậy ta liền yên tâm, ta làm nhiều loại, tin có sinh ý.

      “Dì cả, sao ngươi lại tới đây? Tỷ của ta lên trấn rồi.” Ngũ lang thấy Dì cả tới, rất kỳ quái.

      “Nga, ta đây tối nay lại đến .” Dì cả xoay người rồi.

      “Dì cả ngươi đến rồi, có chuyện gì sao?” Ta vừa vào cửa nhìn thấy Dì cả từ trong nhà ta ra.

      “Đúng vậy a, Trịnh Bình Nhi ngày hôm qua, tồi ?”

      “A? ấn tượng.” Làm sao lại chuyện này a.

      “Ngươi nha, ngốc như vậy, biết đứa bé kia coi trọng ngươi chỗ nào, nguyện ý gả cho ngươi.” Dì cả tò mò, ta càng tò mò hơn, ta nhìn cũng chưa nhìn chút, làm sao lại. . .

      “Bác , cũng chính là Dượng Hai của ngươi cũng đồng ý, nhà các nàng biết tình huống của ngươi, cũng cần sính lễ gì, chỉ cần ngươi có thể đến trấn ở là được. Đúng rồi, còn có điều, ngươi thể mang theo Lam Lăng , phải để cho rời .” Dì cả thực quá đáng, Lam Lăng nghe thấy , bằng lại khó chịu. Hôn mê, ta còn đồng ý, các nàng lại muốn xen tới tận đây rồi,

      “Ta đồng ý, ta muốn cưới , hơn nữa ta cũng thích.”

      “Tứ nương, ta là vì muốn tốt cho ngươi, mẹ ngươi sớm, chuyện này ta làm chủ rồi, chọn ngày, ta liền cầu hôn cho ngươi.”

      cần, Dì cả, ta biết ngươi là tốt với ta, nhưng ta muốn.”

      “Chính ngươi nghĩ lại , cũng nên vì Ngũ lang lo lắng chút.” Dì cả rồi, ta mệt mỏi tiễn nàng ra ngoài. Ta thực đồng ý, cái mặt cũng chưa gặp như thế nào sống cùng nhau?

      “Di, Ngũ lang, ngươi làm sao vậy?” Ngũ lang cư nhiên ngẩn người, xem ra ngẩn người cũng lây bệnh.

      “Lăng ca ra ngoài, cái gì cũng , tỷ ngươi muốn cưới người nào kia a?”

      cái gì đó, đương nhiên , đều là Dì cả tự mình muốn.” Ngũ lang nhàng thở ra:

      “Ta cảm thấy vẫn là Lăng ca tốt nhất, nếu tỷ ngươi cưới Lăng ca tốt lắm, chúng ta là vẫn có thể sống cùng nhau .”

      “Tiểu tử đáng chết, ngươi gả a!” Cho cái tát, ách, cưới Lăng ca?

      Ta như thế nào cảm thấy có chút gì đó thích hợp, trong lòng sao lại hoảng sợ như vậy a. Đúng rồi, Lam Lăng nghe được cái gì chứ, vẫn nên xem thử chút.

      Ngũ lang nhà hàng xóm nhìn xem, ta dọc theo đường lớn tìm, chỗ nào đâu? đến nơi nên a, trong đầu đột nhiên chợt lóe, miếu đổ nát, đúng, miếu đổ nát, nơi duy nhất có thể ở được trước khi gặp ta, bước nhanh hơn, ta hướng miếu đổ nát chạy vội .

      Lam Lăng ngơ ngác bước , thẳng đến khi thấy cánh cửa bị phá tung của ngôi miếu đổ nát, mới thanh tỉnh lại, ha ha, nguyên lai đây mới là nơi ta nên ở, ta năm đó nên chết ở chỗ này, nên có hy vọng xa vời gì. Nàng còn muốn cưới phu lang, thậm chí ta ngay cả theo nàng cũng được. Nước mắt bất tri bất giác chảy đầy mặt, nương, ta vẫn khóc.

      Thời điểm ta tìm được miếu đổ nát, chỉ nhìn thấy Lam Lăng ngủ, ánh mắt hồng hồng, mặt vẫn còn có nước mắt chưa khô, trong lòng đau, khóc lâu, nhìn là có thể thấy được. Thở dài, nhàng nâng Lam Lăng dậy, đem cõng tại phía sau, trở về, trong lòng sao lại chua xót như vậy, còn rất đau, vừa mới vừa nghĩ tới thấy Lam Lăng, trong lòng khủng hoảng như vậy, ta, ta phải là, thích ? Nếu , tại sao có thể có cảm giác toàn bộ thế giới đều ở lưng đâu?

      Chậm rãi bước , Lam Lăng còn ngủ, trong lòng ấm áp, xem ra ta thích , vậy còn sao? phải vẫn phải lập gia đình ư, làm sao bây giờ a? Quên , mau chóng mang đến trấn , ta cho gả là được, phải gả cũng chỉ có thể gả ta, hừ hừ, ta tin ta làm được. rối rắm a!

      ——— ————— tác giả ra suy nghĩ của mình: Mệt mỏi quá a
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :