1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày Anh Mãi Yêu Em - Trương Tiểu Nhàn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 17






      Chắc cũng biết, em và ấy từng quen nhau, bởi vì, em cho ấy với , hay bất kì kẻ nào khác.




      Bởi vì, cho tới bây giờ em vẫn ấy.




      Đó là ngày nào đó sau khi em bị nhục nhã.




      Lúc nhập học, Hạ Hạ sớm quên sạch . Em vốn nên hận , nhưng em giận mình khi cách nào hận được.




      Em sống như cái xác hồn vậy. Em cần hạnh phúc nữa.




      Sau đó, em tình cờ gặp Đỗ Lâm đường.




      Em nhìn thấy ấy, là ấy gọi em.




      ấy thấy dáng vẻ tiều tụy lẻ loi của em, đáy mắt lên ý thương hại, mời em uống cà phê.




      Khi cùng ấy uống cà phê, em luôn tìm cơ hội hỏi thăm về . Em chẳng có hứng thú gì với ấy cả. Em chỉ muốn nghe những chuyện cũ của khi còn học Đại học. Em muốn nghe về từ ấy. Em muốn biết mọi thứ về .




      Khi bọn em rời khỏi quán cà phê, trời khuya. ấy hỏi em có muốn xem tranh ấy vẽ .




      Em biết người con trai này thích em.




      ấy là người duy nhất thân thiết với mà em biết. ấy cũng là mối liên hệ duy nhất của em và .




      Em còn gì để mất.




      Em theo ấy về nhà.




      ấy từng học năm Kiến trúc, sau đó bỏ học làm họa sĩ. Đó cũng là nguyên nhân khiến ấy chán chường.




      ấy dào dạt hứng khởi về mấy bức tranh của mình, rồi lại lén nhìn em hết lần này đến lần khác, muốn tìm kiếm vẻ sùng bái và ngưỡng mộ mặt em.




      Mấy bức tranh ấy vẽ, chẳng đẹp bằng góc bức tranh về người phụ nữ vẽ.




      Nhưng, tối hôm đó, em ở lại.




      ấy là người tốt.




      ấy trân trọng em.




      ấy dạy em rất nhiều, về kiến trúc, về nghệ thuật.




      ấy chẳng chút tỵ hiềm cho em biết, thường giúp đỡ ấy về tài chính. ấy cũng thấy khó xử vì điều đó. Ngược lại còn với em, những nhà nghệ thuật danh tiếng đều sống như vậy, Van Gogh có em trai ông ấy, còn ấy .




      Em từng nghĩ, em chỉ đau lòng khi người, nhưng em sai lầm rồi.




      Khi em ai đó, hóa ra em cũng thấy đau. Em vì bản thân mình mà đau đớn.




      Hai tháng ngắn ngủi sống cùng Đỗ Lâm, cuối cùng em chỉ thấy đau. Em chỉ nhìn thấy qua ấy, và so sánh mọi điều giữa ấy và .




      Sau đó em phát , ấy vĩnh viễn thể bì được với .




      Vì sao người em lại là ấy mà phải là ?




      ngày, khi ấy về đến nhà, thong dong cởi đôi giày da bẩn thỉu ra, để lộ đôi chân thô thiển rậm lông.




      Em rốt cuộc chịu nổi.




      Em trốn chạy khỏi ấy, quay đầu lại.






      Chương 18






      Sau khi rời bỏ ấy, em đến nhà ở Bối Lộ.




      Em vào nhà . Em đoán người giúp việc già của cho em vào nữa. Lần đó, sau khi em , chắc giáo huấn bà ấy rồi.




      Mỗi ngày em đều ngồi ở bậc thang lầu năm, nhìn xuống cửa nhà ở lầu bốn. Em muốn chờ về, muốn nhìn thấy chút.




      Nhiều ngày liên tiếp, em thấy , chỉ thấy người giúp việc của ra ngoài mua đồ này nọ.




      Có lẽ rời khỏi.




      Nhưng em vẫn chờ cầu thang lạnh lẽo mỗi ngày.




      Khi đó là lúc trời đông giá rét, em lạnh run bần bật. Sợ lúc về em ngủ nên em dám ngủ, thỉnh thoảng em đứng lên, xoa nắn đôi tay lạnh băng của mình.




      Rốt cuộc có ngày, em nghe thấy những bước chân của .




      Em vội tránh ở góc cầu thang nhìn lén .




      Đúng là ! Là ! mang theo vali trở về, người mặc áo măng tô, cả người đầy bụi.




      Em vẫn luôn chờ . Nhưng, khi em nhìn thấy , em lại sợ hãi.




      Thậm chí em sợ cả chuyện bắt gặp em, nên em phải tránh .




      Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa của , em mới lặng lẽ xuống lầu. Nhìn cánh cửa đóng kín, em khinh miệt sợ hãi của mình.




      Tay em khẽ vuốt ve cánh cửa mới chạm qua, mang theo dư vị của , rời khỏi tòa nhà.




      Em ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà . Em thấy ánh đèn sáng tỏa ra từ nhà .




      Có nhiều ngày, ban đêm em đều đến đây, đứng ở cùng nơi nhìn lên cửa sổ nhà , mãi đến khi tắt đèn, em mới chịu rời .




      Em muốn nhìn đến khi em tuyệt vọng.




      Nhưng, em càng nhìn lại càng nhớ .




      Ban đêm hai tháng lạnh lẽo đó, em đều ngồi ở cầu thang lầu năm chờ .




      Em quyết định, em hết nỗi lòng mình cho nghe.




      Lại lần nữa em nuôi trong mình thứ hy vọng hèn mọn.




      Đại khái có đêm, rốt cuộc em cũng nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang. Em đứng dậy, tâm tình kích động, chuẩn bị về phía .




      Tiếng bước chân càng lúc càng gần.




      Nhưng mình, dẫn theo phụ nữ về. ta ôm lấy cánh tay . Em nghe thấy tiếng cười vui vẻ, khiêu khích của hai người.




      Em thấy ta và cùng nhau vào nhà.




      rất nhiều phụ nữ, chỉ em mà thôi.




      Mắt em nhòa nhạt lệ, thất thểu bước xuống cầu thang, bỏ qua cửa nhà . Lúc này đây, em còn muốn lấy đôi tay lạnh băng vuốt ve cánh cửa vừa chạm qua nữa.




      Em rời khỏi nhà trọ của , ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ.




      Mãi đến hai mươi năm sau em mới trở về.






      Chương 19






      , em chẳng là gì cả.




      Em học Đại học.




      Điểm thi Đại học của em rất tệ.




      Em dùng những ký ức về để tra tấn chính mình. Thứ cho em, rất ít ỏi, nhưng em đem chúng nuôi lớn lên, lần đầu tiên thấy , lần đầu tiên nghe đàn “Dạ khúc” ở nhà , lần đầu tiên mình ngồi ở nhà chờ về, lần cuối chờ nơi cầu thang lạnh lẽo, lần cuối ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà trong giá rét, còn có cả lần, đưa em về nhà, chỉ có và em.




      Những ký ức vụn vặt ấy, em đều hồi tưởng trăm ngàn lần, cho phép mình vui vẻ.




      Hạ Hạ đến Mĩ du học. Bọn em chia tay nhau ở sân bay, ôm nhau khóc đến chết sống lại.




      Em khóc vì ly biệt, ly biệt của em và cậu ấy, cũng là ly biệt của em và .




      Năm đầu, cậu ấy viết rất nhiều thư cho em, nhưng thư hồi em gửi cậu ấy ngày ít. Bí mật của em đâu thể cho ai khác, huống chi là cậu ấy?




      Khi – Thành Cát Tư Hãn xuất ngày hôm đó, Tây Hạ chúng em diệt vong.




      Dần dần, bọn em thư từ qua lại nữa.




      Sau đó, em tìm được việc làm ở phòng triển lãm tranh.




      thích nghệ thuật, nên em cũng nó.




      Khoảng thời gian đó, có vài người đàn ông điều kiện rất tốt vây quanh em.




      Em thay đổi, đẹp ra, còn là ốm yếu gầy gò hay thẹn thùng ngày xưa nữa.




      Em chẳng thích thú gì những gã đàn ông theo đuổi em. Với họ, em luôn lạnh lùng, như thể em là người chẳng cần đến tình . ai biết, đó là vì lòng em vĩnh viễn chỉ có .




      Nhưng, đó lại thành điểm hấp dẫn trí mạng của em.




      buồn cười đúng ? Khi cần, bỗng nhiên lại có.




      Em làm việc ở phòng triển lãm tranh vài năm gặp được kiến trúc sư giàu có. Ông ấy lớn hơn em ba mươi tuổi, hơn nữa có vợ.




      Em trở thành bồ nhí của ông ấy.




      Em ở trong căn nhà đẹp, em muốn gì ông ấy cũng cho em.




      Em biết, nếu em muốn ông ấy ly hôn để cưới em, ông ấy cũng đồng ý.




      Nhưng em chưa từng cầu như vậy.




      Em cần hạnh phúc nữa.




      Nếu thể gả cho , em cũng muốn lấy bất kì kẻ nào.




      Ông ấy là người thông minh, khi sống chung, em học được rất nhiều điều từ ông ấy mà chẳng trường lớp nào dạy được, tất cả đều về kiến trúc, dù đơn giản hay phức tạp, em đều học toàn bộ.




      Em muốn học vẽ tranh, ông ấy liền tìm thầy tốt nhất cho em.




      Em muốn học dương cầm, ông ấy cũng mời thầy tốt nhất.




      Ông ấy hay mang em ra nước ngoài. Ở đó, nơi em thích đến phải là trung tâm thương mại hay cửa hàng thời trang, mà là viện bảo tàng và phòng triển lãm tranh. Em quen rất nhiều nghệ sĩ đầu ngành.




      Mọi thứ thích, em đều học.




      Khi đó, em cũng ngờ gặp lại . Em chỉ muốn thành người như . Em biết điều đó nghe vớ vẩn, nhưng em lại muốn dùng phương thức như thế để .




      Em mua rất nhiều trang sức bằng ngọc trai, vì ngọc trai trông rất đẹp. Em sưu tầm những trang sức ngọc trai quý giá, hiếm có nhất. Nhưng, em cũng chẳng quan tâm chúng có thất lạc ở đâu , vì chẳng có cái nào là do tặng cả.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 20






      Mười năm trôi , em vẫn sưu tầm tin tức về , chỉ cần tờ báo nào nhắc đến , dù là bài phỏng vấn hay chỉ đưa tin vắn, em đều cắt lại giữ gìn cẩn thận.




      Em đặt mua tập san nghệ thuật kiến trúc, vì muốn bỏ qua bất cứ tin tức nào về .




      Chỉ cần là sản phẩm thiết kế, dù nó ở thành phố nào, em cũng đến đó xem, thậm chí em còn vuốt ve từng phiến đá .




      vẫn luôn ở trong tim em. Những ký ức ấy trong em chưa từng phai nhạt, mà ngày càng thêm nét hơn.




      Em từng mơ mộng có ngày, chúng ta gặp lại nhau, có lẽ em của tại. Em từng , em đẹp ra đúng ?




      Có hai lần, em từng thấy .




      Lần đầu tiên, là ở bữa tiệc khiêu vũ, em đến cùng vị kiến trúc sư già kia, trong đám khách mời đông đúc, em nhìn thấy . vẫn như xưa, vẫn mê người. Tối đó, có rất nhiều phụ nữ lén nhìn .




      Năm ấy, ba mươi bảy tuổi, đứng cạnh trẻ đẹp, xem ra chỉ độ hai mươi.




      Lần thứ hai thấy , là ở xe em.




      Ngày đó, lái xe chở em về nhà.




      Khi chạy ngang nhà hàng sang trọng, em trông thấy . mới vừa bước ra từ đó.




      Năm ấy, bốn mươi hai.




      vẫn phóng khoáng như trước, chẳng thay đổi gì. nắm tay trẻ, chắc cũng chẳng quá hai mươi tuổi, mong manh như đóa hoa vừa chớm nở.




      Hai lần gặp nhau, đều thấy em.




      Lần đầu tiên, em vốn dĩ có thể đến chào hỏi . Lần thứ hai, em vốn có thể lái xe dừng trước mặt .




      Song em làm thế. Bởi vì, trong mắt tình nhân già của em, em vẫn còn rất trẻ. Nhưng, nếu so với thiếu nữ đứng cạnh , em quá già.




      Cuối cùng em cũng hiểu vì sao đàn ông lại thích tuổi trẻ như thế.




      Trong cuộc sống, chỉ có tuổi trẻ là đặc biệt. Nó là môt loại thiên phú, cần làm gì cũng có được nó. Nhưng, khi nó trôi qua rồi, có làm gì cũng giữ nó lại được.




      Em rồi, em rất đẹp.




      Có điều, phụ nữ càng xinh đẹp càng thấy những biến hóa nhặt nhất người mình bởi vô tình của thời gian.




      Năm đó, em ba mươi bảy tuổi.




      Khi em ba mươi bảy tuổi, em có được tất cả mọi thứ mà năm mười bảy tuổi em có.




      Nhưng, em còn mười bảy tuổi nữa.




      Em càng ngày càng già thêm. Dù có gặp lại, cũng em.




      Lòng em hiểu sao thấy đau đớn.




      Người đàn ông bên cạnh thấy dáng vẻ đó của em, lại càng thương em hơn.




      Nếu em muốn trăng trời, chắc ông ấy cũng hái xuống cho em, nhưng thứ em muốn, ông ấy chẳng thể cho được.




      Em chỉ muốn , mà em biết, cả đời này em cũng thể có được .




      S’TENT




      Mãi đến đêm tháng Tư nọ, khi lái xe đưa em về sau buổi hòa nhạc. Em vừa nghe xong màn biểu diễn dương cầm, nghệ sĩ kia chính là thân nhân của Chopin.




      Em nghe “Dạ khúc” đều vì . lần nữa em lại nhớ đến hình ảnh chơi bản “Dạ khúc” ngày đó.




      “Để tôi xuống đây được rồi. Tôi biết đường mà, về trước .” Em với lái xe.




      Em xuống xe, cõi lòng giăng đầy ưu thương, đơn bước lang thang đường phố náo nhiệt, từng khuôn mặt trẻ trung , lướt qua em.




      Em rong ruổi vô định đường.




      Vô tình em phát phòng triển lãm tranh đường Thiên Cầm.




      Trước đây em từng qua đây, nhưng chưa bao giờ thấy phòng triển lãm tranh này.




      Phòng triển lãm tranh này giống với bất cứ nơi nào khác, chỉ rộng chừng ba mét. Mặt tiền , nếu phải thấy bức chân dung ở cửa, em hoàn toàn biết đây là phòng triển lãm tranh.




      Cánh cửa nơi đó làm bằng sắt, đó có ô cửa sổ bằng thủy tinh, em nhón chân nhìn vào trong qua ô cửa đó, chỉ thấy bên trong là ánh đèn mịt mờ.




      Lúc này, cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, khiến em giật mình.






      Chương 21






      Mở cửa là cụ ông mặc lễ phục đen. Ông ấy trông rất già, lưng còng, khuôn mặt thê lương đầy nếp nhăn. Hình như em chưa từng gặp ai già như thế, chắc ông ấy phải trăm tuổi rồi, thậm chí là trăm hai mươi tuổi.




      Ông thều thào với em:




      “Mời vào xem!”




      Em miễn cưỡng vào, ông ấy khóa cửa đằng sau.




      “Mời theo tôi.” Giọng ông ấy khiến người khác thấy e sợ.




      Phòng triển lãm tranh hẹp dài, như có điểm cuối, diện tích lớn hơn nhiều so với em nghĩ. Từ ngoài nhìn vào chắc chắn ngờ được.




      Em từng bước về phía trước. Trong phòng treo đầy chân dung người, mỗi bức tranh là người phụ nữ hay đàn ông xinh đẹp, tuy phục sức già dặn nhưng quanh viền mắt lại có nếp nhăn nào.




      Hai mươi năm qua, em xem qua vô số tranh, em gần như có thể nhận ra tất cả các phong cách. Dù là họa sĩ mới chăng nữa em cũng nhận ra. Nhưng, những bức tranh được treo ở phòng triển lãm này, em hoàn toàn nhìn ra đây là phong cách của họa sĩ nào.




      Lòng em tự hỏi, rốt cuộc đây là vị họa sĩ mới nào mà lại có tài năng phi thường đến thế?




      Khi em quay đầu định hỏi cụ già kia thấy ông ấy đâu nữa.




      Em chỉ còn cách tiếp tục tới.




      Bỗng nhiên lúc đó, khi em ngẩng đầu lên, bỗng thấy ông ấy đứng trước mặt em từ bao giờ.




      “Xin hỏi những bức tranh này là do họa sĩ nào vẽ vậy ạ?”




      “Đều do Phu Nhân Hoa Hồng vẽ.” Ông ấy cứng nhắc đáp.




      Phu Nhân Hoa Hồng? Em chưa bao giờ nghe thấy cái tên này.




      Ông ấy đột nhiên hỏi em:




      “Phu nhân ở phòng vẽ, có muốn gặp bà ?”




      Lòng hiếu kỳ khiến em gật đầu.




      “Xin theo tôi.”




      Ông ấy trước dẫn đường. Em sau ông ấy, xuống cầu thang dài hẹp. Em ngờ phòng triển lãm này có tầng hầm. Ông ấy bước tập tễnh, chao đảo, tựa như ngã xuống bất cứ lúc nào vậy.




      Chúng em qua hành lang u ám, mỗi bên hành lang đều có phòng. Bên trái là căn phòng chứa rất nhiều khung kính, có mấy công nhân nam sơn khung. Những công nhân này thoạt nhìn đều già hệt như cụ ông trước mặt, tất cả đều mang vẻ mặt tang thương. Bên phải là phòng có nhiều phụ nữ sửa sang lại tranh, các bà ấy cũng già nua như những công nhân nam bên kia, mỗi khi nhíu mày đều mang theo đau đớn.




      Sao người làm ở nơi này đều già như vậy?




      Em khỏi suy đoán, vị Phu Nhân Hoa Hồng kia chắc phải trăm bốn mươi tuổi rồi.




      Cứ mãi, em bắt đầu ngửi thấy hương hoa ngào ngạt.




      Mùi hương ấy càng lúc càng nồng đậm khi em vào phòng vẽ tranh ở cuối hành lang.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phòng vẽ to như vậy nhưng chỉ đặt giá vẽ ở giữa, đó căng tấm vải chuyên dùng để vẽ tranh sơn dầu, cạnh đó là chiếc bàn phủ vải nhung đặt la liệt thuốc màu.




      Sau giá vẽ đặt chiếc ghế dựa bằng nhung, trong phòng cắm đầy hoa hồng màu mận chín, vô vàn đóa hoa khoe sắc như vậy, trách được hương thơm nồng đến thế.




      Em chưa thấy loại hoa hồng này bao giờ.




      Khi em muốn quay lại hỏi cụ ông kia Phu Nhân Hoa Hồng ở đâu thấy ông ấy đâu nữa.




      Em đến bên bàn, cầm cọ lên ngắm nghía, trong lòng cảm thấy kì quái, cọ vẽ này là loại cọ cổ được sử dụng cách đây vài thế kỉ, giờ đâu còn bán nữa.




      Phu Nhân Hoa Hồng chắc hẳn vô cùng già.




      Em bỏ cây cọ xuống, khi xoay người định sang chỗ khác phụ nữ đứng trước mặt em.




      ta vào đây từ lúc nào, em hoàn toàn biết.




      ta hề già chút nào. Ngược lại, ta còn rất trẻ, thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, người mặc váy lụa màu hồng nhung rất quý giá, ngón áp út tay phải đeo chiếc nhẫn ruby hình trăng non.




      ta đẹp kinh người, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn hút lấy linh hồn người khác.




      muốn gặp tôi?” ta , giọng nghe rất xa xăm.




      “Những bức tranh bên ngoài là vẽ?” Em kinh ngạc hỏi.




      Tài năng bậc ấy, thể nào đến từ trẻ như vậy.




      Nhưng, ta gật gật đầu, :




      “Là tôi vẽ.”




      ”Mọi người trong tranh đẹp.”




      “Nhưng lại còn rất trẻ. Tuổi trẻ luôn tốt đẹp.” Cách ta nhìn em, như thể quen em từ lâu vậy.




      Em đồng tình nhìn ta.




      “Đúng vậy.”




      Em hỏi ta:




      “Họ đều là khách của sao?”




      ta quan sát em rồi đáp:




      “Đúng vậy, tôi đều vẽ theo cầu của họ. có muốn tôi vẽ cho bức ?”




      Em ảm đạm :




      “Tôi còn trẻ nữa.”




      ta cầm cây cọ bàn lên, :




      “Khi tôi vẽ những bức tranh ấy, họ cũng còn trẻ nữa.”




      “Là vẽ họ trẻ thêm? Như vậy còn là họ nữa.” Em lắc đầu .




      ta thâm thúy :




      “Tôi vẽ họ trẻ thêm, là họ tự biến thành dáng vẻ trong tranh tôi.”




      Trong nháy mắt, em khiếp sợ. Hình như em hiểu ý ta muốn .




      “Ngồi xuống đây.” ta nhìn về phía chiếc ghế dựa màu hồng nhung, với em.




      Tín Sinh, em phải lựa chọn.




      Em chút do dự ngồi vào chiếc ghế ấy. Em bị dụ dỗ, là do em tự nguyện.




      Em muốn được trẻ lại, như vậy, nếu ngày nào đó mình gặp lại nhau, có lẽ em có cơ hội, khiến em.




      , em sợ gì hết.




      rất đẹp.” ta . “Nếu trẻ hơn chút, hấp dẫn hơn bây giờ nhiều.”




      Trong phòng vẽ ấy, dường như thời gian ngừng lại.




      Em nhớ rốt cuộc em ngồi ghế bao lâu. Em nhớ đến cuốn truyện “Bức chân dung của ác quỷ” mà em vội vàng lấy xuống từ giá sách của trong lần đầu gặp nhau. Trong truyện, Dorian Gray đẹp vô cùng, họa sĩ vẽ chân dung ta bức vải để vẽ tranh sơn dầu. Từ đó về sau, bức tranh già , còn Dorian vĩnh viễn trẻ trung. Mãi đến ngày, khi Dorian dùng kiếm hủy bức tranh đó , bức tranh xấu xí già nua kia bỗng trở thành dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp, còn Dorian trở nên già nua chịu nổi, chết dưới lưỡi kiếm của chính mình.




      Em đột nhiên hiểu được cách vận mệnh an bài.




      Ngày đó, sao em lại cầm lấy cuốn truyện đó?




      Từ hai mươi năm trước, em chắc chắn có được , chỉ là, em phải đau khổ chờ đợi hai mươi năm mà thôi.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 22






      “Xong rồi.” Phu Nhân Hoa Hồng bỏ chiếc cọ vẽ xuống.




      Em đứng lên khỏi ghế, nơm nớp lo sợ nhìn bức tranh.




      trong tranh là em khi vừa mới gặp .




      “Giờ hãy trở về , Tây Tây.” Phu Nhân Hoa Hồng với em.




      Em lắp bắp kinh hãi. Sao ta biết em là Tây Tây? Em chưa từng cho ta biết.




      Mặt ta thoáng vẻ quỷ dị, mỉm cười :




      “Bức tranh này để lại đây , ngày nào đó trở lại.”




      Em tràn ngập nghi hoặc khỏi phòng vẽ tranh đầy hương hoa hồng đó. Khi tới cửa, em đột nhiên quay đầu lại, Phu Nhân Hoa Hồng vẫn đứng đó nhìn em.




      “Đó là hoa gì vậy?” Em ngắm nghía loại hoa hồng trong phòng, hỏi ta.




      Mắt ta thoáng biến hóa, cho em biết:




      biết sao? Chúng có cái tên rất đẹp: Hôm qua.”




      Em khỏi phòng triển lãm tranh, nhìn đồng hồ. Lúc em vào là khoảng mười rưỡi đêm, nhưng, khi em ra, đồng hồ vẫn dừng ở mười giờ rưỡi như cũ, ngày cũng đổi, tựa hồ như thời gian chưa từng trôi qua vậy.






      Chương 23






      Ngày hôm sau khi về nhà, mặt em chẳng có chút thay đổi nào, em bắt đầu hoài nghi đó chỉ là trò đùa.




      Em khỏi trách mình khờ khạo, thế nhưng lại tin vào những chuyện hoang đường như thế.




      Nhưng rồi, tới ngày thứ ba, cơ thể em bắt đầu biến hóa. Da em ngày trở thành trơn bóng hơn, những sợi tóc bạc bắt đầu biến mất, mấy nếp nhăn ở khóe mắt cũng còn.




      Ngay cả người đàn ông bên cạnh cũng nhận ra những thay đổi của em.




      Ngày nọ, ông ấy với em:




      “Mấy hôm nay trông em sáng sủa hơn nhiều! tốt! vẫn luôn lo cho em, nửa năm nay rất ít khi thấy em cười.”




      Ngực của em lại săn chắc như nhiều năm trước, mắt đen láy, sắc mặt cũng tái nhợt như trước nữa.




      sáng nọ, khi em tỉnh lại, thấy cả người bẫng, em vào phòng tắm, ở trong gương lên khuôn mặt quen thuộc khi em còn trẻ.




      Em nhớ mang máng, đó là em khi hai mươi tuổi.




      Em biến thành trong bức tranh.




      Em bỏ lại lá thư, mang hành lý rời .




      Trong thư em giải thích với ông ấy, với ông ấy, em muốn sống cuộc đời mới, cảm ơn tất cả những gì ông ấy làm cho em.




      Em chuyển đến nơi ở mới, mua đống quần áo mới, những quần áo này đều là thứ khi em hai mươi rất thích nhưng lại có tiền mua.




      Em mong chờ đến ngày gặp lại .




      ngày tháng Tư, cuối cùng em cũng trở lại nơi này, trở lại nơi em nhớ thương suốt hai mươi năm, trở lại nơi em si ngốc đứng nhìn lên cửa sổ nhà năm em mười bảy tuổi.




      Những chuyện sau đó đều biết rồi.






      Chương 24






      Nhiều ngày liên tiếp, em đều đứng chờ ngoài nhà , hy vọng gặp được .




      Ngày đầu tiên, em đến sớm, còn chưa về.




      Em ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhà , nhớ lại những ký ức qua, chung quy chính là quê hương của em, dù em có đến xa thế nào lòng em vẫn mãi còn ở đây.




      Ngày đó, em đứng đó mấy giờ liền, nhưng mãi vẫn đợi được .




      Ngày hôm sau, em tới trễ, sớm về nhà.




      Em đầy nhung nhớ ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhà , trong phòng sáng đèn, ngọn đèn mờ vẫn giống như hai mươi năm trước, chưa từng thay đổi.




      Em chờ đêm, nhưng hề ra ngoài.




      Mấy ngày liền ra ngoài.




      Đó là những ngày may của . vốn thiết kế tòa nhà chọc trời, nhưng vì khăng khăng chịu sửa lại thiết kế của đỉnh tòa nhà theo lời khách hàng nên khách hàng hủy hợp đồng. Với lòng kiêu hãnh của , sao có thể chịu được loại nhục nhã như vậy?




      Mấy tối ấy, em vẫn đứng đợi mãi đến khi ánh đèn trong phòng tắt mới về.




      Mặc kệ thành công hay thất bại, em đều luôn ao ước được ở cạnh bên .




      Cuối cùng có ngày, em gặp được .




      Chạng vạng hôm đó, em ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhà . Lúc này, em thấy xuống cầu thang, tim em đập mạnh, cả người đều căng thẳng.




      S’TENT




      Em thấy , ánh mắt em mơn trớn lên khắp mặt . Sao năm tháng lại ưu đãi như vậy? vẫn trẻ như người trong mộng của em, chút cũng đổi, vẫn tuấn phóng khoáng hệt như ngày đầu em gặp , có điều ánh mắt trở nên thành thục hơn mà thôi. Nhưng điều này càng khiến thêm hấp dẫn.




      bất giác nhìn thoáng qua em, kìm lòng dừng lại trước em.




      vẫn là , luôn bị những trẻ đẹp hấp dẫn.




      Em về phía , mỉm cười với , vờ như hoang mang hỏi :




      “Này , xin hỏi nơi này có phải số 7 đường Bối Lộ ?”




      khắc, mắt thoáng lên vẻ ngờ hoặc, giống như trông thấy người quen, nhưng lại nhớ ra đó là ai.




      nhìn chằm chằm em trong chốc lát, nhưng vẫn nhận ra em.




      Dù cho có nhớ bị cự tuyệt hai mươi năm trước cũng thể nghĩ đó là em. Bởi vì, qua hai mươi năm, em đâu già chút nào.




      “Đúng, đây là số 7 Bối Lộ.” dịu dàng đáp lời em. luôn dùng ánh mắt đa tình ấy để mê hoặc mấy trẻ.




      Em đưa tờ giấy chuẩn bị từ trước cho xem.




      giấy viết: “Lầu bảy số 7 Bối Lộ.”




      “Lạ thât!”




      Em : “Em tìm thấy lầu bảy.”




      lại tặng cho em nụ cười ôn tồn, cho em biết:




      “Tôi ở đây hai mươi năm, nơi này chỉ có sáu lầu, cho tới bây giờ hề có lầu bảy.”




      Em nhếch môi cười.




      “Hai mươi năm trước, em vừa mới chào đời.”




      Mặt lộ vẻ ngại ngùng. Lần đầu tiên em thấy được vẻ mặt này của .




      “Đúng , tôi rất già rồi! chừng thành lão già chín mươi rồi cũng nên!” tự giễu.




      “A! Em có ý đó!” Em cười cười hối lỗi. “Chắc là địa chỉ viết sai, coi như xong, cảm ơn .”




      Em trưng ra biểu tình bất đắc dĩ, vờ muốn đón taxi rời .




      Trong lòng thầm cầu khẩn:




      “Ngăn em lại ! Ngăn em lại !”




      “Em muốn đâu?” hỏi em.




      Em quay đầu, ra vẻ ngạc nhiên nhìn .




      “Tôi vừa hay có việc ra ngoài, để tôi đưa em .”




      vẫn dụ dỗ mấy trẻ như thế, trước này đều quyến luyến những thiếu nữ xuân sắc.




      xe em cho biết, em vừa từ về. Địa chỉ đó là bố cho em, ông ấy muốn em tới thăm người bạn cũ của ông ấy.




      “Chỉ có mình em về thôi à?” hỏi.




      “Đúng vậy, em vừa chia tay ban trai nên muốn đâu đó giải sầu mình. Người đó lúc nào cũng muốn quản thúc em, em chịu nổi.”




      “Cậu ta là người à?”




      “Là Hoa kiều ở , nhưng tư tưởng còn bảo thủ hơn cả người ở thế kỷ mười lăm nữa. Chung thủy là tốt, nhưng, người chung thủy chỉ có thể hiểu được từng khía cạnh nhặt nhất của tình , còn kẻ phản bội mới biết tình bất hạnh đến nhường nào.”




      Trong giây lát, nhìn em với đầy kinh ngạc.




      “Những lời này là của Oscar Wilde nhỉ?” Em cười cười.




      học ngành văn học sao?”




      “Em học Kiến trúc, nhưng được năm bỏ. Em muốn học mỹ thuật! Nhưng ra em cũng muốn làm gì, chỉ mong cả đời vẽ tranh qua ngày thôi.”




      Em khôn khéo đề cập với chuyện em thích hội họa và kiến trúc. cho em biết, kiến trúc sư.




      “Tôi là Kiều Tín Sinh.” . “Tôi còn chưa biết tên em.”




      “Trang Trữ n.” Em đáp.




      Sau đó, , vốn định ăn tối mình, hỏi em có hứng thú cùng với “lão già” như .




      Em vừa nghe từ “lão già” liền thấy vừa buồn cười lại vừa xót xa.




      Kỳ em cũng đâu trẻ hơn , trái tim em cũng bởi nhớ thương mà già cỗi.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 25






      Mình đến ăn tối ở nhà hàng Pháp sang trọng.




      gọi chai vang đỏ, chúng mình chuyện hợp ý như thể là bạn của nhau từ lâu lắm rồi. Em khéo léo khoe ra những sở trường của mình. Em biết thích sách gì, tranh gì, kiểu kiến trúc gì, loại nhạc gì. quên rồi à? Em vẫn luôn cố gắng trở thành người giống .




      Em nhận ra ngạc nhiên nhìn em hết lần này đến lần khác. Theo kinh nghiệm của , gần hai mươi thể nào thông minh và hiểu biết đến thế được. Những bạn hai mươi của , chỉ thích ca hát và khiêu vũ, cùng lắm bập bẹ được vài ba câu tiếng Pháp.




      Nhưng, thể nhìn thấu em.




      chưa từng gặp qua hai mươi tuổi nào giống em.




      Em cố tránh né những câu dò hỏi của . Em em từng thầy giáo, ông ấy là người rất uyên bác, lớn tuổi hơn em nhiều, cũng dạy em rất nhiều điều.




      Em của mười bảy tuổi, luôn muốn dùng vẻ ngây thơ để mong có được tình của . Em của ba mươi bảy tuổi, lại tận lực ra vẻ trải đời để hấp dẫn .




      luôn những phụ nữ có quan niệm tình giống như : tự do chẳng ràng buộc.




      Ngày đó đuổi em khỏi giường, phải vì muốn em, mà bởi muốn làm em tổn thương. ra tay với em, bởi biết em giống Hạ Hạ.




      Tối muộn, chúng ta đứng lên ra về.




      Khi đưa em về nha, hôn em.




      Đó vốn chỉ là chiếc hôn thay cho lời tạm biệt của .




      Nhưng mà, môi em lại run lên tha thiết đáp lại chiếc hôn của . Đó phải nụ hôn của dục niệm, mà là cái hôn em khổ sở chờ đợi hai mươi năm, em gần như muốn trải hết lòng em cùng qua chiếc hôn này.




      lại dùng ánh mắt hoang mang nhìn em.




      Chưa từng có nào hôn như thế sao?




      Em lui về sau bước, nhếch môi khẽ cười, “Hẹn gặp lại”.




      luôn nén nổi tò mò.




      Em biết quay lại.






      Chương 26






      Hai mươi năm trước, em hiểu đàn ông, hiểu tình .




      Hai mươi năm sau, mọi thứ em đều .




      Lúc hẹn hò, em luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn .




      Tuy chẳng lạ gì loại ánh nhìn này của phụ nữ, nhưng, em đâu giống những khác. Em quá , em sưu tầm mọi thứ về , em tốt nghiệp “Đại học Kiều Tín Sinh”.




      nhận ra, em có được vẻ phong tình và thông minh vượt tuổi mình, và lại hơn hai mươi lăm tuổi. Chúng ta tán gẫu đến quên trời đất, tựa như cặp sinh đôi vậy.




      Lòng ngưỡng mộ của em mù quáng, nếu em thích gì đó giống , em có thể được lý do em thích nó.




      Em còn vờ như thiểu não mà với rằng:




      “Đôi khi em thấy mình già!”




      cười:




      “Chỉ có người còn trẻ mới hay nhận mình già!”




      tối nọ, khi chúng ta ăn cơm xong. nắm tay em, hỏi em có muốn đến nhà chơi .




      “Được.” Em buột miệng đáp.




      Em lại bước lên những bậc thang đá mài, loại cảm giác ấy vĩnh viễn hiểu được. Cầu thang ấy là nơi em trải qua vô số đêm đơn chỉ để chờ về.




      người trẻ tuổi mở cửa. Người giúp việc già của chắc về hưu, hoặc qua đời rồi.




      Cách biệt hai mươi năm, em lại trở về nơi này.




      Hết thảy đều đổi khác, đồ đạc vẫn ở nguyên vị trí cũ, chỉ nhiều thêm giá sách mà thôi.




      Em bước đến phía trước bức tranh trong phòng khách, nhìn người phụ nữ tóc đỏ khêu gợi chống cằm chăm chú nhìn xa xăm. Em nhìn lâu rồi hỏi :




      “Người phụ nữ này là tổng hòa của tất cả những người phụ nữ mà gặp sao?”




      kinh ngạc nở nụ cười.




      Em mân mê từng đồ vật trong phòng khách, chúng đều giống như khi em mười bảy tuổi.




      STENT




      Sau đó, em ngồi vào trước đàn dương cầm, mở nắp, hỏi :




      biết đàn bản gì?”




      ngồi xuống cạnh em, dịu dàng hỏi em:




      “Em muốn tôi đàn bản gì cho em nghe?”




      “Dạ khúc.” Em cần suy nghĩ trả lời.




      “Lâu rồi tôi đàn.” rồi đặt tay lên những phím đàn, thỉnh thoảng nhìn em bằng ánh mắt đa tình, đàn cho em nghe bản nhạc mà em nhớ nhung suốt hai mươi năm qua.




      Em kìm lòng đậu dựa vào vai , thỉnh cầu :




      “Đàn lại lần nữa được ?”




      Đêm hôm ấy, em luôn ở bên .




      Khi ôm lấy em, dường như kinh ngạc khi cảm nhận được run rẩy của em, đó là tiếng gào thét của linh hồn em, nó còn dữ dội hơn dục vọng rất nhiều. Em cố gắng để mình khóc, muốn bắt gặp những giọt nước mắt hạnh phúc của em. Trước kia, em từng đau khổ chờ đợi con thuyền mãi về bến, nay, nó trở về. Em dùng hết sức lực của mình bắt lấy cánh tay , trút hết những cảm tình mãnh liệt mà em chôn dấu trong lòng suốt hai mươi năm ra, quyết liệt đến mức ai có thể cản ngăn.




      ôm em chìm vào giấc ngủ, em lẳng lặng lắng nghe hơi thở phập phồng của .




      Tín Sinh, hai mươi năm qua, đó là ngày hạnh phúc nhất của em. Giờ nghĩ lại em vẫn còn rơi nước mắt.




      Chương 27






      Em biết em phải là người phụ nữ duy nhất từng qua đêm ở nhà .




      Em cũng biết em phải là người phụ nữ duy nhất được đưa chìa khóa nhà cho.




      Nhưng em khẳng định em là người phụ nữ duy nhất được xây cho phòng vẽ trong nhà .




      Vì thế, em có thể mỗi ngày ở trong phòng vẽ của mình để vẽ tranh, chờ tan tầm trở về, cùng ăn cơm, cùng chuyện phiếm, cùng nghe nhạc.




      hôm, khi em ở trong phòng vẽ tranh tan ca về sớm, lặng lẽ tiến vào phòng, nhìn em say đắm.




      Trước kia em chưa gặp qua loại ánh mắt này của . tự giễu :




      “Tôi nhất định điên rồi. Trước kia tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác thể ngừng nhớ nhung , đến mức lập tức muốn bắt xe vội vã trở về để nhìn ấy như thế này.”




      Tin Sinh, em vẫn luôn , là số phận của em.




      Nhưng, trước nay nào có ai bao giờ, em biết em bao lâu.




      Cuối cùng em, là bởi vì cảm thấy chính mình còn trẻ nữa? Hay là vì em xuất khi ngã lòng?




      Thứ là em, hay là thời thanh xuân mất của mình?




      khó trả lời, vĩnh viễn có đáp án.




      Nhưng, nếu , thanh xuân của em chỉ là chuỗi ngày vô nghĩa…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :