1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày Anh Mãi Yêu Em - Trương Tiểu Nhàn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 6






      Hạ Hạ trông rất tuấn tú.




      Cậu ấy sai rồi.




      Bề ngoài của còn đẹp hơn rất nhiều so với hình dung của cậu ấy, thậm chí còn hơn cả trong tưởng tượng của em.




      Em từng nghĩ chắc cũng như những gã từng hẹn hò với cậu ấy, tuy ngoại hình đẹp đẽ nhưng nếu phải là dạng trai bao bám váy phụ nữ cũng là kiểu công tử bột ẻo lả như đàn bà, có chút nam tính nào, đường nếu chẳng may bị ngã chỉ biết khóc gọi mẹ mà thôi.




      Tuy luôn với em:




      già quá rồi! lớn hơn em đến hai mươi lăm tuổi!”




      Nhưng, trong lòng em, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, vĩnh viễn giống như thời khắc đó, là người em vừa gặp .




      Ngày đó mặc bộ comple màu lam, bên trong là áo sơ mi tối màu mở hai cúc cùng ra, tay cầm cà vạt, hẳn là được cởi ra lúc lên lầu.




      cao ráo, tóc ngắn đen bóng gọn gàng, nét mặt hoạt bát sinh động, dáng vẻ đường hoàng nghiêm nghị.




      Tư thế cầm cà vạt của sao lại phóng khoáng đến thế! Nụ cười của sao lại mê người đến thế! Có giây đồng hồ, đôi mắt thâm thúy của tò mò nhìn về phía em.




      Đó là ánh mắt rất đa tình, nhưng cũng đầy thông minh và phức tạp. Nhiều năm qua, em mãi vẫn nhìn thấy được ánh mắt ấy.




      Đối với mười bảy tuổi mà , giờ khắc ấy tựa như vĩnh hằng.




      Em mất hồn khi nhìn thấy .




      Em đột nhiên ý thức được bộ dạng em hôm nay nhếch nhác đến mức nào. Sắc mặt của em tái nhợt, thân thể lại khẳng khiu. Mái tóc ngắn của em lỉa chỉa tứ phía. người em là chiếc váy cũ rích bạc màu, thoạt nhìn giống bé bán diêm trong câu chuyện cổ.




      Thế bảo sao có thể em như em được?




      “Em ở đây này!” Lúc này, Hạ Hạ từ sau cửa nhảy ra, vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay .




      Ánh mắt chuyển sang chuyên chú nhìn cậu ấy.




      “Người ta chờ lâu lắm đấy!” Cậu ấy làm nũng với .




      cười cười với cậu ấy.




      luôn cười như vậy với mọi phụ nữ ở cạnh .




      “Đây là bạn học của em: Tây Tây.”




      Tây Tây là tên tiếng của em. Tên tiếng đầy đủ của em vốn là Tây Tây Lị Á, nhưng mọi người vẫn quen gọi em là Tây Tây.




      Tây Tây vốn có phiên La Tinh là Ceci.




      Tây Tây Lị Á là Cecilia.




      Cho tới bây giờ cũng biết tên em vốn dĩ là như thế, cũng chưa từng hỏi em, bởi em cũng giống như những khác, chỉ là khách qua đường trong đời . Có lẽ quen rất nhiều tên là Tây Tây.




      May là chưa từng hỏi em, vậy nên, hai mươi năm sau, em có thể dùng tên Trang Trữ n của em. Trước kia chưa bao giờ nghe qua cái tên này, nên biết em từng là Tây Tây.




      Sau khi Hạ Hạ giới thiệu em với , liền về phía em, mỉm cười : “Em là Tây Tây?”




      Vốn dĩ em nên quay lại cười với , thoát khỏi mắt mê hồn của , nhưng khi ấy em lại nhăn nhó và đỏ mặt vì bối rối, chẳng thốt được lời nào.




      Hạ Hạ đắc ý với :




      “Tên của hai bọn em ghép lại tạo thành vương triều Tây Hạ, rất mạnh đó, đừng hòng bắt nạt bọn em!”




      cười khanh khách, :




      “Đó là giống người thô lậu, sau này bị Thành Cát Tư Hãn tiêu diệt!”




      “Đúng! Bọn em là người thô lậu, nên bọn em muốn ăn cơm! Bụng em đói muốn dán vào lưng rồi!” Hạ Hạ kêu gào.




      ngọt ngào :




      “Xin lỗi, nhưng hai vị tiểu thư chờ chút nhé, phải tắm trước !”




      chẳng nhìn em thêm lần nào nữa, lập tức vào phòng trong.




      Em hận chính mình đến mức nào! Sao em biểu tốt chút trước mặt chứ?




      “Cậu thấy ấy thế nào?” Hạ Hạ thầm bên tai em.




      đợi em trả lời, cậu ấy tiếp:




      ấy giống với mấy gã bạn trai cũ của mình đúng ? ấy rất thích mình đấy!”




      xong, cậu ấy về phía sô pha, lấy chiếc gương trong ví ra tô lại son môi.




      Em chưa bao giờ ghen tỵ với cậu ấy đến thế!




      khắc đó, em thậm chí còn sợ hãi khi nghĩ đến viễn cảnh cậu ấy lấy .




      Em ngốc! làm gì có ý định kết hôn chứ, đâu chịu được trói buộc của bất cứ phụ nữ nào.




      Nhưng, giờ phút đó, em còn chưa hiểu .




      Em đột nhiên bị thôi thúc phải lấy thứ gì đó ở chỗ về làm kỉ niệm, nó là đồ của , là thứ từng vuốt ve, để em có thể lừa phỉnh mình, để em gần theo cách khác.






      Chương 7






      Em nghĩ ngợi gì liền lấy cuốn sách giá xuống, ngay cả tựa sách là gì em cũng thèm nhìn.




      Em run run với Hạ Hạ:




      “Mình có thể mượn sách của ấy ? Cuốn này mình chưa thấy bao giờ.”




      “Được chứ, để tí mình hỏi ấy cho.”




      Cậu ấy mở nắp cây đàn dương cầm, ngón tay tùy tiện lướt qua những phím đen trắng.




      Khi ấy, từ trong phòng ra.




      vừa rửa mặt xong, tóc mai hơi ướt, trông như đứa trẻ hiếu động vậy.




      “Lâu rồi em luyện đàn.” Hạ Hạ , “ biết đánh đàn ? Hay cái này dùng để trang trí vậy?”




      gì, ngồi xuống trước đàn, ngón tay nhảy múa phím đàn, chuyên chú đến vậy, động lòng người đến vậy.




      Giây phút ấy, em biết em vĩnh viễn .




      Và em cũng bắt đầu hận .




      có tâm hồn đẹp như thế, lại theo đuổi rỗng tuếch.




      tài hoa như thế, có học thức như thế, lại sa vào vòng trác táng, ham thích đẹp.




      nghiêm túc như thế, lại bất cần đời, khinh nhờn tình .




      Mặt nào cũng là .




      là tên khốn kiếp!




      “Tây Tây muốn mượn cuốn sách của đấy!” Hạ Hạ với .




      “Em thích Oscar Wilde à?” nhìn cuốn sách mà em nắm chặt trong tay.




      “Tiền cho mượn cần trả lại, nhưng sách phải trả cho nhé!” mỉm cười rồi nghiêm túc với em.




      Em lúng túng gật đầu.




      “Em trả cho .” Em đáp.




      Tín Sinh, ngày đó cách đây hai mươi hai năm, nhớ ra chưa?




      Mỗi chi tiết, em đều nhớ .




      Vì sao lại để em gặp ngày hôm ấy chứ?




      Nếu gặp , em phải chịu giày vò của nỗi nhớ rất nhiều tháng ngày sau. Có lẽ cuộc đời em giờ đây hạnh phúc hơn.




      Nhưng, nếu có ai đó dám lấy mất ngày định mệnh đó của em, em chắc chắn đem hết sức lực của mình, cắn mạnh vào cánh tay kẻ ấy, để kẻ ấy phải buông tay trả nó lại cho em…

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 8






      Đêm đó, em nằm chiếc giường chật hẹp của mình, cầm cuốn truyện mà từng xem qua, đọc đến tận bình minh.




      Khoảnh khắc đó, nó là của em.




      Trang giấy hơi ố vàng, em nghĩ trước kia rất lâu, có lẽ khi bằng tuổi em đọc qua cuốn truyện này.




      Nhân vật chính trong truyện tên Dorian Gray, là người đàn ông rất mực tuấn tú.




      Cuốn truyện này em lấy vội giá sách của , trong biển sách đó, sao em lại vô tình lấy trúng cuốn “Bức chân dung của quỷ dữ” này của Oscar Wilde mà phải cuốn khác chứ?




      Mãi đến hai mươi năm sau, em mới biết, đây là vận mệnh mà em chẳng thể tránh thoát.




      Cái khác nhau giữa vận mệnh và những điều ngẫu nhiên là, vận mệnh sớm được an bài từ lâu, nhưng chúng ta thường phải chờ rất nhiều năm, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn lại mới giật mình biết được an bài kia thâm trầm đến mức nào…




      STENT






      Chương 9






      Bởi vì , mà từ đó về sau, em cũng nghệ thuật, nhạc cổ điển và Chopin.




      Em thường ra hiệu sách mua những loại sách về chúng.




      Nếu có gì hiểu, em đọc đọc lại, đắm chìm trong những cuốn sách ấy, vì muốn trở thành người phụ nữ .




      Em vốn chỉ nghe những ca khúc thị trường bỗng nhiên chuyển sang nghe nhạc cổ điển. Em dùng tiền tiêu vặt để mua đĩa nhạc đầu tiên viết cho dương cầm của Chopin.




      Hôm mình gặp nhau, đàn bản “Dạ khúc” của ông ấy.




      Em như thế đấy, cũng như Hạ Hạ vậy.




      và cậu ấy nhanh chóng thân thiết với nhau.




      Em luôn mong ngóng cậu ấy mang em theo mỗi lần hò hẹn với , để em có thể nhìn thấy .




      Chỉ là, mỗi khi thấy hai người liếc mắt đưa tình với nhau, em lại hận mình sao lại ở đó.




      tối nọ, em diện chiếc váy đẹp nhất mà em có để gặp .




      Ngày đó là lễ khánh thành khách sạn mà thiết kế, được cử hành ở nhà hàng Pháp đặt ở tầng cao nhất của khách sạn.




      Hai tuần trước khi nghe Hạ Hạ nhắc qua, em liền năn nỉ cậu ấy mang em xem cho biết.




      Vì muốn cậu ấy đồng ý, em phải dùng trăm phương nghìn kế để lấy lòng cậu ấy.




      Cuối cùng, cậu ấy đồng ý mang em .




      ©STENT: http://www.luv-ebook.com




      Song em chẳng hề hay biết là do ý của hay của cậu ấy mà ngày hôm đó, chúng ta phải ba người, mà là bốn người đến.




      Đỗ Lâm cũng đến.




      sợ ấy mình buồn chán, nên đem em tặng cho ấy sao?




      Sao lại tâm phủi bỏ lòng ái mộ em dành cho như thế?




      Đỗ Lâm là người hiền lành, là bạn cũ từng học chung với . Nhưng ấy trái ngược hoàn toàn với , ấy ăn mặc tuềnh toàng, lộ vẻ nghèo túng.




      Có điều, , hôm đó, trông ấy và em mới xứng đôi làm sao!




      Tối đó, khi em xuất , Hạ Hạ vừa thấy phục sức người em nhịn được mà bật cười:




      “Sao cậu lại ăn mặc thế này? Sớm biết mình cho cậu mượn váy của mình rồi, sao cậu hỏi mình?”




      Ngày đó, cậu ấy diện đồ rất đẹp, giống như công chúa vậy, còn em giống như nàng hầu nghèo khó chưa trải đời đứng bên cậu ấy.




      cười nhạo em như cậu ấy.




      Phụ nữ là thứ nhất thế giới, vậy nên, luôn dịu dàng khoan dung với phụ nữ.




      Nhưng lại mời em khiêu vũ.




      Em thấy và Hạ Hạ nhảy hết bản này đến bản khác, thấy thân thể hai người dây dưa chỗ, thấy cậu ấy thỉnh thoảng ghé vào tai thầm, em càng hận mình hơn.




      Sao em lại muốn đến đây chứ?




      Em cắn chặt môi ngăn cho mình bật khóc, nhưng nước mắt của em sớm đong đầy khóe mắt.




      May là, đèn ở nhà hàng rất mờ, nên thấy được nước mắt của em.




      Nhưng, Đỗ Lâm ngồi cạnh em, người con trai đơn ấy cảm nhận được.




      ấy cố pha trò cho em xem, như thể biết em đau lòng.




      Có lẽ, ấy từng gặp rất nhiều đau lòng.




      Nhưng em nào có tâm trạng để quan tâm ấy?




      Em tùy tiện đáp vài câu cho có lệ rồi bỏ mặc ấy.




      Bị em lạnh nhạt, cuối cùng ấy cũng gì nữa, chỉ im lặng uống rượu, hết chén này đến chén khác.




      Khi và Hạ Hạ khiêu vũ xong ấy cũng say khướt.




      Sau đó, lái xe đưa bọn em về nhà, tiện đường chở ấy về luôn.




      Trong đêm tối, xe chạy như bay. Hạ Hạ ngừng tíu tít bên tai , hôm ấy cậu ấy rất vui vẻ, cảm thấy bản thân vô cùng nổi bật.




      Em muốn chuyện với cậu ấy, đành giả vờ mệt mỏi, tựa vào kính xe, lặng im gì, song ánh mắt vẫn lén lút nhìn trộm sườn mặt .




      Vẻ mặt phức tạp ấy, em có nhìn cả đời cũng thấy chán.




      Đỗ Lâm say mèm ngã vào cửa xe phía bên kia.




      Em mực muốn biết, ấy có quan hệ gì với ?




      ấy là bạn học Đại học của , như vậy, ấy chắc cũng học Kiến trúc? Sao lại khác đến thế? Mà dường như các lại rất thân thiết.




      Em của khi đó, có lẽ biết dạng quan hệ này là gì, nhưng lại thấy được thứ tình cảm giấu trong đó. Đây là thiên phú của em.




      Xe dừng lại ở ngôi nhà cũ nát, nó cách biệt trời vực căn nhà của ở đường Bối Lộ.




      xuống xe, với em và Hạ Hạ:




      quay lại ngay!”




      Sau đó, mở cửa sau xe, đỡ Đỗ Lâm say khướt ra ngoài.




      “Có cần em giúp ?” Em hỏi tiếng, giúp đỡ ấy ra. ấy khá nặng ký.




      nhìn em cười lắc đầu, :




      cần.”




      Nụ cười ấy ôn tồn biết bao!




      cố hết sức kéo ấy ra, khoát tay ấy lên vai , rồi nhàng đóng cửa xe lại.




      Ánh mắt em vẫn ngừng đuổi theo bóng dáng .




      Lúc này, Hạ Hạ mất hứng :




      “Mình ghét nhất là mấy gã say rượu.”




      “Mình ra ngoài hóng gió lát.” Em rồi xuống xe.




      Em đứng ở bên cạnh xe, lẳng lặng nhìn .




      Đó là khoảnh khắc em có thể chiếm riêng cho mình.




      đỡ Đỗ Lâm qua đường, hai người lắc lư vui sướng, vai kề vai, lớn tiếng hát hò.




      Em lại thấy được mặt khác của . Trong nháy mắt, em nhịn được nở nụ cười, cả buổi tối bị lạnh nhạt, cả buổi tối thống khổ của em, giờ khắc này, đều được bồi thường thỏa đáng.




      Cuối cùng ấy cũng đến bậc thang dẫn vào nhà ấy, đúng lúc này, em thấy lấy ví tiền ra, rút ra mấy tờ tiền rồi lén nhét vào ví ấy.




      Động tác của rất nhanh, chắc chẳng ai ngờ đến, chắc ấy cũng chẳng thể ngờ.




      Phải đến sáng mai khi ấy tỉnh rượu, có lẽ mới phát trong ví có tiền.




      Sau này em mới biết, vẫn luôn tiếp tế cho người bạn cũ bất đắc chí ấy theo cách đó.




      Tín Sinh, đối xử với đàn ông tốt hơn với phụ nữ nhiều.




      Lúc xoay người về, em vội vàng ngồi vào xe.




      khe khẽ hát mình, băng qua đường cái, về phía bọn em, mở cửa xe, thản nhiên :




      nào!”




      Để tiện đường lẽ ra đưa Hạ Hạ về nhà trước. Nhưng lần nào khi ba chúng ta cùng nhau, bất kể đâu, cũng chở em về trước.




      Em mong đợi ngày, người ở cạnh đến cuối cùng là em biết bao!




      Chỉ cần tối thôi em cũng thỏa lòng.




      Em luôn mong quãng đường về nhà kia mãi mãi bao giờ dứt…

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 10






      Nhưng, trong hai mươi năm, đoạn đường ấy vẫn chỉ có mình em lẻ bóng về.




      Hai mươi năm, quãng thời gian , em chưa từng nản lòng vì , em chỉ luôn thất vọng về bản thân mình.




      Nếu em đến thế, đương nhiên là em bản chất vốn có của , phải sao?




      Khi em là tên khốn kiếp, em sớm biết rồi.




      đêm, em nằm giường, nghe “Dạ khúc”, ôm cuốn “Bức chân dung của quỷ dữ”, cuốn truyện em đọc đọc lại biết bao nhiêu lần.




      Nhìn cuốn truyện, em như thấy chính vậy, thậm chí em còn ngốc đến mức hôn cuốn truyện ấy.




      Hôm đó Hạ Hạ cùng .




      Sau khi về nhà, cậu ấy gọi điện cho em.




      “Mình gọi xem cậu ngủ chưa. Cậu làm gì đó?” Cậu ấy hỏi em.




      “Mình đọc sách.” Em vội tắt máy hát , muốn để cậu ấy biết em nghe “Dạ khúc”.




      “Mệt quá!” Cậu ấy than.




      “Bọn cậu lại khiêu vũ à?” Em chua sót hỏi.




      phải! Bọn mình ở nhà ấy, cả ngày chẳng đâu hết.”




      “Bọn cậu ở nhà làm gì?”




      Cậu ấy nghe em hỏi thế liền bật cười.




      “Cậu ngây thơ quá ! Hai người ở cùng nhau còn có thể làm gì chứ?”




      Tín Sinh, khoảnh khắc đó, em cảm thấy muốn chết .




      Tình mà em dành cho , chưa bao giờ vương dục niệm.




      Em của tuổi đó, khờ dại tin rằng tình rất đơn thuần, rất thiêng liêng, rất siêu nhiên, tựa như thằng gù Quasimodo Esméralda trong “Nhà thờ Đức Bà Paris vậy. Nó luôn mạnh mẽ hơn dục vọng, luôn thống trị dục vọng.




      Chỉ có tình như vậy mới là tình tinh khiết cao quý nhất.




      Nhưng đâu phải là thằng gù nhà thờ Đức bà.




      Tuy em biết từng có rất nhiều bạn , nhưng em vẫn luôn phỉnh phờ chính mình.




      Nhưng em tự nhủ, làm thế với cậu ấy.




      Nhưng em tự mị hoặc em rằng, và cậu ấy cùng lắm chỉ ôm nhau và hôn môi mà thôi.




      Nhưng em tin hai người rất trong sáng.




      Câu “Cậu ngây thơ quá !” của cậu ấy khiến em bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị.




      Tỉnh mộng rồi, chợt chẳng biết mình ở đâu.




      “Tây Tây? Cậu có nghe mình đó?”




      Em cố vờ như có gì, nhưng miệng em, mặt em, và cả người em đều run rẩy.




      “Mình ngủ đây.” Em ngắt điện thoại.




      Em muốn hận , nhưng em làm được.




      Lúc này, em nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, là tiếng bố đến tiệm bánh mì làm việc. Ông ấy luôn đến sáng hôm sau mới về.




      Đợi ông rồi, em xuống giường, mở tử bếp lấy chai brandy ra rồi ngửa đầu tu ừng ực mấy hơi liền.




      Em muốn tỉnh táo, em quá đau đớn.




      Em trở về giường, lần đầu biết đến lợi ích của rượu.




      Em giận dữ đến phát khóc.




      Em ôm cuốn truyện của khóc đến khi say như chết.




      Em tự hỏi mình vì sao? có biết Hạ Hạ vốn là loại con coi tình như trò chơi ? Khi cậu ấy hẹn hò với vẫn đong đưa với nhiều gã khác. Cậu ấy còn nhờ em giấu giếm, có mấy lần, cậu ấy dối cùng em.




      Cậu ấy thậm chí còn trong trắng nữa, có biết ?




      để ý sao?




      Ít nhiều nhờ chai Brandy đó, em quên trong mơ.




      Ngày hôm sau, em lại mê man như cũ.




      Em sốt cao.




      Bố biết em uống cạn chai Brandy ấy, ông ấy cho em tiền, bảo em tự đến viện khám.




      Em , em hy vọng em bệnh đến chết luôn cho rồi, như vậy, có lẽ đau lòng vì em, nhớ em. Dù sao, khi chết em vẫn còn trẻ thế kia mà.




      Nhưng em chết được.




      Người em co quắp, em nằm liệt giường nhiều ngày liền, muốn nghĩ ngợi gì nữa.




      Hạ Hạ hẹn gặp em, em em bị bệnh.




      Vì em muốn gặp , muốn để thấy dáng vẻ này của em.




      Em nghĩ chỉ cần em thấy có lẽ ngày nào đó em quên được .




      Chúng ta đều từng lãng quên rất nhiều giấc mơ của chính mình phải sao? Khi tỉnh lại, nó dần dần tan biến khỏi trí nhớ, ngay cả chút dấu vết cũng còn…






      Chương 11






      Đáng tiếc là, phải là giấc mơ mà em có thể quên.




      ngày nọ khi em còn co quắp giường muốn gặp Hạ Hạ đến thăm em.




      Trong nhà chỉ có em. Em tập tễnh xuống giường mở cửa. Cậu ấy thấy em giật mình:




      “Cậu ốm nhiều quá! Rốt cuộc bệnh gì thế? khám bác sĩ chưa?”




      xong cậu ấy lấy tay sờ trán em.




      “Hơi sốt đây này! Cậu về giường nằm , mình mua đồ ăn đến cho cậu này.”




      Cậu ấy vội đỡ em về giường, em tựa lưng vào thành giường, cậu ấy ngồi bên giường, lo lắng hỏi em:




      “Cuối cùng cậu bị sao thế?”




      Em nhìn cậu ấy, cậu ấy chân thành quan tâm em như thế đấy, loại chân thành ấy cách nào là giả được.




      Khi đóng vai Thành Cát Tư Hãn chưa xuất , em và cậu ấy luôn là “Tây Hạ”.




      Em đột nhiên cảm thấy mình đê tiện. Sao em lại đối xử với cậu ấy như thế?




      Tuy cậu ấy khiến em phải nếm trải cảm giác ghen tỵ, nhưng đó đâu phải lỗi của cậu ấy.




      Nếu nhờ cậu ấy, làm sao em gặp được . Giả sử có cậu ấy, cũng đâu thể khẳng định người là em.




      “Cậu xem mình mua gì cho cậu này!” Cậu ấy lấy ra chiếc hộp hình chữ nhật rất đẹp, nắp hộp còn được cột nơ lớn.




      “Là sô la đó! Sô la này ăn ngon lắm! Cậu mở ra xem !”




      Trong nháy mắt ấy, nước mắt em bỗng trào ra.




      Đứa ngốc này! bạn thân nhất của em! Có ai mang hộp sô la thăm bệnh chứ?




      Em dọa cậu ấy sợ .




      “Tây Tây, cậu có sao ?” Cậu ấy nắm lấy cánh tay gầy gò của em, “Cậu có chuyện gì hãy cho mình biết !”




      Em lấy tay bưng mặt, khóc nức nở, câu cũng nên lời.




      Em phải thế nào với cậu ấy đây, về chuyện em ?




      “Cậu đừng như vậy, cậu mà khóc mình cũng khóc theo mất, cậu bị bệnh gì vậy?”




      Cậu ấy khóc.




      Thấy cậu ấy khóc, em lại khóc.




      Em sợ cậu ấy biết được bí mật trong lòng em, nên em trả lời qua quýt:




      “Mình thoải mái.”




      “Cậu có chết ?” Cậu ấy bối rối hỏi em, nghẹn ngào: “Trang Trữ n, cậu thể chết, cậu nhớ chúng ta hẹn nhau ngày nào đó phải thăm khu di tích hang Mạc Cao à? Đó là nghệ thuật vĩ đại của thời Tây Hạ chúng ta mà!”




      Em nhìn cậu ấy bằng cặp mắt đẫm lệ, :




      “Mình ăn xong hộp sô la này rồi mới chết.”




      Chúng em bỗng bật cười, vừa cười vừa khóc.




      “Cậu ăn sô la của mình xong mình cho phép cậu chết! Mau ăn , sô la này là Tín Sinh và mình cùng mua đó.” Cậu ấy lau khô nước mắt, vui vẻ .




      “Là ấy mua?”




      “Là mình chọn, ấy trả tiền. Mình biết cậu thích ăn sô la, càng đắng lại càng thích. Thế nào? Ăn ngon ?”




      “Đúng, đắng !” Em .




      “Đắng tốt rồi, mình hỏi nhân viên bán hàng, rốt cuộc có đắng ? Đắng mình mới mua! Bạn mình chỉ thích ăn sô la đắng thôi. Tín Sinh đứng bên nghe xong, ngừng cười: “Loại đắng là loại đường đó.”




      Miệng em đầy sô la, yên lặng gật đầu: “Đủ đắng rồi! Đắng muốn chết!”




      à? Mấy thanh này đều do mình chọn hết đó. Đừng hy vọng đàn ông biết cậu thích gì, bọn họ chẳng mua đúng đâu.” Cậu ấy thở dài .




      Dứt lời cậu ấy lấy trong túi ra chiếc hộp nhung màu lam, vội mở ra cho em xem.




      “Cậu xem ấy mua gì cho mình này!”




      Hai mắt đẫm lệ của em lại mờ .




      Đó là đôi bông tai ngọc trai màu trắng ngà có khảm bạch kim, mỗi bên rủ xuống đều gắn viên ngọc trai ở dưới.




      “Trông đẹp ghê!” Em cầm lấy ướm thử lên tai.




      “Trông già vậy chỉ có mấy bà già mới thích! ấy cứ khăng khăng ngọc trai rất đẹp! Tức chết mình mà!”




      Em vốn muốn : “Mình thích ngọc trai.” nhưng lời vừa đến miệng lại tan mất.




      Em trả đôi bông tai lại cho cậu ấy.




      Thẩm mỹ của cậu ấy và sao lại khác biệt thế chứ!




      Sao có thể vừa thích ngọc trai lại vừa thích cậu ấy vậy?




      Tuy em thích , nhưng lại thể thích những thứ xứng với được.




      Vì thế, em thích chính em.




      Hạ Hạ về.




      Để lại hộp sô la kia cho em.




      la mua nên em dè sẻn ăn từng miếng , thưởng thức những cay đắng mà dành cho em.




      Nó sao giống với tình mà em dành cho thế? Em cười ra nước mắt, chẳng do dự mà nuốt xuống thạch tín cho.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 12






      la của chữa khỏi bệnh cho em.




      Ngày hôm sau, em hết sốt.




      Em thử rời giường, rời khỏi nỗi xót xa của mình.




      Em thử ra ngoài.




      Cuối cùng, nơi em đến lại là thư viện, và sách em mượn tất cả đều về kiến trúc.




      Ngày qua ngày, em dùng những cuốn sách đó để nhớ về , cũng dùng những cuốn sách đó để tập quên .




      Em quyết tâm thi ngành Kiến trúc, trở thành kiến trúc sư.




      Chỉ có trở thành người giống em mới có thể tiếp cận , xứng đôi với .




      Hai năm nữa em phải thi Đại học. Em nhân lúc nghỉ hè mà ra sức ôn tập, cố gắng tiến bộ.




      Tất cả tâm tư của em đều đặt vào việc này.




      Em thậm chí để ý đến mấy lần Hạ Hạ gọi điện cho em oán trách việc phải tăng ca, có thời gian ở bên cậu ấy.




      Cậu ấy luôn nghĩ mình là trung tâm của thế giới, ai cũng phải bỏ mặc tất cả để chờ lệnh của cậu ấy.




      Nhưng lại là ngoại lệ.




      Cậu ấy tức đến mức dậm chân, còn em lại thầm vui vẻ.




      Để trả thù , trả thù việc lạnh nhạt cậu ấy, cậu ấy liền gặp gỡ những người con trai khác.




      Em ngờ, đó là cách rời xa .




      Cách chia tay của tao nhã như vậy đấy! Thông minh như vậy đấy! xúc phạm tự tôn của đối phương, nhưng cũng cho ta cơ hội dây dưa.




      thầm lui bước, nhưng lại tạo cho đó cảm giác như thể ta mới là người bỏ vậy.




      Hạ Hạ hiển nhiên cũng nghĩ thế.




      Dù sao cậu ấy cũng trẻ hơn , kinh nghiệm còn non, sao thành đối thủ của được.




      ©STE.NT




      buổi hoàng hôn nọ khi nghỉ hè, khi em thư viện về, thấy cậu ấy ngồi mui chiếc xe thể thao hạng sang. Lái xe là cậu nhóc mang vẻ mặt ân cần mà em chưa gặp bao giờ.




      Hạ Hạ thấy em liền chạy đến:




      “Cậu đâu thế? Mình nghĩ, đợi thêm tí nữa mà thấy bọn mình đành , bọn mình định xem phim.”




      Sau đó, cậu ấy đưa cho em vật.




      “Cậu trả cho Kiều Tín Sinh giúp mình được ?”




      Em mở chiếc hộp ra, trong đó là đôi bông tai ngọc trai mà từng tặng cậu ấy.




      Cậu ấy giận dữ :




      “Chưa từng có gã nào đá mình cả! Cậu với ta là mình muốn đá ta, mình có bạn trai mới rồi.”




      Cậu ấy xong liền ném cho cậu nhóc xe cái nhìn tình tứ.




      “Cái thứ cho bà già này, cậu trả lại cho ta giùm mình với! Mình muốn gặp lại ta nữa.”




      Lòng em khỏi mừng như điên.




      và cậu ấy chia tay sao?




      Em nhìn đôi bông tai, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ như có gì. Em thể để lộ cho cậu ấy thấy vẻ mặt mừng thầm của em được.




      “Cậu làm ơn ! Giờ cậu trả cho ta giùm mình ngay , ngày mình cũng chờ được!”




      Cậu ấy thế nhưng lại khẩn cầu em gặp .




      “Được rồi.” Em kiềm chế hưng phấn trong lòng đáp.






      Chương 13






      Em cầm lấy đôi bông tai ấy, nhưng gặp ngay.




      Em chạy vội lên nhà, bỏ sách xuống, mở chiếc hộp tinh xảo bằng nhung kia, lấy đôi bông tai ra, vui sướng đeo lên, sau đó ở trước gương ngắm nghía chính mình.




      Đôi bông tai ấy rất đẹp, vì là đồ mua.




      Em ngắm mình trong gương lâu, quyến luyến nỡ trả lại nó cho , em ngu ngốc mong với em:




      “Nếu Hạ Hạ cần em cứ giữ .”




      Em soi gương lâu lâu, ngắm ngắm lại hết bên này đến bên kia rất nhiều lần, khoảnh khắc thấy những viên ngọc trai đong đưa bên tai em, em cảm thấy như nó là của em vậy.




      Sau đó, em lục tung tủ đồ để tìm bộ quần áo đẹp nhất mặc vào, cất đôi bông tai vào trong hộp rồi chạy tìm .




      Em náo nức như gặp người vậy, vội chạy về phía .




      Người giúp việc già của mở cửa.




      chưa về nhà. Bà ấy nhận ra em nên cho em vào nhà chờ.




      Vì thế, em lại lần nữa lén nhìn trộm cuộc sống của .




      Khi người giúp việc của vào bếp, em bắt đầu vuốt ve cây đàn dương cầm của , cả những đĩa nhạc và sách giá của nữa, trong đó có mấy cuốn về kiến trúc mà em đọc ở thư viện, trong lòng khỏi đắc ý.




      Em lại lặng lẽ nhìn trộm phòng ngủ của . Lúc này đây, em chỉ nhìn thấy góc giường của mà thấy trọn vẹn nó.




      Sau đó, em ngồi lên chiếc sô pha màu trắng đặt sát đất chờ .




      Chiếc sô pha ấy dễ chịu, trách được thích nó như vậy.




      Em cơ hồ vùi cả người vào đấy, mắt nhìn chằm chằm ra cửa. mãi chưa về, em hết lần này đến lần khác mở chiếc hộp nhung màu lam ra, ngắm nghía đôi bông tai ngọc trai. Chỉ cần nghĩ đến việc phải trả nó cho là em lại thấy luyến tiếc.




      Đến tận khuya mới về, khi đó hình như qua nửa đêm phải?




      Em đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.




      Em vội đứng bật dậy, vuốt lại tóc và váy, cầm chặt chiếc hộp trong tay.




      Cả người em đều khẩn trương, tim đập thình thịch. rất lâu rồi em chưa được gặp , em vẫn luôn nhớ mong .




      Cửa mở, trông có vẻ rất vui.




      Khi thấy em, mặt lộ vẻ kinh ngạc.




      “Tây Tây? Sao em lại ở đây?”




      Em vốn muốn với rất nhiều điều, nhưng khắc đó, mặt em lại đỏ bừng, lắp bắp :




      “Hạ Hạ muốn em trả vật này lại cho .”




      Em đưa đôi bông tai cho .




      nhíu nhíu mày, tựa như nhớ ra đó là cái gì. Sau đó, mở ra nhìn.




      Khi thấy đôi bông tai, mặt cũng lộ vẻ thất vọng hay khó chịu. Nhưng cũng tặng nó cho em mà tùy tiện nhét nó vào túi, thuần thục như thể đây phải lần đầu có trả lại quà cho .




      Dường như chẳng chút nào quan tâm đến nó nữa, tựa hồ như vứt nó khỏi đầu rồi.




      Mở ra xem lại , tặng cho em .




      Em thầm cầu xin trong lòng.




      Sau đó, nhìn em cười cười, hóa giải tình thế khó xử. Có lẽ cũng từng muốn bày ra vẻ mặt buồn bã. Cho dù tình còn, nhưng nếu bày ra vẻ mặt sầu não vẫn khiến bị bỏ rơi nghĩ rằng đời này quên được ta.




      quả là cao thủ tình trường, chẳng phụ nữ nào có thể hận được .




      Em đứng im đó, đợi những điều em khao khát nghe, nhưng gì. Cõi lòng em tràn đầy thất vọng, giọng :




      “Em về đây.”




      “Chờ chút.” đột nhiên .

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 14






      trễ rồi, để đưa em về.” dịu dàng .




      Em đưa mắt nhìn , thoáng giật mình, trong lòng vui đến quên cả trời đất, thốt ra: “Dạ.”




      “Vậy thôi.” nhếch môi cười khẽ.




      Em lâng lâng theo xuống cầu thang đá mài.




      giống như thân sĩ, mở cửa xe cho em. Em ngồi lên xe, ngồi ở vị trí mà bình thường chỉ có bạn mới có thể ngồi.




      Sau đó, mở cửa bên kia ngồi lên.




      Xe từ từ rời khỏi Bối Lộ, chạy băng băng triền núi vắng vẻ ban đêm.




      Em cơ hồ dám tin hết thảy là .




      Có nhiều đêm, em mơ ước ngày, em có thể là người cuối cùng ngồi xe , đường về nhà, chỉ có và em, hoài đến.




      Em tưởng tượng rất nhiều chuyện với , em có thể hỏi những điều em tâm đắc về nghệ thuật hay kiến trúc, hoặc cũng có thể cho hay, em sắp học ngành Kiến trúc.




      Nhưng mà, khi thời khắc ấy đến rồi, khi chỉ có và em, em lại sao tìm ra được lời mở đầu hoàn mỹ.




      Vì thế, em dám gì, thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt lén nhìn , ngừng hy vọng bắt chuyện với em.




      Nhưng, ánh mắt chưa từng đảo qua em, luôn đăm đăm nhìn phía trước, chuyên tâm lái xe.




      Em hy vọng đường về nhà hoài hết, nhưng mà, tối hôm đó, đường về lại gần hơn bao giờ hết.




      Mắt thấy sắp đến nơi, lòng em vô cùng hoảng loạn. Em nhất định phải với điều gì đó, để nhớ em.




      Em nhất định phải nhanh chóng tìm ra đề tài.




      Em vờ như lõi đời :




      “Hạ Hạ có bạn trai mới rồi.”




      cười cười:




      ấy lúc nào cũng đầy người theo đuổi.”




      “Em từng nghĩ bọn kết hôn với nhau.”




      quay đầu nhìn em, nhịn được bật cười.




      kết hôn. Sao phải kết hôn chứ?”




      “Vì và người kia nhau chứ sao!” Em khờ khạo đáp.




      lại cười thành tiếng, như thể chuyện em vừa ra rất nực cười vậy.




      “Oscar Wilde từng : ‘Tuy người chung thủy có thể hiểu được từng khía cạnh nhặt nhất của tình , nhưng chỉ có kẻ phản bội mới biết tình bất hạnh đến nhường nào.’ Em từng nghe qua câu này chưa?”




      Em yên lặng gật đầu, đáp:




      “Bức chân dung của quỷ dữ.”




      Em từng đọc hai câu này trong cuốn ấy.




      “Thế à? quên mình đọc được ở đâu rồi.”




      “Sao lại tin vào tình ?” Em lấy dũng khí hỏi .




      dừng xe, nhếch môi, nở nụ cười, dùng giọng phớt đời mà với em:




      tin tình , vì tin chính mình.”




      Tín Sinh, giờ nhớ ra chưa?




      từng với rằng: tin tình , vì tin tưởng chính mình.




      Nhưng mà, ấy vẫn khăng khăng , biết trời cao đất rộng là gì, biết tự lượng sức mình là gì, lúc nào cũng nhủ thầm có ngày, ấy khiến tin vào tình .






      Chương 15






      Tối hôm đó, khi về đến nhà, ấy tràn ngập hy vọng.




      ấy tựa vào cửa sổ, hạnh phúc nhìn ra ngoài.




      Tuy xe rời rồi, song ấy vẫn cứ lưu luyến nhìn theo ngã tư đường im ắng.




      Tối hôm sau, rồi cả tối thứ ba, thứ tư tiếp theo, ấy vẫn cứ tựa vào cửa sổ, tưởng tượng viễn cảnh như nam chính trong bộ phim điện ảnh, lái xe quãng đường rất xa, chỉ vì muốn xem thử ấy có chờ ở bên cửa sổ kia .




      ấy ngây thơ nghĩ, những lời tối đó của ấy khắc sâu vào trí nhớ . Tuổi trẻ thường hay phức tạp hóa mọi chuyện.




      ấy cũng ngốc nghếch nghĩ rằng cũng hơi thích ấy nên nửa đêm mới đưa ấy về, đành lòng để ấy phải về mình.




      Nhưng, Tín Sinh à, chẳng bao giờ xuất phía ngoài cửa sổ nhà em.




      Em sợ hãi về sau còn được gặp nữa. cứ thế quên mất em.




      Em phải gặp lại trước khi quên em.




      Em đột nhiên nghĩ ra cái cớ hoàn mỹ.






      Chương 16






      chắc quên được đêm nay chứ?




      Em mang cuốn truyện đến nhà .




      Người giúp việc già của mở cửa, bà ấy chưa về. Em cười với vẻ nịnh bợ bà ấy, với bà, em có cuốn sách phải trả cho , em muốn ở đây chờ .




      Bà ấy cho em vào nhà.




      Bà ấy để em lại đó rồi ngủ.




      Chắc từng có rất nhiều phụ nữ chờ về như thế phải ? Nên người giúp việc của có lẽ sớm quen rồi.




      Đêm nay, em rình mò bí mật của nữa. Em rất căng thẳng, thầm mong mau được gặp .




      Cuốn “Bức chân dung của quỷ dữ” ấy, em luyến tiếc biết bao khi phải trả nó cho ! Em hy vọng quên mất việc cho em mượn cuốn truyện ấy, để em có thể giữ nó lại.




      Nhưng, chính cuốn truyện ấy lại cho em cái cớ để gặp , nên còn chỉ còn cách mang nó đến.




      Có lẽ, khi gặp em, lại đưa em về như tối hôm đó. Có lẽ lúc này đây, nếu chưa quên em, có rất nhiều chuyện để với em.




      Em đứng ngồi yên chờ .




      khuya, nhưng chưa trở về.




      Trong lúc đợi chờ, em nhịn được suy nghĩ miên man. Em đột nhiên sợ hãi, nếu em trả cuốn truyện lại cho , sau này em còn biết lấy cớ gì gặp nữa?




      Chỉ là, em cũng đâu thể mang cuốn truyện chạy về. Em muốn gặp , em khát vọng được nhìn thấy .




      Em bỗng nhận ra có lẽ đây là lần cuối em được gặp .




      Lúc này, em nhìn về phía phòng ngủ của , cửa phòng đóng kín. Em liếc mắt về phía phòng bếp để chắc rằng người giúp việc của đột nhiên tới.




      Em lặng lẽ vào phòng ngủ của .




      Em bật đèn ngủ bên giường lên, ngồi xuống mép giường, khẽ vuốt ve tấm drap giường, lật xem mấy cuốn sách đặt ở đầu giường.




      Em xỏ chân vào đôi dép đen đặt bên giường, cảm thụ hơi ấm còn vương lại của , trong lòng thấy hạnh phúc.




      Nhưng làm thế vẫn chưa đủ để thỏa mãn em, em nằm lên gối của , tưởng tượng dáng vẻ khi ngủ của .




      Đột nhiên khi ấy, biết em lấy đâu ra dũng khí, em cởi hết quần áo người ra, trần trụi nằm trong chăn .




      Hạ Hạ thường , đàn ông chẳng ai cưỡng lại được hấp dẫn như thế.




      Cậu ấy có thể tùy tiện nằm lên giường , sao em lại thể? Huống chi cái mà em có, cậu ấy đâu còn nữa.




      Em có tấm thân trong sạch, chưa từng bị gã đàn ông nào chạm vào.




      Em tắt ngọn đèn ở bên giường , trùm kín chăn, chỉ lộ ra hai cánh tay trần trụi, nằm giường chờ .




      Cho dù đây là đêm cuối cùng, em cũng hối hận.




      Em chờ trong bóng đêm, mỗi phút trôi qua đều dài như ngày.




      Rốt cuộc khi nào mới về?




      STENT: http://luv-ebook.com




      Cuối cùng em cũng nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.




      Tim em nhất thời đập loạn như trống bỏi.




      Từ phòng ngủ nhìn ra, em cách nào thấy được những gì diễn ra ở cửa chính.




      Em thấy được mặt , nhưng em biết về.




      Em nghe được tiếng đóng cửa nhàng.




      Em nghe được những bước chân khẽ khàng của .




      Em nghe được tiếng ngồi vào chiếc sô pha kia, thở dài sảng khoái.




      Tiếp theo, em nghe được tiếng lật báo loạt xoạt.




      Sau đó, hết thảy chìm vào yên lặng.




      Em nghe được tiếng bước chân về phía phòng ngủ, từng bước từng bước đến gần em hơn.




      Em nhắm mắt lại, toàn thân run lên, bỏ rơi sĩ diện chờ .




      bước vào, ngồi bên giường, với tay bật đèn ngủ.




      Trong nháy mắt ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt em, cả của nữa.




      Khuôn mặt em run rẩy ngóng nhìn .




      Giây đó, bất động.




      mặt hề có biểu cảm như em chờ mong. Phút chốc đứng lên, lạnh lùng hỏi em:




      ở trong này làm gì?”




      Sống mũi em cay cay, em cắn môi biết trả lời thế nào.




      Đột nhiên, em cảm thấy thực xấu hổ.




      cầm lấy quần áo bên giường đưa cho em, quay mặt sang chỗ khác, :




      lập tức mặc quần áo vào rồi về ! Mau lên!”




      Nước mắt em rốt cuộc nhịn được trào ra, em ngồi co quắp giường, ngừng khóc, cầu xin lòng thương hại của .




      lại giận dữ :




      “Nếu , tôi ném ra ngoài!”




      Cho tới bây giờ em chưa từng gánh chịu nhục nhã như vậy.




      Em vội vàng mặc quần áo vào, vừa khóc vừa lao ra khỏi nhà .




      Em chạy xuống lầu, quay đầu lại chạy xuống triền núi im ắng.




      Đường về nhà sao dài đến thế, như thể ba mươi năm vẫn chưa hết.




      Tín Sinh, chuyện đêm đó em chưa từng kể với ai, rất nhiều năm qua, nó luôn là ký ức cay đắng nhất trong em.




      Ngay cả khi quen Đỗ Lâm, em cũng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :