1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngài CEO, ký tên kết hôn đi! - Nhị Thập Cửu (81/183+2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      053. Trở về nằm mơ !

      Cuộc hội họp kết thúc rất nhanh.

      Đông Phương Tín chỉ cùng Sở Hoài và Long Vu Hành tán gẫu vài câu, rồi sau đó dẫn Thích Nghi trước.

      Đợi bọn họ rồi, Lăng Tố Dung nhướng chân mày : “Tại sao các cậu ai cậu ta chút xíu nào vậy?”

      gì bây giờ?” Sở Hoài nhìn ta: “Bảo cậu ta nên đem Trần Thích Nghi đến đây hay sao?”

      “Đương nhiên nên, hôm nay chúng ta vốn định chuyện quan trọng……..” Lăng Tố Dung nhíu chặt chân mày: “Chẳng phải cũng vì lần hội họp này mà thậm chí cậu cũng tự mình đưa Tiểu Niệm về hay sao, tại sao lại có thể dung túng cậu ta như thế?”

      “Cậu cũng có thể nhắc nhở mà.”

      Lăng Tố Dung bị lời của ta làm cho cứng họng, nhất thời có cách nào trả lời được.

      Long Vu Hành liếc sang Sở Hoài cái, lạnh lùng : “Cậu muốn xảy ra tranh chấp nội bộ à?”

      Sở Hoài nhún vai, làm ra vẻ mặt tớ chỉ thôi.

      Long Vu Hành nhìn về phía Lăng Tố Dung, thanh chầm chậm: “Đông Phương Tín làm việc luôn có chừng mực, cần chúng ta quan tâm. Hôm nay cậu ấy đưa Trần Thích Nghi tới đây, có lẽ là bởi nguyên nhân khác. Tố Dung, cậu với chúng tôi là bạn bè như thế nào, cần gì chỉ vì Trần Thích Nghi mà buồn bực như vậy?”

      Bị Long Vu Hành nhìn thấu, mặt Lăng Tố Dung hơi đỏ lên. ta cắn môi, rũ lông mi xuống: “Tớ chỉ lo lắng cậu ấy vào vết xe đổ của A Thắng.”

      Ánh mắt Long Vu Hành tối sầm lại, gì.

      Sở Hoài nhíu mày, trầm giọng : “Tố Dung, Đông Phương Tín phải A Thắng, nếu muốn hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau. Huống chi………”

      ta đến đây, hơi chậm lại, xong tiếp: “Trần Thích Nghi cũng phải là Trần Tư Giai.”

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------

      Sau khi lên xe, Thích Nghi vừa gài dây an toàn vừa : “Lăng Tố Dung có vẻ thích tôi nhỉ!”

      vừa mới tra chìa khóa vào ổ, nghe vậy sâu kín nhìn : “ để ý?”

      “Tôi thèm.” Sau khi gài tốt dây an toàn, Thích Nghi nghiêng đầu nhìn : “Tôi cũng thích ta.”

      Đông Phương Tín cau mày: “Là vì chuyện rượu vang Latour ư?”

      “Ánh mắt ta nhìn tôi chẳng có thiện cảm.”

      “Như thế nào?”

      “Mặc dù ràng lắm, nhưng mà trực giác của tôi cho thấy ta xem tôi như kẻ thù.” Thích Nghi nhìn ánh mắt trong trẻo khác thường của , giống như ngôi sao bầu trời đêm: “Tôi nhớ là mình đắc tội với ta lúc nào, có lẽ do ta có ý đối với , cho nên mới căm ghét người xuất cùng trước mặt bạn bè là tôi đây!”

      Lông mày Đông Phương Tín nhăn lại thành hình chữ xuyên, nhưng rất nhanh khôi phục dáng vẻ lạnh lùng: “ suy nghĩ hơi nhìu rồi.”

      “Là do nghĩ ít có.”

      “Tùy thích nghĩ như thế nào nghĩ.”

      Nhìn thấy ánh mắt của run lên, có vài phần như thẹn quá thành giận, Thích Nghi dứt khoát im miệng, chẳng thèm cùng thảo luận cái đề tài này nữa.

      Dù sao đối với Đông Phương Tín mà cũng chẳng là gì, nếu Lăng Tố Dung muốn xem như tình địch, cũng là ta tự mình mua dây buộc mình, chả có liên quan gì đến .

      Đông Phương Tín có ý định nhiều, liền khởi động xe.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------

      Lúc vừa đến quán rượu, là vừa đúng 12 giờ đêm.

      Thích Nghi có chút cảm thán ý thức về thời gian của Đông Phương Tín.

      Quả vừa đúng đêm!

      quá trâu bò, có thể khống chế thời gian đến mức như vậy.

      cùng bọn họ chuyện quan trọng, phải vì lời hứa với tôi đó chứ?” Bước xuống xe, Thích Nghi nhìn chằm chằm Đông Phương Tín hỏi.

      “Cái gì?”

      “Sở niệm là muội muội của Sở Hoài đúng ? Thậm chí lúc nãy ta tự mình đưa ấy về nhà mà để cho người đưa về, chắc là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với , ngay cả lúc nào tụ hội tan cũng chưa đoán trước được…..Nhưng mà, bởi vì dắt tôi theo, cho nên mới thể cùng bọn họ bàn bạc những chuyện kia…..” Thích Nghi phân tích: “Tôi nghĩ lý do có thể là vì tôi.”

      “Trần Thích Nghi.” Đông Phương Tín sâu kín nhìn hồi lâu mới : “ tự đại quá rồi đó.”

      lại câu: Trở về nằm mơ !
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      054. đời nào

      Lúc đẩy cửa bước vào, Thích Nghi bước chân nhàng.

      “Chị về rồi.” Thiếu niên đứng bên cạnh cửa sổ quay người lại , ánh mắt lấp lánh nhìn .

      “Tại sao cậu còn chưa ngủ?” Cùng George bốn mắt nhìn nhau, chân mày Thích Nghi dấu vết nhíu cái. liếc mắt nhìn xung quanh, thấy Thiên Nhiên ở đây, mới thở phào nhõm.

      Ban đầu lúc trở về nước, vì đề phòng bị phóng viên giải trí theo dõi, Thích Nghi chọn khách sạn tốt nhất Ôn Thành để ở, hơn nữa chính là ở loại phòng VIP cho tổng thống ở. Mặc dù giá cả có hơi đắt chút, nhưng được cái gian vô cùng rộng rãi, có hai sảnh lớn, bốn phòng ngủ và phòng làm việc, tại George ở cùng với các . Nhưng mà nghĩ tới giờ này, George còn chờ cửa , cũng may Thiên Nhiên đợi, nếu lại mệt cho ấy.

      George giơ cánh tay lên, ly rượu vang đỏ cầm tay cũng rung lên, lăn tăn như tâm tình của cậu lúc này, làm sao bình tĩnh được: “Chị đâu vậy?”


      “Cậu hỏi cái này làm gì?” Thích Nghi liếc mắt nhìn cậu ta cái.

      Mới lúc nãy trời mưa to, gọi điện thoại cho chị lại được, nếu Nara ngăn lại….. em nhất định tìm chị rồi.” thanh của george mang chút mùi vị oán trách: “Trời khuya khoắc như vậy, chị biết là người khác lo lắng hay sao? Nếu mà chị vẫn chưa về, em liền……Ơ! Làm sao chị lại thay quần áo khác rồi, xảy ra chuyện gì rồi? phải là…..”

      “Tôi sao.” Thích Nghi dứt khoát cắt ngang cậu ta: “Lại , nếu như thực có chuyện, đó cũng là chuyện của người lớn, con nít như cậu cũng đừng quan tâm.”

      “Ai là con nít chứ?” George cau mày.

      “Cậu.”

      “Em trưởng thành rồi.”

      “Vẫn còn thiếu ba tháng.”

      “………….”

      Ánh mắt Thích Nghi thoáng nhìn đến ly rượu tay cậu ta, như ra lệnh: “Rượu vang cũng được uống nữa, mau ngủ .”

      “Thích Nghi……”

      “Thích Nghi là để cho cậu gọi sao?” xụ mặt xuống.

      “Chị.”

      “Nếu còn xem tôi là chị, nghe lời .”

      “…………”

      “Nếu tôi thông báo với vương phi là cậu ở chỗ này.” Thích Nghi trầm giọng : “Cậu nên biết, kết quả như thế nào rồi.”

      Cậu đương nhiên biết, nếu mẹ biết cậu trốn học chạy đến chỗ này của Thích Hợp, nhất định cho người tới bắt về NewYork tiếp tục học!

      Thiên tài mà lại phải quay về học cái giáo trình nhàm chán như vậy.

      Gương mặt George mang vẻ oán hận, nhưng trong lòng hiểu Thích Nghi nhất định được làm được, vì vậy trước mắt thể nhịn lại: “Biết rồi, em ngủ là được.”

      Thích Nghi hướng về phía cậu ta vẫy vẫy tay.

      George nhìn cái, cất bước muốn quay về phòng.

      “Bỏ cái này xuống.” Khi cậu bước qua bên cạnh mình Thích Nghi chỉ chỉ vào ly rượu cậu cầm tay.

      “Chị, sao chị giống như đó!” George vừa đem ly rượu để xuống bàn, cánh tay dài chợt kéo cánh tay của Thích Nghi.

      Thích Nghi vẫn chưa kịp ổn định thân người, liền bị ngã đụng vào trong ngực cậu ta.

      Cậu nhanh chóng đặt lên trán nụ hôn, trước khi kịp mở miệng trách cứ, nhanh chóng chạy về phòng.

      *Tội nghiệp bé George quá, đáng như vậy! Nhưng biết làm sao bây giờ, nữ 9 là của nam 9 mừ.

      Nhìn cánh cửa phòng đóng lại, Thích Nghi bất đắc dĩ lắc đầu cái.

      Cho tới bây giờ, biểu ràng như vậy, có thể hiểu được tâm ý của cậu ta hay sao? Nhưng trong trường hợp đó, giữa bọn họ là hoàn toàn thể!

      Dù sao bây giờ cậu ta vẫn còn .

      , mặc dù còn trẻ, trong khoản thời gian gian khổ trôi qua mà tâm tư cũng thay đổi.

      Huống chi, bọn họ lại cùng ở trong cùng thế giới!

      Trong đầu, đột nhiên lóe lên gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

      Đêm tối như mực, ở cửa sau của đài truyền hình, dừng chiếc xe hơi sang trọng.

      Ở chỗ ngồi phía sau xe, lẳng lặng xem tivi sau ghế phát, đôi mắt như chim ưng tối như mực, thâm trầm khó hiểu.
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      055. Thua trước bước

      Tối nay về nghỉ ngơi cho tốt, mười giờ sáng mai có chương trình radio, buổi chiều gặp mặt với mấy vị đạo diễn điện ảnh, buổi tối có tiết mục giải trí.” Từ lúc ra khỏi đài truyền hình, tay Cindy luôn túc trực cái ipad: “Còn có cuộc thi sắc đẹp…”

      “Cindy…..” Lâm Chiếu hơi nhức đầu đưa tay day day cái trán: “Sắp tới chị đừng nhận nhiều công việc như vậy, hiếm khi mới có dịp về Ôn Thành, em muốn được nghỉ ngơi nhiều chút, dành thời gian để ở bên cạnh người nhà.”

      Cindy nghe vậy, trước tiên liền nghĩ: ở cùng người nhà cũng chỉ là lấy cớ, ra người mà muốn dành nhiều thời gian ở chung chỗ chắc là Đông Phương Tín kia .

      Chân mày ta khẽ nhíu cái: “Nhưng mà…..”

      “Hãy làm theo lời ấy .” giọng đàn ông làm người ta kinh sợ nhàn nhạt truyền tới.

      Cindy nhìn về phiá người đàn ông cao lớn trước mắt, lập tức khom người trả lời: “Vâng, tổng giám đốc.”

      Chợt thấy người tới, làm Lâm Chiếu hơi giật mình, sau đó mỉm cười nhàng: “Sao lại tới đây, cũng đừng với em là vô tình ngang qua đấy, em tuyệt đối tin đâu.”

      “Đúng là vừa ngang qua, lại vừa vặn gặp em có chương trình truyền hình trực tiếp ở đây, nên đến xem chút.” Minh Thiếu Viễn híp mắt lại, cẩn thận quan sát : “Nhất định là gần đây bị công việc làm cho mệt mỏi cả người phải ? Nhìn bộ dạng tiều tụy của em xem. Tiền kiếm mãi hết, nhưng thân thể vẫn quan trọng hơn.”

      “Biết là ông chủ tốt.”

      “Em là gà cưng của Ngôi Sao Ngày Mai, cũng thể để bị mệt mỏi được.”

      Lâm Chiếu cười tiếng, gương mặt như hoa tươi rực rỡ.

      Minh Thiếu Viễn liếc nhìn người bên cạnh mình, Lý Húc: “Cậu theo Cindy trước , tôi tự mình lái xe.”

      Lý Húc gật đầu.

      Cindy là người thông minh, nhìn tình thế như vậy, liền nhanh chóng leo lên xe chạy .

      ngại đó chứ?” Minh Thiếu Viễn kéo cửa xe chỗ ghế trước ra.

      đem người đại diện của em đuổi rồi, em còn có lựa chọn khác hay sao?” Lâm Chiếu nhún nhún vai, khom người ngồi vào trong. Nhìn yên vị rồi, đưa lưng dựa vào sau ghế, thoải mái thở ra tiếng: “Có thể ngồi vào xe riêng của ông chủ là tốt!”

      Minh Thiếu Viễn khởi động xe, mắt nhìn chằm chằm về phía trước: “So với Đông Phương Tín sao?”

      Lâm Chiếu liếc mắt nhìn ta: “Làm gì mà nhắc tới ấy vậy?”

      phải hai người hẹn hò sao?”

      ngăn cản chứ?” Lâm Chiếu có chút lo lắng.

      đâu.” Minh Thiếu Viễn cười nhạt tiếng: “Chẳng qua là suy nghĩ cho tiền đồ của em thôi, tạm thời nên công bố ra ngoài.”

      Lâm Chiếu nghe vậy thở phào nhõm: “ yên tâm , em biết phải làm như thế nào mà.”

      “Ừ”. ta hời hợt trả lời.

      “Thiếu Viễn.” Sống lưng Lâm Chiếu thẳng tắp, nhìn gò má sắc sảo với những đường nét như điêu khắc của ta, nghiêm túc : “Em biết rất hao tốn bao nhiêu tâm huyết đào tạo em…em làm cho thất vọng. Đúng là em và Đông Phương Tín quen nhau, nhưng tuyệt đối để ảnh hưởng đến công việc.”

      “Vì ta mà giảm bớt lượng công việc biết có tính là ảnh hưởng hay đây.”

      hẹp hòi như vậy chứ?”

      “Đùa với em thôi.”

      Tuy ta thế, nhưng Lâm Chiếu nhìn vẻ mặt nhàn nhạt, hoàn toàn hiểu được tâm tư của ta như thế nào. chỉ có thể cười khổ cái: “Em thừa nhận mình có long riêng, nhưng gần đây em cảm thấy có chút mệt mỏi…..”

      “Tiểu Chiếu, hiểu.” Minh Thiếu Viễn đột nhiên cắt ngang lời : “Bất luận là em muốn làm cái gì, đều ủng hộ em.”

      Lâm Chiếu cười tiếng, giọng trêu chọc: “Quả hổ danh là người thanh mai trúc mã của em.”

      Khóe miệng Minh Thiếu Viễn khẽ nhếch lên, ánh mắt lên ánh sáng lạnh lùng.

      Đông Phương Tín sao?

      Bọn họ chưa bắt đầu chiến đấu, mình thua trước bước ư?


      056. Cho và nhận lại chưa chắc có liên quan đến nhau
      Editor: Phong_Tử_Yên

      Lý Húc đẩy cửa phòng ra, phát đèn trong nhà vẫn còn sáng, khỏi có chút ngoài ý muốn.

      là đúng lúc!” Theo thanh trầm thấp truyền đến, bóng dáng cao lớn từ phòng bếp ra.

      “Gì chứ?” Lý Húc cởi áo khoác ra, ném lên ghế sofa, nhìn trai của mình bưng chiếc nồi tay: “ làm gì vậy?”

      “Nấu mì.” Lý Tốc múc thêm cho Lý Húc chén: “Mau ăn !”

      Lý Húc gật đầu, cầm lấy chén ăn ngon lành.

      Lý Tốc bới thêm cho mình chén nữa: “Gần đây bận bịu lắm sao?”

      “Cũng tạm ổn.”

      “Nghe Minh Thiếu Viễn có hứng thú với công ty truyền thông Trung Thiên à.”

      Nghe câu hỏi của Lý Tốc, Lý Húc ngước mắt lên, ánh mắt dõi theo Lý Tốc nhìn chằm chằm: “ phải buổi tối tan ca là bàn bạc về công việc hay sao?”

      Lý Tốc cười tiếng, ánh mắt trầm xuống: “Việc này cũng phải bí mật gì, <diie nda n nle e quyydon> tin em biết Đông Phương Tín cũng có hứng thú với Truyền Thông Trung Thiên.”

      .” Lý Húc vừa để chén xuống, nghiêm mặt : “Cho dù sau này phương diện công việc có xảy ra chuyện gì đây nữa, em hy vọng tình cảm em chúng ta bị ảnh hưởng.”

      Cho dù bọn họ đều vì ông chủ của mình.

      Khuôn mặt Lý Tốc dừng lại: “Cái này là đương nhiên.”

      Lý Húc thở phào cái: “Vậy tốt.”

      “Tại sao hôm nay em chạy xe về vậy?”

      “Hôm nay làm thêm giờ, chương trình giải trí TV bên kia……” Lý Húc tới đây, liền dừng chút, cảnh giác nhìn Lý Tốc: “ hỏi chuyện này làm gì?”

      có gì.” Lý Tốc vuốt lòng bàn tay: “Chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”

      Cho dù Lý Húc , mình cũng thấy cậu ấy ngồi xe của Cindy về. Dù sao, lúc Lâm Chiếu và Đông Phương Tín gặp mặt, Cindy cũng dùng chiếc xe đó chở ấy, nên ta thừa biết.

      Vậy là, Minh Thiếu Viễn chắc là gặp mặt Lâm Chiếu.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ---

      “Cậu dậy rồi hả?” Thấy Thích Nghi từ trong phòng bước ra, Thiên Nhiên cười : “Vậy cùng ăn cơm luôn !”

      “Được.” Thích Nghi gật đầu, tới chỗ ăn cơm ngồi xuống, liếc mắt nhìn Thiên Nhiên: “Thiên Nhiên, hôm nay chúng ta Đông Phương Châu ký hợp đồng.”

      Thiên Nhiên hơi ngạc nhiên: “Hôm đó thấy cậu từ phòng làm việc của tổng giám đốc Đông Phương ra nhìn có vẻ rất tức giận, tớ còn cho rằng cậu muốn hợp tác với Đông Phương Châu nữa.”

      có vấn đề gì chứ?” Thích Nghi ngước cằm, nhìn chằm chằm ấy chớp mắt.

      “Đương nhiên là có vấn đề gì.”

      “Vậy OK rồi.”

      “Thích Nghi.” Thiên Nhiên bưng cà phê lên nhấp ngụm: “Cậu cãi nhau với George đấy à?”

      “Hả?”

      “Sáng sớm nay cậu ấy ra ngoài, tớ nhìn vẻ mặt cậu nhóc giống như là tâm trạng được tốt cho lắm.”

      Nghĩ lại chuyện tối hôm qua, Thích Nghi lắc đầu cái: “ tại cậu ta ở cái tuổi bồng bột, cứ để cho cậu ta , cậu ấy biết tự chăm sóc bản thân, dù sao chúng ta cũng quản được.”

      Cánh môi Thiên Nhiên hơi nhúc nhích, định cho Thích Nghi biết tình cảm của George, nhưng mà nghĩ lại, người trưởng thành như Thích Nghi, cũng biết mấy chuyện tình cảm rồi, để cậu ấy tự lo thôi.

      Đôi lúc, cho và nhận lại chưa chắc có liên quan đến nhau.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------

      Cầm lên văn kiện được Đông Phương Tín ký xong, Lý Tốc chần chừ lát, cuối cùng mở miệng: “Tổng giám đốc, tối hôm qua Minh Thiếu Viễn đến dài truyền hình đón Lâm tiểu thư.”

      Đông Phương Tín nghe vậy, cái tay nắm bút máy khẽ nắm chặt lại.

      lát sau, chậm rãi câu: “Bọn họ gặp nhau.”

      Thanh hơi lạnh lùng.

      “Reng reng reng!”

      Nghe tiếng điện thoại vang lên, Lý Tốc gật đầu với an cái rồi ra ngoài.

      cầm điện thoại lên, nghe được tiếng Lạc Ưu : “Tổng giám đốc, Trần tiểu thư và Nara đến.”
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      057. Có dụng ý khác
      Editor: Phong_Tử_Yên

      ra mà ký hợp đồng với Đông Phương Tín vô cùng có lợi, nhưng mà chung quy Thiên Nhiên vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ quái.

      hết nhìn Thích Nghi rồi lại nhìn Đông Phương Tín, quan sát chặp rốt cuộc mới hiểu tại sao mình có cảm giác kỳ lạ.

      Ánh mắt của bọn họ có gì đúng lắm phải.

      Trừ lúc mới bước vào cửa Đông Phương Tín có nhìn , dường như về sau ta hề liếc lấy cái, chú ý của ta, vẫn luôn đặt người Thích Nghi. Mà Thích Nghi cũng chịu thua, trợn mắt nhìn trở lại.

      Nhìn bọn họ giống như là đối tượng hợp tác cho lắm, ngược lại thấy giống như là kẻ thù gặp mặt đúng hơn.

      “Hợp đồng chính thức được làm thành hai bộ, Trần tiểu thư, cái này là của hai người.” Lạc Ưu đưa cho bọn cái hợp đồng: “Sắp xếp công việc của Nara là do toàn quyền quyết định, mỗi tháng chỉ cần ấy hoàn thành được lượng công việc như trong hợp đồng quy định, còn lại ấy hoàn toàn tự do, nếu chúng tôi xử lý theo cam kết.”

      thành vấn đề.” Thích Nghi nhận hợp đồng: “Nếu xong rồi chúng tôi xin phép trước.”

      “Tôi đưa hai ra ngoài!”

      “Cám ơn!” Thích Nghi dắt tay Thiên Nhiên chuẩn bị bước .

      “Đợi nào…!” Đông Phương Tín đột nhiên mở miệng: “Thư ký Lạc Ưu, đặt chỗ , hôm nay tối mời Nara dùng cơm.”

      Thiên Nhiên hơi sững sờ, Lạc Ưu đáp lại ra ngoài làm việc.

      Ánh mắt Đông Phương Tín nhìn về phía Thiên Nhiên: “Nara, nể mặt chứ?”

      “Cái này…..” Kinh ngạc qua, Thiên Nhiên gật đầu cái.

      Cái tên đáng chết này, vậy mà chỉ hỏi ý kiến Thiên Nhiên! Hoặc là ta muốn lợi dụng Thiên Nhiên, hoặc chỉ là cố ý muốn cho cảm thấy khó chịu!

      Sắc mặt Thích Nghi trầm xuống, nhưng vẫn hết sức giữ cho giọng ổn định : “Tôi cũng muốn được cùng, Đông Phương tiên sinh hẹp hòi mà từ chối chứ?”

      Đông Phương Tín liếc nhìn cái, khóe miệng mím lại cười như cười : “Nếu mà Nara phản đối, tôi OK thôi!”

      Thiên Nhiên dĩ nhiên phản đối.

      Thích Nghi hung hăng nhìn .

      Đông Phương Tín nhếch nhếch môi, cười như con hồ ly giảo hoạt vậy.

      --- ------ ------ ------ ------ ---<dii endd annll equuyd oonn>

      Nơi Lạc Ưu đặt cơm là nhà hàng theo kiểu tây, nằm trong khu vực vàng của Ôn Thành, cách cao ốc Đông Phương chỉ có mấy chục mét, Thích Nghi với Thiên Nhiên cùng với Đông Phương Tín ở phía trước.

      Khi bọn họ bước vào phòng ăn phát bên trong sớm có người đợi.

      Thiên Nhiên nhìn thấy người kia lập tức trốn phía sau lưng Thích Nghi.

      Giờ Thích Nghi mới hiểu Đông Phương Tín là có dụng ý khác!

      “Đến đây!” Thấy bọn họ xuất , Long Vu Hành bỏ điếu thuốc tay xuống.

      Đông Phương Tín gật đầu, thoáng liếc nhìn Thích Nghi cùng Thiên Nhiên: “Nghe hai người gặp nhau rồi, vậy chắc tôi cũng cần giới thiệu nữa!”

      Cảm giác được bàn tay Thiên Nhiên dùng sức siết chặt tay mình, trong lòng Thích Nghi thở dài tiếng. tại các thể nào được, kề sát vào tai Thiên Nhiên, giọng : “Trời tuyệt đường người.”

      Thiên Nhiên nghe vậy, cũng bình tĩnh lại chút, gật đầu .

      Thích Nghi cười nhạt với Long Vu Hành cái, khách sáo : “Long tiên sinh.”

      Long Vu Hành cũng khách khí trả lời lại “Trần tiểu thư”, nhưng ánh mắt của ta vẫn luôn nhìn Thiên Nhiên rời.

      Thiên Nhiên hơi mất tự nhiên, ban đầu định ngồi xuống chỗ cách xa ta chút, nhưng Đông Phương Tín kéo cái ghế bên cạnh Long Vu Hành ra: “Nara, mời ngồi!”

      “………” Thiên Nhiên chần chừ bước lên.

      Tuy biết rằng Long Vu Hành là nhân vật lợi hại, nhưng dù sao hôm nay bọn cũng có quan hệ hợp tác với Đông Phương Tín, Thích Nghi tin rằng Long Vu Hành dám đụng vào, vì vậy quay lại nháy mắt với Thiên Nhiên cái, ý bảo ấy cần phải sợ.

      Vì vậy Thiên Nhiên chỉ có thể ngồi xuống.

      Thích Nghi định ngồi xuống bên cạnh, ngờ Đông Phương Tín lại vòng sang bên kia: “Trần tiểu thư, phiền nếu tôi muốn bàn bạc công việc trong bữa ăn chứ? Mời qua đây ngồi.”


      [​IMG]
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      058. Nghĩ sai rồi

      ta quyết định hết mọi chuyện rồi, còn có thể từ chối được hay sao?

      Trong lòng Thích Nghi chửi thầm Đông Phương Tín là đồ cặn bã.

      tới chỗ ngồi mà Đông Phương Tín kéo ra, nhìn ta ngồi xuống bên cạnh mình, khỏi cười lạnh cái, giọng : “Đông Phương tiên sinh, tai của phải là có vấn đề gì rồi chứ, cùng ở trong căn phòng, mà phải đặc biệt ngồi gần mới nghe người khác chuyện được à?”

      Đông Phương Tín cũng tức giận, ngược lại nở nụ cười nhàn nhạt: “Gần chút càng dễ dàng hơn chứ sao.”

      Làm Thích Nghi tức đến nghiến răng nghiến lợi.

      Ở bên kia, Long Vu Hành vẫn nhìn Thiên Nhiên chằm chằm, thanh lạnh như nước: “Nara à, tên cũng khá hay.”

      “Cám ơn.” Bị ta nhìn chằm chằm, mắt cũng chớp, Thiên Nhiên chỉ thấy trong lòng hơi nặng nề. liếc Thích Nghi cái, nhưng nhìn thấy ấy cùng Đông Phương Tín đối mắt với nhau, trong mắt còn chứa tia lửa, khỏi thở dài, biết lúc này Thích Nghi cũng thể giúp mình, chỉ có thể cuối đầu, tránh ánh mắt của Long Vu Hành.

      “Còn tên tiếng Trung là gì vậy?”

      “Lam Thiên Nhiên.” Thiên Nhiên theo phản xạ trả lời.

      Mày rậm của Long Vu Hành nhướng lên, nỉ non lặp lại ba chữ này: “Lam Thiên Nhiên.”

      thanh kia trầm thấp, phảng phất giống như hiểu ra cái gì.

      Trong lòng Thiên Nhiên hiểu cảm thấy có chút căng thẳng, suy nghĩ làm sao tiếp tục chuyện với ta, bất ngờ, ta lại ra câu: “Hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải.”

      phải là hình như, mà là thực gặp rồi---- ---

      Nhớ tới lần đó mình cầm chai nước tạt vào người ta, Thiên Nhiên hơi chột dạ: “À…….”

      “Hình như là ở bãi đổ xe của trung tâm thương mại Hoàng Đô.”

      Ly nước cầm trong tay thiếu chút nữa vì câu này của ta đổ ra ngoài, cả người Thiên Nhiên run lên cái, lại càng dùng sức nắm chặc cái ly hơn, để làm cho nó rơi xuống đất.

      Long Vu Hành lại : “Lam tiểu thư những tặng cho tôi món quà lớn, hình như còn đưa cho tôi ít tiền phải.”

      Khi tới chỗ này, thân người ta hơi nghiêng về phía trước, đem xấp mấy tờ tiền trăm để bàn ngay trước mặt Thiên Nhiên.

      Trong lòng Thiên Nhiên run lên cái, xém chút té từ ghế xuống.

      Mẹ ơi! tưởng rằng Long Vu Hành nhận ra , ngờ là nghĩ sai rồi!

      Liếc sang nhìn Thích Nghi, thấy ấy cau mày căng thẳng nhìn Long Vu Hành, sợ ấy vì bảo vệ mình mà đắc tội với ta, Thiên Nhiên liền vội vã giải thích: “Long tiên sinh, chuyện lần trước…… ra chỉ là ngoài ý muốn thôi, tôi xin lỗi…….”

      “Tôi cũng gì, cũng cần phải khẩn trương như vậy.” Long Vu Hành khoanh tay trước ngực, con mắt thâm trầm thay đổi lúc sáng lúc tối, thấy cảm xúc: “ cầm lại tiền !”

      Đối mặt với ánh mắt chăm chú của Long Vu Hành, trái tim của Thiên Nhiên hơi co rút lại. lúc biết nên làm thế nào cho đúng Thích Nghi đứng lên, cánh tay lướt qua mặt bàn, tiền mà Long Vu Hành để đó bị gom hết cho vào trong túi: “Thiên Nhiên, nếu Long tiên sinh là ngừoi rộng lượng như vậy, cậu còn nhanh nhanh cám ơn người ta?”

      Thiên Nhiên nghe vậy, lập tức nhìn về phía Long Vu Hành cười gượng cái: “Long tiên sinh, cám ơn !”

      Long Vu Hành liếc nhìn Thích Nghi cái.

      Thích Nghi cũng dũng cảm đón lấy, hoàn toàn hề có ý chịu thua.

      “Nếu trước đây chỉ là hiểu lầm, vậy giờ cho qua .” Đông Phương Tín đúng lúc mở miệng: “Được rồi, vậy để cho hai vị tiểu thư đây chọn món trước !”

      ngờ Đông Phương Tín giúp mình, Thích Nghi có hơi bất ngờ. Cầm lấy thực đơn mà đưa tới, cười nhạt, nhìn về phía Thiên Nhiên ngồi đối diện : “Thiên Nhiên, nếu Đông Phương Tiên sinh mời khách, vậy cũng nên nhiệt tình chọn , nên khách sáo!”

      Thiên Nhiên gật đầu: “Cám ơn Đông Phương tiên sinh.”

      có gì.” Đông Phương Tín cười cái, sau đó , lời trầm thấp có lực, lại mang theo chút bá đạo: “Nhưng mà nhớ là………chắc chắn thể thiếu rượu đấy.”

      Trong lúc , cùng Long Vu Hành liếc nhau cái, ánh mắt lóe lên, để lộ ra chút sắc thái quỷ dị.
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :