1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngài CEO, ký tên kết hôn đi! - Nhị Thập Cửu (81/183+2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      041. có ngày nhìn thấy

      Ăn cơm chiều xong, Thích Nghi liền muốn ra ngoài, George vốn cũng định theo, nhưng bị dùng ánh mắt hung ác nhìn cho phát, vì vậy cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mất.

      “Nara, xem tại sao ấy lại muốn tôi cùng chứ?” ngồi sofa cùng với Thiên Nhiên xem tin tức, George khó hiểu hỏi: “Tôi là người khiến người ta ghét đến mức đó hay sao?”

      “Sao có thể như vậy được?” Thiên Nhiên cười: “Tôi lại nghe những theo đuổi cậu có thể xếp hàng từ Brussels đến tận NewYork lận mà.”

      *Brussels: Thủ đô của Bỉ.

      George bĩu môi, trong mắt phảng phất khinh thường: “Những kia nếu phải là vì bề ngoài của tôi cũng là vì gia thế của tôi mà tiếp cận tôi, cho rằng bọn họ thích hợp với tôi được sao?”

      “Có thích hợp hay cũng chỉ có mình cậu biết.”

      “Haizz, tại sao ấy lại chịu thấy ưu điểm của tôi đây?”

      Nghe George thở dài, Thiên Nhiên lắc đầu cái, từ chối cho ý kiến.

      George nhìn cái: “Nara, tôi đến nổi tệ có đúng ?”

      “Cậu đừng có thiếu tự tin như vậy.” Thiên Nhiên giọng an ủi: “Tôi nghĩ chẳng qua là kiểu người trong cuộc hiểu, người ngoài lại ràng chứ gì! Dù sao đây nữa , tình cảm của cậu đối với ấy, mọi người xung quanh nhìn đều biết hết rồi.”

      Ánh mắt George bừng sáng: “ ra cũng nhìn ra à?”

      Thiên Nhiên cười mà .

      Nhất thời George lại tràn trề lòng tin: “ ngày nào đó ấy nhất định có thể thấy được!”

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

      chiếc xe hơi sang trọng, xinh đẹp dựa sát vào người đàn ông tuấn tú.

      Đỉnh đầu tựa vào cánh tay thon dài của , khóe miệng của mỉm cười nhàng.

      nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Bàn tay của bao bọc bàn tay mềm mại của , hình ảnh lúc này hài hòa, trông giống như bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

      “Tổng giám đốc, Lâm tiểu thư, đến giờ rồi.”

      thanh phía ghế trước đột ngột vang lên, làm mở mắt ra. Trong mắt là mảng tối tăm, ánh mắt lại vô cùng tinh tường.

      Lâm Chiếu đưa ngón tay nhàng xoa giữa hai hàng chân mày, môi hơi mím lại: “Công việc đáng ghét, sao làm mãi vẫn thấy xong vậy chứ!”

      hờ hững cười cái, đưa tay nhàng vuốt ve mái tóc của : “Mai mốt bảo Cindy ít nhận những kiện buổi tối như vậy lại .”

      “Nhưng mà những kiện này lại rất có ích cho việc quảng bá.” Lâm Chiếu thở dài hơi: “Thôi, em trước đây.”

      !” Đông Phương Tín vỗ lên bả vai của Lâm Chiếu, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa xe, cách đó xa có chiếc xe hơi đậu: “Cindy đợi em đấy!”

      “Vậy em trước đây, nhớ cho người liên lạc với em đó.” Lâm Chiếu rướn người, đôi môi hồng phấn xẹt qua gương mặt tuấn tú của : “Chúc đêm nay nhiều giấc mơ đẹp!”

      Đông Phương Tín gật đầu.

      Lâm Chiếu vẫy tay với cái, sau đó nhanh chóng xuống xe.

      Mắt nhìn chiếc xe hơi chở Lâm Chiếu chạy , Đông Phương Tín đưa tay lên xem cái, chân mày nhàng nhíu lại, dặn dò tài xế Tiểu Vượng: “ đến nhà phu nhân.”

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Thành tây, nhà họ Nguyễn.

      Thức ăn được dọn sẵn, lại hề nghe thấy ngoài sân có tiếng xe vang lên, Nguyễn Nguyệt Tư nhướng mày, mặt biểu bực bội.

      Bà liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ điện tử treo tường, với vị quản gia đứng bên: “Gọi điện thoại cho thiếu gia liền .”

      Quản gia vội vàng đáp lại rồi chạy gọi điện thoại.

      Nguyễn Nguyệt Tư lắc đầu, quay qua nhìn Tâm Ngữ : “Tâm Ngữ, công việc của nó hơi bận rộn, chắc hẳn là đường về, con cũng đừng trách nó.”

      “Dạ có.” Trình Tâm Ngữ cười nhạt cái: “Con có thể hiểu được mà.”

      Nguyễn Nguyệt Tư cười miễn cưỡng với .

      Ngay lúc này, quản gia bước tới: “Phu nhân, thiếu gia về rồi.”

      Trình Tâm Ngữ nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy người kia cất bước vào.





      042. Con hát vô tình

      “Mẹ.” Đông Phương Tín bước tới trước mặt Nguyễn Nguyệt Tư, nhàng gọi bà, đồng thời nhìn về phía Trình Tâm Ngữ gật đầu cái: “Tâm Ngữ, đến rồi à.”

      “Ừ.” Trình Tâm Ngữ cười đáp lại.

      Nguyễn Nguyệt Tư hừ tiếng: “Con rốt cuộc cũng chịu về rồi sao? Ta còn tưởng ngay cả mặt mũi của người làm mẹ này mà cũng mời nổi con đấy!”

      “Mẹ, sao mẹ lại như vậy?” Đông Phương Tín đỡ bà ngồi xuống, cánh tay dài ôm chầm lấy bả vai của bà: “Trong lòng con, có bất cứ ai có thể so được với mẹ.”

      “Bớt ở đây mà ngọt .” Nguyễn Nguyệt Tư đưa ngón tay chọt chọt trán : “Con đó chỉ giỏi được cái miệng thôi!”

      Đông Phương Tín nắm lấy cổ tay của bà: “Con mà.”

      Trình Tâm Ngữ cười tiếng: “A Tín, sau này nên bớt công tác lại chút, có người nhìn chằm chằm bác , ngay cả thuốc bác cũng chịu uống!”

      sao?” Đông Phương Tín nhíu mày: “Mẹ, mẹ lại chịu uống thuốc đúng giờ nữa à?”

      “Lần nào mẹ cũng tái khám đúng hẹn, Tâm Ngữ tình trạng của mẹ tại rất ổn định, có gì đâu.” Nguyễn Nguyệt Tư sao , ngay sau đó vỗ vỗ mu bàn tay : “Chuyện đó sau , tuổi của mẹ cũng ít rồi, bây giờ chỉ mong con có thể sớm kết hôn, sanh cho mẹ đứa cháu nội, như vậy mẹ thấy mãn nguyện lắm rồi.”

      Lúc câu này, bà cố ý liếc mắt nhìn Tâm Ngữ cái.

      Đông Phương Tín theo ánh mắt của bà thoáng qua Trình Tâm Ngữ, nhìn người phía sau mang dáng vẻ cười như cười. khỏi lắc đầu cái, ôm sát bả vai Nguyễn Tháng Tư : “Mẹ, con và Tâm Ngữ chỉ là bạn bè thôi……..”

      “Được rồi, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng.” Nguyễn Nguyệt Tư cắt ngang lời : “Tâm Ngữ vừa có ngoại hình, gia thế lại tốt, có điểm nào xứng với con. Mẹ đối với nó vừa nhìn là thích ngay, con lo mà suy nghĩ kĩ cho mẹ.”

      Nghe lời ràng của Nguyễn Nguyệt Tư, ánh mắt của Trình Tâm Ngữ liền trở nên ngưng trọng.

      Chân mày của Đông Phương Tín cũng nhíu nhíu lại, định gì đó, mà vào lúc này, hình ảnh được phát màn hình ti vi lại làm phân tâm.

      màn hình, vị MC xinh đẹp hướng về phía ống kính cười tiếng, từng lời từng lời dịu dàng ra: “Thưa các vị, hôm nay trương chình của chúng tôi đặc biệt mời đến vị khách quý. ấy là siêu mẫu nổi tiếng quốc tế, chỉ xinh đẹp hơn người lại vô cùng tài năng – tiểu thư Lâm Chiếu, xin mọi người cho tràn pháo tay hoan nghênh.”

      chú ý của Đông Phương Tín đặt màn hình ti vi chiếu tới bóng dáng yểu điệu, ấy có gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, lúc này Trình Tâm Ngữ nhìn thoáng qua Nguyễn Nguyệt Tư bên cạnh nhíu mày, đáy mắt còn lên ánh sáng lạnh lùng. Trong lòng hơi trầm xuống, trong đầu lập tức ý thức được giữa hai mẹ con này, đối với điều gì đó lại có thái độ khác nhau mà diễn tả được.

      “Lâm Chiếu rất đẹp, mọi người có đúng hay ?” màn ảnh, MC hỏi người xem bên dưới.

      “Đúng----“ cả đám người bên dưới đồng thanh trả lời.

      “Con xinh đẹp ở đâu cũng có, đáng tiếc con hát vô tình.” Nguyễn Nguyệt Tư nhấn vào điều khiển ti vi tắt nó rồi đặt xuống cái “Bốp”, hai tay hai bên kéo Trình Tâm Ngữ cùng với Đông Phương Tín: “ thôi, đồ ăn cũng sắp nguội hết rồi, nhanh xuống ăn cơm.”

      *Con hát: đây hình như là cách gọi chung những người hát, diễn kịch ở thời xưa hay sao đó. Ta nghĩ nên để vậy nghe mới giống cách của mấy bà già. ^^

      “Mẹ, ngôi sao màn ảnh bây giờ phải giống như con hát ngày xưa nữa đâu.” Đông Phương Tín vừa vừa .

      “Con kinh doanh tập đoàn truyền thông, làng giải trí rối ren như thế nào, chắc là phải ràng hơn so với mẹ.” Sắc mặt Nguyễn Nguyệt Tư trở nên lạnh lùng: “Đề tài này đến đây chấm dứt, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm của mẹ.”

      Đông Phương Tín chỉ có thể im lặng, liếc nhìn Tâm Ngữ cái.

      Trình Tâm Ngữ xấu hổ cười cười.

      chợt có suy nghĩ, sau này ai gả vào Đông Phương gia làm thiếu phu nhân, chỉ sợ cũng chẳng sung sướng gì!

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      043. Khó xử

      Sau khi ăn xong, Trình Tâm Ngữ xin phép ra về.

      “A Tín, trời hôm nay cũng tối rồi, con hãy đưa Tâm Ngữ về .” Nguyễn Nguyệt Tư quay sang ra lệnh cho con trai.

      Đông Phương Tín tất nhiên làm trái ý bà, cũng ra cùng với Trình Tâm Ngữ.

      xe, Trình Tâm Ngữ trầm mặc nhìn về phía trước.

      Đông Phương Tín chuyên chú lái xe, hai mắt động đậy nhìn thằng về phía trước: “Tâm Ngữ, ý tứ của mẹ tôi cũng thấy rồi đấy. Bà ấy lớn tuổi rồi lúc nào cũng thích làm những chuyện như vậy, đừng để bụng!”

      “Trước đây bà ấy cũng từng sắp đặt cho gặp những đối tượng hẹn hò khác hay sao?” Trình Tâm Ngữ liếc nhìn cái, cười hỏi.

      có.” Đông Phương Tín nhún nhún vai: “ ra bà ấy cũng biết tôi thích như vậy.”

      “Vậy sao?” Khóe miệng Trình Tâm Ngữ nhàng cong lên chút: “Cái này cho thấy bác rất thích tôi rồi.”

      Lời này ra, điệu bình thường, làm cho người nghe nhận ra rốt cuộc có dụng ý gì. Cho dù là Đông Phương Tín, nghe vậy cũng hơi sững sờ.

      Trình Tâm Ngữ chà xát hai bàn tay, chỉ về ngã tư phía trước: “Được rồi, tới đó cho tôi xuống xe !”

      Đông Phương Tín khó hiểu nhìn cái.

      “Tôi biết có người trong lòng rồi.” Trình Tâm Ngữ cười: “Yên tâm , tôi làm phiền đâu.”

      “Tâm Ngữ……..”Đông Phương Tín có chút áy náy. Cho dù thế nào nữa, Trình Tâm Ngữ cũng là con , mới vừa rồi những lời như vậy, biết có làm cho cảm thấy bị tổn thương hay . càng tỏ ra tự nhiên, lại càng có chút yên lòng: “Mẹ tôi bảo tôi phải đưa về đến nhà.”

      “Chẳng phải rất thích bị mẹ mình sắp đặt hay sao? Trình Tâm Ngữ lắc đầu: “Tôi làm phải khó xử đâu.”

      Đông Phương Tín bỗng nhiên đạp thắng xe: “Bây giờ chính là làm khó tôi.”

      Trình Tâm Ngữ nhíu mày.

      “Tâm Ngữ, tôi vẫn luôn xem là bạn bè.” Ánh mắt Đông Phương Tín lấp lánh, đúng lúc lóe lên, sáng như ngôi sao.

      “Tại sao lại cho rằng tôi giống như vậy?”

      Đông Phương Tín nhíu chân mày lại.

      Trình Tâm Ngữ mím môi, trong ánh nhìn chăm chú của Đông Phương Tín, đẩy cửa bước thẳng xuống xe.

      vỉa hè, chỉ thấy bóng lưng mình bước .

      Đầu ngón tay Đông Phương Tín nhàng gõ vào tay lái, ánh mắt thâm trầm, sau đó đạp chân ga cho xe chạy .

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------

      Cầm lấy túi đựng tài liệu Bối Hiểu Y đưa qua, Thích Nghi đem tiền chuẩn bị sẵn đưa lại: “ đếm lại .”

      cần đâu, tôi vừa nhìn biết là người hào phóng, tôi tin tưởng .” Bối Hiểu Y lấy tiền rồi quẳng vào trong chiếc ba lô đeo vai, kéo khóa lại: “Sau này nếu có chuyện tốt như vậy đừng quên tìm tôi nhé!”

      “Tới đó liên lạc với !” Thích Nghi đưa tay về phía Bối Hiểu Y vẫy vẫy.

      Bối Hiểu Y gật đầu cái, thức thời xoay người bước .

      Cách đó xa, cửa trước chiếc xe hơi mở ra, người ngồi ở chỗ tay lái đưa tay về phía Bối Hiểu Y vừa vẫy vừa gọi: “Hiểu Y.”

      “Chi Sơ, tại sao cậu lại ở đây?” Nhìn thấy lái xe làm cho Bối Hiểu Y thoáng sững sờ, ngay sau đó khom người ngồi vào ghế trước.

      “Tớ cũng ở đây!” Phía sau, tiếng của ngọt ngào vang lên.

      Bối Hiểu Y xoay người lại nhìn, cặp mắt lập tức trợn to lên: “Vi Vi, tại sao các cậu lại ở cùng nhau vậy?”

      Sài Vi Vi mím môi, khuôn mặt nhắn tuyệt đẹp nở nụ cười nhàng, ở bên khóe miệng lên hai đồng tiền, quả nhiên là xinh đẹp thanh nhã: “Đương nhiên phải theo dõi cậu, bọn tớ tính Vạn Gia Đăng Hỏa, lại trùng hợp gặp cậu ở đây mà thôi.”

      Bối Hiểu Y trợn mắt với Vi Vi cái.

      Ánh mắt Phong Chi Sơ thoáng nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn bóng lưng Thích Nghi về hướng ngược lại càng lúc càng xa, giọng hỏi: “Hiểu Y, người ban nãy cậu chuyện là ai vậy?”

      Nếu nhớ lầm, người đó quan hệ rất tốt với Lam Thiên Nhiên.

      “Khách hàng của tớ.” Bối Hiểu Y hiển nhiên trả lời.

      ấy tìm cậu làm gì?”

      Hiểu Y cảm thấy kì lạ tự dưng Phong Chi Sơ lại hỏi đến chuyện công việc của mình, Bối Hiểu Y trả lời mà hỏi lại: “Tại sao cậu lại hỏi vậy?

      --- ------ ------ ------ ------

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      044. phải oan gia gặp mặt

      có gì, chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi.” Phong Chi Sơ trừng mắt nhìn : “Sao vậy, có chuyện gì bí mật thể ra sao?”

      “Đương nhiên.” Bối Hiểu Y cười tiếng, lựa lời : “Tớ mở văn phòng thám tử tư mà, ấy tìm tớ đương nhiên là nhờ điều tra chuyện bí mật.”

      Phong Chi Sơ còn định hỏi tiếp, Sài Vi Vi dẫn đầu trách móc: “Được rồi, đừng có tới mấy chuyện này nữa. Hiểu Y, cậu có muốn Vạn Gia Đăng Hỏa với bọn tớ luôn ?”

      “Được!” Bối Hiểu Y gật đầu.

      “Vậy bắt đầu thôi, cho xe chạy .”

      Thấy ánh mắt của Sài Vi Vi, Phong Chi Sơ chỉ có thể gật đầu, lái ô tô hướng Vạn Gia Đăng Hoả chạy .

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ---

      Sau khi bước vào quán cà phê, Thích Nghi gọi cốc cà phê Ý, rồi lập tức mở cái túi lấy xấp tài liệu bên trong ra đọc chăm chú.

      “Tiểu thư, cà phê của đây.”

      Phục vụ đưa cà phê tới đúng lúc vừa xem xong tài liệu: “Cậu cho tôi hỏi ở đây có bếp lò ?”

      “Sao chứ?”

      “Đốt vàng mã cần dùng tới bếp lò.” Thích Nghi đưa xấp tài liệu trong tay lên.

      “À……” Sau khi sững sờ qua, phục vụ gật đầu với : “Mời qua bên này.”

      Thích Nghi đứng dậy, theo phục vụ đến khu vực bồn rửa bên cạnh nhà vệ sinh, đem tài liệu bỏ vào trong chậu than đốt.

      Lúc vừa ra khỏi đó, liền đụng phải thân hình cao ráo đứng dựa vào bức tường, ta khoanh hai tay trước ngực, đôi con ngươi sâu xa nghiêng đầu nhìn : “Có cái gì bí mật đến nổi xem xong phải đốt ngay thế?”

      Nhìn đôi mắt gương mặt đẹp của ta lên ánh sáng lạnh lùng, đôi mày thanh tú của Thích Nghi hơi nhíu lại: “ liên quan gì tới .”

      Ngay sau đó, bước chân muốn .


      “Trần tiểu thư.” Minh Thiếu Viễn đưa tay chặn lại, trong hành lang ánh sáng vàng vọt từ đèn trần hắt xuống, đáy mắt ta sáng tối lần lượt thay đổi, có cảm giác kỳ dị nên lời: “ cho rằng mình có thể cứu được truyền thông Trung Thiên?”

      kinh doanh cái Ngôi Sao Ngày Mai lớn như vậy, tại sao mà quản lý cho tốt, đằng này lại có suy nghĩ đánh đến truyền thông Trung Thiên chứ?” Bị ta ngăn lại, Thích Nghi hề tức giận, chỉ thản nhiên nở nụ cười: “ thích đánh đánh , đến lúc đó cũng chưa biết ai chết vào tay ai đâu.”

      Ánh mắt Minh Thiếu Viễn bỗng dưng lạnh lẽo.

      Thích Nghi đẩy cánh tay ta ra: “Minh thiếu gia, nếu có duyên hẹn sau này gặp lại.”

      Nhìn bóng lưng phóng khoáng xa, ánh mắt ta ngưng trọng, đôi mày rậm nhíu chặt lại.

      Sau đó, xoay người liếc mắt về chỗ bồn rửa.

      Hồi Ức Chi Đô.

      Bốn chữ này, từ lâu trở thành điều cấm kị ở Ôn Thành.

      Bởi vì, ở thành phố này, bốn chữ kia đại biểu cho nguyền rủa cùng tuyệt vọng.

      Vì sao hết lần này tới lần khác Trần Thích Nghi lại muốn điều tra về nó?

      --- ------ ------ ------ ------ ------ --------

      Lúc Thích Nghi bước ra khỏi quán cà phê trời đổ mưa to. Chân mày của nhăn lại, nhìn tới nhìn lui hai bên, mắt thấy chiếc taxi chạy tới, chút do dự xông ra ngoài.

      định đón xe, khó khăn lắm mới có chiếc xe dừng lại, bỗng nhiên bả vai bị người đẩy ra, thân hình chạy vượt qua, giành lên xe trước.

      Trong lòng Thích Nghi mắng thầm người này có đạo đức, chiếc xe nhanh chóng chạy xa.

      cắn răng, đành lui về chỗ cũ, vô tình chiếc xe với tốc độ cao chạy đến.

      Vũng nước dưới đất bị bắn lên, làm ướt hết cả người.

      Trong lòng luồng khí nóng xông lên, Thích Nghi liếc mắt về hướng chiếc xe chạy như bay.

      “Két---- ----“

      Chiếc xe thế mà dừng lại.

      Thích Nghi hơi bất ngờ, mắt nhìn về phía chiếc xe, thấy kính cửa sổ hạ xuống, chân nhịn được bước về phía trước bước, hơi cuối người xuống, nhìn vào chỗ tài xế.

      tưởng người kia dừng xe là muốn xin lỗi với , thế mà lại thấy vẻ mặt chế nhạo của , cùng với thanh hả hê truyền tới: “Chà chà, ướt sủng như vậy có cảm giác như thế nào?”

      thanh vừa quen vừa lạ.

      Nhìn kĩ lại gương mặt của , ngay lập tức mặt trở nên đen sì.

      Đúng là, phải oan gia gặp mặt mà.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      045. Tối nay cùng tôi

      “Đông Phương Tín, là đồ có đạo đức.” Lòng bàn tay Thích Nghi vỗ vào cửa kính xe, lạnh mặt: “ cố ý đúng .”

      Đông Phương Tín nghe vậy, trong lòng hề cảm thấy áy, ngược lại còn nâng cằm lên, hừ câu: “Bị nhìn ra rồi.”

      Thích Nghi tức giận đến mức nghiến răng, kéo mạnh cửa xe ra, chui vào ngồi bên cạnh ghế lái.

      Nhìn buồng xe bị nước từ ống quần chảy xuống ướt đến thảm hại, Đông Phương Tín cau mày: “Ai cho lên xe.”

      “Bên ngoài trời mưa to đấy.” Thích Nghi cũng nhìn , mà lo vỗ vỗ nước người.

      Cả người đều ướt sủng hết rồi, chỉ ướt nhẹp từ xuống dưới, mà còn cảm thấy rất lạnh. vòng tay qua hai vai mình, cố gắng chà xát, cố gắng tìm kiếm chút ấm áp cho mình.

      Đông Phương Tín ngọa nghễ nhìn : “Bên ngoài trời có mưa lớn hay liên quan tới tôi? mắc mưa hay cũng liên quan gì đến tôi?”

      Thích Nghi đem mái tóc dài ướt đẫm túm lại sau tai, hai tay lau những giọt nước mưa mặt, bình tĩnh : “Đông Phương tiên sinh, người phong độ chính trực, lẽ muốn thấy dưới trời mưa gió như vậy.”

      nhếch đôi môi mỏng lên, ngôn ngữ tỏ ra khinh thường: “Rất xin lỗi, tôi chẳng phải người chính trực tốt bụng.”

      Khốn kiếp, ta thà hạ thấp bản thân cũng chịu giúp đỡ mình?

      Trong lòng Thích Nghi vô cùng khinh bỉ , nhưng cũng biết thể đắc tội với được, chỉ có thể đối phó ngoài mặt, miễng cưỡng nở nụ cười nhạt với : “Đông Phương tiên sinh, dù sao chúng ta cũng gặp nhau mấy lần……”

      Đông Phương Tín để hết câu mở miệng cắt ngang: “Tôi là người trước tới nay đều đến chuyện tình nghĩa…..”

      muốn làm chuyện tuyệt tình như vậy sao?” Sắc mặt Thích Nghi trầm xuống, giọng trở nên lạnh lẽo hơn.

      “Đây là bản tính của tôi mà.” Đông Phương Tín như thể hiển nhiên.

      “………..” Hai tay Thích Nghi nắm lại thành quả đấm.

      Đông Phương Tín hạ mí mắt xuống, khóe miệng khẽ cong lên, cười mà như cười.

      Nhìn nét mặt hả hê đắc ý của , Thích Nghi hạ quyết tâm, dứt khoát cũng muốn đùa giỡn: “Tôi xuống xe đấy.”

      ngờ lại sử dụng chiêu này, mặt Đông Phương Tín trở nên thâm trầm, trong mắt lên ánh sáng nguy hiểm: “Sao?”

      Chỉ là chữ mà thôi, lại làm cho Thích Nghi có cảm giác lành lạnh từ phía sau truyền tới.

      biết vào lúc này mình nên nhanh chóng xuống xe mới đúng, nhưng bên ngoài đổ mưa to, cả người đều vô cùng chật vật, mà chỉ sợ lát nữa cũng đón được xe. Nếu như vậy mà về, những làm cho Thiên Nhiên lo lắng, chỉ sợ sau này có muốn ra ngoài, nhất định George cũng theo kè kè. đành cắn chặt hàm răng, dũng cảm nhìn về phía ánh mắt của : “ , điều kiện của .”

      Dừng lại chút lại bổ sung thêm: “Chuyện lần trước muốn tôi cởi miễn bàn .”

      Đông Phương Tín nhếch miệng mặt xuất mấy phần đùa giỡn: “ xem ra cũng thông minh đó.”

      Thích Nghi cười lạnh tiếng.

      “Muốn tôi đưa về cũng được, nhưng tối nay phải cùng tôi.”

      đừng…….”

      Chữ “nghĩ” còn chưa ra khỏi miệng, Đông Phương Tín lại : “Yên tâm, phải mấy thứ bậy bạ mà nghĩ đâu.”

      Thích Nghi nghi ngờ nhìn .

      Đông Phương Tín liếc mắt nhìn : “Yên tâm, bắt làm chuyện xấu xa gì cả. Thắt dây an toàn vào .”

      xong, khởi động xe lên.

      Thích Nghi biết có bị ma xui quỷ khiến , tóm lại, cuối cùng có từ chối.

      --- ------ ------ ------ ------ ---

      “Xuống xe.”

      Sau khi ra hai chữ, xong thắng xe bước xuống trước.

      Thích Nghi nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, phát giờ mưa tạnh, phía trước cách đó xa, là tòa nhà tráng lệ. chần chừ lát, cuối cùng cũng đẩy cửa xe theo ra ngoài.

      tay Đông Phương Tín đưa vào trong túi, sải bước .

      Đầu lông mày của Thích Nghi dấu vết nhăn nhăn, chạy đuổi theo.


      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

      046. Chiếc váy

      “Tín thiếu gia!”

      Mới bước tới trước cửa, hai hàng nhân viên đứng thẳng tắp vừa thấy Đông Phương Tín xuất cùng với Thích Nghi, đồng loạt cuối chào.

      Thế này cũng phô trương quá rồi, làm như hoàng đế vi hành bằng.

      Nhìn lại đây hóa ra là cửa hàng bán trang phục và phụ kiện thời trang, trang trí xa hoa, vô cùng sang trọng.

      Chắc là thường ngày Đông Phương Tín hay dẫn bạn đến, nếu những nhân viên ở đây làm sao nhận ra ta. Hơn nữa, có ít những xinh đẹp liếc mắt đưa tình về phía này. ta lại làm như thấy, xem họ toàn bộ như là khí vậy.

      “Nhanh lên.” Phát Thích Nghi càng ngày càng chậm, Đông Phương Tín xoay người liếc nhìn , thanh thể chút khó chịu.

      Thích Hợp trong lòng thấy tức giận, trừng mắt về phía .

      ràng là muốn bị bêu xấu mới dắt tới đây chứ gì? Phải biết rằng, hôm nay cả người chật vật dơ bẩn giống như người nghèo khổ vậy!

      Đông Phương Tín nhíu mày.

      Thích Nghi khẽ cắn răng bước tới.

      Từ trước tới giờ luôn xem trọng chữ tín, ban nãy nếu xuống xe, hôm nay chỉ cần Đông Phương Tín bắt làm chuyện gì quá đáng, cũng chỉ có nước làm theo.

      Sau khi bước vào trong cửa hàng, xinh đẹp trẻ tuổi tiến tới đón, ta nhìn về phía cười nhàng cái: “Tín thiếu gia!”

      Lại nhìn Thích Nghi cái, mở miệng cười thân thiện: “Chào .”

      Thích Nghi liếc nhìn thẻ nhân viên đeo trước ngực ta. Quản lý cửa hàng, Viên Thanh.

      Đúng là người khôn khéo, tuổi còn trẻ như vậy mà rất lõi đời rồi. Mặc dù hôm nay trông khá nhếch nhác, nhưng dù sao cũng là theo Đông Phương Tín tới, dù biết thân phận là gì, ta trước tiên khách sáo là tốt nhất.

      “Chào .” Thích Nghi đáp lại câu.

      “Lấy cho ấy bộ quần áo sạch tham gia hội họp bạn bè.” Đông Phương Tín cũng vì Viên Thanh ở đó mà khách sáo, trực tiếp ra lệnh với : “Thích Nghi, chuẩn bị cho tốt.”

      Dừng chút, lại : “Đem bộ đồ tôi đặt hai ngày trước đưa cho ấy mặc thử .”

      Viên Thanh nhìn Thích Nghi cái, gương mặt mơ hồ thoáng qua vẻ kinh ngạc. Nhưng vẫn nhiều cái gì, chỉ đáp lại tiếng “Vâng”, liền với Thích Nghi: “Xin mời theo tôi.”

      Nghe Đông Phương Tín trái tim Thích Nghi đập mạnh và loạn nhịp chút, lúc này hồi hồn lại, khỏi liếc mắt nhìn cái. Sao lại tự dưng hôm nay tốt bụng như vậy…….

      Đông Phương Tín nhìn , thẳng tới chiếc ghế salon bằng da mềm mại ngồi xuống, tiện tay cầm lên quyển tạp chí lật xem.

      Trong lòng Thích Nghi hừ cái, theo Viên Thanh vào trong phòng thay đồ.

      Viên Thanh cầm ra chiếc hộp được đóng gói cực kì tinh xảo, bên trong đựng bộ váy liền thân trắng như tuyết.

      Thích Nghi cầm lấy, tay chạm vào bộ đồ cảm thấy vô cùng mềm mại, nhất định là chất liệu tốt, khỏi xem thêm chút. Thấy ở chổ cổ áo, dùng sa mỏng trang trí, những hoa văn nho được đính rất tinh tế, đây lại có thể là hàng may thủ công hoàn toàn, khỏi giật mình.

      Chỉ sợ bồ đồ này giá trị .

      “Tiểu thư, lúc mặc làm ơn cẩn thận chút.” Viên Thanh kéo cửa phòng thay quần áo ra cho, giọng dặn dò câu: “Tôi sợ Tín thiếu gia muốn giữ lại bộ váy này.”

      Thích Nghi nghĩ thầm trong bụng nếu Đông Phương Tín quý bộ đồ này như vậy, cũng nên kêu người cầm ra cho mặc. Nhưng vừa nghĩ đến ban nãy ta ác ý lái xe làm ướt hết quần áo của , Thích Nghi hừ trong lòng cái, đem bộ váy mặc vào.

      muốn lấy lại bộ váy cũng được nữa rồi!

      Đem quần áo bẩn bỏ vào trong cái hộp, cầm lấy rồi ra tìm Đông Phương Tín.

      Sắp ra đến nơi loáng thoáng nghe tiếng cãi nhau.

      Sắc mặt Đông Phương Tín nghiêm trọng, đôi mắt lạnh lùng nhìn Viên Thanh, thanh mang chút lạnh lẽo: “Chuyện này liên quan gì đến .”

      Tuy trong mắt Viên Thanh có sợ hãi, nhưng vẫn giọng phản bác lại : “Chiếc váy kia ràng là đặt cho ấy, tại sao bây giờ lại đưa cho người khác mặc?”

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      047. ấy

      Ánh mắt Đông Phương Tín lành lạnh, khóe mắt liếc thấy bóng dáng Thích Nghi đến, đứng lên từ ghế salon: “ thôi!”

      Làm như hoàn toàn thấy thái độ của Viên Thanh.

      Viên Thanh cũng chú ý đến , vẻ mặt ta cứng lại, nhìn Thích Nghi chút: “Xin thong thả.”

      Khách khí lễ độ, làm như vừa rồi giữa ta và Đông Phương Tín, có chuyện gì vui.

      Chuyện của người khác, tự nhiên là Thích Nghi cũng muốn nhiều lời. Nhìn về phía Viên Thanh cười nhạt, xoay người bước theo Đông Phương Tín ra ngoài.

      Nhưng mà, trong lòng lại có chút nghi ngờ.

      ấy trong miệng Viên Thanh, rốt cuộc là ai?

      --- ------ ------ ------ ------ -------

      xe, khí yên lặng.

      Sắc mặt ta thâm trầm, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, chuyên chú lái xe.

      Nhìn ra được là có tâm .

      Thích Nghi cũng để ý, dù sao đó cũng là chuyện của ta, liên quan gì đến cả.

      nghe được cái gì rồi?” Đông Phương Tín là người phá vỡ yên trước.

      “Cái gì?” Thích Nghi hiểu ta hỏi như vậy là có dụng ý gì, đành giả vờ lấy bất biến ứng vạn biến rồi tùy tình hình.

      “Bớt giả vờ .” Đông Phương Tín hừ lạnh.

      Thích Nghi suy nghĩ chút, rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Hình như cái này cũng liên quan gì đến tôi, mắc gì phải tôi phải nghĩ nhiều.”

      tốt nhất nên nghĩ như vậy.”

      Câu này ý chỉ Thích Nghi ràng đằng nghĩ nẻo!

      cũng phản bác, mất công ta lại giấu đầu lòi đuôi. Có lúc, im lặng là cách giải quyết tốt nhất.

      “Nghe Minh Thiếu Viễn đến tìm .” ta đột ngột .

      “Tin tức của cũng nhanh , chẳng lẻ cả ngày có chuyện gì làm mà tìm người theo dõi tôi?” Thích Nghi giọng mỉa mai.

      cái người này……” Hình như Đông Phương Tín có chút tức giận, ánh mắt tối tăm nhìn cái, nhưng cuối cùng cũng chỉ trầm giọng : “ tìm có chuyện gì?”

      “Hợp tác.” Thích Nghi trả lời.

      “Vậy sao?” cảm thấy hứng thú cười cười.

      Khuỷa tay Thích Nghi chống lên kính cửa xe, bàn tay chống cằm: “Tôi từ chối ta.”

      Đông Phương Tín u : “Tránh xa chút.”

      Chỉ đơn giản mấy chữ, Thích Nghi nghe vào tai ràng là có dụng ý khác.

      “Nghe hai người là đối thủ cạnh tranh.” Thích Nghi nghiêng đầu nhìn : “Chẳng qua tôi cảm thấy kì lạ, tại sao và Lâm Chiếu lại ở cùng nhau.”

      Ngôi Sao Ngày Mai, Đông Phương Châu cùng truyền thông Trung Thiên, ba tập đoàn này ở Ôn Thành tạo thành thế chân vạc. Công ty truyền thông Trung Thiên yếu hơn chút, mà Ngôi Sao Ngày Mai và Đông Phương Châu lại luôn cạnh tranh kịch liệt, cho nên mới có thể đứng vững đến bây giờ vẫn sụp đổ. Lâm Chiếu là đại diện dưới trướng công ty Ngôi Sao Ngày Mai, mà nghĩ tới ấy và Đông Phương Tín lại cùng nhau chung chỗ.

      Đông Phương Tín muốn thảo luận đề tài này, : “ bớt lo chuyện của người khác .”

      Thích Nghi hừ trong lòng.

      muốn nhiều chuyện, chỉ là muốn biết, bộ đồ hôm nay mặt liệu có phải là đặt cho Lâm Chiếu. Huống chi, chính là người nhắc tới Minh Thiếu Viễn trước.

      “Xuống xe.” đột ngột thắng xe lại, miệng ra lệnh cho .

      Thích Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tạnh hẳn, nhưng lại thấy tòa nhà nổi tiếng nhất Ôn Thành sừng sững trước mặt.

      Vạn Gia Đăng Hỏa!

      ta lại có thể đem tới câu lạc bộ ăn chơi?

      Trong lòng còn nghi ngờ, lại nghe “Bốp” tiếng vang lên, nhìn lại, ra là Đông Phương Tín đạp vào cửa xe.

      Cái người thần kinh này!

      Thích Nghi oán thầm, nhưng nhìn sắc mặt ta được tốt, lại rất nhanh chóng xuống xe.

      Đông Phương Tín cầm chìa khóa xe ném cho nhân viên bãi đậu xe, nhàn nhạt liếc cái, ý bảo theo.

      Thích Nghi vô cùng muốn trở lại Vạn Gia Đăng Hỏa, nhưng mà giờ phút này nhìn ra được trong lòng Đông Phương Tín vô cùng tốt, muốn làm trái ý ta, chỉ có thể đuổi theo.

      như thế nào cũng nghĩ đến, chuyến này, sau này lại làm cho gặp phải biết bao nhiêu là khó khăn.
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :