1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngài CEO, ký tên kết hôn đi! - Nhị Thập Cửu (81/183+2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      036. Thiếu

      Bệnh viện thành phố, khu nội trú.

      Ra lệnh cho Gerge chờ ở đại sảnh thăm bệnh, sau đó Thích Nghi tới phòng bệnh.

      Cửa phòng bệnh đúng lúc bị người đẩy ra.

      Đúng lúc Trần Thiên Nhụy mở cửa phòng ra chú Phúc nhìn thấy Thích Nghi, ánh mắt sáng lên: “ Ngũ tiểu thư, tứ tiểu thư tới.”

      Trần Thiên Nhụy ngước mắt lên, có chút kinh ngạc nhìn Thích Nghi: “ Chị tư?”

      “ Ông nội ở bên trong sao?” Thích Nghi nhìn vào phía bên trong phòng bệnh.

      “ Dạ vâng.”

      “ Em phải à?”

      “ Dạ, em phải lập tức đến trường rồi.” Thiên Nhụy vẫn còn học cao trung, việc học rất quan trọng.

      “ Chú Phúc, chú ở lại đây , tôi có việc muốn với chú.” Thích Nghi nhìn Thiên Nhụy cái: “ Ở đại sảnh thăm bệnh có thiếu niên ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, cậu ta đưa em đến trường học, hãy là chị kêu.”

      Thiên Nhụy liếc mắt nhìn chú Phúc, gật đầu cái, sau đó ra ngoài.

      Chú Phúc nhìn Thiên Nhụy rời , rồi hơi khom người xuống với Thích Nghi: “ Tứ tiểu thư, có việc gì muốn hỏi tôi?”

      vào trước.” Thích Nghi đẩy cửa phòng bệnh ra.

      Dù sao cũng là phòng VIP, bên trong phòng tương đối gọn gàng sạch , gian cũng đủ lớn, trừ giường bệnh ra, còn có bộ ghế salon và chút gia cụ đồ điện...nhìn giống như là phòng khách của nhà bình thường.

      Sau khi chú Phúc theo Thích Nghi vào phòng bệnh đóng cửa phòng lại.

      Tầm mắt Thích Nghi rơi vào giường bệnh, nơi đó có ông già nằm. Ông ta vốn là nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng hình như nghe được thanh nên chậm rãi mở mắt ra.

      “ Ông nội.” Thích Nghi kêu tiếng.

      “ Ừ.” Trần Phi liếc nhìn cái, thường ngày ở giới kinh doanh oai phong tương đối lợi hại, thế nhưng lúc này trong mắt ông lại có cảm xúc gì.

      Đối với lạnh nhạt của ông, Thích Nghi cũng để ý tới: “ Con chỉ là tới thăm ông chút, sau đó nhờ chú Phúc mang con nơi đó.”

      Ánh mắt Trần Phi lướt qua gương mặt của chú Phúc, vốn là trong mắt có chút suy sụp, bỗng nhiên lại xuất ánh sáng sắc bén.

      Chú Phúc hơi cúi đầu xuống, vẫn là bộ dáng câu nệ như thường ngày.

      “ yên tâm, cho dù con có muốn gì với ông ta, ông ta cũng có cách nào đáp lại, đúng ?” Khóe miệng Thích Nghi hơi cong lên, có chút tự giễu : “ Chuyện con trở về nhà họ Trần, chắc hẳn chú Phúc cho ông nghe. xin lỗi, con trở về muộn, Nhã Xá bị bán .”

      “ Chuyện này nên trách Bích Nhã.” Trần Phi kết luận theo lẽ thường, tiếp: “ Dù sao tiếp quản truyền thông Trung Thiên, xử lý việc lớn của nhà họ Trần, là chuyện sớm hay muộn thôi.”

      Chân mày Thích Nghi hơi hơi nhíu lại.

      Trần Phi đưa tay vỗ vỗ bắp đùi của mình: “ Tôi già rồi, chân này cũng thể lại, bất quá đầu óc tôi cũng biến chất đến nỗi biết phân biệt thị phi. Chuyện của nhà họ Trần, trong lòng tôi nắm chắc.”

      Thích Nghi nhìn tay ông ta sờ trán mình, dưới đáy lòng khỏi cười lạnh tiếng, sau đó lạnh lùng : “ Ông nội, ông nên gọi con trở về.”

      Trần phi hừ lạnh: “ Tôi nuôi nhiều năm như vậy, cũng phải là nuôi .”

      Lúc cần dùng, dùng!

      ----------------------------

      Lúc chú Phúc dẫn Thích Nghi đến phòng bệnh khác Thích Nghi lạnh nhạt hỏi: “ Chú Phúc, quân cờ có giá trị, có phải bị bỏ hay ?”

      Cả người chú Phúc hơi chấn động, quay mặt qua nhìn : “ Tứ tiểu thư.....”

      “ Cũng đún, đây cũng là lúc tôi nên trả ơn.” Thích Nghi giơ tay lên ngăn ông ta lại, “ Thiếu thứ gì, tôi đều trả.”

      ------------------------------

      Thích Nghi để cho chú Phúc theo vào phòng bệnh này.

      Sau khi vào phòng dừng chân tiếp, cho đến khi nghe được tiếng vang đóng cửa của chú Phúc ở bên ngoài mới cắn răng cái, tới cái giường bệnh kia.
      Last edited by a moderator: 11/3/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 037. Đáng đời

      Người đàn ông trung niên nằm giường rơi vào cơn ngủ mê, đầu ông ta quấn tầng băng vải, sắc mặt có chút trắng bệch, nguyên nhân có lẽ là bởi vì từng mất quá nhiều máu.

      Thích Nghi thong thả tới trước giường, hai mắt nhìn người đàn ông chăm chú. lâu sau, mới nhếch môi cười tiếng: “ ngờ ông cũng có ngày hôm nay!”

      Trong giọng , lộ ra lạnh lùng cùng thờ ơ.

      Gần như có bất cứ chút cảm tình nào.

      Người giường vẫn nhúc nhích.

      Thích Nghi cụp mắt xuống, để lộ hàng lông mi cong dài tựa như cánh bướm thoáng lay động, xinh đẹp như được vẽ nên.

      Thế nhưng vẫn tiếp tục ra những lời làm tình hình càng ngày càng tệ hơn.

      “Ông , điều này có thế thành là đáng đời ?”

      Trong khí, vẫn còn vang lại lời lạnh như băng phảng phất như châm chọc lại như thở dài.

      ——— ——————

      “Tứ tiểu thư.” Thấy Thích Nghi từ trong phòng bệnh ra, ánh mắt chú Phúc làm như lơ đãng thoáng nhìn vào trong phòng bệnh, đáy mắt có chút ánh sáng ảm đạm xẹt qua.

      “Nếu yên lòng, vào xem ông ta chút !” Thích Nghi nhàn nhạt liếc chú Phúc cái.

      “Tứ tiểu thư sao lại như vậy.” Chú Phúc cả kinh, hơi cúi người xuống.

      Thích Nghi chớp chớp mắt, chuyện nữa, trực tiếp qua từ bên người ông ta.

      Đợi bóng dáng biến mất tại chỗ rẽ hành lang, chú Phúc lập tức xoay người, đẩy cửa phòng bệnh ra vào.

      đợi cửa phòng khép lại, nơi chỗ rẽ, bóng dáng thon dài của chầm chậm xuất .

      Ánh mắt thoáng nhìn qua cửa phòng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

      Ngay sau đó, xoay người rời .

      ——— ——————

      Dù sao nơi này là Ôn Thành, người có tóc vàng mắt xanh trong đại sảnh thăm bệnh cũng có nhiều người, nhất là thiếu niên.

      Thiên Nhụy rất nhanh liền tìm được người theo lời của Thích Nghi.

      Thiếu niên kia ngồi ở ghế dài, hai chân bắt chéo, trong tay cầm điện thoại di động coi gì đó.

      Cho dù động tác của cậu ta thô lỗ như vậy, nhưng từ Thiên Nhụy được giáo dục tốt nên vẫn lễ phép chào hỏi: “Chào cậu.”

      Mày rậm của George nhướng lên, thản nhiên nhìn người đẹp như hoa như ngọc trước mắt.

      Toàn thân mặc bộ âu phục màu trắng, cổ áo làm bằng viền tơ đẹp, càng tôn lên làn da trắng của , nhìn qua giống như búp bê tinh xảo.

      Mỹ nữ phương Đông George gặp qua ít, nhưng mỹ nữ có khí chất thanh thuần như hoa sen mới nở giống như đúng là thể thường xuyên gặp được. Cậu ta nhìn rồi huýt gió, giọng hơi gảy : “Mỹ nữ, kêu tôi?”

      Thiếu niên nháy mắt đào hoa, ánh sáng bắn ra bốn phía, tràn trề hơi thở thanh xuân thuộc về cậu vô cùng tinh tế.

      Trong nháy mắt, Thiên Nhụy bị khí thế cao quý bức người của cậu đánh sâu vào suýt nữa mắt mở ra, nghĩ là muốn quay đầu bước , nhưng cuối cùng, gật gật đầu với người thiếu niên.

      “Tại sao?” George nhếch miệng lên, trong mắt nổi lên từng cơn sóng: “Chẳng lẽ lại có tình ý đối với tôi? Cho nên mới chủ động đến gần ư?”

      “Người này sao lại như vậy, thân thể ràng khỏe mạnh mà cứ hết lần này đến lần khác lại .” Thiên Nhụy khẽ vểnh cái miệng : “Nếu phải là chị tư tôi kêu tôi tìm cậu, còn lâu tôi mới tới chuyện với cậu.”

      “Chị tư ?” Thiếu niên nhướng mày.

      “Chẳng lẽ phải là cậu sao?” Thiên Nhụy nhìn quanh hai bên trái phải, thấy quanh mình còn thiếu niên tóc vàng mắt xanh nào, nhướng mày, lẩm bẩm: “ còn người nào khác nữa. . . . . .”

      George đưa hai tay khoanh trước ngực, sau đó cười cười: “Người là Thích Nghi sao?”

      Thiên Nhụy trợn đôi mắt to trong veo như nước nhìn cậu, người sau cũng nhìn chăm chú vào . nuốt nước bọt cái, sau đó gật đầu với thiếu niên.

      “Vậy chị ấy kêu tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ. . . . . .” George nhếch môi cười, vẻ mặt mập mờ : “Chị ấy là muốn cho tôi làm em rể chị ấy hay sao?”
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 038. Bạn bè

      “Này, sao cậu lại như thế?” Cho dù Thiên Nhụy giỏi nhịn đến đâu, nghe được George chuyện như vậy, vẫn có hơi tức giận: “Chị tư giới thiệu cho mình hạng người gì đây, thôi, tự mình trở về trường học.”

      Câu tiếp theo là thầm cho mình nghe.

      Nhìn khuôn mặt nhắn của đỏ bừng, hai bên má hơi hơi phồng lên trông đáng . George nhịn được trêu chọc : “ là vật có ý tứ, điềm đạm đáng làm cho người ta thích! Chắc chính là Trần Thiên Nhụy em của Thích Nghi đúng ? Tôi là George, là bạn bè tốt của Thích Nghi. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta cũng là bạn bè.”

      đến đây, cậu ta thậm chí còn đưa tay bóp bên má của .

      Động tác này rất tự nhiên, giống như cậu làm vô số lần đối với người khác.

      Khuôn mặt thiếu niên khôi ngô tuấn tú, làn da trắng nõn mềm mại so với con còn đẹp hơn, cậu ta đứng rất gần, khí lạnh nhàn nhạt ở người cậu truyền đến làm cho tâm trạng của Thiên Nhụy chấn động. Từ được dạy dỗ nghiêm khắc, mặc dù tham gia ít các bữa tiệc của những nhà giàu có, nhưng lại rất ít khi tiếp xúc thân mật với người khác phái, chỉ cảm thấy khí nóng từ gò má của mình lan đến hai lỗ tai, làm cho trong lòng băn khoăn lo lắng.

      George lại làm ra vẻ người lớn, đưa tay vuốt ve đầu , giống như âu yếm thú cưng của mình: “Ơ, đáng !”

      “Tôi phải là đứa bé!” Cảm thấy mình bị cậu ta đối xử giống như là em , Thiên Nhụy có chút bực mình bĩu môi, kháng nghị : “ phải chính cậu cũng đáng như vậy sao.”

      nhóc, tôi chính chắn hơn so với .”

      “Cùng lắm cậu bằng tuổi tôi.”

      “Ít nhất tôi còn lớn hơn so với .”

      Thiên Nhụy bị lời của cậu làm cho nghẹn lời nào để , biết nên phản bác như thế nào, vì thế khuôn mặt thanh tú nhắn đỏ lên vì xấu hổ.

      George liền cười, mặt mày tỏa sáng: “Ơ, xấu hổ?”

      “Tôi với cậu nữa.” Thiên Nhụy lại cậu, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, mắt thấy sắp đến thời gian tới trường: “Tôi nha.”

      “Thích Nghi kêu tìm tôi là có việc muốn giúp tay phải ?” Nhìn xoay người muốn rời khỏi, George vội vàng theo: “ , đủ khả năng tôi giúp .”

      “Tôi cần cậu giúp.” Thiên Nhụy có chút giận dỗi.

      “Haiz, đừng như vậy mà, nếu vì chuyện tôi đùa giỡn vừa rồi tôi xin lỗi.”

      Lời của cậu tuy như thế, nhưng Thiên Nhụy lại nghe ra cậu ta có bao nhiêu thành ý. vểnh cái miệng , hung hăng trừng mắt nhìn cậu: “Tôi cần cậu giúp.”

      George nhún nhún vai: “Vậy thôi.”

      Thiên Nhụy giận đến mức thiếu chút nữa giơ chân: “Cái người này. . . . .”

      chính là muốn tôi giúp tay sao?” George cười hì hì: “Vừa rồi tôi vậy cho cười, , tôi giúp .”

      “Tôi muốn đến trường học.”

      “Tôi đưa .” George nháy mắt với : “Tài lái xe của tôi rất tốt!”

      Nghe được lời nhiệt tình của George, chân mày Thiên Nhụy khẽ nhíu cái.

      Chẳng lẽ cậu ta đối xử với từng đều tốt như vậy?

      George giống như nhìn thấu tâm tư của , khẽ mỉm cười: “Đừng tưởng rằng tôi rất hoa tâm, cũng đừng cho là mình là mỹ nữ tôi an phận với . ra, nếu phải là do Thích Nghi kêu, tôi cũng quan tâm tới .”

      Nghe được lời thẳng thắn của cậu ta như thế, chẳng hiểu sao trong lòng Thiên Nhụy lại cảm thấy khó chịu. Đôi mắt long lanh của nhìn chằm chằm người thiếu niên, có chút mùi vị.

      thôi.” George nhìn cặp mắt to trong suốt xinh đẹp tản ra ánh sáng của , dẫn đầu tới cửa phòng.

      Lại nghe được Thiên Nhụy ở phía sau khẽ hỏi câu: “Có phải cậu thích chị tư hay ?”
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 039. Giúp đỡ

      Ra khỏi bệnh viện, Thích Nghi hơi hơi ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh lam rộng mênh mông thở phào nhõm.

      Sau đó bước xuống bậc thang.

      “Phốc. . . .”

      tiếng động vang lên khiến chú ý tới, quay người lại để xem, chỉ thấy người phụ nữ trung niên ngồi xe lăn cố gắng vào lối đặc biệt dành cho người ngồi xe lăn trong bệnh viện, nhưng bà ấy thành công.

      ra chiếc xe lăn bà ấy ngồi chạy bằng điện, nhưng hình như bà ta chưa mở chốt điện tử ra.

      Thích Nghi nhíu mày, cuối cùng là sải bước tới: “Phu nhân, tôi giúp bà.”

      Người phụ nữ ngước mắt lên nhìn , khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười nhạt, khách khí : “Cám ơn.”

      cần khách khí.” Thích Nghi đẩy bà ta đến hành lang bệnh viện: “Có cái gì cần tôi giúp nữa ?”

      cần.” Người phụ nữ trực tiếp cự tuyệt, giọng lạnh nhạt.

      Thích Nghi hơi sửng sốt.

      Câu hỏi vừa rồi của kỳ thực cũng chỉ là tùy tiện hỏi, nhưng cũng nghĩ tới ý tốt của mình lại được người khác nhận. Tất nhiên, lấy mặt nóng của mình dán vào mông lạnh của người khác, cho nên nhìn người phụ nữ nhếch môi cái, sau đó quả quyết xoay người rời .

      “Phu nhân.” Ở đằng xa, Lý Tốc nhìn thấy Thích Nghi chuyện với Nguyễn Nguyệt Tư, sau khi đợi Thích Nghi rời , cậu ta nhanh chóng tới trước mặt Nguyễn Nguyệt Tư: “ xin lỗi, hôm nay bãi đậu xe có chỗ trông, tôi đến chậm.”

      có việc gì.” Ánh mắt Nguyễn Nguyệt Tư thoáng nhìn theo bóng lưng của Thích Nghi, rất nhanh liền rũ mắt xuống.

      Lý Tốc mơ hồ nhìn thấy được trong mắt bà ta có chút giễu cợt cùng ánh sáng lạnh xẹt qua.

      Cậu nghiêng mắt, ánh mắt nhìn về hướng mà bóng lưng Thích Nghi biến mất, khẽ cau mày cái.

      Cũng nghĩ tới là Trần Thích Nghi giúp phu nhân chuyện.

      “Nhìn cái gì?”

      “Ách. . . . .” Bị câu hỏi lạnh nhạt của Nguyễn Nguyệt Tư kéo ý thức trở về, Lý Tốc vội vàng lắc đầu: “ có gì. Phu nhân, tôi đẩy bà tìm bác sĩ Trình!”

      ——— ————————

      “Bác , có phải gần đây bác uống thuốc đúng giờ đúng ?” Sau khi giúp Nguyễn Nguyệt Tư kiểm tra xong, Trình Tâm Ngữ khẽ thở dài: “Tại sao bác lại nghe lời chứ?”

      “Bác quên.” Giọng Nguyễn Nguyệt Tư ôn hòa, ánh mắt nhìn Trình Tâm Ngữ mang theo chút thiết tha.

      Lý Tốc đứng ở bên, giọng chen vào : “Mấy ngày qua phu nhân biết bác sĩ Trình công tác nước ngoài, nên tâm tình tốt.”

      Trình Tâm Ngữ nghe vậy, gương mặt xinh đẹp lên nụ cười bất đắc dĩ. ngồi xổm xuống, tay để lên đầu gối của Nguyễn Nguyệt Tư: “Bác , bởi vì có ai nhìn chằm chằm nên bác chịu uống thuốc phải ? Nhưng mà, bác vừa dứt thuốc, chân này nhất định lại đau. Bác lại chịu phẫu thuật. . . . .”

      “Tâm Ngữ, chân của bác là bệnh cũ, có phẫu thuật hay cũng quan trọng.” Nguyễn Nguyệt Tư cắt đứt lời Trình Tâm Ngữ, đưa tay kéo cổ tay : “Tối hôm qua con trực sao?”

      “Dạ.”

      “Vậy con sắp tan tầm chưa?”

      “Làm sao vậy?”

      “Hôm nay cùng bác dạo, buổi tối ăn cơm cùng bác, có được ?”

      Trình Tâm Ngữ giương mắt nhìn Lý Tốc.

      Lý Tốc vốn định cái gì đó, nhưng thấy ánh mắt sắc bén của Nguyễn Nguyệt Tư nhìn tới, nên chỉ có thế nuốt nước bọt, cúi đầu xuống.

      Nhưng trong tích tắc kịp nháy mắt với Trình Tâm Ngữ.

      Trình Tâm Ngữ đương nhiên hiểu .

      Nguyễn Nguyệt Tư vẫn muốn tác hợp với người nọ.

      “Con nhìn cậu ta làm cái gì, con muốn cùng bác à?” Nguyễn Nguyệt Tư dùng sức xiết chặt cổ tay Trình Tâm Ngữ.

      “Làm sao có thể như vậy được?” Trình Tâm Ngữ khẽ mỉm cười: “Vậy tối nay còn đành phải làm phiền bác rồi.”

      Nguyễn Nguyệt Tư nghe vậy, khóe miệng hiếm khi xuất nụ cười nhạt, ngẩng đầu nhìn Lý Tốc rồi phân phó: “Báo cho tổng giám đốc tối nay về ăn cơm cùng tôi.”
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 040. Thiên cơ bất khả lộ

      Thích Nghi mới vào cửa liền thấy bóng người nhanh đến mình. lanh tay lẹ mắt, lúc cánh tay của đối phương sắp đem ôm vào lòng, nhanh chóng lắc mình tránh .

      “Chị, chuyện đáng mừng như vậy sao chị lại từ chối?” George hừ tiếng.

      “Sao cậu tìm tới được chỗ này?” Sau khi ra lời này, Thích Nghi có chút hối hận.

      đúng là ngu xuẩn, lúc buổi sáng tiểu quỷ này biết tới tiệm rượu đón , sao lại biết tra ra chỗ ở của ? Huống chi, cậu ta cũng chủ động liên lạc với Thiên Nhiên!

      George cười hì hì, nháy mắt với : “Trong lòng chị biết ràng.”

      Thích Nghi lườm cậu cái.

      “Cậu trở về.” Thiên Nhiên nhìn tới, cười với cái: “Cả ngày hôm này nơi nào?”

      ra ngoài xác nhận ít chuyện.” Thích Nghi duỗi lưng cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thiên Nhiên, rồi liếc George cái: “Cậu cho cậu ta vào?”

      “Cho dù mình cho, cũng ngăn cản được cậu ta.” Thiên Nhiên giang hai tay ra, làm thành hình bất đắc dĩ.

      Thích Nghi đưa tay nâng trán: “George, cậu trở về New York học .”

      “Chị, chị biết những kiến thức ở trường học em sớm hiểu hết, còn phải về bên kia học làm gì?” George gác hai chân lên thành bộ dáng của đại gia, rồi : “Thay vì ở đó lãng phí thời gian, bằng đến nơi này lãng phí thanh xuân.”

      Lời của cậu còn chưa dứt, bị Thích Nghi cầm gối hung hăng đập cái. Cậu giận quá hóa cười, nhìn Thích Nghi chân chó : “Chị, thời điểm chị tức giận đáng .”

      “Cút!” Thích Nghi xoay mặt .

      Bình thường tính tình của rất là tốt, nhưng khi gặp tên tiểu quỷ này luôn luôn dễ dàng kích động. chỉ có bời vì thái độ của cậu đối với cuộc sống này tương đối tán mạn, còn là vì những việc làm xấu xa của cậu. Cho nên, mỗi lần nhìn thấy cậu, đều có sắc mặt tốt.

      George đưa tay gãi đầu, cười rất đỗi ngọt ngào: “Em cút, em muốn ở Ôn Thành cùng chị đáng giặc.”

      “Đánh trận cái gì?” Thích Nghi trừng cậu.

      “Chị, phải bởi vì truyền thông Trung Thiên nên chị mới ở lại Ôn Thành sao? tại truyền thông Trung Thiên sắp sụp đổ, chẳng lẽ chị muốn đem nó chỉnh sửa lại?”

      “Ai cho cậu biết điều này?”

      George nhún nhún vai, có lên tiếng.

      Thích Nghi liếc về phía Thiên Nhiên.

      Thiên Nhiên vội vàng lắc đầu vô tội: “Chuyện này cậu chưa từng với mình, mà cậu cũng biết mình có bản lãnh thăm dò, hơn nữa cũng tùy ý điều tra chuyện cậu muốn cho mình biết.”

      “Rốt cuộc là cậu biết được chuyện này từ nơi nào?” Thích Nghi cau mày, hung hăng nhìn chằm chằm George.

      “Thiên cơ bất khả lộ.” Khóe miệng George nhếch lên, cười đến thần hồn điên đảo.

      Đầu Thích Nghi đau như muốn nứt ra.

      hít hơi sâu, đôi mắt sáng nhìn George, nghiêm nghị : “George, chuyện của truyền thông Trung Thiên, cho phép cậu nhúng tay vào.”

      “Tại sao?”

      giải thích.”

      “Chị. . . . .”

      thêm câu nào nữa, tôi lập tức báo cho vương phi cho người tới trói cậu đem về New York!”

      Nghe được lời hung dữ của Thích Nghi, George lập tức im lặng.

      Vẻ mặt nghiêm túc kia của Thích Nghi, tuyệt giống như đùa. Cậu hiểu được, được là làm được!

      “Em biết rồi.” Cho dù trong lòng cam tâm, cậu vẫn phải hậm hự đáp tiếng.

      Sau đó, lại thấp giọng thầm : Trần Thiên Nhụy quả nhiên là mọc ra mắt.

      ——— ————————

      Sau khi cùng đối phương ký hợp đồng xong, Đông Phương Tín rời trước tiên.

      Ngồi lên xe hơi sang trọng, hỏi người đàn ông bên cạnh: “Việc kế tiếp là gì?”

      Lý Húc nhìn đồng hồ đeo tay, nghiêm nghị đáp: “Tổng giám đốc, việc kế tiếp là tham gia dạ tiệc xem mắt mà phu nhân an bài.
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :