1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngài CEO, ký tên kết hôn đi! - Nhị Thập Cửu (81/183+2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      30. Nổi giận

      Người đàn ông này thể nghi ngờ gì nữa là Đông Phương Tín.

      “Tại sao lại ở chỗ này?” Đôi tay để sau lưng gắt gao nắm chặt lại, khuôn mặt nhắn của Thích Nghi co quắp cái, trong đầu đột nhiên lên ý nghĩ: “ phải là….”

      “Trần tiểu thư, đây chính là tổng giám đốc của chúng tôi Đông Phương tiên sinh.” Lạc Ưu cười dịu dàng tiếng, thay bọn họ giới thiệu: “Tổng giám đốc, vị này là Nara, còn đây là người đại diện của ấy Trần Thích Nghi tiểu thư.”

      Khóe miệng Đông Phương Tín nhàng nhếch lên, thản nhiên “Ừ” tiếng.

      Mặt Thích Nghi lại đen sì.

      việc sao có thể phát triển thành như thế này rồi?

      Nhìn Đông Phương Tín vội vã chìa bàn tay ra với Thiên Nhiên, Thích Nghi rất muốn đưa tay đẩy ta ra. Đáng tiếc, trước khi nảy ra cái ý nghĩ này, Thiên Nhiên lễ độ đứng dậy chuyện với ta rồi.

      Mắt thấy hai người vừa ngồi xuống vừa khách sáo chuyện, trong lòng Thích Nghi trầm xuống, ra hôm nay nghĩ lại chút, việc người đàn ông này là Đông Phương Tín, cũng là có khà năng.

      Bọn họ gặp mặt lần đầu tiên tại bữa tiệc từ thiện kia, người có thể làm cho GiGi khom lưng nhất định phải đơn giản, huống chi, lúc ấy GiGi cũng có gọi ta là Tín thiếu gia. Lần thứ hai gặp mặt là ở tòa cao ốc này, lúc đó cho rằng ta vì thấy Lâm Chiếu mới hẹn ấy gặp mặt phía sau cầu thang, ra lại là vì Lâm Chiếu muốn tiện gặp mặt ta mới tới đây. Về phần ở chỗ “Vạn gia đăng hỏa” kia………..Ôn Thành có câu như thế này: có tiền đến Vạn gia, có tiền ở nhà. Loại ngựa giống vừa đào hoa lại đa tình như ta, tan việc có gì làm “Vạn gia đăng hỏa” tiêu khiển còn có thể làm gì?

      “Thích Nghi.”

      “Hả?” Bị cùi chỏ Thiên Nhiên đầy cái, Thích Nghi mới chậm chạp phục hồi tinh thần.

      “Cậu làm gì đấy? Đông Phương tiên sinh chuyện với cậu kìa.” Thiên Nhiên nháy mắt nhìn .

      “Cái gì?’ Thích Nghi hiểu ra làm sao.

      Thiên Nhiên nhướng mày quay về phía Đông Phương Tín lúng túng : “ xin lỗi, tôi vừa hợp tác với ấy, đối với công việc của người đại diện ấy vẫn chưa quen. Bình thường ấy cũng như vậy….”

      Đông Phương Tín giơ tay lên, ý bảo Thiên Nhiên cần vì Thích Nghi giải thích.

      Thích Nghi trừng mắt về phía ta, trong đáy mắt bừng bừng ngọn lửa.

      Đông Phương Tín cũng nhìn , vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng khóe miệng lại thoáng qua ý cười sâu xa.

      khí quỷ dị lưu động giữa hai người làm Thiên Nhiên khỏi rùng mình cái.

      “Hai người…..” Thân thể dấu vết hướng tới gần Thích Nghi, lấy thanh chỉ có hai người nghe được hỏi: “Biết nhau?”

      biết.” Thích Nghi mở miệng theo bản năng, sau khi xong, thấy nét mặt người đàn ông đối diện cười như cười, trong lòng khỏi sinh ra tức giận, trực tiếp hướng về phía ta : “ cười cái gì? Có cái gì đáng cười?”

      Thích Nghi như vậy dọa Thiên Nhiên hết hồn.

      Phải biết, Thích Nghi bình thường là người tương đối tỉnh táo, tại Đông Phương Tín người ta chỉ là nhìn họ lễ phép mỉm cười, tại sao ấy lại đột nhiên nổi giận với người ta vậy?

      “Có quy định lúc gặp khách thể cười hay sao?” Đông Phương Tín chìa hai tay ra, rất vô tội .

      “…….” Thích Nghi thể phản bác lại được.

      “Thích Nghi có ý đó.” Thiên Nhiên vội vã giải thích: “ ấy chỉ là ……”

      Thích Nghi cầm cổ tay Thiên Nhiên, cắt ngang lời ấy , đông thời, nhìn về phía Lạc Ưu cười nhạt : “Thư ký Lạc, có thể mang Nara ra ngoài trước chút có được ? Tôi có chút chuyện, muốn chuyện riêng với tổng giám đốc của .”

      Lạc Ưu rất tự nhiên nhìn về phía ông chủ của mình.

      Đông Phương Tín hình như có ý kiến, chậm rãi gật đầu.

      “Thích Nghi…..” Thiên Nhiên lo lắng nhìn .

      “Cậu .” Sắc mặt Thích Nghi nghiêm nghị: “Chuyện về ta, giao lại cho tớ xử lý.”

      Thiên Nhiên thể làm gì khác hơn là gật đầu, theo Lac Ưu ra ngoài.

      Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ môi mỏng của Đông Phương Tín mới cong lên, nụ cười : “Trần tiểu thư, có chuyện gì muốn với tôi vậy?”









      31. mở nắp làm sao biết trong chai có gì.

      là Đông Phương Tín?” Biết hỏi như vậy là nhảm, Thích Nghi vẫn nhịn được hỏi ra miệng.

      Đông Phương Tín gật đầu làm như đương nhiên.

      Thích Nghi nắm chặt quả đấm: “ cố ý?”

      “Hả?” Người đàn ông nhíu mày.

      cho người tìm tôi.” Sống lưng Thích Nghi thẳng tắp, mắt lạnh nhìn : “ điều tra tôi?”

      “Trần tiểu thư có bí mật gì thể để người khác biết hay sao?” Đông Phương Tín cười nhạo tiếng: “Hay là, thích để cho nghệ sĩ dưới cờ của mình nổi tiếng.”

      “Tôi đương nhiên hy vọng Nara có thể nổi tiếng…….. đúng, tại sao tôi phải cho vấn đề của tôi, sao lại kéo đề tài câu chuyện đến Nara rồi?” Thiếu chút nữa là để tên đàn ông này lảng sang chuyện khác, Thích Nghi ão não trừng ta: “Đông Phương Tín, mục đích của mình !”

      Đông Phương Tín nhìn kỹ Thích Nghi hồi lâu, mới lạnh lùng vừa cười vừa : “Nếu như Trần tiểu thư cho rằng tôi muốn hợp tác với là có mục đích khác, vậy có thể ngay bây giờ.”

      Ngón tay ta chỉ về hướng cánh cửa duy nhất : “Cửa ở chỗ đó.”

      biết bởi vì khí thế vô cùng mạnh mẽ của ta, hay là từ ánh mắt ta thể nhìn ra chút tính toán nào, Thích Nghi chợt cảm thấy mình có chút đuối lý.

      Đứng ở lập trường cá nhân, cùng Đông Phương Tín hợp tác quả có nhiều chỗ tốt; trong trường hợp đó, về công, bọn họ là lần đầu tiên hợp tác, huống chi, mới đầu là liên lạc với người của công ty truyền thông Đông Phương Châu trước------

      Nhưng đối tượng hợp tác lại là Đông Phương Tín, dù sao vẫn cảm thấy yên tâm…..

      thấy Thích Nghi có bất kì hành động nào, Đông Phương Tín cười giễu cợt: “Thế nào, Trần tiểu thư cảm thấy việc hợp tác với Đông Phương Châu là kiểu ăn ngon, mà bỏ tiếc sao?”

      Mười ngón tay nắm chặt thành quả đấm, Thích Nghi hạ quyết tâm, lạnh lùng đáp lại: “Đông Phương tiên sinh yên tâm, tôi từ trước tới nay là người công tư phân minh. Thực lực của Đông Phương Châu vẫn còn đó, tôi vì trước đây có va chạm với mà cắt đứt con đường tiền đồ rộng mở của Nara nhà chúng tôi.”

      Nhất là vì loại người như vậy, đáng giá.

      Câu này, đương nhiên là oán thầm trong lòng.

      Đông Phương Tín lại giống như con giun trong bụng , cười chế giễu: “ yên tâm , tôi cùng nghệ sĩ dưới trướng của mình có bất kì quan hệ đứng đắn nào.”

      ngờ tới ta lại dám ra loại lời này, Thích Nghi hơi sững sờ.

      “GiGi tại rất nổi tiếng, nhưng ấy lại là người của công ty truyền thông Trung Thiên.” Đông Phương Tín nhàn nhạt nhìn , đường cong nơi khóe miệng như giễu cợt: “Nghe hợp đồng của ấy với truyền thông Trung Thiên tháng này là đến hạn rồi, với tình trạng giờ của truyền thông Trung Thiên, sợ là ai cũng thể tiếp tục chờ được!”

      Thích Nghi nheo mắt lại: “ muốn cái gì?”

      “Trần tiểu thư phải là Tứ tiểu thư nhà họ Trần sao?”

      --- ------ ---“

      “Tôi cũng có cố ý điều tra, là tự mình tiết lộ thân phận thôi.”

      Nghe ta , Thích Nghi lập tức nhớ tới lúc trước ở trước mặt Đông Phương Tín có nhắc đến chuyện của Nhã Xá. Người này cũng phải ngu ngốc, về sau biết tên của là Trần Thích Nghi, tự nhiên hiểu thân phận của .

      Đông Phương Tín bắt chéo hai chân, mười ngón tay đan vào nhau đặt ngang phía : “Nghe thể từ chỗ Long Vu Hành mua lại Nhã Xá, tôi cảm thấy đáng tiếc.”

      mở nắp ai biết trong chai có gì!

      Thích Nghi nhịn xuống kích động muốn mắng ta, ngoài mặt vẫn bình thản cười: “Cảm ơn Đông Phương tiên sinh quan tâm, nhưng đây là chuyện của nhà họ Trần chúng tôi, nhọc hao tâm.”

      “Đó là đương nhiên.”

      ta đơn giản dễ dàng, nhưng Thích Nghi nghe ra, lại cảm thấy chói tai.

      Ánh mắt Đông Phương Tín thâm trầm, : “Về chuyện hợp tác, biết Trần tiểu thư suy nghĩ như thế nào rồi?”

      Con mắt Thích Nghi chuyển động, trong đầu tự nhiên nảy ra kế.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      32. Điều kiện trao đổi.

      Khóe miệng hơi giật giật, trong mắt của Thích Nghi tràn đầy ý cười: “Nghe như là, hình như Đông Phương tiên sinh rất có thành ý hợp tác cùng chúng tôi.”

      “Tất nhiên.” Đông Phương Tín nhàn nhạt .

      “Vậy được, chỉ cần Đông Phương tiên sinh đồng ý với tôi điều kiện, tôi lập tức hợp tác với .”

      tôi nghe chút.” Đông Phương Tín có lập tức đồng ý điều kiện của .

      Quả nhiên là người làm ăn, cẩn thận lại càng thêm cẩn thận!

      Thích Nghi nâng cằm, ánh mắt dừng gương mặt của người đàn ông: “Giúp tôi mua lại Nhã Xá.”

      “Chuyện đó sao?” Đông Phương Tín trầm ngâm nhìn .

      “Khiến Long Vu Hành bán chút thể diện cho , đối với Đông Phương tiên sinh cũng phải là chuyện khó khăn gì chứ?” Thích Nghi chớp mắt nhìn .

      Đông Phương Tín ung dung nhìn , cặp mắt sâu thấy đáy nhìn ra chút cảm xúc nào. lúc sau, Thích Nghi gần như sắp ngồi yên mới lạnh nhạt : “ ra rất biết làm ăn.”

      Thích Nghi hiểu lắm rốt cuộc có ý gì: “ phải Đông Phương tiên sinh cũng như vậy sao? tại Nara của chúng tôi là minh tinh “hot” nhất làng giải trí.”

      cho là Đông Phương Châu của tôi thiếu người?”

      “Ít nhất nhận loại người như GiGi, mà giống như Lâm Chiếu cũng muốn. Dù sao……..” Thích Nghi chỉ ra nửa câu.

      Quả nhiên, sắc mặt Đông Phương Tín trầm xuống.

      Thích Nghi biết mình đâm trúng chỗ đau của , lại : “Đông Phương tiên sinh là người làm ăn, hẳn phải rất hiểu đạo lý kinh doanh mới phải.”

      cho rằng bên ngoài tin tưởng lời từ phía của sao?” Mặt Đông Phương Tín trở nên lạnh lẽo, thanh cũng lộ ra chút hàn ý.

      tin, nhưng sau này Lâm Chiếu và Đông Phương tiên sinh nhất định trở thành đối tượng theo đuôi của phóng viên!” Vẻ mặt Thích Nghi bình tĩnh tự nhiên: “Chỉ sợ ra vào cũng tiện lắm……”

      Khả năng của đám chó săn, mọi người đều biết, đời này, cuối cùng có tường nào gió lọt qua được.

      Đông Phương Tín cười lạnh: “ dám?”

      “Cùng lắm, tôi thể lăn lộn nổi ở Ôn Thành thôi.” Thích Nghi chút sợ hãi nhìn : “Nhưng tôi có cách làm cho công ty khác tiếp nhận Nara, hơn nữa còn làm cho ấy nổi tiếng lâu dài.”

      có lòng tin như vậy?”

      “Nếu tôi thân mình đem ấy từ La Mã trở về.”

      này, lại dám cùng cứng đối cứng!

      Nhìn ánh sáng quật cường trong mắt , Đông Phương Tín nheo mắt lại.

      Vốn là, nếu như muốn Nara ký hợp đồng với Đông Phương Châu, cũng có biện pháp thuyết phục , nhưng nghĩ tới, ngược lại chính lại muốn dính vào. Lúc đầu giả bộ suy nghĩ, cũng chỉ là làm dáng cho xem thôi. Giờ tốt hơn, tránh cho đỡ phí tâm tư rồi. Về phần tới Nhã Xá……..Ha ha, đúng là có thể vì mà làm được!

      “Tôi nghe Trần tiểu thư là người thích ỷ lại vào người khác, chỉ có điều lần này lại là ngoại lệ.” Khóe miệng Đông Phương Tín nhếch lên, nụ cười làm cho người ta rợn cả tóc gáy: “ tìm Louie hỗ trợ mà lại đề cập điều kiện này với tôi, tốt vô cùng!”
      bất quá = chỉ có điều, nhưng mà, thế nhưng, chỉ là.....

      Sau khi nghe lời Đông Phương Tín , trái tim Thích Nghi đập mạnh lên.

      Ngay cả quan hệ giữa và Louie cũng điều tra ràng!

      Xem ra, là có chuẩn bị mà đến.

      Chỉ là, coi như tra ngọn nguồn của thế nào, có gì phải sợ.

      “Nếu như Đông Phương tiên sinh cho là tốt, như vậy chúng ta cũng là vui vẻ cần quanh co nữa.” Thích Nghi đứng lên, bàn tay thon dài chậm rãi đưa tới trước mặt người đàn ông.

      Đông Phương Tín chỉ lạnh nhạt nhìn bàn tay trắng nỏn mịn màng của , bắt tay với , ngược lại sâu sa mở miệng: “ ra điều kiện, nếu như tôi , phải là thua thiệt rồi sao?”

      Thích Nghi thu bàn tay về, hơi híp mắt lại, cắn răng, trầm giọng : “Trong trường hợp đó, Đông Phương tiên sinh cũng có điều kiện cần tôi làm.”

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      33.1: Hổ phụ sinh hổ tử

      thôi.”

      “Cái gì?” Thiên Nhiên cầm di động xem tin tức bị Thích Nghi lôi kéo, vội vã đứng dậy tới hướng thang máy, mặt ngơ ngẩn hỏi: “Thích Nghi, thế nào rồi?”

      “Tên khốn kia……” Thích Nghi thoáng dừng lại, lướt qua Lạc Ưu nhìn bọn họ đầy nghi ngờ, nhắm mắt lại, ép xuống lửa giận bốc lên trong bụng, đẩy Thiên Nhiên vào thang máy, dùng ngón tay hung hăng nhấn nút điều khiển thang máy những mấy lần, sau đó dùng sức đá vào bức tường.

      Thiên Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy Thích Nghi nóng nảy như vậy, khỏi ngẩn ra.

      Thích Nghi vỗ mạnh lòng bàn tay vào bức tường, bỗng dưng xoay người lại: “Thiên Nhiên, cậu xem cõi đời này mỗi ngày đều có nhiều người chết đến như vậy, tại sao kẻ đó lại phải là Đông Phương Tín chứ?”

      “Thích Nghi…..” Nhìn gương mặt mang đầy vẻ oán hận của Thích Nghi, Thiên Nhiên nuốt ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “ ta đắc tội gì với cậu vậy?”

      ta tên chết giẫm!”

      “……”

      Nhìn ánh mắt trong sáng hiền lành của Thiên Nhiên, Thích Hợp biết phải mở miệng với ấy như thế nào.

      tại sao mình lại tức giận như thế này, tất nhiên là có nguyên nhân rồi.

      Trong đầu, lại lên cảnh tượng lúc Đông Phương Tín ra điều kiện với .

      ………………

      ta đưa mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá từ đầu tới chân, cuối cùng ngừng lại ở ngực của , đưa ngón tay về phía ngoắc ngoắc.

      Chỉ mới tiếp xúc với ánh mắt ta nhìn , Thích Nghi có loại cảm giác hoảng sợ. Đương nhiên lúc này ngu ngốc mà lại gần xem ta gì, vì vậy mới : “Đông Phương tiên sinh có chuyện gì muốn ngại cứ thẳng ra.”

      Khóe miệng Đông Phương Tín khẽ nhếch lên cười cái, thanh thong thả có lực: “Tôi muốn Trần tiểu thư cởi đồ ra, để tôi ngắm nhìn thân hình xinh đẹp chút.”

      Nghe vậy, gương mặt Thích Nghi tức khắc trở nên đen xì.

      làm được?” Đông Phương Tín nhíu mày.

      là đồ khốn kiếp!” Thích Nghi quay người lại, cầm ly nước từ mặt bàn hắt về phía mặt của .


      33.2

      từng gặp nhiều người vô liêm sỉ, nhưng loại người giống ta dám trắng ra những lời bỉ ổi như vậy mà mặt vẫn đỏ hơi thở gấp, thậm chí còn mang gương mặt vô lại làm như đó là chuyện hiển nhiên, là chưa từng gặp qua.

      Đông Phương Tín dường như sớm biết Thích Nghi có phản ứng như vậy, lúc cầm lấy cái ly chuẩn bị trước, vì vậy khi nước bắn tới, khó khăn mới lắc mình né được.

      Ánh mắt Thích Nghi bừng bừng tức giận, trực tiếp cầm ly quăng về phía người của .

      Cuối cùng, cái ly kia lại thần kì bị bắt được.

      Cũng hiểu được tại sao lại có cái bãn lĩnh nhanh nhẹn như vậy, Thích Nghi chỉ thẳng vào mũi mắng: “Khốn kiếp, có ý định muốn hợp tác với tôi thôi , cần gì phải giỡn cợt tôi như vậy chứ?”

      Đông Phương Tín bĩnh tĩnh đáp lại: “Trần tiểu thư cho rằng đây là trêu đùa sao?”

      Đối với ta Thích Nghi thực hết nổi.

      Lại nghe ta : “Biết chuyện mà người khác thể làm được lại còn bắt buộc bắt người ta làm, lúc đó Trần tiểu thư phải cũng làm như vậy hay sao?”

      ------“ Thích Nghi nhíu mày, lý trí lập tức quay lại: “Có ý gì?”





      33.3:

      “Lúc đó phải cũng làm khó dễ tôi hay sao?”

      Thích Nghi cắn răng: “Chẳng lẻ người giống như Đông Phương tiên đây, ngay cả việc mua cái nhà nho cũng làm được?”

      “Tôi đương nhiên là có thể làm được.”

      “Vậy tại sao lại……..”

      “Tôi chỉ cần phải là cầu của Trần tiểu thư.”

      “………….” Thích Nghi sững sờ, kinh ngạc nhìn ta.

      Mặt mày Đông Phương Tín lạnh lẽo, đôi mắt thâm sâu thấy đáy, phát ra tia sáng lạnh lùng: “Tôi từng nghe qua câu như thế này: hổ phụ sinh hổ tử.”

      Lời của ta, giống như cú đấm, mạnh mẽ đánh vào trong lòng Thích Nghi.

      như vậy, ý ta chỉ là người nhà họ Trần!

      Hơn nữa là trưởng bối của !

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      034. Tự kỷ

      Thích Nghi biết người nào trong nhà họ Trần đắc tội với Đông Phương Tín, nhưng theo lời của ta, tóm lại làm cho cảm thấy lo lắng. ổn định tinh thần lại, đem trung tâm lửa giận ép xuống, sau khi đỡ hơn, mới giọng hỏi: “Cho nên lần này tới tìm tôi, chỉ là để cảnh cáo tôi phải hay ?”

      “Làm sao như vậy được?” Đông Phương Tín cười nhạt, con mắt sâu thẳm như biển: “Nếu như tôi chỉ muốn cảnh cáo , đâu cần để mang cả Nara cùng đến chứ.”

      Thích Nghi hiểu nổi người đàn ông này. Chỉ là, với tình thế hôm nay, cũng muốn tìm hiểu: “Tôi muốn ở chỗ này chơi trò bí hiểm với , xin lỗi tôi trước.”

      xoay người, bước thẳng đến hướng cửa phòng.

      Lại nghe Đông Phương Tín ở phía sau cười tiếng: “Để tôi xem quay lại tìm tôi nhanh thôi.”

      “Nằm mơ !” Thích Hợp cũng quay đầu lại.

      cũng để ý, thanh nhàn nhạt, giống như tự mình lầm bầm: “Đến lúc đó, có thể tự động cởi cho tôi xem !”

      Vì vậy, Thích Nghi thực cảm thấy rất tức giận.

      Cái loại người ngạo mạn lại kiêu căng như vậy, rốt cuộc biết tự xem lại mình , sao mà lại có thể tự kỷ tới mức độ này chứ!

      “Thích Nghi.” Nhìn thấy Thích Nghi ngẩn người, Thiên Nhiên nhịn được vỗ lên bả via của mấy cái.

      “A-----“ Thích Nghi chậm chạm hồi hồn lại, thấy Thiên Nhiên tiến lại gần, gương mặt nhắn phóng đại, khỏi cuống quýt lắc đầu, đem hình ảnh Đông Phương Tín bỏ qua bên, đồng thời roc đầu đuôi hỏi câu: “Làm sao vậy?”

      “Đáng lẽ câu này phải là tớ hỏi cậu mới đúng?”

      “Cái đó………….”

      “Thích Nghi.” Thiên Nhiên lo lắng nhìn : “Rốt cuộc tổng giám đốc Đông Phương làm gì cậu?”

      Loại chuyện như vậy, sao có thể cho người khác được?

      phất tay cái: “ có gì, chỉ là tớ muốn hợp tác cùng ta mà thôi.”

      phải cậu trước mắt có thể làm cho tớ phát triển ngoại trừ Ngôi Sao Ngày Mai chỉ có thể là Đông Phương Châu thôi hay sao? Cậu hy vọng tớ vào Ngôi Sao Ngày Mai, cũng muốn tớ đầu quân vào Đông Phương Châu là thế nào?”

      “So với Đông Phương Châu, tớ lại càng muốn cậu Ngôi Sao Ngày Mai.”

      “Thích Nghi!” Đôi tay Thiên Nhiên đưa qua kéo phồng khuôn mặt nhắn của Thích Nghi, nghiêm túc nhìn : “ cho tớ biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trước đây cậu rất thích Ngôi Sao Ngày Mai, tại sao giờ vừa đến Đông Phương Châu, lền thay đổi ý kiến?”

      Thích Nghi kéo tay của Thiên Nhiên ra, thở dài tiếng: “Thiên Nhiên, tớ phát ra làng giải trí quả là nơi hỗn độn, hay là, cậu đổi nghề có được hay ?”

      Con ngươi Thiên Nhiên trợn to.

      “Đùa với cậu thôi.” Thích Nghi cười tự giễu cái, cầm cổ tay của Thiên Nhiên: “Cậu yên tâm, tớ nhất định giúp cậu đạt thành nguyện vọng!”

      “Thích Nghi, nếu như khó khăn quá, cậu cần phải miễn cưỡng.”

      có!” Thích Nghi lắc đầu, nghĩ lại vừa lúc giao chiêu với Đông Phương Tín, có lẽ là do tự bản thân quá nhạy cảm, nếu ta có thể ra những lời đó, chắc chắn là có nguyên nhân. Vì vậy, trước tiên tìm người nhà họ Trần để điều tra rồi mới liên lạc lại với Đông Phương Tín sau. nhàng nắm lấy cổ tay của Thiên Nhiên : “Cho tớ vài ngày, tớ nhất định cho cậu câu trả lời.”

      Thiên Nhiên còn muốn gì đó, nhưng thấy Thích Nghi lắc đầu với mình, chỉ đành tôn trọng ý của : “Được, tớ chờ cậu.”

      Thích Nghi hạ mi mắt xuống, trong lòng dâng lên cảm giác buồn phiền.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      “Thiên Nhiên, tớ có việc ra ngoài lát, nếu có việc gì cậu hãy ở lại trong khách sạn, nên tùy tiện ra ngoài, có biết ?” Thích Nghi cầm áo khoác lên, ngồi đối diện với Thiên Nhiên ngồi ghế sofa xem tin tức : “Bây giờ đám chó săn rất lợi hại đấy.”

      “Cậu !” Thiên Nhiên cười cái.

      Thích hợp đứng dậy ra cửa.

      Vừa ra khỏi thang máy, định gọi xe, bỗng thấy chiếc xe hơi “Két” tiếng dừng ngay bên cạnh, vừa đúng chặn ngay đường của .

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 035. Thiếu niên thiên tài

      “Này, mỹ nữ!” bóng dáng cao ráo bước xuống từ xe, toàn thân thiếu niên mặc áo da, thân hình hoàn mỹ, khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc, bởi vì đeo kính râm nên thấy được cảm xúc trong mắt cậu ta như thế nào, nhưng nghe tới giọng điệu cậu ta chào hỏi Thích Nghi cách thoải mái như vậy, hình như là tâm tình tệ.

      “Cậu. . . . . .” Nhìn thấy thiếu niên kia tháo kính râm xuống, dưới mái tóc vàng hơi dài là đôi con ngươi màu xanh trong suốt đến rực rỡ, Thích Nghi ngẩn người chút, lập tức bước đến ra sức đá vào chiếc siêu xe Pagani của người thiếu niên.

      Động tác này của , rước lấy cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người bên cạnh.

      Người ra vào quán rượu này phú quý, bọn họ đều có cặp mắt tinh tường, chỉ nhìn sơ qua chiếc siêu xe kia liền biết giá tiền của nó như thế nào, cú đá kia của Thích Nghi, cho dù là người bình thường làm cả đời, có thể cũng đủ để sửa nó!

      “Ba. . . . .”

      tiếng vang lớn, cửa xe in lại dấu giày của Thích Nghi.

      Người thiếu niên đối với việc Thích Nghi làm như thế cũng động đậy cái, cậu ta nhún nhún vai, sau đó bước đến trước mặt , có chút bất đắc dĩ : “Em biết ngay, nhìn thấy em xuất ở nơi này, chị nhất định tức giận.”

      “Khốn khiếp!” Thích Nghi cắn răng nghiến lợi, “ chịu ở lại New York học, chạy tới nơi này làm cái gì?”

      “Chị. . . . . .”

      “Câm miệng, ít làm nũng với tôi.”

      “Em làm nũng với chị nữa, chị, tại chị muốn ra ngoài sao? Em đưa chị như thế nào?” Thiếu niên đưa kéo lấy cổ tay Thích Nghi, sau đó đẩy lên xe thể thao.

      Thích Nghi vừa muốn mở miệng trách mắng, thiếu niên lại “Phanh” tiếng đóng cửa xe lại.

      Sau khi nhìn cậu ta vòng qua đầu xe, tự nhiên nhảy lên xe thể thao, Thích Nghi nhịn được đưa tay nâng trán, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra.

      Thiếu niên này kêu là George, chỉ mới 17, 18 tuổi, mới đầu nhìn cứ nghĩ cậu khác gì Phú Nhị Đại bình thường, giống như là xe thể thao, chơi đùa minh tinh, chỉ biết ăn chơi trác táng, kì phải vậy.

      Thân thế của cậu phải tầm thường, còn có tài hoa làm người ta kinh ngạc.

      Xuất thân của cậu là quý tộc Châu Âu, là con trai độc nhất của thân vương nước Bỉ, cũng là người được chọn thừa kế thứ hai của nước Bỉ. Mẹ của cậu là tai to mặt lớn phía sau giới tài chính, trác tuyệt mà thần bí, mình nắm giữ mạnh máu kinh tế của Châu Âu. Từ lúc mười tuổi cậu bắt đầu làm đầu tư, cho đến tận bây giờ sản nghiệp của cậu khó mà thống kê hết được.

      Hơn nữa, từ tiểu quỷ này có thiên phú đối với ngôn ngữ, cho tới bây giờ, biết được tiếng , Pháp, Trung, Nhật, Hàn, Nga, Arab, Hà Lan và cùng nhiều ngôn ngữ khác.

      Thích Nghi biết cậu là do việc ngoài ý muốn.

      Suy nghĩ tung bay trở về khi ấy, câu hỏi của George lại quấy rầy : “Chị, chị thoải mái sao?”

      có.”

      “Nhìn bộ dáng của chị giống như là mệt muốn chết á!” Sau khi nổ máy xe, George nghiêng mắt liếc nhìn Thích Nghi.

      ai cho cậu biết khi lái xe là phải nhìn đường sao?” Cùi chỏ của Thích Nghi chống lên cửa xe, lạnh lùng .

      George nhún nhún vai, nghe lời đem lực chú ý lên việc lái xe: “Chị, bây giờ chị muốn nơi nào?”

      xuất của cậu làm Thích Nghi chỉ lo phải làm như thế nào mới có thể đưa cậu trở về New York, thiếu chút nữa quên mất mục đích mình ra ngoài, được cậu nhắc nhở, lúc này mới vô lực : “ bệnh viện thành phố!”

      Bàn chân George dùng sức giẫm thắng xe, quay mặt qua nhìn : “Chị, quả nhiên chị sinh bệnh.”

      “Cậu mới bệnh!” Thích Nghi đưa tay đánh vào đầu cậu ta cái: “Lập tức lái xe cho tôi.”

      biết.”

      “Biết đường chứ?”

      “Chị, chẳng lẽ chị biết giờ có phần mềm hệ thống hướng dẫn GPS?”

      Thích Nghi nhịn xuống cơn tức giận muốn đánh vào đầu cậu lần thứ hai, cắn răng quát: “Lái xe!”
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :