1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngài CEO, ký tên kết hôn đi! - Nhị Thập Cửu (81/183+2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 026. cứ việc ra chiêu !

      Nghe được Thích Nghi kêu, đôi con ngươi của Minh Thiếu Viễn tối lại, đáy mắt dường như có dòng cảm xúc thoáng qua rồi biến mất rất nhanh. Cánh môi ta cong lên, cười như cười: “ ngờ tứ tiểu thư định cư nhiều năm ở nước ngoài, cũng hiểu biết ít về nhân của Ôn Thành.”

      “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!” Thích Nghi lạnh nhạt trả lời.

      Đáy mắt Minh Thiếu Viễn lên vẻ thưởng thức chút nào che dấu.

      Sắc mặt Trần Bích Nhã trầm xuống, bỗng nhiên đứng lên: “Trần Thích Nghi, muốn nghe theo người này sao?”

      “Nếu làm như vậy có lợi đối với nhà họ Trần, cớ sao tôi lại làm?” Thích Nghi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ta, thanh thong thả lạnh nhạt.

      “Cho dù truyền thông Trung Thiên phải sụp đổ, tôi cũng cùng hợp tác.” Trần Bích Nhã vung ống tay áo, giận dữ rời .

      Nhìn bóng lưng của ta rất nhanh liền biến mất, Thích Nghi khẽ cau mày.

      Theo biết, từ trước đến nay Trần Bích Nhã vốn chững chạc, ngược lại biết tại sao vừa nhìn thấy Minh Thiếu Viễn liền nóng nảy như thế.

      Vì vậy, đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Minh Thiếu Viễn.

      Ánh mắt Minh Thiếu Viễn hình như đuổi theo lúc Trần Bích Nhã rời hồi, nhưng lúc Thích Nghi nhìn về phía ta, vẻ mặt ta bình tĩnh: “Trần đại tiểu thư quả nhiên có khí phách của Trần Chính Kỳ tiên sinh.”

      “Trước kia các người từng có quan hệ?” Thích Nghi bưng cà phê lên hớp ngụm.

      có.” Giọng đàn ông gió êm sóng lặng.

      Thích Nghi để ly cà phê xuống, khóe miệng mỉm cười: “Minh thiếu có ý định ra ngoài đuổi theo chút?”

      Minh Thiếu Viễn nhíu mày, trầm mặc nhìn Thích Nghi.

      “Minh thiếu là người tỉnh táo.” Thích Nghi cười nhạt, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía, “Nhưng tôi cũng phải là người ngu ngốc.”

      Nếu phải từng có quan hệ với Minh Thiếu Viễn, Trần Bích Nhã là người khôn khéo như vậy, sao lại có thể tùy tiện buông tha cơ hội hợp tác với ta? Phải biết rằng, người đàn ông này kinh doanh công ty truyền thông giải trí Ngôi Sao Ngày Mai phát triển rất mạnh trong mấy năm gần đây, chiếm vị trí khá trọng yếu trường quốc tế. Nếu ta nguyện ý chiếu cố nhà họ Trần chút, Trần Bích Nhã nhất định dùng chiêu cuối cùng là bán Nhã Xá để xoay xở tiền cho truyền thông Trung Thiên.

      Ánh mắt Minh Thiếu Viễn nhìn càng lúc càng trở nên thâm trầm: “Tứ tiểu thư là người thông minh.”

      “Những chuyện ấy muốn làm, tôi cũng cố ép.” Thích Nghi đứng lên: “Làm phiền Minh thiếu tính tiền.”

      “Tứ tiểu thư.” Minh Thiếu Viễn kêu Thích Nghi xoay người chuẩn bị rời : “ trở về, trừ nghĩ muốn giữ lại nhà họ Trần ra, chẳng lẽ đối với truyền thông Trung Thiên có lòng ham muốn?”

      Lời kia, châm chọc chói tai.

      Thích Nghi quay đầu lại liếc ta cái: “Minh thiếu, cho dù tôi có dã tâm, cũng có lòng như người nào đó, muốn nhìn nhà họ Trần sụp đổ!”

      Minh Thiếu Viễn hơi kinh hãi.

      cứ việc ra chiêu !” Đường môi Thích Nghi cong lên cái, nụ cười lạnh bạc.

      Dứt lời, xoay người rời .

      Để lại Minh Thiếu Viễn cau mày.

      ——— —————— ———

      Cầm tài liệu trong tay để lên bàn cho người đàn ông, Lý Tốc mở miệng: “Tổng giám đốc, đây là thứ ngài muốn.”

      “Ừ.” Người đàn ông lên tiếng trả lời, tiện tay mở tài liệu ra.

      Dường như nội dung tài liệu rất thú vị, lúc người đàn ông lật xem, con mắt vốn trầm dần dần sáng lên, ánh sáng y hệt như con mồi săn thú làm cho Lý Tốc nhịn được giật mình lạnh run.

      “Ba” tiếng, người đàn ông khép văn kiện lại, ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn Lý Tốc, khóe miệng nhếch lên: “Mời ta đến nơi này gặp tôi.”

      Lý Tốc sững sờ, nhưng phản ứng lại cũng cực nhanh: “Vâng.”

      Ngay sau đó xoay người làm việc.

      Ánh mắt người đàn ông thâm trầm, nụ cười miệng dạt dào.

      Trần Thích Nghi.

      ra cùng người nhà họ Trần có quan hệ như vậy.

      Rất tốt!

      Chúng ta, phải chính thức giao chiến.
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 027. Thời gian có thể làm cho người ta quên lãng

      Sau khi Thích Nghi vào cửa, Thiên Nhiên lập tức nghênh đón: “Cậu trở lại?”

      “Ngồi.” Thích Nghi kéo đến ghế salon ngồi xuống, đưa mắt nhìn vào hai mắt : “Mình rồi, cậu cần phải lo lắng cho mình.”

      ta có nhắc tới mình sao?” Thiên Nhiên lo lắng hỏi.

      Trước khi ra cửa, Thích Nghi đề cập với Thiên Nhiên là muốn gặp Long Vu Hành, Thiên Nhiên vốn muốn Thích Nghi mình, nhưng lại kiên trì muốn tự mình , vì làm vậy có thể miễn cơ hội gặp mặt giữa Long Vu Hành và Thiên Nhiên. nghĩ tới, Long Vu Hành lại có thể ra cầu như vậy, nếu Thiên Nhiên biết, chỉ sợ lo lắng.

      Thích Nghi vỗ vỗ vai Thiên Nhiên, dối chớp mắt: “ có.”

      Thiên Nhiên thở ra: “ ta nhận ra mình.”

      Thích Nghi vỗ trán.

      “Làm sao vậy?” Thiên Nhiên cầm tay : “ thoải mái sao?”

      có việc gì, hôm nay chạy cả ngày, có chút hơi mệt.”

      “Chuyện của Nhã Xá bàn đến đâu rồi?”

      “Còn chưa thành công.”

      “Phải. . . . . .” Trong lòng đột nhiên có chút bất an, Thiên Nhiên nhướng mày: “Bởi vì mình sao?”

      “Cậu nghĩ đâu vậy?” Thích Nghi trừng mắt nhìn Thiên Nhiên: “Chuyện này liên quan đến cậu.”

      “Cậu ra giá tiền gấp hai lần ta mua Nhã Xá, ta cũng chịu bán sao?”

      “Vấn đề phải là tiền.” Thích Nghi nhún nhún vai: “Cậu nên biết, loại người giống như Long Vu Hành căn bản thiếu tiền.”

      phải quân tử đoạt đồ của người khác sao?”

      “Cậu cảm thấy loại người như Long Vu Hành có thể là quân tử sao?”

      “. . . . . .” Thiên Nhiên im lặng.

      Có thể trà trộn vào hai giới hắc bạch, sao lại chút thủ đoạn đặc biệt?

      Người kia, có thể làm rất nhiều chuyện quang minh chính đại!

      “Thiên Nhiên, chuyện của nhà họ Trần rất phức tạp, cậu cần phải suy nghĩ nhiều, liên quan đến cậu. Huống chi, cho dù tại mình mua Nhã Xá về, cũng chưa chắc có thể ngăn chặn được động tác ngấm ngầm của người xuống tay với truyền thông Trung Thiên.” Thích Nghi duỗi lưng cái: “Mình còn muốn ở chỗ này đánh trận ác liệt, mà cậu. . . . . .”

      Con ngươi của ngưng lại, nghiêm mặt : “Nếu cậu quả có ý nghĩ buông tha Trình Kiêu, vậy cậu có muốn trở về La Mã trước hay ? Hoặc là. . . . . . Về nhà?”

      !” Thiên Nhiên chút do dự liền cự tuyệt: “Mình muốn ở chỗ này cùng cậu kề vai chiến đấu.”

      “Cậu sợ?”

      “Chuyện cho tới bây giờ, mình còn có cái gì phải sợ.” Thiên Nhiên cười tự giễu: “Dù sao, ở nơi nào cũng giống như nhau rồi.”

      có người kia ở bên cạnh, ở nơi nào cũng giống nhau.

      Nhìn ánh mắt của Thiên Nhiên dần dần ảm đạm, trong lòng Thích Nghi căng thẳng.

      Nhưng lại khuyên.

      Có nhiều thứ, chỉ có thời gian mới có thể làm cho người ta quên lãng.

      Cho ấy gian yên tĩnh là tốt rồi.

      ——— ————————

      Hôm sau.

      Thiên Nhiên có ý định trở về La Mã cũng muốn trở về nhà họ Lam, Thích Nghi liền tính tìm cho chút việc để làm, tránh cho cả ngày lẫn đêm suy nghĩ lung tung.

      lúc Thích Nghi vì việc này mà buồn rầu, liền có tin tức tốt.

      “Làm sao vậy?”

      “Là chuyện tốt của cậu.” Thích Nghi để điện thoại di động xuống, cầm dao nĩa lên cắt miếng bánh mì bỏ vô miệng, nhai vài lần, mắt thấy Thiên Nhiên tập trung tinh thần nhìn , mới cười : “Mình vừa nhận được điện thoại của người ở Đông Phương Châu, tổng giám đốc Đông Phương Tín của Đông Phương Châu muốn cùng cậu gặp mặt. Nghe giọng của ta, hình như là muốn mời cậu theo chân bọn họ hợp tác. Cậu nhanh chuẩn bị, chúng ta Đông Phương Châu gặp mặt Đông Phương Tín.”
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28: biết ta

      Nghe thấy phòng làm việc có tiếng bước chân vang lên, người đàn ông thoáng ngẩng đầu nhìn lướt qua chỗ phát ra thanh thấy người con trai tuấn và xinh đẹp sánh vai nhau đến, mày rậm nhếch lên: “Sao hai người lại cùng nhau?”

      hoan nghênh?” Sở Niệm cười cười với Đông Phương Tín: “Ông , gần đây rất bận sao?”

      bận mà người đó ngược lại là em đấy.” Đông Phương Tín dừng bút máy phê duyệt văn kiện, ưu nhã đứng dậy tới trước mặt vươn tay ra vuốt ve tóc của : “Về sau em cần phải tiếp tục bận rộn vì thu xếp chuyện công việc nữa rồi. Nhìn em , cũng là người đính hôn, sao vội thẩm mỹ mua quần áo, sợ Trình Kiêu ghét bỏ em đẹp à?”

      “Ông , cái gì vậy?” Sở Niệm chu cái miệng nhắn, trong mắt đều là ánh sáng.

      Có thể thấy, hôm nay tâm trạng rất là vui vẻ.

      Sở Hoài nhìn , ngón tay dài mơn trớn cằm, khóe miệng giống như lên ý cười nhợt nhạt.

      trêu em nữa, nếu như em muốn họp, mau !” Đông Phương Tín vỗ vỗ bả vai , : “Xong việc quảng cáo này pảhi nghỉ ngơi tốt, biết chưa? có người đàn ông nào thích vợ mình điên cuồng làm việc.”

      , em vẫn chưa phải vợ ấy mà!” Khuôn mặt nhắn của Sở Niệm đỏ ửng, trơn mắt nhìn Đông Phương Tín cái, liền chạy ra khỏi phòng làm việc của .

      “Thời gian như nước chảy, ngờ con bé Tiểu Niệm này cũng phải lấy chông rồi.” Đông Phương Tín cười nhạt nìn bóng lưng biến mất sau cửa phòng, ánh mắt liếc về người đàn ông ngồi ở đối diện: “Ngược lại chúng ta làm nheung lại bằng lớp sau.”

      Sở Hoài nhíu mày rậm: “ nhìn ra cậu cũng muốn có tình cảm đấy.”

      Đông Phương Tín cười mà .

      “Lâm Chiến đâu?” Sở Hoài ưu nhã vắt hai chân lên: “Cậu với ấy phải rất nghiêm túc sao?”

      “Cậu cho là như vậy?” Đông Phương Tín nhàn nhạt, nghr ra cảm xúc.

      “Lâm Chiến tốt, nếu như Lâm Quốc Hào và mẹ cậu phản đối.....”

      tại tôi muốn nhắc đến vần đề này.”

      Nhìn đáy mắt Đông Phương Tín lên ánh sáng lạnh, Sở Hoài nhún nhún vai, nữa.

      —————————————————————

      Thiên Nhiên vừa bước ra thang máy, liền va vào bả vai của người. Việc xảy ra thình lình khiến cho cả người khẽ lung lay, bước chân ổn định thiếu chút nữa ngã xuống đất.

      may là, Thích Nghi theo phía sau nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy eo của , giúp ổn định bước chân.

      “Xin lỗi.” Bởi vì mới vừa chạy từ phòng làm việc của Đông Phương Tín ra, cho nên trong lúc Sở Niệm ngừng được bước chân đụng phải Thiên Nhiên, giờ phút này thấy ánh mắt của đối phương nhìn , vội vàng đứng lại xin lỗi: “Tôi quá mau, xấu hổ quá!”

      Ánh mắt Thiên Nhiên bình tĩnh nhìn chăm chú vào Sở Niệm, im lặng .

      Thích Nghi nhướng mày.

      Bị nhìn chăm chú như vậy, tận đáy lòng Sở Niệm thấp thoáng sinh ra chsut lo lắng. khẽ cắn môi dưới, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, sao chứ?”

      Thiên Nhiên trả lời.

      Thích Nghi thấy thế, vội vàng bấm vào cánh tay Thiên Nhiên cái, đồng thời với Sở Niệm: “ sao, ấy có lẽ có chút phản ứng kịp.”

      Lúc này Thiên Nhiên mới phản ứng lại, nhìn ánh mắt Sở Niệm tràn ngập lo lắng, khóe miệng mới khẽ nhếch : “Tôi sao,”

      “Ồ!” Sở Niệm trợn to hai mắt kinh ngạc : “ phải là Nara Lam Thiên Nhiên đây sao?”

      Thiên Nhiên hơi sững sờ: “Tôi là.”

      Sở Niệm cười tiếng, thoải mái thản nhiên : “Xin chào, tôi tên là Sở Niệm.”

      Nhìn bàn tay ta đưa ra, trong lòng Thiên Nhiên đầy chua xót.

      biết ta là Sở Niệm.
      Last edited by a moderator: 4/3/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      29. khéo thành sách

      Sở Niệm là thiên kim tiểu thư của chủ tịch tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh - Sở Dũng, sắp tới trở thành vị hôn thê của Trình Kiêu.

      Cái này, là mẹ của Trình Kiêu bà Sài Phượng chính miệng cho biết. Sài Phượng đưa hình của Trình Kiêu và Sở Niệm chụp chung cho xem. Hai người này nam tuấn nữ xinh đẹp, có thể là trời sinh cặp! Đó là chuyện của năm năm trước, dáng vẻ của Sở Niệm lúc đó còn rất trẻ trung, nhưng toát ra vẻ tươi đẹp vướng bụi trần, nhiều năm sau lại càng thêm xinh đẹp như hoa như ngọc, khiến người khác nhìn khỏi xúc động.

      Cho nên Thiên Nhiên sớm biết Sở Niệm.

      Chỉ là, so với mấy năm trước nhìn trong ảnh, bây giờ nhìn Sở Niệm, quả càng có thể khiến người khác động lòng. Huống chi ấy còn khiêm tốn lễ độ như thế!

      “Thiên Nhiên.” Thích Nghi rất hiếm khi thấy Thiên Nhiên thất lễ, hôm nay lại thấy được những mấy lần, chỉ có thể lấy khuỷu tay đẩy Thiên Nhiên, nhắc nhở: “Mau chào hỏi người ta kìa!”

      “Hả.” Thiên Nhiên ngơ ngác nhìn cái, sau đó quay về phía Sở Niệm: “Xin chào Sở tiểu thư, tôi là Nara.”

      “Hai người là đến tìm tổng giám đốc Đông Phương? ấy ở bên trong.” Sở Niệm thoáng cái nhường đường: “Hai người vào !”

      “Cảm ơn!” Lần này, Thích Nghi đợi Thiên Nhiên trả lời, dành trước.

      có chi, tôi có việc gấp xin phép trước vậy.” Sở Niệm mỉm cười, nhìn Thích Nghi cười cái, rồi ngang qua họ bước vào trong thang máy.

      Đợi cửa thang máy đóng lại, Thích Nghi liền nắm lấy tay áo Thiên Nhiên: “Thiên Nhiên, cậu làm sao vậy? Có chỗ nào khỏe hay sao?”

      Thiên Nhiên lắc đầu, nghiêng người qua bên liếc nhìn cánh cửa thang máy, nhàng hạ tầm mắt: “ thôi!”

      Thích Nghi tính tiếp, lại thấy phía trước có bóng dáng cao gầy tới.

      mặc bộ đồ công sở, đeo cặp mắt kiếng gọng đen, nhìn khá khôn khéo lão luyện. Nếu phải nhìn ấy tuổi còn trẻ, Thích Nghi cho rằng ấy là vị nữ cường nhân có nghiệp thành công tiêu biểu nào đó!

      kia tới trước mặt họ, nở nụ cười lễ độ: “Xin chào! Tôi là Lạc Ưu, thư ký của tổng giám đốc Đông Phương Châu, lúc trước là tôi liên lạc với hai vị.”

      “Xin chào thư ký Lạc!” Thích Nghi cười đáp lại.

      “Trần tiểu thư, Nara, tổng giám đốc vẫn tiếp khách.” Lạc Ưu làm động tác mời: “Tôi đưa hai vị đến phòng khách quý chờ lát.”

      Thích Nghi liếc nhìnThiên Nhiên cái, thấy ấy vẫn duy trì vẻ mặt như suy nghĩ điều gì đó, trong lòng có chút lo lắng.

      Nhớ tới tên Sở Niệm vừa rồi, trong lòng chợt trầm xuống, lúc cùng Thiên Nhiên sóng vai bước , giọng hỏi thăm: “Lúc trước ở trong nơi từ thiện, mình có nghe người ta nhắc đến vị thiên kim tiểu thư của Châu Bảo Lấp Lánh muốn đính hôn với công tử nhà đất của Trình thị.”

      Thiên Nhiên đưa mắt nhìn .

      Thích Nghi dừng bước: “Sở Niệm chính là vị hôn thê của Trình Kiêu.”

      Lời , chính là dùng giọng khẳng định để .

      Nghe được câu từ trong miệng Thích Nghi, Thiên Nhiên có chút mất hồn.

      Lát sau, gật đầu cái: “Đúng vậy.”

      Sau đó, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Lạc Ưu.

      Đầu Thích Nghi nhất thời đau muốn nứt ra.

      khéo thành sách!

      Chỉ sợ những ngày tháng sau này ở Ôn Thành, khó mà qua.

      --- ------ ------ -------

      Trong phòng khách quý, Lạc Ưu mang cà phê lên cho Thích Nghi xong liền ra.

      Thích Nghi định nhân lúc chỉ có hai người cùng Thiên Nhiên tâm chút về vấn đề của Trình Kiêu và Sở Niệm, nhưng bất đắc dĩ thấy Thiên Nhiên lâm vào trầm tư, Thích Nghi liên tục kêu vài tiếng, ấy mới ngơ ngác nhìn cái. Thích Nghi biết, với tâm trạng của Thiên Nhiên bây giờ, tạm thời cũng thể ra gì được, cho nên cũng thôi, ngoan ngoãn cùng nhau im lặng ngồi đó.

      Mấy phút sau, Lạc Ưu gõ cửa vào, Đông Phương Tín tới.

      Thích Nghi vội vàng bảo Thiên Nhiên tập trung tinh thần chuẩn bị đứng dậy chào đón Đông Phương Tín, nhưng vừa nhìn đến người đàn ông phía sau Lạc Ưu liền biến sắc.

      Người đàn ông mặc bộ tây trang hoa lệ, hai chân thon dài, tỷ lệ cả người hòan hảo có chút khuyết điểm. Theo bước chân của ta vào càng ngày càng gần, toàn thân toát ra quý khí bức người!

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      29. khéo thành sách

      Sở Niệm là thiên kim tiểu thư của chủ tịch tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh - Sở Dũng, sắp tới trở thành vị hôn thê của Trình Kiêu.

      Cái này, là mẹ của Trình Kiêu bà Sài Phượng chính miệng cho biết. Sài Phượng đưa hình của Trình Kiêu và Sở Niệm chụp chung cho xem. Hai người này nam tuấn nữ xinh đẹp, có thể là trời sinh cặp! Đó là chuyện của năm năm trước, dáng vẻ của Sở Niệm lúc đó còn rất trẻ trung, nhưng toát ra vẻ tươi đẹp vướng bụi trần, nhiều năm sau lại càng thêm xinh đẹp như hoa như ngọc, khiến người khác nhìn khỏi xúc động.

      Cho nên Thiên Nhiên sớm biết Sở Niệm.

      Chỉ là, so với mấy năm trước nhìn trong ảnh, bây giờ nhìn Sở Niệm, quả càng có thể khiến người khác động lòng. Huống chi ấy còn khiêm tốn lễ độ như thế!

      “Thiên Nhiên.” Thích Nghi rất hiếm khi thấy Thiên Nhiên thất lễ, hôm nay lại thấy được những mấy lần, chỉ có thể lấy khuỷu tay đẩy Thiên Nhiên, nhắc nhở: “Mau chào hỏi người ta kìa!”

      “Hả.” Thiên Nhiên ngơ ngác nhìn cái, sau đó quay về phía Sở Niệm: “Xin chào Sở tiểu thư, tôi là Nara.”

      “Hai người là đến tìm tổng giám đốc Đông Phương? ấy ở bên trong.” Sở Niệm thoáng cái nhường đường: “Hai người vào !”

      “Cảm ơn!” Lần này, Thích Nghi đợi Thiên Nhiên trả lời, dành trước.

      có chi, tôi có việc gấp xin phép trước vậy.” Sở Niệm mỉm cười, nhìn Thích Nghi cười cái, rồi ngang qua họ bước vào trong thang máy.

      Đợi cửa thang máy đóng lại, Thích Nghi liền nắm lấy tay áo Thiên Nhiên: “Thiên Nhiên, cậu làm sao vậy? Có chỗ nào khỏe hay sao?”

      Thiên Nhiên lắc đầu, nghiêng người qua bên liếc nhìn cánh cửa thang máy, nhàng hạ tầm mắt: “ thôi!”

      Thích Nghi tính tiếp, lại thấy phía trước có bóng dáng cao gầy tới.

      mặc bộ đồ công sở, đeo cặp mắt kiếng gọng đen, nhìn khá khôn khéo lão luyện. Nếu phải nhìn ấy tuổi còn trẻ, Thích Nghi cho rằng ấy là vị nữ cường nhân có nghiệp thành công tiêu biểu nào đó!

      kia tới trước mặt họ, nở nụ cười lễ độ: “Xin chào! Tôi là Lạc Ưu, thư ký của tổng giám đốc Đông Phương Châu, lúc trước là tôi liên lạc với hai vị.”

      “Xin chào thư ký Lạc!” Thích Nghi cười đáp lại.

      “Trần tiểu thư, Nara, tổng giám đốc vẫn tiếp khách.” Lạc Ưu làm động tác mời: “Tôi đưa hai vị đến phòng khách quý chờ lát.”

      Thích Nghi liếc nhìnThiên Nhiên cái, thấy ấy vẫn duy trì vẻ mặt như suy nghĩ điều gì đó, trong lòng có chút lo lắng.

      Nhớ tới tên Sở Niệm vừa rồi, trong lòng chợt trầm xuống, lúc cùng Thiên Nhiên sóng vai bước , giọng hỏi thăm: “Lúc trước ở trong nơi từ thiện, mình có nghe người ta nhắc đến vị thiên kim tiểu thư của Châu Bảo Lấp Lánh muốn đính hôn với công tử nhà đất của Trình thị.”

      Thiên Nhiên đưa mắt nhìn .

      Thích Nghi dừng bước: “Sở Niệm chính là vị hôn thê của Trình Kiêu.”

      Lời , chính là dùng giọng khẳng định để .

      Nghe được câu từ trong miệng Thích Nghi, Thiên Nhiên có chút mất hồn.

      Lát sau, gật đầu cái: “Đúng vậy.”

      Sau đó, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Lạc Ưu.

      Đầu Thích Nghi nhất thời đau muốn nứt ra.

      khéo thành sách!

      Chỉ sợ những ngày tháng sau này ở Ôn Thành, khó mà qua.

      --- ------ ------ -------

      Trong phòng khách quý, Lạc Ưu mang cà phê lên cho Thích Nghi xong liền ra.

      Thích Nghi định nhân lúc chỉ có hai người cùng Thiên Nhiên tâm chút về vấn đề của Trình Kiêu và Sở Niệm, nhưng bất đắc dĩ thấy Thiên Nhiên lâm vào trầm tư, Thích Nghi liên tục kêu vài tiếng, ấy mới ngơ ngác nhìn cái. Thích Nghi biết, với tâm trạng của Thiên Nhiên bây giờ, tạm thời cũng thể ra gì được, cho nên cũng thôi, ngoan ngoãn cùng nhau im lặng ngồi đó.

      Mấy phút sau, Lạc Ưu gõ cửa vào, Đông Phương Tín tới.

      Thích Nghi vội vàng bảo Thiên Nhiên tập trung tinh thần chuẩn bị đứng dậy chào đón Đông Phương Tín, nhưng vừa nhìn đến người đàn ông phía sau Lạc Ưu liền biến sắc.

      Người đàn ông mặc bộ tây trang hoa lệ, hai chân thon dài, tỷ lệ cả người hòan hảo có chút khuyết điểm. Theo bước chân của ta vào càng ngày càng gần, toàn thân toát ra quý khí bức người!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :