1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngài CEO, ký tên kết hôn đi! - Nhị Thập Cửu (81/183+2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      020. Có nội tình

      Bị tát cái, có thể coi như do khinh thường. Bị đá phát, coi như là ngoài ý muốn vẫn chưa tính. Hôm nay lại bị cắn cho cái?

      Sững sờ qua , Đông Phương Tín dường như ngay lập tức đưa tay muốn bắt cái người khởi xướng làm hại , nhưng đối phương hình như sớm đoán được có hành động như vậy, lúc cúi đầu cắn , đưa tay cầm cái ly thủy tinh từ bàn uống trà bên cạnh, tạt vào mặt mũi , chỉ có thể nghiêng người tranh sang, đương nhiên thừa dịp này, nhanh chóng đứng dậy lui về phía sau mấy bước, cười lạnh nhìn .

      lại dám lần nữa khiêu khích tôi?” hề nghĩ đến động tác của lại nhanh như vậy, Đông Phương Tín ngoài kinh ngạc, phản ứng cũng rất là mau lẹ, lạnh lùng hỏi: “ muốn mua Nhã Xá lại nữa có phải hay ?”

      “Đối với loại người khốn kiếp giữ lời như , độ tin cậy gần như có.” Thích Hợp hừ lạnh cái, nhìn thấy đứng dậy muốn chạy qua hướng bên này, lập tức xoay người lại cầm bình hoa bên cạnh lên, hướng mặt ném .

      Đông Phương Tín đương nhiên phải né tránh.

      Biết cùng dây dưa nữa người chịu thiệt chỉ có thể là mình, Thích Nghi nhân cơ hội kéo cửa chạy ra ngoài.

      vốn muốn đổi theo , chợt thấy phía sau chỗ đứng thoáng qua bóng dáng người tới nhanh chóng biến mất, khỏi cau mày lại.

      Lúc kéo cửa phòng ra, Sở Hoài nghe được bên trong có tiếng bình hoa rơi xuống đất vỡ vụn, thấy kia lao ra, lông mày như núi của vừa động, thoáng nhường đường, cũng có cản lại. Lúc này, thấy Đông Phương Tín hung hăng nhìn mình, nhún nhún vai: “Thế nào? Ai vậy?”

      “Trần Thích Nghi.” Đông Phương Tín lạnh lùng phun ra ba chữ.

      “Ồ” gương mặt đẹp đẽ của Sở Hoài ra chút nghiền ngẫm.

      Đông Phương Tín nhíu mắt lại, lên ánh lạnh.

      Sở Hoài nâng môi mỏng lên: “Vừa rồi cậu có kêu tôi cản ta lại, mà tốc độ của ta cũng rất nhanh, tớ lại biết ràng việc là như thế nào, tùy tiện ra tay cũng hay nhỉ?”

      “Tại sao lại đại rằng do cậu muốn xem cuộc vui chứ?” Đông Phương Tín hừ lạnh.

      “OK, tùy cậu thế nào cũng được.” Sở Hoài lướt qua người tới bên ngồi xuống: “Dù sao tớ cũng sai.”

      “Bỏ .” Đông Phương Tín vòng lại ngồi xuống, ánh mắt nhìn lại dấu răng sâu mu bàn tay.

      Sơ Hoài cũng nhìn thấy: “Gì? ta cắn cậu?”

      Đông Phương Tín bày ra vẻ mặt cậu cần phải nhảm.

      Sở Hoài cười cười: “ phải cậu có Lâm Chiêu rồi hay sao? Như thế nào lại dính liếu quan hệ với khác vậy? Lấy khả năng của cậu, cho dù kia có lợi hại nữa, cũng để ta dễ dàng làm như vậy chứ? Thế nào, có nội tình à?”

      Đông Phương Tín chỉ lạnh nhạt liếc Sở Hoài cái, gì.

      Nội tình sao?

      Đương nhiên là có.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

      chỗ cao.

      Nhìn xuyên qua lớp kính trong phòng khách quý xuống phía đại sảnh thấy bóng dáng về hướng cánh cửa, chân mày người đàn ông giương lên.

      Chuông trong phòng reo lên.

      ta quay người lại, cầm chiếc điều khiển bàn nhấn cái.

      Lý Húc bước vào: “Ông chủ, Minh tiểu thư đến.”

      Minh Hy Nhi phía sau khẽ hướng về phía ta cười ngọt ngào cái: “ hai.”

      Minh Thiếu Viễn “Ừ” tiếng: “Em lại đến đây tìm A Hành nữa sao?”

      hai.” Minh Hy Nhi dậm chân, kêu lên tiếng mềm mại làm nũng.

      “Chơi đùa chút được, nhưng cũng phải chú ý chừng mực.” Minh Thiếu Viễn ngoắc ngoắc tay về phía .

      hai, trước đây cũng có phản đối chuyện em cùng Vu Hành chung với nhau mà!” Minh Hy Nhi cau mày: “Sao bây giờ tự dưng lại thay đổi rồi.”

      Ánh mắt Minh Thiếu Viễn trở nên thâm trầm, thanh để lộ ra lạnh lùng: “Em theo , cũng phải thích em mới được chứ.”

      Nếu , cũng toàn lợi dụng người khác!
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      021. Rất hiểu chuyện

      Hành động cuống quýt xông lên taxi như bây giờ, từ lúc cha sanh mẹ đẻ tới giờ đối với Thích Nghi mà là lần đầu tiên.

      Xuyên qua kính chiếu hậu của chiếc xe nhìn Vạn Gia Đăng Hỏa ở phía sau dần biến mất, tay Thích Nghi xoa hai đầu chân mày, cười tự giễu.

      ràng người làm chuyện vô vị là ta, nhưng mà cũng là có chút thất lễ, điều này làm trong lòng cảm thấy vui. Nhưng bực bội nhất là vẫn gặp được Long Vu Hành, chuyện của Nhã Xá tạm thời coi như có cách giải quyết --- --------

      Phát ra tiếng thở dài thể nghe thấy, dùng sức hít hơi, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ ngừng lui về phía sau, chân mày nhíu chặt lại.

      Tiếng nhạc vui vẻ của chiếc điện thoại khẽ vang lên, cắt đứt vẻ sầu não của .

      Thấy hiển thị cuộc gọi đến, hai mắt Thích Nghi tỏa sáng, nhanh chóng bắt máy: “Tiểu Thảo.”

      “Thích Nghi, em nhớ chị lắm.” Giọng non nớt trong trẻo vang lên, mang theo chút làm nũng: “Chừng nào chị mới về?”

      “Tiểu Thảo à, chị cũng rất nhớ em, nhưng mà tại, chị có cách nào quay về được.” Ngón tay cầm điện thoại nắm chặt lại, giọng áy náy của Thích Nghi vang lên: “Em ráng chờ chị thời gian nữa, có được hay ?”

      bé có chút thất vọng, vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Nếu là vì chuyện công việc, cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

      Trong lòng Thích Nghi nhói đau.

      Lại nghe giọng bé vang lên: “Thích Nghi, chị phải làm việc cho tốt đó, em đợi chỉ trở lại.”

      Thích Nghi “Ừ” tiếng.

      “Em cúp máy đây.” bé nhanh chóng dập máy.

      Nghe tiếng “tút tút” vang lên, Thích Nghi có chút khó chịu.

      Bé tuy còn hiểu chuyện, tuy tại biết tự lập rồi, nhưng nhất định cũng rất đơn --- ------ ---

      Bé mới như vậy ……..

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

      Sau khi bước xuống xe, Lâm Chiếu vẫy tay với trợ lý Cindy, nhìn chiếc xe chạy , xoay người bước vào ngôi biệt thự.

      “Chị, làm gì giờ này chị mới về?” Vừa bước vào nhà, Lâm Đại chạy ra đón : “Ba mẹ đợi chị trong phòng khách kìa.”

      Nhìn đến vẻ mặt tuấn tú trẻ trung của em trai lo lắng, trong bụng Lâm Chiếu “Lộp bộp” giật mình phát.

      Lâm Đại làm như biết ý nghĩ của , xải chân bước lên trước, dựa vào bên tai : “Ba là vì chuyện chị đến Đông Phương Châu mà tức giận đó.”

      Nghe Lâm Đại vậy, trong lòng Lâm Chiếu thở phào.

      Chắc là do tiêu đề các bài báo mấy ngày nay gây họa đây mà!

      Cũng may, sớm nghĩ ra cách đối phó.

      nhàng vỗ tay lên vai Lâm Đại, khẽ mỉm cười, rồi về hướng phòng khách.

      Lâm Đại cũng theo phía sau .

      Trong phòng khách, người giúp việc bưng trà lên.

      Sắc mặt người đàn ông ngồi sofa nặng nề, bên cạnh là người phụ nữ khuyên bảo cái gì đó.

      Thấy Lâm Chiếu vào, Lâm Quốc Hào hừ lạnh cái, hất hai bàn tay của Lâm phu nhân đặt vai mình ra, cầm lấy tờ báo bàn lên lật xem.

      Lâm phu nhân đưa mắt ra hiệu với Lâm Chiếu.

      Lâm Chiếu tới ngồi xuống trước mặt Lâm Quốc Hào, cầm lấy ly trà đưa qua, dịu dàng cười: “Ba, lần này con về nước chủ yếu là muốn gặp mặt đạo diễn Dịch Nhiên người thực quảng cáo cho tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh, phải vì việc riêng mà đến Đông Phương Châu đâu.”

      Lâm Quốc Hào nghe vậy, sắc mặt khẽ hòa hoãn chút, bỏ tờ báo trong tay xuống, đôi mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào : “Vậy có nhận được quảng cáo ?”

      “Con diễn thử rồi.” Lâm Chiếu khẽ cắn môi dưới: “Nhưng mà lần này những đối thủ đó đều rất có năng lực, nên cũng chưa chắc có được chọn hay ?”

      “Ba bao nhiêu lần rồi, nhà họ Lâm chúng ta thiếu tiền, con vì sao lại nghe lời ba, tránh xa cái làng giải trí kia chút?” Lâm Quốc Hào xụ mặt xuống: “Còn cái tên nhóc Đông Phương Tín kia, cho phép con qua lại với cậu ta, biết ?”

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      022. Người kia

      “Cha, làm người mẫu là mơ ước của con.” Lâm Chiếu nhướng mày, giọng cắt ngang lời của Lâm Quốc Hào: “Còn nữa, bây giờ con muốn đến chuyện của Đông Phương Tín.”

      “Con------“

      “Lão gia, ông bớt nóng.” Nhìn thấy Lâm Quốc Hào sắp nổi giận, Lâm phu nhân đưa tay vỗ vỗ vào ngực ông ta: “Con nó vẫn còn ……..”

      “Bà im miệng cho tôi.” Lâm Quốc Hào lạnh lùng quát lên: “Nó sắp hai mươi ba rồi, còn nữa sao? Cũng tại bà, trước giờ cũng là bà làm hư nó, cho nên nó mới tùy hứng như vậy!”

      Trước nay nhà họ Lâm đều do Lâm Quốc Hào làm chủ, bị ông ta khiển trách, Lâm phu nhân chỉ có thể im lặng.

      Trong lòng Lâm Chiếu cảm thấy khó chịu, nhưng thấy Lâm Quốc Hào nổi giận, lại thấy Lâm phu nhân lắc đầu với mình, thể làm gì khác hơn là hạ thái độ xuống trước, giọng : “Ba, lần này con trở về quả chủ yếu là vì công việc, ba phải tin tưởng con có được hay ? Hơn nữa………con lựa chọn làm việc gì cũng đâu có liên quan đến mẹ, ba cần phải hung dữ với mẹ.”

      “Ba, chị con luôn luôn coi trọng công việc như sinh mạng.” Lâm Đại ở bên chen vào: “Điều này, rất giống ba.”

      Nghe con trai lên tiếng bênh vực, cơn tức giận của Lâm Quốc Hào mới giảm chút, ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chiếu: “Có ?”

      Lâm Chiếu dám làm trái ý ông, chỉ đành gật đầu.

      Lâm phu nhân vội vàng cười : “Vậy được rồi. Lão gia à, trước đây ông cũng rất ủng hộ con theo đuổi giấc mơ, tại nghiệp của nó thành công rồi, chúng ta phải vui mừng cho nó mới đúng chứ!”

      “Bụng dạ đàn bà!” Lâm Quốc Hào hung hăng trừng mắt nhìn bà: “Nếu Chiếu nhi đúng là vì công việc mới quay về nước, tôi tạm cho qua.”

      “Ba, chị làm việc luôn biết chừng mực giống cha mà.” Lâm Đại nhàng chà xát hai tay: “Chị cũng chưa từng làm cho chúng ta thất vọng.”

      Lâm Quốc Hào chần chờ liếc mắt nhìn Lâm Chiếu cái, nhưng thấy bình thản, giống như che dấu ông cái gì, liền gật đầu cái.

      Trong lòng Lâm Chiếu thấy khổ tâm.

      Nếu phải lần này về nước là vì công việc, làm sao dám hổ thẹn mà nhìn ba như vừa rồi?

      Còn chuyện Đông Phương Tín…….

      Sau này có cơ hội lại vậy!

      Tin chắc rằng đến ngày nào đó, ba chấp nhận chuyện bọn họ ở bên nhau.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

      Nhận được điện thoại phụ tá của Dịch Nhiên gọi tới, Thích Nghi thấy trong lòng khá dễ chịu.

      “Thiên Nhiên, nhân vật chính cho quảng cáo của tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh vẫn chưa được quyết định, cậu có muốn đến đó quay thử lần nữa hay ?”
      “Quay thử lần nữa?” Đôi mày thanh tú cảu Thiên Nhiên nhàng nhướng lên, hiểu nhìn Thích Nghi.

      “Ừ, lần này những người đến quay thử dù sao cũng toàn những người nổi tiếng, Dịch Nhiên ông ta chọn mấy người diễn tốt đến đó quay thử lần nữa. Ông ta hy vọng , có thể lựa chọn người tốt nhất để quay quảng cáo lần này.”

      Khuôn mặt nhắn của Thiên Nhiên cau lại.

      Thích Nghi mím môi cười tiếng: “Ít ra cậu vẫn chưa thua mà phải sao?”

      như vậy cũng sai.” Thiên Nhiên dừng lại chút, mới : “Nhưng mà……..tớ thích quảng cáo đó.”

      “Cậu làm sao vậy?” Bắt gặp trong mắt ấy là đau lòng khổ sở, trong lòng Thích Nghi căng thẳng: “Là vì người kia sao?”

      Thiên Nhiên nhìn cái, gì.

      Thích Nghi gần như chắc chắn suy đoán của mình là đúng, qua vỗ vỗ bả vai Thiên Nhiên: “Thiên Nhiên, trước đó phải cậu suy nghĩ kỹ càng muốn đối mặt với ta rồi hay sao? Bây giờ tự dưng lại muốn xuất nữa là sao?”

      Đôi đồng tử yếu ớt nhìn Thích Nghi hồi, hốc mắt Thiên Nhiên đỏ lên: “Thích Nghi, trước kia cậu từng hỏi tớ người kia là ai, nhưng tớ vẫn luôn với cậu phải sao?”

      sao?” Thích Nghi nhíu chân mày khó hiểu hỏi.

      “Người kia……….” Thiên Nhiên cúi đầu, trong mắt nhìn ra cảm xúc: “Nghe ……. ấy đính hôn.”

      023. Tình làm người ta tổn thương

      Thân thể Thích Nghi chấn động.

      rất ít khi nghe Thiên Nhiên kể về chuyện của người kia, nhưng biết đối ta rất quan trọng đối với Thiên Nhiên. Bây giờ ấy là vì ta mới quay về, thế nhưng ta lại đính hôn với người khác?

      Điều này làm sao Thiên Nhiên chịu được?

      “Thiên Nhiên…….”

      sao đâu Thích Nghi.” Thiên Nhiên cười gượng cái: “Dù sao chuyện cũng qua rồi, là tự tớ khỏi Ôn Thành, ấy cũng có nghĩa vụ phải chờ tớ.”

      Lúc Thiên Nhiên những lời này, thoáng qua, từ trong đáy mắt ấy Thích Nghi dường như thấy được đau khổ tột cùng.

      Thích Nghi thở dài trong lòng, đưa tay nắm chặt tay Thiên Nhiên: “Cậu có thể bỏ được sao?”

      “Bỏ được hay bỏ được sao chứ, dù sao cũng thể thay đổi được kết quả.” Đầu ngón tay Thiên Nhiên nhàng xoa đầu lông mày: “Nếu như ấy muốn như thế, vậy tớ cũng chỉ có thể chúc phúc ấy.”

      Ai dám tình làm tổn thương người ta?

      Thích Nghi ôm chặt ấy: “Quên .”

      “Ừ.” Thiên Nhiên gật đầu: “Yên tâm , tớ hiểu phải làm như thế nào mà.”

      “Vậy tốt.”

      Thiên Nhiên hít sâu cái, kéo ra khoảng cách với Thích Nghi, khi nhìn thẳng vào mắt mặt nở nụ cười nhàng: “Đúng rồi, còn có chuyện tớ phải cho cậu biết.”

      “Hả?”

      “Chuyện đó…….”Thiên Nhiên cắn môi dưới: “Hôm qua có lúc tớ ra ngoài cậu nhớ ? Lúc quay về, cẩn thận đụng phải người. Cậu thể ngờ người đó là ai đâu, lại chính là Long Vu Hành mà cậu tìm đó.”

      Long Vu Hành sao?!

      Mặc dù chưa từng được gặp mặt ta, nhưng mà theo lời đồn đại bên ngoài, Thích Nghi biết ta là nhân vật vô cùng lợi hại. Lần này, tại sao Thiên Nhiên lại đắc tội với ta rồi chứ?”

      “Thích Nghi.” Nhìn nhíu chân mày, trong lòng Thiên Nhiên có chút lo lắng: “ xin lỗi, tớ hoàn toàn ngờ xảy ra chuyện như vậy. Lúc đó tớ vừa mới biết tin Trình Kiêu đính hôn, tâm trạng ngẩn ngơ, cẩn thận đụng phải thủ hạ của ta, tên kia thái độ rất quá đáng, tớ nén được tức giận, xích mích với ta. Sau đó……”

      “Sau đó như thế nào?”

      Thiên Nhiên nuốt nước miếng cái, dưới ánh mắt chăm chú của Thích Nghi, chột dạ : “Sau đó………tớ vặn nắp bình nước khoáng tạt qua, ngờ trượt mất, thẳng qua tạt Long Vu Hành ướt mem.”

      Nghe tới đó, chút nữa là Thích Nghi ngất xỉu.

      “Nhưng mà cậu yên tâm , ngay lúc đó tớ xin lỗi ta rồi, hơn nữa còn bồi thường cho ta. ta sao, nhưng chỉ là ta cứ nhìn tớ chằm chằm, tớ bị ta nhìn như vậy trong lòng sợ hãi, liền chạy luôn. Tớ có đội mũ và đeo mắt kính, nên chắc bọn họ thể nhận ra tớ đâu.” Thiên Nhiên rất nhanh nắm lấy tay Thích Nghi, đến sau có chút chắc chắn: “Hẳn là bọn họ nhận ra tớ đâu nhỉ?”

      Tuy rằng Thiên Nhiên toàn phát triển tại thị trường Châu Âu, nhưng mà tên tuổi của ấy lại tương đối nổi tiếng, cho là ấy lúc đó có ngụy trang nữa, nhưng mà đối với nhân vật giống như Long Vu Hành, chắc hẳn cũng phải biết mặt ấy chứ? Chỉ là, tự nhiên Long Vu Hành để cho ấy thuận lợi chạy mất, rốt cuộc là có dụng ý gì?

      “Chuyện này……..” Thích Nghi nhìn trời, trong lòng rất muốn , nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Thích Nghi, đành phải gật đầu cái: “Có lẽ là vậy……!!”

      Lúc này Thiên Nhiên mới thở phào nhõm.

      Lại ngờ rằng, trong mắt người khác sớm trở thành cá trong chậu rồi.

      **Có khi nào sau này chị Thiên Nhiên thực về đội Long Vu Hành nhỉ???http://***************.com/images/smilies/icon_think.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_think.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_think.gif

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

      Vạn Gia Đăng Hỏa

      ra lần trước sau khi chạy trốn khỏi chỗ này, Thích Nghi liền hy vọng quay lại đây. Nhưng hôm nay, lại thể đến.

      Tối hôm qua Long Vu Hành cho người gọi điện cho , hôm nay ta muốn gặp .

      Quản lý Vạn Gia Đăng Hỏa vừa nhìn thấy nhận ra ngay, tự mình chào đón đưa đến phòng làm việc của ông chủ.

      Lần này, gặp được đúng là Long Vu Hành.
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      023. Tình làm người ta tổn thương

      Thân thể Thích Nghi chấn động.

      rất ít khi nghe Thiên Nhiên kể về chuyện của người kia, nhưng biết đối ta rất quan trọng đối với Thiên Nhiên. Bây giờ ấy là vì ta mới quay về, thế nhưng ta lại đính hôn với người khác?

      Điều này làm sao Thiên Nhiên chịu được?

      “Thiên Nhiên…….”

      sao đâu Thích Nghi.” Thiên Nhiên cười gượng cái: “Dù sao chuyện cũng qua rồi, là tự tớ khỏi Ôn Thành, ấy cũng có nghĩa vụ phải chờ tớ.”

      Lúc Thiên Nhiên những lời này, thoáng qua, từ trong đáy mắt ấy Thích Nghi dường như thấy được đau khổ tột cùng.

      Thích Nghi thở dài trong lòng, đưa tay nắm chặt tay Thiên Nhiên: “Cậu có thể bỏ được sao?”

      “Bỏ được hay bỏ được sao chứ, dù sao cũng thể thay đổi được kết quả.” Đầu ngón tay Thiên Nhiên nhàng xoa đầu lông mày: “Nếu như ấy muốn như thế, vậy tớ cũng chỉ có thể chúc phúc ấy.”

      Ai dám tình làm tổn thương người ta?

      Thích Nghi ôm chặt ấy: “Quên .”

      “Ừ.” Thiên Nhiên gật đầu: “Yên tâm , tớ hiểu phải làm như thế nào mà.”

      “Vậy tốt.”

      Thiên Nhiên hít sâu cái, kéo ra khoảng cách với Thích Nghi, khi nhìn thẳng vào mắt mặt nở nụ cười nhàng: “Đúng rồi, còn có chuyện tớ phải cho cậu biết.”

      “Hả?”

      “Chuyện đó…….”Thiên Nhiên cắn môi dưới: “Hôm qua có lúc tớ ra ngoài cậu nhớ ? Lúc quay về, cẩn thận đụng phải người. Cậu thể ngờ người đó là ai đâu, lại chính là Long Vu Hành mà cậu tìm đó.”

      Long Vu Hành sao?!

      Mặc dù chưa từng được gặp mặt ta, nhưng mà theo lời đồn đại bên ngoài, Thích Nghi biết ta là nhân vật vô cùng lợi hại. Lần này, tại sao Thiên Nhiên lại đắc tội với ta rồi chứ?”

      “Thích Nghi.” Nhìn nhíu chân mày, trong lòng Thiên Nhiên có chút lo lắng: “ xin lỗi, tớ hoàn toàn ngờ xảy ra chuyện như vậy. Lúc đó tớ vừa mới biết tin Trình Kiêu đính hôn, tâm trạng ngẩn ngơ, cẩn thận đụng phải thủ hạ của ta, tên kia thái độ rất quá đáng, tớ nén được tức giận, xích mích với ta. Sau đó……”

      “Sau đó như thế nào?”

      Thiên Nhiên nuốt nước miếng cái, dưới ánh mắt chăm chú của Thích Nghi, chột dạ : “Sau đó………tớ vặn nắp bình nước khoáng tạt qua, ngờ trượt mất, thẳng qua tạt Long Vu Hành ướt mem.”

      Nghe tới đó, chút nữa là Thích Nghi ngất xỉu.

      “Nhưng mà cậu yên tâm , ngay lúc đó tớ xin lỗi ta rồi, hơn nữa còn bồi thường cho ta. ta sao, nhưng chỉ là ta cứ nhìn tớ chằm chằm, tớ bị ta nhìn như vậy trong lòng sợ hãi, liền chạy luôn. Tớ có đội mũ và đeo mắt kính, nên chắc bọn họ thể nhận ra tớ đâu.” Thiên Nhiên rất nhanh nắm lấy tay Thích Nghi, đến sau có chút chắc chắn: “Hẳn là bọn họ nhận ra tớ đâu nhỉ?”

      Tuy rằng Thiên Nhiên toàn phát triển tại thị trường Châu Âu, nhưng mà tên tuổi của ấy lại tương đối nổi tiếng, cho là ấy lúc đó có ngụy trang nữa, nhưng mà đối với nhân vật giống như Long Vu Hành, chắc hẳn cũng phải biết mặt ấy chứ? Chỉ là, tự nhiên Long Vu Hành để cho ấy thuận lợi chạy mất, rốt cuộc là có dụng ý gì?

      “Chuyện này……..” Thích Nghi nhìn trời, trong lòng rất muốn , nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Thích Nghi, đành phải gật đầu cái: “Có lẽ là vậy……!!”

      Lúc này Thiên Nhiên mới thở phào nhõm.

      Lại ngờ rằng, trong mắt người khác sớm trở thành cá trong chậu rồi.


      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

      Vạn Gia Đăng Hỏa

      ra lần trước sau khi chạy trốn khỏi chỗ này, Thích Nghi liền hy vọng quay lại đây. Nhưng hôm nay, lại thể đến.

      Tối hôm qua Long Vu Hành cho người gọi điện cho , hôm nay ta muốn gặp .

      Quản lý Vạn Gia Đăng Hỏa vừa nhìn thấy nhận ra ngay, tự mình chào đón đưa đến phòng làm việc của ông chủ.

      Lần này, gặp được đúng là Long Vu Hành.


      024. Muốn gì?


      ta ngồi ngay ngắn phía sau bàn đọc sách, ngũ quan khắc sâu gương mặt tựa như được gọt dũa, đường nét sắc sảo, mày rậm cụp xuống, ánh mắt nhìn bàn tay đặt máy vi tính.

      “Long tiên sinh, Trần tiểu thư đến.” Người quản lý xong, liền rời ngay.

      Thích Nghi tới trước mặt ta.

      Long Vu Hành cũng nhìn : “Mời ngồi.”

      Thích Nghi cũng khách sáo, đặt mông ngồi xuống: “Long tiên sinh, tôi rất khâm phục năng lực của .”

      Phải biết rằng, chỉ vừa mới trở về Ôn Thành lâu, trước đây luôn sinh sống tại La Mã, cũng phải là người nổi danh nào đó, lần trước tới tìm ta, ngoài cái tên “Trần Thích Nghi” ra, gần như cũng chẳng để lại manh mối gì, nhưng trong vòng mấy ngày ta lại có thể điều tra tỉ mỉ về , thậm chí ngay cả mục đích ngày đó đến tìm ta cũng điều tra được, như vậy, ta có thể phải người lợi hại được hay sao?

      Chắc chắn, ta cũng biết được quan hệ giữa và Thiên Nhiên đúng ?

      “Trần tiểu thư quá khen.” Ngón tay bàn phím dừng lại, con ngươi thâm thúy như cái đầm nước sâu thấy đáy.

      “Nghe người của Long tiên sinh , tìm tôi là muốn về chuyện của Nhã Xá.” Thích Nghi thích vòng vo, mà trực tiếp thẳng vào vấn đề: “Mời Long tiên sinh ra giá .”

      Đôi môi Long Vu Hành nhếch lên, giọng đầy ngang ngược : “Tiền chưa bao giờ là vấn đề mà tôi quan tâm.”

      Chân mày Thích Nghi ngay lập tức nhíu chặt.

      Lông mày Long Vu Hành nâng lên.

      Thoáng áp xuống cảm giác run sợ dâng lên trong lòng, Thích Nghi bình tĩnh : “Thế , Long tiên sinh muốn gì?”

      Long Vu Hành mỉm cười, đường cong nơi khóe môi khẽ động, ra từng chữ : “Lam, Thiên, Nhiên!”

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

      Vừa ra khỏi Vạn Gia Đăng Hỏa, Thích nghi nhận được điện thoại của Trần Bích Nhã, ta hẹn gặp mặt quán cà phê.

      Trước đây Thích Nghi tìm hiểu qua Ôn Thành lần, lại thêm phương tiện giao thông bây giờ đại, rất nhanh Thích Nghi tìm được chỗ mà Trần Bích Nhã .

      Thích Nghi vừa ngồi xuống, Trần Bích Nhã hỏi ngay lập tức: “ gặp Long Vu Hành?”

      Tin tức cuả ta cũng có phần quá nhanh chứ?

      Thích Nghi nhấc hai hàng lông mày lên: “Ai cho vậy?”

      “Dương Tiên Trí.”

      “Ra vậy.” Thích Nghi làm như gật đầu.

      “Đàm phán như thế nào rồi?”

      Đôi mắt thanh tú của Trần Bích Nhã híp lại, thái độ của ta đối với Thích Nghi làm như là có chút hài lòng, nhưng ta dù gì cũng là xuất thân phú quý, được giáo dục rất tốt, tức giận ra mặt: “Có thể mua lại Nhã Xá hay ?”



      quan tâm đến Nhã Xá như vậy, tại sao trước đây lại đem nó bán ?” Thích Nghi trả lời mà hỏi lại.

      Trần Bích Nhã định đưa ly cà phê lên miệng, nghe Thích Nghi như vậy động tác hơi chậm lại.

      Thích Nghi thấy vậy, phì cười tiếng: “Để ta nghĩ xem…….lúc trước ngươi nghĩ Dương Tiên Trí để lộ chuyện này, nên định bán Nhã Xá lấy tiền bù vào công ty truyền thông Trung Thiên bị thiếu vốn gấp, sau đó chờ tình hình công ty ổn định lại lấy tiền chuộc nó về. Chỉ cần Dương Tiên Trí phối hợp với tìm được người mua chịu giữ bí mật, như vậy ngươi bị người nhà họ Trần trách móc, hơn nữa cũng có thể giải quyết được vấn đề khó khăn của công ty truyền thông Trung Thiên mà được mọi người thừa nhận.”

      “Đáng tiếc, người tính bằng trời tính, cuối cùng Dương Tiên Trí lại bán đứng . tại hai vị nhà họ Trần kia biết chuyện này, liền nổi giận với chứ gì?” Thích Nghi dừng lại chút: “Bây giờ lại nóng lòng muốn mua Nhã Xá trở về rồi sao.”

      “Ngươi nhều như vậy, rốt cuộc là có ý gì?” Ngón tay cầm ly cà phê của Trần Bích Nhã siết chặt, chất lỏng bên trong gợn lên từng đợt.

      Cũng như tâm tình thấp thỏm lo âu của ta tại.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 025. Nhà, chỗ ở

      Thích Nghi đưa đầu ngón tay vuốt mi tâm, suy nghĩ chút, mới nhàn nhạt mở miệng: “ xin lỗi, tạm thời tôi mua Nhã Xá lại.”

      Đối với , Nhã Xá quan trọng bằng Lam Thiên Nhiên. Bởi vậy, ngay lúc Long Vu Hành mở miệng muốn Lam Thiên Nhiên với , liền từ chối thẳng thừng.

      Tạm thời, cho dù có phải Long Vu Hành có ý đồ trả thù vì Thiên Nhiên hắt nước hay , chỉ bằng động cơ ta muốn Lam Thiên Nhiên là thuần khiết, khiến ác cảm rồi.

      Thiên Nhiên là người chứ phải đồ vật, ta muốn liền cho hay sao?

      Nghe được lời của Thích Nghi, Trần Bích Nhã cười nhạo tiếng: “Thế nào, lúc trước ra những lời này, bất quá chỉ là suông thôi sao?”

      “Chuyện của truyền thông Trung Thiên, tôi giúp tay.” Hai tay Thích Nghi đan nhau để ở bàn, hơi nghiêng người về phía trước: “Tôi để cho nó sụp đổ!”

      “Lý luận suông, ai mà biết?” Trần Bích Nhã lạnh lùng nhìn : “Thôi được, từ trước đến nay tôi cũng có nghĩ tới là dựa vào . Hơn nữa, chuyện của truyền thông Trung Thiên chỉ có có khả năng giúp được hay sao? Để tôi đoán chút mục đích trở về nhà họ Trần. . . . .”

      ta dừng chút, rồi tiếp: “Từ ngày xuất tại Nhã Xá này đến bây giờ, được mấy ngày, chỉ là. . . . . cho tới bây giờ chưa từng gặp qua ông nội cùng cha, cho nên, lúc này trở về nhà họ Trần, cũng phải bởi vì coi trọng tình cảm ? Như vậy, chính là vì tiền mới trở về nhà họ Trần.”

      Thích Nghi nhướng mày.

      Từ trước đến nay chưa từng mong được quá nhiều người hiểu về , nhưng khi nghe đến những lời lạnh lùng trào phóng của Trần Bích Nhã như vậy, trong lòng vẫn là có chút khổ sở.

      Nhà họ Trần, cuối cũng vẫn là chia năm xẻ bảy!

      Dù sao, sau khi ông nội cùng cha gặp chuyện may, trong lòng những người ở nhà họ Trần đều đăm chiêu suy nghĩ, thái độ đối với cuộc sống rất bất đồng.

      Vẫn là tới bước này!

      lời nào, coi như là chấp nhận?” Trần Bích Nhã cắn chặt hàm răng: “Nếu làm được, lúc đầu cần gì ra những lời đó?”

      “Tôi bảo đảm là nhà họ Trần sụp đổ.” Nếu Trần Bích Nhã muốn nhìn như vậy, cần gì phải giải thích nhiều hơn? Thích Nghi nhướng mày lên, cùng Trần Bích Nhã bốn mắt giao nhau, khí thế giảm chút nào: “Cho dù có Nhã Xá, chỉ cần truyền thông Trung Thiên vẫn còn, nhà họ Trần cũng sụp đổ.”

      Trần Bích Nhã lời nào, nhưng lại có giọng nhàn nhạt của đàn ông chen vào: “Chỗ ở cũng mất, nhà vẫn còn tính là sụp đổ sao?”

      Lời này, thành công hấp dẫn lực chú ý của hai người.

      Người đàn ông giống như quen thuộc, đợi họ kêu liền ngồi xuống, đồng thời hướng phục vụ vẫy vẫy tay: “Cà phê Blue Mountain.”

      “Chuyện của nhà họ Trần chúng tôi, khi nào đến phiên người ngoài như chen miệng vào?” Sắc mặt Trần Bích Nhã khẽ trầm xuống, lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Nơi này hoan nghênh , mời rời !”

      “Trần đại tiểu thư hoan nghênh tôi, vậy còn tứ tiểu thư đây?” Ánh mắt của người đàn ông lướt dọc theo gương mặt , thái độ lạnh lùng hoàn toàn coi thường đối với , ánh mắt của ta dừng lại gương xinh xắn của Thích Nghi, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như : “Tứ tiểu thư chắc hẳn quản Trần Chính Kỳ tiên sinh cùng đại phu nhân rồi, vậy còn ông cụ Trần sao đây?”

      Nghe lời của ta như vậy, Thích Nghi bắt đầu lo lắng.

      Khí thế của đối phương như vậy, hoàn toàn ngoài dự liệu của .

      Tại sao ta chỉ là người ngoài mà lại có thể biết các mối quan hệ trong nhà họ Trần như vậy?

      Hơn nữa, cảm giác được giữa ta và Trần Bích Nhã, có chút ý vị sâu xa!

      “Hoan nghênh.” Mạnh mẽ ổn định lại tâm trạng, Thích Nghi cười nhạt, mặt nhìn ra suy nghĩ gì: “Minh thiếu.”
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :