1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngài CEO, ký tên kết hôn đi! - Nhị Thập Cửu (81/183+2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 013. Có lòng ham muốn

      Nhìn thanh lệ xa lạ ở trước mặt, tất cả mọi người đều rơi vào trong ngạc nhiên.

      là ai? Tại sao lại xuất ở trong nhà chúng tôi? Là ai cho vào?” Phản ứng lại trước là Trần Mạn Như, nhướng mày: “ dựa vào cái gì lời như thế?”

      “Tam tiểu thư, là tôi sai người cho ấy vào.” Chú Phúc đứng ở bên cạnh giải thích: “ ấy là tứ tiểu thư nhà họ Trần.”

      Cũng chớ trách họ biết tứ tiểu thư, dù sao sau khi La Mã, ngoại trừ ông cụ và lão quản gia nhà họ Trần là ông ngẫu nhiên nhận được tin tức về , ngay cả lão gia và đại phu nhân cũng quá quan tâm đến .

      Nghe được lời của chú Phúc, mọi người trong nhà đều trố mắt nhìn nhau.

      cũng kỳ quái, cho dù thuở Trần Thích Nghi hề bướng bỉnh, nhưng Trần Chính Kỳ luôn luôn thương , ngay cả mẹ của Tần Vãn hình như cũng chán ghét tồn tại của , càng khỏi cần những người khác quan tâm đến . Năm tám tuổi, ông cụ dứt khoát đưa La Mã, sau đó vẫn ở tại nơi đó. Tình huống thay đổi, ai nghĩ đến mười lăm năm sau lại xuất tại nhà họ Trần.

      “Chú Phúc, ông đùa gì thế? ta là tứ tiểu thư Trần Thích Nghi?” Nhị phu nhân nghi ngờ nhìn chú Phúc.

      “Tất nhiên thể nghi ngờ!” Giọng điệu của chú Phúc kiên định.

      Hai mắt nhị phu nhân nhìn cả người Trần Thích Nghi đánh giá từ xuống dưới, chỉ thấy giờ phút này tuy bị hoài nghi, nhưng lại bình tĩnh, gươg mặt xinh đẹp có nửa phần hoảng hốt, người mơ hồ phát ra khí chất quý tộc cần cũng biết, trong lòng khỏi giật mình cái. Nhưng suy cho cùng bà cũng theo Trần Chính Kỳ nhiều năm, xưa nay nhìn quen sóng gió, lúc này bên ngoài mặt vẫn còn coi là bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi, “Tứ tiểu thư đột nhiên quay về Ôn Thành, tại sao lại cho người thông báo cho chúng tôi tiếng?”

      Phải biết rằng, vào lúc này ông cụ và lão gia đều xảy ra chuyện, Trần Thích Nghi này chẳng lẽ là thầm nghĩ quay về nhà họ Trần tranh giành tài sản hay sao? Hôm nay trước mắt truyền thông Trung Thiên gặp nguy hiểm phá sản, lúc này là thời điểm để đánh chủ ý vào sản nghiệp của nhà họ Trần?

      Nhị phu nhân chưa thẳng, Trần Mạn Như cũng lại chọn ràng: “Dì Hà, cái này còn cần phải hỏi sao? Nhất định là có người từ nguồn nào đó biết được ba cùng ông nội xảy ra chuyện, cho nên nổi lên lòng ham muốn với nhà họ Trần của chúng ta!”

      Lời thẳng thắng như thế, trong nhà họ Trần chỉ có dám .

      “Chị ba. . . . . .” Tuy Trần Thiên Nhụy tuổi, lại thông minh lanh lợi, nghe chuyện như vậy, ràng là có ngụ ý nhằm vào Trần Thích Nghi có ý ám chỉ, nhịn được đưa tay kéo vạt áo của .

      “Kéo chị làm cái gì, chị mà thôi!” Trần Mạn Như dùng lựa thu cùi chỏ lại, trợn mắt nhìn Trần Thiên Nhụy cái, trong đáy mắt chứa ánh sáng cảnh cáo.

      Trần Thiên Nhụy còn muốn lên tiếng, lại thấy tam phu nhân lắc đầu với cái, trong lòng bất đắc dĩ, chỉ đành phải ngước mắt áy náy nhìn Trần Thích Nghi, rồi sau đó cúi đầu xuống, im miệng .

      Từ trước đến giờ rất nhu thuận, tất nhiên muốn tuân theo lời của mẹ.

      Bên trong phòng lập tức im ắng.

      thanh!

      “Em tư khó có khi trở về, chúng ta tự nhiên phải hoan nghênh mới đúng!” lát sau, Trần Bích Nhã chưa từng phát biểu ý kiến bỗng nhiên mỉm cười, đứng lên nhìn Trần Thích Nghi, ôn nhu hỏi thăm: “Chỉ là em tư đích là quá lâu chưa từng về nhà, biết lần này trở về là. . . . . .”

      Lời đến đây, đột nhiên ngừng lại, đem vấn đề ném trở lại cho Thích Nghi.

      Biết chính mình có được người nào hoan nghênh, thậm chí có thể là bị bọn họ ghét bỏ, Thích Nghi vẫn có dáng vẻ để ý chút nào. Dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, hướng về phía đám người đó cười nhạt tiếng, thái độ kiêu ngạo tự ti, nhưng lời của ra, lại làm mọi người chấn động.




      ☆, 014. Địa vị cao

      , tôi đây là vì truyền thông Trung Thiên mà đến!

      mới vừa nhà họ Trần sụp đổ, bây giờ lại là vì truyền thông Trung Thiên mà đến, cuối cùng là muốn làm gì?” Tam phu nhân chau mày, hỏi vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn hỏi.

      Thích Nghi nhìn mọi người xung quanh cái, nhưng thấy vẻ mặt của họ có kinh ngạc nghi hoặc có sợ có khinh thường, khỏi mím môi cười tiếng: “Tôi tất nhiên là vì muốn nhà họ Trần tốt hơn.”

      Nhị phu nhân cười nhạt tiếng: “Làm tốt hơn như thế nào?”

      nay truyền thông Trung Thiên lâm vào nguy cơ, công ty vốn có quay vòng vốn, bây giờ chỉ có ba biện pháp khả thi. là chia phí tổn, hai là vay mượn, ba là tìm người đầu tư nhập cổ phần! Chỉ là. . . . . . .” Thích Nghi hơi dừng lại, ánh mắt lướt qua vẻ mặt nhàn nhạt của Trần Bích Nhã: “Ba đường này, chỉ sợ bây giờ chị cả cũng làm được!”

      Nghe được lời đến đây, vẻ mặt của Trần Bích Nhã hơi trầm xuống. Hai tay nắm chặt thành quyền buông xuống ở bên chân, ánh mắt nhìn Thích Nghi ra ánh sáng lạnh lẽo, nhưng cũng lên tiếng phủ nhận.

      Bởi vì ông nội cùng ba xảy ra chuyện, tại tương lai của truyền thông Trung Thiên trở nên mờ mịt, cũng từng cầu qua những chú bác có quan hệ nhiều đời thường xuyên qua lại chặt chẽ cùng với nhà họ Trần, nhưng lại người nào đồng ý giúp đỡ. Về phần ngân hàng, cũng bày ra thái độ thờ ơ lạnh nhạt, lúc này giống như lời Trần Thích Nghi , có biện pháp tìm được lối ra từ ba con đường này.

      Ngược lại Trần Mạn Như thấp giọng cười giễu cợt, mắt lạnh nhìn Thích Nghi: “Buồn cười, chị ấy làm được, chẳng lẽ có thể làm được?”

      Thích Nghi cười nhạt, bình tĩnh : “Nếu như tôi tôi có thể đây?”

      có thể?” Chân mày Trần Mạn Như nhíu lại, giễu cợt : “Tôi thấy đến đây mục đích là muốn nhập chủ vào Trung Thiên đấy chứ?”

      Thích Nghi mỉm cười: “Tôi muốn địa vị cao, xưa nay đều là người tài mới có.”

      . . . . .”

      “Em ba, để chị chuyện với em ấy.” Thấy Trần Mạn Như muốn trách mắng Thích Nghi, Trần Bích Nhã giọng cắt đứt lời của ta. nheo mắt lại, nhìn Thích Nghi cười mở miệng: “Em tư, trừ ba biện pháp mà em , biết đâu còn có biện pháp thứ tư.”

      “Nha?” Đôi mi thanh tú của Thích Nghi nhếch lên.

      “Khi cần thiết, tôi bán phần cổ phiếu của công ty với giá thấp.”

      Trần Bích Nhã nhàng, nhưng lời ra, trừ Thích Nghi, vẻ mặt tất cả mọi người ở trong phòng đều hơi thay đổi.

      Truyền thông Trung Thiên là tâm huyết của ông cụ, nếu như cổ phiếu bị bán với giá thấp, bị vài người có tâm tư mua , chỉ sợ sau này tình cảnh của truyền thông Trung Thiên càng thêm khó khăn, thậm chí, vô cùng có thể bị người khác chiếm lấy! Huống chi, Trần Phi và Trần Chính Kỳ cũng chưa chắc đồng ý cho làm như vậy.

      “Cho nên , chị tình nguyện mạo hiểm cầm truyền thông Trung Thiên cũng nguyện ý nhường quyền quản lý của nó ra?” Thích Nghi chăm chú nhìn Trần Bích Nhã, ánh mắt như nước.

      “Trần Thích Nghi, nên quá phận!” Mắt thấy Thích Nghi lấn lướt người khác từng li từng tí, Trần Mạn Như tức giận, bỗng đứng lên, lạnh giọng cười : “ phải người được ông nội và ba chào đón, bị mẹ của ghét bỏ, ngay từ bị đuổi ra ngoài làm lưu lạc sao? Bây giờ trở về nhà họ Trần muốn đùa giỡn cái gì? Tôi nhìn thấy liền muốn nôn, nhà họ Trần hoàn toàn hoan nghênh , cửa ở nơi này, mau mau cút ra ngoài cho chúng tôi!”

      chỉ có ta, tôi muốn tại tất cả người ở nhà họ Trần các người, đều nên rời khỏi Nhã Xá.”

      Ở cửa, có tiếng nhàn nhạt của người đàn ông truyền đến, ngay lập tức có bóng dáng thon dài đến.

      Quần áo của ta gọn gàng, thân hình cao lớn, mặt mũi rất là tuấn tú, sắc mặt thê lương lạnh lùng.

      Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người tới, nhưng sau khi thấy gương mặt của ta, đều giật mình cái.

      Người này quả làm cho bọn họ bất ngờ!
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 015. Tân chủ nhân

      Trừ Thích Nghi, vẻ mặt của những người khác ở nhà họ Trần đều trầm xuống.

      Tam phu nhân sớm sợ đến mức mặt trắng bệch.

      Trần Thiên Nhụy mím môi, nhìn người đàn ông từng bước đến gần, hai tay nắm lại.

      Trần Mạn Như cũng cười nhạt tiếng: “Họ Dương, chỉ là con chó mà nhà họ Trần nuôi thôi, có tư cách gì ở chỗ này sủa loạn.”

      “Luật sư Dương, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Nhị phu nhân chau mày.

      Ánh mắt của Dương Tiên Trí chỉ dừng lại ở mặt Trần Bích Nhã: “Đại tiểu thư, xin lỗi.”

      Trần Bích Nhã cắn chặt hàm răng, đôi mắt sáng gắt gao nhìn chằm chằm Dương Tiên Trí, cũng chuyện, mũi chỉ hừ lạnh tiếng.

      Thích Nghi nhàn nhạt quan sát người đàn ông trước mắt, đôi mày thanh tú giương lên: “Luật sư Dương, tôi chỉ muốn biết, vì sao chúng tôi phải chuyển ra khỏi Nhã Xá, Nhã Xá này là sản nghiệp của nhà họ Trần chúng tôi.”

      Hai mắt Dương Tiên Trí nhìn về phía , trong mắt ra vẻ nghi hoặc.

      Cũng khó trách ta biết , dù sao từ trước đến nay bọn họ đều có gặp mặt qua.

      Thích Nghi cười tiếng: “Tôi là Trần Thích Nghi, con thứ tư của nhà họ Trần.”

      Vẻ mặt Dương Tiên Trí có hơi biến đổi.

      Phản ứng của ta giống như trong phạm vi Thích Nghi dự liệu, nhưng thấy tay duỗi ra, lòng bàn tay đưa tới trước mặt Dương Tiên Trí: “Nếu tôi đoán sai, là luật sư cố vấn Dương Tiên Trí của truyền thông Trung Thiên. Nghe trước kia cha tôi rất coi trọng , hi vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác.”

      Dương Tiên Trí dường như nghĩ tới như thế, hơi đắn đo lát, cuối cùng vẫn đưa tay nắm lấy tay .

      “Cái người làm cái trò gì?” Trần Mạn Như nhíu lông mày lại, mắt hạnh trợn tròn: “Chẳng lẽ các người thông đồng. . . . . đúng, trước kia các người vốn biết nhau. Rốt cuộc các người muốn làm cái gì?”

      thực tế, Nhã Xá được đại tiểu thư giao quyền, bán ra ngoài.” Dương Tiên Trí dường như phát ra tiếng thở dài thể nghe thấy: “Tiền bạc dùng để quay vòng cho truyền thông Trung Thiên.”

      “Bích Nhã!” Vẻ mặt nhị phu nhân phát lạnh: “Cái này có phải hay ?”

      Trần Bích Nhã lời nào.

      đây là ngầm thừa nhận!

      Tam phu nhân bỗng đứng lên, hai chân cũng run lên, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, may là Trần Thiên Nhụy kịp thời đỡ lấy bà.

      “Chị cả, chị cũng tài giỏi đó, lại lừa gạt chúng ta làm chuyện như vậy.” Trần Mạn Như cười lạnh.

      phải là giúp tôi giữ bí mật sao?” Lúc này, Trần Bích Nhã mới nhìn Dương Tiên Trí lạnh lùng mở miệng: “ lại phản bội tôi!”

      Dương Tiên Trí từ chối cho ý kiến.

      Mặt mũi Thích Nghi liền nặng nề.

      Trong nhà nhất thời yên lặng, khí áp lực nên lời.

      “Nhà họ Trần gánh nổi, Trung Thiên cũng phải bỏ !” Trần Mạn Như đứng dậy trước tiên, lạnh lùng cười giễu cợt, quay người lên lầu.

      “Tân chủ nhân hạn cho các người chuyển toàn bộ trong vòng 3 ngày.” Dương Tiên Trí nhàng mở miệng.

      Lưng Trần Mạn Như cứng đờ, động tác cũng dừng lại, rất nhanh liền biến mất trước mặt mọi người.

      Trần Bích Nhã giận đến thân thể khẽ phát run, giận quá thành cười, nghiêng người nhìn Thích Nghi, trong mắt sương mù mờ mịt: “ phải có thể giữ được truyền thông Trung Thiên sao?”

      cũng cho ta vấn đề khó khăn!

      Trong lòng Thích Nghi cười lạnh, nhưng mà mặt lại bình tĩnh gợn góng, ánh mắt trong như nước hồ thu: “Luật Dương, xin hỏi người mua Nhã Xá là ai?”

      Con ngươi Dương Tiên Trí trầm xuống, nhìn chậm rãi phun ra cái tên.

      Nghe xong, trừ Thích Nghi ra, tất cả mọi người đều chấn động.

      Có lẽ, Nhã Xá bị người này mua , bọn họ ngay cả có tiền, cũng thể mua trở lại!

      ——— ————————

      Thích Nghi cũng phải là người xúc động, nhưng sau khi rời Nhã Xá, lại mình đến câu lạc bộ Vạn gia đăng hỏa.

      Nếu muốn mua Nhã Xá về, nhất định phải làm quen cùng ông chủ nơi này!
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      016. Có trò hay bắt đầu

      Chỉ nhìn sơ quy mô của Vạn Gia Đăng Hỏa, Thích Nghi liền có thể hiểu được đây là nơi tiêu tiền như nước.

      thế giới xa hoa trụy lạc, gian tràn ngập mùi nước hoa nồng nặc cùng với mùi thuốc lá gay mũi. Mà chính trong hoàn cảnh như vậy, lại tồn tại đủ loại , gầy ốm béo ú, buôn hương bán phấn, lúc này trêu đùa đám khách khứa, hành động cử chỉ phóng khoáng táo bạo, khiến cho người ta dám liếc mắt.

      Nếu phải lúc sống ở nước ngoài quen nhìn loại trường hợp này, Thích Nghi nhất định chạy mạch khỏi đây, làm gì còn quan tâm xem liệu có mua được Nhã Xá về hay chứ.

      Trong hoàn cảnh như thế xuất người mặc trang phục bình thường chưa kể tới lại là có phong thái thanh nhã cao quý, lúc nào cũng thu hút chú ý của người khác.

      “Vị tiểu thư này, xin hỏi muốn tìm ai?” Quản lí của hội trường tự mình đến hỏi chuyện , thái độ cũng tệ.

      “Dẫn tôi gặp ông chủ của các vị.” Thích Nghi trực tiếp ra tên tuổi của người kia: “Long Vu Hành.”

      Vị quản lí có chút kinh hãi, nhưng nhìn đến vẻ mặt lạnh lùng của , giống như giỡn, trong lúc có phản ứng lại.

      Thích Nghi nhíu mày: “ ta ở đâu?”

      Đôi môi quản lí vừa động đậy, chuẩn bị chuyện, lại nghe được thanh của giành trước: “ ấy lâu nay bề bộn nhiều việc, muốn tùy tiện gặp người khác.”

      bóng dáng yểu điệu nhàng tới.

      có thân hình thon dài, quần áo sang trọng, mái tóc như thác nước nhuộm màu vàng kim, phần đuôi uốn xoăn, tai đeo đôi khuyên tai to. Đôi mắt hạnh của ta trợn tròn, làn da nõn nà, dáng dấp mềm mại gợi cảm, đích thực là xinh đẹp như hoa, vừa nhìn thấy ngay là tiểu thư nhà giàu.

      Nhưng mà, tiểu thư nhà giàu cũng đến cái nơi coi trọng vật chất như thế này, là làm người khác bất ngờ.

      Thích Nghi thản nhiên nhìn ta, ta cũng nhạt nhẽo nhìn lại .

      Quản lí nhìn thấy ta, tức tỏ ra cung kính: “Minh tiểu thư....”

      “Để tôi tới xử lý.” Minh Hy Nhi vẫy vẫy tay, ý bảo vị quản lí rời .

      “Vâng” Quản lý lập tức gật đầu, lui ra.

      Thích Nghi nhìn Minh Hy Nhi: “Minh tiểu thư đây là muốn dẫn tôi gặp Long tiên sinh?”

      Minh Hy Nhi bĩu môi: “Đương nhiên .”

      Thích Nghi sớm đoán được ta như vậy, cũng tức giận, ngược lại mím môi cười: “Cứ tưởng hôm nay có thể thay mặt bàn bạc chuyện hợp tác làm ăn với Long tiên sinh, ngờ......Haiizz, thôi, chẳng qua cũng chỉ là chuyện buôn bán giá vài triệu. Long Vu Hành muốn làm, chẳng lẽ những người khác cũng muốn làm hay sao? Đành vậy!”

      xong, ngay lập tức quay người muốn .

      “Đợi chút.” Minh Hy Nhi vội vã kéo cánh tay của : “ vừa mới là muốn bàn bạc chuyện làm ăn cùng với Long à?”

      như vậy nghĩ có thể có chuyện gì?” Thích Nghi nhíu chân mày.

      Minh Hy Nhi ngay lập tức nhoẻn miệng cười: “Vậy đừng , tôi mang gặp Long.”

      Thích Nghi nghe vậy, đầu ngón tay xoa dưới cằm, cười nhợt nhạt.

      Thiên kim tiểu thư xuất thân giàu có am hiểu đời như vậy, là dễ lừa.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ -----

      Ở phía cao, có người quan sát tất cả chuyện này.

      “Ông chủ, đó phải là Minh tiểu thư hay sao?” Lòng bàn tay đặt lan can, Lý Húc mở miệng: “ theo phía sau ta là ai?”

      Bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú sắc mặt lạnh nhạt chăm chú gì, đáy mắt lên chút ánh sáng lạnh.

      Tự nhiên Lý Húc cũng dám nhiều.

      “A Húc.”

      Người đàn ông đột nhiên nhìn sang, dọa Lý Húc cả kinh. Cũng may ta phản ứng rất nhanh, vội vàng trả lời lại: “Vâng.”

      “Ôn Thành.... ....” Người đàn ông dừng chút, khóe miệng nhếch lên, cười như : “Sắp có trò hay bắt đầu rồi.”

      --- ------ ------ ------ ---------

      Minh Hy Nhi đẩy cánh cửa chạm trổ, lên tiếng gọi: “ Long, có người tìm chuyện làm ăn.”

      Thích Nghi chỉ nghe “Bốp” tiếng vang lên, thấy phía trước bức tường treo cái bảng phóng phi tiêu, có cái phi tiêu cắm ngay giữa hồng tâm.

      Cách đó xa, thân hình thon dài đứng.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      017. Oan gia ngỏ hẹp

      “Long tiên sinh, xin chào!” Thích Nghi cất bước tới, đối với bóng lưng người nọ khẽ mở miệng: “Tôi là Trần Thích Nghi, hy vọng có thể cùng chuyện chút!”

      Thân mình kia từ từ quay lại.

      quần áo hoa lệ, ngũ quan khắc sâu gương mặt tuấn tú, nụ cười lạnh lùng thiếu đứng đắn, đôi con ngươi nhàn nhạt ngạo nghễ nhìn Thích Nghi, ánh sáng lóe lên bốn phía, dường như muốn đem cả người nuốt vào bụng.

      Nhìn thấy mặt mũi của , gương mặt Thích Nghi biến sắc, bước chân tự chủ lui về phía sau.

      Tại sao lại là ta?!

      Người này, là người vô lại, vô sỉ, nhàm chán nhất, vô địch khốn kiếp mà gặp phải!

      là oan gia ngỏ hẹp!

      Thích Nghi gần như muốn tông cửa mà chạy.

      Bỗng nhiên, bên tai nghe được tiếng Minh Hy Nhi kinh ngạc kêu lên: “Ah, phải là Long.”

      ta phải Long Vu Hành?

      vốn có ý định chạy trốn, khi nghe xong lời này, Thích Nghi thoáng phân tâm, bước chân lên trước bước, đứng trước mặt .

      “Tôi đích thực phải Long Vu Hành.”

      Lời này, đương nhiên là với Minh Hy Nhi, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thích Nghi.

      Thích Nghi liên tiếp lùi lại, cho đến khi sau lưng chạm phải bức tường lạnh băng, mới dừng lại bước chân. Mắt thấy tới gần, thân hình cao lớn hầu như che phủ ánh đèn phía đầu, làm cho tầm mắt có chút mơ hồ thấy . Trong đầu “lộp bộp” giật mình cái, theo bản năng đưa tay chống lồng ngực của dùng sức đẩy phát, muốn đem đẩy ra, kéo xa khoảng cách với nhau.

      Thế nhưng hề lay động được chút nào!

      Trái lại đôi bàn tay áp lên tường, đem toàn bộ thân thể giam vào trong đó: “Còn muốn trốn nữa hay sao?”

      thanh lạnh lùng trong suốt, mang theo chút thương tiếc.

      đương nhiên là muốn chạy trốn, bất quá có chỗ để trốn thôi!

      Ổn định tinh thần chút, Thích Nghi liếc mắt hung ác nhìn Minh Hy Nhi, thấy ta lè lưỡi, nghĩ thầm món nợ này nhớ kĩ, sau này lại tính sổ với ta.

      ràng người áp sát , lại trực tiếp xem như nhìn thấy , trong lòng Đông Phương Tín xuất chút tức giận, đầu ngón tay bóp cằm của : “Chậc chậc, bề ngoài tỏ ra lịch , nghĩ tới cũng là món hàng giương nanh múa vuốt!”

      mới là món hàng, cả nhà đều là món hàng!” Thích Nghi chút do dự phản bác lại.

      Mặc dù sống ở nước ngoài lâu ngày, nhưng mà từ trước tới nay luôn chú ý đến tình hình xã hội Trung Quốc, vì vậy đối với loại chuyện đấu khẩu như thế này, làm khó được .

      Nghe phản bác, sắc mặt Đông Phương Tín hồi xanh mét, hai bên má gân xanh nổi lên, đương nhiên giờ phút này tức giận.

      Được lắm, muốn tranh cãi cùng đúng !

      cười nhạo tiếng, nghiêng người nhìn sang Minh Hy Nhi.

      Từ sống trong gia đình giàu có, Minh Hy Nhi đương nhiên cũng phải là dạng người lương thiện, mắt thấy bọn họ ngươi qua ta lại đối địch với nhau, nhìn ra được giữa bọn họ hẳn là có quan hệ bình thường. Lúc này thoáng nhìn tới ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Tín, vội vàng lui ra ngoài, vẫn quên tiện tay giúp bọn họ đóng cửa phòng lại.

      Nhưng mà trong lòng lại có nghi ngờ cực lớn, ràng đây là phòng làm việc của Long, làm thế nào lại xuất người đàn ông xa lạ? Có thể đem phòng làm việc của Long xem như chỗ của mình, sợ rằng đơn giản!

      tốt nhất nên chọc giận ta hơn!

      “Này---- ---“

      ngờ Minh Hy Nhi bỏ lại mà chạy, sắc mặt Thích Nghi trầm xuống, trong khi chặn lại, cánh tay bất ngờ giơ lên, lòng bàn tay chận cổ lại, để cho thể phát ra lời nào.

      Thích Nghi tức giận, đưa tay hướng đến gương mặt của đánh tới.

      “Còn muốn dùng lại chiêu này hay sao?” Đông Phương Tín cười lạnh, đưa cùi chõ lên, lòng bàn tay rãnh rỗi dùng sức giữ cổ tay của lại.



      018. Người thông minh làm chuyện thông minh

      khống chế , mặc dù trong lòng Thích Nghi tức giận, ngoài mặt cũng chỉ có thể chịu thua. Bị Đông Phương Tín nắm chặt cổ tay có hơi đau đớn khó chịu, Thích Nghi chau lông mày, cắn răng : “ là ai? Rốt cuộc muốn như thế nào?”

      Đông Phương Tín khinh thường cười cười: “ còn chưa có tư cách biết!”

      Thích Nghi dùng sức giãy giụa, nhưng đành chịu phải đối thủ của , chỉ có thể hung hăng trừng mắt với .
      muốn tìm Long Vu Hành làm gì?” Đông Phương Tín hoàn toàn phớt lờ ánh mắt oán hận của đối với mình, nhướng chân mày nhìn .

      liên quan đến .” Thích Nghi quật cường mở miệng.

      Mặt mày Đông Phương Tính xuất ý lạnh, trong tay tăng thêm chút lực.

      Thích Nghi đau đến mức muốn chửi ầm lên, nhưng hôm nay phải lúc. Ánh măt có chút độc ác, nén tức giận : “Tôi tìm Long Vu Hành chuyện làm ăn.”

      “Làm ăn gì?”

      “Buôn bán.”

      “Bớt nhảm !”

      ---- ----“ may là ngày thường tính khí tương đối tốt, nhưng đối với loại người như vậy, Thích Nghi cơ hồ muốn nổi giận. dùng sức hít hơi, đè toàn bộ lửa giận trong lòng xuống: “Tôi nghe ta mua khu nhà ở thành đông tên gọi là Nhã Xá, tính đến cùng ta bàn bạc mua lại thôi.”

      “Nhã xá ở thành đông?” Ánh mắt Đông Phương Tín thâm trầm, như có cái gì xẹt qua trong mắt : “Đó phải là nơi ở của nhà họ Trần hay sao? Ở Ôn Thành nhà họ Trần cũng xem như danh gia vọng tộc, làm sao đến mức mà ngay cả nhà cũng thể giữ được như thế?”

      Trong lời , che giấu châm chọc.

      Nghe ta như vậy, trong lòng Thích Nghi sinh ra loại cảm giác nên lời. Giống như là…… ta rất thích người nhà họ Trần. Chẳng lẽ, người nhà họ Trần đắc tội gì với ta?

      Trong lúc Thích Nghi suy tư, lại nghe được Đông Phương Tín lên tiếng: “Chỉ dựa vào , sợ là khó có thể mua lại Nhã Xá từ trong tay Long Vu Hành.”

      Lời chắc chắn, làm như mọi chuyện thực giống như vậy.

      Thích Nghi định cãi lại, nhưng cho cơ hội mở miệng, lại mỉa mai : “Thậm chí bây giờ còn chưa chắc được nhìn thấy Long Vu Hành!”

      Sau cùng, dừng lại, đợi Thích Nghi kịp phản ứng lại tiếp: “ phải người ngu ngốc, nên biết rằng tôi có thể tùy ý đứng ở chỗ này chơi đùa, quan hệ với Long Vu Hành đương nhiên cũng tệ.”

      Thích Nghi đương nhiên hiểu được ý tứ của ta, hẳn là quen biết khá tốt với Long Vu Hành --- -----

      Nếu có thể nhờ vả quan hệ với Long Vu Hành, phía sau ta chắc chắn cũng đơn giản! Nghĩ đến việc, đắc tội với ta, đúng là có chỗ nào tốt.
      Thậm chí, ngay cả cơ hội nhìn thấy Long Vu Hành cũng có!

      khẽ căn răng, làm cho thái độ mềm mỏng lại: “ ra điều kiện của !”

      người thông minh.” Trong mắt Đông Phương Tín lóe lên tia sáng kỳ dị, liếc mắt đánh giá từ xuống dưới, khóe miệng cười như cười: “Chỉ có điều người thông minh nên biết làm chuyện thông minh mới phải chứ!”

      Thích Nghi phải nhìn ra có ý tốt, chỉ là trước mắt có cách nào chống đối lại mà thôi. Dùng sức nắm lại quả đấm, hung hăng nhắm chặt mắt lại: “Tự nhiên muốn làm gì cũng được!”

      Khóe miệng Đông Phương Tín nhếch lên, thả ra, bước chân thong thả sang bên ung dung ngồi xuống, hai chân thon dài để lên mặt bàn, khoanh tay trước ngực, lười nhác : “Đứng lâu như vậy, chân thực hơi mỏi chút!”

      Thích Nghi thực lòng muốn xông tới đá cho ta mấy phát, nhưng trước mắt tình thế cấp bách, cắn răng cái, bước đến bên cạnh ta.

      Đông Phương Tín có thể cảm giác được hai chân mình như bị ánh mắt của giết ngay tức khắc.

      là người quen với sóng gió, đối với việc này cũng quan tâm, vẫn ngồi nhàn nhã liếc mắt nhìn , thậm chí còn quên cười tiếng, mặt mày bí hiểm đầy vẻ khiêu khích.

      Hết sức đè xuống oán hận trong lòng, Thích Nghi ngồi xuống, hai tay đặt lên chân của .
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      019. Cứng mềm đều chịu

      Để tôi xoa bóp cho , coi như xoa bóp cho cái đầu lợn còn tốt hơn!

      trong lúc phục vụ , trong lòng Thích Nghi oán thầm.

      “Lực quá yếu.”

      Nghe được thanh hài lòng của Đông Phương Tín, Thích Nghi gia tăng thêm lực bàn tay.

      lại : “Này, dùng sức hơi quá rồi.”

      Thích Nghi giương mắt lên trừng .

      “Nhìn cái gì chứ? muốn làm vậy đừng làm.” Đông Phương Tín rút hai chân lại, cười lạnh : “Cũng đừng nghĩ đến việc mua lại Nhã Xá.”

      ---- --------“ Thích Nghi chợt đứng dậy.

      “Mới như vậy chịu nổi?” Đông Phương Tín ngạo nghễ nhìn , giọng giễu cợt: “Tôi còn tưởng rằng rất có thành ý mua lại Nhã Xá đấy.”

      Sợ mình kiềm chế được mà đánh cái lên đỉnh đầu của ta, Thích Nghi ra sức hít sâu, đợi cho tâm tình bình tĩnh lại chút, mới vừa nắm chặt quả đấm vừa : “ cũng phải Long Vu Hành, có tư cách gì cản tôi mua bán với ta?”

      Đông Phương Tín buông lỏng tay: “ ta thiếu tiền.”

      Ý ở ngoài lời , Long Vu Hành lại càng muốn cho cái nhân tình hơn!

      Mặc dù mới trở về nước, nhưng đối với chuyện của giới thương nhân ở Ôn Thành sớm có điều tra qua, đương nhiên cũng hiểu biết chút về hai phía hắc bạch cùng với đám người lẫn lộn ở giữa, Long Vu Hành này, ở Ôn Thành cũng coi như là nhân vật có tiếng tăm, chỉ kinh doanh loại câu lạc bộ xa sỉ như Vạn Gia Đăng Hỏa, là người rất giỏi trong cả hai phía hắc bạch của Ôn Thành, căn bản ai dám đắc tội với ta. Đối với ta mà người đáng để giao thiệp, so với tiền bạc, hẳn là tình nghĩa quan trong hơn!

      “Nếu như vì chuyện tôi làm với lần trước mà tức giận với tôi, vậy tôi đây nhận lỗi với !” Biết dùng cứng rắn với ta là được, Thích Nghi nhắm mắt, nhượng bộ thêm bước nữa: “Hy vọng đại nhân đại lượng.”

      “Tôi cũng phải đại nhân, nên đương nhiên cũng cần phải rộng lượng.”

      “Này cái người như ………” Thích Nghi muốn chỉ vào mũi mà mắng to là đồ cặn bã, nhưng nếu làm như vậy thứ nhất, chỉ sợ lại càng làm khó mình, ngón tay chỉ vào mặt lại đưa trở về, cắn răng hỏi: “Được, cái gì là cái đó.”

      Đông Phương Tín vỗ lòng bàn tay: “Tính tình tệ lắm!”

      Thích Nghi lạnh lùng nhìn .

      Môi mỏng của nhếch lên, vươn tay về phía ngoắc cái.

      Thích Nghi kìm nén tức giận trong lòng, ngồi xuống bên cạnh .

      Đông Phương Tín liền cười cái: “Tôi thích những ngoan ngoãn.”

      Chỉ có lợn giống mới thích người quỷ quái như !

      Khóe miệng Thích Nghi miễn cưỡng kéo lên.

      Đông Phương Tín hừ cái: “Cười quá giả tạo, chẳng có chút thành ý nào.”

      Đối với ác ý gây khó khăn của , Thích Nghi cảm thấy mình sắp sôi trào, trong lòng như có hàng ngàn con ngựa nhảy chồm lên.

      “Rất hận tôi sao?” Khuôn mặt tuấn của Đông Phương bất chợt đến gần, đôi con ngươi sắc bén như chim ưng, lóe lên ánh sáng lợi hại.

      có.” Nghĩ đằng nẻo như thế, Thích Nghi cũng cảm thấy chính mình rất giả tạo, nhưng lại mở miệng cách rất tự nhiên.

      Đông Phương Tín cười tiếng: “Coi như hận tôi, cũng thể chịu thua, loại cảm giác này rất khó chịu chứ gì?”

      cần dài dòng như vậy có được hay ?”

      “Cái gì, còn dám mạnh miệng?” Đông Phương Tín cười lạnh tiếng: “Tâm tình tôi tốt, đối với cũng có lợi gì.”

      “Tiên sinh, tội gì phải làm khó như vậy?”

      “Là do thức thời mà thôi.”

      “Tôi nhận lỗi với rồi.”

      cho rằng xin lỗi là có thể bỏ qua những đau đớn mặt và chân của tôi hay sao?”

      Thích Hợp thấy được từ trong đáy mắt thoát lên vẻ châm chọc, Thích Nghi chợt hiểu.

      ra, nãy giờ ta vẫn luôn đùa cợt , chắc hẳn đối với ta lúc này có cứng cũng được mà mềm cũng xong.

      như vậy, cần gì phải hạ giọng cầu canh ta?

      Sắc mặt trầm xuống, trong lòng lại càng cười lạnh tiếng, chợt đưa tay nắm lấy tay , cúi đầu hướng phía mu bàn tay cắn mạnh xuống cái.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :