1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngài CEO, ký tên kết hôn đi! - Nhị Thập Cửu (81/183+2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      079. Tức giận (2)
      Editor: Phong_Tử_Yên
      --- ------ ------ ------ ------ ------ -------

      Cầm lấy tập tài liệu điều tra Lý Húc đưa, con mắt sắc bén của Minh Thiếu Viễn chớp động: “Xem ra thời cơ đến rồi.”

      Lý Húc gật đầu: “ tại công ty truyền thông Trung Thiên suy yếu.”

      “Bên phía Đông Phương Châu có động tĩnh gì ?”

      “Tạm thời vẫn thấy bên kia có ý định thu mua truyền thông Trung Thiên.”

      thể xem thường được.” Minh Thiếu Viễn nheo mắt, sâu xa : “Giám sát chặc chẽ cho tôi.”

      “Dạ.”

      Minh Thiếu Viễn ngước lên, Lý Húc nhìn gương mặt tuấn tú cương nghị: “Lý Húc, cậu là trợ thủ đắc lực nhất của tôi, mà của cậu lại là thân tín bên cạnh Đông Phương Tín, đến lúc đó cả hai bên đánh nhau đến mức sống chết, tôi hi vọng biết phải làm như thế nào!”

      Trong ánh mắt chăm chú của ta, Lý Húc gật đầu cung kính: “Ông chủ yên tâm, tôi biết phải làm sao mà.”

      Môi mỏng của Minh Thiếu Viễn nhếch lên: “Good!”

      “Vậy tôi ra ngoài làm việc trước.”

      !”

      Lý Húc ra ngoài.

      ta liếc nhìn điện thoại di động bàn, nghiêng người cầm lên, ánh mắt thâm trầm, bàn tay lướt nhanh màn hình, nhấn chuỗi số.

      Đối phương nhanh chóng nhấc máy.

      Bàn tay cầm điện thoại của ta siết chặc, ra từng chữ: “Tới lúc tiết lộ chút tin tức ra rồi.”

      --- ------ ------ ------ ------ ----

      Làng giải trí Ôn Thành.

      Cầm đồ vật mà Lăng Tố Dung đưa, Phong Chi Sơ hiểu hỏi: “Tổng biên, đây là cái gì vậy?”

      “Lập tức đưa đến xưởng in, làm cho người này trở thành nhân vật chính của tất cả các trang báo ngày mai.” Lăng Tố Dung nhàn nhạt : “Đưa cùng câu chuyện thôi, đừng để lộn xộn!”

      “Ồ!” Phong Chi Sơ thấy vẻ mặt ta tốt lắm, dám hỏi nhiều nên lập tức trả lời tiếng.

      Lăng Tố Dung xoay người trở về phòng làm việc.

      Phong Chi Sơ tháo sợi dây cột túi hồ sơ, cầm đồ bên trong ra, lông mày hơi nhướng lên.

      Làm việc ở đây, đúng là mỗi ngày đều có chuyện đặc sắc.

      --- ------ ------ ------ -------

      Thích Nghi vào Vạn Gia Đăng Hỏa đụng phải người. chau mày, định tránh né người kia, nhưng ngờ người nọ lại cứ nhìn chằm chằm rồi kêu tiếng: “Này, đứng lại cho tôi!”

      Người nọ thể gương mặt vênh váo kiêu ngạo.

      Thích Nghi dừng lại, nhàn nhạt nhìn ta: “Minh Thiếu Viễn, có chuyện gì ?”

      tới đây làm gì?” Minh Hy Nhi bĩu môi: “Chẳng lẽ lại tới tìm Long đại ca của tôi hay sao?”

      “Đúng vậy.”

      “Rốt cuộc với Long đại ca của tôi có quan hệ gì?”

      “Bạn bè.”

      đừng gạt tôi.” Minh Hy Nhi nhăn mặt, ánh mắt luống cuống: “Có phải là niềm vui mới của Long đại ca hay ?”

      Chẳng trách ta khó chịu như vậy, vừa nghĩ chắc là vừa mới bị Long Vu Hành từ chối.

      Thích Nghi hiểu được tâm trạng thích người mà người đó lại thích mình, nhún nhún vai : “Nếu ta thích, cũng nên cho qua . Nếu sống tốt hơn ta, mới có ý nghĩa!”

      “Tôi cần.” Minh Hi Nhi cắn chặt hàm răng: “Ta thích ai ngoại trừ Long đại ca.”

      “Nếu muốn vào ngõ cụt, tôi cũng có ý kiến gì.” Thích Nghi muốn ở đây chuyện tình này nọ với ta, chỉ lãng phí thời gian của : “Nhưng cho biết, tôi chẳng phải là niềm vui mới hay gì của Long Vu Hành cả. Tôi với ta chỉ là bạn bè bình thường thôi, còn nữa, sớm bỏ cuộc , ta thích hợp với .”

      chỉ đến đó, nhấc chân chuẩn bị bước lên lầu.

      Minh Hy Nhi rất nhanh lại với theo: “ hề thích Long đại ca sao?”

      có.”

      “Tôi tin.” Minh Hy Nhi hừ tiếng: “Tôi thấy quan hệ của với Long đại ca cũng giống như Lâm Chiếu với của tôi vậy, thích, thực tế lại cứ dây dưa ràng. Mấy người cũng dối trá quá rồi, tôi ghét tất cả các người! Tôi bảo đảm, mấy người có kết quả tốt đẹp.”

      ta xong, đẩy Thích Nghi cái rồi chạy nhanh ra ngoài.

      Người vô ý, mà Thích Nghi lại là người nghe co lòng.

      phải Lâm Chiếu Đông Phương Tín hay sao? Tại sao bây giờ lại dây dưa với Minh Thiếu Viễn rồi?

      Chuyện này Đông Phương Tín có biết hay ?

      --- ------ ------ ------ ------ -------

      “Ngồi!” Thấy Thích Nghi bước vào phòng, Long Vu Hành hất hất cằm, ý ngồi xuống phía đối diện.

      Thích Nghi cũng khách sáo, ngồi xuống: “Long tiên sinh, hôm nay tôi tới là muốn với chuyện, Thiên Nhiên phải là quà tặng, ấy giống như là người nhà của tôi vậy, nên tôi tự chăm sóc ấy, giao ấy cho .”

      cần khó nghe như vậy.” Mặt Long Vu Hành hề thay đổi: “Tôi chỉ muốn chăm sóc ấy, chứ chưa có là muốn làm gì với ấy cả.”

      dám đối với Thiên Nhiên hề có tâm tư gì hay sao?”

      Long Vu Hành trầm mặc.

      Thích Nghi biết mình trúng suy nghĩ nào đó của ta, : “Long tiên sinh, cho dù mới đầu chú ý Thiên Nhiên là vì điều gì, tôi khuyên là nê từ bỏ ý định này thôi. Tôi tuyệt đối để bất cứ ai gây tổn thương tới
      [​IMG]



      079. Tức giận (3)
      Editor: Phong_Tử_Yên
      --- ------ ------ ------ ------ ------ -------

      Làng giải trí của Ôn Thành lại vừa có xì căng đan động trời.

      Hai hôm nay, toàn bộ trang đầu các báo giải trí đồng loạt đưa tin tức về Minh Thiếu Viễn. Thứ nhất, ta cùng với ngôi sao nổi tiếng trong công ty của ta là Lâm Chiếu lén lút đương, bị người ta chụp được cảnh tình tứ. Thư hai, ta và thiên kim đại tiểu thư nhà họ Trần – Trần Bích Nhã, cùng vào khách sạn qua đêm. Thứ ba, hôn thê của ta Sài Vi Vi mình đến quán bar, dường như tình cảm của họ tan vỡ.

      Từ trước tới nay trong giới giải trí, ông chủ tập đoàn Ngôi Sao Ngày Mai chưa từng có xì căng đan đột nhiên lại liên tiếp dính phải tin đồn, trở thành đối tượng được người ta đem ra thảo luận nhiều nhất trong giới giải trí ở Ôn Thành.

      Thích Nghi cần biết chuyện này đối với người khác có phải là chuyện tốt hay , nhưng chuyện này vừa xảy ra, vô cùng vui vẻ.

      Làng giải trí chính là nơi kỳ lạ như vậy, chỉ cần xuất chuyện chấn động, người bị xì căng đan trước đó bị người khác chú ý nữa.

      Ví dụ như xì căng đan của Thiên Nhiên và Trình Kiêu.

      Thứ nhất, ký giả thể tìm được bất cứ chứng cứ nào chứng minh hai người họ từng nhau. Thứ hai, Thiên Nhiên cực kì ít ra ngoài, lộ mặt, đương nhiên là có gì hay để viết. Thứ ba là thời kì mới mẻ của xì căng đan qua.

      tóm lại, Thiên Nhiên có thể khôi phục lại cuộc sống và công việc như bình thường.

      Dĩ nhiên, có người vui, cũng có người buồn.

      Nhìn báo cáo giải trí, báo chí, tin tức, internet, blogging toàn bộ đều nhiệt tình bàn luận về chuyện của mình với Minh Thiếu Viễn, Lâm Chiếu đứng ngồi yên.

      Mới đầu, còn tự nhủ lòng phải bình tĩnh, mấy chuyện này chỉ là xì căng đan bình thường, nhanh chóng qua thôi. Nhưng gọi điện thoại cho Đông Phương Tín nhiều lần cũng có ai nghe máy, trả lời điện thoại, làm vô cùng nóng nảy. bất chấp mọi chuyện, vội vàng đến Đông Phương Châu tìm .

      Lạc Ưu Đông Phương Tín với Lý Tốc nước ngoài công tác rồi.

      Lâm Chiếu lỡ mất, vốn định hỏi Lạc Ưu xem Đông Phương Tín đâu, rồi tự mình bay qua đó giải thích với , lại đột nhiên nhân được điện thoại của Đông Phương Tín.

      chỉ câu duy nhất “Có chuyện gì để về rồi hãy , tại bận tới mức thở nổi” rồi cúp máy, hề cho cơ hội giải thích cái gì.

      Mặt Lâm Chiếu như đưa đám, quyết định tìm Minh Thiếu Viễn, để giải quyết chuyện này. biết có khả năng đó, chỉ cần ra tay, chuyện nhất định được chìm xuống.

      Vậy mà Minh Thiếu Viễn hề để chuyện này trong lòng, vỗ vỗ
      [​IMG]

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      079. Tức giận (4)
      Editor: Phong_Tử_Yên
      --- ------ ------ ------ ------ ------ -------

      Sau khi Trần Bích Nhã vào Nhã Xá, chạy thẳng tới vườn cúc.

      Đây là chỗ ở của Tần Vãn.

      “Có chuyện gì vậy?” Tần Vãn ngồi đọc sách dưới ánh đèn, thấy ta xuất , chỉ nhàn nhạt câu, ánh mắt lại tiếp tục chăm chú nhìn vào quyển sách tay.

      “Mẹ cả, ấy đồng ý xem xét.” Trần Bích Nhã ngồi xuống phía đối diện bà: “Con hiểu, tại sao lại phải làm chuyện này.”

      liên quan đến con.” khuôn mặt xinh đẹp của Tần Vãn thể chán ghét: “Chỉ cần có lợi cho con là được rồi.”

      Trần Bích Nhã cau mày.

      Giọng lạnh lẽo của Tần Vãn sâu kín vang lên: “ ra ngoài !”

      Biết từ trước tới nay Tần Vãn vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với mọi người như vậy, nhưng bị bà xua đuổi như thế, Trần Bích Nhã vẫn cảm thấy vui. Chỉ là, tại ông nội với ba đều có ở đây, tuy rằng nhà họ Trần là do mẹ của quản lý, nhưng mà rất nhiều người ở Nhã Xá, vẫn luôn xem vị đại phu nhân này là chủ. Vì vậy, tại ta nên đắc tội với bà, liền theo ý bà ra ngoài.

      Lúc nghe tiếng bước chân ta xa rồi, Tần Vãn từ từ để quyển sách tay xuống, đôi mắt u ám, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.

      Trong mắt lên ánh sáng lạnh.

      Bà muốn tất cả bọn họ, đều phải trả giá lớn!

      --- ------ ------ ------ ------ ----

      “Thiên Nhiên.”

      “Hả?” Nghe Thích Nghi kêu, Thiên Nhiên tới sofa bên cạnh ngồi xuống: “Sao vậy?”

      “Bữa nay Lạc Ưu biệt thự bên Phượng Hoàng Sơn Trang chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, lúc nào chúng ta cũng co thể dọn vào ở.” Cùi chỏ của Thích Nghi chống lên tay vịn ghế sa lon, nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Nhiên: “Lúc nào chúng ta cũng có thể dọn qua.”

      “Đây là chuyện tốt mà, nhưng mà sao mặt cậu lại ủ dột như vậy?” Thiên Nhiên thận trọng hỏi, từ sau buổi chiều Thích Nghi gặp mặt Trần Bích Nhã về cảm thấy trong lòng ấy yên, bây giờ chuyện vui, mà ấy lại tỏ thái độ chán nản như thế, mới hỏi: “Cậu định dọn qua hay sao?”

      “Tớ rất muốn có ngôi nhà của chính mình ở Ôn Thành này.” Lòng bàn tay gõ lên trán: “Mà bây giờ lại có vài việc làm tớ đau đầu.”

      tớ nghe thử xem.”

      “Cậu cũng biết lần này tớ về là do nghe tin tức tốt về nhà họ Trần, trở về lâu, ngoại trừ chuyện Nhã Xá giàn xếp xong xuôi với Long Vu Hành ra, chuyện của truyền thông Trung Thiên tớ đều chưa nhúng tay vào.” Hai chân của Thích Nghi khép lại: “Hôm nay Trần Bích Nhã tìm tớ chính là về chuyện này.”

      Nghe được lời của Thích Nghi, lông mày Thiên Nhiên hơi nhíu cái, khóe miệng cong lên cười , nghiêng người tớ cầm lấy tay của Thích Nghi: “Để tớ , Thích Nghi, cho dù quyết định của cậu là gì, tớ vẫn luôn ủng hộ cậu.”

      “Cậu có thể mình qua đó ở trước được ?” Thích Nghi hỏi ngắn gọn.

      “Dĩ nhiên.” Để Thích Nghi phải lo lắng cho mình, lúc chuyện, Thiên Nhiên quên cười nhàng với : “Yên tâm , tớ biết lo cho bản thân mà.”

      “Để tớ tìm cho cậu trợ lý------“

      “Thôi cần đâu…..”

      “Tớ yên tâm!”

      Biết lo lắng cho mình, Thiên Nhiên chỉ có thể chấp nhận: “Được rồi.”

      Thích Nghi cười cười: “Tin tưởng tớ, tớ nhanh
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      ☆, 080. xảy ra chuyện
      Editor: Tình Tình

      Giữa bọn họ phải là chưa từng có tiếp xúc thân mật hơn so với cái này, nhưng lại chưa từng thử qua giờ phút này như vậy, hai bên đều đờ đẫn có cách nào phản ứng.

      “Bíp. . . . .”

      Rốt cuộc, lúc tiếng còi ô tô chói tai vang lên chấn động đến màng nhĩ Thích Nghi cả kinh phản ứng lại. nhanh chóng lui về phía sau, cố gắng kéo ra khoảng cách với người đàn ông.

      Đông Phương Tín lại đúng lúc chụp được cái eo của Thích Nghi, để cho ngã vào lồng ngực lần nữa. Bàn tay của đè cái ót của lại, cúi đầu muốn hôn lên cái miệng của .

      “Đông Phương Tín, thể!” Lần này, Thích Nghi phản ứng rất nhanh, đưa tay mạnh mẽ che khuôn mặt của người đàn ông: “Buông tôi ra!”

      hiểu phong tình!” Gương mặt tuấn tú bị bàn tay mềm mại của đẩy ra, Đông Phương Tín nhướng mày, lòng bàn tay giữ chặt cổ tay ngăn lại: “Trần Thích Nghi, hẳn là chưa từng qua chuyện đương , dưới tình huống như vậy, cư nhiên cũng có thể đẩy tôi ra.”

      “Tôi biết là người lão luyện trong tình trường, bất cứ lúc nào cũng có thể trêu chọc phụ nữ, nhưng tôi thích như vậy.” Vẻ mặt của Thích Nghi có chút trầm, dùng lực lấy cổ tay của mình ra: “Đông Phương Tín, tôi phải là bạn Lâm Chiếu hợp ý của , phải các ngôi sao mặc trêu đùa để nối tiếng, tôi thèm quy tắc ngầm của , cũng muốn trở thành người trong đám phụ nữ của .”

      Vốn tưởng rằng trải qua khoảng thời gian ở chung này, dù cho hoàn toàn thích , ít nhất cũng phải có chút cảm tình với , nhưng lời hôm nay của lại chắc chắn cho biết là có động lòng .

      Sắc mặt của Đông Phương Tín tốt bao nhiêu, trầm mặc lạnh lùng nhìn Thích Nghi. Con ngươi u ám của như có thể hắt ra mực, sắc thái trầm làm cho người ta sợ hãi.

      Nếu bây giờ Thích Nghi sợ người đàn ông đó là dối, nhưng vẫn dũng cảm đón nhận ánh mắt của , bình tĩnh mà : “Đông Phương Tín, vĩnh viễn nên cho là tôi và nhóm phụ nữ đó cùng ở cành cây. Cho dù tôi đến bước đường cùng, cũng cúi đầu.”

      xong, xoay người trở về xe.

      Nhìn cả người của vào trong xe ô-tô, ánh sáng mặt Đông Phương Tín lần lượt thay đổi. giây kế tiếp, cũng lên xe.

      “Đưa tôi trở về Nhã Xá.” Thích Nghi nhìn , giọng hết sức lạnh nhạt.

      Đông Phương Tín gì, làm theo lời của .

      === =====

      Sau khi xe dừng lại, Thích Nghi tiếng cám ơn với người đàn ông, liền đẩy cửa xuống xe.

      ngờ Đông Phương Tín cư nhiên lại theo xuống, giúp cầm vali, tới trước cửa Nhã Xá, mới : “Tôi tiễn vào.”

      Vốn tưởng rằng, ở đường đến đây gì là vì có lời nào để với , lúc này nhìn vẫn nhân sĩ như vậy, Thích Nghi có chút ngoài ý muốn. Mắt thấy người đàn ông chuyển vali đến trước mặt , miễn cưỡng cười: “Được, vô cùng cảm kích!”

      Ánh mắt Đông Phương Tín lướt dọc theo Nhã Xá, trong mắt như thoáng qua vẻ lo lắng, nhưng rất nhanh biến mất. nhiều, liếc nhìn Thích Nghi sâu, sau đó xoay người trở về xe, khởi động ô-tô rời .

      Thích Nghi đứng ở chỗ cũ đưa mắt nhìn xe của xa, cho đến khi còn thấy bóng dáng, mới xoay người vào Nhã Xá.

      Chú Phúc đứng ở bậc thang trước cửa phân phó cho người làm làm việc, lúc này mới tiến lên đón, nhận lấy vali trong tay : “Tứ tiểu thư, hoan nghênh trở lại.”

      “Ừ.” Thích Nghi gật đầu.

      “Mới vừa rồi tôi nhìn thấy có vị tiên sinh đưa trở về, tại sao mời cậu ta vào nhà ngồi chút?” Ánh mắt của chú Phúc lóe lên rồi hạ xuống, nghi ngờ hỏi thăm.

      ấy có việc bận rộn.” Thích Nghi trả lời câu lấy lệ, trước tiên vào Nhã Xá.

      Ánh mắt chú Phúc nhìn dọc theo đường xe chạy, ánh sáng u ám trong mắt cuộn trào mãnh liệt.

      Nếu ông có hoa mắt, người mới vừa rồi đưa tứ tiểu thư trở về, nhìn giống như người kia. . . . . .

      Là cậu ta sao?

      , thể nào, người kia chết, làm sao có thể xuất lần nữa?

      ======

      Thái độ của người nhà họ Trần đối với việc Thích Nghi chuyển về ở giống nhau.

      Hình như nhị phu nhân sớm biết tin tức này, thái độ rất lạnh nhạt, tam phu nhân có chút ngoài ý muốn, cũng nhiều. Tam tiểu thư Trần Mạn Như dáng vẻ có vẻ vui, ngũ tiểu thư Trần Thiên Nhụy lại có vẻ cực kỳ vui vẻ, còn hoan nghênh trở về các loại.

      Thích Nghi để ý đến những ý nghĩ của bọn họ, thẳng lên lầu.

      Căn phòng của vẫn như cũ khi ra nước ngoài, làm thấy ngoài ý muốn là tất cả mọi thứ trong phòng vẫn là bộ dáng trước đây.

      Rốt cuộc là ai vì giữ gìn căn phòng này thay đổi?

      trở về.”

      Giọng nhàn nhạt từ phía sau truyền đến, quấy rầy suy nghĩ của Thích Nghi. xoay người, nhìn người phu nhân xinh đẹp đứng ở trước mắt, trái tim tự chủ được mà căng lên.

      bao nhiêu năm, gặp mặt lần nữa, bà ấy cũng như căn phòng kia, có chút thay đổi nào.

      Năm tháng hoàn toàn để lại dấu vết nào ở mặt bà.

      Thậm chí vẻ lạnh lùng xa cách tản ra từ mắt bà ấy cũng có bất kỳ thay đổi nào.

      “Mẹ.” Thích Nghi nhàng kêu tiếng.

      thanh nghe bình tĩnh, có chút phập phồng nào.

      Tần Vãn gật đầu: “Nếu trở lại, về sau làm bất kỳ chuyện gì, đều phải làm theo quy củ của nhà họ Trần. Ta vô luận cuộc sống bên ngoài của con có bao nhiêu sắc màu, cũng đừng mang vào.”

      Trong lòng Thích Nghi khổ sở, ngoài miệng lại lên tiếng: “Con biết rồi ạ.”

      Tần Vãn chuyện nữa, xoay người rời .

      Bà ấy chỉ là vì dạy dỗ mới đến đây ? Thời gian trở lại Ôn Thành dài như vậy cũng tới nhìn cái, cũng để ý. để ý, chính là bà ấy cho mang những thứ dơ bẩn đáng nhắc tới đến nhà họ Trần. Nếu , bà ấy cũng đích thân tới đây chuyện với .

      Nhìn Tần Vãn ưu nhã bước , Thích Nghi còn hơi sức ngã ở ghế sofa.

      Tâm, trận đau nhói.

      ======

      Thấy Đông Phương Tín xuất , Nhạc Ưu vội vàng đứng lên về phía của : “Tổng giám đốc, Lâm tiểu thư đợi ngài.”

      Ánh mắt Đông Phương Tín thâm trầm, lạnh nhạt “Ừ” tiếng, vào phòng làm việc.

      ngồi ở ghế sofa, mi tâm nhíu chặt, dáng vẻ xem ra rất là u sầu. Nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông, ta nhanh chóng ngẩng mặt lên, ánh mắt như keo dán dính chặt vào : “A Tín.”

      “Sao em lại tới đây?” Đông Phương Tín cởi áo khoác tây trang xuống, thấy ta nhanh chóng tới lao vào trong lồng ngực mình, lòng mày nhăn lại như ngọn núi, đưa tay khẽ vỗ về sau lưng của ta: “Tiểu Chiếu, thế nào?”

      “Em biết những bài báo kia nhất định làm cho tức giận rồi, nhưng A Tín, nhất định phải tin tưởng em, em chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với . cần phải hiểu , quan hệ của em và Thiếu Viễn chỉ là em thanh mai trúc mã, có cái khác.” Lâm Chiếu ôm eo ếch của người đàn ông chặc, đỉnh đầu chôn ở trong lồng ngực : “Nếu em có tình cảm với ấy sớm có, nếu gặp . A Tín, người em chỉ có là .”

      Nghe lời kích động của ta, con ngươi của Đông Phương Tín khẽ trầm xuống. khẽ xoa bả vai của , đầu ngón tay níu lấy cánh tay của ta, sau đó nhàng đẩy ta ra, ánh mắt thâm thúy tối tăm: “Tiểu Chiếu, phải tin em.”

      sao?” Hai mắt Lâm Chiếu sáng lên.

      .” Khóe miệng Đông Phương Tín khẽ nhếch lên, đầu ngón tay xẹt qua tóc của ta: “Giống như quá khứ mỗi lần xảy ra xì căng đan em đều tin tưởng , cũng tin tưởng em giống như thế. tại em thành công như vậy, Minh Thiếu Viễn lại là ông chủ của em, truyền thông chỉ tùy tiện chụp chút hình của các người liền các người hẹn hò, cái loại chuyện căn cứ đó, làm sao có thể tin được?”

      “Em biết. . . . .” Lâm Chiếu nghe vậy, trong lòng ấm áp, nhón mủi chân hôn cái lên gò má của người đàn ông: “A Tín, chịu tin tưởng em, tốt!”

      Đông Phương Tín dắt ta ngồi xuống ghế sofa: “Về sau đừng phiền não vì những chuyện như vậy.”

      “Ừ.” Mặc dù ta chủ động tìm trước trong lúc thái độ của tính là quá nóng, nhưng Lâm Chiếu nghĩ, kia hẳn là bởi vì người đàn ông tập trung vào trong công việc, mới để ý đến xì căng đan của và Minh Thiếu Viễn. Hôm nay, lấy được lời chứng mình tin vào những thứ xì căng đan kia, ta liền an tâm: “Em lo sợ nữa.”

      Đông Phương Tín vỗ vỗ mặt ta, ôm ta vào trong lòng.

      Bỗng nhiên Lâm Chiếu cảm thấy trong lòng cực kỳ an toàn, thoải mái nhắm hai mắt lại, hưởng thụ cảm giác ấm áp bị ôm lấy.

      Con ngươi của người đàn ông lại nhìn về phía cửa sổ sát đất, ánh sáng nơi đáy mắt di động.

      Minh Thiếu Viễn là người cẩn thận, ta và Lâm Chiếu gặp mặt, sao có thể an bài tốt tất cả. Chuyện xì căng đan lần này, chỉ sợ là ta có dụng ý khác.

      Về phần Lâm Chiếu. . . . . .

      cho ta cảm giác an toàn, đúng là vẫn còn rất chắc chắn.

      Trong lòng đột nhiên dâng lên ý niệm: nếu Trần Thích Nghi cũng như Lâm Chiếu tin tưởng như vậy, là tốt biết bao.

      Đông Phương Tín mới vừa vào phòng khách, bị Nguyễn Nguyệt Tư gọi lại.

      “Mẹ, tại sao mẹ còn chưa ngủ?” Người đàn ông liếc mắt nhìn đồng hồ, chau mày: “Chẳng lẽ là con vừa công tác, mẹ lại nghe lời uống thuốc đúng giờ, ngủ đúng giờ?”

      “Con có thể cưới người vợ về để nó quản mẹ.” Nguyễn Nguyệt Tư liếc cái, khẽ hừ : “Như vậy mẹ thể nghe lời rồi.”

      “Con đúng là muốn cưới người vợ, nhưng là nên hiếu thuận mẹ, nhắc nhở mẹ, chứ phải quản mẹ.” Đông Phương Tín mím môi cười tiếng, tới ngồi xuống bên cạnh bà, đưa tay ôm bả vai bà: “Mẹ, thân thể mẹ tốt, cũng đừng hờn dỗi với con được , công việc của con rất bận rộn.”

      Nguyễn Nguyệt Tư đẩy cánh tay của ra: “Cho dù con bận rộn, cũng nên suy nghĩ về chuyện lớn của cả đời.”

      “Con vẫn còn suy nghĩ, chỉ là còn chưa có quyết định.” Đông Phương Tín nhếch miệng, ôm Nguyễn Nguyệt Tư lần nữa, hôn cái lên bên má của bà: “Mẹ, con cưới cho mẹ con dâu hiền.”

      “Bây giờ con ở bên ngoài hẳn là bị những tiểu hồ ly đó mê hoặc .”

      “Mẹ, mẹ cái gì vậy?”

      Nguyễn Nguyệt Tư kéo tay của vỗ vỗ hai cái: “A Tín, con suy xét về Tâm Ngữ sao?”

      Đông Phương Tín cau mày.

      “Tâm Ngữ là tốt, mẹ rất thích con bé.” Nguyễn Nguyệt Tư thở dài: “Mẹ cũng già rồi, rất nhiều việc cũng tiếp tục gò ép nữa, chỉ hi vọng con có thể hạnh phúc vui vẻ. Mẹ cảm thấy được, Tâm Ngữ là có thể mang đến cho con cuộc sống ổn định. A Tín, con suy nghĩ chút!”

      “Mẹ, mẹ là muốn con cưới Tâm Ngữ nên mới những lời này sao?” Con mắt của Đông Phương Tín khẽ nhíu lại, trong con ngươi mơ hồ có ánh sáng lạnh xẹt qua: “Chuyện trước kia, mẹ quên hết rồi sao?”

      Nghe thấy lời của , thần sắc của Nguyễn Nguyệt Tư cứng lại.

      Đông Phương Tín cười khổ tiếng: “Nhìn xem, đây ra cũng chính là trong những nguyên nhân mà mẹ mực muốn phẫu thuật đúng ?”

      “Được rồi, tạm thời chúng ta cái này.” Nguyễn Nguyệt Tư nhíu mày: “Ngược lại là con, mẹ nghe Nhạc Ưu con mua hai căn biệt thự liền nhau ở Phượng Hoàng Sơn trang. A Tín, con muốn dời đến đó ở?”

      “Tạm thời dời .” Đông Phương Tín lắc đầu, vươn tay ôm Nguyễn Nguyệt Tư: “Con sợ con có ở đây, mẹ chịu uống thuốc và muốn ngủ.”

      Nghe lời uất ức như thế, khóe miệng Nguyễn Nguyệt Tư khẽ cong lên.

      Trong mắt Đông Phương Tín lại lên vẻ ảm đạm.

      ======

      “Thư ký Nhạc, chuyện còn lại cứ để cho chúng tôi giải quyết là được rồi, hôm nay cảm ơn giúp tay!” Nhìn căn phòng được sửa sang lại sai biệt lắm, Thiên Nhiên cười tiếng với Nhạc Ưu: “Chúng ta ra ngoài trước ăn thứ gì !”

      “Được, tôi trước tiên đem tiền đưa cho nhóm người dọn nhà.” Nhạc Ưu mỉm cười: “Tôi ở xe chờ .”

      “Được.” Thiên Nhiên cười gật đầu, mắt thấy Nhạc Ưu rời , nghiêng người nhìn George, nhưng thấy cậu đong đưa búp bê mà người ái mộ tặng cho , nhanh chóng đưa tay ra, : “George, được ném nó, đưa nó cho chị!”

      George để búp bê xuống người : “Chị rất thích búp bê này?”

      “Nhìn rất hợp mắt.” Thiên Nhiên ôm chặt búp bê: “Chị muốn để nó vào phòng của mình, em thu dọn chút , thư ký Nhạc còn chờ chúng ta đấy.”

      “Được.” George gật đầu, xoay người bày đặt lại những thứ vụn vặt tốt.

      Sau khi Thiên Nhiên lên lầu cất búp bê xong, thay đổi quần áo rồi xuống lầu, lại nhìn thấy George sớm quần áo chỉnh tề chờ đợi , khỏi cười tiếng: “Tốc độ của em nhanh nha!”

      Khóe miệng George nhếch lên nụ cười: “Đương nhiên, chị nhớ ở trước mặt chị Thích Nghi khen ngợi em vài câu đấy!”

      Thiên Nhiên lườm cậu cái, nhưng thấy trong mắt của người thiếu niên tràn đầy ánh sáng mong đợi, trong lòng khỏi thở dài. Tình cảm của cậu ấy đối với Thích Nghi rất sâu, biết thể làm mà thôi, ngược lại là khổ cậu ấy.

      George giống như nhìn thấu suy nghĩ của , qua vỗ vỗ vai : “Nara, yên tâm, em biết mình làm cái gì.”

      Nếu cậu chấp nhất như thế, Thiên Nhiên cũng nhiều lời với cậu làm gì. khẽ mỉm cười với cậu: “ thôi.”

      và George vừa ra đình viện lại thấy xinh xông đến trước mặt, bước chân khỏi dừng lại.

      “Nara, tôi muốn chuyện riêng với chút.” Sở Niệm nhìn Thiên Nhiên lộ ra nụ cười, trong mắt mảnh sáng rỡ động lòng người: “Hi vọng để ý.”

      “Bây giờ chúng tôi muốn ra ngoài ăn gì đó.” George vượt lên trước bước chắn trước mặt Thiên Nhiên, lạnh nhạt với Sở Niệm: “Huống hồ chị ấy cũng có gì với .”

      Sở Niệm nhìn George cái, mi tâm khẽ nhăn.

      George nắm tay Thiên Nhiên muốn dẫn .

      “George, em giúp chị mời thư ký Nhạc ăn cơm !” Thiên Nhiên lại giọng mở miệng , bàn tay đẩy lưng của George: “Đúng lúc chị cũng muốn chuyện với ấy.”

      “Nara. . . . . .”

      “Chị với Thích Nghi em chăm sóc chị rất tốt!”

      Mặc dù George có chút tình nguyện để Sở Niệm và Thiên Nhiên ở cùng nhau, nhưng nghe thấy được lời ấy, vẫn là ngoan ngoãn gật đầu trước.

      Thiên Nhiên nhìn Sở Niệm: “Sở tiểu thư, hi vọng để ý, mời vào nhà ngồi!”

      Sở Niệm cười tiếng, trong ánh mắt muốn mời của Thiên Nhiên, nhấc chân vào biệt thự.

      ======

      Nhìn vẻ mặt tươi cười của ngồi đối diện, Thích Nghi có chút nhức đầu.

      “Trần tiểu thư, tôi được sao?” Mắt thấy Thích Nghi chau mày, Bối Hiểu Y cũng cau mày lại: “Tôi có thể. . . . . .”

      “Bối tiểu thư, có thể ở lại phòng thám tử tư, tại sao lại muốn tới ứng tuyển làm trợ lý của Nara?” Đôi mắt sáng của Thích Nghi nhìn chằm chằm Bối Hiểu Y: “Đó cũng phải là công việc thoải mái.”

      “Cho dù phí sức như thế nào cũng có kết quả tốt, cho dù là trinh thám Bỉ Kiền mạnh mẽ.” Bồi Hiểu Y nhún nhún vai: “Công việc thám tử này chỉ có mệt mỏi, còn có rất là nguy hiểm. Trần tiểu thư, tôi có năng lực của thám tử, hơn nữa còn là đai đen Taekwondo, vừa có thể làm trợ lý của Nara, còn có thể làm vệ sĩ và tài xế, phải là người thích hợp nhất để chọn sao?”

      Nghe thấy ta phân tích đạo lý ràng, Thích Nghi nheo mắt lại: “ sớm lên kế hoạch tốt?”

      “Nếu như có nhận người, tôi có kế hoạch gì cũng đều uổng phí.” Bồi Hiểu Y mở hai tay ra: “Chỉ là công việc thám tử của tôi trùng hợp bị sa thải, mà vừa lúc thông báo tìm kiếm trợ lý cho Nara. Tôi cảm thấy rằng đây chính là duyên phận.”

      ta cũng nhanh mồm nhanh miệng, đoán chừng có thể đem cái chết thành sống! Bất quá, Thích Nghi cũng rất thưởng thức nàng: “Làm công việc này cần phải ký hợp đồng bảo mật.”

      Bồi Hiểu Y cười rực rỡ: “Trần tiểu thư, chúng ta cần giữ quy tắc quá làm gì, đối với bảo mật của công việc có khái niệm rất sâu. Hơn nữa, lần trước phải tôi làm rất tốt sao?”

      biết được chút chuyện của này, nhưng dùng nó để uy hiếp ấy, chỉ là trần thuật .

      Thích Nghi gật đầu cái: “Được, tôi cho cơ hội. Thời gian thử việc tháng, trong vòng 24 giờ lúc nào cũng phải chờ đợi mệnh lệnh. Ngày mai đến Phượng Hoàng Sơn trang khu V số 033 báo cáo.”

      “Hợp tác vui vẻ.” Bồi Hiểu Y chút nghĩ ngợi, vươn tay đến trước mặt Thích Nghi.

      Thích Nghi nhìn dung mạo tinh xảo của nàng vài giây, sau đó mới đưa tay khẽ nắm lấy tay của ta: “Chỉ hi vọng là như thế.”

      ======

      Giải quyết xong chuyện của Thiên Nhiên, tâm trạng của Thích Nghi lơi lỏng ít.

      ra khỏi nhà hàng, muốn đón xe đến Phượng Hoàng Sơn trang, lại thấy chiếc xe có dãy số rất tinh tường từ từ chạy qua trước mắt. Lông mày giương lên, trong lòng lại thở dài Ôn Thành , lại ở chỗ này gặp được người kia.

      Chì là, xe của người ta cứ như vậy chạy tới bãi đậu xe, căn bản có cần dừng lại chào hỏi với . . . . . .

      Tính tình của Thích Nghi là cỡ nào, đương nhiên chạy tới chân chó ta rồi. bình tĩnh lại, quăng phất chuyện đó ra sau đầu, giữ vững tinh thần tiếp tục đón xe.

      Đột nhiên lúc này điện thoại di động lại vang lên.

      móc ra nghe, trong điện thoại truyền đến giọng bồn chồn yên của : “Thích Nghi, Sở Niệm gặp chuyện, mình đưa ấy đến bệnh viện thành phố, cậu nhanh chóng tới đây chút.”

      Thích Nghi nghe vậy, nhíu mày lại: “Xảy ra chuyện gì?”

      “Mới vừa rồi ấy tìm mình chuyện.” Thiên Nhiên : “ ngờ ấy vừa mới ra khỏi biệt thự, liền bị chiếc xe chạy như bay đụng ngã. ấy chảy rất nhiều máu, lâm vào hôn mê, tình huống rất nghiêm trọng. . . . .”

      “Cậu bình tĩnh lại, đừng hoảng hốt, mình lập tức đến với bạn, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc.” Thích Nghi vừa chuyện, vừa chạy ra ngoài đưa tay đón xe. Nhưng là chạng vạng tối, làm sao có thể bắt xe dễ như vậy, đều là có khách. xoay người, liếc mắt nhìn thấy chiếc xe có dãy số cực kỳ quen thuộc dừng ở phía trước, nhanh chóng chạy tới.

      Lý Tốc mở cửa cho Đông Phương Tín, nhìn thấy tới, có chút ngoài ý muốn: “Trần tiểu thư.”

      “Đến bệnh viện thành phố!” Thích Nghi lập tức mở cửa chui vào chỗ ngồi phía sau xe, “Đông” tiếng đóng cửa xe lại.

      “Làm sao vậy?” Vốn là Đông Phương Tín tới đây để gặp khách hàng, thấy Thích Nghi đột nhiên xuất , mày rậm nhíu lại.

      “Sở Niệm gặp tai nạn giao thông, ở bệnh viện thành phố.”

      Đông Phương Tín nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, nhìn Lý Tốc vừa ngồi vào chỗ ghế lái, trầm giọng phân phó: “Lý Tốc, lập tức đến bệnh viện thành phố.”

      Lý Tốc trả lời, vội vàng đổi đầu xe, chạy vào hướng đến bệnh viện thành phố.

      Ánh mắt Đông Phương Tín dừng lại ở mặt Thích Nghi: “Đây là xảy ra chuyện gì?”

      “Tôi lắm.” Thích Nghi khẽ híp mắt, để cho mình duy trì đầu óc tỉnh táo: “Lúc nãy Thiên Nhiên gọi điện thoại cho tôi, Sở Niệm tìm ấy, nhưng lúc rời bị xe đụng. tại, hình như tình huống rất nghiêm trọng. . . . .”

      “S.hit!” Đông Phương Tín khẽ nguyền rủa tiếng, trong mắt thoáng qua ý ngoan độc: “Lý Tốc, chạy nhanh chút.”

      “Dạ!” Lý Tốc dám chậm trễ, lập tức tăng nhanh tốc độ xe.

      Lòng của Thích Nghi bất ổn, đầu óc càng thêm hỗn loạn, chỉ cảm giác đầu đau muốn nứt ra, nhịn được vỗ mấy cái vào trán.

      Vốn là, xì căng đan của Thiên Nhiên và Trình Kiêu vừa mới được áp xuống, lần này, cũng biết ồn ào ra bao nhiêu phong ba. . . . .

      Bệnh viện thành phố.

      Nhìn Sở Niệm được đẩy vào phòng giải phẫu, Thiên Nhiên che miệng, lui về phía sau mấy bước.

      Lúc này, quần áo người đều bị dính máu tươi, tóc tai sốc xếch, dáng vẻ chật vật.

      “Thiên Nhiên?” Ở phía sau, ngờ vang lên giọng của : “Tại sao em ở chỗ này? Em bị thương sao?”

      Thiên Nhiên quay mặt qua, nhưng thấy Trình Tâm Ngữ đứng ở trước mắt, hộc mắt lập tức đỏ ửng: “Chị Tâm Ngữ, em sao, chị nhất định phải cứu được Sở Niệm.”

      “Người xảy ra chuyện là Sở Niệm?” Trình Tâm Ngữ cả kinh, giọng khẽ run.

      Thiên Nhiên gật đầu.

      Trong lòng Trình Tâm Ngữ căng thẳng: “Tại sao có thể như vậy? A Kiêu biết ?”

      Mới vừa rồi ta nhận được tin tức, người vừa bị tai nạn xe cộ được đưa vào bệnh viện, bác sĩ cấp cứu chẩn đoán người nọ bị thương nghiêm trọng, chỉ có phổi có vấn đề, còn là dây chằng xương tay bị tê liệt, cần phải phẫu thuật ta ngay lập tức. Cũng nghĩ tới, người này lại là Sở Niệm.

      “Mới vừa rồi em có lấy điện thoại của Sở Niệm gọi điện thoại cho ta rồi, nhưng điện thoại của ta lại tắt máy. Có điều em gọi điện thoại đến văn phòng của ta, nhờ người ta nhắn lại cho ta.” Thiên Nhiên lắc lắc cánh tay Trình Tâm Ngữ: “Chị Tâm Ngữ, bất luận như thế nào, cũng được để Sở Niệm gặp chuyện gì.”

      “Chị cố gắng.” Trình Tâm Ngữ khẽ vỗ vỗ vào bả vai của Thiên Nhiên, sau đó vào phòng giải phẫu cùng với vị bác sĩ khác.

      Nhìn cửa chính của phòng giải phẫu từ từ khép lại, cả người Thiên Nhiên lập tức mềm nhũn. Nếu phải lưng dựa vào vách tường, chỉ sợ ngã xuống đất.

      Từ từ ngồi xổm người xuống, chôn gò má vào đầu gối, dùng sức lực ôm chặt hai chân, cầu nguyện Sở Niệm bình yên vô .

      ======

      Bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Thiên Nhiên ngẩng đầu, phát bóng người bao vây . khẽ cắn môi dưới, từ từ ngẩng mặt, nhìn vẻ mặt căm tức của người đàn ông nhìn , khỏi co rúm người lại. Nhưng cuối cùng, lấy dũng khí từ từ đứng lên.

      Ánh mắt của người đàn ông quan sát ở người của chốc lát, giống như xác định gì đó, sau đó đưa tay nắm lấy cổ áo của , cơ hồ muốn nhấc lên: “Lam Thiên Nhiên, tại sao mỗi lần nhìn thấy cũng có chuyện gì tốt hết? Đến tột cùng làm gì với Tiểu Niệm.”

      “Tôi có. . . . . .” Thiên Nhiên lắc đầu, “Tôi cũng muốn như vậy.”

      nên sớm cút ra khỏi Ôn Thành!” Trình Kiêu dùng sức đẩy ra.

      Thiên Nhiên loạng choạng, cả người đụng vào vách tường, bả vai bởi vì bị đập vào mà truyền đến trận đau đớn. cắn răng, dùng sức hít sâu, mạnh mẽ đè lại thanh sắp tuôn ra khỏi cổ họng.

      Trình Kiêu nắm chặt quả đấm, chợt đến chỗ của Thiên Nhiên.

      Thiên Nhiên sợ đến nhắm chặt hai mắt.

      “Ầm. . . .”

      Tiếng vang lớn ở vách tường truyền đến làm Thiên Nhiên sợ đến mức tim muốn lọt ra ngoài, hai vai co lại, từ từ mở ra hai mắt, nhìn thấy nắm tay của người đàn ông dán chặt vào vách tường, có máu tươi chảy xuống từ khe hở, từng giọt từng giọt chảy xuống sàn nhà, tạo ra dấu vết xinh đẹp.

      Mặt của ta, gần trong gang tấc, lại giống như chứa bão táp u ám, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy tánh mạng của !

      bị thương. . . . . .” Thiên Nhiên đưa tay muốn nắm lấy tay của người đàn ông.

      “Cút ngay!” Trình Kiêu hất ra, trong mắt bắn ra ý lạnh: “Lam Thiên Nhiên, tốt nhất nên cầu cho Tiểu Niệm bình yên vô , nếu tôi chôn theo!”

      Giọng lãnh khốc, ánh mặt lạnh lùng, giống như muốn đông cứng lại.

      Trong lòng Thiên Nhiên có trận bi thương.

      Bọn họ từng tốt như thế, ta từng qua chăm sóc cả đời, để cho bất luận kẻ nào khi dễ , nhưng cuối cùng. . . . . Tất cả lời thề đều biến mất. Hôm nay, ta muốn bảo vệ người khác, mà là đối tượng mà ta chán ghét. . . . .

      Giờ phút này, đối với vẻ mặt lãnh khốc vô tình của ta, phát ra được chữ nào.

      “A Kiêu, xảy ra chuyện gì vậy. . . . . .”

      Lúc này, có giọng lo lắng của phụ nữ truyền đến, cùng với tiếng giày cao gót “Lạch cạch” giẫm lên mặt đất: “Mẹ nghe Tiểu Niệm xảy ra chuyện. . . . . .”

      Trình Kiêu xoay mặt, nhìn Sài Phượng, tới đây cùng với bà ta là vợ chồng Sở Dũng, khẽ cắn răng, giọng : “Em ấy xảy ra tai nạn xe cộ, cấp cứu.”

      Vẻ mặt Sở Dũng trầm lãnh: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?”

      “Con cũng vừa tới đây.” Trình Kiêu khẽ cúi đầu với Sở Dũng, khóe mắt liếc qua Thiên Nhiên cái: “Con nhanh chóng điều tra.”

      “Tôi muốn tài xế gây chuyện phải trả giá lớn!” Sở Dũng cắn răng nghiến lợi : “Nếu Tiểu Niệm có chuyện, để cho ta phải chôn theo!”

      Ông ta là người có tiền có thế, đương nhiên dám những lời như thế.

      “Tiểu Niệm của tôi. . . . .” Hốc mắt của Sở phu nhân ửng hồng, ràng là khóc, nhìn cửa chính của phòng giải phẫu, nức nở : “Con nhất định được có việc gì. . . . .”

      “Tại sao lại ở chỗ này?” Sài Phượng phát ra Thiên Nhiên, nhìn cả người bẩn thỉu, tới chỗ : “Chẳng lẽ chuyện của Tiểu Niệm có liên quan đến ?”

      ấy tới tìm tôi. . . . . Lúc rời xảy ra chuyện.” Thiên Nhiên khẽ cắn môi dưới, ánh mắt của nhìn về phía vợ chồng Sở Dũng: “Ngài Sở, Sở phu nhân, xin lỗi.”

      “Xin lỗi có lợi ích gì?” Sở Dũng lạnh lùng khẽ hừ tiếng, giống như nghĩ đến cái gì, đầu ngón tay chỉ vào : “ chính là nữ minh tinh xảy ra chuyện xì căng đan với Trình Kiêu?”

      “Tôi. . . . . .”

      “Bốp!”

      đợi Thiên Nhiên chuyện, Sài Phượng nhanh chóng tát cái lên mặt : “Lam Thiên Nhiên, đúng là hồ ly tinh, là mọi hư việc nhiều hơn thành công. Sớm biết thứ tai họa, ban đầu tôi để cho cha của A Kiêu đón trở về nhà! là người có lương tâm, gây ra cho nhà họ Trình nhiều phiền toái, tôi là uổng công nuôi !”

      Bị Sài Phượng tát, Thiên Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt đều là sao lóe lên. Sống lưng dựa vào vách tường lạnh lẽo, mặc cho lạnh lẽo kia thấm vào da, như vậy mới có thể làm cho mình giữ vững được trạng thái thanh tỉnh. Ngước mắt lên, phát tất cả mọi người ở chỗ này đều dùng ánh mắt oán hận nhìn , môi khẽ mấp máy, cái gì cũng được.

      Sở Dũng xoay người nhìn Trình Kiêu: “Chuyện này tôi tính với cậu!”

      Trình Kiêu cúi đầu, lời nào.

      Sài Phượng đưa tay đẩy Thiên Nhiên: “Cái đồ sao chổi là còn đứng ở chỗ này làm gì, mau cút !”

      Bị tay của bà ta đẩy, Thiên Nhiên co quắp lui về bên cạnh. cắn môi dưới, khóe mắt liếc nhìn Trình Kiêu.

      biết chuyện này làm khó ta, cho nên mặc kệ những người này đối xử với như thế nào, đều đánh trả cãi lại, tránh khỏi làm cho ta càng thêm khó chịu. Như vậy, coi như là làm những thứ trước thiếu ta!

      “Mẹ.” Nào có thể đoán được, Trình Kiêu lại đột nhiên đưa tay kéo Sài Phượng lại: “Tiểu Niệm vẫn còn ở trong phòng giải phẫu, đừng làm rộn.”

      “Để cho ta cút !” Sở Dũng lên tiếng: “Nếu Tiểu Niệm gặp chuyện may, tôi muốn ta biến mất vĩnh viễn ở đời này!”

      Đây chính là uy hiếp trắng trợn!

      lúc khí lâm vào bế tắc giọng lạnh lùng của vang lên: “Ngài Sở, ông tức giận tức giận, nhưng lời này thể tùy tiện lung tung, đó là muốn pháp luật chịu trách nhiệm.”

      Mọi người nhìn về hướng phát ra giọng , nhìn thấy trẻ tuổi nhanh đến chỗ bọn họ. Mặt mày ta thanh tú, thần sắc lạnh lùng, cặp mắt kia rất xinh đẹp, nhưng giống như có thể phun ra lửa, khí thế bức người có thể đốt bọn họ thành tro bụi.

      theo ở phía sau đến là người đàn ông cao lớn tuấn. Vẻ mặt của ta cũng tốt, đều là u ám.

      Sở Dũng biết gì về thân phận của này, nhưng thấy và Đông Phương Tín cùng xuất , chân mày khỏi cau lại. Giờ phút này tâm tình của ông ta rất kém, thấy hơi ngẩng mặt nhìn ông ta, trong mắt thể khiêu khích cười nhạt cái: “Vậy sao, đời này có chuyện gì mà Sở Dũng tôi chịu trách nhiệm nổi.”

      “Sở Niệm xảy ra chuyện, ai cũng muốn, nhưng các người thể đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu ấy.” Thích Nghi nghe thấy có tiếng thở, sau khi đến gần, thấy mặt của Thiên Nhiên có dấu tay cùng với dáng vẻ nhếch nhác của ấy, lập tức hiểu được tình cảnh của ấy có bao nhiêu kinh khủng. Từ trước đến nay đều luôn bảo vệ Thiên Nhiên, lúc này sao có thể chịu được người khác khi dễ Thiên Nhiên liền lên tiếng với bọn họ. Nhưng nghĩ tới, Sở Dũng này mặc dù lăn lộn ở thương giới thuận buồm xuôi gió, lại bởi vì con gặp chuyện may mà biến thành mãng phu. tới trước mặt Thiên Nhiên, hai tay giữ chặt tay ấy, lạnh lùng nhìn Trình Kiêu cái, nụ cười trào phúng xẹt qua bên môi: “Họ Trình kia, nhất là , hoàn toàn có tư cách gì để trách cứ ấy.”

      Trình Kiêu , chỉ lạnh lùng nhìn , vẻ mặt tình bất định.

      Sài Phương làm sao mà vui được khi có người mắng con trai của mình, bà ta tới trước bước, chắn ở trước mặt Thích Nghi: “ là bạn của tiểu hồ ly tinh kia, đương nhiên chuyện vì ta. Chuyện này ràng là ta đúng, . . . . .”

      “Câm miệng!” Thích Nghi chưa bao giờ có hảo cảm với Sài Phượng, lúc này lạnh giọng cắt đứt lời của bà ta: “Bà có thể chuyện vì Sở Niệm, tại sao tôi thể chuyện vì Thiên Nhiên?”

      tới chỗ này, ánh mắt của dời khỏi người bà ta, liếc qua chỗ vợ chồng Sở Dũng: “ cho các người biết, đời này phải có tiền ngon. Các người đừng dùng cái bộ mặt đó đe dọa chúng tôi, chúng tôi tha cho các người đâu.”

      càng dùng sức nắm chặt đôi tay lạnh lẽo của Thiên Nhiên, nhìn trong mắt ấy xuất bi thương, trong lòng tê rần: “Thiên Nhiên, đừng sợ!”

      Thiên Nhiên gật đầu, nắm chặt tay của Thích Nghi. Đồng thời cũng len lén nhìn Trình Kiêu cái, trong mắt tràn đầy lo lắng.

      Thích Nghi biết ấy vẫn còn quan tâm Trình Kiêu, khỏi có chút nóng nảy: “Thiên Nhiên, chúng ta thôi, cậu cũng có làm gì sai, cần ở chỗ này bị người khác mắng chửi.”

      “Mình. . . . .” Thiên Nhiên biết mình ở chỗ này được hoan nghênh, nhưng vẫn hy vọng có thể trước tiên nghe được tin tức Sở Niệm bình an: “Mình muốn đợi tin tức của Sở Niệm.”

      ra bên ngoài đợi.”

      Thiên Nhiên liếc mắt nhìn những người khác, bọn họ hình như cũng rất hận thể làm cho biến mất. Trong lòng khổ sở, gật đầu với Thích Nghi cái.

      Thích Nghi định kéo Thiên Nhiên , lại bị cánh tay của người đàn ông ngăn lại. khỏi sững sốt, lạnh lùng nhìn Đông Phương Tín.

      Đông Phương Tín từ nãy giờ vẫn gì từ từ nheo mắt lại, trầm giọng : “Trước khi Tiểu Niệm tỉnh lại, ai cũng được !”

      ~~Hết chương 80~~

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      ☆, 081. Kiss gián tiếp (1)
      Editor: Tình Tình

      Thích Nghi dù thế nào cũng ngờ được, Đông Phương Tín lại ngăn cản và Thiên Nhiên rời . Nhìn vẻ lạnh lùng ở mặt người đàn ông, trong mắt đều là kiên định, trong lòng hơi trầm xuống: “ thấy chúng tôi ở chỗ này được hoan nghênh sao? Tại sao còn phải làm khó chúng tôi?”

      “Những thứ này tôi xen vào, cũng có liên quan đến tôi.” Giọng Đông Phương Tín lành lạnh: “Các người muốn , có thể. Nhưng phải chờ Tiểu Niệm ra trước!”

      . . . . .”

      “Thích Nghi, thôi.” Tình thế lúc này, Thiên Nhiên muốn Thích Nghi và Đông Phương Tín xảy ra mâu thuẫn, liền vội vàng kéo tay của qua bên: “Tất cả mọi người rất lo lắng cho Sở Niệm, trước hết chúng ta đợi chút ! Bây giờ tâm tình của bọn họ cũng tốt, chúng ta nhịn chút.”

      Thích Nghi rất muốn cho Thiên Nhiên, có số việc có thể nhịn, nhưng có số việc thể nhịn được nữa. Chỉ là, nhìn trong mắt Thiên Nhiên lên ánh sáng năn nỉ, vẫn là mềm lòng: “Biết.”

      Thiên Nhiên cảm kích, khẽ nhếch miệng cái, nắm chặt tay của .

      nghỉ ngơi chút.” Thích Nghi đẩy ấy đến chỗ ghế dựa.

      “Mình đứng là được rồi.” Thiên Nhiên lắc đầu, liếc mắt nhìn vợ chồng Sở Dũng, nhưng thấy dáng vẻ lòng như lửa đốt của bọn họ nên dám mở miệng khuyên bọn họ nghỉ ngơi, sợ chọc cho bọn họ chán ghét. Ánh mắt của rơi vào mu bàn tay bị thương của Trình Kiêu, trong miệng khô khốc, khẽ nhắm mắt lại, ép buộc chính mình coi thường chuyện này. Chỉ là, trong đầu đều là quanh quẩn tất cả cảnh tượng mà người nọ mới vừa đối xử lạnh nhạt với , trong lòng khỏi thê lương. nắm chặt năm ngón tay, khiến móng tay hung hăng đâm vào da thịt của lòng bàn tay, mặc cho cơn đau này kích thích mình, để hóa giải cảm giác đau lòng.

      “A Kiêu, tay của con làm sao vậy?” Sài Phượng ràng vẫn luôn chú ý đến Thiên Nhiên, lúc này thấy ánh mắt của xẹt qua tay của Trình Kiêu, bà ta cũng nhìn sang. Nhìn thấy tay của Trình Kiêu có máu tươi chảy ra, sắc mặt khỏi trầm xuống: “Nhanh xử lý chút.”

      Lúc bọn họ mới vừa tới, Trình Kiêu đem tay giấu ở sau lưng, vì vậy trừ Thiên Nhiên ra, ai cũng chú ý đến việc ta bị thương. Lúc này nghe được lời của Sài Phượng, vợ chồng Sở Dũng đều liếc nhìn ta cái. Ánh mắt của Đông Phương Tín cũng dừng mặt của ta nửa giây, mày rậm hình như khẽ chau lại, sau đó dời ánh mắt rất nhanh, rồi ngừng lại ở ngọn đèn trước phòng phẫu thuật.

      Thích Nghi vốn muốn gặp Trình Kiêu, nhưng thấy trong mắt của Thiên Nhiên như như vẻ lo lắng cũng gì.

      Trình Kiêu cũng coi nó như chuyện, dùng bàn tay có bị thương khẽ vỗ cái vào bả vai Sài Phượng: “Mẹ, con sao, chỉ là vết thương mà thôi.”

      “Nhưng. . . . .”

      Sài Phượng còn muốn lên tiếng, nhưng thấy Trình Kiêu lắc đầu với mình, ý bảo bà ta nên nữa, bà ta liền dừng lại, chỉ hung hăng trừng Thiên Nhiên cái, vẻ oán hận trong mắt rất dày.

      Thiên Nhiên khẽ quay mặt, coi như nhìn thấy.

      Trong lòng Thích Nghi cười lạnh, lạnh lùng nhìn Sài Phượng, người sau cũng lạnh lùng nhìn bà, trong mặt ra tàn khốc.

      Chờ đợi luôn là gian nan, may mà trong khoảng thời gian tiếp theo, hai bên có sinh chuyện xung đột, trong lúc này đây ở chung với nhau còn tính là hòa hợp. Cho đến ba giờ sau, có hai bóng dáng cao lớn xuất , mới phá vỡ bình tĩnh.

      “Ba, mẹ.” Trong đó có người xem ra là phong trần mệt mỏi, dáng vẻ giống như mới từ xa trở về, mặt ta mang theo nặng nề, mặc dù có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng phong thái vẫn hơn hẳn người khác: “Mọi người đừng quá lo lắng, Tiểu Niệm em ấy vẫn rất kiên cường, làm cho chúng ta thất vọng.”

      ta vừa xuất , vợ chồng Sở Dũng có ít an ủi. Sở Dũng vỗ vỗ bả vai ta, Sở phu nhân mặc cho ta ôm, gật đầu cái.

      Người đàn ông vừa đến chính là Sở Hoài. ta đỡ Sở phu nhân ngồi xuống, khẽ vỗ tay bà ta an ủi bà ta.

      Người còn lại lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu với vợ chồng Sở Dũng, ánh mắt thoáng lướt qua những người khác, coi như là chào hỏi với bọn họ. Khi tầm mắt của ta ngừng ở mặt Thiên Nhiên con ngươi khẽ híp lại, như có tia gì đó thoáng qua.

      Tiếp xúc được ánh mắt của ta, Thiên Nhiên gật đầu với ta cái.

      Mặt của Long Vu Hành có gì thay đổi, nhưng cũng gật đầu với .

      trường lại lâm vào tình cảnh yên lặng.

      Cho đến khi đèn của phòng giải phẫu tắt , mọi người mới phục hồi tinh thần lại. Sở phu nhân nhanh chóng đứng lên từ ghế ngồi, níu lấy tay của Sở Hoài : “A Hoài, nhanh hỏi tình trạng của Tiểu Niệm.”

      “Dạ.” Sở Hoài vỗ vỗ lưng của bà ta, tới trước cửa phòng giải phẫu, chờ bác sĩ ra ngoài.

      Dẫn đầu bác sĩ ra là bác sĩ mổ chính cho Sở Niệm, ông ta gạt khẩu trang xuống, sau đó gật đầu với đám người khẩn trương: “Giải phẫu rất thành công, bệnh nhân còn nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là bây giờ ấy còn rơi vào tình trạng hôn mê, cần đến hai mươi tiếng đồng hồ mới có thể tỉnh lại. Tình trạng trước mắt của ấy coi như tốt, những thứ khác phải đợi ấy tỉnh lại mới có thể xác định.”

      “Cám ơn bác sĩ.” Sở Hoài thở phào nhõm.

      Bác sĩ mổ chính rời , mắt Trình Tâm Ngữ lóe lên cái, : “Giải phẩu lần này Tiểu Niệm tương đối mất rất nhiều máu, tại thân thể của em ấy rất yếu. Còn có. . . . . .”

      ta khẽ dừng chút, giọng có chút bi thương: “Dây chằng xương tay của em ấy bị xé rách, tuy rằng tôi giúp em ấy băng bó, nhưng đoạn thời gian rất dài thậm chí là cuộc sống về sau. . . . . . Đối với em ấy mà cầm bút thiết kế có thể có chút khó khăn.”

      Nghe lời của ấy, tất cả mọi người đều kinh sợ.

      Sở Niệm là nhà thiết kế trang sức, nếu như có cách nào cầm bút, như vậy đại biểu cuộc sống thiết kế bị hủy diệt. . . . .

      “Tại sao như vậy?” Sắc mặt Sở Dũng trầm xuống: “ tại kỹ thuật khoa học tiến bộ như vậy, cũng thể chữa khỏi hoàn toàn cho tay của con bé sao?”

      “Trước mắt chỉ là suy đoán, vẫn còn chưa kết luận hoàn toàn.” Mí mắt Trình Tâm Ngữ khẽ rủ xuống: “Nhưng tôi hi vọng mọi người có thể chuẩn bị tâm lý trước chút, đến lúc đó mới có thể có đầy đủ lòng tin cùng với em ấy đánh trận ác liệt.”

      được, Tiểu Niệm thích nhất chính là thiết kế, nếu có biện pháp làm thiết kế, con bé sống nổi. . . . .” Hốc mắt Sở phu nhân đỏ lên, níu lấy cổ tay Trình Tâm Ngữ : “Tâm Ngữ, con hãy giúp bác nghĩ biện pháp.”

      “Bác , con cố gắng hết sức giúp em ấy khôi phục khỏe mạnh.” Trình Tâm Ngữ vỗ vỗ cánh tay của bà ta: “ chút nữa y tá đưa Tiểu Niệm vào ICU, em ấy hẳn là tỉnh lại nhanh như vậy, mọi người trước hãy trở về nhà nghỉ ngơi chút, ngày mai rồi lại đến xem em ấy.”

      Sở phu nhân lắc đầu: “Bác , bác muốn ở lại chỗ này với con bé. Từ Tiểu Niệm sợ tới bệnh viện, con bé tỉnh lại nhìn thấy bác nhất định rất sợ.”

      Trình Tâm Ngữ biết minh khuyên được bà ta, chỉ có thể nhìn Sở Hoài cái: “Sở Hoài, ở lại cùng bác nha.”

      Sở Hoài gật đầu, dìu Sở phu nhân: “Mẹ, chúng ta cùng nhau đưa Tiểu Niệm đến ICU !”

      Để cho bà ta tận mắt nhìn thấy Sở Niệm còn sống, đợi bà ta giải sầu chút, sau đó khuyên bà ta trở về nhà nghỉ ngơi.

      Sở phu nhân gật đầu, nhìn y tá đẩy Tiểu Niệm ra, rồi sau đó nắm tay Sở Dũng cùng nhau đến phòng ICU.

      Sài Phượng và Trình Kiêu đều cùng tới.

      Đông Phương Tín nhàn nhạt liếc bọn họ cái, ánh sáng trong mắt lóe lên rồi hạ xuống, cũng cất bước theo.

      ấy có việc gì, cậu đừng buồn nữa, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, cậu cần tự trách bản thân mình.” Nhìn bọn họ từng người từng người rời , Thích Nghi vỗ vỗ mu bàn tay của Thiên Nhiên: “Cậu nên đeo lưng mình bất kỳ áp lực nào.”

      “Chung quy là bởi vì mình mà nên. . . . . .” Thiên Nhiên cười khổ: “Nếu ấy đến tìm mình, gặp chuyện may.”

      “Máy bay mất liên kết, ca-nô chìm mất, xe lửa chệch đường ray, xe điện ngầm tông vào đuôi xe. . . . . Cõi đời này có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, tại sao cậu lại cố gắng làm cho bản thân cậu khó chịu?” Thích Nghi cau mày, hai tay dùng sức nắm lấy bả vai của Thiên Nhiên lay động: “Lam Thiên Nhiên, cậu nghe kỹ cho mình, mình cho phép cậu để tâm vào những chuyện vụn vặt!”

      Nghe thấy lời của Thích Nghi, nhìn thấy trong mắt cũng là kiên định, Thiên Nhiên cũng giãn lòng mình ra chút. ấy gật đầu, khẽ nhếch mối: “Thích Nghi, may còn có cậu ở bên cạnh mình.”

      “Đứa ngốc.” Thích Nghi bóp khuôn mặt nhắn của Thiên Nhiên: “Cậu cũng đủ mệt rồi, chúng ta trở về thôi!”

      “Tôi đưa các người .” Đột nhiên giọng nhàng của đàn ông truyền đến: “ thôi!”

      Thích Nghi nghiêng người, liếc mắt nhìn người đàn ông dựa lưng vào vách tường, lông mày giương lên: “ cần quan tâm Sở Niệm à?”

      Long Vu Hành đứng thẳng người, ánh mắt rơi vào mặt Thiên Nhiên: “Em ấy có nhiều người che chở như vậy, có việc gì. Huống chi bây giờ em ấy còn hôn mê, đợi em ấy tỉnh tôi lại đến xem em ấy.”

      Tiếp xúc được ánh sáng tản ra từ con ngươi thâm thúy của ta, trong lòng Thiên Nhiên lo sợ, giống như có thứ gì đó lặng lẽ vào.

      === ===

      Lướt qua khu giải phẫu, đột nhiên Long Vu Hành nghiêng người liếc mắt nhìn Thích Nghi: “ tại muốn ra ngoài sợ là dễ dàng gì.”

      Thích Nghi nghe vậy, trong lòng lập tức hiểu, bây giờ bên ngoài cửa bệnh viện chỉ sợ có ít phóng viên. gật đầu, : “Vậy chúng ta phải cửa sau rồi.”

      !” Con mắt sắc bén của Long Vu Hành ngưng lại, khóe miệng có đường cong nhàn nhạt nổi lên: “Là trước từ cửa sau rời .”

      “Cái gì?” Thích Nghi cau mày, mắt lạnh nhìn Long Vu Hành: “ có cách gì?”

      “Tôi cho người thả tin tức, lừa gạt tất cả phóng viên đến cửa sau, sau đó mang ấy rời bằng cửa trước. Chỉ là, muốn lừa bọn họ, nhất định phải ra mặt.”

      Thích Nghi nhìn Thiên Nhiên cái, khẽ cắn răng: “Bọn họ thấy được Thiên Nhiên, dễ bị lừa gạt.”

      “Tôi tự có biện pháp, nguy hiểm này giả hay giả?”

      Năng lực của người đàn ông này Thích Nghi sớm biết đến, nếu ta như vậy, nhất định là có nghĩ cách. Trước mắt cũng chưa chuẩn bị cái gì, từ đầu có biện pháp vòng quanh với đám phóng viên, nhưng vẫn nhắm mắt gật đầu cái, lại : “ phải giúp tôi đưa ấy về Phượng Hoàng sơn trang.”

      “Ừ.” Long Vu Hành lạnh nhạt trả lời.

      Thích Nghi nhìn qua Thiên Nhiên: “Thiên Nhiên, chuyện này chỉ có thể làm như vậy. Cậu đừng sợ, thoát khỏi đám chó săn mình tìm cậu.”

      “Yên tâm, mình có việc gì.” Thiên Nhiên bảo đảm: “Chỉ là chính cậu phải cẩn thận.”

      “Thiên Nhiên liền nhờ .” Thích Nghi nhìn Long Vu Hành: “Mong là để tôi thất vọng.”

      Long Vu Hành trả lời, chỉ : “ ra cửa sau, mười phút sau có xe đón .”

      Thích Nghi nhìn Thiên Nhiên cái, nhưng thấy ấy gật đầu với mình, sau đó nghía đồng hồ, rồi tới hướng cửa sau.

      Ánh mắt Long Vu Hành dừng lại ở người Thiên Nhiên, lạnh nhạt : “ thôi.”

      Thiên Nhiên gật đầu, theo bước chân ta đến phía trước. Chỉ là, Long Vu Hành cũng lập tức đưa đến cửa chính rời , ngược lại mang đến căn phòng, khẽ vỗ cửa.

      cánh cửa treo bảng hiệu, đó viết mấy chữ to bắt mắt.

      Bác sĩ chủ nhiệm khoa chỉnh hình: Trình Tâm Ngữ.

      Thiên Nhiên biết Long Vu Hành mang đến đây làm gì, lúc muốn đặt câu hỏi, bên trong phòng truyền đến câu trả lời của : “Vào .”

      Long Vu Hành đẩy cửa vào, Thiên Nhiên cũng theo sát phía sau.

      Nhìn thấy bọn họ, Trình Tâm Ngữ hơi sững sờ. Ánh mắt của ta dừng ở khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Long Vu Hành, cuối cùng nhìn qua mặt của Thiên Nhiên: “Thiên Nhiên, làm sao vậy?”

      “Ở đây có quần áo sạch ? Cho ấy mượn đổi lại, ấy là minh tinh, cứ như vậy mà ra ngoài nếu gặp gỡ đám chó săn chắc chắn bị chỉ trích.” đợi Thiên Nhiên lên tiếng, Long Vu Hành liền tiếp: “Nhanh lên chút, chúng tôi có thời gian.”

      Trình Tâm Ngữ khẽ chau mày, nhìn ta vài giây, mới chớp chớp mắt, tầm mắt chuyển qua người Thiên Nhiên: “Thiên Nhiên, em theo chị.”

      Thiên Nhiên nhìn Long Vu Hành, người nọ gật đầu với , sau đó theo Trình Tâm Ngữ vào phòng thay quần áo.

      Trình Tâm Ngữ đưa cho chiếc váy liền thân: “Cái này có thể ?”

      “Ừ.” Thiên Nhiên nhận lấy: “Cám ơn chị Tâm Ngữ.”

      khách khí.” Trình Tâm Ngữ mỉm cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cánh cửa ngăn cách bên ngoài cái, giọng : “Thiên Nhiên, thế nào em với Long Vu Hành lại quen biết nhau? Các người rất quen thuộc sao?”

      “Em từng cẩn thận mang đến phiền toái cho ngài Long, thế nhưng ta lại ngại, còn giúp em rất nhiều lần.” Thiên Nhiên : “ ta là người tốt.”

      sao?” Ánh mắt Trình Tâm Ngữ lóe lên.

      “Ừ.”

      “Em thay quần áo .” Trình Tâm Ngữ cười tiếng, nhấc chân ra ngoài.

      Thiên Nhiên liếc mắt nhìn xung quanh, đem quần áo mà Trình Tâm Ngữ đưa mình treo lên xong rồi cởi quần áo của mình xuống, mặc vào quần áo của Trình Tâm Ngữ.

      Vóc người của và Trình Tâm Ngữ kém bao nhiêu, mặc cái váy kia lên người, trái lại rất là thích hợp. soi gương làm nổi bật lên hình ảnh mình mỉm cười, sau đó thở ra hơi, xếp quần áo của mình lại, cầm túi xách của mình lên rồi mở cửa ra ngoài.

      Trong phòng, Trình Tâm Ngữ đứng rất gần với Long Vu Hành. Bọn họ nhìn nhau, giống như là trao đổi, sau khi nhìn thấy Thiên Nhiên, Long Vu Hành rất nhanh dời ánh mắt qua người Thiên Nhiên, lạnh nhạt : “Xong rồi !”

      Thiên Nhiên chỉ cảm thấy giữa bọn họ có luồng khí vô cùng quỷ dị, nhưng trong đầu còn chưa kịp thành hình bất cứ việc gì, người đàn ông kia xoay người ra ngoài, với Trình Tâm Ngữ: “Chị Tâm Ngữ, cám ơn chị, sau khi em giặt sạch quần áo đem đến cho chị.”

      vội.” Trình Tâm Ngữ nhàng , trong mắt là ánh sáng nặng nề: “ thong thả.”

      Thiên Nhiên bước nhanh ra ngoài.

      Nhìn cửa phòng đóng lại, Trình Tâm Ngữ ngồi sụp xuống, hai bàn tay từ từ nắm thành quả đấm.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :