1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngài CEO, ký tên kết hôn đi! - Nhị Thập Cửu (81/183+2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 071. Sưởi ấm lẫn nhau (3)
      Editor: Tình Tình

      Mấy chiếc trực thăng bay vòng vòng đỉnh núi La Sơn, tất cả cùng nhau hạ cánh xuống. Vậy mà, trời cũng sắp hoàng hôn.

      người đàn ông cao lớn từ trực thăng xuống, theo sát phía sau còn có xinh đẹp. Vẻ mặt ta hơi trầm xuống, chân mày nhíu chặt, nhìn ra được giờ phút này tâm tình của ta tương đối nặng nề.

      Long Vu Hành tới phía trước, trước tiên đến trước mặt Lý Tốc: “Chuyện gì xảy ra?”

      “Tổng giám đốc và Trần tiểu thư nổi lên chút xung đột, Trần tiểu thư vô ý mất cân bằng, vì cứu ấy, tổng giám đốc té xuống cùng Trần tiểu thư.” Lý Tốc đơn giản diễn tả lại tình huống lúc ấy, đồng thời chỉ vào nơi xảy ra chuyện: “Bọn họ xảy ra chuyện ở nơi này.”

      Long Vu Hành nhìn chỗ đó cái, trong mắt ra u.

      Lăng Tố Dung nắm chặt nắm tay: “Họ Trần kia đúng là kẻ gây tai họa.”

      Ánh mắt Trình Kiêu xẹt qua mặt ta, sau đó giao nhau với ánh mắt của Long Vu Hành, cũng nhảm: “Bởi vì mọi người ở đây đều có kinh nghiệm cứu hộ, hơn nữa lại thiếu hụt dụng cụ cứu hộ, cho nên chúng tôi có hành động. Tôi mới vừa nghiên cứu qua địa hình của ngọn núi này, tình huống rất nghiêm trọng. Huống chi bây giờ còn trời mưa, tình cảnh của bọn họ tốt.”

      Long Vu Hành gật đầu: “Cho tôi xem bản đồ chút.”

      Trình Kiêu đưa máy tính bảng cầm trong tay cho Long Vu Hành.

      Long Vu Hành nhận lấy, ánh mắt nhìn ở màn hình chút, xoay người : “Tôi tự mình xuống tìm.”

      “Tôi cùng với .” Trình Kiêu gật đầu: “Lý Tốc, lấy dụng cụ cứu hộ, cậu cũng cùng.”

      “Dạ!” Lý Tốc lập tức gật đầu.d i e n d a n le q u y d o n

      “Vu Hành, tôi cũng muốn .” Lăng Tố Dung mở miệng.

      được, tình hình phía dưới thế nào tất cả đều biết, quá nguy hiểm.” Long Vu Hành lạnh giọng cự tuyệt: “ ở lại chỗ này chăm sóc Tiểu Niệm, thuận tiện chủ trì đại cục, kêu tất cả người cứu hộ giữ liên lạc.”

      Lăng Tố Dung nghe vậy, chỉ đành phải gật đầu.

      Nhưng Sở Niệm lại lắc đầu: “ hai (sao lắm hai thế ==”), em có thể tự chiếu cố mình, em cũng muốn. . . . .”

      “Em nghĩ cũng đừng nghĩ.” Long Vu Hành gọn gàng dứt khoát cắt đứt lời của Sở Niệm.

      Sở Niệm khẽ vểnh cái miệng , nhưng thấy Long Vu Hành nhíu mày, ánh mắt trầm nhìn phía dưới con dốc, nhất thời dám nhiều lời.

      Thiên Nhiên vẫn ở bên chưa từng mở miệng qua lại lên phía trước nửa bước, đưa tay ra nắm lấy tay áo của Long Vu Hành: “Ngài Long, để cho tôi cùng xuống !”

      Long Vu Hành liếc cái, ánh sáng trong mắt lần lượt thay đổi, có lập tức trả lời.

      Trình Kiêu và Sở Niệm cũng liếc nhìn cái, trong đáy mắt người trước là mảnh lo lắng, ánh mắt dường như lỡ đãng nhìn vào tay thon của nắm lấy tay áo Long Vu Hành, còn người sau là nhíu mày, mặt có vẻ lo lắng.

      yên tâm, tôi trở thành gánh nặng của các .” Thiên Nhiên thấy thế, lo lắng : “Ngài Long, tôi cầu xin .”

      “Chân của .” Đôi mắt Long Vu Hành khẽ rủ xuống, ánh mắt rơi vào vị trí mắt cá chân của .

      “Tôi có vấn đề gì.” Trong lòng Thiên Nhiên rất lo lắng cho Thích Nghi, muốn biết được tình cảnh của ấy bây giờ ra sao, vì vậy tay nắm áo của Long Vu Hành cũng tăng thêm chút lực: “Cho dù cho tôi cùng các xuống, tôi cũng tự mình xuống.”

      Mặt Long Vu Hành lập tức tối lại, cánh môi mỏng khẽ động, lạnh lùng mở miệng: “ theo !”

      Long Vu Hành nghe vậy, lập tức : “Vu Hành. . . . . .”

      Long Vu Hành lạnh lùng liếc ta cái, ta liền im lặng. Nhưng trong lòng rất vui, dạng người như Lam Thiên Nhiên theo, chỉ biết trở thành phiền toái!

      Lúc này, Lý Tốc đem dụng cụ tới, cái la bàn, đèn pin cầm tay, máy truyền tin, sợi dây, cây dù và các loại đồ vật, còn có chút thức ăn như nước suối và bánh quy. Mọi người phân phát ra xong liền chuẩn bị xuống con dốc.

      “A Kiêu, cẩn thận chút.” Sở Niệm nắm tay Trình Kiêu, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Em chờ .”

      “Yên tâm.” Trình Kiêu ôm bả vai Sở Niệm, khẽ hôn cái lên trán của .

      Sở Niệm nhắm mắt, dùng sức hít cái, rời khỏi ngực của ta.

      Bên cạnh, Thiên Nhiên nhắc nhở mình ngàn vạn lần được chú ý đến chuyện của bọn họ, nhưng ánh mắt của chịu được khống chế của đầu óc, vẫn quay mặt nhìn sang. Mắt thấy cảnh tượng thâm ~TìnhTình~d.i/e.,nd’a.nl\eq.u/yd=on tình của bọn họ như vậy, đau đớn hồi. Trong nội tâm cười khổ, thầm mắng tiếng đáng đời, ép chính mình phải dời tầm mắt chỗ khác. Nhưng lại bắt gặp ánh mắt xem xét của Long Vu Hành, cả kinh, vừa rũ mắt xuống để tránh ánh mắt của ta tay người đàn ông đưa tới: “Con dốc rất cao, tôi dắt .”

      “Cám ơn.” Thiên Nhiên vô cùng cảm kích đối với nhiệt tình của Long Vu Hành, để bàn tay mềm vào lòng bàn tay của ta.

      Long Vu Hành đột nhiên xoay người, liếc mắt nhìn Lăng Tố Dung: “ đổi giày với ấy !”

      Thiên Nhiên mang giày cao gót, đường núi đương nhiên được tự nhiên, mà hôm nay Lăng Tố Dung tới vội, chỉ tùy ý mang đôi giày thể thao, rất thích hợp để đường núi.

      Có chút giật mình nhìn Long Vu Hành, cho dù trong lòng Lăng Tố Dung khó chịu, nhưng bây giờ cứu người quan trọng hơn, nhiều, liền đổi giày với Thiên Nhiên.

      Thiên Nhiên cám ơn, gật đầu nhận.

      Bận rộn xuống núi như thế, mặt trời cũng lặn, mặc dù rọi đèn sáng như ban ngày, nhưng đoạn đường mà bọn họ tối đến mức phân biệt đâu là tận cùng. . . . . . .

      ——— ————

      Mặc dù ngồi ở bên cạnh ngọn cây, nhưng mưa càng ngày càng lớn, cuối cùng Thích Nghi vẫn ướt người. Lúc này vào đêm, nhiệt độ chợt hạ thấp, người chỉ mặc đơn bạc cái T shirt, giờ phút này càng cảm thấy rét lạnh.

      Thân thể khẽ phát run, ôm lấy hai vai, liều mạng dùng bàn tay xoa xoa qua lại, làm cho chính mình ấm áp thêm chút.

      Đột nhiên tiếng sột soạt
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 071. Sưởi ấm lẫn nhau (4)
      Editor: Tình Tình

      Bước chân của mấy ngươi đàn ông rất nhanh, Thiên Nhiên có chút theo kịp bước chân của bọn họ.

      chỉ bởi vì ít đường núi, mà còn bởi vì đau đớn chân càng ngày càng nhiều. . . . . .

      "A!" Có vật gì đó đột nhiên va vào mắt cá chân của , Thiên Nhiên khẽ kêu tiếng, thân thể nhanh chóng ngã về phía trước.

      Người đàn ông ở phía trước dừng bước, cái mũi của liền đúng lúc đụng vào phía sau lưng của ta. mắc cỡ đỏ mặt, vội vàng lui về phía sau nửa bước, có chút xấu hổ biết phải làm như thế nào.

      Long Vu Hành xoay người, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt nhắn của : " sao chứ?"

      Chỉ có ánh sáng của đèn pin cầm tay, ở trong gian to như vậy có chút mờ mờ, nhưng trực giác Thiên Nhiên cảm ~Tình Tình~d.i’en/da\nl=eq,uy./do;n thấy người đàn ông này nhìn thấy cả người . lắc đầu cái, khóe mắt liếc qua liếc lại, thấy cách đó xa có người dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, vội vàng : "Tôi sao, ngài Long, chúng ta tiếp tục thôi!"

      " phía trước ." Long Vu Hành hơi lùi lại để chừa ra con đường cho .

      "Cám ơn." Thiên Nhiên lướt qua ta tới.

      Gan của , nếu như có cách nào đuổi theo bước chân của bọn họ, biết nên làm như thế nào. Cho nên, chỉ có thể cắn chặt hàm răng chạy chậm theo Trình Kiêu và Lý Tốc phía trước.

      Long Vu Hành theo ở sau lưng , ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn Trình Kiêu ở phía trước, đáy mắt trầm .

      Tại con đường nhánh nào đó, Trình Kiêu đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn mấy người khác, : "Theo phát của chúng ta, bọn họ có khả năng lăn xuống ở bên trái. Nhìn xem, bụi cỏ nơi đó có dấu vết bị người giẫm lên. Nhưng mà, ở bên kia quá dốc, bây giờ trời lại tối, đường trơn, biết có thể xuống hay ."

      "Như vậy , chúng ta cầm sợi dây làm công cụ trợ giúp, từng người xuống." Lý Tốc đề nghị.

      "Được." Trình Kiêu nhìn Long Vu Hành cái: " có ý kiến gì ?"

      " thành vấn đề." Long Vu Hành cũng có dị nghị gì.

      Lý Tốc lấy sợi dây ra, tìm thân cây cột lại nút thừng, sau đó đem bên kia cột vào người mình: "Tôi xuống trước."

      "Cẩn thận chút." Thiên Nhiên giọng nhắc nhở.

      "Ừ." Lý Tốc liếc cái, xoay người xuống con dốc.

      Trình Kiêu phụ giúp cậu, chờ cậu ta an toàn đặt chân xuống mặt đất, giật sợi dây, xa xa ra cái dấu OK, liền đem ~Tình Tình~d.i’en/da\nl=eq,uy./do;n sợi dây kéo
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      072. Chúng ta thử chút xem (1)
      Editor: Phong_Tử_Yên


      Đừng tưởng như vậy là xong rồi.

      Trong khi Thích Nghi cho là bị Đông Phương Tín ôm cảm giác cũng đến nỗi nào, ít ra như vậy rất ấm áp bàn tay của nghiêm túc mà mò mẫm ở phía bụng của , thậm chí còn có xu hướng lên .

      “Đông Phương Tín, dừng cái tay lại!” Mặc dù trời rất tối thể nhìn thấy Đông Phương Tín, nhưng Thích Nghi vẫn xoay người trợn mắt, lạnh lùng la lên: “ đừng muốn thừa nước đục thả câu sao?”

      hề.” Đông Phương Tín cười ha ha, thanh chính nghĩa : “Tôi đây là đấu tranh với tử thần.”

      “Ở đây đâu có cái gì gọi là Tử Thần?”

      “Lạnh lẽo, đói khát, tình dục----“

      “Im miệng.” Bàn tay nhắn của Thích Nghi mò mẫm về phía trước, khó khăn mới bịt miệng lại được.

      Đông Phương Tín lại há miệng cắn ngón tay của cái.

      Thích Nghi tức giận, nhanh chóng rút ngón tay ra, từ người nhảy dựng lên. Nhưng lại quên mất tình cảnh tại, trời tối đen, chân sau của dẫm phải cái hố, cả người lập tức ngã nhào về hướng mặt đất.

      “A------“ tiếng kêu thảm thiết vang lên trong đêm tối, “Bịch” cái cả người Thích Nghi ngã nằm đất.

      thanh nhịn cười vang lên bên tai, hơi thở của thổi vào tai của : “Thấy chưa, chúng ta đối địch với nhau có ích lợi gì đâu? phải là tự mình tìm thua thiệt hay sao?”

      té rồi, còn có tâm trạng ở bên vui sướng khi người gặp nạn?

      Trong lòng Thích Nghi tức giận, định mở miệng cãi lại, ai ngờ tiếp ngay đó thân hình hoàn mĩ của Đông Phương Tín đè lên người : “Đêm còn rất dài, cũng biết chúng ta có thể còn sống mà ra khỏi đây hay . Trần Thích Nghi, bằng trước khi chết chúng ta làm ít chuyện có ý nghĩa , để cả hai chúng ta đều cảm thấy vui vẻ!”

      Lời của ràng như vậy, Thích Nghi làm sao có thể hiểu. Chỉ là, nếu muốn chết tự mình chết , còn phải giữ lại tính mạn quay về gặp Tiểu Thảo! Lòng bàn tay chống ngực đẩy ra, thế nhưng hề làm nhúc nhích chút nào, khỏi tức giận : “Tự ở đó đau khổ thiên thu , tôi rãnh nổi điên với !”

      “Nhưng phải là đối thủ của tôi.” Đông Phương Tín hổn hển cười tiếng, bàn tay nắm chặt bả vai của : “Ngoan ngoãn chấp nhận thôi……”

      Thích Nghi hoảng sợ, lại cuống quýt dùng lực đẩy ra.

      Đông Phương Tín nắm hai cánh tay của đè lên đỉnh đầu, bàn tay khống chế cổ tay để thể động đậy nữa: “ nhóc, chỉ cần cảm nhận cho tốt, hiểu loại cảm giác đó tốt đẹp đến chừng nào, chúng ta thử chút xem---- ----“

      “Đông Phương Tín, cậy mạnh ức hiếp người…..!” Thích Nghi hét lớn: “Thả tôi ra ngay!”

      “Là do dụ dỗ tôi trước.”

      “Tôi có.”

      “Tôi là vì cứu nên mới té xuống đây, phải lấy thân báo đáp!”

      Thích Nghi tức đến nổi miệng phát ra tiếng hừ lạnh: “ là đồ đê tiện!”

      thực muốn thử chút hay sao? Tôi có thể khiến cho bồng bềnh như thiên đường đấy….” Đông Phương Tín dụ dỗ từng chút.

      !” Thái độ Thích Nghi kiên định trước sau như .

      Đông Phương Tín thở dài tiếng: “Vậy thôi.”

      cảm giác rời khỏi người mình, Thích Nghi hơi sững sờ.

      Tiếng cười của Đông Phương Tín truyền đến: “Thế nào, rất thất vọng vì tôi tiếp tục dùng sức mạnh nữa sao?”

      “Làm sao có thể chứ?” Thích Nghi hừ , lật người ngồi dậy, lấy áo khoác của quấn chặt vào người: “ nằm mơ .”

      Đông Phương Tín trầm mặc.

      luồng gió mang theo lạnh lẽo nhàng thổi qua, Thích Nghi nhịn được hắt hơi cái.

      “Kêu cùng làm với tôi lại chịu, bây giờ biết lạnh rồi à?” Đột nhiên Đông Phương Tín : “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy!”

      “Tôi có lạnh chết cũng làm chuyện đó với con lợn giống như !” Thích Nghi vẫn quật cường như cũ.

      cứng đầu như con lừa vậy.”

      mới là đồ con lừa, cả nhà đều lừa.”

      chết tiệt này……..” Đông Phương Tín đưa tay qua bóp gương mặt cái.

      Thích Nghi đau quá vội vàng đánh vào tay .

      Đùa giỡn hồi, Thích Nghi thấy hơi mệt, im lặng ngồi bên. Những lúc yên lặng, lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. lại hắt xì, cả người cũng nhịn được nhích về phía . Cảm nhận được ấm áp người truyền tới, có chút hiểu hỏi: “Đông Phương Tín, chẳng lẽ cảm thấy lạnh sao?”

      “Ha ha.” Đông Phương Tín cười cười, ung dung tự tin : “Cũng tạm được.”

      Câu này ủa , đột nhiên làm cho Thích Nghi nhớ lại lúc bọn họ chạm mặt lần đầu tiên. Khi đó luôn đùa giỡn , vì vậy mới hỏi cảm thấy sảng khoái lắm phải , cũng trả lời y như vậy. Kết quả sau cùng, cho ăn tát-------

      Chuyện cũ trước mắt, lúc đó bọn họ là đối thủ đội trời chung, nghĩ tới hôm nay lại cùng nhau rơi vào thảm cảnh như thế này. Điều đó làm cảm thấy, cuộc sống thực rất kỳ diệu.

      khỏi cười cái.

      Đông Phương Tín hừ : “ cười cái gì?”

      có gì.” Có chết Thích Nghi cũng đem suy nghĩ trong đầu cho nghe, nếu lại muốn dùng biện pháp trả thù ngay tại đây biết làm sao?

      Đông Phương Tín tiếp tục hừ : “Có phải nhớ đến chuyện lúc chúng ta mới quen nhau, đúng ?”

      Chẳng lẽ nghĩ ra.

      Thích Nghi hoảng hốt: “ có.”

      có.”

      nghĩ rằng mình biết thuật đọc tâm à, có thể biết tôi suy nghĩ chuyện gì.”

      “Với trí tuệ của lúc này chắc chắn là suy nghĩ đến chuyện đó.” Đông Phương Tín dùng giọng điệu khẳng định để : “Trần Thích Nghi, chẳng lẽ sợ……”

      .” Thích Nghi lắc đầu: “ tuyệt đối lợi dụng lúc người khác gặp nạn.”

      “Ai tôi ?”

      “Tôi tin tưởng .”

      Đông Phương Tín: “……..”

      Lúc này nghe lời , trong lòng của cảm giác gì đó được chảy xuôi qua.

      Đột nhiên Thích Nghi lại hỏi: “Bây giờ thấy lạnh rồi hả? Vậy chúng ta xích lại gần thêm chút?”

      lạnh.” Lời mới vừa ra khỏi miệng, Đông Phương Tín lại nghĩ đến chuyện gì: “Sao vậy, vẫn còn thấy lạnh?”

      “Tàm tạm.” Thích
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      072. Chúng ta thử chút xem (2)
      Editor: Phong_Tử_Yên

      Thích Nghi cùng Thiên Nhiên bị đưa thẳng về khách sạn D&N.

      Mấy người đàn ông kia cũng ở lại lâu, chỉ nhìn hai người vào khách sạn, sau khi xác định mọi thứ đều ổn, mới tiếp tục ngồi trực thăng bay .

      Trong khoang máy bay, Lý Tốc liên lạc với Lăng Tố Dung, cho ta biết, bọn họ chuẩn bị bay vòng lại rước ta và Sở Niệm.

      Lúc này Trình Kiêu từ lúc nãy lên máy bay đến giờ đều im lặng đột nhiên mở miệng: “Chuyện này các chắc cho điều tra rồi?”

      Đông Phương Tín liếc nhìn ta cái: “Cậu phát ra gì sao?”

      “Tôi có xem qua chỗ các xảy ra chuyện, gần chỗ hàng rào chắn có những viên bi trong suốt, đất còn bị đổ dầu mè.” Trình Kiêu đem toàn bộ những gì mình thấy ra, đồng thời thêm vào lý luận của bản thân: “Chắc hẳn là có người muốn giở trò với Lam Thiên Nhiên.”

      Sau khi xong câu cuối, ánh mắt ta nhìn thẳng về phía Long Vu Hành.

      Long Vu Hành thản nhiên đón nhận ánh mắt của ta, sang sảng : “Cậu hoài nghi người nào à?”

      “Chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến tôi.” Giọng của Trình Kiêu lạnh lẽo, trong mắt lại càng lên vẻ xa cách.

      “À.” Vẻ mặt Long Vu Hành làm như suy nghĩ điều gì, ra chũ này cũng toàn là ý vị sâu xa.

      Đông Phương Tín khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn hai người bọn họ: “Hai người làm sao vậy?”

      có gì.” Lần này Trình Long hai mười cùng lúc ra.

      Cũng quá sức ăn ý !

      Đông Phương Tín cười cái, ngón tay sờ sờ dưới cằm, từ từ : “Vì mà làm mất hòa khí trong nhà, đáng giá chút nào.”

      Sau khi nghe được lời của , sắc mặt Trình Kiêu trầm xuống, Long Vu Hành cười nhàng, : “Làm sao chứ, Trình Kiêu có Tiểu Niệm, sao có thể có nhiều ý nghĩ khác.”

      ta nhìn về phía Trình Kiêu: “Vậy là sao?”

      Trình Kiêu quay đầu , để ý tới ta nữa.

      Đông Phương Tín nhướng mày.

      Long Vu Hành như vậy, nghĩa là cậu ta có hứng thú với Lam Thiên Nhiên!

      Chuyện, sợ là hơi khó giải quyết.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Trực thăng vừa hạ xuống đỉnh La Sơn, Lăng Tố Dung trước đón mấy người từ máy bay bước xuông.

      Sau khi nhìn thấy Đông Phương Tín, hiếm khi vành mắt của ta lại trở nên đỏ đỏ, ánh mắt nhìn lượt khắp người Đông Phương Tín xong, thấy hình như có thương tích nào quá mức nghiêm trọng, rôt cuộc tâm trạng ta mới . Nhưng mà giọng của ta khi hỏi thăm vẫn còn hơi kích động: “Cậu cảm thấy như thế nào rồi?”

      chết được.” Đông Phương Tín cười nhạt, lòng bàn tay sờ đầu của ta.

      “Về sau bớt làm những chuyện khiến người khác lo lắng lại.” Lăng Tố Dung có vẻ hơi tức giận, đưa tay đẩy cánh tay ra.

      Đông Phương Tín chỉ nhún nhún vai, gì.

      Lúc này Sở Niệm tới bên cạnh Trình Kiêu, cười với ta: “Cám ơn trời đất, các trở lại là tốt rồi!”

      “Trời sắp sáng rồi, nhanh nhanh về nghỉ ngơi chút, sáng mai chúng ta cùng trở về Ôn Thành.” Trình Kiêu cầm bàn tay thon thả của Sở Niệm, định dắt .

      “Trình Kiêu.” Đột nhiên Long Vu Hành gọi ta lại.

      Trình Kiêu lạnh lùng liếc nhìn ta cái, trong mắt lên vẻ xa cách.

      Long Vu Hành làm như hoàn toàn thấy ánh mắt lạnh lùng của ta, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Ngày đính hôn của cậu và Tiểu Niệm là ngày 15 lịch đúng ?”

      ba, chuyện này có vấn đề gì sao?” Sở Niệm kéo cánh tay Trình Kiêu hỏi lại.

      có.” Long Vu Hành cười nhạt: “ thời gian nữa cậu ta trở thành em rễ của và Đông Phương Tín rồi, chỉ là cảm giác hơi kì lạ chút xíu thôi.

      Sở Niệm “Thôi” tiếng: “ chuyện với các nữa, chúng ta về nghỉ ngơi.”

      thôi!”

      Sau đó Sở Niệm dắt Trình Kiêu .

      Trước khi , ta sâu kín nhìn Long Vu Hành cái, trong mắt lóe lên chút vui.

      Long Vu Hành chỉ là che miệng cười cười, dáng vẻ kia, nhìn là thấy được đắc ý khi chiếm được ưu thế!

      “Vu Hành.” Hai tay Đông Phương Tín chấp sau lưng, ánh mắt sầm xuống: “Trình Kiêu cũng phải là người dễ chọc, cậu nên vì Thiên Nhiên mà làm mất hòa khí của mọi người. Dù sao cậu ta cũng là người trong lòng của Tiểu Niệm, cũng là đáng để Tiểu Niệm nương tựa.”

      Nghe Đông Phương Tín nhắc nhở, con mắt sắc bén của Long Vu Hành trở nên trầm. lát sau, ta gật đầu cái: “Tôi biết .”

      Tuy vậy, nhưng ta lại hề có ý định bỏ qua những suy nghĩ trong lòng. Đôi lúc, muốn có được thứ này, nhất định phải từ bỏ số thứ khác.

      Cuộc sống rất kỳ diệu, có nhiều thứ mà chờ đợi lâu.

      “Hai người cái gì vậy?” Lăng Tố Dung nghe bọn họ chuyện, cảm giác có gì đó ổn, mới lo lắng hỏi: “Trình Kiêu cùng Tiểu Niệm sao lại có liên quan đến Lam Thiên Nhiên? Còn nữa Đông Phương, sao cậu có thể vì Trần Thích Nghi mà làm cho mình rơi vào nguy hiểm như vậy?”

      Đông Phương Tín liếc mắt nhìn ta, thanh lạnh nhạt như nước: “Tố Dung, cuộc sống mà, thỉnh thoảng cũng phải có chuyện ngoài ý muốn mới thú vị.”

      “Nhưng cậu cũng cần phải lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn chứ?”

      “Như vậy mới kích thích chứ.”

      Lăng Tố Dung nghe vậy, tức đến mức đưa tay lên vỗ vỗ ngực: “Chỉ mình cậu thấy kích thích, biết là làm cho người khác lo lắng hay sao?”

      Đột nhiên nghe lời giận dỗi của ta, chân mày Đông Phương Tín hơi nhíu lại.

      “Cậu-------“ Trong lòng Lăng Tố Dung vô cùng uất ức, dậm mạnh chân cái, dứt khoát bước .

      ta làm sao vậy?” Đông Phương Tín liếc nhìn Long Vu Hành.

      Long Vu Hành cười lạnh: “Cậu hẳn phải biết hơn tôi.”

      xong, cũng bước theo Lăng Tố Dung.

      Chân mày Đông Phương Tín hơi nhướng lên, cũng bước theo bọn họ. Bàn tah để trong túi quần, nhìn về hướng mà và Trần Thích Nghi gặp tai nạn, trong mắt tràn đầy trầm.

      Lý Tốc chợt cảm thấy khí chung quanh đột nhiên trở nên lạnh buốt.

      “Lý Tốc.”

      “Vâng?” Nghe Đông Phương Tín lớn tiếng kêu, cơ thể Lý Tốc hơi căng thẳng chút.

      Ánh mắt Đông Phương Tín nhìn về phía ta, thanh trở nên u lạnh lẽo: “Giúp tôi tra rốt cuộc ai có liên quan đến chuyện này.”

      Lý Tốc nghe vậy, hơi chấn động cái, tạm thời quên cả trả lời lại.

      “Sao?” Ánh mắt Đông Phương Tín liếc nhanh về phía mặt ta, tất cả đều lên vẻ lo lắng.

      “Dạ” Lý Tốc vội vàng gật đầu.

      Chuyện này, dễ dàng chút nào.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ---

      Lâm Chiếu dìu Lâm phu nhân xuống lầu Lâm Đại ăn sáng trong phòng ăn, còn Lâm Quốc Hào đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại.

      “Chị, hôm nay chị bắt đầu nghỉ ngơi đúng ?” Lâm Đại đứng dậy kéo ghế ra
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      072. Chúng ta thử chút xem (3)
      Editor: Phong_Tử_yên

      Hôm nay, quảng cáo thời trang của Thiên Nhiên được tung ra, thời gian mới nữa ngày, Thích Nghi nhận điện thoại của người bên chỗ kinh doanh thời trang, người nọ hiệu quả của quảng cáo rất tốt, mới nữa ngày mà doanh số của họ tăng lên mức khá lớn. Sau khi nghe tin tức này Thích Nghi khá vui vẻ, người nọ còn chủ tịch tập đoàn của họ đãi tiệc muốn mời Thiên Nhiên tới lập tức đồng ý.

      đem tin tức này báo cho Thiên Nhiên biết.

      Thiên Nhiên rất vui, dù sao đây cũng là quảng cáo đầu tiên khi trở lại Ôn Thành. Quảng cáo thành công như vậy, tin rằng công việc về sau ở Ôn Thành khá tốt. cũng muốn quan tâm đến chuyện công việc, nên nhường lại cho Thích Nghi thay sắp xếp toàn bộ công việc.

      Họ bàn luận về việc này lại có vị khách mời mà đến.

      Người đến là vị phu nhân ăn mặt sang trọng, mặc dù tuổi phải hơn bốn mươi, nhưng dáng vẻ vẫn rất đẹp, người mặc bộ quần áo đắc tiền lại càng tôn lên vẻ quý phái, nhìn khá tự tin, cảm giác người này phong thái rất thu hút, so với những thiếu nữ trẻ tuổi khác còn làm người ta chú ý hơn.

      Thích Nghi biết vì sao người này lại tới tìm Thiên Nhiên nghe ấy nhàng gọi tiếng: “Bác .”

      Vị phu nhân kia “Ừ” tiếng, ánh mắt thoáng nhìn về phía Thích Nghi, lại nhìn Thiên Nhiên : “Tôi muốn chuyện với .”

      “Được.” Thiên Nhiên gật đầu, xoay người về phía Thích Nghi: “Thích Nghi, bà ấy là mẹ của Trình Kiêu Trình phu nhân, tớ muốn ra ngoài lát.”

      Người này, là mẹ của Trình Kiêu Trình Phu nhân, tên là Sài Phượng.

      .” Lòng bàn tay Thích Nghi nắm chặc bàn tay ấy cái: “Hai người ở đây chuyện , muốn uống hay ăn cái gì có thể gọi người mang lên. Tớ ra ngoài chút, đến tối mới về. Cậu nhất định được lung tung, có chuyện gì lập tức liên lạc với tớ.”

      Đối với quan tâm của Thích Nghi, trong lòng Thiên Nhiên vô cùng cảm động. ấy trở tay nắm lại tay tay Thích Nghi: “Được.”

      Thích Nghi hơi cuối đầu nhìn về phía Sài Phượng, sau đó cầm điện thoại ra ngoài.

      Thiên Nhiên nhìn Sài Phượng: “Bác , mời ngồi.”

      “Mấy năm gặp, cũng nghiệp rồi. Xem ra, ban đầu quyết định để ra nước ngoài phát triển sai chút nào.” Sài Phượng tao nhã ngồi xuống ghế sa lon, cằm hơi ngước lên, ý kêu Thiên Nhiên ngồi xuống phía đối diện.

      Làm như thế, giống như bà ta mới là chủ ở đây.

      Thiên Nhiên gì, ngồi xuống theo ý bà ta: “Bác , bác có muốn uống cái gì hay ?”

      cần, tôi chỉ với mấy câu thôi.” Sống lưng Sài Phượng thẳng tắp, ánh mắt nhìn Thiên Nhiên biểu nghiêm nghị: “Nếu nhìn thấy mấy bài báo giải trí, tôi hề biết trở lại Ôn Thành đấy, tại sao lại với chúng tôi tiếng? Thậm chí, cũng đến bệnh viện thăm bác Trình của ? lẽ vẫn còn tức giận chúng tôi sao?”

      có.” Thiên Nhiên vội vàng : “Bác , ban đầu là tự con muốn , con làm sao có thể trách hai người được? Đúng là, trong những nguyên nhân con trở lại Ôn Thành lần này là vì nghe tin bác trai gặp chuyện. Nhưng mà……. biết bác trai có muốn gặp con hay . Bác ấy tại vẫn tốt chứ?”

      “Còn đợi có gan thích hợp mới có thể làm phẫu thuật.” Ánh mắt Sài Phượng tối lại: “Nếu có thời gian đến thăm ông ấy .”

      “Con biết rồi.”

      “Tôi nghe và A Kiêu gặp nhau, với nó cái gì ?”

      có.” Nhớ tới lúc giằng co với ấy ở La Sơn, Thiên Nhiên chỉ cảm thấy rất buốn phiền, nhưng ở trước mặt Sài Phượng, phải bộ bình tĩnh tự nhiên: “Bây giờ con và ấy như hai người xa lạ thôi.”

      Cho nên, khi trở về Ôn Thành tìm bác Trình.

      Sài Phượng chăm chú nhìn lúc lâu, mặt nở cụ cười nhạt: “Thiên Nhiên, đúng là làm tôi thất vọng.”

      Thiên Nhiên cúi mặt.

      “Vậy cũng biết A Kiêu sắp đính hôn rồi đúng ?” Mười ngón tay của Sài Phượng chéo vào nhau để đầu gối, mắt nhìn Thiên Nhiên chằm chằm: “Ta nghe là lúc ở La Sơn từng gặp qua Sở Niệm, con bé là thiên kim của tập đoàn Châu Báu Lấp Lánh, cùng với A Kiêu đúng là tạo nên cặp trời sinh. Tôi và bác Trình của đều thích con bé, con bé trở thành nàng dâu của Trình Gia còn gì tốt hơn.”

      Dù bà ấy ra, từ lâu Thiên Nhiên biết Trình Kiêu và Sở Niệm xứng đôi đến mức nào. Vì vậy hôm nay, khi nghe Sài Phượng những lời này, trong lòng vẫn rất đau, miễn cưỡng nhếch miệng cười : “Con biết rất .”

      “Thiên Nhiên, mặc dù quảng cáo của ở Ôn Thành rất tốt, nhưng những thứ đó làm sao so sánh được với nghiệp ở Châu Âu lúc đỉnh cao chứ?” Sài Phượng cười nhạt: “Sau khi hoàn tất công việc ở Ôn Thành, hãy trở về Châu Âu , ở đó mới là thiên đường của .”

      làm cho mẹ con bọn họ chướng mắt đến như vậy sao? người lại tiếp người đến nhắc nhở , bảo nhất định phải rời khỏi Ôn Thành trở về Châu Âu.

      Mặc dù trong lòng Thiên Nhiên khó chịu, cuối cùng vẫn gì, chỉ hơi cúi đầu.

      hiểu chuyện như vậy, là tốt, tôi đúng là nhìn lầm người.” Sài Phượng vui vẻ cười tiếng: “ nhanh chóng tìm được người chống như ý.”

      “Cám ơn bác .” Thiên Nhiên cười gượng gạo: “Cũng hy vọng là như thế.”

      ra hề mong như vậy chút nào-------

      Sài Phượng nhìn Thiên Nhiên hình như hiểu ý của mình, bà ta cũng nhiều, liền chào rồi .

      Thiên Nhiên vừa đưa bà ta ra khỏi cửa, khóe miệng từ nãy vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười lập tức biến mất.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------

      Mới vừa ra khỏi khách sạn, Thích Nghi lập tức thấy chán nản rồi.

      Lúc ngoại trừ cầm cái điện thoại ra, chẳng mang theo cái gì hết trơn. Bây giờ, cũng chẳng biết đâu.

      Trong lúc do dự, đột nhiên chiếc xe thể thao đỏ chói “Két” tiếng dừng lại trước mặt . Trần xe nhấc lên, nhìn thấy người ngồi ở vị trí tài xế chân mày nhíu lại.

      “Chà, đúng là tôi có nhìn nhầm, đúng là !” Trần Man Như tháo mắt kính xuống, nhìn về phía Thích Nghi phì cười cái: “D&N, lại ở khách sạn sang trọng như vậy. Có nhiều tiền như thế, sao hề thấy đến tìm cách giải quyết chuyện của Trung Thiên truyền thông và nhà họ Trần?”


      “Tôi tưởng rằng chị ba như muốn tôi nhúng tay vào chuyện của Trung Thiên truyền thông mới phải.” Thích Nghi thèm để ý lời châm chọc của ta, bình tĩnh : “Lại , tại Trung Thiên truyền thông và Nhã Xá phải cũng còn đó hay sao?”

      Trần Man Như hơi nhíu chân mày, định cãi lại, nhưng nhìn phía sau lưng Thích Nghi thấy người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ đại sảnh khách sạn, ta lập tức đẩy cửa bước xuống, về phía người đàn ông kia, thèm để ý đến Thích Nghi nữa.

      Thích Nghi thấy vậy, Trần Man Như này là người kiêu ngạo lại tự phụ, ai lại có thể làm cho ta vội vàng như vậy? xoay người lại nhìn.

      “Dịch Nhiên.” tới trước mặt người đàn ông đứng, Trần Man Như nở nụ cười xonh đẹp: “Đúng là ở đây rồi.”

      làm sao biết tôi ở đây?” Đột
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :