1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngài CEO, ký tên kết hôn đi! - Nhị Thập Cửu (81/183+2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      064. Công tư ràng.
      Editor: Phong_Tử_Yên

      Thấy Lâm Chiếu xuất , Lạc Ưu hơi giật mình. nhanh chóng đứng lên, tiến lên phía trước: “Lâm Tiểu thư, đến rồi ư.”

      “Tổng giám đốc của đâu?” Lâm Chiếu cười nhàng, ánh mắt nhìn về hướng phòng làm việc của Đông Phương Tín.

      “Tổng giám đốc ra ngoài ăn cơm rồi ạ.”

      “Vậy tôi vào trong chờ ấy.”

      “Để tôi lấy cho ly coffee.” Lạc Ưu đẩy cửa phòng ra cho Lâm Chiếu.

      “Cảm ơn.” Lâm Chiếu cười nhàn nhạt cái, sau đó bước vào trong.

      Nhìn bóng lưng với những đường cong lả lướt của Lâm Chiếu tao nhã về phía ghế sa lon, khóe miệng của Lạc Ưu ngưng cười, ngay sau đó quay người bước về bàn làm việc, cầm điện thoại lên bấm số liên tục.

      Vậy mà điện thoại của người bên kia lại bận.

      định đem chuyện Lâm Chiếu đến công ty báo cho tổng giám đốc, làm cho vui mừng tí, cũng nhanh chóng trở về gặp Lâm Chiếu, đáng tiếc!

      Sau khi thở dài tiếng, xoay người đến phòng giải khát.

      Bóng dáng của vừa biến mất, cửa chính của thang máy cũng mở ra. cặp nam nữ tuấn tú xinh đẹp cũng từ bên trong bước ra.

      “Cậu về khách sạn rồi à, vậy tớ cúp máy đây.” Sau khi ra khỏi thang máy, Thích Nghi theo Đông Phương Tín về phía phòng làm việc của .

      Trước khi tới đây, vô cùng lo lắng cho tình hình của Thiên Nhiên, nên liên tục chất vấn Đông Phương Tín xem có phải gài bẫy và Thiên Nhiên hay . Nhưng mà, Đông Phương Tín phủ nhận. tin, kiên quyết gọi điện thoại cho Thiên Nhiên để hỏi tình hình, bất đắc dĩ là điện thoại lại hết pin, vì vậy mới hỏi mượn điện thoại của Đông Phương Tín, đến lúc này biết Thiên Nhiên có việc gì mới cúp máy, bước nhanh hơn về phía trước, qua cửa phòng làm việc đưa di động lại cho : “Này, Đông Phương Tín, trả điện thoại động cho .”

      Đông Phương Tín đưa tay cầm lấy, chỉ sâu kín nhìn xinh đẹp từ sa lon đứng dậy, chân mày nhíu lại.

      Ánh mắt Lâm Chiếu dò xét nhìn qua lại Thích Nghi và Đông Phương Tín, khóe miệng hơi miễn cưỡng cong lên: “Em đến đúng lúc sao?”

      Cái tay ở giữa trung của Thích Nghi cứng đờ.

      nghĩ trong phòng làm việc của Đông Phương Tín có người, hơn nữa người đó còn là Lâm Chiếu!

      ……. bận công việc à?” Nhìn Đông Phương Tín bước về phía mình, Lâm Chiếu cắn cắn môi: “Xin lỗi, em---- ---“

      ấy đến bàn bạc chuyện công việc với !” Đông Phương Tín vỗ lên bả vai của Lâm Chiếu, xoay người lạnh lùng liếc Thích Nghi cái: “ để điện thoại xuống đó rồi ra ngoài trước .”

      Mẹ nó! Đúng là công tư ràng mà. mới đúng là đối tượng hợp tác của mà, vậy mà ưu tiên công việc trước. Ban đầu cũng đâu có muốn tới đây chứ, chính muốn bàn chuyện công việc với , bắt tới cho bằng được.

      Mặc dù trong lòng Thích Nghi cảm thấy vui, nhưng nhìn ánh mắt bén nhọn của Đông Phương Tín, cũng tiện thêm cái gì. tiến về phía trước mấy bước để điện thoại của lên mặt bàn, nhìn về phía Lâm Chiếu : “Điện thoại của tôi dùng được, nên mượn dùng chút.”

      Ngay sau đó, bị Đông Phương Tín trừng cái chạy như bay ra khỏi chỗ đó.

      Lâm Chiếu nhìn bóng lưng của , chân mày nhàng cau lại: “Nhìn ấy quen quen, hình như từng gặp ở đâu đó phải!”

      “Gương mặt đó đại chúng quá nên mới cảm giác như thế.” Đông Phương Tín cầm bàn thay thon của Lâm Chiếu, dắt tới sa lon ngồi xuống: “Sao lại đột ngột tới đây mà báo với tiếng? Lạc Ưu vậy mà cũng báo cho !”

      thanh vô cùng nghiêm nghị, làm cho cánh tay người mới bưng cà phê bước vào là Lạc Ưu run lên cái, cái ly trong tay xém xíu nữa rớt xuống đất vỡ mất. Cũng may phản ứng nhanh, kịp thời giữ chặt lại.

      Lâm Chiếu vội vàng giải thích: “Thư ký Lạc Ưu vừa mới lấy cà phê cho em.”

      Lạc Ưu gật đầu liên tục: “Lúc Lâm tiểu thư vừa tới, tôi có gọi điện cho tổng giám đốc, nhưng mà điện thoại lại bận, tôi định lấy cà phê cho Lâm tiểu thư xong gọi lại, tổng giám đốc …………”

      “Được rồi, ra ngoài !” Sắc mặt Đông Phương Tín lạnh lẽo, thanh cũng làm cho người khác sợ hãi.
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      065. Trần Thích Nghi, đúng là có gan mà!
      Editor: Phong_Tử_Yên

      “Vâng” Lạc Ưu dám nhiều, nhanh chóng bước ra ngoài.

      Thấy Đông Phương Tín vì mình mà khẩn trương như vậy, trong lòng Lâm Chiếu cảm thấy ngọt ngào: “ đừng tức giận.”

      “Nếu lần như thế nữa, đuổi việc ấy.” Đông Phương Tín hừ lạnh.

      “Là tại đưa điện thoại di động của mình cho người khác mượn xài.” Lâm Chiếu cong cái miệng nhắn của mình lên: “Cũng thể trách thư ký Lạc Ưu.”

      “Em tốt bụng, lại hộ cho ấy.”

      ấy vốn sai mà.” Lâm Chiếu cười tiếng, nhưng trong mắt lại có vẻ ảm đạm: “Nếu có lỗi, có lỗi trước mới đúng. Phải rồi, từ trước tới giờ vốn thích để người khác đụng vào đồ đạc của mình, tại sao hôm nay lại cho ấy mượn dùng vậy?”

      Đông Phương Tín nắm lấy mu bàn tay của , trong mắt lóe lên cái: “ ta cần dùng gấp.”

      “Vậy à.” Lâm Chiếu cười gượng, nhưng mà trong lòng hiểu , người đàn ông như Đông Phương Tín này, nếu phải là người mà coi trọng, cũng hoàn toàn cần biết người đó có gặp khó khăn hay . vừa rồi, những có thể sử dụng điện thoại của , hơn nữa còn gọi thẳng tên , có thể thấy được giữa bọn họ chỉ đơn giản là mối quan hệ hợp tác như vậy mà thôi.

      Nhưng mà, Đông Phương Tín , hỏi.

      Phụ nữ thông minh, phải biết tiến thoái, ở trước mặt đàn ông thể thẳng thắng chất vấn chuyện mà ta cố gắng giấu giếm mình. Nếu , quan hệ giữa hai người dễ dàng xảy ra mâu thuẫn.

      Đương nhiên, sau đó cũng ai ngăn cản điều tra bí mật của ta.

      “Tiểu Chiếu.” Ánh mắt Đông Phương Tín sắc bén tỉ mỉ nhìn Lâm Chiếu: “Sau này có đến công ty, phải trước cho biết tiếng.”

      phải em chỉ muốn cho chút ngạc nhiên thôi hay sao?” Trong lòng Lâm Chiếu cảm thấy hơi khó chịu, từ trước đến giờ Lâm Chiếu chưa từng thấy Đông Phương Tín dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.

      Ánh mắt dường như có hơi vui.

      Đông Phương Tín vuốt ve gương mặt xinh đẹp của , thở dài: “Cái này đối với Lạc Ưu có thể trở thành sợ hãi đấy, muốn em tạo thành cái xì căng đan nào đâu.”

      sợ công chúng biết mối quan hệ của chúng ta hay sao?”

      sợ nghiệp của em vì vậy mà bị ngăn cản, làm người mẫu vẫn luôn là giấc mơ của em mà. tại, em đỉnh <dienn_dda_anleequydonn> vinh quang như vậy, nếu quan hệ của chúng ta bị lộ ra ngoài, chỉ sợ mọi người đều cho rằng em dựa vào quan hệ của chúng ta mới có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay. Như vậy, họ gạt bỏ hoàn toàn mọi nỗ lực của em.”

      Nghe được lời này của Đông Phương Tín, biết là nên vui hay buồn.

      ra, những gì Đông Phương Tín , cũng là chuyện mà băn khoăn. Trước đây kiên quyết muốn công khai mối quan hệ của bọn họ, Đông Phương Tín cũng từng phản đối, nhưng cuối cùng bởi vì kiên trì mà làm. Hôm nay, ủng hộ , ngược lại đến lượt trong lòng cảm thấy ổn.

      “Đây phải là chuyện mà em mong muốn hay sao?” Đầu ngón tay rờ dọc theo đôi lông mày thanh tú rồi xuống cằm của , Đông Phương Tín nghiêm túc : “Huống chi, phải em cũng hy vọng tạm thời giữ bí mật chuyện chúng ta với ba của em?”

      “Đúng là vậy.” Lâm Chiếu nhàng dựa đầu vào trong ngực của : “Em nhanh chóng thuyết phục ba.”

      “Tốt.” thanh của Đông Phương Tín bình tĩnh như nước: “ chờ em.”

      Trong lòng Lâm Chiếu khẽ nhói cái.

      Cảm giác, về chuyện này, Đông Phương Tín hình như để ý cho lắm.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ -------

      Sau khi đưa Lâm Chiếu ra xe, Đông Phương Tín vào thang máy quay trở lại phòng làm việc. qua bàn làm việc của Lạc Ưu, liếc nhìn về phía phòng tiếp khách, nhàn nhạt ra lệnh: “Gọi Trần Thích Nghi đến gặp tôi.”

      Lạc Ưu thấy tới, đứng dậy từ sớm, sau khi nghe lời hơi sững sờ: “Thưa tổng giám đốc, Trần tiểu thư rồi ạ.”

      “Cái gì?” Sắc mặt Đông Phương Tín nhất thời run lên.

      ấy tổng giám đốc……..” Giọng của Lạc Ưu càng ngày càng , dám ngẩng mặt nhìn Đông Phương Tín.

      ta tôi cái gì.”

      “Tạm thời thể theo.”

      “Câu trước đó.”

      “Tổng giám đốc thấy sắc quên chuyện công, thời gian của ấy rất quý báu, thể lãng phí.”

      Trần Thích Nghi, đúng là có gan mà!


      066. Thăm dò ý tứ
      Editor: Phong_Tử_Yên

      Nhận được điện thoại hẹn gặp của Trần Thiên Nhụy, Thích Nghi hơi bất ngờ. Chỉ là cũng suy nghĩ nhiều, nhanh chóng thẳng đến chỗ hẹn.

      Đây là tiệm cà phê trang trí hoàng khá cao cấp, có lẽ tại là ban đêm, nên khí rất yên tĩnh.

      “Chị Tư.” Thấy Thích Nghi xuất , Trần Thiên Nhụy vẫy vẫy tay với .

      Thích Nghi cười nhạt, nhìn về phía vị trí của bé, cái bàn còn có thêm người nữa, đôi lông mày của nhàng nhíu lại.

      Chẳng trách Thiên Nhụy hẹn , chắc là do tam phu nhân Du Ngọc giựt dây.

      “Thích Nghi.” Thấy Thích Nghi đến gần, tam phu nhân đứng lên.

      “Dì Ngọc.” Thích Nghi cười nhạt với bà: “Dì cũng ở đây à!”

      “Nghe Thiên Nhụy muốn mời con uống cà phê, đúng lúc dì ngang đây, cũng muốn gặp con chút, mới cùng với nó.” Trong mắt tam phu nhân thoáng lên cái gì đó, mặt nụ cười nhìn có hơi miễn cưỡng.

      Thích Nghi mỉm cười gật đầu, sau khi ngồi vào chỗ gọi ly cà phê Ý, nhìn Thiên Nhụy : “Nghe tại em học lớp 12, cũng sắp lên đại học, nhớ cố gắng chút.”

      Thiên Nhụy gật đầu, miệng nở nụ cười rực rỡ: “Chị Tư, nghe cuộc sống đại học rất thú vị, đại học ở nước ngoài cũng như vậy phải ?”

      “Cũng chưa chắc, còn phải xem em lựa chọn trải qua cuộc sống đại học như thế nào nữa.” Thích Nghi nhạt nhẽo cười tiếng: “Cuộc sống ngắn ngủi, chủ yếu chỉ cần trôi qua vui vẻ là được rồi.”

      “Em cảm thấy chị Tư là người phóng khoáng nhất trong số mấy chị em chúng ta, em hy vọng mình cũng giống như chị.”

      “Em Năm, mỗi người đều có cuộc sống của mình, bản thân em có những cái đặc biệt riêng, cần phải cảm thấy hâm mộ người khác.”

      “Nhưng mà…….”

      “Thiên Nhuỵ, chị Tư của con sai.” Tam phu nhân nhìn về hướng Thiên Nhuỵ nháy mắt cái.

      Thiên Nhuỵ nghe vậy, đầu chỉ có thể từ từ cuối xuống.

      Chân mày Thích Nghi nhịn được nhíu lại cái.

      So với chị ba Trần Man Như tính tình của Thiên Nhuỵ đúng là khác nhau trời vực, mặc dù mọi người đều thích kiểu khéo léo như Thiên Nhuỵ hơn loại con bốc đồng như Man Như, nhưng Thiên Nhuỵ vẫn cảm thấy bé quá nghe lời. Cái này đối với phát triển của bé trong tương lai chưa chắc tốt! Hơn nữa, tam phu nhân cũng phải là người mẹ có chủ kiến.

      “Thích Nghi, dì nghe con có cách mua lại Nhã Xá sao?” Tam phu nhân đột nhiên chuyển đề tài: “ biết sau đó con định làm gì với Nhã Xá?”

      “Nhã Xá là nhà họ Trần, đương nhiên là để mọi người ở trong đó chứ sao.”

      Tam phu nhân nghe vậy, cả người hình như cũng nhàng hẳn .

      Con ngươi của Thích Nghi híp lại, trong lòng hiểu mục đích hôm nay tam phu nhân tìm mình là gì.”

      Là thăm dò ý tứ của , tiếp cận , để cho mẹ con họ có thể ở lại.

      ra có đáng sợ đến như vậy hay sao? có từng sau khi mua lại Nhã Xá đuổi bọn họ à?

      Trong lòng khỏi cười khổ.

      “Chị Tư.” Lòng bàn tay Thiên Nhuỵ chống lên má, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Thích Nghi : “Tên George kia tại sao gọi chị là chị?”

      “Tứ hải giai huynh đệ, cậu ta tuổi hơn, nên mới gọi chị tiếng chị thôi.” Lúc nhắc đến Gearge Thích Nghi thấy vẻ mặt của Thiên Nhuỵ trở nên hào hứng, trong lòng lập tức sinh ra loại dự cảm tốt: “Em năm, tại sao tự dưng lại hỏi chuyện này?”

      có gì.” Thiên Nhuỵ mím môi cười tiếng: “Chỉ là tò mò mà thôi.”

      Đơn giản là tò mò thôi sao! Chỉ sợ là thích rồi!

      Trong lòng Thích Nghi khỏi lo lắng.

      --- ------ ------ ------ ---------

      Sau khi chia tay mẹ con tam phu nhân, Thích Nghi định đến trung tâm thương mại Hoàng Đô rất lớn gần đó dạo vòng, nhân tiện mua vài món quần áo để tắm rửa thay đổi.

      vòng qua góc đường, về phía trung tâm. Nhìn lượng khách hàng chờ đợi trước cửa thang máy, khỏi nhún nhún vai, xoay người về phía cầu thang bên kia. lúc định bước về phía trước đột nhiên nhìn thấy bóng dáng thân thể cao lớn chặn trước mặt. hết hồn, ngay lập tức bỏ ý định dạo trung tâm, xoay người tính bỏ .

      “Trần Thích Nghi, dám thêm bước nữa xem!” giọng đàn ông lạnh lẽo bỗng nhiên truyền tới.
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      067. Đừng để tôi bắt được

      Bước chân của Thích Nghi dừng lại.

      phải sợ , mà vì thanh của hình như mang theo chút tức giận điều này làm cho cảm thấy hài lòng. cũng hề đắc tội với , thái độ của làm như nợ mấy triệu bạc trả vậy?

      lại dám cho tôi leo cây?” Lòng bàn tay kéo bả vai của làm cho nhìn thẳng vào , gương mặt đầy vẻ trầm: “Sau đó còn dám tắt di động, gọi đến điện thoại nội bộ khách sạn lại chịu nghe, cố tình cho tôi tìm thấy phải ?”

      “Này!” Thích Nghi đẩy cánh tay của ra lùi lại hai bước kéo xa khoản cách với , nhàng hừ cái : “Là tự thấy sắc quên việc công trước, tôi bảo thư kí riêng của chuyển lời lại, thời gian của tôi rất quý báu, thể để lãng phí được.”

      “Thời gian của có thể quý báu hơn thời gian của tôi sao?”

      tự cho mình là ai? Chỉ thời gian của mới quý báu chắc? Của tôi cũng rất đáng giá có được hay ?”

      nhìn ra!” Đông Phương Tín khinh thường nhìn .

      Ánh mắt Thích lên tức giận: “Đó là do mắt của có vấn đề!”

      lặp lại lần nữa xem!”

      cứ đấy, chỉ cho quan đốt lửa, cho dân chúng đốt đèn hả?” nhìn đến sắc mặt của trở trầm xuống, Thích Nghi ngửa mặt lên, hướng về phía lên giọng : “ nhìn thấy ưu điểm của người khác đó chính là vấn đề của !”

      “Trần Thích Nghi!”

      “Tôi có điếc, cần phải gọi lớn tiếng như vậy!”

      này, câu nhất định phải đốp lại câu hay sao?
      Trong lòng Đông Phương Tín dâng lên lửa giận, bàn tay cầm chặt cổ tay của xoải bước kéo .

      Chân của dài, bước rất lớn, lại còn nhanh, làm sao Thích Nghi có thể theo kịp. liều mạng dùng sức muốn rút tay ra, nhưng lại hề làm nhúc nhích được chút nào, trong lòng khỏi sinh ra tức giận, hướng ra xung quanh hét lớn: “Có ai , cứu mạng, có người khiếm nhã a!”

      Vốn là, đôi trai xinh đẹp ở chốn đông người lôi lôi kéo kéo đủ làm người khác chú ý rồi, lúc này nghe tiếng Thích Nghi gọi, dường như cả trung tâm đều quay đầu nhìn họ chằm chằm. Mặc dù Đông Phương Tín khí thế mười phần, nhưng nghe được tiếng xinh đẹp như vậy gọi, vẫn có mấy cậu trai trẻ bước tới cản đường bọn họ.

      “Cút ngay!” Mặt mày Đông Phương Tín lạnh lẽo, lạnh lùng liếc về phía mấy người kia.

      Nhìn thấy ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của , những người kia thấy hơi sợ. Nhưng mà, sắc đẹp che mất nỗi sợ, đối mặt với vẻ mặt ra sức nháy mắt cầu cứu của Thích Nghi, bọn họ cũng lấy hết cam đảm mà chịu nhường đường. ngườ trong đó : “ mau thả ấy ra.”

      “Ta , cút!” Sắc mặt Đông Phương Tín càng trầm hơn mấy lần, tiếng cũng càng trở nên lạnh lẽo.

      Những người kia nghe vậy, tôi nhìn nhìn tôi, nghĩ biết làm như thế nào bỗng nhiên Thích Nghi khóc lên “Hu hu” mấy tiếng: “Tôi muốn với ta, nếu trở về với ta tôi lại phải chịu bị thương khắp người nữa……..van xin mọi người, mau cứu tôi !”

      “Bề ngoài người này nhìn sáng sủa như vậy, biết chừng lại là kẻ biến thái cuồng bạo lực.”

      “Đúng vậy, phải mấy hôm trước bản tin báo cũng có đến trường hợp giống vậy đó à?”

      “Đúng đúng, biết mặt biết lòng, chừng ta lại là kẻ mặt người dạ thú lắm chứ.”

      “………….”

      bên, mấy người phụ nữ thầm với nhau.

      Những người đàn ông kia nghe vậy, thấy có người ủng hộ mình, lòng can đảm lập tức tăng cao, rối rít đòi Đông Phương Tín thả Thích Nghi ra.

      Bộ mặt Đông Phương Tín sớm đen như đít nồi, hận thể bóp chết Thích Nghi.

      Thích Nghi thấy vậy, vội vàng : “Thần linh ơi! Cứu, cứu tôi với!”

      , đừng sợ, bọn họ nhất định cứu .” ông cụ nhìn về phía mấy người đàn ông kia : “Các cậu còn chịu cứu ấy nhanh nhanh chút?”

      Những người kia nghe vậy, cũng kịp để ý Đông Phương Tín có đáng sợ hay , quả nhiên rối rít tiến lên đòi Đông Phương Tín thả người.

      Thích Nghi cùng với Đông Phương Tín nháy mắt bị mấy người ông vây lại chính giữa, trong lúc xô đẩy, tay của đúng là bị giật ra. Khi Đông Phương Tín bị đám đàn ông chặn lại Thích Nghi thấy đây là thời cơ tốt thể vuột mất, nhanh chóng quay về phía bọn họ tiếng “Cảm ơn”, sau đó chạy như bay.

      Nhưng mà, sau khi chạy được mấy bước, ràng nghe được tiếng nghiến răng nghiến cảnh cáo: “Trần Thích Nghi, tốt nhất đừng để tôi bắt được! Nếu , nhất định chết với tôi!”









      [​IMG]
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      068. Lựa chọn

      bàn ăn, thấy Thiên Nhiên cầm đũa gắp gắp rau rồi sau đó lại thả xuống, hoàn toàn có dáng vẻ đói bụng chút nào, giữa hai đầu chân mày Thích Nghi nhíu lại: “Thiên Nhiên, cậu có tâm đấy à?”

      có!” Thiên Nhiên tỉnh người lại, lắc đầu cái.

      “Vậy sao.” Tiếng của Thích Nghi tỏ vẻ nghi ngờ.

      Thiên Nhiên bị im lặng trừng mắt nhìn ánh mắt vì thế mà có chút chột dạ, khỏi cúi đầu xuống.

      Thích Nghi để đôi đũa xuống, hai tay đặt mặt bàn: “ tớ nghe chút xem nào.”

      Ngẩng mặt lên nhìn Thích Nghi, thấy trong mắt đầy vẻ quan tâm, cuối cùng Thiên Nhiên cũng chịu thua: “Hôm nay tớ gặp được ấy.”

      “Trình Kiêu?”

      Thiên Nhiên cười khổ: “Biểu của tớ ràng như vậy sao!”

      “Trừ ta ra, trừ ta ra có ai có thể làm cho tinh thần cậu xa sút như vậy được.” Thích Nghi thấy hơi nhức đầu: “Thiên Nhiên, trước mắt cậu chỉ có hai con đường, bỏ qua dè dặt, chủ động lôi kéo ta lại, hai là quên ta , từ giờ cũng đừng qua lại gì nữa.”

      “Nhất định phải như vậy hay sao?” Đôi chân mày thanh tú của Thiên Nhiên nhíu chặt lại.

      “Thiên Nhiên.” Tiếng của Thích Nghi trở nên xa xôi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt có tiêu cự: “Nếu , cả hai đều đau khổ.”

      với Thiên Nhiên như vậy, ra cũng từng tự với bản thân. Đương nhiên, lúc đó cũng bắt buộc chỉ có thể làm như vậy, lựa chọn duy nhất chính là rút lui.

      Cho nên, cũng chỉ có mình đau khổ.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Lúc Thích Nghi vừa tắm xong chuẩn bị ngủ di động vang lên.

      nhìn hiển thị cuộc gọi đến, khóe miệng nở nụ cười thanh nhã, nhấn nút trả lời: “Tiểu Thảo hả.”

      “Thích Nghi, chị gần đây bận rộn lắm ư?” Giọng non nớt của vang lên lại có chút vui: “Cũng gọi điện cho em gì cả.”

      “Xin lỗi em, gần đây đúng là chị rất bận, chỉ có chuyện của Nara, mà chị còn có chút chuyện riêng cần phải giải quyết.” Thích Nghi cười khẽ tiếng: “Tiểu Thảo, tha lỗi cho chị có được ?”

      “Em trách chị nữa.” Tiểu Thảo tỏ ra già dặn : “Em hiểu người lớn các chị lúc nào cũng bận công việc.”

      Thích Nghi nhịn được mỉm cười: “Tiểu Thảo biết nghe lời.”

      “Thích Nghi, em rất ngoan nha.” Tiểu Thảo cười khanh khách hai tiếng: “Phải rồi, tụi em cũng sắp thi rồi á.”

      “Bây giờ mới tháng mười , hình như hơi sớm phải?”

      “Rất nhanh chứ sao.”

      Thích Nghi hiểu tại sao bé bỗng dưng lại muốn chuyện này, nhưng nghĩ thầm chắc là bé muốn được nghỉ học, nên cũng để chuyện này trong lòng, : “Chị biết rồi, ráng học hành cho tốt đó.”

      “Dạ.” Tiểu Thảo sảng khoái : “Em mới vừa tan lớp, chuẩn bị về đây, liên lạc lại chị sau nhé.”

      “Được. Tạm biệt….” Thích Nghi còn chưa chào tạm biệt xong, nghe tiếng điện thoại “Tít” cái bị ngắt mất.

      bé này, từ khi nào trở nên hấp tấp như vậy rồi?

      cũng nghĩ quá nhiều, ngủ thẳng giấc.

      Vì vậy, hề biết, bé nghịch ngợm kia ở bên kia có kế hoạch.

      --- ------ ------ ------ ------ ------

      Thời gian sau đó, Thích Nghi đều ở đây thay thế Thiên Nhiên sắp xếp công việc, mỗi này dường như đều sớm về trễ, bận tối mặt tối mũi.

      Có lúc Thiên Nhiên theo gặp đối tác, có lúc mình ở lại khách sạn, còn George thỉnh thoảng có trở lại thăm hai người, nhưng phần lớn Thích Nghi đều để ý đến cậu. Thứ nhất là vì công việc của bận rộn, thứ hai hy vọng cậu có thể tự động trở về Newyork học. Nhưng george đối với thờ ơ của cũng như có hề gì, trước sau như vẫn ở lại Ôn Thành.

      Rốt cuộc, Thiên Nhiên cũng có buổi quay quảng cáo phát triển cho Ôn Thành đầu tiên. Làm người đại diện, tự nhiên Thích Nghi cũng phải theo ấy đến trường quay quảng cáo.

      Cuộc sống đến giờ vẫn bình thản hề sóng gió gì, vậy mà sắp tới, lại hoàn toàn thay đổi.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ----
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      069. Trúng chiêu
      Editor: Phong_Tử_Yên

      Trường quay quảng cáo đặt tại vùng ngoại ô của Ôn Thành gọi là La Sơn.

      Phong cảnh ở ngọn núi này xinh đẹp vô cùng, thế núi cao chót vót, chừng hơn 1000m, đỉnh có bình nguyên* diện tích khá lớn, là khu vực quay quảng cáo mà các đạo diễn ở Ôn Thành thích nhất. Bởi bì quảng đường từ thành phố đến đây tương đối xa, lúc Thích Nghi và Thiên Nhiên tới được La Sơn tổ quay phim đến rồi.

      *Bình nguyên: là khu vực bằng phẳng.

      Mà ở đó, còn có thêm hai tổ quay phim cũng quay nữa.

      Họ là tổ quay phim ngoại cảnh của tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh và tổ quay phim cho bộ phim đầu tiên Vận Rủi của công ty Ngôi Sao Ngày Mai.

      Cuối cùng người được chọn làm gương mặt đại diện cho tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh là GiGi, bên ngoài có tin tức rằng, lúc trước Nara cũng có thử vai và cả Lâm Chiếu nữa nhưng sau đó cả hai đều bỏ qua lần quay thử lại, mà ta cùng với nhà tài trợ của quảng cáo lần này, chủ tịch tập đoàn Đông Phương Châu – Đông Phương Tín hình như có quan hệ, bởi vậy mới đạt được vị trí đó. đến làng giải trí làm sao để lăng xê, tóm lại, GiGi được làm nữ chính cho quảng cáo này.

      Mọi người gặp nhau, Thiên Nhiên đến chào hỏi cùng Dịch Nhiên. Thích Nghi cùng ta cũng mới gặp qua có lần, thậm chí còn chuyện, cho nên chỉ thờ ơ đứng bên cạnh.

      GiGi nhìn ra , môi ta mấp máy, nhưng cuối cùng gì.

      Thích Nghi cũng làm như biết ta.

      Nữ chính của tổ quay phim khác là ngôi saoa mới nổi Uyển Uyển, ấy từng cạnh tranh với GiGi vị trí nữ chính cho quảng cáo của tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh, ban nãy hai người gặp mặt, ngoài trừ tiếng chào hỏi lơ đãng, sau đó cũng xã giao thêm nữa.

      Ánh mắt của Uyển Uyển khá tốt, thấy Thiên Nhiên cùng GiGi hề lên tiếng chào hỏi lẫn nhau, lập tức nhiệt tình bước tới chào hỏi với Thiên Nhiên, hơn nữa còn mấy câu, cho tới lúc trợ lý cùng ấy sắp bắt đầu mới chịu .

      “Đúng là người lễ phép, khiêm tốn lại ham học hỏi.” Nhìn bóng Uyển Uyển xa, Thích Nghi cười tiếng: “Thực lực của ấy rất mạnh, tương lai nghiệp chắc chắn vô cùng sáng lạn.”

      Lúc đến câu sau thoáng liếc mắt thấy GiGi nhìn bọn , sắc mặt người đằng sau sa sầm xuống, hai cánh buông thỏng nắm chặt thành nắm đấm.

      Thiên Nhiên hơi ngạc nhiên vì Thích Nghi chuyện như vậy, nhịn được nhìn trách móc.

      Thích Nghi mím môi cười tiếng, cũng giải thích, chỉ : “, chúng ta gặp đạo diễn.”

      Công việc cũng sắp bắt đầu, Thiên Nhiên cũng tiện hỏi nhiều, lập tức bước theo Thích Nghi.

      Phía sau, ánh mắt GiGi lạnh lùng nhìn bóng lưng của các , cắn chặt hàm răng.

      --- ------ ------ ------ -------

      Thiên Nhiên quay quảng cáo cho hãng nước suối thiên nhiên tinh khiết, quá trình cũng tương đối thuận lợi, chỉ trong khoản tiếng, quay xong mấy cảnh. Sau đó đạo diễn hô tạm dừng nghỉ ngơi lát, quay thêm cảnh nữa có thể kết thúc công việc ăn cơm.

      Thích Nghi nhân lúc nghỉ ngơi dặm lại lớp trang điểm cho Thiên Nhiên, sau đó đưa cho ấy chai nước suối.

      Thiên Nhiên xua tay.

      Mới nãy lúc quay uống quá nhiều nước, giờ mà uống nữa chắc bụng no căng lên mất.

      Thích Nghi tự mình uống.

      “Ê, đó phải tiểu thư của tập đoàn Châu Báu Lấp Lánh Sở Niệm sao? Chồng sắp cưới của ấy cũng cùng đến xem quảng cáo trang sức nữa sao………” Có thanh nho bên cạnh truyền đến, mấy người phụ tá bên kia chuyện với nhau: “Còn có, đó, đó…..Người đó hình như là tổng giám đốc của truyền thông Đông Phương Châu, chẳng lẽ bên ngoài đồn thổi ta có quan hệ với GiGi là sao? Cho nên ta mới tới đây xem à?”

      Nghe đến đó, Thích Nghi lập tức bị ngụm nước vừa nuốt xuống cổ họng làm bị sặc. Để tránh cho Thiên Nhiên ngồi đối diện gặp nạn, đột ngột xoay người, phun hết nước trong miệng ra. D.ienn.dda.nn.lequ.ii.doo.n

      Lại đúng lúc làm cho người đàn ông tuấn bước về hướng của bị trúng chiêu.

      Toàn bộ trường quay lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn chằm chằm Trần Thích Nghi.

      Đắc tội với người đàn ông này, để xem nhân vật nhoi như , làm sao mà giải quyết hậu quả!

      --- ------ ------ ------ ------ ------

      Thưa các vị hương thân phụ lão, tin rằng cần cũng biết người bị Thích Nghi phun trúng là ai đúng ? Lần này gặp nhau, bọn họ rốt cuộc thiên lôi địa hỏa như thế nào đây? Chuyện xưa vô cùng đặc sắc nha! *Câu này là của tác giả nha các nàng, gây tò mò nhỉ!!!








      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :