1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngài CEO, ký tên kết hôn đi! - Nhị Thập Cửu (81/183+2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      059 Uống rượu

      Editor: Phong_Tử_Yên

      Thích Nghi nhanh chóng hiểu được tại sao Đông Phương Tín thể thiếu rượu được.

      “Nara, thêm ly nữa thôi.” Đông Phương Tín liếc mắt nhìn ly rượu trước mặt Thiên Nhiên, tự mình đứng dậy rót rượu cho .

      “………” Khuôn mặt nhắn của Thiên Nhiên ửng hồng, ràng là uống nhiều rượu quá rồi.

      Nhìn Đông Phương Tín cầm ly rượu rót đầy đưa cho Thiên Nhiên, rốt cuộc Thích Nghi kiềm chế nổi nữa, đứng phắt dậy bước qua cái bàn, đưa tay đón lấy ly rượu kia: “Ly này tôi uống thay Nara.”

      Thiên Nhiên tửu lượng cực kì yếu, mặc dù đây chỉ là rượu vang đỏ nồng độ cồn cao, nhưng ấy chỉ uống chừng ba ly, nhất định là say mất rồi.

      Nhìn thấy Thích Nghi cầm ly rượu kia uống hơi cạn sạch, khóe môi Đông Phương Tín nhếch lên cười như . “Tửu lượng của Trần tiểu thư tốt đấy.”

      Tốt em chứ tốt!

      Trong lòng Thích Nghi nguyền rủa tiếng, khóe miệng cũng lên nụ cười trong trẻo lạnh lùng, cung kính : “Đông Phương tiên sinh quá khen!”

      biết , Đông Phương Tín chắc hẳn biết tửu lượng của Thiên Nhiên kém, mới có thể ra hạ sách này đây.

      “Hôm nay mọi người vui vẻ như vậy, chúng ta lại uống thêm ly!” Đông Phương Tín hướng vào ly của Thích Nghi rót thêm rượu.

      “Đông Phương tiên sinh-----“ Thiên Nhiên thấy vậy, lo lắng đứng dậy.

      “Nara, nên như vậy.” Biết ấy lo lắng cho mình, thanh nhã cười tiếng, trong mắt tràn đầy ánh sáng tự tin, ngẩng đầu lên, lại hơi cạn sạch.

      Thiên Nhiên thể uống rượu, tửu lượng của lại vô cùng tốt, bình thường trong đám bạn bè, còn có biệt danh “ngàn chén say”. Bình thường ít uống rượu là vì nghĩ đến sức khỏe thôi. Vậy mà hôm nay Đông Phương Tín chỉ dùng thứ rượu vang đỏ này, căn bản thành vấn đề với .

      Đông Phương Tín vỗ tay: “Trần tiểu thư quả nhiên là người sảng khoái!”

      Trong lòng Thích Nghi cười lạnh, đôi môi đỏ mở ra , mang mùi vị châm chọc: “Tính ra vẫn còn thua tâm tư tỉ mỉ, khả năng quan sát tốt và kế sách thâm sâu của Đông Phương tiên sinh đây.”

      “Vậy sao?” Biểu của Đông Phương Tín cũng tức giận, ngược lại ánh mắt liều lĩnh đầy khiêu khích nhìn chằm chằm Thích Nghi: “Chúng ta cũng là ai hơn ai thôi!”

      “Mặc dù tửu lượng của Trần tiểu thư vô địch, nhưng mà rượu vang vẫn nên thưởng thức từ từ tốt nhất.” Lúc này, Long Vu Hành vẫn im lặng ăn cơm chợt lạnh nhạt vang lên: “Đông Phương, cậu có đúng ?”

      Đông Phương Tín nhìn ta, ánh mắt gặp nhau, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Đương nhiên.”

      Chân mày nhếch lên, nhìn theo cái ly tay Thích Nghi: “Trần tiểu thư, nếu muốn uống…., rượu này sao có thể uống như vậy được chứ? vậy chúng ta cùng nhau ngồi xuống từ từ thưởng thức, như thế nào?”

      Câu cuối cùng, nghiêng đầu nhìn Thiên Nhiên.

      Thiên Nhiên biết hỏi ý kiến của , chỉ sợ Thích Nghi vì ngăn rượu cho mà uống say, nên dù Thích Nghi ra sức nháy mắt, cúi tầm mắt xuống, giả vờ như thấy: “Được.”

      Đông Phương Tín lần nữa lấy cái ly mới cho Thiên Nhiên, hơn nữa còn rót rượu cho .

      Thích Nghi trong lòng mắng Long Vu Hành hèn hạ.

      Người đàn ông này, cơ trí tuyệt đối thua kém Đông Phương Tín.

      Vốn là, nếu Đông Phương Tín tiếp tục cầu Thiên Nhiên uống rượu, còn có thể danh chính ngôn thuận ngăn cản cho ấy, nhưng bây giờ Long Vu Hành nhắc nhở Đông Phương Tín, bọn họ là muốn cùng nhau từ từ thưởng thức mùi vị, đến lúc đó nếu còn cản rượu cho Thiên Nhiên, coi như các nể mặt bọn họ quá rồi. Nếu vậy, các cũng đuối lý.

      “Thích Nghi, tớ sao đâu.” Thấy sắc mặt Thích Nghi trầm xuống, Thiên Nhiên vội vàng giọng khuyên : “ Cậu cần phải lo lắng.”

      “Cậu xem mà làm.” Thích Nghi nhàng câu sau đó trở lại chỗ ngồi.

      Đông Phương Tín cũng ngồi xuống theo , trong lúc đó, lấy thanh chỉ có hai người nghe được ưu nhã : “Nếu tình nguyện nghĩ cách làm vừa lòng tôi, tôi còn có thể suy nghĩ bỏ qua cho hai người các !”
      Last edited by a moderator: 6/4/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 060. Chơi xấu

      Lời của Đông Phương Tín phải là trắng trợn uy hiếp gì là cái gì?

      Hai tay đặt ở dưới nắm chặt thành quyền, Thích Nghi gần như nhịn được muốn mở miệng mắng, nhưng lúc ngước mắt, thấy Thiên Nhiên ngồi đối điện lắc đầu, hình như ý bảo nên kích động. cố dùng sức hít sâu, cầm lấy ly rượu ra sức uống hết chất lỏng màu tươi bên trong.

      Thấy đặt mạnh cái ly xuống bàn, mày rậm của Long Vu Hành giương lên.

      Trong lòng bàn tay của Thiên Nhiên nhất thời đều là mồ hôi, lúng túng ho tiếng: “ ấy uống rượu rất giỏi.”

      nhìn ra.” Khóe miệng Long Vu Hành khẽ nhếch lên, nhìn ánh mắt của lên đủ loại cảm xúc: “ ấy đúng là hoàn toàn trái ngược nhau.”

      “Cái gì?”

      là người dịu dàng.”

      Lời của ta, giống như thở dài, nghe vào trong tai Thiên Nhiên làm cho có cảm giác hoảng hốt.

      Sau khi Thích Nghi uống liên tiếp vài ly rượu, hỏa khí cũng tản ít. đưa tay sờ sờ cái trán, nặng nề thở phào cái, sau đó với Đông Phương Tín: “Chúng ta thẳng thắn mà , rốt cuộc muốn như thế nào?”

      “Cái gì?” Đông Phương Tín uống rượu, nghe vậy mày rậm giương .

      cần giả bộ, cùng ta là bạn tốt đúng ?” Thích Nghi chỉ vào Long Vu Hành: “Đúng lúc, tôi cũng là bạn tốt với Thiên Nhiên.”

      Lời này của , lập tức đưa tới ánh mắt của ba người.

      Thích Nghi vuốt lòng bàn tay: “Chúng ta là người sáng mắt tiếng lóng, bữa cơm này, ngài Đông Phương ngoại trừ cố ý an bài cho ngài Long gặp mặt với Thiên Nhiên ra, có phải còn có tâm tư khác đúng ?”

      “Ồ?” Đông Phương Tín chỉ phát ra từ.die/n~d\a.nl.eq/uy;do’n

      “Có phải muốn mượn bữa tiệc này để cho tôi biết giữa chúng ta ai mới là ra chuyện người kia?” Thích Nghi khẽ híp mắt, lạnh lùng hỏi: “Ngài Đông Phương, cảm thấy đối phó với hai chúng tôi như vậy, có ý nghĩ sao?”

      Đông Phương Tín cười nhạt tiếng: “ ra là Trần tiểu thư nghĩ tôi là người như vậy.”

      “Nếu ?”

      sai, A Hành là bạn tốt của tôi, nhưng trước ngày hôm nay, tôi cũng biết là cậu ta quen biết với Nara.” Đầu ngón tay Đông Phương Tín khẽ vuốt ve cằm, giọng điệu nhàn nhạt: “Hôm nay tôi mời các người đến bửa tiệc này, quả là muốn cho các người gặp mặt cùng A Hành, nhưng mục đích của tôi, chính là vì sau này Nara phát triển ở Ôn Thành mà thôi.”

      Sau khi Thích Nghi và Thiên Nhiên liếc nhau cái, cùng nhau nhìn chằm chằm Long Vu Hành.

      Long Vu Hành khó có khi nở nụ cười, nhưng nụ cười ở khóe miệng kia chưa từng thành hình biến mất: “Đoạn thời gian này sợ rằng Lam tiểu thư phải chịu thiệt hợp tác với Long mỗ rồi.”

      “Cái gì?” Thiên Nhiên khẽ giật mình, há to miệng.

      Long Vu Hành thản nhiên nhìn , đuôi mắt lơ đãng xuất nếp nhăn mặt khi cười, làm cho khuôn mặt lạnh lùng của ta trở nên dịu dàng chút.

      Nhận thấy mình thất lễ, khuôn mặt nhắn của Thiên Nhiên lập tức đỏ bừng, rất nhanh hạ mí mắt xuống, tránh ánh mắt của người đàn ông nào đó.

      Sau khi Thích Nghi kinh ngạc, rất nhanh khôi phục bình tĩnh. sâu kín nhìn Đông Phương Tín hồi lâu, mới : “Vậy lời vừa rồi của có ý gì?”

      cái gì?” Đông Phương Tín cười giảo hoạt.

      là để cho tôi cam tâm tình nguyện. . . . . .” Lời nửa, Thích Nghi bỗng dưng ngừng lại.

      Thiên Nhiên và Long Vu Hành nhìn , điều này làm cho có cảm giác bị Đông Phương Tín tính kế.

      “Thích Nghi, ngài Đông Phương gì?” Thiên Nhiên hỏi.

      có gì.” Thích Nghi muốn Thiên Nhiên lo lắng.

      Thiên Nhiên nhìn Đông Phương Tín, trong mắt đều là nghi ngờ.

      Đông Phương Tín cười: “Vừa rồi tôi rất nhiều, biết câu mà Trần tiểu thư chỉ là câu nào.”

      Thái độ này của ràng là chơi xấu.

      Trong lòng Thích Nghi giận dữ, bàn chân ở dưới động cái, giày cao gót của trực tiếp dẫm vào giày da của Đông Phương Tín
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 061. Say những lúc khi ta đắc ý
      Editor: Tình Tình

      Sau bữa ăn, mọi người cùng nhau rời .

      Đông Phương Tín và Long Vu Hành ở đằng trước, còn Thích Nghi và Thiên Nhiên ở phía sau.

      Thấy vẻ mặt Thích Nghi rất là vui vẻ, Thiên Nhiên có chút hiểu hỏi: “Thích Nghi, tại sao tâm tình của cậu đột nhiên trở nên tốt như vậy?”

      có gì.” Nhớ lại khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Tín hơi hơi vặn vẹo vì bị giẫm lên chân, Thích Nghi liền thấy tâm trạng thoái mái: “Chỉ là câu “Say những lúc khi ta đắc ý” này quá đúng thôi.”

      “Trần tiểu thư.” Đột nhiên Đông Phương Tín xoay người lại, ánh mắt sáng ngời nhìn : “Về vấn đề công việc của Nara, chúng ta chuyện chút !”

      thành vấn đề.” Thích Nghi cười ngớt nhìn : “ bảo thư ký Lạc Ưu sắp xếp thời gian cuộc hẹn với tôi .”

      “Tôi muốn cùng ngay bây giờ.
      Thích Nghi nhíu mày cái, suy nghĩ có phải người này muốn trả thù hay , lại nhìn thấy ánh mắt của người nọ trong trẻo, nhìn như hết sức nghiêm túc, hoàn toàn có địch ý, trong lòng khỏi sinh ra chút nghi hoặc.

      Chẳng lẽ ta muốn cùng chuyện công việc?!

      Đông Phương Tín cũng để ý có ý nghĩ như thế nào, nhìn Long Vu Hành cái: “A Hành, làm phiền cậu đưa Nara về quán rượu.”

      Long Vu Hành gật đầu: “ thành vấn đề.”

      Nghe được Đông Phương Tín muốn chuyện công việc với Thích Nghi, đương nhiên Thiên Nhiên thể gì được, trực giác mách bảo rằng nên đơn độc ở cùng chỗ với Long Vu Hành, vì vậy : “ cần, tôi. . . . . .”

      Long Vu Hành ngay lập tức chặn lời của lại: “Đúng lúc tôi có việc ngang qua D&N, có thể đưa Lam tiểu thư là vinh hạnh của tôi, Lam tiểu thư, nể mặt chứ?”

      Người ta lễ độ nhiệt tình như thế, Thiên Nhiên cách nào cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu: “Vậy cảm ơn ngài Long rồi.”

      Thích Nghi lại vừa ý: “Ngài Đông Phương, tôi cho rằng về chuyện công việc của Thiên Nhiên, cũng vội lắm. . . . . .”

      “Gần đây lộ trình của tôi rất dày đặc, nếu như có biện pháp hẹn thời gian chuyện với Trần tiểu thư, chỉ sợ công việc của Nara tiến hành thuận lợi, chẳng lẽ Trần tiểu thư hi vọng Nara làm trái với hợp đồng?” Đông Phương Tín cho có cơ hội từ chối: “ thôi!”

      xong, về phía bãi đậu xe trước tiên.

      Thích Nghi lo lắng liếc nhìn Thiên Nhiên cái: “Cậu có thể ?”d.ie~nda\nlequy/d.onn

      “Mình sao.” Thiên Nhiên làm cái động tác OK với Thích Nghi: “Cậu !”

      người cực kỳ chuyên nghiệp, đương nhiên hi vọng Thích Nghi vì lo lắng cho mình mà ảnh hưởng đến công việc.

      Thích Nghi liếc Long Vu Hành cái, phát vẻ mặt người đàn ông kia bình tĩnh, giống vẻ mặt gian xảo của Đông Phương Tín, lại nhớ tới mới vừa rồi ta nho nhã lễ phép với Thiên Nhiên, có bộ dáng ác ý gì, suy nghĩ về lúc trước ta muốn Thiên Nhiên có lẽ là chỉ muốn hợp tác với thôi, vì thế cười nhạt : “Có người lễ độ cẩn thận như ngài Long đây đưa Thiên Nhiên , tôi rất yên tâm, làm phiền .”

      Cố ý cân nhắc, chẳng qua là muốn Long Vu Hành được có suy nghĩ đứng đắn.

      Long Vu Hành nhàn nhạt liếc nhìn cái, gật đầu .

      Người sống nội tâm như thế, nên phải là người háo sắc gì đó mới đúng!

      Thích Nghi vỗ vỗ cánh tay Thiên Nhiên: “Mình giữ liên lạc với cậu.”

      Lời này, ra là cho Long Vu Hành nghe, để cho ta được làm bậy.

      Long Vu Hành đối với phòng bị của cũng để ý, chỉ sâu kín nhìn Thiên Nhiên: “ thôi, xe của tôi ở bên kia.”

      Sau đó dẫn Thiên Nhiên .

      Trong lòng Thích Nghi mơ hồ cảm thấy được có điều gì đó đúng, nhưng suy nghĩ còn chưa ràng, nghe được tiếng còi xe “Đô đô” ở bên cạnh.

      Xe của Đông Phương Tín gần trong gang tấc.

      Nhìn tới ánh mắt của , trong lòng Thích Nghi thở dài tiếng, cuối cùng đem cảm xúc bất an kia đè xuống, mở cửa xe khom người lên xe
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 062. Giương đông kích tây
      Editor: Tình Tình

      “Ngài Đông Phương muốn cùng tôi chuyện của Thiên Nhiên gấp như vậy, là có kế hoạch bồi dưỡng đặc biệt sao?” Sau khi nịt chặc dây an toàn, Thích Nghi cũng nhảm, trực tiếp mở miệng hỏi chuyện công việc.

      có.” Đông Phương Tín từ từ mở miệng.

      Thích Nghi cau mày: “Vậy ý của ngài Đông Phương là như thế nào?”

      Đông Phương Tín trả lời thong thả ung dung: “Chuyện của Lam Thiên Nhiên, có thể trực tiếp chuyện với Long Vu Hành.”

      ràng chính là lừa gạt!

      Trong lòng Thích Nghi tức giận, giọng tự nhiên cũng trở nên tốt: “Vậy sao muốn cùng tôi chuyện công việc của Thiên Nhiên?”

      “Như vậy cũng sai.”

      “Đông Phương Tín, rốt cuộc là muốn như thế nào?” Giọng của Thích Nghi cao lên mấy dB (đê-xi-ben).

      luôn luôn nóng lòng như bị lửa cháy sao?” Ánh mắt thoáng nhìn dọc theo kính chiếu hậu, vẻ mặt của Đông Phương Tín tùy tiện.

      “Dĩ nhiên phải!” Về chuyện này thể nhịn được nữa.

      Đông Phương Tín cười: “Xem ra ở trong lòng tôi rất đặc biệt.”

      Những lời này, làm cho Thích Nghi khẽ run lên.

      Đông Phương Tín cũng nhận ra, mỗi khi đối mặt với ta, luôn luôn thể khống chế được cảm xúc kích động từ trong trái tim của mình, điều này giống với bình tĩnh và lý trí của . Trước đây cũng đối mặt với rất nhiều người có năng lực mạnh, nhưng cho đến bây giờ cũng ai có thể dễ dàng khơi dậy tức giận trong lòng giống như vậy.

      “Bởi vì nụ hôn đầu cho tôi?” tay Đông Phương Tín khống chế tay lái, tay mở ra nhạc du dương.

      Câu này của ta theo điệu nhạc dịu dàng vang vọng ở bên trong buồng xe, làm cho Thích Nghi có cảm giác hoảng hốt.

      Đông Phương Tín thấy , lại tiếp: “ thích tôi sao?”

      Thích Nghi chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy: “ thối lắm!”

      Người đàn ông nhún nhún vai: “Tôi có thả.”

      Lời này dùng giọng điệu lạnh lùng đáp lại, thiếu chút nữa làm cho Thích Nghi sặc gần chết. nắm chặt quả đấm, hận thể đánh cho miệng của Đông Phương Tín vểnh lên, để cho ta được lớn lối như vậy nữa.

      Nhưng cuối cùng, có làm như vậy. Dù sao cũng xe người ta, ta lại là tài xế, muốn xảy ra tai nạn xe cộ.

      kiềm nén lại cảm giác bực bội trong lòng khi bị trêu đùa, Thích Nghi lạnh lùng mở miệng: “Dừng xe!”

      dừng.” Mủi chân Đông Phương Tín đạp cần ga, tăng tốc độ xe.

      “Đông Phương Tín!”

      “Gọi tôi làm gì?”

      “Đùa giỡn tôi như vậy rất thú vị sao?”

      “Đương nhiên là rất thú vị.”

      Nếu tôi cần gì làm như vậy.

      Để tránh gương mặt tức giận màu gan heo khó coi của Thích Nghi, lời này Đông Phương Tín ở trong lòng.

      “. . . . . . .” Thích Nghi hoàn toàn vô ngữ đối với cực phẩm này.

      Nhìn dáng vẻ sắp phát điên, Đông Phương Tín khẽ mỉm cười: “Cần gì tức giận, cuộc sống thú vị, lúc chung với nhau dĩ nhiên là phải chọc ghẹo nhau. Như vậy. . . . . Tôi cảm thấy rất hạnh phúc!”

      mà chọc ghẹo em !

      Thích Nghi hừ lạnh: “Tìm GiGi chọc ghẹo làm cho thấy tính phúc hơn!”

      “Chậc!” Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch: “Xem ra nhớ mãi quên đối với chuyện của chúng tôi!”

      ra hoàn toàn cố ý kéo đến đề tài này, nhưng nếu mở ra, Thích Nghi cũng câu nệ, lạnh giọng phản bác: “Tôi đương nhiên quên khi người khác ** như thế nào rồi, quả khác gì ngựa đực.”

      Đông Phương Tín cười, hoàn toàn trách cứ : “ có thể vui mừng khi mình là trong những đối tượng bị loại!”

      Nhất thời mặt Thích Nghi xám ngắt.

      Lời độc ác của người đàn ông đáng chết, nên cãi vả cùng ta!

      đưa tay che khuôn mặt nhắn của mình, ảo não khi mình lên nhầm thuyền tặc.

      Đợi nào. . . . . .!

      Nếu như Đông Phương Tín phải tìm chuyện của Thiên Nhiên, vậy đó là. . . . . .

      đây là giương đông kích tây?” Thích Nghi chợt đưa tay xé áo Đông Phương Tín, cắn răng nghiến lợi hỏi: “ cố ý giữ tôi lại, là để cho Long Vu Hành đưa Thiên Nhiên ?”
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 063. Đạt được mục đích!

      Hầu như Thiên Nhiên có uống rượu, nhưng sau khi ngồi lên xe Long Vu Hành, lại có cảm giác say. Đoán chừng là xe của người đàn ông này mở mui, nên gió thổi vào !

      thoải mái?” Người đàn ông đột nhiên mở miệng.

      có. . . . .” Thiên Nhiên lắc đầu, nhàng cầm lấy vài sợi tóc vai: “Cái đó. . . . . Có thể đóng mui xe lại được ?”

      Sau khi xe lái ra khỏi bãi đậu xe, phát có mấy người tò mò nhìn qua biết có phải những người đó nhận ra hay là do xe của Long Vu Hành quá mức chói mắt, nên mới hấp dẫn chú ý của bọn họ.

      hi vọng có xì căng đan gì truyền ra.

      Ở thành phố này, sợ người nọ có điều nghe .

      Long Vu Hành làm theo.

      Thiên Nhiên khẽ mỉm cười: “Cám ơn.”

      Long Vu Hành lạnh nhạt : “Nhắm mắt nghỉ ngơi chút, rất nhanh đến nơi.”

      “Ừ.”

      Sau khi nhắm mắt, ánh mắt của người đàn ông khẽ nhấc, liếc nhìn dung nhan tuyệt mỹ ra trong kính chiếu hậu, tiêu điểm dừng lại chỗ, sâu trong con mắt dần dần ra khói mù.

      Như dội ra mực đậm, sâu ám khó hiểu.

      Cho dù nhắm hai mắt, nhưng Thiên Nhiên vẫn cảm giác được có ánh mắt lạnh thấu xương nhìn vào mặt mình. Trong lòng khẽ run, nhưng có can đảm mở mắt tìm đáp án. Dù sao, ngồi cách người-TìnhTình l.e~q=u,y’do/\n- đàn ông vô cùng thâm trầm, hoàn toàn nhìn thấu ta. Mười ngón tay bắt chéo đùi từ từ nắm chặt, cố gắng tự với mình đây là ảo giác sau khi uống rượu.

      Trước đây, và Long Vu Hành chỉ có gặp mặt nhau lần, mặc dù cẩn thận đắc tội ta, nhưng ta cũng truy cứu, tin ta phải là người hẹp hòi, trách tội . Nếu , cũng giúp đỡ như vậy.

      Nghĩ tới đây, ngược lại thấy thoáng yên tâm.

      “Lam tiểu thư.”

      “Cái gì?” Người đàn ông thấp giọng kêu kéo lực chú ý của Thiên Nhiên lại, mở mắt ra nhìn Long Vu Hành.

      ngại ở chỗ này chờ tôi chút chứ?” Mặc dù Long Vu Hành vậy, nhưng tay cởi dây an toàn.

      Thiên Nhiên chưa kịp đáp lại, xuống xe.

      Nghe cửa xe vang lên tiếng “Bốp”, thân thể Thiên Nhiên khẽ run cái, ánh mắt nhìn theo người đàn ông xoải bước tới cửa tiệm châu báu, nhún nhún vai, muốn thu hồi tầm mắt, lại nhìn thấy bóng dáng thon dài xuất , bỗng dưng thân thể cứng lại.

      hai.” Nhìn thấy Long Vu Hành, Sở Niệm có chút giận mình. buông tay nắm Trình Kiêu ra, bước lên phía trước, nở nụ cười ấm áp với Long Vu Hành, sau đó : “Sao lại tới đây?”

      ngang qua đây, thấy em ở đây liền xuống chào hỏi em.” Long Vu Hành cười nhạt, ánh mắt rơi vào người đàn ông ở phía sau : “Trình Kiêu.”

      Trình Kiêu cười nhạt trả lời: “Vu Hành, lâu gặp.”

      Long Vu Hành “Ừ” tiếng: “Tôi còn có chuyện, trước.”

      “Được.” Trình Kiêu gật đầu.die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

      “Tiểu Niệm, bái bai!” Long Vu Hành nhìn Sở Niệm cái, thấy vẫy vẫy tay với mình, liền xoay người về xe.

      Sở Niệm xoay người nắm lấy cánh tay Trình Kiêu: “ hai thiệt là, tới vội vàng, còn chưa kịp chuyện với nhau là rồi.”

      Trình Kiêu mỉm cười, khẽ ôm vai của : “Từ trước đến giờ ấy đều như vậy. thôi, chúng ta thử lễ phục.”

      Sở Niệm nở nụ cười, dựa vào Trình Kiêu tới xe.

      Bọn họ ngọt ngào với nhau, bóng lưng dựa sát vào nhau, hoàn toàn rơi vào ánh mắt ngồi trong xe.

      Cả miệng khô khốc, trái tim giống như bị con dao đâm vào.

      Lúc người đàn ông lên xe cũng biết.

      Thấy vẻ mặt đau đớn, sắc mặt Long Vu Hành khẽ trầm xuống.

      Rất tốt.

      chính là muốn nhìn thấy toàn bộ.

      Đạt được mục đích!
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :