Chương 7: Vừa tắm vừa khóc, Lạc Lạc tức đến muốn đập đầu vô tường, lại tự mình hăm hở tiến lên. Giở trò lưu manh có gì đặc biệt hơn người! Tôi cũng muốn đùa bỡn! Làm làm rồi ! Lão nương giết chết ngươi! Vì vậy ra ngoài đánh tiếp. Sức phá hoại kinh người, thành quả chiế đấu tạm được. Tịch thu hết giấy tờ của , đem thẻ tín dụng bẻ gãy, đem quần mặc ra ngoài làm rách đũng. Ngày thứ hai đều thể làm, chia nhau chữa thương, gặp mặt nhau giống như kẻ địch vậy, người phòng, cứ đụng phải là liền rùm beng lên. " đừng có mà tìm chết! Trần Gia Lạc!" " đừng gây chuyện nữa! Lạc Gia Thần!" "Tìm! quản được sao!" " thử xem!" Văn minh có chỗ tốt của văn minh, sách uổng công đọc rồi, cuối cùng mới phát thô bạo giải quyết tệ. Ở bên ngoài đối chọi, về nhà quyết chiến. Văn đấu võ đấu đủ mọi binh khí, cuối cùng phần nhiều là khống chế thế cục. Như thế ba bận, thế nhưng ấy mang bầu rồi. Kẻ thử thai hai vạch, giơ tay lên kêu tên miệng rộng đó lại, bạt tai cái khiến hai lỗ tai ù ù kêu vài tiếng. "Con phải bú sữa mẹ!" bình tĩnh như thường, xoa vết thương vào phòng bếp nấu cơm. "Trần Gia Lạc! Khốn kiếp!" hô xong, đầy phẫn hận giận dữ ngất trời. Chương 8: Lạc Lạc nghĩ tới thế nào đem cái thai lấy ra, lại dám làm càn, thân thể dù sao cũng là của mình, thể làm gì khác hơn là nửa đêm én lút ở sân thượng nhảy dây. Nhảy vài chục cái liền mệt mỏi thở hổn hển, nằm ở kính nghỉ ngơi, thuận tiện nhìn xuống dưới lầu. Ở chỗ quá cao, nếu nhảy xuống từ chỗ này, đáng, phải chỉ mất đứa bé đơn giản như vậy. có lưu ý đến ánh đèn của phòng khách xuất cái bóng đen thui, lập tức bám tay đứng ở bên cạnh cửa ban công. "Làm gì vậy?" vừa ra tiếng, lấy lại tinh thần kéo căng lại sợi dây, ngoảnh mặt làm ngơ. Trước mặt bắt đầu nhảy từng cái , rệt chính là muốn chọc tức chết mà. cũng thể nét mặt dữ tợn, chỉ chờ nhảy vài chục cái mới hỏi: "Biết nhảy kiểu song diêu ?" " !" Lạc Lạc tay chân ngừng, ánh mắt lại nhịn được liếc về phía mặt Lạc Đà, phải lúc nuôi con bằng sữa mẹ rất cuồng ngạo sao, chỉ nhìn chằm chằm vào sợi dây trong tay , trong chốc lát cứ tới lấy mất sợi dây đó. Hai người thiếu được lại xô xô đẩy đẩy là vui vẻ gì, cuối cùng sợi dây bị lấy , bị đuổi về ghế sa lon trong phòng khách, trừng mắt nhìn biểu diễn kĩ thuật nhảy dây Song diêu và Song diêu biên hoa . Lạc Lạc biết chơi bóng rổ tệ, nghĩ tới các thần kinh vận động khác cũng rất phát đạt, đếm mãi liền quên mất mình nhảy dây dự tính ban đầu là muốn làm gì rồi. Trở về phòng còn nghĩ mãi đến đoạn kĩ thuật khó biểu diễn Tam diêu. Ngày thứ hai về nhà, nhìn dưới lầu có chiếc xe thu gom phế liệu chất đầy đống sách báo, sợi dây buộc chặt đồng đó có sợi dây màu hồng của , cắt thành đoạn đoạn , còn thắt nút chết, bước vào nhà Lạc Lạc liền nổi giận. Còn chưa để lên cơn, Lạc Đà từ ghế salon đứng lên, mặt nghiêm túc, chỉ vào khay trà có bao lớn bao gọi . "Em qua đây!" " Trần Gia Lạc, làm quái gì vậy!" "Nếu muốn em cứ thắng, đừng tự hành hạ mình, hoặc giải phẫu, hoặc uống thuốc." cầm lên cả đống thuốc bắc ném đến trước mặt tôi . "Thuốc bắc có tác dụng mạnh, uống vào hai ba giờ sau ra ngay, chỉ là chảy ít máu, cũng có tình trạng ăn vào bị thiệt mạng. Chịu khổ nhất nhiều, hoặc ra ra sạch , say này càng phải chịu tội hơn." Vừa vừa đem mấy viên thuốc ra, "Thuốc tây cũng được, chỉ đau chút thôi, có tác dụng phụ. Dùng qua lần về sau dễ dàng lờn thuốc, khó mà sau này còn khả năng mang thai , người cả đời mang thai cũng từng gặp qua. được làm phẫu thuật, đưa vào cạo, cạo cho đến sạch mới thôi." biết từ đâu lấy ra dụng cụ phẫu thuật, phía còn dính vết máu loang lổ màu nâu, loay hoay ở trước mắt , người xem trong lòng run sợ. So với nhảy dây, trước mắt lực sát thương của mấy thứ này đủ mạnh mẽ, Lạc Lạc ném xuống xách tay, trực tiếp chạy vào phòng rửa tay. Trong dạ dày ọc ọc vài cái, liền phun ra ngoài. tay đứng ở phía sau , từ trong gương nhìn vào ánh dày đặc sương mù của . "Sinh con tốt, đầu tư mạo hiểm ! Dù sao cũng cần hai ta nuôi!" "Cái gì gọi là cần hai ta nuôi!" "Để cho ba mẹ mang , tránh cho em nhìn thấy chán ghét!" "Tại sao a! Đứa bé là của tôi!" Lạc Lạc lại làm! "Vậy thế này , em sinh con trước, sinh ra rồi tính tiếp!" "Tại sao a! Sao mà sinh a!" biết sao, giọng điệu Lạc Lạc cũng cường ngạnh nữa, còn có chút uất ức. " đâu có công năng đó!" Lạc Đà có chút cười, đưa cho khăn lông lau chùi miệng, kéo trở về phòng khách ngồi. " từ đâu lấy được nhiều thuốc như vậy?" cảm thấy con người này tội ác tày trời còn chưa tính, còn hung ác tàn bạo hết mức, cái gì cũng dám làm. chỉ vào mấy thứ đồ khay trà, khoác mà biết ngượng: "Thuốc bắc là ba mẹ đưa tới, dưỡng thai, thuốc tây là của ba mẹ em và chú út đưa, bổ sung dinh dưỡng." "Vậy cái kềm giải phẫu đây sao?" "Cái này a, buổi chiều mượn từ chỗ viện y học lớp giải phẫu về." Dừng lại ở chỗ giải phẩu Lạc Lạc lại cảm thấy ghê tởm, nhìn chằm chằm vào vết nâu vàng đó. "Phía máu của người nào à?" "Của heo! Của heo!" ra câu hết sực nhàng. Buổi tối ngủ cũng sặp bị nằm mơ, Lạc Lạc mới tỉnh táo lại. Đưa tay nhấc lên chăn đá vào bụng Lạc Đà. "Trần Gia Lạc! đứng lên! Ai cho phép với người lớn là tôi mang thai hả!" ngủ nửa say ôm bụng dưới. " em mang thai a!" " dối! Thuốc kia ở đâu ra!" "Người lớn cho a." "Bọn họ yên lành sao lại cho mấy thứ đó! cái gì rồi phải !" " gì a, chỉ em có rồi!" "Trần Gia Lạc!" Lạc Lạc lại bị chọc tức, "Ai cho với ba mẹ biết tôi mang thai hả!" " có em mang thai a! chỉ em có rồi!" ôm bụng nguỵ biện, nhảy xuống giường mặc đuổi theo đánh ở phía sau, từ phòng ngủ chạy đến phòng khách, lại từ phòng khách chạy về phòng ngủ. Trong lòng lại thấy rất tuyệt, nghĩ tới: con mình tiểu Lạc Đà rất khỏe mạnh a! ! ! 怀孕:Mang thai 有了:Có rồi Trong tiếng Trung hai từ này có cùng ý nghĩa là ‘có thai’. ----------oOo----------