Chương 30
đương và thương
Mành rèm cửa trong phòng làm việc của Raymon được kéo lên, nhìn qua ô kính có thể thấy ràng bên ngoài, cho nên ông liếc cái thấy Cận An tới, ngón tay đặt tập tài liệu bàn gõ xuống, cụp mắt nhìn nét chữ thanh tú đó.
Nghe tiếng gõ cửa, Raymon tiếng mời vào, sau đó nhìn người đàn ông đến. Quan sát từ xuống dưới mấy lần, cảm thấy còn đẹp hơn cả hình web, khí chất cũng rất tốt. Raymon thầm gật đầu liên tục, cảm thấy Ưu Ưu rất tinh mắt, người đàn ông thế này, khiến người ta động tâm.
Song Raymon lại cảm hấy năng lực phòng ngự của Ưu Ưu nhà ông quá kém, mới được bao lâu cơ chứ? Chỉ mới hơn ba tháng thôi bị cướp mất "trái tim thiếu nữ", đem mối tình đầu trao cho người đàn ông ấy. Chậc, mất thể diện quá. Ông cụ Raymon đáng cố ý quên việc khi lần đầu tiên gặp Sulla vợ mình cũng bị công hãm như thế.
Cận An cũng quan sát Raymon, thấy ông cụ trông có phần giống tiên trời này chắc là vị chuyện gia tâm lý ban đầu Lâm Trường Ca tìm cho . Hình như ông ấy còn là người thân của Katrina phải?
Raymon dường như cũng thấy bản thân nghĩ quá xa vời, nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười hiền lành với Cận An, ông : "Ansel, ngồi ." Thấy Cận An ngồi xuống, ông mới giới thiệu bản thân, "Tôi là Raymon Hope, sau này, tôi phụ trách việc điều trị cho cậu."
Cận An có kinh ngạc, bất mãn, mặc dù có nghi hoặc, cũng chỉ gật đầu, theo lễ chào hỏi Raymon.
Trong ánh mắt Raymon khỏi lên trêu đùa, ông hỏi Cận An: "Chẳng nhẽ cậu hỏi vì sao tôi lại thành bác sĩ chữa bệnh cho cậu à? hỏi chút về việc của Ưu Ưu?"
Cận An nhàng lắc đầu, "Cháu tự hỏi ấy."
Raymon nghe xong cũng để ý, đến lúc ấy tự nhiên ông có thể tự xem, hoặc bảo nhóc Terry truyền lại tin tức trường cho ông cũng được. Ông mở tài liệu bàn, chỉ vào trang, có sơ kết của Giản Ưu, ông : "Ansel, ba tháng qua, Katrina tiến hành mười hai lần trị liệu với cậu, nó cho rằng tâm trạng cậu chuyển biến tốt đẹp, cậu nghĩ thế nào?"
Cận An sớm phát thay đổi của mình, phủ nhận, còn : "Đúng vậy, bây giờ cháu còn mất ngủ như trước, ăn uống tốt hơn, tâm trạng giảm sút liên tục cũng bớt dần, gần đây cháu cảm thấy rất buông lơi."
Hoặc giả chính dần tự hiểu ra vấn đề của mình, lần rút khỏi giới nhạc này, chỉ vì người xảy ra chuyện trong vòng giải trí, có lẽ quan trọng hơn là mười năm qua, còn chưa hiểu nơi đó có ý nghĩa thế nào. phát triển của quá thuận lợi, cho nên thanh cao ngạo mạn, khi phát hóa ra nơi đó hợp với mình, lựa chọn bỏ .
Nụ cười của Raymon thay đổi, "Thế rất tốt. Vậy cậu cho rằng bây giờ cậu nhận được hiệu quả trị liệu như mong muốn rồi chứ? Còn cần tiếp tục trị liệu nữa ?"
Lý do Raymon hỏi như thế, là sau khi đánh giá xong trạng thái tinh thần của Cận An, thấy rằng có thể tự dựa vào bản thân điều chỉnh tâm lý của mình, nhất định cần có bác sĩ tâm lý, tất nhiên tiếp trị liệu cũng được. Hai là ông xem xong tài liệu ghi chép của Giản Ưu, phát việc trị liệu của họ dính đến căn nguyên chân chính nằm trong nội tâm Cận An dẫn đến những tâm tình tiêu cực, cũng chính là nguyên nhân rút khỏi vòng giải trí.
Trong lòng mỗi người đều có những bí mật muốn ai biết, cho dù bí mật này có thể khiến tâm trạng sụp đổ, cũng ra. Mặc dù trị liệu tâm lý trong giai đoạn đầu tiên cố gắng thu thập tài liệu, làm nguyên nhân tạo nên tình trạng tinh thần của bệnh nhân. Tất nhiên cũng truy tìm những thứ này, ngược lại sử dụng khoa học, dùng thuốc để trợ giúp bệnh nhân.
Raymon thấy rằng, nếu Cận An thực muốn đề cập tới chuyện đó, hỏi dò thế nào cũng có ích lợi gì cả, suy cho cùng bác sĩ tâm lý cũng phải vạn năng, dưới tình huống bệnh nhân kháng cự cũng thể ép buộc đúng .
Cận An nhìn Raymon, trong mắt lộ ra sáng tỏ, như hiểu được ý tứ bên trong lời Raymon. nghĩ lúc, mới : “Cháu thấy cần tiếp tục nữa.”
thực tế, sáng sớm nay cảm thấy mình có thể tự điều chỉnh, dẫu sao tiết tấu của xã hội đại rất cao, ai mà có trở ngại tâm lý, cơ thể con người vốn có chức năng điều tiết, tinh thần cũng hiển nhiên giống vậy. Nếu phải vì Giản Ưu, Cận An nghĩ, chấm dứt trị liệu từ lâu.
Raymon nở nụ cười, ký tên lên tài liệu, lưu hồ sơ, sau đó tài liệu này được để vào kho của bọn họ, biết đâu sau này nó còn được thấy ánh mặt trời. Hoàn thành xong công việc, giao hồ sơ cho Amy, Raymon khi ngang qua Cận An cố ý vỗ vai , cười sang sảng: “Chàng trai, bây giờ chúng ta phải bác sĩ và bệnh nhân, vậy chúng ta phải bác sĩ bệnh nhận, vậy chúng ta hãy chút chuyện riêng chứ nhỉ.” Ông nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với Cận An.
Raymon phô ra tính hài hước khiến Cận An hiểu ý cười, gật đầu, bày tỏ chăm chú lắng nghe.
Raymon cố ý gần lại, đầu cũng để sát vào Cận An, giống như chắp đầu thầm, nhưng giọng ông lại chút nào: “Ansel, cậu biết tôi là ai chứ? Tôi là ông nội của Ưu Ưu, à, Ưu Ưu chính là Katrina.”
Cận An sớm đoán ra, bởi vậy quá ngạc nhiên, trái lại hỏi: “Cháu nhớ trước đây người đại diện của cháu sắp xếp bác sĩ tâm lý cho cháu hẳn là ông ạ, vậy Katrina làm bác sĩ của cháu là so sắp xếp của ông?”
Raymon cười như hoa nở, ông liên tục gật đầu, “Dĩ nhiên, ông phải cho nó cơ hội… rèn luyện đó sao!” Ông thể là xem mắt, trước đây ông chỉ giỡn chút, trêu chọc Ưu Ưu, ai ngờ nó lại thành . Tuy hôm đó nó trong điện thoại ràng, nhưng ông hiểu tính cách của nó, lại thêm nhắc nhở ban đầu, còn có gì mà ông hiểu?
Chẳng qua việc ngoài ý muốn này lại cũng có tình lý, Raymon biết Ưu Ưu nhà mình thích… giọng ca của chàng này, chung đụng với nhau, nhất là trước đây ta còn gặp phải tình trạng tinh thần khiến người ta thương tiếc, Ưu Ưu là người có bản năng người mẹ quá lớn, nghĩ cũng tưởng tượng ra được thế nào.
Đúng rồi, thiếu chút nữa là quên nhón Terry vô lại, nếu phải nó “giật dây bắc cầu”, nào có chuyện dễ dàng như thế! Gặp thằng nhóc thối kia, ông nhất định phải… khen ngợi nó tốt.
Cận An với chuyện Raymon rèn luyện chỉ khẽ nhíu mày.
Raymon nháy mắt ra hiệu với hồi, sau đó ra vẻ rất mong đợi nhìn , “Ansel, cậu có cảm giác gì với Ưu Ưu nhà tôi?” Khụ khụ, là bác sĩ tâm lý, Raymon rất thành thực với mọi người, ông thấy khi Cận An nghe hai tiếng “Ưu Ưu”, ánh mắt toát lên rung động, còn cả ấm áp và dịu dàng quanh người.
Nét mặt Cận An rất nghiêm túc, muốn để trưởng bối của Giản Ưu trước mặt thấy được chút do dự và giả tạo nào từ , : “Cháu thích Katrina, cháu hi vọng sau này được ở bên ấy, người với ấy hết cuộc đời này là cháu.”
“Lấy kết hôn làm tiền đề?” Raymon hỏi.
“Vâng.” Cận An trả lời chút chậm trễ.
Raymon cởi bỏ trạng thái hài hước nghịch ngợm, lúc này, ông chính là ông cụ vừa hiền lành vừa cơ trí, trong mắt ông là hài lòng với Cận An, “Tốt lắm, tôi giữ cậu lại nữa, cậu bây giờ khẳng định là có chuyện muốn làm, và người muốn gặp phải ?”
Cận An cúi người với Raymon, : “Cháu cám ơn ông, và xin ông hãy yên tâm.”
Trước khi Cận An mở cửa, Raymon gọi lại, lại biến thành ông cụ hài hước, nháy mắt cười: “Ansel, bên ngoài có món quà Ưu Ưu tặng cho cậu đấy.”
Cận An sau khi kinh ngạc lại cám ơn Raymon, lúc này mới đẩy cửa ra ngoài. Còn Raymon lập tức đứng dậy tới chỗ mành rèm cửa kéo xuống, sau đó lặng lẽ vén lên khe , xuyên qua ô kính nhìn ra ngoài, thấy Giản Ưu, vừa cười vừa bước tới người đàn ông.
“Chà, nước L có câu thế nào nhỉ? Gì mà con lớn giữ được?” Raymon bĩu môi lẩm bẩm, ánh mắt lại nhịn được nhìn chòng chọc bên ngoài.
Cận An ra, thấy Giản Ưu phải là kinh ngạc, bước nhanh tới phía , nhìn nụ cười gương mặt , giống với xấu hổ mất tự nhiên và né tránh lúc trước, nụ cười bây giờ so với trước khi họ ở bên nhau còn ôn nhu hơn, nhưng lại có chút giống, khiến cảm thấy rung động từ nụ cười đó.
“Katrina…” tới trước mặt , khóa chặt lại, trong lòng chợt cao chợt thấp, có chờ mong, cũng có sợ hãi bị từ chối.
Giản Ưu vẫn cười, vươn tay ra, “Lần đầu gặp mặt, em là Katrina Hope, tên tiếng Trung là Giản Ưu. Ừm, em cảm thấy khiến em rất rung động, có bằng lòng hẹn hò với em ?”
Cận An có cảm giác trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của , ánh mắt lộ ra dịu dàng như nước, đủ để khiến bất cứ người phụ nữ nào đắm chìm trong đó, nắm bàn tay để lên ngực, cười : “ phải lần đầu tiên gặp, ngay tại sân trượt băng em sớm bước vào thế giới của , tất nhiền bằng lòng hẹn hò với em, Ưu Ưu thân ái.”
Trong thế giới chỉ có tiếng ở nơi này, thay đổi thân phận, chỉ muốn gọi là Ưu Ưu, điệu quen thuộc mang theo tiếng mẹ đẻ, du dương uyển chuyển, giống như rung động mang đến.
Nhìn cảnh ngọt ngào của hai người, người trong phòng khám lén lút quan sát đều vỗ tay, Raymon ra khỏi phòng, hô to với bọn họ: “Mấy đứa ở đây liếc mắt đưa tình cái gì, mau ra ngoài, đúng là đâm mù mắt tôi, Amy, thuốc mắt của tôi đâu?”
Mọi người phát ra tiếng cười to, đều cảm thấy ông chủ mình đúng là ông cụ đáng , còn Giản Ưu dương dương tự đắc giơ hai bàn tay đan chặt nhau của mình và Cận An lên cho Raymon xem, “Raymon, cháu đây, cho nên cháu muốn xin nghỉ dài hạn, trong thời gian này cháu nhận thêm bất kỳ case nào nữa.”
Raymon vung tay lên, nhịn được cười, “Được, mau đương !”
Giản Ưu và Cận An nhìn nhau cười, rời khỏi phòng khám, bên ngoài gió hơi lớn, khoác áo khoác lên cho Giản Ưu, nắm chặt tay trong bàn tay rộng lớn của mình, vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc, tràn đầy tình say đắm.
Chương 31
Điêu khắc và mối quan hệ gia đình
Khí trời ở thành phố C ngày càng ấm áp, dù sao cũng cuối tháng 3. Cận An nắm tay Giản Ưu bước chậm rãi đường, thỉnh thoảng có người nhìn lại, thấy cặp đoi người phương Đông này xứng đôi, khuôn mặt người phương Đông luôn để lại ấn tượng sâu đậm trong mắt những người phương Tây, bởi khí chất luôn dễ dàng làm người ta ghi nhớ hơn dáng vẻ bề ngoài.
Tuy chỉ mới xác định quan hệ trai , nhưng hai người chung sống lâu rồi nên mọi cử động đều ăn ý, thấm đầy ngọt ngào.
"Raymon có tiếp tục trị liệu thế nào ?" Hôm ấy, trước khi gọi điện còn do dự, khoảnh khắc điện thoại được kết nối, ngay khi mở miệng, hoàn toàn hiểu nội tâm của mình, đồng thời vì thế còn bất cứ chần chờ gì cả, sau cuộc điện thoại ấy, còn là bác sĩ tâm lý của , với tư cách Giản Ưu quen biết Cận An, cùng đương.
" chấm dứt trị liệu rồi." Cận An thấy nét mặt kinh ngạc của , cười nắm chặt tay tiếp tục về phía trước, "Ưu Ưu, biết tình huống của mình, bây giờ rất tốt. Với lại, những chuyện kia, muốn cho Raymon biết, hoặc giả họ còn có ảnh hưởng nho với , nhưng còn cản trở được nữa."
"Vậy... về nước Z à?"
Cận An nghe ra khẩn trương và bất an của , thế là ôm lấy , "Bây giờ còn chưa phải lúc."
cách khác có lúc trở về, đến khi đó, nên làm thế nào? Người nhà , công việc của đều ở nước M, tuy bây giờ sức nặng của Cận An chưa đạt được đến mức cân bằng giống hai người nhà , nhưng Giản Ưu biết, người đàn ông này giống như trước im hơi lặng tiếng xâm nhập vào thế giới của , và cuối cùng coi là người quan trọng nhất trong đời mình.
"Đến lúc ấy, hãy theo về nước Z, hoặc là, có thể qua lại hai nước, dần dần phát triển sang nước M." Cận An có thể rằng chuyển nghiệp sang nước M cũng phải khoác lác, sao fan hâm mộ ở nước ngoài của nhất định là ít hơn fan hâm mộ trong nước, ở nước M phải là có trụ cột, thế nào cũng từng là người lên sân khấu ở nước M.
Giản Ưu ôm chặt eo người đàn ông, cảm động khó thể mở miệng, ràng cảm thụ được tình cảm của người đàn ông ấy, dù bọn họ chỉ mới bắt đầu đương. Cảm giác được người ta sủng ái hạnh phúc tuyệt vời thể ra, giống như tình của Raymon và Sulla dành cho , đây là khát vọng hạnh phúc của người phụ nữ, hạnh phúc được người đàn ông thương.
"Việc này đến lúc đó rồi chúng ta hãy ." Giản Ưu thầm có quyết định, dù là thế nào, cũng ở bên , có lẽ rất khó khăn, có lẽ mất vài thứ, nhưng thứ có được đủ để bù đắp tất cả.
"Được, chờ đến lúc đó rồi hãy ." lại dắt về phía trước.
Ngoài trời bỗng có cơn mưa, họ đúng lúc đến cửa hàng có phong cách cổ xưa, ông chủ cửa hàng thấy bọn họ liền đẩy cửa cho bọn họ vào tránh mưa, hai người cũng từ chối, được ông chủ dẫn vào. Đây là cửa hàng chuyên điêu khắc tượng gỗ, bên trong có vô số tượng gỗ đủ hình dạng màu sắc, có tượng động vật, tượng người, tượng hoa cỏ, đều rất sống động. Lập tức hấp dẫn chú ý của Giản Ưu, phụ nữ thường có sức chống cự với những vật bé xinh đẹp, Giản Ưu cũng ngoại lệ.
Ông chủ thấy có hứng thú, vui tươi hớn hở giới thiệu cho hai người tác phẩm mới ông ấy điêu khắc, cặp thiên sứ, bây giờ mới chỉ là hình thức ban đầu, mơ hồ có thể thấy hình dáng thiên sức bụ bẫm, và còn có đôi cánh.
Giản Ưu muốn xem xung quanh, Cận An ngồi xuống bên cạnh ông chủ, nhìn động tác ông chủ điêu khắc.
Ông chủ đột nhiên quay sang hỏi : “Cậu Ansel có hứng thú với điêu khắc à?” Nụ cười của ông chủ trước giờ biến mất, thế nhưng tuyệt có chút dối trá khách sáo, khiến người ta thoải mái, giống như nụ cười của ông ấy là trời sinh vậy.
Cận An gật đầu, “Cháu muốn tặng quà cho người. Tác phẩm điêu khắc này rất đẹp.” Đây là suy nghĩ khi nhìn thấy thiên sứ, hơn thế còn thể ngừng lại.
“Rất nhiều người tới chỗ tôi đặt làm, muốn tự làm, bàn tay đếm xuể, ngờ cậu Ansel cũng có suy nghĩ này.” Ông chủ mặc dù chuyện với Cận An nhưng động tác hề dừng lại, có lẽ chính là quen tay hay việc, có những việc cần nhìn, cơ thể có thể tìm được vị trí tốt nhất, điêu khắc ra những nét đẹp nhất.
“Học cái này mất bao lâu ạ?” Cận An bỏ tay xuống dưới bàn, bắt chước theo động tác của ông chủ. nghĩ có lẽ rất khó, nhưng cầu mong có thể làm được hoàn mỹ cỡ nào, chỉ cần có được hình dáng, hẳn là họ rất thích?
Động tác của ông chủ dừng lại, nghiêm túc nhìn Cận An, : “Cậu Ansel, cậu nên biết muốn học được môn nghệ thuật phải dễ dàng, trước kia người muốn tự làm có hai lựa chọn, là người tự đẽo gọt, làm ra hình dáng thế nào là chuyện của họ, tôi chỉ cung cấp tài liệu phương tiện, hai là người cùng tôi học kỹ thuật cơ bản, sau đó bắt tay làm, tôi hướng dẫn.”
Cận An gật đầu, “Sau rồi thế nào?”
Ông chủ cười có hơi kỳ dị, ông ấy : “Lựa chọn đầu tiên có ai chọn, lựa chọn sau lại có ai có thể kiên trì được. Cho nên người có thể lấy vật điêu khắc trong cửa hàng tôi cũng chỉ khoảng mười. Cậu Ansel chọn thế nào?”
Lúc này, Giản Ưu gọi Cận An, đứng dậy gật đầu xin lỗi với ông chủ lại : “Ngày mai em tới thăm thầy.” Ngụ ý chính là muốn học kỹ thuật cơ bản với ông chủ. Ông chủ nghe vậy cũng cười, tiếp tục công việc của mình, còn Cận An về phía Giản Ưu.
Giản Ưu ôm tượng gỗ trong tay, là em bé mũm mỉm, chỉ vào tượng hỏi Cận An: “ xem có giống Terry này?”
Tượng em bé mặc quần áo, ngồi băng ghế, cầm mảnh vải, như tắm, nét mặt rất , khuôn mặt tròn trịa, môi mím lại, ánh mắt yên lặng nhìn xuống tay mình, dường như tỏ vẻ việc tắm rửa phải nghiêm túc.
“Ừ, giống như đấy, nhất là nét mặt này.” Cậu nhóc dạo gần đây biết vì sao trông mập hơn, thịt mặt cũng sắp rơi xuống rồi.
Giản Ưu bị chọc cười: “Vậy chúng ta mua về cho nó nhé?” Nhân tiện, còn phải cho cậu nhóc biết họ hẹn hò, chắc hẳn cậu nhóc vui vẻ nhảy cẫng lên cho xem? Chính dựa vào thích của cậu với Cận An. còn nhớ ngày trước cậu nhóc thấy có người theo đuổi , sắc mặt liền xấu , thế nào mà lại thích Cận An nhỉ? Còn luôn muốn làm mai mối nữa, chẳng lẽ nguyên nhân là từ nghe Cận An hát ru?
“Ừ.” Cận An vô điều kiện đáp ứng mọi chuyện , người đàn ông này khi đối xử tốt với người mình , dùng hết khả năng của mình.
Mưa bên ngoài tạnh, hai người ngoài mua tượng em bé ra còn mua mấy thứ nữa, lúc này mới tạm biệt ông chủ về nhà, ban nãy, Cận An muốn dời sang sống cùng và Terry, còn Giản Ưu nghe lý do cùng với ánh mắt thâm tình của người đàn ông ấy khiến cho cách nào từ chối được, thế là đồng ý.
Cho nên về chỗ ở của Cận An trước, người đàn ông ấy trực tiếp thu dọn toàn bộ đồ đạc lúc mình mang đến, có phải vĩnh viễn quay về nơi này nữa ?
Kết quả là, khi Terry trông thấy Cận An kéo theo hành lý vào, còn nắm tay của Miêu Miêu nhà cậu, lập tức nhảy cẫng lên, mặt như có đóa hoa nở rộ, mặt đỏ hồng, mắt phát sáng, “Chú Ansel, chú cùng sống chung với Miêu Miêu rồi!”
Cận An cười ôm lấy cậu nhóc, “Ừ, chú sống cùng Ưu Ưu, sau này luôn ở cùng hai người.”
Terry hưng phấn bôi nước miếng lên mặt Cận An, “Tuyệt quá, tuyệt quá mất! Hôm nay cháu rất vui, cháu muốn hát, cháu muốn nhảy, cháu muốn hét to. Chờ , chú Ansel, sau này cháu có phải gọi chú là bố ? Bố Ansel? Hay chỉ bố ?”
Giản Ưu vừa buồn cười vừa tức giận, chọc vào gò má bánh bao của Terry, “Terry, con có thể bớt nghĩ xa xôi thế được ? Mẹ và Ansel chỉ vừa mới hẹn hò, còn chưa kết hôn đâu được ?”
Terry phụng phịu nhíu mũi, “Nhưng bố mẹ XXX cũng chưa kết hôn, cậu ấy cũng gọi bố với mẹ, còn XXX, XXX…”
Giản Ưu và Cận An liếc nhau, bật cười: “Nhóc con, con muốn gọi gọi .” Họ bị ngôn luận của cậu khiến cho mất hết sức kháng cự, hơn nữa Cận An cũng bằng lòng, trong lòng , từ giây phút Giản Ưu chính thức chấp nhận , đặt hai người trong lòng, trong kế hoạch tương lai của , họ ở bên nhau.
Terry bỗng dịu giọng, ghé tựa đầu vai Cận An, giọng : “Bố.” Tiếng trẻ con êm ái khiến trái tim Cận An lập tức nhũn ra, ôm chặt Terry đáp lại: “Ừ.”
Ai dè tình cảm bộc phát của cậu bé cũng chỉ mấy giây, lập tức lại vùng vẫy nhảy xuống, sau đó chạy vòng quanh Cận An và Giản Ưu, miệng hát “la la lá là la la” giai điệu gì đó biết tên, sau cùng ca từ biến thành thực đơn tối nay, gì mà bò bít tết, gì mà nước chanh các loại.
“Tham ăn.” Giản Ưu cười trêu cậu, xoa xoa cái bụng của cậu, vào bếp xem có đủ nguyên liệu để chuẩn bị bữa tối, còn Cận An bị Terry kéo ra phòng khách, liên tục hát thực đơn.
ở nước L, Lâm Trường Ca nhận được điện thoại của Raymon, bảo là hóa đơn chi trả có cần gửi trước cho ta, Lâm Trường Ca kinh hãi, tưởng rằng Cận An có phải xuất tình huống lớn nào , nhận được tin Cận An cơ bản trở lại bình thường, Lâm Trường Ca mừng rỡ, ta cũng nhớ mình gì với Raymon.
Chỉ biết khi Kiều Tấn Vũ bước vào tìm ta, ta vẫn còn hốt hoảng, làm hại Kiều Tấn Vũ tưởng là vòng giải trí lại xảy ra chuyện thiêu thân gì, sau đó họ lại phải bận bịu, nghe tiếng Lâm Trường Ca lẩm bẩm càng lúc càng lớn, sau đó cuối cùng nghe được ràng: “Ansel tốt rồi! Cậu ấy khỏe rồi!”
Kiều Tấn Vũ lập tức nghĩ đến việc trị liệu của Cận An ở nước M, tỏ ra hớn hở ra mặt, vội vàng xác nhận lại từ Lâm Trường Ca: “Ansel tốt rồi sao? Có phải cậu ấy trở lại ?” Tuy Cận An mới rời hơn ba tháng, nhưng Kiều Tấn Vũ lại cảm thấy như cách ba thế kỷ.
Lâm Trường Ca lúc này cũng bình tĩnh lại, “Tấn Vũ, đừng có gấp, tôi tin Ansel nhanh chóng trở về.” Bây giờ ta tràn đầy lòng tin. ta ra chút sợ Cận An kiên quyết từ giã làng giải trí.
Kiều Tấn Vũ cũng nở nụ cười, “Vâng. Đúng rồi, Lâm, đây là kế hoạch giai đoạn thứ hai của ‘Mười năm’, xem có gì cần thay đổi .” Kiều Tấn Vũ vốn là trợ lý dành riêng cho Cận An, Cận An vắng mặt, ta có gì để làm, tự nhiên trở thành đội phó phòng thực ‘mười năm’.
Lâm Trường Ca xem xong, hài lòng gật đầu, “Cứ làm vậy .” ta dựa lưng vào ghế, cảm thấy giờ phút này, bầu trời vô cùng rực rỡ.
Last edited by a moderator: 27/6/16