1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nam thần nhà cô có bệnh - Tây Qua Duyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25

      Dò xét và khởi đầu

      Tối đó sau khi Giản Ưu về nhà, nhớ lại lời Cận An , hiếm khi nào lại chú ý đến trạng thái Wein của "Ansel", trước kia tuy thích nghe Cận An hát, nhưng thích đó chỉ là những bài hát động lòng người, tán thưởng đôi chút với vẻ đẹp tuấn tú của Cận An, cho nên có quan tâm lắm đến động thái của Cận An.

      Mở trang chính của Ansel, có thể thấy ngay dòng trạng thái Cận An mới gửi lên, mím môi cười, đọc bình luận bên dưới, phát bình luận được vô số người sao chép, bình luận đó viết: " thế giới này chỉ có Ansel, vì vậy dù cho rời có lay động biết bao trái tim con người cũng cần quá áy náy, chỉ vì đáng để chúng tôi như thế. Chúng tôi đều chờ , Ansel."

      Giản Ưu nghĩ ngợi, cũng để lại dòng bình luận, : "Tôi vẫn tin vào vận mệnh, quen biết của chúng ta chỉ là tới kỳ hạn. Còn , Ansel, trở thành tưởng niệm chung của chúng tôi."

      Viết xong, Giản Ưu ngớ ra, nhìn dòng bình luật của mình, có cảm giác trong lòng thay đổi nào đó, thay đổi ấy tiếng động, có lẽ vào lần đầu tiên gặp mặt của họ xảy ra rồi.

      Còn Cận An, gửi lên dòng trạng thái kia liền tắm, sau đó bước chân trần ra khỏi phòng tắm, cầm chiếc khăn lông mềm mại lau tóc. ngồi giường, điện thoại đặt bên cạnh, sau khi mở khóa vẫn mở giao diện Wein. Khi nhìn thấy những dòng thông báo, bình luận lên, cảm giác rất kỳ lạ.

      Tài khoản Wein thuộc về "Ansel" này trước giờ đều giao cho đội xử lý, biết thông tin tài khoản mật khẩu nhưng chưa từng đăng nhập. Còn tài khoản cá nhân của người biết được nhiều, cộng thêm cũng gửi phát gì cả, vẻn vẹn có mấy lần chuyện với mấy người Lâm Trường Ca.

      Mãi đến khi biết Terry mới bắt đầu xem trạng thái của người khác, bình luận, gửi trả lời, cho nên có hơi xấu hổ là tài khoản cá nhân của , chỉ có tám, chín dòng trạng thái, hơn nữa đều là Terry gửi đến. Cũng bởi vậy, xem tài khoản Ansel thấy những bài viết bài bình luận ấy, cảm thấy giật mình và kỳ lạ.

      Đọc từng bình luận, Cận An bất giác đặt tay lên trái tim, cảm giác nơi đó nóng nóng, có cảm thụ được. phải biết mình có lượng fan khổng lồ, cũng nghe được rất nhiều tuyên ngôn và nhiều hành động tỏ thích của họ với , nhưng đôi lúc, đẩy mình ra quá xa, xa đến nỗi cách bức tường dày cộp thể phá vở với fan hâm mộ.

      Có điều, ngày hôm nay, bức tường kia dường như xuất vết nứt, khiến Cận An lần đầu tiên xem xét lại quan hệ giữa mình và fan hâm mộ. Sau đó, phát , bỏ lỡ rất nhiều, thậm chí cho rằng mình từng quá lạnh lùng và thanh cao, vạch ra giới tuyến với người khác.

      nhớ lại rất lâu trước kia, Lâm Trường Ca hoặc vô tình hoặc cố ý với , "Ansel, biết sau khi em nghe Trương Tử Quốc , cũng thấy rằng nhạc và vẻ bề ngoài nên có mối quan hệ nào cả, em muốn làm thần tượng, muôn trở thành người làm nhạc có thực lực, muốn dùng nhạc rung động lòng người, mà phải thu hút người khác bằng vẻ bề ngoài. Nhưng em có từng nghĩ đến, đam mê nhạc chân chính đại biểu gì ? Giữa nhạc và đam mê nhạc là gì? người tách xa khỏi người khác, người cao ngạo thể dùng nhạc khiến người ta xúc động được."

      Khi đó, kinh ngạc, khó hiểu, tự hỏi đều có, chỉ có thay đổi. Hoặc giả lúc ấy quá kiêu ngạo, thay đổi cũng do tự cho mình là đúng. Bây giờ nhắc lại, cũng biết vì sao mình lại nhớ ràng đến thế, có phải cũng biết trở ngại của chính mình hay ?

      Sau khi Lâm Trường Ca với thời gian, ánh mắt khi nhìn có hơi kỳ lạ phức tạp, bây giờ nghĩ lại hẳn là thất vọng, bất đắc dĩ và than thở. Tiếp đó nữa, ấy cũng lại những lời tương tự, nhưng còn nhớ khoảng thời gian sau đó, phần nhiều thời gian trong năm của mười năm ca hát, đều dùng cho hoạt động giao lưu với người đam mê ca nhạc và fan hâm mộ.

      Đáng tiếc là, những hoạt động thường vì lộ tin tức mà biến thành hoạt động cỡ lớn, khiến tính toán muốn để Cận An tiếp xúc nhiều hơn với người đam mê nhạc của Lâm Trường Ca thất bại, Cận An có cảm nhận được nỗi vất vả của Lâm Trường Ca với .

      tại, vì ngẫu nhiên hay vì tất yếu, Cận An rốt cục chạm đến vấn đề này, có lảng tránh, ngược lại tĩnh tâm tự hỏi, như phát ra con đường mới, lấy nó làm điểm khởi đầu. Có lẽ, lần này phải có thay đổi.

      tuần sau, lại đến thời gian trị liệu, lần này Giản Ưu muốn đến nơi, cho nên sáng sớm Giản Ưu lái xe đến đón Cận An. Sau khi Terry biết liền la hét đòi gặp Cận An, song được Giản Ưu khuyên nhủ, mặt phụng phịu chờ ở chỗ Raymon và Sulla.

      Đến địa điểm hẹn, Giản Ưu liếc cái thấy Cận An đứng chờ bên dưới bức tượng đá to lớn, vươn tay ra vẫy , “Ansel, bên này.”

      Cận An mực chú ý xung quanh, chiếc xe limousine vừa vào tầm mắt phát , thấy quả nhiên là Giản Ưu liền bước đến, ngồi vào ghế kế bên tay lái.

      “Chào buổi sáng, bác sĩ Katrina.” Khi trị liệu Cận An đều gọi Giản Ưu là “Bác sĩ Katrina”, biết nhắc nhở bản thân hay nhắc nhở Giản Ưu. “Chào buổi sáng. Ăn sáng chưa?” Giản Ưu thấy ngồi vào liền khởi động xe. Nghe được Cận An trả lời, liền : “Chúng ta đến thẳng địa điểm chính thôi.”

      “Tôi có thể hỏi chút là đâu được ?” Cận An hiếu kỳ, vì mấy lần trước trừ đến nông trường Claude ra bọn họ đều tiến hành chuyện trong phòng khám, lúc này Giản Ưu muốn ra ngoài, khiến thể ngạc nhiên.

      “Là viện phúc lợi. Tôi nghĩ thích.”

      “Viện phúc lợi?” Cận An tuy có thắc mắc nhưng thầm nghĩ rồi biết, cũng hỏi.

      “Bác sĩ Katrina, lần trước xin lỗi, đột nhiên tôi lại muốn về trước.” Ngay lúc ấy bản thân bị suy nghĩ trong lòng làm cho giật mình, cần có gian riêng tư để nghĩ lại.

      Giản Ưu dành thời gian nhìn cái, cười : “Điều này cũng có gì. Tối đó tôi cũng thấy trạng thái gửi.”

      Cận An có hơi ngạc nhiên, nghe Giản Ưu thích hát từ phía Terry, nhưng vẫn cho ràng Terry khoa trương, cũng cảm thấy thích của Giản Ưu đại khái chỉ là thỉnh thoảng có nghe mà thôi, ngờ lại còn quan tâm đến Wein của .

      Giản Ưu dù rằng lái xe nhưng cũng cảm nhận được kinh ngạc của , “Lạ lắm sao? Tôi cũng coi là fan hâm mộ của đấy. Tôi đích rất thích nhạc của . Nhưng tối qua tôi mới để ý trạng thái Wein của .”

      “Tôi còn tưởng phụ nữ như , nhất là ở thành phố C, thích ca kịch, hay nhạc cổ điển hơn mới phải.” Khí chất của Giản Ưu rất tốt, có lẽ vì là bác sĩ tâm lý, tâm trạng rất yên tĩnh, lấy thái độ điềm đạm lắng nghe đối xử với người bên cạnh, quan tâm đến tâm tình của họ.

      Giản Ưu nở nụ cười, : “Quả thực tôi có thích nghe ca kịch và nhạc cổ điển, nhưng điều này cản trở tôi nghe những thể loại khác. Bác sĩ tâm lý phải tiếp thu rất nhiều tâm trạng tiêu cực của con người, đôi khi khó tránh khỏi việc lây nhiễm tâm trạng của bệnh nhân, thế nên việc thả lỏng rất quan trọng với chúng tôi. Tôi thích trạng thái tĩnh, cho nên nghe ca kịch, nghe đủ thể loại nhạc, thậm chí cả vẽ.”

      Thỉnh thoảng hai người trò chuyện, ngẫu nhiên trầm lặng cũng thấy xấu hổ, hơn bốn mươi lăm phút, Giản Ưu đến nơi, đích viện phúc lợi. Ở ngoài, họ thấy giáo trong viện dẫn mấy cậu bé ra, ngồi trong vườn hoa, sau đó lại có người phụ nữ mập mạp cầm ba cái giỏ tản ra hương thơm thức ăn ra, chắc là bữa sáng của tụi trẻ.

      “Chúng ta vào thôi.” Giản Ưu với Cận An. Khi hai người qua đám trẻ con, có mấy đứa phát ra họ, nở nụ cười rực rỡ, giáo trong viện và người phụ nữ mập mạp kia cũng thân thiện chào hỏi với họ: “Chào buổi sáng, bác sĩ Katrina, và cả đấy nữa.”

      “Chào buổi sáng, Jessica, bà Smith. Giới thiệu với mọi người, đây là Ansel.”

      Cận An cũng chào hỏi với bọn họ, nhận lại được hai nụ cười thân thiện, nhưng mà, khi nhìn tụi liền phát ra vấn đề, ánh mắt số đứa trẻ tụ lại, giống như thấy gì cả.

      Giản Ưu dẫn Cận An vào trong liền với Cận An, “Chắc phát ra rồi, ra đây là viện phúc lợi trẻ em khuyết tật.”

      sớm có suy đoán nên sau khi Cận An nghe được cũng quá kinh ngạc, hỏi, “Chúng ta tới đây làm gì vậy? muốn mang tôi làm tình nguyện viên?” Với chuyện này Cận An phản đối, bằng lòng làm việc ấy.

      Giản Ưu cười : “Gần như vậy.” Bên cạnh đó, cũng muốn có thể từ đấy cảm nhận được gì đó, đây cũng là quyết định sau khi có được thu hoạch từ lần trị liệu trước.
      Last edited by a moderator: 9/6/16
      nkhanh3324Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26

      Đặc biệt và tha thiết

      Viện phúc lợi trẻ em khuyết tật có hơn ba mươi năm lịch sử, viện trưởng là bà Miller đôn hậu và thân cận.

      Bà Miller góa chồng từ khi còn rất trẻ, cũng có con, toàn bộ suy nghĩ khi đó đều đặt ở nhà thờ, nghe giảng đạo, thậm chí nghĩ tới việc trở thành tu sĩ. Sau đó ngẫu nhiên gặp được những đứa trẻ khuyết tật đáng thương bị vứt bỏ, bà liền có suy nghĩ muốn giúp đỡ chúng, dùng chính số tiền mình góp nhặt nhiều năm xây dựng lên viện phúc lợi này, thu lưu nhóm trẻ em khuyết tật.

      Sau này được chính phủ cùng những nhà từ thiện khác trong thành phố C ủng hộ và trợ cấp, mọi phương diện của viện phúc lợi đều rất tốt, hằng năm đều nhận được quyên góp từ xí nghiệp địa phương, bởi vậy viện phúc lợi mới có thể duy trì tới hôm nay.

      Khoảng hai năm trước Giản Ưu đến đây, lúc ấy viện phúc lợi có đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ, xin giúp đỡ từ tổ chức tư vấn tâm lý miễn phí của thành phố C, Giản Ưu là thành viên trong tổ chức đó, liền được phái đến đây.

      Về sau cứ cách khoảng thời gian Giản Ưu lại tới đây làm tình nguyện viên, dĩ nhiên, công việc của là hỗ trợ tâm lý cho bọn trẻ, vì bản thân có khiếm khuyết bên chúng thường nhạy cảm hơn những đứa bình thường, tâm trạng cũng yếu ớt hơn, cho dù có là đứa trẻ kiên cường chăng nữa.

      Bà Miller chờ hai người ở cửa phòng viện trưởng, tự dẫn họ vào bên trong, đồng thời đưa lên tách trà trái cây thơm dịu. Bà cười rất hiền lành thân thiết, mỗi động tác đều vô cùng khéo léo, là phu nhân cực kỳ có tu dưỡng. Đầu tiên bà gửi lời hoan nghênh Giản Ưu và Cận An, nghe Giản Ưu giới thiệu Cận An, sau khi chào hỏi mới chuyện cùng họ.

      Bà ấy : "Bọn trẻ đều rất nhớ Katrina, mấy hôm trước còn hỏi tại sao Katrina còn chưa đến gặp chúng đấy."

      Giản Ưu cười : " phải hôm nay đến rồi sao? Còn mang đến cho chúng người thấy rất đẹp trai."

      Bà Miller nhìn Cận An, có chút ranh mãnh gật đầu, cười : "Quả đẹp trai. Được rồi, hai người cũng đến chỗ bọn trẻ , chúng ta lát nữa chuyện sau. Hy vọng hai người có ngày vui vẻ."

      "Bà cũng vậy."

      Bà Miller đưa bọn họ ra ngoài, Giản Ưu dẫn Cận An vào bên trong viện, chào hỏi với thầy và cả những người làm việc trong viện phúc lợi, bước vào lớp học, giờ bên trong vẫn chưa có ai. Họ tới bên cửa sổ, cúi xuống nhìn, đúng lúc có thể thấy bọn trẻ trong vườn.

      Giản Ưu khẽ: " ra trẻ em trong viện phúc lợi nhiều, đến trăm đứa, chúng được chia làm năm lớp, mỗi lớp khoảng mười đứa, như thế tiện cho thầy chăm nom, bọn chúng đều rất ngoan ngoãn nghe lời, lanh lợi khiến người ta thương . Thầy và nhân viên ở đây đều là người hòa nhã dễ gần lại có lòng kiên nhẫn. Ở đây, thấy thời gian trôi qua rất chậm, tất cả đều lộ ra điềm đạm."

      " rất thích nơi này." Cận An nhìn gò má ôn nhu của .

      Giản Ưu quay sang nhìn thẳng vào mắt , cả khuôn mặt đều lộ ra nét dịu dàng, cười, "Đúng vậy, tôi rất thích nơi này. Vậy, hôm nay có bằng lòng làm thầy giáo ở đây ngày ?"

      Kỳ Cận An muốn có phải hỏi điều này hơi muộn, kéo đến tận đây, cũng với viện trưởng, giờ mới hỏi đến suy nghĩ của , còn có thể từ chối ư? Nhưng cảm thấy ra điều này dường như phá hỏng thứ gì đó xinh đẹp, cho nên : "Tất nhiên tôi bằng lòng."

      "Thế , hôm nay chính là giáo viên dạy nghệ thuật của bọn trẻ." Giản Ưu muốn Cận An dạy cho bọn trẻ về nghệ thuật, nghệ thuật ở đây tự nhiên cũng có những chỗ khác biệt.

      Cận An nhìn Giản Ưu, có phần hiểu ra vì sao lại dẫn đến đây. Buổi tối hôm đó, tự hỏi rất nhiều điều, tuy đầu mối lần ra, thế nhưng nghĩ, từ từ ra khỏi thế giới độc mà rất an tâm, mà thực ra đó chỉ là thế giới cách biệt mình và những người khác.

      "Được."

      Bọn trẻ được giáo viên đưa về phòng học. Hôm nay kỳ thực chỉ Giản Ưu và Cận An đến làm tình nguyện viên, viện phúc lợi thường xuyên nhận được rất nhiều người tình nguyện, có người tự tìm đến, cũng có người được tổ chức phái đến. tại đúng lúc sinh viên đại học được tổ chức tình nguyện phái đến làm tình nguyên viên.

      Cho nên Giản Ưu và Cận An chỉ cần phụ trách lớp gồm mười tám đứa trẻ, song Giản Ưu cũng có những chuyện khác vướng bận, ví dụ như giúp đỡ viện phúc lợi phát những đứa bé gặp
      [​IMG]
      nkhanh3324Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27

      Tranh tài và làm khách

      "La là la, là lá la lá là la..." Giọng hát êm ái thanh thoát, cơ thể bước theo nhịp, lắc bên trái lắc bên phải, xoay trước xoay sau, là dễ thương.

      Cuối cùng hát xong, Terry mắt cong cong chạy về phía Cận An đánh nhạc đệm cho cậu, tay chân cậu lanh lẹ, nhanh chóng leo lên đùi Cận An, ngồi vững vàng, cười híp mắt hỏi: "Chú Ansel, cháu hát có hay ?"

      Cận An nhìn vẻ dễ thương của cậu nhịn được liền vò mái tóc đen của cậu, thân mật cụng trán với cậu, khen ngợi: "Terry hát dĩ nhiên là rất hay. Thanh thoát nhàng, khiến chúng ta vui vẻ."

      Cậu nhóc được khen liền nở nụ cười rực rỡ, hề mất tự nhiên hỏi tiếp: "Chú Ansel thấy cháu có thể giành hạng nhất ạ?"

      "Vì sao nhất định phải giành hạng nhất?" Thứ Tư tới Trường mẫu giáo Terry học tổ chức thi hát, Terry đại diện lớp mình tiến vào vòng đấu mười người, cậu nhóc có lòng háo thắng, lúc nào cũng lẩm bẩm giành hạng nhất. Cậu vô cùng thông minh, biết chú Ansel của cậu hát hay, thế là liền bao gói đồ đạc đến nhà chú Ansel, muốn Ansel đảm đương thầy dạy nhạc lâm thời, là muốn bế quan tập hát, dũng cảm giành hạng nhất.

      Terry nhăn nhăn mũi, lộ ra vẻ hài lòng, cậu dẩu môi, thở dài khoa trương, phàn nàn với Ansel: "Chú Ansel biết mười người chúng cháu thứ sáu tới chọn ra ba người đứng đầu ạ? Coco lớp bên cạnh kia chạy tới , hạng nhất nhất định là bạn ấy, bảo cháu xem bạn ấy lấy giải." Cậu nhóc xong còn hầm hừ, tỏ ra mình rất
      [​IMG]
      nkhanh3324Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28

      Tránh né và từ chối

      Khi taxi dừng trước ngôi nhà, Terry liền trông thấy ngay Giản Ưu chờ trước cửa, hào hứng mở cửa xe lao về phía Giản Ưu, trong miệng quên la hét: "Miêu Miêu, Miêu Miêu, con nhớ mẹ quá!"

      Giản Ưu nửa ngồi đỡ lấy cục thịt tròn vừa mềm vừa mập lao đến, hai người thân mật xong, Cận An xách túi, đứng cách họ mỉm cười.

      Terry vui vẻ nắm tay hai người, kéo vào nhà, còn : "Chú Ansel, hoan nghênh chú đến nhà cháu, nhà cháu vừa ấm vừa đẹp, có Miêu Miêu xinh đẹp và cháu đáng , sau này còn có cả chú Ansel đẹp trai!"

      Giản Ưu nghe cậu nhóc , bỗng sinh ra ý nghĩ muốn đánh cậu nhóc trận, thế nhưng biết lời Terry hẳn là sai, "sau này" có thể giải thích là mấy ngày tới Ansel ở trong nhà, nhưng "sau này" càng dễ khiến người ta liên tưởng tới mối quan hệ lâu dài hơn đúng ?

      Giả vờ lơ đãng nhìn về phía Cận An Giản Ưu tức giật mình, bởi vì tấy Cận An nhìn mình, ánh mắt lại còn sâu xa, khiến có cảm giác sợ hãi muốn chạy trốn. đành phải mỉm cười với Cận An, cường ngạnh giả bộ bình tĩnh quay đầu , về bữa tối với Terry.

      Vì vậy, thấy được ánh mắt Cận An nhìn thay đổi rệt, tuyệt đối phải ánh mắt bệnh nhân nhìn bác sĩ, thậm chí khi nghe đến thực đơn cho buổi tối, trong cặp mắt xanh đen xinh đẹp lóe lên những cảm xúc khó mà dùng ngôn từ để diễn tả.

      Lúc trước, ít nhất là những lần gặp mặt sơ sơ, Cận An chỉ coi Giản Ưu là bác sĩ tâm lý của , cho nên tin tưởng và nương tựa vào , hy vọng giúp đỡ, cứu vớt . thay đổi bắt đầu từ lần ngộ độc thức ăn phải vào bệnh viện ấy, biết là người thân của Terry, thế là khoảng cách an toàn liền bị đánh sập, tình cảm của dần mở ra với Giản Ưu trước cả lý trí.

      Sau nữa, qua các lần điều trị, chuyện, qua lại với Terry, chân chính đặt người phụ nữ ấy vào trong tim, phải người bác sĩ, mà là người phụ nữ khiến có cảm giác đặc biệt.

      , trước đó Cận An còn biết cảm giác đặc biệt với Giản Ưu là gì, chỉ khi nghĩ đến , nghe được chuyện của , hình bóng lại ra trong đầu , nhịp tim vẫn đập bình ổn mạnh mẽ như bình thường, thế nhưng biết nó có thêm gì đó, là cảm giác trái tim bị khiêu khích.

      Vừa rồi, thấy Giản Ưu đứng ở trước cửa chờ và Terry, thấy Terry lao về phía , khi cũng về phía bỗng hiểu ra vì sao lại dễ dàng đặt người phụ nữ ấy trong tim, chỉ bởi vì Terry, chỉ vì là người duy nhất có thể hiểu ở quốc gia xa lạ này, có lẽ vì người phụ nữ ấy ngay từ đầu biểu ra ấm áp dịu dàng khiến động lòng.

      Ban nãy, trong đầu chợt nghĩ bọn họ là gia đình, mẹ, bố và con trai, ý nghĩ ấy khiến trong đầu như có dòng nước ấm hạnh phúc chảy qua. động lòng rồi, đây là lần đầu tiên gặp người phụ nữ khiến muốn lấy làm vợ.

      Vào nhà, Giản Ưu chuẩn bị sẵn dép nam trong nhà cho Cận An, để ở trước cửa, Cận An bước vào nhà, cảm giác tuyệt vời lại dâng trào lần nữa. nhìn Giản Ưu, sau đó cởi giày, đôi dép lê vừa khít, còn chưa kịp chuyện với bị Terry kéo lên gác tham quan phòng.

      Terry nghe Giản Ưu , Cận An ở phòng khách tầng hai. Căn nhà có hai tầng, tầng gồm phòng khách phòng bếp và phòng trữ đồ, tầng hai ngoài phòng sách và phòng ngủ của Giản Ưu, phòng ngủ của Terry còn có hai phòng nữa, phòng là phòng dành riêng cho Raymon hòa Sulla, cho nên Cận An ở trong căn phòng còn lại.

      Mở cửa phòng, khí bên trong rất tươi mát, cửa sổ khép hờ, gió mát từ bên ngoài ùa vào, thổi tan khí nóng bên trong. Giản Ưu quét dọn qua lần, đổi ra giường vỏ chăn, bộ chăn ga gối đệm cùng tông màu biển cả, trong phòng còn có phòng tắm.

      Terry cầm lấy túi xách trong tay Cận An, rằng đây là việc phải làm để tiếp đãi khách, cậu cố sức để cái túi vào tủ đầu giường, thở hổn hển, hai tay chống vào đầu gối, cúi người thở dốc.

      Cận An ngồi giường, vuốt lưng Terry giúp cậu, nhân tiện khen cậu: "Terry đứa bé ngoan, cũng là chủ nhà tốt bụng."

      Cậu nhóc nghe xong vui vẻ, leo lên giường ngồi, đôi mắt sáng trong, cậu hỏi Cận An: "Chú Ansel, nãy chú nhìn chằm chằm Miêu Miêu, cháu cũng thấy đấy."

      Cận An ngược lại để ý, nét mặt di động, giống như hỏi Terry, cháu nhìn thấy sao?

      Terry liền cười xấu xa, cậu lại hỏi: "Chú Ansel, có phải chú rất thích Miêu Miêu , cho nên mới nhìn mẹ như thế." Bộ dạng cậu còn rất kiêu ngạo tự hào, hình như cho rằng Cận An thích Giản Ưu là chuyện cực kỳ tinh mắt được khen ngợi phải?

      Cận An biết vì sao mình lại thành thực trả lời Terry, : "Rất thích." xong chính cũng thấy lạ, mới phát mình động lòng, bây giờ liền phản ứng theo bản năng, tình cảm của đều cho biết, ra rất thích .

      Terry nhảy xuống giường, vô cùng vui vẻ lắc tay Cận An, "Chú Ansel, chú thích Miêu Miêu, Miêu Miêu cũng thích chú, vậy sau này có phải chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau ?"

      Cận An ôm cậu nhóc hưng phấn liên tục nhảy nhót vào lòng, cho cậu: "Terry, nếu cháu muốn, chú đương nhiên bằng lòng mãi mãi ở cùng hai người. Nhưng mà, Katrina thích chú à?"

      Terry sợ tin, vội vàng lấy chứng cứ, xòe tay : "Miêu Miêu thích chú hát, Miêu Miêu cất giữ album của chú, Miêu Miêu nấu cơm cho chú... Còn nữa, mỗi lần Miêu Miêu nhắc tới chú, ánh mắt đều rất dịu dàng, khi cười với chú cũng vô cùng đẹp..."

      Ban đầu Cận An nghe Terry chứng cứ cảm thấy buồn cười, mấy lý do trước đều càng như vậy, nhưng lý do phía sau lại làm nhịp tim nhanh hơn, biết Terry còn , song cậu là người thân cận nhất với Giản Ưu, cậu sống với Giản Ưu từ bé nên quen thuộc với Giản Ưu nhất, cho nên dù là ánh mắt, giọng điệu hay là gì khác, Terry đều nhạy cảm hơn những người khác.

      Cận An tin Terry , cho nên, cũng có cảm giác với đúng chứ? Cảm giác vui mừng ngừng dâng lên.

      Cận An ôm chặt cậu nhóc, xoa tóc cậu rối tung, ánh mắt tràn đầy cưng chiều, và cả mong đợi với tình vừa nảy sinh.

      Có điều, mấy ngày kế, Cận An cảm thấy khó hiểu, ở nhà Giản Ưu và Terry, thế mà cơ hội gặp Giản Ưu càng ngày càng ít, hoàn toàn phải cảm giác sớm chiều thấy nhau.

      Mặc dù ngày nào cũng được thưởng thức món ăn nước Z Giản Ưu làm, nhưng bọn họ cùng ăn cơm rất ít, thường chỉ có và Terry. Giản Ưu phải hay ra ngoài, đúng hơn là ăn trước, bình thường phần lớn đều ở phòng sách xử lý công việc. Cận An vừa hiểu mà cũng hiểu, có phải Giản Ưu tránh né ?

      Cận An muốn tìm Giản Ưu chuyện, nhưng lần nào cũng bị Giản Ưu dùng đủ cớ từ chối, cho dù có thể mấy câu cũng
      [​IMG]
      nkhanh3324Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29

      Quyết định và kỷ niệm

      Terry phát giác gần đây giữa Miêu Miêu nhà mình và chú Ansel có chút kỳ lạ, thỉnh thoảng cậu lén quan sát hai người, nghĩ đến ngày đó chú Ansel "Sau này phải chú nữa", cậu tràn đầy mong đợi, trong lòng cậu nhóc vẫn khát khao có bờ vai rắn chắc có thể nâng đỡ cậu, những cậu bé luôn có thiên tính tôn sùng bố mình.

      Tình cảm của cậu với Cận An càng ngày càng tốt, tốt giống như Cận An chính là bố cậu, nuôi cậu từ bé tới lớn. Tình cảm giữa người với người rất khó ràng, có tích lũy nồng hậu từng chút như tế thủy trường lưu [1], cũng có ăn ý cùng cực ngay từ cuộc gặp gỡ đầu tiên, mà giữa Terry và Cận An còn bao gồm cả hai điều .

      [1] Tế thủy trường lưu: nước chảy dòng chảy dài

      So sánh với hòa hợp thân thiết của Terry và Cận An, giữa Giản Ưu hòa Cận An vẫn là giấu, yên lặng.

      Cận An nhắc đến đêm hôm đó nữa, cũng làm gì đặc biệt, dường như chỉ là người bạn của và Terry đến nhà ở mấy ngày. Thế nhưng Giản Ưu biết, người đàn ông đó luôn nhìn mình, thể cảm thấy khó xử, nhưng trong lòng cũng thầm vui sướng.

      bác sĩ tâm lý, Giản Ưu có trái tim nhạy cảm hơn người bình thường, có thể cảm giác được tâm trạng khác thường của người khác, tự nhiên thay đổi tình cảm của bản thân càng mẫn cảm. Hoặc có lẽ trước đó nhận ra mình có khác biệt với Cận An, cho nên muốn giữ khoảng cách, muốn tiếp tục qua lại, còn nghĩ tới việc trả lại vụ này cho Raymon phụ trách, chẳng qua từ đầu đến cuối lại luyến tiếc.

      Ấn tượng ban đầu của người đàn ông ấy cho là giọng ca của , trước đó rất lâu, được nghe Cận An hát, tuy thấy hay nhưng đến mức thích ca sĩ này. Mãi đến ngày đó, cũng là sau khi chính thức nhận nuôi Terry, mới 21 tuổi lúng ta lúng túng, biết làm sao chăm sóc trẻ con, trong phòng là tiếng khóc của Terry, tiếng dỗ dành vô lực, ồn ào khiến người ta nản lòng.

      Chính khi đó, radio mở phát lên bài hát tươi đẹp, giống như dòng suối chảy, nhàng chậm chạp, bình lặng, thư thái, giống như tiếng hát ru. Terry được ôm trong lòng mở mắt, tay nắm lại, khuôn mặt nhắn bụ bẫm như lộ ra nụ cười, cậu ngừng khóc, an tĩnh lại.

      Sau khi bài hát kết thúc, người dẫn chương trình : "Mọi người có thích bài hát vừa rồi ? Ca khúc này do mới làm mẹ chọn, ấy hy vọng bé con nghe xong bài 'Lullaby' này giấc ngủ trưa ngọt ngào. Đây là bài hát do ca sĩ nổi tiếng Ansel Jin nước Z thể , có khả năng gột rửa lòng người, an ổn tâm hồn, đến đây, mọi người đều biết, ra Naki cũng là fan hôm mộ của Ansel đấy, hy vọng mọi người đều thích."

      Trong khoảnh khắc đó, Giản Ưu hoàn toàn ghi nhớ bài hát rất thần kỳ ấy, từ cái tên rất thần kỳ, cứ vậy lại vô tình hay cố ý nghe Ansel hát, sau đó phát các bài hát mình rất thích trước kia đều là Ansel hát, dần dần cũng thích ca sĩ này, cảm thụ bình yên và xúc động từ tiếng ca mang lại.

      Đối với Terry, sinh ra bao lâu nghe được Cận An hát liền yên tĩnh lại, nở nụ cười, sau đó cậu thích Cận An nhanh đến mức khó thể tin, phải sao?

      Cho nên sau này, khi biết bệnh nhân tên là Ansel Jin, Giản Ưu mới đồng ý nhận, từng nhận được sức mạnh, bình yên, rung động từ tiếng hát của người đàn ông ấy, bây giờ người đàn ông ấy gặp khổ nạn, cũng nằm trong lĩnh vực quen thuộc, bởi vậy cũng mong rằng mình có thể mang đến sức mạnh và trợ giúp với người đàn ông ấy.

      Ai có thể ngờ, từ ban đầu chú ý đến người đàn ông vì Terry, bây giờ vì người đàn ông hoang mang cũng bởi vì Terry, nếu phải Terry và Cận An quen nhau ở sân trượt băng, Giản
      [​IMG]
      nkhanh3324Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :