1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nam thần nhà cô có bệnh - Tây Qua Duyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15

      chuyện và tim đập dồn dập

      Ngồi xe lửa hai mươi phút liền đến ga thành phố C, thêm hai ba phút nữa là có thể thấy được góc của Đại học C, ngôi trường và vùng lân cận mang hơi thở hơn trăm năm làm người ta say đắm, những dấu vết năm tháng đọng lại càng qua thời gian.

      Sáng sớm hôm nay có tuyết rơi, bây giờ mặt đường vẫn còn thấy tuyết, ba người Cận An gặp người đàn ông cao lớn, ta nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó, đến khi trông thấy ba người Cận An, gương mặt lên nụ cười lớn, bước nhanh đến chỗ họ, " Ansel, Katrina, và bạn Terry phải ?".

      Cận An và Giản Ưu đều chìa tay ra bắt tay người đàn ông, "Chào , David.".
      David là người đàn ông cởi mở rực rỡ như mặt trời, ta sờ đầu, nhiệt tình giới thiệu nông trường Claude với bọn họ, "... Chú tôi là người rất nhiệt tình, điều chú ấy thích nhất là có người đến nông trường chơi, mọi người đến rồi gặp phải chuyện gì cũng đừng sợ, cứ việc tìm chú tôi, chú ấy rất vui vì có thể giúp đỡ mọi người. Ở đó có suối nước nóng, đến tôi mà ngâm mình cảm thấy cực kỳ dễ chịu...".

      Dọc đường nghe David về nông trường Claude, tinh thần Terry cực tốt, mắt long lanh lóe sáng, cậu kịp chờ mà muốn đến nông trường ngay, những gì David đánh trúng vào tư tưởng của Terry, vô cùng hấp dẫn cậu. Thế là, Terry ngừng hỏi David các chi tiết lẻ, nụ cười mặt càng rực rỡ.
      nhiệt liệt hỏi đáp giữa David và Terry khiến thời gian như trôi qua nhanh, chớp mắt qua ba giờ đường, xe David lái vào nông trường.

      Thành phố A ấm hơn thành phố C rất nhiều, nó nằm phía Nam, có dòng noãn lưu từ biển và địa hình cho nên nhiệt độ trung bình tháng của thành phố A chỉ trong khoảng mười chín độ. Nông trường Claude là nông trường lớn mang hình thức trang trại, dõi mắt nhìn thấy màu xanh tươi bao trùm, và những hàng cây ăn trái cao lớn.

      Chủ nông trường Derrick ra đón bọn họ, quả giống như hình dung của David, người đàn ông trung niên cao lớn này rất thân thiện và nhiệt tình, tự mình dẫn bọn họ đến chỗ ở. Nông trường Claude cũng phải nông trang nghỉ phép, hàng năm chỉ tiếp đãi số người bạn của Derrick, cho nên sau đó Derrick đặc biệt tách ra khu, xây dựng mấy căn nhà gỗ cho khách ở.

      là nhà gỗ nhưng cũng , Derrick chuẩn bị cho họ căn nhà với hai phòng ngủ phòng khách, có hai tầng, tầng là phòng khách, sắp xếp nội thất rất ấm áp, màu gỗ phối hợp với màu vàng cam, thảm trải sàn bằng lông cừu trắng, khiến người ta vừa thấy ưa thích, ngoài ra còn phòng bếp đặt thêm bàn ăn bên trong. Tầng hai chính là phòng ngủ, có kèm phòng vệ sinh riêng và phòng tắm.

      Derrick cười hào sảng, "Mọi người cứ sắp xếp , đến sáu rưỡi tôi đến dẫn mọi người ăn, vợ tôi nghe mọi người đến nên đặc biệt chuẩn bị đồ ăn phong phú. Gặp lại sau nhé".

      Nhìn bóng Derrick rời , Cận An đóng cửa lại có hơi sững sờ, cảm giác được người khác đối xử thân thiết rất tốt, còn chưa phải người quen mà mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên, nhưng dù là vì tính cách của chính Derrick hay vì giao phó của Lâm Trường Ca, biểu của Derrick khiến Cận An cảm thấy rất thoải mái. nghĩ, ở đây vài ngày rất tuyệt.

      Giản Ưu cười kéo Terry lăn lộn thảm lông cừu, bẹo má cậu , "Chúng ta về phòng thu dọn , lát nữa là con có thể hưởng thụ bữa tiệc lớn rồi, có được ?".

      Terry cười ngọt ngào, ngoan ngoãn nắm tay Giản Ưu lên tầng hai, tất nhiên cậu quên bắt chuyện với chú Ansel, Cận An còn giúp hai người nhấc hành lý lên.

      Giản Ưu và Terry ở phòng bên trái, vì căn phòng đó có ban công, Terry rất thích, nhất là từ đó có thể thấy vườn hoa với đủ loại hoa rực rỡ sắc màu.

      Còn trong phòng Cận An, kéo cửa gỗ lên thấy được bãi cỏ xanh biếc, bầu trời thành phố A rất rộng lớn quang đãng, với Cận An bây giờ, gì quan trọng hơn là có thể khiến tâm tình được mở rộng. mở túi hành lý, lấy quần áo treo lên tủ, thu dọn sơ sơ, ngồi bệ cửa sổ tựa vào ô cửa, hít thở khí trong lành có hơi lành lạnh, dường như có thể bức ra những buồn rầu trong lòng.

      nhớ ra mình có mang máy ảnh , vì muốn chụp cho Terry bức ảnh lưu lại làm kỷ niệm. Giờ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, rất muốn chụp lại khoảnh khắc này, coi như đây là bước đầu tiên bước vào cuộc sống hưởng thụ và thư giãn .

      tiếng ở riêng qua, đến sáu rưỡi, Derrick cực kỳ đúng giờ đến đón họ. Đến nơi ở của Derrick mất năm sáu phút, coi là mệt mỏi. Dọc đường, Derrick quên giới thiệu từng nơi qua. Cũng bởi vậy, khi Terry nghe đến cưỡi ngựa liền ầm ĩ đòi ngay.

      Vợ Derrick tên là Laura, là phụ nữ có hơi tròn trịa, lúc nào cũng cười, khiến người ta có ý nghĩ muốn thân thiết. Vợ chồng họ chuẩn bị rất nhiều món ăn phong phú cho ba người, món khai vị trước khi ăn chính là salad trái cây tươi sốt của nông trường, món chính là bò bít tết nướng, bánh mì vuông, món tráng miệng là bánh nhân trái cây, kết hợp với ly rượu vang, là mỹ vị.

      Bầu khí bàn ăn cũng rất thoải mái, Derrick và Laura đều là người khéo , nhất là rộng rãi, nhiệt tình hào sảng, rất dễ kết bạn với người khác. Ngay cả Cận An cũng sinh ra ấn tượng tốt với họ, Terry chỉ ngẩng lên cười ngọt ngào khi có người gọi cậu, bởi vì cậu tập trung giải quyết món bánh trái cây mà cậu thích vô cùng, gương mặt trông giống như miếng bánh trái cây lớn vậy.

      Sau khi bữa tối kết thúc, ba người Cận An cùng Derrick và Laura tản bộ xung quanh, dĩ nhiên, Derrick và Lau ra cũng giới thiệu sơ cho bọn họ, để bọn họ có ấn tượng đại khái về về nông trường Claude. Nông trường chia ra làm nhiều khu vực, khu vườn trông hoa, vườn trái cây, bãi cỏ vân vân, mỗi khu đều có cảnh đẹp riêng.

      rất lâu, Terry ăn uống no đủ liền thấy mệt mỏi, được Cận An ôm, lát sau ngủ vai Cận An, thế là Cận An và Giản Ưu ôm tạm biệt và xin lỗi vợ chồng Derrick, quay về căn nhà gỗ .

      Laura nhìn bóng ba người, nhịn được chọc chọc vào
      [​IMG]
      nkhanh3324, Phong Vũ Yênsanone2112 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16 Cưỡi ngựa và hoảng sợ


      Sáng sớm, ánh mặt trời rải khắp khu đất nông trường Claude. Mành lụa trắng bên cửa sổ bị gió thổi tung, tâm trạng Giản Ưu tệ, cầm chiếc bình tưới , mỉm cười tưới nước cho mấy chậu hoa đặt bệ cửa, những giọt nước óng ánh rơi xuống cánh hoa, ngấm vào đất, Giản Ưu dường như cũng ngửi được hương thơm thanh mát của hoa, pha trộn với mùi đất, so với mùi nước hoa dễ chịu hơn cả.


      Nhớ lại tối qua, và Cận An trò chuyện phen, có thể cảm giác, dường như buông lỏng ra chút, tin tưởng với cũng nhiều hơn, dẫu sao tối qua, bắt đầu đến chuyện khó khăn nhất bất ổn nhất tận sâu trong lòng . Thời gian càng lâu, càng có lòng tin với .


      Có điều tối qua, đến cuối có cảm giác hốt hoảng, có lẽ, nên chọn buổi tối trò chuyện với về những chuyện đó, việc điều trị thích hợp tiến hành vào buổi tối. Bây giờ nghĩ lại ánh mắt tối qua Cận An nhìn , tim lại đập dồn dập, ánh mắt đó quá chuyên chú, cất giấu nóng bỏng, ánh mắt đó phải ánh mắt của bệnh nhân nhìn bác sĩ.


      Đặt bình tưới xuống, Giản Ưu ngoảnh lại nhìn đống lộn xộn giường, Terry vẫn còn ngủ, người co cuộn lại, nhiệt độ trong phòng để hơi cao nên cậu có vẻ nóng, áo ngủ bị kéo lên lộ ra cái bụng trắng bóc. Cũng biết cậu mơ thấy gì mà miệng chu lên, tóc rối bù, nhìn muốn xoa xoa.


      đắp lại chăn cho cậu, nhìn lên kim chỉ số 8, là tám giờ sáng. Ừm, nên ra ngoài xem Laura chuẩn bị bữa sáng thế nào, biết đâu có thể giúp tay.


      Nhưng Giản Ưu ngờ, vừa mở cửa phòng, người ở phòng đối diện cũng mở cửa, trông thấy Cận An ra, sau lưng có ánh sáng, gặp liền cười khiến chợt thấy rằng, người đàn ông này hoàn toàn giống như là người từng lăn lộn trong vòng giải trí, tạo cho người khác cảm giác thuần túy mà sâu sắc, khi thấy gương mặt u sầu của thấy tươi mát thành nhàn như bức tranh sơn thủy.


      "Chào buổi sáng, Katrina." nghe thế liền trở lại như thường, "Chào buổi sáng, Ansel. À, Terry vẫn còn ngủ, tôi muốn đến chỗ Derrick và Laura xem, biết đâu có thể giúp bọn họ chuẩn bị bữa sáng."


      "Vậy chúng ta cùng chứ?" Hôm nay Cận An dậy sớm, phải ngủ được, đúng ra, tối qua có lẽ là buổi tối ngủ ngon nhất trong mấy ngày qua, bị bao vây bởi những tòa nhà chọc trời, phải nghe tiếng người xe cộ ồn ào, phải hít thở bầu khí ô nhiễm. Mọi thứ ở đây đều sạch , bao la rộng lớn, rất thích.


      Có điều họ lại thể ra ngoài, vì Terry vừa được đắp chăn có lẽ nóng quá nên tỉnh dậy, vừa vén chăn lên liền thấy mát lạnh, cậu liền gạt chăn ra, xê dịch mông trượt xuống giường, kéo theo cái chăn dài, đôi chân ngắn chạy ra cửa, xoa đôi mắt ngái ngủ, "Miêu Miêu."


      Cận An sớm thấy Terry, dáng vẻ của cậu nhóc khiến người ta vừa bực mình vừa buồn cười, kéo chăn ra thế bẩn sao? Nhưng nhìn bộ dạng đáng của cậu, cái đầu bù xù, đâu còn có thể bực mình với cậu được nữa?


      Giản Ưu nghe thấy tiếng Terry, khom người bế cậu nhóc mới đến eo mình lên ngoảnh lại với Cận An: "Ansel, trước , tôi chuẩn bị cho Terry xong qua."


      Terry dường như tỉnh táo hơn, mở cả hai mắt, tựa lên đầu vai Giản Ưu, ngẩng đầu lên liền đối mặt với khuôn mặt vui vẻ của chú Ansel, kết quả, giây tiếp theo cậu cũng nở nụ cười lớn, nháy mắt lộ ra sức sống tràn trề, "Chào buổi sáng, chú Ansel!"


      Cận An cũng chào buổi sáng với cậu, lại với Giản Ưu: "Tôi ở đây chờ hai người."


      "Vậy cũng được." Giản Ưu ôm Terry vào phòng, Terry vẫn tựa vào vai , giơ tay lên, "Lát nữa gặp nhé, chú Ansel.”


      Mười phút sau Terry ra, bây giờ cậu tràn trề sinh lực, tinh thần vô cùng, mặc chiếc áo kẻ caro tay dài màu đỏ, bên ngoài mặc áo gi-lê da, cộng thêm chiếc quần dài màu trắng, rất dễ thương. Cậu nhóc này thích nhất là ôm Cận An, cậu vừa mới lao đến được Cận An bế lên, thế là liền cười hì hì.


      Cận An xoa cái đầu của cậu, “Tối qua phải đòi cưỡi ngựa à? Lát ăn sáng xong chúng ta đến sân bãi cho ngựa xem nhé.”


      Ánh mắt cậu tức sáng lên, cười hì hì, vui sướng ra mặt, cậu cũng quên hôn cái lên má Cận An, “Chú Ansel, chú tốt.”


      Giản Ưu ở phía sau vỗ mông cậu, cười, “Chỉ biết nịnh là giỏi.”


      “Miêu Miêu, hôn cái nào.” Terry cũng để ý cái vỗ nhàng mông, quay lại đòi hôn chào buổi sáng, đợi hôn được Giản Ưu rồi mới hài lòng ăn sáng.


      Derrick và Laura chuẩn bị bữa sáng hết sức phong phú, sữa tươi, bánh mì vừa được nướng, món trứng ốp đẹp như vầng mặt trời, lạp xường thơm ngào ngạt, món mứt hoa quả được làm từ trái cây của nông trường.


      Sau khi ăn xong bữa sáng, Derrick còn nhớ tối qua Terry la hét đòi cưỡi ngựa, cho nên trực tiếp dẫn bọn họ đến sân bãi cho ngựa. Bây giờ mới hơn chín giờ, nhân viên trong bãi sớm đến chăm sóc, đun nước, cho ngựa ăn, rửa nhà ngựa, mọi công việc hoàn thành, lúc này họ dắt ngựa dạo.


      Sân bãi của Derrick có 15 con ngựa, trong đó có 9 con là ngựa của bạn Derrick gửi nuôi ở đây, thời gian rảnh họ đến đây cưỡi ngựa, đôi khi đến nông trường nghỉ ngơi.


      Hiếm nhất là ở chỗ Derrick vừa hay có con ngựa con 4 tuổi, có thể cho Terry học cưỡi, hơn nữa con ngựa con đó còn là ngựa cái, rất ôn thuần. Terry đến sân bãi cho ngựa thấy con ngựa trắng liền dời mắt được, cậu mực kéo áo Cận An, miệng , “Chú Ansel, chú Ansel, cháu thích con ngựa con đó, cháu thích lắm! Cháu có thể cưỡi nó được ?”


      Derrick cười sang sảng, bàn tay chắc nịch vỗ mấy cái lên đầu Terry, “Nào, để chú Derrick dẫn cháu cưỡi ngựa!”


      Terry nghe xong liền quay qua nhìn Derrick, giang hai tay ra muốn ông ta ôm, “Chú Derrick tuyệt!”


      Derrick được cậu khen càng cười to, ôm lấy cậu đặt lên đầu vai, bước nhanh về phía chú ngựa con, bỏ lại Cận An và Giản Ưu ở lại cười mãi thôi.


      Cận An nhìn Giản Ưu, hỏi , “Katrina biết cưỡi ngựa ?”, biết, bởi vì Lâm Trường Ca là người ngựa, đặc biệt xây lên sân bãi cỡ cho ngựa ở Kinh Thành, còn có được mấy con ngựa tốt, chỉ cần rãnh rỗi là chạy đến đó, kết quả, cũng theo nên học được cách cưỡi ngựa.


      Giản Ưu lắc đầu, xấu hổ , “Trước đây tôi cũng chỉ xem lần khi hội những người đua ngựa tổ chức hoạt động, được người bạn cho cùng ngồi lên ngựa thôi.” Ngay cả cưỡi cũng tính, ngồi lên lưng ngựa liền cứng đờ người, hoàn toàn dám có bất kì động tác gì.


      “Vậy, có muốn tôi dạy ?”


      có hơi do dự, nhưng muốn học, khi đó vì tổ chức hoạt động nên bạn cũng có nhiều thời gian để ý đến , có thể cho cưỡi con rất tốt rồi, sau đó cũng quên luôn chuyện cưỡi ngựa, bây giờ có cơ hội, rất muốn học, thế là cuối cùng bỏ qua do dự cuối cùng, cười với Cận An, “Vậy phải nhờ thầy rồi, thầy Ansel.”


      thôi, thay quần áo.” Cận An và Giản Ưu vào phòng thay đồ, Derrick trước với bọn họ, ở đây ông ta có chuẩn bị trang phục cưỡi ngựa, tất cả đều mới, bọn họ có thể chọn bộ để mặc, giày ủng cũng có.


      Cận An thay xong quần áo trước, đứng nhìn Derrick cho Terry cưỡi ngựa, họ cưỡi con ngựa lớn đứng đầu, có thể nghe thấy Derrick dạy Terry, cũng biết cậu nhóc có hiểu gì , chỉ thấy cậu cười to và đôi mắt lấp lánh trong suốt.


      “Ansel.” Đằng sau truyền đến giọng của Giản Ưu, Cận An quay người lại, vì trẻ trước mặt quá xinh đẹp làm ta ngẩn ra, ca ngợi , “Rất hợp với , cực kỳ xinh đẹp!”


      mặc áo sơ mi cao cổ màu trắng, áo khoác bảo vệ màu đỏ, quần trắng dài bó sát cặp chân, đôi giày ủng màu đen, hoàn toàn bộc lộ dáng người cao gầy của , mang theo chút khí khái. Nghe khen như thế, dường như có hơi ngượng ngùng, khuôn mặt nhuốm màu hồng nhạt, càng toát lên vẻ mỹ miều.


      Cận An cầm áo lót phòng hộ mặc vào giúp , “Khi mới học, áo lót phòng hộ có thể bảo vệ .”, nhân tiện còn điều chỉnh lại mũ bảo vệ cho .


      Giản Ưu nhìn người đàn ông nghiêm túc trước mặt, cảm giác trái tim lại đập dồn dập hẳn lên, cảm thấy, hình như mấy ngày qua thường xuyên gặp , hơn nữa chung sống cũng khá quen thuộc, có lẽ lần này sau khi trở về, nên kéo giãn khoảng cách với .


      Cận An mặc áo lót phòng hộ cho xong rồi, thấy ngây người, hỏi, “Sao vậy?”


      , có gì, chỉ là nghĩ tới số chuyện.”


      cũng hỏi nhiều, dẫn chọn ngựa. Giản Ưu biết chọn, tất cả đều giao cho Cận An, Cận An chọn cho con ngựa cái màu đen, ánh mắt có thần, bộ lông sáng ngời, tứ chi mạnh mẽ, quan trọng là con ngựa này rất dễ bảo, thích hợp cho người mới học, nó lại sợ người, sau khi Giản Ưu đút cho nó mấy miếng bánh bột ngô được chế biến thành thức ăn gia súc, nó liền thân thiết cọ xát Giản Ưu, khiến Giản Ưu yên lòng, nghĩ như vậy khiến con ngựa hất ngã .


      Cận An thấy được lo lắng của , liền , “Yên tâm, tôi bảo vệ , với lại Lucy rất dễ bảo, vừa nãy nhân viên cũng có , nó chưa từng hất ngã ai cả.”


      “Ừ.” Giản Ưu hít sâu, nghiêm túc nghe Cận An những điểm cần chú ý, lại nhìn làm mẫu cho . Cuối cùng cũng đến lúc lên ngựa, có điều mặc dù lắng nghe rất nghiêm túc, cũng xem Cận An làm mẫu rất nghiêm túc, nhưng đến khi thực lên ngựa rồi khiến người ta biết thế nào mới tốt, may mà Lucy rất ôn hòa, bằng , có lẽ bỏ để ý tới nữa.


      Lúc lên ngựa, đồng thời liền quên hết mọi thứ Cận An chỉ dạy, cả cơ thể cứng đờ, dám có động tác gì. cắn môi, ánh mắt nhìn về phía Cận An mang theo chút bất lực, chút ý cầu cứu.


      “Đừng sợ, tôi dắt Lucy, thả lỏng người ra, ngã đâu.” Cận An vô ý để lộ mặt nhu hòa, giọng điệu nhàng trấn an Giản Ưu.


      Thế nhưng Giản Ưu chịu nổi, lắc đầu, “Ansel, được, tôi thả lỏng được.” Có lẽ lần đầu tiên cưỡi ngựa cảm nhận được tốt, khi người bạn đó đưa theo cũng chú ý đến , lưng ngựa rất xóc nảy, nhất là người bạn đó cho rằng muốn có nhiều kỷ niệm có ý nghĩa nên cưỡi ngựa nhảy vượt rào, làm cho chết khiếp!


      Lúc này, là bác sỹ tâm lý chuyên nghiệp, Giản Ưu cảm thấy mất mặt, nhưng mà biết cưỡi ngựa cũng trở thành chuyện gì quan trọng trong đời , vì thế cứ chôn giấu cho đến tận hôm nay.


      Cận An thấy sợ, cũng tiện ép buộc, dù sao biết cưỡi ngựa cũng làm Trái đất ngừng quay, vỗ về , “ sao, chúng ta cưỡi nữa, xuống nhé?”


      Giản Ưu vội vàng gật đầu, đưa tay cho Cận An, nắm tay để xuống ngựa.
      Last edited by a moderator: 16/5/16
      nkhanh3324, Phong Vũ Yênsanone2112 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17

      Cưỡi chung ngựa và đe dọa

      biết Lucy bị làm sao, động tác xuống ngựa của Giản Ưu khiến nó cảm thấy khó chịu, khi Giản Ưu xuống nó đột nhiên vùng lên, thậm chí chạy , thế là Giản Ưu đổ cả người xuống Cận An. May là Cận An phản ứng rất kịp thời, giang hai tay ra bảo vệ, an toàn ôm xuống.

      Nhưng lực lao xuống khiến cả cơ thể Giản Ưu dính sát vào Cận An, còn thân thiết hơn cả lúc đứng đất, làm thể nhìn trời than thở, thế nào mà khéo đến vậy.

      Cận An ngược lại thấy có phản ứng gì đặc biệt, rất lịch lùi ra, hỏi , " sao chứ?" Tuy nhiên, nếu ai đó có thể chui vào ý thức của , thấy trong đầu vô cùng rối loạn, hình ảnh Giản Ưu lại lên vô cùng ràng trong ý thức.

      Giản Ưu lắc đầu, " rất cám ơn , Ansel", sau đó cười khổ, "Có điều, tôi thấy là bây giờ tôi còn chưa có thiên phú cưỡi ngựa. Xem mọi người cưỡi có lẽ tốt hơn".

      Ma xui quỷ khiến thế nào mà Cận An lại hỏi , "Tôi cưỡi cùng , thế nào?", xong, Cận An liền có cảm giác nhất định chỗ nào đó có vấn đề, phải người dễ dàng thân cận với người khác, càng đến chuyện tiếp xúc cơ thể. Lúc ngồi tàu hỏa cũng là tình huống đặc biệt, nhưng cho người khác cùng cưỡi ngựa lại do chính , chẳng nhẽ, mới có mấy ngày, nội tâm tiếp nhận Giản Ưu nhanh hơn cả đầu sao? Cho nên mới ngày càng có thể mở rộng trái tim phòng bị với ?

      biết, nhưng cũng vì thế mà sầu não và bất an, dường như bằng lòng chấp nhận tình huống ấy, thế nên, sau khi kinh ngạc, Cận An chỉ mỉm cười nhìn Giản Ưu, đồng thời vươn tay ra với .

      Giản Ưu cũng ngạc nhiên, nhưng, nhìn Cận An, lại phát mình thể từ chối, cho nên, đưa tay cho Cận An, tiếp đó, liền cảm nhận được bàn tay ấm áp kia nắm lấy tay , cảm giác đó khó có thể biểu đạt bằng ngôn từ, chỉ thấy như vậy rất tốt.

      Động tác lên ngựa của Cận An lưu loát tự nhiên, ngồi vững lưng ngựa, sau đó nhàng kéo Giản Ưu lên, để tựa người ngồi trước , sau khi nhận thấy cứng ngắc tự chủ của , vỗ lưng , "Yên tâm, tôi giữ rồi, sao đâu."

      Đợi hơi thả lỏng, khẽ cười, hai tay cầm tay để nắm lấy dây cương, sau đó tay mình đè lên, "Tôi từ từ, đừng sợ."

      Theo động tác cưỡi ngựa thuần thục của , Giản Ưu cũng hoàn toàn được thả lỏng. Khác là, giống bạn , có thể nhận thấy quan tâm và để ý của với , cho nên chỉ cần có chút xíu thoải mái nào, lập tức nắm chặt tay , dịu dàng động viên.

      Dần dần cũng quên cả cứng ngắc của cơ thể, quên nỗi sợ hãi trong thâm tâm, bắt đầu hưởng thụ niềm vui được người khác cho cưỡi ngựa. Ngồi lưng ngựa ngắm cảnh khác với việc mặt đất, gió hơi lạnh, ngồi trước ngực có cảm giác an lòng.

      Cận An thấy bình tĩnh lại, bản thân cũng ngờ lại thở phào, có điều vẫn bảo vệ trong vòng tay, ổn định lưng ngựa.

      Bọn họ cũng chú ý, Derrick và Terry hoàn thành xong khóa học, Terry ngồi lưng chú ngựa con dưới giúp đỡ của Derrick, cậu vô cùng vui vẻ, thế là liền muốn chia sẻ với người khác, vội vàng nhìn bốn phía tìm Miêu Miêu và chú Ansel nhà cậu.

      Sau đó, Terry liền phát hai người cùng cưỡi chung ngựa, cậu mở to hai mắt, miệng tròn xoe, "Miêu Miêu và chú Ansel..." Terry có cảm giác
      [​IMG]
      nkhanh3324Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18

      Phớt lờ và tương đồng

      Mười giờ hôm sau, Lâm Trường Ca đúng giờ bước vào nhà hàng Cảnh Hồng Lộ An Lộ, ta số phòng liền có nhân viên phục vụ dẫn đường.

      Thân Tinh đến trước, ta nghe tiếng mở cửa liền ngẩng lên nhìn, thấy Lâm Trường Ca đến, cặp môi đỏ tươi nhếch lên cười với Lâm Trường Ca, " Lâm, làm tôi đợi lâu đấy."

      Lâm Trường Ca bảo nhân viên phục vụ rời , tự mình ngồi xuống, nhìn sang Thân Tinh, "Đúng mười giờ, muộn."

      Thân Tinh tấm tắc hai tiếng, đoán rằng cũng hiểu ý tứ mà Lâm Trường Ca biểu ra, ta xòe tay, "Được thôi, Lâm có phong độ của quý ông, tôi cũng so đo, cũng biết Lâm hẹn gặp tôi là vì điều gì đây?"

      Lâm Trường Ca nhìn ta, mặt mày càng tỏ ra lạnh nhạt, ta : " Thân, người ngay lời mờ ám, rốt cuộc muốn gì mới bằng lòng làm sáng tỏ chuyện Wein?"

      Thân Tinh khiêu khích hếch đôi lông mày lá liễu, ra vẻ rất kinh ngạc nhìn ta, chốc lại che miệng : " Lâm đùa sao? Tôi có chuyện gì dối trá đâu mà cần làm sáng tỏ?" ta cười thấy ánh mắt Lâm Trường Ca phía sau tròng kính hơi nheo lại, trong bụng biết vì sao mà lại sinh ra chút đắc ý và giải hận.

      " Thân, tôi tin cũng rất quý mến Ansel, cho nên mới chọn Ansel trở thành đối tượng đánh bóng tên tuổi của , nhưng phải hiểu, việc làm bây giờ làm xúc phạm Ansel, sao lại nhẫn tâm thế? Sao làm sáng tỏ , để Ansel được yên bình? Đối với chúng ta chính là đôi bên cùng có lợi, lấy mối quan hệ xã hội của Phi Dương đảm bảo dù có làm sáng tỏ chuyện này nhưng cũng tuyệt đối gây hại đến , chúng tôi có rất nhiều cách để giải thích. hà tất phải hại người hại mình?" Lâm Trường Ca bình tĩnh nhìn Thân Tinh, nhưng ánh mắt ta ngày càng lạnh, bình yên gợn sóng.

      Thân Tinh mím đôi môi đỏ mọng, ta khẽ vuốt mái tóc mình, lại nghịch nghịch điện thoại, dù thế nào cũng đáp lại Lâm Trường Ca.

      " Thân, phải tôi có những cách khác giải quyết chuyện này, cho nên tôi vẫn tới tìm , chẳng qua là muốn dùng cách nhanh nhất ít tốn sức nhất mà thôi, tôi hy vọng nên quá đáng quá, kéo dài hơn có lợi cho . Thân nghĩ kỹ gọi điện cho cấp dưới của tôi. Hôm nay đến đây thôi." Lâm Trường Ca xong đứng lên chuẩn bị .

      "Chờ ." Lâm Trường Ca được mấy bước Thân Tinh lên tiếng, ta cũng đứng lên, chiếc váy màu đỏ bó sát hoàn toàn tôn lên vóc dáng bức người của ta, ta ưỡn ngực, tới bên cạnh Lâm Trường Ca, nắm lấy cà vạt của ta, cặp môi đỏ ghé sát tai ta, khẽ : " Lâm, chân trần cũng sợ mang giày, uy hiếp của có tác dụng với tôi, điều kiện của tôi chỉ có , mấu chốt để giải quyết xong chuyện này phải tôi, cũng phải , mà là ở ấy."

      Sau khi xong, Thân Tinh cười híp mắt buông cà vạt của Lâm Trường Ca ra, còn giúp ta vuốt lại áo, làm ra tư thế "Mời", " Lâm, tôi chờ tin tức của . Có điều, cũng đừng lâu quá, lâu quá tôi chờ được mà mở họp báo đấy."

      Sâu trong mắt Lâm Trường Ca lướt qua tia tàn nhẫn, ta nhìn sâu vào Thân Tinh rồi nhanh chóng bỏ .

      Thân Tinh cười nhạo, trở lại chỗ ngồi, ngón tay lướt qua màn hình, hình xuất gò má hoàn mỹ của người đàn ông, lịch tao nhã xuất chúng, nhắm mắt, quanh người lộ ra tinh khiết và bình lặng, phải Cận An đấy sao.

      Lâm Trường
      [​IMG]
      nkhanh3324Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19

      Bắt và con gà con

      Hiệu suất làm việc của Lưu cực cao, mới qua hai ngày, chung cư Tinh Hà của Hoa Viên Trường Hồ từ tòa số 9 đến tòa số 12 đều được điều tra, kết quả cũng được đánh fax gửi đến văn phòng của Lâm Trường Ca.

      Lâm Trường Ca giơ tờ giấy lên, có ba thông tin, Thái Phát - chủ hộ của nhà A tầng 8 tòa số 9, Thân Tinh - chủ hộ của nhà A tầng 9 tòa số 9, và Joanna - chủ hộ nhà A tầng 10 tòa số 9. Joanna là thư ký của Thái Phát.

      "Thái Phát này lớn gan đấy, hai người phụ nữ đều sắp xếp chung tiểu khu, tuy khác tầng nhưng kiểu gì cũng có lúc giáp mặt, thế mà lại sợ hai người phụ nữ đánh nhau?" Khi Trần nhận bản fax liền thấy thông tin đó, giờ ta cười ríu rít trước mặt Lâm Trường Ca, nụ cười đó có gì tốt đẹp.

      Lâm Trường Ca bỏ tờ giấy vào máy cắt giấy, lát sau nó rách vụn.

      "Ông chủ, dự định làm gì?" Trần dò hỏi, ta rất muốn giết chết Thân Tinh, ta chịu quá đủ con mụ điên nghĩ mình vô cùng tốt đẹp kia. Cũng vì ta, hại toàn bộ phòng ban trong công ty phải làm thêm ca đêm, ai nấy đều sứt đầu mẻ trán ứng phó với giới truyền thông và fan hâm mộ, tổn hại nghiêm trọng đến thể xác và tinh thần bọn họ! ta phải trả giá đắt mới đền bù được những giày vò tinh thần bọn họ phải chịu.

      "Làm gì ư? Còn có thể làm gì, nếu hòa nhã chuyện với ta mà ta còn vui, tôi cũng chỉ có thể dùng chút thủ đoạn. Cậu đến phòng bảo vệ chọn mấy người thông minh cơ trí, thân thủ phải tốt chút, đến bắt người ở nhà A tầng 9 tòa số 9 về đây cho tôi. Nhưng nhớ đừng làm ầm ĩ." Lâm Trường Ca tin chắc rằng, người ở nhà đó có liên quan đến tin bịa đặt Thân Tinh bày ra, cho dù liên quan cũng dính dáng vào.

      Trần vỗ ngực bảo đảm: " thành vấn đề, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ. Tuyệt đối gây phiền toái đến cho ông chủ, chúng tôi đều là công dân tuân thủ luật pháp."

      " ." Lâm Trường Ca cũng đứng lên đến phòng họp. Cho dù có thể bắt đầu giải quyết từ phía Thân Tinh hay , vẫn phải chuẩn bị phương án dự phòng.

      Năng suất làm việc của Trần thực tồi, đến phòng bảo vệ chuyện, mấy thanh niên trẻ tuổi mạnh mẽ, thông minh cơ trí liền đứng ra, bọn họ đến phòng thay đồ đổi lại quần áo hàng ngày, theo Trần ra ngoài.

      Bọn họ đến chung cư Tinh Hà của Hoa Viên Trường Hồ, lấy danh nghĩa công ty vận chuyển liên hệ với gia đình họ Diệp Lưu sắp xếp, nhanh chóng được phép vào chung cư, thẳng đến nhà A tầng 9 tòa số 9, nhà họ Diệp kia sống ở nhà B tầng 9 tòa số 9.

      Trần nhấn chuông cửa, đợi mãi thấy ai ra mở, ta nhíu mày, thầm nghĩ người trong nhà cẩn thận vậy à? Chẳng qua ta thấy mình vẫn rất có đầu óc, vì vậy liền hô lên: "Có ai ở nhà , Thân Tinh gọi
      [​IMG]
      nkhanh3324Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :