1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nam thần nhà cô có bệnh - Tây Qua Duyên (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48

      Chảy dài và hạnh phúc

      Sau bữa cơm tối vô cùng đầm ấm, Terry với tư cách cả dẫn Niệm Niệm về phòng làm bài tập, cặp song sinh say giấc nồng trong nôi. Ngoài vườn hoa, ánh đèn vàng chiếu lên gương mặt Giản Ưu, càng khiến trông xinh đẹp, ngồi co ghế, cơn gió se lạnh ban đêm thổi qua biết khoan khoái thế nào.

      Cận An qua thấy Giản Ưu như chú mèo con, trái tim trở nên mềm mại vô cùng, nó được ấm áp của dao động. ngồi xuống bên cạnh, đưa cốc sữa cho rồi cầm cái mền đắp lên đùi .

      Giản Ưu dịch người, hoàn toàn tựa vào Cận An, vòng tay ôm lấy vợ, hai người im lặng cảm nhận cơn gió đầu thu trong vườn hoa cùng nhiệt độ cơ thể của đối phương, giống như ngọn lửa nóng bỏng mà chỉ ấm áp.

      Giữa hai người bọn họ, trước giờ đến mức lúc nào cũng đồng hành bên nhau, tìm kiếm chủ đề chuyện, chỉ động tác, ánh mắt, nụ cười cũng có thể cảm nhận dịu dàng săn sóc tự nhiên nhất đến từ người bạn đời.

      Giản Ưu nghĩ trong lòng, trước kia từng thấy có hai người nương tựa vào nhau, đó là Raymon và Sulla, cũng từng hâm mộ, từng khát khao, bây giờ chúng dung nhập vào cuộc sống của , may mắn dường nào khi nghe được tiếng hát của vào năm đó, gặp gỡ vào năm đó.

      Cận An đặt cái bảng đầu gối, tay để vẽ gì đó, ghi lại những nốt nhạc lên trong đầu , thỉnh thoảng ngâm nga mấy câu, hoặc đưa tới nụ cười xinh đẹp của , hoặc nhận được cái ôm chặt, buổi tối thuộc về hai người đơn giản bình thường như thế.

      Cánh cửa thông với vườn hoa nhàng mở ra, Terry và Niệm Niệm thò đầu vào, Niệm Niệm chớp chớp mắt, che miệng cười, " ơi, chúng ta xem các em , chúng ta phải chăm các em để bố mẹ ở đây."

      Terry xoa đầu bé, dắt tay về phòng. Khi Terry mười hai tuổi giống lũ trẻ thích ầm ĩ và tinh nghịch, tất nhiên tính tình cậu vui tươi như mặt trời, trái tim vẫn tinh thuần như thiên sứ. Cậu chắn chắn chăm sóc tốt cho em em trai, cậu là đứa con trai kiêu ngạo nhất của Giản Ưu và Cận An.

      Cặp sinh đôi ngủ no nê, cặp mắt đen như quả nho nhìn lên món đồ chơi treo giường, hốt nhiên bật cười, "A, a, u, u." Đây là trai Cận Học Thần ê a bì bõm chuyện. Em trai có vẻ mỏng manh, tỉnh lại thấy mẹ đâu liền chu miệng như muốn khóc, may là Terry vạn năng, ôm cậu bé dỗ dành, chỉ thấy cậu bé cũng lên nụ cười " răng".

      Terry chăm sóc Niệm Niệm nên sớm có "kỹ năng chuyện nghiệp", vỗ về cặp sinh đôi, cho ăn. Niệm Niệm dỗ cậu em ngừng khóc được, cho nên bé càng thích cậu em Học Thần thích cười hơn, bây giờ nằm trêu chọc cặp má bánh bao trắng mập của em.

      Khi Cận An và Giản Ưu vào nhà, cặp song sinh còn trong phòng khách, họ lập tức biết là Terry và Niệm Niệm đưa hai em về phòng.

      Hai vợ chồng lặng lẽ đến phòng của các bé cưng, Niệm Niệm ngủ say giường của mình, hai chân ôm lấy chăn, mặt vùi vào trong gối, Giản Ưu bật cười lật bé lại, đắp chăn cho bé, cúi đầu hôn cái rồi mới ra.

      Phòng của Terry ở bên cạnh, căn phòng của cậu con trai rất đơn giản, đồ đạc cũng nhiều, giống Niệm Niệm thích gối đầu và đồ chơi, trong phòng chất đầy gối đầu mềm mại và đồ chơi, Terry như mơ thấy chuyện vui vẻ, khóe miệng cong lên, hai người cũng dành cho cậu nụ hôn chúc ngủ ngon,chúc cho bảo bối thân nhất của họ đêm yên giấc.

      Cặp song sinh còn nên chúng ở cùng phòng với hai người, được chị dỗ ngủ. Hạnh phúc với gia đình này là gì? Chính là mỗi giây đều như bây giờ, bọn họ có tất cả, ôm nhau ngủ, hai trái tim cùng chung nhịp.

      Phía sau người đến người , ai cũng khẩn trương làm việc, phải khiến buổi biểu diễn hoàn thành tốt nhất, bởi vì người bước lên sân khấu là Ansel, là ngôi sao đỉnh cấp nhất, cho nên họ phải tạo ra sân khấu đỉnh cao nhất cho .

      Tám giờ tối, buổi biểu diễn bắt đầu, pháo hoa tuôn ra, cảnh tượng cực kỳ xinh đẹp, thậm chí mang theo sức hút vô cùng, người đàn ông kia mở màn bằng màn vũ đạo hiếm khi thực , thân hình thon dài những giọt mồ hôi sân khấu, người đàn ông ấy cũng có thể khiến người ta cảm thấy cuồng nhiệt, ra người đàn ông tuấn tú lịch nho nhã này cũng có mặt gợi cảm mê hoặc nhường ấy.

      Tình cảm mến của fan hâm mộ dành cho mười năm như , hò hét lên, mặc sức vui vẻ, mỗi năm hết tến đến cũng đều có thời khắc như thế, tâm trạng kích động của họ chỉ có người đàn ông này với ca khúc ấm áp mới có thể yên tĩnh lại, họ chịu ảnh hưởng từ tiếng ca của , bi thương vì , vui mừng vì , mỉm cười vi , tung hô vì .

      Các ca khúc qua , lại bị những tiếng kêu gào nhiệt liệt từ fan hâm mộ kéo về, dự kiến mười giờ buổi biểu diễn kết thúc nhưng phải đến mười giờ ba mươi mới hết, fan hâm mộ vẫn muốn , họ ngồi đó, dường như còn muốn hít thở bầu khí còn sót lại mùi vì , mỉm cười vì , tung hô vì .

      Các ca khúc qua , lại bị những tiếng kêu gào nhiệt liệt từ fan hâm mộ kéo về, dự kiến mười giờ buổi biểu diễn kết thúc nhưng phải đến mười giờ ba mươi mới hết, fan hâm mộ vẫn muốn , họ ngồi đó, dường như còn muốn hít thở bầu khí còn sót lại mùi vị thuộc về thần tượng.

      Ở phía sau, Niệm Niệm cầm hoa nhào vào lòng Cận An, “Bố ơi, tặng bố này, biểu diễn hay quá! Niệm Niệm bố nhất!”

      Mọi người ở phía sau nghe đều nở nụ cười, tất cả vỗ tay, vừa vì buổi biểu diễn hoàn mỹ của Cận An, vừa vì công việc họ hoàn thành tốt đẹp.

      Cận An hôn lên mặt con , cũng ôm Giản Ưu và Terry, : “Ngày mai, chúng ta có thể xuất phát du lịch.” Buổi biểu diễn kết thúc, Cận An cũng kết thục công việc trong năm nay, cố ý để ra hai tháng, chính là vì muốn nghỉ cùng với vợ con, cũng ăn mừng Terry suôn sẻ đậu vào trường cao trung lý tưởng.

      “Cái này còn vui hơn!” Niệm Niệm cực kỳ thích dạo chơi khắp nơi, con cái gia đình này đều hướng ngoại, rất thích hoạt động bên ngoài, ngay cả hai cục thịt cũng thích được bố mẹ đẩy xe ra ngoài, chuyển mắt nhìn khắp nơi.

      Tại bờ biển nước nào đó, nước biển trong veo, ánh nắng rực rỡ lấp lánh, vô cùng chói mắt, cậu thiếu niên mười sáu tuổi dẫn bé mười tuổi nô đùa trong nước, hai em năm tuổi ngồi đáp cát bên cạnh bố mẹ, lúc sau, Cận Học Thần lại dỗ được em trai Giản Học Duệ thích sạch ngoan ngoãn nằm lên cát, sau đó trai dùng cát đắp lên người em trai chỉ còn thừa cái đầu.

      Đến khi em trai có phản ứng, phát mình bị chôn, vành mắt hồng hồng, giọng non nớt cáo trạng: “Bố - mẹ - bắt nạt Duệ Duệ!”

      Giản Ưu cười cứu Học Duệ ra, vỗ cát người cậu, nhưng cậu nhóc vui, cảm thấy người đầy cát, đặc tính thích sạch nổi lên, cậu chu miệng, “Mẹ, Duệ Duệ bẩn, muốn tắm.”

      Học Thần giơ cặp vuốt trắng mũm mĩm kêu la: “Mẹ ơi, con đưa em trai ra tắm!”

      Giản Ưu và Cận An yên lòng lắm về hai đứa, mỗi người ôm đứa ngâm vào trong nước, hai cậu ra đều biết, sao chị chúng đều là kiện tướng bơi lội, là em trai của hai người sao có thể biết bơi được đúng . Thế là vừa chạm vào nước, Học Duệ thích sạch cũng mặc kệ cát người, cậu cười đến nỗi mặt mày cong cong, giống như chú cá mũm mĩm bơi qua bơi lại trong nước.

      Lát sau, Niệm Niệm chạy đến, kéo tay mẹ, bảo bọn họ nhìn sang bên kia, hóa ra Terry chơi lướt sóng, dáng người khỏe mạnh hết sức thu hút, họ thậm chí phát rất nhiều tụ tập thầm thảo luận về mấy thiếu niên lướt sóng.

      Niệm Niệm nhìn mấy kêu gào kia, sau đó bĩu môi, thấp giọng với Giản Ưu: “Mẹ, con muốn có chị dâu giống như bọn họ.”

      Giản Ưu vỗ lên đầu bé: “Nếu con thích sao?”

      Cặp sinh đôi dường như cũng phát mẹ và chị chuyện thú vị, vội vàng nhích mặt lại gần, sau khi nghe cũng kêu la: “Mẹ, chị dâu! Chị dâu! … Ớ, chị dâu là gì, muốn ăn gì sao?”

      Tiếng trẻ con khiến họ cùng bật cười, cặp song sinh cũng ngốc nghếch cười theo, đến khi Terry lướt sóng trở lại, phát ánh mắt người nhà mình rất lạ, nhất thời khó hiểu, chỉ thấy hai bánh bao chạy ra ôm lấy chân cậu: “ ơi, Duệ Duệ (Thần Thần) cũng muốn ăn chị dâu, mua mấy chị dâu về !”

      Thế là mọi người vừa ngừng cười, lần này lại cười lớn, Terry dở khóc dở cười, cậu xốc hai bánh bao lên, bất đắc dĩ nhìn chúng: “Ngốc quá!”

      Ngày 20 tháng 12, lại đến lễ trao giải nhạc toàn châu Á, khi mọi người nhìn thấy người đàn ông tuấn tú lịch tao nhã bước lên sân khấu, họ mỉm cười vỗ tay, những giải thưởng lớn với đều là danh xứng với thực, tuyệt đối có tranh cãi, bởi vì là Ansel.

      Nhận lấy giải thưởng khách mời trao, Cận An giơ giải thưởng vàng lên, ghé micro với mọi người: “Cám ơn, cám ơn tất cả các bạn fan hâm mộ, cám ơn tập thể sáng tác Phi Dương, cám ơn Cảnh Hi, Ân Tử Duẫn… Hai mươi năm, cám ơn mọi người làm bạn với tôi, tại, tôi tuyên bố…”

      Trong lòng mọi người căng thẳng, người đàn ông này chẳng lẽ lại muốn chơi trò “mất tích” như mười năm trước, muốn rút lui sao? Trái tim ngừng nhảy lên.

      Cận An dường như thấy được sắc mặt của họ, bật cười ngớt, : “Tôi tuyên bố, từ năm tiếp theo, tôi tiếp nhận giải thưởng bình chọn nữa, lĩnh thưởng, tất nhiên, nếu có ngày nhận được giải, tôi cũng vui vẻ tiếp nhận. Cám ơn mọi người, cuối cùng, xin dành tặng bài ‘Trọn đời với ca hát’ cho các bạn.”

      Hai mươi năm, vẫn đứng đỉnh của giới nhạc, với vậy đủ, hơn nữa, cần giải thưởng để khẳng định mình, tuyên ngôn cái gì, để những giải thưởng ấy cho những ngôi sao mới càng xuất sắc hơn, mong đợi làn gió mới cho giới nhạc.

      Năm 2036, Cận An chính thức tuyên bố ra khỏi giới nhạc, ngừng toàn bộ công việc trước và sau hậu trường, cũng nhận được giải thưởng như mong muốn, giải thưởng cho thành tựu cả đời với nhạc, như thế, thẹn với tình nhạc cả đời này của , duy chỉ có giải thưởng này mới minh chứng cho nửa đời ca hát của .

      Cận An sau khi thoái dẫn Giản Ưu quay về thành phố C nước M, ở đó gặp nhau thuở ban đầu, dần dần quen biết, trở thành phần của nhau, họ ở bên nhau, trải qua quãng thời gian hạnh phúc tươi đẹp nhất.

      Con người khi còn sống luôn qua rất nhiều con đường, gặp được rất nhiều người, trải qua thời gian dài đằng đẵng cũng biết bao nhiêu lận đận bao nhiêu thuận lợi, hoặc vui vẻ hoặc khổ đau, sau khi đời người được rèn luyện, sau khi qua con đường phồn hoa và thê lương, đoạn đường tốt đẹp nhất có thể gặp được người làm bạn cả đời. Cám ơn thời gian, cho họ gặp nhau vào thời điểm tốt đẹp nhất.


      The end
      Last edited by a moderator: 1/7/16
      nkhanh3324Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :