1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam thần biến thành mèo - Mặc Tiểu Ba (1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 5
      Edit: Người Đường.
      Beta: Phương Phương.

      Lục Thiền bị hồi chuông điện thoại ồn ào đánh thức. đem chăn trùm kín đầu, coi như nghe thấy cái gì. Bên tai truyền đến tiếng mèo kêu bất lực, mới hoàn toàn làm Lục Thiền thức tỉnh.

      Lục Thiền ngồi bật dậy, đống lông xù trắng tinh bên cạnh tựa hồ run rẩy. Tiếng chuông phiền phức vẫn reo inh ỏi, Lục Thiền bực bội nhận điện thoại, ôm Cải Trắng ra khỏi phòng.

      Tình cảnh của Tề Thiệu Diễn giờ phút này thực vi diệu, dù cho Lục Thiền có vuốt ve thế nào cả người đều khó chịu, cần phải giải quyết. . .

      Làm sinh vật trí tuệ cao cấp có tri thức có văn hóa có đạo đức, làm sao có thể tiểu tiện đúng nơi quy định? Vì thế liền nhịn nhịn nhịn, ở giường Lục Thiền vặn vẹo nửa ngày, thiếu chút té xuống.

      Bộ dạng Lục Thiền lúc ngủ say giống như đứa trẻ hề phòng bị, nét mặt mang theo tươi cười màng danh lợi. Nếu bình thường còn có tâm tư thưởng thức phen, nhưng tại chỉ muốn tát đập tỉnh cái đống ngủ say như chết kia. Thời điểm tiếng chuông di động vang lên, Tề Thiệu Diễn giật mình, lập tức nghĩ tới đây là biện pháp duy nhất có thể giải cứu , liền kêu theo. Thân thể của tại vẫn là con mèo mới sinh ba tháng, thanh tức giận nghe kiểu gì cũng khá non nớt, đáng tiếc bây giờ rảnh bận tâm, đành phải nhịn xuống cỗ thẹn thùng trong lòng ở bên tai Lục Thiền kêu gào.


      Sau khi Lục Thiền tỉnh dậy, liền vươn tay ôm lấy Tề Thiệu Diễn, bộ dáng “ Mặc người chà đạp “ thường ngày bỗng biến thành “ Điên cuồng giãy dụa “ khiến Lục Thiền hoảng sợ, vội vàng cúi người buông ra.

      Tề Thiệu Diễn mặt đỏ lên, nhanh chóng phóng tới nhà vệ sinh.

      Lục Thiền nhàn rỗi cầm điện thoại đứng ở cửa, nhìn Tề Thiệu Diễn chạy giải quyết, hai mắt phát sáng giống như phát chuyện lạ thế giới: “ A Giang, Cải Trắng nhà tôi thế mà tự biết vào nhà vệ sinh tiểu nha.”

      Ngữ khí muốn tự hào bao nhiêu liền có bấy nhiêu tự hào.

      Tề Thiệu Diễn vừa mới giải quyết xong, nghe được lời , thân mình bỗng cứng đờ, máy móc quay đầu liền thấy ý cười toả nắng của Lục Thiền.

      Này! Ở đâu ra loại người biết xấu hổ rình coi người khác vệ sinh!

      à, liêm sỉ của vứt đâu rồi?

      Đầu dây bên kia, giọng điệu của A Giang có vẻ bình dị dễ gần như vậy, trầm mặc lúc lâu, cứng rắn câu tiếp theo: “ Chiều nay ra ngoài bàn chuyện công tác, địa chỉ gửi vào weibo của .” xong liền lưu loát cúp điện thoại.

      Lục Thiền ngơ ra nhìn thông báo ngắt điện thoại màn hình di động, nhất thời có chút phản ứng kịp. Bàn chuyện công tác? Công tác gì? Công tác của chính là mỗi ngày ngồi viết tiểu thuyết, ngẫm lại chuyển thể thành phim hay gặp mặt ký sách đều có, suốt ngày rảnh rỗi ăn chơi, lấy đâu ra công tác?

      hiểu ra sao cả. ” Lục Thiền tức giận ném điện thoại sang bên, vẻ mặt nghiêm túc ghé vào người Tề Thiệu Diễn, cười tủm tỉm : “ Nào, chúng ta tắm rửa. “

      Đáy mắt Tề Thiệu Diễn dần dần bao phủ vẻ kinh hoảng, cho đến khi mặt đổi sắc mặc kệ Lục Thiền ở người vò tới vò lui. Bộ lông dài trắng tinh xù lên lúc trước giờ phút này ướt sũng dính sát vào thân, Tề Thiệu Diễn nhìn hình mình phản chiếu gạch men bóng loáng tựa như bạch cốt tinh.

      Còn là bạch cốt tinh ướt như chuột lột.

      Mèo ta liền tuyệt vọng!

      Sau khi bị bắt ăn xong thức ăn mèo, Lục Thiền thay quần đùi thể thao, buộc mái tóc dài mượt lên cao, song mang Tề Thiệu Diễn ra ngoài chạy bộ.

      Lúc trước Tề Thiệu Diễn cũng rất thích vận động, đoạn thời gian còn học đại học, mỗi khi rảnh rỗi đều bắt Tề Tiểu Uyển chạy bộ, Tề Tiểu Uyển luôn ỷ lại khả năng ăn mãi mập của bản thân, ngày nào cũng nằm ườn trước máy tính, mãi đến khi mỡ bụng chồng chất đống mới khiến nó suy sụp, khóc nháo tới trời sụp đất nứt đòi chạy theo Tề Thiệu Diễn, thậm chí còn muốn theo tới phòng tập thể thao. Tuy rằng sau đó thẻ VIP chỉ dùng quá lần.

      tại, Tề Thiệu Diễn mới sinh được ba tháng, tuy thân thủ coi như nhanh nhẹn, nhưng vẫn là bộ dáng mập ú, chạy lên hai bước dáng vẻ đều ngu ngốc đáng , Lục Thiền thấy thân tròn vo nhưng nhanh nhẹn thế, thiếu chút nữa cười đến ngừng thở.

      tại hơn tám giờ, người tập thể dục trong tiểu khu cũng dần ít , ra khỏi nhà chủ yếu là các bác cần chợ mua thức ăn, dì Trương ở lầu tay cầm giỏ rau xanh, nhìn thấy Lục Thiền liền tới bắt chuyện, nhân tiện hỏi thăm Tề Thiệu Diễn phen : “ Ai, tiểu Lục, mèo này nhà cháu nuôi? Trắng trắng tròn tròn thực đáng !”

      Lục Thiền cười tủm tỉm nhìn Cải Trắng chạy đến vui vẻ, lên tiếng trả lời: “ Ngày hôm qua nhặt được ở đường, cả người toàn là vết thương, rất tội nghiệp. “

      Dì Trương nghe vậy cũng cảm khái, nhìn Cải Trắng bây giờ sức sống căng tràn khỏi vì cảm thán vận mệnh trái ngang. Dì Trương dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, hạ thấp giọng, lôi kéo Lục Thiền :” Đúng rồi, cháu bây giờ mới về còn chưa biết nhé, ông cụ họ Kiều ở cách vách nhà cháu vừa qua đời, phòng ở bị con ông ấy bán rồi, người tại ở phòng đó là tên rất giang hồ, thoạt nhìn phải kẻ dễ ở chung, con dì lúc trước rằng chính mắt nó nhìn thấy người kia đem chó mèo lưu lạc quẳng , cháu cần phải coi chừng mèo nhà cháu a, như mua biển tên cho nó chẳng hạn. Đầu năm nay có người thích động vật , có người lại cực kì chán ghét đấy.”

      Lục Thiền gật đầu liên tục, nhìn Cải Trắng chạy điên loạn, trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần sợ hãi.

      Đây là địa phương cùng mẹ sống trước khi xuất ngoại, ra nước ngoài gần bảy tám năm, xung quanh quê nhà đều thay đổi, những người sống xung quanh năm đó bây giờ đều lớn tuôi, hẳn có người xuống dưới huyệt rồi, những gương mặt hiền lành đó còn tồn tại nữa. ông lão hàng xóm ngày xưa hay ôm , cho kẹo ăn cũng còn, thay vào đó là tên động tí liền đá tường, giọng điệu hung thần độc ác.

      Lại tiếp, Lục Thiền vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng tên con trai cách vách kia, bị dì Trương hình dung như vậy, nháy mắt não nặn ra hình tượng ông chú vạm vỡ, thân cao mét tám, mang xích vàng quấn quanh cổ.

      Lục Thiền lo sợ, liên tục hô vài tiếng Cải Trắng, vẻ mặt lo lắng. Tề Thiệu Diễn dừng chân chút, nghĩ chính mình còn chưa chạy đủ đâu, rèn luyện thân thể phải bắt đầu từ cái , có thân thể cường tráng mới có thể sống sót dưới ma trảo của Lục Thiền. Nhưng khi quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của .

      Tề Thiệu Diễn sửng sốt, giảo hoạt chạy tới

      Lục Thiền tay bế Cải Trắng đứng lên, vuốt vuốt long, giọng : “ Chạy chút thôi, chúng ta về nhà.”

      Tề Thiệu Diễn mờ mịt liếc nhìn Lục Thiền cái, cũng giãy dụa, nằm trong lòng Lục Thiền, cùng lên lầu.

      Vừa đến lầu hai, Tề Thiệu Diễn cảm giác được ràng cơ thể Lục Thiền cứng đờ, thậm chí có chút phát run. Tề Thiệu Diễn ngẩng đầu thấy người ông đứng ở cửa cầu thang gắt gao theo dõi .

      Gương mặt lạnh lẽo, cơ thể cường tráng cân đối, biểu tình nghiêm túc nhìn và Lục Thiền, thậm chí ánh mắt dừng ở người càng lâu hơn ít. mày người đàn ông nổi bật vết sẹo, ánh mắt ngày càng lạnh, sắc mặt Lục Thiền có chút trắng bệch, vội vàng cúi đầu ôm chặt Tề Thiệu Diễn chạy lên lầu.

      Đây là hàng xóm cách vách nhà ? Bộ dáng kia đúng là hung thần độc ác.

      Thời điểm vừa mới lên đến cửa lầu ba, cửa phòng cách vách đột nhiên mở toang, cái đầu cấp tốc thò ra, Lục Thiền lập tức phát hoảng.
      cậu trai, gương mặt cũng nhu, có chút thanh tú, nhìn qua thực gầy, bộ dáng cũng thực yếu đuối. nhìn thấy Lục Thiền, nhíu nhíu mày, giọng điệu khó chịu : “Nhìn cái gì?“

      Lục Thiền thấp giọng vội vàng xin lỗi, ôm Tề Thiệu Diễn chạy nhanh vào phòng.

      Tề Thiệu Diễn nghiêng đầu, trước khi vào cửa còn lơ đãng liếc nhìn tên kia kia cái, lại nhìn đến khuôn mặt người đàn ông hồi nãy chợt lóe lên nụ cười quỷ dị.

      Lục Thiền đóng mạnh cửa lại, tựa vào cửa thở hổn hển.

      Nếu như có nghe sai, người ở cách vách hẳn là người vừa mới chuyện mới đúng, chính là người đạp tường bảo cút ngủ.

      Khuôn mặt kia hoàn toàn phù hợp vớ giọng .

      Kì quái là, người mà dì Trương hình dung, ràng là tên mình đụng phải ở cửa cầu thang. Chẳng lẽ hai tên con trai bọn họ ở chung cùng chỗ?

      Nha, vì sao trong đầu chợt lóe qua mấy chuyện hay nhỉ?

      Lục Thiền vỗ vỗ ngực, hai tay chắp trước ngực tạo thành hình chữ thập mang theo ý xin lỗi với Tề Thiệu Diễn: “Thực xin lỗi Cải Trắng , chúng ta lần sau chạy vòng vòng nha, trong khu trọ có mấy người….thoạt nhìn thích động vật .”

      Cải Trắng Cải Trắng, đều nhận thức , vì sao lại còn thêm chữ ‘’ vào! Chạy bộ chính là chạy bộ cần là chạy vòng vòng, thoạt nhìn giống đứa trẻ con cần trông nom lắm sao?

      thực tế đúng là như vậy.

      Tề Thiệu Diễn giơ móng vuốt hướng quơ quơ, tỏ vẻ bản thân để ý những chuyện đó.

      Nhưng ra tên con trai cách vách kia, làm người ta hết sức khó chịu, nhất là nụ cười quỷ dị, làm cho thể chú ý.

      Lục Thiền vốn nghĩ buổi chiều nên mang Cải Trắng ra ngoài nhưng giờ đây lại thay đổi chủ ý, nghĩ nghĩ rồi gửi tin nhắn cho A Giang: “Cách vách hình như có tên biến thái, tôi lo lắng cho Cải Trắng, buổi chiều có thể mang nó luôn được ?”

      đến phút, di động rung lên, Lục Thiền nhấn mở tin nhắn liền nhìn đến ba chữ cùng đống chấm than dài đằng sau: “ thể được!!!!!!”

      Được rồi, ngày thường A Giang vốn là người thận trọng (T/g: xác định?), tại bình tĩnh như vậy, khẳng định có chuyện quan trọng muốn .

      Lục Thiền chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho Tề Thiệu Diễn, thay cát ( cát trong bồn WC ấy ), chuẩn bị đồ chơi đầy đủ xong, mới sửa soạn chuẩn bị ra ngoài. Đứng trước cửa, Lục Thiền nghiêm trang nhìn Tề Thiệu Diễn : “Tuyệt đối được chạy loạn, được leo cửa sổ cũng được kêu bậy! Ngoan ngoãn ở nhà chơi chờ chị về biết chưa?”

      Biết rồi biết rồi, đừng có dong dài thế. Tề Thiệu Diễn gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, chạy tới khèo khèo giày Lục Thiền, lôi vào nhà, chạy tới giường ngủ rồi dừng lại, mở to đôi mắt chờ đợi nhìn Lục Thiền.

      “Ồ, ý em là muốn mua đệm mèo?” Lục Thiền mắt sáng rực, lên giọng.

      Tề Thiệu Diễn liên tục gật đầu, vẫy vẫy cái đuôi đến vui vẻ.

      Vì sao Cải Trắng nhà lại có chỉ số thông minh cao thế? Quả thực giống như mấy bé nhà trẻ, hoàn toàn có áp lực giao lưu a!

      #mèo nhà ta vừa thông minh vừa đáng , thân làm chủ nhân ta thể kiềm chế được phải làm sao#

      Nếu biết trong lòng Lục Thiền có ý nghĩ này, Tề Thiệu Diễn nhất định khinh bỉ : Đại gia ta đây là người trưởng thành, người trưởng thành hiểu ? mới là bạn nhà trẻ đấy!

      Địa điểm A Giang hẹn gặp mặt ở trung tâm khu phố, Lục Thiền bất chấp lao vào dòng người chen chúc trèo lên xe buýt, lúc la lúc lắc đến mức buồn ngủ mới đến trạm. Quán cà phê cũng có tiếng tăm, trong lòng Lục Thiền mang theo nghi ngờ đẩy cửa ra, vào liền thấy trong góc phòng hai dáng người quen thuộc ngồi đối diện.

      lâu gặp, A Giang lại đổi màu tóc mới. Khóe miệng Lục Thiền trừu rút, bước nhanh đến chỗ hai người, được nửa đường liền chậm lại.

      ngồi ở đối diện A Giang kia, vì sao thoạt nhìn quen mắt thế, hình như là…..buổi tối hôm trước vừa gặp qua lần?

      A Giang thấy Lục Thiền liền vội vàng đứng dậy vẫy tay, mặt tươi cười tiêu sái đến bên người Lục Thiền kéo kéo tay, ở bên tai nghiến răng nghiến lợi : “ được gây phiền toái cho tôi đấy,hiểu chưa?”

      Bộ dạng Lục Thiền trông giống quần chúng thích gây nháo sao?

      đưa lưng về phía Lục Thiền kia chậm rãi đứng dậy, quay đầu, hơi xoay người, thanh trong veo, còn có tia kích động: “Xin chào, tôi là tổng biên tập, xin chỉ giáo nhiều. . . . . .Ôi chao? Chị Lục?”

      Lục Thiền chớp chớp mắt, nhìn có khuôn mặt tinh xảo thanh tú đẹp đẽ này, đột nhiên sinh ra cảm giác xấu hổ khó hiểu, chậm rãi đáp: “Xin chào.”

      A Giang ngẩn người, đảo qua đảo lại người Lục Thiền cùng , kinh ngạc hỏi: “Hai người quen biết nhau ?”

      nghiêng đầu cười nhạt : “Mới vừa quen biết.”

      “.....”
      Duonggiang, lan anh ngo, ngocanh6 others thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 6
      Edit+Beta: Phương Phương, Người Đường

      Lục Thiền theo A Giang ngồi xuống, bộ dạng nịnh nọt cười cười.

      A Giang nghi ngờ gì, nghĩ nghĩ vẫn nên có màn giới thiệu: “Trà Trà, vị này là tổng biên tập, Tề Tiểu Uyển, hôm nay muốn gặp mặt để bàn về việc hợp tác viết chuyên mục cho tạp chí. Tề Tiểu Uyển, người này chính là Trà Trà, được truyền thông ca tụng trong giới văn học mạng.”

      Lục Thiền mím môi cười nhạt, gì.

      Tề Tiểu Uyển cười có chút cổ quái, tựa hồ rất vui vẻ lại có chút đơn, ổn định lại vẻ mặt mới hít thở sâu hơi, áp chế chua xót trong lòng, : “ cao hứng khi được gặp Trà Trà, em là fan ruột của chị.”

      Vì sao mặt căn bản nhìn ra điểm nào cao hứng? Lục Thiền ngẩng người, vẫn thân thủ cùng bắt tay.

      Tề Tiểu Uyển kéo khoé miệng, nở nụ cười nghề nghiệp, vẻ mặt lộ cảm giác lạnh nhạt xa cách, từ đầu đến cuối giọng điệu đều mang chút khách sáo. Này cũng làm Lục Thiền có chút kỳ quái, nhớ ngày đầu tiên tiếp xúc, tính cách này rất nhiệt tình, lại lạc quan cùng cởi mở, là người luôn tranh thủ tìm đề tài chuyện phiếm. Nhưng tại người ngồi trước mặt Lục Thiền đây, bộ dáng có chút yên lòng, hốc mắt hơi hơi phiếm đỏ, dù mặt thoa tầng phấn dày cũng thể che vẻ tái nhợt, tiều tuỵ.

      Tề Tiểu Uyển muốn mời Trà Trà viết chuyên mục đặc biệt.

      Chuyện này khó cũng khó, dễ nhưng cũng dễ. Ai chẳng biết cho đến bây giờ Trà Trà chưa bao giờ tham gia bất cứ buổi phỏng vấn nào hay gặp riêng kí tặng độc giả, tất cả đều từ chối để bảo đảm cho công việc của bản thân được thư thản, cho nên chưa từng có sách báo gì viết quá về chuyện của Lục Thiền.

      Biết khả năng từ chối vượt đến con số trăm phần trăm nhưng A Giang vẫn phá lệ mời đến, khả nghi.

      Trước tiên đến chuyện nhận hay nhận, Tề Tiểu Uyển đột nhiên phải vì chuyện viết chuyên mục mà trở nên câu nệ với Lục Thiền. A Giang cau mày nhìn đáy mắt thơ thẫn của Tề Tiểu Uyển, khó hiểu nhìn vòng vo.

      Lục Thiền cảm giác được ràng hưng phấn của Tề Tiểu Uyển mới lúc nãy tức biến mất.

      Ban đầu là hớn hở cùng kinh ngạc, về sau liền thẫn thờ với chút bi thương mất mát. Cặp mắt ngấn nước ngẫu nhiên ngẩng lên nhìn thấy Lục Thiền, lại kích động né tránh.

      chỉ có Lục Thiền mạc danh kì diệu, A Giang cũng có chút ù ù cạc cạc.

      A Giang suy tư lúc lâu, bình tĩnh mở miệng : “Tề tiểu thư, hôm nay trước hết đến đây thôi, lần sau có việc gì cứ liên hệ đến tôi.”

      Tề Tiểu Uyển sửng sốt, có chút cứng ngắc gật gật đầu.

      A Giang cầm túi xách đứng dậy, Lục Thiền cũng đứng lên, chuẩn bị chạy, góc áo đột nhiên bị kéo, Lục Thiền sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy đốt ngón tay run rẩy của Tề Tiểu Uyển cùng ánh mắt đơn hiu quạnh.

      “Chúng ta tâm , Lục Thiền.”

      Cà phê trước mắt nguội lạnh nữa, từng ngón tay trắng nõn liên tục gõ gõ rất có tiết tấu mặt bàn trải khăn xanh thêu hoa.

      Mười phút trôi qua, Tề Tiểu Uyển vẫn giữ nguyên động tác, cúi đầu lời, miệng ngẫu nhiên giật giật, giữ tư thế trầm mặc. Lục Thiền lẳng lặng nhìn Tề Tiểu Uyển, có thúc dục.

      Tề Tiểu Uyển mấp máy môi thở dốc, cuối cùng mở miệng, thanh hơi khô sáp: “ trai của tôi. . . . . . xảy ra chuyện may. ấy, ấy bị tai nạn.”

      Lục Thiền sửng sốt, trong đầu bỗng lên hình ảnh người đàn ông vừa gặp mặt ở quán bar tối đó, đường nét thân thể kia cường tráng, mặt mày nghiêm nghị thâm sâu.

      lâu sau đó Tề Tiểu Uyển mới liếc nhìn cái, run run : “Vốn chuyện này. . . liên quan đến Lục tiểu thư, nhưng. . . tôi nhịn được. . . . . .Ngày đó ấy còn , thích , tôi còn tưởng, chừng chị có thể trở thành chị dâu tôi rồi, mà tại. . . . . .Bác sĩ trai có lẽ vĩnh viễn tỉnh lại được nữa. . .”

      Lời Tề Tiểu Uyển đứt quãng, nấc lên liên tục. Lục Thiền mở to hai mắt nhìn, cố hết sức tiêu hoá lời Tề Tiểu Uyển vừa .

      “Hôm nay nhìn thấy chị. . . . . .Liền thấy nhớ trai, có lỗi. . . . . .”

      xong, Lục Thiền dĩ nhiên thấy nước mắt Tề Tiểu Uyển còn muốn trào ra.

      Ngón tay Lục Thiền có chút cứng ngắt bấu chặt sô pha, lưng cách nào buông lỏng xuống được, hàng lông mi tinh tế hơi run rẩy, giọng phát ra rất , tựa lông chim bập bềnh giữa khí: “Xảy ra chuyện như vậy, ai có thể đoán trước được. May mắn trai cũng ra phải sao?” Lục Thiền cụp mắt, có chút ngượng ngùng ngoéo môi cái, trước mắt mảnh sương mù: “Tôi đồng ý chuyện của viết chuyên mục.”

      Tề Tiểu Uyển sửng sốt, ngón tay giật giật, kinh ngạc nhìn .

      Đáy mắt Lục Thiền chợt loé lên tia sáng, ngay tức khắc biến mất.

      Tề Thiệu Diễn lười biếng nằm bò sô pha phơi nắng, ánh chiều rọi vào, sắc trời lưa thưa vài rặng mây đỏ, nắng vàng rực rỡ chiếu lên người , bộ lông tuyết trắng giờ phút này nhiễm tầng màu vàng.

      Tề Thiệu Diễn có chút buồn bực nhìn laptop đặt bàn trà, vốn thừa dịp Lục Thiền ở nhà tranh thủ lên mạng điều tra tin tức về mình, nhưng ai biết vừa mở lên máy tính liền ra khung nền màu xanh với dòng loan báo: “Xin mời nhập mật mã.”

      Nếu phải vì thân mèo này quá béo nhảy lên cái bàn trà cao gấp đôi so với sô pha dùng móng vuốt tiến hành thao tác, nếu làm được thế cần nằm ở đây cố hết sức với mãi thấu nút enter.

      tới máy tính, Tề Thiệu Diễn đành buông tha. ghé người sô pha nhìn phòng khách bị mình làm cho lộn xộn, có chút lo lắng đề phòng.

      Hic. . . . . lập kế hoạch đem hết tất cả những thứ trong nhà tiến hành mua vui: Đầu tiên lợi dụng độ đàn hồi của sô pha nhảy lên nhảy xuống, tiếp đó khèo khèo lung tung dép lê và giày cao gót của Lục Thiền chạy vào phòng ngủ rồi cột chúng với đống đồ chơi lại với nhau, nhưng kết quả lại là, vết giày bẩn quệt lên sô pha tạo thành nhiều vết đen lớn , những con thú nhồi bông cũng bị Tề Thiệu Diễn kéo ra từ trong phòng, chói lọi thảm nhung trắng thuần nhiều vết bẩn, sàn gỗ cũng bị giày cao gót vẽ ra nhiều dấu vết cực kì ràng.

      Ồ! ! Tề Thiệu Diễn đời nào thừa nhận hết thảy chuyện này là do làm.

      Giờ phút này còn tin tưởng với năng lực của bản thân có thể dọn dẹp căn phòng trở lại như cũ.

      Cho nên tại, mèo ta có điểm bối rối.

      chốc nữa vừa định chờ Lục Thiền trở lại rồi giải thích hết thảy chuyện này xảy ra như thế nào, soạn lui soạn tới trăm lẻ tám lần lí do nghe được tiếng khoá cửa mở.

      Tề Thiệu Diễn lập tức đứng dậy, giẫm lên con gấu to nhồi bông nhảy xuống, ngoan ngoãn ngồi ở góc tường, cúi thấp đầu làm tư thế biết lỗi.

      hối lỗi là thế nhưng kia căn bản thèm liếc cái. Lông mi dài tinh mịn khẽ run, hốc mắt lờ đờ phờ phạc. Tóc dài ngang thắt lưng xoã tán loạn ở sau người, sắc mặt có chút tái nhợt, da thịt trắng nõn lúc trước tại như phủ tầng băng lãnh khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

      Thậm chí có giương mắt nhìn phòng khách rối tung thế nào, nhịp chân thong thả bước đến phòng ngủ.

      Tề Thiệu Diễn ngẩng người, theo sau Lục Thiền, nhíu nhíu mày, suy tư lát vẫn giọng kêu : “Meo~”

      Lục Thiền dừng bước, giống như bừng tỉnh nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn mèo dưới chân. Cặp mắt xanh lam nhấp nháy nhìn chằm chằm Lục Thiền, chiếc đầu hơi lệch chút, đầu lưỡi hồng nhạt nhanh chóng vươn ra liếm liếm, cái đuôi đằng sau chậm rãi phe phẩy.

      Lục Thiền ánh mắt ngu muội tối sầm, cuối xuống dang tay ôm trong ngực, cúi đầu thở dài: “Xin lỗi Cải Trắng, quên mất mày.”

      “Meo meo~” Nhìn tâm tình tốt, tạm tha đó.

      Lục Thiền sức lực cạn kiệt ngã người vào sô pha, ôm Tề Thiệu Diễn đặt trước mặt, ánh mắt có chút thất tiêu, chậm rãi vuốt ve lưng .

      “Cải Trắng, chị quả nhiên vẫn nên ở mình.”

      Tề Thiệu Diễn sửng sốt, nghĩ tới đến chuyện này, cho rằng Lục Thiền định nuôi , bị hoảng sợ, Tề Thiệu Diễn vô cùng thân thiết tựa đầu vào tay , dè dặt cọ cọ.

      Lục Thiền có chút buồn cười nhìn hành động của mèo , dở khóc dở cười chọt chọt mặt : “Chị phải muốn nuôi em. Chỉ là có chút xúc động thôi.”

      Lục Thiền : “Chị còn tưởng rằng. . . . . . Người khoác kim giáp Thánh Y, cỡi Thất Thải Tường Vân* đến.”

      (*) Khoác kim giáp Thánh Y, cỡi Thất Thải Tường Vân: ý là chân mệnh thiên tử, là người đàn ông bảo vệ cho Lục tỷ suốt cuộc đời á.

      Tề Thiệu Diễn ngẩng phắt đầu dậy, thoát khỏi người Lục Thiền, tức giận nâng lên móng vuốt cào cào ma trảo vuốt ve lưng .

      Hoá ra là rời nhà xem mắt?

      Còn Thất Thải Tường Vân, xem phim điện ảnh nhiều nên đầu óc tỉnh táo à?!

      Tề Thiệu Diễn trong lòng thầm khó chịu, liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Thiền, quay đầu giẫm lên con gấu nhồi bông nhảy xuống, lông trắng mềm mại kịch liệt run rẩy, chậm rãi phóng đến chậu cát, cơ thể mềm nhũn cuộn thành đoàn.

      Ơ, phản ứng kịch liệt này. . . . . .

      cái gì nên sao?

      Lục Thiền im lặng, thầm cười nhạo bản thân, có lẽ động não viết tiểu thuyết quá lâu nên nghĩ ngợi nhiều, Cải Trắng là mèo, làm sao có thể biết cái gì?

      Chắc do Cải trắng mệt mỏi, nên nằm xuống nghỉ ngơi đấy chứ?

      Quét lượt đống hỗn độn quanh phòng khách nhìn kiểu nào cũng thuận mắt hẳn ngày này của Cải Trắng cũng chưa nhàn rỗi, làm ít loại vận động,

      Khoé miệng Lục Thiền trừu rút, nhìn quanh bốn phía mảnh hỗn độn, gân xanh trán bật nảy cả lên. chậm rãi đến trước mặt Cải trắng, cái bóng thâm hậu dừng lại đống màu trắng cuộn tròn, mãi đến lúc đối phương vô ý thức ngẩng đầu, chống lại Lục Thiền bằng ánh mắt hàm chứa cỗ lanh nhạt.

      tốt! Có sát khí!

      Cơ thể Tề Thiệu Diễn cứng đờ, vội vàng nhảy lui sau, nhưng ngờ bị vách tường đụng phải, ngã chỏng vó mặt đất.

      Chết tiệt, từ lúc theo Lục Thiền, Tề Thiệu Diễn cảm thấy hình tượng của bản thân có ý đáng .

      Lục Thiền nhìn Cải Trắng ngốc ngốc ngơ ngác đâm thẳng vào ghế, cỗ tức giận vừa nhen nhói ngay tức khắc tan thành mây khói. thổi phù tiếng cười , nhàng ngồi xuống vuốt ve đầu : “Cải Trắng của chị trông vui vẻ quá ha.”

      Tề Thiệu Diễn nghe vậy cặm giận trừng mắt liếc cái sắc lẻm như dao.

      Em nhà , mới vui vẻ á! Cả nhà mới đều vui vẻ!
      ngocanh, Chris, ly sắc6 others thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 7

      Edit: Người Đường
      Beta: Phương Phương

      Lục Thiền biết hình dung thứ tình cảm có chút áp lực trong lòng mình như thế nào. nhìn ngôi sao ở ngoài cửa sổ yên tĩnh lạnh lẽo, bỗng nhiên trong đầu nhớ tới người đàn ông nằm giường bệnh kia, hai má gầy gò, tái nhợt vô lực. Khuôn mặt thâm thuý lúc trước đều bị phiếm xanh, tóc có chút lộn xộn che vầng trán, chiếc cằm kiên nghị bốc lên tầng hồ tra màu xanh nhạt. Khuôn mặt lạnh lùng có chút sinh khí.

      Đầu vẫn quay vòng vòng, ngón tay chà xát vào lòng bàn tay.

      Lục Thiền thở dài, giờ phút này cũng có năng lực an ủi Tề Tiểu Uyển lặng lẽ rơi lệ bên cạnh, chỉ yên lặng cầm khang nãi hinh đặt lên ngăn tủ cạnh giường.

      Người con trai hoàn mỹ như vậy, phải chăng khiến ông trời ghen tị?

      Lục Thiền đồng ý viết chuyên mục cho Tề Tiểu Uyển , cầu cũng rất đơn giản, được lấy bất kỳ hình thức hoạt động nào tiết lộ thông tin về , đây là điểm mấu chốt.

      Tề Tiểu Uyển dường như ngờ Lục Thiền đồng ý, trong lòng cũng rất ràng, rất nhanh nghĩ tới nguyên nhân. Tề Tiểu Uyển trầm ngâm lát, cũng cự tuyệt ý tốt của Lục Thiền.

      A Giang biết nguyên nhân, nhưng đối với việc Lục Thiền đồng ý, ngoại trừ tỏ vẻ có chút ngoài ý muốn chính là vui sướng. Lục Thiền biết A Giang vì sao lại để ý đến chuyện này, cũng may phải kẻ bát quái, lười há mồm ra hỏi.

      Fan của Trà Trà lại tỏ vẻ rất nhiệt tình đối với việc này. Tạp chí cuối tháng 7 có tổng tiêu thụ tăng gần 170% so với bình thường.

      Lục Thiền ra lại bình tĩnh, tiếng nào lặng lẽ nhìn đủ loại bình luận xuất dưới weibo.

      Thời tiết tháng bảy càng lúc càng nóng, Lục Thiền trốn trong nhà chịu ra khỏi cửa, Tề Thiệu Diễn đối với việc Lục Thiền lười biếng tỏ vẻ bất lực,nhưng vẫn cố gắng thi hành vận động mỗi ngày chạy quanh bàn trà, Lục Thiền ngồi sô pha, ngón tay nhàng gõ bàn phím nửa ngày trời, hưng trí bừng bừng dán mắt vào Cải Trắng chạy lòng vòng quanh bàn trà.

      Cải Trắng đến nhà là ngày thứ mười.

      Lúc trước Lục Thiền chưa từng nuôi động vật, muốn tìm hiểu ràng cũng chỉ có thể lên mạng tìm hiểu, thói quen đời sống, sở thích thường ngày, v.v…, nhưng Lục Thiền lại phát Cải Trắng nhà đối với việc này luôn mang vẻ mặt ghét bỏ.

      Dụ dỗ đùa giỡn mất nửa ngày…..Cải Trắng vẻ mặt ghét bỏ tiêu sái rời .

      Ôm Cải Trắng thả xuống trước mặt…...Cải Trắng vẻ mặt ghét bỏ tiêu sái rời .

      Túm con chuột đồ chơi khô khan đặt trước mặt….Cải Trắng vẻ mặt ghét bỏ tiêu sái rời .

      Thời điểm muốn ôm vào ngực hôn cái tỏ vẻ thân thiết…. Cải Trắng khèo chân đè lại miệng .

      Lục Thiền cảm thấy có chuyện gì có thể khó hơn việc lấy lòng Cải Trắng. Những chuyện Cải Trắng thích làm hình như chính là chạy lòng vòng quanh bàn trà, ngồi chờ đến giờ cơm, dùng đôi mắt trông mong nhìn , bộ dáng lưu luyến rời.

      Mạng Baidu quả nhiên thích hãm hại người khác, cái gì mà mèo Ba Tư tính cách dịu ngoan, nhu thuận, hiền lành thích dính người, tại sao lại nhìn ra Cải Trắng nhà mình có tí gì liên quan đến mấy từ đó?

      Vì thế Lục Thiền quay về phía Cải Trắng chạy mệt đứng ở góc tường yên lặng nghỉ ngơi “tách tách” vài cái, đăng lên weibo.

      Trà Trà: Cải Trắng nhà ta mỗi ngày đều ghét bỏ ta, quả thể mến nỗi..

      [ Hình ảnh ]

      Từ lúc Trà ca nuôi Cải Trắng, cộng đồng mạng quen với việc Trà Trà thích show Cải Trắng, vừa đăng hình lên weibo, đến phút liền thông báo có bình luận.

      -- Cải Trắng đơn thuần là ghét bỏ chuyện Trà ca viết truyện quá chậm thôi.

      -- Lầu + 1

      -- Quả thực thể đồng ý lầu !

      -- Phong thái của Cải Trắng hiểu sao rất giống Mặc Tuyết trong << Yến ca >> nha! Cao lãnh cần vùng lên!

      -- Đau lòng cho Trà ca 3 giây… nhưng mà ai bảo ngươi nhanh nhanh ra tác phẩm mới thỏa mãn lòng chúng sinh! [bao vây]

      -- Phốc →_→… vị Cải Trắng giống Mặc Tuyết đợi ta với! Cuối cùng ta còn đơn nữa rồi !

      ………..

      Tề Thiệu Diễn yên lặng nằm bò mặt đất, nâng mí mắt nhìn Lục Thiền cười tới mức ngã nhào ra sô pha, hừ lạnh tiếng xoay người. . . về phía cửa sổ. Điều hòa trong phòng mang cỗ hơi lạnh mát mẽ nhè lướt qua người , bộ lông trắng xù lên bị thổi có chút ngứa, lại ngoài ý muốn thoải mái.

      Mấy ngày nay Tề Thiệu Diễn đều cảm giác được Lục Thiền khác thường. Tâm tình tựa hồ đặc biệt tốt, từ sáng đến tối biết cười ngây ngô cái gì, trừ bỏ ôm bàn phím gõ lạch cạch chính là qua đây ….chơi đùa .

      Đồ chơi trong nhà ngày càng nhiều, đầu tiên là gậy dụ mèo, đến giờ có tận chín chiếc hộp huyền cơ hạp*, thậm chí còn có mô hình chuột. Làm loài người đội lốt mèo, Tề Thiệu Diễn đối với gậy dụ mèo hứng thú nổi, càng đến cái gì mô hình chuột.

      *Huyền cơ hạp: là chiếc hộp, trong đó chứa nhiều đồ chơi dành cho thú cưng.

      Nhưng đây cũng phải là chuyện oan uổn nhất!

      Mỗi khi đến giờ cơm, Tề Thiệu Diễn luôn trông mong nhìn Lục Thiền, cái đĩa đầy thức ăn cho mèo kia khó có thể nuốt xuống, có lúc Lục Thiền cho ăn canh, nhưng vấn đề là có cho muối!

      vậy Lục Thiền còn dùng giọng điệu cám dỗ : “Cải Trắng, nhất định em phải ăn hết, ăn hết sạch mới có sức để chạy.”

      Hoàn toàn là giọng điệu dỗ trẻ con!

      Nhưng mà hiểu sao Tề Thiệu Diễn lại tự nhiên hưởng thụ, sau đó kêu tiếng ăn sạch thức ăn trong dĩa.

      Lục Thiền buông máy tính, vặn vẹo thắt lưng, cười tủm tỉm, vụng trộm nhìn Cải Trắng thường xuyên đưa mắt ra ngoài cửa sổ, ho tiếng : “Ai nha, lưng đau quá, xem ra buổi chiều nên ra ngoài.”

      Cục bông màu trắng nào đó ngay lập tức đứng dậy.

      chạy từng bước tới bên chân Lục Thiền ngồi xổm xuống, đôi mắt trông mong nhìn .

      Lục Thiền cười trộm, tính tình Cải Trắng chính là như vậy, nếu gặp phải chuyện cảm thấy hứng thú chạy tới nhìn, nhưng thèm lời nào, bộ dáng cao ngạo kiều “Tôi mới phải thích cái đó”

      Ra khỏi cửa lớn tiểu khu, Cải Trắng liền vui vẻ chạy nhảy, có lẽ là vì nhịn lâu lắm, trong đôi mắt màu lam cũng lóe lên tia hào quang, bộ lông trắng tuyết bị gió thổi tán loạn. Ven đường, vùng liễu cong cong nửa thân mình, ánh nắng có chút chói, nhưng sau khi qua tầng tầng lớp lớp bóng râm rất ấm áp dễ chịu.

      Cải Trắng bước từng bước men theo bên lề phố tới, tốc độ của nó cũng quá nhanh, ngẫu nhiên dừng lại quay đầu nhìn Lục Thiền cái: “Meo.” mau chút, bản miêu chờ đấy.

      Lục Thiền dở khóc dở cười, vội vàng chạy đến bên người Cải Trắng.

      Hôm nay là ngày làm, buổi chiều người đường cũng nhiều, phần lớn là lại vội vàng hoặc ngang qua, nhưng khi thấy Cải Trắng chớp chớp mắt cái, tất cả ánh mắt đều dõi theo, cảm thán câu “ đáng ”, “ ngoan, còn biết chờ chủ nhân nha.”

      Lục Thiền hắc hắc cười, khiêm tốn đem những câu ca ngợi này thu vào tai, ừm! Tuy rằng Cải Trắng thông minh như vậy xu liên quan tới đều có.

      Tề Thiệu Diễn quả thực có chút nín nghẹn, bốn năm ngày này đều chui ở trong nhà thể ra ngoài, bây giờ rốt cục được thả ra (Này!), tâm tình đương nhiên tốt để chạy nhảy, hoạt động co giãn tứ chi, đồng thời hít thở khí mới mẻ.

      Hơn nữa có thể thoát khỏi ma trảo của Lục Thiền, lợi ích quả thực rất lớn !

      Siêu thị quy định cho mang thú nuôi vào, Lục Thiền đem dây trói chuẩn bị trước lấy ra buộc quanh cổ Cải Trắng, treo cạnh cửa quầy thu ngân.

      “Cải Trắng nghe lời, ngoan ngoãn chờ ở trong này, đừng chạy loạn, chị lập tức ra ngay.”

      Tề Thiệu Diễn bất đắc dĩ nhìn sợi dây buộc tròn tròn như như người, quơ quơ móng vuốt: “Meo ~” nhanh về nhanh, đừng để bản miêu phải chờ lâu!

      Nhân viên thu ngân bị biểu tình dặn dò mặt Cải Trắng chọc cười, : “Mèo nhà chị đáng , có linh tính a, dường như chỉ số thông minh rất cao.”

      Lục Thiền gật gật đầu: “Ừ, nó có chút giống tôi.”

      “Meo!” biết xấu hổ.
      ngocanh, ly sắc, B.Cat4 others thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 8

      Edit+Beta: Phương Phương, Ngươi Đường

      Lục Thiền kéo xe đẩy dừng lại trước quầy thực phẩm đông lạnh, do dự nửa ngày, nhìn phía dưới các loại nhãn hiệu bánh trôi, bánh sủi cảo, ngón tay nhàng gõ gõ mặt bàn, cau mày biết suy nghĩ cái gì.

      “Lục tiểu thư?” giọng nam từ phía sau truyền đến.

      Lục Thiền quay đầu liền thấy người đàn ông đứng cách đó xa nhìn cười, hơi hơi nhíu mi, ánh mắt chợt loé lên tia sáng. Bộ dáng so với lần trước nhìn thấy trầm ổn hơn rất nhiều.

      Lục Thiền nghĩ tới lại chạm mặt Lãng Hàng Dục ở siêu thị.

      “Lãng tiên sinh. . . . . .” Lục Thiền xấu hổ giơ tay lên, “ khéo.”

      Lãng Hàng Dục nhíu mày, chậm rãi tới, khoé miệng tựa hồ gợi lên độ cong, Lục Thiền nhìn . Ánh mắt Lãng Hàng Dục tạm dừng lại vài giây người , cười : “ khéo, là tôi theo vào.”

      Cái gì. . . . . .Theo dõi sao?

      Lãng Hàng Dục có chút buồn cười nhìn biểu tình mặt Lục Thiền chuyển hoá vô cùng phong phú, đến bên người , nhìn lướt qua quầy thực phẩm: “Tôi đùa thôi.”

      Trò đùa này buồn cười chút nào!

      Lãng Hàng Dục giải thích: “Tôi cùng với An Thư, kìa, ấy ở bên kia.” Lục Thiền nhìn theo mắt Lãng Hàng Dục, liền thấy An Thư kéo xe đẩy hấp tấp chạy tới.

      Con kia cho rằng siêu thị giống như sàn trượt patin sao?

      So với lúc trước, An Thư tại cũng có gì khác biệt, đầu tóc ngắn màu nâu hoạt bát, kính mắt màu đen xinh xắn ngăn nửa bên mặt, váy xoè vàng nhạt cân xứng với dáng người nhắn.

      Nhìn thấy Lục Thiền đứng phía sau, trong vòng giây, biểu tình mặt thay đổi nhanh như cắt, kinh ngạc, vui sướng, giận dữ. An Thư rốt cuộc buông ra chiếc xe đẩy vô tội, hướng Lục Thiền bổ nhào tới, phen ôm ấp, oa oa kêu to: “Mày được, về nước nhiều ngày như vậy cũng biết tới tìm tao! Ngay cả gặp cái mặt cư nhiên còn phải dựa vào phần ngẫu nhiên.”

      Lục Thiền bất đắc dĩ lay lay ma trảo đặt người, nghiêm trang : “ đúng là khác gì duyên phận cứt chó.”

      An Thư bộ dạng nịnh hót cười cười, ánh mắt dò xét tìm kiếm đảo qua đảo lại người Lục Thiền. buông ra tay, hài lòng kéo Lãng Hàng Dục lại gần : “A Thiền, vừa khéo tao còn có việc, mày giúp tao dẫn em họ dạo, giờ tao phải về trường, bọn trễ tiết mất!”

      An Thư như tên trộm hướng Lãng Hàng Dục nháy mắt mấy cái, dùng miệng châm dầu cố lên, xoay người bỏ chạy, bóng dáng hấp tấp nọ đứng cách đó xa đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Lãng Hàng Dục hô to: “Tiểu biểu đê! Chị muốn túi sách hàng hiệu mới toanh nhé!”

      xong, cong giò cao chạy xa bay.

      Lãng Hàng Dục: “. . . . . .”

      Lục Thiền: “. . . . . .”

      Lãng Hàng Dục dở khóc dở cười nhìn theo bóng lưng hùng hùng hổ hổ của An Thư, sau đó quét mắt qua Lục Thiền bên cạnh muốn ngây ra như phỗng, suy nghĩ trong lòng chuyển biến cực nhanh, còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe Lục Thiền vội vàng kêu quýnh lên: “Á, quên mất Cải Trắng!”

      Lãng Hàng Dục sửng sốt, Cải Trắng?

      đợi Lãng hàng Dục kịp phản ứng, Lục Thiền dời mắt khỏi quầy thực phẩm, quay đầu nhìn lại kéo xe đẩy đến quầy bánh mua năm túi bánh trôi cùng bánh sủi cảo, nôn nóng nhìn Lãng hàng Dục xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi có việc, trước.”

      Chỉ để lại cho Lãng Hàng Dục bóng dáng vội vã.

      Lãng Hàng Dục giật mình lát, ngón tay giật giật, cười bất đắc dĩ. Bước chân chậm rãi hướng tới cửa ra vào.

      Tề Thiệu Diễn bấy giờ thể nào chịu nỗi những ánh mắt quấy nhiễu cứ lui tới phóng mạnh về phía này. cậu bé ngang qua chỗ , lúc đầu còn nhìn rồi thảo luận vài câu với cậu bạn bên cạnh, sau đó cậu bé chút khách khí tới sờ sờ, còn muốn ôm vào trong ngực, mực thích: “ đáng .”

      Lục Thiền! ở nơi nào! Mau tới cứu tôi!

      Tức giận với trẻ con là chuyện tình hết sức mất mặt, Tề Thiệu Diễn nhìn khuôn mặt nhắn ú núc ních kia, trong lòng chỉ có thể đem cơn ghẹn tức thu về, buồn thanh hờn dỗi cúi thấp đầu.

      Bởi vì trước đó Lục Thiền có qua với nhân viên quầy thu ngân rằng Cải Trắng thích bị người ta ôm, bắt gặp bộ dáng khổ sở của Tề Thiệu Diễn, đại khái cũng biết mất hứng, có ý tốt vội vàng : “Này cháu bé, mèo con bị ôm có vẻ thoải mái. Vẫn nên buông nó ra trước rồi chơi đùa sau cũng được.”

      Cậu bé kia nghiêm mặt có điểm mất hứng, cam lòng nhìn cục thịt béo trong lòng mềm mại tựa thú nhồi bông, nghiêng đầu suy nghĩ, hừ tiếng : “ phải đâu! Mẹ cháu qua, nếu mèo con cảm thấy thoải mái kêu lên, nhưng con mèo này kêu tiếng nào, nhất định là bằng lòng cho cháu ôm.”

      “Meo meo~”

      Nghe được tiếng kêu kiềm nén cùng chút khó chịu, cậu bé cùng nhân viên thu ngân vẻ mặt sửng sốt. Ở những quầy thu ngân gần đó, mọi người thu màng này vào mắt, đều cảm thấy ngạc nhiên.

      Con mèo này, có linh tính?

      Tề Thiệu Diễn nhìn bộ dáng cậu bé ngây ngốc, vội vàng vâng lời dạ thưa vài tiếng.

      nữ sinh trẻ tuổi đứng cạnh đó phì tiếng bật cười, cong người nhìn cậu bé : “Này bạn , xem ra mèo con thoải mái. Em vẫn nên buông nó ra .”

      Cậu bé ngơ ngác nhìn nữ sinh kia, đôi mắt dần phiếm đỏ, oà khóc to, nước mắt rơi xuống lã chã bộ lông tuyết trắng của Tề Thiệu Diễn.

      Tề Thiệu Diễn nhất thời luống cuống.

      chỉ thích bị người ôm nên muốn thằng bé buông ra mà thôi, phải cố ý làm nó khóc!

      Nữ sinh vừa mở miệng chuyện kia cũng bị doạ, có chút xấu hổ đứng bên giọng dỗ dành, nhân viên thu ngân cũng có chút ngây người, vội vàng đem khăn đến bên người cậu bé lau nước mắt.

      Người người xung quanh đều bị tiếng khóc nọ hấp dẫn, ánh mắt đều tập trung lại đây.

      Tề Thiệu Diễn cúi đầu kêu vài tiếng, dùng đỉnh đầu cọ cọ ngực cậu bé, vùng thân thiết. Tề Thiệu Diễn nghĩ, làm như vậy nó ngừng khóc chứ?

      Kết quả cho hành động kia quả nằm ngoài dự đoán.

      Mọi người xung quanh quan sát phản ứng của mèo đều thở phào nhõm. . . Nhưng ngờ, mọi chuyện lại phát triển đến mức độ vượt qua sức tưởng tượng của .

      Cậu bé kia gào khóc, hung bạo đem con mèo trong lòng quẳng ra: “Cháu ghét mèo!”

      Cho nên , đừng bao giờ đoán trước tâm tư trẻ !

      Tề Thiệu Diễn cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình đều muốn trào ra, cơ thể cọ mạnh mặt đất, đau rát.

      “Meo~”

      tiếng kêu đến tê tâm liệt phế, theo bản năng từ trong miệng phát ra. Dây thần kinh não giật mình nhảy dựng, cơ thể Tề Thiệu Diễn tự chủ được sợ run cả người.

      “Cải Trắng!”

      Giọng nữ kích động vang lên giữa trung truyền vào màng nhĩ .

      Tề Thiệu Diễn khó khăn nhìn lên liền thấy vành mắt Lục Thiền có chút ửng hồng chạy vội đến chỗ , đợi kịp phản ứng bị Lục Thiền kéo vào lòng.

      Được rồi, tuy thực chán ghét bị người ôm. Nhưng trước mắt, nằm trong lòng vẫn an toàn nhất.

      Lục Thiền nhìn đám người trước mắt thấp giọng xì xào bàn tán, trong lòng càng thêm nóng vội. Giương mắt nhìn phía trước ngay tức khắc trông thấy vị tiên sinh hàng xóm ngày kia vừa gặp, Lục Thiền bị doạ đến trắng cả mặt.

      vội vàng ôm Cải Trắng nép vào ngực rồi vội vàng vọt qua bên.

      Cải Trắng tựa hồ có chút khoẻ khẽ nhúc nhích, sau đó rên tiếng nào tựa vào người , hô hấp hỗn loạn cũng dần dần ổn định.

      Lửa giận trong lòng Lục Thiền điên cuồng đốt, tim đập vô cùng mau. quay đầu thấy cậu bé kia còn lau nước mắt khóc, miệng la hét: “Về sau mèo gì cũng đều ghét!”

      Ánh mắt Lục Thiền dần dần biến lạnh, lần đầu tiên sinh ra xúc động muốn tai tát.

      Đám người ngày càng xao động, đủ loại thanh truyền tới. giọng nữ bén nhọn đột nhiên ở trong đám đông lộn xộn truyền vang: “Cục cưng, trời ạ, sao con lại khóc?”

      người phụ nữ mặc váy dài, dáng người có chút biến dạng vọt lại đây, nhàng vỗ về cậu bé phía sau lưng. Bà ta ngẩng đầu nhìn Lục Thiền bằng ánh mắt tựa hàng băng, khẽ cắn môi đứng dậy, giọng căm hận : “Có phải hay khi dễ cục cưng nhà tôi?”

      Lục Thiền lạnh lùng nhìn người phụ nữ, lời nào. Nữ nhân viên thu ngân bên cạnh ngược lại giải thích nửa ngày, người phụ nữ coi như nghe thấy, nhìn chằm chằm Lục Thiền : “Tôi mặc kệ! Con của tôi khóc, vừa thấy chỉ biết ta làm! Tôi cho biết, nếu có chuyện gì hay xảy ra với thằng bé, tôi tha cho !”

      biết phân phải trái!

      Hoàn toàn cần nghe nguyên nhân kết quả việc, chỉ biết lên mặt chỉ trích, huống hồ chắc gì bà ta biết ai đúng ai sai? thể nào hiểu được.

      Lục Thiền hừ lạnh tiếng, muốn mở miệng phản bác, chợt nghe phía sau vang lên giọng nam mang tia cảm xúc: “Phu nhân trước tiên vẫn nên dỗ cho đứa ngừng khóc , bằng chốc lát nữa cổ họng ắt tốt.”

      Lục Thiền sửng sốt, hơi hơi nghiêng mặt liền nhìn thấy Lãng Hàng Dục.

      Tề Thiệu Diễn miễn cưỡng nâng mắt, thấy người đàn ông biểu tình lạnh nhạt đứng bên cạnh, hiểu sao cảm thấy quen quen.

      nhớ nỗi là ai, cơn khó chịu trong lòng lại chậm rãi khắc sâu.

      Nhất là khi thấy nhìn Lục Thiền cười trấn an cái loại khó chịu này cũng ngày lan rộng. Tề Thiệu Diễn biết rốt cuộc mình khó chịu cái gì, ngực có chút rầu rĩ, thấp giọng hừ tiếng, thành công kéo tầm mắt Lục Thiền về.

      Lục Thiền nghe được tiếng kêu the thé yếu ớt, vội vàng cúi đầu nhìn thoáng qua Cải Trắng.

      Bình thường Cải Trắng thường kêu, ở nhà ngẫu nhiên va chạm vào cái gì cũng nghe cải Trắng kêu lấy tiếng, nhưng hôm nay, nhiều lần nghe được Cải trắng kêu.

      Đặc biệt tiếng kêu kia thảm thiết, Lục Thiền cảm thấy lồng ngực đau đớn như bị cấu xé.

      Lục Thiền rũ mắt xuống, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh chậm rãi vỗ về lưng Cải Trắng.

      Người phụ nữ kia sau khi nghe thấy Lãng Hàng Dục , biểu tình mặt ngày càng xấu, bà ta chỉ thẳng tay vào mặt Lãng Hàng Dục, “Được! Được! Hai cậu, đức hạnh của mấy người cũng quá tốt nhỉ, cư nhiên còn dám uy hiếp tôi! Tôi cho hai người biết, các người chết chắc rồi! Tôi lập tức gọi chồng tôi đến! Hai đứa chúng bây đừng hòng chạy!”

      Người phụ nữ xong, liền lấy điện thoại di động ra bấm số, sau khi kết nối bắt đầu loạn rống với đối phương bên kia.

      Lục Thiền nhíu mi, giật giật môi như muốn cái gì nhưng bị Lãng Hàng Dục đè nén xuống.

      có việc gì, cứ để tôi.” Lãng hàng Dục .

      Tề Thiệu Diễn ghé vào lòng Lục Thiền, yên lặng nhìn lãng Hàng Dục trở mình xem thường.
      ngocanh, ly sắc, B.Cat2 others thích bài này.

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 9

      Edit: Người Đường.
      Beta: Phương Phương

      Người tụ tập tại cửa siêu thị ngày càng nhiều, tại đến thời gian tan tầm, rất nhiều người vừa mới tới siêu thị cũng đến hóng chuyện. thanh xì xào bàn tán quanh bốn phía cũng dần lớn, Lục Thiền có chút thoải mái đem đầu Cải Trắng nhét vào trong lòng, giọng : “Cải Trắng có việc gì đâu “.

      Cải Trắng: “Đừng đem tôi nhét vào ngực . . . Ê, này!”

      Người phụ nữ kia chế nhạo tuyên dương “việc xấu” của Lục Thiền và Lãng Hàng Dục với người xung quanh, giống như bọn họ là kẻ xấu tội ác tày trời. Ánh mắt trào phúng mang theo tìm tòi nghiên cứu xem kịch vui đều phóng mạnh lại đây, vào thời khắc này, những ánh mắt đó đều chút để ý tràn đầy lực sát thương.

      Ngay cả quản lí siêu thị cũng kinh động, vội vàng chạy lại.

      Sau khi hỏi nguyên nhân gây ra việc, biểu tình mặt nữ quản lí siêu thị gần bốn mươi tuổi có chút nén được giận. Này là chuyện gì?

      đó động thủ hai động khẩu, đừng thương tổn thân thể, ngay cả thương tổn tinh thần đều có, ngược lại mèo của ấy còn bị ném mạnh xuống đất, sắp dùng sinh mệnh đem tặng rồi.

      Chỉ cần mở camera theo dõi, ai đúng ai sai bày ra cả đấy.

      Quản lí siêu thị nghĩ tới, Lục Thiền đương nhiên cũng nghĩ tới rồi, hạ giọng vụng trộm hỏi: “Vì sao trực tiếp mở camera theo dõi ?”

      Lãng Hàng Dục : “Tôi ngại tốn chút thời gian khiến cho bọn họ hiểu thế nào là hậu quả khi làm bậy.”

      Còn có thể ở cùng Lục Thiền lúc nữa. Ừm, công đôi việc.

      Tề Thiệu Diễn hí mắt, nhìn thoáng qua Lãng Hàng Dục, trong lòng lặng lẽ “Phi “ tiếng.

      Đàn ông nhìn đàn ông, cực kỳ quá ràng.

      Chồng của người phụ nữ kia đến rất nhanh, vừa vào cửa liền thở hổn hển rống lên: “Ai bắt nạt cục cưng nhà chúng ta?”

      Thằng bé kia ngừng khóc, chỉ là hốc mắt vẫn còn hồng, thấy ba ba tiến vào châm rãi ngẩng đầu nhìn qua: “Ba ba, ba ba ôm.”

      Người đàn ông đó vóc dáng cao lắm, hơi béo. Tóc cẩn thận chải vuốt về phía sau đầu, khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác nghiêm cẩn, mặt vuông vức hình chữ quốc (国), cùng đôi mắt tí ti. Tuy nhiên lời lẽ tuôn ra từ trong miệng cùng với ngoại hình có cách biệt nghiêm trọng.

      Ông ta đó chen ngang ôm lấy thằng bé, nghe người phụ nữ bên cạnh liên cằn nhằn liên miên nửa ngày, nhíu mày căm tức nhìn Lục Thiền, có ý đồ lên làm trận.

      Lãng Hàng Dục kéo Lục Thiền về phía sau, ánh mắt rét lạnh phóng qua, sắc bén như kiếm. Người đàn ông dưới chân mềm nhũn, ngay lập tức dừng bước.

      Ánh mắt như vậy, khiến cho người ta thể dò xét.

      Giọng người phụ nữ kia còn ở phía sau kêu la: “Chồng, mau cho bọn nó biết tay! Dám bắt nạt cục cưng nhà chúng ta, mau khiến cho chúng ngồi tù, phải chịu khổ mới biết cái gì gọi là vương pháp!

      tại quản lí có chút bất đắc dĩ, bà vội vàng khuyên giải: “Vị phu nhân này, chúng ta có thể mở camera theo dõi xem rốt cuộc con của bà có bị thương hay ….”

      Thanh của quản lí rất nhanh bị bao phủ bởi tiếng gào to của người phụ nữ: “Đừng hòng bóp méo ! Thời điểm tôi tới nhìn thấy hết!”

      Thằng bé kia nhìn trái nhìn phải, “Òa” tiếng liền khóc to.

      Được rồi, cùng phụ nữ ngang ngược vô lý như vậy chuyện nổi.

      Người đàn ông bình tĩnh lại, đè xuống lửa giận cùng với bất an lờ mờ nhen nhói, mở miệng : “Các người cũng nhìn tình huống tại, con tôi lúc bình thường khóc nháo như thế, như vậy…..”

      “An tiên sinh hình như bị mắc chứng hay quên, là nhà kinh doanh trí nhớ như vậy thể dùng được.” Lãng Hàng Dục đánh gãy lời , tựa tiếu phi tiếu nhìn , : “ khi như vậy tôi giúp An tiên sinh nhớ lại chút, tất cả ngọn nguồn thủ đoạn của công ty ngài đây cùng với vài mánh khoé nho , e rằng An tiên sinh đều quên rồi ?”

      Tình thế phát triển quanh co, làm người ta trở tay kịp.

      Tề Thiệu Diễn lúc này mới ngẩng đầu nhận thức, nghiêm túc đánh giá Lãng Hàng Dục, rốt cục nhớ tra là ai.

      Công tử của tập đoàn Nguyên Hòa, con trai của lão lừa ngốc đó.

      Biểu tình mặt người đàn ông đờ đẫn, sững sờ nhìn người trước mắt, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, vỗ ót lộ ra nụ cười giả dối, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy cứng ngắc: “ ra... ra là tiểu thiếu gia nhà họ Lãng, An mỗ biết sai….còn ...còn xin thứ lỗi. Chuyện này khẳng định có hiểu lầm! Vị bên cạnh hẳn là bạn của Lãng thiếu gia? Ôi! Bà xã nhà tôi dạo này tính tình có chút nóng nảy, là tôi dạy dỗ tốt!. . .”

      Lục Thiền nhíu mi, miệng giật giật. Thế nhưng cứng rắn đem những lời muốn nghẹn lại cổ họng.

      Lãng Hàng Dục cười cười, có phủ nhận quan hệ giữa hai người.

      Người đàn ông biết bà xã nhà mình tính tình như thế nào, giờ khắc này nhìn Lãng Hàng Dục và Lục Thiền đều có chút sợ hãi, trong lòng cũng ràng vợ mình hươu vượn bao nhiêu phần. Giờ phút này hận thể hung hăng đánh cho người đàn bà kia trận, công ty nhà bọn họ khó khăn lắm mới có cơ hội hợp tác cùng tập đoàn Nguyên Hòa, nếu chọc giận vị công tử này, phỏng chừng ngày mai cả nhà bọn họ đều ăn khí mất.

      cần cần. Thằng bé nhà tôi da dày thịt béo, có đụng nữa cũng sao.”

      Cái loại thái độ này, làm Lục Thiền ghê tởm trận.

      Người phụ nữ hình như cũng nhận ra tính nghiêm trọng của việc, ngậm chặt miệng dám thở mạnh. Thằng bé kia nhăn mặt, nước mắt lưng tròng chuẩn bị gào khóc, người phụ nữ thấy thế vội vàng khẩn trương bịt lại miệng nó, dùng ánh mắt cảnh cáo đứa được khóc tiếp.

      Gặp phải cha mẹ như vậy mục cũng nát, Lục Thiền có chút nhìn được, tại cũng lười so đo camera cái gì, chỉ muốn nhanh chóng mang Cải Trắng đến bệnh viện xem có vấn đề gì .

      Mà người hóng chuyện xung quanh được phen xem ghiền.

      Lãng Hàng Dục gật đầu: “Nếu An tiên sinh có thể hiểu được thị phi như vậy, chúng ta cũng bớt được nhiều phiền toái. Mèo của nhà chúng tôi bị con của các người ném xuống đất, phỏng chừng lát nữa viện. Trong thời gian đó đem chi phí chuyển lại đây, chúng tôi truy cứu. Cụ thể là bao nhiêu, hy vọng An tiên sinh trong lòng tự biết . À đúng rồi, về việc hợp tác của công ty ngài cùng Nguyên Hòa, ta thấy có thể dừng lại được rồi. Chúng tôi cần đối phương hợp tác có năng lực phân biệt như vậy, thậm chí phu nhân ngài đây trước đó còn vũ nhục bạn của tôi.”

      Có biết xấu hổ hay ? Ai là bạn ?

      Tề Thiệu Diễn liếm liếm móng vuốt, lần nữa trợn trắng mắt nhìn Lãng Hàng Dục.

      Đồ đàn bà phá sản! Lão ta hung hăng cắn chặt răng, cười tới mặt đầy nếp nhăn, tiễn Lãng Hàng Dục cùng Lục Thiền ra ngoài, xoay người đen mặt nhìn biểu tình vợ mình dại ra, hạ giọng : “Còn mau cút về nhà! Chỉ biết làm chuyện mất mặt.”

      Dọc đường Lục Thiền câu nào, im lặng nhìn nhìn Lãng Hàng Dục ra lấy xe, mở miệng : “Lãng tiên sinh, tôi tự gọi xe là được rồi.”

      Lãng Hàng Dục bất đắc dĩ : “Lục tiểu thư, lúc nãy có chút mạo phạm.”

      Lục Thiền lắc đầu: “ coi như giúp tôi.” dừng chút, hạ thấp mí mắt: “Mưu kế mũi tên hạ hai con chim này của Lãng tiên sinh mặc dù tốt, nhưng đối với tôi lại thể thực được. Tuy rằng cảm kích , nhưng tôi hy vọng có lần sau.”

      Lục Thiền hình như tức giận. mặt chút thay đổi, cực kì tự nhiên, thanh cũng giống như trước, tia dao động, nhưng làm cho Lãng Hàng Dục nghe được phải nhướng mày.

      Đúng vậy, từ lúc người phụ nữ kia vừa tới, liền nhận ra, phu nhân của ông chủ tập đoàn An Hoa, cái công ty bất nhập lưu kia. có ý nghĩ dùng kế hoạch của chính mình, liền trợ giúp ngăn lại Lục Thiền, tùy tình thế mà xử lý.

      Đây là kiểu suy nghĩ từ trước đến nay của , thừa nhận bản thân sai.

      Lục Thiền thản nhiên xoay người, ôm chặt Cải Trắng : “ xin lỗi”, vẫy xe taxi rời .

      Mắt Lãng Hàng Dục vẫn luôn dõi theo chiếc xe taxi màu lam nghênh ngang rời , ý cười thản nhiên mặt lúc trước giờ phút này liền biến mất, đôi mắt tối sầm, như toát ra đốm lửa , lúc sáng lúc tối.
      ngocanh, ly sắc, B.Cat4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :