1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nam Thần Biến Thành Cún - An Tựu (52 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49 :


      Rời khỏi Tô Gia, đường , tâm trạng Tô Tiểu Đường vô cùng nặng nề.

      Ngoài lo lắng này ra, còn sợ mang áp lực đến cho Phương Cảnh Thâm, tuy là người của Phương gia, nhưng chỉ là bác sĩ bình thường.

      Mãi cho đến khi Phương Cảnh Thâm đưa về nhà họ Phương, sau đó mang đống cổ phiếu, bất động sản lớn khiến người khác nhìn vào phải hoa cả mắt, đặt dưới chân ...

      "Lúc còn trẻ có đầu tư ít, để chỗ quản lý, đến bây giờ chỉ xem lại vài lần, vẫn còn cổ phần của ở Phương Thị, sau này đều giao hết cho em quản lý, em cần cảm thấy có áp lực, cứ thoải mái là được rồi, em cần quá bận tâm."

      Tô Tiểu Đường rất muốn hỏi, đưa giữ làm gì, chợt nghe Phương Cảnh Thâm , "Khi nào cần dùng, cần cứ cầm đếm cho vui vậy."

      Chà, chơi đếm tiền?

      ngờ bác sĩ Phương lại mang những thứ quý giá như vậy cho bà xã... tiêu khiển.

      Phương Cảnh Thâm: "Bây giờ yên tâm hơn chưa?"

      Tô Tiểu Đường: "..."

      Yên tâm mới là lạ ý! chẳng biết nên gì nữa rồi, phải sao?

      "Được rồi, lúc nãy ở dưới lầu gì với Tô Hạo Dương khiến nó sợ đến mức dám lên tiếng thế?"

      Phương Cảnh Thâm cong khóe môi, "Chẳng gì cả."

      " gì sao nó lại sợ đến vậy?" Tô Tiểu Đường ràng tin.

      " chỉ với nó bốn chữ thôi."

      "Là bốn chữ gì mà đáng sợ đến vậy?"

      " là bác sĩ. Rất đáng sợ sao?" Phương Cảnh Thâm tỏ ra vô tội.

      Tô Tiểu Đường: "..."

      Đối với con nít mà , bốn chữ này quả thực so với quái vật thời tiền sử còn đáng sợ hơn?

      tiếp xúc càng lâu, càng phát hình tượng về nam thần hoàn mỹ càng ngày càng bị phá hỏng.

      "Tiểu Đường, khi nào mới dọn đến đây?"

      Phương Cảnh Thâm đột nhiên chuyển đề tài, Tô Tiểu Đường phản ứng hơi chậm, "Hả? Dọn đến đây?"

      Phương Cảnh Thâm chớp mắt, "Bây giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp rồi."

      Lúc này Tô Tiểu Đường mới có phản ứng, "À, chắc là phải chờ thêm thời gian nữa.."

      "Vì sao?"

      "Trong nhà vẫn còn ít hàng chưa bán hết, đều là đồ ăn vật, đâu thể mang theo đến đây đúng ? Vậy quá phiền phức..."

      Tô Tiểu Đường tìm công ty vận chuyển, chuẩn bị chờ sau khi bán hết đợt hàng này, sau này việc giao hàng do công ty này trực tiếp đảm nhiệm, cần phải tự mình dự trữ và giao hàng nữa.

      Tuy rằng Phương Cảnh Thâm rất muốn cảm thấy phiền, có thể mang qua đây rồi tính tiếp, nhưng vẫn giữ hình tượng làm như hiểu mọi chuyện, "Vậy được rồi, chờ em."

      Câu chờ em này mang hàm ý sâu xa, Tô Tiểu Đường khỏi đỏ mặt.

      ***



      Bởi vì còn chú cún là Thịt Viên ở nhà, đêm đó Tô Tiểu Đường ngủ lại, chuyện với Phương Cảnh Thâm xong lập tức về nhà.

      Sáng hôm sau, Tô Tiểu Đường thức dậy như mọi ngày, chuyện đầu tiên làm chính là mở máy tính lên xem đơn đặt hàng.

      Vừa nhìn xuống bên dưới, kinh ngạc đến mức suýt nữa nuốt hết kem đánh răng vào bụng.

      Hàng trong cửa tiệm của đều được người khác mua hết, ngay cả móng gà cũng chừa.

      Tô Tiểu Đường nhanh chóng kiểm tra lượt, càng kinh ngạc hơn nữa chính là tất cả hàng hóa đều là do người mua.

      Mua nhiều như vậy, nếu là nhập hàng cũng nên mua hàng giá sỉ ngoài chợ chứ nhỉ, sao lại chọn cửa hàng của ?

      Mua về ăn... Chuyện này càng thể!

      Tô Tiểu Đường gõ lạch cạch mấy chữ.

      [Xin chào, bạn ở đâu thế? Hàng của bạn hơi nhiều phải, bạn chắc là mua hết chứ? Ăn mình hay đặt hàng cho tập thể thế? Nếu đúng là vậy, tôi thêm chút ưu đãi cho bạn, này, bạn mua nhiều lắm đó..." ]

      Hơn nửa tiệm đồ ăn vặt của ...

      Tô Tiểu Đường đánh răng xong quay lại, đối phương trả lời .

      [Tiểu Đường]

      [Là .]

      [Ngày mai dọn đến đây ở .]

      "..." Tô Tiểu Đường á khẩu chỉ trố mắt nhìn, lại thấy mấy dòng chat trong ô hội thoại lên.

      [Em mới vừa mua nhiều được nhận thêm ưu đãi?]

      [Vậy đêm nay dọn đến luôn nhé.]

      ...

      ***



      Tập đoàn Phương Thị.

      Trong phòng trà, mấy bạn đồng nghiệp vui vẻ tám chuyện.

      " hay giả vậy? phải cậu nhìn lầm đó chứ!"

      "Tớ cũng cảm thấy có khả năng này, bạn trai của Tô Tiểu Đường tớ gặp rồi, rất đẹp trai! Tiểu Ngải, tớ biết cậu thích tổng giám đốc Phương, nhưng tớ cậu đừng giận, dáng dấp của người đàn ông đó kém hơn tổng giám đốc Phương của chúng ta đâu, Tô Tiểu Đường cần phải quyến rũ tổng giám đốc Phương làm gì..."

      "Tớ cũng gặp rồi! Tớ cũng gặp rồi! Vô cùng ganh tị! Có hôm vào giờ nghỉ trưa tớ còn thấy Tô Tiểu Đường chọn kẹo cưới, ấy còn bảo tớ đến chọn giúp, ngay cả giấy đăng ký kết hôn họ cũng nhận rồi!"

      "Cái gì? Đăng ký kết hôn rồi cơ á? Tớ thấy là đấy, hôm đó hai người bọn tớ cùng nhau tăng ca, sau khi tan sở cùng nhau đợi xe buýt, tuyến xe của tớ đến trước, được nửa đường phát đánh rơi thứ gì đó, vậy nên tớ xuống xe quay lại nhặt, kết quả là vừa vặn nhìn thấy ấy lên xe của tổng giám đốc Phương! Tớ còn thấy tổng giám đốc Phương của chúng ta còn ân cần xách túi xách cho ấy! Quan hệ tuyệt đối bình thường!"

      "Tớ lại nghĩ ngược lại, rất có thể có khả năng này, đăng ký kết hôn rồi thế nào? Đăng ký kết hôn rồi thể ra ngoài ăn vụng sao? Huống hồ người đàn ông đó lại là tổng giám đốc Phương!"

      "Vậy ra, Tô Tiểu Đường quả đúng là giỏi thủ đoạn!"

      "Các đừng bừa, tôi nghĩ Tiểu Đường là người rất tốt, phải các nghĩ gì là như vậy!"

      "Tri nhân tri diện bất tri tâm..."

      "Đúng vậy, tận mắt tôi nhìn thấy sao có thể sai được?"

      " tận mắt nhìn thấy cái gì? phải chỉ nhìn thấy Tiểu Đường lên xe của tổng giám đốc Phương thôi sao? phải là lên... giường..."

      "Này, Mục Dao, giúp cho Tô Tiểu Đường nhiều vậy, ta rốt cục cho lợi lộc gì?"

      "Ha ha, Tiểu Đường chưa cho tôi lợi lộc gì cả, nhưng cho người nào đó lợi lộc rồi! Mấy hôm trước biết ai đâm vào cái sọt suýt chút nữa khóc thét, nhờ Tiểu Đường dẹp đường giúp, còn bây giờ chỉ mới qua vài ngày trở mặt đâm sau lưng... Phiii, thế giới này đúng là thể chỉ nhìn mặt! Dáng vẻ xinh đẹp nhưng bụng dạ hẳn đều là rắn rết, dáng vẻ xấu xí hẳn là tâm hồn đều cao đẹp!"

      "Mục Dao! ai xấu đó!"

      "Ai yo, hóa ra rất hiểu bản thân mình nha ~ "

      "..."

      ***



      "Vừa rồi bổn nương mới đại chiến với lũ chó chết, phải chi cậu có mặt ở đó để xem tư thế oai hùng của tớ! Thế nào, có phải rất có nghĩa khí đúng ? Thời buổi bây giờ loại người ngay thẳng như tớ còn nhiều đâu!"

      Sau khi rời khỏi phòng trà, Mục Dao vô cùng đắc ý thuật lại cho Tô Tiểu Đường nghe tình hình trận chiến vừa diễn ra, sau đó lén lén lút lút ghé sát lại hỏi: ", chúng ta là đồng nghiệp đúng ? Sao cậu lại lên xe của tổng giám đốc Phương!"

      Tô Tiểu Đường xoa xoa mi tâm, "Đây mới là mục đích của cậu đúng ?"

      "Ai yooo, bỏ hết những chi tiết thừa thải ! nhanh nhanh! Hiếu kỳ sắp chết rồi đây này!"

      " chính là lúc mang xe bảo trì tình cờ gặp được, tổng giám đốc Phương với tớ tiện đường, nên có lòng tốt cho tớ nhờ đoạn!"

      "Ồ, tiện đường? Tớ nhớ nhầm nhà cậu hướng ngược lại mà! Á à, tớ biết rồi, cậu dọn về nhà chồng ở rồi đúng ? Này, nhưng mà hướng nhà tổng giám đốc Phương là khu nhà của người giàu mà! Chậc chậc, chồng cậu có phải giàu có lắm ?"

      " có, chỉ là bác sĩ bình thường thôi."

      Tô Tiểu Đường bị hỏi đến mức đầu sắp nổ tung, thể nào ngờ được lần dạ để Phương Cảnh Xán chở lại phiền phức đến vậy, cũng có phần lo lắng về Mục Dao.

      "Sau này cậu đừng cãi nhau với mấy người đó nữa, cẩn thận bọn họ gây khó dễ cho cậu!"

      Mục Dao "lên giọng" tiếng, "Người đứng sau bổn tiểu thư tốt như vậy, ai dám làm khó dễ với tớ?"

      Tô Tiểu Đường: "..."

      Vậy cũng được...

      Mục Dao là con của gia đình thuộc trong những đại cổ đông của Phương Thị.

      ***



      Mấy hôm nay Tô Tiểu Đường vốn rất vui vẻ, bị chuyện ầm ĩ này có chút buồn bực.

      Do bị Phương Cảnh Thâm tẩy não, hình thành thói quen là mỗi lần có tâm tìm chia sẻ, vậy nên sau khi tan sở lập tức gọi điện thoại cho .

      "Sao thế?" Tô Tiểu Đường vẫn chưa mở miệng, Phương Cảnh Thâm dường như đoán ra được có tâm .

      "À, cũng có gì, lúc này ở công ty, em bị lan truyền tin đồn... vui..."

      Phương Cảnh Thâm cười khẽ, "Vậy sao? Với ai?"

      Tô Tiểu Đường: "Phương Cảnh Xán..."

      Phương Cảnh Thâm: "..."

      Tô Tiểu Đường mang tất cả mọi chuyện cho Phương Cảnh Thâm nghe, ra hết lập tức cảm thấy nhõm hơn rất nhiều.

      Phương Cảnh Thâm: "Vì chuyện này nên mới vui sao?"

      Tô Tiểu Đường: "Ừ..."

      Phương Cảnh Thâm: "Được rồi, tan sở chờ ."

      Tô Tiểu Đường: "Vâng."

      Mười phút sau, Tô Tiểu Đường xuống lầu.

      Mấy mải lo tám chuyện trong phòng trà vẫn chưa , lén la lén lút vòng ra phía sau.

      Tô Tiểu Đường ra đến cửa công ty, Phương Cảnh Xán lập tức vui vẻ lái xe về phía , còn cố ý xuống mở cửa xe cho .

      Tô Tiểu Đường lui về sau bước, "À, Phương Cảnh Thâm lát nữa đến, bảo tôi chờ ấy..."

      Phương Cảnh Xán nghe vậy lập tức đổi sắc mặt, " ta đến đây làm gì? Chị về chung với em được sao?"

      Lời này vừa ra, xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.

      Trán Tô Tiểu Đường nổi đầy gân xanh, "Phương Cảnh Xán, giọng chút! Cậu thể chú ý cách ăn của mình chút sao?"

      "Em thế nào?" Vẻ mặt Phương Cảnh Xán tỏ ra vô tội.

      Tô Tiểu Đường hít sâu hơi: "Tóm lại, tôi chung xe với cậu, cậu về trước !"

      "Vì sao? Hôm nay chị về nhà à? Để ta nấu cơm cho em sao? Em chờ món cơm sườn cả ngày rồi! Hôm qua chị đồng ý làm cho em ăn mà!" Phương Cảnh Xán vô cùng tủi thân.

      "Làm làm làm! Chưa làm mà! Tôi chỉ cậu về nhà trước thôi!"

      Lúc Tô Tiểu Đường gần như đợi đến mệt lả, cuối cùng Phương Cảnh Thâm cũng xuất .

      Phương Cảnh Thâm hình như có lái xe đến, bước xuống từ chiếc taxi, động tác đầu tiên là đặt tay lên vai Tô Tiểu Đường, theo thói quen nhàng vuốt tóc , sau đó nhìn về phía Phương Cảnh Xán đứng cạnh .

      Phương Cảnh Xán cũng dõi theo , vẻ mặt như vừa bị cướp thức ăn.

      Cơm sườn của cậu!

      Người vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều, đông người thế này muốn đánh nhau sao?

      Lúc này, thành viên hội đồng quản trị của công ty ngang qua, vị này ước chừng năm sáu chục tuổi, cái đầu hói như Địa Trung Hải kèm theo cái bụng bia như có thai sáu tháng, thấy thế cực kỳ nhiệt tình bước tới chào hỏi.

      "Ôi chao, đây phải là tổng giám đốc Phương sao? lâu gặp!"

      Những lời này vô cùng khách sáo, vô cùng thích hợp, nhưng ông ta nhìn Phương Cảnh Thâm gọi.

      Phương Cảnh Thâm bước đến bắt tay ông ta, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, "Chú Mục, chú nên đổi cách xưng hô thôi."

      Tổng giám đốc Mục để lộ giọng cười sang sảng: "Ha ha ha, gọi quen rồi, sửa được! Tổng giám đốc Phương đừng để bụng!"

      Lúc này "Tổng giám đốc Phương" nhìn về phía Phương Cảnh Xán.

      Khóe miệng Phương Cảnh Xán giật giật, ràng Phương Cảnh Thâm ở công ty chỉ có năm, chú lấy đâu ra thói quen đó? là quen rồi, hẳn là cách xưng hô đó đối với cậu quen hơn chứ nhỉ?

      Kỳ thực, Phương Cảnh Thâm nghiêm khắc với Phương Cảnh Xán như vậy là có lý do.

      Lý do chính là... muốn tìm đường thoát cho mình!

      Năm đó Phương Cảnh Xán còn trẻ rất ngỗ nghịch, lại ham chơi, cả ngày làm việc đàng hoàng, đoạn thời gian đó sức khỏe mẹ Phương tốt, Phương Trạch Minh phải ở bên cạnh chăm sóc bà, chuyện của công ty thể nào giúp được, vì vậy sau khi tốt nghiệp Phương Cảnh Thâm vốn nên đến bệnh viện lại bị ép buộc đến nơi này làm việc năm, sau đó trong vòng năm này huấn luyện cho Phương Cảnh Xán, cuối cùng bắt cậu ta nhận công việc của mình, sau đó có thể tự do làm bác sĩ.

      Tuy rằng Phương Cảnh Xán bị ép buộc đến công ty làm rất bất mãn, nhưng thể thừa nhận, cậu ta so với người Phương Cảnh Thâm lạnh lùng kiệm lời của mình, có năng khiếu kinh doanh trời phú, tiếp xúc với môi trường này như cá gặp nước, mặc dù trước kia đều bị đa số cổ đông phản đối nhưng sau cùng vẫn phải công nhận con mắt nhìn người của Phương Cảnh Thâm vô cùng chính xác.

      Đối với việc này, Phương Cảnh Xán tỏ ra hài lòng, ràng bản thân cậu là thiên tài, vì sao công lao lại thuộc về mắt nhìn người của Phương Cảnh Thâm?

      Nếu phải vì cảm thấy khi còn trẻ bị Phương Cảnh Thâm uốn nắn, bị mang ra làm bia hứng đạn, có lẽ cậu càng thích công việc bây giờ hơn.

      " vậy bé xinh đẹp đó chính là đứa con dâu mà lúc nào bố cháu cũng luôn miệng nhắc đến đó sao? Ha ha ha, trước đây mỗi lần lão Phương uống rượu vẫn thường hay kêu ca rằng hai đứa con trai chẳng đứa nào bình thường, lo rằng đời này thể sống được đến lúc nhìn thấy cháu mình ra đời, chuyện phiền muộn này cuối cùng cũng chấm dứt rồi!" Tổng giám đốc Mục hết sức vui vẻ.

      Phương Cảnh Thâm: "..."

      Phương Cảnh Xán: "..."

      Tô Tiểu Đường: "..."

      Cái gì gọi là có đứa nào bình thường? Đây là cha ruột sao?

      "Haiz! Cháu dâu à, hôm nay gặp mặt quá vội vàng, lần sau nhất định chú tặng cho cháu món quà gặp mặt đặc biệt!"

      Tô Tiểu Đường có chút ngượng ngùng, "Chú Mục, chú khách sáo quá rồi."

      "Phải phải!" Nghe Tô Tiểu Đường gọi mình tiếng chú, tổng giám đốc Mục trở nên thoải mái hơn, lại chuyện thêm vài câu, "Được rồi, Phương Cảnh Xán, cháu cũng phải cố gắng lên mới được!"

      Phương Cảnh Xán: "Tổng giám đốc Mục, chú có thể đổi cách xưng hô được ?"

      Tổng giám đốc Mục: "Haiz, tan sở rồi còn phân biệt nữa, gọi như vậy thân thiết hơn!"

      Phương Cảnh Xán: "..." Cũng sai.

      Tổng giám đốc Mục cùng ba người chuyện với nhau vui, đám nhân viên kẻ trong tối kẻ ngoài sáng bốn mắt nhìn nhau đầy thâm ý.

      Phương Cảnh Thâm liếc nhìn đồng hồ đeo tay giục: " mở cửa xe ."

      "Hả?" Phương Cảnh Xán hiểu ý trai , nhìn lúc, còn tưởng rằng chỉ đưa Tô Tiểu Đường .

      " phải muốn ăn cơm sườn sao? Suy nghĩ cái gì, siêu thị thôi! Nguyên liệu nấu ăn dự trữ cho tuần trong tủ lạnh bị em ăn sạch chỉ trong vòng ba ngày."

      Phương Cảnh Xán vừa nghe xong lập tức cười đến mức vẻ mặt xán lạn, " à, sao sớm! Lên xe lên xe! Em mua thức ăn! Mua nhiều chút mới được!"

      Vì vậy, mọi người nhìn thấy ba người hề ầm ĩ, ngược lại còn rất vui vẻ cùng nhau lên xe, trước khi bọn họ còn thân thiết cẩn thận mở cửa xe cho Tô Tiểu Đường.

      "Vậy mới ... Đây rốt cuộc là tình huống gì?"

      "Chồng Tô Tiểu Đường quen Tổng giám đốc Phương?"

      "Hơn nữa tổng giám đốc Mục cũng quen..."

      "Ngại quá, tớ to gan đưa ra giả thiết thế này!"

      "Dài dòng! mau !"

      "Tớ nhớ hình như chủ tịch Phương có hai người con trai, còn nghe lúc đầu tổng giám đốc của công ty phải là tổng giám đốc Phương bây giờ, mà là con trai lớn của chủ tịch Phương..."

      "Vậy nên ý của cậu là..."

      "Ôi trời ạ! thể nào! Chết mất thôi!"

      "Mục Dao chắc chắn mang hết chuyện lúc trưa cho Tô Tiểu Đường!"

      "Ôi —— còn ngay lúc tớ mấy lời khó nghe! Tiểu Ngải à... Cuối cùng tớ cũng hiểu được cái gì gọi là họa từ miệng mà ra! ngờ chỗ dựa của Tô Tiểu Đường còn vững chắc hơn cả Mục Dao..."

      ***



      Tô Tiểu Đường nhận ra lần xuất này của Phương Cảnh Thâm là có mục đích, sốt ruột hỏi câu: "Vậy là... xong rồi sao?"

      Phương Cảnh Thâm: "Chẳng lẽ em muốn mọi chuyện tồi tệ hơn nữa sao?"

      Tô Tiểu Đường lắc đầu nguầy nguậy.

      Phương Cảnh Xán nhìn thấy cảnh Tô Tiểu Đường lắc đầu qua kính chiếu hậu, "Chị dâu à chị lắc đầu cái gì chứ! Có biết bao muốn chuyện với em, muốn tạo scandal với em, em cũng thèm để ý! Em chỉ vì cơm sườn, bún thịt, gà om hành hoa, tôm rim, cá hấp chua ngọt nên mới cố gắng mà làm thôi..."

      Tô Tiểu Đường: "Vậy là cảm ơn cậu..."

      Nhìn bộ dáng càng ngày càng ngốc nghếch của em trai mình, Phương Cảnh Thâm khẽ liếc mắt nhìn cậu ta gì, ràng đối với cậu ta xem như hết thuốc chữa.

      Phương Cảnh Thâm theo thói quen dùng ngón tay sờ sờ gương mặt của bà xã mình, cưng chìu giống như chơi đùa với thú cưng, tuy rằng năm tháng tạo cho tính cách vốn có, vẫn chưa tỏ ra qua mức thân thiết, nhưng hôm nay có chuyện xảy ra biết tìm thương lượng, là tiến bộ rất lớn, mạnh mẽ phần nào trở nên dịu dàng nhu thuận.

      "Đừng lo lắng, sao, ngay từ đầu vẫn luôn giấu diếm thân phận của em. Trong khoảng thời gian này xem như em ra ngoài xã giao, để em biết người nào có thể kết bạn, người nào , tránh khỏi sau này khi thân phận được tiết lộ bị người ta lợi dụng."

      Phương Cảnh Xán ở bên cạnh nghe được lời này gì, với trí thông minh của bà xã trai, ta cũng tốn ít công sức rồi.

      Hết lần này tới lần khác đương lúc nào cũng ngốc nghếch nghĩ rằng chỉ số thông minh cùng tình của mình bị khinh bỉ, ngoài mặt hạnh phúc nhưng trong lòng lại lo sợ thôi...

      ***



      Lúc đến siêu thị, Phương Cảnh Xán giống như thảo nê mã bị tuột dây cương, chỉ trong chốc lát xe đẩy chất đầy đồ.

      "Chị dâu, em muốn ăn cái này cái này còn có cái này nữa!"

      Nơi này bán nhiều hàng hóa, miệng càng ngày càng liến thoắn, bất ngờ có được Tô Tiểu Đường dọn đến nấu ăn dọn dẹp, mọi công việc xã giao cậu đều từ chối hết, ba ngày có hai ngày là về nhà ăn cơm.

      Đương nhiên, còn có nguyên nhân quan trọng hơn—— vì muốn phá đám Phương Cảnh Thâm.

      Cậu tính toán rất tỉ mỉ, trước kia bị Phương Cảnh Thâm áp bách nhiều năm như vậy, bây giờ mà cuốn gói rời quá thiệt thòi.

      Vì vậy, cậu làm theo cách ngược lại, vừa mới dọn ra ngoài ở hai ngày lót tót trở về, cả ngày như con ong cứ vo ve bay qua bay lại trước mặt hai người.

      Mục tiêu cuối cùng của cậu là lượn lờ đến lúc Phương Cảnh Thâm chịu đựng được nữa mới thôi.

      ***



      "Phương Cảnh Xán, chú qua đây." Phương Cảnh Thâm đứng trong phòng bếp gọi tiếng.

      Lúc đó, Phương Cảnh Xán bày ra bộ dạng như đại gia nằm dài ghế sofa xem TV, trong tay còn cầm túi đồ ăn vặt mà mấy hôm trước vừa chuyển đến từ cửa hàng của Tô Tiểu Đường, nghe vậy tình nguyện : "Làm gì! Em muốn xem tivi!"

      Phương Cảnh Thâm: "Rửa rau, hoặc là ra cửa quẹo phải cút ra khỏi nhà."

      Phương Cảnh Xán: "..."

      Trước đây bị ta uy hiếp bằng cách giữ lại nhà, bây giờ lại bị ta uy hiếp bằng cách muốn đuổi cậu ra khỏi nhà.

      Còn có thể sống thoải mái được ?

      Phương Cảnh Xán nhận lệnh chạy đến cắt hành tây, cay đến mức nước mắt ràn rụa, "Lá rơi loạn lạc trong giá rét, rơi đầy mặt ta. Ngô huynh trọng sắc khiến tim ta đau đớn. Lời huynh như băng trâm đâm vào lòng ta. Đệ đệ rất đau lòng..."

      ***



      gian chật hẹp tại gian bếp, khắp nơi đều là màu hồng.

      Lúc Tô Tiểu Đường cắt rau, nếu có người bên ngoài Phương Cảnh Thâm ôm eo , bước đến hôn cái...

      Lúc Phương Cảnh Thâm ăn thịt nguội, vẻ mặt Tô Tiểu Đường trở nên mê mẩn len lén lấy điện thoại ra chụp tấm, Phương Cảnh Thâm ngoái đầu lại nhìn cười dịu dàng, đút miếng gỏi ngó sen non mềm...

      Ăn noãn hoa, đầu tiên Tô Tiểu Đường gắp cho Phương Cảnh Thâm nếm thử...

      Xung quanh chiếc bàn, hai người bọn họ cùng chú cún đều rất vui vẻ...

      Phương Cảnh Xán phát ra bản thân mình còn đơn hơn cả chú cún, trong lòng bi thương lệ chảy thành sông, rốt cuộc cậu cũng phát ra mình hoàn toàn sai lầm, cậu phải chọc tức Phương Cảnh Thâm, mà là làm khó bản thân mình...

      Cuộc sống này làm sao chịu đựng được...

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50 :


      Lúc Phương Cảnh Xán sắp còn sức lực để cố thủ trận địa, bị cảnh quân địch ân ái đến nỗi mắt cũng sắp mù lòa, có ngày, đường về nhà cậu nhặt được chú mèo .

      Chú mèo có bộ lông vàng óng mềm mại mượt mà, đáng đến động lòng người, nhưng vì là mèo hoang, sau khi mang về rất khó làm thân.

      Phương Cảnh Xán phải mất rất nhiều thời gian mới xây dựng được tình cảm tốt đẹp với nó, vui vẻ đặt tên cho nó là Tiểu Nhuyễn. (Mềm mại)

      Mỗi ngày khi đói bụng tên tiểu tử đó vòng quanh chân cậu, lúc buồn chán nhảy lên bụng cậu cùng nhau đùa giỡn, lúc bị bỏ mặt cọ cọ đầu vào người cậu mong được vuốt ve, thanh vừa như làm nũng vừa như quấn quít, siêu cấp đáng , chẳng mấy chốc chữa được vết thương trong lòng cậu.

      Phương Cảnh Xán dốc lòng chăm sóc, Tiểu Nhuyễn cũng phụ kỳ vọng của cậu, trong nhà, nó chỉ tỏ ra thân thiết với cậu, hoàn toàn để ý đến Phương Cảnh Thâm.

      Dựa vào điểm này, Phương Cảnh Xán cưng chìu nó, xem nó như cả bầu trời, cái gì cũng cho nó thứ tốt nhất, sau khi tan sở trở về cậu đều dành thời gian chơi với mèo, cơm nước, tắm rửa, ngay cả việc dọn dẹp phân cho nó đều do tay cậu làm.

      Vì phải ra nước ngoài công tác, Phương Cảnh Xán hề muốn giao Tiểu Nhuyễn cho Tô Tiểu Đường, nhưng phải nhờ chăm sóc nó giúp cậu ba ngày.

      "Chị dâu, nuôi mèo giống như nuôi chó, Tiểu Nhuyễn nhà chúng ta rất yếu đuối, chị đừng bao giờ nuôi nó như nuôi Thịt Viên, mọi chuyện cần lưu ý em đều viết vào sổ ghi chú rồi, chị đọc kỹ chút, việc gì điện thoại hỏi em nhé!"

      "Biết rồi, tôi nhất định thay cậu chăm sóc nó tốt."

      "Tiểu Nhuyễn à, nhé, phải nhớ đến có biết ?"

      Tiểu Nhuyễn được chăm sóc tốt nên tròn vo như quả bóng cứ cọ cọ vào ống quần cậu, "Meo meo ~ "

      Trong nháy mắt Phương Cảnh Xán cảm thấy mình như được ánh mặt trời chiếu rọi, cả người đều thăng hoa.

      ***



      Ba ngày sau.

      Buổi tối khi Phương Cảnh Xán quay về, người mang trọng trách là Tô Tiểu Đường cuối cùng cũng thở phào nhõm.

      Chăm sóc chú mèo con này chẳng dễ dàng gì, rất hiếu động, cẩn thận đụng đầu vào đâu đó, hơn nữa Thịt Viên lúc nào cũng hiếu kỳ theo phía sau nó chơi đùa, Tô Tiểu Đường thể khinh suất dù chỉ giây, cũng may ba ngày trôi qua cách bình an, bảo bối Tiểu Nhuyễn của Phương Cảnh Xán rất khỏe mạnh hề xảy ra chuyện gì.

      Thế nhưng... Chính lại ra vấn đề lớn! Sai, cách nghiêm túc Tiểu Nhuyễn cũng xảy ra vấn đề lớn!

      chung, lúc Tô Tiểu Đường ngồi chiếc ghế cao ngước mặt góc chín mươi độ sắp xếp lại đồ đạc trong gian bếp, cả người... , bây giờ phải gọi cả thân mèo Sparta.

      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này? hoàn toàn nhớ gì cả...

      chỉ nhớ mình chuẩn bị vào phòng bếp ép trái cây, kết quả lại nhớ tại sao lại lăn ra bất tỉnh nhân , lúc tỉnh dậy thấy thân thể mình nằm nền nhà —— cảm thấy mình rất tỉnh táo, dùng đôi mắt mèo nhìn thân thể chính mình.

      Mấy cái chân mập mạp béo tròn này, cơ thể được Phương Cảnh Xán nuôi thành tròn vo, tiếng kêu meo meo meo meo đáng ...

      Tình cảnh này giống như lúc Phương Cảnh Thâm bị biến thành cún khiến gần như sụp đổ, đứng ở đó mười phút vẫn chưa thể nào tỉnh hồn lại được.

      Ông trời trêu đùa hơi quá rồi!

      Trong mười phút, cuối cùng cũng xác định mình phải nằm mơ, bị buộc phải tiếp nhận này, bắt đầu suy nghĩ cách thông báo cho Phương Cảnh Thâm biết chuyện có thể khiến phát điên này.

      Điện thoại di động, điện thoại bàn, IPAD... Toàn bộ đều để bàn, nhưng đối với chú mèo con những thứ ấy lớn lao biết bao, chẳng thể nào động đến.

      Vậy nên chạy ra mảnh đất trong vườn dùng chân cào cào vào lớp đất vài cái, chuẩn bị chờ khi Phương Cảnh Thâm về kéo ra đây xem, nhưng ai ngờ tên nhóc Thịt Viên cũng theo đến, mỗi lần vừa mới viết xong chữ, liền bị Thịt Viên nhanh chóng phá hỏng hết, hơn nữa đâu Thịt Viên đều theo đến đó, cuối cùng hại mệt mỏi đến chẳng còn sức lực nhưng thể làm gì được...

      Thân thể này quá dễ mệt mỏi, Tô Tiểu Đường chịu đựng nổi nữa lê cái thân mệt mỏi đến tấm thảm cạnh sofa cuộn người lại, gắn gượng chờ Phương Cảnh Thâm về.

      Khoảng nửa giờ sau, tiếng chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.

      Người ngoài cửa thấy ai mở cửa, tự móc chìa khóa mở cửa, Tô Tiểu Đường tưởng là Phương Cảnh Thâm trở về trở nên kích động, lúc thấy Phương Cảnh Xán lại ảo não nằm rạp xuống thảm.

      Phương Cảnh Xán gọi "Chị dâu" tiếng, thế nhưng ai lên tiếng trả lời.

      "Kỳ quái? Người đâu rồi..."

      Phương Cảnh Xán cũng để ý nhiều, vui vẻ chạy tìm Tiểu Nhuyễn của cậu, "Tiểu Nhuyễn à, về rồi đây ~ xem mang món ngon gì về cho cưng nè!"

      Phương Cảnh Xán móc túi cá lớn từ trong giỏ ra, nhàng vuốt ve Tiểu Nhuyễn.

      Bàn tay ấm áp vuốt ve đỉnh đầu khiến Tô Tiểu Đường buồn ngủ, nhưng đồng thời cũng thích thú với động tác thân mật như vậy, cho nên hoảng hồn tránh xa tầm tay của Phương Cảnh Xán, nằm sấp phía bên kia.

      Phương Cảnh Xán lập tức phát Tiểu Nhiễm có điểm khác thường, vội vàng đem nó ôm nó lên tay, "Tiểu Nhuyễn, cưng làm sao vậy? Bị bệnh rồi sao? Nhìn như có tinh thần... Nhưng ràng chị dâu cưng rất khỏe mạnh mà, quái lạ..."

      Tô Tiểu Đường nhảy ra khỏi tay cậu, lại nằm xuống tại chỗ, lim dim mí mắt.

      Phương Cảnh Xán càng sốt ruột, liên tục gọi Tiểu Nhuyễn, Tiểu Nhuyễn, "Hic, vì sao để ý đến ! biết có phải ngã bệnh ?"

      "Cạch" tiếng, tiếng nắm đấm cửa xoay tròn, cửa chính lại lần nữa được mở ra.

      Ngay sau đó, Phương Cảnh Thâm đứng ngược sáng đẩy cửa bước vào.

      Lúc cúi người cởi giày, đột nhiên cái bóng màu vàng như như tên bắn khỏi dây cung lao vọt đến, nhảy vào lòng .

      Phương Cảnh Thâm thay giầy xong đứng lên, con vật người cũng theo đó mà rơi xuống, ra sức kêu "Meo meo meo meo" quấn quýt bên chân .

      Tiếp đó, Thịt Viên cũng chạy tới, ngoắc cái đuôi xoay vòng vòng quanh chân cậu chủ, nếu sơ ý giẫm chân lên con mèo .

      Phương Cảnh Thâm sờ sờ Thịt Viên, sau đó tùy tiện nhìn lướt qua con mèo màu vàng được Phương Cảnh Xán nhặt về, hôm nay sao lại nhiệt tình vậy? Đói bụng sao?

      Phương Cảnh Xán đứng gần đó tròng mắt gần như sắp rớt ra ngoài.

      Cậu như thể tin vào mắt mình, Tiểu Nhuyễn đột nhiên lại vui vẻ với Phương Cảnh Thâm, nhiệt tình nhảy vào lòng ta, còn lượn lờ quanh chân ta, thậm chí còn làm động tác như chú cún ngoe nguẩy đuôi...

      "Phương Cảnh Thâm! bằng cầm-thú! làm gì với Tiểu Nhuyễn của tôi!" Phương Cảnh Xán tức giận.

      Phương Cảnh Thâm chỉ coi cậu là cố tình gây , " làm gì?"

      "Vậy tại sao tôi chỉ mới ba ngày nó lại xem tôi như người xa lạ, còn đột nhiên trở nên nhiệt tình với như vậy!"

      "Chắc là trí thông minh phát triển hơn rồi."

      "..."

      phải con mèo này tự nhiên tỏ ra nhiệt tình với sao? So với kích động của Phương Cảnh Xán, Phương Cảnh Thâm vốn chẳng xem chuyện này ra gì, "Chị dâu chú đâu rồi?"

      "Sao em biết được! Đâu phải bà xã của em!" Phương Cảnh Xán nổi giận đùng đùng chạy đến gỡ cái chân cào cào ống quần Phương Cảnh Thâm ra, ôm nó lên.

      Kết quả, cậu vừa ôm lấy nó, bị nó hung hăng cào cho phát, mu bàn tay bỗng nổi lên vệt hồng hồng.

      Phương Cảnh Xán tủi thân suýt khóc, giống như vừa bị vợ phản bội, "Tiểu Nhuyễn, cưng đúng là lòng dạ độc ác mà hic hic..."

      Tuy Phương Cảnh Xán thoạt nhìn rất bi phẫn nhưng lại khiến người khác thấy đành lòng, nhưng mà dù có thê lương đến đâu cũng thê lương bằng người bị biến thành mèo nào đó, Tô Tiểu Đường nhảy ra khỏi ngực Phương Cảnh Xán, tiếp tục đuổi theo Phương Cảnh Thâm.

      Phương Cảnh Xán đứng phía sau cực kì bi thương, "Tiểu Nhuyễn ơi, Tiểu Nhuyễn của , sao cưng... Tên cầm thú đó. Cầm ~ thú~. Thú, cưng đừng bị ta lừa... hu hu hu... chỉ mới ba ngày thôi mà... Phương Cảnh Thâm phải người!"

      ***



      Thường sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên mà Phương Cảnh Thâm làm chính là tắm.

      Lúc vào phòng ngủ, vừa cởi áo khoác, định cầm chiếc áo sơ mi mới giặt tắm như thường ngày, Tô Tiểu Đường chui vào từ khe cửa, nương theo ống quần leo lên gối, lên đùi , sau đó nhảy lên giường. giường, dùng mấy cái chân dính đầy bùn đất vừa lấy ở trong vườn bôi lên quần áo mới giặt của , lo lắng kêu meo meo meo meo ngừng.

      Phương Cảnh Thâm nhìn dấu chân đen xì áo, bất đắc dĩ xách chú mèo đặt xuống đất, sau đó mở tủ tìm bộ quần áo mới.

      Trong nhà bây giờ vừa có chó vừa có mèo còn có cả Phương Cảnh Xán, quá ồn ào, nghĩ mình cần sớm đưa Tiểu Đường hưởng tuần trăng mật mới được.

      Trước khi con mèo lại bắt đầu theo vào phòng tắm, Phương Cảnh Thâm thở phù phù đóng sầm cửa lại.

      Tô Tiểu Đường dùng hai chân trước cào cào vào cánh cửa bằng kính, sau đó nản lòng nằm vật ra đất.

      Hic, Phương Cảnh Thâm vốn hề để ý đến .

      Vì sao trước đây Phương Cảnh Thâm có thể tự chuyện với rất thuận lợi, đến lượt sao lại khó khăn thế này?

      Loại cảm giác bất lực này khiến gần như sụp đổ...

      Lúc Phương Cảnh Thâm tắm rửa xong lau tóc ra, nhìn thấy con mèo vừa rồi còn quấn quýt lấy chân bây giờ mệt mỏi nằm dài ra đất, giống như bị chủ nhân vứt bỏ, bộ dáng bé thoạt nhìn đáng thương vô cùng.

      Phương Cảnh Thâm muốn nhấc chân, lại bất giác dừng bước, đồng thời ngồi xổm xuống.

      Cảm thấy có bóng đen phủ đỉnh đầu, lỗ tai Tô Tiểu Đường run lên cái ngẩng đầu, sau khi nhìn đến Phương Cảnh Thâm, ánh mắt màu hổ phách của bỗng chốc chiếu lấp lánh, cực kỳ kích động "Meo meo" tiếng.

      Chẳng lẽ Phương Cảnh Thâm phát ra điều gì sao?

      gắng dùng móng cào cào lên đùi , cố viết chữ, nhưng trong lúc hỗ loạn, biết có hiểu được gì .

      "Sao lại bẩn thế này?" Phương Cảnh Thâm liếc mắt quan sát nó .

      Vẫn phát ...

      Tô Tiểu Đường nhất thời thất vọng vô cùng, dùng ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm vào tay của Phương Cảnh Thâm.

      Phương Cảnh Thâm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, trong đầu khẽ dấy lên tia hoảng loạn, cau chặt mày, nương theo ánh mắt của con mèo nhìn vào tay mình, sau đó như quỷ thần xui khiến đưa tay ra trước mặt nó.

      Ngay lúc Tô Tiểu Đường kích động chuẩn bị viết chữ vào lòng bàn tay Phương Cảnh Thâm, dưới lầu truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết của Phương Cảnh Xán.

      "! !! ơi!!! ! xong rồi, chị dâu ngất xỉu!"

      Sắc mặt của Phương Cảnh Thâm lập tức thay đổi, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51 :


      Tô Tiểu Đường vừa tức vừa buồn, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể cho biết.

      tại còn để thấy cơ thể ngất xỉu nguyên nhân, phải làm sao bây giờ...

      Lúc Tô Tiểu Đường theo xuống lầu, thấy mặt của Phương Cảnh Thâm đầy mồ hôi, con mèo thể làm gì.

      Cả người Phương Cảnh Thâm đầy mồ hôi ôm thân thể của , nét mặt tràn đầy thấp thỏm lo âu, thân thể đều lộn xộn, đây chính là Phương Cảnh Thâm, người lúc nào cũng bình tĩnh, điềm nhiên sao?

      đột nhiên phát , bản thân thầm mến nhiều vậy rồi, chưa bao giờ hiểu cho tình cảm của , bao gồm cả tình cảm của dành cho mình.

      Vì người bị ngất ở phòng bếp, cho nên nghi ngờ bị ngộ độc thức ăn, Phương Cảnh Thâm ôm Tô Tiểu Đường rời trước, Phương Cảnh Xán ở lại lấy mẫu thức ăn trong phòng bếp chuẩn bị mang xét nghiệm.

      Sau khi về nhà Phương Cảnh Xán đổi chiếc mũ đơn giản, Tô Tiểu Đường nhân cơ hội rón rén nhảy vào cái mũ của cậu núp vào trong, sau đó cùng cậu đến bệnh viện.

      Hai người chạy lên chạy xuống bận rộn hơn nữa ngày, sau cùng kết quả kiểm tra phải do ngộ độc thức ăn.

      Càng làm hai người họ sợ hãi hơn là, tình huống của Tô Tiểu Đường cùng tai nạn xe của Phương Cảnh Thâm năm ngoái lại có phần giống nhau.

      Chỉ là Phương Cảnh Thâm vì bị tai nạn xe nên não bị va đập dẫn đến hôn mê, còn cơ thể của Tô Tiểu Đường hoàn toàn phát bất cứ dấu hiệu bị thương nào, cứ như vậy mà rơi vào trạng thái hôn mê.

      Lúc đó Phương Cảnh Thâm cùng mấy chuyên gia phụ trách tiến hành hội chẩn, cũng thử các loại phương pháp, đều thể làm Tô Tiểu Đường tỉnh lại.

      "Bác sĩ Phương, cậu suy nghĩ kỹ chút, trước khi bệnh nhân ngất xỉu xảy ra chuyện gì khác thường chứ?"

      Vẻ mặt Phương Cảnh Thâm trở nên hoảng hốt, biết có nghe được lời vị bác sĩ kia hỏi hay .

      Phương Cảnh Xán gãi đầu, trả lời thay Phương Cảnh Thâm: "Ba ngày nay tôi ở nhà, cũng biết chị dâu ở nhà có gặp chuyện gì , nhưng lúc tôi chị ấy vẫn còn rất khỏe mạnh."

      "Sức khỏe của bệnh nhân rất bình thường, cơ bản có thể loại trừ khả năng do phát bệnh mà trở nên như vậy, vấn đề duy nhất có thể là do tâm lý."

      "Tâm lý?" Phương Cảnh Xán sờ sờ cầm của mình suy nghĩ gì đó rồi liếc mắt nhìn Phương Cảnh Thâm.

      Chị dâu Tiểu Đường sống chung với người trai biến thái này có xảy ra vấn đề gì hay cũng biết được.

      "Đúng vậy." Vị bác sĩ bên cạnh nhìn về phía Phương Cảnh Thâm đề nghị, "Có tiện chút về chuyện sinh hoạt vợ chồng được ? Đương nhiên, càng chi tiết càng tốt."

      Phương Cảnh Thâm vẫn để ý tới ông ta, đỡ trán, vẻ mặt vô cùng phức tạp, biết suy nghĩ chuyện gì.

      Phương Cảnh Xán nhún nhún vai, " ấy chắc là chịu đả kích quá lớn, hay là để tôi ! Giáo sư Bạch ông cũng biết, tính cách của trai tôi, người bình thường rất khó tiếp cận. Tuy thường ngày ấy vẫn sinh hoạt giống mọi người, nhất là đối với bệnh nhân vui vẻ như cây trong gió xuân, nhưng nếu muốn có quan hệ gần hơn dường như thể, trừ phi chính ấy chủ động tiếp cận người ta. Chị dâu tôi, thuộc về dạng người hơi thiếu suy nghĩ, nhất là đối với trai tôi, vốn chính là gì nghe đó. Thầm mến tôi nhiều năm vậy rồi, vất vả lắm mới được bên nhau, ấy lại đào hoa như vậy, cho dù khi kết hôn, cũng có ít hộ sĩ, nữ bệnh nhân thương nhung nhớ vẫn hướng về ấy, chị dâu nhất định có cảm giác an toàn, chị ấy cũng phải là người thích oán trách người khác, chừng cứ mãi giấu trong lòng như thế nên chị ấy chỉ mong ngủ mãi tỉnh lại nữa..."

      xong lời cuối cùng, lời phân tích bệnh tình của Phương Cảnh Xán dành cho Phương Cảnh Thâm cứ như là lên án vậy.

      Giáo sư Bạch sau khi nghe xong có chút lúng túng trầm ngâm, " loại trừ khả năng này, đây có thể là nguyên nhân dẫn đến bệnh trạng này, chỉ là hình như vẫn chưa đầy đủ lắm..."

      "Ý của giáo sư Bạch là ấy vẫn chưa đủ biến thái để biến chị dâu trở thành như vậy?" Phương Cảnh Xán hỏi.

      Khóe môi giáo sư Bạch giật giật, bất đắc dĩ cười cười, "Tôi nghe Tô tiểu thư trước kia rất béo, đây quả là khả năng dẫn đến tính cách của ấy có chút tự ti, thế nhưng tôi gặp Tô tiểu thư vài lần, rất rộng lượng, huống hồ với điều kiện như bây giờ, theo đuổi Phương Cảnh Thâm, tôi thấy đẹp bằng Tô tiểu thư, hơn nữa bác sĩ Phương, ngày thường tác phong và cách đối xử với bà xã rất ràng, việc này đến nỗi khiến ấy uất ức muốn tỉnh lại?"

      " nhất định như vậy, tôi là người bị hại nhiều năm nên tôi biết , ta thuộc về cái loại chỉ đứng xa mà nhìn, thực tế còn mắc chứng thích ép buộc người khác trầm trọng, chưa tính đến việc bắt người khác làm bình hoa để thưởng thức, nếu như cùng sống chung với ta nhất định mệt mỏi đến chết, hơn nữa vừa rồi tôi vẫn còn quên chuyện cực kỳ quan trọng, theo tôi được biết, tôi đến bây giờ ấy vẫn chưa chạm qua..."

      chưa xong, Phương Cảnh Thâm vẫn gì đột nhiên nắm lấy cổ áo Phương Cảnh Xán.

      Phương Cảnh Xán lập tức sợ đến mức ôm lấy đầu, " em sai rồi, em dám nữa, em bao giờ ... xấu nữa! em biết gì hết!"

      Xin đừng giết.

      Giáo sư Bạch: "..."

      nghĩ đứa em này của mới là có chuyện...

      "Tiểu Nhuyễn đâu rồi?" Phương Cảnh Thâm hỏi, có loại kích động len lỏi khiến giọng cũng bình thường.

      "Gì?" Phương Cảnh Xán mơ màng.

      "Tiểu Nhuyễn! Mèo của !"

      "Mèo của ? Mẹ kiếp, ràng là mèo của em! Mèo... Mèo của em thế nào? Tiểu Nhuyễn nó ở nhà mà..."

      "Chết tiệt!" Phương Cảnh Thâm nặng nề buông cổ áo của Phương Cảnh Xán ra, sau đó kéo cửa rầm tiếng chạy .

      Trong chớp mắt khi kéo cửa, cái bóng mèo vàng từ trong mũ của Phương Cảnh Xán vọt ra "Meo meo ~" tiếng.

      Nhìn thấy con mèo sắp ngã nhào mặt đất, nghe được tiếng mèo kêu Phương Cảnh Thâm bỗng nhiên quay đầu lại, đúng lúc nhào tới, giữa trung dùng hai tay bắt lấy nó, ôm vào lòng chặt, vẻ mặt như vẫn chưa tỉnh hồn.

      Phương Cảnh Xán nháy mắt cái, lại sờ mũ của mình, "Ôi chao, Tiểu Nhuyễn cưng đến đây lúc nào thế!"

      Trả lời cậu là bóng lưng của Phương Cảnh Thâm mang Tiểu Nhuyễn rời khỏi đó...

      Phương Cảnh Xán: "Giáo sư, bây giờ ông tin lời của tôi chưa!"

      Giáo sư Bạch: "..."

      ***



      kịp tìm chỗ khác thuận tiện hơn để chuyện, Phương Cảnh Thâm mang con mèo đến góc cầu thang ít người qua lại trong bệnh viện.

      Tô Tiểu Đường nhìn biểu của Phương Cảnh Thâm thấy cuối cùng cũng biết rồi, quả thực kích động đến mức chẳng biết phải nên làm thế nào, ra sức cọ cọ đầu vào lòng , liếm ngón tay của , uất ức, nức nở kêu meo meo meo meo ngừng.

      Phương Cảnh Thâm tỏ ra bất đắc dĩ, "Được rồi được rồi, ngoan, đừng nũng nịu, mau cho biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "... Sai... Em... Em là Tiểu Đường?" Phương Cảnh Thâm lại nghi ngờ hỏi.

      Tô Tiểu Đường lập tức lo lắng nhìn "Meo meo" tiếng.

      "Em muốn chứng minh bằng cách nào?" Phương Cảnh Thâm nhíu mày.

      "Meo meo?"

      " cộng bằng mấy?" Phương Cảnh Thâm hỏi.

      Mặt Tô Tiểu Đường đen lại, phương thức kiểm tra của nam thần so với lúc trước cũng chẳng ‘cao minh’ hơn là bao.

      "Meo ~ meo ~" Tô Tiểu Đường meo hai tiếng.

      " cộng cộng hai bằng mấy?"

      "Meo ~ meo ~ meo ~ meo ~" Tô Tiểu Đường tiếp tục meo meo.

      " cộng cộng hai cộng ba bằng mấy?"

      "Meo ~ meo ~ meo ~ meo ~ meo ~ meo ~ meo ~" Tô Tiểu Đường lại kêu meo meo liên tục, rất sợ meo meo sai.

      " cộng cộng hai cộng ba cộng bốn bằng mấy?"

      "..."

      Tô Tiểu Đường yên lặng xoay người, quay cái mông vào mặt kháng nghị.

      Phương Cảnh Thâm xoay người lại, nhịn được cười khẽ, "Xin lỗi..."

      Chết tiệt, phải cố ý sao?

      ***



      Sau khi về nhà, Tô Tiểu Đường khó khăn dùng IPAD chuyện với Phương Cảnh Thâm.

      "Xin lỗi, đều là lỗi của ..." Phương Cảnh Thâm tỏ ra hổ thẹn.

      [Sao lại là lỗi của ! liên quan đến !]

      "Em ở cùng với nên mới bị như vậy."

      Haiz, Tô Tiểu Đường suy nghĩ, đúng vậy.

      Lúc bọn họ nhau vẫn chưa ở cùng nhau, trước khi kết hôn Phương Cảnh Thâm có quan niệm vượt quá giới hạn, lúc nhận giấy đăng ký kết hôn rồi... Giờ nào phút nào bóng đèn siêu cấp Phương Cảnh Xán cũng ở bên cạnh quấy rối.

      Mãi cho đến đêm qua, vất vả mới đợi được Phương Cảnh Xán công tác có ở nhà, ngày hôm sau lại xảy ra chuyện này.

      Dường như mọi việc rất trùng khớp.

      Nhưng mà hai người họ nghĩ ra rốt cuộc mọi chuyện có liên quan hay , nếu có, liên quan thế nào.

      Chuyện này thể nào dùng khoa học để giải thích được chỉ có thể tự đoán thôi, Phương Cảnh Thâm thở dài suy nghĩ miên man, mở trò chém trái cây cho chơi, dịu dàng vuốt ve đầu của , "Đừng có gấp, nhất định có cách, phải thành công trở về đó sao?"

      Cuối cùng cũng khiến Phương Cảnh Thâm tin chuyện này, Tô Tiểu Đường an tâm hơn rất nhiều, dùng đầu cọ cọ vào mu bàn tay ý bảo đừng lo lắng.

      "Xin lỗi, ngay từ đầu nhận ra em."

      Qua chuyện này, Phương Cảnh Thâm cảm thấy cần nghĩ ra cách gì đó để sau này dù thế nào cũng nhận ra được đối phương, để tránh loại chuyện thế này lại phát sinh thêm lần nữa.

      Tô Tiểu Đường gật đầu, biểu đồng tình, lần sau nếu Phương Cảnh Thâm cho tính đạo hàm, nguyên phân hay vi phân... chỉ nghĩ thôi muốn khóc.

      "Biết mã Morse* ? Phát ra tiếng vang, ba lần ngắn ba lần dài lại ba lần ngắn. Như vậy biết là em." Phương Cảnh Thâm đề nghị.

      * Mã Morse hay mã Moóc-xơ là loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo. Mã Morse dùng chuỗi được chuẩn hóa gồm các phần tử dài và ngắn để biểu diễn các chữ cái, chữ số, dấu chấm, và các kí tự đặc biệt của thông điệp. Các phần từ ngắn và dài có thể được thể bằng thanh, các dấu hay gạch, hoặc các xung, hoặc các kí hiệu thường được gọi là "chấm" và "gạch" hay "dot" và "dash" trong tiếng .

      Tô Tiểu Đường lắc đầu: [ Vẫn chưa ràng ]

      Cách SOS này trong thực tế còn quá nhiều thiếu sót, ai chú ý đến tiếng kêu của chó mèo, cho dù là Phương Cảnh Thâm cũng thể nào chú ý đến.

      "Có ý kiến nào ?" Phương Cảnh Thâm chớp mắt.

      [ vòng quanh , thuận chiều kim đồng hồ ba vòng, ngược chiều kim đồng hồ ba vòng, cứ như vậy...] Tô Tiểu Đường gõ chữ xong liền làm mẫu lần.

      Phương Cảnh Thâm nhìn con mèo cố sức vòng quanh mình, trong con ngươi lên vẻ cưng chiều, "Ừ, đúng rồi."

      ***



      Hai ngày này Phương Cảnh Xán rất nôn nóng.

      chỉ vì chị dâu vẫn hôn mê bất tỉnh, thêm vào đó cậu phát trai cậu bị điên.

      Bà xã còn nằm trong bệnh viện, ta lại cả ngày chỉ biết ôm con mèo, cung phụng như hoàng hậu nương nương, lại còn dắt Tiểu Nhuyễn tản bộ như dắt cún, Tiểu Nhuyễn sớm muộn gì cũng thành tinh, con mèo lại như con cún thích được người ta nhìn, thuận theo ta hề làm loạn, thấy ta liền đung đưa chiếc đuôi, chính cậu là chủ nhân mà trước giờ cũng chưa từng thấy, Phương Cảnh Thâm còn vô liêm sỉ chiếm đoạt Tiểu Nhuyễn, giống như con mèo này bị chủ nó bán trả nợ.

      "Đừng đụng nó, chưa rửa tay sao?"

      "Đứng lên, cái đó là mua cho Tiểu Nhuyễn."

      "Đừng nhúc nhích, cái đó mua cho Tiểu Nhuyễn ăn."

      "..."

      Nhìn Phương Cảnh Thâm trước mắt tự mình xuống bếp vì Tiểu Nhuyễn mà chuẩn bị cả bữa tiệc thịnh soạn, mà cậu ở nhà chỉ có thể ăn mì ăn liền, Phương Cảnh Xán sờ sờ Thịt Viên cũng bị bỏ rơi như mình, "Quả bóng , chủ nhân của cưng người ngủ mãi tỉnh, người lại như phát điên rồi, chỉ còn hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, thôi, dẫn cưng ra ngoài ăn..."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52 :


      Lần trước Phương Cảnh Thâm trở về được là nhờ có nguy hiểm kích thích, dựa theo suy luận này Tiểu Đường chắc cũng cần phải có kích thích gì đó mới về được?

      Mấy ngày nay, người con mèo suy nghĩ rất nhiều phương án, thế nhưng cuối cùng tất cả đều bị bác bỏ, bởi vì phải để Tô Tiểu Đường bị kích thích nhất định trong hai người bọn họ chịu tổn thương.

      Bây giờ Phương Cảnh Thâm và Tô Tiểu Đường đều trong thời gian nghỉ chờ kết hôn nên cần phải làm, việc Tiểu Đường xảy ra chuyện đều giấu tất cả mọi người trong nhà, nhưng ngày kết hôn ngày càng đến gần, chắc giấu được bao lâu nữa.

      Để tránh hành vi của mình trở nên kỳ quái khiến Phương Cảnh Xán nghi ngờ, lúc có việc gì Tô Tiểu Đường vẫn thường hay chạy đến an ủi tâm hồn bị tổn thương của cậu.

      Thế nhưng, nhanh chóng cảm thấy hối hận.

      Phương Cảnh Xán là người ngốc hết, cậu có thói quen xấu —— hay lẩm bẩm mình.

      Thói quen này ra cũng chẳng ảnh hưởng gì đến người khác, nhưng, điều kiện tiên quyết là khi cậu ở mình.

      " phụ lòng tay nuôi cưng lớn, thực rất thông minh ~ bảo bối, nhanh lần nữa ~ ".

      Phương Cảnh Xán nhìn bàn chân mập mạp của của chú mèo chém trái cây trông đáng đến mức động lòng người.

      Tô Tiểu Đường lơ đãng lấy bàn chân cào cào vài phát cho cậu vui.

      Phương Cảnh Xán nâng cằm cảm thấy hăng hái dạt dào, còn dùng điện thoại di động quay lại rồi đăng lên Wechat khoe khoang.

      Chơi vô cùng vui vẻ, nhưng trong lòng lại đầy tâm nặng nề.

      "Tiểu Đường đáng thương, trước đây em với chị cái gì, trăm phương ngàn kế muốn chị tránh xa ta chút, nghe, giờ hay rồi, biến thành như vậy..."

      "Nhưng mà, thực kỳ quái, người sống thực vật chẳng lẽ có khả năng truyền nhiễm? Vậy sao lây qua cho em này? Aiz, chẳng lẽ là cái tên Phương Cảnh Thâm đó... “Khắc thê”? Đừng , cũng có khả năng đó lắm! Hừ, bây giờ biết cái gì gọi là lần sai lầm hối hận ngàn năm rồi chứ! Nếu sớm chọn em tốt biết bao!"

      Tô Tiểu Đường ngồi bên cạnh nghe được khóe môi bỗng giật giật, khắc thê? Chuyện này mà cậu ta cũng nghĩ ra được...

      Phương Cảnh Xán sờ sờ đám lông đầu Tiểu Nhuyễn, thấp giọng : "Lúc này có thêm chuyện nan giải, cho dù bây giờ có chuyển Tiểu Đường đến bệnh viện tư nhân, phong tỏa mọi tin tức, nhưng đời này có tường nào gió lọt qua được, nhất là chuyện của người đó, ngoài kia có biết bao người bụng dạ khó lường nhìn chằm chằm vào đây, lúc này chắc chắn chuyện nên biết đều biết cả rồi!"

      "Aiz, chị dâu Tiểu Đường... Nếu như chị tỉnh lại, rất có thể tiếng chị dâu này phải dành để gọi người khác rồi!"

      Tô Tiểu Đường nghe xong liền muốn tạt cho cậu em này chậu nước lạnh, lời cậu ta muốn bị đánh đây mà.

      Phương Cảnh Xán tiếp tục lẩm bẩm, "Haiz, phải tôi đe dọa, lúc trước ai tin ta nghiêm túc, cho đến khi sắp bắt đầu tổ chức hôn lễ, thiệp mời đều gửi hết mới lo lắng sốt ruột, thế nhưng lúc này tỉnh ngộ có ích lợi gì, chậm mất rồi, ngay cả chứng nhận kết hôn của người ta cũng xé! Nghe có người nào đó nhận được thiệp mời sau đó tức đến nỗi phải vào viện! Chậc chậc, trông ngày thường lúc nào cũng tỏ ra thanh cao, lạnh lùng, màng tất cả thích chơi trò lạt mềm buộc chặt, ai đó đâu có biết trong lòng người ta đâu là gì, hai lời lập tức kết hôn ngay..."

      Tô Tiểu Đường thấy phiền, muốn né tránh bàn tay vuốt ve đầu của Phương Cảnh Xán, người cậu ta là ai?

      giây tiếp theo, Tô Tiểu Đường thấy được cái gì gọi là miệng quạ.

      Tiếng chuông cửa vang lên.

      Từ góc độ này Tô Tiểu Đường nhìn lắm, vậy nên bò lên vai Phương Cảnh Xán ngồi xổm xuống, ánh sáng xuyên qua cánh cửa thủy tinh rọi xuống mặt đất, thấy Phương Cảnh Thâm mở cửa, người đứng ở ngoài chính là...

      quan sát tỉ mỉ lúc, phát người này hơi quen quen, đó phải là cái Amy luôn làm khó lúc thử áo cưới đó sao?

      Phương Cảnh Xán huýt sáo, "Ôi chao, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay! Tiểu Nhuyễn ngoan, chúng ta sắp có trò hay để xem rồi! Ố là la, có nên quay lại rồi mang cho chị dâu xem nhỉ? chừng có thể làm chị ấy tức giận đến mức từ giường bệnh nhào xuống cũng nên!"

      Trong thâm tâm Tô Tiểu Đường tự : cần, cảm ơn...

      Khoảng cách này nghe bên trong gì, chỉ thấy sắc mặt của Amy thoạt nhìn tiều tụy vô cùng, quả thực giống như lời Phương Cảnh Xán , chắc là vừa bệnh trận .

      Amy ngồi ghế sa lon, Phương Cảnh Thâm chào hỏi xong, sau đó ngồi xuống phía đối diện.

      Amy biết gì đó, mắt đỏ quạch nước mắt rơi lã chã, lời cùng vẻ mặt càng ngày càng kích động.

      Ngay từ đầu Phương Cảnh Thâm còn chẳng thèm quan tâm, sau cùng ngồi xuống cạnh , hai tròng mắt Amy sáng ngời, lập tức nhào vào lòng .

      Thân thể Phương Cảnh Thâm ngần ngừ lúc, nhưng đẩy ra, mà chậm rãi đưa bàn tay ra vỗ vỗ sau lưng muốn trấn an.

      Người vẫn đứng ngoài quan sát như Phương Cảnh Xán mà hai tròng mắt còn sáng hơn cả Amy, thấy vậy vội vàng hú hét tiếng rồi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, " quá sai lầm! Còn tưởng rằng có chuyện gì hay ho nữa, lại còn bạo dạng như vậy! Phương Cảnh Thâm tôi nhìn lầm rồi, hừ, sai, cái nhìn của tôi đối với chính là, quả nhiên là bác sĩ cầm thú số ..."

      Phương Cảnh Xán vừa mới lấy điện thoại di động ra lại chần chừ để xuống, "Aiz được, có phải nên ngăn cản ? Tiểu Đường quá đáng thương!"

      Lúc chần chừ, Phương Cảnh Thâm đứng dậy đỡ Amy ra cửa.

      Tiếng khởi động xe truyền đến.

      Đây là đưa người ta về nhà?

      Phương Cảnh Xán vào phòng khách, thong thả qua lại, càng nghĩ càng thấy đúng.

      Tuy trong miệng vẫn ngừng thốt ra những lời sỉ vả Phương Cảnh Thâm, nhưng trong lòng lại ràng hơn ai hết Phương Cảnh Thâm tuyệt đối làm ra loại chuyện này.

      " ta rốt cuộc muốn giở trò gì!"

      Nghĩ tới nghĩ lui, Phương Cảnh Xán vẫn gọi điện thoại cho Phương Cảnh Thâm, kết quả đối phương lại thẳng tối nay về, sau đó liền cúp điện thoại.

      Chuyện này Phương Cảnh Xán càng hiểu, "Uống lộn thuốc?"

      Phương Cảnh Xán để ý, chú mèo mới vừa nãy còn bên cạnh giờ biết chạy đâu.

      ***



      Ba giờ sáng, Phương Cảnh Thâm trở về.

      ngờ phát Phương Cảnh Xán vẫn còn chưa ngủ, tự mình cầm đèn pin đứng trong sân biết làm gì.

      "Tiểu Nhuyễn! Tiểu Nhuyễn cưng ra đây ! Tiểu Nhuyễn... A ——F*ck! Phương Cảnh Thâm, đột nhiên xuất muốn dọa chết người sao! Sao lại về?"

      "Tiểu Nhuyễn thế nào?" Phương Cảnh Thâm mặt đen lại hỏi.

      Phương Cảnh Xán có chút chột dạ, "Ai cần lo, bọn em chơi trò trốn tìm!"

      " thấy nó từ khi nào?" Sắc mặt của Phương Cảnh Thâm càng đen hơn.

      Phương Cảnh Xán bĩu môi, "Có lẽ chính là lúc cùng Amy em em... Làm sao bây giờ, em tìm khắp cả nhà rồi đều thấy, Tiểu Nhuyễn biết có lạc đường ? Nhưng bình thường nó rất hiểu chuyện, tuyệt đối chạy xa..."

      "Chia nhau ra tìm."

      Thấy sắc mặt của Phương Cảnh Thâm càng ngày càng khó coi, Phương Cảnh Xán dám chọc nữa, cầm đèn pin ra ngoài tiểu khu tiếp tục tìm.

      Hai người tìm hơn nửa đêm, cuối cùng cả Thịt Viên cũng bị Phương Cảnh Thâm lôi ra tìm phụ, nhưng ngay cả sợi lông mèo cũng tìm được.

      Bây giờ chỉ là con vật bé , nếu muốn trốn, căn bản là thể nào tìm được.

      Phương Cảnh Thâm càng ngày càng nôn nóng, đồng thời cũng buồn bực thôi.

      Đưa Amy về sau đó lập tức quay lại bệnh viện, nhưng đợi hết mấy giờ đồng hồ cũng thấy Tô Tiểu Đường có dấu hiệu tỉnh lại, đoán là lại thất bại, vậy nên mới quay về nhà, ai ngờ lúc về đến lại nghe mất tích.

      Lúc tuyệt vọng, bất cứ chuyện gì cũng có thể thử, nha đầu kia... Nhất định là giận rồi...

      Phương Cảnh Thâm véo mi tâm cái, sau đó đột nhiên vẻ mặt lên đau đớn, che ngực ngồi xổm xuống, sau đó ngã xuống đất nhúc nhích...

      Sau khắc, cái bóng màu vàng từ trong bụi cây lao vọt ra, chạy như bay đến bên cạnh Phương Cảnh Thâm, vô cùng lo lắng dùng cái chân bé xíu cào cào lên mặt .

      Lúc này, bất ngờ kịp đề phòng, bàn tay vươn ra ôm vào lòng, đôi mắt vẫn nhắm chặt biết mở tự bao giờ, sáng như sao trời, rạng rỡ lấp lánh nhìn , : "Bắt được em rồi..."

      Chỉ vì đôi mắt hớp hồn đó mà khiến Tô Tiểu Đường thời mê mẩn dứt ra được, ràng thẹn quá hóa giận đưa móng vuốt sắt bén lên, sau cùng lại nỡ cào , chỉ có thể tức tối nhìn chằm chằm.

      Phương Cảnh Thâm véo vào lớp thịt mềm mại cái lấy lòng, "Xin lỗi, sau này vậy nữa..."

      Chiêu này lại vô dụng, nhắc lại Phương Cảnh Thâm thấy có chút mất mát.

      Tô Tiểu Đường lập tức kích động dùng chân vẽ vào lòng bàn tay , sau cùng viết ra ba chữ "Mỹ nhân kế".

      Phương Cảnh Thâm cười khẽ, liên tục cam đoan, "Biết mà biết mà, sau này chỉ dùng với em thôi!"

      Tô Tiểu Đường sớm đoán ra mưu đồ của , xem ra chiêu này thể sử dụng được nữa, nhưng nhìn theo góc độ khác, lại rất vui mừng, ít ra tin tưởng , Phương Cảnh Xán vẫn cho rằng có cảm giác an toàn, nhưng thực chứng minh cố gắng của uổng phí.

      ***



      Nhìn thấy thời gian tổ chức hôn lễ càng ngày càng đến gần, ba Phương cùng mẹ Phương chuẩn bị về nước, bà ngoại của Tô Tiểu Đường cùng bà con cũng nhiệt tình muốn đến đây để phụ giúp công việc chuẩn bị cho hôn lễ.

      Phương Cảnh Thâm vắt hết trí óc mới khuyên được bọn họ đừng đến sớm như vậy, nhưng giấy thể gói được lửa, dù cho bà ngoại của Tô Tiểu Đường phát , nhưng cha mẹ chắc chắn nghi ngờ.

      Phương Cảnh Xán nhàn nhã ăn khoai tây sợi, " chắc chắn vẫn còn muốn tiếp tục lừa gạt mọi người? nên tùy tiện, tìm lý do gì đó kéo dài lễ thành hôn lại là được rồi!"

      "Lý do? Chú cho lý do để Tô Kiến Thụ tìm đến tận cửa để hỏi nguyên nhân !"

      "Ồ, có..." Phương Cảnh Xán nhìn bộ dạng mệt mỏi của Phương Cảnh Thâm, đột nhiên có chút cảm thông cho , " phải như vậy, đối với bên ngoài có thể đổi lịch trình, hai người kết hôn, sau đó nhân cơ hội đưa chị dâu sang Mỹ để chữa bệnh, em vẫn còn giữ liên lạc với bác sĩ Smith..."

      "Cũng chỉ có thể như vậy."

      Tô Tiểu Đường vẫn nằm ghế sa lon chợt meo meo tiếng rồi nhảy lên gối Phương Cảnh Xán, nhiệt tình cọ cọ đầu vào mu bàn tay cậu, cảm ơn cậu giúp đỡ trong mấy ngày này.

      Phương Cảnh Xán thấy hành động thân thiết chưa từng có của Tiểu Nhuyễn, cảm động đến nỗi rưng rưng nước mắt, Phương Cảnh Thâm ho tiếng bế con mèo về, " đến bệnh viện xem thử, hôm nay là ngày Tiểu Đường kiểm tra tổng quát."

      "Sao lần nào đến bệnh viện cũng phải mang theo Tiểu Nhuyễn thế!" Phương Cảnh Xán bất mãn.

      "Động vật là liệu pháp chữa bệnh."

      "Có loại liệu pháp này sao?" Phương Cảnh Xán lẩm bẩm theo, suy nghĩ nếu cùng mang Thịt Viên theo tránh bị hoài nghi, "Em cùng với !"

      ***



      Đến bệnh viện, Phương Cảnh Thâm ôm con mèo thảo luận cùng mấy chuyên gia, Phương Cảnh Xán đến phòng bệnh thăm Tô Tiểu Đường, tự lấy điện thoại muốn hát cho nghe, đột nhiên đôi mắt nhạy bén phát bàn tay khẽ động đậy.

      Mấy phút sau, trong phòng bệnh truyền đến trận gào khóc thảm thiết, sau đó là thanh bàn ghế đổ ngã ầm ầm loảng xoảng...

      Đương Phương Cảnh Thâm cùng các chuyên gia trò chuyện xong, muốn đến phòng bệnh thăm Tô Tiểu Đường, ngay khi mở cửa phòng bệnh, lập tức bị cảnh bên trong dọa chết khiếp.

      "Tô Tiểu Đường" tỉnh rồi!!!

      Phương Cảnh Thâm lập tức cúi đầu nhìn con mèo trong lòng, nó cũng nhìn cái, sau đó ngọ nguậy nhảy xuống đất, vòng quanh , trái ba vòng, phải ba vòng.

      Phương Cảnh Thâm: "..."

      Con mèo vẫn là Tiểu Đường,... Vậy bây giờ "Tiểu Đường" vừa tỉnh lại rốt cuộc là ai?

      "A a a! , mau cứu em! Chị dâu điên rồi!"

      Giờ này phút này, đầu tóc Phương Cảnh Xán bù xù, quần áo xốc xếch, cà vạt rơi mặt đất, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết như bị dã thú rượt đuổi, mà phía sau cậu, "Tô Tiểu Đường" vẻ mặt ủi khuất, vẫn kiên trì đuổi theo cậu...

      Hai người chạy vòng quanh cái bàn tròn, cậu chạy tôi đuổi...

      "Người" này rốt cuộc là ai, dường như rất ràng...

      Phương Cảnh Thâm đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn khi trước đây gặp phải tình huống này.

      thực cách nào tưởng tượng được Thịt Viên dùng thân thể của chính mình làm ra những việc đáng sợ đến nhường nào.

      "A a a! ! trai dấu! cứ đứng nhìn là thế nào? Chị dâu! Chị dâu em biết sau khi tỉnh lại, hai mạch Nhâm Đốc của chị được đả thông nên mới nhận ra thế giới này ai mới là người đàn ông hoàn mỹ nhất, nhưng... nhưng chị nên khép nép lại xíu chứ hu hu hu! Em phải loại đàn ông tùy tiện đâu!"

      Vừa dứt lời, "Tô Tiểu Đường" tiếp tục truy đuổi nữa, mà dùng cả tay lẫn chân bò lên mặt bàn, đoán đúng thời cơ nhào lên người Phương Cảnh Xán, mạnh mẽ lao đầu vào người cậu.

      Phương Cảnh Thâm đứng bên cạnh đúng lúc túm lấy cổ áo của “Tô Tiểu Đường”, mặt lạnh nhìn về phía Phương Cảnh Xán: "Chú ra ngoài trước! được cho ai vào đây! Chờ chút, mang cho phần cơm, phải có cá!"

      Phương Cảnh Xán cũng biết có nghe hay , như nàng dâu bị khi dễ khóc lóc chạy ra ngoài.

      Thấy chủ nhân thân bị đuổi , "Tô Tiểu Đường" bỗng chốc nổi cáu, dùng móng tay cào lên mặt Phương Cảnh Thâm.

      Phương Cảnh Thâm nghiêng đầu né tránh, nhưng vẫn là bị bắt được, cổ lên năm dấu tay đỏ tươi, bởi vì nỡ dùng sức với , cho nên bị cào vài cái, ngay cả Thịt Viên trông thấy chủ nhận kích động chờ được vuốt ve cũng bị cào cho mấy phát, tiếng tru thảm thương vang dội khắp phòng.

      Sau đó...

      Sau đó con mèo bên cạnh bật dậy, từ sau chiếc bàn nhảy lên cào lên mặt "Tô Tiểu Đường".

      Phương Cảnh Thâm: "..."

      chung, tiếp theo đó là màn hỗn loạn...

      Mười phút sau, "Tô Tiểu Đường" được đút cho con cá, sau khi ăn no ngủ thiếp , cuối cùng cũng tạm thời có lại được bình yên.

      Phương Cảnh Thâm vừa thoa thuốc cho "Tô Tiểu Đường" vừa nhíu mày phê phá chú mèo , "Ra tay sao lại nặng thế này? Đây chính là mặt của em đó!"

      Con mèo buồn bã lo lắng nhìn bôi thuốc cho mình, thở phì phò nghiêng đầu sang chỗ khác.

      Hừ, nó khi dễ cún của còn dám cào mặt người đàn ông của , trả thù sao được!

      ***



      Sau khi Phương Cảnh Thâm suy tính lập tức đem "Tô Tiểu Đường" trở về nhà.

      Chuyên gia biết được bệnh nhân lại tự mình tỉnh dậy được vô cùng kinh ngạc, đề nghị ở lại bệnh viện tiến hành kiểm tra lượt rồi hãy xuất viện, nhưng Phương Cảnh Thâm từ chối, tình huống của bây giờ quá mức hoang đường.

      Lúc về đến nhà, chắc là do tập tính của mèo, phần lớn thời gian "Tô Tiểu Đường" đều ngủ, trêu chọc xảy ra chuyện gì.

      Giữa lúc Phương Cảnh Thâm lâm vào bế tắc, ngày hôm sau, nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới.

      "Sức khỏe của Phương phu nhân tất cả đều bình thường, nhưng..."

      "Thế nào?"

      "Đừng khẩn trương, chỉ là muốn chúc mừng Phương tiên sinh mà thôi!"

      "Chúc mừng?"

      " sai, Phương phu nhân mang thai."

      "... cái gì?"

      "Lúc trước vì thời gian ngắn quá nên phát ra."

      Bác sĩ xong còn hết sức thân thiết đưa chỉ số xét nghiệm cùng ảnh chụp cho xem.

      Nhớ đến lần đó, trong đại não Phương Cảnh Thâm có tia sáng lóe lên, sau đó vừa mừng vừa lo, trong khoảng thời gian ngắn biết phải chạy đâu, trong phòng ngủ lầu “Tô Tiểu Đường” ngủ, mà linh hồn của Tô Tiểu Đường lại hoán đổi với cơ thể mèo, phơi nắng trong sân.

      Cuối cùng Phương Cảnh Thâm vẫn nhanh chóng đến bệnh viện.

      Kết quả, nhìn thấy con mèo vừa nãy vẫn còn ngồi đây phơi nắng, trong lòng lại nhen nhóm nổi sợ mơ hồ.

      lầu, "Tô Tiểu Đường" lại ra ban công, cả người trèo lên lan can hết sức nguy hiểm, đưa cánh tay dài ra muốn phơi con cá.

      Lúc Phương Cảnh Thâm kinh sợ hồn phi phách tán, trong phòng khách truyền đến thanh của Phương Cảnh Xán, "! hay rồi! Ba mẹ trở về! Bây giờ sắp đến nơi rồi! Chị dâu trở lại bình thường chưa vậy? Oa a a a, chị dâu à, sao chị leo được cao vậy! , hai người rốt cuộc chơi trò gì thế? Cứ thế này sớm muộn gì tim em cũng rớt ra ngoài mất thôi!"

      "Câm miệng!" Phương Cảnh Thâm khẽ rủa tiếng nhanh chóng chạy lên lầu.

      Đời này Phương Cảnh Thâm chưa từng sợ như bây giờ, loại cảm giác này khiến cả thế giới của trở nên lung lay gần như sụp đổ...

      Chỉ trong thời gian mấy phút ngắn ngủi, cả người đều là mồ hôi, hơi thở nặng nề, như cá bị ngạt sắp chết.

      hoảng sợ nhìn trèo lên lan can, thanh run rẩy còn nghe , "Em..."

      biết nên gọi là gì, yết hầu chuyển động lên xuống vài cái, "Tiểu Nhuyễn, xuống đây..."

      cơn gió thổi qua, đứng lắc lư trong gió nhìn , đột nhiên lộ ra nụ cười, nụ cười ấm áp ai có thể sánh bằng, trong nháy mắt xoa dịu tất cả nỗi bất an lan ra từng tế bào của .

      "Em..."

      cẩn thận lần theo lan can trở vào ban công, sau cùng khi ánh mắt đờ đẫn bước đến gần , vươn cánh tay bé yếu ớt ôm lấy eo , "Là em."

      Phương Cảnh Thâm đỏ mắt vùi đầu vào hõm cổ của , thân thể run rẩy, ôm chặt, nhưng lập tức cẩn thận buông tay ra, dám dùng quá sức.

      Khi thấy biểu hoảng sợ chợt gương mặt , về với cơ thể của mình rồi.

      "Cảnh Thâm! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tiểu Đường thế nào? Vì sao Amy Tiểu Đường hôn mê bất tỉnh thành người thực vật?"

      "Phương Cảnh Thâm ra đây cho tôi! Tôi mang con khỏe mạnh giao cho , rốt cuộc là chăm sóc nó thế nào!"

      "Để tôi ! Em rể cũng vừa thoát khỏi kiếp sống cuộc sống thực vật, em họ lại trở thành người thực vật? xui xẻo đến vậy chứ! Có phải ông bịa ra !"

      "Thâm Thâm, Thâm Thâm con ở đâu, mau ra đây! Con làm vậy là muốn giết bà cố này sao?"

      ...

      Bố Phương, mẹ Phương cũng đến, ràng tất cả người trong nhà đều có mặt.

      Đám người đợi đến lúc thấy hai người họ ôm nhau, tất cả đều mắt lớn nhìn mắt ngây ra.

      gian im lặng trong phút chốc lại trở nên huyên náo.

      Phương Cảnh Thâm bị hỏi đến mức đều sắp phình ra, "Mọi người có thể yên lặng chút được ? Phụ nữ có thai cần phải nghỉ ngơi!"

      Lần thứ hai im lặng.

      Ngay cả Tô Tiểu Đường cũng sửng sốt, "Phụ nữ có thai..." Ở đâu?

      Mười phút sau, Tô Tiểu Đường bị đám người vậy quanh, lúc Phương Cảnh Thâm bịa ra chuyện để kể, người lại vui vẻ trở lại.

      Phương Cảnh Xán ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm chậm chạp chưa tỉnh hồn lại được, muốn chen miệng vào lại có cơ hội.

      Phương Cảnh Xán: "Cái kia, con muốn hỏi..."

      Bà cố: "Sao con vẫn còn bộ dạng này thế! Chị dâu con cũng mang thai rồi, nhanh chóng thu xếp đồ đạc dọn !"

      Phương Cảnh Xán: "Con..."

      Mẹ Phương: "Đúng vậy, dưỡng thai rất quan trọng, ngộ ngỡ bé cưng bị nhiễm phải tính xấu của con phải làm thế nào?"

      Phương Cảnh Xán: "Cái gì..."

      Ba Phương vốn muốn an ủi vài câu, nhưng gần đây thấy tin tức tạp chí ông tính tình kỳ quái, lập tức nghiêm mặt, "Con cũng nên dắt về nhà , cho dù muốn có bạn , cũng đừng lúc nào cũng theo quấy rối chị dâu của con!"

      Phương Cảnh Xán: "..."

      Bà xã, em ở đâu, nhanh đến mang ra khỏi cái thế giới vô tình này ...

      THE END

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :