1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31: chính là thần tượng? (P2)

      Editor: sammie

      Tô Song Song kéo kéo váy của mình, ngẩng đầu nhìn Tô Mộ, nuốt nước bọt : “Tô Tô, để điện thoại ngược rồi.”

      “!” Tô Mộ nhìn lại, quả nhiên điện thoại trong tay bị ngược , vội vàng sửa lại, cứng rắn : “Nhìn kỹ.”

      Tô Song Song lúc này biết nên cười hay nên khóc, nếu Tô Mộ bây giờ mà lo lắng, càng hoang mang hơn nữa.

      Tô Mộ chuyện điện thoại xong, liền kéo tới cửa của công ty, lòng hăng hái cao vút, làm ra vẻ thoải mái : “Sợ cái gì chứ! Trời mà sập xuống, tôi cũng nâng lên!”

      Nhưng sau khi nghĩ lại, hạ giọng: “Dù sao cũng đừng có ngốc nghếch mà chịu đựng, có chuyện gì cứ gọi, tôi đến hỗ trợ .”

      Tô Song Song cảm kích nhìn Tô Mộ, trong lòng càng yên. nhịn được liền nuốt nước bọt, biết có phải lúc nãy ăn chưa no hay mà lúc này chân bắt đầu run run.

      Mẹ đẻ của trang web chính là tập đoàn Tần thị, trụ sở là tòa cao ốc nằm ở vị trí thu hút lắm. Tô Song Song bình thường tới chỗ này đều cửa khác.

      Nhưng hôm nay lại gặp Boss của tập đoàn Tần thị, Tô Song Song bị Tô Mộ kéo vào cửa chính, đường , mới thấy được huy hoàng của tập đoàn này.

      Nhất là khi đứng ngoài thang máy dành cho Boss, nhìn vào chiếc cửa thang máy được khắc hoa nạm vàng, có hơi ngẩn ra.

      Giờ phút này, Tô Song Song mới bắt đầu hiểu rằng, thần tượng của đơn giản chỉ là những bức tranh trong cuốn truyện tranh, mà là Boss của công ty lớn như vậy, lòng hăng hái chỉ vừa mới xuất , hình như bây giờ có chút chạy ngược trở về rồi.

      “Đừng sợ, phải hay ngưỡng mộ chính là tác phẩm của ta hay sao? Có quan hệ gì với người đàn ông đó đâu cơ chứ!”

      Tô Mộ vỗ vỗ vai . cửa thang máy mở ra, bày ra chút tươi cười, có điểm lo lắng : “ phải tự thôi, Boss gọi tôi, tôi thể cùng được.”

      “Gì chứ?” Tô Song Song còn chưa hiểu ra, Tô Mộ nhàng đẩy vào, lui về phía sau từng bước đến khi vào bên trong cửa thang máy cũng đóng lại, đưa đến tầng cao nhất.

      Cửa thang máy lại mở trong nháy mắt, hai chân Tô Song Song như nhũn ra dựa vào cửa, bởi vì chân giờ rất yếu nên nhất thời ra được.

      nam thư kí còn trẻ tuổi đứng trước cửa thang máy, thấy dáng vẻ của như vậy cũng lộ ra chút ngạc nhiên gì, ngược lại còn tươi cười, ra vẻ thân thiện khiến lo lắng của bỗng giảm bớt chút ít.

      “Tốt quá, Tô Song Song tiểu thư, tổng giám đốc chờ ở văn phòng.” Nam thư kí xong liền né sang bên, tay đưa ra bộ dạng mời .

      “A! ở trong… chờ tôi?” Tô Song Song vừa nghe thần tượng đợi mình, liền bất chấp lo lắng, ra khỏi thang máy, kéo kéo chiếc váy, hít vào hơi sâu.

      “Đúng vậy, mời theo tôi.” Nam thư kí xong rồi dẫn đường cho đến văn phòng của Tổng giám đốc.

      Tầng cao nhất hoàn toàn im lặng, hành lang dài hai bên là vài văn phòng to lớn làm bằng kính nửa trong suốt. Tô Song Song thầm đánh giá, những người ngồi bên trong làm việc chắc chắn đều mang bộ mặt của Bạch Cốt Tinh.

      đoán thần tượng của mình như thế nào người nam thư kí bỗng dừng bước, quay đầu nhìn Tô Song Song mỉm cười : “ đến.”

      xong ta gõ cửa, chỉ gõ cái bên trong truyền ra giọng nam trầm thấp: “Vào .” Giọng lạnh như băng có cảm tình, Tô Song Song nghe được càng thêm lo lắng.

      cảm giác được có gì đó như ý, nhưng nghĩ ra được, hướng về người nam thư kí lễ phép cười, sau đó hít hơi sâu, nuốt nước bọt, tạm thời khống chế hai chân run của mình.

      Vừa nghĩ đến được gặp thần tượng mà ngày đêm trông chờ, trong lòng Tô Song Song lập tức kích động: “Vào thôi vào thôi!” nhanh chóng đứng thằng dậy, trái tim như muốn nhảy đến cổ khi cánh cửa dần dần mở ra.

      Cửa mở ra trong nháy mắt, ngừng thở, đưa ra điệu bộ tươi cười, nhưng bở vì lo lắng nên cơ mặt trở nên cứng ngắc, so với khóc còn khó coi hơn nhiều.

      nâng tầm mắt lên, chỉ thấy trong văn phòng to lớn tối đen như mực có chiếc bàn làm việc, sau chiếc bàn đó là chiếc ghê da xoay lưng về phía .

      Tô Song Song liền cảm thấy căn phòng này rất quen thuộc , bố cục nơi đây hình như thấy qua ở đâu rồi.

      Đáng tiếc đầu giờ rất hỗn loạn, có thể khống chế lo lắng trong lòng tiêu tốn lượng tinh thần rất lớn, nên căn bản có tinh thần để lo việc khác.

      lên phía trước hai bước, cửa phía sau đột nhiên đóng lại, vội quay đầu nhìn sau lưng lại phát ra động tĩnh rất .

      Tô Song Song vội vàng quay lại, ánh mắt chớp như chớp nhìn chiếc ghế đưa lưng về phía mình, ở phía tay vịn của ghế bỗng lộ ra bàn tay thon dài cầm tài liệu, xem ra thần tượng đưa lưng về phía rồi.

      cẩn thận thở ra hơi, cố sức giữ ý cười gương mặt cứng ngắc của mình, bắt đầu chào hỏi: “Tổng giám đốc, chào ông! Tôi là Tô… Tô Song Song!”

      Vì căng thẳng nên lộ ra xoắn xuýt của mình, hận ngay bây giờ có hốc tường nào cho chui vào, nhưng lời vụt ra khỏi miệng rồi, chỉ có thể kiên trì, làm ra vẻ như bình tĩnh đứng ở vị trí.

      “Ừ.” Câu đơn giản phát ra, lộ ra tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, sau đó tấm lưng vốn đưa về phía chậm rãi quay lại.

      Tô Song Song tim lại chạy tới cổ, sắp được nhìn thấy thần tượng rồi, vui đến nỗi nước mắt rơi xuống.

      Bàn tay cầm bản thảo bỗng run run, bởi vì quá lo lắng nên phải dùng sức mạnh mới nắm chặt được, nếp uốn của tập bản thảo dày cộm bỗng bậy ra, phát ra động tĩnh rất , nhưng trong văn phòng trống trải lạnh lẽo này, tựa hồ rất chói tai.

      Giây phút chiếc ghế dựa xoay lại trước mắt, lọt vào mắt Tô Song Song đầu tiên là đôi mắt đào hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong đó hề có tia cảm xúc ra.

      Sau đó là chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khêu gợi, tất cả điều ấy, gương mặt ấy dù có chết đứng cũng bao giờ quên được!

      Ngay lúc này, Tô Song Song cảm thấy toàn bộ ý nghĩ về tướng mạo của thần tượng nháy mắt hoàn toàn chết rồi.

      Khóe miệng bày ra nụ cười liền cứng ngắc, thân hình trước mắt khiến cơ thể như bất động, giống như ngay cả hô hấp cũng dừng, nhịp tim lúc nãy còn đập loạn tới tám mươi nhịp “Thịch thịch!” bây giờ liền ngừng chút, suýt nữa là bay ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 23/12/15
      Phong Vũ Yênkyuhyunthuong thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32: Nam thần chết (p1)



      Editor: xẩm xẩm



      “Tô Song Song?” Tần Mặc là người mở miệng trước, giọng điệu bẫng như có gì xảy ra, mang theo chút nghi hoặc, quả là thái độ đối với người xa lạ. xong, hơi ngẩng đầu lên chút, ánh mắt lạnh như băng chống lại tầm mắt Tô Song Song nhìn mình.



      Tô Song Song vừa mới dừng lại được chút, trái tim lại mạnh mẽ nhảy dựng lên, hơi há miệng thở dốc, phát ra thanh khàn khàn, nhưng thành lời, hai chân mềm nhũn lui từng bước về phía sau, vẻ mặt như gặp phải quỷ, mạnh mẽ hít vào hơi: “Tần …Tần Mặc?”



      Tần Mặc gật đầu rất cái, sau đó cầm lấy hồ sơ của Tô Song Song để bàn, thèm để ý đến mà cúi đầu lật xem.



      “Sao lại ở chỗ này?” Tô Song Song nhất thời cảm thấy như có khủng bố lấn chiếm Trái đất vậy, rất muốn bay ra ngoài gian vũ trụ để lẩn trốn.



      thấy Tần Mặc tự nhiên lại xuất ở đây, có chút sợ hãi mà lui về phía sau từng bước, sợ đột nhiên biến thành cầm thú, đem ăn thịt.



      “Tôi chính là người sáng lập Tần thị.” Lời đơn giản, lời ít ý nhiều, vô cùng đáng tin.



      Hai đồng tử trong mắt Tô Song Song bây giờ co rút lại kịch liệt, ngay sau đó như được gắn tên lửa, rất nhanh lao về phía trước vài bước, vọt tới phía trước chiếc bàn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tần Mặc.



      “Tần Mặc, rốt cuộc đùa giỡn gì thế, sao có thể là Mặc?” Lời của vô cùng kiên định, cũng là thể chân đáng tin.



      Tần Mặc buông xuống văn kiện trong tay, ngẩng đầu nhìn , cảm giác bức bách từ đôi mắt mang lại cho người đối diện càng ngày càng nặng nề: “ tin, có thể ra.”



      Hai người bốn mắt trừng nhau, cũng là sát khí bắn ra khắp nơi, Tô Song Song vì nam thần của mà đến, đối với thái độ như vậy của Tần Mặc, xem ra vẫn còn để tâm chuyện lần trước muốn hai người gặp nhau hoàn toàn coi như chưa biết nhau.



      bĩu môi, đột nhiên trở nên nhanh nhẹn, sau đó chuyển tầm mắt cẩn thận quét vòng xung quanh văn phòng, lại phát chiếc giá sách rất lớn có thể giấu được người bên trong, vội vàng qua, mở ra kiểm tra chút.



      Tần Mặc nhìn loạt những động tác của Tô Song Song, đôi mắt lạnh lùng lại thoáng lên tia nghi hoặc, phản ứng của giờ so với dự đoán trước của có vẻ giống nhau. Thời điểm Tô Song Song quay đầu lại, liền nhanh chóng khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.



      “Tần Mặc! , đem Mặc đại thần giấu vào nơi nào rồi? sao có thể là Mặc đại thần chứ!” Tô Song Song xong lại vài bước đến đứng đối diện với Tần Mặc, hai mắt cùng giằng co, trong mắt còn mang theo nghi ngờ sâu sắc.



      Tô Song Song càng nghĩ càng cảm thấy lời mình rất có đạo lý, cắn cắn môi, nhìn chằm chằm Tần Mặc, giống như nhìn bộ dáng của tên tiểu nhân đê tiện.



      Tần Mặc ngàn lần, vạn lần chưa bao giờ nghĩ tới tình huống này, thực biết nên gì, lông mày nhất thời nhăn lại sâu, ràng Tô Song Song hoàn toàn tin lời .
      Last edited by a moderator: 30/12/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32: Nam thần chết (p2)

      Editor: xẩm xẩm

      Ngay sau đó, Tần Mặc cầm lấy tờ giấy trắng, ngón tay thon dài bắt được chiếc bút máy, chẳng thèm để ý đến Tô Song Song, bắt đầu phác những nét vẽ đầu tiên lên giấy.



      Tô Song Song giờ đắm chìm trong tưởng tưởng của chính mình, vô cùng hoảng sợ nhìn Tần Mặc, cảm thấy loại chuyện giết người cướp của, qua sông đoạn cầu này tiểu cầm thú hoàn toàn có thể làm được.



      Cuối cùng, vẻ mặt lại càng kỳ quái hơn, run rẩy hỏi: “Tần Mặc, phải giết Mặc đại thần chứ?”



      Tần Mặc vừa nghe được lời của Tô Song Song, tay cầm bút máy đột nhiên dừng chút lực, “Cạch”, ngòi bút gãy nát, tiếng động thanh thúy vang lên thành công gây được chú ý với Tô Song Song.



      mới từ trong tưởng tượng của mình mà lấy lại tinh thần phán đoán, cúi đầu nhìn bức tranh Tần Mặc vừa vẽ, ngay sau đó lại chìm vào suy nghĩ rồi mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ngón tay run rẩy chỉ vào bức họa kia.



      Đây chính là bản gốc vẽ phác họa nhân vật, quần áo trang sức hoàn toàn giống với phong cách của Thục Tiên truyện, mà khuôn mặt kia, lại rất giống .



      là Mặc đại thần?” Tô Song Song lúc này cà lăm, mắt trợn tròn, tay còn lại của nhanh chóng nắm bàn tay run rẩy kia.



      Vẻ mặt chính nghĩa lúc đầu giờ nhăn lại như bánh bao, ngửa đầu lên gầm tiếng trong đầu: “Ông trời ơi, ông lại đùa giỡn với tôi! Đây tuyệt đối phải !”



      Lúc này, Tần Mặc mới buông chiếc bút trong tay xuống, cầm lấy chiếc bút khác, hạ xuống trang giấy, nét chữ như rồng bay phượng múa viết xuống hai từ “Song Song”.



      Nếu vừa rồi còn có thể hoài nghi khi nhìn bức vẽ kia là do vẽ trước đó, nhưng bây giờ khi nhìn thấy nét chữ rồng bay phượng múa kia, muốn tin cũng phải tin.

      --- ------ -------

      Giây tiếp theo, Tô Song Song lại cảm thấy vô cùng tức giận, ràng chính là Mặc đại thần! Vậy mà còn gạt , thản nhiên nhìn bộ dáng sùng bái ngây ngốc của , chẳng lẽ trong lòng thích như vậy sao?



      “Tần Mặc! tại sao có thể gạt tôi!” Tô Song Song khó thở, rất nhanh, căn bản là sợ gì cả.



      Tần Mặc nhìn Tô Song Song, ngón tay thon dài lật mở văn kiện, vừa vừa nhàng ký tên lên đó, dáng vẻ vô cùng thản nhiên: “ cũng đâu có hỏi tôi?”



      Tô Song Song nhìn ngón tay , nhịp tim lại càng đập loạn, trong lòng như nổi lên từng cơn bão, Tần Mặc này mười phần cả mười phần đều tốt.



      cẩn thận ngẫm lại, Mặc Tần, cái tên của đại thần ràng như thế nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, hơn nữa cũng chưa hỏi qua, đúng là theo như tính tình lạnh nhạt của Tần Mặc sao có thể chủ động cho biết chính là Mặc đại thần.



      Nhưng Tô Song Song vẫn cảm thấy có điểm nào đó thích hợp, cảm thấy cho dù Tần Mặc cái gì, cũng thấy có lý.



      “Tần Mặc, hơi quá đáng rồi! cái đồ cầm …!” Tô Song Song chuẩn bị phát tiết nỗi lòng phẫn uất ra ngoài nhưng còn chưa xong, Tần Mặc liền giờ lên văn kiện vừa mới phê duyệt, nâng mắt lên nhìn Tô Song Song:



      “Thục Tiên truyện quyết định tăng thêm nhân vật mới, Song Song.”



      Tô Song nhất thời cảm thấy trong lòng như nở hoa, hít thở mạnh mẽ hai cái, sau đó mới tìm được hô hấp của mình, nuốt nước miếng, xác định hỏi lại: “ sao?”



      Tần Mặc gì, chỉ gật gật đầu, Tô Song Song vô cùng hưng phấn, Thục Tiên truyện lại có nhân vật lấy hình mẫu của , đúng là so với được nhìn thấy Mặc đại thần còn làm vui vẻ hơn rất nhiều.



      Mặc đại thần! Tô Song Song nhất thời nhíu mày, hơi hơi híp mắt nhìn Tần Mặc, bộ dáng đừng nghĩ kế gian của thành công.



      “Tần Mặc, đừng nghĩ chuyện này coi như xong, rất đê tiện, thản nhiên gạt tôi, lại còn …”



      “Người này là nhân vật của chính phái hay phản diện, tôi vẫn chưa nghĩ đến.” Tần Mặc đưa ra lời dễ nghe như tiếng đàn gảy vào tai , ngón tay thon dài nhàng chà xát lên hai má của nhân vật bức vẽ, như có chút gì vô ý cẩn thận.



      Tô Song Song bật hẳn người lên, nội tâm của kịch liệt giãy dụa, cuối cùng khóc ra nước mắt, lập tức hướng phía sau gáy Tần Mặc giơ giơ nắm đấm.



      Sau đó, ân cần nhéo nhéo bả vai Tần Mặc, lại nhàng xoa bóp cánh tay , cười vô cùng nịnh nọt: “Mặc đại thần, hãy cho ấy là người của Tiên giới, nhất định là người tốt đó!”



      là đáng ngưỡng mộ, đây đúng là khát vọng cao cả!

      --- ------ ------

      Tần Mặc có chút kịp phản ứng với thái độ xoay chuyển cách nhanh chóng của Tô Song Song, liền quay đầu nhìn nụ cười yếu ớt mặt , khuôn mặt nịnh nọt nhưng cũng làm người ta chán ghét, ngược lại có vẻ ngốc nghếch đáng .



      Mặt của hai người bây giờ rất gần nhau, tâm tình Tần Mặc rất tốt, theo bản năng hơi gợi gợi khóe miệng. Giờ phút này, có vẻ ấm áp như ánh nắng chiều, còn vẻ lạnh nhạt thường ngày, còn mang theo chút tươi cười đầy sủng nịnh.
      Last edited by a moderator: 30/12/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 32: Nam thần chết (p3)

      Editor: xẩm xẩm

      Tô Song Song nháy mắt liền trở nên ngây ngốc, tay đặt vai cũng hơi dừng lại chút biết vì sao, trái tim liền nhảy dựng lên.

      Ánh mắt ấm áp của Tần Mặc nhìn thấy giật mình của , quay đầu lại, dưới tay vẫn là hai chữ “Song Song” kia, khóe miệng giương lên nụ cười.

      “Sau này gặp cũng coi như chưa từng biết nhau.” Tần Mặc chậm rãi phun ra vài chữ, từng chữ giống như nện ở trong lòng .

      nhớ tới lúc ấy, cảnh báo đừng hối hận, cùng với mắt quái dị nhìn mình lúc đó, giờ khắc này mọi thứ đều sáng tỏ, là hối tiếc kịp.

      Tô Song Song cảm thấy hận chính mình, căng thẳng cắn chặt răng, rất rỗi rắm, muốn chịu thua .

      Tuy rằng hai người bọn họ lúc đó cũng có mối thù sâu nặng gì nhưng nếu bây giờ nhận thua, về sau khẳng định luôn bị làm khó dễ.

      “Tôi giờ còn thiếu trợ lý giúp tôi hoàn thành những phần cuối cùng của Thục Tiên truyện.” Tần Mặc nhìn Tô Song Song giãy dụa, lại thản nhiên ném ra câu trọng điểm.

      Ngọt ngào kia trực tiếp len lỏi vào trong lòng , loại tình cảm vui sướng thành lời này khiến rất mãn nguyện, ngốc, có thể nghe được ý tứ trong lời của .

      Tuy rằng và Tần Mặc tiếp xúc vẫn chưa lâu nhưng cũng có thể nhìn ra được, chưa bao giờ làm chuyện vô dụng này, lời vô nghĩa, ngày hôm nay gặp mặt, cơ hội này cho , khẳng định quyết định từ rất lâu.

      Tô Song Song ngay lập tức cảm thấy Tần Mặc cũng có gì tốt, cùng lắm chỉ là đôi khi cầm thú chút.

      Chính vì tính tình hai người đều quật cường nên mới dẫn đến tình trạng thể cứu vãn lúc đó. và Tận Mặc cũng chẳng hận thù gì to tát, lúc đó còn hối hận vì phát hỏa với , Tần Mặc như thế, nếu còn rụt rè hay.

      Cơ hội này rất tốt, xem ra nếu tích cực nhận lấy, cuộc sống sau nãy chẳng vui vẻ gì, nghĩ như thế, Tô Song Song lại tiếp tục xoa bóp bả vai Tần Mặc, khuôn mặt nhắn như bừng sức sống.

      “Mặc đại thần, Tần tiên sinh, Tần lão gia, về sau tôi phụ trách ngày ba bữa nấu cơm cho , hàng ngày đều dắt Như Hoa dạo, nhất định rất chăm chỉ và cẩn thận. xem, chức vị này, có vẻ khá thích hợp với tôi?”

      Hết chương 32
      Last edited: 30/12/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 33: Hòa bình ngắn ngủi. (P1)

      Editor: Sammie

      Bàn tay Tô Song Song xoa bóp đều trở nên bủn rủn, Tần Mặc vẫn hé răng lời nào, trong lòng có chút nổi giận, phải chịu đựng thế này, tên tiểu cầm thú này còn có vẻ mặt như vậy?

      là khinh người quá đáng! tuy là đem cái tôi của mình vứt , nhưng dù sao cũng chỉ là tạm thời thôi! Tô Song Song vừa muốn thu hồi tay, chợt nghe từ trong mũi Tần Mặc phát ra từ: “Ừ.”

      Vốn là chuẩn bị từ bỏ, bỗng nhiên nghe trả lời liền kích động, tay dùng chút lực, mạnh mẽ nhéo Tần Mặc cái.

      Tuy rằng đau, nhưng Tần Mặc vẫn khẽ nhíu mày, hôm nay hàng loạt phản ứng nhanh nhẹn của Tô Song Song mặc dù cảm thấy rất đáng , nhưng có chút gì đó khiến thích ứng được.

      Tô Song Song lập tức tiến đến từng bước, mong chờ nhìn bàn tay của đặt bản thảo, cười vui vẻ, ánh mắt cũng lóe sáng lên, cả người đều phát ra phần sáng chói, hoàn toàn hấp dẫn người khác.

      Lúc này Tần Mặc hơi ngửa đầu nhìn , thấy ý cười môi , liền trở về bộ dáng như lúc trước, trong lòng buồn bực bây giờ giảm ít.

      Tô Song Song cười vui vẻ, bỗng ở đâu phát ra câu : “Lảm nhảm nhiều!” như tiếng sấm sét chấn động bầu trời, ở trong văn phòng vắng vẻ trở nên chói tai, gương mặt tràn đầy ý cười của bỗng chốc trở nên cứng ngắc.

      chột dạ vươn tay ôm bụng của mình, trong lòng ảo não, xem ra tên tiểu cầm thú này cười nhạo rồi.

      Tần Mặc như cũ vẫn lên tiếng, mà ngay cả nhìn cũng chưa hề liếc lấy cái, đứng lên, thân Âu phục màu đen vừa vặn, thời điểm mím môi càng lô ra vẻ lạnh lùng hà khắc, cái đứng lên mạnh mẽ trong chớp mắt này khiến cảm giác ngột ngạt bỗng nhiên kéo tới.

      Tô Song Song nhìn Tần Mặc như vậy liền giả vờ cẩn thận, thể chậm chạp được, Tần Mặc là tổng giám đốc! Đại tổng giám đốc! Là nhân vật cấp cao trực tiếp lãnh đạo !

      Tuy rằng rất muốn kính cẩn lễ phép với , nhưng từ trước đến nay người ở phía trước kia luôn cùng đấu trí cũng như đấu lực, luôn cãi nhau ầm ĩ, có cách nào cùng nghiêm túc ở cùng nơi như thế này.

      Nhưng thời điểm này, Tô Song Song có chút do dự, tuy rằng Tần Mặc là Boss, nhưng thân phận đó đối với có chút ảnh hưởng nào cả.

      Ngặt nỗi giờ phút này lại đối diện với chuyện, cảm thấy có chút được tự nhiên, dù sao thân phận bọn họ cách xa như vậy, bình thường nhanh nhẹn là vậy, nhưng cũng biết phải có chừng mực.

      Tần Mặc đối nhân xử thế ;uôn luôn bá đạo, luôn dùng cách ngắn gọn nhất để xử lý những người đắc tội với mình, cũng có thể ta hề hiểu cách đổi xử với người khác.

      Chính thân phận của tạo ra , cần biết ai đúng ai sai, cố ý lấy lòng, cho nên nhiều năm qua hình thành nên con người cương quyết, tính tình bá đạo như vậy.

      Tần Mặc đứng dậy nhìn Tô Song Song, tâm tư của căn bản đều đặt ở bên ngoài, nên đương nhiên thể lừa dối được đôi mắt lợi hại của .

      nhìn ra trong lòng có tính toán.

      “Ăn cơm, mời.” Tần Mặc xong, tay gõ lên bản thảo bàn, giọng điệu lộ ra chút uy hiếp, nhưng dường như Tô Song Song quen với giọng điệu này của tiểu cầm thú rồi.

      vừa thấy Tần Mặc lấy thân phận ra để áp đặt mình, liền cảm thấy thanh thản, cười gật gật đầu.

      Trước giờ Tần Mặc đều thích cây ô liu, có qua có lại, ngại báo đáp viên ô liu!

      Đương nhiên quên được tên tiểu cầm thú kia kiêu ngạo, tính tình ác độc, nhưng bây giờ phải cố gắng hết sức bày ra dáng vẻ thấp kém, trước mặt ta lại ân cần làm ra tư thế xin mời.

      Trong lòng thầm : Chỉ cần nhẫn nhịn cho gió êm sóng lặng, để ta kiêu ngạo lát ! Nhịn để lát nữa khỏi đắc tội với ta. Nghĩ đến đó làm tinh thần ăn uống của có chút giảm xuống.

      ra đúng như Tô Song Song , cái thích là tác phẩm của Tần Mặc, khi biết Tần Mặc chính là thần tượng của mình khỏi kinh ngạc, hận thể bay ra khỏi Trái Đất.

      Nhưng lúc này khi tỉnh táo lại, trong lòng thoải mái cười, ai là tác giả cũng liên quan đến , dù sao cũng ngăn cản niềm đam mê của , như vậy là đủ rồi.

      Hai người ra ngoài, người nam thư ký vẻ mặt mỉm cười như cũ, nhàng đứng ở sau cửa, thấy Tần Mặc ra liền hơi ngẩng đầu nhìn , chờ đợi được giao việc.

      Tần Mặc nhìn ta chớp mắt rồi phun ra hai chữ lạnh lùng: “Như thường.” Nam thư ký hình như đối với thái độ lạnh nhạt như vậy quen nên cung kính gật đầu, tiễn Tần Mặc rời .

      Nhưng Tô Song Song đối với thái độ và dáng vẻ kiêu ngạo này của Tần Mặc nhìn được.

      Chỉ là hiểu tính cách của tên tiểu cầm thú này, dám nghĩ về sau trôi qua mỗi ngày đều “tràn ngập niềm vui”, nên chỉ có thể trong lòng bất bình thay cho người thư ký kia thôi.

      Tô Song Song theo bản năng về phía thang máy chuyên dụng cho Tần Mặc, vừa tới cửa cánh tay bị Tần Mặc giữ chặt lấy, còn chưa kịp phản ứng bị lôi , nửa kéo nửa vào bên cạnh chiếc thang máy cao cấp.

      chớp mắt mấy cái nhất thời hiểu, theo như tính cách xấu xa của tên Tần Mặc này, sao có thể thang máy chuyên dụng? Mà thang máy dành cho nhân viên bình thường?

      Tiến đến thang máy, buông lỏng bàn tay giữ Tô Song Song ra, thờ ơ đứng trước .

      Tô Song Song cũng muốn hỏi nguyên nhân, nhưng cảm thấy theo như tính cách của Tần Mặc, nếu ta muốn sớm rồi, lúc này đến liếc mắt ta cũng thèm , dự đoán người kia mở miệng, nên đương nhiên mất mặt mà hỏi.

      Nhưng bất quá, trong lòng có cách nào giấu nỗi tò mò. Ánh mắt quỷ dị khống chế được dõi theo sau lưng .

      Thang máy xuống tầng hầm đỗ xe, Tần Mặc đột nhiên quay đầu, động tác này khiến Tô Song Song nhìn phía sau lưng , sợ tới mức xém chút nữa là nhảy dựng lên.

      Thang máy mở rồi lại đóng, sau đó lại mở, bên ngoài bãi đỗ xe có vẻ u ám, Tô Song Song cảm thấy tình hình giờ có vẻ kinh hãi.

      bày ra tia cười gượng, cẩn thận di chuyển ra khỏi thang máy, nhưng khi đến bên cạnh Tần Mặc, đột nhiên giữ chặt tay , cũng có ý muốn bước ra ngoài thang máy. Bên ngoài bỗng có ánh sáng chợt xuất , giống như ánh sáng chớp qua của chiếc đèn nào đó.

      Chương 33: Hòa bình ngắn ngủi. (P2)

      Editor: Sammie

      Tô Sóng Song ngửa đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của Tần Mặc, vừa mở miệng cẩn thận lại lắp: “Như thế nào…?”

      Giờ khắc này lòng của đều chạy lên tới cổ rồi, ngay sau đó phía bên kia lặp lại câu: “Lảm nhảm nhiều!”. Vừa xong bụng lại kêu lên, làm cho vừa lo lắng vừa ngượng.

      Tần Mặc nhìn ra bên ngoài, câu nào ra khỏi thang máy, để lại Tô Song Song mờ mịt ngây ngốc, vội vàng chạy theo sau .

      Lúc ngồi vào trong xe, gương mặt nghiêm túc của Tần Mặc mới giãn ra tí.

      Tô Song Song vuốt chiếc bụng đói của mình, quay đầu nhìn , nhịn được liền hỏi câu: “Chẳng lẽ có kẻ thù ở đây à? Hay ra lẻn vào tập đoàn Tần thị để thực nhiệm vụ?”

      nên trách đầu của có những ý nghĩ kì lạ, thế giới truyện tranh của khác với thể giới của văn chương, nên sức tưởng tượng hay hạn chế, bây giờ ngu ngốc giảm bớt nên não được khai thông, liền bắt đầu tự mình tưởng tượng.

      Tần Mặc nhớ tới tưởng trượng kì lạ của Tô Song Song hôm nay khi ở trong văn phòng, vốn nghĩ cần giải thích gì nhưng lần này lại mở miệng : “Vừa nãy bên ngoài có người lạ, hình như là đội bảo vệ, phiền toái.”

      Lời ít nhưng ý nhiều, Tô Song Song chớp chớp mắt, nhìn lại chiếc thang máy chuyên dụng đóng chặt, lại nhịn được hỏi tiếp: “Vậy tại sao lại thang máy màu vàng rực rỡ kia?”

      Tần Mặc đột nhiên đưa tay chỉ vào dây an toàn của vẫn chưa được cài, vội vàng cúi xuống cài lại, còn chưa ngẩng đầu bên cạnh truyền tới giọng trầm ấm: “Thang máy kia chỉ để người khác nhìn thôi, tôi chưa bao giờ cả.”

      Tô Song Song ngu ngốc, suy nghĩ chút liền hiểu ra, đột nhiên cảm thấy Tiểu cầm thú này tính ra đúng là phúc hắc !

      Trách được cho đến bây giờ ngoại trừ trong công ty cao lớn này, ở ngoài ai biết bộ dạng của , mà ngay cả họ tên cũng chỉ là được truyền lại, có thể thấy năng lực chống lại điều tra của ta rất mạnh nha!

      cảm thấy mình cùng Tần Mặc mỗi lúc so về dũng khí, đều thua thảm hại. Xem ra phải chỉ số thông minh của có vấn đề, mà vì tên tiểu cầm thú này quá mạnh!

      cúi đầu cân nhắc, trong lòng suy nghĩ nếu về sau muốn cùng ta làm việc, bây giờ phải cải thiên mối quan hệ này, nên chủ động làm vài việc tích cực mới được.

      Suy nghĩ thấu, Tô Song Song trong lòng hừ lạnh tiếng, phải lập tức rời xa tiểu cầm thú, khéo lại bị bắt làm nô lệ!

      “Tần tổng! Chúng ta ăn cái gì vậy? Hay tôi mời ăn Bánh bao thịt Quách Ký nhé!” Tô Song Song cười tủm tỉm kề mặt tới gần, ràng muốn chủ động nêu lên ý tốt.

      Tần Mặc vừa nghe đến ba chữ “Bánh bao thịt”, tay nắm vô-lăng bỗng run lên khiến chiếc xe cũng run lên theo.

      ăn.”

      nhíu mày, nghĩ mãi mà , nãy giờ lúc hai người hòa thuận với nhau, thái độ của rất tốt mà! tính đến xích mích lúc trước, tiểu cầm thú còn ra vẻ kiêu ngạo như vậy là thế nào?

      Tính cách đặc trưng của Tô Song Song là ăn mềm ăn cứng, nên đối với thái độ như vậy của Tần Mặc khiến thần kinh của trở nên nhạy cảm. bắt chước khuôn mặt lạnh lùng của , im lặng tiếng nào.

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song ngồi đằng sau thông qua chiếc kính ở giữa, cũng nhíu mày theo, biết chủ động hòa giải, nhưng vừa nghe đến bánh bao thịt Quách Ký, trong lòng rất thoải mái.

      suy nghĩ chút, trực tiếp quẹo đường cong, phun ra hai chữ: “Cơm Tây.”

      Tô Song Song trong lòng vẫn có chút thoải mái, nhưng vừa nghe Tần Mặc mở miệng, chú ý lập tức bị di chuyển.

      Hôm nay là mời đó! Cơm Tây á? khỏi đau lòng khi nghĩ đến ví tiền giàu có gì.

      Đợi Tô Song Song bước xuống xe, nhìn nhà hàng Cơm Tây rộng lớn trước mặt khiến chân lập tức bủn rủn, suýt nữa là đứng nổi, nơi này nhìn thấy ở quảng cáo TV, bữa cơm ở đây thôi, đủ cho ăn cả tháng rồi!

      Tô Song Song quay đầu nhìn Tần Mặc, ánh mắt lên cầu xin tha thứ, vẫn là học trò có được hay ? làm việc có được hay ? Tiền nhuận bút ít ỏi như vậy xem thử có sống được cơ chứ?

      Đáng tiếc Tần Mặc căn bản thèm nhìn , trực tiếp về hướng nhà hàng Cơm Tây to lớn.

      Tô Song Song trong lòng nhanh chóng nghĩ đến túi tiền cùng với số ngân phiếu còn lại của mình, vội vàng tiến lên giữ chặt tay áo .

      Tần Mặc khó hiểu quay đầu nhìn , chỉ thấy gương mặt nhăn nhó của Tô Song Song, giống như có điều khó , rồi tựa hồ đoán ra được, chân mày giãn ra, chờ đợi mở miệng.

      “Việc kia… Tần tổng à! Tôi mời nhưng có thể trả tiền hay ?” Tô Song Song xong cảm thấy mất thể diện, nghiêng đầu đỏ mặt dám nhìn .

      Nhưng nay tiền gửi hết trong ngân hàng, giờ có đánh đến xưng mặt cũng đủ! Bây giờ lật ván bài cuối cùng, lúc tính tiền mà lấy ra tiền phải cưỡng ép thôi!

      “…”
      Last edited: 30/12/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :