1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 225: Vô tình gặp gỡ nam xem mắt

      Editor: Puck

      Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song bò dậy vội vàng làm, hôm nay là ngày đầu tiên sau nghỉ phép, giật giật cánh tay cẳng chân bị thương, duỗi lưng cái.

      Ai ngờ vừa quay đầu lại, Tần Mặc lại dậy, theo bản năng đưa tay sờ bên giường trống , còn mang hơi ấm, Tần Mặc chắc mới dậy lâu.

      Khi Tô Song Song duỗi lưng xuống giường, Tần Mặc đẩy cửa vào, chính là tay cầm khăn lông lau đầu, thấy Tô Song Song tỉnh, liếc nhìn đồng hồ treo tường, bảy giờ.

      Tần Mặc hỏi câu: “Em trình diện mấy giờ?”

      Tô Song Song bị Tần Mặc hỏi như vậy, mới nhớ tới, mình có thời gian ngủ nướng rồi, hốt hoảng liếc nhìn đồng hồ, cũng quản mình mặc hay mặc quần áo rồi, nhảy xuống giường.

      vội vàng hét lên đáp lại câu: “Tám rưỡi, nhưng người quản lý , vẫn sớm chút tốt hơn, tránh cho người ta chờ!”

      đưa em .” Tần Mặc xong vẫn ung dung thong thả lau tóc của mình, Tô Song Song suy nghĩ chút, trực tiếp gật đầu, đầu năm nay có xe tiện thể mà ngồi là kẻ ngu.

      Bữa ăn sáng ba người ăn bánh mỳ cộng thêm trứng chiên, ăn xong rồi Tô Song Song dặn dò Tô Na câu, để cho ấy bác sỹ đúng giờ, ôm thùng dụng cụ chưa dùng đến, kéo Tần Mặc chạy như điên ra ngoài.

      Đến công ty, Tô Song Song nhìn đồng hồ, tám giờ mười rồi, mở cửa định xuống xe, nhưng còn chưa bước chân ra, bị Tần Mặc kéo lại, Tô Song Song kinh ngạc quay đầu liếc nhìn Tần Mặc.

      Tần Mặc vừa định mở miệng, Tô Song Song tỏ vẻ như bất ngờ hiểu ra, cúi người “Chụt” cái lên gò má Tần Mặc, cực kỳ vang dội.

      phát này khiến Tần Mặc sửng sốt, chỉ có điều buông tay kéo Tô Song Song ra, Tô Song Song nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ nụ hôn còn đủ, khom lưng lại thêm nụ hôn nữa.

      Tần Mặc cảm thấy mặt mình thiếu chút nữa bị Tô Song Song mút sưng lên, nhưng lại bị ngọt ngào này của làm cho xao động trong lòng, tự tay giữ chặt gáy , tới nụ hôn lưỡi.

      Đợi đến khi Tần Mặc buông Tô Song Song ra, bởi vì Tô Song Song bị thiếu dưỡng khí hơi mơ hồ, đẩy cửa định xuống, lại phát cánh tay có lực ngăn cản, quay đầu nhìn lại, Tần Mặc còn kéo tay mình.

      Lúc này Tô Song Song mặc kệ! hôn hôn, còn khiến Tần Mặc chiếm tiện nghi, còn muốn làm như thế nào nữa! Muốn thế nào?

      định...”

      Tô Song Song còn chưa gào xong, Tần Mặc đưa tay chỉ thùng dụng cụ chưa dùng đến, câu: “Vừa rồi định cho em biết, em quên chưa cầm cái kia!”

      “Cái gì?” Mặt Tô Song Song lập tức 囧, ỉu xìu ôm lấy thùng dụng cụ, hung dữ lườm Tần Mặc cái, còn hơi sức : “Vậy còn hôn nữa!”

      hôn vô ích ngu gì mà hôn!” Tần Mặc xong gõ gõ đồng hồ cổ tay Tô Song Song, ý bảo còn có mười lăm phút thôi.

      Tô Song Song kêu lên tiếng, ôm thùng dụng cụ lảo đảo chạy ra ngoài, vẫn quên quay đầu trừng Tần Mặc cái.

      Buổi sáng hôm nay tô son hoàn toàn coi như là cho có, may mà màu, nếu vào lúc này khẳng định cả mặt đều là son! Còn gặp người như thế nào!

      Tần Mặc ngồi ở xe, lấy điện thoại di động ra, quá thành thạo gửi tin nhắn cho Tô Song Song: Buổi tối tới đón em. Gửi xong mới nổ máy xe, công ty lý công việc.

      Tô Song Song ôm thùng dụng cụ đường chạy như điên, đột nhiên nghe điện thoại di động kêu, còn tưởng rằng người quản lý thúc giục mình, vội vàng lấy ra liếc mắt nhìn, vừa thấy là tin nhắn Tần Mặc gửi tới, mở ra xem nội dung, nhịn được nhếch môi cười khẽ.

      Chỉ có điều dám trì hoãn nữa, hốt hoảng cất di động, ngừng chạy, vào bên trong chạy như điên.

      Lần này Tô Song Song phải làm trợ lý cho đối tác phòng Studio của công ty Tần Dật Hiên, coi như phía bên ngoài, tránh cho thân phận của ở công ty lúc này quá lúng túng.

      Tô Song Song cố ý dùng thùng công cụ che chắn mặt mình, lặng lẽ chạy vào phòng họp, chính là như vậy, vẫn bị số người nhận ra, hô to gọi muốn làm quen với , nếu phải chạy nhanh, đoán chừng tới trễ.

      Tô Song Song vào, thấy người đàn ông ngồi trong phòng họp, nhìn bóng lưng, giày Tây, vóc người rất khá, chỉ có điều tóc rối loạn, vẫn còn bện bím tóc phía sau.

      Tô Song Song nhìn bím tóc này cảm giác sao lại quen mắt như vậy chứ, mặc dù Tô Song Song biết người này phải là người mình cần gặp, vẫn lễ phép, gõ cửa.

      Người đàn ông này nghe thấy tiếng quay đầu lại, Tô Song Song vừa thấy ta, trong nháy mắt trợn to mắt, trong lòng kêu rên tiếng, thế
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 226: Chính là số mệnh vật hi sinh

      Editor: Puck

      Tô Song Song ngờ lãnh đạo trực tiếp của có thể dễ chuyện như thế, thân thiết hiền hòa như vậy, khiến cho rất ngượng nùng, cúi người gật dầu, cố gắng ra vẻ mình khiêm tốn chút: “Cám ơn ông chủ!”

      Cố Trọng vừa nghe, đột nhiên nở nụ cười, đưa tay gõ bàn của Tô Song Song, cả người hết sức tùy ý, lại lộ ra nụ cười với hàm răng trắng bóng, trong mắt cũng khiến người ta buông lỏng.

      “Năm nay tôi hai mươi tám, nên chắc lớn tuổi hơn em, em gọi tôi Trọng là được! Gọi tôi là ông chủ, lát nữa bọn họ tới khẳng định cười nhạo tôi!”

      Trọng!” Tô Song Song cũng bị cảm giác thân thiết này của Cố Trọng lây đến, câu nệ như mới vừa rồi, cười đặt hộp dụng cụ của mình lên bàn.

      Trọng, hôm nay lại... Ô! Có người mới! Ha! Còn là em la lỵ!” Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng sang sảng, thanh trầm thấp khàn khàn dồi dào sức hút, quả như tiếng bánh nướng.

      Tô Song Song nghiêng người nhìn sang, khi nhìn thấy sinh vật nhị thứ nguyên kia sửng sốt.

      (*) nhị thứ nguyên: hay 2D, chỉ những thứ như anime, manga. Trong bối cảnh này chỉ nhân vật cosplay

      Chủ nhân của thanh giống như có tạo hình của Vampire, quả như ra từ thế giới nhị thứ nguyên, ta thấy Tô Song Song nhìn sang, nhếch miệng cười tiếng, lộ ra hai răng nhọn, Tô Song Song bị kinh sợ đến quên chào hỏi.

      Cố Trọng hình như tập mãi thành quen với tạo hình của người này, hết quan sát lên lại quan sát xuống, làm phê bình: “Đồng Nhược, dáng vẻ hôm nay của cậu tệ, nhưng chiều cao của cậu chống đỡ nổi!”

      Trọng! lại giễu cợt em!” Nam sinh tên là Đồng Nhược chạy bước lớn tới, nhe răng với Cố Trọng, hàm răng nhọn hoắt rất có lực uy hiếp, chỉ có điều khi đến gần, xác định là răng giả plastic.

      Tô Song Song vẽ manga, từ ban đầu kinh ngạc, giờ phút này nhìn Đồng Nhược tràn đầy mới mẻ.

      Vóc dáng Đồng Nhược quả cao, liếc mắt cũng chỉ 1m75, ngoại hình hết sức sáng rỡ, nhưng mắt , nhiều thêm vẻ thành thục.

      Tô Song Song nhìn thấy ta theo bản năng nhớ ra lão hồ ly cậy già lên mặt Lục Minh Viễn kia, lập tức nổi da gà đầy người, vội vàng run lên.

      Đồng Nhược cũng nhìn Tô Song Song từ xuống dưới, thấy run rẩy cả người, còn tưởng rằng mình hù được .

      cười híp mắt gãi đầu, toét miệng, lộ ra khuôn mặt xấu hổ răng nhọn; “Em chính là trợ lý Tô Song Song mới đến hả, tôi tên Đồng Nhược, trong những trợ lý của Trọng.”

      “Hù dọa đến em rồi, ngại quá!” xong càng thêm xấu hổ, lại cũng dám nhìn Tô Song Song rồi.

      Tô Song Song ngược lại cảm thấy có lỗi, xua tay lia lại, ý bảo phải là chuyện của , chỉ có điều trong lòng có ý tứ, nam sinh này xem ra rất cởi mở, ngờ tính tình xấu hổ như vậy.

      “Sao náo nhiệt thế?” Chuyện bên này còn chưa giải quyết, lại có người vào, Tô Song Song nghe giọng theo bản năng ngẩng đầu lên.

      Ngoài cửa ra vào có nữ sinh mặc đồ hơi cũ, bộ đồ váy công sở màu đen, nhìn tuổi cũng chừng hai mươi lăm tuổi, chỉ có điều với bộ đồ này khiến cho ấy trong nháy mắt già thêm mấy tuổi.

      nhìn Tô Song Song, nhiều lời, nhanh nhẹn chìa tay, tự giới thiệu mình, “Chị tên Ôn Tiểu Khê, trợ lý cua Trọng!”

      “Ồ! Chào chị chào chị, em tên là Tô Song Song! Xin chăm sóc nhiều hơn!” Tô Song Song vội vàng chìa tay, tay Ôn Tiểu Khê chạm cái với tay Tô Song Song, thu lại, phải rất nhiệt tình.

      Tô Song Song cười , giả bộ như túm tóc, thu tay lại, Đồng Nhược lè lưỡi với Tô Song Song, ý bảo cần để ý.

      “Mọi người làm quen, vậy bắt đầu !” Cố Trọng liếc nhìn đồng hồ, đúng lúc là mười giờ, đúng lúc bắt đầu làm việc.

      Ra lệnh tiếng, cả người giống như thay đổi, thu lại nụ cười, có vẻ cực kỳ nghiêm túc.

      “Song Song, em tới ngày đầu tiên, trước hết theo Đồng Nhược xem tiến độ manga, chờ thêm mấy ngày quen thuộc, lại giao nhiệm vụ cho em!” Cố Trọng xong, khẽ mỉm cười với Tô Song Song, xoay người trở lại bàn làm việc của mình, bắt đầu suy nghĩ manga mới.

      Tô Song Song biết thân phận của mình hơi khó xử, người ta cũng giao quá nhiều công việc quan trọng cho tên gián điệp, khẽ gật đầu với Đồng Nhược, giọng : “Xin chỉ giáo nhiều hơn!”

      Đồng Nhược vẫn cười ngượng ngùng, dám nhìn thẳng vào mắt Tô Song Song, cũng rất khiêm tốn: “Nào có, học hỏi lẫn nhau, học hỏi lẫn nhau!”

      Trong nháy mắt cả phòng làm việc trở nên cực kỳ yên tĩnh, Tô Song Song cũng dám chuyện lớn tiếng, ngay cả Đồng Nhược cũng đè thấp giọng giới thiệu: “ Trọng nghĩ lời văn kịch bản!”

      Tô Song Song
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 227: Ở lại làm thêm giờ

      Editor: Puck

      Tô Song Song suy nghĩ chút, trong lòng giãy giụa, cuối cùng nhấp ngụm nước ấm, đưa hộp cà này trở về cho Cố Trọng, chỉ sợ nghi ngờ mình biết tốt xấu, còn tặng thêm câu: “Gần đây em giảm cân, cà này cho em ăn lãng phí!”

      Cố Trọng nhìn Tô Song Song cái, cũng gì, gật gật đầu, trong đầu buồn bực ăn cả gà xào cay siêu cay và cà tím có mùi cá.

      ra Tô Song Song vốn ăn no, sau khi ngồi trở lại chỗ của mình, ánh mắt nhìn Cố Trọng ăn cà tím có vị cá, bụng của mình lại co quắp trận.

      Khi nhìn thấy ăn gà xào cay siêu cay, sau lưng mình lại dâng lên từng trận khí lạnh, có thể ràng cảm nhận thấy ánh mắt kia của Ôn Tiểu Khê giống như dao nhọn vèo vèo đâm vào sau lưng mình, lòng như đứng đống lửa!

      Tô Song Song mím môi, vốn định nghiêm túc tô màu lên, nào biết tay chống cằm, chống chống, lại ngủ thiếp !

      Đợi đến khi tỉnh lại, nhìn thấy Cố Trọng, Ôn Tiểu Khê, Đồng Nhược vây quanh ba mặt bàn làm việc của mình, theo bản năng đưa tay lau khóe miệng mình, còn hiểu xảy ra chuyện gì!

      Ôn Tiểu Khê nhìn nổi, vỗ mạnh bàn, khinh thường hừ : “Mặc dù từ xuống, nhưng mà Tô Song Song, cũng nên có dáng vẻ làm chứ, nếu như muốn ngủ về nhà ngủ!”

      “!” Tô Song Song lập tức hoảng hốt, vẫn luôn là nhà vẽ tranh châm biếm tự do, quen ngủ ngày, thức đêm, mới vừa rồi khống chế được, lại ngủ thiếp !

      Tô Song Song hối hận trong lòng! Biết mình làm sai, đối mặt với Ôn Tiểu Khê tức giận mắng cũng dám thốt ra tiếng, vội vàng đứng lên, cúi đầu, dáng vẻ thái độ tốt nhận sai.

      Cố Trọng ngược lại có cảm xúc đặc biệt gì, cả người có vẻ cực kỳ buông lỏng, cười híp mắt lộ ra hàm răng trắng của mình.

      Khuôn mặt cười như thế nhìn khiến trong lòng Tô Song Song cũng chột dạ! Chẳng lẽ gần đây sức quyến rũ của thẳng tắp lên cao, là đàn ông nhìn thấy liền thích rồi hả?

      “Cái đó... Em...”

      câm miệng! Tô Song Song, bây giờ mấy giờ rồi! Đến giờ tan việc rồi! lại hề làm gì cả, buổi sáng ngẩn người, buổi chiều ngủ, giỏi lắm!”

      Ôn Tiểu Khê vẫn luôn nhìn Tô Song Song vừa mắt, lúc này ngây ngô đến ra chỗ sơ hở rồi, đổ ập xuống chính là mắng trận liên thanh.

      Tô Song Song tự biết đuối lý, cúi đầu khiêm tốn nghe mắng, vẫn ngừng gật đầu, rất phối hợp, cuối cùng Ôn Tiểu Khê mắng nổi nữa, đôi tay chống nạnh, hung hăng trợn mắt nhìn Tô Song Song, ràng cho thấy quá nhiều, mệt rồi.

      Tô Song Song lòng biết mình làm sai, ngày đầu tiên tới đây trình diện, lại lẫn lộn như vậy trôi qua, rất nên, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi! Xin lỗi! Em làm thêm giờ, nhất định vẽ xong rồi về!”

      “Làm thêm giờ?” Ôn Tiểu Khê hừ tiếng, nhìn Tô Song Song từ xuống dưới, giọng càng thêm khinh thường, “Tôi nghĩ nhất định ngả ra đất mà nghỉ ngủ ở đây !”

      , sáng sớm ngày mai em nhất định nộp lên!” Tô Song Song cam đoan, nếu làm xong, trong lòng cũng thoải mái!

      Cố Trọng muốn khuyên Tô Song Song trở về, nhưng đối mặt với cặp mắt nghiêm túc của , vẫn gật đầu cái, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, năm giờ, còn có hẹn, thể lỡ được.

      “Song Song, em vẽ xong rồi về sớm chút, nếu như quá muộn gọi điện thoại cho , trở lại đón em!” Cố Trọng xong đặt chìa khóa lên bàn của Tô Song Song, vẫn quên dặn dò câu, “ mình đừng quên khóa trái cửa lại!”

      phải Tô Song Song suy nghĩ nhiều! Ánh mắt Cố Trọng nhìn quá cưng chiều rồi, trước kia Tô Song Song có thể hiểu, nhưng cùng Tần Mặc thân thiết lâu như vậy, nhìn ánh mắt này, vốn có vấn đề!

      Tô Song Song vội vàng nhìn sang Ôn Tiểu Khê bên cạnh, lúc này ánh mắt Ôn Tiểu Khê nhìn phải chứa dao găm nữa rồi, mà là chứa thuốc nổ!

      Trọng, hôm nay phải có cuộc hẹn quan trọng sao, em thấy nếu như Tô Song Song về quá muộn, để cho Đồng Nhược tới đón ấy !” Ôn Tiểu Khê xong đẩy Đồng Nhược cái, Đồng Nhược giống như nhanh chóng nhớ tới bước
      [​IMG]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :