1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 214: Ngài có thể hãm hại

      Editor: Puck

      “Trong lòng em chỉ có là đủ rồi, những thứ khác giao cho .” Tần Mặc xong vung tay lên, ôm Tô Song Song vào trong ngực, cằm gối lên đỉnh đầu , động tác êm ái quyến luyến.

      Trong lòng Tô Song Song vốn còn chút hờn giận nho , nhưng luôn bị nhu tình mật ý hoàn toàn theo khuôn mẫu của người đàn ông Tần Mặc này ngâm, trong nháy mắt nộp khí giới đầu hàng, ngọt đến biết nên gì cho phải.

      “Song Song, ra để khiến cho ông cụ vui mừng có rất nhiều cách, hôm nay chúng ta có thể thử trong các cách đó.” Tần Mặc mân mê đầu ngón tay của Tô Song Song, giống như tán gẫu, hề để ý câu.

      Tô Song Song vừa nghe lập tức lấy lại tinh thần, gần đây Tần Mặc hoàn toàn đắc tội ông cụ Tần, dù sao cũng là hai ông cháu, cần phải huyên náo đến giương cung bạt kiếm như vậy sao!

      thân là cháu dâu, đương nhiên có nghĩa vụ điều chỉnh mâu thuẫn giữa hai cá nhân, cho nên vừa nghe Tần Mặc có biện pháp, quả hưng phấn giống như con chó nhìn thấy cục xương.

      “Làm như thế nào? Cần em giúp tay ?” Trong lòng Tô Song Song đặc biệt thành hỏi câu, còn ngửa người ra, mắt to nhìn Tần Mặc, dáng vẻ muốn biết bằng được.

      Tần Mặc nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trong đôi mắt Tô Song Song, trong suốt tập trung, nhịn được cúi đầu chạm khẽ lên trán Tô Song Song, hôn đến khuôn mặt nhắn của Tô Song Song đỏ lên lại cúi đầu.

      “A Mặc, làm sao? Sao lại trở nên...” Tô Song Song ra câu khó chịu kia, chỉ sợ Tần Mặc thẹn quá thành giận, lại đột nhiên biến thân thành tiểu cầm thú, được bù nổi mất.

      “Luôn phải tiến bộ, chẳng lẽ em thích bây giờ?” Tần Mặc xong còn hết sức quyến rũ mà liếc nhìn Tô Song Song.

      Tần Mặc vẫn là Tần Mặc lạnh lẽo như núi băng đó, nhưng núi băng đẹp trai kết hợp với lời ngứa ngáy như vậy, chỉ số lực sát thương lập tức lên cao.

      Tô Song Song giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn ra được ba chữ ưa thích, bởi vì thích Tần khó chịu đống lời ngon tiếng ngọt như bây giờ!

      Tô Song Song coi như thông minh đổi chủ đề, cười híp mắt bỏ qua vấn đề này của Tần Mặc, nhảy đến vấn đề trước đó: “Đúng rồi, a Mặc, còn chưa làm như thế nào để khiến ông nội vui mừng!”

      “Em muốn giúp ?” Lúc Tần Mặc lời này, vừa đúng lúc xe dừng lại, kéo Tô Song Song ra khỏi xe, Tô Song Song dĩ nhiên muốn biết làm thế nào để khiến ông cụ Tần vui mừng, gật gật đầu.

      Lúc này Tần Mặc đưa lưng về phía Tô Song Song nên nhìn thấy gật đầu, Tô Song Song vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cái gáy của Tần Mặc, vừa nhảy vừa bật mới đuổi kịp bước chân của Tần Mặc.

      “A Mặc, ! Em đương nhiên giúp !” Tô Song Song bước lên bước sau nhanh hơn bước trước, tới bên cạnh Tần Mặc, kéo cánh tay , ngước đầu, mắt cong cong mang theo nét cười, mặt mong đợi nhìn .

      Tần Mặc vốn định vào đến trong nhà với Tô Song Song, nào biết vừa nghe chuyện hưng phấn như thế, cúi đầu nhìn sâu vào Tô Song Song, ánh mắt thâm thúy, giống như có ma lực hút người vào trong mắt, nhìn đến khiến Tô Song Song muốn dựng lông rồi.

      “Sao... Sao vậy?”

      Tần Mặc trả lời Tô Song Song, đưa tay vác lên, Tô Song Song cảm giác nghiêng trời lệch đất phát, trong nháy mắt lại mơ hồ, chờ lấy lại tinh thần, Tần Mặc khiêng vào trong thang máy.

      Tô Song Song lơ mơ, đầu tụ máu, đá đá sau lưng Tần Mặc, bắt đầu chống cự: “A Mặc, lại náo loạn gì vậy? Hôm nay vác em lên chịu nổi?”

      “Như vậy có thể nhanh chút.” Tần Mặc xong, thang máy cũng dừng lại, cửa vừa mở ra, nhanh chóng khiêng tới nhà trọ, cửa nhà trọ vừa mở ra, Tần Mặc hai lời chạy về phòng ngủ.

      Tô Song Song trời đất quay cuồng, tất cả bả vai Tần Mặc đều là bắp thịt, bụng có được hai lạng thịt, lắc lư xóc nảy này, thiếu chút nữa khiến cho phun ra.

      lần nữa khi bụng của tiếp xúc thân mật với bả vai của Tần Mặc, Tô Song Song rốt cuộc chịu nổi nữa, gầm tiếng: “ định... A! A! A!”

      Lời Tô Song Song còn chưa hết, xoay tròn 360 độ trung, bị sợ đến nhắm hai mắt lại, đợi đến khi phản ứng lại, mình rơi lên giường mềm mại.

      Tô Song Song như rơi vào trong sương mù, liếc nhìn
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 215: Mâu thuẫn bộc phát

      Editor: Puck

      có chuyện gì, tất cả đồ làm bếp đều đổi, các biện pháp an toàn cũng làm đến tốt nhất, em yên tâm.” Tần Mặc xong cưng chiều sờ lỗ mũi Tô Song Song.

      Lại động tác tràn đầy tình , trong nháy mắt khiến máu mũi Tô Song Song chảy thành sông, ngước đầu, phất phất tay, khàn khàn quát: “ mau , mau , cho dù làm thuốc nổ em cũng mặc kệ, nhanh mặc quần áo, máu của em!”

      Tần Mặc cười khẽ tiếng, xoay người rời , thuận tay đóng kỹ cửa phòng tắm, Tần Mặc vừa ra ngoài, Tô Song Song vội vàng ném mền ra ngoài, để rửa cái mũi của mình.

      Mũi chảy máu, gần như rửa sạch máu mũi của mình, cũng may rốt cuộc dừng chảy máu mũi lại, Tô Song Song vừa ra khỏi bồn tắm, hai chân run run, vừa đói vừa mệt, cũng sắp đứng vững.

      thở dài, quả là lam nhan họa thủy! Họa đến sắp đứng vững rồi, cố sức mặc áo tắm, bám vách tường ra ngoài.

      Sau khi ra ngoài chỉ nghe phòng bếp lách ca lách cách, trái tim của Tô Song Song nháy mắt nhấc lên, bước chân vội vã tới ngoài phòng bếp, nhìn vào bên trong, máu mũi khó khăn lắm mới dừng lại thiếu chút nữa lại chảy xuống.

      Trời ạ! Ai có thể cho biết, Tần Mặc rốt cuộc từ khi nào từ cầm thú biến hóa thành nghiệt ! Còn là nghiệt tuyệt thế! nghiệt kèm theo thuộc tính nháy mắt đầy điểm !

      Vào lúc này Tần Mặc chỉ mặc cái quần cụt, lộ ra bóng lưng to lớn, cương và nhu kết hợp này, chơi tạp dề con mẹ nó này, quả khiến trái tim Tô Song Song muốn nhảy ra ngoài đúng !

      Tần Mặc nghe động tĩnh, quay đầu lại nhìn Tô Song Song cái, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều, ngọt ngào tuyệt vời, Tô Song Song cảm giác nhận lấy kích tình .

      tay vịn tường, tay bịt mũi, hốt hoảng chạy trốn tới phòng khách, khi ngồi ghế sa lon, Tô Song Song vẫn còn kịch liệt thở dốc, vỗ vỗ ngực lớn cao ngạo của mình, an ủi.

      sợ nếu như mình nán lại ở đó khắc, máu chảy thành sông, trở thành người đầu tiên vì máu mũi chảy ngừng mà chết!

      “Song Song, mặc quần áo, trong phòng ấm áp như vậy.” Tần Mặc ở trong phòng bếp cũng quên Tô Song Song, vừa làm hai phần thức ăn với cháo, vừa tràn đầy hơi thở nam tính ấm áp dặn dò Tô Song Song.

      Trái tim mới vừa bình phục của Tô Song Song lại bắt đầu điên cuồng, buồn buồn đáp lại tiếng, tất cả trong đầu óc đều là dáng vẻ Tần Mặc đeo tạp dề, quả giống như nhân vật ra từ trong truyện tranh có được hay , còn có thuộc tính nam tính ấm áp tràn đầy này nữa, quá phạm quy rồi.

      cúi đầu nhìn thân tạo hình của mình, đúng là hơi bất nhã, bịt mũi, định trở về thay bộ quần áo, tiện thể cầm cái áo cho Tần Mặc.

      Mặc dù ngại nhìn bắp thịt cường tráng của Tần Mặc, cơ bụng tám múi cùng với cơ ngoài bụng *, chỉ có điều sắc đẹp đáng quý, nhưng sinh mạng giá cao hơn! Tô Song Song còn muốn sống thêm hai năm, từ từ thưởng thức sắc đẹp.

      (*) cơ ngoài bụng: gốc 人鱼线 (nhân ngư tuyến hay nhân ngư văn), chỉ chỗ xương chậu tiếp giáp với cơ bụng đàn ông tạo thành dáng chữ V, bởi vì giống dáng vẻ hơi co rút lại của bộ phận phía dưới của cá, do đó được gọi là nhân ngư tuyến. Leonardo da Vinci lần đầu tiên đưa ra “Nhân ngư tuyến” làm chỉ tiêu “Đẹp” và “Gợi cảm” trong hội họa.

      Tô Song Song vừa mới vào phòng, lật quần áo, điện thoại đột nhiên vang lên, dọa giật mình, Tô Song Song vội vàng lấy điện thoại, vốn cho rằng là Tô Mộ, nào ngờ vừa nhìn thấy gọi tới lại là nhà cũ họ Tần.

      Trong nháy mắt Tô Song Song khẩn trương, chỉ sợ hôm nay Tần Mặc dọa ông cụ Tần ra nguy hiểm gì, có phải bệnh tình tái phát hay .

      Điện thoại vừa thông, chỉ nghe thấy ông cụ Tần sốt ruột : “Song Song à! Ông nội có chuyện cầu con!”

      Tô Song Song vừa nghe giọng ông cụ Tần mặc dù hốt hoảng nhưng rất vững vàng, thở phào nhõm, nhưng mới vừa tỉnh táo lại, vừa nghĩ tới ông cụ Tần lại có chuyện cầu xin , khẩn trương trong nháy mắt.

      “Ông nội ngài !” Tô Song song theo bản năng ngồi nghiêm chỉnh, thở mạnh cũng dám, chỉ sợ sót mất tin tức quan trọng gì.

      “Song Song à! Con có thể trở về chuyến ! Tiểu Na con bé gặp ác mộng, khóc quá dọa người, bác sỹ , đây là vấn đề tâm lý, dựa vào thuốc cũng giải quyết được gì!”

      Tô Song Song vừa nghe, siết chặt điện thoại trong tay, vội vàng hỏi câu: “Cái gì? Tiểu na bây giờ như thế nào?”

      “Tình huống phải rất tốt, luôn khóc, giống như
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 216: Vẫn dây dưa

      Editor: Mẹ Bầu

      Tô Song Song ngửa khuôn mặt quật cường nhìn chằm chằm vào Tần Mặc, có ý định thối lui dù chỉ chút. Cứ như vậy, Tô Song Song để cho ngọn lửa giận trong lòng Tần Mặc càng ngày càng to lớn .

      "Tô Song Song, em cần phải để ý đến những người khác..." chân mày Tần Mặc càng nhíu lại sâu hơn. Lời vừa mới mở đầu, Tô Song Song tức giận cắt ngang lời của : "Tần Mặc, làm sao lại cứ ngang ngược như vậy chứ, biết ..."

      Tô Song Song mới được nửa câu phản đối kia, đột nhiên cảm thấy cực kỳ uất ức. bụm lấy mặt, cũng quan tâm đến Tần Mặc nữa, chạy ra ngoài cửa. Bởi vì Tô Song Song quá tức giận, quá đau lòng, nên xỏ chân vào giầy rồi mở cửa ra ngoài.

      Tần Mặc đứng tại chỗ nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên nghe "rầm!" tiếng, tức giận đấm mạnh cái vào mặt bàn, lập tức vang lên "rầm!" tiếng hật lớn. Trong nháy mắt, trong phòng trở nên an tĩnh đáng sợ.

      Tần Mặc quay đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét, mang theo những bông tuyết. Chân mày của trong nháy mắt liền nhíu chặt lại, tưởng như có thể kẹp chết được con ruồi rồi, cả khuôn mặt quả thực nhìn lạnh như băng, làm cho bất cứ ai nhìn thấy đều phải sợ hãi.

      Tô Song Song chạy mạch đến đứng ở dưới lầu. khắc kia, khi cơn gió lạnh mang theo những bông tuyết thổi qua, gào thét tựa như muốn róc cả da thịt, trong khi lúc này người chỉ mặc chiếc áo mỏng manh, lập tức liền hối hận.

      Tô Song Song lập tức bắt đầu tính toán cần phải hoạt động chút, người hoạt động sinh nhiệt. Nhưng khi bàn tay vừa sờ đến túi áo của mình, lại thấy trống trơn, lúc này mắt của Tô Song Song coi như hoàn toàn trợn tròn.

      ngẩng đầu, liếc ánh măt đầy bi thương nhìn lên bầu trời bao la xám xịt, chỉ thấy lất phất những giọt mưa bụi, lại cảm thấy bản thân mình càng lộ vẻ thê thảm hơn. Tô Song Song chậm rãi quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía cửa nhà trọ, suy nghĩ chút, chợt mạnh mẽ quay đầu.

      dự định mình có khí phách chút, nhưng chỉ tiếc giờ đây gió lạnh thấu xương. Tô Song Song suy tính hảo hán cần quan tâm đến thiệt thòi trước mắt, cụp đuôi trở về, nhưng còn chưa kịp xoay người lại, lập tức cảm thấy có chiếc áo khoác ngoài ấm áp choàng lên người mình.

      Tô Song Song sửng sốt chút, ngay sau đó được cánh tay bền chắc có lực ôm vào trong ngực. Tô Song Song quay đầu lại, cũng buồn nhìn lên xem là ai, chỉ bằng hơi thở quen thuộc là liền biết đó là người nào. Giờ khắc này làm thế nào cũng thể khống chế được những giọt nước mắt của mình.

      cúi đầu, quyệt miệng, giọng thút thít, co rút lại trong chốc lát liền biến thành gào khóc, vừa khóc vừa rầm rì: "Tần Mặc, là đại cầm thú, chẳng phải là em cũng chỉ muốn tốt cho thôi sao..."

      Tần Mặc thở dài, vòng hai tay quanh Tô Song Song, hai bàn tay nắm chặt lấy cánh tay của mình, chôn mặt vào trong hõm cổ của Tô Song Song, nhàng hít hà, qua khắc mới
      [​IMG]
      Tần Mặc thay xong quần áo, tới bên cạnh Tô Song Song, nhìn còn đứng ngay đơ ở tại chỗ đó. cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, chậm rãi mở miệng : "Mười phút, nếu em ra khỏi phòng, vậy đừng đến nhà cũ nữa."

      "A, vâng!" Tô Song Song kêu lên tiếng, lập tức nhảy nhót, chạy , chỉ còn thiếu nước mặc quần áo cùng lúc. Tay chân Tô Song Song luống cuống, tám phút sau sửa sang cho mình xong, chạy ra đứng ở trước mặt Tần Mặc, cười lên tiếng để lấy lòng.

      " thôi." Tần Mặc nhìn Tô Song Song chút, đưa tay lôi kéo tay của . Đến khi tới cửa ra vào, lại lấy từ chiếc giá treo quần áo cái khăn quàng cổ, quấn lại ở cổ của .

      Tô Song Song còn chưa tới nhớ việc chuẩn bị khăn quàng cổ cho mình. Mặc dù khăn quàng cổ màu lam kẻ ô vuông quấn ở cổ lúc này vẫm còn mới, nhưng mà Tô Song Song vẫn cảm thấy nó mang theo mùi vị đặc biệt của Tần Mặc như trước.

      chôn gương mặt của mình vào trong chiếc khăn quàng cổ, cười đến mức mặt mày cong cong, tựa như từ trước tới giờ, cái cảnh lúc nãy vừa nhốn nháo loạn xạ hồi kia cũng chưa từng xảy ra vậy.

      Hai người đí đến nhà cũ của họ Tần hơn tám giờ tối rồi. Tô Song Song vừa tiến vào đến cửa của nhà cũ, ông nội Tần liền ra đón. Nhìn thấy Tô Song Song ông mừng quýnh giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng vậy.

      Ông nội Tần lôi kéo Tô Song Song vào, dám trễ nải dù chỉ chốc lát. Ông trực tiếp đưa Tô Song Song lên gian phòng của Tô Na ở lầu hai, vừa ông cụ vừa giải thích.

      "Khi Tiểu Na ngủ trưa, lại bắt đầu gặp ác mộng. Sau khi tỉnh lại cả người liền như bị ngơ ngẩn, chỉ mực khóc lóc. Bác sĩ đến kiểm tra, là nó bị tâm bệnh, lúc này ông..."

      Ông nội Tần còn chưa hết câu, đến cửa phòng của Tô Na. Cánh cửa phòng chỉ khép hờ, Tô Song Song còn chưa tiến vào trong phòng nghe thấy tiếng khóc lóc của Tô Na. Tiếng khóc của làm cho người khác cảm thấy đau lòng.

      Tô Song Song vỗ vỗ vào tay của ông nội Tần, để cho ông yên tâm,sau đó đẩy cửa vào. Trong phòng của Tô Na sáng khác thường. Tô Song Song liếc nhìn thấy Tô Na co rúc ở giường, vừa hơi run rẩy vừa khóc thút thít.

      Tô Song Song cẩn thận tới, đứng ở bên giường của Tô Na giọng gọi lên câu: "Tiểu Na?"

      Tô Na nghe thấy có người gọi , thân thể lại tiếp tục run rẩy mãnh liệt hơn. chậm rãi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đứng ở bên giường của mình chính là Tô Song Song, Tô Na chu đôi môi ra cái, vừa khóc vừa gọi: "Chị dâu..."

      "Haiz" Tô Song Song thở dài, thấy Tô Na bài xích mình, tiến lên ôm vào trong ngực, vỗ nhè lên thân thể run rẩy của .

      Ông nội Tần đứng ở cửa, thấy cuối cùng Tô Na cũng trở lại bình tĩnh, ông thở dài hơi, cuối cùng
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 217: Thuận lợi bước vào nhà

      Editor: Mẹ Bầu

      Tô Song Song giống như phản xạ có điều kiện, nhanh chóng xông lên lầu hai. Cửa vừa mở ra, Tô Song Song nhìn thấy Tô Na ngồi ở dưới đất, người co rúm lại thành khối, vừa nhìn thấy Tô Song Song vào, đưa hai cánh tay ra hướng về phía Tô Song Song.

      Tô Song Song vội vàng nhanh chóng bước vài bước tới gần, ôm Tô Na vào trong ngực, vỗ nhè vào phía sau lưng của .

      Lúc này Tô Na mới bình tâm trở lại, lát sau, lôi kéo ống tay áo của Tô Song Song, vẻ mặt đầy khẩn cầu: "Chị dâu, ngài có thể ở cùng với tiểu Na hay ? Chỉ đêm thôi, chỉ cần đêm là tốt rồi!"

      Nghe lời cầu xin của Tô Na, trong lòng của Tô Song Song cũng cảm thấy rối loạn. Thực ra ở lại chỗ này thơ thẩn cả ngày cũng phải là chuyện gì lớn lắm. Nhưng theo bản năng, Tô Song Song quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.

      Dường như ở nơi nhà cũ của nhà họ Mặc, trong ký ức của Tần Mặc có những chuyện gì đó được tốt. Nếu buộc phải ở lại nơi này ngày, tựa như có chút quá đáng,. Cho nên, Tô Song Song do dự.

      Tô Song Song chỉ mới do dự lát, Tô Na lại khóc càng thương tâm hơn. khóc đến nỗi ông nội Tần đứng ở cửa phải lên tiếng than thở. Tô Song Song cắn môi suy nghĩ chút, rốt cuộc quyết định vẫn nên thương lượng với Tần Mặc chút, xem có thể chấp nhận chuyện ở lại chỗ này đêm để đối phó hay

      Đúng lúc Tô Song Song ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy Tần Mặc biết lên đây từ lúc nào. Ánh mắt của chợt sáng lên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt giá lạnh như băng kia của Tần Mặc, trong nháy mắt, ánh sáng trong đôi mắt của Tô Song Song lại bị dập tắt.

      Tô Song Song có chút lạnh người. Hôm nay làm rất nhiều chuyện quá mức, còn Tần Mặc vẫn luôn nhân nhượng với .

      Tô Song Song há miệng, còn chưa kịp , nghe thấy Tô Na mở miệng cầu xin: "Chị dâu, nếu như ngài có cách nào ở lại chỗ này, có thể mang tiểu Na cùng với chị được hay ? Tiểu Na ở nhà chị dâu vài ngày nhé, bác sĩ như vậy tinh thần của em ổn định ngay lập tức!"

      "!" Lời đơn giản của Tô Na như ngọn đèn sáng, trong nháy mắt chiếu sáng ý nghĩ của Tô Song Song. đảo mắt vòng suy nghĩ, nhà của Tần Mặc chiếm nửa tầng lầu, phòng dành cho khách cũng còn để trống nhiều. Tần Mặc muốn ở lại nhà cũ này, vừa đúng có thể để cho tiểu Na đến nhà để ở, cũng có thể làm cho trong nhà được náo nhiệt thêm chút.

      Theo bản năng Tô Song Song ngoái nhìn lại về phía Tần Mặc muốn trưng cầu ý kiến. Nhưng thấy gương mặt của Tần Mặc lúc này vẫn giữ vẻ băng giá như cũ là, chút biểu tình gì.

      Tô Song Song cảm thấy Tần Mặc
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 217: Thuận lợi bước vào nhà (tiếp theo)

      Editor: Mẹ Bầu

      Tô Song Song thấy khí giương cung bạt kiếm cuối cùng được nhanh trí làm cho hạ xuống, liền thở phào hơi nhõm. cẩn thận liếc mắt nhìn sang Tần Mặc, thấy vẫn có mở miệng phản đối, lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh lại.

      Bất quá Tô Song Song cảm giác, cảm thấy có chút kỳ quái. Theo lý thuyết chiểu theo tính khí của Tần Mặc, hoàn toàn bao giờ có thể để cho Tô Na đến nhà bọn họ sống được! Thế nhưng tại sao Tần Mặc lại an tĩnh như vậy, dáng vẻ ràng tỏ ra hề phản bác, mà hớn hở tiếp nhận.

      Tô Song Song lôi kéo Tô Na đứng dậy, liếc mắt cảnh giác nhìn sang Tần Mặc. Tần Mặc nghênh đón ánh mắt cảnh giác kia của Tô Song Song, bất mãn hơi nhíu mày cái, vươn tay, ý bảo Tô Song Song tới gần .

      "Chẳng phải là em muốn dẫn Tô Na về nhà sao? mau."

      Tần Mặc xong, Tô Song Song lôi kéo luôn Tô Na ra ngoài. Khi tới bên cạnh Tần Mặc, đột nhiên Tô Song Song ngửa đầu lên, ánh mắt càng thêm cảnh giác nhìn Tần Mặc, hỏi lại câu có vẻ quá chắc chắn: " chờ đến nửa đêm ném tiểu Na ra ngoài chứ?"

      "..." Tô Song Song hỏi xong nhìn gương mặt của Tần Mặc lúc này càng trở nên băng giá hơn liền hối hận. cười hì hì lôi kéo Tô Na , bỏ qua Tần Mặc, nhàng ra ngoài.

      "Em lỡ miệng! Em lỡ miệng thôi!" Tô Song Song vừa vừa lấy lòng Tần Mặc, lôi kéo Tô Na ra khỏi phòng an toàn. thở phào nhõm, đứng ở bên ngoài dặn dò người giúp việc chuẩn bị cho Tô Na hai bộ quần áo, để bọn họ rút lui.

      Ông nội Tần đứng tại chỗ có vẻ mệt mỏi, hơi dựa người vào cửa, tay dùng lực mạnh mẽ chống lên cây quải trượng, lúc này thân thể lảo đảo sắp ngã mới đứng vững lại được.

      " thôi thôi!" Ông cụ lặp lại câu hai lần, nhìn Tần Mặc xoay người muốnđi, đột nhiên như sực nhớ tới chuyện gì, vội vã dặn dò thêm câu: "Tần Mặc, đồ nhóc thối này chớ có gây chuyện rắc rối, chớ có ném tiểu Na ném ra ngoài đấy nhé!"

      Bước chân của Tần Mặc thoáng dừng lại. quay đầu lại nhìn ông nội Tần, ánh mắt nhàn nhạt, nhìn ra vui hay giận, chỉ câu nghe rất bình thản: "Nếu như cháu đồng ý, dựa vào đâu mà con bé có thể bước đến gần nhà cháu được chứ?"

      Trong nháy mắt, ông nội Tần thốt nổi thành lời. Mặc dù ồn thích thái độ cuồng ngạo kia của Tần Mặc, nhưng mà, khi vừa nghĩ tới cá tính của Tần Mặc khi quyết định điều gì bao giờ hối hận. Ít nhất bây giờ ông có thể xác định được, Tần Mặc đuổi Tô Na , sau khi ra khỏi nơi này, cho nên ông cụ cũng so đo với nữa.

      Ông nội Tần liếc nhìn Tô Song Song cái, tặng cho ánh mắt cảm kích, Tô Song Song vội vàng cười cười, vẫy vẫy tay chào ông nội Tần.

      Lúc này bọn họ khi chỉ có hai người, khi trở về lại thành ba người, vừa vào đến
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :