1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 210: Xóa tin nhắn của Song Song

      Editor: Mẹ Bầu

      Tần Mặc tiến vào trong nhà được lúc rất lâu, mà náo loạn ở phía đằng kia diễn ra cũng tương đối lâu rồi. Đến cuối cùng, Tần Mặc cũng quyết định phải vào chủ đề. nhìn lướt qua Bạch Tiêu lúc này vẫn còn rầm rì ở mặt đất, đoán chừng Bạch Tiêu còn sức lực để chiến đấu nữa rồi, lúc ấy Tần Mặc mới đến ngồi ghé vào ở bên giường.

      do dự lúc mới mở miệng : "Tôi và Song Song… Có thể coi như là cãi nhau."

      Lục Minh Viễn tức giận đến khó chịu vì bị Bạch Tiêu giày vò từ nãy đến giờ, đột nhiên nghe Tần Mặc ra câu kia, lập tức tiến tới gần Tần Mặc, sắc mặt đầy kích động, đôi mắt Lục Minh Viễn mở to tròn xoe, nhìn chằm chằm vào Tần Mặc, vẻ mặt giấu nổi tò mò: "Cãi nhau vì cái gì vậy?!"

      Tần Mặc nhìn lên, đột nhiên thấy có gương mặt phóng đại ở ngay trước mặt mình, thiếu chút nữa cước đá văng Lục Minh Viễn rA Viễn. May mắn, sau cùng khắc kia lại kịp thời nén nhịn lại được, nhưng Tần Mặc vẫn phải vọt chân nhanh chóng chạy trốn sang phía bên cạnh.

      "Tôi đột nhiên mới mọc thêm ra người em ." Tần Mặc nhớ lại cảm giác của mình trong buổi tối ở nơi đó. sợ rằng chính mình cũng lý giải được chuyện này được ràng, cho nên muốn với Lục Minh Viễn, coi như là là cứu được ngựa chết trở lại thành ngựa sống.

      Lục Minh Viễn nghe Tần Mặc mình mới có thêm người em , lại rất bình thản, tựa như chuyện này biết trước rồi. Mà quả , Lục Minh Viễn vừa mở miệng, đúng là như vậy.

      "Lúc trước Bạch Tiêu cho em biết chuyện này rồi! Chỉ có điều, khi đó hưởng tuần trăng mật cùng với Nhị Manh Hóa, cho nên hai chúng em cảm thấy tốt nhất là vẫn đừng cho biết, tránh cho tuần trăng mật của hai người bị mất hứng."

      Tần Mặc gật đầu cái, tiếp tục : "Nhưng mà hôm nay chỉ vì người con kia mà Song Song lại có thể giận dỗi với tôi. Chẳng lẽ trong lòng ấy, người con kia lại quan trọng hơn cả tôi hay sao?"

      Tần Mặc đến đây lại cảm thấy cảm xúc khó chịu khi đó lại trỗi dậy môt lần nữa. cau mày, dáng vẻ rất dọa người.

      Lục Minh Viễn nghe Tần Mặc xong, liền sững sờ ngay tại chỗ rồi, phải mất lúc lâu mới hồi thần lại được. Lục Minh Viễn hết sức tự kiềm chế bản thân, nhưng vẫn như cũ, thể nào nhịn được mà bật lên tiếng cười nghe "Phì" tiếng.

      Cười xong Lục Minh Viễn nhanh chóng lui về phía sau hai bước, chạy trốn tới khoảng cách an toàn, chỉ sợ Tần Mặc thẹn quá thành giận, cho thêm cú đá bay chân hỏng.

      Nhưng mà Nhưng Tần Mặc lại có phản ứng gì lớn, chẳng qua
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 211: Cậu thích tôi sao?

      Editor: Mẹ Bầu

      Tần Mặc nhìn điện thoại di động, suy nghĩ chút, cuối cùng tính toán trở về nhà cũ để đón Tô Song Song trở về nhà của mình. Còn có những chuyện gì khác, hai người bọn họ đóng kín cánh cửa lại, sau đó hai người cùng nhau tự mình nghiên cứu.

      Có ngờ đâu, khi vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp mở cửa, ở ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa dồn dập “Cốc, côc côc”, tiết tấu hỗn loạn, có vẻ đặc biệt gấp gáp.

      Tần Mặc vừa nghe cũng biết có chuyện xảy ra rồi. vội vàng mở khóa cửa ra. Cánh cửa vừa mới mở ra, Tần Mặc nhìn thấy sắc mặt của Lục Minh Viễn trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

      " Tần Mặc, mau lên! Mau lên! A Tiêu…" Lục Minh Viễn sợ hãi lắp bắp . Tần Mặc thấy đến nửa ngày mà Lục Minh Viễn cũng thể ra được câu đầy đủ, liền trực tiếp đẩy Lục Minh Viễn ra.

      sãi bước về phá phòng ngủ của Bạch Tiêu. Khi quay người lại, nhìn nhìn thấy Bạch Tiêu nằm ở bên giường cũng thấy kinh sợ. Bạch Tiêu nằm ở giường, nhưng cổ, mặt của , tất cả đều nhuộm màu đỏ hồng của máu.

      Màu đỏ tươi của máu, cùng với màu tuyết trắng của chiếc ga trải giường, tạo thành hai màu sắc đối lập với nhau, càng gây kích thích ánh mắt nhìn của người khác. Trái tim của Tần Mặc phảng phất tựa như bị ngừng đập mất lúc. Bởi vì Bạch Tiêu nằm ở giường là quá an tĩnh, an tĩnh tựa như bị chết rồi vậy.

      Tần Mặc sửng sốt chút, rồi nhanh chóng chạy tới, đưa tay thử thăm dò chút ở lỗ mũi Bạch Tiêu. Thấy Bạch Tiêu vẫn còn có hơi thở, vội vàng quay đầu về phía Lục Minh Viễn gầm tiếng: "Mau gọi cấp cứu …"

      Từ xe còn chưa kịp thốt ra, Tần Mặc cảm thấy dường như có điều gì đó đúng lắm. quay đầu lại, ghé sát vào mặt Bạch Tiêu hít hà hơi, luồng mùi vị của sốt cà chua bốc lên!

      Tần Mặc nhìn kỹ lại, quả mặt Bạch Tiêu đều đỏ hồng mảnh như nhau, nhưng mà những thứ đó lại cứ dấp dính ở mặt Bạch Tiêu. Khi nhìn vào gần, có thể nhận ra được ngay, chất màu đỏ kia hoàn toàn hề giống máu chút nào.

      Tần Mặc vươn tay ra thử quệt vào chút, sau đó hai ngón tay thử xoa xoa vào nhau, thấy dính nhằng nhằng. nhàng liếm qua cái, quả đúng là sốt cà chua. Tần Mặc nhất thời nổi giận, trực tiếp giơ chân lên, đá luôn cước lên bắp đùi của Bạch Tiêu.

      Bạch Tiêu bị đau, kêu rên tiếng. trở mình tránh qua bên, lập tức thân thể từ giường lăn xuống dưới, cả người nằm dài mặt đất, gương mặt trực tiếp va luôn vào sàn nhà, Bạch Tiêu bị đau đến mức liền kêu thét lên tiếng đau đớn, dần dần tỉnh táo
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 211: Cậu thích tôi sao? (tiếp theo)

      Editor: Mẹ Bầu

      Lục Minh Viễn có tâm tư nào để tán nhảm với Bạch Tiêu, bắt đầu cởi áo sơ mi của Bạch Tiêu ra, sau đó tiếp tục định kéo tuột luôn quần của Bạch Tiêu xuống.

      Trong nháy mắt, áo sơ mi của Bạch Tiêu bị giật ra. Bạch Tiêu mở trừng cặp mắt to, đôi con ngươi suýt nữa bật ra ngoài. Đến thời điểm, Lục Minh Viễn kéo quần của ra, lúc này Bạch Tiêu coi như còn cách nào mà giữ bình tĩnh được nữa.

      "Tôi nhổ vào! A Viễn, ra là cậu vẫn chịu tìm phụ nữ chính là bởi vì cậu tôi! Tôi chấp nhận đâu! Nhà tôi tám đời con . Mấy đời nay, dòng tộc nhà tôi chỉ độc đinh mình tôi là mầm mống thôi, tôi còn phải nối dõi tông đường đấy…"

      "Câm miệng lại! Em nhà chứ!” (câu chửi). Lục Minh Viễn chỉ nghĩ muốn dọa Bạch Tiêu chút mà thôi, ai biết được, vừa mới mở miệng ra, Bạch Tiêu ra những câu nghe muốn lộn mửa ra như vậy, làm cho cũng thể nào ra tay được nữa.

      Nhưng Bạch Tiêu vẫn hoàn toàn chưa tỉnh táo lại hẳn được, giãy giụa cách yếu ớt. tại chỉ còn cái miệng của Bạch Tiêu là lưu loát nhất, trước sau thể nào dừng lại nổi, cứ rầm rì tàn phá lỗ tai của Lục Minh Viễn.

      "A Viễn à, tôi đây còn có em , nhưng mà con bé lại là phụ nữ! Nếu như tôi mà ra ngoài lăng nhăng, người nhà của tôi đánh chết tôi luôn. Lại , Bạch Tiêu tôi đây lại chính là người chỉ thích phụ nữ mà thôi! Đối với nam giới như cậu, tôi thực có chút cảm giác nào hết!"

      "Mẹ kiếp!" Rốt cuộc Lục Minh Viễn cũng sao chịu nổi nữa, dứt khoát tống luôn cho Bạch Tiêu quyền vào mặt, sau đó nhảy từ người Bạch Tiêu xuống đất, quần rũ áo vẻ ghê tởm, sau đó sửa sang lại quần áo bị xốc xếch của mình.

      Bạch Tiêu bị quyền của Lục Minh Viễn đánh cho tưởng chừng như bị hôn mê, nhưng khi sức nặng người mình biến mất vẫn biết.

      Bạch Tiêu vội vàng ngồi dậy, ánh mắt nhìn Lục Minh Viễn đầy vẻ quái dị, bộ dạng ánh mắt kia như muốn “Cậu đó, cậu vậy mà lại có thể thầm mến tôi lâu như vậy.

      " cút cho khuất mắt! Chính là người tối ngày hôm qua lột quần áo của tôi ra. Ngày hôm nay tôi làm như vậy chính là để trả lại cho đó!" Lục Minh Viễn bị ánh mắt kia của Bạch Tiêu làm cho ghê tởm, liền gắt lên câu, sau đó lui về phía sau mấy bước.

      "Cái gì?" Bạch Tiêu nghe thấy câu kia của Lục Minh Viễn lập tức liền bị kích động hề . Ánh mắt của đảo quanh vòng, tràn ngập cả gương mặt lộ biểu cảm thể tin được. liền hỏi lại lần nữa: " là tôi… cởi bỏ quần áo của cậu ra sao?"

      Lục Minh Viễn chính là muốn cho Bạch Tiêu phải chịu khó chịu, để làm giảm bớt bực bội mà buổi tối ngày hôm qua phải
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 212: Khích bác ly gián

      Editor: Mẹ Bầu

      Bạch Tiêu thấy Tần Mặc ra ngoài, rống lên tiếng lớn: "Sao gọi điện thoại mà hỏi thăm tình hình trước chút ! Ngộ nhỡ người ta muốn gặp lại sao?" Bạch Tiêu thấy bộ dạng hăm hăm hở hở đầy vẻ gấp rút kia của Tần Mặc, quả thực chỉ tiếc rèn sắt thành thép!

      Tần Mặc vẫn ngừng bước chân, mà cũng có ý định lấy điện thoại di động ra để gọi cho Tô Song Song, chỉ lại câu lạnh như băng: "Tôi muốn cho ấy bất ngờ."

      "!"

      "!"

      Đừng là Bạch Tiêu, ngay cả Lục Minh Viễn trong nháy mắt cũng bị lời kia của Tần Mặc làm cho kinh ngạc, đây là chuyện nhặt mà Tần Mặc có thể thương lượng sao?

      Bạch Tiêu cùng Lục Minh Viễn hai người đồng thời cùng vươn tay ra nhéo mạnh vào cánh tay của mình cái. Cả hai người lại cùng đồng thời kêu lên tiếng suýt xoa vì đau, lúc này mới xác định được, quả lời kia được ra từ trong miệng của Tần Mặc.

      Bạch Tiêu nuốt nước miếng cái, còn định thêm câu gì đó với Tần Mặc, nhưng Tần Mặc sớm mở cửa ra ngoài. Bạch Tiêu nhìn cánh cửa ra vào đóng lại, tiếp đó quay đầu nhìn về phía Lục Minh Viễn lúc này mặt mũi cũng vẫn ngơ ngẩn, lầm bầm lầu bầu như kẻ đần độn: "Công lao của tôi đấy."

      Chỉ có điều Bạch Tiêu xong lập tức cảm thấy hối hận. sợ bị Lục Minh Viễn nghe được, vội vàng nhìn sang, nhưng bất hạnh thay, câu kia vẫn bị Lục Minh Viễn nghe được.

      "Cái gì?" Lục Minh Viễn nghe , tới đá Bạch Tiêu cước, nghĩ muốn thừa dịp nước đục thả câu.

      Bạch Tiêu vừa nghĩ tới Tần Mặc vậy mà lại xem hết cuốn “Kế sách trong dương” mà viết kia. Hơn nữa lại còn rất thông hiểu đạo lí, cũng có thể chơi trò lãng mạn rồi. Bạch Tiêu cũng cảm nhận được, quả Tần Mặc phải là người bình thường, khả năng lực học tập của quả thực đạt đến tiêu chuẩn nhất định!

      Chẳng qua là Bạch Tiêu vừa nghĩ đến lại rất muốn ói ra. ra , cuốn sách kia lúc trước vốn là bảo bối để tán , Tần Mặc học tập được đến như vậy, liệu có dùng được ?

      " có gì, chính là. . . do Tiểu Tần Tần ở bên cạnh tôi nhiều năm, mưa dầm thấm đất, chắc học cũng nhanh thôi. . ." Bạch Tiêu cũng dám với Lục Minh Viễn, nếu như truyền tới trong lỗ tai Tần Mặc, đoán chừng cái mạng này của cũng bảo vệ được rồi.

      nghiệt của “Kế sách trong đương” hừ lạnh lên tiếng: Tôi là quả bom hẹn giờ của cậu, là quả bom hẹn giờ đó!

      Lục Minh Viễn thấy cái vẻ mặt này của Bạch Tiêu cũng hiểu được ngay. khẳng định lời kia của Bạch Tiêu chắc chắn có cái gì tốt, cho nên cũng hỏi lại nữa. Tối hôm qua Lục Minh Viễn cũng ngủ ngon, lại thấy Bạch Tiêu có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, cũng xoay người ra ngoài, dự
      [​IMG]
      Last edited: 20/10/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 213: Đôi mắt ma quỷ

      Editor: Puck

      ... ...” Tô Na dò xét kêu tiếng, Tần Mặc gì, nhìn cũng nhìn Tô Na cái, xoay người ra ngoài.

      Tô Na vẫn đuổi kịp đến cửa, nhìn dáng vẻ kia của Tần Mặc, cắn răng, trong lòng hoàn toàn cam lòng, khi Tần Mặc định ra ngoài, giựt mạnh ống tay áo của Tần Mặc.

      Tần Mặc cảm giác có người lôi kéo , quay đầu lại nhìn về phía Tô Na, tầm mắt chuyển qua tay lôi kéo ống tay áo , trong nháy mắt càng trở nên lạnh lẽo.

      Tô Na bị ánh mắt giống như muốn tiêu diệt của Tần Mặc làm cho bị sợ đến co rụt lại, nhanh chóng buông tay ra, chỉ sợ chọc cho Tần Mặc càng thêm chán ghét mình.

      Tần Mặc thấy ta buông tay ra, cũng thèm để ý xoay người rời , Tô Na cắn răng cái, nhanh tới, chặn trước người Tần Mặc, Tần Mặc còn kiên nhẫn, nhíu mày.

      Tô Na nhìn vẻ mặt tràn đầy tức giận của Tần Mặc, bị sợ đến nuốt nước miếng, thận trọng hỏi: “, em biết chị dâu đâu, muốn tìm chị dâu sao?”

      “Ở đâu?” Tần Mặc vừa nghe, giãn chân mày ra, nhưng cũng thêm gì, lạnh lẽo phun ra hai chữ, hình như Tô Na ở trước mặt cũng chỉ là người xa lạ với mà thôi.

      Trong lòng Tô Na cực kỳ cam lòng, đỏ mắt, run rẩy : “, có phải ghét tiểu Na ! Bởi vì tiểu Na là con riêng?”

      Tần Mặc lại nhìn ta cái, ra Tô Na , cũng có thể dùng đồng hồ đeo tay định vị tay Tô Song Song để tìm ra ở đâu, chỉ có điều Tần Mặc quá muốn dùng, chỉ sợ có ngày Tô Song Song biết, cảm thấy theo dõi mình.

      thấy Tô Na bắt đầu những lời hề có hứng thú, kiên nhẫn hoàn toàn còn, trực tiếp đẩy ta ra ra ngoài, Tô Na ngờ lá bài tẩy của mình lại dùng được, sửng sốt chút, lại càng cam lòng đuổi theo.

      Tần Mặc thấy Tô Na lại chắn trước mặt mình, chân mày nhíu sâu hơn vừa rồi, ràng kiên nhẫn bị ta mài còn, mở miệng lần nữa, mang theo chán ghét sâu: “Tránh ra.’

      ... Chị dâu và trai chị ấy ở tiệm cà phê dưới chân núi.” Tô Na thấy nếu mình cứ thừa nước đục thả câu, có thể khiến cho ấn tượng của Tần Mặc trở nên kém hơn, chỉ có thể lật tung lá bài tẩy mà mình nghe lén được ra.

      Tần Mặc nghe xong gật gật đầu, thấy Tô Na còn chưa tránh ra, lạnh lùng liếc nhìn ta, vỗ tay cái, hai vệ sĩ thuộc về Tần Mặc đứng ở bên kia lập tức lên trước, kéo cánh tay Tô Na đưa ta qua bên.

      Tô Na sửng sót chút, dáng vẻ bị tình hình này dọa sợ, bắt đầu bật khóc, chỉ có điều mặc cho ta khóc như thế nào, Tần Mặc đều nhúc nhích, ngược lại càng thêm có kiên nhẫn.

      Tần Mặc qua bên cạnh ta, lạnh lùng : “Cho dù là em ruột hay là con riêng, đều liên quan đến tôi, nếu lại nhúng tay và chuyện của tôi và Song Song, đừng trách tôi cho ông cụ mặt mũi.”

      Tô Na vừa nghe bị sợ đến khóc cũng dám nữa, bởi vì nghe ra sát ý trong lời của Tần Mặc, đó là chân chân , phải giỡn.

      “Thằng chết bầm! Mày làm cái gì đấy?” Ông cụ Tần sớm nghe ồn ào, vừa đúng lúc này tới, nhìn thấy Tần Mặc đánh vệ sĩ của Tô Na, trong nháy mắt sinh tức. die ennd kdan/le eequhyd onnn

      Tần Mặc thấy ông cụ Tần tới, nhức đầu day day huyệt thái dương nhảy lên, quay đầu lại nhìn ông cụ Tần, đưa tay chỉ Tô Na.

      Mặt tỏ vẻ gì : “Nếu như ông định kiếm đứa em cho cháu vì sợ sau khi ông chết, cháu đơn, vậy cháu cho ông biết, hoàn toàn cần thiết, cháu cần.”

      Ông cụ Tần sững sờ, mới đầu ông vì nguyên nhân này, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay sống cùng Tô Na, ông tâm thương đứa này, muốn để Tần Mặc về sau có thể chăm sóc con bé.

      Nhưng ông cụ Tần đột nhiên cảm thấy với tính tính Tần Mặc mà , cầu của ông hình như hơi quá đáng, ông há miệng thở dốc, lời chửi rủa đột nhiên ra được.

      “Còn nữa, nếu như bây giờ ông đổi ý, muốn để cháu chăm sóc ta, như vậy cháu có thể bảo đảm, ta cả đời cơm áo lo, cái khác, bàn nữa!”

      Giọng của Tần Mặc lại lạnh , lúc xoay người tặng thêm câu:
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :