1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 206: Em Tần Mặc

      Editor: Mẹ Bầu

      Ánh mắt của Tô Song Song chợt lóe lên, cho đến bây giờ vẫn nghĩ ra, tại sao đột nhiên Âu Dương Minh lại gọi điện thoại tới để với chuyện này.

      Tần Mặc đứng ở sau lưng Tô Song Song, đương nhiên nghe thấy rất tiếng chuyện ở trong điện thoại, chân mày của vốn giản ra liền nhíu lại sâu như muốn dính chặt lại với nhau. Tần Mặc đưa tay ra cầm lấy chiếc điện thoại ở trong tay Tô Song Song đặt sang bên cạnh.

      Theo bản năng Tô Song Song quay đầu lại nhìn Tần Mặc, trong ánh mắt của mang theo nghi ngờ. Tần Mặc buông vòng tay vây quanh Tô Song Song ra. xoay người vừa lấy mấy cây nến, vừa : "Em cần phải để ý đến chuyện này đâu, từ nhà họ Âu Dương cho đến nhà họ Tần, tất cả bọn họ đều phải là người tốt."

      Trong nháy mắt, Tô Song Song liền cảm thấy thoải mái, cảm thấy trong chuyện này, đa phần đều là do Âu Dương Minh dự định khích bác để ly gián.

      Lại , nay thế giới này, người mà cảm thấy có thể tin tưởng được nhất chính là Tần Mặc, nên cần thiết phải để những lời đâu của người khác, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người bọn họ.

      Tô Song Song cúi đầu cười cười, đưa tay nhận lấy cây nến trong tay Tần Mặc, định đốt nến, đột nhiên nghĩ đến vấn đề, liền quay đầu lại nhìn Tần Mặc: "A Mặc, chẳng phải bánh sinh nhật thường hay ăn vào buổi tối hay sao?"

      "Để đến buổi tối sợ nó bị nguội lạnh mất." Tần Mặc đưa tay chọc cái vào chiếc bánh ngọt. Chiếc bánh ngọt vẫn còn ấm áp, phía do bị nóng quá nên bơ chảy ra, hơi dính dính vào đầu ngón tay. Tần Mặc đưa ngón tay có dính bơ lên miệng liếm liếm, bánh này nếu như mang bán kỹ thuật còn quá kém, nhưng được cái mùi vị vẫn có thể chấp nhận được

      Tô Song Song vừa nghe thấy Tần Mặc ..., mới đầu cũng phản ứng kịp, phải lát sau mới hiểu ra. Bởi vì trong lòng gấp gáp cho nên cũng quên làm lạnh phôi (*) chiếc bánh ngọt này để lau sạch bơ, cho nên đến lúc này, bơ trong chiếc bánh ngọt chảy ra cũng sắp thành biến thành đống rồi.

      (*) Phôi bánh ngọt: bánh ngọt (bánh ga tô) mới nướng xong, chưa có hình trang trí bằng kem hoặc hoa quả, chocolate
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 206: Em Tần Mặc (tiếp theo)

      Editor: Mẹ Bầu

      Ông nội Tần vừa nghe thấy Tần Mặc tỏ thái độ lạnh nhạt như vậy, nhất thời giữ được bình tĩnh, từ trong cổ họng lại rống lên câu: "Nó là em ruột của ! Đợi về đến nhà rồi biết, tại con bé chính là người thân thiết nhất của đấy, thằng nhóc nhà …"

      " thế giới này, tại người thân thiết nhất của cháu ở bên cạnh cháu đây." Tần Mặc để cho ông nội Tần hết câu, lập tức liền phản bác lại luôn lời của ông nội, thái độ kiên quyết, chân đáng tin.

      Ngồi ở bên cạnh Tần Mặc, Tô Song Song vừa nghe thấy vậy, trái tim lại nhảy lên cái, có chút ngượng ngùng cúi đầu, nhưng đồng thời lại kiềm chế được, mà len lén nở nụ cười, trong lòng thấy cực kỳ ấm áp, ngọt ngào.

      Ông nội Tần vừa nghe thấy vậy, thoáng sửng sốt chút, nhưng ông cũng hiểu được ngay, người mà Tần Mặc vừa đến là chỉ Tô Song Song, cho nên thái độ của ông cũng hòa hoãn, tâm tình cũng vững vàng hơn rất nhiều: "Đương nhiên và Song Song là hai người thân thiết nhất rồi, nhưng ta muốn , đây là người thân thích máu mủ nhất của nhất kia."

      "Vâng." Tần Mặc vẫn có hứng thú như cũ, còn dự định phải mau chóng gấp gáp giải quyết xong xuôi mọi chuyện của công ty, tiếp đó còn muốn đưa Tô Song Song du lịch thêm ở mấy nơi khác nữa, để cho đầu óc được thư giãn chút. Vì thế, lúc này có hơi đâu mà để ý tới cái em nọ, cũng biết mọc ra từ nơi nào kia

      " đó, cái thằng nhóc thối này, muốn chọc giận để lão già này chết có phải hay !" Ông nội Tần nghe Tần Mặc có vẻ chút để tâm đối với với em của mình như vậy, chỉ cảm thấy tức giận, hận thể đánh cho Tần Mặc trận, trong nháy mắt giọng của ông nội Tần lại tăng cao thêm mức nữa.

      Ông có cảm giác mình thể sống nổi được hai năm nữa. dễ dàng gì mà Tần Mặc lại có thêm người thân thiết nhất như vậy. Ông còn cao hứng thôi, vậy mà cái thằng nhóc thối này lại thấy cảm kích, làm sao ông cụ Tần lại cảm thấy tức giận được chứ.

      "Bây giờ hãy đưa Song Song trở lại nhà ngay lập tức! Ngay lập tức!" Ông nội Tần rống lên câu, sau đó cúp luôn điện thoại, nhất định cho Tần Mặc có cơ hội để câu hòa hoãn.

      Tần Mặc nghe thanh cúp máy vang ra từ trong điện thoại, chân mày lại nhíu lại. định để ý đến lời của ông nội Tần, nhưng Tô Song Song lại lôi kéo tay của .

      "A Mặc, chúng ta về nhà cũ chuyến ! Chúng ta du lịch trở về, dù thế nào cũng phải đến gặp ông nội chứ! Lại , có thêm người em nữa, đây phải là chuyện tốt hay sao? Về sau chúng ta cũng có thêm người thân nữa mà!"

      Đối với em này, Tần Mặc cũng thấy ưa thích gì hết, dù chỉ chút. Vả lại, này lại còn là con riêng của cha . Chuyện này ràng là cha của phản bội lại mẹ rồi, loại người thân như thế này, thử hỏi làm sao có thể thích được chứ.

      Chẳng qua, nhìn thấy trong mắt Tô Song Song tràn đầy lo lắng, cho nên vì sợ lo lắng mà Tần Mặc đành phải gật đầu cái. dự tính chỉ trở về nhà chút để gặp qua cái , được là em của kia.

      Tô Song Song được Tần Mặc dắt tay, vừa vào phòng khách nhà cũ, nhìn thấy ông nội Tần lôi kéo tay nhỏm thoạt nhìn chỉ chừng độ mười sáu mười bảy tuổi, hướng về phía Tần Mặc và kia cười.

      Trong nháy mắt, ánh mắt của Tô Song Song liền bị này làm cho hấp dẫn. Vóc dáng của tính là cao, ước chừng còn thấp hơn đến nửa cái đầu, dáng dấp hết sức thanh thuần dễ thương, Đôi mắt to, trong veo như nước, làm cho người ta vừa liếc mắt nhìn thấy ưa thích.

      Chuyện kia có thể là con riêng, ngoại trừ có cặp môi mỏng ra,
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 207: Lần đầu tách ra ngủ

      Editor: Puck

      khí bàn ăn vẫn còn rất vui vẻ, Tô Song Song và Tô Na thỉnh thoảng hai câu, ông cụ Tần vẫn cười híp mắt nhìn, hơi thiếu điều cơm cũng quên ăn.

      Tần Mặc vẫn mặt than như cũ, vốn có ý định gia nhập đề tài của các , chỉ có điều thỉnh thoảng gắp hai miếng thịt Tô Song Song thích ăn, lần đầu tiên có cảm giác tồn tại thấp như thế.

      chuyện phiếm xong, trời cũng tối, ông cụ Tần để Tô Song Song và Tần Mặc ở chỗ này, Tần Mặc vốn nghĩ tới, nhưng khi nhìn trời bắt đầu đổ tuyết.

      Vùng núi ngoại ô này tuyết đọng hơi nhiều, lỡ như đường trơn xảy ra chuyện tốt, cuối cùng hết sức miễn cưỡng định chấp nhận ở đêm ở đây, sáng sớm ngày mai trở lại.

      Bây giờ ông cụ Tần hoàn toàn bỏ qua Tần Mặc, chọn lựa chính sách để ý đến, chỉ cần Tô Song Song ở lại chỗ này, ông cụ vui vẻ.

      Ông cụ tuổi lớn, tám giờ bắt đầu mệt mỏi rã rời, trực tiếp giao Tô Na cho Tô Song Song, mình nhắm mắt trước lúc.

      Tô Na vẫn cúi đầu, có vẻ cực kỳ e lệ, hơn nữa đặc biệt tự tin, Tô Song Song nhìn dáng vẻ ấy như vậy cảm thấy đau lòng.

      kéo Tô Na ngồi ghế sa lon mềm mại, định chuyện trước với ấy lúc, làm quen chút. Tô Song Song suy nghĩ chút, vẫn trước tiên lấy ấn tượng tốt: “Tiểu Na, chị năm nay hai mươi tuổi, em bao nhiêu tuổi rồi vậy?”

      “Em... Em 18...” Giọng Tô Na yếu ớt, lúc chuyện cũng dám nhìn mắt Tô Song Song, Tô Song Song vội vàng kéo tay Tô Na lại.

      Lôi kéo, tay bé của ấy cực kỳ lạnh lẽo, cực kỳ làm người ta đau lòng, tay Tô Song Song túm được tay Tô Na khẽ run lên, khẽ vùng vẫy cái, lại bất động.

      Lúc này Tô Na ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Song Song, trong đôi mắt to lộ vẻ ngượng ngùng, khóe miệng cũng treo ý cười ngượng ngùng, khuôn mặt nhắn ửng đỏ, có vẻ khỏe mạnh hơn rất nhiều.

      Tô Song Song thấy quan hệ giữa hai người hòa hoãn rất nhiều, trong nháy mắt được cổ vũ, cũng giỏi chuyện với người khác, chỉ có thể tìm từ đơn giản nhất để : “Mười tám tuổi hả! Đúng là độ tuổi đẹp, tiểu Na có phải lên tiểu học rồi ?”

      Chỉ có điều trong lòng Tô Song Song cũng rất cảm khái: Thân thể Tô Na này giống như đứa mới mười lăm mười sáu tuổi, ràng dinh dưỡng đầy đủ, có thể thấy được cuộc sống lúc trước khó khăn đến nhường nào.

      Tô Na vừa nghe, trong nháy mắt lại đỏ vành mắt, dáng vẻ đáng thương nhìn Tô Song Song, cắn môi, lại cúi đầu: “Năm nay thi đậu đại học, chỉ có điều đứa mười tám tuổi ở nhi viện thể ở đó nữa, em có tiền, thể học tiếp...”

      “Sao có thể chứ, bây giờ em có nhà rồi, có ông nội, có trai, còn có chị, về sau em làm công chúa buồn lo có được ?”

      Tô Song Song vừa thấy người ta khóc chịu nổi, huống chi là em la lỵ đáng như vậy, quả khiến cho đau lòng muốn chết.

      Tô Na vừa nghe, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tô Song Song, vẫn thận trọng, xác định chắc chắn mà hỏi: “ có thể học sao? Chỉ cần tiền học phí học kỳ là được rồi, về sau em làm kiếm tiền!”

      Lời này khiến trong lòng Tô Song Song càng thêm khó chịu, mặc dù chỉ lớn hơn bé hai tuổi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngây thơ như đứa bé của bé, khỏi muốn để cho bé uất ức, nghĩ cũng nghĩ đồng ý: “Dĩ nhiên có thể!”

      Tần Mặc vẫn dựa vào bên cạnh cửa sổ, đưa qua đưa lại điếu thuốc trong tay, mặc dù tầm mắt của nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy nhiên vẫn nghe cuộc chuyện của hai .

      Đột nhiên Tần Mặc nâng người lên, xoay người về phía ghế sa lon, kéo Tô Song Song cầm tay Tô Na, ý bảo đứng lên: “, thu dọn chút rồi ngủ.”

      “...” Tô Song Song liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, giờ còn chưa tới chín giờ, có thể nằm ngủ mới là lạ đó!

      Tần Mặc cảm thấy được từ chối rất , quay đầu nhìn về phía , bình tĩnh nhàn nhạt : “Nếu em ngủ được, giúp em.”

      “!” Tô Song Song theo bản năng nghĩ đến chuyện đồi phong bại tục, ô nhiễm lỗ tai Tô Na.

      hốt hoảng đứng lên, cúi đầu nhìn Tô Na trơ mắt nhìn mình, hơi đành lòng , “Cái đó, trai và chị ngồi máy bay nửa ngày, hơi mệt rồi, ngủ trước, tiểu Na em cũng sớm ngủ chút nha, ngày mai chị lại dẫn em chơi!”

      Mặc dù trong đôi mắt Tô Na đầy vẻ muốn, nhưng vẫn khéo léo gật gật đầu, dáng vẻ như thế khiến Tô Song Song nhìn thấy mà trong lòng áy náy, chỉ có điều ngại uy quyền của Tần Mặc, chỉ
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 208: Mâu thuẫn lại tăng cấp

      Editor: Puck

      ra khoảnh khắc tắt máy kia, Tô Song Song cũng rất run rẩy, chỉ có điều nghĩ ở tại đây đêm, có vấn đề gì, nên khôi phục lại lực chiến đấu, cười ha hả nhìn Tô Na.

      Tô Na thấy Tô Song Song để điện thoại sang bên cạnh mà , lập tức thận trọng nở nụ cười, sau đó vén góc chăn, ý bảo Tô Song Song lên.

      Tô Na cẩn thận như vậy, nhìn mà khiến trong lòng Tô Song Song càng khó chịu hơn, đứa bé này thiếu hụt thương đến cỡ nào, mới có thể để ý cẩn thận sắc mặt của mỗi người như vậy.

      Tô Song Song nằm ở giường, ôm lấy Tô Na, để cho bé thả lỏng, vẫn nhàng hát ru bài hát trước, lát sau, hô hấp của Tô Na trở nên vững vàng.

      Tô Song Song thấy Tô Na chắc ngủ, dè dặt cẩn trọng chính là định xuống giường, vụng trộm chạy về.

      Đột nhiên cửa phòng bị đá mạnh văng ra, sợ tới mức Tô Song Song run lên, cả Tô Na vừa mới ngủ ở trong lòng cũng mở lớn tròng mắt, bị dọa quá mức giữ chặt lấy ống tay áo của Tô Song Song.

      Khi thấy đứng ở cửa là Tần Mặc tức giận đùng đùng cặp mắt to lập tức ướt át, giọng hèn nhát kêu tiếng: “...”

      Tần Mặc vốn để ý đến Tô Na, sải bước về phía Tô Song Song, nhấc ra khỏi giường, ngay sau đó vác lên vai.

      Đầu tiên Tô Song Song hơi sửng sốt, phương hướng này của vừa đúng nhìn thấy Tô Na đỏ mắt lập tức khóc lên lại vẫn cố nén nước mắt, nhất thời cảm thấy Tần Mặc quá mức.

      đấm Tần Mặc đấm, cau mày, thấy Tần Mặc có ý dừng lại, lại giật giật chân, đá hai cái, Tần Mặc vẫn để ý đến .

      Lúc này Tô Song Song thể bình tĩnh, tay và chân của cùng sử dụng, giùng giằng muốn xuống,chỉ tiếc thân thể bé này của ở chỗ Tần Mặc, quả có đường sống mà giãy giụa.

      “A Mặc! Tần Mặc, thả em xuống, làm cái gì vậy!” Tô Song Song cuối cùng tức giận cực kỳ, chỉ có thể gào lên với .

      Tần Mặc vừa nghe thanh này của Tô Song Song, dừng bước chân lại, buông Tô Song Song xuống, lại trực tiếp đè lên vách tường, để cho nhúc nhích được, Tần Mặc cúi thấp đầu, nhìn sâu vào mắt Tô Song Song, ánh mắt lạnh lẽo lộ ra rét lạnh.

      Ánh mắt này khiến Tô Song Song hơi hối hận, lắp ba lắp bắp hỏi: “... rốt cuộc muốn làm gì!”

      “Tô Song Song, em lại vì ta mà tắt máy?” Mặt Tần Mặc lạnh lùng, ràng chính là mất hứng.

      Tô Song Song vừa nghe, biết mình nên vui mừng hay tiếp tục tức giận, có phải là người bình thường vậy, ngay cả em ruột của mình cũng ăn được dấm chua.

      Nhưng mà Tô Song Song nhìn Tần Mặc buồn bực ăn dấm chua lại tức giận như vừa rồi, cảm thấy tức giận với người có chỉ số thông minh là số lẻ, quả là tự mình tìm tai vạ.

      khẽ thở dài, giọng điệu chậm lại, dịu dàng : “A Mặc, ấy là em ruột của đó!”

      “Em của , chẳng lẽ quan trọng hơn ?” Tần Mặc cau mày, hiển nhiên hiểu suy luận này của Tô Song Song.

      Tô Song Song cũng biết suy luận này của Tần Mặc có được hay ! Bị làm cho dở khóc dở cười, suy nghĩ nên như thế nào với Tần Mặc để cho hiểu nét đẹp của truyền thống kính già trẻ này, Tô Na lại chạy ra.

      ta ôm gối đầu, chân , tròng mắt đỏ ngàu hèn nhát liếc nhìn Tần Mặc, thấy để ý tới mình, mắt đỏ hơn, khi quay đầu nhìn về phía Tô Song Song, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

      Tô Song Song vừa thấy bé muốn khóc, trong nháy mắt tê dại rồi, vỗ vỗ cánh tay Tần Mặc để ngang trước mặt mình, để cho thả ra ngoài.

      Nào biết Tần Mặc vốn để ý tới hành động mờ ám của , hình như vẫn còn chấp nhất với vấn đề vừa rồi của : Ở trong lòng của Tô Song song chẳng lẽ em của quan trọng hơn ?

      “Chị dâu, ngài trở về thôi, đừng khiến cho trai tức giận, ấy càng ghét hơn... Ghét em hơn rồi...” Tô Na đến đây, rốt cuộc nhịn được bật khóc.

      Vừa khóc, Tô Song Song lại luống cuống, dùng sức đập đập cánh tay Tần Mặc, ý bảo đừng làm rộn, Tần Mặc còn chưa để ý đến , vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm vào ánh mắt , chờ đáp án.

      Ham muốn giữ lấy điên cuồng trào ra từ trong xương đó, khiến Tần Mặc vốn khống chế được hành vi của mình, vẫn cho rằng, ở trong mắt và trong lòng Tô Song Song chỉ cần nhìn thấy mình mình là được rồi, cho nên giờ phút này cực kỳ cố chấp.

      Tô Na vừa khóc, khóc khiến Tô Song Song hơi tự trách. cảm thấy Tần Mặc cố tình gây quá
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 209: Hai người làm gì vậy

      Editor: Puck

      Lúc này, Tô Song Song luống cuống, vội vàng chạy vào trong nhà, muốn tìm người, vừa đúng lúc ông cụ Tần cũng ra, hai người vừa thấy mặt, Tô Song Song lo lắng hỏi câu: “Ông nội, điện thoại của a Mặc tắt rồi!”

      Ông cụ Tần vừa nghe, sửng sốt chút, trong nháy mắt nhịp tim của ông cũng rối loạn theo, chỉ có điều Tô Song Song ở đây, ông phải trấn tĩnh.

      Ông cụ Tần cố làm ra vẻ trấn tĩnh gật gật đầu, tay vỗ bả vai Tô Song Song, để cho đừng lo lắng, tay kia lấy điện thoại ra, vội vã căn dặn câu: “Xem xem Tần Mặc có an toàn đến chân núi .”

      Tô Song Song tự với mình phải tin tưởng ông cụ Tần, nhưng trong lòng lại hỏng rồi, cho tới bây giờ Tần Mặc đều mở máy, đây là lần đầu tiên, khống chế được suy nghĩ của mình, bắt đầu nghĩ lung tung số chuyện tốt.

      Bông tuyết lạnh lẽo bên ngoài bị gió lạnh thổi vào, rơi mặt, biết là do tuyết quá lạnh, hay do tác dụng tâm lý của , Tô Song Song chợt rùng mình cái.

      Ngay sau đó, ánh mắt của liền đỏ trong nháy mắt, hít hít mũi, muốn nhịn nước mắt tràn ra trở về, yên lặng cúi đầu, yên tĩnh chờ.

      Ông cụ Tần thấy thân thể Tô Song Song run lên, còn tưởng rằng đông lạnh đến , vội vàng kéo vào trong nhà hai bước.

      lòng Tô Song Song đều ở người Tần Mặc, lúc cảm thấy như giày vò, ông cụ Tần lôi kéo , giống như bẻ gãy dây đàn căng thẳng cuối cùng trong đầu , nhịn được hỏi: “Ông nội, như thế nào?”

      Ông cụ Tần tỉnh táo lại, suy nghĩ kỹ chút, theo bản lĩnh của thằng nhóc Tần Mặc kia, chưa bao giờ làm chuyện gì mà nắm chắc, cảm thấy xảy ra chuyện.

      Lui vạn bước mà , nếu xảy ra chuyện gì, phòng an ninh bên kia bùng nổ rồi, nghĩ như vậy giọng bình tĩnh hơn vừa rồi nhiều: “ cần lo lắng, toàn bộ hành trình xuống núi đều có theo dõi, có tin tức chính là tin tức tốt.”

      Tô Song Song vừa nghe, suy nghĩ chút cũng đúng, thở phào nhõm, chỉ có điều tâm thần yên, dù sao đây là lần đầu tiên Tần Mặc tắt máy, lần đầu tiên để cho tìm được .

      Ước chừng mười phút sau, điện thoại của ông cụ Tần vang lên, Tô Song Song vội vàng khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm điện thoại trong tay ông cụ Tần.

      Điện thoại vừa vang lên, ông cụ Tần bị sợ đến tay run cái, chỉ có điều cố gắng làm ra vẻ trấn tĩnh, ra hết sức hốt hoảng nhận, vừa nghe phòng an ninh Tần Mặc bình an xuống núi, mới thở phào nhõm.

      Điện thoại mở loa ngoài, cho nên Tô Song Song cũng nghe thấy rồi, vừa nghe, thân thể vẫn căng thẳng chậm rãi thả lỏng, suýt chút nữa xụi lơ ngồi xuống dưới đất.

      vội vàng đưa tay định bấu lấy cái bàn bên cạnh, ai ngờ tay vừa đưa ra, được người đỡ.

      Tô Song Song quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát biết Tô Na đứng bên cạnh từ lúc nào, thấy ấy đưa tay qua, thận trọng đỡ .

      Tô Na thấy Tô Song Song quay đầu, vội vàng cẩn thận thu tay lại, hèn nhát kêu tiếng: “Chị dâu, có phải em gây họa ?”

      Nghe ông cụ Tần Tô Na còn có chứng uất ức cường độ thấp, chỉ sợ kích thích đến con bé lại khiến bệnh tình thêm nặng, Tô Song Song vội vàng lắc đầu cái, ý bảo Tô Na rằng phải là lỗi của em.

      Vào lúc này tâm tình của ông cụ Tần cũng thả lỏng xuống, vừa thấy dáng vẻ như vậy của Tô Na, lại bắt đầu tức Tần Mặc, phồng má, quen cứng rắn khuyên Tô Na mấy câu: “ con cứ như vậy, con cần phai để ý đến nó.”

      Tô Song Song nhìn Tô Na đỏ mắt, ông cụ Tần tức giận, suy nghĩ thêm chút về Tần Mặc tắt máy tức giận rời , cảm thấy đau cả đầu, rốt cuộc nên chú ý bên nào đây?

      Tô Song Song đứng tại chỗ, nhanh chóng lắc lắc đầu mình, lần đầu tiên nhanh chóng rút ra sợi, ra chính là cái nào gấp gáp xử lý cái đó.

      Tô Song Song quyết định phân ra giải quyết trước, nếu cứ lộn xộn tất cả đều chất đống cùng chỗ, đoán chừng đầu nổ tung.

      Dưới cái nhìn của Tô Song Song, việc cấp bách là để Tô Na vào ngủ, để cho ta đoán mò, ngồi xổm xuống, để tầm mắt ngang với Tô Na, cố sức nặn ra vẻ tươi cười, dịu dàng : “Tiểu Na, em về ngủ trước, chị và ông nội chuyện lúc.”

      xong thấy Tô Na
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :