1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 22: Đêm kinh hoàng.

      Editor: xẩm xẩm

      Tần lão gia vào lúc này lại bắt đầu có chút rơi vào mơ hồ, vẻ mặt đầy ý cười mong đợi nhìn Tần Mặc và Tô Song Song.

      Tô Song Song có biện pháp nào cự tuyệt đành nhìn Tần lão gia bằng ánh mắt tràn đầy tội nghiệp nhưng cũng ăn thua, chỉ có thể đem toàn bộ hy vọng đặt người Tần Mặc .

      Vương quản gia đúng lúc này lên tiếng, vừa mở miệng liền đánh vào chiêu bài tình thân:

      “ Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu phu nhân, căn phòng này lão gia bỏ cả đêm bố trí tỉ mỉ, hai người có thể vào xem chút, nếu như thích, tôi chuẩn bị phòng khác, hai người thấy thế nào ? ”

      Tần lão gia vừa nghe xong lời của Vương quản gia, trơ mắt nhìn hai người đứng ở cửa có ý định vào bên trong, dùng sức gật đầu cái .

      Tô Song Song nhất thời lại mềm lòng, mỉm cười đẩy cửa ra, sau đó lôi kéo Tần Mặc vừa vừa :

      “ Nếu bận gì vào xem chút , đỡ cho ông nội phải khó chịu . ”

      Tần Mặc lên tiếng, chẳng qua khi quay đầu lại liếc mắt nhìn Vương quản gia, luôn cảm thấy chuyện này có gì đó mờ ám.

      Quả Tần Mặc cảm giác sai. Hai người bọn họ mới vào, liền nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên sau lưng, khi quay đầu lại, của bị khép chặt.

      Tô Song Song tuy là kiểu người phản ứng chậm, nhưng cũng cảm thấy có cái gì đúng, bèn xoay người lại dùng sức đem tay kéo cửa.

      Cánh cửa bị khóa trái!

      “ Làm…… làm sao bây giờ ? ”

      Tô Song Song theo bản năng quay đầu lại nhìn Tần Mặc, Tần Mặc cảm thấy rất phiền não đối với việc Tần lão gia cùng Vương quản gia làm ra loại chuyện ngây thơ này.

      đưa tay ra phía sau vuốt tóc, cũng trả lời Tô Song Song, mà quay đầu quét vòng bốn phía, trong đôi mắt ngày càng lạnh như băng.

      Tô Song Song quen với trầm mặc của Tần Mặc nên có lên tiếng mà chỉ theo học tập nhìn quanh bốn phía. nhìn thôi, nhưng vừa nhìn tới liền kinh ngạc trừng to hai mắt.

      Phòng này quả là được Tần lão gia tỉ mỉ chuẩn bị! Trong phòng có gì cả ngoài cái giường thoạt nhìn rất mềm mại.

      Tô Song Song hít sâu hơi, đột nhiên phát nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống, cúi đầu nhìn mặt sàn bằng đá lạnh như băng dưới chân. Rất ràng, hai người tối hôm nay nếu muốn chết rét phải ngủ cùng cái giường!

      “ Ông nội ! Ông nội ! ”

      Tô Song Song buông tay khỏi Tần Mặc, chưa từ bỏ ý định đập mạnh lên cánh cửa, kết quả ngoài cửa chút phản ứng .

      Tần Mặc ngược lại rất điềm tĩnh , nhìn Tô Song Song sử dụng cả hai tay hai chân đập cửa, lạnh nóng câu :

      “ Tòa nhà cổ này, cái gì cũng đều được phục chế, hiệu quả cách vô cùng tốt, bởi vì ông nội sợ nhất là tiếng ồn. ”

      “……”

      Tô Song Song mặc dù mực coi thường Tần Mặc, nhưng biết Tần Mặc cho tới bây giờ đều nhảm. có chút cam lòng đập thêm cái, sau đó đưa lưng tựa vào cửa.

      dùng sức trừng hai mắt nhìn Tần Mặc làm ra bộ dáng đứng tại chỗ như có gì rồi liếc về phía giường:

      “ Vậy tối nay làm sao bây giờ ? ”

      Tần Mặc còn chưa mở miệng đáp đột nhiên tất cả đèn trong phòng chợt tắt, chỉ duy nhất giữ lại tia sáng yếu ớt của cây đèn ở mép giường.

      Tô Song Song tựa vào cửa, khắc kia khi bị bóng tối xung quanh vây lấy, chợt lùi về phía sau, hô hấp trong nháy mắt dồn dập. nuốt nước miếng cái, sau đó dù muốn hay vẫn phải hướng chỗ ánh sáng duy nhất kia chạy tới.

      Nhưng là còn chưa tới kịp, ánh sáng cuối cùng kia đột nhiên lóe lên cái rồi cũng tắt ngúm.

      “ A ! ”

      Tô Song Song theo bản năng hét lên tiếng, tầm mắt hoàn toàn lâm vào bóng tối, hai chân nàng trong nháy mắt liền trở nên mềm nhũn, sau khi thét tiếng chói tai, cảm giác thanh của mình cũng bị tắc nghẹn lại ở trong cổ họng .

      Cái loại cảm giác lạnh như băng khắc vào cốt tủy đó thoáng chốc như cỏ dại bắt đầu lan tràn toàn thân . Trong khí lại thổi tới cái loại mùi tinh ngọt kia, Tô Song Song bị dọa sợ đến mức gắt gao dính vào cửa, ngay cả hô hấp cũng trở nên đứt quãng.

      ở lúc Tô Song Song lâm vào tuyệt vọng, đột nhiên đôi bàn tay băng lạnh bắt lấy cánh tay của nàng .

      Tô Song Song sửng sốt, muốn thét lên tiếng, nhưng lại cảm giác có lực tác động từ sâu bên trong, đem vững vàng bao bọc lại, kéo từ trong hoảng sợ tuyệt vọng ra mà sau này vĩnh viễn cách nào quên được. kìm nén đến mức trong mắt dần xuất mảnh ướt át, thân thể cũng bắt đầu kịch liệt run rẩy.

      “ Đừng sợ, tôi ở đây. ”

      Năm chữ đơn giản nhưng lại như ánh sáng yếu ớt phá vỡ bóng tối. Hai mắt dần sáng lên khi nghe thấy tiếng vang lên ở bên tai.

      Tô Song Song phảng phất từ trong bóng tối lạnh lẽo quay trở lại thực tế, chậm rãi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy gương mặt lạnh như băng Tần Mặc, chưa bao giờ có cảm giác thuận mắt như vậy.

      “ Tần Mặc ……”

      Tô Song Song rốt cục có thể phát ra thanh, thanh run rẩy nức nở, khàn khàn tới đáng thương. Sau đó khắc, chợt bổ nhào về phía trước, cánh tay run rẩy gắt gao ôm lấy Tần Mặc, tựa như ôm lấy ván gỗ duy nhất trôi nổi trong dòng nước xiết.

      Tần Mặc bị dáng vẻ của Tô Song Song dọa sợ hết hồn. biết sợ tối nhưng sợ thành như thế này quả thực có chút nghiêm trọng.

      “ Điện thoại di động chống đỡ được bao lâu, đoán chừng ông nôin nhốt chúng ta ở đây đêm, ngồi lên giường trước , tôi kéo rèm cửa sổ ra ……”

      Tần Mặc vừa định về hướng chiếc giường lại phát Tô Song Song ôm , cũng hề có ý buông ra, liền cúi đầu nhìn .

      Tô Song Song ngẩng mặt, dùng sức kéo ra nụ cười, gương mặt vô tội , mở miệng cũng có chút ngượng ngùng :

      “ Cái đó ……chân tôi mềm nhũn ……”

      Tô Song Song chỉ sợ Tần Mặc đem đẩy ra, xong liền cúi đầu gắt gao ôm lấy , nghĩ tới Tần Mặc những đẩy ra, mà còn đem điện thoại di động nhét vào trong tay Tô Song Song.

      Tô Song Song vừa thấy được ánh sáng ở tay mình nhất thời cảm thấy cần ôm Tần Mặc nữa, theo bản năng liền buông tay ra. Tay vừa buông lỏng, Tần Mặc liền lùi xuống bước rồi ngay sau đó vươn cánh tay dài trực tiếp ôm ngang người lên ép vào trong ngực , bế theo kiểu công chúa.

      Tô Song Song đột nhiên bị ôm lấy, khi hai chân rời khỏi mặt đất liền phản ứng kịp, cứ thế nhìn chằm chằm ánh sáng của điện thoại di động trong tay phát ra.

      “ Ôm chắc cổ tôi, nếu bị té xuống, tôi cũng mặc kệ. ”

      Tần Mặc xong nhấc chân muốn , Tô Song Song lập tức cảm thấy trọng tâm vững, vội vàng tay nắm chặt điện thoại di động, tay ôm chặt cổ Tần Mặc.

      Thân thể hai người dán chặt lại chung chỗ đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương. Tô Song Song nghe được nhịp tim trầm ổn của Tần Mặc, bên tai bất giác lại vang lên câu vừa nãy ‘Đừng sợ, tôi ở đây’.

      nhất thời cảm thấy đầu mình loạn thành đống, hô hấp cũng có chút rối loạn. Chẳng qua là còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Tần Mặc tới trước giường, có chút do dự thu lại tay, Tô Song Song liền trực tiếp lăn lộn rơi giường.

      Thời điểm Tô Song Song nằm thẳng đơ ở giường, bàn tay vẫn nắm chặc ánh sáng phát ra tay, gương mặt cũng lên tức giận, hành động lỗ mãng của khiến quên nỗi sợ của mình.

      tại trong phòng chỉ có và tiểu cầm thú, Tô Song Song mặc dù tức muốn chết, lại chỉ dám giận mà dám , chỉ có thể ở trong lòng mắng tiểu cầm thú cái, sau đó yên lặng tự mình bò dậy.

      Chỉ cần có ánh sáng, Tô Song Song sợ nữa. ngồi xếp chân ở giường, đem điện thoại di động để ở chính giữa, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

      Rèm cửa sổ bị kéo ra nhueng trong phòng vẫn tối đen như mực.

      Tô Song Song đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng. Sớm tới, trễ đến! Cư nhiên lại là hôm nay, cư nhiên lại là ngày ! Vạn dặm đều là mây đen, đừng ánh trăng, ngay cả nửa điểm ánh sao cũng có !

      “ Tách tách ! ”

      Căn phòng bị dột, cả đêm lại mưa, mà điện thoại của Tần Mặc lúc này cũng báo pin yếu. Tô Song Song lại luống cuống, ngửa đầu nhìn, chậm rãi hướng mép giường tới chỗ Tần Mặc .

      “ Tần Mặc ! nhanh cho ông nội biết, tôi thể ở chỗ này nữa, quá tối, được! Cứu cứu tôi ……”

      Tô Song Song rất sợ, nỗi sợ hãi mực đè nén trong lòng tựa hồ như muốn phá kén chui ra, vừa mở miệng cũng biết mình cái gì .

      Tần Mặc đột nhiên dựa vào Tô Song Song ngồi xuống, tay nắm bả vai Tô Song Song, sau đó tay khác lấy điện thoại di động tay .

      Tô Song Song trong nháy mắt có chút do dự, nhưng vẫn buông lỏng tay. Khi Tần Mặc tắt đèn pin, thời điểm lại gần muốn chuyện, ràng cảm giác được thân thể Tô Song Song bắt đầu khống chế được mà run rẩy .

      Tần Mặc trực tiếp bấm số điện thoại của Tần gia, nhưng Tần lão gia bên ngoài thèm nhận. Tần Mặc nghe thanh đô đô trong điện thoại, dứt khoát cắt đứt, lại bấm số của Vương quản gia, nhưng lúc này đột nhiên vang lên tiếng, điện thoại di động của tự động tắt nguồn. Cả phòng trong nháy mắt chút ánh sáng đều có .

      Tần Mặc còn chưa kịp xem Tô Song Song cảm giác Tô Song Song trong ngực mình đột nhiên bất động, ngay cả tiếng thở hổn hển lúc nãy cũng trở nên đứt quãng.

      “ Tô Song Song ? ”

      Tần Mặc thử dò xét kêu lên tiếng, nhưng người trong ngực chút phản ứng cũng có .

      Tần Mặc nhất thời cảm thấy có chút gì đó đúng. cúi đầu nhìn Tô Song Song, khoảng cách hai người lúc này gần vô cùng, gần đến mức Tần Mặc có thể mượn ánh sáng yếu ớt bên ngoài để thấy dáng vẻ Tô Song Song.

      Hai mắt của lúc này ảm đạm ánh sáng, cùng bóng tối chung quanh hòa làm thể, dáng vẻ tựa như rơi vào chỗ kinh khủng nào đó mà chôn sâu trong trí nhớ .

      “ Tô Song Song ! ”

      Tần Mặc gầm tiếng, ngay sau đó đặt tay lên mặt của nàng phát chỗ đó ướt nhẹp mảnh .

      Tô Song Song nghe thanh tựa hồ lấy lại tinh thần, hoảng hốt nhìn bóng đen trước mặt, vừa khôi phục ý thức thân thể lại bắt đầu run rẩy .

      gắt gao nắm chặt vạt áo Tần Mặc, sau đó lại vùi đầu vào trong ngực Tần Mặc, ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt người , tựa như làm vậy mới có thể đè nén xuống hương vị tanh ngọt ở nơi sâu thẳm trong trí nhớ kia.

      Tần Mặc thấy Tô Song Song lấy lại tinh thần liền thở phào nhỏm, đem ôm vào trong ngực, cằm để ở đỉnh đầu của , nhàng :

      “ Đừng sợ ……”

      Thanh của chưa từng êm ái như vậy, mà ngay cả chính cũng phát giác trong lời còn lộ ra chút cưng chiều.

      Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, Tần Mặc mở hai mắt ra, thời điểm nhìn Tô Song Song vùi ở trong ngực ngủ với dáng vẻ hết sức yên ổn, trong đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng chợt ánh lên tia ấm áp.

      Tô Song Song đối với ánh sáng lên trong bóng tối hết sức nhạy cảm. cho dù ở trong giấc mộng cũng cảm nhận được bốn phía sáng lên, theo bản năng mở hai mắt ra nhìn thấy lồng ngực vạm vỡ trước mắt.

      khẽ lắc đầu, trí nhớ tối qua trong nháy mắt ùa về. Chuyện Tần Mặc ôn nhu, và cả bóng đêm kinh khủng, nghĩ đến đó liền bị dọa sợ đến mức vội vàng đứng dậy lui về phía sau mấy bước.

      Bởi vì lùi quá nhanh, Tô Song Song trực tiếp từ giường rớt xuống. Tần Mặc nhìn thấy Tô Song Song vừa tỉnh lại ngần ngại mau chóng rời khỏi ngực của , tia ấm áp trong mắt kia thoáng chốc tan thành mây khói.

      Tô Song Song từ dưới đất bò dậy, trong đầu mực nhớ lại hoảng sợ khi rơi vào bóng tối hôm qua, liền mạnh mẽ hít ngụm khí, cần suy nghĩ :

      “ Tần Mặc! Bây giờ, đúng, chính là bây giờ phải cùng ông nội cho ràng. Coi như có đem tôi đưa đến đồn cảnh sát, danh phận vị hôn thê này tôi cũng đóng giả nữa! ”
      Last edited by a moderator: 10/12/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23: Nghiệt duyên lúc nào cũng gặp.

      Editor: samie 96

      Beta-er: xẩm xẩm


      “Cái gì?” Tần Mặc nghe Tô Song Song liền ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tô Song Song lập tức có chút chột dạ, đứng dựa bên giường, khép miệng lại.

      Nếu như có thể Tô Song Song cũng muốn cãi nhau với Tần Mặc, rồi bị đưa tới cục cảnh sát. Nhưng mà... theo như cách sắp xếp của Tần lão gia, chẳng lẽ phải cùng Tần Mặc sinh con ra, mới có thể kết thúc việc này? Đây chẳng phải là gặp họa hay sao?

      Thêm nữa, Tô Song Song nghĩ tới tình trạng khủng khiếp của đêm hôm qua, ánh sáng trong mắt lại nhạt dần, siết tay chặt lại thành nắm đấm, sau đó mạnh mẽ hiên ngang đứng lên.

      rốt cuộc cũng có thể từ cao cúi xuống nhìn Tần Mặc rồi, Tô Song Song hơi ngửa đầu, vẻ mặt buông thả.

      “Đúng! Quyết định như vậy ! Hoặc là , hoặc là tôi ! Hai chọn !”

      Tô Song Song xong, liền cảm thấy thực hãnh diện, vốn dĩ lúc trước Tần Mặc luôn luôn uy hiếp , cảm giác bây giờ thoải mái!

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song, trông thấy đen tối trong mắt lóe lên rồi biến mất nên chỉ im lặng cúi đầu. chậm rãi chuyển động, bỗng nhiên đau đớn truyền đến cánh tay, có lẽ đêm qua bị Tô Song Song đè lên làm cho máu lưu thông được.

      Tô Song Song thấy Tần Mặc gì nên có chút hiểu, cúi đầu nhìn thấy vẫn im lặng cử động cánh tay, thỉnh thoảng lông mày hơi nhíu lại.

      đột nhiên nhớ đến tối hôm qua ghì chặt lấy Tần Mặc, gối lên tay của cả đêm,trong lòng vốn kiên định lập tức có chút do dự.

      như vậy có lẽ quá bạc tình bạc nghĩa, còn cố ý gây , chiếm được tiện nghi của ta cả đêm, tại trở mặt liền trở mặt, chẳng phải là trái với đạo làm người hay sao?

      “Nếu …Nếu , tôi cũng phải là người trốn tránh trách nhiệm…”

      “Răng rắc!” Tô Song Song còn chưa xong, cửa từ bên ngoài mở ra, Tần lão gia đúng lúc đứng ở cửa ra vào nghe những lời này, ông hớn hở với Tô Song Song:

      “Cháu dâu à! Các cháu đều là người nhà, còn cái gì trách nhiệm hay trách nhiệm?”

      “…” Tô Song Song im lặng, muốn với Tần lão gia, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt tủm tỉm cười, đâu đâu cũng ra mong chờ, vốn vừa nãy lòng quyết tâm phản kháng của bị tan nửa, bây giờ xem ra hoàn toàn thành mây khói rồi.

      “Ông nội, đến lúc chúng con phải rồi.” Tần Mặc cố gắng giữ vững, nhanh nhẹn bước xuống giường, xong lời này, quay đầu lại nhìn Tô Song Song ngơ ngác như cũ, ánh mắt như mũi tên, thoáng cái bắn về phía .

      Tô Song Song vẫn còn đấu tranh biết rốt cuộc nên hay nên thỏa hiệp, bỗng nhiên nghe thấy Tần Mặc những lời này nhất thời kịp phản ứng, đến khi Tần Mặc bước ra ngoài mới hiểu ra nhảy dựng lên, vội vàng đuổi theo Tần Mặc.

      Tần lão gia nghe hai người họ phải , đầu cúi xuống, bộ dáng hết sức đáng thương. Tô Song Song lúc ngang qua ông đột nhiên đành lòng.

      dừng chân nhìn Tần lão gia, có chút ngại ngùng gọi Tần Mặc lại: “A Mặc, hay là chúng ta cùng ông nội ăn cơm rồi hãy .”

      Tần Mặc nghe vậy liền mạnh mẽ quay lại nhìn, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, vừa mở miệng giọng điệu tốt: “Tô Song Song, em phải đấy. Hay bây giờ là em ở lại, hai là về, chọn .”

      Tô Song Song lập tức thấy được đây chính là báo ứng, vừa rồi chính cẩn thận, lại quá lên, để đường lui cho mình, chọc giận tiểu cầm thú, ta bây giờ ràng mất hết nhân tính mà lại có lập trường để phản bác lại.

      Tô Song Song liền an ủi Tần lão gia: “Ông nội à, cháu cùng A Mặc còn phải công tác, chờ bọn cháu thu xếp xong công việc đến thăm ông được , còn nếu nhớ chúng cháu cứ gọi điện thoại. Haha!”

      Tần lão gia đương nhiên quen với lạnh nhạt của Tần Mặc, căn bản đều để ý đến , chỉ là mong đợi được nhìn thấy Tô Song Song, trong mắt ông chứa đầy ý nỡ, nhìn Tô Song Song trong nội tâm cực kỳ khó chịu.

      Nhưng ở phía bên này Tần Mặc ra ngoài, Tô Song Song chỉ có thể nhìn Tần lão gia cười cười, vội vã đuổi kịp bước chân của Tần Mặc.

      Lúc trong xe, cũng để ý đến , đối với , sau ngày hôm nay, hai người bọn họ đường ai nấy , thù mới hận cũ sau, ít nhất giờ phải chịu đựng cảnh làm nô lệ cho ta, nghĩ đến đấy tâm tình trở nên vô cùng tốt đẹp.

      lấy hai tay xoa xoa mặt của mình, vô cùng tập trung, Tần Mặc muốn để ý đến hành động của Tô Song Song nhưng nhìn cứ xoa xoa lại nhịn được liền hỏi: “ bị ngứa à?”

      Tô Song Song liếc Tần Mặc, đắc ý hừ tiếng: “Lúc nãy rửa mặt, bây giờ tôi xoa mặt được à? Đâu như , rửa mặt mà lại ra bên ngoài, phải gọi là hôi biết xấu hổ!”

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song, ánh mắt liếc qua liền mang chút ngạc nhiên, thu hồi ánh mắt, lên tiếng vội.

      Tô Song Song tưởng rằng Tần Mặc bị đến nỗi á khẩu được gì nên liền đắc ý, chỉ là khóe miệng tươi cười còn chưa kịp kéo ra, Tần Mặc liền vô tình kích khiến quay trở về.

      “Tôi rửa mặt trước khi tỉnh dậy.”

      Tô Song Song tay đặt ở mặt liền cứng lại, lúc này mới cảm nhận được động tác của mình vừa rồi đối với Tần Mặc đáng buồn cười đến mức nào, tức giận thu tay lại, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

      ra vốn là muốn ngay thẳng gầm tiếng: “ dừng xe ở đây! Tôi ngồi xe của nữa!” Nhưng lần trước trải qua việc phải lặn lội đường xa quá cực khổ, chỉ có thể giả vờ như nghe thấy lời cười nhạo của Tần Mặc, kìm nén lại để được nhờ xe.

      Khi đến dưới chung cư, Tần Mặc vừa dừng xe Tô Song Song liền mở cửa bước xuống, sau đó hướng về phía Tần Mặc ngồi trong xe mạnh mẽ tuyên bố: “Tạm biệt! Mong gặp lại!”

      xong, tự nhận mình là tuấn liền đóng mạnh cửa xe Tần Mặc, “Cạch” tiếng ràng, khu chung cư yên tĩnh nên dễ dàng khiến mọi người chú ý.

      Tần Mặc từ đầu đến cuối câu, chỉ là ánh mắt dừng lại người Tô Song Song, trông thấy đắc ý ngẩng đầu, bộ dạng chiến thắng, khóe miệng có chút dãn ra, lộ ra ý cười, xung quanh tỏa ra quỷ dị kỳ lạ.

      rất mong đến cuối tuần được nhìn thấy biểu của Tô Song Song khi biết chính là Mặc.

      Tô Song Song sau khi xuống xe , hai tay bỏ vào túi, nghĩ tới bộ dạng kinh ngạc của Tần Mặc lập tức cảm thấy thế giới đẹp đẽ, bắt đầu ngân nga bài hát.

      Mới đến cửa ra vào của tòa nhà, Tô Song Song chớp chớp mắt, nhìn thấy Tiểu Lý cầm theo chiếc hộp đựng thú cưng của đứng dưới lầu chờ đợi, lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt mừng vội vàng chạy đến.

      “Tiểu Lý, Tứ Gia của tôi rốt cuộc bị làm sao vậy?” Tô Song Song bổ nhào về trước, vội nhận chiếc hộp đựng thú cưng của mình, bộ dáng vô cùng nhàng đem ra chú mèo Xiêm La có tên Tứ Gia ôm vào lòng.

      Tứ Gia hết sức nhõng nhẽo liếc , ràng chẳng muốn phản ứng lại, bị ôm ra, bộ dạng vẫn nhõng nhẽo khó gần như cũ, lười biếng trườn vào ngực .

      Tiểu Lý bày ra bộ mặt em bé, hoàn toàn vui mừng cười tủm tỉm nhìn Tô Song Song, cầm tay đống giấy tờ giao cho : “Tứ Gia bị sao cả, chỉ là mang thai con , bởi vì là lần đầu có thai cho nên chúng tôi phải quan sát kỹ hai ngày nay mới cho người đưa đến.”

      Tô Song Song vừa nghe Tứ Gia mang thai liền ngây ra, những câu kế tiếp đều nghe, cảm thấy đầu mình bây giờ hoàn toàn lơ lửng. Tứ Gia mang thai, Tứ Gia mang thai mèo , mừng rỡ.

      “Song Song? Song Song?” Tiểu Lý cười ha hả nhìn Tô Song Song, vươn tay quơ quơ trước mặt “Tứ Gia được cho ăn tốt quá, chỉ sợ lúc sinh con khó khăn, còn mười ngày nữa sinh, nhất định phải đem nó kiểm tra thường xuyên đấy!”

      “A! A! Được!” Tô Song Song hoàn toàn kinh ngạc, cũng biết Tiểu Lý gì, cho rằng là lời chúc mừng vội vàng gật đầu.

      “Bệnh viện thiếu người, tôi về trước, có rảnh tìm tôi chuyện, cũng đừng quên mang theo Tứ Gia nhé, nó rất đáng !” Tiểu Lý xong cười tủm tỉm xoay người , lúc Tô Song Song kịp phản ứng định thời điểm gặp nhau thấy Tiểu Lý đâu nữa.

      Vừa quay đầu thấy sau vài bước, Tần Mặc mới đỗ xe quay lại, sắc mặt liền khó coi.

      tuyệt đối nghĩ tới,vừa nãy khí phách cao vút bao giờ gặp lại, lúc này chỉ mới qua có vài phút gặp nhau ngay tại đây, tình cảnh này giống như cố ý đợi ta, là quá…. bực mình rồi!

      Tô Song Song trong lòng hoàn toàn phẫn uất, Tần Mặc tới bên người nhìn chớp mắt rồi .

      Trông như có hành động gì đối với , nhưng khi đến bên cạnh , lại nhàng câu: “ …bao giờ gặp lại.”

      Giọng điệu của khi những lời này cực kỳ bình thản, nhưng lọt vào tai của Tô Song Song, quả như lời lẽ châm biếm, như vậy lại ngang nhiên chà đạp lúc chỉ còn lại ít tự ái.

      ôm Tứ Gia hừ lạnh tiếng, từ từ đến trước mặt Tần Mặc rồi tiến vào thang máy, trực tiếp nhấn nút đóng cửa.

      Nhưng ngay tại lúc cửa thang máy chuẩn bị khép lại, Tần Mặc đột nhiên vươn tay ngăn lại rồi bước vào, thản nhiên nhấn nút đóng.

      Tô Song Song hít vào hơi sâu, cúi đầu giả bộ đùa giỡn với Tứ Gia ngó ngàng tới Tần Mặc. Nhưng biết có phải vì Tứ Gia mang thai nên vô cùng nhõng nhẽo, thèm nhìn lấy cái.

      Trái lại nó lại ăn cây táo rào cây sung hướng về phía Tần Mặc gọi meo meo giống như nảy sinh tình cảm với . Tô Song Song lúc này mới nhớ ra Tứ Gia có tật xấu khiến phải đau đầu, đó chính là: Nó rất thích trai đẹp.

      nhìn bộ dạng nịnh nọt của Tứ Gia đối với Tần Mặc, trong nội tâm gào thét: Đúng là đồ phản bội, ăn cây táo rào cây sung, trọng nam khinh nữ.

      Thang máy mở ra, Tô Song Song ôm Tứ Gia ra ngoài, Tần Mặc nhanh chậm sau , Tô Song Song cảm thấy trước giờ hành lang bình thường đều rất ngắn, vậy mà hôm nay tự nhiên lại dài vô cùng.

      cố dồn nén lại, ra vẻ nhõm , nhưng ngờ Tần Mặc hiểu chuyện lại chuyện lảm nhảm, kìm chế câu: “Con mèo của đáng hơn đấy!”

      “Đương nhiên rồi... quá đáng*!” Tô Song Song vốn tưởng Tần Mặc khen ngợi thú cưng của , vẻ mặt đắc ý. Nhưng cuối cùng hiểu ra bao kìm nén nãy giờ liền bùng nổ.

      Tô Song Song mạnh mẽ dừng bước chân, hung dữ trừng mắt liếc nhìn Tần Mặc, nhấn mạnh từng chữ: “Tốt nhất đừng trêu chọc tôi nữa! Nếu phải hối hận!”

      Tần Mặc lúc này lại quay đầu nghiêm túc nhìn Tô Song Song, ánh mắt đào hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng quét lên người , Tô Song Song nhìn , thể hiểu trong ánh mắt quỷ dị kia chứa điều gì.

      Cảm giác này đúng là quá mức quỷ dị, lại khiến Tô Song Song luôn chậm chạp, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái, giống như toàn bộ đều nằm trong tầm khống chế của Tần Mặc, nhìn Tô Song Song kém cỏi bỏ trốn lúc chiến đấu.

      *: dịch ra có ý nghĩa nặng lời giống như: Cha , Mẹ .


      Last edited: 10/12/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 24: Ghi nhớ ở đáy lòng

      Edit: xẩm xẩm

      “Nhìn cái gì!”

      Tô Song Song cố gắng duy trì khí thế, trực tiếp xoay người vào, đóng cửa lại, tốt nhất là nên gặp lại Tần Mặc nữa, Tô Song Song ôm Tứ gia thích thú quay vòng.

      Nhưng Tứ gia ở trong ngực nàng ràng có vẻ vui. Đôi mắt màu lam long lanh như ngọc gắt gao nhìn chằm chằm ngoài cửa, vì nhìn thấy trai đẹp nên u oán, buồn chán, làm cho Tô Song Song cũng cảm thấy bàn thân hơi tàn nhẫn.

      ——— ————-

      Mấy ngày nay Tô Song Song lười biếng ở lì trong phòng, cả ngày ngồi chỉnh sửa bản thảo, mỗi ngày rà soát biết bao nhiêu bình luận, nhưng vẫn thấy bình luận của Mặc đại thần.

      Tô Song Song càng xem càng cảm thấy thất vọng, nhịn được muốn gọi cú điện thoại cho Tô Mộ. Tuy nhiên mới cầm điện thoại lên còn chưa kịp gì, đầu kia vang lên tiếng gào thét của Tô Mộ, tiếng gào này phải bởi vì tức giận, mà là bởi vì hưng phấn.

      “ Song Song , đúng là tích đức mấy đời rồi! Bản thảo của được Boss đích thân chấp nhận, Boss rằng cuối tuần này muốn gặp ! Gặp trực tiếp đó! ”

      “ Gì cơ ? chứ? ”

      Tô Song Song rất kích động, thiếu chút nữa thở nổi.

      “ Song Song! nghiệp sau này của và tôi đều phụ thuộc vào cơ hội lần này, cuối tuần phải cố ăn diện cho ra người mà tới công ty đấy! Trước cứ như vậy, tôi còn việc bận! Tạm biệt! ”

      Tô mộ tay còn đống hồ sơ, xong liền trực tiếp cúp điện thoại .

      Tô Song Song nắm điện thoại trong tay, cứ thế nhìn thẳng phía trước, sau lúc, mới chợt thét tiếng chói tai, hưng phấn ở trong phòng hô tới hô lui, khiến cho Tứ gia bị dọa sợ, giương cặp mắt tròn trịa nhìn chằm chằm, gương mặt đầy phòng bị .

      Tô Song Song sau khi la hét mệt mỏi, liền xoay người cái, ngã xuống chiếc giường mềm mại của mình, nhưng vẫn nén được hưng phấn trong lòng, bèn ôm chăn lăn qua lăn lại .

      Tô Song Song nhịn được nghĩ đến : quả cuộc đời của khi cách xa tiểu cầm thú, hết thảy đều trở nên thuận lợi, mấy ngày nay cũng phải làm sâu làm tổ trong phòng, tranh thủ đụng phải .

      Chỉ chớp mắt , danh từ “cuối tuần” biến thành hôm nay. Tô Song Song sáng sớm thức dậy, hưng phấn ở trong phòng vòng vo tới lui mấy vòng mới bình tĩnh lại.

      lấy ra bộ váy thân màu trắng thoạt nhìn hết sức thục nữ mà cố ý mua, diện vào ôm trọn dáng người hợp cùng giày cao gót , khiến cho vóc dáng vốn cũng tồi của Tô Song Song càng thêm kiều diễm.

      vội vàng trang điểm đơn giản, vốn là gương mặt ngây thơ trong nháy mắt trở nên thanh thuần, lộ ra tia quyến rũ, đầy khí chất.

      Tô Song Song liếc mắt nhìn đồng hồ, tại là tám giờ, thời gian gặp mặt là mười giờ, Tô Mộ cố ý nhắc nên đến sớm chút để tạo ấn tượng tốt ban đầu.

      hít hơi sâu, dùng hai tay bé vỗ vỗ mặt mình, cố gắng khiến thân thể bởi vì kích động mà khẽ run bình tĩnh lại, sau đó giơ giơ nắm đấm , tự cổ vũ mình phải cố gắng lên.

      Vừa nghĩ tới lập tức là có thể thấy đại thần mình thầm tôn sùng năm năm, liền khống chế được lộ ra tia hưng phấn vui vẻ, nụ cười kéo dài tới cả khóe mắt, thậm chí hơi thở cũng lộ ra nhè ngọt ngào.

      “ Cố gắng lên, Tô Song Song! Ngàn vạn đừng làm hỏng ……”

      Tô Song Song vì mình cổ vũ đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa .

      Tô Song Song xoay người tới dự định mở cửa, bởi vì tâm tình tốt nên vừa mở cửa ra còn chưa nhìn người nào liền lộ ra gương mặt rực rỡ vui vẻ, thanh cũng phá lệ vui mừng :

      “ Xin chào …… tại sao là ?”

      Khi Tô Song Song thấy người trước mặt, nụ cười mặt lập tức liền cứng ngắc, thái độ xoay chuyển nhanh chóng, giọng nhất thời trở nên bất mãn, lộ ra chút đề phòng.

      Tần Mặc để lại bóng ma trong lòng Tô Song Song quá lớn, khiến thấy mỗi lần gặp liền nghĩ rằng có điềm xấu.

      Tô Song Song vừa nghĩ tới hôm nay mình gặp nam thần, lúc này lại đụng phải Tần Mặc là quá may mắn, chỉ sợ xảy ra chút ngoài ý muốn, cho nên căn bản muốn nghe Tần Mặc tại sao tới, theo bản năng liền định đóng cửa.

      Tần Mặc nhìn ra ý định của Tô Song Song, trực tiếp vươn tay ra chặn cửa, kéo cái, cửa bị mở ra, Tô Song Song cũng lảo đảo ngã về phía trước, trực tiếp nhào vào trong ngực Tần Mặc.

      Tô Song Song lập tức giống như bị điện giật, từ trong ngực Tần Mặc nhảy ra, còn đề phòng lui về phía sau hai bước, trợn mắt liếc tay Tần Mặc đặt nắm cửa, tự cảm thấy bằng thực lực của mình thể nào thoát khỏi .

      Tô Song Song chỉ có thể cố làm ra vẻ bình tĩnh đứng ở cửa, học dáng vẻ Tần Mặc, lạnh lùng :

      “ Chuyện gì ? ”

      Tần Mặc hơi nhíu mày, phiền não đưa tay về phía sau vuốt vài sợi tóc tán loạn, lời ít ý nhiều :

      “ Theo tôi gặp ông nội. ”

      “ Gì ? ”

      Tô Song Song bị Tần Mặc làm cho kinh sợ. từng gặp qua kẻ biết xấu hổ, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua kẻ biết xấu hổ lại dùng kiểu khí thế hợp lý hợp người như thế, cho nên trong lúc nhất thời cũng quên mất phản bác.

      Tần Mặc đúng là xem là người hầu sao? Nhưng cho dù là người hầu cũng có vô lý như vậy ?

      ! ”

      Tần Mặc tựa hồ có chút gấp gáp, kéo tay Tô Song Song về phía trước.

      Tô Song Song nhất thời nổi giận, tên Tần Mặc này, nghĩ là ai! Muốn thế nào được thế đó, cũng hỏi , người trong cuộc này, có nguyện ý hay , là quá đáng !

      “ Tần Mặc ! ”

      Tô Song Song hất tay Tần Mặc ra, ngước đầu nhìn, mặt đầy vẻ tức giận, lại nghĩ tới những chuyện trước kia, trong lòng càng thêm thoải mái .

      vẫn nhớ mối thù trước kia, trốn tránh , thế nào vẫn tha cho ?

      “ Tần Mặc, tôi ! ”

      Tần Mặc quay đầu lại, nhìn Tô Song Song, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thoáng qua tia khó hiểu, nhưng cũng lo lắng, lại lạnh lùng khạc ra chữ :

      . ”

      Loại thái độ ra lệnh này của coi như hoàn toàn chọc giận Tô Song Song. Nội tâm vốn dĩ chất chứa uất ức với Tần Mặc lâu, trong nháy mắt liền bộc phát!

      mặc dù là trái hồng mềm, là kẻ yếu điển hình hay bị bắt nạt, nhưng trái hồng này còn chưa để mặc người thích đập là đập đâu !

      “ Tần Mặc, đừng có quá đáng! Tôi lại nợ cái gì! Coi như tôi từng đem chìa khóa nhà vứt , nhưng tôi cũng giúp giải quyết phiền phức, có thể hay đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa! ”

      “ Tôi hầu hạ nữa! nếu còn muốn đem tôi đưa vào đồn cảnh sát, vậy qua hôm nay đưa ! Đưa ! Tôi muốn gặp lại ! Vĩnh viễn cũng ! ”

      Tô Song Song rống xong, trong lòng cũng thoải mái hơn. Chẳng qua Tần Mặc đối diện vẫn mực trầm mặc, khiến cảm thấy có chút gì đó đúng, bị như thế cũng nhịn, giống tính tình tiểu cầm thú!

      Tần Mặc đứng phía trước, tựa hồ có loại vô lực lùi về phía sau tựa vào tường, phiền não từ trong túi quần móc ra hộp thuốc lá, đốt điếu, hít hơi sâu, khói thuốc bay lượn lờ, khiến khuôn mặt của có chút hư ảo .

      Tô Song Song lúc này mới chú ý tới, hôm nay bộ dạng Tần Mặc tựa hồ so với thường ngày xốc xếch hơn, vốn là đầu tóc đen chỉnh tề, bây giờ tán loạn ở trán, lại còn rũ xuống che nửa ánh mắt càng khiến lộ vẻ tịch mịch.

      Tần Mặc có phản bác, cũng có phản ứng gì quá kích động. Khí thế của Tô Song Song cũng giảm xuống, chính là như vậy, thích mềm thích cứng.

      Người khác mềm mỏng, cảm thấy là mình làm sai rồi. yên lặng liếc mắt nhìn Tần Mặc, cũng hề lên tiếng nữa, vào phòng cầm túi của mình lên, đóng cửa hướng thang máy tới.

      Thời điểm ngang qua bên người Tần Mặc, đột nhiên mở miệng, thanh lộ ra phần khàn khàn :

      “ Ông nội bệnh tình nguy kịch, muốn gặp . ”

      “ ! ”

      Trái tim Tô Song Song chợt dừng lại cái. dừng bước lại, quay đầu nhìn Tần Mặc, nhưng lúc này Tần Mặc xoay người vào thang máy, chẳng qua chỉ là cho biết câu chuyện bình thường, căn bản có ý làm phiền .

      Tô Song Song đứng tại chỗ, nhất thời luống cuống! Suy nghĩ thoáng chốc hỗn loạn, còn chưa hiểu , hai chân tự chủ nhanh về phía trước hai bước, theo Tần Mặc vào thang máy .

      khí trong thang máy trầm mặc đè nén, Tô Song Song trong lòng lại như đánh trống, hỗn loạn cực kỳ, con ngươi qua lại liên tục.

      Nội tâm của kịch liệt giãy giụa, rốt cuộc là gặp Mặc đại thần, hay là gặp ông nội ? Vẫn là vấn đề trong hai chọn , nhưng lần này vô luận chọn cái nào đối với Tô Song Song mà cũng quá tàn khốc.

      Mặc đại thần là động lực cổ vũ suốt năm năm của , tác phẩm của giúp vượt qua thời khắc gian nan nhất, nguyện vọng lớn nhất đời này của chính là được gặp đại thần trong mộng lần.

      Vốn là tâm nguyện tưởng chừng cả đời cũng thể thực , hôm nay cơ hội liền đặt ở trước mắt, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, Tô Song Song có thể khẳng định, đời này cũng có cơ hội thấy , hơn nữa Tô Mộ cũng bị liên lụy.

      Nhưng Tô Song Song vừa nghĩ tới ông nội cười híp mắt, mặt tràn đầy mong đợi, quan tâm từ đáy lòng, mắt của liền đỏ. Ông nội tốt như vậy tại bệnh tình nguy kịch, muốn gặp lần, làm sao có thể .

      “ Đinh ! ”

      Tiếng thang máy đến nơi vang lên, Tô Song Song chợt ngẩng đầu lên nhìn Tần Mặc để ý đến ra ngoài, cũng hốt hoảng theo ra ngoài.

      Đến cửa chung cư, Tô Song Song nhìn Tần Mặc tới bãi đậu xe, trong lòng kịch liệt giãy giụa. Lúc Tần Mặc sắp biến mất ở khúc quẹo, Tô Song Song đột nhiên hét to tiếng : “ Tần Mặc ! ” bởi vì quá khẩn trương, hốt hoảng mà thanh cũng khàn vài phần.

      Tần Mặc nghe tiếng dừng lại, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Tô Song Song, đôi mắt lạnh như băng hơi sửng sờ. Ngay sau đó trong đầu thoáng qua tia sáng, mới vừa rồi tâm tình quá loạn, căn bản có chú ý tới Tô Song Song ra vẫn mực theo nãy giờ.

      Tần Mặc cũng có lên tiếng, yên lặng nhìn Tô Song Song, chờ quyết định của .

      Tô Song Song hai tay nhíu chặt váy đến mức xương ngón tay trắng bệch, trong lòng giãy giụa đạt tới cực hạn, bây giờ hận thể đem mình chém thành hai khúc.

      Cuối cùng dùng sức cắn môi mình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Mặc, đỏ mắt :

      “ Tần Mặc, tôi và gặp ông nội! ”

      Dứt lời , nước mắt khống chế được chảy xuống , lướt qua gò má lạnh như băng, trực tiếp rơi xuống đất, tạo ra bọt nước nho .

      Tô Song Song vội vàng cúi đầu, cố kìm nén nước mắt. Nếu lựa chọn lại, cũng hối hận. quả quyết lấy điện thoại di động ra, gửi cho Tô Mộ tin nhắn.

      Lúc nhắn tin, hai bàn tay bé của run rẩy, nhìn thông báo tin nhắn gửi, chóp mũi Tô Song Song đỏ lên. dùng sức hít sâu hơi kìm nén nước mắt muốn chực trào.

      Ngay sau đó cắn răng, chạy nhanh hai bước đuổi theo Tần Mặc.

      Tần Mặc cứ như vậy nhìn Tô Song Song chạy tới hướng mình. Thời khắc coi mới rơi lệ kia khắc sâu ở trong mắt Tần Mặc. Mặc dù hiểu Tô Song Song giãy giụa cái gì, nhưng có thể nhìn ra, nhất định đó là chuyện vô cùng quan trọng với .

      Hôm nay, giờ phút này, Tô Song Song ra quyết định này .

      , Tần Mặc, ghi nhớ ở đáy lòng, vĩnh viễn quên
      Last edited: 12/12/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25: Coi chừng chắt của ông.

      Ở trong xe, hai người đều im lặng, Tần Mặc dường như nhớ lại quá khứ nên người lạnh như băng, gương mặt co quắp lại. Tô Song Song lúc này tâm lí ổn định, chỉ là thỉnh thoảng lưu luyến liếc mắt nhìn chiếc túi để bên, trong đó điện thoại của được tắt .

      Đến trước cổng bệnh viện, xe dừng lại, Tô Song Song vội vàng bước xuống, Tần Mặc cũng xuống theo hướng khác, vừa vừa vội vàng hỏi : “Tần Mặc, có biết ông ở lầu mấy ?”

      Tô Song Song nhìn thấy cổng bệnh viện trước mặt nhưng sau lưng có tiếng trả lời, vội vàng dừng bước chân, nghi hoặc quay đầu lại nhìn thấy Tần Mặc đứng cách xa cau mày nhìn chằm chằm về phía trước.

      Tô Song Song chớp chớp đôi mắt đỏ au của mình, đột nhiên nghĩ tới, Tiểu cầm thú này sợ trời sợ đất nhưng lại sợ vào bệnh viện, nhìn ta như vậy, dường như là cực kỳ sợ hãi.

      Tô Song Song bĩu môi, quay trở lại đứng trước mặt Tần Mặc, ngẩng đầu lên vô cùng khí phách: “ có vào hay ?”

      Tần Mặc càng nhíu mày lại, lên tiếng bước lên bước rồi hít vào sâu, sau đó lại dừng chân.

      Tô Song Song trong lòng lo lắng đến tình hình của Tần lão gia, trông thấy Tần Mặc lằng nhằng như vậy liền có chút nổi giận, bây giờ là lúc nào rồi mà còn sợ hãi. người đàn ông to lớn như vậy mà sợ đến bệnh viện, là mất mặt!
      Nghĩ như vậy, liền vươn tay lại kéo bàn tay lạnh như băng của dẫn lên phía trước, vừa vừa hào hùng : “Có tôi ở đây, sợ cái gì chứ! Trong bệnh viện mà có quái vật, tôi giết chúng cho !”

      Tô Song Song sợ Tần Mặc căng thẳng nên mới cố ý hài hước như vậy, ngờ người phía sau lại có chút động tĩnh gì, liền bĩu môi im lặng.

      Chính là Tần Mặc bây giờ nhìn lên ở phía trước, mà lại cúi đầu xem bọn họ tay nắm tay, đây chính là lần đầu tiên Tô Song Song chủ động nắm tay . Bởi vì sợ kéo nổi nên cùng đan xen mười ngón tay lại.

      Nhiệt độ ấm áp của cơ thể chậm rãi truyền đến đầu ngón tay , Tần Mặc cảm giác trái tim đóng băng của mình như dần dần tan ra, ngây người, đến lúc kịp phản ứng hai người vào đến bệnh viện.

      Tô Song Song vừa tiến vào liền quay đầu nhìn Tần Mặc, thấy đứng sững sờ, bộ dáng như sợ đến choáng váng nên buông ra, nghĩ cách hỏi thăm Tần lão gia ở nơi nào.

      vội vàng kéo y tá, khua tay múa chân để hỏi chỗ của Tần lão gia.

      Tần Mặc nhìn người đằng trước chuyện, Tô Song Song lúc này gần như đến độ giương nanh múa vuốt khiến trở nên đau đầu. Nhưng đột nhiên cảm thấy, bệnh viện trong trí nhớ đáng sợ của cũng đến nỗi kinh hoàng như vậy.

      “Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người rốt cuộc cũng tới rồi!” Vương quản gia đứng ngoài hành lang, vừa thấy hai người liền vội vàng tới đón.

      Tô Song Song thấy quản gia tới kéo Tần Mặc, bây giờ mới phát ra, Vương quản gia trong nháy mắt dường như già rất nhiều tuổi, lo lắng hỏi: “Thế nào… Ông nội như thế nào rồi?”

      Giọng trở nên lắp bắp, tất cả căng thẳng che dấu được đều lộ ra, nhưng giờ phút này chẳng có ai có thời gian chê cười cả.

      Vương quản gia trong mắt lên vùng tối tăm, nhìn Tô Song Song cùng Tần Mặc rồi mới mở miệng, mắt ửng hồng: “Tình hình tốt lắm, vẫn còn phẫu thuật, Biểu thiếu gia trông ở ngoài cửa phòng giải phẫu.”

      Tô Song Song cảm giác tay mình bị nắm chặt rồi kéo , hiểu rằng Tần Mặc dù trong lòng bướng bỉnh muốn thân thiết với Tần lão gia, nhưng sâu trong tim quý ông ấy, nếu oán trách ông nhiều như vậy.

      dùng sức siết bàn tay của , kìm nén nội tâm bối rối, bây giờ tinh thần thể hỗn loạn được! Tỉnh táo hỏi quản gia: “Ông nội ở phòng nào? Dẫn chúng tôi đến đó!”

      xongTô Song Song kéo Tần Mặc theo sau Vương quản gia, vẻ mặt kiên định gắt gao cắn môi của mình.

      tỏ ra vô cùng tỉnh táo nhưng ra nội tâm bất ổn. hiểu mình thể để lộ vẻ bối rối của mình ra, vì như thế Tần Mặc càng bất lực.

      Tại cửa ra vào phòng phẫu thuật, Bạch Tiêu dựa tường cúi thấp đầu, nghe động tĩnh nên ngẩng lên, thấy Tần Mặc và Tô Song Song liền gật đầu, sau đó lại cúi xuống.

      Hôm nay Tô Song Song xém nữa nhận ra Bạch Tiêu, Bạch Tiêu trong trí nhớ của là người có nụ cười tủm tỉm đẹp như ánh nắng mặt trời, khác với bây giờ.

      Trong giây phút ta ngẩng đầu lên, mặt mũi đầy vẻ trầm lặng, đầu tóc rối bời, bên khóe miệng và cằm còn lộ ra râu xanh mới mọc, trông vô cùng thảm hại.

      Tô Song Song quay đầu nhìn Tần Mặc đứng bên cạnh mình, gương mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong đôi mắt đào hoa trong trẻo ấy lại hơi trợn to, chớp mắt nhìn vào tấm bảng gắn dòng chữ màu đỏ lòe loẹt ở phía cánh cửa: “ phẫu thuật”.

      vô thức nắm tay chặt, tay lúc này lạnh như băng, dường như thể nào truyền đủ hơi ấm cho bàn tay ấy.

      Bên ngoài phòng phẫu thuật, ngoài ba người bọn họ còn có người bảo vệ mặc đồ đen, khí nặng nề, Tô Song Song hít hơi sâu, cảm thấy áp lực này khiến thở nổi.

      “Việc này… Haha, nhất định có chuyện gì đâu!” Tô Song Song muốn thấy bộ dáng này của bọn họ, liền cười gượng tiếng an ủi.

      Nhưng cười xong mới thấy làm vậy trông như tình cảm của dường như quá ít, thời điểm tại có chút hợp, thở dài gục đầu xuống gì nữa.

      Nhưng ngờ Bạch Tiêu dựa tường bỗng nhiên đứng thẳng người như vừa được sống lại, lắc lắc đầu của mình, nhướng mày lên, nở nụ cười như ánh mặt trời.

      “Tần Mặc, cậu coi chừng ở đây được chứ, tôi thức cả đêm rồi, giờ rửa mặt cho tỉnh táo . Chú Vương, chú chuẩn bị ít đồ ăn nhé, tôi đói lắm rồi! Mọi người đừng có ủ rũ nữa, ông nội sao đâu!”

      xong, Bạch Tiêu lấy lại tinh thần, lúc đến bên cạnh Tần Mặc còn vươn tay vỗ vỗ vào vai : “ có chuyện gì đâu, ông còn muốn ôm chắt nữa mà, với tính khí bướng bỉnh như vậy, nếu ôm được chắt cam lòng ra đâu!”

      “Hừ” Tần Mặc vẻ mặt cứng ngắc nhưng dường như bình thường trở lại chút ít, hừ tiếng, sau đó kéo tay Tô Song Song ngồi bên ghế.

      Thời gian trôi qua chậm chạp, Tô Song Song nhìn đồng hồ, quả chỉ mới nửa tiếng thôi. Nhưng cảm giác mỗi giây đều bị kéo dài ra, giày vò tinh thần của những người chờ ở nơi này.

      Đột nhiên chiếc bảng cửa tắt đèn, Tô Song Song mạnh mẽ đứng lên, Tần Mặc lại nhanh hơn bước, liền kéo hướng về phía cửa phòng phẫu thuật.

      Bác sĩ trưởng khoa phẫu thuật liên tục mười giờ liền, lúc này mắt ông đầy tơ máu, nhìn thấy Tần Mặc liền gật đầu, cung kính : “Tần thiếu gia, lão gia tại qua cơn nguy hiểm, nhưng phải quan sát thời gian ngắn nữa, nếu sáng mai tỉnh lại có vấn đề gì, nhưng nếu…”

      Câu kế tiếp, vị Bác sĩ lại gì, nhưng mọi người đều hiểu, Tần lão gia tuổi cao như vậy, nếu tỉnh lại, có thể vĩnh viễn tỉnh lại nữa.

      “Được rồi, cảm ơn ông.” Giọng Tần Mặc rất ràng, nhưng Tô Song Song biết trong lòng của nhất định bình tĩnh, bởi vì ở giữa nơi bàn tay hai người nắm, mồ hôi lấp đầy.

      sao rồi! Chúng ta vào xem ông nội, chắc lát nữa tỉnh thôi!” Tô Song Song ra vẻ nhõm , sau đó kéo cơ thể cứng ngắt của Tần Mặc rời .

      Người thăm đứng ở bên ngoài nên Tô Song Song cùng Tần Mặc im lặng đứng bên cửa sổ nhìn Tần lão gia nằm giường bệnh vẫn chưa cử động. Đến giờ họ vẫn để ý, tay của họ từ đầu đến cuối đều buông ra.

      “Ông nội à, nếu ông tỉnh lại, cháu đem tất cả đám cá quý của ông nướng ăn đấy!” Ở phía bên kia, Bạch Tiêu cầm ống lải nhải vọng vào bên trong. Hy vọng khiến Tần lão gia tỉnh lại.

      Nhưng Tần lão gia dường như ngủ đến chết, Bạch Tiêu được nửa tiếng rồi mà vẫn phản ứng, cuối cùng, Bạch Tiêu đành phải chịu thua, đem ống đưa cho Tần Mặc, nhìn : “ câu gì .”

      Tần Mặc nhìn ống trong tay mình, trầm mặc tí, sau đó mở miệng, giọng như trước trong trẻo lạnh lùng: “Cháu có chết cũng tha thứ cho ông!”

      “!” Tô Song Song bị dọa đến nỗi trừng lớn hai mắt, Bạch Tiêu như thói quen, dựa vào tường liếc nhìn Tần lão gia, thấy ông vẫn phản ứng, nhắm chặt mắt lại che những tơ máu trong đó.

      Tô Song Song thấy Tần Mặc còn định gì đó, sợ ta lại điều đại nghịch bất đạo, liền nhanh chóng đoạt lấy ống : “A… Ông nội, cháu là Song Song đây!”

      Tô Song Song mở miệng, nhìn thấy Tần lão gia bên trong vẫn nhúc nhích. Nhớ lại tuy chỉ gặp qua lần, nhưng Tần lão gia lại thường xuyên gọi điện thoại cho .

      Dặn dò trời lạnh nhớ mặc thêm quần áo, ngày mai trời mưa nhớ mang dù, đừng vì sợ mập mà nhịn ăn, nhớ lại từng câu từng câu, lời tràn gập quan tâm quanh quẩn trong lòng . Tô Song Song càng nhớ, nội tâm càng khó chịu, tròng mắt đỏ lên.

      hít hít mũi rồi hít vào hơi sâu, đột nhiên nhớ tới lời lúc nãy của Bạch Tiêu.

      nhìn người giường bệnh vẫn nhúc nhích, như bất chấp tất cả mở miệng : “Ông nội, cháu có thai rồi, ông mà tỉnh dậy, cháu khiến chắt ông còn nữa!”

      “Hả…” Bạch Tiêu mạnh mẽ chống người đứng thẳng lên, hít vào hơi, nhìn Tần Mặc rồi nhìn Tô Song Song từ xuống dưới, dừng lại bụng của .

      Tần Mặc cũng vì lời này của Tô Song Song mà kinh ngạc, chỉ là biết gì cho đúng nên quay đầu nhìn chằm chằm vào .

      Tô Song Song xong có chút hối hận, nhìn Tần lão gia vẫn nằm yên giường càng hối hận, làm bộ tươi cười, vừa định quay đầu giải thích đột nhiên phát Tần lão gia nẳm giường bàn tay bỗng giật giật.

      kinh hãi trừng lớn hai mắt, ngay sau đó tại chiếc loa đặt gần cửa sổ truyền đến thanh khàn khàn: “Cháu dám?”

      Tô Song Song hai hàng nước mắt lập tức chảy dài, đưa tay lên che miệng, trước kia lúc nào cũng giả vờ kiên cường mạnh mẽ, rốt cuộc lúc này đều sụp đổ.

      “Bác sĩ! Mau đến đây!” Bạch Tiêu nghe được giọng của Tần lão gia liền sửng sốt chút, nhanh chóng xoay người gọi bác sĩ.

      Tần Mặc vẫn giữ nét mặt lạnh lùng như cũ, chỉ là rút lại những ngón tay đan xen với Tô Song Song, bàn tay to lớn lạnh lẽo di chuyển bao bọc lấy bàn tay bé ấm áp của , khóe miệng thể kiềm chế lộ ra tia cười yếu ớt.

      Tần Mặc bước về hướng , làm cho im lặng tựa đầu vào vai mình.

      mặt kính chiếu lấy cảnh tượng hai hình bóng cao thấp, vừa khóc vừa cười, nhưng lại đặc biệt hài hòa.
      Last edited by a moderator: 12/12/15
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26: Niềm vui bất ngờ.

      Editor: xẩm xẩm

      nhóm bác sĩ vội vàng vào, Tô Song Song nhìn Tần lão gia tử còn vấn đề gì đáng ngại liền thở phào nhõm. Tâm tình vừa thả lỏng mới phát mình tựa đầu lên vai Tần Mặc.

      Tô Song Song vội vàng lùi về phía sau, làm bộ như có chuyện gì xảy ra, nhưng ra rất lúng túng nên chỉ biết cào loạn mái tóc. Tuy nhiên cũng chính vì buông lỏng tâm tình, mới phát vừa rồi căng thẳng quá mức nên bây giờ toàn thân đều đau ê ẩm.

      Tô Song Song liếc Tần Mặc cái, tự tìm chỗ ngồi ngồi xuống. Ngồi được chốc lát, nhìn cái túi của mình ghế, sau đó lấy điện thoại di động ra, trầm mặc .

      Tần Mặc xuyên qua tấm kính thủy tinh trong suốt nhìn thấy động tác kia của Tô Song Song, nhàn nhạt hỏi câu :

      “ Chuyện kia bây giờ còn kịp ? ”

      Tô Song Song nghe thấy thanh , liền ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tần Mặc, đưa ngón tay chỉ chỉ cái mũi của mình:

      hỏi tôi ? ”

      Tần Mặc khó được lần quan tâm người khác, nhưng lại bị phản ứng chậm chạp của Tô Song Song đả kích, có chút kiên nhẫn quay đầu lại nhìn , gật đầu cái.

      Tô Song Song thở dài , khuôn mặt nhắn suýt nữa nhăn thành bánh bao. uể oải tắt điện thoại di động, cố gắng tỏ ra lạc quan nhưng khuôn mặt vẫn giấu nổi vẻ chán nản, chậm chạp :

      còn kịp nữa rồi …… đoán chừng Mặc đại thần sớm . ”

      Tần Mặc vừa nghe đến Mặc đại thần, lúc này mới nghĩ ra, ra hôm nay là ngày hẹn gặp Tô Song Song ở công ty, bởi vì sáng sớm nhận được thông báo ông nội bệnh tình nguy kịch, liền quên mất chuyện này.

      Tần Mặc chỉ hơi trầm ngâm, trực tiếp xoay người hướng phía cầu thang bộ tới. Tô Song Song nghe thấy tiếng bước chân, sửng sốt ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Tần Mặc.

      Ngay sau đó mặt lộ ra vẻ ấm ức, gầm thét trong lòng: tên tiểu cầm thú này, dù sao cũng vì chuyện của mà bỏ lỡ cuộc gặp mặt với đại thần, ang coi như giúp được gì, nhưng cũng nên an ủi coi câu chứ.

      lát sau Tần Mặc trở lại, tựa vào tường bên ngoài phòng bệnh nhìn Tô Song Song. Tô Song Song bị nhìn có chút sợ hãi, liền cau mày ra vẻ hỏi câu :

      “ Nhìn cái gì ? ”

      “ Trốn tránh phải là biện pháp. ”

      Tần Mặc vừa mở miệng, điện thoại di động tay Tô Song Song liền run lên. Chuyện hôm nay ra người mà có lỗi nhất chính là Tô Mộ, nhưng là nàng còn chưa biết phải nên giải thích thế nào.

      Tô Song Song suy nghĩ hồi, nhắm mắt lại trực tiếp nhấn nút mở nguồn,sau đó báo tin nhắn bỏ lỡ điện thoại vang lên liên tục, cho đến lúc hai tay của Tô Song Song bắt đầu tê dại tiếng chuông báo mới dừng lại.

      chột dạ cúi đầu nhìn, nhưng vừa nhìn tới bị dọa thiếu chút tim cũng rớt ra ngoài. hít sâu vài hơi định thần, mấy chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tô Mộ .

      Tô Song Song nhất thời nuốt nước miếng cái, tinh thần quyết tử nhấn phím gọi lại, mới vang lên tiếng, bên kia mà liền thông máy, ngay sau đó truyền tới tiếng gầm gừ kinh thiên động địa của Tô Mộ.

      còn biết gọi điện cho tôi sao! Tôi còn tưởng rằng chết rồi cơ đấy! Em , em ! xem bệnh tình nguy kịch của lão gia kia cũng cần phải tắt máy chứ ?! ”

      Thanh rống giận của Tô Mộ đột nhiên , mang theo chút run rẩy :

      từ nãy tới giờ cũng chịu gửi cho lão nương tin nhắn, lão nương còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, thiếu chút nữa báo cảnh sát! Là báo cảnh sát, có biết hay ! ”

      Tô Song Song vừa nghe lời của Tô Mộ, mũi đỏ lên, cho là Tô Mộ hung hăng mắng trận, oán tin nhắn vô trách nhiệm của , lại nghĩ rằng Tô Mộ lo lắng an ủi như vậy.

      “ Tô Tô ……”

      Tô Song Song vừa mở miệng, thanh liền trở nên nghẹn ngào, thút thít .

      Tô Mộ ở bên đầu kia vừa nghe Tô Song Song muốn khóc, liền nóng vội, lập tức biến đổi giọng thành trêu đùa, :

      “ Thế nào ? Xảy ra chuyện gì ? Có cần tên tôi ? Tôi cái gì giúp được nhưng có thể cho mượn tên lấy danh nghĩa biểu tỷ nha !”

      “……”

      Tính tình hào sảng của Tô Mộ nhất thời đem sụ thẹn thùng thiếu nữ của Tô Song Song đả kích tan nát, cố nén lại xúc động, :

      “ Cũng báo rồi, nhưng có tác dụng, tôi tới tên , ngược lại còn phản tác dụng.

      “ Cái……”

      Tô Mộ mới vừa hô lên chữ liền phát Tô Song Song đùa mình, liền nhanh chóng im lặng. Tuy mới vừa đùa giỡn nhưng nàng rốt cục vẫn nén được mà lại lo lắng. biết Tô Song Song năm sáu năm, nhưng đây là lần đầu thấy Tô Song Song tắt máy, ban đầu có tức giận nhưng sau đó cứ như vậy lo lắng cho tới trưa.

      “ Lão gia kia có chuyện gì chứ ? ”

      Tô Mộ muốn để cho Tô Song Song quá đau lòng , làm bộ như vô tình hỏi câu.

      “ Bây giờ thoát khỏi nguy hiểm, xin lỗi …… Tô
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :