1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 203: Tổ hợp hai người hút mắt

      Editor: Puck

      Vừa mở mắt ra nhìn thấy Tần Mặc tỏ vẻ dịu dàng nhìn mình, Tô Song Song trong nháy mắt có cảm giác có phải mình chuyển kiếp rồi , vẻ mặt dịu dàng như vậy sao có thể xuất mặt boss Tần, nó khoa học!

      cười ha ha, hơi hoảng hốt, nghĩ thầm có phải Tần Mặc giận quá thành cười , càng dịu dàng ra lát nữa thủ đoạn trừng trị càng hung ác tàn bạo.

      Tô Song Song cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Mặc, vốn vì dịu dàng của mà xúc động, dáng vẻ nếu dám ra tay, em cho biết lợi hại.

      Tần Mặc bị Tô Song Song đánh bại, trực tiếp ngồi ở giường, rồi bắt đầu cởi quần bị Tô Song Song kéo rách, Tô Song Song vừa thấy, bị sợ đến vèo phát xông lên.

      ! làm gì thế?” Tô Song Song theo bản năng định chạy trốn sang bên cạnh, mặc dù bọn họ là vợ chồng danh nghĩa, nhưng bước nhảy chất lượng này, hình như còn cần xây dựng chút tâm lý.

      “Cái đó... Em, ...” Tô Song Song nhìn Tần Mặc tự nhiên cởi quần xuống, liền lắp bắp, thấy Tần Mặc đứng dậy, chợt nhắm mắt lại, nhưng đợi trong chốc lát, cảm thấy cái gì.

      Tô Song Song thận trọng mở mắt, vừa nhìn, ra Tần Mặc tới phòng tắm lấy áo tắm khoác lên người, vừa mở mắt, vừa đúng Tần Mặc quay đầu nhìn sang.

      vừa thấy dáng vẻ Tô Song Song như vậy, khẽ nhíu mày cái, : “Nếu như em muốn, buổi tối chúng ta làm vận động tiếp, ban ngày... sợ em xấu hổ!”

      “Xấu hổ em !” Tô Song Song nhìn ra Tần Mặc nhạo báng , nhất thời dựng lông, dựng hết lông lại lạnh, dường như những lời này của làm cho người ta hiểu lầm.

      Tần Mặc lại bị dáng vẻ ngốc nghếch này của Tô Song Song chọc cười, cười khiến Tô Song Song lại cảm thấy rợn cả tóc gáy, trong thời tiết hơn ba mươi độ chỗ này, lại lạnh run cái.

      “Binh-boong!” Khi khí giữa hai người hết sức khó xử, chuông cửa reo, Tô Song Song nhìn lướt qua Tần Mặc, vốn cho cơ hội, vội vàng nhảy xuống giường, chạy như trối chết ra ngoài mở cửa.

      Cửa vừa mở ra, ra là nhân viên phục vụ bị Tần Mặc chỉ điểm mua quần áo, ta cười híp mắt đưa thẻ và mấy bộ quần áo tới.

      Tô Song Song gật đầu cái, tiếng cám ơn, vội vàng lấy đồ vào, tùy tiện tìm bộ quần áo của Tần Mặc kín đáo đưa cho , lầm bầm: “Thay nhanh lên, ban ngày ban mặt, mặc như vậy, làm tổn hại thuần phong mỹ tục.”

      Tần Mặc vừa nghe, gần đây trêu chọc Tô Song Song có dáng có vẻ, liền trực tiếp cởi quần áo, Tô Song Song chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

      Tầm mắt dời xuống, nhìn thấy quần lót màu đen kia của Tần Mặc vội vàng đưa tay che mắt, mặt tỏ vẻ hoảng sợ: “ đùa bỡn lưu manh? Giả bộ Shin cậu bé bút chì cái gì?”

      Mặc dù phải là lần đầu tiên Tô Song Song nhìn thấy tiểu Tần Mặc, nhưng dè dặt nên có vẫn phải có, thể biểu quá sắc, tránh cho bị Tần Mặc nắm được chuôi, với trình độ phát triển của Tần Mặc cầm thú này, về sau nhất định lấy chuyện này ra nhạo báng .

      “Em mặc áo tắm làm tổn hại thuần phong mỹ tục, liền cởi.” Tần Mặc tự nhiên , tay lại mở đồ Tô Song Song đặt giường, chọn bộ áo ngắn quần ngắn màu trắng thuần, định thay.

      lại lật mấy bộ đồ tắm ra đưa cho Tô Song Song, bản thân xoay người phòng tắm thay quần áo, “Em chọn lựa bộ, dẫn em bờ biển.”

      Tần Mặc suy nghĩ chút, lại tặng thêm câu: “Em thử chút xem, xem có vừa người .”

      Tô Song Song nghe lời Tần Mặc , dời tay che mắt ra, nhìn đồ bơi màu sắc sặc sỡ giường thoạt nhìn rất đẹp mắt, nhất thời nhao nhao muốn thử.

      lật tới lật lui, nhìn cái nào cũng đẹp, cuối cùng chọn cái màu sáng khỏi hút nhiệt, sôi nổi vô cùng vui vẻ phòng thay quần áo sát bên thay quần áo.

      Đợi đến khi Tô Song Song thay xong quần áo, ra ngoài, soi trước gương, cảm giác tệ, suy nghĩ chút vẫn nên cho Tần Mặc xem chút, xem có thích màu sắc này , dù sao và Tần Mặc cùng ra ngoài.

      Tô Song Song lặng lẽ hé mở cửa ra khe hở, thò đầu ra, nhìn Tần Mặc thay xong quần áo ngồi ở giường, nghe động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn .

      Tô Song Song lập tức kinh ngạc, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Mặc mặc màu trắng sạch như vậy, hơi thở lạnh lẽo đó trong nháy mắt giảm bớt ít, nổi bật lên cực kỳ nho nhã của , thân ra ngoài, đoán chừng chính là trêu hoa ghẹo nguyệt.

      Bản thân Tần Mặc còn biết, ngẩng đầu nhìn Tô Song Song chỉ lộ ra cái đầu, chính là tiến vào, nhịn được câu: “Em vốn đần, nếu bị kẹp đầu, cũng cứu!”

      Đây là khiêu khích trắng trợn! Tần rắn độc lần nữa xuất , Tô Song Song nhịn được, đột nhiên mở cửa, hừ tiếng: “Chị thông minh!”

      Tô Song Song dĩ nhiên chuẩn bị xong Tần Mặc phản kích, nào biết Tần Mặc nhìn khẽ nheo mắt lại, hình như hơi ngẩn người rồi.

      Bây giờ ở trong thị giác của Tần Mặc, Tô Song Song này có thể tiếng hoàn mỹ, Tô Song Song chọn bộ đồ bơi kiểu váy , dưới tách rời.

      Phía là ngực cao ngạo nghễ, bụng bóng loáng, eo mảnh khảnh, dưới váy ngắn ấy là cặp đùi trắng nõn thon dài.

      Theo chỉ số cảm xúc EQ quá cao của Tần Mặc cũng có thể cảm thấy, nếu Tô Song Song mặc bộ này ra ngoài, đoán chừng kiếm ra đám sói, bao vây lấy .

      “Thế nào? Bộ này của em khó coi sao?” Tô Song Song trước giờ chưa từng mặc đồ bơi, bị Tần Mặc xem xét như vậy, hơi chột dạ.

      Tần Mặc lập tức lắc đầu cái, lộ ra ánh mắt hơi ghét bỏ, thuận tay túm được quần dài giường, ném về phía Tô Song Song, trái lương tâm : “Chân của em quá thô, vẫn mặc cái này thôi.”

      Tô Song Song lập tức cúi đầu nhìn chân của mình, với thị giác của vừa nhìn, quả cảm thấy chân mình rất to, trong nháy mắt khuôn mặt nhắn đỏ lên, ôm quần áo ảo não chạy vào trong phòng thay quần áo bên cạnh thay.

      Tô Song Song mặc chiếc váy dài màu trắng tay, mặc dù bộ đồ này hấp dẫn, nhưng lại nổi bật lên vẻ tiên khí mười phần của , xem ra cực kỳ hút mắt.

      Tần Mặc giờ hơi hối hận vì tiện tay túm cái ném cho Tô Song Song, nhưng mà bây giờ cũng thể để cho đổi, nhìn kỹ chút, món đồ này dù sao cũng tốt hơn món đồ lộ ngực lộ chân kia.

      Tần Mặc thấy Tô Song Song thay xong quần áo, tính toán mang ăn chút gì đó, rồi lại bờ biển chơi.

      Bữa ăn trong khách sạn hàng đầu hết sức ngon lành, Tô Song Song vì lát nữa bờ biển thể lộ bụng mập mạp, nên nhịn đau ăn miếng.

      ăn xong rồi, liền trơ mắt nhìn Tần Mặc, dáng vẻ thể chờ đợi muốn ra ngoài.

      Tần Mặc thong thả ung dung ăn xong, còn cẩn thận lau tay, lúc này mới nắm tay bé của Tô Song Song, dẫn ung dung ra bờ biển.

      Đến bờ biển, Tô Song Song lên trước nhìn, lập tức nhịn được kêu lên tiếng, quá đẹp, nước biển xanh thẳm trong suốt, đứng ở chỗ này có cảm giác như ở tiên cảnh.

      Bây giờ là mùa du lịch, Tô Song Song và Tần Mặc vốn chính là tuấn nam mỹ nữ, hết sức hấp dẫn người.

      Tô Song Song vừa kêu như vậy, càng khiến hút toàn bộ ánh mắt của tất cả mọi người tới.

      Lập tức hai người bọn họ trở thành tiêu điểm của toàn bộ bãi biển, Tô Song Song tới bờ biển đưa tay nghịch nước, mới chú ý tới hơi thích hợp, hình như có rất nhiều đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mình.

      Tô Song Song theo bản năng nhìn về phía Tần Mặc, thấy bình tĩnh tự nhiên, mình cũng cần quá mức khẩn trương, nên nhàng đưa tay khom người nghịch nước.

      Mải mê nô đùa, Tô Song Song bắt đầu vào trong nước, Tần Mặc thấy nước biển sâu, nên tùy ý Tô Song Song chơi rồi, đứng ở bên cạnh bãi biển, tay nhét túi, ánh mắt tập trung nhìn Tô Song Song chơi.

      Đột nhiên đám con nít chạy tới, cười híp mắt đuổi đánh, cực kỳ náo nhiệt, ào ào xông về chỗ Tô Song Song.

      Tô Song Song khom người nghịch nước, đột nhiên biết đứa hùng hổ nào đẩy, dưới chân vững, trực tiếp ngã nhào vào trong nước biển.

      Tô Song Song trong nháy mắt mơ hồ, biết bơi là vịt lên cạn! Khoảnh khắc khi nước tràn vào trong miệng, Tô Song Song lập tức đưa tay ra bắt đầu kêu cứu: “A Mặc!”

      Khoảnh khắc khi Tần Mặc thấy Tô Song Song ngã xuống, trong nháy mắt giống như mũi tên xông tới, chẳng qua khi tới bên cạnh Tô Song Song, bỗng cảm thấy hơi lúng túng.

      Tô Song Song phịch hai cái, thấy Tần Mặc ở bên cạnh mình lại cứu mình, hơi mơ hồ, nhìn Tần Mặc chằm chằm, trong mắt tràn đầy hiểu.

      Nhưng sau khắc, hiểu trong nháy mắt biến thành kinh ngạc, nếu như nhìn lầm, hình như, nước ở đây, chỉ đến bắp chân của Tần Mặc?

      Tô Song Song ý thức được điều đó, chợt ngồi dậy, lúc này mới phản ứng được, mới vừa rồi cũng đến chỗ sâu, nước chỗ này ngồi xuống đứng lên, mới đến ngực của !

      Tô Song Song vội vàng nhìn chung quanh, và Tần Mặc vốn chính là tiêu điểm, cái bổ nhào này quá hay rồi, thành tiêu điểm trò cười, tất cả mọi người nhìn , đều che miệng cười.

      Tô Song Song ngồi ở trong nước, ánh mắt cực kỳ u oán nhìn váy trắng của mình lơ lửng trong nước, nên định ngồi như vậy, đứng lên nữa.

      Tần Mặc rốt cuộc nhìn nổi, đôi tay xốc nách Tô Song Song, trực tiếp lôi lên, Tô Song Song vẫn cúi đầu, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, quả giống như lửa đốt. d1en d4nl 3q21y d0n

      Tần Mặc lướt qua bộ đồ người Tô Song Song, váy trắng này hơi dính nước, tại ướt toàn bộ, dính dáng người lả lướt của Tô Song Song, thanh thuần lại quyến rũ.

      Ánh mắt Tần Mặc liếc nhìn đàn ông chung quanh, thấy tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Tô Song Song, trong nháy mắt nhíu mày.

      Tô Song Song vừa thấy Tần Mặc nhíu mày, còn tưởng rằng cảm thấy mình làm cho mất mặt, bị sợ đến rụt cổ lại, theo bản năng định trở lại trong nước, tự sinh tự diệt.

      Tần Mặc lại trực tiếp kéo Tô Song Song nổi hẳn lên, cúi đầu liếc mắt cái, để cho đàng hoàng, nhịn được câu: “Em mỗi ngày đều có thể làm cho vui mừng.”

      Tô Song Song mím môi, cúi đầu, cũng dám giãy giụa, lừa mình dối người coi Tần Mặc khen mình.

      Tần Mặc đường ôm Tô Song Song trở lại khách sạn, vừa vào sảnh chính, vội vàng giùng giằng nhảy khỏi trong ngực Tần Mặc. Hai chân vừa xuống, Tô Song Song ngạc nhiên phát , quần áo của mình lại khô rồi!

      Tô Song Song cam lòng nhìn bên trái chút bên phải chút, quả tất cả đều khô, ngay cả tóc của cũng khô, nhất thời bẹt miệng, ra chưa chơi đủ nước đâu, nhưng vừa nghĩ tới vừa rồi lúng túng như vậy, cũng dám trở lại bờ biển nữa.

      Tần Mặc thấy vẻ mặt Tô Song Song thất vọng, kéo hai lời, trực tiếp xoay người ra khỏi khách sạn, hai người dọc theo con đường , bước chậm yên tĩnh.

      Lực chú ý của Tô Song Song trong nháy mắt bị khí mát mẻ trong rừng, hoa hoa cỏ cỏ cộng thêm cây cổ thụ che trời hấp dẫn, trong nháy mắt quên bãi biển ra tận sau đầu rồi.

      Hai người tay nắm tay, vẫn luôn buông ra, cứ từng bước từng bước như vậy, từ từ tản bộ giữa rừng, Tô Song Song tập trung xem hoa hoa cỏ cỏ, thỉnh thoảng hưng phấn câu với Tần Mặc.

      Tần Mặc khẽ cúi đầu, tập trung nhìn Tô Song Song, trong mắt của , Tô Song Song cười vui vẻ cũng thành cảnh đẹp.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 204: Chào buổi sáng, tình của !

      Editor: Mẹ Bầu

      Tần Mặc nhìn Tô Song Song, đột nhiên cúi đầu xuống, môi mỏng nhàng cắn vào vành tai của Tô Song Song, giọng câu: "Song Song, buổi tối nay là thời điểm thu quà sinh nhật của em đó."

      "!" Tô Song Song hơi sửng sốt chút, lát sau mới hơi ngẩng đầu lên nhìn Tần Mặc, kinh ngạc hỏi: "Chẳng phải còn đến hơn nửa tháng nữa mới đến sinh nhật của hay sao?"

      "?" Tần Mặc cũng hơi sửng sốt chút, đảo con người mắt vòng, ngẫm nghĩ, hiểu ra, liền nhún bả vai cái, môi mỏng khẽ nhếch lên thành đường cong, lộ ra ý cười xấu xa mà chính mình cũng tự phát giác ra được: " muốn trải qua sinh nhật theo Dương lịch."

      "Chết tiệt!" Tô Song Song vừa nghe thấy vậy, nhảy bật lên như lò xo, trong nháy mắt liền tê dại đến tận đầu móng tay. cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian đến mười hai giờ đêm còn có tới sáu tiếng đồng hồ.

      tại, có tiền, hai là quen biết đường xá, ba là ngôn ngữ biết, biết phải đâu để tìm quà sinh nhật cho Tần Mặc đây?

      Ánh mắt của Tô Song Song cứ lập lòe, muốn nghĩ ra biện pháp gì đó, nhưng mà suy nghĩ hồi lâu, cũng thể nào nghĩ ra được. Chẳng lẽ chỉ có thể khom lưng ngồi mặt đất nhặt những viên cuội xếp lại thành hình trái tim để tặng cho Tần Mặc sao!

      Tần Mặc cũng ở đó mà nhìn Tô Song Song thần người ra, cũng liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay tình nhân cùng kiểu với Tô Song Song, còn tới sáu tiếng nữa, cần phải vội vàng, vẫn còn muốn nhìn xem Tô Song Song có thể làm được cái gì chút nữa.

      "Chuyện này… Đột nhiên em đau bụng quá! Chúng ta trở về khách sạn !" Tô Song Song cảm thấy tại chuyện duy nhất có thể làm chỉ có thể là cầu cứu viện trợ từ bên ngoài mà thôi. Tô Mộ biết làm bánh ngọt, chi bằng trở về khách sạn để làm bánh ngọt!

      "Ừ." Tần Mặc thong thả ung dung theo sau lưng Tô Song Song, nhìn Tô Song Song tê dại chân tay cảm thấy tâm tình nhàn nhã cách đặc biệt.

      Trở lại khách sạn, Tần Mặc cùng với Tô Song Song ăn cơm tối xong, cố ý mình có chuyện cần phải xử lý, để lại gian cho Tô Song Song. Hơn nữa, còn rất quan tâm cố ý để lại cho Tô Song Song chiếc thẻ tín dụng, tựa như thử xem chút, xem có thể làm ra được cái gì.

      Tần Mặc chân trước vừa mới , Tô Song Song liền vội vàng gọi điện thoại cho Tô Mộ. Tô Mộ bên này lại chính vào thời điểm bận rộn, điện thoại vừa mới thông suốt, ở đầu bên kia Tô Mộ vừa mới mở miệng, liền tràn đầy oán trách đối người nào đó lúc này nghỉ phép nhàn nhã cùng với Tô Song Song ở bên ngoài dạo chơi.

      "Em đó nếu như gọi điện thoại mà chuyện gì ra làm sao, cẩn thận chị đây tính tiền theo thời gian, phá hư tuần trăng mật của em và Boss đấy."

      "Tô Tô, chớ có tán gẫu nữa, mau suy nghĩ giúp em
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 204: Chào buổi sáng, tình của ! (tiếp theo)

      Editor: Mẹ Bầu

      Đợi đến khi làm chiếc bánh ngọt xong thay quần áo trở lại. Nếu như Tần Mặc có đột nhiên trở lại, vừa nghe được tiếng của cũng có thể nhanh chóng chạy đến phòng thay quần áo để thay ra, như vậy Tần Mặc cũng thể nhìn thấy được.

      Nghĩ như vậy, Tô Song Song liền cười lên tiếng vẻ hài lòng, lại ra đứng gương mà quay vòng nữa. nhịn được mà đưa tay sờ sờ lớp lông xù của cái đuôi , nội tâm tựa như sắp bị tan chảy ra.

      Tô Mộ có ý định cho Tô Song Song cách thức làm bánh ngọt thế nào, cho nên liền quyết định tự mình học thành tài. Tô Song Song bận rộn ở trong phòng bếp thể rời ra ngoài được bước, cho nên căn bản hề để ý tới cửa phòng được mở ra.

      Vốn dĩ Tần Mặc muốn ở bên ngoài đợi đến lúc hơn mười giờ mới trở về. Bất đắc dĩ, chỉ vì trị giá cái gương mặt của lại quá cao, nên đến chỗ nào cũng bị đám phụ nữ ngoại quốc ùa đến bao vây, tấn công.

      vất vả lắm mới nén nhịn được đến mười giờ. tại, thể nào chịu nổi những ánh mắt của những người phụ nữ vẫn bắn phá, càn quét người nữa rồi, chỉ có cách mau chóng chuồn về nhà nhanh.

      Tần Mặc dự tính lặng lẽ vào trong thư phòng, đợi đến lúc sắp mười hai giờ trở ra. Ai biết được khi vừa mới mở cửa ra, lại nghe thấy có tiếng động trong phòng bếp.

      Tần Mặc tới, định len lén liếc mắt nhìn xem Tô Song Song làm gì, nhưng khi nhìn thấy Tô Song Song, cảm thấy bản thân lúc này thể dời mắt khỏi được nữa.

      đôi tai mèo màu đen lông xù vểnh lên ở đầu Tô Song Song, người mặc chiếc áo ngực màu đen, cảnh tượng như như , đẹp đến mê người.

      Phía dưới là chiếc quần màu đen mỏng manh bó sát người, lớp vải quần mỏng manh đó chỉ vừa đến bắp đùi, sau lưng là chiếc đuôi mèo với lớp lông xù mượt mà. Cái đuôi mèo cứ lắc lư lắc lư theo động tác của Tô Song Song, cảnh tượng nhìn dễ thương và hấp dẫn đến bất ngờ.

      Bắp đùi trắng như tuyết cùng với chiếc quần mỏng màu đen tạo thành hai màu sắc sáng tối đối lập nhau. Hai bắp chân nhún nhảy qua lại theo điệu nhạc mà Tô Song Song ngâm nga, nhìn cực kỳ linh hoạt.

      Tần Mặc nhìn thấy hình ảnh trước mắt, chỉ cảm thấy cổ họng của mình căng thẳng, tất cả tự chủ của ở trước mặt bà xã mến của mình, lúc này đều hóa thành hư .

      Tần Mặc sải bước hướng về phía Tô Song Song. Tô Song Song nhìn chằm chằm vào thời gian của lò nướng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, bị dọa cho sợ liền chợt quay đầu lại. Khi nhìn thấy Tần Mặc, lập tức ý thức được ngay thứ mình mặc, chính là loại đồ chơi gì. Tô Song Song liền bị dọa cho sợ, lập tức bỏ chạy về hướng phòng thay quần áo .

      Tần Mặc đưa tay ra túm lấy cánh tay của Tô Song Song kéo lại. ôm vào trong ngực mình, trực tiếp đưa tới vách tường phía đông, vây Tô Song Song lại ở giữa chính mình và vách tường.

      "Song Song. . ." Tần Mặc hơi cúi đầu, tựa trán của mình lên trán của Tô Song Song, môi mỏng như có như đụng chạm vào cái mũi xinh xắn của Tô Song Song, cổ họng chợt như khàn , câu: " nhớ trước với em rồi, hôm nay nhất định phải được nhận quà tặng sinh nhật của mình."

      "Chuyện này… phải chứ…" ra Tô Song Song cũng nghĩ ra tại Tần Mặc muốn làm gì. Mặc dù chuyện đương nam - nữ dù chỉ chữ cũng biết, nhưng mà chuyện đương nam – nam, chính là chuyên gia hàng đầu!

      Vào lúc này chỉ thoáng nghĩ cái, là có thể hiểu Tần Mặc muốn cùng làm cái chuyện ấy ấy đó, mà chuyện này… cái chuyện này…

      ra Tô Song Song cũng bài xích đối với chuyện này, chỉ là có chút xấu hổ. Nhất là giờ người còn mặc bộ đồ như vậy, nó giống như biến tướng của quyến rũ, mới đồi phong bại tục làm sao!

      "Có thể ?" Mặc dù lúc này hỏi Tô Song Song, nhưng môi mỏng của cũng chậm rãi dời xuống dưới rồi. bắt đầu nhàng hôn từ cái mũi của Tô Song Song, xuống đến đôi môi, đến cổ của .

      Tô Song Song nhất thời cảm thấy cơ thể mình nổi lên tầng da gà mềm mại, hô hấp cũng thay đổi, trở nên dồn dập, nhịp thở càng ngày càng nhanh hơn. Nhưng Tô
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 205: Ngọt ngào chết đền mạng

      Editor: Mẹ Bầu

      Tô Song Song nằm ở trong ngực Tần Mặc, bị những lời ngọt ngào này của , trong nháy mắt ngọt khuôn mặt nhắn liền đỏ rực lên, cả đêm mệt mỏi dường như cũng liền biến mất.

      Cuối cùng thẹn thùng cúi đầu, tựa vào nơi trái tim của Tần Mặc, rầm rì bắt chước Tần Mặc, câu: "Chào buổi sớm, người mà em nhất."

      Tần Mặc vừa nghe xong, chợt hít sâu hơi, trực tiếp lật người lại áp luôn Tô Song Song xuống dưới thân thể của mình. híp mắt lại, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tô Song Song, nhịn được ý muốn trêu chọc chút.

      Tần Mặc cố ý hôn cái vào nơi nhạy cảm ở vành tai của Tô Song Song, câu mập mờ: "Hay là chúng ta lại vận động chút vào lúc sáng sớm này nhỉ?"

      Vừa mới có câu ngọt ngào xong, trong nháy mắt biến thành bọt biển. Những lời này của Tần Mặc giống như ánh mặt trời vậy, chỉ rong nháy mắt làm những cảm xúc ngọt ngào của Tô Song Song vỡ tan, nổ lốp bốp, lốp bốp giống như bong bóng bị phơi dưới ánh nắng vậy...

      Tô Song Song nhất thời bày ra vẻ mặt cầu xin tha mạng, mặt mũi nhăn lại như cái nhíu bánh bao, : "Tần đại nhân, xin ngài tha tiểu nữa , tiểu nữ là trạch nữ (*), lòng thích hợp vận động vào buổi sáng."

      (*) Trạch nữ: Cụm từ dùng để chỉ những lập dị, có sở thích chỉ muốn ngồi ở trong nhà suốt ngày để đọc truyện, xem phim…

      " thích hợp vận động…" Tần Mặc đột xuất ra năm từ mang ý vị thâm trường, ngay sau đó, tiếp tục : "Vậy chúng ta ra ngoài, chúng ta vận động ở giường chút nhé, em thấy thế nào?"

      "Chẳng ra làm sao cả!!!" Tô Song Song vội vàng rống lên câu, cũng còn muốn cái gì mà buổi sáng ngọt ngào nữa. Chuyện này nếu như lại còn sôi trào ở giường thêm lần thứ nữa, chắc cũng cần làm hôn lễ, trực tiếp làm tang lễ luôn là được.

      ra chính là Tần Mặc chỉ muốn trêu chọc Tô Song Song mà thôi. Thấy bị dọa cho sợ đến mức cả tay chân đều khua đá lung tung, bộ dạng kiểu như phản đối định bắt nạt phụ nữ đàng hoàng vậy, liền nhịn được mà bật lên tràng cười nhàng.

      Tô Song Song vừa nghe thấy Tần Mặc cười, vội vã ngẩng đầu lên nhìn lại, khi nhìn thấy Tần Mặc cười ấm áp, trong nháy mắt cảm giác mình nhất định là gặp quỷ.

      nuốt nước miếng cái, dừng giãy giụa lại, chăm chú nhìn Tần Mặc, Tần Mặc thấy Tô Song Song đột nhiên dừng lại, lại còn chăm chú nhìn mình như vậy, còn tưởng rằng có chuyện gì cần phải , liền cúi đầu xuống chuyên chú nhìn .

      Hai người cứ nhìn em, em nhìn lại như vậy, cái nhìn vào nhau vừa chăm chú vừa thâm tình, vào giờ khắc này, thời gian tựa như cũng dừng lại.

      Đột nhiên Tô Song Song há to miệng, cẩn thận hỏi Tần Mặc câu: "A Mặc, có phải qua đêm tân hôn vừa rồi, liền biến thân rồi hay , hoặc là có phải có cái gì đó như thần thông quảng đại ấy, hay ? Như kiểu có phép thuật…"

      ". . ." Tần Mặc đánh giá cao đầu óc suy nghĩ của Tô Song Song rồi, lẽ ra nên kỳ vọng có thể được
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 205: Ngọt ngào chết đền mạng (tiếp theo)

      Editor: Mẹ Bầu

      Tần Mặc thấy Tô Song Song thu chân về, cũng liền để tùy ý, hai tay mở rộng ra, tùy ý đặt ở hai bên bồn tắm, nhìn như thờ ơ buồn để ý. Nhưng lại câu hết sức nghiêm túc: "Nơi nào người em, cũng thích!"

      "!" Tô Song Song thiếu chút nữa bị sặc ngụm nước mà chết. liếc tròng mắt nhìn sang phía Tần Mặc, thấy cái mũi đôi mắt của , tất cả ngũ quan, cái nào cũng vẫn nguyên như trước. Thế nhưng tại làm sao cái miệng của lại trở nên ngọt ngào như vậy chứ, vị ngọt ngào làm ấm áp đến tận trái tim của .

      “Ặc…” Tô Song Song thẹn thùng cúi đầu xuống. làm thế nào mà che giấu được nụ cười khóe miệng. Bàn chân của giật giật, ngượng ngùng : "Em cũng vậy, người , nơi nào em cũng thích."

      xong Tô Song Song nhất thời cảm giác gương mặt của mình cũng bắt đầu nóng rần lên, trái tim cũng đập mạnh thình thịch thình thịch cực nhanh. chút liêm sỉ còn sót lại trong rốt cục cũng liền nổi lên, trong nội tâm của yên lặng tự khiển trách mình: Hai người bọn họ ở chỗ này với nhau những điều như vậy, biết xấu hổ hay sao?

      " lát nữa em muốn ăn cái gì, để làm cho em ăn." Tần Mặc cúi đầu hôn cái lên trán của Tô Song Song, sau đó đứng dậy ra ngoài, cầm lấy chiếc áo tắm vẫn để bên, khoác lên người.

      Gương mặt của Tô Song Song vẫn còn bốc lửa, vẫn còn đắm chìm ở trong những lời ngọt ngào, chan chứa tình cảm kia của Tần Mặc. Vào lúc này mới đưa bàn tay bé của mình lên, sờ sờ vào trán của mình. biết có phải là do cảm giác của chuẩn hay , mà cảm thấy mặt của mình vẫn còn có độ ấm của nụ hôn kia của Tần Mặc.

      Đợi đến lúc phản ứng kịp với lời của Tần Mặc, rằng muốn nấu cơm cho ăn, Tô Song Song vội đứng bật dậy. cũng để tâm đến thân thể của mình có còn bị khó chịu nữa hay , vội vàng cầm lấy quần áo, hấp tấp vừa khoác lên người vừa chạy ra ngoài.

      Khi nhìn thấy ở phòng bếp chuẩn bị sẵn sàng, Tần Mặc chỉ còn thiếu bước chưa nổi lửa, Tô Song Song vội vàng gầm lên tiếng: "Từ từ , ra tay lưu ý chút!"

      Câu "từ từ …” Tần Mặc nghe , chỉ có điều câu phía sau “…ra tay lưu ý chút!", nghe hiểu lắm. Tần Mặc ngẩng đầu lên, nhướng đôi chân mày nhìn về phía Tô Song Song, chờ giải thích.

      Vào lúc này, Tô Song Song tựa như làn khói chạy tới nơi, phát nhấc luôn cái vung nồi lên nhìn bên trong, thấy trong đó chỉ có gạo và nước, liền thở phào nhõm. Sau khi Tô Song Song tự mình nghiêm túc kiểm tra lần, lúc này mới đồng ý bảo Tần Mặc có thể nổi lửa
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :