1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 199: Chúng ta nghỉ tuần trăng mật (tiếp theo)

      Editor: Mẹ Bầu

      Đông Phương Nhã nhìn Bạch Tiêu cái, cũng cười khổ tiếng, đưa tay nhàng đập cho Bạch Tiêu cái, : "Sắp tới tôi cũng ra nước ngoài rồi, về sau chính phải tự bảo trọng lấy mình!"

      "!" Đừng là Bạch Tiêu, ngay cả Tần Mặc và Tô Song Song cũng thoáng sửng sốt chút. Bạch Tiêu định điều gì đó, nhưng mà vừa nghĩ tới mấy ngày gần đây, và Dương Hinh cũng gây những điều tổn thương đối với Đông Phương Nhã, nên cuối cùng cũng thêm điều gì nữa.

      Tô Song Song có thể nhìn thấy ràng ưu thương trong mắt của Đông Phương Nhã và đành lòng ở trong mắt của Bạch Tiêu. nôn nóng đến mức hận thể đập chan chát mấy cái vào người bọn họ, để cho hai người bọn họ được tỉnh táo lại. Tình chàng ý thiếp ràng như thế rồi, ở chỗ này bọn họ còn giữ cái thói kiểu cách thế kia để làm gì chứ!

      Đông Phương Nhã xong, xoay người rời . Bạch Tiêu vươn tay ra, nhưng cuối cùng cũng vẫn thể bắt được Đông Phương Nhã. Tô Song Song nhìn cánh tay của Bạch Tiêu duỗi ra ở giữa trung, tức giận của càng thể dẹp xuống nổi.

      "Tôi có chuyện gì lớn nữa rồi, hai người cứ trở về thôi, Hinh Nhi... Tiểu Tần Tần, cậu hãy tự mình đưa Song Song trở về nhà ." Bạch Tiêu xong vỗ vỗ lên bả vai của Tần Mặc.

      Bạch Tiêu vừa mới xong liền bị bác sĩ và y tá chạy tới đỡ vào trong, Tần Mặc nhìn về phía Bạch Tiêu gật đầu cái, sau đó lôi kéo tay Tô Song Song xoay người rời .

      Mới về phía trước được mấy bước, Tô Song Song liền nhịn được nữa, liền bắt đầu mở miệng phun ra mấy câu nghe hoàn toàn rất có chuyên môn, muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận: "Em bảo này A Mặc, theo quan sát của em, em nhận thấy Bạch Tiêu thích Đông Phương Nhã, mà Đông Phương Nhã cũng thích Bạch Tiêu, tại sao hai người bọn họ lại ở chung chỗ như vậy chứ hả?"

      Theo Tô Song Song nhận thấy, ràng giữa hai người bọn họ bây giờ còn có chướng ngại nào nữa rồi, tại sao lại còn phải coi nhau như người xa lạ như thế? phải chịu thống khổ về những rối rắm như thế rồi, vậy mà cuối cùng bọn họ cũng chỉ có đập nhau cái, tựa như trong kịch truyền hình vậy!

      Tần Mặc vuốt ve mái tóc của Tô Song Song, suy nghĩ chút, : "Bọn họ cảm thấy có lỗi với Dương Hinh, em cứ tin tưởng ở Bạch Tiêu, cậu ta có cách xử lý được chuyện này rất tốt."

      Tô Song Song còn muốn điều gì nữa, nhưng mà ngẫm nghĩ lại chút, cảm thấy mình cũng có lập trường gì trong chuyện này. Dù sao cũng phải là người trong cuộc. hiểu giữa bọn họ rốt cuộc trải qua những gì, mặc dù Tô Song Song cảm thấy tiếc nuối, nhưng vẫn gật đầu cái.

      Bất quá giờ khắc này, đối với việc có thể được ở chung chỗ cùng với Tần Mặc, Tô Song Song càng cảm thấy thêm quý trọng lẫn cảm kích, ngước đầu nhìn Tần Mặc cái, ánh mắt nhìn dịu dàng.

      Vừa vặn đúng lúc này Tần Mặc cũng cúi đầu xuống, nhìn Tô Song Song. Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, Tần Mặc nhìn thấy trong ánh mắt đầy dịu dàng của Tô Song Song còn mang theo chút ẩm ướt, trong nháy
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 200: phải làm mèo con

      Editor: Mẹ Bầu

      Tần Mặc nghe Tô Song Song ra câu này, biết tính tình của vốn quật cường, nên cũng gì, chỉ gật đầu cái, coi như là chấp nhận. Tô Song Song thấy Tần Mặc hề cự tuyệt mình liền nở nụ cười.

      Gần đây bệnh tình của ông nội Tần được giữ gìn vô cùng tốt, nhìn thấy hai người bọn họ tới, sửng sốt muốn để cho bọn họ , bảo là muốn chuẩn bị cho bọn họ nghỉ trăng mật gì đó.

      Đối với nhiệt tình của ông nội Tần, Tần Mặc vẫn luôn luôn cảm thấy được thích thú lắm. tại thấy bệnh tình của ông nội có thể kiểm soát được rất tốt, cho nên càng cảm thấy thích thú gì. hoàn toàn sao chịu nổi giọng đầy ma mị như rót vào tai người khác của ông nội nữa, dứt khoát lôi kéo Tô Song Song chỉ muốn bỏ .

      Lúc này ông nội Tần lại trở nên thông minh, dứt khoát ra tay bắt đầu từ Tô Song Song. Vừa thấy hai đứa cháu mình dự định ra , ông cụ Tần liền đứng ở cửa, bộ dạng nhìn Tô Song Song vẻ rất tội nghiệp, dáng vẻ tựa như sắp khóc đến nơi.

      Ông vừa vẫy tay vừa với dáng vẻ đáng thương: "Ai... Cái thân thể này của ta giống như người bị đưa vào trong đất nửa rồi! Cũng biết đến lúc nào còn thế gian này nữa... Chỉ nghĩ muốn được nán lại cùng cháu nội cháu dâu được nhiều thêm lát nữa mà thôi! Người đời lại có chút ác nhân cũng muốn cho ta nữa!"

      "..." Tô Song Song càng nghe càng cảm thấy trong lòng chua xót, lôi kéo tay Tần Mặc, dừng lại. Tần Mặc quay đầu lại liếc mắt nhìn ông nội Tần.

      Ông nội Tần sau khi bắt được Tô Song Song chính là cái xương sườn mềm rồi, ông bao giờ còn phải sợ bị đứa cháu Tần Mặc kia uy hiếp nữa, đôi mắt ông liền hơi híp lại chút, đắc ý cười lên tiếng.

      Ông nội Tần thấy Tô Song Song quay đầu lại, lại vội vàng lại bắt đầu giở ra cái dáng vẻ đáng thương, những gì đâu đâu: "Ai... Ta đây cũng chỉ muốn hưởng thụ ngày được sống vui vẻ bình thường cùng cháu nội cháu dâu mà thôi... dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Ta làm sao lại đáng thương như vậy chứ!"

      Cuối cùng Tần Mặc cũng vẫn sao chịu nổi cái bộ dạng ghê tởm kia của ông nội Tần, liền lôi kéo Tô Song Song quay trở lại, khi lướt qua bên cạnh ông nội Tần, liền câu lạnh như băng: "Chỉ ngày thôi đấy!"

      Làm sao Tô Song Song biết ông nội Tần lúc này là giả bộ đáng thương, nhưng thấy Tần Mặc năng chua ngoa, trái tim lại trở nên mềm như miếng đậu hũ.

      liếc nhìn ông nội Tần le lưỡi cái, ông nội Tần cũng chớp chớp mắt vẻ rất nghịch ngợm. Hai người cùng dáng vẻ thực được gian kế, coi như là lần ngấm ngầm thực mưu kế đối với con người vốn dĩ tinh nhanh như Tần Mặc kia .

      Buổi tối nhàn rỗi chuyện gì, Tô Song Song an vị trước máy vi tính đọc truyện manga, Tần Mặc ngồi ở bên cạnh, đọc các tài liệu mấy bản đồ án thiết kế của công ty chút. Cả hai người đều ai lên tiếng, nhưng khí lại đặc biệt hài hòa.

      Đột nhiên Tô Song Song như nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu định hỏi Tần Mặc, đúng lúc này Tần Mặc cũng quay đầu nhìn về phía .

      "Chúng ta ..."

      "Em nghĩ muốn ..."

      Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời im tiếng.

      Ánh mắt của hai người bọn họ giao nhau ở trung. Ánh mắt của Tần Mặc lộ ra vẻ thâm trầm khác thường, cái nhìn của lộ ra chút sắc xanh của lẳng lơ mê hoặc lòng người. Tô Song Song nhìn lại Tần Mặc có chút ngây người.

      Tần Mặc nhìn hình ảnh của mình được phản chiếu lại trong đôi mắt trong veo tinh khiết của Tô Song Song, theo bản năng liền cúi đầu xuống, đôi môi mỏng chậm rãi ghé đến gần cái miệng của Tô Song Song.

      Khi môi mỏng của vừa dán lên cái miệng của Tô Song Song, cả hai người vừa định nhắm mắt nhắm lại, chợt nghe thấy từ
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 200: phải làm mèo con (tiếp theo)

      Editor: Mẹ Bầu

      "Ấy! Ấy! Ông nội, đừng mà, cháu thích, cháu thích! Ông xem này, còn có cả cái đuôi nữa đấy, nhìn dễ thương... đáng quá!" Tô Song Song sợ ông nội Tần cho người đánh nhau , vẻ mặt đưa đám ép buộc mình phải ra những lời trái lương tâm kia..., vừa còn vừa cầm cái đuôi mèo kia quơ quơ lên mấy cái.

      Ông nội Tần vốn dĩ bị mắc bệnh hoa mắt. Cả đời này ông phải chung sống với căn bệnh đó. Ông cũng phải tốn phí rất nhiều tiền bạc để chữa trị căn bệnh hoa mắt này, nhưng mà, ông lại muốn phải đeo kính. Hơn nữa, ông lớn tuổi rồi, trong đầu cũng có chút hồ đồ, đương nhiên là ông tin vào lời của Tô Song Song .

      Ông liền cười ha ha, lại tiếp tục lôi ra đến mười mấy cái áo ngủ khác vẫn còn giấu ở sau lưng, tất cả những chiếc áo ngủ đó đều được ông khoe ra, sau đó nhét vào trong lòng của Tô Song Song.

      Tô Song Song nhìn đống áo ngủ lúc này nằm đầy ở trong lòng mình, cái như con báo vằn, cái như con thỏ , rồi kiểu cảnh sát, nữ tiếp viên hàng , còn có áo ngủ từ thời cổ đại, tưởng chừng như cũng có thể mở được buổi biểu diễn thời trang áo ngủ.

      nuốt nước miếng cái, miễn cưỡng nặn ra nụ cười với ông nội Tần: "Ông nội, ra cháu cần phải mang nhiều áo ngủ như vậy đâu ạ..."

      " có chuyện gì, cháu cứ việc chọn lựa, ông nội nhìn những thứ này cũng chưa thấy được nó ra hình dáng gì, cho nên cho dù mua về rồi, nghĩ thầm thế nào cũng có cái mà cháu có thể thích. Cháu cứ việc lựa chọn thoải mái ! Nếu như cháu thấy cái nào cũng thích, ông nội tìm cái con bé nhân viên bán hàng có lòng dạ hiểm độc của shop đó để lý luận!"

      Tô Song Song vừa nghe thấy vậy, vội vàng lắc đầu cái, ôm chặt tất cả những bộ quần áo ngủ đó ở trong ngực, cười ha hả : "Cảm ơn ông nội, cháu rất thích, cái nào cũng thích."

      Ông nội Tần vừa nghe thấy như vậy liền vui vẻ rồi, ông cười, gương mặt tựa như đóa hoa nở. Cuối cùng ông thở dài, câu nghe rất cảm khái: "Chỉ có mỗi mình cháu dâu của ông là tốt thôi! Ông có đứa cháu nội, có mua cái gì cho nó,nó cũng biết lời cám ơn với ông. Quả , trong lòng ông nội rất ấm áp!"

      Tô Song Song thấy ông nội Tần cao hứng, lúc này chút vặn vẹo khó xử trong lòng trong nháy mắt cũng tiêu tán. cười cười, gật đầu cái, chân thành : "Ông nội mua cái gì cháu cũng thích, cám ơn ông nội."

      "Tốt! Tốt!" Ông nội Tần cười vỗ vỗ vào bả vai của Tô Song Song, ông cười vui vẻ đến mức ánh mắt cũng híp lại, sau đó xoay người rời .

      Ông nội Tần vừa mới được bước, đột nhiên như nghĩ đến chuyện gì đó, vừa ông vừa lầm bầm mình: "Tuổi trẻ bây giờ, sao khiếu thẩm mỹ cũng trở nên kỳ quái như vậy nhỉ, loại quần áo ngủ này nhìn như đồ chơi, mặc vào có khác gì dã thú đâu, có cái gì hay để mà nhìn chứ!"

      Lúc này Tô Song Song ôm đống quần áo kỳ kỳ quái quái trong lòng,
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 201: Tần Mặc là nghiệt

      Editor: Puck

      khắc Tần Mặc cũng chịu nổi ông cụ Tần hết sức vội vã nhìn chằm chằm người cùng với mang mấy thứ kỳ kỳ quái quái chất đống trong phòng họ.

      Mới đầu Tần Mặc nhìn thấy mấy thứ kia, ảo tưởng từng cái mặc người Tô Song Song cảm thấy rất đáng , nhưng bị truyền thụ của ông cụ Tần giống như nhồi cho vịt ăn, chịu nổi.

      Sáng sớm hôm sau ngay cả điểm tâm cũng ăn, Tần Mặc mang theo Tô Song Song trực tiếp sân bay, ngồi chờ trong phòng Vip, Tô Song Song đứng bên cạnh ghế dựa, nhìn Tần Mặc dáng vẻ đại gia ung dung tự tại, hơi mơ hồ.

      nhìn trái nhìn phải, dường như chỉ nhìn thấy cái bọc ôm trong ngực mình, Tô Song Song chớp chớp mắt, nếu như nhớ lầm, hình như trong bọc của cũng chỉ có vài món đồ nội y tình thú hình con mèo chọn ngày hôm qua, sau đó cái gì cũng có!

      Tô Song Song giơ cái bọc của mình lên, run lên ở trước mặt Tần Mặc, có ý tứ ra khỏi miệng rằng trong túi xách của nhét thứ gì.

      Chỉ tiếc Tần Mặc ngây ngốc giả bộ như biết, nhíu mày nhìn Tô Song Song, ra chỉ thiếu tức giận chết : “Nếu em cầm mệt mỏi, có thể đặt ghế bên cạnh.”

      “...” Tô Song Song ôm bọc tiến tới, ghé vào bên cạnh tai Tần Mặc, giọng : “ tạm thời giả bộ, trong giỏ xách này là bộ đồ kia, chúng ta ra nước ngoài như thế nào?”

      Tần Mặc vừa quay đầu, chạm khẽ cái lên khuôn mặt nhắn phấn hồng của Tô Song Song, Tô Song Song bị sợ đến đột nhiên nâng người lên, kết hợp lùi về sau mấy bước, khi nhìn lại Tô Mặc, ánh mắt cũng thay đổi.

      Tần Mặc vừa ăn trộm đậu hũ nhà người ta này là nam thần cao ngạo lạnh lùng nhà sao, sao giây biến thân thành tiểu cầm thú, để cho cảm thấy sợ sệt.

      Tần Mặc ngược lại có vẻ mặt đặc biệt gì, giống như mới vừa rồi hôn trộm Tô Song Song vốn phải là vậy, đưa tay vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình, ý bảo tới đây.

      Tô Song Song theo bản năng ôm chặt cái bọc trong ngực, cảnh giác nhìn Tần Mặc, Tần Mặc thu tay lại, bình tĩnh : “Biết em thích bộ đồ đó, nhưng cũng cần ôm chặt như vậy.”

      Tô Song Song vừa nghe, mới phản ứng được bản thân mình ông món đồ chơi gì, theo bản năng định ném nó luôn, nhưng mới vừa đưa tay ra lại cảm thấy ném loạn đồ tốt, thêm nữa đò này còn do ông cụ Tần đưa, ngượng ngùng ôm nó vào trong ngực.

      Tô Song Song về phía trước mấy bước, nhưng ngồi ở ghế, đón lấy ưu thế này, từ cao nhìn xuống khán giả Tần Mặc, hừ hừ, bất mãn : “ đừng có đổi chủ đề, còn chưa , hai chúng ta có gì cả làm sao ra nước ngoài!”

      Tô Song Song liếc nhìn Tần Mặc, chỉ mặc bộ đồ ngủ, túi như vậy, vốn thể để hộ chiếu gì đó.

      Tần Mặc trả lời câu hỏi của Tô Song Song, mà là đưa tay, bất ngờ kịp đề phòng kéo Tô Song Song vào trong ngực của mình, cánh tay đảo cái, để cho ngồi ở bên cạnh, sau đó cánh tay giữ chặt cả đầu vai của .

      Tô Song Song bị Tần Mặc túm lấy, chỉ có thể dựa vào trong ngực , khuôn mặt nhắn của đỏ lên, nhìn chung quanh, thấy có ai nhìn sang, lúc này mới thở phào nhõm.

      Bàn tay Tô Song Song kéo ống tay áo của Tần Mặc, khẽ ngửa đầu hỏi: “A Mặc, đây là muốn náo loạn kiểu nào?”

      “Em tin ?” Tần Mặc cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Song Song, ánh mắt bình tĩnh, giọng thong thả.

      Tô Song Song hề nghĩ ngợi gật gật đầu, sao có thể tin được, khóe miệng Tần Mặc đột nhiên khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười, mê loạn mắt Tô Song Song.

      Chỉ nghe : “Vậy ngoan ngoãn dựa vào lát thôi, tất cả .” Tần Mặc xong, nắm chặt cả cánh tay Tô Song Song, để cho càng dựa thêm vào trong ngực mình.

      Vì tránh né ông cụ Tần, chưa tới sáu giờ Tần Mặc kéo Tô Song Song dậy, mang theo lên đường chạy trốn, bây giờ cũng mới hơn bảy giờ, nghe Tần Mặc vừa như thế, Tô Song Song hơi mệt nhọc.

      tìm vị trí thoải mái trong ngực Tần Mặc, cọ cọ, chỉ muốn nhắm mắt lát, ngờ ở trong lồng ngực ấm áp của Tần Mặc lập tức ngủ thiếp .

      Chờ đến khi Tô Song Song tỉnh lại lần nữa, phát mình máy bay rồi, dựa vào đầu vai Tần Mặc ngủ được mơ mơ màng màng, ngẩng đầu lên, tầm mắt đảo qua, nhìn thấy đầu vai Tần Mặc mà mình mới dựa vào, mảnh nước đọng.

      Tô Song Song chuyển mắt, làm như thấy, sau đó cười khan rồi : “A Mặc, chúng ta lên máy bay từ khi nào!”

      Tần Mặc rất bình tĩnh, cầm khăn lông bên cạnh lau đầu vai của mình, sau đó cởi áo khoác ra, ném lên chiếc ghế trống bên cạnh.

      Lúc này Tần Mặc mới quay
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 202: còn tốt chứ

      Editor: Puck

      Vừa xuống máy bay, Tô Song Song lập tức có cảm giác sống sót sau tai nạn, vừa mới làm nô dịch ít vì Tần Mặc, là cho ăn cơm xong, lại đấm chân đấm lưng cho , làm nha hoàn thời cổ đại, mà Tần Mặc chính là địa chủ Chu Bái Bì *!

      (*) Chu Bái Bì: tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “Bái Bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.

      Tô Song Song vội vàng duỗi người cái, mới hạ cánh tay xuống, vừa nhìn về phía trước, lập tức trong lòng hoàn toàn trống trải, nơi này trừ bầu trời màu xanh lam đặc biệt, ngay cả khí hình như cũng tràn đầy ít mùi vị ngọt ngào.

      Tô Song Song vội vàng xoay vòng, sân bay này xây nền đất cao, cho nên Tô Song Song nhìn xuyên qua kính nhìn xuống, thấy nước biển trong suốt quả như trong veo, chớp mắt cái tươi đẹp cũng thay đổi.

      Lúc này Tần Mặc tới, đứng ở bên cạnh Tô Song Song, kéo tay của , giọng hỏi câu: “Thích nơi này ?”

      Tô Song Song kích động cũng chuyện, vội vàng gật đầu cái, ý hưng phấn khó lên lời.

      Tần Mặc hài lòng đưa tay, theo thói quen vuốt vuốt đầu của , sau đó kéo ra ngoài, vừa vừa kiên nhẫn : “Nơi này tương đối nóng, chúng ta khách sạn đổi bộ quần áo trước, nghỉ ngơi lúc, buổi chiều dẫn em bờ biển chơi, hả?”

      Bây giờ cả mắt Tô Song Song đều là nước biển trong suốt nhìn thấy đáy, Tần Mặc cái gì và cái gì, cũng chỉ cố gật đầu, đợi đến khi ra khỏi sân bay, rời khỏi máy điều hòa nhiệt độ, Tô Song Song giờ mới hiểu được, Tần Mặc thay quần áo.

      ra bọn họ xuyên qua nửa địa cầu! Trực tiếp chạy đến vùng nhiệt đới, vừa ra ngoài, Tô Song Song cảm thấy luồng sóng nhiệt đánh tới, cúi đầu nhìn bộ áo dài quần dài người mình, bỗng cảm thấy mình giống như con ngốc.

      Cũng may chỉ vài bước, xe tới rồi, Tô Song Song vội vàng chui vào trong xe, máy điều hòa nhiệt độ vừa mở, trong nháy mắt cảm thấy sống lại rồi.

      hưng phấn như đứa trẻ con mới ra cửa, chỗ này chỗ kia đều mới mẻ, rướn cổ nhìn ra bên ngoài.

      Tần Mặc ngồi ở bên cạnh, Tô Song Song nhìn ra bên ngoài, tập trung nhìn Tô Song Song, hai người ai cũng lên tiếng, cho đến khi xuống xe, Tô Song Song lấy tốc độ thi chạy trăm mét điên cuồng chạy vào khách sạn, chỉ trong chốc lát này thôi cũng thiếu chút nữa khiến nóng đến chết rồi.

      Vừa vào khách sạn, Tô Song Song lại nhìn túi trong ngực mình, bối rối, nhìn Tần Mặc thong thả ung dung về phía , lại quơ quơ cái túi trong tay mình, : “A Mặc, chúng ta cũng mang theo quần áo!”

      Tần Mặc nhìn lướt qua Tô Song Song, ánh mắt kia lộ ra chút bất đắc dĩ, móc chiếc thẻ từ trong túi áo ra, quơ quơ, sau đó giao cho nhân viên phục vụ, đơn giản cái số đo của và Tô Song Song, cùng với nhãn hiệu quần áo cần tới.

      Sau đó Tô Song Song liền nhìn thấy nhân viên phục vụ này cười híp mắt cầm thẻ , Tô Song Song hơi nóng nảy, lôi kéo Tần Mặc : “A Mặc, nếu như ta cầm thẻ chạy mất làm như thế nào?”

      “...” Mặc dù Tần Mặc gì nhưng lại cảm thấy dáng vẻ bảo vệ tài sản cho của Tô Song Song đặc biệt đáng , đưa tay lại vuốt ve đỉnh đầu Tô Song Song, trầm giọng : “Cậu ta dám.”

      Bốn chữ này Tần Mặc có giọng điệu đặc biệt gì, nhưng chỉ có điều mùi vị lạnh như băng nà mới khiến cho người ta có cảm giác sợ nổi da gà, Tô Song Song liếc nhìn Tần Mặc, thấy gương mặt băng giá của , gật gật đầu, quả , đoán chừng ngại mạng dài rồi mới dám trộm tiền của Boss Tần.

      Ngay cả ông cụ Tần có dáng vẻ kêu đánh kêu giết, mỗi phút xắt người thành miếng củ cải.

      Tô Song Song vậy yên tâm, ngồi máy bay cho tới trưa, làm nha hoàn cho tới trưa, Tô Song Song giờ vừa mệt lại buồn ngủ, lôi kéo Tần Mặc tới trước quầy lễ tân.

      “A Mặc, chúng ta ở đâu?” Tô Song Song mới hỏi xong, còn chưa tới quầy lễ tân, Tần Mặc lật tay túm được tay Tô Song Song, kéo thẳng vào thang máy.

      Thang máy chạy thẳng lên cùng, Tô Song Song nhìn con số tăng vọt đường, đợi đến khi ngừng lại còn hơi mơ hồ đấy.

      Tần Mặc trực tiếp kéo Tô Song Song ra ngoài, mở cửa căn phòng trong cùng, Tô Song Song vào, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngồi phệt xuống đất.

      Phòng này ước chừng sơ qua đoán chừng phải hai ba trăm mét vuông! Hay , giờ khắc này phòng khách vượt qua khu nhà trọ kia của rồi, Tô Song Song nuốt nước miếng cái, theo bản năng vịn khung cửa, định chạy .

      Tần Mặc phát kéo lại, đóng cửa, ôm , để cho chạy, hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”

      Tô Song Song vào trong phòng, nhìn đồ xa xỉ trong phòng, lại nhìn cửa sổ thủy tinh sát đất nhìn thấy toàn bộ đảo, trái tim run lên lại run lên.

      “A Mặc, mặc dù có tiền, nhưng cũng thể tiêu xài như vậy! Thế này về sau em phải kiếm tiền mấy đời mới có thể đổi lấy tiền du lịch lần này!”

      Tô Song Song vừa nghĩ tới nửa đời sau của mình vất vả cũng vì căn phòng rộng lớn cao cấp đỉnh nhất này, tha cho ! sợ nửa đêm thức tỉnh!

      Tần Mặc rốt cuộc hiểu được Tô Song Song sợ cái gì rồi, cười khẽ tiếng, chớp mắt cái, mở miệng : “Khách sạn này là của chúng ta, cho nên chúng ta ở tốn tiền.”

      “??” Tô Song Song quay đầu lại nửa tin nửa ngờ nhìn Tần Mặc, vẻ mặt đùa thôi hả? Nếu ở trong nhà kia của Tần Mặc mà khách sạn ở đây, khẳng định do dự chút nào chỉ tin tưởng.

      Thế nhưng đây là ở ngoài nửa địa cầu! Chẳng lẽ tay Tần Mặc duỗi xa đến như vậy, Tô Song Song theo bản năng liếc nhìn tay Tần Mặc, tay thon dài trắng nõn, đẹp mắt.

      chậc chậc tiếng trong lòng: Quả là thế giới giàu có, bình dân nho nhìn thấu.

      tốn tiền?” Tô Song Song thử hỏi câu, thấy Tần Mặc rất nghiêm túc gật gật đầu, vậy được rồi, bởi vì Tần Mặc đồng ý bao giờ lừa nữa.

      Vừa nghe tốn tiền, Tô Song Song lập tức vui vẻ, bắt đầu xem đông chút tây chút, sờ sờ chỗ này chút sờ chỗ kia chút, dáng vẻ tên nhà quê ra tỉnh, nhìn chỗ này chỗ kia đều mới mẻ.

      Tần Mặc cứ tựa vào cửa như vậy, nhìn dáng vẻ Tô Song Song vui vẻ, trong lòng ấm áp vui vẻ theo, nhìn lúc, thấy toàn bộ lực chú ý của Tô Song Song đều bị phong cảnh ngoài cửa sổ hấp dẫn, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn.

      “Thu mua khách sạn này.” Năm chữ đơn giản, chính là vì bao giờ lừa gạt Tô Song Song nữa.

      Tô Song Song nhìn lúc, ôm gối ôm tựa vào ngồi cạnh cửa sổ sát đất, nhìn chút, cuối cùng nhịn được ngủ thiếp .

      Tần Mặc gửi tin nhắn xong, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Song Song ngồi dưới đất bên cạnh giường, nhắm mắt lại yên tĩnh ngủ thiếp .

      Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa kính chiếu lên người , lên ít hào quang bảy màu, như mộng như ảo, Tần Mặc lập tức hơi kinh hãi, chỉ sợ sau khắc Tô Song Song theo vầng sáng bảy màu này cùng nhau biến mất ở trong khí.

      vội vàng nhanh tới, khoảnh khắc khi chạm đến thân thể Tô Song Song kia, Tần Mặc mới cảm thấy yên tâm, nhìn thấy trán Tô Song Song lên tầng mồ hôi mỏng, bất đắc dĩ lắc đầu nhàng hôn lên cái trán , sau đó ôm lên.

      Vừa vào phòng ngủ, Tần Mặc rón rén giúp Tô Song Song cởi áo ngoài ra, bởi vì cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ làm chuyện này, Tần Mặc làm vừa cẩn thận vừa vụng về, bộ quần áo ước chừng mất mười phút mới cởi ra xong.

      Cởi áo khoác cho Tô Song Song, thế nhưng lại mồ hôi đầy đầu, cũng định cởi áo ngoài, nhìn Tô Song Song ngủ ngon, đứng bên giường suy nghĩ chút, trực tiếp lên giường, ôm Tô Song Song theo lát.

      giấc ngủ này của Tô Song Song vẫn ngủ thẳng đến buổi chiều, nếu như phải bụng gọi, đoán chừng ngủ thẳng đến tối, mơ mơ màng màng vuốt ve bụng mình, càng vuốt càng đói, Tô Song Song rốt cuộc chịu được mở hai mắt ra rồi.

      Hai mắt vừa mới mở ra, còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng, nhìn thấy cái cằm tuấn tú của Tần Mặc, còn mơ mơ màng màng, cằm của Tần Mặc bị ánh mặt trời chiếu qua, càng thêm thấy rồi, Tô Song Song còn tưởng là bánh bao lớn, vừa ngẩng đầu lên chính là ngụm.

      “Ưmh...” Tần Mặc rên lên tiếng, mắt khép hờ vừa nhìn, mới phát bị Tô Song Song cắn.

      Khoảnh khắc khi Tô Song Song cắn lên, cảm giác sắp rơi răng, trong nháy mắt cảm thấy có gì đúng, cảm thấy đau, đó chính là phải nằm mộng, tỉnh rồi, ở bên đầu vốn thể có bánh bao trắng lớn.

      Tô Song Song vội vàng buông miệng ra, cẩn thân liếc mắt nhìn, khi nhìn thấy vừa mới cắn chính là cằm của Tần Mặc nhìn thấy cằm Tần Mặc có hai hàng dấu răng, cộng thêm đống nước miếng Tô Song Song vội vàng nhắm mắt lại, giả chết.

      Tần Mặc nhắm mắt hít vào hơi sâu, mới kiềm chế được lửa giận nơi đáy lòng, cước đạp Tô Song Song xuống.

      nắm chặt bên mép chăn, lung tung xoa xoa cằm của mình, nhìn dáng vẻ giả chết của Tô Song Song ở trong lòng mình, cuối cùng tức giận hóa thành bất đắc dĩ.

      Tần Mặc khẽ thở dài, ngay sau đó hé miệng, ngụm cắn lên cái mũi của Tô Song Song.

      Tô Song Song lập tức cả kinh trợn tròn hai mắt, thiếu điều kêu lên, khi Tô Song Song định kêu lên, Tần Mặc trực tiếp buông lỗ mũi của ra, hôn lên môi , chặn miệng lại.

      Cái hôn này lại hôn đến khiến cho Tô Song Song mơ mơ màng màng rồi, đợi đến khi Tần Mặc buông ra, nằm giường, cảm giác hít vào nhiều thở ra ít, quả mệt muốn xỉu.

      Tần Mặc đứng dậy, đưa tay định kéo Tô Song Song lên, thấy Tô Song Song bám lấy cái giường, có ý tứ muốn đứng dậy, trực tiếp tự mình xuống giường, quên câu: “Vậy tự ăn cơm.”

      “Đừng! Đại thần chờ em!” Tô Song Song vừa nghe đến ăn, trong nháy mắt cũng để ý đến có xấu hổ hay nữa rồi, đưa tay kéo Tần Mặc lại, dùng sức kéo.

      Chỉ nghe “Roẹt!” tiếng, Tô Song Song còn chưa đứng dậy, cảm thấy phá hư rồi, khẽ ngẩng đầu lên, liếc mắt cái, vừa nhìn, bị sợ đến Tô Song Song vội vàng buông tay ra.

      Ai có thể cho biết, tổng giám đốc đại nhân mặc quần hiệu gì ! quá lừa bịp rồi! chỉ nhàng kéo, làm sao lại xé rách cái mông này ra!

      Tần Mặc cảm thấy sau cái mông mình mát mẻ trận, nhắm nghiền mắt lại, hít vào hơi sâu, sau đó mở hai mắt ra, xoay người liếc nhìn mông mình.

      Lại bị xé rách hở ra mảng lớn, lộ ra quần lót màu đen bên trong, hàm răng Tần Mặc lập tức mài đến “Ken két” vang dội.

      Tô Song Song vừa nghe thấy tiếng mài răng “Ken két” này, trong nháy mắt cảm thấy cái mạng của mình mất rồi, vội vàng xin tha: “Boss Tần, Tần đại thần, em phải cố ý! cẩn thận, tay làm sai!”

      Tần Mặc để ý đến Tô Song Song, chậm rãi xoay người, đưa tay bóp má Tô Song Song, Tô Song Song còn tưởng rằng Tần Mặc định thực hành hình phạt đáng sợ nào đó, mặt mo cũng cần, gào lên tiếng: “Ông xã, em sai rồi! Cũng dám nữa!”

      tiếng ông xã, mềm mại êm ái yếu đuối còn mang theo chút rung động, trong nháy mắt an ủi xao động trong lòng Tần Mặc, đôi tay đưa ra định bấm mặt Tô Song Song đổi thành vuốt ve đỉnh đầu Tô Song Song.

      Tô Song Song còn tưởng rằng Tần Mặc định “Giày xéo” , bị sợ đến cũng nhắm mắt lại, chờ cả ngày cũng chỉ cảm thấy Tần Mặc vuốt ve đầu mình như sờ con chó , hình như có động tác nào khác, lúc này mới lặng lẽ mở mắt ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :